1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: phải hành vi của con người (1)
      Mạch Khê mê man suốt, đến lúc tỉnh lại là sáng sớm ngày thứ ba. Ánh nắng sớm ôn hòa nhàng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng tạo nên khung cảnh yên bình.

      Đôi mắt Mạch Khê lúc đầu như mê ly cảnh sắc dần chuyển mệt mỏi, từ hai thái dương truyền đến từng cơn đau nhức. Lúc này mới hoảng hốt nhận ra chỗ này phải căn phòng quen thuộc mà là nơi tràn ngập vẻ lạnh lẽo, u tịch, mang đậm phong cách thưởng thức của đàn ông.

      Đây là phòng Lôi Dận ở Bạc Tuyết Bảo.

      ‘ưm’ tiếng, biết tại là mấy giờ. Chỉ biết toàn thân chỗ nào là đau nhức, cả khung xương tựa như dần gãy nát.

      Thường thường là sau khi tỉnh lại, trí nhớ ùa về, đập thẳng vào ý thức con người. Khuôn mặt Mạch Khê như mất vài phần huyết sắc, trở nên tái nhợt. biết Lôi Dận cường bạo trong bao lâu, chỉ biết là hết lần lại đến lần bị ép buộc phải thừa nhận trận lôi đình ấy.

      Người đàn ông này thực quá nguy hiểm, trừng phạt của chỉ là dùng thể lực tối thiểu cũng đủ để bức đến gần chết . Đến đây, Mạch Khê khỏi nhớ đến lời Thánh Trạch từng , “Cha nuôi của em phải người bình thường, từ ông ta sống chung với bầy sói.”

      Đến giờ khắc này hoàn toàn còn hoài nghi lời này nữa!

      Mạch Khê vô lực cởi chiếc váy ngủ màu trắng mới phát ra, dấu hôn những mất mà ngược lại còn tăng thêm ít.

      Loài sói thường thích lưu lại dấu vết lãnh địa của mình sao?

      tự giễu mà cười nhạt, trong lòng cha nuôi, có khi còn chẳng được coi như ‘lãnh địa’. Chính cũng ra, chẳng qua chỉ là sủng vật được nuôi dưỡng, trắng ra đúng là ‘loạn luân’ hơn kém.

      người đàn ông từ được sói nuôi lấy đâu ra tình cảm con người! chút cũng hề có!

      “Nó mới bị thương mà quan tâm như vậy. Nếu nó chết sao?” Trong đầu Mạch Khê rối tinh rối mù, đột nhiên lại vang lên tiếng của Lôi Dận rùng mình. nén cơn đau đớn toàn thân, đột ngột ngồi dậy.

      Thiên Luật!”

      Cha nuôi có thể hay biết Thiên Luật bị gì mà lại ra tay hãm hại ? Ngay từ đầu cho rằng cha nuôi vì tình thân mà buông tha Thiên Luật, ngờ tới vẫn hạ thủ.

      Nhất định là làm, nếu vì sao chút phản ứng cũng có!

      Tâm Mạch Khê lúc này nguội lạnh, hai lời chạy thẳng ra cửa.

      Ngoài cửa, vài tên vệ sĩ mặc áo đen đứng nghiêm nghị. Nhìn thấy Mạch Khê mở cửa ra, tên tiến lên cung kính : “Tiểu thư Mạch Khê, cho phép của Lôi tiên sinh, thể ra ngoài được.”

      Trong ngực Mạch Khê nhói lên.

      “Tránh ra!” Giọng lạnh lùng đến cực điểm.

      Bọn vệ sĩ vẫn như có chuyện gì xảy ra, “Mạch Khê tiểu thư, chúng tôi chỉ là nghe theo phân phó của Lôi tiên sinh. Mời về phòng cho!”

      “Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra!”

      Mạch Khê nghĩ nhiều như vậy, chỉ là phải về phòng thay quần áo để đến bệnh viện. Giờ khắc này, điều làm lo lắng nhất là an nguy của Thiên Luật.

      “Thực xin lỗi Mạch Khê tiểu thư, Lôi tiên sinh lệnh cho chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho tiểu thư.”

      Mạch Khê cười lạnh “An toàn? Ở trong này, ngoài Lôi tiên sinh của các người ra còn có ai hận thể ngay lập tức giết chết tôi?” xong phẫn nộ, xoay người bước nhanh đến cầm điện thoại lên.

      chưa bao giờ tuyệt vọng đến mức này, ngay cả điện thoại cũng bị chặn đứt.

      “Khốn nạn!” Lửa giận trong lòng Mạch Khê lại như bị châm lên, lần nữa chạy đến chỗ cửa “Tránh ra! Các người …khốn nạn!”

      Ít ra cũng phải để cho được liên lạc qua điện thoại chứ, tại sao người đàn ông kia lại có thể diệt tia hy vọng cuối cùng của ?

      Vệ sĩ lập tức ngăn lại, để mặc cho bàn tay Mạch Khê đấm thùm thụp người bọn họ, “Mạch Khê tiểu thư, thể ra ngoài!”

      Lực đạo của Mạch Khê sao có thể địch nổi bọn vệ sĩ quanh năm suốt tháng luyện võ công? Chỉ cần tên có thể dễ dàng khiến Mạch Khê phải giơ tay chịu trói, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng quát tháo ầm ĩ.

      “Náo loạn đủ chưa?” Tiếng lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên đánh tan hết ánh dương ấm áp, thay vào đó là màn mây đen che phủ.

      Bọn vệ sĩ nhanh chóng lùi lại hai bên. Mạch Khê hít thở dồn dập, thân váy ngủ trắng nhìn qua có vẻ mệt mỏi nhưng giấu được khí chất thanh tao, càng khiến đàn ông thèm muốn hung hăng chà đạp phen.

      vô lực tựa vào cạnh cửa nhưng đôi mắt hề né tránh nhìn chằm chằm vào người đàn ông tiến đến. Thân mình cao lớn lại tuấn. mặc bộ âu phục đắt tiền, thiết kế theo phong cách của Italy, bên trong là chiếc áo sơmi phẳng phiu màu tối, cà vạt hay kẹp cà vạt cùng rất hài hòa. Mỗi cái đều lên thân phận cũng như địa vị của .

      Gương mặt tuấn nhưng trước sau bình tĩnh, lạnh nhạt. Trải qua trận kích tình kịch liệt, dường như vô cùng thỏa mãn chứ tìm thấy chút dấu hiệu mệt mỏi nào cả.

      chỉ đứng đó chứ tiến thêm bước nào nữa. Thậm chí câu, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào vẻ mặt tiều tụy của Mạch Khê, ánh mắt mơ hồ hề có chút tức giận. Phía sau lưng là quản gia Hàn Á. Khi ông nhìn thấy Mạch Khê khỏi đau lòng, lo lắng.

      Mạch Khê ngẩng đầu trừng mắt với Lôi Dận, gằn từng tiếng : “Tôi muốn ra ngoài!”

      mặt Lôi Dận như bao phủ màn sương ảo, hàn ý lại càng tăng thêm.

      Quản gia Hàn Á vội vàng tiến lên, cầm lấy tay thấp giọng : “Tiểu thư Mạch Khê, nghe lời , mấy ngày này cần ra ngoài. Đừng làm Lôi tiên sinh nổi nóng——”

      “Vì sao con phải nghe lời ông ta? Ông ta phải làm gì cũng làm rồi, còn có cái gì là dám làm? Hoặc là ông ta còn muốn làm gì với con nữa? Con sợ!” Mạch Khê đột nhiên chặn lời của Hàn Á, trong đôi mắt cũng mang theo nỗi phẫn hận, hai mắt hề chớp mà nhìn chằm chằm Lôi Dận.

      Quản gia Hàn Á trong lòng bồn chồn lo lắng, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy giọng lạnh lùng của Lôi Dận.

      “Muốn rời khỏi đây?”

      oOo

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: phải hành vi của con người (2)
      “Đúng vậy! Tôi muốn rời khỏi nơi này!” Mạch Khê để ý đến Hàn Á kéo kéo tay , trực tiếp trả lời.

      Đôi mắt sắc nhọn tựa mắt chim ưng của Lôi Dận đột nhiên rụt lại, ngữ điệu cũng theo đó cao lên, “ lại lần nữa cho tôi!”

      Mạch Khê tiến bước đến trước mặt Lôi Dận, ngửa đầu nhìn . Thân hình nhắn chỉ cao hơn tầm ngực lại dị thường tỏa ra khí lạnh thấu xương, đôi môi hé mở, gằn từng tiếng ràng: “Tôi muốn rời khỏi đây!”

      “Tiểu thư Mạch Khê——”

      Quản gia Hàn Á nóng nảy vội vàng tiến lên, “Con cái gì mà ngốc vậy? Đây là nhà của con, con ra ngoài chơi đùa còn chưa đủ hay sao mà muốn phải rời khỏi đây?”

      “Bác Hàn Á!”

      Mạch Khê chặn lời ông lại, ánh mắt tràn ngập thống khổ, “Người biết… biết sao?…Ông ta…” đột nhiên chỉ hướng Lôi Dận, ngón tay hơi run run.

      “Ông ta phái người sát hại Thiên Luật. ấy may mắn chết mà chỉ bị thương. Nhưng chỉ cần ngày Thiên Luật chết, ông ta bỏ qua. Con để cho ông ra làm tổn thương đến Thiên Luật đâu.”

      Kỳ , Mạch Khê rất muốn đem toàn bộ hành vi phạm tội của Lôi Dận phơi bày ra. Nhưng đáng tiếc là đủ can đảm. Bởi nếu mọi chuyện của bị phơi bày ngay cả việc là đứa con nuôi lại bị cha nuôi coi như món đồ chơi hết lần này đến lần khác chiếm đoạt cũng bại lộ. Chuyện này mà truyền ra ngoài người bị xem thường cũng chỉ có mà thôi. Lôi Dận dù gì cũng là tổng giám đốc cao cao tại thượng của Lôi thị. Chuyện này ra chắc chắn chẳng ai tin, họ thể nào cũng nghĩ rằng hết thảy là do chủ động.

      Quản gia Hàn Á nghe vậy cả kinh, vội vàng : “Tiểu thư Mạch Khê, con nhất định là hiểu nhầm rồi. Lôi tiên sinh căn bản thể làm tổn thương đến Thiên Luật thiếu gia, bởi vì——”

      “Hàn Á!” Lôi Dận lạnh giọng .

      Quản gia Hàn Á giật giật khóe miệng, dám tiếp, ánh mắt lại lộ ra muốn đành thôi.

      Cơn thịnh nộ của Mạch Khê gần như hề hạ xuống. cho rằng bác Hàn Á chẳng qua cũng chỉ là muốn bao che cho cha nuôi mà thôi. cười lạnh, “ là buồn cười! Người mà hai tay vấy đầy máu tươi sao lại có khả năng!”

      Đôi mày Hàn Á lên vẻ lo lắng.

      Lôi Dận hề tức giận, ngược lại cười cười, bàn tay to duỗi ra cố trụ đỉnh đầu mang theo hơi lạnh lẽo, con ngươi chăm chú nhìn vào khuôn mặt tinh tế của , “Tự nhiên bị con thành ra như vậy, nếu tôi làm thế, vậy chẳng phải là oan uổng cho lý do thoái thác của con sao!”

      “Lôi tiên sinh——” Quản gia Hàn Á biết tính tình Lôi Dận, ông nhìn thấy ánh mắt chuyển động lập tức kinh hãi ra tiếng.

      Mạch Khê ngẩn ra, kịp phản ứng lại cả thân mình bị Lôi Dận kéo lại. Lực mạnh mẽ, chút lưu tình kéo lên tầng.

      “Buông ra! Buông!”

      Mạch Khê sống chết giãy dụa. biết người đàn ông này muốn đưa mình đâu, lửa giận trong lòng bị thay thế bởi sợ hãi.

      “Bất luận là kẻ nào cũng cho phép theo !”

      Lôi Dận chỉ vào tên vệ sĩ, “Theo tôi lên, những người khác canh giữ ở cầu thang. có mệnh lệnh của tôi ai được tự tiện xông vào, nhất là——Hàn Á!”

      Lạnh lùng xong câu đó, Lôi Dận cũng quay đầu lại, lôi Mạch Khê ngừng giãy dụa lên tầng, đến căn phòng chưa bao giờ mở cửa.

      Hàn Á nhìn theo hướng Lôi Dận , lại nhìn thấy cánh cửa hắc ám kia mở ra thân mình đột nhiên run rẩy.

      ___________________

      Văn phòng viện trưởng của bệnh viện thẩm mỹ tư nhân.

      “Bạc tiểu thư, tình trạng khuôn mặt của càng ngày càng tốt. Yên tâm , tôi biết là người mẫu khuôn mặt là quan trọng nhất.” Viện trưởng là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, đầu có hơi hói nhưng nụ cười vô cùng ôn hòa.

      Bạc Cơ lấy gương cẩn thận quan sát chính mình, lập tức nhìn về phía viện trưởng, nhàng nhưng vẫn mang theo vẻ lo lắng “Nhưng mà hai ngày trước tôi có cẩn thận quệt móng tay xước qua mặt, bị viêm hay là gì chứ?”

      Viện trưởng ha ha cười “Yên tâm Bạc tiểu thư, cũng phải ngày đầu tiên đến bệnh viện chúng tôi, chẳng lẽ còn tin chúng tôi sao?”

      “Đương nhiên tôi tin!” Bạc Cơ cười , “Viện trưởng, hy vọng ông giữ bí mật tư liệu cá nhân của tôi!”

      “Đương nhiên! Bạc tiểu thư là hội viên quan trọng nhất của chúng tôi, cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, chúng tôi cũng tuyệt đối giữ bí mật những tư liệu này, tiết lộ ra bên ngoài điều nào.” Ngữ khí của viện trưởng mang mười phần khẳng định.

      Bạc Cơ lúc này mới yên tâm, lời cảm tạ rồi đeo chiếc kính râm to, rời khỏi bệnh viện. Ánh mặt trời có chút chói chang chiếu vào khuôn mặt đôi phần nhợt nhạt của , lại khiến khuôn mặt ấy thêm tươi sáng, tựa như viên trân châu nằm trong chiếc vỏ sò tỏa ra những tia rực rỡ.

      Tiếng chuông di động vang lên, Bạc Cơ cầm lên, nhìn thoáng qua dãy số màn hình khóe môi như cứng ngắc, lúc lâu sau mới bắt máy.

      Khi bắt điện thoại ở đầu bên kia vang lên tiếng trầm thấp của người đàn ông, nghe qua thể đoán được tuổi tác của người đó. Bạc Cơ có hơi sợ, khẽ run rẩy.

      “Gặp được rồi?”

      “Rất giống ấy sao?” Người đàn ông lại hỏi thêm câu.

      “Giống! Rất giống!” Bạc Cơ ra câu, ngữ khí có vẻ cường điệu.

      Bên kia điện thoại nghe thấy vậy ràng than tiếng: “Đây là tôi nghĩ nhìn thấy!”

      “Ông muốn như thế nào? Có muốn gặp mặt ấy ?” Bạc Cơ chần chừ hỏi.

      có cơ hội ! Mệnh bé lớn, nếu chết cũng có thể trông thấy mặt lần!” Ngữ khí của đối phương làm người ta khó nắm bắt được ý tứ trong lới là gì.

      Bạc Cơ nghe vậy giật mình, “Ông phái người đối phó với ấy?”

      “Chỉ là màn thử nghiệm mà thôi, cần khẩn trương! Còn nhiều thời gian mà!” Đối phương mấy câu lãnh đạm, cười khan vài tiếng rồi cúp điện thoại.

      Bạc Cơ cả kinh “Alo——alo——”

      Bên kia điện thoại chỉ còn lại ‘tút tút’ khiến Bạc Cơ sững sờ đứng dưới ánh mặt trời chói chang.

      oOo

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 10: phải hành vi của con người (3)
      Căn phòng này có vẻ hắc ám, ánh sáng mặt trời thể chế ngự được mà dịu , bốn phía đều là vẻ lạnh lẽo khiến Mạch Khê khỏi run sợ.

      ‘Rầm’ tiếng, cửa phòng đóng lại. Thế này Mạch Khê mới thấy được cái gọi là “vận mệnh” của mình!

      Ngay sau đó mở to hai mắt nhìn.

      Cả căn phòng to như vậy nhưng thực rất đơn giản, chút bài trí nào, ngay cả trang hoàng bình thường cũng . Nhưng điều khiến Mạch Khê kinh ngạc và khủng hoảng nhất chính là…

      chiếc lồng sắt màu vàng đặt ở giữa căn phòng.

      biết chiếc lồng này có phải làm bằng vàng hay nhưng quả thực nó rất lớn, chiếm nguyên phần lớn diện tích gian phòng.

      Hô hấp Mạch Khê trở nên dồn dập, đột nhiên có chút phản ứng lại. vừa muốn né tránh lại bị Lôi Dận kéo lại, bàn tay to của mở ra chiếc lồng.

      , ông thể làm chuyện này!” Mạch Khê có dự cảm xấu, hai tay liều mạng nắm lấy song của chiếc lồng. Nhưng xem ra phản kháng này đối với Lôi Dận chả thấm vào đâu.

      là do tôi nuôi, tôi muốn làm như thế nào làm được!” Lôi Dận lạnh lùng mở miệng, bàn tay to hơi dùng sức đẩy cả người Mạch Khê ngã vào trong lồng.

      “A——”

      Đầu gối Mạch Khê trực tiếp đập vào chiếc lồng lạnh lẽo, chiếc váy ngủ trắng mặc cũng theo đó mà nhàu nhĩ. Bộ dạng này khỏi khiến người ta thương tiếc.

      “Lôi Dận!”

      nhìn thấy cánh cửa chiếc lồng bị đóng lại ngay lập tức tiến lên, hai tay dùng sức lay mạnh song sắt. “Sao ông có thể dùng lồng sắt để nhốt tôi? Ông có tư cách làm như vậy! có!”

      Lôi Dận từ cao nhìn xuống, nhìn váy áo nhầu nhĩ, mái tóc dài có chút hỗn độn xõa ở bờ vai, khuôn mặt nhắn tươi sáng như ngọc. Lúc này khóe môi hơi nhếch lên, “Là thách thức tôi! Nếu là vật nuôi cho ở chỗ thích hợp với vật nuôi!” Giọng của trầm thấp giống như tiếng vang vọng từ trời xuống đan xen với réo rắt của violon cứ quanh quẩn bên tai , chạm vào tận sâu trong đáy lòng.

      “Lồng sắt này là để nhắc nhớ lại thân phận của mình!”

      “Khốn nạn! Tôi tố cáo ông tội giam người phi pháp!”

      Mạch Khê uất hận dùng sức lay động song sắt. khí trong căn phòng lạnh như băng làm rét run, quả thực ở đây vô cùng lạnh lẽo.

      sống ở tòa thành nhiều năm như vậy, đến hôm nay rốt cục cũng biết căn phòng quanh năm suốt tháng đóng cửa này là để dùng làm gì.

      Cho dù chết Mạch Khê cũng nghĩ đến cha nuôi lại có thể dùng cái lồng sắt để nhốt mình. Trong mắt , chỉ như con vật, món đồ chơi, nếu tòa thành lớn như thế này sao lại có sẵn cái lồng sắt lớn như vậy!

      Lôi Dận nghe thấy lời của rốt cục cũng nở nụ cười lạnh đến thấu xương, “Bé con, nếu cứ kiên trì với ý tưởng này tôi cũng phản đối, có thể tố cáo tôi!”

      cúi người xuống, bàn tay to với vào lồng sắt, dùng sức nhấc cằm của lên, “Tôi rồi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời. Đáng tiếc——nhóc con này dạy dỗ chút nhớ kĩ được!”

      giống như là tiếc hận, lại như là muốn trêu tức, thản nhiên ra ràng mang theo hàm ý tàn nhẫn.

      Mạch Khê hung hăng nhìn , lâu sau hai con ngươi dường như xẹt qua tia bén nhọn, lạnh lùng : “Ông—— phải người!”

      Vài từ ngắn ngủi như châu như ngọc được ra. Tuy rằng đây là câu xuất phát từ tức giận của Mạch Khê nhưng lại khiên Lôi Dận giật mình, tựa như sét đánh ngang tai.

      Ngay sau đó, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của dần dần có thay đổi. Bàn tay nắm lấy cằm Mạch Khê đột nhiên tăng thêm chút lực, “Vừa cái gì?”

      Ngữ khí của đáng sợ ghê người, làm cho Mạch Khê có cảm giác sợ hãi chưa từng có. ràng nhìn thấy biến chuyển trong đôi mắt của thầm giật mình. Xem ra tất cả đều là , nếu sao có thể có phản ứng mạnh như vậy. Nỗi sợ hãi từ đáy lòng dần biến mất, bên môi là nụ cười lạnh nhạt.

      “Ông sống cùng bầy sói, những gì học được cũng chỉ có vậy thôi!”

      Lôi Dận đột nhiên nắm chặt tay, ánh mắt cũng tỏa ra vẻ bén nhọn cực độ, lực tay thô bạo của dường như sắp bóp nát cằm .

      Mạch Khê gắng hết sức thừa nhận dày vò này, ngay khi nghĩ nhâng tay cho cái tát lại phát đôi mắt chút gợn sóng, rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh mọi khi, trong lòng khỏi kinh hãi, khiếp đảm.

      Lôi Dận chậm rãi buông cằm ra, bàn tay nắm quyền sinh quyền sát kia phủ lên mái tóc , vuốt xuống như là có chút quyến luyến.

      “Khê nhi——”

      Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, “Từ lúc sinh trưởng, sói cũng chỉ thích ăn thịt dê, bởi đơn giản dê chỉ ăn cỏ mà sống. ở trước mặt tôi cũng chỉ có thể như con dê trắng bị sói ăn tươi nuốt sống!”

      “Ông——”

      “Ngay cả ý thức sinh tồn này mà cũng nhớ. Khê nhi, hết lần này đến lần khác ngỗ nghịch làm trái ý tôi. Như vậy chỉ làm cho mình càng thêm thống khổ!” Tiếng Lôi Dận ngày càng lạnh lẽo, vỗ vỗ đầu , “ cần lại thử chọc giận tôi, nếu …”

      cố ý ngừng lại, con mắt sắc bén nhìn dọc theo khuôn mặt tinh xảo, nhắn của , chậm rãi nhìn đến chỗ xương xanh đôi mắt thoáng trầm xuống.

      “Nếu thế nào?” Mạch Khê bị nhìn toàn thân sợ run, nhất là trong căn phòng lạnh lẽo như thé này, lại lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.

      Lôi Dận lạnh lùng cười, “ tôi phải người, đương nhiên tôi dùng biện pháp của người. Khi nghe lời, tôi ——ăn !”

      Khuôn mặt Mạch Khê đột nhiên trắng bệch ra.

      Thấy thân mình theo bản năng giật mình cái, khóe môi Lôi Dận lộ ra ý vừa lòng, lại cố ý bổ sung câu lạnh lùng: “Tựa như sói ăn thịt dê vậy, ngay cả xương cốt cũng chừa!”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 11: Sau lưng có người (1)
      Mạch Khê gắt gao dõi theo , đôi mắt sáng tựa ngọc lưu ly yếu ớt chớp cái, giọng cố ra vẻ quật cường nhưng thực ra lại run rẩy ngừng, “Ông… thể làm như vậy!”

      “Tôi đương nhiên có thể làm như vậy!”

      Lôi Dận như là rất đúng lý hợp tình, giọng trầm thấp như ma mỵ truyền đến gần , hơi thở mãnh liệt cũng như phả đầy khuôn mặt , “ tôi như vậy đương nhiên hiểu được, tôi đối với việc giữ lấy cái gì cũng chỉ có phương thức, đó là——giam nuôi!”

      xong câu đó vỗ nhè đầu Mạch Khê rồi đứng dậy rời .

      “Này, ông thả tôi ra…ông thể nhốt tôi ở đây… được đóng cửa…tôi——” Tiếng của Mạch Khê bị tiếng đóng cửa lấn át hoàn toàn!

      “Canh chừng sát sao ấy hai mươi tư giờ cho tôi, cho phép ấy gây ra sai phạm gì nữa!” Lôi Dận ra lệnh cho vệ sĩ ngoài cửa.

      “Vâng, Lôi tiên sinh!”

      Lôi Dận hờ hững rời .

      Quản gia Hàn Á vội vàng chạy tới nhưng chỉ dám lo lắng suông, bởi ông hiểu rằng khi Lôi Dận quyết định chuyện nào gì có thể thay đổi được.

      ________________

      Phòng bệnh của bệnh viện tư nhân——

      Đêm nay sao, nhưng vẫn có ánh sáng mờ mờ từ ngoài rọi vào, ngăn cách nơi đây với những thanh ồn ào của đô thị phồn hoa, tạo nên khung cảnh yên tĩnh, trầm lắng.

      Nhiếp Thiên Luật bị ép buộc phải ở lại bệnh viện. Nguyên nhân là do viên đạn hôm nọ có sức công phá rất lớn, nhất định gây viêm nhiễm . Để đề phòng có điều gì hay xảy ra, bệnh viện đưa ra quyết định này.

      tà tà dựa vào đầu giường nhìn người đàn ông cao lớn đứng lặng trước cửa sổ khẽ cười: “ nghĩ đến là cậu thăm cháu!”

      “Vì sao thể tưởng tượng được?” Giọng lạnh băng nhưng vẫn có vài phần trầm thấp đó là của Lôi Dận.

      Nhiếp Thiên Luật nhún nhún vai, “Đây là nghĩ đến!”

      Bóng dáng Lôi Dận được ánh trăng chiếu rọi càng tôn lên vẻ cao lớn, tuấn nhưng cũng khiến người khác nhìn thấy khỏi có đôi phần áp lực. lúc lâu sau mới thản nhiên mở miệng: “ phải cháu cho rằng cậu sai người giết cháu chứ?”

      phải cậu làm!” Nhiếp Thiên Luật hơi điều chỉnh tư thế ngồi, chút để ý mà ra câu.

      “Cháu khẳng định như vậy sao?”

      “Khẳng định!”

      Lôi Dận xoay người lại, ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn hắt lên khuôn mặt tuấn của , làm lộ ra ràng từng góc cạnh cùng ngũ quan cương nghị. nhìn Nhiếp Thiên Luật, gương mặt có vẻ như chẳng có chút thay đổi nhưng trong đôi mắt lại có chút chấn động.

      Sau lúc : “Cậu phái tới cho cháu vài vệ sĩ!”

      Nhiếp Thiên Luật nhìn bộ dáng lạnh lùng của đột nhiên cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu, “Tuy rằng cháu rất thích gọi tiếng ‘cậu’, nhưng cậu cũng nhất thiết phải dùng cách này để nhắc nhở cháu nhớ phận trưởng bối của cậu chứ?”

      “Bên cạnh cháu toàn lũ phế nhân vô dụng!” Lôi Dận bị vẻ cười cợt của Nhiếp Thiên Luật làm cho tức giận, ngược lại sắc mặt càng thêm nghiêm túc.

      “Chiều tối hôm đó chỉ là cháu mang theo vệ sĩ mà thôi!” Nhiếp Thiên Luật thản nhiên giải thích.

      Lôi Dận nhíu mày, “Cho nên cậu cho phép loại chuyện này xảy ra lần thứ hai!”

      “Kính nhờ cậu ! Cháu dù lớn gì cũng là tổng giám đốc Nhiếp thị, phải trẻ con.” Nhiếp Thiên Luật sắp đầu hàng, bất đắc dĩ .

      “Cho dù cháu bảy mươi hay tám mươi tuổi cũng là vãn bối. Cậu có quyền làm như vậy!” Lôi Dận cứng rắn chút thương lượng cho người khác đường sống.

      “OK! OK!”

      Nhiếp Thiên Luật cứng rắn thế nào cũng đành phải thỏa hiệp: “Cậu muốn như thế nào như thế. Đối với kiểu quan tâm nhưng như cưỡng chế này cháu quen quá rồi!”

      Lôi Dận cười lạnh, “Cậu phải là quan tâm cháu, chỉ là nếu cháu chết cậu làm tròn bổn phận với mẹ cháu được!”

      “Lấy cớ tầm thường! ra câu quan tâm cũng chết người được đâu!” Nhiếp Thiên Luật cố ý giễu cợt .

      Sắc mặt Lôi Dận ràng là có chút chấn động nhưng cũng gì nữa.

      Nhiếp Thiên Luật nhìn , trong lòng dâng lên chút ấm áp. Hai người bọn họ luôn dùng phương thức quái lạ đối xử với nhau, ngay cả quan tâm lẫn nhau cũng dùng cách rất kỳ cục. Nhất là Lôi Dận! luôn luôn là người đàn ông cường thế, chẳng những biểu nghiệp, mà còn ở thân hình rắn rỏi, thậm chí là cả tình . luôn dùng loại phương thức độc hữu, cũng là phương thức thích hợp nhất để biểu đạt tình cảm. Người tình nào hiểu chắc chắn bị dọa chết, thậm chí bị bức điên. Nhưng người nào thực cảm kích có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt, sâu sắc.

      “Cậu, đối với vụ ám sát lần này cậu nghĩ thế nào?” hồi lâu sau mới thấy Nhiếp Thiên Luật hỏi.

      Đôi mắt Lôi Dận dần dần chuyển lạnh lùng, trầm như bầu trời đêm đông, được che phủ bởi màn sương lạnh giá.

      “Người bọn chúng muốn đối phó phải cháu!”

      Nhiếp Thiên Luật sửng sốt, “Cháu , bọn chúng là chỉ ai?”

      Lôi Dận lạnh lùng mở miệng, gằn từng tiếng : “Huyết Xà!”

      Đôi mày Nhiếp Thiên Luật đột nhiên nhíu lại, đáy mắt lộ vẻ nghi hoặc, “ thể nào! Năm đó cậu tiêu diệt toàn bộ tổ chức của rồi mà!”

      “Đây chính là vấn đề!”

      Lôi Dận nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm, bén nhọn, “Nguyên nhân là vì năm đó tiêu diệt toàn bộ tổ chức của nên mới lưu lại tai họa ngầm ngày hôm nay. Cậu nghĩ chỉ cần Huyết Xà chết là có thể giải quyết được vấn đề. Đáng tiếc vẫn là sai lầm!”

      “Ý của cậu là người của Huyết Xà vẫn hoạt động, mà lần này chính là bè phái của Huyết Xà giở trò?” Sắc mặt Nhiếp Thiên Luật cũng nghiêm trọng lại.

      như vậy cũng hẳn chính xác!”

      Lôi Dận trầm tư quay người ngồi ở sô pha đối diện Nhiếp Thiên Luật. Cả thân mình cao lớn nhàn nhã dựa vào sô pha, chân trái tao nhã vắt lên đùi phải. Ngay sau đó rút ra điếu xì gà rồi nheo mắt nhìn Nhiếp Thiên Luật.

      Nhiếp Thiên Luật nhún vai cố ý “Bác sĩ dặn cháu thể hút thuốc!”

      Lôi Dận chớp mắt cái ràng mang theo ý châm chọc, lập tức cầm điếu xì gà đưa về hướng Nhiếp Thiên Luật.

      Nhiếp Thiên Thuật nhận lấy rồi ngay sao đó châm điếu thuốc.

      Trong căn phòng bệnh tràn ngập khói thuốc tựa như màn sương mờ ảo bao lấy hình ảnh hai người đàn ông tuấn.

      oOo

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 11: Sau lưng có người (2)
      Đợi vòng khói thuốc tan , Lôi Dận mới mở miệng tiếp tục : “ nên là bè phái của Huyết Xà, mà chuẩn xác phải là người cầm đầu bang phái Huyết Xà. Con người này rất lợi hại. dật nhiều năm như vậy nhưng vẫn khiến chúng ta đoán sai nơi náu. Cậu vẫn cho rằng Huyết Xà tay cai quản hắc bang, nên năm đó tuy rằng tiêu diệt được bang của Huyết Xà nhưng hóa ra mới chỉ là tiêu diệt được phần thế lực mà thôi.”

      Nhiếp Thiên Luật chấn kinh, “Sao có thể như vậy? Nếu cậu thế lực của Huyết Xà vượt qua cả tưởng tượng của chúng ta.”

      “Đúng vậy!”

      Lôi Dận lại thản nhiên : “Phí Dạ điều tra được gần đây có tổ chức tên là ‘X Ảnh’, tuy rằng tầm ảnh hưởng quá lớn, nhưng thành viên đều là Mafia sát thủ chuyên nghiệp. tổ chức mới như vậy thế nào lại có thể tụ hội được Mafia chuyên nghiệp đến thế. Điểm này rất đáng nghi!”

      “Cho nên cậu nghi ngờ chuyện lần này là do bọn chúng làm?” Thần thái Nhiếp Thiên Luật cũng có vẻ nghiêm trọng, còn vẻ hờ hững lúc trước nữa. Kỳ thực đối với loại chuyện như thế này cậu luôn vô cùng nhạy cảm.

      Lôi Dận gật đầu, mi tâm trầm hơi nhíu lại, “Trước mắt chống lại Ảnh tổ chức chỉ có Mafia. Bây giờ đột nhiên xuất tổ chức này, thân thế kém gì tổ chức Ảnh của chúng ta. Điều này thể khiến cậu hoài nghi.”

      Nhiếp Thiên Luật trầm tư, lúc sau đột nhiên nghĩ đến vấn đề, “Cậu vừa mới người muốn đối phó phải cháu, chẳng nhẽ là——”

      “Đúng vậy, là Mạch Khê!” Lôi Dận khẳng định.

      Nhiếp Thiên Luật đột nhiên ngồi thẳng dậy, “Mục đích của bọn chúng là gì?”

      “Rất khó tìm được!”

      Câu của Lôi Dận ngắn gọn, “Nhưng có thể khẳng định được bọn chúng muốn từ Mạch Khê tìm ra được cái gì đó!”

      “Cái gì là cái gì?” Nhiếp Thiên Luật lại khó hiểu.

      Đôi mắt Lôi Dận càng trầm, gằn từng tiếng : “ bí mật về Bạc Tuyết!”

      Nhiếp Thiên Luật cảm giác luồng khí lạnh đánh úp lại, lúc sau mới lãnh đạm : “Lại là Bạc Tuyết! Cháu hy vọng chuyện này nhanh chóng qua!”

      “Chuyện gì đến cũng phải đến thôi!” Ngữ khí Lôi Dận thực bình thản.

      “Là bí mật gì? Cậu, còn có bao nhiêu chuyện cháu biết?” Nhiếp Thiên Luật nhịn được bèn hỏi.

      Lôi Dận liếc nhìn cái, đáp lại bằng câu nhắc nhở: “Cháu biết nhiều tốt!”

      Nhiếp Thiên Luật nhìn thẳng mặt , hồi lâu mới có phản ứng lại vội vàng hỏi: “Cậu đưa Mạch Khê đâu? Bây giờ ấy sao rồi?”

      Khóe môi Lôi Dận khẽ động, vừa muốn mở miệng cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

      “Mình muốn biết cậu với đứa cháu trai cùng coi trọng như thế nào!” giọng đàn ông sang sảng, trầm thấp vang lên, dù vậy vẫn giấu được khí phách ngang tàng.

      Ngọn đèn chiếu ánh sáng soi toàn bộ khuôn mặt cùng hình dáng người đàn ông. Thân hình cao lớn như Lôi Dận nhưng có vẻ băng lãnh như Lôi Dận, mà khuôn mặt lộ ra vẻ cương nghị ràng, ngũ quan tuấn, ánh mắt thâm thúy, mạnh mẽ; mỗi đường cong cơ thể đều tản ra vẻ cao cao tại thượng mang khí thế vương giả, con ngươi đen láy ánh lên vẻ sâu xa lường được. Chỉ thấy vào cửa rồi khách khí tiến đến vỗ vỗ cánh tay bị thương của Nhiếp Thiên Luật, đến khi kháng nghị lại cười ha ha.

      sai nha, hổ là cậu cháu hai người, cũng trúng viên đạn giống nhau!”

      Vẻ bình tĩnh mặt Nhiếp Thiên Luật bị vẻ cười cợt của đánh tan, ngẩng đầu cố ý câu vẻ bất mãn: “Hoắc tiên sinh tôn kính, dùng cách này đến thăm bệnh nhân chỉ càng làm cho bệnh tình của tôi thêm nặng.”

      Người đàn ông nở nụ cười cũng tựa như Lôi Dận, con ngươi đen láy thể giấu nổi ý cười: “Tiểu tử, nếu dựa theo thân phận của cậu cũng nên gọi tôi tiếng ‘cậu’ mới đúng. Nhưng mà——xem ra bình phục rất nhanh đấy!”

      Lôi Dận thấy thế thản nhiên nhả ngụm khói thuốc, “Hoắc Thiên Kình, hôm nay cậu có vẻ cực nhàn rỗi. Bắt đầu từ khi nào cậu lại thích xen vào chuyện của người khác?”

      Người đàn ông trước mắt này ai khác chính là tổng giám đốc Hoắc thị – Hoắc Thiên Kình, là trong số rất ít người có thể chuyện cùng Lôi Dận.

      Hoắc Thiên Kình nghe vậy hề giận ngược lại cười cười, bộ dáng hề khách khí đến hướng Lôi Dận, ngồi xuống cạnh , cánh tay khoác lên vai Lôi Dận đầy hào khí.

      “Chuyện của Huyết Xà ngờ đến Lôi Dận danh tiếng lừng lẫy cũng tra ra được. Người khác bất lực nhưng mình có thể cho cậu vài đề nghị!”

      Lôi Dận nheo nheo mắt nhìn cánh tay khoác vai mình hờ hững : “Nếu cậu thành tâm muốn cho lời khuyên mình rất hoan nghênh. Nhưng mà mình muốn nhắc nhở cậu là mình với cậu có kết đồng chí.”

      “Ha ha——” Hoắc Thiên Kình trầm thấp mà cười to, “Người lạnh lùng tựa khối băng như cậu chỉ có mình dám tiếp cận. Mình gần cậu làm gì còn có ai dám kết thân với cậu!”

      Lôi Dận thế nhưng ra chẳng hề để ý đến, cũng vội vã gỡ cánh tay khoác vai mình, chỉ thản nhiên : “Cậu nhàn nhã như vậy bớt bậy . Có đề nghị gì nhanh!”

      Hoắc Thiên Kình đem thân mình lười biếng dựa vào bên ghế, nhàn nhã : “Đề nghị rất đơn giản, mình muốn——” cố ý kéo dài giọng ra như thăm dò.

      Lôi Dận ngay lập tức ném cho cái nhìn kiểu ‘cậu nhạt nhẽo’.

      Nhiếp Thiên Luật buồn cười nhìn màn trước mắt. Hai người đàn ông này, người lạnh như băng, người nóng như lửa, nhưng ra cử chỉ lại rất hòa hợp. Nếu so sánh cậu với Hoắc Thiên Kình, quả thực biểu cảm của có phần phong phú hơn. Tối thiểu cũng sảng khoái mà cười to, còn cậu ——Theo trí nhớ của từ trước đến nay, chưa từng thấy cậu cười to, thậm chí là nụ cười đúng nghĩa xuất phát từ nội tâm cũng có.

      Hoắc Thiên Kình chút cũng sợ cái nhìn lạnh băng tựa như sắp muốn giết người của Lôi Dận, mà ngược lại tự lấy ra điếu xì gà bên cạnh châm lên, rồi đột nhiên : “Đúng rồi! Tôi mới nghe được chuyện rất thú vị, các cậu muốn nghe ?”

      Lôi Dận hơi nheo mắt, thể hiểu nổi người kia đêm nay sao lại có tâm tình như vậy.

      Nhiếp Thiên Luật cảm thấy cực kỳ hứng thú cười hỏi: “Chuyện gì thú vị?”

      oOo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :