1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      2. Bay đến Provence (2)
      Ông Cather vừa địa chỉ, vừa viết lại bằng tiếng Pháp, chỉ còn thiếu nước vẽ bản đồ. Xuyên qua vài cánh đồng oải hương, cuối cùng, Phí Dạ cũng tìm được địa chỉ của Huân Y.

      Ngôi nhà này cũng khá giống ngôi nhà Mạch Khê từng ở. Kiến trúc gỗ độc màu trắng. Hẳn là mọi người đều thích ở giữa cánh đồng hoa phải có khoảng gian cực lớn, nhưng chỉ có căn nhà màu trắng là xinh. Căn nhà này có hai tầng, tấm rèm tím hợp làm cùng với sắc tím của cánh đồng hoa. Căn nhà lọt thỏm trong trang trại khá lớn. Hàng gạch trắng dọc đường cũng tinh tế. Xung quanh đó còn đặt vài chiếc ghế trắng, ghế là con mèo nằm ngủ ngon lành. Thấy có người vào, mèo con chỉ kêu vài tiếng rồi lại uể oải vào giấc ngủ say sưa.

      Mới đầu chiều, cảnh tượng như vậy cũng khiến Phí Dạ cảm thấy thoải mái.

      Cửa sổ mở rộng truyền ra tiếng bản nhạc Jazz du dương, nghe kỹ mới phát ra là bài Les Champs Elysees của nhạc sĩ nổi tiếng người Pháp Clementine. Ở Provence, vào buổi chiều như thế này mà lại nghe ca khúc này hương vị cuộc sống càng thêm yên ả.

      Trong lúc nhất thời, Phí Dạ có vẻ ngơ ngẩn, cho đến khi cơn gió thổi qua, làn gió man mát từ đỉnh núi tràn xuống ít nhiều phá hưởng thụ của dưới ánh mặt trời.

      Chắc hẳn là trong phòng có người, vì chẳng những nghe được tiếng nhạc mà nhìn lên cửa sổ còn thấy đôi bàn chân!

      Phí Dạ nhịn cười nổi. bao lâu rồi có những khoảnh khắc nhàng như vậy?

      Có điều…

      hơi nghiêng đầu. Ánh nắng chiếu lên đôi chân kia, , nhìn hai bàn chân này đúng như của trẻ con. Làn da non mịn, trắng hồng càng đẹp hơn dưới ánh nắng, ngón chân thon , chỉ có thể dùng từ “tuyệt đẹp” để miêu tả, lại còn ngoáy ngoáy theo điệu nhạc. khó để nhìn ra chủ nhân của nó nhàn nhã đến mức nào.

      biết vì sao, đôi bàn chân trắng mịn dưới ánh mặt trời lại khiến Phí Dạ hơi xôn xao, làm cho tâm tình trầm ổn có chút rung động. hơi sửa lại vẻ bối rối, nâng tay lễ phép gõ cửa.

      Con mèo ghế trắng đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Phí Dạ nó “meo meo” tiếng, rồi lại “khò khè” ngủ say sưa, chút sợ sệt với người lạ cũng có.

      Tiếng nhạc trong phòng vẫn dừng lại, chỉ truyền đến tiếng trong trẻo…

      “Cửa khóa, vào !”

      Phí Dạ hơi giật mình, thử đẩy cửa. Quả nhiên là mở. thể buồn cười. Đúng , ở nơi này, chẳng phải lo có người xấu, cũng cần lo có trộm, bởi vì nơi này quá đỗi bình yên.

      Tầng cũng là phòng khách, vô cùng sạch , lại giống như phong cách của quán nhạc Jazz. Chỗ nào cũng thấy tràn ánh mặt trời, lại có nét giản dị của nông thôn nước Pháp.

      Còn Huân Y ngồi ghế. mặc quần áo lụa trắng, hai chân e dè gì mà gác lên bậc cửa sổ khiến cho hai ống quần trượt xuống đến ngang đầu gối. ôm quyển sách rất dày, còn đeo cặp kính cận gọng đen, trông cực kỳ giống sinh viên chăm chỉ.

      Nhìn thấy Phí Dạ sửng sốt đứng ở cửa, Huân Y cũng có chút giật mình, trong lúc nhất thời còn quên buông hai chân xuống, cứ chằm chằm nhìn bóng dáng cao lớn kia. lúc sau mới ấp úng hỏi, “Phí Dạ…sao lại tới đây?”

      Phí Dạ đứng yên ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này tiến được mà lui cũng xong, ‘nửa ngày sau’ mới thở dài, “ định ngồi mà đón khách đấy chứ?”

      Lúc này Huân Y mới ý thức được, vội vàng đứng dậy, đặt sách sang bên, luống cuống tay chân đến tước mặt Phí Dạ rồi ngẩng đầu nhìn , “Mời vào…mời vào…”

      Trong lòng khỏi oán hận. Gã đàn ông này cao như vậy làm gì chứ? Ngẩng đầu nhìn mệt chết được!

      Phí Dạ cũng hề khách khí, đến sofa rồi ngồi xuống. Phía sau là khung cửa sổ, làn gió mát ùa đến đưa theo hương hoa. Có lẽ, cũng chỉ có nơi này mới đem lại nhàn nhã như vậy.

      Huân Y biết phải làm thế nào. Gã này cứ như là từ trời rơi xuống vậy, tuy rằng có vài lần tiếp xúc nhưng chưa từng tới nhà . Sao hôm nay lại đột nhiên đến thăm?

      Pha cho tách trà nhài, Huân Y lặng lẽ nhìn Phí Dạ. Ánh mắt thực bình tĩnh, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ trầm ổn, thậm chí cách uống trà cũng khí khái. Cứ như vậy mà nhìn , đúng chuyện thú vị. Có điều…

      “Phí Dạ, hôm nay đến đây là vì…” thử hỏi câu.

      Quá kỳ quái, tự nhiên vào nhà , còn chả thèm tiếng nào mà ngồi ở đây?

      Gã đàn ông này, từ lần trước bởi vì hiểu lầm mà đánh , sau khi biết , liền tôn trọng mà thể đến gần, đơn giản bởi bối cảnh của , mà quan trọng hơn chính là bởi ánh mắt .

      Trong thế giới của Huân Y, xã hội đen cũng giống như trong phim, nhanh nhẹn, dũng mãnh, thô bạo, lạnh lẽo. Nhưng người đàn ông này…ngoại trừ vẻ bình tĩnh của , khi liếc nhìn cái toàn thân như có dòng điện chạy qua. Đôi mắt sắc bén của cực kỳ thâm thúy, như vực sâu đáy chứa biết bao điều, khi nhìn cảm giác phức tạp. Sau này, mỗi lần nhìn , toàn bộ tế bào trong như nhũn ra, bất giác hồi hộp, hoàn toàn thể khống chế nổi suy nghĩ trong đầu.

      Phí Dạ biết những suy nghĩ trong lòng Huân Y, chỉ thấy cứ đứng yên mà ngồi xuống cực kỳ buồn cười…

      “Đây là nhà , sao trông giống khách vậy? Ngồi xuống .”

      Tuy rằng tiếng của rất trầm nhưng như có như vẻ xa cách, lại như ra lệnh khiến cho Huân Y có ít nhiều cảnh giác.

      “Cái đó…Tôi vẫn nên đứng hơn, như vậy còn tiện cho hơn.” đẩy đẩy gọng kính, giọng .

      Phí Dạ bị những lời này của làm cho ngu ngơ, nâng tầm mắt nhìn .

      Cảm giác hồi hộp kia lại quay về, Huân Y chỉ chỉ vào , “ đừng hiểu lầm, ý của tôi là vóc dáng quá cao, tôi ngồi xuống mà vẫn phải ngẩng đầu chuyện với , quá là mệt mỏi.”

      “À.” Phí Dạ nghe thấy lý do của gật đầu, còn nghiêm túc , “Thực xin lỗi.”

      Á?…

      Lần này đến phiên Huân Y ngơ ngẩn, mãi sau mới có phản ứng lại được, cuối cùng nhịn cười nổi…

      ngốc đấy, dáng người thế nào đâu phải lỗi của , xin lỗi tôi để làm gì hả?”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      3. Kế hoạch ở chung (1)
      Phí Dạ hơi sửng sốt, phải bởi lời mà là vì nụ cười như hoa đào bên môi . Nụ cười kia, nhuốm chút phong trần, hề có mục đích, toan tính…

      “Này…” Huân Y thấy gì, chỉ chằm chằm nhìn mình trong lòng có chút sợ hãi, đưa tay kéo vạt áo lại, “Phí Dạ, sao đấy chứ?”

      Lúc này Phí Dạ mới định thần lại, tự giễu chính mình ban nãy thất thần. hắng giọng, nhìn rồi , “Đáng lẽ phải là tôi , tiện cho hơn chứ.”

      “Tôi?” Huân Y sửng sốt, chỉ vào chóp mũi mình, “Tôi làm sao?”

      Phí Dạ nhíu mày, dựa người vào sofa, “Trong hôn lễ của Mạch Khê, tôi nhận được điện thoại của , à, đúng ra là điện thoại ngày hôm qua của .”

      Huân Y hoàn toàn ngây ngẩn, khó hiểu hỏi, “Tôi gọi điện cho ?”

      Phí Dạ gật đầu.

      Huân Y lại hiểu ra sao , “Sao có thể chứ? Sao tôi lại gọi điện cho ?”

      Phí Dạ chậm rãi lấy điện thoại di động ra, tìm nhật ký cuộc gọi, “ có thể tự mình xem, số này phải của sao?”

      Huân Y nhận lấy điện thoại, bỗng dưng trợn tròn mắt lên, đúng là số của . Trong lòng bỗng có chút khó hiểu, thêm câu nào, liền lấy di động của mình ra tìm nhật ký cuộc gọi, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi. Đúng là gọi cho Phí Dạ.

      …sao lại có số điện thoại của tôi?” đánh trống lảng , làm ra vẻ hỏi cung người xấu. Chuyện này hoang đường, đúng là bị thần kinh nên mới gọi cho .

      Phí Dạ cũng kiêng dè, “Là Mạch Khê từng cho tôi, để mỗi lần tôi đến Provence chăm sóc cho .”

      “Nhưng mà gọi cho tôi lấy lần.” Huân Y vội vàng .

      Phí Dạ nhíu mày lại, “Bởi vì nhìn qua trông tốt lắm, cần tôi chăm sóc.”

      Huân Y nhướng mày, mặt hơi có vẻ mất tự nhiên, sau đó liền giơ điện thoại của lên, cố ý , “ phải là vì có số điện thoại của nhiều quá, nên có sức mà chăm sóc tôi chứ gì?”

      “Tôi cần lưu số điện thoại của người phụ nữ nào cả.” Phí Dạ thản nhiên .

      Huân Y trừng mắt, “Tôi tính là phụ nữ sao?”

      ?” Phí Dạ nhìn từ xuống dưới, buồn cười mà , “Trong mắt tôi, nhiều lắm chỉ là bé mà thôi, nhất là lúc đeo cặp kính này, trông càng giống mấy chỉ thích ăn kem ly, chẳng có chút gì hợp với hai từ ‘phụ nữ’!”

      “Này, Phí Dạ!” Huân Y bực bội, ném điện thoại vào người , xoa xoa thắt lưng…

      nhất định phải thẳng thế sao?”

      “Chẳng lẽ thích nghe dối?” Phí Dạ còn bày ra bộ dáng nghiêm túc. đứng dậy, ngay sau đó gì liền tháo mắt kính của xuống, khiến sợ quá mà kêu ầm lên.

      “Nhìn đeo kính được lắm, rất giống phụ nữ. cận nặng vậy sao?”

      “Phí Dạ, quá đáng! Trả lại kính cho tôi!” Trước mắt Huân Y mờ mờ, kinh hãi vung loạn hai tay. Vóc dáng Phí Dạ rất cao, chỉ có thể quơ quơ được vào hai bắp tay .

      Phí Dạ buồn cười mà nhìn ở trước mặt mình cứ khuơ khuơ lại, càng giơ kính lên cao hơn, “Mắt nhìn nhưng miệng vẫn buông tha người ta.”

      “Này…” Huân Y ràng ngập ngừng, nhìn người đàn ông trước mặt, “ đừng có mà quá đáng nhá, mắt tinh rồi đương nhiên hiểu nỗi khổ của người thấy đồ vật, trả lại cho tôi.” xong, lại đánh mạnh cái, ai ngờ cả người trực tiếp ngã nhào lên Phí Dạ.

      Còn chưa kịp thét lên mức chói tai, bờ eo của được bàn tay rắn chắc tóm lấy, ngay sau đó là hơi thở nam tính phả tới khiến hồi hộp đến nín thở…

      Trong lúc bối rối, hơi giãy giụa. vốn mặc váy lụa nên lúc này tà váy bị lệch tới tận eo, bàn tay kia trực tiếp đặt bờ mông tròn trịa của .

      Bàn tay ấm áp chạm vào da thịt khiến Huân Y cảm giác như bị điện giật. Lúc này Phí Dạ mới phản ứng lại được, vội vàng buông ra rồi trầm giọng , “Thực xin lỗi.”

      Mặt Huân Y nhanh chóng nóng bỏng đến mức có thể rán trứng được, cướp lại cặp kính rồi rầu rĩ , “Tên đàn ông đáng ghét!”

      mặt Phí Dạ cũng lên vẻ xấu hổ nhưng rất nhanh điều chỉnh được tâm tình, thản nhiên , “ tại có thể rồi chứ? Mạch Khê cũng biết tôi đến Provence, ấy rất lo lắng cho .”

      “Có gì đâu mà lo lắng?” Huân Y dám nhìn nữa, quay người ngồi xuống sofa, cố ý áp chế bối rối trong lòng rồi , “Có thể là hôm qua tôi uống rượu, vô ý ấn số điện thoại của . Gần đây tôi bề bộn nhiều công việc, vội đến mức có thời gian đến rượu trang. Tuy rằng tôi rất muốn đến tham dự hôn lễ, nhưng đáng tiếc là thể nổi, vì thế chỉ muốn khóc thôi.”

      Phí Dạ nghe thấy thế gật gật đầu, ngồi phía đối diện rồi giọng : “ khóc, trong điện thoại ấy.”

      “Hả?” Huân Y thấy có vẻ nghiêm túc, trong lòng khỏi cảm thấy chán nản. Nếu có cái hố nẻ nào đấy, lập tức chui xuống. …gọi điện cho trong lúc say chứ?

      Dường như Phí Dạ có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nên thản nhiên nhếch mép, “ khóc rồi gọi điện cho tôi, có vẻ rất thê lương.”

      Huân Y vội nuốt nước miếng, cẩn thận theo dõi ánh mắt khó có thể hiểu được của , “Tôi… gì với ?”

      Phí Dạ nhìn chằm chằm, “ chẳng gì cả, cứ hát thôi.”

      “Khụ khụ…” Thiếu chút nữa Huân Y bị sặc nước miếng. Hát?…Mẹ ơi, chuyện mất mặt như vậy sao lại giáng lên người cơ chứ?

      “Tôi hát cái gì ?…” Giọng giờ này lại có vẻ run run.

      Phí Dạ đan hai tay vào nhau, “ nghe , có thể là do uống say, hát cứ lung tung cả lên. , đây là ca khúc khó nghe nhất tôi từng nghe…”

      “Này, đủ chưa?” Huân Y chịu được, chạy đến trước cửa, mở tung cửa ra, “ có biết là có bao nhiêu người hy vọng được nghe giọng hát của tôi ? vậy còn cười nhạo tôi. Ra khỏi đây ngay, chỗ này chào đón !”

      Việc ghét là giả, nhất là được ngắm trai đẹp ở đây thế này. Nhưng những việc mất mặt của đều bị biết hết, sao còn biết xấu hổ mà để ở lại đây chứ?

      Ngược lại, Phí Dạ chút hoang mang, cũng hề có ý rời . cười cười, thẳng: “ thay tôi làm xong việc, tôi lập tức rời khỏi đây.”

      Huân Y còn tưởng mình nghe nhầm, “Tôi thay làm?”

      Phí Dạ lại còn nghiêm túc nhìn , “Ông Cather bảo tìm chỗ ở cho tôi trong thị trấn này.”

      Huân Y kinh ngạc nhìn , vội vàng tiến đến, “ nhầm đấy chứ? Mỗi lần đến Provence đều ở tại khách sạn. Lần này lại ở thị trấn?”

      Phí Dạ gật đầu.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      3. Kế hoạch ở chung (2)
      “Trong khoảng thời gian này tôi ở lại Provence, cho đến khi đợt rượu hương hoa sản xuất xong. Nếu ở khách sạn, về về rất phiền toái. Ông Cather trong thị trấn có nhiều chỗ, nghỉ tại khách sạn cũng được mà ở nhà trọ cũng được.” Phí Dạ với vẻ thành khẩn khai báo.

      Huân Y ra vẻ bình tĩnh đến cạnh bàn, cầm tách trà lên uống ngụm, đầu óc ngừng mông lung…

      “Nếu đợi cho đến khi xong lô rượu hương hoa, hẳn là nhanh đâu…” cố ý thăm dò.

      “Đúng vậy, vì thế phải tìm giúp tôi chỗ ở thoải mái mới được.” Phí Dạ sao biết có trù tính quỷ quái như vậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

      Huân Y đảo đảo mắt, cố ý , “À, vậy rất là đắt đấy. cũng biết, ở Provence, quanh năm suốt tháng đều có khách du lịch đến ngắm cảnh…”

      “Tiền thành vấn đề, quan trọng nhất là ở thoải mái.” Phí Dạ biết ý tứ trong lời của , thản nhiên tiếp lời.

      Tâm tình Huân Y lập tức bay vọt lên, hai ánh mắt đều như in hai hình xấp tiền. đặt luôn cái tách trong tay xuống, đến trước mặt Phí Dạ rồi ngồi thụp xuống, khiến Phí Dạ giật mình.

      làm gì đấy?”

      Huân Y cười quỷ quái, chỉ chỉ căn phòng của mình, cười ngọt ngào, “Phí Dạ, cảm thấy nhà tôi thế nào?”

      Phí Dạ nhìn lướt bốn phía, thành thực phát biểu ý kiến…

      “Nhà tốt lắm, cảnh sắc chung quanh cũng rất đẹp, chẳng qua diện tích có hơi .”

      “Ôi dào, Phí Dạ, nhà ở chủ yếu là thoải mái thôi. việc gì phải cường điệu lên thế? Diện tích có liên quan gì đâu. ở lại cũng lâu lắm mà.” Huân Y kích động nuốt nuốt nước miếng, ghé khuôn mặt nhắn vào gần

      ở đây, có điện, có nước, còn cung cấp nước ấm 24 giờ. Đương nhiên cũng có phòng xa hoa nhất dành cho , so với mình nhà tốt hơn nhiều ấy chứ nhỉ?”

      Phí Dạ thấy đột nhiên nhiệt tình như vậy có hơi quen, trong lòng cũng có đôi chút thoải mái. hắng giọng, lui người về phía sau…

      “Chuyện đó…Tôi nên xem chỗ khác hơn.”

      phải thấy chỗ này chướng mắt, mà là trước mặt đột nhiên trở nên quỷ quái như vậy, biết nàng định giở trò gì.

      “Ôi dào, nhà khác có gì đẹp đâu.” Huân Y ôm lấy cánh tay , như kiểu sợ chạy mất, “Tìm nhà bên ngoài khó lắm, đều bị khách du lịch thuê hết rồi, cho dù có phòng trống cũng cách ruộng hoa rất xa, mà lại tận hưởng được mùi vị oải hương. Tiền thuê ở bên ngoài đắt muốn chết. Như vậy , ở chỗ này của tôi, mỗi ngày tôi chỉ lấy 500 Euro thôi, tính ra tiền đô cũng chưa đến 750 đô. Thế là có lợi quá còn gì nhỉ?”

      Phí Dạ buồn cười nhìn , 500 Euro ngày, nàng này đúng là biết hét giá mà, “ ngờ, cũng rất biết kinh doanh.”

      Huân Y cho là đúng, liền nở nụ cười, “Phí Dạ, cũng phải là người thiếu tiền. Tôi biết người như cần cuộc sống chất lượng, thế nên nên xem phòng , nhất định vừa lòng.” xong, đợi Phí Dạ phản ứng kịp, kéo lên tầng.

      gian tầng hai lớn hơn tầng . Kiến trúc ở đây rất kỳ quái, có điều tầm nhìn rất tốt, có thể từ đây ngắm được cánh đồng oải hương bên dưới. Lúc làn gió thổi qua, cảm giác như mình thực đắm trong biển khơi, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. thể , phong cảnh ở đây đúng là rất đẹp.

      Đẩy ra cánh cửa của phòng, diện tích lớn lắm, bên trong cũng rất gọn gàng. Thiết kế gian cùng nội thất đều theo gu thưởng thức của con .

      Phí Dạ bất giác hơi hồi hộp…

      tầng này phải chỉ có phòng như vậy thôi chứ?” Nếu nhìn lầm, đây là gian phòng khách.

      “Sai, tổng cộng có hai gian! Còn có phòng ngủ nữa!” Huân Y vội vàng chỉnh lời, nhưng lại quay ngoắt, “Nhưng thể ở phòng ngủ, đó là phòng của tôi.”

      “Tiểu thư à…” Phí Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi là người thuê nhà, mỗi ngày phải trả 500 Euro, cái giá này hẳn là phải thuê được căn phòng tồi chứ?”

      Huân Y vừa nghe xong mất hứng, “Căn phòng này sao? có thể ngắm cảnh này, trước sau đều có cửa sổ này, có thể nhìn ra cánh đồng hoa này, ngay cả phòng ngủ cũng có được vị trí đẹp như vậy đâu. Tôi thường xuyên ngồi ngắm cảnh từ phòng này rồi mới ngủ đấy.”

      Phí Dạ bất đắc dĩ lắc đầu. Phòng này tuy là , nhưng phong cảnh bên ngoài rất đẹp, có điều…

      “Nếu tôi nhớ lầm, đây là phòng?”

      “Là phòng mà.” Huân Y thêm gì, chỉ chỉ vào phòng toilet, “Đây, đây phải là phòng sao?”

      Phí Dạ níu lưỡi. Đây là lần đầu tiên gặp phải người cùn như thế…

      “Tiểu thư à, có biết khái niệm ‘phòng’ ? Ít ra phải có phòng tắm…”

      “Ở tầng dưới có, haiz, Phí Dạ, thuê nhà chứ có phải mua nhà đâu, cần gì cầu nghiêm ngặt như thế. Nếu muốn được thập toàn thập mỹ đến ở khách sạn . Nhưng mà từ khách sạn đến rượu trang Tuffy, đường đến tốn bao nhiêu thời gian hẳn là biết, mà người như phải đều quý trọng thời gian sao?” Huân Y bày ra bộ dạng tính toán tỉ mỉ, dựa vào cạnh cửa, đầy tự tin , “ ở đây giống như thế, chẳng những được ngắm phong cảnh thoải mái, buổi tối còn có thể ngắm sao đầy trời, quan trọng nhất là cũng làm mất nhiều thời gian của , lại còn tiện nữa!”

      Phí Dạ nhìn điệu bộ thao thao bất tuyệt của nhịn cười nổi. Sau đó đến bên giường, nhíu mày lại. Cái giường này đối với là quá , chỉ sợ trở mình cái là ngã xuống đất…

      Nhưng mà…

      khom người, rút từ dưới gối ra đồ vật. Đây là gì vậy?…

      Cho đến khi cầm hẳn trong tay, Phí Dạ mới biết đây là gì. ra là chiếc quần lót, bên còn có hình con thú ngộ nghĩnh…

      Trong nháy mắt, vẻ xấu hổ bị buồn cười thay thế, ngay sau đó, vẫy vẫy tay về hướng , chiếc quần lót cứ lủng là lủng lẳng tay

      “Đây là của ?”

      Bộ dáng tính toán chi li của Huân Y hoàn toàn thay đổi khi nhìn thấy thứ trong tay Phí Dạ. Đột nhiên mở to hai mắt, vừa chạy lại vừa thét ầm lên, gương mặt hồng như chân trời lúc bình minh!

      Trời ạ!…

      Đây là quần lót mới giặt, hôm qua định cất rồi, ngờ lại để quên ở đây. Đáng chết, xấu hổ chết được…

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      3. Kế hoạch ở chung (3)
      ra, lúc này Huân Y cực kỳ muốn đuổi Phí Dạ về. Tối thiểu từ lúc đột nhiên vào nhà , phải xấu hổ đến hai lần.

      Bàn tay trắng trẻo nắm chặt lấy cái quần lót, cố nén cục tức, đơn giản là vì 500 Euro mỗi ngày… nhịn!

      Phí Dạ thấy gương mặt có vẻ nhăn nhó nên hơi tò mò, nhưng cũng cố lý giải. này nhìn qua vô cùng kỳ quái, kiểu chuyện kỳ quái, hành vi kỳ quái, thậm chí biểu cảm cũng kỳ quái. Có điều, thể thừa nhận, nhìn dáng vẻ chu chu miệng lên rất đáng .

      “Về sau cất quần lót cỡ S của cẩn thận chút, mà để quần áo lót lung tung còn ra cái gì nữa?” rất nghiêm túc, nhìn qua hề có vẻ gì đùa.

      Kết quả…

      “A…” Huân Y kinh hãi hét lên tiếng, lập tức giấu quần lót ra sau, tay kia chỉ chỉ vào Phí Dạ, trừng lớn hai mắt…

      , …ai cho nhìn?”

      Phí Dạ bị tiếng thét này làm cho ong lên, như vừa nghe thấy bom nổ. cố gắng bình phục tâm tình kinh hãi lần thứ hai sau khi vừa bị thuyết cho tràng. À , phải là tâm tình bị khủng hoảng!

      “Tôi nhìn cái gì?” Phí Dạ nhẫn nại, phải nhẫn nại của rất tốt. Đối mặt với dạng cảm xúc ‘đột biến’ này của Huân Y phải bình tĩnh, cũng phải bao dung. Có điều, hiểu lời cho lắm.

      Khuôn mặt Huân Y đỏ bừng lên, trong lòng kìm được giận, “Phí Dạ, cố ý phải ? Nhìn quần lót của tôi thôi, sao còn nhìn cỡ? có nhầm hả? Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng gặp tên đàn ông nào như !”

      Phí Dạ bị mắng té tát. vốn là người đàn ông lạnh lùng, hơn nữa lại thích chuyện nhiều với phụ nữ, đương nhiên cũng thể lý giải được tâm tư phụ nữ. Bàn tay sờ sờ cằm, hỏi câu khó hiểu…

      “Thế nào? phải quần lót cỡ S sao?”

      Huân Y sửng sốt, cầm quần lót nhìn thoáng qua, thấy Phí Dạ cũng nhìn theo hai má đỏ lên, ném vội cái quần lót vào phòng ngủ phía đối diện. tức giận trừng mắt với Phí Dạ, nghiến răng nghiến lợi , “ cố ý phải ?”

      Phí Dạ khó hiểu, “Tôi lại làm sao nữa?”

      “Ai cho nhìn quần lót của tôi?” Huân Y làm ra vẻ hùng hổ dọa người.

      Phí Dạ bất đắc dĩ nhướng mày, “Xin đấy, là quần lót của để giường, tôi chỉ hảo tâm cầm lên hộ mà thôi.”

      “Vậy vì sao còn xem cỡ quần lót của tôi?” Huân Y xoa tay, chỉ hận thể đấm phát vào đầu , cho mất trí nhớ là tốt nhất.

      Phí Dạ nghe thấy vậy vô tội , “Cũng phải là tôi muốn xem, chẳng qua là tôi luôn nhạy cảm cảm với các con số và kích thước thôi…”

      “Nhạy cảm với con số? Tôi thấy trời sinh ra là tên háo sắc, chỉ cảm thấy hứng thú với số đo ba vòng của phụ nữ ý?” Huân Y khịt mũi cười.

      “Là đàn ông đương nhiên cảm thấy hứng thú với số đo ba vòng của phụ nữ rồi! Tôi lại là đàn ông bình thường, cảm thấy hứng thú cũng là bình thường, có điều…” Phí Dạ hơi nhếch môi, đáy mắt vốn bình tĩnh nay lên đôi phần tà ác, “Đối với số đo ba vòng của nhóc con, tôi--hứng-thú!” Câu sau cùng, gần như là gằn từng tiếng .

      Theo bản năng, Huân Y nhìn xuống người mình, bất giác mặt đỏ như trái táo. Thẹn quá hóa giận, hét lên tiếng với Phí Dạ…

      “Phí Dạ, có ý gì? Tôi là người có dáng người chuẩn ở đây đấy!”

      “Phải ?” Phí Dạ cười ảm đạm, “Ở Pháp, phụ nữ có thể mặc vừa quần lót cỡ S, là rất, rất ít.”

      “Phí Dạ, …”

      giới thiệu phòng cũng tệ lắm, tôi quyết định ở lại đây, Có điều, tôi quen mỗi ngày có người thét lớn thét bên tai tôi, còn tiếp tục, tôi thay đổi ý định!” Phí Dạ nhanh chậm chặn lời .

      Huân Y trở mặt như lật sách, lập tức tiến lên cười làm lành, “Ha ha, tôi cũng chỉ càu nhàu thế thôi, là đại nhân chấp tiểu nhân, ở lại đây , tôi cam đoan vừa lòng với sắp xếp của tôi.”

      Phí Dạ nhìn thấy vẻ mặt khá chân thành của Huân Y gật gật đầu. Có điều, trong lòng bỗng cảm giác nhộn nhạo khó tả…

      ______________

      Provence về đêm rất nhiều sao. Nhất là vào đầu hạ, trong khí còn thoang thoảng hương hoa oải hương. Đúng như lời Huân Y , sao trời rất nhiều, nhất là cùng với ánh trăng vằng vặc kia, gần như chỉ có thể đưa tay ra là hái được vô số. Bởi nơi này xa rời khu đô thị ô nhiễm nên thiên nhiên mới được ưu ái đến vậy.

      Đương nhiên, người ở đây quen với cuộc sống như vậy, nhưng mà…

      “Tôi cần nước lạnh!”

      Dưới tầng , Huân Y nhàn nhã dựa vào ghế đọc sách. Lần này thông minh đeo kính áp tròng, như thế này cần lo người đàn ông tầng trêu đùa. lúc đau khổ suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng trầm thấp, giàu từ tính. Giọng cao thấp, vẫn vẻ bình tĩnh.

      Huân Y bị tiếng bất thình lình làm cho giật mình, quay đầu lại, bất ngờ đối diện thân thể đàn ông cường tráng!

      Đương nhiên, thân thể này chỉ lộ nửa , bên hông được vây bởi cái khăn tắm, che vị trí có thể dọa người ta. Có điều…

      Huân Y sớm kinh ngạc được câu, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, cái miệng nhắn mở to, nước miếng chảy ra. phải là chưa từng nhìn thấy thân thể đàn ông. Trong thị trấn này, có nhiều gã trai thích khoe người lúc bơi. Nhưng mà…thân thể người đàn ông trước mắt đây… quá đẹp!

      Làn da màu đồng, cơ thể rắn chắc. Nửa thân để trần toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.

      sao chứ?” Phí Dạ thấy vẫn nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm thân thể mình, cũng ý thức được nhìn xuống người mình cái rồi thản nhiên cười, “Ngại quá, vết thương người tôi dọa đến hả?”

      hiểu lầm suy nghĩ của .

      Lúc này Huân Y mới để ý đến vết sẹo người Phí Dạ. Điều này thể trách , là con trước tiên cứ phải để ý tới cơ thể , rồi sau đó mới có thể chuyển tầm mắt để ý những phương diện khác. Sau nhắc nhở đó, Huân Y mới cẩn thận nhìn. Đúng là có những vết sẹo đậm nhạt khác nhau, mà ràng là vết sẹo do bị thương.

      Người đàn ông này, chính xác là qua bao lần khảo nghiệm sinh tử?

      “Huân Y?” Phí Dạ thấy mãi mà lời nào, liền kéo kéo vạt áo , tiện đà cả thân mình cao lớn tiến đến gần…

      sao chứ?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      4. Mượn cơ hội doạ dẫm (1)
      Khuôn mặt tuấn tú bất thình lình ghé sát vào khiến Huân Y mở to hai mắt, hai má bỗng đỏ lên. hơi lui người về phía sau, mất tự nhiên , “ có gì…, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đứng trước mặt tôi để làm gì hả?”

      muốn ‘phát huy’ bản tính sắc nữ, nhưng nhìn cơ thể người đàn ông này quá sức hấp dẫn.

      Phí Dạ bất đắc dĩ liếc , “Tôi chỉ muốn ra đây hỏi , vì sao trong phòng tắm có nước lạnh?”

      Huân Y ngu ngơ hỏi, “ cần nước lạnh để làm gì?”

      “Đương nhiên là để tắm nước lạnh rồi!” Phí Dạ dùng ánh mắt như gặp phải người ngoài hành tinh để nhìn Huân Y.

      Huân Y kinh ngạc, chỉ chỉ lên , “Ở đây tôi đặt hệ thống nước nóng 24 giờ.”

      “Tôi biết, nhưng mà tôi có thói quen tắm nước lạnh.” Phí Dạ lại cường điệu .

      Á?…

      Huân Y nhìn cách quái dị, “Xin đấy, tôi bao giờ tắm nước lạnh, bởi vì tôi sợ lạnh, cho nên lắp thiết bị cung cấp nước nóng 24 giờ, có nước lạnh đâu.”

      Sắc mặt Phí Dạ trở nên cực kỳ khó coi…

      “Như vậy trời nóng, phải cũng tắm nước ấm đấy chứ?”

      “Đương nhiên. Cơ thể của tôi quen rồi, đột nhiên dùng nước lạnh sinh bệnh.” Huân Y vô cùng nghiêm túc.

      Phí Dạ nhắm mắt cái, lúc mở ra ánh mắt mang theo vẻ bình tĩnh mọi khi…

      “Lấy nước lạnh cho tôi, tôi chỉ tắm nước lạnh.” Như là câu mệnh lệnh vậy.

      Huân Y vừa nghe thấy thế, gì cả, chỉ chìa tay về hướng

      Phí Dạ hiểu, nghi hoặc nhìn .

      “Cần nước lạnh phải thêm tiền.” Huân Y như thể hảo tâm giải thích.

      Phí Dạ cau mày, “Thêm tiền?”

      “Đúng vậy.” Huân Y cười híp mắt, “Chỗ này của tôi có thể cung cấp nước ấm 24 giờ, chỉ mỗi tội là có nước lạnh. Nếu muốn dùng nước lạnh, phải thêm tiền mới được.”

      “Thêm bao nhiêu?” Phí Dạ chẳng còn quan tâm nhiều. Thời tiết chết tiệt này đương nhiên là phải tắm nước lạnh rồi.

      Huân Y giơ ngón tay ra với , chậm rì rì : “Mỗi ngày thêm 100 Euro nhá. tại nguồn nước toàn cầu khan hiếm, nước ấm tôi miễn phí cho rồi, nước lạnh thể miễn phí được nữa…”

      thành vấn đề, lập tức bơm nước lạnh cho tôi.” Phí Dạ đợi xong liền chặn ngang, xoay người lên tầng.

      Huân Y nhìn theo bóng lưng cao lớn của , tầm mắt lại hạ xuống dưới, cuối cùng thể nhịn được mà bật cười. Lúc này có thể nhìn cái khăn tắm bên hông có bao nhiêu buồn cười. Đó là khăn tắm của , bên có nhân vật hoạt hình, vây quanh hông của người đàn ông trông là kỳ quái.

      Có điều… sướng rơn lên, vẻ mặt cười đến xấu xa. Mỗi ngày có 600 Euro, giàu to rồi, giàu to rồi…

      __________________

      Mâu thuẫn, vĩnh viễn thể dung hòa được. Nhất là giữa nam và nữ sống chung, chắc chắn phát sinh mâu thuẫn.

      Sau khi Phí Dạ đồng ý thêm 100 Euro mỗi ngày, rốt cục cũng được tắm bằng nước lạnh. Tuy rằng biết thừa là nhóc Huân Y kia nhân cơ hội lừa đảo, nhưng được tắm rửa dễ chịu còn sướng hơn phải tắm bằng nước ấm trăm lần.

      Từ phòng bếp truyền đến mùi thức ăn nồng đượm, lại có thêm hương dầu ôliu. Ở đây là Provence, chẳng những sản xuất nhiều tinh dầu, rượu vang, mà còn sản xuất được dầu ôliu cực kỳ giá trị. Những sản phẩm từ ôliu khác của Lôi thị đều được chuyển từ Provence tới.

      Phí Dạ đến phòng bếp, dựa người vào cửa nhìn Huân Y nấu ăn trong đó. Tầm mắt đảo qua bàn ăn, rất khá, sắc vị đều hoàn hảo! ngờ còn trẻ tuổi vậy mà giỏi nấu nướng.

      Hẳn là cảm nhận được hơi thở nam tính trong khí, Huân Y ngoảnh đầu lại thấy Phí Dạ đứng dựa vào cửa. ăn mặc vô cùng chỉnh tề, quần âu, áo sơmi xắn tay. Nhìn vẫn mang vẻ cương nghị, phi phàm, có điều…

      Bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên, Huân Y kìm được liền huýt sáo cái…

      “Phí Dạ, buổi tối ngủ, phải cũng mặc thế này đấy chứ?” Tuy rằng nhìn rất tuấn tú, nhưng tối rồi mà còn ăn mặc đứng đắn như vậy, liệu có phải là buồn cười quá ?

      “Bây giờ còn chưa đến giờ ngủ.” Phí Dạ thản nhiên .

      Huân Y lắc lắc đầu, “Ngay cả quần áo thoải mái chút cũng có sao?”

      Phí Dạ nhíu mày lại, “Cơ bản là tôi có cơ hội mặc quần áo kiểu thoải mái đó.”

      Huân Y ràng. Đàn ông có thân phận như , cả ngày đều phải giao tiếp với những người lạnh lùng, mà vốn là bàn chuyện nghiêm túc, đột nhiên mặc trang phục thoải mái đúng là có chút là lạ.

      “Còn quần áo ở nhà? Đừng ngay cả quần áo ở nhà cũng có đấy nhé!”

      có.” Phí Dạ trả lời rất tự nhiên.

      Suýt chút nữa Huân Y bị sặc nước miếng, hắng hắng giọng rồi thầm, “ đúng là quái nhân trong các loại quái nhân…”

      “Cái gì?” Phí Dạ nghe , liền hỏi.

      “À, , có gì…”

      “Huân Y, phải giúp tôi việc nữa.” Phí Dạ đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống, nhìn .

      .”

      “Tôi cần bộ đồ dùng hằng ngày mới, ít ra tôi dùng khăn tắm của con .” Vẻ mặt Phí Dạ nghiêm túc hơn cả nghiêm túc. Ở đây giống như trong khách sạn, nhu yếu phẩm đều phải tự mình chuẩn bị.

      Huân Y nhíu mày, “Xin người, nghĩ là tôi thích người khác dùng khăn tắm của tôi à?” ngồi xuống, lại chìa tay ra trước mặt Phí Dạ…

      Phí Dạ sửng sốt, “Để làm gì?”

      bảo tôi mua đồ dùng hằng ngày cho , đương nhiên phải đưa tiền cho tôi .”

      Phí Dạ nhìn vào cặp mắt long lanh của , khoanh hai tay trước ngực, sau đó mới đạm giọng hỏi, “Có việc tôi khó hiểu, bỏ ra 600 Euro thuê nhà để làm cái gì. Vật dụng hàng ngày còn muốn tính tiền hả?”

      “Phí Dạ à, mới chỉ là tiền thuê nhà, tiền mua đồ dùng tính vào, nếu muốn dùng đồ mới, đương nhiên phải đưa thêm tiền.”

      Phí Dạ bất lực, đành đứng dậy lấy ví tiền, rút từ trong ra tờ tiền giá trị lớn, “Đủ chưa?”

      Huân Y cười híp mắt rồi nhận lấy, “Đủ rồi, đủ rồi, nhiều nữa lại thành thừa nha.”

      Phí Dạ thèm để ý đến , chỉ thầm thở dài hơi.

      Huân Y cười thầm, rồi lại hắng giọng, “Phí Dạ, có biết đàn ông khi nào là mê người nhất ?”

      Phí Dạ lắc đầu. việc gì phải để ý đến loại chuyện này.

      “Chính là lúc cấp tiền cho phụ nữ.”

      Phí Dạ bất đắc dĩ đành phải giải thích, “Tiền này là để mua đồ dùng hằng ngày.”

      “OK,OK, đương nhiên là tôi biết rồi, chỉ là lái chút thôi. đúng là gã đầu gỗ, chút óc hài hước mà cũng có.” Huân Y nhún nhún vai, rồi ngồi xuống bàn ăn. Thấy Phí Dạ cũng có vẻ chuẩn bị ăn, đập tay xuống…

      làm gì đấy?”

      Phí Dạ sửng sốt, “Dùng cơm mà, còn có thể làm gì nữa?”

      Huân Y lập tức : “Ngài Phí Dạ, đây là bữa tối do tôi làm.”

      “Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, còn rất phong phú nữa.” Phí Dạ thà , “Có điều, nếu thêm rượu vang nữa càng hoàn hảo hơn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :