1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      4. Mượn cơ hội doạ dẫm (2)
      Khuôn mặt tuấn tú bất thình lình ghé sát vào khiến Huân Y mở to hai mắt, hai má bỗng đỏ lên. hơi lui người về phía sau, mất tự nhiên , “ có gì…, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đứng trước mặt tôi để làm gì hả?”

      muốn ‘phát huy’ bản tính sắc nữ, nhưng nhìn cơ thể người đàn ông này quá sức hấp dẫn.

      Phí Dạ bất đắc dĩ liếc , “Tôi chỉ muốn ra đây hỏi , vì sao trong phòng tắm có nước lạnh?”

      Huân Y ngu ngơ hỏi, “ cần nước lạnh để làm gì?”

      “Đương nhiên là để tắm nước lạnh rồi!” Phí Dạ dùng ánh mắt như gặp phải người ngoài hành tinh để nhìn Huân Y.

      Huân Y kinh ngạc, chỉ chỉ lên , “Ở đây tôi đặt hệ thống nước nóng 24 giờ.”

      “Tôi biết, nhưng mà tôi có thói quen tắm nước lạnh.” Phí Dạ lại cường điệu .

      Á?…

      Huân Y nhìn cách quái dị, “Xin đấy, tôi bao giờ tắm nước lạnh, bởi vì tôi sợ lạnh, cho nên lắp thiết bị cung cấp nước nóng 24 giờ, có nước lạnh đâu.”

      Sắc mặt Phí Dạ trở nên cực kỳ khó coi…

      “Như vậy trời nóng, phải cũng tắm nước ấm đấy chứ?”

      “Đương nhiên. Cơ thể của tôi quen rồi, đột nhiên dùng nước lạnh sinh bệnh.” Huân Y vô cùng nghiêm túc.

      Phí Dạ nhắm mắt cái, lúc mở ra ánh mắt mang theo vẻ bình tĩnh mọi khi…

      “Lấy nước lạnh cho tôi, tôi chỉ tắm nước lạnh.” Như là câu mệnh lệnh vậy.

      Huân Y vừa nghe thấy thế, gì cả, chỉ chìa tay về hướng

      Phí Dạ hiểu, nghi hoặc nhìn .

      “Cần nước lạnh phải thêm tiền.” Huân Y như thể hảo tâm giải thích.

      Phí Dạ cau mày, “Thêm tiền?”

      “Đúng vậy.” Huân Y cười híp mắt, “Chỗ này của tôi có thể cung cấp nước ấm 24 giờ, chỉ mỗi tội là có nước lạnh. Nếu muốn dùng nước lạnh, phải thêm tiền mới được.”

      “Thêm bao nhiêu?” Phí Dạ chẳng còn quan tâm nhiều. Thời tiết chết tiệt này đương nhiên là phải tắm nước lạnh rồi.

      Huân Y giơ ngón tay ra với , chậm rì rì : “Mỗi ngày thêm 100 Euro nhá. tại nguồn nước toàn cầu khan hiếm, nước ấm tôi miễn phí cho rồi, nước lạnh thể miễn phí được nữa…”

      thành vấn đề, lập tức bơm nước lạnh cho tôi.” Phí Dạ đợi xong liền chặn ngang, xoay người lên tầng.

      Huân Y nhìn theo bóng lưng cao lớn của , tầm mắt lại hạ xuống dưới, cuối cùng thể nhịn được mà bật cười. Lúc này có thể nhìn cái khăn tắm bên hông có bao nhiêu buồn cười. Đó là khăn tắm của , bên có nhân vật hoạt hình, vây quanh hông của người đàn ông trông là kỳ quái.

      Có điều… sướng rơn lên, vẻ mặt cười đến xấu xa. Mỗi ngày có 600 Euro, giàu to rồi, giàu to rồi…

      __________________

      Mâu thuẫn, vĩnh viễn thể dung hòa được. Nhất là giữa nam và nữ sống chung, chắc chắn phát sinh mâu thuẫn.

      Sau khi Phí Dạ đồng ý thêm 100 Euro mỗi ngày, rốt cục cũng được tắm bằng nước lạnh. Tuy rằng biết thừa là nhóc Huân Y kia nhân cơ hội lừa đảo, nhưng được tắm rửa dễ chịu còn sướng hơn phải tắm bằng nước ấm trăm lần.

      Từ phòng bếp truyền đến mùi thức ăn nồng đượm, lại có thêm hương dầu ôliu. Ở đây là Provence, chẳng những sản xuất nhiều tinh dầu, rượu vang, mà còn sản xuất được dầu ôliu cực kỳ giá trị. Những sản phẩm từ ôliu khác của Lôi thị đều được chuyển từ Provence tới.

      Phí Dạ đến phòng bếp, dựa người vào cửa nhìn Huân Y nấu ăn trong đó. Tầm mắt đảo qua bàn ăn, rất khá, sắc vị đều hoàn hảo! ngờ còn trẻ tuổi vậy mà giỏi nấu nướng.

      Hẳn là cảm nhận được hơi thở nam tính trong khí, Huân Y ngoảnh đầu lại thấy Phí Dạ đứng dựa vào cửa. ăn mặc vô cùng chỉnh tề, quần âu, áo sơmi xắn tay. Nhìn vẫn mang vẻ cương nghị, phi phàm, có điều…

      Bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên, Huân Y kìm được liền huýt sáo cái…

      “Phí Dạ, buổi tối ngủ, phải cũng mặc thế này đấy chứ?” Tuy rằng nhìn rất tuấn tú, nhưng tối rồi mà còn ăn mặc đứng đắn như vậy, liệu có phải là buồn cười quá ?

      “Bây giờ còn chưa đến giờ ngủ.” Phí Dạ thản nhiên .

      Huân Y lắc lắc đầu, “Ngay cả quần áo thoải mái chút cũng có sao?”

      Phí Dạ nhíu mày lại, “Cơ bản là tôi có cơ hội mặc quần áo kiểu thoải mái đó.”

      Huân Y ràng. Đàn ông có thân phận như , cả ngày đều phải giao tiếp với những người lạnh lùng, mà vốn là bàn chuyện nghiêm túc, đột nhiên mặc trang phục thoải mái đúng là có chút là lạ.

      “Còn quần áo ở nhà? Đừng ngay cả quần áo ở nhà cũng có đấy nhé!”

      có.” Phí Dạ trả lời rất tự nhiên.

      Suýt chút nữa Huân Y bị sặc nước miếng, hắng hắng giọng rồi thầm, “ đúng là quái nhân trong các loại quái nhân…”

      “Cái gì?” Phí Dạ nghe , liền hỏi.

      “À, , có gì…”

      “Huân Y, phải giúp tôi việc nữa.” Phí Dạ đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống, nhìn .

      .”

      “Tôi cần bộ đồ dùng hằng ngày mới, ít ra tôi dùng khăn tắm của con .” Vẻ mặt Phí Dạ nghiêm túc hơn cả nghiêm túc. Ở đây giống như trong khách sạn, nhu yếu phẩm đều phải tự mình chuẩn bị.

      Huân Y nhíu mày, “Xin người, nghĩ là tôi thích người khác dùng khăn tắm của tôi à?” ngồi xuống, lại chìa tay ra trước mặt Phí Dạ…

      Phí Dạ sửng sốt, “Để làm gì?”

      bảo tôi mua đồ dùng hằng ngày cho , đương nhiên phải đưa tiền cho tôi .”

      Phí Dạ nhìn vào cặp mắt long lanh của , khoanh hai tay trước ngực, sau đó mới đạm giọng hỏi, “Có việc tôi khó hiểu, bỏ ra 600 Euro thuê nhà để làm cái gì. Vật dụng hàng ngày còn muốn tính tiền hả?”

      “Phí Dạ à, mới chỉ là tiền thuê nhà, tiền mua đồ dùng tính vào, nếu muốn dùng đồ mới, đương nhiên phải đưa thêm tiền.”

      Phí Dạ bất lực, đành đứng dậy lấy ví tiền, rút từ trong ra tờ tiền giá trị lớn, “Đủ chưa?”

      Huân Y cười híp mắt rồi nhận lấy, “Đủ rồi, đủ rồi, nhiều nữa lại thành thừa nha.”

      Phí Dạ thèm để ý đến , chỉ thầm thở dài hơi.

      Huân Y cười thầm, rồi lại hắng giọng, “Phí Dạ, có biết đàn ông khi nào là mê người nhất ?”

      Phí Dạ lắc đầu. việc gì phải để ý đến loại chuyện này.

      “Chính là lúc cấp tiền cho phụ nữ.”

      Phí Dạ bất đắc dĩ đành phải giải thích, “Tiền này là để mua đồ dùng hằng ngày.”

      “OK,OK, đương nhiên là tôi biết rồi, chỉ là lái chút thôi. đúng là gã đầu gỗ, chút óc hài hước mà cũng có.” Huân Y nhún nhún vai, rồi ngồi xuống bàn ăn. Thấy Phí Dạ cũng có vẻ chuẩn bị ăn, đập tay xuống…

      làm gì đấy?”

      Phí Dạ sửng sốt, “Dùng cơm mà, còn có thể làm gì nữa?”

      Huân Y lập tức : “Ngài Phí Dạ, đây là bữa tối do tôi làm.”

      “Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, còn rất phong phú nữa.” Phí Dạ thà , “Có điều, nếu thêm rượu vang nữa càng hoàn hảo hơn.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      4. Mượn cơ hội doạ dẫm (3)
      Huân Y nghe thế nụ cười có vẻ giảo hoạt, “Phí Dạ này, đây là bữa tối của tôi. Nếu muốn ăn tối có thể ra ngoài nhà hàng.”

      “Ra nhà hàng?” Phí Dạ chau mày lại, nhìn mấy đĩa thức ăn ngon lành bàn. nhóc này ràng là làm phần cơm cho hai người.

      “Đúng vậy, nhà hàng đó, có điều cách chỗ này rất là xa.” Huân Y khoa chân múa tay, “Cho nên á…” cầm đĩa thức ăn giễu qua trước mặt Phí Dạ, mùi thơm lập tức xộc thẳng vào mũi.

      Phí Dạ cũng thông minh, hỏi ngắn gọn, “ chuẩn bị đòi thêm bao nhiêu tiền?”

      “Thông minh nha.” Huân Y che miệng cười cười, “Lần này ngốc chờ tôi chủ động ra khỏi miệng.”

      Phí Dạ liếc cái, lắc đầu, “ chỗ kia chỉ là tiền thuê nhà, nhất định có tiền cơm. , còn muốn bao nhiêu tiền nữa mới phục vụ tôi ngày cơm ba bữa?”

      “Đâu có, đâu có, chỉ cần thêm 200 Euro thôi. cũng biết mà, tôi như là thục nữ cứ mỗi ngày ra vào xó bếp nấu nướng cho , rất nhanh già…”

      Còn chưa đợi xong, Phí Dạ xoay người rời khỏi phòng ăn…

      Ánh mắt Huân Y căng thẳng hẳn, trong lòng có đôi chút hoảng loạn. Sao lại bỏ ? Chẳng lẽ quá đáng sao?

      “Chuyện kia…giá cả chúng ta có thể chuyện ổn thỏa mà.” lẽo đẽo theo sau , giọng .

      Phí Dạ cũng thêm, chỉ lấy ví từ trong người ra, rút từ ngăn giữa tờ chi phiếu sau đó ký roẹt cái, đưa cho Huân Y.

      “Từng này tiền đủ chưa?” Ngữ khí của vô cùng thản nhiên, có chút tức giận hay vui nào cả.

      Huân Y nhận lấy chi phiếu của , ánh mắt bỗng sáng lên…

      “Chỗ tiền này là tất cả chi phí của tôi trong thời gian ở nhà , nếu còn dám đòi này đòi kia với tôi, tôi cho biết tay đấy, có nghe ?” Bàn tay Phí Dạ giơ ra, kiêng dè mà nâng cằm lên, ngón tay thô ráp chạm đến làn da mềm mịn của . Cảnh tượng này, có đôi chút mờ ám.

      Huân Y nhìn vào đôi mắt , chợt kinh hãi. lập tức đẩy bàn tay ra, hắng hắng giọng, “ đúng là, biến tôi thành kẻ ham tiền, người ta cũng chỉ là cần gấp mà thôi…”

      Phí Dạ nhíu mày, “Cần gấp? đúng thiếu tiền sao?”

      Huân Y liếc cái, “ phải đâu, tóm lại là có cũng được. Được rồi, được rồi, ăn cơm , đói chết mất.”

      Phí Dạ nhìn theo bóng lưng của , gương mặt có vẻ khó hiểu.

      ________________

      Lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Huân Y cùng với người đàn ông ‘qua đêm’ dưới mái nhà! Hơn nữa, người đàn ông này lại có bối cảnh xã hội đen, được tính là người đàn ông xa lạ.

      Huân Y dựa vào đầu giường, nhìn nhìn lại tấm chi phiếu trong tay. đó là nét bút cứng cáp, mạnh mẽ, từ đó có thể thấy được phần nào tính cách của người đàn ông này.

      “Phí Dạ…Phí Dạ…” nhẩm nhẩm lại cái tên này, trong đầu lại lên hình ảnh lúc ăn cơm; Rất im lặng, cũng thực tao nhã, mỗi cử chỉ đều vấy chút thô lỗ nào của xã hội đen, thậm chí cả cách cầm khăn tay lau miệng cũng mang vẻ trầm tĩnh khó tả khiến người ta phải mê muội.

      thể , rất chú ý đến . Lần đầu tiên nhìn thấy , trong lòng nổi lên rung động khó tả. Kỳ còn muốn chờ đợi ở Provence để nhìn thấy .

      Rón ra rón rén xuống giường, mở cánh cửa phòng ngủ ra. Chỉ còn cách hành lang mà phía đối diện chính là phòng cho khách, cũng chính là phòng của Phí Dạ. Huân Y cắn cắn môi. Cửa phòng bên đóng hẳn, từ bên trong hắt ra ánh đèn, vẫn còn chưa ngủ…

      Người đàn ông này đúng là quân tử, nếu đổi lại là gã khác, nhất định lợi dụng cơ hội để làm chuyện xằng bậy. Chẳng lẽ chính nhân quân tử còn tốt sao? Chẳng lẽ còn hy vọng làm gì đó sao? Suy nghĩ biến thái!

      Miên man suy nghĩ, lần nữa trở lại giường, rồi Huân Y rên lên tiếng… mất ngủ!

      Phí Dạ luôn có thói quen dậy sớm. Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, cũng tỉnh ngủ luôn. ưu điểm lớn, đó là có thể thích ứng nhanh với hoàn cảnh sống, mà bị ảnh hưởng, chi phối nhiều.

      Sắc trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có ánh nắng dịu cùng làn gió mát thổi qua cánh đồng oải hương. Nhìn đồng hồ, ngủ nhiều hơn mọi khi, đúng là mùi hoa oải hương rất tốt cho giấc ngủ.

      Tất cả đều tĩnh lặng, tầng, dưới tầng đều thanh nào.

      qua phòng ngủ, tiếng bước chân của hẳn là đánh thức con mèo , trong phòng lập tức truyền đến tiếng kêu của nó. Ngay sau đó, nó ra khỏi phòng ngủ, cọ cọ lên chân Phí Dạ, còn phát ra tiếng kêu uể oải.

      Phí Dạ hơi nuốt nước miếng. Có trời mới biết, từ ghét mấy loại động vật xù lông này. Vất vả lắm mới tránh khỏi mấy cái dụi dụi của con mèo, vừa nhấc chân…

      Con mèo nào đâu biết suy nghĩ của Phí Dạ, còn tưởng đùa với nó nên vồ cái!

      Phí Dạ đứng vững được, lập tức ngã nhào vào phòng ngủ. Con mèo càng khoái chí hơn, dụi lên người tới tấp khiến liên tục lùi về sau. Ngay sau đó, chân đập vào chân giường, cả thân mình cao lớn nhào cái, đổ thẳng xuống…

      giường, Huân Y ngủ cực kỳ ngon lành, từ đầu đến cuối hề biết có gã đàn ông vào trong.

      Khi khuôn mặt gần sát mặt đối phương, Phí Dạ liền ra tay đúng lúc. Hai cánh tay rắn chắc của chống xuống hai bên Huân Y, lúc này mới có thể tạo khoảng cách giữa thân mình hai người.

      Nguy hiểm

      Phí Dạ muốn làm cho mình bị ác cảm. Dù sao cũng là đàn ông, cứ như vậy xông vào khiến người ta hiểu lầm.

      muốn nhổm người dậy ra, nhưng đúng lúc này, Huân Y nằm dưới lại khẽ cựa mình, nhàng ‘ưm’ tiếng. mềm mại như chú mèo con, đôi mắt nhắm chặt, hẳn là ngủ rất say, còn cái đầu cứ dụi dụi, đáng .

      Phí Dạ quên luôn động tác đứng dậy, theo bản năng nhìn về người con bên dưới… sai, trong mắt , chỉ là đứa trẻ, hơn nữa còn là bé. Nếu nhớ nhầm, mới chỉ có mười tám tuổi. Lúc Mạch Khê rời khỏi tòa thành cũng từng ấy tuổi….

      Ánh mắt thoáng trầm xuống, hình ảnh Mạch Khê lại lên trong đầu. lại nhìn Huân Y. ngủ rất say, lúc này ngũ quan xinh xắn mới hoàn toàn được phô bày, hơi thở nhè . Có điều, đây là lúc ngủ, còn khi tỉnh lại, chỉ có thể dùng từ ‘thông minh’, ‘lanh lợi’ để hình dung mà thôi.

      Có điều…Giờ khắc này, nhìn Huân Y có vẻ đẹp thực trầm tĩnh. Ánh sáng dịu chiếu vào gương mặt trẻ trung. Tuy rằng dung mạo của phải loại nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có những nét thu hút khó tả, như là trong bức họa, khiến người ta nhìn thấy thoải mái, có thể quên hết mọi bi thương.

      Phí Dạ nâng tay, kìm lòng được mà áp lên má . Cảm giác mềm mại dưới đầu ngón tay khiến tim bỗng có chút nhộn nhạo chưa từng thấy….

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      5. Nhà có mị nam (1)
      Dưới thân, Huân Y lơ đãng ‘ưm’ tiếng. tiếng kêu khe khẽ khiến Phí Dạ tự chủ được mà mỉm cười. bé vẫn mãi là bé, lúc ngủ cũng chẳng đề phòng gì. Phí Dạ than tiếng rồi thay kéo tấm chăn lên, thấy đôi mày đen của hơi nhíu lại, hẳn là nằm mơ nên nâng tay khẽ vuốt chỗ ấn đường của

      “A…” Trong lúc ngủ mơ, Huân Y có chút an phận, lại có lẽ là bởi hơi thở đàn ông xa lạ trong phòng nên mí mắt run run, đôi mắt hé mở ra.

      Phí Dạ sửng sốt, trong lòng khỏi chán nản vì đánh thức dậy. vừa muốn thu bàn tay về đột nhiên thấy Huân Y ngồi dậy, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ , bộ dáng như con thú nép vào lòng .

      “Huân Y…” Kỳ , Phí Dạ muốn giải thích với , cũng muốn nguyên nhân vào phòng, nhưng…

      Huân Y ngẩng khuôn mặt nhắn lên, đôi má lúm đồng tiền khẽ gợn. Ánh nắng chiếu lên hai má khiến làn da càng thêm trắng mịn, lại có vẻ yếu ớt. Đôi mắt Phí Dạ nhìn chăm chú vào nụ cười tươi rói của , sâu trong đáy lòng lại nổi lên cảm giác khó hiểu.

      “Phí Dạ…” Huân Y cúi đầu gọi tên , ngây ngô cười, trông giống vừa say rượu. lúc Phí Dạ thất thần biết làm thế nào chủ động ngửa mặt lên, rồi… “Chụt!” – cái hôn lên mặt , sau đó lại tựa đầu vào ngực .

      Phí Dạ như cảm thấy hương thơm nữ tính xộc thẳng vào mũi, mang theo hương nước hoa oải hương dịu , vô cùng dễ chịu. Nụ hôn mềm mại đặt lên má khiến có chút run rẩy. có đôi chút muốn làm tình huống này, cứ nghĩ rằng sợ hãi đến mức hét ầm lên, có điều…

      Bàn tay to nhịn được liền nâng lên, nắm lấy hai vai . Thấy vẫn tựa vào ngực mình, hơi cúi đầu, trong lúc lơ đãng, khuôn mặt cương nghị khẽ áp vào mái tóc mềm mượt của , thậm chí có thể cảm nhận được hương thơm ngát. khỏi bật cười, đúng là người đến chút phòng bị cũng có. Chẳng lẽ biết đàn ông nguy hiểm đến mức nào sao? Nhất là đối với những bé như , đàn ông trở nên như thợ săn mà vồ lấy vậy.

      “Huân Y, tôi cũng cố ý xông vào…” ra có chút khó khăn. biết có tin hay , tóm lại là cần phải giải thích với mới được, “Là do mèo của …”

      như thế nào chăng nữa cũng thể tiếp được. Bất luận là ai cũng đều tin chỉ vì con mèo mà xông vào phòng.

      Người con trong lòng vẫn lặng yên, ngoan ngoãn.

      Phí Dạ than tiếng, “Tôi biết chắc chắn là tin, nhưng mà tôi…”

      “Hô…hô…” Tiếng hít thở đều đều vang lên, thanh rất , vừa nghe biết là ngủ rất say…

      Phí Dạ ngạc nhiên…

      Lại nhìn Huân Y trong lòng, đúng là ngủ say!

      Trong lúc nhất thời, đầu óc ong lên. Vừa rồi phải là tỉnh sao? Trong tình huống như thế này mà lại có thể bình yên vào giấc ngủ hay sao? Còn nữa…Vừa rồi ràng là hôn . Chẳng lẽ…đều là nằm mơ?

      Nhìn thấy Huân Y ngủ với dáng vẻ vô ưu vô lo, khiến Phí Dạ dở khóc dở cười…

      _____________

      băng ghế trong trang trại, Huân Y vẫn cầm quyển sách rất dày, miệng cắn cắn cái bút, đôi mày nhíu chặt lại. Qua hồi lâu, rốt cục cũng tuyệt vọng mà hừ lên tiếng rồi gấp sách lại. Chợt nghe bên tai có tiếng đàn ông trầm thấp…

      làm ra đáp án sai, cho nên càng xem càng hiểu.”

      Huân Y bị tiếng đột ngột này làm cho hoảng sợ, theo phản xạ liền quay đầu lại. Đối diện với đôi mắt trầm ổn kia dưới ánh mặt trời, tim “thình thịch” tiếng.

      , sao xuất như quỷ thế hả?”

      Phí Dạ nhìn cái rồi ngồi xuống bên cạnh, “Là tại đọc sách hăng say quá, nên nghe thấy tiếng bước chân tôi thôi.”

      đứng phía sau tôi bao lâu rồi?” Huân Y cảnh giác hỏi. Trời ạ, phải là mấy trò hề đau khổ của mình lại bị thấy được chứ hả?

      Dường như nhìn thấu tâm tư của , Phí Dạ thản nhiên nhếch môi, “ nhanh chậm, đủ để tôi xem hết nội dung chương này.” xong, duỗi tay ra lấy quyển sách tay Huân Y.

      Huân Y thầm kêu rên tiếng, “Khiếp quá…”

      trộm nhìn . tập trung tinh thần xem nội dung trong cuốn sách. Ánh dương tô điểm lên gương mặt cương nghị của , lại có vẻ mị hoặc, nam tính. Đáy lòng Huân Y nổi lên nỗi rung động quen thuộc, bất giác lại nhớ đến giấc mơ lúc trước… mơ thấy mình gặp mãng xà trong rừng. Đúng lúc tuyệt vọng Phí Dạ xuất . Dĩ nhiên, phía sau là ánh mặt trời rực rỡ làm cho bóng dáng càng cao lớn hơn, ngay cả con mãng xà nhìn thấy cũng phải sợ đến mức quay đầu bỏ .

      Trong giấc mơ, bên môi Phí Dạ vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng. gì, chỉ bế ra khỏi cánh rừng rậm. Trong mơ, thấy tim mình đập cực nhanh. Khi vừa cúi đầu xuống, kìm lòng được mà ôm lấy cổ , đặt nụ hôn lên má

      Giấc mơ này quá đỗi chân thực, chân thực đến mức…khi tỉnh lại, dường như còn có thể cảm nhận thấy hơi thở của , là hơi thở nam tính, là hơi thở chỉ thuộc về riêng

      Giờ phút này, nhìn , Huân Y bỗng như bị lạc mất hồn phách. Người đàn ông này đẹp trai, nhất là vào thời điểm tập trung tinh thần lại càng thêm mê người…

      Nếu, có thể hôn

      “Tất cả đáp án của đều sai.” Phí Dạ xem xét rất cẩn thận, lại nhìn thoáng qua bìa sách rồi nhíu mày nhìn , thấy ngắm mình với ánh mắt mê ly, khó hiểu mà hỏi câu, “ muốn học nghiên cứu sinh?”

      cần xem nữa.” Lúc này Huân Y mới từ trong mộng bước ra, đỏ bừng mặt mà cướp lại quyển sách, nhanh chóng ổn định tâm tình bối rối rồi rầu rĩ : “Đúng vậy, đúng vậy, tôi chuẩn bị học nghiên cứu sinh. Nhưng ai biết là tiếng lại làm khó tôi đến vậy, ai biết là muốn xin học nghiên cứu sinh ở Havard lại khó đến thế chứ! Tôi là người Pháp, sao cứ nhất định phải học tiếng ?”

      Phí Dạ nhìn khuôn mặt nghẹn hồng của cười cười, “Tôi nghĩ, Pháp cũng là nước phát triển, giao lưu quốc tế, học tiếng cũng là chuyện bình thường, nhất là ở Provence này.”

      “Học đương nhiên là thành vấn đề, tôi cũng là người chăm học mà. Nhưng xem, xin học nghiên cứu sinh cũng phải viết đề tài bằng tiếng , như thế có khác gì khiến người ngoại quốc càng phải lo lắng hơn?” Bất giác, Huân Y lại ngồi than vãn trước mặt Phí Dạ, giọng nghe ra có điểm oán trách.

      Dường như Phí Dạ bị dáng điệu này của làm cho buồn cười, nhếch môi, giọng bình tĩnh, “Xem ra thành tích của tồi, nếu thể theo học ở Havard. Ngôn ngữ chỉ là loại hoàn cảnh, có gì mà khó cả.”

      Huân Y nhìn , dường như lại nhớ tới điều gì đó, liền ôm lấy cánh tay

      “Suýt chút nữa tôi quên mất, là người Mỹ.”

      Phí Dạ nhún nhún vai, “ đúng ra, tôi là con lai.” Cha là người Mỹ, mẹ lại là người Hàn Quốc, đúng lý mà , phải có huyết thống da trắng hoàn toàn.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      5. Nhà có mị nam (2)
      Huân Y có chút kinh ngạc, cũng hiểu bản thân mình vừa hỏi vấn đề ngớ ngẩn nên nuốt nước miếng, “Tôi nghe Mạch Khê tốt nghiệp đại học Havard.”

      Phí Dạ gật đầu.

      “Còn nghe …bằng cấp của rất cao.”

      Phí Dạ nhìn , lãnh đạm : “Nếu tiến sĩ là cao cứ cho là như thế .” Có trời mới biết, loại bằng cấp này đối với chả có gì to tát cả.

      Nào ngờ, Huân Y vừa nghe thấy vậy hét lên tiếng, hai bàn tay bé ôm chặt lấy hai má

      còn trẻ như vậy mà là tiến sĩ? Trời ạ, học cần thời gian sao?”

      Phí Dạ cảm nhận được mềm mại bên gò má, giống như sáng sớm nay vậy, ánh mắt khỏi nóng lên, “ bé, tôi năm nay ba mươi ba tuổi rồi, so với tuổi có thể gọi tôi là chú đấy.”

      “Chú? Đừng nhé! Xưng hô khó nghe.” Huân Y cười khẽ rồi liếc cái, đôi đồng tử đảo tròn, “Nhưng mà, lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy, đáng lý cũng nên giúp đỡ tôi mới đúng.”

      Phí Dạ là người thông minh, có lẽ đối với chuyện tình cảm nam nữ có vẻ chậm chạp nhưng chuyện nhìn thấu lòng người vẫn rất giỏi.

      hỏi tôi như vậy, chắc là có liên quan đến chuyện học của rồi.”

      Huân Y bày ra vẻ mặt tán thưởng, “Đúng đúng, tôi phát ra, chuyện với đàn ông có chỉ số thông minh cao, bằng cấp cao rất thoải mái. Ngài Phí Dạ, đúng là con giun trong bụng tôi, à, , ý tôi là…”

      “Được rồi, , muốn tôi giúp thế nào đây?” Phí Dạ thấy suy nghĩ từ để ca ngợi nhịn cười được, giọng .

      Huân Y càng cao hứng, “Làm thầy phụ đạo cho tôi . thông mình như vậy, mà lại từng học ở Havard, có , tôi nhất định gặp vấn đề gì nữa.”

      Phí Dạ thấy bộ dáng của nghi hoặc hỏi, “ thế giới nhiều trường tốt, ở Pháp cũng rất tốt, vì sao lại phải chọn Havard?”

      Chỉ là câu hỏi bình thường nhưng ánh mắt Huân Y dần ảm đạm, bàn tay bé cũng chậm rãi buông thõng xuống…

      Vẻ mặt này in trong mắt Phí Dạ, biết vì sao, trái tim bỗng lặng .

      ra…” Đúng lúc Phí Dạ nghĩ rằng trả lời tiếng nhàng vang lên, có chút đáng thương, “Đại học Havard vẫn là nguyện vọng của ba mẹ tôi. Lúc trước họ cũng rất muốn đến Havard học nhưng sau lại bị bỏ lỡ. Đến lúc tôi lớn lên chút, họ dồn kỳ vọng đó lên tôi, nhưng họ còn đợi đến khi thấy tôi học đại học …”

      Lời tiếp theo, nếu Phí Dạ cũng hiểu được. Thực tế, chuyện thân thế của , nghe Mạch Khê kể qua. mười tám tuổi, mình sống ở đây, như vậy hẳn là muốn lưu giữ hồi ức về cha mẹ.

      Nỗi đau trong mắt khiến tim khẽ nhói, hai cánh tay rắn chắc thể khống chế mà ôm lấy , vỗ vỗ bả vai an ủi . luôn là người đàn ông ít lời, càng biết phải an ủi như thế nào. Có lẽ, gì lại là cách tốt nhất.

      Có điều… này đúng là gợi lên cảm giác muốn bảo vệ trong .

      Huân Y rúc vào lòng , chóp mũi ê ẩm, nhưng hề khóc. có thể cảm nhận được an ủi của Phí Dạ. Giờ phút này, mới phát ra, lồng ngực người đàn ông này rộng, gần như có thể chôn vùi . cảm giác an toàn dần nảy sinh trong , hai cánh tay cũng ôm lấy hông . Nỗi xót xa trong lòng giờ này cũng dần được thay thế bởi ngượng ngùng, ngọt ngào.

      “Nhiều năm qua, đều là tự chăm sóc mình sao?” Tiếng trầm thấp của Phí Dạ từ lồng ngực truyền vào tai Huân Y lại tràn ngập từ tính.

      Huân Y cắn cắn môi, rồi ngẩng đầu, má lúm đồng tiền lại nở rộ…

      “Còn có ông Cather mà, ông rất quan tâm đến tôi. Tôi còn có rất nhiều bạn tốt, hề độc chút nào.”

      Khuôn mặt Phí Dạ cách rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn vẻ kiên cường trong hai mắt , đáy lòng bỗng dưng lại sinh ra rung động khó tả. Thế nhưng biết rằng, tư thế của hai người có bao nhiêu phần ái muội…

      cần tiền, là có liên quan đến chuyện học hả?”

      Huân Y gật đầu, “ ra tôi lo lắng rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như dựa theo thành tích của tôi bây giờ cần có thầy phụ đạo. Ngoài ra, khi học lại phát sinh đủ thứ tiền, tiền nhà trọ, tiền ăn. Học bổng ở Havard xin khó như vậy, ngộ nhỡ xin được sao? Tôi muốn để ông Cather biết, cũng muốn ông bỏ tiền túi ra cho tôi. Tuy rằng tại rượu trang hoạt động rất hiệu quả, cũng có lợi nhuận, nhưng ông Cather cũng phải lao động vất vả mới có được. cũng biết, hôm lễ cưới Mạch Khê, tôi rất muốn tới, nhưng kỳ thi gần đến rồi, khi tôi , chắc chắn thất bại…”

      Tuy rằng ‘đông câu, tây câu’ nhưng Phí Dạ có thể hiểu được ý trong lời của , cũng hiểu được nguyên nhân ngừng dọa dẫm , còn cả nguyên nhân uống rượu rồi khóc trong điện thoại. này, hóa ra lại có tâm tư như vậy.

      “Yên tâm , có tôi ở đây, thuận lợi học nghiên cứu sinh.” Phí Dạ có vẻ rất tự tin.

      sao? tốt quá.” Ánh mắt Huân Y lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối lại, “Chuyện kia…học phí phụ đạo của hẳn là rất cao nhỉ?”

      Phí Dạ vốn muốn đùa chút nhưng nhìn vẻ dè dặt của cười cười, “Miễn phí còn được sao?”

      Huân Y mừng như điên, chỉ còn thiếu nước ôm lấy mặt cắn cắn vài cái…

      đúng là ba phải…” kéo , “Tôi…tôi cũng thu nhiều tiền của như vậy nữa.”

      “Được rồi, chỉ cần nghe theo lời tôi sai bảo là được rồi.” Tâm tình Phí Dạ cũng bị lây từ , bỗng thấy thoải mái, “Nhưng mà phải thay đổi kiểu chuyện . Từ hôm nay trở , tôi thích cách của .”

      “Ừm.” Huân Y nghe lời gật đầu, nhìn thấy bộ dáng làm thầy nghiêm nghị của rung động trong lòng đối với lại thêm cảm giác sùng kính, “Tôi nghe lời , còn ở chỗ này, tôi cho cảm thấy được phục vụ chu đáo.”

      Phí Dạ cười thầm, cúi đầu , “ nhóc, đừng có đằng làm nẻo.”

      “Á, tôi làm sao vậy?”

      Phí Dạ lấy quần áo để bên lại, giơ lên rồi thản nhiên hỏi, “Đây là cái gì?”

      Huân Y lấy lại, nghiêng đầu, “Là quần áo mặc ở nhà. Tôi tỉ mỉ lựa chọn cho , này, tôi cũng lấy tiền của đâu đấy. Tuy đến đây làm việc nhưng cũng thể mặc âu phục, giày da đến ruộng hoa, nhất là đến vườn nho. Cho nên tôi tốt bụng mua cho mấy bộ quần áo mặc ở nhà.”

      “Quần áo mặc ở nhà?” Hôm nay, vừa thấy mấy bộ quần áo này Phí Dạ khiếp hãi. Giờ nhìn lại, chẳng những là màu sắc sặc sỡ, thậm chí bên còn là họa tiết mà mấy bé con hay thích. Có nhân vật hoạt hình, có hình thú con, thậm chí còn có hình kẹo que. khó tưởng tượng nổi bộ dáng mình khi mặc mấy bộ quần áo này vào, bởi vốn quen mặc loại quần áo ở nhà rồi.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      5. Nhà có mị nam (3)
      Huân Y thấy thế che miệng cười, “Thế này mới thể được sức sống trẻ trung của , nếu tôi nghĩ đúng là chú tôi đấy.” Tuy rằng hơn hơn chục tuổi nhưng nhìn hề già chút nào. Có lẽ đàn ông ba mươi tuổi mới có mị lực, giống như Phí Dạ vậy, toàn thân tản ra vẻ mị hoặc, trầm ổn khiến tim người ta phải đập nhanh. Có bên cạnh, ai cũng cảm thấy an toàn, bởi vì mỗi cử chỉ của đều thể ra vẻ trầm ổn ở người đàn ông trưởng thành, như thể việc gì giao vào tay đều phải lo lắng nữa.

      Biểu cảm mặt Phí Dạ cực kỳ khó nhìn.

      “Yên tâm , tôi rồi, ở Provence này, phải sống an nhàn tự tại.” Huân Y vỗ vỗ vai , vô cùng thích chí, “Nhưng mà, bộ dáng mặc âu phục, giày da của cũng đủ để trêu hoa ghẹo nguyệt đấy.”

      Phí Dạ thấy đáy mắt nổi lên ý suy ngẫm liền nhếch môi cái, đưa cánh tay chống hai bên tay vịn ghế của , thản nhiên : “Chỉ cần nhóc giống như nữ háo sắc là được rồi.”

      Vẻ tươi cười của Huân Y cứng lại, cảnh giác hỏi, “, lời này của là có ý gì?”

      Phí Dạ đứng dậy, bàn tay to xoa xoa đầu , “Sáng nay làm cái gì mà biết sao?” chỉ hỏi câu, cũng tiếp có chuyện gì xảy ra, chỉ cười cười rồi vào phòng.

      Sắc mặt Huân Y dần chuyển thành trắng bệch…

      Trời ạ, giấc mơ kia…

      Chẳng lẽ, phải là nằm mơ?



      Huân Y từ thư viện trở về, vừa đến rượu trang Tuffy chứng kiến cảnh tượng khiến bực bội!

      đám con Pháp nhiệt tình vây lấy Phí Dạ. Thậm chí có nàng còn khoa trương cọ cọ bầu ngực trò trịa lên cánh tay . Mà Phí Dạ, cởi bỏ bộ âu phục lạnh lùng, thay bộ quần áo ở nhà mà Huân Y chuẩn bị. Bộ quần áo này coi như là thanh lịch nhất trong mấy bộ kia, cả cây màu trắng, bên là hình mèo con.

      Ánh mặt trời chiếu lên người Phí Dạ, trông có vẻ khá thư thái. Bộ quần áo này khiến thiếu phần lạnh lùng, mất vẻ khí chất hơn người, nhưng vẻ bình tĩnh trong đáy mắt ít nhiều cũng tạo nên cảm giác xa cách.

      Nhưng, cho dù là thế, cũng thể che thu hút đối với đám con Pháp này!

      Đây là lần đầu tiên Huân Y thấy Phí Dạ mặc loại quần áo này. biết rất cuốn hút, nhưng chỉ ngờ, mặc quần áo kiểu này mà cũng bắt mắt.

      Bị đám con vây lấy, hiển nhiên là Phí Dạ thoải mái. nhíu mày lại, thương tiếc mà đẩy bên cạnh ra, lại đẩy tiếp nữa…

      Huân Y nhịn nổi, chống cái xe đạp màu trắng lại bên, đùng đùng nổi giận tiến lên phía trước, lớn giọng quát…

      “Này, các quấn lấy ấy làm gì thế hả?”

      Những nàng này đều biết, là đám con cùng lớn lên, lại là điển hình của loại mê trai. Đàn ông đẹp trai như Phí Dạ đương nhiên thể thoát khỏi ánh mắt của mấy nàng.

      Gần như là vọt nhanh vào trong đám người, thân mình xinh của Huân Y đứng che trước Phí Dạ, hai cánh tay giơ ngang sang hai bên. tức giận trừng mắt với đám con cao hơn mình rất nhiều.

      “Tôi tưởng là ai cơ đấy. Huân Y à, bọn tôi chuyện phiếm với Phí Dạ, đến làm loạn cái gì cơ chứ? Phí Dạ là khách ở đây, dân địa phương như chúng tôi phải tiếp đón tận tình mới đúng…”

      Mấy nàng bất mãn , hiển nhiên đối với Trình Giảo Kim như Huân Y cực kỳ chán ghét.

      * Trình Giảo Kim thường được gắn với những kẻ hay phá bĩnh người khác, chịu lợi chứ chịu thiệt.

      Huân Y cười lạnh, “Hừ, các định làm trò quỷ gì tôi còn biết sao? Các dẹp bỏ ý định đó , Phí Dạ là hoa có chủ rồi.”

      “Hoa có chủ? Ha ha, Huân Y, cũng biết đùa. Mà cho dù có thế làm sao? Bọn tôi thích Phí Dạ, cũng chẳng quan tâm ấy có bạn nào chưa.”

      “Đúng vậy, Huân Y, hơn nữa Phí Dạ có bạn hay chưa liên quan gì đến ? Sao lại đứng chắn ở đằng trước thế này?”

      Theo bản năng Huân Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Phí Dạ, lại thấy vẫn mang bộ dáng thong dong nhìn chằm chằm. Bỗng kinh hãi, ngoảnh đầu lại nhìn đám con mê trai trước mặt, lớn tiếng : “Đương nhiên là có liên quan đến tôi! ấy là bạn trai tôi!”

      Đám con xì xầm, ngay sau đó cười to…

      “Này, các cười cái gì? ấy đúng là bạn trai của tôi, về sau cho phép các quấy rối ấy nữa.” Huân Y bị mấy nàng cười đến chột dạ, nhưng vẫn giữ nguyên bộ dáng gà mẹ che chở gà con mà kiên cường thét lên.

      “Huân Y, tôi thấy là tự mình đa tình quá thôi.”

      “Đúng vậy, Huân Y, đàn ông vốn thích phụ nữ phong tình. xem , như là màn hình phẳng, lại thêm cái đầu suy nghĩ như nhóc con, vậy mà còn muốn quyến rũ đàn ông?”

      “Các …” Huân Y tức đến biến sắc, “Các quá đáng, câm miệng lại!”

      “Ha ha…”

      Phí Dạ, cũng thích loại con này, phải ?” Mấy ả lại dừng tầm mắt người Phí Dạ, làm ra vẻ lả lơi mà nhìn .

      Phí Dạ thấy Huân Y tức đến run người, kìm được mà khẽ cười, nụ cười này có thể là làm điên đảo chúng sinh.

      “Các vị …” nhìn về phía đám con , thản nhiên , “Tôi đúng là hoa có chủ, các vẫn nên về .” chưa bao giờ biết, cũng bao giờ biết phụ nữ mà điên lên cũng y như sói vậy.

      Đám con cực kỳ thất vọng…

      Phí Dạ…”

      “Mời các trở về , tôi còn bề bộn nhiều việc.” Phí Dạ lập tức ‘hạ lệnh đuổi khách’, giọng điềm tĩnh mà lại lạnh lùng.

      Đám con này cũng biết điều, chỉ có thể rời .

      Bạo động qua , Huân Y thở phào nhõm, nhìn về phía , chanh chua , “ còn gây vạ nữa đấy, là hoa có chủ, vậy mà vẫn kiềm chế nổi.”

      Phí Dạ sửng sốt, “Tôi kiềm chế được thế nào? Tôi cũng biết mấy đó chui từ đâu ra. Còn nữa…” tạm dừng, nhìn , “Tôi là hoa có chủ là do , tôi chỉ dựa theo lời thôi.”

      “Á…” Trong lòng Huân Y khẽ rạo rực, đôi con ngươi đảo quanh, thử hỏi, “ phải đến bây giờ vẫn chưa có bạn đấy chứ?”

      Phí Dạ nhìn cái, trả lời mà đến cạnh chiếc xe đạp của bãi cỏ. Tiến lên đoạn, thấy vẫn đứng đó, hạ tầm mắt…

      phải muốn về nhà sao? thôi, tôi đèo về.”

      phải bận nhiều việc sao?” Vừa nghe thấy thế, Huân Y liền hoan hỉ, phấn chấn, hai tay ôm lấy vòng eo rồi ngồi lên sau xe.

      Tấm lưng rất rộng, cũng mạnh mẽ, chỉ nhìn như vậy thôi cùng cũng khiến xúc động, lại dâng lên cảm giác mê muội. Kỳ , cũng có lòng tham…

      “Tôi chỉ muốn đuổi khéo mấy đó về thôi.” Tiếng giàu từ tính vang lên, phiêu tán trong khí, lan cùng với mùi oải hương thơm mát.

      “Này, vẫn chưa trả lời tôi. Rốt cục có bạn chưa?” Huân Y vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi, trong lòng lại có vẻ bồn chồn, hồi hộp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :