1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 21: ấm áp thoáng qua (1)
      Mạch Khê vốn vô cùng bất an, lại còn bị nằm gọn trong vòm ngực cứng rắn của ai đó, cảm thấy như thể mình sắp bị đánh úp đến nơi——

      Kỳ thực rất muốn thanh minh, rằng mình hề cố ý đánh vỡ khung ảnh, nhưng chẳng hiểu sao lời đến bên miệng rồi lại chẳng thốt ra được chữ nào. Nhất là ánh mắt lạnh băng của cha nuôi vẫn nhìn chăm chăm, khiến từ ngữ cứ thế mà chui tọt trở lại.

      “Tôi——” Môi Mạch Khê khẽ run rẩy, Lôi Dận chưa đợi xong nhanh chóng cầm bàn tay chảy máu lên xem xét, lông mày nhíu lại. ấn ngồi xuống chiếc sô pha rồi rằng, tiến thẳng về phía bàn làm việc.

      “Cha nuôi——”

      “Ngồi xuống!” Giọng Lôi Dận có chút hơi ấm nào, dễ dàng đánh gục mọi nỗ lực của Mạch Khê trong việc hoàn thiện câu .

      Mạch Khê cứ thấp thỏm yên, lần nữa lại bị bắt ngồi xuống. Xét tình hình hoàn toàn đuối lý, thể chối cãi vào đâu được: ra vào phòng làm việc của mà chưa được cho phép, thế còn đánh vỡ đồ…Thảm rồi! Thấy qua những mảnh vỡ, tim chỉ muốn nhảy ra ngoài.

      Khi chuẩn bị sẵn tâm lý, thân hình bé tưởng chừng sắp nghênh chiến với trận mưa gió bão bùng, lại chỉ thấy Lôi Dận trực tiếp lấy đồ từ hộp cứu thương, bước qua vô số mảnh vỡ, xoay người tiến về phía .

      Mạch Khê sửng sốt.

      Làm sao lại có thể xảy ra chuyện hoang đường như vậy? Vậy mà ai đó lại còn làm ngơ trước vẻ mặt kinh ngạc của , chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh rồi mở hộp cứu thương ra, kéo bàn tay bé về phía mình——

      “Cha nuôi, việc này tôi tự làm được.” Mạch Khê vẫn còn hơi sợ sệt, tự hỏi trong lòng: “Lẽ nào ông ta lại muốn xử lý miệng vết thương giúp mình? Kỳ lạ——”

      Cuối cùng gương mặt Lôi Dận để lộ ra chút xúc cảm, nhưng cũng chỉ là tia vui thoáng trong đáy mắt, nhàng câu: “Ngốc đến mức điển hình như em làm được gì?”

      Hình thức ràng là câu hỏi rồi, mà sao lúc nào cũng mang tính chất khẳng định thế? Khuôn mặt nhắn của thoáng ửng hồng, để mặc Lôi Dận kéo tay mình. vì sao, khi ánh mắt chạm phải ánh mắt lại như có dòng điện chạy khắp toàn thân. Dòng điện tê tê khẽ lướt qua tim , khiến nó cơ hồ run lên chút.

      Nhìn lướt qua ngón tay chảy máu của , đáy mắt Lôi Dận thoáng thoáng chút dao động mơ hồ, rồi lại liếc mắt về phía .

      “Mảnh vỡ bây giờ chui vào ngón tay, nên hơi đau. Kiên nhẫn chút.” Giọng vẫn vậy, bình tĩnh như thường, nhưng trong đó lại thoáng hiển điều gì đó——thân thiết!

      Mạch Khê chỉ biết gật gật đầu, nhìn lôi ra loạt những thứ lỉnh kỉnh: dung dịch oxy già, cái nhíp, thuốc giảm đau,…Theo bản năng, nuốt nước bọt đến “ực” cái.

      “Sợ à?” Lôi Dận xem ra nhìn thấu tâm tư nên chỉ ngẩng đầu, liếc mắt cái, khóe môi hình như còn hơi giật.

      .” Gương mặt Mạch Khê lên vẻ quật cường, miệng thế nhưng tay đau đến đứt ruột, nhìn tay như vậy mà còn dám kêu đau.

      Lôi Dận cũng chẳng thèm hỏi lại, thản nhiên xử lý những vết thương ngón tay của trước, rồi dùng nhíp từ từ gắp mảnh vỡ ra. Toàn bộ quá trình đều được thực rất cẩn thận, động tác nhàng từ tốn, cứ như thể bảo vệ cho báu vật vô cùng quý giá.

      Ánh sáng màu vàng của đèn tường hắt lên khuôn mặt tuấn của , nhàng bao phủ ngũ quan như được chạm khắc bằng đá cẩm thạch ấy. Trông khi chăm sóc cho ngón tay của nghiêm túc, chuyên chú…Lúc đó, con ngươi lạnh lẽo như thường nữa, mà lại có vẻ gì đó rất lạ, khiến nhìn mà hiểu…Hình như, đó là chút dịu dàng…

      đáng lẽ ra phải vô cùng tức giận mới phải, sao lại băng bó vết thương giúp chút phàn nàn thế này? , hẳn là hoa mắt chóng mặt, dẫn đến trạng thái tỉnh táo mất rồi. Nhưng ràng là trong chốc lát, chuẩn bị đâu ra đấy, xem xét vết thương cho mà.

      điều mà Mạch Khê cũng thể phủ nhận, nhìn thế này khiến như trúng phải bùa, nên mới có cảm giác mê ly khó tả. Từng cử động của : giơ tay này, nhấc chân kia đều khiến lòng khẽ khàng xao động, tựa như bọt nước giữa tâm hồ, gợn sóng, rất

      Việc chuyên tâm làm việc cũng ảnh hưởng dù phần đến uy nghiêm vốn có. vẫn thế, cao cao tự tại, cả nghìn người. Dáng vẻ bây giờ lại giống như vỗ về, âu yếm người phụ nữ bé bỏng của mình…

      Từ từ——Dừng lại——Dừng lại ngay lập tức——

      Đầu Mạch Khê nổ đến “ Đoàng!” cái. Ma xui quỷ khiến, nghĩ cái quái gì vậy?——Trời đất——

      “A!” Vết thương ở ngón tay đau nhức khiến nhịn được mà kêu lên, đồng thời cũng kéo quay trở về thực tại, mắt thoáng có chút lệ.

      đau chút, do mảnh vỡ đâm vào có hơi sâ, nhưng vẫn phải dùng thuốc sát trùng, nếu viêm nhiễm.”

      Giọng Lôi Dận trầm thấp, ngẩng đầu lên lại thấy đáy mắt lấp lánh nước, xen lẫn chút bối rối, ngón tay cũng bất giác hơi run lên.

      “Tôi biết..” Mạch Khê cắn cắn miệng, tỏ vẻ thoải mái, cũng vì vết thương tuy nhưng rất nhiều. Cánh môi dưới còn lưu lại cả vết răng, thuốc sát trùng khiến miệng vết thương có cảm giác nhoi nhói, chạm cũng thấy đau.

      Thấy bộ dạng nín nhịn của , đáy mắt Lôi Dận cũng thoáng lộ tia đau xót. xoa xoa đầu , bàn tay đó rất to, rất nhàng; giọng cũng trầm hơn nhiều.

      “Tốt lắm, chịu chút nữa thôi, sắp xong rồi. ”

      Lời như dỗ dành trẻ con, vừa ấm áp, vừa mang đến cảm giác an toàn. Mạch Khê sững sờ, ngẩn người lúc lâu.

      cảm nhận được ngón tay rất nhàng của bỗng run lên, sau đó lại dè dặt hơn, cẩn thận hơn.

      Nhưng, có phải là vì ?

      Còn nữa, vừa nãy giọng của rất dịu dàng, như xoa dịu nỗi đau của .

      Lẽ nào, cũng là vì ?

      Thực tình, có phải là nằm mơ giữa ban ngày ??

      Trong khắc, trái tim Mạch Khê chợt lỗi nhịp.

      Rốt cuộc Lôi Dận cũng xử lý xong vết thương ở mấy ngón tay , băng gạc cẩn thận rồi mới ngẩng đầu lên, :

      “Nếu em muốn tiêm phòng uốn ván, tôi mời bác sĩ tư nhân đến.”

      , vô cùng bận rộn trong việc tận lực xua tan những ý nghĩ khác thường. Nghĩ thử xem, con người tàn nhẫn như , tuổi còn trẻ chứng kiến biết bao nhiêu cuộc đổ máu. Năm đó, khi ra tay tẩy trừ tổ chức xã hội đen, đến cái nháy mắt cũng có, sát khí người thậm chí khiến cả tử thần cũng phải chùn bước. Đây cũng chính là nguyên nhân, lý do vì sao trong giới Mafia, ai muốn đắc tội với tổ chức Ảnh.

      Vậy mà——

      oOo

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 21: ấm áp thoáng qua (2)
      ——Vào cái đêm chết tiệt này, đối diện với to gan của , mà có cách nào giận dữ. Nhìn những ngón tay chảy máu của , mà có cách nào khiến cho ngực thôi đau nhói.

      Loại cảm giác này, có bao lâu rồi?

      Càng vớ vẩn hơn nữa, là trong lúc băng bó cho , sơ ý làm đau. Nhìn thấy đôi mắt như sắp khóc đấy, tay lại còn khẽ run run.

      Quả là nực cười. Tay gây nên bao nhiêu thương tích, giết bao nhiêu mạng người, dính bao nhiêu máu, vậy mà chỉ có băng bó cho nhóc con ngốc nghếch kia thôi cũng run?

      thể chấp nhận được, thể chấp nhận được——

      Mạch Khê đương nhiên làm sao biết trong lòng nghĩ gì, chỉ nghe thấy vậy lắc đầu nguầy nguậy.

      , , tôi cần tiêm.”

      Lôi Dận đáng ghét ràng vẫn nghĩ ở đâu đâu, hoàn toàn để ý đến phản đối của nên trực tiếp gọi điện thoại, ra lệnh ngắn gọn, súc tích vô cùng:

      “Hàn Á, gọi bác sĩ tư nhân, ngay lập tức.”

      Khuôn mặt Mạch Khê rất nhanh chóng trở nên trắng bệch, bàn tay mảnh mai khẽ run lên. Thề có trời chứng giám là sợ tiêm, vô cùng sợ tiêm. Từ đến lớn ghét nhất là bị tiêm, quá lên là thà chết còn hơn tiêm.

      “Nghe lời ! Miệng vết thương sơ cứu đơn giản như vậy làm sao giải quyết dứt điểm được?” Câu này nghe giống như mệnh lệnh được ban ra, có chút dịu dàng khuyên bảo nào cả.

      Mạch Khê bất chấp, vẫn ra sức lắc đầu. luôn sợ kim tiêm, luôn luôn, mặc có lời ngon tiếng ngọt thế nào cũng để ý.

      Thấy thế, Lôi Dận bất đắc dĩ thở dài rồi ôm vào lòng, nhàng vỗ về hai bờ vai, “Ngoan ngoãn nghe lời nào.”

      Năm chữ, đơn giản là vậy mà lại như câu thần chú đầy ma lực lọt qua tai, khiến lòng trong lát bỗng được trấn an.

      Làm thế nào mà trong đêm, khí ám muội giờ còn thêm cả quái dị, chung là thể lý giải. Tóm lại, là Mạch Khê ngày càng hiểu nổi người đàn ông này. Đáng lẽ ra, phải giận dữ mới đúng chứ?

      Nhưng , những băng bó vết thương giúp , mà bây giờ lại còn gọi cả bác sĩ riêng đến nữa.

      Tiêm——

      Bị tiêm——

      Quên hết mọi đời, Mạch Khê ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Lôi Dận, ngẩng gương mặt đáng thương nhìn , miệng cầu xin:

      “Nhưng, nhưng tôi uống thuốc là được mà. Uống thuốc cần tiêm nữa, có phải ?”

      Mắt sáng lấp lánh hệt dòng suối , khiến thứ gì đó bên ngực trái Lôi Dận khẽ đập loạn. chau mày, nhanh chóng lấy lại thái độ bình thường, cố gắng bằng giọng đều đều:

      được, nhất định phải tiêm.”

      “Nhưng mà, nhưng mà——”

      Mạch Khê nhìn mấy ngón tay được băng cẩn thận, rồi giơ lên trước mặt cho xem: “Như thế này là tốt lắm rồi, cần tiêm nữa.” Giọng vô cùng đáng , lại có chút nũng nịu, dáng vẻ như bướng bỉnh chịu nghe lời.

      Lôi Dận là đàn ông. Mà thực gã đàn ông nguyên chất vô cùng, hơn kém. Thử hỏi phải đối mặt với cái người làm nũng như thế này, trong lòng làm sao yên?

      “Xử lý như thế này là đơn giản nhất rồi, ngón tay em bị đâm rất nhiều mảnh , khả năng bị uốn ván rất cao.” rất , thanh có chút vui, còn có chút kiên nhẫn.

      Mạch Khê nghe vậy bĩu môi, ánh mắt lại lạc nơi những mảnh vỡ gần đấy. Nghĩ lại thấy áy náy, lại cắn môi, nhìn Lôi Dận :

      “Cha nuôi, thực xin lỗi.”

      Lôi Dận quay đầu lại, lướt qua ánh mắt rồi nhìn thẳng về phía khuôn mặt nhắn, bình thản mở miệng:

      “Lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên em ba tiếng đó lòng.”

      hạ mắt xuống, hơi cuộn mình, giấu chân dưới váy ngủ trắng muốt. Do Lôi Dận nhìn từ cao xuống, nên dễ dàng thu vào tầm mắt khe rãnh như như trước ngực . đó, còn nhìn cả dấu vết mình lưu lại——

      Nhất là con này còn ôm khư khư lấy cánh tay , mà chất liệu vải lại mỏng, khiến Lôi Dận dễ dàng cảm nhận được cái gì đó rất mềm mại, lại có chút man mát.

      Yết hầu hạ lên hạ xuống, ánh mắt mỗi lúc sâu——

      Trong lát, khí bỗng yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng mưa là vẫn rơi đều. Bên ngoài khung cửa sổ trắng là tòa thành Bạc Tuyết, đứng hiên ngang bất chấp mưa gió.

      Mạch Khê ngẩng đầu lên, phát ra cha nuôi nhìn mình chớp mắt giật thót, nhanh chóng hạ mắt xuống, nhìn qua chỗ khác. Nhưng chỉ cần cái liếc thôi, cũng nhận ra ánh mắt sâu thẳm của , ánh mắt vô cùng quen thuộc, nhưng lại mang vẻ gì rất lạ…

      Tình ư?

      Vớ vẩn, cần cái đó.

      Dường như cảm thấy mình hành động có phần quá mức, Mạch Khê cẩn thận định nới tay ra, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng :

      “Buông tay à? Em cứ thử làm xem.”

      Hoảng sợ, lại vội vàng ôm sát lấy cánh tay , khuôn mặt nhắn cũng vì thế mà áp vào lồng ngực rộng lớn. Mạch Khê cũng là thông minh, tuyệt đối cố ý chọc tức . Nguyên nhân là lần này lỗi ràng thuộc về , người gây chuyện lại là , giờ còn có gan chọc giận sao? biết hậu quả khôn lường đến mức nào.

      Lôi Dận thấy ngoan ngoãn ở trong lòng khẽ nhấc cằm lên, gương mặt lộ ý cười cùng thỏa mãn, tràn đến tận đáy mắt. nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu , nhanh chóng dùng hai tay ôm lấy . người luôn mang mùi hương rất đặc trưng, dịu nhưng thơm ngát, hoàn toàn khác biệt so với hương nước hoa nồng nàn của những người phụ nữ khác. Hít hà hương thơm này khiến Lôi Dận như ở giữa thiên nhiên, suy nghĩ cũng trở nên bình yên.

      hưởng thụ an tĩnh, còn lòng Mạch Khê rối như tơ vò. Đây là lần đầu tiên, ở trong lòng mà cảm thấy yên tĩnh đến vậy. Bên tai là tiếng tim đập đều đặn của Lôi Dận, mà tim lại vô thức nhảy loạn mãi thôi——

      Thế này là thế nào? Làm sao trong ngực lại có thế ấm áp, an toàn thế được? Người đàn ông này cũng có lúc nguy hiểm hay sao?

      phải rời xa, rời xa mới đúng. Nhưng đáng tiếc, giây phút này khi bị hơi thở vây quanh, lại có cách nào khiến bản thân mình rời khỏi…

      oOo

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 21: ấm áp thoáng qua (3)
      Tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, đánh tan bầu khí yên tĩnh. Mạch Khê hơi ngẩng đầu lên, cánh tay Lôi Dận bên hông chợt nới ra, chỉ nghe thấy tiếng :

      “Vào !”

      Là quản gia Hàn Á, cùng với bác sĩ tư nhân.

      “Lôi tiên sinh, bác sĩ tư đến rồi.”

      Quản gia hơi hạ thấp người , ánh mắt trìu mến nhìn Mạch Khê. Ông thấy kể ra cũng lạ, nửa đêm nửa hôm thế này, Lôi tiên sinh lại muốn mời bác sĩ riêng đến, lẽ nào có ai bị bệnh? Hơn nữa, khí còn có phần gượng gạo thoải mái, Hàn Á nghĩ mãi nhưng cũng ra, chỉ đứng im gì.

      Bác sĩ riêng là người phụ nữ, kể từ sau sinh nhật thứ mười tám của Mạch Khê, ai đó rất đáng ghét liền mau chóng thay toàn bộ bác sĩ riêng trong gia đình, bởi lẽ họ đều là đàn ông.

      “Hàn Á, ông lui ra ngoài được rồi.” Lôi Dận , chỉ nhìn lướt qua bác sĩ:

      “Lại đây. Ngón tay của ấy bị thương.”

      “Vâng, tôi xem giúp tiểu thư Mạch Khê.”

      Vị bác sĩ mặt có thoáng sắc hồng, lần nào nhìn thấy Lôi Dận cũng tim đập tay run. làm việc ở đây cũng được thời gian, nhưng cũng chỉ biết đến gương mặt lạnh lùng của nam chủ nhân tòa thành Bạc Tuyết, hoàn toàn đối lập với tiểu thư Mạch Khê, hồn nhiên hoạt bát.

      Chỉ có điều đến giờ vẫn hiểu điểm, đấy chính là quan hệ của hai người này. Người làm trong tòa thành ai cũng bảo họ là cha nuôi – con , nhưng ai thử đặt mình vào tình huống của , nhận thấy quan hệ hẳn là chính xác cho lắm. Hành động mờ ám như vậy, dĩ nhiên gây hiểu lầm. thực chưa thấy cái kiểu cha con nào mà lại như vậy, vô cùng khó hiểu! Hơn nữa, tiểu thư này có bị thương chút ở ngón tay mà đêm hôm cũng gọi tới. Thế cũng đủ hiểu người đàn ông này lo lắng đến thế nào.

      Bác sĩ vừa mới giơ kim tiêm lên, Mạch Khê trợn mắt kêu to, nhanh chóng chui tọt vào lòng Lôi Dận, hai cánh tay run rẩy.

      “Tôi, tôi sợ lắm…Tôi cần tiêm.”

      Thấy vậy bác sĩ cũng ngại, cũng dám tùy tiện mà lùi vài bước.

      Lôi Dận nhàng vỗ lưng , ôn tồn trấn an:

      “Chỉ là tiêm phòng uốn ván thôi, đau. Nghe lời nào, được ?”

      Tiếng khóc của Mạch Khê nho , vẫn chôn mặt trong lồng ngực , rầu rĩ gật đầu.

      Lôi Dận cười, hết sức mờ ám. ôm lấy thắt lưng rồi nhàng kéo váy ngủ lên, lộ ra cặp mông mềm mại.

      bác sĩ đứng bên cạnh kinh sợ cực độ, hai mắt trợn lên, xém tí nữa là xỉu.

      Thứ nhất, nếu quan hệ giữa bọn họ là cha con, làm sao người làm cha như lại có thế hành động như thế này? Thậm chí còn vô cùng thản nhiên cởi quần lót của ra, động tác nhàng như đối với người vậy.

      Thứ hai, chính là dấu vết người tiểu thư Mạch Khê——

      Váy ngủ được kéo lên, khó để nhìn thấy dấu vết giữa hai chân Mạch Khê…Đương nhiên, đó chính là dấu hôn, thể nào sai được!

      Là người từng trải, tự nhiên phải biết dấu hôn này có ý nghĩa gì——

      Trời đất, làm sao có thể như vậy?

      quay đầu nhìn , thấy hề có biểu gì chứng tỏ ngạc nhiên hay khiếp sợ. Chắc hẳn biết từ trước rồi, nếu như vậy, như vây là…Lẽ nào chính lại là…

      Vị bác sĩ này thực có khả năng tưởng tượng tiếp nữa, nếu nghĩ thêm, chắc mình còn giữ được trạng thái tỉnh táo.

      Thấy cứ đứng đực ở đó, Lôi Dận hỏi, có chút khó chịu:

      “Sao còn tiêm ?”

      “A, xin lỗi, xin lỗi tiên sinh.” nhanh chóng tiến lên.

      Mũi kim mới chạm mà Mạch Khê run rẩy, Lôi Dận lại nhàng vỗ vào lưng .

      Trong nháy mắt kim tiêm cắm sâu vào, Mạch Khê rút cuộc cũng nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng.

      chút.” Lôi Dận hơi chau mày, lạnh lùng ra lệnh.

      Nữ bác sĩ gật đầu liên tục, chậm rãi đẩy kim tiêm vào, vẫn nghe thấy tiếng khóc của Mạch Khê.

      “Tốt lắm, ngoan nào, được khóc.” Lôi Dận giọng bên tai , nghe như dỗ trẻ con.

      Nước mắt Mạch Khê theo khóe mắt chảy xuống, toàn thân cứng ngắc. Lôi Dận cúi đầu, nhàng hôn lên mắt , hôn lên cả từng giọt nước mắt——

      Từ trước đến nay, chưa bao giờ biết cách an ủi người khác——

      Người còn lại cảm thấy vô cùng choáng váng, càng thêm khẳng định lại quan hệ của hai người này. Bảo đây là hai cha con, có quỷ mới tin. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là họ làm cái gì. Biểu đau lòng của người đàn ông này dành cho tiểu thư Mạch Khê hoàn toàn là của người .

      màn kinh tâm động phách người ta cũng xong xuôi cả rồi, Mạch Khê vẫn ngừng khóc, vừa chỉnh sửa váy xống vừa nuốt khan.

      “Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê ——” Vị bác sĩ có chút lo lắng, sợ chọc giận Lôi Dận.

      lại tự tay lấy khăn giấy, nhàng lau khuôn mặt nhắn, lem luốc cho . Ánh mắt dịu dàng đến thế mà vừa chuyển qua bác sĩ lạnh như băng:

      “Con tôi rất nhát gan, từ bé thích tiêm.”

      “Hả?”

      bác sĩ bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ thầm nghĩ: “Con tôi? Sao luôn là người tôi cho nhanh, bày vẽ làm cái gì? Nhưng phải công nhận là lời lẽ rất dễ gây hiểu lầm, khiến người khác nghe vào tưởng cưng chiều con mình. Có điều, thể loại cưng chiều này rất trong sáng, nếu muốn là vô cùng mờ ám…”

      Lôi Dận gọi điện thoại, nhanh chóng ra lệnh:

      “Hàn Á, tiễn bác sĩ về.”

      ——Bác sĩ tự giác rời phòng.

      lại quay đầu nhìn Mạch Khê, vẫn nức nở từ nãy đến giờ. Trong lòng có cảm giác vô cùng mềm mại, lại ôm vào lòng. này như thế mà lại sợ tiêm, giờ nép trong lòng chút phản kháng, vô lực như con mèo vậy.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Hồi 4: Gãy cánh
      Chương 1: Phản kích lời đồn đại (1)

      Tình khiến con người ta trầm luân, khiến con người ta trở nên tàn nhẫn, điên cuồng. Sinh mệnh của ai là khách qua đường với ai? Sinh mệnh của ai là chuyển luân với ai? Kiếp trước trần thế, kiếp này gió thoảng, linh hồn đau thương đến vô cùng vô tận. Nhìn nhau, chỉ còn lại tin tưởng. , tựa như núi cao giữa biển mây, cách thiên đường có gần ? Từng chút bước đến thiên đường, mới có thể nhận ra, ra , cũng là muốn bẻ gãy đôi cánh của em, để em bao giờ còn sức lực bay nữa.

      ◇◆◇​

      Ca sĩ mới Mạch Khê trở thành đề tài nổi bật. Ít ra vẫn còn tốt bởi vài chuyện thị phi cũng chỉ trong nội bộ công ty biết, tối thiểu cũng chưa truyền ra bên ngoài. Dù sao đối với ca sĩ còn chưa phát hành ca khúc chính thức truyền thông cũng quá dồn hết chú ý đến .

      Về phần bài hát mới của Mạch Khê, Đàm Trử Quân dù tình nguyện như thế nào cũng chuẩn bị lời bài hát, khi nghe Mạch Khê hát thử, Jon vô cùng hài lòng.

      Trải qua thời gian luyện tập, Mạch Khê rất nhanh thích ứng được nhịp độ công việc của công ty cùng lịch trình làm việc, nhất là sau khi thu ca khúc mới, vì cũng thực có kinh nghiệm, khâu chế tác hoàn toàn thuận lợi. Mà sau khi sắp xếp phát hành, người đại diện liên hệ các thông cáo phù hợp cho Mạch Khê, cuộc sống nghệ sĩ như thế chính thức bắt đầu.

      Ca sĩ mới? xuất đột ngột này dẫn đến hệ quả duy nhất, rằng phải chịu dò xét cùng ghen tị của nhóm ca sĩ khác. Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng phiền phức là, mấy tin đồn bậy bạ đó làm Mạch Khê dù đến nơi nào cũng hứng chịu ánh mắt tò mò và tra xét.

      Phản chiếu mặt gương trơn bóng của toilet, là khuôn mặt đầy mệt mỏi của Mạch Khê.

      thực thu đến bốn giờ, chuẩn bị cho ca khúc dự bị, còn ca khúc mới đầu tiên bảng xếp hạng nhạc. Jon thề non hẹn biển với rằng mọi chuyện tuyệt đối có vấn đề, bởi vậy, Đàm Trử Quân vì mà sáng tác tiếp ca khúc thứ hai.

      Về phần bài hát bị cấm kia cũng theo gió mà bay, chẳng qua Mạch Khê vẫn giữ mãi mối nghi hoặc trong lòng. Đàm Trử Quân dường như rất ràng lai lịch của ca khúc đó, nhưng muốn tìm cơ hội thích hợp để hỏi rất đơn giản. Đàm Trử Quân này cực kỳ quái, ngoại trừ trong phòng họp khi ấy phản đối Lôi Dận, bắt đầu từ đó đối với lại lạnh như băng, khiến thể hỏi được.

      Dòng nước mạnh chảy ào xuống có chút bọt nước bắn tung lên ngón tay Mạch Khê. hơi hơi nâng lên ngón tay bị thương vẫn còn quấn băng gạc.

      Khuôn mặt trầm tĩnh cùng giọng trầm thấp đêm đó của cha nuôi lại lên, cho tới bây giờ Mạch Khê vẫn cảm thấy như là trong mộng. Giọng ôn hòa của cha nuôi bên tai hư hư . cho tới bây giờ cũng nghĩ được bản thân lại mất mặt đến như thế, tiêm thuốc cũng khóc, mà vấn đề là còn ở trong lòng mà khóc.

      Lòng chút thảng thốt. Tình cảm khác thường trong lòng này cứ lan tỏa, ào ạt đổ đến như cơn hồng thủy, khiến thể hít thở được.

      Bắt đầu từ khi nào, mỗi lần nhớ tới , còn sợ hãi nữa?

      Mạch Khê nâng mắt nhìn bản thân mình trong gương, lại kinh ngạc phát hai gò mà vốn trắng bệch của mình lại có chút đỏ ửng. Làm sao có thể như vậy? Ngay cả nhịp tim đập cũng có chút bất ổn.

      Cha nuôi trong lòng hẳn có người phụ nữ, chính là người phụ nữ trong tấm ảnh chụp. Đêm đó, sau khi tiêm thuốc xong, cũng thấy cha nuôi trở về phòng. có chút tò mò lén xem mới phát , cha nuôi tự tay dọn dẹp những mảnh vỡ , nâng lên tấm ảnh kia, nhàng lau vết máu mặt ảnh, rồi nhìn tấm ảnh đó lâu lâu…

      hẳn là rất người phụ nữ ấy?

      Được người đàn ông như vậy có cảm giác gì? là tư vị gì ?

      Cha nuôi là kẻ khiến người ta thể nắm bắt được, cũng thể nhìn thấy được suy nghĩ của , cũng có cách nào thấu hiểu được tâm tư kia. tàn nhẫn, mạnh mẽ chiếm đoạt, bá đạo khiến người ta giận sôi. Được thương, là bắt đầu hạnh phúc, hay là bắt đầu bi kịch?

      Chính như ngày đó ở trong xe, ở bên tai thầm câu —— “Khê nhi, em là của tôi, biết ? Ai dám tiếp cận em, tôi lấy mạng của … “

      Đúng vậy, tin lời của cha nuôi. Người đàn ông cao cao tại thượng như sớm có thói quen nắm hết thảy mọi thứ trong tay, ngay cả tính mạng con người cũng như thế. phải là thần chết, nhưng là thần chết giao cho quyền lực đó. Đây là nguyên nhân người ta nghe đến sợ đến mất mật.

      Mạch Khê hít sâu hơi, trong lòng vẫn luôn có thứ gì đó đè nặng, hít vào được, thở ra cũng xong, y như cổ họng bị chặn nghẹn lại…

      Toilet yên tĩnh, cho đến khi ——

      “Ôi, xem, Mạch Khê kia với ông chủ của chúng ta rốt cuộc là có quan hệ gì ? Nghe hôm đó khi họp, ông chủ còn giận giữ vì người đẹp cơ. Kết quả là kết thúc cuộc họp kéo Mạch Khê luôn.”

      “Hừ, loại quan hệ đấy cần nghĩ cũng biết.”

      Giọng của hai người con từ trong phòng trang điểm truyền tới, giọng mang theo sắc tò mò, giọng kia ràng là khinh miệt.

      Toilet của công ti DIO được thiết kế rất nổi bật, gạch trắng trơn bóng kéo dài đến từng góc, bởi vậy, diện tích được chia ra thành mấy khu vực, trong đó phòng hóa trang lại được thiết kế ở chỗ khác, vì vậy chỉ có thể nghe được giọng , thấy được dáng người.

      Mạch Khê sửng sốt chút, ngay sau đó khóa vòi nước lại. Giọng của hai người phụ nữ trong phòng trang điểm kia ngày càng ràng.

      “Ý của là —— Mạch Khê là tình nhân của ông chủ á?” Giọng ta khàn khàn, lại có vẻ hứng thú như phát ra châu lục mới vậy.

      “Tám chín phần là muốn dựa vào đại danh của Tổng giám đốc Lôi thị, nhưng tôi thấy, là Mạch Khê kia chủ động dẫn dụ ông chủ mới đúng. Ông chủ của chúng ta là người như thế nào, ta tự hoang tưởng thôi, cứ muốn xán lại gần ông chủ.” kia hừ lạnh.

      đúng đâu, phải tin đồn là người mẫu Bạc Cơ mới là tình nhân của ông chủ sao? Ngay cả việc học ở Havard cũng là do ông chủ sắp xếp, ta tuổi còn trẻ có thể sàn catwalk xưng thiên hậu, cũng chính là bán sắc đẹp thôi.”

      “Đối với mấy con đàn bà cứ nhung nhớ mình, đàn ông cho tới bây giờ chẳng cự tuyệt. Nhiều tình nhân sao? Nhưng mà, haiz, tôi luôn luôn tin ông chủ của chúng ta như vậy còn có thể chịu được khẩu vị như thế. Mạch Khê kia có cái gì, bộ dạng cũng có thể coi là xinh đẹp, nhưng mà chỉ ngắm chứ dùng được ? Xem kiểu ta ngu ngơ như vậy tưởng tượng được giường phải làm thế nào lấy lòng đàn ông. Tôi thấy ông chủ đối với ta chỉ là chơi đùa cho vui thôi.”

      oOo
      Last edited: 18/1/15

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 1: Phản kích lời đồn đại (2)
      Giọng kia luôn tràn ngập vẻ khinh thường cùng châm chọc, tính cả giọng khàn khàn kia cũng trở nên cực kỳ khó chịu…

      “Cũng đúng ha, người đàn ông có thân phận như ông chủ làm sao có thể coi trọng con Mạch Khê đó. Nghe ta mới mười tám tuối muốn học cách giữ lấy tâm đàn ông? Kém quá, kiểu con nít như vậy đàn ông chẳng hứng thú đâu.”

      “Đúng vậy…”

      Lời của hai chẳng có chút khách khí, tiếng giày cao gót cùng giọng châm chọc cười nhạo ra, lại thấy Mạch Khê trước gương, ngây ngẩn cả người.

      Sắc mặt Mạch Khê rất khó xem, phản chiếu trong mặt gương trơn bóng là sườn mặt tinh tế của , còn có—— đôi mắt đẹp đương phẫn nộ!

      hề chớp mắt, nhìn chằm chằm hai người ra, nhưng ràng lửa giận dưới đáy mắt thiêu đốt, đẹp như thiên sứ, lại lộ ra sức ép khiến người ta hít thở được.

      Hai người này có có biết đôi chút, đều là ca sĩ vào công ty được ba bốn năm, cũng có ít fan. Giọng cao cao kia là Mia, giọng khàn khàn là Elyse. Mạch Khê với hai người bọn họ cũng thân quen, chưa từng xuất chung lần nào.

      Hai người nghĩ là chuyện phiếm lại vừa vặn bị đương nghe được, sắc mặt có chút xấu hổ. Nhất là Elyse, mất tự nhiên kéo ống tay áo Mia, kiểu rất muốn nhanh rời .

      Mia hắng giọng, tuy tiếng tăm kém Phỉ Tỳ Mạn nhưng cũng phải danh tiếng tầm thường, xấu hổ thoáng qua rồi tự nhiên hiểu được nên xử lý như thế nào. để ý đến Elyse ra hiệu, ngạo mạn tiến lên, lấy khăn mặt khử trùng, lau ngón tay chút, như nhìn thấy mà chuẩn bị ra.

      “Mấy người đứng lại đó cho tôi!”

      Giọng Mạch Khê lạnh như băng từ phía sau hai kia vang lên, tựa như hoa túc trong bóng đêm, tản ra uy lực thể khinh thường.

      “Cái gì?”

      Mia nghĩ được đứa mới vào nghề lại dám chuyện với ta như thế, xoay người nhìn về phía Mạch Khê, lại thấy đôi mắt đẹp đó hằn lên giận dữ, khỏi có chút hoảng sợ.

      Elyse cũng ngờ đến Mạch Khê mở miệng bảo hai đứng lại, lại dùng giọng nặng nề như vậy, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.

      Lập tức, Mia thay đổi sắc mặt, bước nhanh đến, ngạo mạn nhìn Mạch Khê, lời mang theo ác ý công kích, “ cái gì? Dám ra lệnh cho tụi tôi đứng lại? tính chuyện gì vậy?”

      “Giải thích!”

      Đôi đồng tử của Mạch Khê lộ ra tia sáng lạnh sắc bén, nhìn thẳng Mia, gằn từng tiếng mệnh lệnh, “Lập tức giải thích cho tôi!”

      “Hey, chỉ là người mới nho thôi, bắt tụi tôi giải thích, có nhầm gì đấy? Tụi tôi dựa vào cái gì phải giải thích với ?” Elyse cũng bước tới, khoanh hai tay trước ngực, bất mãn quát.

      Mắt Mạch Khê đảo quanh, dưới ánh đèn thủy tinh dường như có ánh sáng phát ra, nheo mắt, lộ ra vẻ rất, rất vui, “Chỉ bằng lời các vừa !”

      Mia nghe vậy cười lạnh, tay đẩy bả vai Mạch Khê ——

      “Tụi tôi thế nào? Có gì sai sao? còn học người ta tìm kiếm kim chủ? Nghĩ lại ? cho là ông chủ coi trọng ? Mà cũng đúng, đàn ông ăn sơn hào hải vị nhiều rồi cũng có lúc ngồi xúc động, và cũng chỉ là loại xúc động đó. Con nhóc như , đàn ông thử qua lần còn muốn lần hai à? Thực tức cười, giường chắc cũng khác cá chết là bao ?”

      Tay Mạch Khê nhanh chóng siết chặt, khuôn mặt xinh đẹp cứng lại.

      “Đúng đó nha, Mạch Khê, mới mười tám tuổi ha? thể nào ngu ngơ như vậy ? Ở giường làm thế nào lấy lòng đàn ông?” Elyse cũng cười lạnh theo.

      Mia á liếc mắt nhìn Mạch Khê, lại vòng quanh thân hình đánh giá phen, lắc đầu, “Chà chà, Mạch Khê ơi, dáng người cũng được lắm, đáng tiếc nha, đàn ông luôn là loài động vật thị giác, muốn dụ dỗ ông chủ cũng thử bắt chước mấy kiểu dụ hoặc .” xong còn cố ý cúi người xuống, ngực áo thấp làm bộ ngực vĩ đại trở nên thành ví dụ vô cùng sinh động.

      Khóe môi Mạch Khê hơi giật giật, nhìn về phía Mia, lạnh lùng cười, “Đồ đàn bà ngực to ngu xuẩn!”

      “Mày cái gì?” Mia đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Mày lại thử xem.”

      Mạch Khê tới gần ta, cúi đầu, môi gần như chạm tới gương mặt kia, đôi mắt đẹp nét châm chọc, gằn từng tiếng : “Tôi là —— đàn bà ngực to ngu xuẩn!”

      “Con tiện nhân chết tiệt này —— “

      Mia tức giận đến toàn thân phát run, rồi đột nhiên nâng tay lên, hướng tới khuôn mặt nhắn của Mạnh Khê tát mạnh ——

      “Bốp ——” tiếng vang vọng ra toàn bộ toilet.

      “Ôi trời…”

      Elyse hoảng hốt che miệng, kinh ngạc nhìn Mia, nghĩ tới Mia đánh tiếp.

      Gò má phải Mạch Khê lên mảng hồng, vẫn đứng tại chỗ, thậm chí cả động tác ngẩng đầu cũng có, cứ như vậy quật cường nhìn chằm chằm Mia, lửa giận ở đáy mắt ngày càng ràng.

      “Nhìn cái gì? Đánh chính là mày!”

      Mia tựa như bớt tức giận, cao giọng , “Hạ lưu, tự cho là được ông chủ ưu ái vài phần lên mặt? Tao là đàn chị của mày, mày hiểu quy củ nên tao dạy, nếu —— a —— “

      Lời của còn chưa xong, Mạch Khê đột nhiên giữ miệng, lấy dung dịch rửa tay bên cạnh, mở bung nắp, chỉnh chỉnh chút rồi đổ vào miệng ta ——

      “Ưm ——”

      Mia mở to hai mắt nhìn, vội vàng tránh, lại tưởng tượng được lực Mạch Khê mạnh như vậy. Dung dịch rửa tay còn trong miệng vừa đắng vừa chát. Ép chất dẻo ánh nhũ bên trong nuốt xuống mấy ngụm, cho đến khi dung dịch trong bình đều đổ hết, Mạch Khê mới hung hăng dẩy ta sang bên.

      Vì thường xuyên muốn tránh khỏi cha nuôi, sức lực Mạch Khê đương nhiên so với con bình thường mạnh hơn chút, tuy chẳng là gì so với cha nuôi, nhưng với loại phụ nữ trói gà chặt vẫn dư sức đối phó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :