Chương 12: Nguy hiểm cả nguy hiểm (2)
chiếc giường to lớn, Lôi Dận thuận thế dựa vào thành giường, bộ âu phục tinh xảo ôm lấy dáng người chuẩn hơn cả người mẫu Tây phương.
bỏ lỡ cơ hội, ba ngôi sao nữ tranh nhau tiến lên phía trước…
Lôi Dận như con sư tử, toàn thân tản ra vẻ dong lười nhưng lại khiến kẻ khác sợ hãi…
Đôi mắt
chút che giấu mà nhìn chằm chằm vào người Mạch Khê, ánh mắt tràn ngập khát vọng xâm chiếm nguyên thủy nhất của người đàn ông… nhưng
chút lưu tình!
Mạch Khê phát run,
vì sao cha nuôi ôm mình đến đây. Ánh mắt
sắc bén khiến
phát điên lên, ngay sau đó đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ liều mạng đạp cửa…
Thế nhưng có làm gì
nữa
cánh cửa vẫn
mở ra được…
Cửa mật mã! Phải có dấu vân tay mới có thể mở được…
Mạch Khê sống chết dồn toàn lực phá cửa,
khó nhìn ra
vô cùng sợ hãi. Tuy rằng cha nuôi
tiến đến,vẫn dong lười dựa vào đầu giường, nhưng…
Sau lưng
ràng phảng hơi lạnh, chính điều này
cho
biết cha nuôi
nhìn chằm chằm vào mình.
Đôi mắt xanh biếc, u lãnh kia
hề chớp mà nhìn chằm chặp
! Tựa như
dã thú
chực chờ nuốt
vào bụng!
liều mạng đập cửa, dùng tay đập, thậm chí nhấc chân đá nhưng làm gì
cửa phòng vẫn
nhúc nhích…
Lôi Dận ở đầu giường tỉnh bơ nhìn hành động buồn cười của
, tựa như bị vẻ mặt hoảng sợ của
làm cho bật cười, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng vẻ hài hước, cũng giống như
xem
màn diễn vụng về…
Mạch Khê rốt cục mệt mỏi.
Thân mình
xinh mềm nhũn, ngã xuống cạnh cửa. Sau lưng
dựa vào cánh cửa, tựa như con chim non bị dọa chết khiếp, trừng mắt nhìn Lôi Dận cách đó
xa.
Vì căn phòng được thiết kế vô cùng thoáng, tầm nhìn cũng bởi thế mở rộng, nên Mạch Khê
có chỗ nào nấp
.
Lôi Dận chầm chậm nhếch khóe môi lên, vẫn nhìn chằm chằm
… Cho đến khi máu
mặt Mạch Khê như bị rút sạch.
Ba nữ nghệ sĩ từ trong phòng
ra, nhìn bộ dáng hoảng sợ của Mạch Khê
quái dị liếc
cái rồi nhanh chóng
tới trước mặt Lôi Dận…
Ba người quả thực
thể
là những mỹ nhân, khe ngực sâu giữa hai bầu ngực cao ngất, kín kín hở hở dưới chiếc khăn tắm, bọt nước trong suốt vẫn còn đọng
da thịt. Nhưng
gì
nữa, họ rất sợ bị người khác nhìn thấy mặt mộc, nhất là trước mặt kẻ ăn
ngồi trước như Lôi Dận. Vì vậy, dù
tắm rửa sạch
nhưng lớp phấn trang điểm vẫn y như lúc đầu!
“Lôi tiên sinh…
xem
ấy chắc là
làm được gì đâu, chỉ có bọn em mới có thể hầu hạ
thôi…”
trong số ba người khá lớn mật, lại phát huy tâm hồn thục nữ, thân mật ngồi xuống cạnh Lôi Dận, vươn cánh tay dụ dỗ choàng qua cổ
.
Lôi Dận
hề có ý tức giận, ngược lại giơ bàn tay to ra vỗ vỗ vào mông
ta…
“Ba người các
… hãy dạy cho
ấy biết thế nào là hầu hạ đàn ông!” Trong lúc
chuyện, đôi mắt xanh biếc vẫn
hề chớp mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mạch Khê.
Tận đáy lòng Mạch Khê như chết lặng
, ánh mắt trừng lớn!
Cái gì? Cha nuôi vừa
gì?
“Dạ, Lôi tiên sinh…” Ba người phụ nữ vô cùng hưng phấn, nhất là người
ấp trong lòng Lôi Dận.
Chỉ thấy
ta kéo bàn tay Lôi Dận qua, đặt
người mình, “Lôi tiên sinh… Thay người ta cởi bỏ khăn tắm
…”
Giọng
quyến rũ làm cho thằng đàn ông nào cũng phải nhiệt huyết sôi trào, nhưng ngoại từ Lôi Dận!
nâng tay, nhưng
phải đưa về hướng khăn tắm
quấn lấy thân mình người phụ nữ, ngược lại khẽ vuốt mái tóc dài của
ta, đột nhiên dùng chút sức…
“Aaa…”
Người phụ nữ đau quá kêu lên
tiếng,
ta
hề ngờ đến người đàn ông này
có hành động như vậy, lại càng
hiểu vì sao lại thế?
Hai người phụ nữ kia cũng giật mình, tâm tư người đàn ông này đúng
là rất khó hiểu…
Lôi Dận lạnh lùng mở miệng…
“Nhớ kỹ, là các
muốn lấy lòng tôi!”
cho tới bây giờ
có thói quen lấy lòng phụ nữ!
Người phụ nữ lúc này mới hiểu mình sai ở chỗ nào, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.
người khác
dám
gì,
tay tự tháo khăn tắm xuống. Cả thân mình đầy đặn lộ ra.
“Lôi tiên sinh…”
ta đẩy người phụ nữ tự đắc kia ra, chuyển vào thay chỗ, bàn tay
bé mơn trớn
người Lôi Dận. Hai người kia cũng
chịu yếu thế, chủ động tháo khăn
người mình…
“Lôi tiên sinh…”
Trong phòng diễn ra
cảnh thối nát…
Mạch Khê bịt chặt miệng lại, sợ hãi nhìn
việc xảy ra
giường.
nhìn thấy ba người phụ nữ kia khẩn trương bò lên giường cha nuôi, y hệt như
điếm khoe thân mình,
biết liêm sỉ…
Nhịp tim của
càng lúc càng nhanh hơn, thậm chí còn muốn khóc òa lên!
Tuy rằng
chưa hề trải qua chuyện người lớn, nhưng ít nhiều cũng hiểu được họ sắp làm gì.
màn này còn trực tiếp hơn cảnh
nhìn thấy năm mười bốn tuổi.
chiếc giường đế vương to lớn, tiếng kêu phóng đãng của mấy người phụ nữ lọt vào tai Mạch Khê.
theo bản năng bịt hai tai lại,
muốn nghe cũng
muốn nhìn…
trong số ba nữ nghệ sĩ kia cởi bỏ áo ngoài của Lôi Dận, cởi đến cúc áo sơmi, bàn tay
chui vào lồng ngực màu đồng của
, như
cảm thụ sức mạnh đàn ông dưới lòng bàn tay.
Những người phụ nữ kia cũng
chịu yếu thế, chủ động dâng thân mình đầy đặn của mình lên.
đặt bàn tay
bé lên vật tượng trưng nam giới của Lôi Dận
kinh hỉ
lên lời, ngay sau đó cũng ngã vào lòng
, ánh mắt như con mèo động dục…
“Lôi tiên sinh, của ngài
rất lớn nha…”
ta
vẻ ám muội dị thường,
ràng ám chỉ ý mà mọi người đều hiểu. Người đàn ông ‘hùng vĩ’ như vậy hôm nay sao có thể bỏ qua!
Lôi Dận lạnh lùng cười, đôi mắt chẳng dịch chuyển là mấy, chỉ nhìn lướt qua ba người phụ nữ rồi lại chằm chằm nhìn Mạch Khê
co ro như con ốc sên cách đó
xa, con ngươi lạnh băng bỗng nhiên co rụt lại…
thuần thục nhấn cái nút ở đầu giường, từ giữa ngăn lấy ra
cái hộp, ném đến trước mặt ba người phụ nữ, lạnh lùng ra lệnh…
“Đeo vào!”
Mấy người phụ nữ nhìn thoáng qua chiếc hộp, ngay sau đó điên cuồng giành giật. Cuối cùng
người cũng cướp được, cười mị hoặc mở chiếc hộp ra, nhìn thoáng qua chủng loại mà tim như bị kích động chực nhảy vọt ra ngoài…
” Lôi tiên sinh… Chỉ có ngài mới thích hợp với loại này…”
ta tán thưởng từ tận đáy lòng.
Lôi Dận vỗ vỗ đầu
ta, khóe môi vẫn lạnh lùng như trước,
gì.
Người phụ nữ đó nhìn thoáng qua hai người còn lại, mị hoặc lấy cái bao ra. Tất cả họ đều hiểu, người như Lôi Dận sao có thể gieo rắc giống nòi
họ!
Xem thêm...