1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 18: thể thở nổi (5)
      ——đau quá!” Mạch Khê cảm nhận được vật dưới thân càng ngày càng cứng rắn, nóng rực. Từ cổ tay cũng truyền đến cơn đau khiến thở hắt ra.

      Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống bóng hình Mạch Khê bị người đàn ông âu phục chỉnh tế áp chặt lên thân cây. Chiếc váy hỗn độn làm lộ ra gần như cả thân mình , cực kỳ mê người nhưng lại có vẻ bất lực, tựa như con dê non mất khả năng phản kháng. chỉ có thể để mặc người đàn ông phát tiết mà đùa bỡn thân thể mình.

      Cách đó xa truyền đến tiếng bước chân như là có người đến. Trong khi đó, Lôi Dận vẫn gục đầu, cắn mút bầu ngực .

      ——có người đến——cha nuôi, buông tôi ra!” Khi cắn vào nụ hoa mẫn cảm ngực, Mạch Khê ngẩng đầu thở hổn hển, gian nan mà cầu xin .

      Cha nuôi của tuy trước sau lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ tức giận như hôm nay. Thậm chí điều làm Mạch Khê càng thêm tuyệt vọng là sao có thể muốn ngay trong vườn hoa của công viên thế này!

      Lôi Dận căn bản để ý đến . Thân mình trẻ trung của Mạch Khê tản ra hương thơm thanh khiết; làn da mịn màng, nõn nà khiến đàn ông nhanh chóng nảy sinh dục vọng; vòng eo thon tinh tế; lại thêm đôi bầu ngực căng tròn, ngạo nghễ… quả thực đẹp như tiên nữ giáng trần.

      Hành vi của tàn nhẫn, thô lỗ nhưng vẫn toát lên vẻ tao nhã, cao cao tại thượng. Hai gò má tuấn cùng ánh mắt sắc nhọn vừa như hưởng thụ vừa ánh lên độ hưng phấn. Đối với tiếng bước chân đến gần, dường như chẳng thèm quan tâm.

      Mạch Khê run lên.

      Cha nuôi của là tên ma quỷ điển hình, cho nên đương nhiên tuân thủ quy tắc của nhân gian. Quy tắc đối với thực rất buồn cười, cũng như chẳng có tác dụng gì vì mới chính là người tạo ra quy tắc.

      Nhưng Mạch Khê giống vậy. muốn trở thành ca sĩ, muốn bị mọi người nhạo báng.

      “Cha nuôi, tôi biết sai rồi. Về sau, về sau cho phép của ông, tôi hát bài hát đó nữa.”

      “Em gì?” Người đàn ông từ trước ngực , nâng lên cặp mắt thâm thúy khiến dám rời tầm mắt.

      Ánh nắng vàng chiếu loang lổ ngực ; hai đỉnh nhọn vì bị người đàn ông giày xéo mà càng thêm đỏ ửng; lại bởi vừa mới ra khỏi khoang miệng ấm áp của người đàn ông, chạm ngay phải luồng khí se lạnh nên khẽ run lên, tựa như còn khiêu khích người đàn ông đối diện.

      Khuôn mặt Mạch Khê đỏ hồng lên. nhanh chóng ngẩng đầu, do dự mà nhìn vào cặp mắt lạnh lùng kia, “Tôi ngoan ngoãn nghe lời!”

      Giọng của có chút run rẩy. nghĩ như vậy nhưng thực còn lựa chọn nào khác. Tại đây, nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn bị người trong công viên đánh đồng với loại phụ nữ hạ tiện. thể dễ dàng tha thứ cho ánh mắt khinh thường đó.

      nghe lời chứ?”

      …”

      Lôi Dận nghe vậy cười khẽ, đứng thẳng dậy. nâng tay sửa sang lại váy cho , mơn trớn hai má , lại thay vuốt mái tóc hỗn độn, nhàng như là thương vật cưng vừa đem đến cho niềm vui.

      Tiếng bước chân gần đến. đôi tình nhân trẻ ngang qua, ánh mắt họ nhìn thoáng qua hai người nùng tình mật ý có vẻ như người dưới tán liễu. Họ quay đầu lại nhưng thầm với nhau, ánh mắt cũng xẹt qua đôi phần hâm mộ. Người đàn ông kia quá mức tuấn, lại cùng bộ dáng nhắn, xinh đẹp của người con , thực khiến người khác ngưỡng mộ.

      “Thế này mới ngoan!” Lôi Dận cúi đầu hôn lên trán , hề để ý đến những người ngang qua mình.

      ________________

      Chiếc xe đen xa hoa chạy từ từ quốc lộ. Trong xe, giữa hàng ghế trước và ghế sau được ngăn bằng bức vách.

      “Tôi là ma quỷ sao?” Lôi Dận nhàng lắc ly rượu trong tay, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Mạch Khê ngồi lui ở góc, giọng cũng lộ ra vẻ nguy hiểm lường.

      Mạch Khê lắc đầu, ánh mắt trốn tránh .

      phải sao? Ánh mắt của Khê nhi ràng với tôi như vậy, nếu phải như vậy sao cứ trốn tránh?” Khóe môi Lôi Dận dần cong lên.

      Mạch Khê cắn môi, hai tay ôm chặt lấy hai bả vai.

      “Lạnh lại đây, dựa vào lòng tôi!” Giọng Lôi Dận rất nhàng tựa như chuyện hết sức bình thường.

      Mạch Khê chần chờ nhìn cái, “, tôi lạnh.” rồi lại ngồi lui về phía cửa xe. biết giọng càng nhàng như vậy càng nguy hiểm.

      Thấy như vậy, người đàn ông lãnh đạm nhíu mày, “Lại đây!” Giọng vẫn nhàng như trước.

      Mạch Khê lắc đầu, “Tôi lạnh!”

      Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, đáy mắt tràn ngập ý cười, “Lại đây!” Giọng trầm thấp như thuốc độc, như cây thuốc phiện lại lạnh lẽo, cho người khác cơ hội phản kháng.

      Nụ cười như vậy khiến Mạch Khê rùng mình cái. chậm rãi nhích qua. Cánh tay người đàn ông như đợi nổi chần chừ của , nhanh chóng kéo lấy cánh tay , ôm cả người vào trong lòng.

      “A——” kêu lên tiếng, cái trán đập mạnh vào ngực Lôi Dận.

      Lồng ngực người đàn ông rung lên, cúi đầu cười thành tiếng, ngón tay vuốt mái tóc dài của Mạch Khê, khẽ mơn trớn khuôn mặt .

      “Khê nhi của tôi, khuôn mặt em lạnh thế này, còn chối sao?” Lôi Dận nhìn , cánh tay buộc chặt khiến động đậy nổi. nâng cằm , hôn lên đôi môi đỏ mọng, khẽ cắn, thừa dịp kêu đau đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào.

      “Ưm——” Dưới kĩ năng hôn của Lôi Dận, Mạch Khê gần như thở nổi.

      Bàn tay người đàn ông vuốt ve thắt lưng .

      “Đừng!” Mạch Khê bắt lấy bàn tay an phận của , “, xin ông!”

      “Bé con, cần phải xin tôi đâu, tôi thỏa mãn em!” Lôi Dận cố ý xuyên tạc ý của , bàn tay bên hông kéo hai tay về phía sau, thủ thỉ bên tai , “Ngoan!”

      Ngay sau đó, thân mình cao lớn chuyển cái, cả người Mạch Khê ngồi dựa vào thành ghế da. bạn tay từ dưới vạt váy tiến vào.

      Mạch Khê ràng cảm nhận được ngọn lửa giận của cha nuôi tích góp từng chút , càng lúc càng lớn. Bởi biểu tình của quá mức dịu dàng càng khiến khó thở. Kiểu dịu dàng dàng này thường dẫn đến hậu quả thường là vô cùng tàn nhẫn.

      vốn nghĩ rằng mình thoát khỏi kiếp nạn, nhưng thể ngờ rằng chạy trời vẫn khỏi nắng.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: khống chế đến ngạt thở (1)
      Trong xe dấy lên độ nóng ái muội.

      Thân mình nhắn của Mạch Khê bị buộc chặt dưới thân người đàn ông.

      “Nhìn tôi!”

      Lôi Dận nâng mặt lại, thực thích để ngoài tầm mắt. Cho dù khiến sợ hãi nhưng vẫn muốn phục tùng vô điều kiện.

      Đây là cầu của dựa quyền uy tuyệt đối, là cầu cũng là khống chế. Lúc đối mặt với , cho phép có suy nghĩ gì khác.

      Khuôn mặt Mạch Khê tràn vẻ cam lòng. biết trước vẻ cường hãn của thể chọ giận được.

      “Em là do tôi nuôi lớn, tại sao cứ trốn tránh ánh mắt tôi?”

      Giọng lãnh đạm của Lôi Dận mang theo uy hiếp thành lời. Bàn tay áp chặt sau gáy . Cách qua vài sợi tóc, cảm nhận ràng áp lực khôn cùng này.

      biết tức giận.

      “Tôi làm trái ý ông nữa.” Mạch Khê bất lực mà ra câu, ngay cả thân mình cũng dám né tránh. Ngay sau đó bị như dã thú mà ôm chặt lấy.

      Bên môi ma quỷ nổi lên nụ cười vừa lòng. khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của , “ cho tôi biết, tôi phải làm thế nào em mới được vui vẻ đây?” khẽ hôn lên đỉnh đầu .

      “Tôi rất vui vẻ.” Mạch Khê hiểu sao lại như vậy, chỉ cảm thấy nụ hôn của ngày càng ướt át, nhưng đôi mắt như càng ngày càng cho thấy vẻ tức giận.

      Lôi Dận cong môi cười, ngón cái miết qua như thưởng thức cánh môi . thở dài, hơi thở như gió xuân phả qua đôi môi hồng khiến Mạch Khê khỏi run rẩy.

      “Khê nhi, em hẳn phải thấy vui vẻ chứ!”

      như cho nghe nhưng lại như thào với chính mình: “Từ đến lớn, chỉ cần em thích tôi đều thỏa mãn. Em thích váy đẹp, tôi mua cho em; thích trang sức tinh xảo, tôi liền cầu chuyên gia bậc thầy thiết kế cho em. Em thích bơi lội, tôi mời giáo viên đến dạy; thích chơi nhạc cụ, tôi sai người chuẩn bị cả phòng nhạc cụ cho em. Chỉ cần là thứ em liếc mắt cái thích, tôi đều lệnh quản gia chuẩn bị cho em. tại em thích ca hát, tôi cũng đáp ứng. Chẳng nhẽ như vậy em còn vui vẻ, cứ nhất định phải dùng hành vi trẻ con đó để gây chuyện chọc giận tôi sao?”

      Trong đầu Mạch Khê lên cảnh tượng cuộc sống trước đây. Đúng vậy! Những điều cha nuôi sai chút nào. Đáng tiếc! Chính bởi vậy mới vui, chút vui vẻ cũng . Cho tới bây giờ rốt cục cũng hiểu nguyên nhân nằm ở đâu——

      phải bởi vì cha nuôi xuất , cũng phải vì người đàn ông này tàn nhẫn cướp trong trắng của ——mà bởi vì có mặt ở khắp nơi để khống chế . Từ đến lớn, mọi sinh hoạt của đều nằm trong vòng khống chế vô hình của , cho đến tại vẫn thể trốn thoát được.

      “Thực muốn cho tôi chết ?” Lôi Dận tiến đến gần , gằn từng tiếng hỏi.

      !” Mạch Khê vô cùng hoảng hốt, hít thở thông, “Ca từ là do tôi vô tình nghĩ ra, tôi, tôi hát ca khúc đó nữa.”

      “Đáng tiếc, có người thích!” Lôi Dận vén tóc ra sau tai, cắn lên thùy tai tuyết trắng của .

      “A” Mạch Khê kêu lên, quay đầu trốn tránh.

      Lôi Dận liếc cái, hơi nhíu mày, bàn tay to lập tức kéo mái tóc dài của , “Tiết mục này để đến tối , như vậy mới có cảm hứng, còn bây giờ miễn!” xong, há miệng ngậm lấy vành tai .

      Mạch Khê cắn chặt môi, đôi mắt đau thương tràn ra giọt lệ.

      Đôi môi Lôi Dận dán bên tai , ngữ khí thản nhiên, “Tại sao lại thân mật với tên nhạc sĩ kia đến vậy, hả? ta là nhạc sĩ, tìm làm kim chủ cũng mệt chết . có chạm đến chỗ này của em ? Chỗ này——chỗ này——hay là chỗ này?”Tay mơn trớn da thịt , như mang theo cả dòng điện mạnh.

      ——”

      Mạch Khê khuất nhục nhìn , “ ấy là nhạc sĩ chuyên sáng tác cho tôi. ấy là người tốt. Ánh ấy có chạm vào tôi…” gần như sắp khóc nấc lên.

      Lôi Dận chớp mắt, cười lạnh, “Tôi nên tin em ?”

      “Là , cha nuôi đừng nghĩ như vậy!” Mạch Khê lắc đầu.

      Đáy mắt lạnh như trời đêm sao.

      “Tôi tin em lần, còn dối tôi điều tra ra!”

      quay đầu lại, trầm thấp , “Vậy còn Thiên Luật? Em danh nghĩa là con tôi, chẳng nhẽ lại muốn làm cháu dâu tôi sao?” Sắc mặt chút thay đổi, nhưng đôi mắt Mạch Khê ngấn lệ.

      rùng mình cái, “Tôi——”

      “Em thích nó?” Giọng hoàn toàn lạnh bạc.

      phải.”

      chứ phải thích?” Tiếng cao lên bậc.

      Mạch Khê bị dọa phát run, “ thích!”

      cho phép Thiên Luật! Nếu em muốn cho chồng tương lai của em mọc sừng!”

      Ánh mắt Lôi Dận nhìn thẳng , “Cho dù làm cháu dâu tôi nhất định cả đời vẫn phải dưới thân tôi rên rỉ!”

      “Câm miệng!” Mạch Khê nhịn được, che lại hai tai. sao có thể như vậy?

      Ngay sau đó, từ cằm truyền đến cơn đau, lập tức khiến kêu ra tiếng. Lôi Dận dùng sức nắm lấy cằm , dường như sắp bóp nát nó. Đôi mắt xanh lạnh lùng tiến sát đến , “Hai chữ này tốt nhất là em ít thôi, hiểu ?” nhíu mày, lực tay lại tăng thêm.

      Khuôn mặt Mạch Khê vô cùng đau đớn. lạnh lùng, tàn khốc của như đâm vào tận máu tủy. cảm thấy như xương hàm mình gần như cũng sắp bị bóp nát. Mạch Khê đành khuất phục mà gật đầu. Lôi Dận buông lỏng tay ra, ánh mắt lạnh băng như khóa chặt khuôn mặt .

      “Còn đau ?” xoa xoa cái cằm đỏ lừ của .

      Mạch Khê nâng đôi mắt phiếm đỏ lên, né tránh ánh mắt bức người của .

      oOo

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Nhìn trộm (1)
      Lồng ngực cường tráng của người đàn ông phập phồng rất bình ổn, làn da màu đồng dưới ánh đèn nhàn nhạt càng thêm sáng bóng. Từ trong lòng , Mạch Khê ngẩng đầu lên mới ý thức được chưa bao giờ tỉnh lại trong khi ngủ say. Thế nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng ngủ.

      Mạch Khê hơi cử động muốn ngồi dậy, lại bị người đàn ông theo bản năng siết chặt lấy. Chỉ hành động này thôi khiến áp chặt vào lồng ngực , khuôn mặt dường như chỉ cách má chút.

      Qua lúc lâu thấy người đàn ông có dấu hiệu tỉnh lại, mới thở phào nhõm, hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng khuôn mặt người đàn ông.

      thể thừa nhận cha nuôi cực kỳ đẹp trai. Lúc tỉnh ngũ quan như được khắc từ băng, nhưng khi ngủ hoàn toàn là vẻ thư thái, cương nghị. Ánh đèn dịu chiếu xuống khuôn mặt khiến đôi mắt còn cảm giác lạnh băng, sắc bén; cái mũi cao thẳng toát lên vẻ kiên nghị, lại thêm khóe môi khẽ gợn lên——

      Mạch Khê hơi ngây ngẩn ra, hai gò má dần nóng lên. Thậm chí còn nhớ cảm giác đôi môi hôn lên từng tấc da thịt mình.

      Người đàn ông này nguy hiểm như hổ báo nhưng lại như cây thuốc phiện tản ra sức hút đến chết người, khiến người khác tự chủ được mà ngốc nghếch muốn theo .

      Còn ?

      từ đến lớn đều nấp dưới danh nghĩa là con nuôi . thầm nghĩ, cho tới bây giờ chắc chắn cũng tin tồn tại của Thượng đế, bởi vậy mới có thể làm ra những chuyện khác gì ma quỷ. phải vậy sao? Nếu tại sao dù biết là con nuôi nhưng vẫn năm lần bảy lượt dùng thân phận của người đàn ông mà chiếm đoạt thân thể ? Còn tại sao lại ngày càng mê muội? cũng biết, rốt cục trong lòng , là con hay là người phụ nữ?

      cho tới bây giờ cũng hề để ý chuyện đó, chỉ biết dùng phương thức của riêng mình để giữ lại tất cả những gì thuộc về . kiêng nể gì mà lưu lại dấu vết người , muốn người khác có được , sở dĩ cũng là bởi thói quen chiếm đoạt cùng sở hữu. Phụ nữ si tình với hẳn là rất nhiều, nhưng phụ nữ mà phải trả giá tình cảm cho chắc chắn cũng rất bi ai. Bởi thích đáp trả tình cảm, nhưng để có được thứ muốn, để có được thứ để tâm tiếc thủ đoạn mà lấy được.

      Là vậy sao?

      Nhất định là như vậy!

      Điều muốn hẳn cũng đơn giản thôi. Đó là cùng tuân thủ theo quy tắc của trò chơi nguy hiểm này!

      Bỗng dưng lồng ngực nổi lên cảm giác lạ thường, như giọt nước lăn tăn trong hồ, nhộn nhạo mà lại có chút đau đớn. Cảm giác này thực khó tả thành lời, lại phiếm thêm chút chua xót mơ hồ.

      Đôi mắt nhìn gương mặt cương nghị của Lôi Dận dần hạ xuống chỗ xương quai xanh của , dừng lại ngay vết sẹo.

      Đến đêm nay mới nhìn vết sẹo này. Những lần trước đều là do mạnh mẽ đòi hỏi khiến ngất , nên trong đêm nay, dưới ánh đèn mờ nhạt, rốt cục cũng nhìn ngắm kĩ vết sẹo này.

      Vết sẹo này có vẻ lành từ rất lâu rồi.

      Khi ngón tay tinh tế cẩn thận chạm lên vết sẹo, tự nhiên trong lòng nổi lên cảm xúc rất mãnh liệt, vội giật mình cái.

      Là cái gì gây ra? Còn có người có thể là thương tổn đến sao?

      Đột nhiên nhớ tới lời Thánh Trạch rằng năm đó Lôi Dận “tưới máu” lên tổ chức xã hội đen. Là vào lúc đó sao? Nhất định khi ấy rất nguy hiểm, nếu sao có thể bị thương?

      người đàn ông cường thế, sao lại có thể để mình bị thương như vậy?

      Mạch Khê nâng tầm mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lôi Dận. Tới khi nào có thể nhìn thấu lòng ? cũng muốn biết, có quá khứ ra sao, chuyện tình cảm thế nào?

      Đúng vậy! Nhất định là từng có mối tình khắc cốt ghi tâm, bằng sao có thể——

      lại nghĩ đến đêm nọ khi say rượu, ngay tại vườn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết thánh khiết, trong lúc cuồng dã xâm chiếm , lại ghé bên tai mà si mê gọi ra cái tên phụ nữ.

      “Tuyết, đừng khóc, để cho có thể em!”

      Bên tai Mạch Khê lại vang lên giọng trầm thấp của đêm đó, đáy lòng khẽ run lên.

      Giọng của cha nuôi đêm đó thực rất dịu dàng. Dịu dàng như vậy hẳn là xuất phát từ tình say đắm, trầm luân nhưng cũng rất đau lòng. Đây là loại cảm giác chưa từng trải qua.

      Người phụ nữ kia là ai?

      Cho đến đêm nay mới thực muốn tìm hiểu.

      Trong lòng cha nuôi, người phụ nữ kia nhất định rất quan trọng, thậm chí là——hai người họ từng là người của nhau. Cha nuôi hẳn là ấy vô cùng sâu đậm, nếu vì sao lại nhớ mãi quên?

      Nhưng mà——

      Người phụ nữ đó tại ở đâu? Là người phụ nữ thế nào?

      Chẳng lẽ——

      Ngón tay Mạch Khê run lên——chẳng lẽ bị giết?

      theo bản năng rụt người lại, sau đó rón rén nhấc cánh tay đặt người mình ra, với vội lấy chiếc váy ngủ bên cạnh.

      _______________

      Thư phòng.

      Cả tòa thành to lớn như vậy nhưng chỉ có thư phòng của cha nuôi mới có thể là nơi cất giấu bí mật. Trước đây sao chưa từng nghĩ ra?

      Ban đêm yên tĩnh, chỉ có vài tiếng động mơ hồ, dường như là tiếng gợn mặt hồ.

      Theo ánh đèn dịu tường, Mạch Khê rón rén bước lên cầu thang, từng bước từng bước rất cẩn thận, chỉ sợ bước bất cẩn làm kinh động đến người khác.

      Cửa thư phòng khóa, vì ngoại trừ người hầu vào quét dọn ai dám bén mảng đến thư phòng của Lôi Dận. Đây cũng là nơi mà Lôi Dận ở lại nhiều nhất.

      Mạch Khê nhấc chân muốn tiến vào, đột nhiên ngoài cửa sổ lóe lên tia chớp lòe như ánh sáng ban ngày, chiếu mọi thứ bên trong căn phòng.

      “A——”

      Tia chớp bất thình lình khiến Mạch Khê sợ hãi kêu lên tiếng, lại vội vàng che miệng lại. Ngay sau đó ngoài trời vang lên tiếng sấm dữ dội.

      Bầu trời đêm yên lành, vậy mà lại sắp mưa.

      Mạch Khê vội vàng bật đèn tường lên. Sắc vàng mờ nhạt lan tỏa ra mỗi góc của thư phòng, xua tan bóng tối nồng đậm ngoài cửa sổ, cảm giác bất an cũng vì thế mà như được giải tỏa đôi phần.

      Ba mặt thư phòng gần như đều là giá sách, còn có vài món đồ cổ. Chiếc ghế sô pha đen chiếm diện tích lớn ở phía mặt tường, phía sau là khung cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ ấy là vườn Ngọc Sơn Bạc Tuyết mênh mông.

      oOo

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Nhìn trộm (2)
      Đây phải là lần đầu tiên Mạch Khê bước vào thư phòng của Lôi Dận nhưng hành vi lén lút thế này lại là lần đầu. Bóng đêm quỷ dị bên ngoài cửa sổ lại thêm những ánh chớp lòe càng khiến cảm giác sởn gai ốc.

      Đương nhiên cũng biết chẳng qua là trong lòng lo sợ mà thôi.

      Ánh đèn vàng nhạt ít nhiều làm Mạch Khê bớt bất an. cẩn thận tiến lên phía trước mấy cái giá sách, lại thất vọng phát ra ở đây loại trừ sách về kinh tế, tài chính, thương nghiệp những sách khác rất hiếm. giá sách còn có thêm vài món đồ cổ trang trí họa tiết rồng.

      Thư phòng quá rộng lại khá đơn giản, ngoài sách cùng các văn kiện quan trọng cơ bản là có gì khả nghi. Vậy muốn tìm thứ gì đó chắc chỉ còn cách lục tung giá sách, mà thứ đó hẳn là cũng rất quan trọng.

      Thân mình Mạch Khê vô cùng nhức mỏi. Bởi Lôi Dận đòi hỏi quá lớn khiến mấy ngày nay ăn tiêu, lại thêm đêm nay sấm chớp đùng đoàng khiến tinh thần càng thoải mái. Lẳng lặng ngồi sô pha, Mạch Khê bắt đầu suy nghĩ.

      khắc trôi qua, ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Từng hạt mưa nặng táp liên hồi vào cửa kính, tạo nên những tiếng lộp bộp ngừng. Mạch Khê có chút phiền lòng. luôn cho rằng người như cha nuôi hẳn là phải trải qua quá khứ mà người thường thể tưởng tượng nổi.

      Chẳng hạn như thân thế của hay tàn nhẫn của vậy. ai sinh ra mà tàn nhẫn, cũng chẳng người nào từ lúc chào đời mang bộ mặt lạnh băng đó. Trừ phi phải trải qua rất nhiều khắc nghiệt.

      Ánh mắt vô tình nhìn đến chiếc bàn làm bằng gỗ mộc hương. bàn rất sạch , gọn gàng, khó nhìn ra được bọn người làm lau dọn rất tỉ mỉ. Ánh mắt ảm đạm của Mạch Khê đột nhiên sáng lên, chạy vội đến trước ngăn kéo của bàn.

      hiểu vì sao tim Mạch Khê đập rất nhanh, máu trong người dần sôi trào, tựa như cổ họng còn thoáng thấy mùi máu. cũng rất hoảng sợ, tim đập liên hồi như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra ngoài.

      Bàn tay run run giơ ra, chậm rãi, cẩn thận kéo ngăn bàn ra——

      Bên trong là xấp văn kiện ngay ngắn; liếc mắt cái là thấy chẳng có gì đặc biệt.

      tò mò như cơn hồng thủy đánh úp lấy, khiến Mạch Khê kìm được tiếp tục kéo ngăn thứ hai, ngăn thứ ba.

      Hoàn toàn có gì đáng chú ý!

      ngăn cuối cùng——

      Lúc Mạch Khê chạm vào tay cầm ngăn kéo này, trong lòng đột nhiên nảy sinh dự cảm. cảm thấy trong ngăn kéo này nhất định mình tìm được thứ gì đó.

      Điều làm kinh ngạc là ngăn kéo có khóa. Mà chắc hẳn, ngoài ra chẳng có ai dám cả gan vào thư phòng này, huống chi là lục lọi đồ của .

      Hít sâu hơi, kéo mạnh ngăn kéo ra——

      Tiếng mưa rơi càng lúc càng to, đột nhiên lại dội thêm tiếng sấm.

      Khuôn mặt mềm mại của Mạch Khê dưới ánh chớp nhòa càng thêm xinh đẹp, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào trong ngăn kéo——

      Ngăn kéo cuối cùng này giống ba ngăn trước, bên trong hề có văn kiện hay mấy thứ linh tinh, mà chỉ có vật rất đơn giản—— khung ảnh!

      Khung ảnh pha lê phát sáng giữa ngăn mà nó được đặt cũng rất ngay ngắn. Có thể thấy chủ nhân rất dụng tâm sắp xếp, lấy ra cho vào hề tùy tiện.

      Mạch Khê theo bản năng nhíu mày lại, hơi thở có chút gấp gáp. Ba ngăn kéo trước toàn là văn kiện, vì sao ngăn này lại đặt khung ảnh, mà khung ảnh này vì sao lại được lựa chọn để ở ngăn cuối cùng?

      Dường như chút do dự mà cầm lấy khung ảnh, ngay khi nhìn thấy bức ảnh, Mạch Khê đột nhiên đứng dậy. Đôi con ngươi sáng như ngọc lưu ly có chứa vẻ khó tin, kinh ngạc mà cũng có chút giật mình khi nhìn vào bức ảnh cũ kia.

      Trong ảnh là người phụ nữ vô cùng đáng , dịu dàng. Chắc chắn ảnh này được chụp từ rất lâu rồi. Người phụ nữ trong ảnh ước chừng cũng chỉ hai mươi mấy tuổi. mặc chiếc váy trắng bạc, phía sau là vườn hoa hồng đỏ rực như lửa. Nụ cười của đẹp vô cùng, thanh thuần mà lại như lơ đãng, khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải thần hồn điên đảo.

      Đúng là diện mạo của người phụ nữ này khiến Mạch Khê cảm thấy kinh sợ!

      Người phụ nữ trong ảnh có vài nét tương tự với , nhất là nụ cười. Có điều, điều làm Mạch Khê kinh ngạc nhất chính là—— biết người phụ nữ trong ảnh này!

      Chính là người mẫu Bạc Cơ!

      Mạch Khê cảm thấy lồng ngực như đau nhức. Trong thư phòng của cha nuôi sao lại có ảnh chụp của Bạc Cơ? Vẻ mặt này, dung mạo này, nụ cười này——quả sai! hề nhìn nhầm. Người phụ nữ này chính là Bạc Cơ.

      Cha nuôi cất giữ ảnh của Bạc Cơ, lại rất cẩn thận cất ở ngăn kéo cuối cùng!

      nỗi tò mò kích thích lấy tấm ảnh ra, cầm tấm ảnh lại gần mới phát mặt sau có hàng chữ viết.

      “Mười năm cách biệt muôn trùng – Dù cố nhớ nhưng lòng chẳng quên.” Mạch Khê lẩm nhẩm đọc lên, giọng hơi run run.

      từng học qua thơ cổ Trung Quốc nên biết được đây là bài “Giang thành tử”[1], ý thơ lên nỗi nhớ nhung, cũng là tình cảm nồng sâu, mãnh liệt.

      Mạch Khê nhận ra được chữ viết này là của cha nuôi, nét chữ cứng cáp, tì mạnh, như thể chính là tác giả vậy. Phía sau ảnh chụp lại viết câu thơ thực khiến người ta đau lòng.

      Chỉ mấy ngày gặp mà nhớ nhung sao?

      Ngón tay Mạch Khê theo bản năng run lên, lần nữa lật ảnh lại. Nhìn đôi má lúm đồng tiền mặt người phụ nữ, trong lòng nổi lên cảm giác rất khó tả. Là chua xót, là khổ sở, là đau đớn, tất cả gần như là đột nhiên uống ngụm rượu kém chất mà tài nào nuốt nổi.

      Bạc Cơ phải là tình nhân của cha nuôi sao? Nhưng thế nào lại nhớ mãi quên bộ dáng trong ảnh? Chẳng lẽ, vị trí của Bạc Cơ trong lòng cha nuôi giống những người khác?

      oOo

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Nhìn trộm (3)
      Nhưng, “Tuyết” mà cha nuôi gọi là như thế nào? Thông qua cái đêm say rượu, khó để nhìn ra tình mối thâm tình của với ấy.

      Kinh nghiệm tình trường của quá ít nhưng nếu người đàn ông thực người phụ nữ như vậy hẳn là phải rất đau lòng khi xa cách.

      Mạch Khê nhíu mày càng sâu——Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?

      Dường như có điểm nào đó bình thường.

      Ánh mắt Mạch Khê lần nữa dừng người phụ nữ trong ảnh. Nụ cười ấy đẹp như hoa mùa xuân, lại hơi có chút u sầu tựa trăng thu, dịu dàng mà quyến rũ, ngay cả dáng người cao gầy cũng toát lên khí chất của người phụ nữ trưởng thành, mị hoặc vô cùng.

      Đột nhiên dòng chữ viết mờ mờ đạp ngay vào tầm mắt . ra là hàng chữ biết ảnh ở chỗ bụi hồng nhung phía sau người con . Nếu nhìn kĩ, có giơ sát ảnh tận mặt cũng khó mà nhìn ra được đó có chữ viết.

      Lại là bài thơ, đúng ra câu mượn ý thơ, cũng là chữ viết của hai người——

      “Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng – Liễu trùng yên thâm – Bạc Tuyết phi lai vãng…” Mạch Khê nhàng đọc nhẩm theo mấy câu thơ phát ra nét chữ này ắt hẳn là của người phụ nữ.

      Tầm mắt chuyển đến những câu tiếp theo——

      “Vũ hậu khinh hàn do vị phóng – Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng.”

      Mạch Khê nhíu mày lại, đọc xong hai câu này lại thấy nét bút cực kỳ cứng cỏi, là chữ của cha nuôi. Như vậy những dòng chữ là do người phụ nữ trong ảnh viết?

      lục lọi mọi thứ trong trí óc mới chợt nhớ ra, thời Tống ở Trung Quốc có thi nhân tên Âu Dương Tu viết nên bài “Điệp luyến hoa”.[2]

      Nguyên văn là:

      “Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng,

      Liễu trùng yên thâm,

      Tuyết nhứ phi lai vãng,

      Vũ hậu khinh hàn do vị phóng,

      Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng.”

      Bất giác chỗ lồng ngực nhói lên. Ý thơ mang theo bao nhiêu nỗi tương tư, ưu sầu. thoáng tưởng tượng ra hình ảnh đôi tình nhân quyến luyến rời; lại hình dung rằng người con trong ảnh viết lên mấy dòng thơ, sau người đàn ông ngồi ngắm bức ảnh, thống khổ khôn cùng nên cầm bút viết thêm mấy câu thơ còn thiếu. Cảnh tượng hệt như thước phim điện ảnh lên trong đầu .

      Cha nuôi hẳn chính là người đàn ông si tình đó. Bằng chữ viết ảnh sao có thể lại là của ? Có thể dùng những lời thơ sâu sắc như vậy để biểu đạt tình cảm hẳn là có thể thấy được tương tư cùng chịu dày vò đến nhường nào.

      “Bạc Tuyết phi lai vãng——Bạc Tuyết phi——Bạc Tuyết!” Mạch Khê lẩm nhẩm hồi rồi đột nhiên hai mắt sáng lên. Bạc Tuyết!

      Trong tòa thành có khu vườn trồng bạt ngàn Ngọc Sơn Bạc Tuyết. Bác Hàn Á từng chỗ hoa đó là do chính tay cha nuôi trồng. Chẳng lẽ chính là bởi người phụ nữ này?

      Nhưng ấy ràng là Bạc Cơ mà? Tuy rằng trong tên cũng có chữ “Bạc” nhưng hình như chưa từng thấy ấy đến tòa thành bao giờ. Ngay cả việc Mạch Khê được nhận vào làm con nuôi trong Lôi gia mãi sau Bạc Cơ mới biết. Có thể thấy ấy hầu như chẳng biết chút gì về những chuyện trong tòa thành.

      Tại sao có thể như vậy?

      Mạch Khê cầm khung ảnh lên ngẫm nghĩ kĩ càng, nghi hoặc trong đầu càng ngày càng lớn, mà bí đằng sau bức ảnh lại như hút vào bên trong.

      thể lí giải được chuyện này. Nếu người phụ nữ trong ảnh đúng là Bạc Cơ ấy đâu cần phải làm tình nhân bao dưỡng của cha nuôi. Có thể viết ra những câu thơ thâm tình như vậy, có thể thấy cha nuôi ấy vô cùng sâu đậm. Nhưng Mạch Khê nhìn nét mặt của cha nuôi, thế nào chăng nữa cũng nhìn ra quyến luyến, thâm tình với Bạc Cơ, tối thiểu là ánh mắt với người cũng giống. Nhưng nếu người phụ nữ trong ảnh phải là Bạc Cơ vì sao khuôn mặt lại giống như đúc vậy? Còn nữa, người phụ này ở đâu? Liệu còn tồn tại đời? Hay đúng như lời đồn đại rằng—— chết trong tay cha nuôi?

      Trăm mối nghi ngờ giả được. Cánh môi gần như bị cắn gần chảy máu. lúc suy tư trầm ngâm, ràng cảm thấy phía sau có luồng hơi lạnh băng tràn đến.

      Mạch Khê đột nhiên quay đầu, hai mắt đột nhiên trừng lớn——

      Cha nuôi của biết từ khi nào đứng ở cửa. Thân mình cao lớn dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt dưới ánh đèn nhạt cùng ánh chớp càng thêm phần sắc bén. Giữa đêm khuya thế này, đôi mắt tựa như khối ngọc hoàn mỹ, lại chẳng khác gì đôi mắt của loài sói hoang dã.

      Cặp mắt kia hề chớp mà chăm chú nhìn . Mạch Khê thiếu chút nữa hồn bay phách tán, bàn tay cầm khung ảnh cũng buông lỏng ra.

      “A——”

      Mạch Khê đột nhiên có phản ứng lại bên tai truyền đến tiếng “choang”, khung ảnh rơi xuống mặt sàn đá thạch lạnh băng, vỡ tan tành.

      Trời ạ! Khuôn mặt Mạch Khê liền tái nhợt . vội vàng ngồi xuống dọn dẹp mảnh vỡ, trong lúc luống cuống, ngón tay may xẹt qua mảnh vỡ . Từ ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, máu đỏ cũng theo đó mà chảy xuống, lên bức ảnh kia.

      Khuôn mặt người phụ nữ bị giọt máu trùm lên. Mạch Khê chỉ cảm thấy từ ngón tay truyền đến từng đợt, từng đợt đau nhức.

      Chết rồi!

      Lần này chết chắc rồi!

      Chẳng những bị phát đột nhập thư phòng mà còn làm xáo trộn bên trong. Điều đáng sợ nhất là lại làm vỡ khung ảnh, làm bẩn bức ảnh.

      còn chút can đảm nào, Mạch Khê chỉ cảm thấy sức mạnh to lớn kéo lấy mình. Ngay sau đó, hương thơm nam tính rất quen thuộc tần tầng bao vây lấy , khiến gần như nghẹt thở.

      “Cha nuôi!”

      Mạch Khê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú chút biểu tình của Lôi Dận, giọng trong lúc nhất thời . Trong lòng cực kỳ bất an, đánh vỡ khung ảnh của , chừng trừng phạt .

      [2]: Trong convert có ghi tác giả bài “Điệp luyến hoa” là Diệp Mộng, nhưng mình tìm thể ra được. Dù có rất nhiều “Điệp luyến hoa” của rất nhiều tác giả thời Tống, nhưng chỉ có bản của Âu Dương Tu là mình thấy khá khớp với bản convert nên mạn phép sửa. Mong các bạn thông cảm.

      Câu “Bạc Tuyết phi lai vãng”, trong bản thơ là “Tuyết nhứ phi lai vãng” nhưng trong truyện có chi tiết Mạch Khê nhẩm thơ mà suy ra được cái tên “Bạc Tuyết” nên mình lần nữa mạn phép luận ra câu , chuyển câu thơ thành câu dựa theo ý thơ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :