1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Là dịu dàng hay vẫn là tàn nhẫn (3)
      được ậm ừ!” Lôi Dận xong, thắt lưng lại cử động nhanh hơn.

      “A——thích!”

      Khuôn mặt Mạch Khê lập tức đỏ lên. Giọng của lại khiến người đàn ông thêm mạnh mẽ, cuồng dã thân thể . cảm thấy chính mình như đứng nơi đầu sóng ngọn gió, tròng trành, bất định, hoàn toàn bị lạc phương hướng.

      “Ngoan!”

      Khóe môi Lôi Dận khẽ cong lên, còn thấy vẻ lạnh lùng mọi khi: “Khê nhi, cái miệng kêu càng gợi càng làm cho đàn ông muốnchiếm đoạt tất thảy!”

      Mạch Khê căn bản nghĩ tới cha nuôi loại lời này, nhưng đôi mắt lạnh lùng của cũng khuôn mặt đẹp trai cũng bị những lời này làm ô uế.

      Gương mặt càng đỏ hơn, “Tôi muốn nghe!”

      “Đứa đáng !” Lôi Dận cúi đầu cười như chứa cưng chiều, lại cùng đan tay mười ngón, mạnh mẽ xâm chiếm .

      Trong khí, hơi thở nóng bỏng thế chỗ chỗ luồng hơi lạnh ban đầu.

      lâu sau, cùng với tiếng gầm như dã thú của người đàn ông, tiếng khóc nức nở, thở gấp của người con , gieo rắc hạt mầm ấm nóng vào sâu trong cơ thể .

      Mạch Khê xụi lơ mặt đất, hai chân ràng vẫn còn run run. Thân thể mềm mại, trắng nõn chút che đậy. Lôi Dận ôm lấy ngồi đùi mình. Mái tóc dài của xõa, vài sợi tóc dán khuôn mặt, ánh mắt mê ly, quyến rũ đến động lòng người. Tương phản với vẻ hỗn độn của , Lôi Dận lại quần áo chỉnh tề. thân tây trang đen làm toát lên bề ngoài tuấn, cương nghị cùng khí thế vương giả của . Nhìn người đàn ông như vậy, ai có thể tưởng tượng ra vừa như dã thú gặm nhấm cơ thể đến chết sống lại. Hơn nữa, giờ còn ôm người con trần truồng trong lòng.

      Nhìn khuôn mặt tái nhợt của , đôi mắt Lôi Dận mới như có chút ý thức. nhiều ngày chưa ăn cơm. Đương nhiên đối với cường lực cùng xâm chiếm của , thể tiếp nhận được, khuôn mặt kia thấm đầy mồ hôi.

      “Buổi biểu diễn khi nào diễn ra?” Ngữ khí trầm thấp vẫn còn mang chút nóng bỏng của trận kích tình.

      Mạch Khê nâng mắt nhìn , vô lực mà câu: “Mười giờ sáng ngày kia!”

      Lôi Dận nữa, ôm lấy , lại thay mặc quần lót và váy ngủ.

      Toàn bộ quá trình, Mạch Khê đều đem ánh mắt nghi hoặc, khiếp sợ nhìn . Cha nuôi của là người đàn ông cao cao tại thượng, hôm nay lại thay người con làm việc này.

      nghĩ tới đó, Lôi Dận đứng lên, vỗ vỗ hai gò má của , mệnh lệnh: “Mặc lại quần cho tôi!”

      Mạch Khê cúi đầu, cảnh tượng dưới quần đập ngay vào tầm mắt , vật nam tính kia vẫn kiêu ngạo như cự mãng mà dâng trào sức mạnh.

      vội vàng cụp tầm mắt như vừa nhìn phải cái nên nhìn, hai gò má đỏ ửng lên.

      Người đàn ông nén bả vai xuống, bắt Mạch Khê quỳ xuống, nâng cằm lên khiến tầm mắt vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng đó.

      “Xấu hổ sao? Ngay cả nhìn cái mà đỏ mặt. Vừa rồi là ai kêu lớn tiếng hả?”

      Mạch Khê bị ép buộc phải nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, tầm mắt lại như biết nhìn đâu, vừa muốn chuyển lại dám chuyển thêm.

      Trải qua quá khứ, rất hiểu cha nuôi. cũng rất sợ nơi này bởi lại lần nữa thừa nhận chiếm giữ của .

      Người đàn ông như là nhìn thấu nỗi lo lắng của , hơi buông ra, đối với kiềm chế của lãnh đạm : “Em yên tâm, tôi cũng nghĩ nhanh như vậy đùa chết em! Sửa sang tốt lại cho tôi!”

      Mạch Khê mặt đỏ tai hồng, cố hết sức tránh mặt nhưng thực trốn ánh mắt đâu được bởi căn bản dám nhìn thẳng nơi đó. Chẳng mấy chốc cả người Mạch Khê rịn đầy mồ hôi.

      “Nếu em rảnh, tôi rất muốn để em thưởng thức miễn phí!” Ngược lại với Mạch Khê, Lôi Dận hoàn toàn ung dung, thong thả.

      Mạch Khê cắn môi đành phải đưa tay ra, vừa chạm vào như bị điện giật mà kêu lên sợ hãi. Điều này khiến Lôi Dận cúi đầu cười ra tiếng.

      cố nén sợ hãi, ngượng ngùng cầm lấy. khó cảm nhận được vật nam tính của trong lòng bàn tay mình an phận mà lại lớn lên.

      Rốt cục cũng thay đưa “con thú lớn” vào lại bên trong, chỉnh trang lại thân âu phục thẳng thớm. Ngay lập tức, hình ảnh người đàn ông cương nghị, Tổng Giám Đốc cao cao tại thượng hồi phục. Có điều, dưới quần vẫn như còn trướng phồng làm người ta nhìn cái liền mặt đỏ tim đập.

      Ngay sau đó Lôi Dận bế ngang lên, ra khỏi lồng vàng.

      “Từ giờ đến hôm biểu diễn, ăn cơm ngon lành cho tôi!” thản nhiên .

      Mạch Khê cả kinh nhìn , cẩn thận : “Nhưng mà tôi phải diễn tập——”

      “Gặp quỷ tập ! Hôm nay nửa bước cũng cho phép rời khỏi tòa thành, nếu ngày mai cũng đừng hòng .” Lời của Lôi Dận dù vẫn lạnh lùng nhưng nay lại thêm đôi phần tình cảm.

      Mạch Khê dám thêm nữa đành phải vô lực ngả đầu vào ngực , tùy ý để bế ra ngoài.

      _________________

      Tại buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn, 9 giờ sáng trong phòng trang điểm——

      “Hai má nhạt chút——chỗ này đừng quá đậm.”

      Tiếng người đại diện Ron ngừng vang lên trong phòng trang điểm. ta đến bên cạnh Mạch Khê, bất mãn mà chỉ dẫn cho chuyên gia trang điểm.

      Mạch Khê lẳng lặng ngồi bên bàn trang điểm. vốn sinh ra xinh đẹp, kiều diễm giờ thêm bàn tay tài tình của chuyên viên trang điểm lại càng đẹp hơn.

      Trong lúc chuyên viên trang điểm đánh má hồng cho , Mạch Khê áy náy liếc mắt nhìn Ron qua gương: “Cảm ơn , tôi nghĩ là còn cho tôi tham gia buổi biểu diễn này!”

      Ánh mắt Ron tuy rằng còn tức giận nữa nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, “Mạch Khê à, theo lý mất tích mấy ngày nên chắc chắn bị hủy bỏ tư cách tham gia buổi biểu diễn, vì mấy ngày này diễn tập. Vạn nhất xảy ra chuyện gì sân khấu sao? Có điều Tổng Giám Đốc cầu phải tham gia, cho nên hôm nay bất luận thế nào cũng được để xảy ra cố.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14: Cẩn thận có báo ứng (1)
      Mạch Khê nao nao, “Tổng Giám Đốc” mà Ron vừa chính là cha nuôi của . nghĩ tới chuyện ra lệnh cho công ty ra quyết định này.

      “Ron, kỳ tôi——”

      “Mạch Khê, tôi hiểu. Nghe Jon hôm đó cùng Tổng Giám Đốc dùng bữa tối phải ? Đây là chuyện tốt mà. Đầu năm nay, ngôi sao nữ nào mà lại vì tiền đồ của chính mình mà suy nghĩ chuyện này đâu. Chẳng qua, nghĩ đến, còn trẻ như vậy mà hiểu được quy tắc ngầm này. sai, sai!” Ron tiến lên vỗ vỗ bả vai , thấp giọng cười .

      Khuôn mặt nhắn của Mạch Khê lúc phiếm hồng, lúc tái nhợt, muốn mở miệng giải thích cho tốt nhưng thấy Phỉ Tỳ Mạn tiến đến. mặc bộ trang phục sang trọng, mỗi phục sức người cũng đều được thiết kế riêng cho buổi biểu diễn, ngay cả khuôn mặt cũng được trang điểm bởi chuyên gia hàng đầu.

      “Tiền bối!” Mạch Khê gặp Phỉ Tỳ Mạn sắc mặt có vẻ được tốt lắm, lo lắng nhìn ta cái.

      Phỉ Tỳ Mạn bất mãn nhìn , lập tức giơ lên bản thảo ném lên chiếc bàn trang điểm, giọng có vẻ tức giận: “Đây là ca khúc hôm nay phải biểu diễn. Mấy ngày đến diễn tập, xem kĩ ca từ đó cho tôi.”

      Đôi mắt Mạch Khê phiếm chút cảm kích, cầm bản thảo lật ra xem, cảm động : “Tiền bối, ca từ đều là chị viết cho em sao?”

      Sắc mặt Phỉ Tỳ Mạn lạnh lại, hừ lạnh tiếng, “ cần cảm kích tôi như vậy, chỉ là tôi sợ phá hỏng buổi biểu diễn của tôi thôi. Mạch Khê, vừa mới nhập môn mà nghiêm túc. Buổi biểu diễn lúc mười giờ mà chín giờ mới đến phòng trang điểm. Nghĩ mình là thiên kim đại tiểu thư?”

      Trợ lý Apple luôn có quan hệ tốt cùng Mạch Khê nên nghe thấy vậy liền vội vàng giải thích: “Thực là Mạch Khê cố hết sức để đến đây rồi. Mấy hôm nay thân thể em ấy thoải mái, nhìn sắc mặt là biết ngay. Tiền bối Phỉ Tỳ Mạn, phiền chị cần em ấy như vậy——”

      “Apple——”

      Mạch Khê giọng chặn lời , nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn và người đại diện, “ ngại quá, là em tốt, em nên đến muộn.”

      Có trời mới biết, hai ngày nay, kể từ khi thả ra khỏi lồng sắt, cha nuôi áp dụng chính sách gần như giam lỏng. Từ lúc sáng sớm mở mắt cho đến tận lúc ngủ đều có thể nhìn thấy . Ngày ba bữa, đều canh cho ăn uống đầy đủ. Hai ngày nay, dường như ăn rất nhiều.

      Sáng nay cũng thế, cha nuôi ngồi nhìn ăn hết toàn bộ chỗ thức ăn được chuẩn bị bàn rồi mới lệnh cho Phí Dạ đưa đến buổi biểu diễn.

      “Mạch Khê lần đầu lên sân khấu. Mấy người là đồng nghiệp của ấy, hẳn là phải cổ vũ tinh thần chứ, dù sao cũng ai muốn nhìn ấy xấu mặt mà!” Giọng mềm mại, đáng của người phụ nữ vang lên, cùng với đó là tiếng giày cao gót tao nhã.

      Mọi người theo tiếng liền nhìn lại, là Bạc Cơ. Dáng người cao gầy, mặc bộ quần áo giản dị, áo trắng liền với quần jeans. Mái tóc dài của cũng được vấn đơn giản, toát ra sức sống tươi trẻ. Tuy rằng khí chất của người mẫu thể giống như ca sĩ như Phỉ Tỳ Mạn, có điều mặc trang phục thường ngày đứng giữa đám đông nhưng vẫn thấy cực kỳ bắt mắt.

      “Chị Bạc Cơ!” Mạch Khê sửng sốt, đôi mắt lập tức rộ lên ý cười xinh đẹp.

      Phỉ Tỳ Mạn thấy thế chỉ hừ lạnh tiếng, “Hôm nay ngọn gió nào đưa người mẫu danh tiếng đến đây vậy?”

      Bạc Cơ tiến lên cười cười, “ là ngại quá, nếu hôm nay phải bởi Mạch Khê lên sân khấu tôi cũng lười đến những chỗ như thế này. Có trời mới biết tôi luôn thích xem biểu diễn ca nhạc.”

      ——”

      “Thôi, thôi, sao hai người các lúc nào cũng cãi nhau thế?”

      Ron vội vàng tiến lên khuyên can, bên là người mẫu nổi tiếng, bên là ca sĩ trứ danh, “Các sợ bị truyền thống thấy tôi cũng sợ. Sắp đến giờ biểu diễn rồi, Phỉ Tỳ Mạn cũng nên chuẩn bị nhanh .”

      Phỉ Tỳ Mạn hậm hực, thêm lời nào rời .

      Bạc Cơ nhìn vẻ cao ngạo của ta nhíu mày lại, “Bình thường ta luôn cao giọng như vậy chuyện với em ư?”

      đợi Mạch Khê mở miệng, Apple liền lập tức : “Đúng vậy, đúng vậy, Phỉ Tỳ Mạn lúc nào cũng hung hăng này nọ.”

      “Làm gì mà khoa trương thế!”

      Mạch Khê giọng cười , “Kỳ , tiền bối Phỉ Tỳ Mạn là người tốt. Chị ấy còn cố ý viết ca từ cho em này!”

      Bạc Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, “Em là lương thiện. ta làm thế hoàn toàn là vì ta, vì sợ em làm hỏng buổi biểu diễn của ta thôi.”

      Mạch Khê mỉm cười gì.

      Bạc Cơ nhún nhún vai, vỗ vỗ vai , “Chị hoàn toàn tin tưởng Mạch Khê của chị nhất định làm tốt, hơn nữa chị đặc biệt đến cổ vũ nên phải cố lên nha!”

      “Cám ơn chị!” Mạch Khê ngọt ngào cười.

      “Còn phải khách khí với chị sao?” Bạc Cơ ngồi bên cạnh cười : “Nhưng mà em nhất định phải hát bài hát của ta sao?”

      “Người đại diện sau này em có ca khúc của riêng mình.” Mạch Khê nhún vai.

      Bạc Cơ nghĩ nghĩ rồi rút trong túi xách ra chiếc máy nghe nhạc, chút để ý : “Như thế có là gì, để em hát bài của ta chẳng qua là sợ em vượt mặt thôi. Chị này, muốn thành danh nhất định phải tạo ấn tượng để mọi người nhớ kỹ đến mình cho nên ca khúc thể chung đụng được. Mấy hôm trước chị vô tình nghe được bài hát rất êm tai, hình như phải do nhạc sĩ thành danh sáng tác đâu, ca từ cũng rất hoàn mỹ, em nghe thử xem.”

      Mạch Khê tò mò nhận lấy máy nghe nhạc, đeo tai nghe vào rồi nhấn nút Play——

      Ca khúc vang lên trong tai Mạch Khê mang theo giai điệu buồn đau, thê lương.

      “Đây là ca khúc gì vậy?” mới chỉ nghe đoạn đầu tiên vô cùng xúc động, nhìn về phía Bạc Cơ hỏi.

      Bạc Cơ lắc đầu, “ lắm, chị cũng chỉ là vô tình nghe được mạng thôi. Người biết bài này hình như cũng nhiều lắm.”

      Mạch Khê thêm gì, lẳng lặng nghe xong bài hát, hốc mắt phiếm lệ.

      oOo

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14: Cẩn thận có báo ứng (2)
      “Nhìn em như chìm đắm trong đó rồi.” Bạc Cơ giọng cười trêu.

      “Mạch Khê tháo tai nghe ra, giọng : “Ca khúc này quả thực rất hay, nghe xong cảm giác lòng nặng trĩu.”

      “Dù gì cũng chỉ là bài hát thôi mà. Đừng có trách chị cho em nghe bài này khiến em tụt cảm xúc đó.”

      Bạc Cơ vừa vừa lấy khăn tay nhàng lau khóe mắt cho Mạch Khê, cánh tay vì để ý mà làm rớt ra chút chỗ cổ áo . Dấu hôn chói mắt khiến bầu khí giữa hai người có phần ngượng ngùng.

      “Mạch Khê——em——” Bạc Cơ theo bản năng kêu lên.

      Khuôn mặt Mạch Khê liền tái nhợt , lập tức kéo chặt lại cổ áo.

      mặt Apple cũng lộ vẻ kinh ngạc.

      Trong lúc nhất thời ai nữa, bầu khí yên lặng điểm thêm vẻ ngại ngùng.

      Sau lúc lâu Bạc Cơ mới mở miệng, “Mạch Khê, là em bị ép buộc?”

      câu ra khiến Mạch Khê sợ tới mức hồn bay phách lạc, kinh hãi nhìn Bạc Cơ. Chẳng nhẽ ấy biết rồi sao?

      Bạc Cơ thấy thế cầm lấy tay Mạch Khê, ánh mắt tỏ vẻ thông cảm, “Cái vòng luẩn quẩn này chẳng sạch gì. Lúc trước chị giới thiệu cho em vào giới cũng rất mâu thuẫn. Em thực có tài nhưng khi vào vòng giải trí ắt hẳn gặp phải chuyện này——là chị hại em!”

      Mạch Khê nghe lời vẻ mặt kinh hãi dần chuyển thành ngạc nhiên. hiểu được ý trong lời của Bạc Cơ.

      “Cha nuôi của em có biết chuyện này ? Người đàn ông kia là ai?” Bạc Cơ như bị kích động, “Loại chuyện này sao em với cha nuôi? ấy chắc chắn có thể giúp em lấy lại công bằng.”

      “Chị Bạc Cơ——” Mạch Khê vội vàng chặn lời , “Em chỉ muốn dựa vào chính mình để làm nên chuyện.” Thế này, mới biết được Bạc Cơ hiểu lầm.

      Bạc Cơ nghe vậy sau thở dài, “Lúc trước nghe em là con của ấy chị rất hoảng hốt, sau mới lại biết là con nuôi. Nhưng mà có người cha như vậy chắc chắn em cảm thấy rất áp lực, hơn nữa, chị nghĩ cũng vì thế mà em che giấu tâm tư. Cha nuôi em mấy ngày nay luôn bề bộn công việc. Hôm nay là ngày quan trọng đối với em, vậy mà ấy cũng có thời gian đến xem em biểu diễn.”

      “Ông ấy đến em còn có thể thả lỏng hơn.”

      Mạch Khê lãnh đạm câu. Mấy ngày nay đương nhiên biết cha nuôi ở đâu, làm gì. Bạc Cơ gặp được cha nuôi là đương nhiên, bởi luôn ở lại tòa thành, ngay cả xử lý công việc cũng làm tại thư phòng. Mục đích là muốn trông cho ăn uống đầy đủ.

      Có điều, việc khiến vui mừng nhất là tối qua cha nuôi giống lúc trước muốn trút bất mãn . Chính là, cầu nằm trong lòng để ôm lấy, rồi thiếp lúc nào biết. chỉ biết rằng cả đêm mình ngủ trong vòng ôm của , mà trong lúc mơ hồ còn cảm nhận được hương thơm người tựa như thứ xạ hương tỏa ra từ rừng tùng vậy.

      Mạch Khê than . mềm lòng! Lúc trước để cho mạnh mẽ chiếm lấy thân thể mình ngay trong lồng sắt. hận , ràng rất hận, nhưng tối hôm qua lại có thể chìm đắm trong vòng tay , lại có thể ngủ yên trong lòng mà vẫn có cảm giác an toàn.

      Bạc Cơ biết suy nghĩ của , chỉ nghi hoặc hỏi: “Em gì?”

      “À có gì, ý em là ông ấy bận rộn như vậy, chuyện của em sao có thể so với bao công việc quan trọng của ông ấy được.” Mạch Khê nhanh chóng sửa miệng.

      là vậy nhưng dù sao đây cũng là lần đầu em lên sân khấu. Nhưng mà cha nuôi em quả là người đàn ông sắt đá, nhất là đối với phụ nữ. Có điều đối với chị rất tốt, lần nào cũng có thể đồng ý với cầu của chị. Mạch Khê à, em xem đó có phải loại ?” Bạc Cơ tuơi cười hạnh phúc.

      Dường như Mạch Khê bị vẻ mặt tươi cười của làm cho đau lòng nhưng nhanh chóng rụt lại, vội vàng cụp mắt, ngại ngùng : “Cha nuôi chị, nếu sao có thể đối tốt với chị như vậy?”

      liền nhớ tới buổi trình diễn thời trang lần trước cha nuôi tự mình đến đón Bạc Cơ. Nếu phải cũng bên nhau thơi gian dài như vậy ấy nhất định cũng chiếm được vị trí nhất định trong lòng cha nuôi.

      Bạc Cơ nghe vậy nụ cười càng thêm đậm, “Dận đối với chị thực rất tốt.”

      “Chị Bạc Cơ, em muốn chuẩn bị chút.” Mạch Khê chặn lời , bởi trong lòng tự nhiên nổi lên cảm giác chua xót, loại cảm giác kỳ lạ cứ thế hãm sâu trong lòng .

      Bạc Cơ vội vàng đứng dậy, “Được, chị cổ vũ em, cố lên nha!”

      Mạch Khê gật đầu, nhìn qua gương cười cười.

      Apple nhìn Bạc Cơ rồi vội vàng hỏi: “Mạch Khê à, ra em còn có cha nuôi. Sao ấy cứ luôn miệng cha nuôi em đối với ấy tốt lắm. Chẳng nhẽ là——”

      “Apple!”

      Mạch Khê lên tiếng chặn lời , giải thích gì chỉ cầm tai nghe đeo lại lần nữa, “Em muốn nghỉ ngơi chút!”

      Apple thấy , bĩu môi : “Được rồi, được rồi, cái gì cũng cho chị biết. Chị là trợ lý của em đó, là——À, nhanh xem ca từ Phỉ Tỳ Mạn đưa .”

      Mạch Khê để ý đến lời , nhắm mắt lại dầm chìm đắm trong giai điệu của ca khúc.

      Ca khúc vang lên, giai điệu thực kiến người ta “tê tâm liệt phế”, đau đớn lan đến tận mạch máu Mạch Khê, thậm chí có thể cảm nhận người sáng tác ca khúc này lúc đó vô cùng tuyệt vọng.

      Suy nghĩ miên man, hàng lông mi cong dài của Mạch Khê khẽ run, tựa như còn mang theo ấm áp. Cánh cửa kí ức dần mở ra…tám tuổi năm ấy, bàn tay kia nâng dậy; mười bốn tuổi chững kiến cảnh tượng kinh hoàng; mười tám tuổi, cha nuôi hoàn toàn tham gia vào cuộc sống của .

      Mỗi hình ảnh đều nét đến ngờ. Bóng dáng người đàn ông tàn nhẫn, lãnh khốc đối với hoàn toàn ăn khớp với nỗi tuyệt vọng, tịch.

      “Dận đối với chị thực rất tốt.”

      “Mạch Khê em xem đó có phải là loại ?”

      Những lời Bạc Cơ vừa như vang mãi trong đầu——

      Mạch Khê đột nhiên trợn mắt, ca khúc im bặt. Nhìn bên cạnh thấy Apple bận rộn, Mạch Khê liền : “Apple, bỏ ca khúc của chị Phỉ Tỳ Mạn , em muốn hát bài của chính mình.”

      “Hả?” Apple hoàn toàn sửng sốt.

      oOo

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14: Cẩn thận có báo ứng (3)
      Trước buổi biểu diễn, nhóm nhân viên của tất cả các ban khác nhau đều cẩn thận chuẩn bị mọi thứ. So với đám nhân viên bận rộn như chuẩn bị tham chiến Phỉ Tỳ Mạn lại có vẻ thoải mái. Có thế mới thấy được năng lực và kinh nghiệm của ca hậu quả thực hơn hẳn người thường.

      Khán đài to như vậy mà chật kín khan giả. Ánh đèn huỳnh quang đủ màu sắc ngừng lóe lên tạo thành gian ảo mộng. Fan hâm mộ đến từ khắp nơi, có nhóm cầm trong tay tấm banner có ảnh Phỉ Tỳ Mạn, có người đeo ngực chiếc huy hiệu in ảnh , chỗ này thấy có fan cầm hoa tươi, chỗ kia lại thấy có người mang cả kính viễn vọng theo.

      Buổi biểu diễn được bảo vệ rất nghiêm ngặt, mỗi người vào bên trong đều được kiểm tra kĩ càng.

      Jon cũng tự mình tỉ mỉ chuẩn bị, bởi buổi biểu diễn này gần như buổi biểu diễn toàn cầu, nên thể cẩn thận.

      “Mạch Khê, Mạch Khê đâu?” Khi ta bận đủ thứ việc đột nhiên nhớ đến này.

      Ron gì, chỉ chỉ vào góc.

      Jon đến đó thấy Mạch Khê nhàn nhã ngồi dựa ghế gỗ, đeo tai nghe như là nghe nhạc. ta nghĩ ngợi gì liền vội vàng đánh gãy dòng cảm xúc của Mạch Khê.

      “Mạch Khê——”

      Mạch Khê liền có phản ứng, vội vàng tắt nhạc. Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ đẹp động lòng người quay ra nhìn Jon.

      Jon nhìn thoáng qua chiếc máy nghe nhạc trong tay Mạch Khê, hơi nghi hoặc : “Mạch Khê, ca từ của bài hát kia học thuộc chưa? Thời gian tập cho quá ngắn, liền lúc hát hai bài hẳn là rất áp lực.”

      “Jon, yên tâm , thành vấn đề.” Mạch Khê cười cười, xem ra rất tự tin.

      Lần này công ty quyết định để Mạch Khê biểu diễn hai tiết mục, là hát kèm với vũ đạo, là hát ca khúc trữ tình. Sở dĩ sắp xếp như vậy là vì muốn tìm con đường phát triển phù hợp với Mạch Khê.

      Thấy như vậy Jon mới yên tâm, dặn dò vài câu rồi luôn.

      “Jon——” Mạch Khê gọi to, nhìn ta quay đầu, vừa muốn lại thôi.

      “Làm sao vậy?”

      Mạch Khê liếm liếm cánh môi, dừng lại lấy dũng khí: “Jon, tôi có thể hát bài hát của mình ?”

      Jon nghe vậy cười cười, vỗ đầu Mạch Khê, “Yên tâm , Mạch Khê, chỉ cần lần này thể tốt, khán giả nhớ đến . Như vậy ra ca khúc của riêng mình mới thành công.”

      “Ý tôi phải vậy. Tôi muốn ở ngay tại buổi biểu diễn này hát bài hát của mình.” Đôi mắt long lanh của Mạch Khê nhìn ta với đôi phần kiên quyết.

      Jon vừa nghe xong hoảng hốt, “Mạch Khê, có ca khúc của riêng mình sao? Mà cho dù vậy tại cũng được. Tiến trình buổi biểu diễn đều được sắp xếp ổn thỏa hết rồi, được phép thay đổi. Sở dĩ cho hát ca khúc của Phỉ Tỳ Mạn là muốn được fan của ấy cổ vũ, đây là muốn tốt cho thôi, hiểu chưa?”

      Mạch Khê gật đầu cũng lắc đầu, chỉ rầu rĩ cắn môi, môi in sâu dấu răng.

      Jon như còn muốn gì nữa thấy nhân viên vội vã chạy tới, ghé vào tai ta thấp giọng gì đó khiến sắc mặt Jon đột nhiên hoảng hốt, còn chưa thêm gì liền theo nhân viên kia.

      Mạch Khê ủ rũ lần nữa ngồi xuống ghế. phải hiểu lời Jon mà là có chút cam lòng.

      lấy ra tập giấy, bên lại nghe ca khúc kia trong máy nghe nhạc rồi nghĩ thêm lời cho ca khúc đó. chợt có cảm giác bài hát này như là được viết cho chính mình vậy, bởi trong thời gian ngắn ngủi nó khiến xúc động, thậm chí nhanh chóng thuộc lời. Loại cảm giác này làm đáy lòng khỏi bồi hồi. Nhìn ca từ của bài hát, ngâm nga theo từng câu từng chữ, nhưng bài hát này còn thiếu cái tên.

      Mạch Khê nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ, bao lâu sau mở mắt ra, cầm lấy bút viết xuống vài chữ ràng “Cẩn thận có báo ứng!”

      __________________

      Jon vừa đến phòng tiếp khách quý liền nhìn thấy ngay mấy gã vệ sĩ, trong lòng cực kỳ vui sướng, bởi cần cũng biết ai tới, ta nhanh chóng vào bên trong.

      Vừa mới mở cửa quả nhiên nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ngồi ghế sopha, chậm rãi thưởng thức rượu vang đỏ. Bên người còn có người đàn ông, với bộ dáng lạnh lùng tương tự.

      Jon vội vàng tiến lên, mặt lộ vẻ vui mừng hớn hở, “Tổng Giám Đốc, hôm nay thế nào lại đại giá quang lâm đến đây?”

      Lôi Dận gì, ngược lại, Phí Dạ đứng bên cạnh lên thấp giọng hỏi: “Bao giờ buổi biểu diễn bắt đầu?”

      “Ngay bây giờ đây!” xong, ta quay đầu với nhân viên hậu đài: “Bảo mọi người chuẩn bị bắt đầu buổi biểu diễn .”

      Jon làm tại đây nhiều năm như vậy, kĩ năng quan trọng là biết quan sát sắc mặt người khác. Trong lòng ta biết, là ông chủ đến thể để người ta chờ lâu, huống chi đây lại là Lôi tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy. Vạn nhất đón tiếp chu toàn, chừng cả công ty bị liên lụy.

      cần, mọi chuyện cứ diễn ra như cũ.” Lôi Dận thản nhiên ra mệnh lệnh.

      “Vâng ông chủ!” Jon vội vàng nháy mắt với nhân viên kia.

      Lôi Dận đặt ly rượu xuống. Jon thấy ly cạn liền tiến lên muốn rót thêm rượu cho , lại ngay lập tức bị Phí Dạ ngăn lại. Điều này khiến Jon khá xấu hổ, đứng lui lại bên.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 15: Buổi biểu diễn (1)
      “Khi nào Mạch Khê lên sân khấu?” Lôi Dận cầm lấy ly rượu mà Phí Dạ rót cho mình, nhấp ngụm rồi chút để ý hỏi câu.

      Trong lòng Jon hiểu ràng, lập tức : “À, Mạch Khê lên sân khấu sau hai tiết mục của Phỉ Tỳ Mạn.” Ngay sau đó, ta tự tiện sửa lại: “Ban đầu tính là để Mạch Khê lên sân khấu ở giữa buổi biểu diễn.”

      Khuôn mặt Lôi Dận chút thay đổi, “Được rồi, phải nữa.”

      Jon lặng lẽ đánh giá Lôi Dận. Người đàn ông này thực là khó nhìn thấu được, có điều tự mình đến buổi biểu diễn, còn chủ động hỏi thời gian biểu diễn của Mạch Khê. Chẳng lẽ ông chủ lần này đích thân đến đây là vì Mạch Khê sao?

      Nghĩ đến đây, trong lòng ta khỏi mừng thầm. Mạch Khê ơi Mạch Khê, thể ngờ còn tuổi vậy mà quá thông minh, tự nhiên câu được con cá lớn như vậy, còn khiến bỏ công bỏ việc đến đây cổ vũ. Quả thực là cao tay!

      “Ông chủ, có cần với Mạch Khê tiếng là tới ? Hoặc là gọi ấy ra chào hỏi ?” Nghĩ đến đó, Jon lớn mật hỏi ướm câu.

      cần làm nhóc đó hồi hộp.”

      Lôi Dận nhàn nhã dựa vào sô pha, ngón tay vuốt dọc theo ly rượu như là vuốt ve thân thể phụ nữ. Tầm mắt dừng lại màn hình lớn. Màn hình này được trang bị ở đây là để phục vụ cho các vị khách quý, có thể từ đây mà xem trực tiếp sân khấu buổi biểu diễn.

      Bởi phần mở màn sắp bắt đầu nên màn hình tại phòng khách quý chiếu ra hình ảnh sân khấu, lát sau lại quay đến hình ảnh hậu trường. Trong đó, các nhân viên hậu kỳ tất bật chuẩn bị. Bóng hình bé của Mạch Khê cũng được chiếu đến, khiến ánh mắt thoáng trở nên dịu dàng.

      Jon nhìn thấy ràng, lại nghe Lôi Dận vừa gọi Mạch Khê là “ nhóc” mọi phán đoán đều chắc nịch. Ngay sau đó, ta cố ý lấy lòng câu:

      “Ông chủ, thực quan tâm đến Mạch Khê.”

      Lời ta vừa ra khiến sắc mặt Lôi Dận đột nhiên biến đổi. Vẻ trầm cùng đôi mắt xanh như đột nhiên bị phủ bởi màn sương mờ. Ánh mắt nhìn Jon sắc bén như lưỡi kiếm, nhanh chóng xuyên qua bầu khí đâm vào tim ta.

      Jon sợ tới mức liên tục lùi về sau. Nghe ánh mắt Lôi Dận lạnh như băng, tại xem ra chút cũng giả.

      Phí Dạ thấy thế trầm ổn : “ xuống chuẩn bị .”

      “Vâng, tôi…tôi còn có chuyện phải ra ngoài chút.” Jon lắp bắp , rồi nhanh chóng ra.

      Căn phòng cho khách quý lại rơi vào khoảng im lặng.

      Lôi Dận hờ hững đưa tầm mắt lần nữa dừng màn hình. Mà Phí Dạ cũng chậm rãi rót rượu, đồng thời tầm mắt cũng rời khỏi màn hình.

      Rời khỏi phòng khách, Jon nhanh đến góc, lau lau mồ hôi trán. Trời ạ! Vừa rồi là muốn dọa người. Sắc mặt ông chủ biến đổi nhanh như cắt, vừa lúc trước vẫn sóng yên biển lặng, lúc sau lạnh toát, như là có thể nuốt sống người ta vậy. Chẳng lẽ ta sai sao? Dựa theo lời và hành động của ông chủ, thậm chí là cả ánh mắt nhìn Mạch Khê màn hình, tất cả đều lên rằng bị Mạch Khê mê hoặc. Tuy rằng vẻ tình cảm đó chỉ chớp mắt biến mất nhưng ta ràng nhìn thấy.

      Nghĩ đến là sợ. ta sợ nếu sắp xếp cho Mạch Khê nhanh chóng lên sân khấu chừng ông chủ mất kiên nhẫn mà cảm thấy phiền toái. Nghĩ đến đây, Jon càng nhanh hơn, vội vàng đến phía hậu trường.

      __________________

      Mở đầu cho buổi biểu diễn là màn bắn pháo hoa rực rỡ sân khấu, Phỉ Tỳ Mạn từ cao xuống, cùng với bộ trang phục trắng thanh khiết tựa như nữ thần Athena.

      Tất cả như sôi nổi lên khi tiếng hát của từ từ vang lên, tựa như thiên lan hòa khắp bốn phương tám hướng. Cùng với đó là lông vũ trắng phiêu dật trong gian mộng ảo.

      Giọng ca của Phỉ Tỳ Màn quả thực mang đẳng cấp quốc tế, bởi vậy mỗi câu hát đều như mang theo hơi thở thần thánh.

      Nhân viên hậu đài vẫn bận rộn chuẩn bị màn tiếp theo. Mạch Khê cũng sớm chuẩn bị xong xuôi trang phục cho cả hai tiết mục. Trang phục và trang sức cùng phụ kiện đều tôn lên dáng vẻ xinh đẹp, đáng của .

      Trang phục tuy rằng kiểu dáng khá đơn giản nhưng cũng khó để nhìn ra được là hàng cao cấp của KY. Mà bộ người Mạch Khê cũng có vẻ rất đắt giá.

      “Mạch Khê à, trăm ngàn lần đừng có lo lắng. Tuy rằng chuyển tiết mục của em lên sớm chút nhưng chị tin là em chuẩn bị kỹ rồi.” Người trợ lý vẫn đứng bên cạnh Mạch Khê động viên ngừng.

      Mạch Khê đương nhiên có chút hồi hộp. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên lên sân khấu lớn như vậy, thậm chí còn đứng trước hàng ngàn khán giả. lo lắng ngộ nhỡ fan của Phỉ Tỳ Mạn chấp nhận , thích giọng hát của . Ở buổi biểu diễn lớn như vậy, họ luôn dùng ánh mắt dò xét để đánh giá người lạ, nhất là ca sĩ lạ.

      “Apple, em hơi hồi hộp.”

      Apple nghe vậy liền hoảng hốt, “Trăm ngàn lần đừng nha. Mạch Khê, em muốn có được “bát cơm” này phải vượt qua tâm lý hồi hộp. Đừng lo, hít sâu vào.”

      Mạch Khê gật gật đầu, đôi mắt hề chớp nhìn màn trình diễn của Phỉ Tỳ Mạn. Rốt cục cũng hiểu được, để có thể trở thành ca sĩ chỉ dựa vào giọng hát thôi là chưa đủ, còn cần có tinh thần thép để áp chế mọi cảm xúc.

      “Mạch Khê, Mạch Khê——”

      Cách đó xa vang lên tiếng bước chân. Ngay sau đó hai tay Mạch Khê liền bị cầm lấy, “Tạ ơn trời đất, rốt cục cũng đến kịp. Trời ạ! Giao thông hôm nay kinh khủng quá, mình còn tưởng đến xem buổi biểu diễn của cậu được.”

      “Đại Lỵ!”

      Mạch Khê cảm động nhìn thoáng qua cái đầu đầy mồ hôi của Đại Lỵ, tươi cười : “ phải là buổi biểu diễn của mình. Mình chỉ là khách lên sân khấu biểu diễn thôi.”

      oOo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :