1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 12: Báo con (4)
      Đáy mắt Phí Dạ lên vẻ sắc bén thể nghi ngờ. Những người đàn ông toàn mùi rượu kia gần như thanh tỉnh, nhìn bạn mình bị người kia ném ra ngoài, cơn giận trong chốc lát tràn ra, nhằm về phía Phí Dạ mà đánh.

      Tư thế như vậy đối với kẻ luôn trường kỳ trong xã hội đen như Phí Dạ quả thực là chuyện bình thường. nhanh nhẹn tránh thoát gã đánh lén từ phía sau, phản đòn lại, hai cánh tay kẻ kia bị hung hăng bắt lại, sau đó, thêm cái né tránh thuần thục, chân dài lưu loát thúc mạnh ngay bụng của tên kia!

      “A——“ theo tiếng thét thảm thiết, những tên khác đều bị Phí Dạ hạ gục——

      Mạch Khê vừa xem vừa trầm trồ khen ngợi. vốn cho rằng Phí Dạ là đối thủ của mấy tên súc sinh này, nghĩ đến Phí Dạ ra tay vừa nhanh vừa độc, còn chờ có phản ứng gì, vài tên lưu manh trong đám kia đều gục cả rồi.

      Thực là đẹp trai ngây người…

      “Đồ vô dụng!”

      Tên đàn ông gặp đồng bọn bị đánh cho hoa rơi nước chảy, sắc mặt vô cùng khó coi mà đứng lên. Cùng lúc đó, rút ra con dao sáng bóng bên hông, thừa dịp Phí Dạ chưa chuẩn bị liền lao tới——

      “Phí Dạ, cẩn thận!” Mạch Khê nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tứng hét toáng lên.

      Phí Dạ vẫn trong cuộc chiến, khóe mắt đảo qua ánh sáng lạnh chói kia, vừa muốn nghiêng người né, nghĩ tới tia sáng khác ánh lên——

      “Á——“

      Tiếng kêu thảm thiết xuất phát từ gã đàn ông đánh lén, nhìn kỹ mới phát lòng bàn tay thô ráp của đầm đìa máu tươi. mảnh vỡ của chai bia cắm mạnh vào lòng bàn tay , khiến con dao tay kia cũng phải rơi xuống đất.

      Phí Dạ quay đầu, nhìn thấy cảnh này, sau lại nhìn về phía Mạch Khê, thấy con ngươi ánh lên vẻ khoan khoái hài lòng. phủi phủi bàn tay bé, khuôn mặt nhắn giương lên——

      bạn cao to ơi, hôm nay đủ khiến cho biết cái gì gọi là ‘đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước’ (bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ đợi sẵn phía sau– đại ý: lo tập trung phía trước mà quên phòng vệ phía sau hoặc người ngu dự dịnh làm chuyện gì, bị người khác lợi dụng cơ hội làm hại) nha. Ai đánh lén ai biết được đâu?”

      Gã đàn ông bị thương như sống dậy thấy quỷ, lớn tiếng rống lên, bàn tay bị thương kia vẫn ngừng đổ máu, “Con nhóc thối tha, mày muốn chết có phải ? Các em, tóm lấy con này đánh chết cho tôi!” nén đau đớn toàn thân, khàn giọng mà gào thét điên cuồng.

      Vài tên đàn ông kia cũng hoàn toàn nổi giận, lại xông lên lần nữa——

      Ánh mắt Phí Dạ căng thẳng, sải bước nhanh tới, kéo mạnh Mạch Khê về phía sau mình, lạnh lùng ra tay. Hung ác đánh những tên súc sinh kia. Những tiếng kêu thét lần nữa vang lên.

      tên khác lại ra tay đánh lén, liền bị Phí Dạ dễ dàng tránh thoát, bàn tay thô chỉ cần vươn tới, rồi đột nhiên dùng sức——

      “Phí Dạ!”

      Mạch Khê ở phía sau mơ hồ nhận thấy được đáy mắt Phí Dạ lên ánh sáng tàn nhẫn, cực kỳ giống Lôi Dận, kinh ngạc kêu ra tiếng. Cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng xương cốt gãy——

      “A——“ Người bị vặn gãy xương tay kia biết là vì đau nhức hay là sợ hãi, lớn tiếng gào thét.

      Mia sớm bị dọa đến sợ run, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch…

      Mạch Khê cũng chấn kinh rồi.

      Bạo lực mở màn, bạo lực chấm dứt…

      Tám gã đàn ông cao to bị Phí Dạ đánh cho chết khiếp, mặt mũi đều bầm dập, trong đó có gãy xương đổ máu, cho đến khi đám bảo vệ chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này đều sợ tới mức mất hết hồn vía.

      “Lần sau đừng cho tao thấy bọn mày xuất tại đây lần nữa!”

      Phí Dạ vỗ vào bàn tay đổ máu người đàn ông kia, thấy vẻ mặt khiếp đảm, nhàng nhếch môi, bổ sung, “Cũng phải lần nào cũng may mắn như vậy, có thể nhìn ánh sáng mặt trời ngày mai.”

      câu đơn giản khiến sợ tới mức liên tục gật đầu, giúp đỡ mấy người bạn bị thương kia vội vã chạy ra…

      “Phí Dạ tiên sinh, thực xin lỗi, để ngài phải ra tay.”

      Người quản lý mới nhận được tin tức này, vội vàng chạy tới, mặt toàn vẻ khẩn trương cùng sợ hãi. Người đàn ông bên cạnh Lôi Dận này, đắc tội nổi.

      “Ở đây có chuyện gì, các người lui ra .”

      Ngữ khí Phí Dạ bình tĩnh, ra lệnh. đưa tay chỉnh cà vạt, tây trang vẫn chỉnh tề như trước nhìn ra vừa mới đánh tám tên đàn ông to lớn đến nỗi sống dở chết dở.

      Quản lý liên tục gật đầu, lại tiếng xin lỗi rồi lui xuống.

      Phí Dạ quay đầu nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt lạnh lẽo cùng dữ dằn cũng trở nên mềm mại——

      “Tiểu thư Mạch Khê, sao chứ?”

      Khuôn mặt Mạch Khê đầy hưng phấn nhìn Phí Dạ, trong đôi mắt đẹp toàn là vẻ sùng bái, “ quả thực đẹp trai ngây người, tôi hâm mộ chết mất.”

      Phí Dạ cười khổ, “Tiểu thư Mạch Khê, về sau nên nhã nhặn chút, dù sao chuyện lấy chai bia đập chết người truyền ra cũng tốt.”

      lăn lộn nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp qua con nhóc nào lại hung hăng dữ dội đến vậy. người đến như vậy, lại có thể dùng mảnh vỡ của chai bia đâm xuyên tay đàn ông. Nếu Lôi tiên sinh nhìn thấy màn này có bao nhiêu khiếp sợ đây.

      Nhưng mà, nếu bị Lôi tiên sinh thấy cảnh tượng như thế này, tám người kia còn sống mà ra ngoài…

      Nhưng mà—— nàng này đích xác là con báo con!

      Mạch Khê chớp mi, cho là đúng , “Cái gì, tôi vừa mới nhìn đánh lén nên mới ra tay chứ bộ. bảo quá đáng như vậy, khinh thường người !”

      xong, đến trước mặt Mia còn chưa hoàn hồn, giọng nhàng hơn chút, “ sao chứ?”

      Sắc mặt Mia có chút tiều tụy, hơi hơi sửa sang lại quần áo hỗn độn chút. Ánh mắt thất thần nhìn thoáng qua Mạch Khê, cúi đầu , “Nếu muốn châm chọc tôi cứ tự nhiên .”

      Mạch Khê sửng sốt, “Tôi sao lại muốn châm chọc ? Tôi muốn chọc cần gì phải cứu chứ?”

      Mia trả lời ngay, lâu sau, mới vô lực tiếp, “Tôi cần thương hại!”

      …”

      Mạch Khê đột nhiên đứng lên, nhíu mày nhìn chằm chằm , sau lúc lâu, đôi mắt đẹp hơi đảo, “Đúng vậy, tôi thương hại đấy, thế nào?”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Bước ngoặt ngoài ý muốn (1)
      Mia nghe vậy, kích động mà ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán hận nhìn ——

      “Mạch Khê, đừng nghĩ lần này giúp tôi cảm ơn. Nếu phải vì , sao tôi có thể đến pub này hát? Rất nhiều công ty đại diện khác nghe tôi bị DIO cắt hợp đồng đều dám ký với tôi nữa, tránh tôi như tránh chuột, vì sao? Chính là bởi vì ông chủ lớn của công ty DIO là Lôi Dận! Là kim chủ của ! có tư cách gì để thương hại tôi? Tôi còn thấy đáng thương hơn mà thôi. chẳng qua chỉ là con ký sinh trùng dựa vào đàn ông để kiếm ăn!”

      Lời của còn khiến Mạch Khê tức giận, ngược lại còn cười cười——

      “Đúng vậy, tôi chính là ký sinh trùng dựa vào đàn ông để kiếm ăn thôi, nếu tức cũng có thể làm như vậy. Nếu thực hận tôi, vậy tốt nhất phải trở nên mạnh hơn chút, như vậy mới có thể đối phó được với tôi mới đúng. Nếu chỉ có thể ở chỗ này mà kiếm ăn, tôi đây cần thiết phải thương hại , cứ trực tiếp khinh bỉ là được. Vậy muốn lựa chọn như thế nào đây?”

      , ——“ Mia tức giận đến toàn thân đều phát run.

      “Đây là điện thoại của đại người diện khác, từng muốn tôi thử giọng. Tuy rằng công ty của chị ấy thể so sánh với công ty DIO ở bất kỳ mặt nào, nhưng ít nhất vẫn có cơ hội để bảo vệ danh dự của ca sĩ. Người đại diện này rất nguyên tắc, cần lo lắng có chuyện tình gì bên trong, an tâm mà hát.” Mạch Khê ném cho cái danh thiếp, ngữ khí lạnh lùng .

      cho là tôi nhận?”

      Mia nghi hoặc nhìn Mạch Khê, ta phải rất ghét mình hay sao? Thế nào lại còn có thể giới thiệu người đại diện cho mình quen cơ chứ?

      Mạch Khê nhún nhún vai, “Tùy đó, tôi chỉ đơn giản chỉ cho cách mà thôi. Dù sao cũng muốn cả đời hát ở đây chứ? Còn nữa, tôi lúc nào cũng hoan nghênh quay lại, ‘đoạt’ fan với tôi. Cơ hội ở trước mặt , thích, lấy; thích, cứ vứt . Tùy !”

      xong câu đó, xoay người rời .

      Phí Dạ phía sau cũng trầm mặc lên tiếng, theo sát phía sau.

      Bên trong căn phòng, Mia lẳng lặng nhìn tấm danh thiếp lâu, nhấc tay lên chậm rãi cầm lại, mặt toàn là vẻ phức tạp…

      ——————————

      “Thực là hơi quá đáng nha, tôi lần đầu gặp qua người nào vô lương tâm như vậy đó. Giúp cảm kích thôi, còn mấy lời vô liêm sỉ như vậy!”

      Khi dừng ở bãi đỗ xe, Mạch Khê ngừng oán ra lửa giận trong bụng, “Sớm biết ta tim phổi vậy, chúng ta cứu.”

      Phí Dạ mỉm cười, “ thực chính là thực. Có đôi khi rất nhiều người phải vì giúp mà cảm kích, ngược lại còn cho đó là loại vũ nhục. Tâm khí Mia kia rất cao ngạo, đương nhiên có phản ứng này.”

      “Tôi chẳng qua bất bình mà thôi, lẽ ngồi xem ta bị đám đàn ông kia làm nhục? Tôi đây cả đời áy náy.”

      Mạch Khê đưa tai xoa xoa thái dương, vô lực tiếp, “Nhưng mà hôm nay may mắn có , bằng tôi cũng dám liều như vậy.”

      Phí Dạ mở cửa xe ra, thấy sắc mặt Mạch Khê càng lúc càng nhợt nhạt, “Tiểu thư Mạch Khê, sao chứ? Sắc mặt rất khó coi.”

      Mạch Khê nhàng lắc lắc đầu, cảm giác choáng váng mê muội tựa hồ càng thêm nghiêm trọng, “ sao cả, có thể là do vừa nhìn thấy máu, có chút ảnh hưởng.”

      Phí Dạ gì, lo lắng nhìn khuôn mặt nhắn của . Thấy nhướng lên, nâng bàn tay lớn che đầu cửa xe…

      “Cảm ơn…”

      Mạch Khê mỉm cười, vừa muốn gì, thân thể lại hơi hơi nhoáng lên cái, ánh mắt có chút mờ mịt, ngay sau đó, hai chân mềm nhũn…

      “Tiểu thư Mạch Khê!” Phí Dạ biến sắc, tiếp được thân thể mềm nhũn của

      Mạch Khê ngay trước mặt ngất xỉu, mà , lại hề hay biết…

      —————————

      Phòng cấp cứu bệnh viện đa khoa thành phố.

      Bởi vì Mạch Khê đột nhiên ngất xỉu, Phí Dạ dám có chút chậm trễ, sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của liền đưa Mạch Khê đến bệnh viện gần nhất để khám.

      Ban đêm bệnh nhân hơi ít. Nơi này phải là bệnh viện tư, tuy điều kiện tuy rằng kém chút, nhưng trình độ khám và chữa bệnh ở đây vẫn được mọi người công nhận.

      Nhóm bác sĩ trong phòng cấp cứu ra ra vào vào nhiều lần, mỗi lần ra vào đều liếc nhìn Phí Dạ cái. Họ thể tưởng tượng nổi người đàn ông chững chạc, ổn trọng như vậy lại có quan hệ với phóng túng, ăn mặc “thông thoáng”, trang điểm đậm như vậy.

      Hành lang bệnh viện có chút yên tĩnh…

      Khi Lôi Dận nhận được thông báo liền tới ngay bệnh viện. chỉ dùng có phân nửa thời gian, khiến người ta thể sợ hãi mà cảm thán tốc độ kinh hoàng của .

      yên tĩnh của hành lang bị tiếng bước chân ồn ào đập vỡ. Bộ mặt Lôi Dận lạnh lùng, hơn nữa phía sau còn theo vài tên vệ sĩ, khí thế cường hãn như vậy khiến các bác sĩ trực ban nhìn thấy mà sợ, những y tá khác đều bị dọa tới mức muốn bỏ chạy.

      Phí Dạ ngồi ghế ở hành lang phòng cấp cứu, thấy Lôi Dận vừa tới liền đứng dậy, sải nhanh bước tới, “Lôi tiên sinh.”

      Con ngươi sắc bén khắc nghiệt của Lôi Dận quét chung quanh vòng, giọng bình tĩnh như trước tia lo âu, “Mạch Khê đâu?”

      “Tiểu thư Mạch Khê vẫn còn trong phòng cấp cứu, lần kiểm tra thứ nhất vẫn chưa làm xong.” Phí Dạ vội vàng báo cáo, ngay sau đó, sắc mặt ngưng trọng tiếp——

      “Thực xin lỗi, Lôi tiên sinh, là thuộc hạ làm việc tắc trách.”

      Lôi Dận vung tay lên, chờ Phí Dạ thêm điều gì nữa, duỗi chân, sải bước đến phòng cấp cứu của bệnh viện, đẩy mạnh cửa vào——

      “Này, là ai? Ai cho phép vào đây! ra ngoài! ra ngoài!”

      Trong phòng cấp cứu vang lên vài giọng bất mãn, ngay sau đó, thân hình cao lớn của Lôi Dận bị vài y tá đẩy ra.

      Lôi Dận biến sắc, vừa muốn bước tới, lại bị Phí Dạ ngăn lại——

      “Lôi tiên sinh, như vậy làm chậm trễ việc điều trị của tiểu thư Mạch Khê.”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Bước ngoặt ngoài ý muốn (2)
      Gương mặt hàn băng của Lôi Dận cố nén suy nghĩ muốn dùng cước đá văng cửa phòng cấp cứu ra. đứng qua bên, thân hình cao lớn tuấn dưới ánh đèn hành lang đổ xuống cái bóng dài. đặt cánh tay lên bệ cửa sổ. Cảnh đêm đẹp đẽ bên ngoài cũng thể thu hút chú ý của , ngược lại càng làm cho phiền não.

      Sau đó, ràng ở hành lang tới lui. Lôi Dận trứ danh với dáng vẻ luôn bình tĩnh trầm ổn, vào giờ khắc này như trở thành con người khác. Ngay cả đôi mày tuấn của cũng nhíu chặt vào nhau.

      “Phí Dạ!” rốt cuộc mở miệng, giọng hoàn toàn lạnh lẽo.

      Phí Dạ bước tới, “Lôi tiên sinh, xin phân phó!”

      ra, theo Lôi Dận nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy mất kiên nhẫn như vậy.

      “Mạch Khê làm sao có thể ngất xỉu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Ngữ điệu gió êm sóng lặng vốn có của Lôi Dận cũng có chút thay đổi, hơi hơi cao lên, ánh mắt lạnh ngắt như thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ, khiến người ta dám tiếp cận.

      “Tiểu thư Mạch Khê trong thời gian này dùng cơm rất ít, cũng rất kén chọn, ngay cả tay nghề của đầu bếp riêng cũng hợp khẩu vị của tiểu thư Mạch Khê. Bác sĩ kiểm tra, xin Lôi tiên sinh tạm thời nên gấp gáp.”

      Phí Dạ thong thả , trong lòng cũng lo lắng cho Mạch Khê thôi.

      Lôi Dận nghe xong nao nao.

      sốt ruột sao?

      nghĩ tới, thấy cửa thang máy ở hành lang chậm rãi mở ra, nữ bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi tới, lại vội vã vào phòng cấp cứu.

      Mấy người Lôi Dận nhìn theo vị nữ bác sĩ này cho đến khi vào phòng cấp cứu, thấy vẻ mặt của bà cứ đăm đăm.

      Chẳng được bao lâu, vị bác sĩ này lại ra, phía sau là cái giường, nằm đó đúng là Mạch Khê.

      Lôi Dận thấy thế, ánh mắt trở nên căng thẳng. sải bước tiến lên, ngay sau đó, Phí Dạ cùng vài tên về sĩ cũng ào ào bước theo sau, khiến nhóm bác sĩ trong phòng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

      Sao giống y như xã hội đen vậy?

      “Trong các ai là người nhà của Mạch tiểu thư?” Nữ bác sĩ có chút dũng cảm, gặp lại màn này, lớn gan cao giọng hỏi.

      Lôi Dận gì trực tiếp bước tới, tròng mắt xanh lục vốn như ngâm trong hồ nước lạnh giờ đây lại lên vẻ lo âu.

      “Là tôi!”

      Nữ bác sĩ bị thân hình cao lớn hơn cả cái đầu của làm cho hoảng sợ, nhất là toàn thân Lôi Dận cao thấp đều tản ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cho người khác có loại áp lực. Nhưng cũng rất hiển nhiên, diện mạo tuấn của khi đến đây đều thu hút số ánh mắt mê muội.

      “Mấy còn trong này thất thần làm cái gì? Còn đưa bệnh nhân ?”

      Nữ bác sĩ bất mãn quát mấy y tá. Mấy sợ tới mức thè lưỡi, định đẩy giường

      “Ba——“

      Bàn tay lớn của Lôi Dận đè mạnh lại chiếc giường, con ngươi xanh lục lướt qua hai mắt nhắm chặt của Mạch Khê, đáy mắt chợt trầm xuống chút. lại nhìn về nữ bác sĩ kia, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo——

      “Muốn đưa ấy đâu?”

      Lực tay mạnh mẽ của làm vài y tá muốn đẩy cũng phải dừng lại, bất lực nhìn về phía bác sĩ cầu cứu.

      Nữ bác sĩ thấy thế, lạnh giọng , “Nếu hy vọng ấy có việc gì cứ việc để tay ở đó mà giữ lại!”

      Lôi Dận nao nao, bàn tay lớn theo bản năng buông ra…

      Nhóm y tá cũng thở dài nhõm hơi, trong lòng càng thêm kính trọng vị bác sĩ này. Người đàn ông kia tuy đẹp đến kỳ lạ, dáng người cao lớn giống như thần đế khiến tâm hồn người khác phải rung động, nhưng mà, toàn thân tỏa ra khí thế thực khiến người ta sợ hãi. Dường như là trời sinh cho khí thế vương giả, lại cùng con ngươi băng lạnh đến cực độ kia, khiến người ta dám nhìn nhiều, càng dám làm trái với mệnh lệnh của .

      Nữ bác sĩ thấy còn phối hợp, lạnh nhạt hỏi tiếp, “ là chồng của bệnh nhân?”

      câu , như là sấm sét bổ vào đầu Lôi Dận. lại giật mình lần nữa, hơn nửa ngày mới có phản ứng, lạnh lùng hỏi lại, “Bệnh nhân thế nào?”

      có phủ nhận, cũng có thừa nhận.

      Nữ bác sĩ nhíu mày, đánh giá Lôi Dận từ xuống dưới phen, hồ nghi trong lòng từ từ lan ra…

      Trong bệnh án, kia mới có mười tám tuổi, mà người đàn ông cao lớn trước mặt này nhìn qua khoảng hai mươi tám tuổi, hẳn là quan hệ vợ chồng? Nhưng mà, đây đích xác là bộ dáng quan tâm đến người .

      Nữ bác sĩ hắng giọng vài lần, giọng lành lạnh tiếp tục, “ theo tôi lên lầu.”

      Tiếng giày cao gót bước vào thang máy.

      Lôi Dận có chút do dự, cũng bước vào.

      Bọn vệ sĩ ở phía sau ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có tên vệ sĩ khẽ với Phí Dạ, “Phí Dạ tiên sinh, cho tới bây giờ cũng ai dám làm càn đối với mệnh lệnh của Lôi tiên sinh như vậy!”

      Phí Dạ có thể hiểu tâm tình của Lôi Dận, nhàn nhạt trả lời, “Ở dưới mái hiên người khác thể cúi đầu, ở những nơi như thế này nên quá mức.”

      “Vâng, Phí tiên sinh!” Đám vệ sĩ cũng theo Phí Dạ vào thang máy…

      Bệnh viện công có quy củ của bệnh viện công, ít nhất phải đợi bác sĩ chẩn đoán xong mới có thể chuyển viện. Nơi này phải là bệnh viện tư, vì vậy giống cách các bác sĩ ở bệnh viện tư đối đãi với bệnh nhân vô cùng khách khí. Bởi ở nơi này, thân phận ai tới chữa bệnh cũng đều như nhau.

      ________________

      Văn phòng của bác sĩ chủ nhiệm khoa, biển ràng đề: “Khoa phụ sản.”

      Trong văn phòng, Lôi Dận ngồi nghiêm chỉnh trước mặt bác sĩ, tựa như dùng toàn bộ nhẫn nại trong đời mình chờ bác sĩ mở miệng.

      Nữ bác sĩ ký xong bệnh án của Mạch Khê mới ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Dận, ánh mắt khắc nghiệt tựa hồ như muốn so găng với Lôi Dận, giọng điệu cũng trở nên chút khách khí——

      “Thấy nơi đây là văn phòng gì ?”

      Lôi Dận ngẩn người. Từ khi nắm trong tay tổ chức “Ảnh”, có bất kỳ ai dám dùng giọng điệu như thế chuyện với . Câu hỏi thình lình này khiến phản ứng kịp, lúc lâu sau mới thản nhiên hỏi lại, “Xin hỏi, kết quả của bệnh nhân thế nào?”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Bước ngoặt ngoài ý muốn (3)
      Nữ bác sĩ cầm bệnh án của Mạch Khê ném lên bàn, “ tự mình xem .”

      Ánh mắt Lôi Dận căng thẳng, vội vàng lấy qua bệnh án, lại thấy bên viết toàn những ký tự loằng ngoằng. nhíu nhíu mày, “Cái này——tôi xem hiểu.”

      Chữ bác sĩ có vẻ như luôn luôn rất khó để đọc được.

      Vị bác sĩ lấy lại bệnh án, ngược lại còn tựa thân mình vào ghế ngồi, sắc mặt lãnh đạm nhìn Lôi Dận, “ là chồng của vị tiểu thư này, làm sao có thể sơ ý như vậy? ấy mang thai hai tháng, dinh dưỡng lại đủ? làm chồng kiểu gì vậy? Lấy vợ về nhà phải dùng để trang trí!”

      lớn, lại nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lôi Dận “cộp cộp cộp” gõ chút lên mặt bàn, “Vị tiên sinh này, có nghe tôi đấy?”

      “Hả?”

      Lôi Dận hơn nửa ngày mới nhìn về phía bác sĩ, gò má như điêu khắc từ cẩm thạch lại có vẻ cứng ngắc dị thường, giọng điệu cũng trở nên chậm chạp——

      “Bác sĩ vừa mới cái gì?”

      “Tôi vừa mới , vợ lấy về nhà phải dùng để trang trí!” Nữ bác sĩ hiểu vẻ mặt của người đàn ông này, cứng ngắc giống như khối gỗ vậy.

      , tôi hỏi câu trước!”

      nhảm gì đấy?”

      Bác sĩ kiên nhẫn trừng mắt. Đối với loại đàn ông tôn trọng phụ nữ, chăm sóc tốt vợ mình, bà rất có thành kiến. Hơn nữa, tên này còn dám ở trong bệnh viện này rống loạn lên với trưởng khoa là bà?

      lớn lên cũng thành người chứ hả? Chẳng lẽ biết chuyện phòng the có phòng tránh khiến phụ nữ mang thai hay sao?”

      Bà đứng bật dậy, lạnh giọng quát, “Vợ mang thai hai tháng, làm chồng còn biết hả?”

      Lời sắc bén của bác sĩ như máy khoan điên cuồng xiên qua lòng Lôi Dận. hốt hoảng, rồi đột nhiên như muốn nổ tung——

      “Cái gì?”

      Thân hình cao lớn của đột ngột đứng dậy, ước chừng cao hơn bác sĩ rất nhiều, điệu ngoài ý muốn cũng cao hơn so với bình thường.

      Nữ bác sĩ chưa từng cùng người như so găng. Người đàn ông cao lớn như vậy nếu cái tát giáng xuống, chắc chắn bà cách cái chết xa. Hơn nữa còn có đám vệ sĩ sau lưng

      Ông trời ơi, phải là đóng phim đấy chứ?

      “Vợ mang thai, gần hai tháng rồi.” Giọng của vị bác sĩ trở nên bình thản, bà ngồi xuống, kéo bệnh án lại.

      Hô hấp của Lôi Dận có chút dồn dập, ngay sau đó, bàn tay lớn kéo mạnh cánh tay của bác sĩ, gấp gáp hỏi, “Bà ấy mang thai? hay giả?”

      Nữ bác sĩ bị siết đến phát đau, cả khuôn mặt đều nhăn lại. Lôi Dận thấy thế, vội vàng buông lỏng tay, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bác sĩ.”

      Lần đầu tiên, trong trạng thái lo lắng vì hành vi của mình!

      Nữ bác sĩ nâng cánh tay lên, nhàng xoa. Ông trời ạ, khí lực của người đàn ông này quá lớn, vừa giây trước bà còn cho rằng cánh tay mình sắp đứt ra rồi…

      “Tôi là bác sĩ, phải dối với sao?”

      Người đàn ông này đúng là ngu xuẩn, phản ứng vô cùng kỳ cục.

      Ngực Lôi Dận chỗ cao chỗ thấp phập phồng, tròng mắt thâm thúy như trời đêm bên ngoài, rồi đột nhiên có chấm thắp sáng. Tay cào mạnh mái tóc, thân hình cao lớn đột ngột xoay lại, mở cửa văn phòng bác sĩ ra——

      ngồi xuống, tôi còn chưa xong!”

      Giọng chút khách khí của bác sĩ lại lần nữa vang lên từ phía sau. Loại thái độ thân thiện này khiến bọn vệ sĩ canh giữ bên ngoài vô cùng sửng sốt…

      Hôm nay Lôi tiên sinh bị sao vậy? Thế nào mà lại bị bác sĩ kêu đến kêu ? Bác sĩ này biết trời cao đất rộng.

      Nhưng mà, mọi người lần nữa lại được mở rộng tầm mắt.

      Lôi Dận vậy mà ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt bác sĩ, cẩn thận hỏi, “Tôi bây giờ xem ấy được ?”

      “Có thể, nhưng phải là bây giờ!”

      Bác sĩ lấy ra tờ giấy, biết viết cái gì, đầu cũng ngẩng lên, hỏi tiếp, “Muốn giữ hay giữ?”

      câu hỏi đến Lôi Dận, đần ra sửng sốt nửa ngày mới hỏi ngược lại, “Cái gì là giữ hay giữ?”

      Vị bác sĩ bất đắc dĩ ngẩng đầu, người đàn ông này sao mà ngốc như vậy chứ?

      “Tôi hỏi , đứa trẻ này muốn phá hay là muốn giữ lại? Nếu muốn, tôi kê thuốc dinh dưỡng cho bệnh nhân, còn nếu muốn, bây giờ phải nhập viện, dù sao đứa trẻ cũng hai tháng, nếu cái thai lớn hơn——“

      “Giữ, đương nhiên phải giữ!”

      Lôi Dận biến sắc, chờ bác sĩ xong, bàn tay lớn liền “Rầm” tiếng, đập mạnh mặt bàn, chấn động khiến ống đựng bút đó cũng đổ xuống——

      ấy mang thai con tôi, ai dám phá bỏ nó, tôi lấy mạng của người đó!”

      “Rầm” tiếng, vị bác sĩ kia cũng nổi giận, đột ngột đứng dậy, tay cũng vỗ mạnh vào mặt bàn, khiến bọn vệ sĩ bên ngoài cửa hoảng hốt, ngay cả Phí Dạ cũng kinh sợ…

      “Vị tiên sinh này, tốt nhất là chú ý cho tôi! Nơi này là bệnh viện, phải là chỗ của xã hội đen các !” Bà vô cùng bất mãn, giọng cao vút lên!

      “Bây giờ hiểu được phải che chở đứa trẻ hả? Sớm sao làm gì ? Vợ mang thai, chuyện lớn như vậy, gần hai tháng mới biết được? Dù cho người đàn ông độc đoán cũng thể coi sức khỏe của vợ mình chứ? Hôm nay may mắn mà đưa ấy tới kịp thời, bằng còn chẳng có cơ hội thấy được đứa trẻ này mà vợ trực tiếp được đưa vào phòng hộ sinh!”

      Trưởng khoa lạnh giọng quát lớn, khiến tất cả mọi người bên ngoài văn phòng đều giật mình ngây ngẩn cả người, nhất là vệ sĩ của Lôi Dận. Trời ạ, vị bác sĩ này đúng là muốn chết!

      khí như ngưng đọng lại…

      Sắc mặt Phí Dạ cũng chợt trở nên nghiêm trọng, phải vì cái gì khác, đơn giản là vì nghe được tin Mạch Khê làm mẹ.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Bước ngoặt ngoài ý muốn (4)
      Tiếng quát tháo của trưởng khoa theo khe cửa chui ra, có chút cố kị che giấu gì…

      Lôi Dận nghe xong, trong lòng đột nhiên nghẹn chút, ngay sau đó, cơn đau như đại hồng thủy bắt đầu lan ra. Dần dần, suy nghĩ đáng sợ dâng lên, theo từng chân tóc của thổi quét qua toàn thân, khiến hô hấp của chợt có chút khó khăn, ngón tay thon dài cũng theo bản năng run rẩy…

      “Bác sĩ, thân thể ấy rất tệ sao?”

      Vị bác sĩ hừ lạnh tiếng, “Đây chính là nguyên nhân tôi giữ ở lại văn phòng!”

      lần nữa ngồi xuống. Bởi vì là người từng trải, khó nhìn ra quan tâm chân của người đàn ông này đối với kia, vậy nên mới bỏ qua.

      “Mạch tiểu thư thiếu máu nghiêm trọng, đây cũng là lí do khiến ấy ngất xỉu. Hơn nữa ấy còn mang thai, nếu dinh dưỡng được chú ý tới ảnh hưởng tới phát triển của thai nhi, hơn nữa thiếu canxi. Tiên sinh, nếu thực quan tâm đến vợ mình, tốt nhất là nên chăm sóc ấy. Xem ra ấy vừa mới từ quán bar ra. Phụ nữ mang thai sao có thể đến những chỗ như thế? Dù ấy uống rượu hút thuốc lá, nhưng như vậy còn ảnh hưởng của khói thuốc lá sao? là đàn ông, bao giờ có thể hiểu được khói thuốc lá đối với phụ nữ có bao nhiêu tác hại!”

      Lôi Dận nghe xong, bộ mặt tuấn hơi hơi co lại, đôi môi mỏng mím chặt, lộ ra vẻ nghiền ngẫm. lập tức hỏi bác sĩ——

      “Tình trạng giờ của ấy thế nào rồi?”

      “May mắn là tuổi bệnh nhân còn trẻ, tuy thể chất kém chút, nhưng chỉ cần chú ý dinh dưỡng thành vấn đề. Nhưng, tiên sinh, tôi phải nhắc nhở , nếu còn sơ ý lần nữa, vợ và cả thai nhi trong bụng rất nguy hiểm. ấy phải là thiếu máu bình thường đâu, mà là thiếu máu nghiêm trọng, hiểu chưa?” Vị bác sĩ xong, giấy viết thêm vài dòng chữ.

      Lôi Dận cảm thấy như bị đao cắt, loại cảm giác ràng này thực khiến thoải mái…

      “Khi nào ấy có thể chuyển viện?” quyết định công việc kế tiếp, dù sao đây là bệnh viện công, thể bằng bệnh viện tư. tin tưởng được.

      Nữ bác sĩ dừng bút, giương mắt nhìn thoáng qua, “Tiên sinh nếu có tiền, như vậy nên mua chút đồ ăn dinh dưỡng cho vợ mình hơn. Nếu kiên quyết muốn chuyển viện như vậy, tôi vẫn ký tên. Nhưng vẫn là câu kia, hy vọng chăm sóc tốt vợ mình chút! Đàn ông lớn như vậy rồi, chăm khó chứ?”

      khó khó, cảm ơn bác sĩ, tôi chú ý!” Lôi Dận lần đầu tiên hợp tác như vậy, ngay cả chính cũng thấy kỳ quái.

      Theo như bình thường, nếu có người dám lớn tiếng ra lệnh với , kết quả duy nhất chỉ có thể là gặp máu; nhưng mà, hôm nay, lại ngồi trong văn phòng này nghe bác sĩ quở trách hơn nửa ngày?

      Bác sĩ thấy phối hợp như vậy, khẽ hừ tiếng rồi đưa tờ giấy cầm trong tay cho ——

      “Đây là ít cách kết hợp các loại thức ăn dinh dưỡng, ngay cả bác sĩ phụ sản giỏi nhất cũng kê như vậy. Còn nữa, vợ nhanh tỉnh lại như vậy, vì thế để ấy nghỉ ngơi nhiều nhiều chút, sau đó chuyển viện cũng muộn. Cuối cùng có vấn đề, cũng là vấn đề quan trọng nhất!” Bà nhìn gương mặt tuấn có thể so với người mẫu tây phương của Lôi Dận, “ thể làm loại vận động kịch liệt!”

      Lôi Dận giật mình, lập tức phản ứng lại lời của bác sĩ, sắc mặt có chút xấu hổ, gật gật đầu, “Cảm ơn!”

      Trời mới biết, cái dạng này của nếu để thuộc hạ nhìn thấy có bao nhiêu khiếp sợ…

      Mà ngay cả cũng khiếp sợ mình!

      —————————

      Trong phòng bệnh, chiếc giường trắng noãn là như tiên đương lẳng lặng nằm ngủ. Mặc bộ quần áo bệnh nhân, nhàng nhắm chặt hai mắt, che khuất đôi mắt trong veo. Bộ dạng như vậy càng khiến người đàn ông kia thêm đau lòng…

      Lôi Dận ngồi bên cạnh , tròng mắt xanh lục vẫn luôn khắc nghiệt nay lại lóe ra chấm ánh sáng lộng lẫy, dường như chậm rãi chuyển động. Bàn tay lớn nắm chặt lại, vây bọc hoàn toàn lấy bàn tay bé của

      ra…

      Cảm giác làm cha là như thế này!

      Vui sướng, hưng phấn, hơn nữa có chút khủng hoảng…

      Khủng hoảng là, biết nên làm như thế nào để trân trọng cốt nhục của bản thân mình…

      Ngón tay thon dài nhàng dừng bụng Mạch Khê. Nơi này, con từng ngày lớn lên, đứa con nối dõi của . Về điều này, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua.

      Tuy rằng ít phụ nữ, nhưng cho tới bây giờ bao giờ để phụ nữ cơ hội mang thai con của , nhưng chỉ với mình nhóc này lại mất phòng ngự. Người luôn cẩn trọng khi giường như , lại chưa từng để dùng biện pháp tránh thai nào…

      Nghĩ tới đây, khóe môi cương nghị lạnh lùng vốn có của Lôi Dận lại hơi hơi nhếch lên, gợi nên độ cong đẹp đẽ…

      này, luôn luôn đơn thuần như tờ giấy trắng vậy. Cho tới bây giờ cũng biết dùng biện pháp tránh thai, nhưng khác, biết được. Tối thiểu cũng hiểu, đây là chuyện tất nhiên phải xảy ra. Là người đàn ông trưởng thành như vậy rồi, lại phát thân thể Mạch Khê có thay đổi…

      Có thai gần hai tháng…

      Đáng chết, phải biết điều này mới đúng!

      Trong chớp mắt, đôi con ngươi lạnh lẽo của lên vẻ đau lòng, nhất là khi nhìn khuôn mặt của tái nhợt như thế, tâm càng co rút đau đớn…

      Bắt đầu từ khi nào , dần dần vây quanh ? Từ khi nào ảnh hưởng đến suy nghĩ cùng quyết định của ? Đơn giản là vì ấy là con Bạc Tuyết sao? Mà , chút cố kỵ nào để mang thai như vậy, rốt cuộc mục đích là gì?

      thậm chí bắt đầu hoài nghi…

      Từ trong giây phút đầu tiên muốn , đối với có phải hay chỉ đơn giản là trả thù?

      Đôi mắt chợt trở nên hơi mềm mại chút ít, Lôi Dận nhìn Mạch Khê lâu, hề chớp mắt. Thậm chí, ngay cả khi Phí Dạ gõ cửa bước vào cũng phát ra.

      “Lôi tiên sinh…”

      Phí Dạ nhìn tình cảm lan tràn gương mặt Lôi Dận, trong lòng chấn động thôi. Người luôn có cảnh giác cao độ như Lôi tiên sinh lại nghe thấy tiếng bước chân của ?

      Lôi Dận lúc này mới có phản ứng lại, cũng ý thức được bản thân mình hơi khác thường chút, nhíu nhíu mày, thấp giọng mệnh lệnh——

      “Phí Dạ, cậu lập tức làm việc này cho tôi!” Tầm mắt của chút nào rời khỏi Mạch Khê. “Lập tức thu mua bệnh viện phụ sản, tôi muốn bác sĩ chuyên khoa nhi, chuyên gia dinh dưỡng, bác sĩ tâm lý giỏi nhất. Tóm lại tất cả các loại bác sĩ, đều phải giỏi nhất cho tôi!”

      oOo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :