1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 11: Sau lưng có người (3)
      Hoắc Thiên Kình hút hơi xì gà, tùy ý cởi cúc cổ áo sơ mi, hơi để lộ ra vòm ngực rộng lớn. phiêu diêu liếc nhìn Lôi Dận cái, khóe môi hài hước mà hơi cong lên.

      “Mình nghe tên rất quái đản, đem con nuôi nhốt trong lồng sắt. Xem ra——haiz—— nghe đến rợn cả người.” cố ý thở dài hơi.

      Lôi Dận bình tĩnh nhìn thẳng , đôi mắt vẫn như cũ hề có chút gợn sóng, giật mình, mà cứ tự nhiên như nghe chuyện của người khác vậy.

      Nhiếp Thiên Luật lập tức có phản ứng. Khuôn mặt đột nhiên biến sắc, nhìn về phía Lôi Dận “Cậu…cậu đem Mạch Khê ở——”

      Hoắc Thiên Kình ngồi ở bên tiếp tục mô kích: “Chỉ dùng cái lồng sắt thôi!”

      “Cậu! Cậu sao có thể làm như vậy? Mạch Khê phải động vật!” Nhiếp Thiên Luật đến đây đột nhiên dừng lại, ánh mắt xẹt qua chút áy náy.

      Quả nhiên, đôi mắt vốn bình tĩnh của Lôi Dận bất chợt xảy ra rung động khi nghe thấy hai chữ ‘động vật’ ở sau.

      Trong lòng Hoắc Thiên Kình biết ràng, thần thái lúc trước biến mất, nụ cười giễu bên môi cũng còn. “Lôi! Bao nhiêu năm nay, mình chưa bao giờ thấy cậu đối với người con mà xúc động quá như vậy!”

      Thỉnh thoảng vẫn gọi Lôi Dận là Lôi. khó để nhìn ra thân thiết giữa hai người. Tuy rằng hai người đàn ông này ngoài mặt cái gì cũng , nhưng mỗi cử chỉ, giơ tay nhấc chân đều có nét tương đồng.

      “Các người đủ chưa?”

      Vẻ mặt Lôi Dận rất nhanh khôi phục nét bình tĩnh, đạm mạc như trước, ngữ khí cũng lộ ra chút bất thường. “Đây là phương thức thích hợp nhất với ấy!”

      “Cậu!”

      Nhiếp Thiên Luật thể tiếp tục bộ dạng bình tĩnh, “Cách của cậu thực rất quá đáng, chắc chắn dọa khiếp Mạch Khê. tại ấy còn như vậy, cậu làm thế chỉ khiến cho sức khỏe lẫn tinh thần ấy suy sụp nghiêm trọng mà thôi.”

      “Trong mắt cậu ta, bé đó vốn là con thỏ !”

      Hoắc Thiên Kình liếc mắt cái có thể nắm tâm tư Lôi Dận, bắt đầu phân tích: “Có điều, con thỏ đó rất nghe lời, ba lần bốn lượt muốn rời khỏi cậu ta. Hơn nữa, chỉ có hay hai con hổ rình rập con thỏ , thậm chí, thiếu chút nữa rước họa sát thân. Cho nên, xem ra bây giờ chỉ có cách là nhốt con thỏ vào lồng. Bởi vì theo cách giáo dục của bầy sói nhốt vào lồng sắt mới là cách an toàn nhất——”

      “Hoắc Thiên Kình, thị trường chứng khoán bên cậu hôm nay hình như tăng giá!” Lôi Dận bình thản chặn lời , trong lời khó nhìn ra tám chín phần ý, hàm súc vô cùng.

      Hoắc Thiên Kình mỉm cười: “Yên tâm, tài chính của cậu để ở ngân hàng mình là an toàn nhất. Mình cũng còn muốn cầm ít lợi nhuận từ phần tiền của cậu đầu tư.”

      “Người như cậu cũng được mình cho phép.” Lôi Dận chút để ý câu, bộ dáng có vẻ rất hờ hững.

      có cách nào rồi! Khi mình thay cậu đầu tư, kiếm được ít lợi nhuận từ vốn của cậu, nhìn cậu phản ứng, mình là có thể tùy tiện tiêu xài bằng tiền của cậu rồi.” Hoắc Thiên Kình nghĩ ngợi .

      Dựa vào chỉ số tài chính gia tài của Lôi thị còn nhiều hơn cả Hoắc thị. Nếu dùng câu ‘phú khả địch quốc’(giàu có ngang quốc khố) để hình dung Hoắc thị Lôi thị chỉ còn có thể dùng câu – ‘ thể tính nổi’. Bởi sản nghiệp Hoắc thị chỉ có nhờ việc làm ăn chân chính, trong khi đó tài sản của Lôi thị còn bao gồm cả lợi nhuận thu được từ tổ chức Ảnh.

      Cái này chính là “Núi cao còn có núi cao hơn”, quả sai!

      “Hai người đừng có lảng tránh sang chuyện khác!”

      Giọng Nhiếp Thiên Luật cực kì nghiêm túc, “Cậu! Buổi biễu diễn của Phỉ Tỳ Mạn cũng sắp diễn ra mà Mạch Khê là ca sĩ khách mời. Đây là cơ hội rất quan trọng đối với ấy, cậu thể ích kỉ mà hủy giấc mơ của ấy. Cho dù là cậu lo lắng cho an toàn của ấy nhưng cũng cần thiết phải dùng phương thức cực đoan đó.”

      “Phương thức cực đoan?”

      Lôi Dận rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt nổi lên ý mơ hồ, “Người có quyền sinh tồn mới xứng chuyện lý tưởng, khát vọng!”

      “Cậu!”

      Vẻ mặt Nhiếp Thiên Luật bất đắc dĩ, “Cháu biết trong thế giới của cậu cũng có lý luận riêng. Nhưng mà với Mạch Khê, ấy chịu nhận cũng muốn nghe giải thích. ấy từ sống trong thế giới của cậu. Nhốt vào lồng sắt là kiểu vũ nhục, vũ nhục đến tôn nghiêm của ấy, thậm chí là giẫm đạp lên niềm tin vào cuộc đời của ấy.”

      “Ở trình độ nhất định, con người và động vật cũng khác biệt là mấy. Thậm chí có đôi khi con người còn đuổi kịp động vật.” Lôi Dận ‘bất vi sở động’ ( có hành động nào), cường điệu , “Điều cậu muốn ở ấy, phải là chịu nghe giải thích mà là chấp nhận vô điều kiện.”

      Đáy lòng Nhiếp Thiên Luật giờ này phát lạnh.

      “Cậu làm như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày bức chết ấy!”

      Lôi Dận chống lại ánh mắt đầy bất mãn của Thiên Luật, gằn từng tiếng: “Ở trước mặt cậu, ấy có quyền chết, muốn chết cũng phải có cho phép của cậu!”

      “Cậu——”

      “Tốt lắm! Hai người biến tôi thành người vô hình!”

      Hoắc Thiên Kình chọn đúng lúc thích hợp cất giọng : “Vì mà cãi nhau thành ra như vậy, Lôi——” nhìn về phía Lôi Dận, ánh mắt có vẻ như dò xét.

      “Cậu con nuôi của cậu!”

      câu ra tựa như là tảng đá lớn ném vào mặt hồ yên ả.

      Lôi Dận đột nhiên mở to mắt nhìn , ánh mắt lạnh băng lại tràn ngập vẻ đề phòng, tựa như loài sói đề phòng con người trộm theo dõi hành động. Hồi lâu sau mới lạnh lùng : “Cậu vừa phát điên cái gì đấy!”

      “Chỉ mong là mình điên mới tốt!”

      Hoắc Thiên Kình nâng tay vỗ vỗ vai , “Cứ bình tĩnh mà nghĩ, chỉ là mình nhắc nhở cậu, phải Bạc Tuyết!”

      Ánh mắt Lôi Dận co rụt lại, ánh nhìn trầm như như , đôi môi rầm rĩ cũng chậm rãi cong lên, “ ấy xác thực phải Bạc Tuyết cho nên mình muốn lần nữa nuôi dưỡng. Sai lầm tương tự mình cho phép tái phạm lần thứ hai!”

      Nỗi lo lắng trong lòng Nhiếp Thiên Luật càng tăng thêm.

      Màn đêm đen kịt tựa như đám mây u ám che phủ toàn bộ ánh trăng bàng bạc, chỉ để lại nơi chân trời mỏng manh như chấm tàn .

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 12: Cầu xin (1)
      gian trong căn phòng tràn ngập áp lực cùng lạnh lẽo. Chiếc lồng sắt màu vàng dưới ánh sáng của ngọn đèn càng làm cho người ta có phần mê muội. Người con mềm mại, thân mình vô lực dựa vào góc trong chiếc lồng. Khuôn mặt nhắn, tái nhợt cúi xuống. Mái tóc quăn, dài có chút hỗn độn, rối rắm xõa thân mình mặc bộ váy ngủ trắng. tựa như thiên sứ nhắn bị người ta cường ngạnh bẻ gãy đôi cánh, bất lực, tuyệt vọng.

      Trong gian mơ hồ, cảm thấy từ má truyền đến cảm giác ấm áp như là có gì đó chạm vào mặt, vô cùng dịu dàng, tràn ngập vẻ trấn an. hoảng hốt nghĩ đây là trong giấc mơ nhưng lại cảm thấy nó cực kỳ chân thực, ràng.

      Đôi mắt sáng trong tựa ngọc lưu ly đột nhiên mở to ra, nhìn vào đôi mắt mang vẻ đau lòng của người đàn ông đứng ngoài lồng sắt.

      Nhất thời bừng tỉnh mà cảm giác như cách xa cả thế kỷ!

      Phí Dạ bắt gặp đôi mắt mở to, trống rỗng của đáy lòng rụt lại chút. Đôi mắt rất đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta tan nát cõi lòng. Khi tiến vào phòng thăm Mạch Khê trong nháy mắt sinh loại ảo giác. cảm thấy như người con này có thể biến mất bất cứ lúc nào. như cũ vẫn nhúc nhích ngồi trong góc lồng. nhịn được vươn tay chạm đến khuôn mặt mới phát ra khuôn mặt nhắn kia lạnh ngắt.

      Mạch Khê kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt như pho tượng trong cõi mộng, dường như biết phản ứng thế nào.

      Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, tên vệ sĩ tiến lên, có vẻ như khó xử mà thấp giọng : “Phí Dạ tiên sinh, Lôi tiên sinh dặn là nếu cho phép của ngài ấy ai được vào thăm——”

      “Mọi hậu quả tôi chịu!” Phí Dạ chặn lời , ngữ khí trầm ổn, giọng quát.

      “Nhưng là Lôi tiên sinh——”

      có gì, còn mau ra ngoài!” Khuôn mặt Phí Dạ lộ vẻ giận dữ, giọng mang theo vẻ cường thế .

      Vệ sĩ thấy thế cũng biết dễ gì chọc giận Phí Dạ vội vàng lui ra ngoài.

      Phí Dạ lại dừng ánh mắt lần nữa người Mạch Khê, đôi mắt thâm trầm chậm rãi xảy ra biến hóa, vừa mới nghiêm túc nhưng giờ lại mang vẻ nhu hòa cùng đau lòng.

      “Tiểu thư Mạch Khê, tôi nghe vẫn chịu ăn cơm.”

      Hơi ấm từ đầu ngón tay người đàn ông vẫn như còn lại mặt làm có chút khôi phục lại ý thức. Đối với hỏi han thân thiết của Phí Dạ, ngoảnh mặt làm ngơ, mà chỉ chằm chằm nhìn . Lúc lâu sau, đột nhiên bắt lấy bàn tay to của Phí Dạ.

      Phí Dạ nao nao, “Tiểu thư Mạch Khê!”

      Giọng cứng rắn của như chậm rãi tản ra từng góc căn phòng. Bàn tay mềm mại của người con nắm lấy bàn tay rộng lớn của làm cõi lòng ầm ầm tan chảy.

      “Phí Dạ, giúp tôi được ? Tôi muốn đến công ty, tôi còn có chuyện phải làm.” Mạch Khê gắt gao nắm tay , bàn tay mềm mại bị thô ráp kia làm đau.

      Ánh mắt Phí Dạ nổi lên ưu tư, ngữ khí vô cùng trầm thấp, dịu dàng: “ ăn cơm ra ngoài cũng có sức mà tham gia biểu diễn.”

      Đối với chuyện của , cũng hỏi thăm rất ràng, tỉ mỉ.

      Mạch Khê liều mạng lắc đầu, “Phí Dạ! Buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn đối với tôi mà là cực kỳ quan trọng. Xin với cha nuôi, tôi biết tôi sai rồi. Tất cả đều là tôi sai, xin ông ấy thả tôi ra. Từ nay về sau tôi cam đoan ngoan ngoãn nghe lời, làm trái ý ông ấy nữa.”

      Giọng của vừa vội vàng lại nghẹn ngào, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ kích động cũng dần chảy ra vài giọt mồ hôi. Có thể thấy được thân thể dần suy yếu rồi.

      “Làm được gì đây!”

      Phí Dạ thở dài tiếng, ngón tay thô khống chế được vuốt lên khuôn mặt , thực nhàng, thay lau những giọt mồ hôi trán, “ cứ thế này làm sao tôi yên tâm được!”

      “Phí Dạ!”

      Mạch Khê còn , đương nhiên hiểu được ý tứ hàm chứa trong lời ấy. Trong đôi mắt trầm của hình ảnh khuôn mặt nhắn của . Ánh mắt Mạch Khê đong đầy nỗi thống khổ, “Ngay cả cũng giúp tôi được sao?”

      Đáy lòng Phí Dạ bị ánh mắt ấy của làm cho rung động, như bị luồng tử khí hung hăng đâm thấu tâm can. lâu, như là hạ quyết tâm, bàn tay to khẽ nâng lên sửa sang lại mái tóc hỗn độn của .

      yên tâm, tôi giúp !”

      Khuôn mặt nhắn của Mạch Khê đột nhiên trở nên sáng ngời tựa như hoa quỳnh nở rộ trong đêm, hai má lúm đồng tiền đẹp sao tả nổi, khiến người đàn ông trước mặt nhìn thấy mà hoảng hốt.

      “Cám ơn , Phí Dạ!”

      _________________

      “Lôi tiên sinh, thân mình tiểu thư Mạch Khê thực suy yếu, nếu ấy còn tiếp tục ăn uống tiêu.” Trong thư phòng của Lôi Dận, Phí Dạ nhìn người đàn ông đứng lặng trước cửa sổ sát đất, trầm thấp cất lời.

      Giọng của hạ thấp đến mức tối đa, mãi sau tiếng Lôi Dận lạnh băng mới cất lên tựa như chiếc roi da quật xuống.

      “Cậu vào xem ấy thế nào?”

      “Vâng!” Phí Dạ chút nào che giấu hành vi của mình.

      “Cậu hẳn là mệnh lệnh của tôi?” Ngữ khí của Lôi Dận thấy chút hờn giận.

      ràng!” Phí Dạ lại lần nữa trả lời.

      Lôi Dận lạnh lùng xoay người, đôi mắt dần như đóng băng lại, khóe môi cũng hơi hơi cong lên. Phí Dạ cứ hiển nhiên trả lời thực vượt quá dự kiến của .

      “Lôi tiên sinh, tôi cam tâm nhận trừng phạt của ngài, nhưng mà——”

      Phí Dạ nhìn về phía , ánh mắt mang vẻ kiên định. “Tiểu thư Mạch Khê mới mười tám tuổi, kể cả tâm lý lẫn thân thể đều thể tiếp nhận được áp lực này. ấy hẳn là cũng biết mình sai lầm rồi.”

      Lôi Dận hừ lạnh, “ ấy nhanh chóng nhận sai như vậy là chính bởi vì muốn tham gia buổi biểu diễn.”

      “Buổi biểu diễn này đối với ấy rất quan trọng.”

      Phí Dạ trầm giọng : “Tiểu thư Mạch Khê thực chỉ muốn làm chuyện. Đơn giản đó là ấy muốn tại buổi biểu diễn cho mình hy vọng được mọi người công nhận, là muốn chứng minh giá trị bản thân. Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê từ lúc vào công ty có rất nhiều cố gắng. Ngài tối thiểu cũng phải thấy được, ấy rất thích nhạc, cũng rất là vui vẻ.”

      “Vui vẻ?”

      Lôi Dận như là nghe được chuyện buồn cười. “Dường như vui vẻ là thứ xa xỉ. Vì vậy, khái niệm cũng có thể du di được, đôi lúc, vui vẻ trở nên như thứ đồ rẻ tiền!”

      oOo

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 12: Cầu xin (2)
      Phí Dạ nghe vậy sau cũng hiểu , nhìn thoáng qua Lôi Dận lúc rồi trầm giọng : “Lôi tiên sinh, bảo vệ người nhất thiết phải dùng loại phương thức. Trừng phạt người cũng chỉ có riêng phương thức này. Tôi phái người bảo vệ Mạch Khê tiểu thư hai tư giờ, xin Lôi tiên sinh yên tâm.”

      Lôi Dận nhìn chằm chằm Phí Dạ, ánh mắt cũng có đôi phần phức tạp, lên lời. Ánh mắt nghiêm trọng như là rất áp lực, lúc sau mới thản nhiên hỏi: “ ấy thế nào rồi?”

      “Rất suy yếu!” Phí Dạ báo cáo chi tiết, “Lôi tiên sinh, đối với ngài đây có thể là phương thức bình thường, nhưng đối với Mạch Khê tiểu thư mà —— ấy rất sợ hãi.”

      Lôi Dận nhíu mày lại, thêm gì nữa.

      Phí Dạ theo ánh mắt như là đọc được đôi chút ý nghĩ liền bổ sung thêm câu: “Mạch Khê tiểu thư mấy ngày này chưa ăn cơm, nếu cứ như vậy thân thể chắc chắn suy sụp.”

      “Mấy ngày chưa ăn cơm?” Đôi mắt Lôi Dận đột nhiên co rút, như là có chút đau lòng. Ngay sau đó, sải bước đến bên bàn, ấn điện thoại.

      “Hàn Á, lập tức đến thư phòng!”

      Chẳng mấy chốc, quản gia Hàn Á bước nhanh vào thư phòng, hạ thấp người, “Lôi tiên sinh có gì phân phó?”

      “Mạch Khê vẫn chưa ăn cơm?” Giọng Lôi Dận lại băng lãnh như cũ.

      mặt quản gia Hàn Á lộ vẻ lo lắng liền vội vàng : “Đúng vậy! Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê mấy ngày nay ăn cơm. Tôi phân phó nhà bếp làm những món ấy thích nhất nhưng tiểu thư vẫn ăn vào. Quả thực, tôi sợ tiểu thư mắc chứng kén ăn.”

      “Tại sao báo cho tôi biết?” Ngữ điệu của Lôi Dận vút lên, nhưng vẫn quá nồng đậm vẻ tức giận.

      “Điều này——” Hàn Á chần chờ, mất tự nhiên : “Lôi tiên sinh trở về tòa thành, hơn nữa ngài ra lệnh——”

      “Được rồi, ông lui ra !” Lôi Dận phiền lòng vung tay lên.

      Quản gia Hàn Á dừng chút, giọng có vẻ cẩn thận “Lôi tiên sinh, xin ngài thả tiểu thư Mạch Khê !”

      “Lui ra!” Lôi Dận lại lần nữa giương giọng lạnh như băng.

      Hàn Á đành phải bất đắc dĩ rời .

      Trong thư phòng lại trở về vẻ yên tĩnh, nhưng vẫn còn mang khí căng thẳng, nguy hiểm.

      Lôi Dận theo bản năng thong thả sải bước chân tuấn, lại lại trong phòng. Ánh mắt hơi nhíu lại, lấy điếu xì gà định châm lại ném lại bàn, ngữ khí lạnh lùng: “Nhóc con chết tiệt! Thế nào lại học được thói tuyệt thực!”

      Phí Dạ chăm chú theo dõi mắt . Phí Dạ theo nhiều năm như vậy, ngoại trừ tình huống năm đó ra đây là lần đầu tiên thấy khống chế được cảm xúc như vậy!

      Mãi lâu sau, hơi nhíu mi tâm, có chút suy tư, lại nâng mắt nhìn về phía Lôi Dận, ngữ khí thực bình tĩnh, mang theo phần kiên quyết. “Lôi tiên sinh, chẳng lẽ ngài muốn nhìn tiểu thư Mạch Khê vào vết xe đổ của tiểu thư Bạc Tuyết sao?”

      câu ra làm Lôi Dận đột nhiên run lên, quay đầu nhìn về phía Phí Dạ, ánh mắt lộ ra hàn ý cũng sắc nhọn như tên bắn ra vậy.

      Phí Dạ tiếp tục nữa, mặt hề có vẻ hổ thẹn, chỉ lẳng lặng nhìn và chờ đợi.

      Lôi Dận nhìn hồi lâu, bàn tay nhanh nắm lại thành quyền. Cả hai người chuyện làm cho bầu khí như ngưng đọng lại.

      Lúc lâu sau, “Rầm” – cùng với tiếng cửa thư phòng ầm ầm đóng lại là bóng dáng Lôi Dận sải bước ra ngoài.

      Bên trong thư phòng, Phí Dạ thầm thở phào nhõm.

      __________________

      Trong lồng sắt vàng, Mạch Khê nhìn qua tựa như người cõi tiên, hơn nữa, mặc chiếc váy ngủ trắng nằm cuộn mình ở góc lại càng thêm vẻ u buồn.

      Đây là cảnh đầu tiên Lôi Dận nhìn thấy khi bước vào phòng. Trong nháy mắt, đôi mắt xanh lên vẻ đau lòng.

      Chiếc lồng sắt được mở ra, vài tên vệ sĩ cũng ngay lập tức canh giữ ở ngoài cửa phòng.

      Lôi Dận vào bên trong lồng, đứng trước mặt Mạch Khê lúc lâu, sau nửa ngồi xổm xuống. Đôi mắt u lạnh của hề chớp, nhìn chằm chằm đôi mắt khuôn mặt nhắn của , ngay cả cái cằm đầy cũng đều lộ ra vẻ dịu dàng mà vô lực.

      hiển nhiên bị vây trong hoảng hốt, lúc ngủ mà cũng cuộn tròn mình lại. Đây hẳn là phản ứng bản năng của con người khi chịu cảnh đói khát.

      Lôi Dận nâng ngón tay vuốt ve cái cằm của từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm đột nhiên nhíu mày lại. Ngay sau đó, bàn tay to chuyển hướng kéo cả thân mình nhắn của ôm trọn vào lòng.

      Toàn bộ thân mình Mạch Khê dựa vào người , dường như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn. Khuôn mặt chôn trong lòng , mái tóc quăn mềm mại che khuất bờ vai mảnh khảnh. Hai gò má được ngọn đèn chiếu sáng nhưng vẫn có vẻ quá mức nhợt nhạt. nhắm mắt ngủ, hàng lông mi cong dài cụp xuống làm càng thêm phần yên lặng, đáng . Mạch Khê dường như vô cùng mệt mỏi, tựa con búp bê vải mang vẻ tức giận, theo bản năng mà nhàng tựa vào lòng người đàn ông.

      Hai gò má tuấn của Lôi Dận vốn dĩ vẫn mang vẻ lạnh băng nhưng trong chớp mắt lại xuất vẻ nhu hòa như nước. cúi đầu nhìn khuôn mặt , bàn tay nhàng vuốt mái tóc nâu dài. Ánh mắt cũng chạy dọc theo khuôn mặt thanh tú của , rồi chậm rãi nhìn đến những ngón tay mảnh khảnh của con ngươi co rụt lại, vẻ căng thẳng.

      Đôi bàn tay bé của có vài vết tích cọ xát, thậm chí còn có mấy vết máu khô. Đây chắc chắn là hậu quả của việc dùng sức đập cửa lồng.

      Lôi Dận vẫn ôm trong lòng, nỗi đau đớn chưa bao giờ có nay từ từ, từ từ lan ra toàn thân.

      “Lôi tiên sinh, chẳng lẽ ngài muốn nhìn Mạch khê tiểu thư dẫm vào vết xe đổ của Bạc Tuyết tiểu thư sao?”

      Lời của Phí Dạ ban nãy đột nhiên lại vang lên trong óc , va chạm mạnh mẽ vào sâu trong tim . Ngay sau đó, mi tâm Lôi Dận nhíu chặt lại, cầm bàn tay lên mà nhàng vuốt ve.

      Bàn tay thực mềm mại, mịn màng. Trong lòng lại nổi lên chút bất an…như thế này, giống người con kia. Lôi Dận lại lần nữa nhìn về người con trong lòng đôi mắt thực căng thẳng. Ngay cả yếu ớt như vậy cũng giống nhau đến thế!

      Cảm nhận được ấm áp trong lòng người đàn ông, Mạch Khê ‘ưm’ tiếng, rốt cuộc cũng mở mắt. Đôi mắt sáng trong như ngọc của hơi chuyển động chút, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt tuấn của người đàn ông trước mắt, yên lặng mà nhìn .

      “Cha nuôi!” Mạch Khê theo bản năng mở miệng, đôi mắt to tròn, mỹ lệ thản nhiên (bình thản và an nhiên)có chút gợn sóng.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Là dịu dàng hay vẫn là tàn nhẫn? (1) (18+)
      nhìn nhầm rồi, hay vẫn là nằm mơ? Nếu vì sao người đàn ông này lại ôm ấm áp đến thế? Ngay cả ánh mắt cũng băng lãnh như mọi ngày. Có lẽ đây chỉ là người giống cha nuôi thôi! Nhất định như thế!

      Cái chớp mắt nhu hòa của người đàn ông này làm lòng nhanh chóng rung động.

      Tiếng mềm mại, vô lực của Mạch Khê tựa như dòng nước suối ngọt ngào, thơm tho chảy vào tận đáy lòng Lôi Dận. khống chế nổi liền cúi đầu xuống tìm kiếm cánh môi như hoa của . Đôi môi con mềm mại thần kỳ, ngọt ngào như mật hoa. tự nhiên cự tuyệt , hơn nữa chút phòng vệ cũng có.

      Lôi Dận tiến vào khoang miệng của , cùng lưỡi của dây dưa chỗ, mạnh mẽ, say đắm hôn đôi môi .

      Mạch Khê giật mình tưởng như vào giấc mộng, hai mắt từ từ nhắm lại, nhàng mà đáp lại nụ hôn của . Điều này càng làm thêm điên cuồng, tựa như dã thú cắn mút cánh môi .

      Người con trong lòng thực mềm mại khiến Lôi Dận dần như lạc lối. Bàn tay thô, to của tiến vào váy , thuần thục nắm lấy bầu ngực tròn trịa của . biết từ khi nào phát mình có chút mê luyến thân thể . Nụ hoa ngọt ngào ngực theo phản ứng của cơ thể, ngượng ngùng mà dựng thẳng lên trong lòng bàn tay . Cảm giác mềm mại, mơn mởn như vậy làm cho nhiệt huyết sôi trào như thiếu niên còn ngây ngô.

      Mạch Khê ‘ưm’ tiếng rồi lại lần nữa mở mắt, đột nhiên tỉnh hẳn. Bàn tay ấm nóng xâm nhập trước ngực làm thân thể run sợ, vô lực phát ra tiếng cũng theo đó mà run rẩy: “ muốn——cha nuôi——đừng như vậy!”

      cần sao?”

      Lôi Dận áp sát lỗ tai của , hôn lên vành tai tinh xảo ấy, “Nhưng mà tôi muốn rồi, kịp nữa!” than .

      nhấc ngồi thẳng dậy, xốc váy của lên. Xương quai xanh của rất tròn, rất đẹp, vô cùng quyến rũ.

      chặn giữa hai chân , vẻ đầy phong tình ngậm lấy nửa bầu ngực.

      “Đừng——”

      Mạch Khê hét chói tai, dồn hết sức lực đẩy người đàn ông ra. Đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh hãi, khiếp đảm nhìn Lôi Dận, ánh mắt đó trong chớp nháy biến thành vẻ cầu xin.

      “Cha nuôi, xin ông đừng đối với tôi như vậy! Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, xin ông thả tôi ra ngoài .”

      cầu xin khẩn thiết của cùng thân thể run rẩy, toàn thân phát ra điểm dè chừng ấy hoàn toàn đánh tan dung túng cùng nhu hòa trong mắt Lôi Dận. Đột nhiên lại khôi phục vẻ lạnh lùng, đôi mắt u lãnh mà cao ngạo. “Tôi thực hoài nghi chính mình biến thành ma quỷ. Vì sao mỗi lần em nhìn thấy tôi đều kinh hãi như vậy?”

      Thân mình Mạch Khê cuộn tròn lại. thấy sắc mặt nghiêm trọng lại đến lạnh lẽo, mê ly, lưu luyến kia mới chớp mắt biến mất. Đúng vậy! Vừa rồi chính là nằm mơ. Cha nuôi luôn hận , sao có thể có được dịu dàng đó.

      “Cha nuôi!”

      nhịn xuống ý nghĩ muốn chạy trốn, cẩn thận tiến lên, vô lực khẩn cầu : “Tôi, tôi thể mất cơ hội lên sân khấu lần này, cầu xin ông thả rôi ra ngoài !”

      Lôi Dận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn rưng rưng lệ của . Lời cầu xin của , sợ hãi của , dịu dàng của , hết thảy, hết thảy thu vào mắt . Trong đầu lại lần nữa bày ra màn, người con kia cũng từng vô lực khẩn cầu, van xin. Giọng ấy như đập mạnh vào ngực .

      “Dận——van cầu buông tha em !”

      “Bạc Tuyết, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tốt sao? chỉ nghĩ muốn em!”

      Lần lượt thay đổi cảnh tượng qua lại như là đánh loạn trong đầu óc . Đôi mắt Lôi Dận càng trở nên u lãnh. nâng tay ôm lấy thân mình Mạch Khê, ngón tay như là quyến luyến mà vuốt mái tóc dài của .

      “Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, thế nào cũng rời !”

      Hương thơm nam tính gắt gao bao vây lấy Mạch Khê. nép trong lòng , giọng cầu xin: “Tôi, tôi rời nữa. Nhưng mà tôi muốn ca hát!”

      “Thế này mới ngoan!”

      Lôi Dận nghe vậy dường như rất thỏa mãn. Đôi môi dừng lại cái trán trơn bóng của , như là in lại dấu vết của riêng , sau mới trầm thấp mở miệng: “Chỉ cần em thích, tôi đều thỏa mãn, chỉ cần——ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi!”

      Mạch Khê hít thở dồn dập, thân mình trừ bỏ run rẩy vẫn chỉ là run rẩy.

      “Em sợ tôi?” Lôi Dận nâng cằm lên, buộc phải nhìn mình.

      Mạch Khê theo ánh mắt nhìn ra cảm xúc mãnh liệt cùng ý muốn chiếm hữu như dã thú muốn độc chiếm gì đó. đột nhiên kêu to thất thanh, dùng hết lực đứng dậy, chạy ra hướng cửa lồng rộng mở.

      sợ hãi! Rất sợ hãi!

      Ngay sau đó, người đàn ông đứng dậy, bàn tay duỗi ra kéo lấy tóc Mạch Khê hung hăng lôi lại.

      “A——” Mạch Khê bị trận đau đớn, nước mắt theo hốc mắt vô lực chảy ra.

      “Vừa mới đây phải đáp ứng tôi sao? Tại sao còn muốn trốn?” Lôi Dận theo phía sau đem đặt áp ở lồng, ngón tay xoa hai gò má của .

      “Buông ra!”

      Mạch Khê ngoảnh mặt . cảm thấy cha nuôi hôm này rất kỳ lạ. Kiểu dịu dàng này cũng là chưa bảo giờ gặp qua. Đến giờ, tàn nhẫn lại càng thêm tàn nhẫn, thậm chí lời còn mập mờ , có đôi chút tà mị.

      phản kháng của làm Lôi Dận bực tức, mà chỉ càng kích thích bản tính muốn chinh phục và chiếm hữu của . Ngón tay thành thục hạ xuống cởi váy của ra, cần tốn nhiều sức, mà rất nhanh đem xiêm y của lột sạch.

      tại Mạch Khê đứng trước mặt , khung xương mảnh khảnh, bầu ngực tinh tế, vòng eo cùng toàn bộ đường cong cơ thể hoàn mỹ, diễm lệ. Người con trước mặt đây chỉ có thể dùng hình dung để miêu tả…đây là con dê trắng xinh.

      chưa bao giờ lộ ra thân thể như trong hoàn cảnh thế này. Làn da bởi vì nhục nhã và xấu hổ chậm rãi phiếm hồng, ôm ngực ngồi xổm xuống.

      “Cha nuôi đừng như vậy. Thả tôi ra khỏi lồng sắt . Ở đây lạnh lẽo thấu xương, về đêm toàn là ma quỷ——” trở nên suy yếu, vô lực.

      Lôi Dận được lời, kéo ôm chặt lấy, đem thân thể mềm mại của dựa ép sát vào , để được cảm thụ trọn vẹn con người .

      Mạch Khê giãy dụa ngừng nhưng vẫn coi như có gì, giữ chặt đầu , thô bạo hôn xuống cánh môi hồng nhuận——lại đường xuống theo xương quai xanh hôn đến ngực . Thân thể cao lớn của gắt gao áp chặt vào lồng sắt.

      Trong mũi Mạch Khê tràn ngập hương thơm cùng hơi thở nam tính nhưng có phần lỗ mãng của . Dưới thân truyền đến độ lạnh lẽo. Đối với công kích của Lôi Dận, ngay cả giãy giụa thôi cũng khiến mất dần khí lực, cả người xụi lơ nép trong lòng .

      oOo

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Là dịu dàng hay vẫn là tàn nhẫn (2) (18+)
      Thân mình tinh tế, suy yếu của Mạch Khê bị cánh tay tráng kiện của người đàn ông ôm chặt. khuông hề uổng phí chút sức lực, mở ra hai chân . Mạch Khê vô lực có chút từ chối, nhưng lồng ngực kịch liệt phập phồng.

      Thân thể Mạch Khê đẹp đẽ, tinh tế, dưới vầng sáng mông lung của ánh đèn, vẻ đẹp ấy lại càng mỹ miều gấp bội. Hình ảnh ấy chiếu vào mắt Lôi Dận tựa như mỹ vị, khiến ánh mắt càng thâm thúy, ám trầm, dường như làm mất dần lý trí. nâng ngón tay lên, như là chiếu cố mà nhàng vuốt ve từng tấc da thịt , khóe môi cong lên đầy thỏa mãn.

      Mạch Khê dù sao cũng chỉ là bé ngây ngô, sao có thể chống lại ‘tra tấn’ của cao thủ tình trường như Lôi Dận. nhợt nhạt, nức nở, thân mình mẫn cảm lại dần phản bội lý trí của , run rẩy mà hùa theo ý đùa của .

      “Khê nhi, hương vị của em ngày càng ngọt ngào.”

      Lôi Dận kề môi bên đôi môi run rẩy của , rồi hôn sâu, cắn cắn cánh hoa xinh đẹp ấy.

      Hơi thở Mạch Khê hơi gấp gáp. hơi quay đầu né tránh lại làm cho nhân cơ hội cắn cắn cần cổ trắng mịn, nõn nà của . Cảm giác truyền đến tựa như luồng điện khiến toàn thân run lên. Bàn tay thành thục chu du từng tấc da thịt , dần hủy diệt chút lý trí .

      “Ưm——”

      Cảm giác có vẻ xa lạ nhưng lại quen thuộc làm bàn tay bé của Mạch Khê tự chủ đươc mà nắm chặt lấy cánh tay tráng kiện của Lôi Dận.

      Động tác của Lôi Dận càng ngày càng mãnh liệt rốt cục khiến Mạch Khê run rẩy thét lên tiếng, vô lực mà dựa đầu vào vòm ngực rộng lớn của .

      “Dễ dàng như vậy thỏa mãn?”

      Đôi môi Lôi Dận hơi hơi nhếch lên, mang theo hàm ý trêu tức. nâng khuôn mặt lên, thấy sắc mặt vì ngượng ngùng mà trở nên hồng nhuận, xinh đẹp vô cùng. Ngay khắc đó, đôi mắt trầm đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

      Mạch Khê bất chợt hoảng hốt. ràng có thể cảm giác được thay đổi của , nhất là vật đàn ông để thân mình đột nhiên cứng ngắc. ngay lập tức có phản ứng cùng sợ hãi, dùng hết sức đánh vào ngực .

      “Đúng là——”

      Lôi Dận duỗi bàn tay to ra kiềm trụ hai cổ tay , bàn tay kia bắt đầu quá trình xâm nhập lần hai, thậm chí là lần thứ ba.

      cần——”

      Mạch Khê cảm thấy tức thở, toàn bộ thân mình tựa như bị lực lớn chèn ép, nhưng lại hưng phấn. Toàn thân run rẩy, mỗi tấc da thịt đều như được phủ lớp phấn hồng hào, sáng bóng.

      “Ở trước mặt đàn ông em cũng đều như vậy sao?” Đôi mắt Lôi Dận lướt qua tia lạnh lùng, ngón tay tham nhập lại càng nhanh hơn.

      cần, buông ra!” chân Mạch Khê thoát khỏi áp chế của Lôi Dận, giơ lên cao ngừng đá vào trung, bày ra tư thê vô cùng tuyệt mỹ. Xúc cảm mãnh liệt cùng mâu thuẫn chi phối toàn bộ thân thể .

      Bộ dáng dịu dàng của sớm khiến người đàn ông tràn ngập dục niệm nguyên thủy nhất, bỗng nhiên rút ngón tay ra, kéo về phía mình.

      Bởi vì rút ngón tay ra khiến cảm giác cao trào của trở về hư , khó chịu. Dục vọng tăng lên tựa như có trăm ngàn con kiến gặm nhấm lý trí của .

      “Ưm——” Mạch Khê khổ sở.

      “Muốn sao?”

      Nhìn khuôn mặt nhắn đầy vẻ phong tình, quyến rũ của , hạ thân Lôi Dận phát trướng đau. cúi người nâng khuôn mặt lên, ép hỏi: “Có nghĩ muốn tôi ?”

      Cả người Mạch Khê như bị châm hỏa. Nghe được câu hỏi của Lôi Dận, thân thể lại kịch liệt đụng chạm vào người , làm trong cơ thể Mạch Khê ngừng dâng lên từng đợt lửa nóng bỏng.

      !” ra sức lắc đầu cự tuyệt Lôi Dận, nhưng càng kháng cự, cơn sóng tình càng mãnh liệt dâng lên.

      “Mạnh miệng! Đáng tiếc thân mình em ràng là muốn tôi!”

      Nụ cười của Lôi Dận lạnh băng, đôi mắt xanh lóe ra vài phần mê muội, lại có vẻ tàn nhẫn ma quỷ. Giọng của trầm thấp mang theo tất cả ý châm chọc, phong tình.

      “Đừng nữa!” Mạch Khê quay đầu nức nở. hận chính mình khuất phục, chỉ có thể vô lực để mặc cho cha nuôi châm ngòi dục vọng thân thể mình.

      “Nhìn tôi!” Đôi mắt Lôi Dận khép hờ, hẹp dài lại sắc nhọn tựa mắt chim ưng, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm . mạnh mẽ kéo bàn tay đường cởi ra quần lót của , mở ra vật đàn ông cương nghị sớm sưng to.

      Mạch Khê sợ tới mức quay đầu , đáy lòng dấy lên nỗi sợ hãi nhưng cơ thể dần có phản ứng.

      Lôi Dận lạnh lùng cười, kéo mạnh thân thể ngừng né tránh của .

      Mạch Khê giãy dụa ngừng, hai chân cũng muốn khép lại nhưng người đàn ông kia hoàn toàn muốn buông tha cho .

      “Cha nuôi——”

      Trong người Mạch Khê khó chịu vô cùng, đụng chạm xác thịt này khiến mỗi hơi thở của đều trở nên vô cùng nóng bỏng.

      Bộ dáng hoàn toàn kích thích Lôi Dận, thể nhẫn nại thêm nữa liền nâng người lên, dùng sức động thân cái.

      “A——”

      Mạch Khê thở hắt ra, tiếng kêu đau đớn nhanh chóng bị nụ hôn của Lôi Dận nuốt lấy. đau đớn, dày vò giờ đây xen lẫn cùng cơn khoái cảm khó tả. Người đàn ông này tấn công quá mạnh mẽ, như muốn lấp đầy , lọt kẽ hở nào.

      “Ư——”

      Mạch Khê thống khổ nhăn mặt lại. Động tác mãnh liệt của khiến thể nén nổi tiếng kêu ám muội ngay trong chiếc lồng vàng. thừa nhận, so với lần trước lần này va chạm càng sâu hơn.

      Tiếng kêu khẽ càng kích thích thêm cuồng dã, theo tiết tấu luật động, ở trong cơ thể càng ngày càng lớn hơn.

      “Khê nhi của tôi thích ?”

      Lôi Dận nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cúi đầu cười, thầm dụ hoặc bên tai .

      “Ưm——tôi——”

      Thân thể Mạch Khê đong đưa theo từng động tác của . nhàng, chậm rãi lại dịu dàng của khiến thực thoải mái, nó giống với cuồng bạo, kịch liệt lúc nãy.

      oOo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :