1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      9. Tư tâm (1)
      “Có chuyện gì cứ trực tiếp với tôi được rồi!” Tiếng Phí Dạ vang về phía chàng, đến trước mặt ta, chút thay đổi mà , “Huân Y có nhà.”

      chàng kia sửng sốt, “ có nhà? Huân Y đâu?”

      “Chuyện này tôi lắm, ấy mang di động, có lẽ là đến tối mới về.” Phí Dạ thản nhiên .

      Vị tiền bối kia khó hiểu nhìn Phí Dạ, “Vậy …sao lại ở nhà Huân Y?”

      “Là Huân Y nhờ tôi đến trông mèo hộ ấy.” Phí Dạ cúi đầu nhìn con mèo. Con thú dường như là biết điều, cuộn tròn người cọ đến cọ lui vào chân Phí Dạ, lại còn phát ra tiếng ngáy khò khò.

      Gã trai kia mỉm cười, cúi người xuống, “Con vật này đáng , Huân Y vốn thích mèo con với cún con.” xong, ta đưa tay ra định sờ…

      “Cẩn thận…”

      “Grào…grào…” Con mèo đột nhiên cảnh giác cong lưng lên, giơ móng vuốt cào ngay lên mu bàn tay chàng. Tốc độ cực nhanh của nó khiến chàng kia nghe Phí Dạ gì, chỉ thấy vài vệt xước chảy máu.

      “A…” chàng hét lên tiếng, theo phản xạ liền đá mèo con tới bên. Con mèo càng tức giận, vừa muốn vồ đến…

      “Kiki, về nào!” Phí Dạ thấp giọng quát. Con mèo tên là Kiki, đây là do Huân Y đặt cho nó.

      Con mèo cũng rất nghe lời Phí Dạ, uể oải meo meo vài tiếng rồi cúi đầu leo lên cái ghế trong trang trại, dưới ánh mặt trời, nó lim dim hai mắt…

      sao chứ?” Phí Dạ nhìn về phía gã trai nhăn nhó, lãnh đạm hỏi.

      Bàn tay chàng chảy máu, ta hung tợn nhìn qua con mèo, thấp giọng mắng, “Đồ súc sinh chết tiệt!”

      “Grừ…” Con mèo như thể hiểu được mắng mình, cái đuôi lại dựng lên, nhe nanh với ta.

      Phí Dạ thấy thế thản nhiên nhếch môi, “Tôi thấy cậu vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra thôi, nếu để nhiễm trùng tốt đâu.”

      chàng nghe thấy vậy vẻ mặt lộ gấp gáp, “Nhưng mà tôi còn muốn tìm Huân Y…”

      “Cậu có việc gấp có thể cho tôi, tôi thay cậu chuyển lời.” Phí Dạ chút hoang mang mà câu.

      ?” Vị tiền bối kia hồ nghi nhìn thoáng qua Phí Dạ, đáy mắt ràng mang theo vẻ cảnh giác.

      Hai tay Phí Dạ khoanh trước ngực, “Đương nhiên, cậu cũng có thể ở đây chờ Huân Y về, có điều vết thương của cậu…” thông minh kéo dài giọng, trong bình tĩnh còn có nho ý xấu.

      chàng thấy tay chảy máu càng nhiều, nghĩ nghĩ đành lấy ra tờ giấy đưa cho Phí Dạ, “Đây là vé xem chương trình ca nhạc vào tám giờ tối ngày mai, nhờ chuyển cho Huân Y. Còn nữa, phiền báo với Huân Y, tôi đặt bữa tối lúc năm giờ chiều ở nhà hàng rồi, địa chỉ nhà hàng ở…” xong, ta lấy ra cây bút, viết địa chỉ nhà hàng lên mặt sau tấm vé, “Phiền , nhất định phải chuyển cho Huân Y.”

      Phí Dạ nhận lấy tấm vé, thản nhiên , “Tôi chuyển giúp cậu.”

      “Cám ơn, à, còn bó hoa này nữa…” chàng đưa bó hoa bách hợp to đùng cho Phí Dạ, “…cũng giúp tôi chuyển cho Huân Y.”

      Phí Dạ nhận lấy bó hoa, hơi nhíu mày lại. Hoa bách hợp? Hình như Huân Y thích bách hợp!

      “Cậu thích Huân Y?” Bất thình lình, hỏi câu. Nhìn thấy bó hoa này, cực kỳ khó chịu.

      chàng kia cười cười, ít nhiều có điểm ngượng ngùng, nhưng cũng giấu giếm, “Đúng vậy, tôi thích Huân Y. Lúc ấy chưa tốt nghiệp tôi thích rồi, khi đó tôi nghĩ mình rời khỏi Provence nên mới có dũng khí theo đuổi ấy. Ngày hôm qua, khi gặp lại ấy, tôi mới biết chính mình vẫn nhớ mãi quên được ấy, tôi…”

      “Được rồi, tôi chuyển cho Huân Y, còn bây giờ cậu phải đến bệnh viện ngay .” Phí Dạ chặn lời ta, giọng vô cùng lãnh đạm. có hứng thú nghe cậu ta bừng bừng khí thế kể vể chuyện của mình.

      “À, được được, cảm ơn .” chàng quấn băng tạm vào tay rồi nhanh chóng rời .

      Phí Dạ nhìn thấy bóng lưng dần xa, khóe môi khẽ cong lên ý châm chọc. nhìn tấm vé trong tay, cười lạnh tiếng. Chương trình ca nhạc lúc tám giờ, lại diễn ra trong ba tiếng? Đúng là ‘lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!’ [1]

      Ý lạnh bên môi càng đậm, bàn tay dần nắm chặt lại, tấm vé cũng bị bóp nát…

      Lại nhìn bó bách hợp trong tay, hương thơm này đúng là khiến chán ghét. cười lạnh ném bó hoa vào thùng rác, phủ thứ khác lên rồi đóng nắp thùng lại…

      Con mèo meo meo kêu lên vui mừng. Phí Dạ tiến lên, bàn tay vuốt đầu nó rồi mỉm cười, cúi đầu , “ là rất giỏi.”

      “Meo meo…” Con mèo làm nũng kêu tiếng, bộ dáng vô cùng đáng

      Huân Y ngủ đến quên trời quên đất. Lúc uể oải rời khỏi giường thấy Phí Dạ chuẩn bị xong bữa sáng vô cùng hấp dẫn.

      “Ấy, sao hôm nay đến rượu trang?” ngồi bên bàn ăn, nhìn bóng dáng cao lớn lúc lúc của , khó hiểu mà hỏi câu.

      Lại nhìn con mèo của cứ theo Phí Dạ rụi rụi đầu ai thán tiếng. Từ khi nào con mèo nuôi lại thân mật với gã này như vậy?

      “Hôm nay dạy bù cho em, quên à?” Phí Dạ đặt bát ngũ cốc trước mặt , hai tay chống hai bên cạnh bàn, người hơi nghiêng về phía trước…

      “Cho nên, em phải ăn xong bữa sáng này chúng ta mới có thể bắt đầu lịch giảng dạy.”

      Huân Y nhìn vào đôi mắt đen láy của , trong lòng như chảy xuôi dòng nước ấm. gật gật đầu, uống ngụm nước trái cây.

      Bữa sáng này vô cùng ấm áp.

      “Về sau em phải tập thói quen ngủ sớm dậy sớm .” Phí Dạ lại đặt miếng sandwich đến trước mặt , giọng .

      “Cái gì chứ, thời gian ngủ của tôi rất bình thường.” Huân Y cảm thấy chuyện y như người bề , khỏi giọng phản bác.

      “Bình thường?” Phí Dạ nhàng cười, “Nếu tôi nhìn nhầm, đồng hồ tường chỉ mười giờ sáng.”

      Khuôn mặt Huân Y đỏ lên, “Người ta chong đèn học đêm đấy chứ.”

      Phí Dạ nữa, bên môi vẫn đậm ý cười như bao dung cho đứa nghịch ngợm vậy.

      “Mà này…” Huân Y cảm thấy bầu khí là lạ, trầm mặc trong chốc lát rồi lên tiếng, “Sáng sớm hôm nay, hình như bên ngoài rất ồn ào, xảy ra chuyện gì vậy?”

      có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.” Phí Dạ uống ngụm nước khoáng.

      Huân Y hơi nhíu mày, “ có sao? Tôi nghe như có tiếng người kêu ý.”

      “Là em ngủ nhiều quá nên nằm mơ.” Phí Dạ nhìn , cười cười rồi giọng .

      “Phải ?” Huân Y nghi hoặc nghĩ nghĩ, nhìn thấy con mèo cũng ngồi ăn : “Nhưng mà tôi còn nghe thấy tiếng Kiki.”

      [1] Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mậu nhìn thấy đại tướng quân Tư mã Chiêu nắm hết quyền bính, làm việc hống hách bá đạo nhịn được. hôm, ông ta cho triệu tập Vương Kinh và ba vị đại thần khác vào trong cung, rất tức giận, : “Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta thể ngồi đợi nó đến giết ta. Hôm nay, ta và các ngươi thảo phạt ”.

      Các đại thần đều khuyên ông ta nên nhẫn nại, nên lao vào đại họa, nhưng Tào Mậu nghe bèn tập họp cấm vệ quân và lính hầu cùng thái giám lại, và đánh từ trong cung ra. Nào ngờ, có người báo tin này cho Tư mã Chiêu, kết quả, Tào Mậu bị đâm ngay ngực rơi xuống ngựa mà chết, mà dã tâm làm phản của Tư mã Chiêu càng thêm ràng. (Tam quốc chí)

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      9. Tư tâm (2)
      Phí Dạ dùng bữa với vẻ nhanh chậm, rồi thản nhiên , “Ngày nào Kiki cũng gọi em rời giường, em nghe thấy tiếng nó kêu cũng chẳng có gì lạ cả.”

      Huân Y ngẫm lại thấy cũng đúng nên hỏi gì nữa.

      “Đúng rồi, Huân Y…” Phí Dạ đặt cốc nước xuống, nhìn , trầm ổn : “Ngày mai bên rượu trang khá bận, em phải qua hỗ trợ mới được.”

      “Được, cần ngày sao?” Huân Y có lấy chút hoài nghi nào.

      “Đúng vậy, có thể làm đến khuya. Sáng mai em cùng tôi đến rượu trang.” Phí Dạ cách tự nhiên.

      “Được.” Huân Y gật đầu, tiếp tục ăn bữa sáng. hề thấy được, khóe môi Phí Dạ dần cong lên…

      Đúng là rượu trang bề bộn công việc, phải là ngày nào cũng bận. Bởi dưới Lôi thị có rất nhiều hội sở cần đến rượu đỏ, cứ như vậy, rượu trang Tuffy chỉ có phục vụ riêng cho Lôi thị.

      Nhóm công nhân tỉ mỉ kiểm tra các chỉ tiêu cho nho, còn nghiêm túc làm bản ghi chép. Nhóm công nhân chuyên ủ rượu cũng rất cẩn thận nghiên cứu từng thành phần dinh dưỡng. Tất cả đều dựa vào hình thức quản lý chuyên nghiệp nhất để tiến hành.

      Việc duy nhất Huân Y có thể giúp được chính là thử rượu. Ở Provence, nếu làm ở rượu trang chắc chắn biết cách thưởng thức rượu vang. Mặc dù phải là chuyện gia thử rượu quốc tế nhưng qua vài trình tự công việc làm trước đây, vẫn có thể thử được rất nhiều vị rượu.

      Công việc bận rộn nhưng cũng rất vui. Sắc trời dần tối lại, ánh sao dần thấy mờ mờ . Giờ khắc này chính là thời gian cho buổi tối mộng ảo…

      Tiếng chuông di động vui nhộn làm gián đoạn công việc của Huân Y. Cầm di động, sau khi nhận máy Huân Y ra ngoài gian ủ rượu. Phí Dạ tỉnh bơ nhìn bóng lưng ra, rồi sau đó quay đầu, thản nhiên với các nhân viên, “Mọi người tiếp tục .”

      “Vâng, ngài Phí Dạ.”

      cũng ra ngoài theo.

      Bóng đêm mông lung bao phủ lấy bóng dáng nho của Huân Y. Nghe điện thoại, giọng của mang theo vẻ kinh ngạc, còn có chút thể ngờ đến. lúc lâu sau, lại cúi đầu gì đó. Cúp điện thoại, xoay người lập tức đối diện với cặp mắt thâm trầm của Phí Dạ…

      Trong lòng như có tiếng “Đinh!”.

      Phí Dạ tiến lên, thân mình cao lớn gần như che kín lấy , khuôn mặt tuấn tuy vẫn là vẻ bình tĩnh nhưng có chút biến đổi… nhìn , hề chớp mắt, lúc sau lên tiếng, “Là gã tiền bối của em?”

      Huân Y sửng sốt, khi nâng tầm mắt lên hẳn là ràng, “Tiền bối vừa gọi điện cho tôi. ấy chờ tôi hơn tiếng rồi.”

      sao? Em muốn ?” Phí Dạ khoanh hai tay trước ngực, hơi chau mày lại, “Hẳn là em cũng thấy hôm nay rượu trang rất nhiều việc.”

      “Ngày nào rượu trang cũng bận hết, hôm nay cũng bình thường, có gì khác cả.” Huân Y quan sát , “Ngày hôm qua tiền bối đến nhà tôi, cho tôi, ngay cả buổi ca nhạc tối nay, cũng giấu tôi luôn.”

      Phí Dạ nhìn , “Đúng vậy, đúng là tôi cho em.”

      “Vì sao?” Huân Y hỏi lại.

      “Bởi vì tôi muốn.” Phí Dạ vô cùng đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến người ta nhìn thấu được tâm tư .

      Huân Y lẳng lặng nhìn . hề tức giận, chỉ là rất muốn biết mục đích làm như vậy! ngang nhiên thừa nhận tất cả điều này, lên rằng hề quên, cố ý! Chẳng lẽ…

      Trong lòng bắt đầu có vẻ hồi hộp, nổi lên loại vui mừng khó . Chẳng lẽ ghen ư?

      nên như vậy, có quyền thay tôi đưa ra quyết định.” chu mỏ như con vịt con.

      Phí Dạ nhíu mày, “Em muốn gặp cậu ta?”

      “Tôi…” Huân Y thấy trong mắt thoáng vẻ tức giận, vui mừng kia càng thêm đậm hơn, càng dám khẳng định suy đoán của mình hề sai…

      “Đây là chuyện của tôi, có liên quan gì đến .” cố tình kích .

      “Đương nhiên có liên quan tới tôi!” Phí Dạ buột miệng , sắc mặt ràng có chút biến đổi. Thấy chớp mắt nhìn chằm chằm mình, hắng giọng, mất tự nhiên , “Em thể cùng cậu ta, cậu ta phải loại tốt đẹp gì đâu.”

      Huân Y kinh hãi, “Này, Phí Dạ, lời kỳ quái. ấy là tiền bối của tôi, nhân phẩm thế nào hẳn là tôi phải hơn chứ?”

      “Tôi là đàn ông, đương nhiên hiểu cậu ta muốn làm gì!” Phí Dạ bất mãn .

      Huân Y nhịn cười, cố ý tò mò hỏi, “Á? Vậy xem, ấy muốn làm gì?”

      “Cậu ta muốn…” Phí Dạ nhíu chặt mày lại, trầm giọng , “Cậu ta muốn chiếm đoạt em.”

      học được phép đọc suy nghĩ ư?” Huân Y cười trêu .

      Phí Dạ bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nắm lấy bả vai , còn nghiêm túc nhìn , “Huân Y, tin tôi , tôi nhìn người luôn rất chuẩn. Cậu ta lòng thích em đâu, em ở bên cạnh cậu ta chỉ có hại thôi. Em nghĩ mà xem, buổi ca nhạc hôm nay những ba tiếng, cậu ta chọn lúc tám giờ tối, đêm hôm khuya khoắt nhất định cậu ta đưa em vào khách sạn!”

      Huân Y nghiêng đầu nhìn , bên môi mơ hồ ý cười, “ có kinh nghiệm.”

      “Huân Y, là tôi muốn tốt cho em.”

      “Cho dù là như vậy, tôi cũng có quyền cảm kích chứ? Còn nữa, bó hoa tiền bối tặng tôi đâu?” Huân Y ra vẻ kỳ quái mà hỏi.

      Phí Dạ thẳng lưng, mất tự nhiên mà cụp mắt xuống, “Đây lại là vấn đề nữa, nếu cậu ta thích em, vậy hẳn là phải biết em thích hoa bách hợp!”

      Tim Huân Y đập nhanh hơn! biết sở thích của ? như vậy tức là biết thích gì hay thích gì, liệu đó có phải là biểu thích ?

      “Chuyện đó…Tôi hỏi , hoa đâu rồi?”

      “Ném rồi, em thích, giữ lại cũng dùng được gì.” Phí Dạ trả lời rất kiên quyết, mặt hề chút áy náy nào.

      Huân Y muốn cười vẫn thể cười, chỉ có thể cố ý phụng phịu nhìn . muốn biết suy nghĩ thực của ! khi quan tâm đến chuyện của như vậy, tin là hề có chút động lòng nào với !

      Phí Dạ đâu biết tâm tư đó của , thấy thèm đáp lại, mặt cũng có biểu cảm gì, dưới tình thế cấp bách liền buột miệng

      “Tóm lại, em thể đến chỗ hẹn!”

      Huân Y nóng lạnh, nhàn nhã , “Ngài Phí Dạ, tôi có hay là chuyện của tôi chứ nhỉ? Cho dù tôi có ở bên cạnh ấy, cũng quản nổi…”

      cho phép em thích cậu ta!” Đột nhiên Phí Dạ chặn ngang lời , giọng cũng cao hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy vẻ tức giận.

      Huân Y hoảng sợ, đây là lần đầu tiên thấy Phí Dạ phát cáu, thậm chí cũng là lần đầu nghe thấy kiểu tức giận như vậy, còn vẻ tao nhã trầm ổn nữa.

      Trong tim cũng mang nặng kinh hãi, phải bởi sợ hãi, mà là bởi niềm vui sướng khiến tim đập quá nhanh! là ‘ cho phép’, chứ là ‘ thể’. Câu ‘ cho phép’ này ràng mang theo tâm lý bá chiếm trời sinh của đàn ông!

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      10. Thổ lộ cánh đồng hoa
      Tuy rằng Huân Y có kinh nghiệm đương, nhưng nhìn thấy đám bạn bè cũng có đôi chút kiến thức. Biểu của Phí Dạ ràng là ghen, nhìn lầm, cũng tuyệt đối phân tích sai!

      Dường như Phí Dạ cũng ý thức được cảm xúc xảy ra vấn đề, thầm hít vào hơi, lại lần nữa nắm lấy hai vai Huân Y. nhìn thẳng vào đôi mắt , nén thấp tiếng lại, khó để nhìn ra điều chỉnh cảm xúc ổn thỏa rồi.

      “Huân Y, em phải tin tôi, tôi muốn tốt cho em.”

      “Cũng chỉ có thế thôi?” Huân Y hề giận, chỉ giọng hỏi, đôi mắt mang theo vẻ chờ mong.

      Phí Dạ bị ánh mắt này của mê hoặc, gió đêm nhàng thoảng qua càng khiến thể thoát được ánh mắt ấy…

      nhìn người luôn rất chuẩn, vậy có nhìn thấu lòng mình ?” Huân Y cố lấy dũng khí, giọng có vẻ run run, như kích động, hoặc lại như khiếp hãi…

      phản đối tôi đến chỗ hẹn, lại cho tôi thích tiền bối, lý do của xem?”

      “Tôi…” Đôi mắt Phí Dạ lộ vẻ nghi hoặc, đôi mày cũng nhíu lại, vẻ khó hiểu.

      Tim Huân Y đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra ngoài. nhìn , rất lâu, cũng lên tiếng nữa.

      là gã đàn ông hiền như khúc gỗ, nhưng tin có chút tình cảm nào với , tuyệt đối tin! phải là đứa trẻ con, dựa theo hành vi và lời của , thậm chí là ánh mắt, có thể nhìn ra được phần nào tình hình thực tế.

      thoáng yên tĩnh, thậm chí khí cũng như ngưng lại.

      Phí Dạ nhìn , sóng mắt lưu chuyển như dòng nước. Dường như cứ muốn lại thôi, nhưng rất nhanh lại bị loại cảm xúc áp chế. Đôi mắt long lanh kia cứ chớp mà nhìn , có thể thấy được hình ảnh của chính mình trong đó.

      Chỗ lồng ngực như là có loại cảm xúc sắp phá ra, có thể cảm nhận được, cũng rất muốn có được, nhưng…

      Hai bàn tay xiết chặt lấy bả vai rốt cục cũng buông ra…

      lúc lâu sau, hít sâu hơi, ngữ khí lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước nay…

      “Em còn , tôi chỉ lo lắng cho em mà thôi, nên suy nghĩ nhiều.”

      Vẻ hồi hộp, kích động trong mắt Huân Y đột nhiên như bị nước biển dìm xuống, còn lại cũng chỉ có khiếp sợ cùng khó hiểu và… thể tin được.

      Nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt, tin, tin chỉ như vậy!

      còn sớm nữa, em cũng đói bụng rồi, tôi đưa em ăn cơm.” Phí Dạ giọng , xoay người bước .

      Huân Y hề nhấc chân, vẫn đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng mà trong lòng bồi hồi…

      Phí Dạ thấy động đậy quay đầu nhìn , dịu dàng , “Nghe lời, thôi nào.”

      thích tôi, có phải ?” Huân Y hề chớp mắt mà nhìn , cố lấy hết dũng khí ra những lời sâu trong lòng. Tuy rằng thân thể run rẩy, nhưng đây là lời lòng của . muốn lại phải đau khổ mà giấu giếm, bởi vì cảm nhận ràng rằng có thích.

      Nhưng , vì sao chịu lên tiếng?

      Những lời này, lượng lớn, thậm chí còn hơi , phiêu đãng trong bầu khí tràn hương hoa oải hương, nhưng lại khiến thân mình Phí Dạ bất giác run rẩy. Nhìn về Huân Y cách đó xa, gương mặt cương nghị của ràng có vẻ hoảng hốt.

      Bàn tay Huân Y nắm chặt lại. buộc mình được bỏ chạy, phải xấu hổ của con , mà là muốn lãng phí thời gian ràng, mất người đàn ông mình thích.

      bước lên, hai bàn tay vẫn nắm chặt, chỉ có vậy mới có dũng khí những lời tiếp theo. Nâng tầm mắt, đối diện với cặp mắt đen láy của

      “Vì sao trả lời?”

      Vừa mới đây thôi, ràng nhìn thấy ánh mắt Phí Dạ, ràng có vẻ vui sướng. Nhưng giờ khắc này, đôi mắt lại quá bình tĩnh, chút gợn sóng.

      Vì sao? nghĩ ra, cho nên muốn hỏi ràng!

      “Huân Y…” lúc lâu sau, rốt cục Phí Dạ cũng lên tiếng, nhưng lại là vẻ thản nhiên, “ còn sớm nữa, thôi.”

      “Phí Dạ…” Huân Y giữ chặt cánh tay , giọng run rẩy, “Thích là thích, thích là thích, lại chọn trốn tránh vấn đề của tôi, vì sao?”

      “Huân Y, em nghĩ nhiều quá rồi.”

      ra là thích tôi?” Tâm tình Huân Y ngừng trầm xuống, hít hơi, : “Vậy nên ngăn cản tôi kết giao với người khác.”

      “Huân Y!” Những lời này như là ngòi nổ, lập tức kích phát Phí Dạ, nhíu mày : “Tôi chưa thích em, cũng cho phép em kết giao với người đàn ông khác!”

      Tâm tình Huân Y lập tức bay lên, ngay cả khóe môi cũng che nổi ý cười. cắn môi, khuôn mặt nhắn đỏ hồng lên, “Vậy …thích em?”

      “Huân Y…” Phí Dạ hít sâu hơi, bàn tay nắm lấy bả vai , vẻ nghiêm túc, “Em còn …”

      “Em mười tám tuổi rồi, .” Huân Y lập tức phản bác, lại câu, “Em có quyền kết hôn rồi.”

      Phí Dạ nhìn , như là bị ánh nhìn nóng bỏng của mê hoặc, trong lúc nhất thời chỉ biết ngơ ngẩn nhìn , sau đó lại cúi đầu

      “Đúng, em… còn là đứa trẻ nữa.”

      Lần nằm dưới người , mềm mại mồn trước mắt. Thậm chí mỗi lần nhớ đến, thân thể lại lan ra dòng điện quen thuộc, biết đây chính là dục vọng của người đàn ông với phụ nữ! Nhưng ngờ lại có loại ý niệm này trong đầu với mười tám tuổi!

      Trong mắt , rất , như cây non cần được che chở. nên sinh ra ý niệm xấu xa đó với bé.

      Khuôn mặt Huân Y đỏ bừng. hiểu được ý tứ trong lời Phí Dạ, lại ngượng ngùng thôi, nhàng kéo bàn tay lại, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay thô ráp của

      Động tác này trong nháy mắt hòa tan Phí Dạ, vẻ cứng nhắc dần mềm . Bàn tay mềm mại như tơ, thậm chí câu mất trái tim . thẳng sống lưng, vẫn đứng im, nhúc nhích.

      Rất lâu sau…

      Huân Y nhàng ngẩng đầu, đáy mắt mang vẻ ngây thơ của bé, cứ thế mà nhìn , như con thú phát ra thanh khiến người khác mềm lòng, “Phí Dạ, em thích …” xong, mặt càng đỏ hơn trái táo. Kiễng hai chân, khẽ đặt nụ hôn lên má , rồi nhanh chóng bỏ chạy.

      Phí Dạ giật mình, bởi lời thẹn thùng của , cũng bởi nụ hôn nhàng của . Bức thành lũy vững chắc trong lòng rốt cục cũng hoàn toàn sụp đổ trong khắc này…

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      11. Lôi Túc Kiêu (1)
      Sáu tháng sau…

      Tại nhà của Lôi gia…

      Từng tiếng chuông gió nhàng vang lên. Những người làm đều tất bật với công việc của mình. Lôi gia những ngày này có vẻ rất náo nhiệt, bởi vì chẳng những Lôi lão phu nhân về nhà Lôi gia, mà ngay cả vợ chồng Lôi Dận cũng ở lại. Quan trọng hơn là…Lôi gia cuối cùng cũng có thêm sinh mệnh bé!

      Hai tháng trước, Mạch Khê thuận lợi sinh đứa , mẹ tròn con vuông. Trước khi sinh đứa , Mạch Khê còn lo lắng ngộ nhỡ chăm sóc tốt cho nó phải làm sao? ngờ, đứa vừa ra đời, liền cực kỳ nhàn rỗi. Lôi lão phu nhân ngày nào cũng ôm lấy nó, vừa mở mắt muốn thấy cháu trai, có đôi khi còn nửa đêm bế ‘trộm’ cháu nội đến phòng mình, quý vô cùng.

      Lôi Dận lại còn hơn thế. Từ sau khi có con, thay đổi hẳn, vốn luôn làm việc đến điên cuồng nhưng giờ cứ tan tầm là lại nhanh chóng về nhà, cũng rất có quyết tâm tranh con với mẹ. Mỗi lần hai mẹ con đấu trí so găng để được bế đứa , kết quả là chỉ có Mạch Khê khổ. Chỉ khi cho con bú mới thể ôm ấp nó lúc, thời gian còn lại, muốn bế nó cũng khó.

      tại với Lôi Dận mà , đâu cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, thần khí so với quá khứ còn hơn nhiều. Hôm đứng chờ ngoài phòng sinh, sau khi biết được mình có con trai, việc làm đầu tiên của chính là lôi di động ra, khoe khoang với Hoắc Thiên Kình… “Này, mình có con trai, đẹp trai cực kỳ luôn!” Kết quả là hai ngày sau, Hoắc Thiên Kình đến thẳng Lôi gia, còn đưa hai đứa con đến cùng.

      Đầu giờ chiều hôm nay, Lôi gia có chút yên tĩnh, Lôi lão phu nhân cũng nghỉ trưa. Trong gian phòng khách tĩnh lặng, Mạch Khê trìu mến nhìn con nằm trong nôi. Thằng bé ngủ rất say. Nhịn được, liền đưa tay sờ lên khuôn mặt nhắn của nó, mặt cũng tràn vẻ hạnh phúc.

      Huân Y ngồi bên thấy thế nhàng cười, “Nhà chị cũng hài hước đấy, nhất là chị ý, chị là mẹ thằng bé mà muốn bế con lại khó khăn.”

      Sau khi thi xong, Huân Y được mời đến Lôi gia làm khách. Lần đầu tiên nhìn thấy đứa , liền bị mê hoặc hoàn toàn.

      Thằng bé mới đầy tháng cực kỳ đáng , nhìn thoáng qua thấy nó hoàn toàn thừa hưởng dáng vẻ của Lôi Dận, còn ngũ quan kết hợp các nét của Lôi Dận cùng Mạch Khê. Đây chính là ưu điểm, bởi chẳng những nó có những nét của Lôi Dận mà còn có vài điểm của Mạch Khê. Cũng chính vì thế mà tiểu tử này được mọi người cực kỳ quý.

      Mạch Khê nhàng cười. Sau khi sinh con, có thêm vẻ ý nhị của người mẹ, hơn nữa cũng bởi tuổi còn trẻ nên thân thể khôi phục dáng dấp cực nhanh, thân mình xinh càng trở nên quyến rũ hơn.

      “Huân Y, em cũng thấy chị đáng thương ư? ra, thằng bé ngủ ở phòng riêng nhưng bà nội thằng bé cứ hay bế trộm nó , chị chỉ còn cách đặt nó trong nôi mới có thể ngắm nó, cho đỡ thèm mắt.” Tuy rằng như vẻ đáng thương nhưng vẻ mặt che giấu nổi nỗi hạnh phúc.

      Huân Y rất hâm mộ. Tuy rằng chưa gặp Lôi Dận nhiều nhưng cũng biết chuyện của hai người ngày trước. Đường đường là chủ tịch Lôi thị mà lại giải trừ muôn vàn khó khăn, quan tâm đến ánh mắt của người ngoài để kết hôn với chính con nuôi. giờ, tình của hai người lại đâm hoa kết trái càng khiến người ta hâm mộ thôi. Hơn nữa, thằng bé này, đúng là có thể “giết người bằng vẻ bề ngoài” mà. (Cũng kiểu như sát ý)

      “Mạch Khê, Kiêu nhi đáng nha, đợi nó lớn lên nhất định là cực kỳ đẹp trai, biết làm bao nhiêu đứa con đau khổ đây.” Huân Y cực kỳ thích thú, nhịn được mà cứ thò tay sờ sờ đứa trong nôi.

      Lúc đứa chưa ra đời, Lôi Dận cùng Lôi lão phu nhân nghĩ ra dưới trăm cái tên, trai có, có. Đến khi đứa được sinh ra được gọi là Lôi Túc Kiêu. Từ cái tên thấy được mười phần khí chất, có vẻ bá đạo, lạnh lùng của Lôi Dận, thậm chí có thể là độc nhất vô nhị.

      Mạch Khê cười cười, “Chị chỉ mong thằng bé có thể lớn lên khỏe mạnh là tốt rồi.”

      “Nhìn qua nó rất rắn chắc đó nhé, giống Lôi tiên sinh.” Huân Y nhìn đứa trong nôi, “Ngẫm lại thấy thằng bé này hạnh phúc, vừa sinh ra chẳng những được hàng vạn, hàng nghìn người quý, mà tương lai còn thừa kế Lôi thị, đúng chất là công tử nhà giàu. Riêng điều này thôi khiến kẻ khác hâm mộ thôi rồi.”

      Mạch Khê bị lời của làm cho bật cười, “Chị thấy đúng là nhìn người thân như nhìn Tây Thi, cục cưng nhà mình cứ khẳng định là hoàn hảo. Huân Y này, em thích trẻ con như vậy, tự sinh đứa !”

      “Mạch Khê, chị giễu cợt em sao?” Khuôn mặt Huân Y đỏ lên, “Ngay cả bạn trai em còn có, sao có thể sinh con? Hay chị muốn em cướp Kiêu nhi của chị hả?”

      “Em dám cướp nó à, Lôi gia có thể lật tung cả thế giới lên để tìm đấy.” Mạch Khê vỗ thằng bé, “ tại chị mới biết được, đàn ông nhiều khi cũng như trẻ con vậy. Lấy Dận làm ví dụ , mỗi lần ấy với mẹ chồng chị chơi với bé con cũng chẳng khác gì trẻ con cả.”

      Huân Y nhịn được mà cười ra tiếng, “ ra mẹ chồng chị cũng tếu đấy.”

      Mạch Khê gật đầu, lại khẽ thở dài tiếng, “Cả đời mẹ chồng chị sống dễ dàng gì. Lúc vừa sinh Dận ra phải chia lìa, trong lòng tất nhiên tiếc nuối. Vậy nên bà thương Kiêu nhi, cũng phần là lấp đầy phần tình cảm khuyết thiếu.”

      Huân Y gật đầu, “Đúng vậy, Lôi tiên sinh trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, so với bây giờ như là hai người vậy. Chẳng những ấy tìm được mẹ, lại có vợ với đứa con. Xem như ấy là người đàn ông hạnh phúc nhất đời. Nhưng mà em cũng phải lại, chị mới là hạnh phúc nhất. Lôi tiên sinh đối xử với chị rất tốt. Vì sợ chị buồn nên trang hoàng lại nhà cũ của Lôi gia lần nữa. Em vừa mới dạo ở vườn hoa, trời ạ, liếc mắt cái nhìn thấy toàn sen Tịnh Đế, hâm mộ chết mất thôi.”

      Mạch Khê nhìn thấy vẻ chân thành khuôn mặt Huân Y , “ ra em cũng cần hâm mộ chị đâu, chị thấy, em cũng cách hạnh phúc xa, nếu sao dám là em nên sinh con chứ. chừng, chỉ năm nay thôi là chị có thể ăn kẹo cưới của em rồi.”

      “Mạch Khê, chị đâu đấy, lạ ghê, nghe hiểu.” Huân Y hờn dỗi, trừng mắt với cái, tầm mắt lại chuyển tới đứa ngủ say.

      Mạch Khê cố ý khẽ thở dài hơi, “Haiz, có thể em nghe hiểu lời chị , chị đây muốn đến ai, hẳn là em biết.”

      “Cái gì cơ?”

      “Chính là…Phí Dạ.” Đáy mắt Mạch Khê nổi lên vẻ giảo hoạt.

      Ngón tay Huân Y run rẩy, mặt cũng vẻ xấu hổ…

      “Phí Dạ làm sao vậy? Em với ta chẳng có quan hệ gì cả.”

      “Phải ?” Mạch Khê nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt , thu hết vẻ mất tự nhiên của vào đáy mắt, sau cười cười, “Nếu chị nhớ lầm, lần trước Phí Dạ đến Provence là ở chung với em?”

      “Cái gì mà ở chung chứ, ấy là khách thuê nhà mà thôi.” Huân Y vội vàng giải thích, trong lòng lại phiếm đau.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      11. Lôi Túc Kiêu (2)
      “Phải đấy? ra em với ấy là quan hệ chủ và khách thuê nhà.” Mạch Khê ra vẻ như tỉnh ngộ, lại nhíu mày, “Có điều, cuối cùng chị lại thấy hai người có điểm là lạ.”

      “Có gì mà lạ?” Huân Y khó chịu lại, “Em với ta hơn nửa năm gặp, ta… ta có cuộc sống của ta, em có cuộc sống của em.”

      “À…” Mạch Khê gật đầu than tiếng, “ chừng là em quên người ta rồi? Từ sau khi Phí Dạ trở về, chị phát ra thời điểm ấy thất thần cực nhiều, có đôi khi còn phải gọi mấy lần mới nghe thấy, em xem có đáng trách ?”

      Huân Y chu miệng, “ liên quan đến em.”

      “Đúng vậy, cho nên mới , đôi khi chị vẫn thường quở trách Dận.” Mạch Khê cố ý ra vẻ bất đắc dĩ, : “Chị vẫn thường trách ấy hiểu tình hình. Phí Dạ ở Provence rất ổn, lại gọi ấy về xử lý chuyện trong tổ chức, kết cục là lại có người oán thán, như là nhân tình bé bị bỏ rơi vậy.”

      “Mạch Khê…” Mặt Huân Y càng đỏ hơn, “Chị ai giống nhân tình bị bỏ rơi? Em thèm đâu, Phí Dạ là Phí Dạ, em là em.”

      “Ấy? Chị người kia là em sao?” Mạch Khê cố ý nhíu mày lại, giọng .

      “Chị…”

      “Được rồi, được rồi, trêu em nữa. Hôm nay Phí Dạ cũng đến đây. Huân Y à, chị có thể nhìn ra được em rất thích ấy, vừa lúc hôm nay hai người có thể trò chuyện.”

      “Em cần chuyện với ấy đâu. Em thích ấy có ích gì chứ? ấy lại thích em, em muốn bị vố đau đâu.” Vẻ mặt Huân Y ràng là cam chịu.

      Nghĩ lại cái đêm mấy tháng trước, bỏ qua ngượng ngùng con mà chủ động thổ lộ với . Kết quả là ngày hôm sau ra lời từ biệt. Điều này khiến lòng tự trọng của bị đả kích dữ dội. Cho dù thích , cũng cần phải tiếng thế chứ? Tuy rằng sau này cũng biết vội vàng trở về xử lý công việc trong tổ chức, nhưng tâm lý cũng có chút thoải mái.

      “Huân Y, suy nghĩ của chị giống em.” Mạch Khê giọng .

      Huân Y nhìn , ánh mắt lên vẻ nghi hoặc.

      “Huân Y, Phí Dạ là người như thế nào chị biết rất . ấy là người đàn ông điển hình ham công việc, hơn nữa luôn lấy kiềm chế, bình tĩnh làm trọng. Nhưng từ khi trở về từ Provence, ngay cả Dận cũng phát ra ấy thường xuyên thất thần, lúc nào cũng có vẻ yên tâm. Trước đây ấy hề như vậy, người có thể khiến Phí Dạ thay đổi như vậy, chỉ có thể là người mà ấy thực quan tâm.” Mạch Khê đúng vào trọng tâm.

      Huân Y cắn cắn môi, lại ngẩng đầu nhìn

      “Mạch Khê, ra em cảm thấy…chị còn hiểu ấy hơn em.”

      Mạch Khê hiểu được ý tứ trong lời của , liền cười cười, “Em cho rằng người ấy là chị?”

      Huân Y cụp mắt, “Ít ra… ấy từng kết hôn với chị.”

      “Huân Y à…” Mạch Khê bất đắc dĩ lắc đầu, “ việc lúc đó hẳn là em rất ràng, chị nghĩ cũng cần giải thích nhiều. Nhưng em phải hiểu được, cho dù Phí Dạ có tình cảm với chị cũng phải là tình . Trước kia, trong mắt ấy, chị chỉ nhìn thấy loại thương tiếc, chị biết ấy thấy chị rất đáng thương, đó là đồng cảm, phải tình . Ít ra, chị cũng thể khiến Phí Dạ hằng đêm nhung nhớ được.”

      “Em…”

      “Huân Y, chị có thể cho em chuyện. Có lần Phí Dạ uống rượu, Dận , từ khi Phí Dạ theo ấy chưa bao giờ uống quá nhiều rượu. Có thể thấy Phí Dạ luôn rất ràng mình làm gì, người như vậy, sao lại say rượu chứ?”

      “Có lẽ… ấy có tâm khác.” Trong lòng Huân Y run rẩy, nhưng vẫn cãi bướng câu.

      Mạch Khê thấy thế thở dài, lại nghĩ nghĩ, “Huân Y, ra, hai người bên nhau được, ngoài duyên phận còn cần dũng khí. Như em chưa thấy có dũng khí.”

      “Em cần. Nếu ấy thích em, sao lâu như vậy lại có liên lạc? Điều này chỉ có thể chứng minh, trong lòng ấy, em hề quan trọng.”

      Huân Y nghĩ đến đấy trong lòng khỏi hoảng hốt.

      “Huân Y, em phải biết vị trí và thân phận của Phí Dạ. ấy là người đàn ông lưỡi dao, em cho rằng gánh nặng tâm lý của ấy sao?”

      câu này của Mạch Khê thức tỉnh Huân Y!

      Thấy bộ dáng thẫn thờ của , trong đầu Mạch Khê chợt lóe ra ý nghĩ, đảo mắt vòng rồi , “Nhưng mà, Phí Dạ này cũng được nhiều thích lắm. ấy vừa từ Provence về mà có mấy chủ động thổ lộ rồi. Thực ra đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Người đàn ông ưu tú như Phí Dạ, mỗi cử chỉ đều toát vẻ đĩnh đạc. Đây là mẫu người mà mấy thiên kim tiểu thư thích nhất đấy.”

      Huân Y vừa nghe thấy thế, nhất thời nóng nảy, cắn cắn môi, tức giận đứng bật dậy…

      “Sao mấy đó có thể làm như vậy? Còn Phí Dạ? Chẳng lẽ ta cự tuyệt sao?”

      Mạch Khê nhàng cười, “Đó là chuyện của Phí Dạ, về phần cự tuyệt hay chị , chỉ biết là đến giờ vẫn còn có quấn lấy Phí Dạ.”

      “Cái gì?”

      “Huân Y à, em phải biết cái gọi là ‘nam truy nữ cách tòa sơn, nữ truy nam cách tầng sa’. Những quấn quýt lấy Phí Dạ chị đều thấy, là rất được, đều khiến đàn ông kìm lòng được.”

      Huân Y nắm chặt tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay!

      “Nếu chị là Phí Dạ ấy mà, kìm lòng nổi đâu…” Mạch Khê cố tình đổ thêm dầu vào lửa, uể oải .

      đáng giận !” Huân Y tức giận, hung hăng , nghiến răng nghiến lợi.

      Mạch Khê thầm cười, lại hắng hắng giọng, vừa định tiếp tục khiêu khích nghe thấy quản gia báo Lôi Dận về.

      Người làm xếp hàng ở cửa, chỉ trong chốc lát, cửa lớn được mở ra. Ánh nắng đầu chiều càng tôn lên dáng vẻ cao lớn của người đàn ông. Vừa vào đến cửa, bước nhanh đến, bên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.

      Tất cả người làm đều cung kính cúi người, liền giơ tay lên ý bảo mọi người làm việc của mình.

      Mạch Khê vẫn ngồi sofa, hề tiến đến, chỉ nhàng cười với người đàn ông. Nhìn thoáng qua ánh nắng hắt xuống sàn, cười cười, “Dận, bây giờ mới đầu giờ chiều, sao hôm nay về sớm vậy?”

      Khóe môi Lôi Dận gợn vẻ dịu dàng, còn thấy lạnh lùng đâu nữa, trong mắt cũng chỉ còn hình ảnh của vợ và đứa con. cúi người hôn Mạch Khê rồi , “ nhớ em với con.”

      xong, liền khom người bế đứa lên…

      “Này, Dận, thằng bé còn ngủ, đừng đánh thức nó dậy…” Mạch Khê thấy thế lập tức tiến lên, nhưng chưa xong, thấy Lôi Dận thuần thục ôm thằng bé vào lòng, như thể chẳng có gì khác đáng quan tâm.

      “Con , nhớ ba ?” khi Lôi Dận bế thằng bé buông tay. cọ cọ lên khuôn mặt đáng của thằng bé, cho đến khi…

      “Oa…” Thằng bé ngủ ngon bỗng bị đánh thức, khóc ré lên…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :