Chương 19: Ôn lại chuyện cũ (2)
“Nhớ
hả?”
Nhiếp Thiên Luật nghe vậy
cười cười, đưa tay nhéo nhéo má của
, “Con nhóc này giỏi nhất là
ngọt, nhớ
đến mức mà ngay cả nhìn
cũng
nhận ra sao?”
Gương mặt
nhắn của Mạch Khê hồng lên, ngượng ngùng thè lưỡi, “Đâu có đâu…”. Đôi mắt to của
đảo vòng quanh rồi thông minh buông
câu: “Là
Thiên Luật ngày càng đẹp trai nha , em làm sao mà nhận ra được.”
“Được rồi, nhóc con,
chấp nhận lời khen của em ” Nhiếp Thiên Luật cưng chiều cười cười, trước mắt
, tiểu Mạch Khê ngày nào
trổ mã trưởng thành rồi.
“Đúng rồi đúng rồi, Tổng Giám đốc của Nhiếp thị chính là
hả, nhưng mà, người ta
tổng giám đốc Nhiếp thị còn rất trẻ, vậy
sao lại
thiết kế thời trang?”. Mạch Khê hiếu kì hỏi.
Nhiếp Thiên Luật
nhanh
chậm lấy
ly kem của Mạch Khê,
nhàng
, “Nhiếp thị là
tập đoàn đa ngành nghề, trong đó có hơn mười ngành đem lại cho Nhiếp thị lợi nhuận cao, thời trang là ngành mũi nhọn, mà KY là
trong những công ty thời trang của Nhiếp thị mới vừa được thu mua hai năm trước. Kỳ
cũng
phải là nhà thiết kế nổi tiếng gì, mấy cái thiết kế này chỉ là làm bừa, kiên trì mang lên sàn diễn thôi!”
“Wow, tin tức
là đáng sợ nha.” Mạch Khê cố ý cười trêu
, “Người ngoài giới chính là đều hô biến Thiên Luật
trở thành nhà thiết kế thần thánh, chắc
biết đâu, khi
vừa
khỏi,
ánh mắt tất cả người mẫu đều bị cuốn theo á.”
Nhiếp Thiên Luật đối với loại trò chuyện này
thành thói quen, ảm đạm cười, nhìn
, “Chỉ cần em muốn
có thể nhìn thoải mái.”
Mạch Khê thè lưỡi, ngay sau đó bất ngờ phát
đeo nhẫn.
“Ah?
Thiên Luật, sao
đeo nhẫn?”
“Nhẫn? Nhẫn nào?” Nhiếp Thiên Luật khó hiểu nhíu mày, ngón tay của
thon dài sạch
, thể
cuộc sống của
rất dễ chịu, rất tốt!
“Nhẫn kết hôn đó”, mắt Mạch Khê đột nhiên mở lớn, “A,
ra
Thiên Luật vẫn còn là người độc thân hoàng kim nha!”
Nhiếp Thiên Luật nhìn thấy bộ dáng bất ngờ của
nhịn
được mà cười cười, trầm thấp phối hợp, “
xác định là chưa kết hôn.”
Mạch Khê như có suy nghĩ gì gật gật đầu, “Ngày đó mỗi khi
xuất
đều thu hút bao nhiêu ánh mắt. Giờ
tuổi trẻ tài cao, là Tổng Giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Nhiếp thị, dáng người lại cao lớn
tuấn, cẩn thận ngày nào đó bị phụ nữ nuốt sống đó”.
“Em đó…”, Nhiếp Thiên Luật đưa tay dịu dàng vuốt tóc
, “Vẫn là giống với trước đây, thích lấy
ra chọc ghẹo”
Mạch Khê cười rất vui vẻ, khuôn mặt
nhắn xinh đẹp thượng lộ
vẻ hạnh phúc, “
Thiên Luật,
cũng
hỏi em nhiều năm sống ra sao ư?
chút cũng
quan tâm em, hừ.”
Trong giọng
có
kháng nghị nho
, lại mang theo kiểu làm nũng của các
mới lớn.
Mới trước đây, Mạch Khê ở trước mặt
hề đề phòng, tuy
rằng cả hai cách xa nhau nhiều năm như vậy, nhưng khi gặp lại, Mạch Khê vẫn là rất nhanh tìm lại được cảm giác thoải mái. Chẳng qua là
Thiên Luật trước mắt so với mới trước đây
khác nhau rất nhiều, trầm ổn hơn, cho dù
cái gì cũng
, ngồi ở đó thản nhiên cười, nhưng vẫn cảm nhận được gặp lại nhau là
chuyện hết sức vui vẻ.
cũng hiểu được, tình bạn đến bây giờ vẫn như xưa, nhưng đối với hoàn cảnh
tại của
, có lẽ
lại rất khó khăn.
lên án nho
của Mạch Khê làm cho Nhiếp Thiên Luật bên môi gợn sóng,
dịu dàng
, “
biết chứ!”
“Sao? Làm sao
biết?” Mạch Khê khó hiểu, ngẩng đầu nhìn
.
Nhiếp Thiên Luật cười, “Tuy rằng nhiều năm như vậy
gặp em, nhưng
vẫn biết được tin tức của em.”
Mạch Khê lại khó hiểu.
Như thế nào mà Thiên Luật lại bày ra
bộ dáng cao thâm rất khó lường?
Thấy
trưng ra vẻ bối rối, Nhiếp Thiên Luật dịu dàng
, “Được rồi
,
cần tỏ ra tò mò như vậy, bộ em tính ăn kem cho no bụng sao,
định ăn cơm à?”
“Ăn, đương nhiên là muốn ăn, hơn nữa hôm nay em thực
muốn ăn nhiều
chút!” Mạch Khê thông minh
hỏi lại chuyện đó nữa,
chính là như vậy, người khác
muốn
cũng
hỏi nhiều.
Đáy mắt Nhiếp Thiên Luật chứa đầy ý cười, “
thành vấn đề.”
Ngay khi hai người
vui vẻ trò chuyện
chiếc xe tiến tới.
“Tiểu thư Mạch Khê “, giọng
trầm thấp, đánh vỡ bầu
khí của hai người.
Mạch Khê ngẩn ra, ngẩng đầu, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, là Phí Dạ.
“Phí, Phí Dạ…”
theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
“Tiểu thư Mạch Khê yên tâm, chỉ có
mình tôi thôi! ” Phí Dạ liếc mắt
cái nhìn thấu
hoảng sợ trong đáy mắt của
, thản nhiên
.
Tâm tình Mạch Khê đột ngột hạ xuống,
nhõm thở dài
hơi.
Nhiếp Thiên Luật nhạy cảm phát giác được đôi mắt
chứa đựng
kinh hoảng cùng sợ hãi, nhíu mày
chút.
“
nghĩ nhanh như vậy Nhiếp Thiên Luật thiếu gia
về nước.” Giọng của Phí Dạ vang lên có chút cung kính mà cũng có
lạnh lùng.
Nhiếp Thiên Luật khôi phục lại ánh mắt xa cách,
bình tĩnh
để kẻ khác tới gần, thản nhiên
, “Xưng hô này
thích hợp với tôi”.
Ánh mắt Phí Dạ
được tự nhiên, hơi hơi cúi người, “Xin thứ lỗi, Nhiếp tiên sinh! Nếu hai người
dùng cơm, tôi
quấy rầy, tôi xin
trước”,
xong, đôi mắt
lơ đãng nhìn lướt qua phía Mạch Khê, sải bước rời
.
Nhiếp Thiên Luật
có phản ứng, chỉ là nhàn nhã ngồi đó. Mạch Khê thấy
rời
, bản thân hơi sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.
“Phí Dạ!”
Phí Dạ dừng lại, xoay người nhìn thấy
, đáy mắt xuất
tia dịu dàng, “Tiểu thư Mạch Khê có việc gì sao?”
“
có gì, chỉ là…”, Mạch Khê có chút nghẹn lời, “
có thể…”
vô thức liếm môi, ánh mắt của
có chút ám muội…
“Chuyện đêm nay,
muốn cho Lôi tiên sinh biết?”
ra tâm tư của
.
Mạch Khê sửng sốt, lại lập tức gật đầu, khuôn mặt
nhắn tràn ngập
cầu xin, “Phí Dạ,
có thể giúp tôi
? Coi như chưa từng thấy tôi, xin
đấy.”
Phí Dạ nhìn
,
lúc lâu sau mới gật đầu
cái.
“Cám ơn
, Phí Dạ!” Mạch Khê cao hứng nắm cánh tay
, trong đáy lòng thầm
vạn lời cảm ơn.
biết Phí Dạ luôn luôn trung thành với cha nuôi, làm như vậy
khó xử cho
.
Nụ cười của
luôn xinh đẹp rạng ngời như vậy, ánh mắt Phí Dạ nổi lên ánh sáng dịu dàng, giọng
cũng trở nên mềm mại
nhàng, trầm ổn
, “Đừng chơi quá muộn.”
Như là trẻ con được cưng chiều, Mạch Khê ngọt ngào cười, dùng sức gật đầu.
Cách đó
xa, Nhiếp Thiên Luật như suy nghĩ gì đó, nhìn thấy biểu cảm của Mạch Khê, ấn ấn mi tâm…
Xem thêm...