Chương 9: Bày tỏ tình , mặt trời chiều ngã về phía Tây (2)
Trong những ngày tập luyện kế tiếp, nghiêm túc và nỗ lực của này là điều mà ai cũng biết. Nhưng, sau mỗi buổi tập, luôn ngồi yên lặng mình, giống như nhiều nghệ sĩ khác. Khi có scandal, hề tỏ vẻ lo lắng, cứ như thể người con ảnh phải là vậy.
như vậy, làm sao chú ý tới được.
Mạch Khê nghĩ tới việc ta lại trực tiếp thẳng thắn như vậy, nụ cười tươi tắn cứng ngắc lúc lâu mới buông lỏng chút ít, “Tôi cái gì.”
“, em hiểu.”
Kim Min Jong nhàng kéo bàn tay bé của qua, bàn tay lớn của từ từ bao lấy, “Em là thông minh, chẳng lẽ hiểu điều hay sao?”
nhìn , giống như thưởng thức kiệt tác nghệ thuật, dịu dàng tràn ngập trong đáy mắt…
“Em hớp hồn mất rồi! Chúng ta…quen nhau .”
Lời của khiến Mạch Khê kinh hoàng choáng váng, lúc lâu sau, mới thều thào mà đáp trả, “Tôi cho rằng, điều kiện tối thiểu để quen là hai người phải hiểu về nhau mới phải.”
“Là do em chưa cho cơ hội để tìm hiểu em mà thôi.” Kim Min Jong cười , nhẫn nại mang theo cảm giác ôn hòa, “ thích em, có lý do nào cả.”
Tình cảm đến thình lình của người này dọa Mạch Khê giật mình sửng sốt đến nửa ngày cũng biết nên điều gì. Đôi mắt to dưới ánh sáng le lói của trời chiều chiếu vào, tỏa ra mê ly gần như hư ảo.
lúc lâu sau, mới tìm thấy giọng mình, sắc mặc xấu hổ, ——
“Thực xin lỗi, Kim Min Jong, tôi, tôi cho rằng chúng ta thích hợp để cùng nhau.”
Kim Min Jong bất đắc dĩ lắc đầu, nhàng , “Chẳng lẽ em nhất định phải dùng kính ngữ xa lạ để chuyện với sao?” có chút cảm giác thất bại, “Chỉ là cảm giác của em mà thôi, mà , thực rất thích em. Chẳng lẽ trong lòng em, tệ như vậy?”
Lần đầu tiên trong đời chủ động tỏ tình, lại bị người ta cự tuyệt cứng rắn như vậy. Luôn luôn là con tỏ tình với , nhưng gặp Mạch Khê xong mọi thứ của hoàn toàn đảo lộn rồi.
“, hiểu lầm, tôi chỉ là…”
Mạch Khê chần chờ chút, nhìn về phía , “Chỉ là vì muốn an tâm ca hát thôi. thực là người tốt, thực đó. Chẳng qua vấn đề là do tôi mà thôi. Tôi muốn nghĩ đến chuyện này sớm như vậy.”
Đáy mắt Kim Min Jong lướt qua chút bi thương, nhưng nét mặt vẫn cười thản nhiên, “Nếu—— công khai theo đuổi em sao?”
Ánh mắt người con trai này kiên định thể nghi ngờ, giọng điệu cũng giống như đùa. Mạch Khê sợ tới mức chảy ra mồ hôi lạnh…
“…”
“ thể sao? thích em, theo đuổi sao? chỉ hy vọng có thể cùng với người mình thích bên nhau, đơn giản như vậy.”
“Tôi, tôi thực thể cùng được…”
Mạch Khê có chút sốt ruột, sợ ta bày tỏ tình trước mặt tất cả mọi người. hiểu tâm tư của đàn ông, chỉ là cảm thấy mỗi người đàn ông đều có mặt điên cuồng như thế này.
“Vì sao?”
Kim Min Jong thể lý giải được, nghĩ ra lý do Mạch Khê thích cùng kết giao. Phụ nữ bên đều muốn cùng chỗ, nhưng thế nào chỉ có này…
“Bởi vì tôi…”
“Bởi vì ấy thích cậu!” Mạch Khê còn kịp mở miệng ra nguyên nhân, giọng đột ngột của Phí Dạ cắt ngang.
Hai người theo tiếng kia nhìn lại——
Mặt trời chiều ngả dần về phía Tây, thân hình Phí Dạ cao lớn khôi ngô, gò má cương nghị lộ ra vẻ mặt nghiêm túc. Ánh sáng chiếu thẳng vào tây trang phẳng phiu của , so với ngày thường càng giống như thiên thần vậy.
vững bước tiến lên, đến bên người Mạch Khê, ánh mắt cũng dừng người Kim Min Jong, “Kim tiên sinh, ngại quá, tiểu thư Mạch Khê thể nhận tình cảm của cậu được. Xin Kim tiên sinh cứ đem tinh lực dùng trong buổi biểu diễn cho tốt .”
“…”
Kim Min Jong nhạy cảm mà nhận ra cảm giác bức bách cùng áp lực phát ra người đàn ông này, nhìn về phía Mạch Khê, nghi hoặc mà hỏi, “Mạch Khê, vị này là…”
Mấy ngày nay luôn luôn nhìn thấy người đàn ông này cạnh Mạch Khê giống như cái bóng, chẳng qua chưa có cơ hội hỏi lai lịch của ta.
“ ấy là…” Mạch Khê trong nhất thời biết nên giới thiệu thế nào.
“Kim tiên sinh cần biết tôi là ai, tôi chỉ đơn giản muốn câu, nếu cậu thích ấy, khiến ấy phải khó xử mới đúng.” Phí Dạ trầm thấp mở miệng, giọng rất rành mạch, “Cảm tình gượng ép luôn luôn đến. Người châu Á các cậu luôn coi trọng hai chữ duyên phận, tôi nghĩ nếu cậu cùng tiểu thư Mạch Khê có duyên, sớm muộn gì cũng đến được với nhau.”
thẳng lèo khiến Kim Min Jong á khẩu trả lời được, mặt xẹt qua chút xấu hổ. nhìn về phía Mạch Khê, muốn gì đó lại thôi.
Mạch Khê hé miệng, đối diện với ánh mắt của , “Thực xin lỗi, tôi thích …”
Ánh mắt Kim Min Jong chấn động chút, lập tức bất đắc dĩ mà cười cười, hai tay giơ lên, “Được rồi, thừa nhận lý do bi thảm này. Nhưng mà Mạch Khê, đây phải là kết quả cuối cùng.” nhìn lần nữa, “Ngày mai khi buổi biểu diễn kết thúc, chờ lựa chọn của em.”
xong, lại cười rồi rời …
Rốt cục mọi thứ lại yên tĩnh…
Mạch Khê như quả bóng cao su xì hơi, thân thể mềm xuống.
“Tiêu rồi…” nhàng câu.
Trong khoảng thời gian này, trước mặt Phí Dạ, cố gắng che lấp tình cảm cùng yếu ớt của bản thân. Ngoại trừ Thiên Luật, Phí Dạ là người đàn ông đầu tiên có thể để buông lỏng cảnh giác, mặc kệ việc là người của Lôi Dận.
“Sao vậy?” Phí Dạ buồn cười mà nhìn , vừa rồi mới giống con nhím xù lông, bây giờ lại như đứa trẻ vậy.
“Tôi làm tổn thương nghiêm trọng tới tình cảm của ta, mà ta lại kiêu ngạo như vậy, nhất định ghét tôi chết mất.” Mạch Khê cuộn tròn hai chân, hai cánh tay bọc quanh.
Phí Dạ ngồi xuống, trầm thấp , “Tôi còn cho rằng tiểu thư Mạch Khê oán hận tôi phá mối nhân duyên tốt đẹp này chứ.”
“ chọc tôi đấy à?”
Mạch Khê lần này cười nữa, ngược lại càng thêm ai oán, vẻ mặt đều khiến người ta đau lòng, chậm rãi, lại biến thành tự giễu——“Tôi chỉ là tàn hoa bại liễu mà thôi, có người nào thích chứ? Nếu người khác biết tôi chỉ là công cụ phát tiết của cha nuôi, nhất định xem thường tôi…”
“ được bậy! Tôi thích !” Tâm Phí Dạ đột nhiên đau xót, trầm thấp hữu lực mở miệng.