1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 5: trừng phạt khắc nghiệt (4)
      thể như vậy. Ít nhất, Mạch Khê còn nhớ đêm trong thư phòng ấy, mà băng bó vết thương, khung cảnh dịu dàng đến ấm áp, chạm vào lòng . Thậm chí thể khống chế được bản thân, còn lầm tưởng cho rằng vẫn còn có ánh mắt dịu đến thế… Bắt đầu từ đêm hôm đó, cho dù là chiếm đoạt thân thể , Mạch Khê đều phản ứng mạnh mẽ nữa.

      Nhưng mà——

      Ngày hôm nay, ngay những đóa hoa xanh thẳm màu, tâm hoàn toàn bị giết chết, bị tàn nhẫn của đốt thành từng mảnh , bụi tan khói diệt!

      Lôi Dận trong giờ khắc này, thô bạo điên cuồng như loài mãnh thú hoang dã, khiến có cảm giác bản thân trở nên hèn mọn, đê tiện như chính lời . món đồ chơi, là món đồ chơi mà tỉ mỉ nuôi dưỡng mười năm trời. Kết quả đáng buồn là, chẳng những chỉ đơn thuần là đồ chơi, mà còn là công cụ để trả thù mẹ.

      Điều này, tuyệt vọng!

      Mười tám năm rồi, lần đầu tiên mới cảm giác được tuyệt vọng tàn khốc đến như vậy.

      cảm thấy thân thể mình trở nên dơ bẩn, dơ bẩn vô cùng. Nhưng bị dạy dỗ, thân thể lại trở nên nhạy cảm, cảm giác xấu hổ đến tột độ thay bằng thích ứng với sức lực to lớn mạnh mẽ của , bên dưới dần dần loang khoảng ướt át…

      Dịch thể trong suốt dần dần chảy ra khiến cả hai người còn đau đớn, trái lại sinh ra cảm giác khoái cảm mãnh liệt.

      phải muốn sao? Đây là cái gì, hả?” Đôi môi mỏng tàn nhẫn lạnh lùng của Lôi Dận gợn lên, đầu ngón tay chạm đến tia mật dịch của .

      “Ông buông…buông ra…”

      bao giờ!”

      lãnh khốc siết lấy cái cằm của , dưới thân liên tục luật động cùng va chạm. “Đừng mơ tưởng! Em là của tôi, chỉ cần ngày nào tôi còn chưa chết, em là để tôi đùa giỡn phát tiết!”

      Lửa giận đến hủy thiên diệt địa cùng khoái cảm của dục tình bao chặt lấy hai cơ thể quấn quít, tiếng thở dốc của nam nữ đan xen vào nhau.

      Mạch Khê gần như muốn ngất , va chạm mạnh mẽ như vậy khiến chịu nổi nữa, phần đùi vô lực buông lỏng bờ vai dày rộng của , da thịt trắng mềm cùng làn da màu lúa mạch tạo nên đối lập hoàn toàn…

      Lôi Dận chuyển động thân mình, ngay sau đó rời khỏi cơ thể . Hai mắt đều nhòa lệ. bóp chặt khuôn cằm tinh tế của bóp chặt, dùng sức mạnh to lớn ép phải quỳ gối giữa hai chân của . Ngay khắc đó, “con thú lớn” để sát cánh môi run rẩy của … Cho đến khi nỗi tuyệt vọng hoàn toàn quật ngã

      “Mở ra!”

      Ngón tay đầy mờ ám của người đàn ông chà sát cánh môi bị hôn đến sưng đỏ.

      ——“

      Mạch Khê kêu lên sợ hãi, mở to hai mắt nhìn !

      khóc thét muốn giãy giụa, lại để người đàn ông thừa dịp đôi môi đỏ mọng hé mở, ngón cái cùng ngón trỏ mạnh mẽ siết chặt lấy hai gò má , giữ lấy cái miệng nhắn kia thể khép lại. chỉ có thể trơ mắt nhìn đưa “con thú” kia vào——

      “Ư——“

      Thứ to lớn của người đàn ông này chỉ có tiến vào nửa liền lấp đầy khuôn miệng nhắn của , chút nước bọt thể nuốt xuống mà chảy ra làm nên hình ảnh mị vô cùng.

      Trong hoa viên xanh thẳm, thiếu nữ tuyệt mĩ với đôi mắt đẫm lệ, khuôn miệng giữ lấy phần cứng rắn của người đàn ông, hô hấp ngày khó khăn hơn.

      Gáy muốn thoát ra, nhưng sức lực lại đủ. muốn thét lên, lại thể phát ra tiếng, chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng, thừa nhận lấy dục vọng đáng sợ đến dọa người của .

      Nếu có thể, muốn cắn mạnh xuống, nhưng cũng phát , giữ lấy khớp hàm của khiến sức lực cứ như vậy mà mất .

      Từng giọt nước mắt lại nặng nề rơi xuống.

      Cho tới bây giờ có đối xử với tàn nhẫn như vậy. Cho dù là trước đây có chiếm đoạt thân thể , cũng giống như ngày hôm này… cầm thú tàn nhẫn!

      Hình ảnh kích thích như vậy càng khiến cho hạ thân của Lôi Dận thêm cứng rắn và to lớn hơn. Phần đầu cứng rắn của biểu tượng nam tính trong miệng Mạch Khê thăm dò đầy ác ý, tới tới lui lui quấy nhiễu trong khuôn miệng của .

      Bàn tay to lớn vươn đến, đặt lên đỉnh đầu của , hướng vật to lớn của bản thân vào đến cổ họng , khiến ngay cả muốn nuốt xuôi cũng khó khăn.

      cử động vừa nhanh lại sâu, giống như loài dã thú cuồng bạo mà tàn phá, khiến cho người chỉ mới biết đến mùi vị của dục tình như Mạch Khê khó có thể chống đỡ được.

      Gã đàn ông cứ ích kỷ đoạt lấy cách tàn bạo, khiến thể thở được, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt đến dị thường, hô hấp nổi.

      Mạch Khê biết, người đàn ông này chính là muốn dùng phương pháp phẫn nộ như thế để phát tiết, dùng thân thể của mà trả thù mẹ ruột Bạc Tuyết của .

      Bỗng nhiên rời khỏi, ép quỳ rạp xuống mặt đất, tách ra phần mông trắng tròn đầy đặn. Ngón tay thon dài thậm chí bắt đầu quấy nhiễu nơi hồng nhạt ấy, ở nơi chưa từng được chạm qua, chút lưu tình nào đẩy ngón giữa vào——

      “A——“

      Đồng tử Mạch Khê đột nhiên mở lớn. Ở ngay nơi khô ráo phía sau…sao có thể làm vậy? hoan ái cuồng dã như thế sao có thể chịu đựng nổi?

      để thoát tiếng kêu đau. …muốn làm cái gì? Làm sao có thể…

      thích?”

      Nỗi đau trong đáy mắt Lôi Dận lần nữa tràn ra, trong lời lạnh như băng ấy có điều gì đó thể lý giải nổi. lại nhập thêm ngón tay để khuếch trương phần non mềm kia….

      “Vì sao còn siết lấy tôi nhanh như vậy?”

      cúi người, cắn lấy vành tai khéo léo của , giọng ôn nhu đến vô bờ, nhưng lại phun ra lời đê tiện khôn cùng.

      còn phân biệt được nữa, rốt cuộc là thân thể đau, hay vẫn là…

      “Đau quá…”

      Thân thể bị đè ép thành tư thế cực kỳ khó chịu, như dâm nô đầy đê tiện, thừa nhận chủ nhân làm hết thảy mọi thứ người.

      “Đau? Yên tâm, chỉ có em đau!”

      Giọng trầm xuống. đặt vật nam tính của mình để ở nơi nhạy cảm của ; ngay khi nhận thấy run rẩy của , dùng sức——

      “A——“ Cơn đau xuyên tim kịch liệt thẳng đến đại não, Mạch Khê lập tức ngất .

      Lôi Dận vẫn buông ra mà tăng cường luật động mạnh mẽ. Lý trí cũng trở nên điên loạn, khóa vào lồng ngực mình, thay đổi các loại tư thế, ngay hoa cỏ của vườn hoa rộng lớn…

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 5: trừng phạt khắc nghiệt (5)
      Phía chân trời vang lên thanh ầm ì, mặt trời mọc nhưng đến lúc này lại có thay đổi bất ngờ, mang theo mùi ngai ngái nhè của những cơn mưa.

      Mạch Khê ngất xỉu nằm cuộn mình trong lòng Lôi Dận. Hàng mi thanh, dài, hắt bóng xuống như hình rẻ quạt tạo thành hình ảnh đầy ám ảnh. Trải qua cơn kích tình, đôi má hồng hào đầy đặn ửng lên tầng đỏ nhàn nhạt, cái mũi khéo léo tinh xảo, cái miệng hơi hé mở nhàng hô hấp trước lồng ngực của .

      Ngón tay thon dài của lần theo từng đường nét ngũ quan tinh xảo của . Hàng mi này, đôi mắt này… luôn có sức hút ma mị khiến nội tâm của tràn ra cảm giác đau lòng đầy xa lạ.

      Nhất là tại biển hoa xanh thăm thẳm như thế này, trong lòng lại càng thêm đau đớn, giống như cả thân xác đều bị ngũ mã phanh thây!

      nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy trong hoa viên.

      Đó là vào buổi đêm, ngay cả chấm ánh sáng đều ánh lên nét mê hoặc đến cực độ. Toàn bộ hoa viên yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang tạo nên khoảng tĩnh mịch. Lúc đó, giống hệt nàng tiên dưới ánh trăng. ngửa đầu ngắm bầu trời đêm, ánh mắt đầy thu hút lại ngắm những cánh hoa, khuôn mặt hoa trắng xinh như ngọc, tựa như tinh linh giữa đêm đen.

      Khi ấy còn như vậy nhưng đáy mắt lại phảng phất nét quạnh giống những đứa trẻ cùng tuổi…

      Nhưng, khi nhìn thấy bóng dáng của , khi quay đầu, ánh sáng yếu ớt chợt ánh lên, thoáng như thứ ánh sáng chưa từng tồn tại, giống như tinh linh dựng lên bức tường phòng vệ.

      Chỉ là, trong khoảnh khắc yếu ớt cùng đơn ấy, thẳng trong tim chợt “bang” tiếng. Lồng ngực trái cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại đều mang cơn đau mơ hồ.

      Thân thể của cả hai hòa hợp đến nỗi giống hệt như chỉ vì người kia mà sinh ra. Thân hình cường tráng bọc lấy cơ thể quyến rũ mê người của . Màu đồng cùng màu tuyết trắng của da thịt tôn nhau, hình thành nên bước tranh đầy ám muội mà hoàn mỹ.

      Cơn mưa từ bầu trời rốt cuộc cũng rơi xuống, những hạt mưa làm ướt mái tóc ngắn của . Gương mặt như được điêu khắc từ cẩm thạch, tuấn mỹ chút khuyết điểm từ từ rút cơn quẫn chí, hai tròng mắt đen ánh lên vầng sáng mơ hồ.

      Hạt mưa lạnh như băng rơi xuống gương mặt Mạch Khê liền đánh thức dậy. giật mình mở to mắt, trong khoảnh khắc biết đây là mơ hay là thực, bản thân còn sống hay chết…

      bàn tay giữ lấy cằm của , ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ngay đôi mắt tàn nhẫn lạnh lùng. đứng trước mặt , thân thể cao lớn hơn gấp nhiều lần, hệt như nhìn nữ nô hèn mọn.

      So với trang phục vẫn còn chỉnh tề của hệt như đứa trẻ nhếch nhác…

      Hai chân thon dài cuộn lại trong bụi hoa, hô hấp của tràn đây hơi thở nam tính của người đàn ông tàn nhẫn kia. Mưa dần dần trở nên lớn hơn. tránh cũng trốn, thậm chí động tác che mưa cho cũng có, cứ như vậy lạnh lẽo mà nhìn , hề chớp mắt!

      Mạch Khê tuyệt vọng nở nụ cười…

      Nụ cười ấy, giống như hoa quỳnh nở rộ trong đêm mưa, trong thời khắc cuối cùng lại để lộ nét đẹp tuyệt mỹ nhất của mình…

      Nụ cười ấy, đập vào trái tim Lôi Dận mạnh. Cơn đau từ lồng ngực lại lần nữa lan tràn!

      Mạch Khê cố hết sức để đứng dậy, nhưng đôi chân mất hết sức lực run rẩy. Người đàn ông tàn nhẫn chiếm đoạt khiến cõi lòng vỡ nát còn mảnh. Mưa xát từng dấu vết cơ thể, mớ áo quần hỗn độn cũng ướt đẫm.

      bước từng bước vào giữa vườn hoa màu lam, gian nan, vô lực, nhưng vẫn chấp nhất hướng về phía trước bước , chút lại chút. Nước mưa lạnh ngắt khiến thân thể càng thêm đau đớn.

      Người đàn ông đứng trong màn mưa hề rời , cũng bước đến giữ lấy . Thân hình cao lớn chỉ đứng lẳng lặng ở đó, đường nét khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng nếu nhìn kỹ, hai bàn tay của siết lại thành nắm đấm. Đau đớn đôi mày của lan tràn.

      Từng chút từng chút , bùn đất dây dính người Mạch Khê. Trước cái nhìn chăm chăm lạnh lẽo của người đàn ông kia, nước mắt cùng nước mưa chảy xuống nơi ngón tay mảnh khảnh bị đất đá chà đến xước da, đổ máu…

      Màu đỏ hồng của máu hòa lẫn với bùn đất, ngón tay cũng rất đau đớn, xót buốt, nhưng chẳng bằng chút cơn đau tự đáy lòng .

      Mưa! Cơn mưa xối xả như muốn “nghiêng trời lệch đất” (‘phô thiên cái địa’ – trải khắp trời đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh), tựa như khóc vì . Thân mình bé hoàn toàn bị mưa bao phủ, cách người đàn ông kia khoảng. khóc, thanh mất từ lâu, chỉ đơn giản nước mắt cứ liên tục chảy xuống.

      Ngón tay đầy máu bắt đầu cào lấy lớp bùn đất, là kiên định gì phá nổi trong niềm tin của Mạch Khê mang theo quật cường nhưng đáy lòng lại hoàn toàn trống rỗng.

      có sức mạnh, hèn mọn! Mười tám năm nay số phận của cho tới bây giờ đều có gì thay đổi. Ngay cả để mẹ ngủ yên, cũng làm được. đứa con bất hiếu…

      Trời mưa biết bao lâu, Mạch Khê biết đào bao lâu, ngón tay thực đầy máu, đau đến chết lặng. Người đàn ông phía sau cũng rời , nhìn chăm chú như vậy bao lâu.

      Cho đến khi——

      Ngón tay Mạch Khê chạm đến vật cứng rắn, chợt dừng lại động tác, lộ ra phần của khối gỗ được chạm rỗng đầy công phu điêu luyện hoa trầm.

      thở gấp hơn, động tác của đôi tay cũng nhanh hơn, hơi nước đều bao phủ toàn bộ đôi mắt của .

      Lôi Dận đứng ở trong mưa nhìn thấy phần khối gỗ ấy. Thân hình cao lớn vẫn che khuất được nỗi đau từ chân mày của .

      Nỗi đau nặng nề lấp đầy đáy mắt, nước mưa làm âu phục của ướt nhẹp. Ngày đó, cũng trong ngày đầy sương, ngày mưa lớn như vậy, trong hoa viên mênh mông, cũng chỉ có mình , nước mắt dọc theo gò má rơi xuống quan tài, tất cả được chôn xuống tại đây.

      Từ ngày đó, rốt cuộc mất toàn bộ tình cảm của loài người, vui lo, hết thảy đều trả lại cho người phụ nữ từng dạy mọi thứ. thâm trầm bình tĩnh này có được, bởi vì chôn tất cả mọi tình cảm xuống.

      ——“

      Tiếng khóc của Mạch Khê phá tan suy nghĩ của . Nước mưa cọ rửa hoa văn phiến gỗ trầm, khiến dấu hiệu chữ thập giá của quan tài rốt cuộc cũng lộ ra. Tình cảm, tại đây, khoảnh khắc này hoàn toàn tan vỡ.

      Lôi Dận nhìn thấy cảnh tượng này, trong ánh mắt cuồng tuấn lạnh như băng lên chút đau lòng, phải vì bất kỳ ai khác, chỉ vì người con trước mắt này đây.

      “Ư——“ Mái tóc dài rơi xuống đầu vai Mạch Khê, thanh thê lương đau khổ vang vọng toàn bộ hoa viên mang theo nỗi xót xa đến tận cùng…

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Uy hiếp, chút nào để ý (1)
      Mạch Khê đổ bệnh nằm giường mấy ngày. Mỗi khi tỉnh lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra liền khóc cho đến khi ngất xỉu. Công ty DIO gọi điện thoại đến di động của Mạch Khê, mỗi lần đều do quản gia Hàn Á tiếp, cuối cùng phải thông báo bệnh tình của Mạch Khê, đồng thời hủy buổi biểu diễn.

      Trong tòa thành từ xuống dưới cũng dám nhiều thêm tiếng, bởi vì sắc mặt của Lôi Dận như vừa nuốt xong hỏa dược. Nếu ai muốn sống đời này nhiều thêm ngày cứ việc nhiều lời.

      Cho đến ngày thứ tư, Mạch Khê mới hơi hơi tỉnh…

      Mùi hoa nhàn nhạt vương vất trong khí, nhàng choáng lấy ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, tràn đến từng góc của căn phòng. Thứ ánh sáng đầy sức sống tràn vào khung cửa sổ, qua lớp rèm mỏng mà chiếu vào, làm giảm u tịch nặng nề, mang đến chút dịu bình yên.

      Thời tiết có vẻ rất tốt, giống ngày ấy, mưa dầm liên miên.

      Trong nhất thời, ánh mắt Mạch Khê thích ứng được với ánh sáng như vậy, đôi mắt lưu ly có chút mê man, theo bản năng kêu khẽ tiếng. Thân hình bé mềm nhũn, chút sức lực cũng có.

      Ngay sau đó, cánh tay của người đàn ông vây tới, phủ đầu vai hơi lạnh của .

      “Tỉnh rồi?”

      Tiếng trầm thấp như dòng nước ấm, thoáng qua như thứ rượu ngon thuần chất, lại quen thuộc làm người ta rét mà run.

      Giọng này khiến Mạch Khê bừng tỉnh hoàn toàn, mới phát ra bản thân luôn nép trong lòng của người đàn ông này. Cánh tay quen thuộc tráng kiện rắn chắc vòng trụ thân mình mềm mại của , để cho phần lưng trắng mịn dính sát vào khuôn ngực rộng lớn; chỉ có riêng hơi thở của cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc là đốt nóng cả người .

      khẽ kêu tiếng, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc đột nhiên quay lại; hẳn nhiên, đối diện ngay với ánh mắt của người đàn ông đầy thâm trầm và khó hiểu, thâm thúy khiến cho kẻ khác khó lòng mà nắm bắt được.

      Giờ khắc này, Mạch Khê mới phát tư thế của hai người có bao nhiêu là mờ ám. Thân mình bé bỏng của hoàn toàn bị vây chặt trong cơ thể tráng kiện kia, gần như muốn bao trọn lấy .

      “A——“

      Mạch Khê đột nhiên ngồi dậy, nhưng từ nơi nào đó thân thể lại truyền đến cơn đau nhức khiến nhịn được rên lên tiếng. Chiếc áo ngủ mỏng theo vai chảy xuống. Như thế này mới thấy thân thể trần trụi của mình có bao nhiêu là xấu hổ.

      “Đau cũng đừng nén!”

      Lôi Dận ngồi dậy, vươn tay kéo lại bên người. Ánh mặt trời nhàn nhạt phủ lấy lồng ngực cùng làn da màu đồng khỏe mạnh của , tuấn là vậy, nhưng trong đôi mắt của Mạch Khê lại hệt như tên ma quỷ tới gần.

      được chạm vào tôi!”

      phản xạ có điều kiện đẩy mạnh cánh tay ra, cố nén cơn nhức nhối thân thể. Vết thương đau nhức đầu gối được xử lý, nhưng đau đớn từ hạ thể vẫn còn lan đến khắp người. Dấu hôn cơ thể , dù nhìn theo bất kỳ góc độ nào cũng đều ghê tởm cả.

      “Dựa vào cái gì? Ông dựa vào cái gì mà chạm vào tôi! Ông có tư cách nào làm như vậy?”

      Bàn tay lớn của Lôi Dận dừng giữa trung. Ánh mặt trời phủ lên ngón tay thon dài tạo ra bóng dáng tuấn đẹp đẽ. Bàn tay rộng lớn này nắm trong đó hết thảy mọi thứ thành công của người đàn ông. gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của , hàng mi tuấn hơi giật giật.

      gì nữa mà xuống giường, hề e dè trước mặt Mạch Khê mặc quần áo.

      Nắng sớm nhàn nhạt chiếu lên cơ thể cao lớn của người đàn ông như vầng hào quang. Mỗi đường nét tuấn đều như được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ: tỷ lệ cơ thể theo tiêu chuẩn tam giác vàng, dáng người hệt như người mẫu, cơ ngực rộng lớn vừa nhìn qua đây chính là kẻ luyện võ, lại thêm hai chân thon dài rắn chắn tràn ngập sức mạnh.

      Mạch Khê nghiêng khuôn mặt sang bên. thể thừa nhận dáng người của đẹp đến mức khiến người ta phải thèm thuồng, thậm chí còn dụ dỗ rất nhiều những phụ nữ ham mê sắc đẹp khác. Có điều, tuyệt đối thể trở thành người như vậy được. Gã đàn ông như ma như quỷ này, hận thể lấy đao làm thịt !

      Lôi Dận hồ như nhìn thấu hận thù trong đáy mắt nhưng lại “bất vi sở động” ( có hành động nào), động tác tao nhã mặc áo sơ mi vào. Chiếc áo được thiết kế tinh xảo tôn lên dáng người của . cài lại cúc áo, từng chiếc từng chiếc, từ tốn chậm rãi lại mang thêm chút dáng vẻ lười biếng.

      “Mấy ngày hôm em sốt, đều biến tôi thành gối ôm hình người.”

      Mạch Khê giật mình chút, quay đầu nhìn về phía , đáy mắt lên chần chờ…

      chút xíu ấn tượng… khi trong cơn mê man thường cảm thấy rét lạnh, giống như thả cơ thể xuống biển nước, hoặc ngâm mình trong cơn mưa to. Cơn rét lạnh đến táp mạnh vào từng dây thần kinh của . Nhưng may mắn, rốt cục cũng tìm thấy chốn ấm áp, yên tâm đặt mình vào trong đó, tựa như nằm trong đám mây mềm mại, xua tan hết thảy những nỗi bất an xâm chiếm từ trước đến nay.

      Chẳng lẽ——

      Người đàn ông này luôn luôn ôm ?

      Thấy mặt hoàn toàn là vẻ sững sờ, Lôi Dận cũng cài xong cúc áo cuối cùng. bước đến gần Mạch Khê, áp lực từ đột nhiên bao phủ lấy đỉnh đầu ——

      “Tiết kiệm sức lực chửi tôi, mặc quần áo, xuống nhà ăn cơm!” Ngón tay thon dài nâng cái cằm của lên, ngón cái nhàng lướt qua gò má mềm mại.

      Mạch Khê bị bắt ngẩng đầu lên nhìn , đáy mắt đều là nỗi đau…

      Tại sao còn bình tĩnh như vậy?

      Bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra!

      Nhưng mà, thể nào quên, là tự tay giết chết mẹ . Điều này chính cũng thừa nhận. thể quên, cả đời cũng thể quên, như dấu nung ác động đóng trong lòng vậy.

      Sau lúc lâu, né tránh ánh mắt chăm chú của , chuyển tầm mắt bi ai đến chỗ khác. cố nén chịu cơn đau toàn thân mà mặc quần áo, còn chờ Lôi Dận bế, trực tiếp xuống giường.

      “Ai——“ té ngã mặt đất do hai chân mất hết sức lực, cùng với thân mình đau đớn khiến thiếu chút nữa ngạt thở.

      Sắc mặt Lôi Dận đông lạnh lại. đứng dậy muốn ôm lấy , nhưng vừa chạm đến thân mình liền bị gạt ra lần nữa.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Uy hiếp, chút nào để ý (2)
      cần ông giả mèo khóc chuột!” Giọng Mạch Khê lạnh ngắt, khó để nhận ra cố nén cơn đau từ thân thể qua những tiếng bước chân lộn xộn.

      Níu vào thành giường, đứng dậy lần nữa, thất tha thất thểu ra khỏi phòng ngủ.

      Sắc mặt Lôi Dận cực kỳ khó coi, ánh mắt cũng khiến cho người ta sợ hãi.

      Gặp quỷ!

      vẫn trong cơn giận dữ đến tẩu hoa nhập ma, thế nhưng khi thấy cứ sốt cao ngừng liền trở nên nóng ruột nóng gan. Bốn ngày này cơ bản hề chợp mắt, mà cũng trong bốn ngày đó, bác sĩ tư cũng bị bức đến điên rồi. Thuốc tiêm cùng thuốc uống đều dùng tới, nhưng chút hiệu quả nào.

      lẽ ra nên để ý đến sống chết của , nhất là khi lại dùng vẻ mặt phẫn nộ hận thù kia nhìn mình. hẳn là nên đối xử với giống như những người phụ nữ khác, ít nhất có chút mềm lòng.

      Phụ nữ trong cảm nhận của có cũng được mà có cũng chẳng sao. Ngoại trừ là công cụ để phát tiết chẳng còn là gì nữa! Có điều, mấy đêm liền này cuộn mình giường, cái miệng nhắn ngừng kêu lạnh khiến trong lòng lại nổi lên chút cảm giác gì đó như lòng trắc . vây lấy thân thể nóng rực của vào lồng ngực, rồi từ đó lại bất ngờ có chút cảm giác thỏa mãn. Nó giống như thể sinh ra nên thuộc về , ngay cả thân thể cũng hòa hợp đến hoàn mỹ như vậy.

      Cho tới bây giờ, nhìn bóng dáng cùng khuôn mặt tái nhợt kia rời , nỗi đau trong lòng lại tràn ra. bắt đầu hoài nghi, cảm giác này có phải là lo lắng? Là bởi vì muốn tiếp tục trả thù nên mới giữ mạng sống cho ? Hay vẫn là—— đau lòng?

      Nguyên nhân làm như vậy, có phải hay để vì trả thù?…

      ___________________

      Sáng sớm sương vẫn chưa tan , còn đọng lại từng cánh hoa của Bạc Tuyết viên. Bởi vì cả tòa thành đều bao quanh hồ nước xanh thẳm nên sương mù tan hơi chậm chút.

      Khi Mạch Khê bi thương lê lết đến hoa viên, trước mắt vẫn là cánh cửa khu vườn Bạc Tuyết xinh đẹp. Trong sương sớm dường như có tiếng người…

      Hơi giật mình chút, bước nhanh đến, rốt cuộc thấy quản gia Hàn Á chỉ đạo người giúp việc làm gì đó. Đến gần hơn, hai chân mềm nhũn.

      “Tiểu thư Mạch Khê, con, con tỉnh rồi?” Quản gia Hàn Á hoảng sợ, vội vã nâng lên, lại đau lòng mà nhìn gương mặt trắng bệch kia.

      Trong bốn ngày này, toàn bộ tòa thành dường như lâm vào cuộc chiến đấu. Tiểu thư Mạch Khê hôn mê bất tỉnh khiến tính bạo lực trong Lôi tiên sinh phát tát muốn giết người, nhưng mà giờ tốt rồi, rốt cục cũng tỉnh.

      Toàn bộ cơ thể Mạch Khê đều run lên, thể tin được mảnh đất trống rỗng trước mắt…

      Nơi này từng là đủ loài hoa cỏ muôn màu, là Bạc Tuyết viên xinh đẹp …

      Cũng là nơi chôn cất mẹ

      Trước khi hôn mê, thậm chí thấy được góc quan tài có khắc chữ thập…

      Nhưng mà, giờ khắc này, phản chiếu vào trong mắt chỉ còn mảnh trống . có biển hoa xanh màu đại dương, cũng có quan tài, chỉ là rỗng tuếch.

      Tại sao có thể như vậy?

      “Bác Hàn Á…”

      Hô hấp của Mạch Khê ngày càng dồn dập, trong đầu ong ong cả lên, cũng trống rỗng như khoảnh đất trước mắt.

      Quản gia Hàn Á đau lòng đỡ lấy , ánh mắt lên vẻ khó xử, “Tiểu thư Mạch Khê, con vừa mới tỉnh lại, thân thể còn yếu lắm, nên sớm trở về phòng nghỉ, được ?”

      “Nơi này vì sao lại thành như vậy? Quan tài đâu? Quan tài từng chôn ở chỗ này đâu?” Mạch Khê rốt cuộc cũng tìm thấy giọng , hoảng sợ trước đó khiến thể nào phát ra tiếng.

      “Tiểu thư Mạch Khê, chuyện này——“ Quản gia Hàn Á ấp a ấp úng, muốn điều gì đó rồi lại nuốt ngược vào.

      “Bác Hàn Á, con xin người, xin người cho con biết quan tài ở đây chuyển chỗ nào. Bác Hàn Á, đây là nơi mai táng mẹ con. Là ông ta, là tên cầm thú Lôi Dận tự tay giết mẹ con…”

      Mạch Khê vô lực khóc nấc, bàn tay bé nắm chặt lấy góc áo Hàn Á, ánh mắt hoảng hốt đầy tuyệt vọng.

      Hàn Á nghe xong, đầu tiên là cảm giác nao nao, lập tức khó xử mà , “Tiểu thư Mạch Khê, ta thực thấy được cái gì cả. Sáng nay vừa nhận được lệnh của Lôi tiên sinh, san bằng nơi này…”

      thể nào…”

      Mạch Khê lui về phía sau từng bước, tuyệt vọng lắc đầu. tin, tin thể nhìn thấy thi thể của mẹ, và cũng chẳng có cơ hội nào nữa. làm sao có thể tàn nhẫn như vậy? Nhất định phải đẩy đến đường cùng hay sao?

      “Tiểu thư Mạch Khê, là . Mấy ngày nay có lệnh của Lôi tiên sinh ngay cả người làm vườn cũng dám bước vào đây. Sáng nay ta mới nhận được lệnh của Lôi tiên sinh, thực thấy được quan tài như con .” Hàn Á thấp giọng trả lời, nỗi khiếp sợ cùng bất an trong lòng dần dần lan ra.

      Khuôn mặt nhắn của Mạch Khê tái nhợt. Ánh mặt trời rọi xuống Bạc Tuyết viên, nhưng lại cảm thấy lòng rét lạnh đến thế.

      !

      Nhất định là động tay động chân!

      đột nhiên có phản ứng, quay người chạy đến phòng ăn——

      Trong phòng ăn, ánh mặt trời hiền hòa chiếu xuống, chiếu rọi những món ăn bàn, ánh lên thứ ánh sáng như thủy tinh. Chiếc bàn lớn màu đen, ly rượu tinh xảo chứa chất lỏng màu đỏ lộng lẫy. Trang phục màu trắng của người giúp việc lên lên xuống xuống theo di chuyển của họ khi bưng lên các loại thức ăn. Trong khí có hương thơm nhè đầy quyễn rũ.

      Đầu bàn ăn, Lôi Dận ngồi nghiêm chỉnh, thân mình cao lớn cùng với những thức ăn đầy xoa hoa lại dung hòa kỳ lạ với hoàn cảnh, tạo nên phong thái vương giả cao cao tại thượng.

      Nhìn Mạch Khê mặt tái nhợt chạy đến phòng ăn, hề có chút bất ngờ nào, cũng vì hành vi tự tiện xông vào hoa viên của mà tức giận, ngược lại còn bình thản chỉ vào vị trí bên người mình, trầm thấp mệnh lệnh.

      “Sáng sớm ầm ĩ như vậy là đủ, ngồi xuống dùng cơm!”

      Hô hấp Mạch Khê ổn định, khuôn mặt kiều diễm tràn đầy đau đớn. cố nén cảm giác muốn khóc, đến trước mặt Lôi Dận, nhìn hề chớp mắt.

      “Mẹ tôi đâu? Ông giấu mẹ ở đâu?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 6: Uy hiếp, chút nào để ý (3)
      Đối với chất vấn của , Lôi Dận ngược lại chẳng nghe gì, quay đầu lạnh giọng phân phó người làm bên——

      “Đem bữa sáng của tiểu thư lên!”

      “Vâng!”

      Người làm lập tức chuẩn bị.

      “Lôi Dận!”

      phẫn nộ trong mắt Mạch Khê dường như muốn đốt cháy hết thảy, như vậy lại càng thêm xinh đẹp. nhìn , gắt gao, “Ông rốt cuộc đem mẹ tôi giấu ở đâu?”

      Sau tất cả mọi chuyện, thế nhưng còn bình tĩnh như vậy mà dùng cơm? còn nhẫn tâm đến mức nào nữa?

      “Mẹ em?”

      Lôi Dận rốt cuộc cũng có phản ứng, đôi môi mỏng phiếm ánh sáng của mặt trời hơi hơi gợi lên, thu toàn bộ lửa giận của vào đáy mắt, lạnh bạc , “Mẹ em sớm chết rồi, người chết nên xuống mồ an nghỉ, phải sao?”

      Đôi mắt của hoàn toàn bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ chút thấy vằn lên tơ máu và có chút mệt mỏi. Đây là kết quả của bốn ngày hề chợp mắt.

      Mạch Khê siết nhanh nắm tay, hàm răng tinh tế cắn cánh môi tái nhợt của , lưu lại dấu vết khá sâu, “Rầm” tiếng, đập tay lên bàn ăn. Nhưng thực là, bàn ăn cũng chẳng có chút chấn động nào, các món ăn đều yên vị, ngược lại bàn tay của còn đỏ lên.

      “Ông ràng biết tôi cái gì! Lôi Dận, ông đừng có quá đáng!”

      câu khiến Lôi Dận ngẩng đầu lên, đôi đồng tử thâm trầm khóa chặt lấy đôi mắt nâu trong như nước của , như thể liếc mắt cái có thể siết lấy linh hồn . Khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Mạch Khê chợt đỏ lên, đôi mắt màu nâu có cơn sóng lưu chuyển…

      “Cái tên Lôi Dận này, em càng lúc gọi càng thuận miệng.”

      Người đàn ông rút ra tờ khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng, nhất cử nhất động đều lộ ra nét quý tộc đầy tôn quý, nhưng trong động tác lại có sức mạnh uy hiếp cùng áp lực đến khó chịu…

      “Tôi gọi ông là cha nuôi, bởi vì căn bản ông xứng đáng với cách xưng hô này!” Mạch Khê chút sợ hãi nhìn , đem toàn bộ cảnh giác cùng hận thù vây bọc toàn thân. Nếu ánh mắt có thể giết người, người đàn ông đối diện đây chết dưới ngàn lần.

      Lôi Dận nghe vậy, đôi mắt nheo lại, thần thái cuồng vọng ngạo mạn mà tao nhã như con báo đen đầy nguy hiểm. Ngũ quan tuấn mỹ cộng thêm dã tính khiến cho người ta phải nín thở. Ưng mâu của hơi lay động quét ngang, như thanh kiếm vì tình thế phải rút khỏi vỏ, nhưng khi ngoái đầu nhìn lại, bảo kiếm chui vào vỏ, khí lạnh dần thu lại.

      gì, cũng có biểu , cũng có động tác, chỉ đơn giản là lẳng lặng mà nhìn .

      Khuôn mặt cương nghị tuấn bình tĩnh vô cùng khiến người ta khỏi hoảng hốt…

      Mạch Khê quật cường mà nhìn lại , đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng. Tuy rằng hai chân sớm còn sức lực nào nữa, nhưng vẫn giữ ý niệm rằng mình thể thỏa hiệp đơn giản như vậy. thể!

      Khóe môi cương nghị của Lôi Dận khẽ nhếch theo độ cong dễ phát , cánh tay dài duỗi ra, kéo ngồi xuống đùi .

      “Buông ra, đồ cầm thú!” Mạch Khê đoán được có động tác này. Hai tay lập tức phản kháng nhưng đủ sức.

      gương mặt hờ hững của Lôi Dận tia tình cảm, đường nét lạnh băng thâm thúy tựa như được chạm khắc từ đá cẩm thạch. Bàn tay lớn chỉ cần động tác có thể giữ chặt lấy giãy giụa. nhanh chậm cúi người xuống, thân hình cao lớn trực tiếp phủ lấy cơ thể bé của , vây bọc lấy hoàn toàn trong hơi thở của bản thân mình.

      chiếm lấy cánh môi mềm mại, như lữ khách sa mạc vừa tìm thấy nguồn nước liền điền cuồng mà uống lấy tươi ngọt của , dường như muốn đem dung nhập vào máu mình. Điên cuồng mà kích thích, giống như vừa được châm lửa, chảy xuyên khắp tay chân .

      “Ưm——“ Mạch Khê trừng lớn mắt, ngực phập phồng dồn dập thở, cảm giác mãnh liệt như cơn bão quét lấy

      Bàn tay lớn kia, cách lớp vải mỏng manh bắt đầu tra tấn lấy bầu ngực đầy đặn của

      Mạch Khê liều mạng hô hấp, nhưng luồng khí hít vào phổi tất cả đều là hơi thở bá đạo của muốn nhấc hai tay lên để kháng cự, lại bất đắt dĩ bị siết chặt lấy hai cổ tay, khóa ngược về phía sau.

      vô lực mà thể ngăn cản bừa bãi trong khoang miệng mình, chỉ có thể bị động thở gấp trong lòng , cắn môi dưới cho thanh phát ra.

      “Lôi…Dận, tên hỗn đãn, buông…ra”

      Giọng mất hết sức lực, đôi mắt phủ tầng hơi nước khiến lời cự tuyệt của nghe qua chẳng có sức thuyết phục nào.

      Ngoảnh mặt làm ngơ, môi Lôi Dận di chuyển đến phần gáy trắng mịn của , tạo ra ấn ký!

      Cảm giác vừa đau vừa nóng lại vừa chua xót đầy phức tạp, khiến lòng tan nát—— run run, chút khí lực để chiến đấu đều nhanh còn nữa!

      Hồi lâu sau, Lôi Dận mới ngẩng đầu, buông ra để hai tay tự do. Đôi đồng tử ám trầm thâm thúy lạnh băng chớp động chút, vừa lòng nhìn dấu hôn ràng do chính mình tạo ra, như hoa mai xinh đẹp nở rộ phần gáy tuyết trắng của .

      Mạch Khê từng hơi từng hơi mà hít vào khí tươi mát. Đôi mắt đẹp oán hận trừng , tiếng chất vấn nhưng ánh mắt ấy lại sắc bén vô cùng.

      Lôi Dận ngược lại “bất động thanh sắc” hơi nhếch nhếch môi, vẫn bộ dáng như thể chẳng có việc gì xảy ra. Đôi mày vẻ mờ ám khiến trong lòng Mạch Khê chợt cảm thấy khó thở.

      “Lần này, là trừng phạt em hiểu phép tắc lễ nghĩa!” Ngữ điệu lãnh đạm, lại mang hơi thở hàn trí mạng, phảng phất lướt qua tai , thấm vào từng lỗ chân lông, rồi đem cả người mà đông lại hoàn toàn…

      Mạch Khê bị bọc trong lồng ngực, thể động đậy dù chỉ chút. cười lạnh, “Lễ phép? Đối với hung thủ giết người từ này buồn cười!”

      Lôi Dận giận giữ, vẫn ôm như trước, sai người làm đem bữa sáng của lên. cầm lấy dao nĩa, đưa miếng thịt đến bên môi , “Ăn !”

      Tiếng trầm thấp có chút quan tâm, mang theo sức quyến rũ mê người, giống như con sói dụ dỗ bé quàng khăn đỏ vậy.

      cần!” Rốt cuộc Mạch Khê nhịn nổi nữa, tay phải căm tức đẩy cái——

      “Keng——“ tiếng thanh thúy vang lên. Chiếc nĩa rơi xuống sàn cẩm thạch trơn bóng, ánh lên tia sáng nhàn nhạt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :