Chương 6: Món quà của Lôi Dận (3)
Hình như
vừa lòng hiệu quả này, môi Lôi Dận khẽ nhếch, ngón tay lạnh lẽo thon dài ngay sau đó lại bất ngờ đặt lên khuôn mặt
nhắn của Mạch Khê! Ngón tay thô khẽ mơn trớn làn da đẹp của
, trong mắt bừng lên
tia u tối.
Mạch Khê hé môi, mở to mắt nhìn
, ngay cả Thánh Trạch và Đại Lỵ bên cạnh đều sợ ngây người!
Động tác này là cha nuôi với con
nuôi ư? Rất
hợp lễ nghĩa mà!
“Sinh nhật vui vẻ, con
của ta!”
Lôi Dận cúi đầu lướt môi qua mũi
, đáy mắt hờ hững nhìn khuôn mặt
nhắn xinh đẹp mỹ lệ.
Cách gọi này,
ra từ miệng
người đàn ông như thế hình như hơi là lạ.
“Cám ơn cha nuôi.” Mạch Khê
lời tự đáy lòng, tuy cảm thấy có chút
thích hợp ở đâu đó.
Giữa mũi
vẫn là mũi nước hoa nhàn nhạt, thuộc về
,
nhàng lượn lờ, rất dễ ngửi.
“Về phần cái này …” Ngón tay Lôi Dận theo sườn mặt
trượt xuống, chạm vào đôi giầy thủy tinh kia, rồi bỗng giơ tay lên …
Giày thủy tinh như hai ánh sáng trắng, tỏa sáng dưới bầu trời đêm
đường cong xinh đẹp, ngay sau đó, rơi xuống mặt đất, tiếng vỡ nát vụn.
Khách khứa đều cả kinh, mày Thánh Trạch đột ngột chau lại, Mạch Khê kinh ngạc mở to miệng.
Lôi Dận nhìn gò má Mạch Khê, gằn từng tiếng tuyên bố, “
thích hợp với con!”
xong, cơ thể cao lớn liền lướt qua Mạch Khê, lạnh lùng ra lệnh: “Tiệc chúc mừng sinh nhật tiếp tục, Hàn Á, chuẩn bị phòng, tối nay tôi ở đây!”
sải bước rời
, bọn vệ sĩ theo sát phía sau.
“Vâng, Lôi tiên sinh!”
Quản gia Hàn Á đổ mồ hôi, vội vàng đáp, nhìn giày thủy tinh vỡ nát, bất an trong lòng bắt đầu sinh sôi.
Trong
khí yên tĩnh
hồi lâu.
“Tiểu Mạch Khê, ông ta đúng là cha nuôi em à? Sao người này quái như thế? Còn nữa, giày thủy tinh
tặng em ông ta có quyền gì mà ném vỡ?” Thánh Trạch cuối cùng cũng bắt đầu phản ứng, kéo người Mạch Khê qua, bất mãn hỏi.
Đại Lỵ chạy lên, “Mạch Khê, cha nuôi cậu đẹp trai ghê nha, ông ấy giống cha nuôi cậu chỗ nào chứ, trẻ quá mà, nếu có thể làm bạn
người đàn ông này, nhất định hạnh phúc đến chết ấy.”
“Phải là lạnh chết mới đúng!”
bạn khác của Mạch Khê
xen vào, “Cha nuôi Mạch Khê tuy đẹp kỳ quái, nhưng rất lạnh ha, cũng chẳng hề cười, Mạch Khê, giống như ông ấy
thích cậu có bạn trai đâu.”
Những người khác đều bắt đầu chín người mười ý.
-
thất chủy (miệng) bát thiệt (lưỡi): bảy miệng tám lưỡi, tương tự như thành ngữ “chín người mười ý” của Việt Nam.
Mạch Khê thở dài nặng nề, tuy
nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng gặp mặt cha nuôi, nhưng
màn như hôm nay, có nứt đầu
cũng
nghĩ ra,
theo bản năng chạm vào vòng tay
tay, nháy mắt, hơi lạnh truyền dọc theo ngón tay
lan tràn.
giống như là nhiệt độ của cha nuôi.
Thậm chí
khí quanh mình cũng tràn ngập hơi thở thuộc về cha nuôi.
Xem thêm...