1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Người đến bất ngờ (3)
      “James, tên khốn nạn kia! biết xấu hổ mà đổ hết lên đầu tôi sao?” tiếng rống to vang lên, sau đó Fanny xông vào, trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp nàng kéo James, đấm đấm đá đá, “Vua khốn nạn! ràng là ông làm, thế mà lại bảo mình vô tội. ràng chính ông bảo rất vừa ý vì Bạc Cơ xinh đẹp, lại còn đàn bà của Lôi Dận nhất định rất ngon miệng, kết quả là bức Bạc Cơ đến cửa sổ, ấy mới sẩy chân ngã xuống!”

      “Mày dối, con ranh con này!” James vô cùng kích động, lại nhìn về phía Cain, “Cain, cậu đừng nghe nó linh tinh. Nhất định là do nó uất hận tôi tặng biệt thự cho mẹ con nó nên mới đến đây hại tôi. Cậu biết , con ranh này là thấp hèn, chỉ vì có được nghiệp nên mẹ con cộng tác đến quyến rũ tôi…”

      Mọi người lại ồ lên…

      Lôi Dận tỉnh bơ chứng kiến tất cả, khó có thể tưởng tượng được bất ngờ này đều được sắp đặt hoàn hảo.

      “James, tôi hận thể giết chế ông! Ông là đồ cầm thú, bại hoại! Cain, Bạc Cơ là do lão ta hại chết. Tôi chỉ sợ đến lúc lão ta phủ nhận nên đặc biệt lưu lại chứng cớ. Đây là bản ghi tôi thu lại được lúc đó!” Fanny cũng bất chấp mọi điều, cho dù có tạo thành scandal. Dù sao Lôi Dận cũng hứa cho ta khoản tiền mà cả đời tiêu hết!

      “Tên James này câu kết cùng với người tự xưng là Lôi lão gia. Kỳ , lão ta sớm có kế hoạch, lão ta muốn ngồi lên vị trí chủ tịch Lôi thị!”

      Fanny tức giận, nếu là giúp đỡ Lôi Dận, chẳng thà nhiều thêm vài câu.

      Các cổ đông ngao ngán lắc đầu, xem ra họ hiểu tình hình rồi.

      Y Gia Mông cũng nổi giận trước màn này, cũng may là bà có dự kiến trước, lấy danh nghĩa Bạc Cơ mua phần bảo hiểm. ra khi đó bà cảm thấy khi thời cơ tới, ngộ nhỡ Bạc Cơ có gặp bất trắc, Mạch Khê cũng thu được phần bảo hiểm bất ngờ. Kể từ đó, Lôi Dận biết đến tồn tại của bà.

      “Tốt lắm, Fanny.” Lôi Dận tiến lên, ý bảo ta cần thêm nữa.

      “Có lẽ mọi người cũng muốn biết, người tự xưng là cha tôi đây, vào thời điểm ký hợp đồng cùng tổ chức rửa tiền, vì sao ký tên cha tôi chứ. Đáp án rất đơn giản, bởi vì tổ chức rửa tiền chỉ hợp tác với xã hội đen. Tôi cũng dối, Sa Ước, vẫn là người cầm đầu của tổ chức xã hội đen đối đầu với Ảnh.”

      “Cái gì?”

      “Lôi tiên sinh, ngài cái gì vậy?”

      Các cổ đông thể tin nổi…

      “Có lẽ các vị còn biết, người đứng trước mặt các vị đây phải là người bình thường tiểu tốt, ông ta chính là người cầm đầu của X-Ảnh. Sa Ước, thời điểm ông còn cơ hội nắm tổ chức Ảnh trong tay, ông lợi dụng của cải Lôi gia để xây dựng đế quốc riêng thuộc về mình. Sa Ước ơi Sa Ước, tôi biết là phải kính nể hay là đồng tình với ông nữa. Ông đúng là nhân tài đó, tại tôi cũng thể giết nổi ông.” Giọng Lôi Dận tràn vẻ châm chọc.

      “Lôi Dận…” Lôi lão gia biến sắc, có chút xanh mét, có chút cau có…

      “Sa Ước, tôi thấy ông vẫn nên thừa nhận , , tôi cũng thấy mệt thay ông! Ông có thể phủ nhận thân phận của mình, nhưng vân tay vẫn thể làm giả được. Hai ngày trước, hợp đồng ông ký khi về ban quản trị, ông quên rồi sao?” Kỳ Ưng Diêm lúc này nhìn lại có vẻ khá thoải mái, lại trở về bộ dạng lông bông hằng ngày, thậm chí gã còn vỗ vỗ bả vai Sa Ước…

      “Lão tiên sinh này, kỳ tôi nên nhắc nhở ông câu, giọng của ông có thể gạt người, bộ dạng ông cũng có thể gạt người, nhưng vân tay này thể. Thừa nhận nào. Đêm nay tôi còn phải chơi với mỹ nhân, đừng bởi vì chuyện của ông mà làm chậm việc của tôi. Tôi có thể thay ông tiêu tiền, tìm luật sư, nhưng mà xác xuất quá , gần như thể…”

      tới đây, gã còn giơ tập văn kiện trong tay lên.

      Lúc này Sa Ước mới hiểu được, ánh mắt đột nhiên hiểm…

      “Chúng mày lừa tao!” xong, ông ta muốn đưa tay giật lấy…

      “Ối! Làm gì đấy, muốn cướp à? Điên rồi, bản hơp đồng này phải để cho ông xem đâu. Ngài Cain…” Kỳ Ưng Diêm ném bản hợp đồng cho Cain, “Đây chính là chứng cứ ràng nhất, ngàn vạn lần đừng đánh mất. Vân tay này với lúc ông ta nhậm chức trong X-Ảnh giống nhau như đúc.”

      Cain trừng mắt liếc Kỳ Ưng Diêm cái. Có trời mới biết tên luật sư này cực kỳ đáng ghét!

      Lôi Dận nở nụ cười, trong mắt lộ vẻ châm chọc. tiến lên, thấp giọng bên tai Sa Ước…

      phải là ông thấy rất kỳ lạ vì sao Ưng Diêm lại có được dấu vân tay của ông lâu như vậy sao? Sở dĩ ông vẫn trấn định được như vậy là bởi vì ông cho rằng thủ hạ của ông tiếp cận được căn cứ chế tạo vũ khí của tôi. Nhưng mà, chuyện gì cũng có tuyệt đối. Ông có biết Lôi Dận tôi am hiểu nhất cái gì ?”

      Sa Ước lạnh lùng nhìn thẳng , gì, chỉ nhìn như vậy…

      Lôi Dận nở nụ cười, độ cong của khóe môi như làm chảy ra thứ độc dược lạnh toát, gằn từng tiếng, “Chính là…chưa bao giờ đánh trận mà nắm chắc thắng!” xong, đột nhiên cất cao giọng…

      “Phí Dạ, đến lúc cậu nên tặng quà cho Sa Ước tiên sinh rồi!”

      Cái tên Phí Dạ này vừa được gọi cả căn phòng đều ồn ào, thậm chí còn có người thét lên chói tai. Đương nhiên, là của bọn phóng viên. Bọn họ là những người cho công bố những tin tức cùng hình ảnh, Phí Dạ… phải chết rồi hay sao?

      Sắc mặt Sa Ước cực kỳ khó coi. Khi ông ta nghe thấy Lôi Dận gọi đến cái tên này, rốt cục cũng minh bạch tất cả!

      Cửa phòng họp lần thứ hai được từ từ mở ra…

      bóng dáng cao lớn bước đến. mặc bộ âu phục đen, cravat và áo sơmi tối màu, gương mặt trầm ổn cương nghị. Phía sau đội quân áo đen, trong tay mỗi người đều cầm cái hộp gỗ.

      Cảnh tượng như vậy khiến tất cả kinh hãi. Cả căn phòng rộng mấy vạn thước nhưng yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân…Riêng Sa Ước, ông ta lui về sau theo bản năng…

      Phí Dạ đến trước mặt Lôi Dận, lại cúi người cung kính như mọi khi…

      “Lôi tiên sinh, quà được đưa vào.”

      Lôi Dận gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi.”

      Phí Dạ cúi người lần thứ hai, lúc đến trước mặt Y Gia Mông, quỳ gối xuống…

      “Thuộc hạ Phí Dạ chào Lôi phu nhân!”

      “Mau đứng lên !” Y Gia Mông vội vàng nâng dậy, ánh mắt mười phần kiên định, “Vất vả cho cậu rồi! Tôi nghĩ Sa Ước rất nóng lòng muốn biết trong hộp gỗ có gì.”

      “Vâng, Lôi lão phu nhân!” Phí Dạ cười cười, nhàng giơ tay lên.

      Đội quân áo đen phía sau tiến lên, mở chốt khóa, động tác đều như được huấn luyện, họ đồng loạt mở nắp hộp ra.

      “A…” tiếng thét chói tai vang lên, sau đó mọi người đều kinh hãi kêu lên. Liền ngay sau, máy ảnh kêu ‘tách tách’ điên cuồng.

      Trong hộp gỗ tất cả đều là đầu người, đồng dạng xếp ở giữa hòm, nhiều ít, đúng ba mươi cái!(Jins: ghê tay =.:)

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Người đến bất ngờ (4)
      Đột nhiên Sa Ước mở to hai mắt, sắc mặt cũng tái nhợt…

      Phí Dạ tiến lên, gần như dùng giọng thầm để với ông ta, “Sa Ước, ông ngờ nghi trượng của ông bị cất kiểu này nhỉ? Nghi trượng của tổ chức X-Ảnh tổng cộng trăm tên, thế nhưng có đến bảy mươi tên tự động ra đầu hàng, đáng khen. Ông thất bại rồi! Nhưng mà cũng tốt, ba mươi tên này coi như là trung thành với ông.”

      “Là chúng mày giết họ…” Ngón tay Sa Ước bắt đầu run rẩy. có Lôi thị sao cả, nhưng có tổ chức, ông ta liền tương đương với phế nhân. Tất cả những gì ông ta khổ tâm gây dựng bao nhiêu năm đều uổng phí…, thể như vậy…

      “Tiên sinh Sa Ước ngàn vạn lần đừng như vậy…” Phí Dạ cười, rồi đột nhiên cao giọng, cũng là với truyền thông…

      “Các vị, ba mươi cái đầu này là của nghi trượng trong tổ chức X-Ảnh. Khi bọn họ biết người bọn họ nghe theo có xuất thân quản gia bi phẫn thôi, xấu hổ tự sát mà chết!”

      Tất cả các phóng viên đều giơ cao máy ảnh, thi nhau chụp.

      thể nào…chúng mày thể có kế đó được… thể nào…” Sa Ước như mất lý trí, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, thể tin nổi mà nhìn Phí Dạ và Lôi Dận.

      Tự sát chẳng qua là cái cớ bọn dùng để trốn tránh pháp luật mà thôi, ông ta tin là hai người kia lại có thể sắp đặt tỉ mỉ như thế, lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi đánh bại nội gian!

      “Có biết là hổ phụ sinh hổ tử ? Sa Ước, lần này diễn trò với ông, tôi rất phấn khích!” Lôi Dận cười lạnh, như là tên ma vương bước ra từ địa ngục.

      thể nào…” Sa Ước liên tục lui về phía sau, “Mày thể có thời gian sắp xếp tỉ mỉ như vậy được…”

      Lôi Dận nhếch môi, “Từ khi tôi phát ra nhật ký của Bạc Tuyết bắt đầu rồi, trong khoảng thời gian này đối phó với ông, vậy là đủ rồi!”

      “Tao sai người tung tin đồn mà…”

      “Cho nên tôi mới tương kế tựu kế.”

      “Cổ phiếu Lôi thị tụt giá…”

      “Là giả.”

      “Tài chính Lôi thị quay vòng…”

      “Là giả.”

      “Phí Dạ cùng Mạch Khê kết hôn…”

      “Là giả.”

      “Phí Dạ chết…” Sa Ước nhìn Lôi Dận rồi đột nhiên cười to, “ ra tất cả đều là giả, Lôi Dận ơi Lôi Dận, mày với cha mày giống hệt nhau, quỷ kế đa đoan. Tao thua, ngờ lại thua tay mày!”

      “Nếu tôi tương kế tựu kế sao có thể khiến cho cổ đông tin là tôi điên cuồng chứ? Nếu thế đương nhiên ông cũng tin tất cả đều là .”

      Đôi mắt lạnh lẽo của Lôi Dận nhìn ông ta.

      Sa Ước lui về sau vài bước..

      “Tao tưởng là . Ngày đó ràng Phí Dạ trúng đạn…”

      “Muốn làm giả quá dễ dàng, ông biết tổ chức Ảnh tinh thông cái gì à? Chế tạo viên đạn hoàn mỹ quá đơn giản, lực bắn viên đạn này hề mạnh như mọi người thấy, nó chỉ xuyên qua túi máu được chuẩn bị trước, khi chạm đến vị trí tim khiến cho tim tạm thời ngừng đập. Loại tiểu xảo này ngờ lại lừa được ông…”

      ra…Cho nên Phí Dạ vẫn ở lại căn cứ theo dõi người của tao?”

      “Thông minh!”

      “Tao cho chúng mày lấy hết của tao đâu, cho dù chết, tao cũng chết trong tay chúng mày…”

      “Có thể!” Lôi Dận kiêng dè mà , lại quay đầu nhìn James trợn mắt há mồm, “Ngài James, thế nào, ông sợ quá phải ?”

      James chỉ vào Sa Ước, giọng run rẩy: “Ông, ra ông chính là người thần bí kia…”

      Sa Ước hung hãn nhìn chằm chằm James, chỉ hận thể xé lão ta thành hai!

      “James, còn có chuyện có lẽ ông biết, thời gian chuẩn bị trước hạng mục, tài chính của ông đều được đưa vào đó. Hẳn là Sa Ước cho ông, mà mục đích của ông ta chỉ là lấy chỗ tiền đó, tiền của cổ đông và tài chính Lôi thị để rửa tiền mà thôi, ông…bị ông ta lợi dụng!” Lôi Dận gằn từng tiếng .

      Sắc mặt James đột nhiên chuyển thành trắng bệch, tiện đà phẫn nộ rống lên…

      “Chết tiệt, ta giết ngươi!” Lão gầm lên rồi giận dữ rút con dao trong đĩa hoa quả, nhằm thẳng vào sau gáy Sa Ước.

      Sắc mặt Sa Ước căng thẳng, song đột nhiên ông ta ra tay, lúc James còn kịp phản ứng đoạt được con dao trong tay lão, chỉ trong giây cắm thẳng con dao vào đầu vai James!

      “A…” tiếng hét thảm thiết!

      Mọi người kinh hãi, ào ào lui về phía sau!

      “Sa Ước, ông chạy được nữa đâu, mau buông vũ khí!” Cain cùng vài tên cảnh sát rút súng ra chĩa về phía Sa Ước.

      được phép tiến lên, nếu con dao này trực tiếp cắt đứt động mạch của nó, tao chết sao cả. Cain, phải mày muốn phá án của Bạc Cơ sao? Cho nên tốt nhất mày nên cầu cho nó ngàn vàn lần có chuyện gì!” Bộ mặt Sa Ước hoàn toàn lộ ra, ông ta dí con dao vào cổ James, vừa uy hiếp vừa lùi ra phía thang máy…

      “Mày, chúng mày đừng có mà tiến lên…tao muốn chết, muốn chết…” Giọng James y như con lợn bị chọc tiết, cực kỳ khó nghe.

      Tất cả mọi người đều chậm rãi theo.

      Lôi Dận tỉnh bơ nhìn màn trước mắt, nhìn Cain và mấy tên cảnh sát ý bảo họ cần theo. nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phí Dạ.

      Phí Dạ gật đầu cái còn Lôi Dận nhếch khóe môi.

      Sa Ước mang theo James làm con tin, xuống thang máy. Đám cảnh sát gì, chỉ lần theo lối thang bộ mà chạy xuống…

      Trước cửa Lôi thị có chiếc xe, vây chung quanh đều là cảnh sát. Cùng lúc đó, đoàn người cùng các cổ đông đều chạy ra. Các phóng viên chẳng để ý gì cả, chỉ tập trung chụp ảnh.

      “Lôi Dận, tao rồi, tao rơi vào tay mày đâu, mày đừng hòng mà bắt được tao!” Sa Ước cười sang sảng, mở cửa xe, tay tóm chặt lấy cổ James cùng với con dao .

      Lôi Dận hề nóng vội, đừng bậc cửa Lôi thị, từ cao nhìn xuống hành vi của Sa Ước.

      “Lái xe, thằng đần này, lái xe cho tao!” Lần thứ hai Sa Ước giơ con dao lên, hung hăng chém nhát đùi James. (Jins: Dao gọt hoa quả mà cứ như superknife :)))

      “A…”

      Xe lăn bánh trước mặt bao người, nhưng ngay sau đó, cảnh tượng đáng sợ xảy ra. Chỉ nghe thấy tiếng vang cực lớn, chiếc xe nổ mạnh, tung lên trung, sau đó như quả cầu lửa nở rộ…

      Nhóm cảnh sát vội vàng tản ra…

      Đợi xe nổ hoàn toàn xong, họ mới thi nhau kéo đến…

      Lôi Dận nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, hận ý trong mắt chậm rãi mất …Tất cả xong, ân oán ba mươi lăm năm rốt cục cũng kết thúc trong khắc này!

      “Nếu có thể, con còn muốn cho chết thảm hơn!” lạnh lùng .

      “Dận nhi, con làm cha con vui lòng rồi.” Y Gia Mông câu từ đáy lòng.

      Lôi Dận nhàng cười, “Vâng, thưa mẹ.”

      “Lôi tiên sinh…” Phí Dạ đứng bên cạnh cúi đầu gọi tiếng, khuỷu tay huých cánh tay , mang theo ý cảnh báo.

      Lôi Dận cười, thuận thế nhìn lại, ngay sau đó nụ cười bên môi bỗng cứng lại…

      Là Mạch Khê! Bóng dáng lấp ngay sau bóng lưng bận rộn của đám cảnh sát, còn cả lũ phóng viên ngừng chụp ảnh…Sắc mặt nhìn qua rất yếu ớt, như đóa hoa khô héo, đôi mắt bình tĩnh nhưng lại vô cùng tuyệt vọng…

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Đại kết cục (1)
      Sắc mặt Lôi Dận cũng thoáng vẻ hoảng hốt, trong lòng bỗng nổi lên dự cảm xấu…

      Mạch Khê bước từng bước lên bậc thang, rồi dừng lại ngay trước mặt Lôi Dận, giọng mềm mại trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên…

      “Vừa rồi , vụ tai tiếng tình ái là giả, cổ phiếu tụt giá là giả, tài chính Lôi thị quay vòng là giả, hôn lễ là giả, Phí Dạ chết là giả, như vậy…tình cảm của với em sao? Có phải cũng là giả ?”

      “Khê nhi, là , tình cảm của đối với em là , tuyệt đối là !” Lôi Dận vừa nghe thấy thế tay chân lập tức luống cuống, vội đỡ lấy bả vai , còn nghiêm túc : “ thề!”

      “Từ lúc chúng ta gặp lại nhau, sắp xếp hết tất cả? Trong kế hoạch của , hẳn là em có ít tác dụng nhỉ?” Trái tim Mạch Khê đau đớn.

      …”

      “Vì thực kế hoạch, thậm chí còn để cho Phí Dạ đến lấy em, còn muốn dối sao?”

      “Nhưng mà tất cả đều nằm trong tầm khống chế của mà. Khê nhi, em, biết lần này để cho em chịu ấm ức, như vậy , em có thể đánh mắng , nhưng đừng tức giận, được ?” Giờ phút này Lôi Dận y như đứa trẻ mắc lỗi, vô cùng lúng túng.

      Mạch Khê tuyệt vọng lắc đầu…

      “Cho tới bây giờ cũng biết em có thể vì mà trả giá rất nhiều, em có thể đồng cam cộng khổ với , thậm chí nếu hết tất cả cho em, trái tim em cũng đau đến vậy. Lôi Dận, sao có thể lừa gạt em?”

      “Khê nhi…” Lôi Dận luống cuống, nhận thấy được nỗi tuyệt vọng trong mắt Mạch Khê, vội vàng giải thích: “ chỉ lo lắng cho em thôi. Em là người phụ nữ nhất, sao có thể nhẫn tâm để em gặp nguy hiểm chứ? Người cần đối phó lần này đơn giản, thể nhìn em có chuyện gì bất trắc cả.”

      “Người phụ nữ nhất, phải ?” Bên môi Mạch Khê gợn lên ý cười bất đắc dĩ.

      “Đúng đúng đúng, tuyệt đối đúng!” Lôi Dận thậm chí còn giơ tay lên thề, thèm để ý bên cạnh còn có nhân viên cùng các vệ sĩ…

      “Lôi Dận thề, đời này ngoài mẹ ra, em là người phụ nữ nhất!”

      Sau khi thề xong, thấy Mạch Khê có phản ứng gì, lại bổ sung, “Khê nhi, biết em giận, oán , nhưng em phải hiểu rằng, cha chết thảm trong tay kẻ khác, tiền đồ Lôi thị tràn đầy nguy cơ. có thể bỏ Lôi thị nhưng thể bỏ qua mối thù giết cha. Nếu em hận , cứ lấy dao đâm nhát cũng được, nhưng mà…đừng rời khỏi , có được ?”

      Mạch Khê nhìn bộ dáng đáng thương của Lôi Dận, đôi mắt nổi lên vẻ ai oán…

      muốn em phải tin như thế nào đây?” Thản nhiên xong câu đó, đẩy hẳn ra rồi bước

      “Khê nhi…” Lôi Dận kinh hãi, vừa muốn tiến lên, lại bị Y Gia Mông kéo lại.

      “Mẹ?”

      “Yên tâm , con bé thể rời bỏ con đâu.” Y Gia Mông cười .

      Hả?…

      “Trong mắt con bé chỉ có con thôi!”

      Lôi Dận xấu hổ…

      Giờ khắc này, lại có điểm tin lời mẹ…

      “Phí Dạ…” quay đầu nhìn Phí Dạ, “Chuyện này cậu rất ràng, cùng tôi giải thích chút.”

      “Á…” Lần đầu tiên Phí Dạ do dự, đưa tay gãi gãi cổ, “À, Lôi tiên sinh, tôi phải sang xem bên cảnh sát có việc gì cần giúp, tôi trước đây.”

      Lôi Dận giật mình. Chết tiệt, cũng dám chống lại mệnh lệnh của !

      Phí Dạ đến chỗ khá xa rồi mới nhàng thở ra. Nhìn bộ dáng kia của Mạch Khê, cũng thực đau lòng. Nhưng phải giải thích thế nào đây? Mạch Khê đối với mãi mãi chỉ là giấc mơ. chỉ hy vọng Lôi Dận có thể cùng Mạch Khê, hai người họ được bên nhau là tốt rồi.

      Bất giác lại nhớ tới cái đêm tìm được nhật ký Bạc Tuyết…

      “Phí Dạ, chúng ta phải diễn vở kịch quan trọng nhất đời!”

      “Lôi tiên sinh, chỉ có hai người chúng ta sao?”

      “Đúng vậy!”

      “Vậy còn tiểu thư Mạch Khê? Nếu ấy biết nỗi lo lắng của ấy đều do tay chúng ta an bài…”

      “Vì đại cục chỉ có thể làm như vậy, nếu Khê nhi trách tôi, tôi dùng cả đời này để xin tha thứ của ấy, thậm chí có thể tình nguyện để ấy bắn chết!”

      “Nếu tiểu thư Mạch Khê làm sao?”

      “Phí Dạ, nếu là thế, gánh nặng của Lôi thị và Ảnh phải đặt vai cậu rồi!”

      “Lôi tiên sinh…”

      “Tôi chỉ muốn biết, cậu có thể giống như năm đó, nguyện ý theo giúp tôi ?”

      Phí Dạ quỳ gối xuống…

      “Phí Dạ tôi nguyện vì Lôi tiên sinh…muôn lần chết chối từ!”

      Nghĩ đến đây, Phí Dạ suy tư..

      Mạch Khê, em cũng biết, vì em, nhiều người đàn ông nguyện buông tha tất cả, nhất là Lôi tiên sinh. Người đàn ông này, là si tình thôi!



      “Lôi Dận, , tôi về tòa thành đâu, về sau cũng cần đến tìm tôi!” Trong di động truyền đến giọng lạnh lùng.

      ! Trừ phi em xuống đây gặp !” Lôi Dận đứng ở dưới lầu, nhìn lên khung cửa sổ. mặt tuyết, bóng dáng cao lớn.

      yên tâm , tôi bao giờ gặp , vĩnh viễn !” Mạch Khê cúp điện thoại, ném tới bên rồi ngồi phịch lên salon, sắc mặt ai oán.

      “Mạch Khê, em đừng như vậy, Lôi tiên sinh làm thế cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của em thôi.” Apple đến khách sạn từ sớm, chỉ sợ Mạch Khê suy nghĩ linh tinh.

      Chuyện có liên quan đến Lôi thị đều được đưa tin, tất cả đều được đưa ra ánh sáng, đương nhiên cũng biết được cảm nhận của Mạch Khê. Nhưng để cho người đàn ông như vậy ăn khép nép van xin bé, cũng có chút xót xa.

      “Đúng vậy, Mạch Khê, cậu xem Lôi tiên sinh vẫn đứng ở dưới đó. Đây là khách sạn, nhiều người ra vào, như thế làm chuyện cười cho người ta.” Đại Lỵ cũng dần bước ra khỏi bóng ma tâm lý, lại lần nữa vui vẻ thân thiết bên Mạch Khê. Có điều Apple và Đại Lỵ vẫn hay đấu khẩu với nhau.

      Mạch Khê tựa đầu vào gối ôm, rầu rĩ : “Em cũng bắt ta phải đứng đấy, là ta tự nguyện, em ép buộc.”

      “Mạch Khê, Lôi Dận của em đúng là chê vào đâu được, em nhân nhượng lần . Hơn nữa em còn mang thai con ta, tha thứ được tha thứ , ta lại hề làm gì có lỗi quá đáng với em mà.” Ca hậu Phỉ Tỳ Mạn có mặt trong phòng, khẽ thở dài tiếng, khuyên bảo Mạch Khê.

      “Đó coi là lỗi sao?” Mạch Khê ngẩng đầu, vẻ mặt ấm ức, “Chị có biết thời gian này em sốt ruột, lo lắng cho ta thế nào ? Kết quả là ta lại lật ngược, tất cả đều là ta sắp xếp! Nếu phải vì lo lắng cho ta nên đến Lôi thị, em vẫn hề biết ra mình vẫn bị lừa”

      Giọng của nghẹn ngào…

      “Được rồi, được rồi, đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc, phụ nữ có thai mà khóc nhiều ảnh hưởng đến phát triển của đứa .” Úc Noãn Tâm ngồi bên lấy khăn tay lau nước mắt khuôn mặt nhắn của , “Nhìn em này, khóc đến đỏ cả mắt lên rồi.”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Đại kết cục (2)
      “Mạch Khê à, chị nghĩ là em phải giữ chặt lấy người đàn ông này. Em có biết là có bao nhiêu người hâm mộ em ? Lôi Dận kia á, là rất rất rất tốt. Cho dù có chuyện tày trời gì ta cũng cho em, phải vì tin em mà chính là bởi vì ta quá lo cho em, quá em. Chị nghĩ người ngoài cuộc cũng hiểu được điều này. Nếu hôm nay em là người ngoài cuộc, tự nhiên hiểu ràng điều này!” Phỉ Tỳ Mạn lập luận, vẫn đứng về phía Lôi Dận, tuy rằng có nhanh nhảu nhưng vẫn có thể nghe ra được lòng của .

      “Đúng vậy, Phỉ Tỳ Mạn rất đúng. Lần này Lôi Dận đúng là làm chuyện có phần kinh thiên động địa, nhưng nhìn vào tình ấy dành cho em em nên tha thứ cho ấy . Hẳn là em cũng muốn nhìn ấy đứng chờ dưới lầu lâu như vậy chứ? Tính cách Lôi Dận có thể làm vậy đấy.” Úc Noãn Tâm giọng an ủi.

      “Các cháu đừng khuyên nữa, Mạch Khê đúng, tên tiểu tử Lôi Dận làm vậy quá đáng!” Người nãy giờ yên lặng là Y Gia Mông lên tiếng. Bà bước lên phía trước, lại câu như vậy.

      “Bác…” Mạch Khê kinh ngạc. Còn có người mẹ giúp đỡ người ngoài mắng con mình sao?

      Y Gia Mông giữ chặt cánh tay Mạch Khê, cười cười, “Mạch Khê à, ra bác vẫn hy vọng có thể nghe con gọi tiếng mẹ. Đương nhiên, tên tiểu tử Lôi Dận này gây tội phải chịu tội. Nó nên gạt con làm chuyện này, đáng lẽ ra phải cho con biết. Cho dù có nguy hiểm, dựa vào năng lực của cũng có thể bảo vệ được con. Nhưng nó biết chắc có thể làm tổn thương đến đứa trong bụng con hay . Bác ủng hộ con, con muốn nó đợi ở dưới đấy bao lâu đợi! Cho dù bên ngoài có lạnh thế nào nữa cũng sợ, nó là đàn ông, chỉ cảm lạnh chết được đâu, bị người ta chê cười sao chứ, vợ con mới là quan trọng. Đừng là nó xử lý xong chuyện bia mộ của cha mới đến đây, đáng nhẽ nó phải bỏ hết công việc chạy đến chịu tội với con mới đúng!”

      Mạch Khê ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Y Gia Mông, nghe bà xong câu cuối cùng, vội vàng lắc đầu, “, , bác à, Dận phải lập bia mộ cho Lôi lão tiên sinh …” tới đây, mới có phản ứng lại, “Bác, đây là bác cho con hay cho ấy vậy?…”

      “Đương nhiên là cho con rồi. Mạch Khê à, ra bác chỉ muốn với con câu. người đàn ông có hiếu nhất định gặp được người đáng để .” Y Gia Mông vỗ bàn tay bé của .

      Mạch Khê bỗng trầm tư.

      nghĩ ngợi, cửa phòng khách sạn được mở ra. Hoắc Thiên Kình, Kỳ Ưng Diêm cùng Nhiếp Thiên Luật, ba người đàn ông cùng tiến vào, toàn thân đều dính bụi tuyết.

      “Mạch Khê, Lôi Dận nhờ với em, cậu ta vẫn chờ em, cho đến khi em tha thứ thôi.” Hoắc Thiên Kình nhận nhiệm vụ sứ giả, “Thời tiết quỷ quái, bình thường lạnh, giờ lại còn hạ nhiệt độ.” (Để cho thấy hơn mối thân thiết giữa các cặp đôi nên mình chuyển xưng hô của Hoắc Thiên Kình với Mạch Khê nhé!)

      Tim Mạch Khê thắt lại, nhìn bộ dạng đưa mắt nhìn nhau lấm lấm lét lét của ba gã đàn ông, vui mà , “Em tha thứ cho ta, ít nhất tại !”

      “À!” Hoắc Thiên Kình còn làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu, ngay sau đó đến bên cửa sổ, mở tung cánh cửa ra, kêu to…

      “Lôi Dận, cậu về , Mạch Khê , ấy tha thứ cho cậu đâu, ít nhất tại ! Nhưng mà mình thấy hình như là làm bộ đấy!”

      “Xì…” Mội người trong phòng đều bật cười, ngoại trừ Mạch Khê!

      nhàm chán!” Đột nhiên đứng dậy, biết nên gì đành xoay người vào phòng ngủ!

      Mọi người liếc mắt nhìn nhau…

      Vào đêm, Mạch Khê ngủ rất chập chờn. Phòng ngủ được rèm che kín mít, biết Lôi Dận còn đứng chờ bên dưới hay , cuối cùng chôn mình trong chăn.

      tràng tiếng đập cửa dồn dập vang lên…

      “Mạch Khê, em mau ra đây xem …”

      Ngoài cửa truyền đến những thanh ồn ào.

      Mạch Khê hoảng sợ, vội vàng khoác thêm áo rồi chạy ra khỏi cửa, liền thấy những người kia hề rời , chỉ nhìn chăm chú dưới lầu.

      “Làm sao vậy?” có chút sốt ruột.

      Ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngày càng nhiều, bông tuyết lớn trắng xóa như lông thiên nga. Đây là lần đầu tiên Mạch Khê thấy trận tuyết lớn như vậy. Tháng này, phải là sang xuân rồi sao?

      “Mạch Khê, em lại đây nhìn xem.” Úc Noãn Tâm kéo lại.

      Mạch Khê cúi nhìn, thiếu chút nữa là ngất xỉu!

      Dưới lầu còn chỉ có mình Lôi Dận, còn có cả Phí Dạ! Phí Dạ đứng sau Lôi Dận, còn sau nữa là dưới trăm tên vệ sĩ!

      À, đúng ra, bọn phải đứng mà tất cả đều quỳ gối. Đương nhiên họ dám đứng lên, bởi người đứng đầu bọn họ, Lôi Dận tiên sinh cũng quỳ gối nền tuyết. Ngay cả kiểu quỳ cũng giống nhau.

      Tuyết rơi càng nhiều, mặt đất phủ đầy tuyết, đèn ngoài khách sạn chiếu sáng nơi này như ban ngày!

      Lôi Dận vẫn quỳ ở đó, ngay cả tuyết cũng phủi, chiếc áo choàng đen dính đầy bông tuyết. Nhìn qua trông khác gì người tuyết, vẫn nhúc nhích.

      Kỳ chỉ riêng giống người tuyết mà ngay cả trăm tên vệ sĩ phía sau cũng đồng dạng. Phí Dạ còn thảm hại hơn, trông như kiểu thể chịu được, cứ đổi chân quỳ liên tục, cả thể xác lẫn tinh thần đều có vẻ suy sụp.

      Cảnh tượng này quá ‘hoành tráng’!

      Chẳng những tất cả khách của khách sạn đều sôi nổi ra xem, mà thậm chí còn xuất vài phóng viên!

      là đẹp trai chết được…trời ạ.” Vẻ mặt Apple vừa khiếp sợ lại vừa hâm mộ.

      Hoắc Thiên Kình cùng hai người đàn ông kia nhìn thấy thế thầm lau mồ hôi lạnh, may mà họ xuống dưới, nếu ..

      Tim Mạch Khê đập thình thịch, giây tiếp theo liền hỏi: “Trận tuyết này rơi bao lâu rồi?”

      “Hơn ba tiếng chứ mấy…”

      “Đúng, ít nhất là ba tiếng.”

      Mạch Khê lặng người , thêm gì liền cầm lấy di động, nhấn nút…

      Tiếng di động truyền từ bên dưới lên, vừa mới tiếng được thông!

      “Lôi Dận, muốn tìm chết có phải ? quỳ dưới đất làm gì? điên rồi sao? mình điên còn chưa tính, sao lại lôi cả Phí Dạ với vệ sĩ vào?”

      Tiếng quát trực tiếp xuyên qua điện thoại vang vọng giữa trời đêm!

      Lời vừa dứt, trong điện thoại truyền đến tiếng hô đồng thanh…

      “Chúng tôi nguyện vì Lôi tiên sinh chịu phạt, hy vọng tiểu thư Mạch Khê tha thứ!” ra, cũng cần thông qua điện thoại, tiếng hô đồng thanh của hơn trăm người tạo thành sức mạnh như đồng, gần như thổi bay được cả khách sạn!

      “Lôi Dận, làm cái quỷ gì vậy!” Mạch Khê gần như là nghiến răng nghiến lợi trong điện thoại, dám lớn tiếng nữa. Cảnh tượng này khiến choáng váng.

      từng nhìn thấy đàn ông cầu xin phụ nữ tha thứ, cũng thấy đủ phương thức giải thích. Nhưng cách này của Lôi Dận, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến. Nào có ai giải thích còn mang nhiều thuộc hạ theo như vậy?

      Điên rồi! đám kẻ điên!

      Kết thúc

      Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Lôi Dận, nhưng có thể nghe được tiếng hai hàm răng của lập cập vào nhau…

      phải là gọi bọn họ tới…”

      “Tôi hỏi là quỳ ở đó để làm gì?” Mạch Khê gần như phát điên lên!

      …Chỉ là hơi mệt, sau đó muốn ngồi trong chốc lát, ngồi rồi mà hai chân vẫn run lên, cho nên quỳ gối xuống, như vậy có thể biểu thành ý của . ngờ Phí Dạ dẫn theo đám người đến đây, kết quả là…” Giọng Lôi Dận có chút run rẩy, biết là do kích động hay vẫn là do quá lạnh.

      Trong lòng Mạch Khê phiếm đau…

      mau đứng lên , như kẻ ngốc vậy, ngày mai truyền thông lại có đề tài đưa tin.”

      đứng dậy nổi…”

      “Làm sao vậy?”

      “Đợi lát nữa , hai chân tê cứng rồi…” Tiếng Lôi Dận có vẻ cẩn thận.

      …” Mạch Khê rất sốt ruột.

      “Khê nhi, tha thứ cho được ? Em đừng hiểu lầm, phải là muốn ép em đâu, nếu em muốn quỳ tiếp vẫn quỳ, em muốn đuổi bọn họ cũng được. Phí Dạ…” Trong điện thoại truyền đến mệnh lệnh của Lôi Dận, “…Nhanh chóng đưa vệ sĩ rời khỏi đây!”

      “Lôi tiên sinh , chúng tôi cũng !” Tiếng hô đồng thanh của đám vệ sĩ lại vang lên lần thứ hai. Mạch Khê sợ tới mức tim như muốn nhảy vọt ra.

      “Haiz…đứa con đáng thương của tôi, còn cả Phí Dạ nữa. Tạm thời nhắc đến đám vệ sĩ trung thành tận tâm này , chỉ hai đứa kia, vì muốn điều tra ra chân tướng biết mất bao nhiêu đêm được nghỉ ngơi tốt. Tôi thấy, qua đêm nay, kiểu gì chúng cũng đổ bệnh nặng cho mà xem.” Y Gia Mông làm vẻ ai oán, .

      Mạch Khê rùng mình, chưa thêm lời nào liền lập tức choàng áo chạy xuống.

      chẳng còn quan tâm đến tôn nghiêm hay tôn nghiêm, ấm ức hay ấm ức, chỉ thầm nghĩ đến lời của bác . Nghĩ đến mới thấy đúng, gần đây nhất định Lôi Dận được nghỉ ngơi tốt, nếu thực chịu đựng cả đêm như vậy, trời ạ…Vừa nghĩ đến chuyện quỳ mấy tiếng dưới tuyết, lòng đau xót, chỉ thầm oán hận chính mình!

      Lúc bóng dáng Mạch Khê xuất những người chứng kiến cảnh tượng này đều như muốn sôi trào lên. Rốt cục họ cũng thấy được nữ diễn viên chính rồi.

      Mái tóc dài của Mạch Khê phiêu dật trong gió, chạy về phía Lôi Dận dưới làn tuyết rơi.

      Hai mắt Lôi Dận sáng lên, muốn lập tức đứng dậy nhưng hai chân lại gần như còn chút sức lực. Ba tiếng, cho dù có là người sắt mà quỳ như vậy cũng mệt đến suy sụp.

      đừng động đậy.” Mạch Khê đau lòng tiến lên, chậm rãi nâng đứng dậy, vừa tức vừa buồn cười mà khẽ quát , “ là kẻ ngốc hay vẫn là kẻ điên hả? Đầu có vấn đề à? Tuyết rơi nặng như thế này, ai cho vẫn đợi ở đây?”

      Lôi Dận tựa đầu vào vai , ôm lấy chặt, cúi đầu : “ rồi, muốn chờ em xuống… tốt quá, em có thể tha thứ cho . Cho dù mỗi ngày em mắng như vậy, cũng đều thấy vui…”

      …”

      “Khê nhi, em…”

      “Được rồi, đừng nữa…”

      “Khê nhi, em!”

      bảo đừng nữa cơ mà…”

      “Khê nhi, em!” Lôi Dận lần lại lần bên tai , từng lời hứa hẹn như tảng đá tạc sâu vào lòng

      em, Khê nhi, điều này em phải tin tưởng!”

      “Dận…” Mạch Khê nhìn , lúc này mới thấy khuôn mặt lạnh toát của có chút tai tái, sờ lên lại càng lạnh như băng. “Em tin, em rất tin, Dận…”

      sợ rồi.

      Lôi Dận nở nụ cười, chậm rãi đứng thẳng người, nhìn rồi lấy hộp tinh xảo từ trong túi áo choàng ra, nghiêm túc : “Lấy , Khê nhi, lấy !”

      Mạch Khê chăm chăm nhìn chiếc hộp, biết đó là gì…

      Còn do dự, có người hô lớn, “Đồng ý , trai tài sắc đó!” Dĩ nhiên là giọng của Kỳ Ưng Diêm. Gã vừa câu, bao nhiêu người đứng xem cũng hò hét lên…

      “Đồng ý! Đồng ý!”

      Mạch Khê hồi hộp đến run rẩy, sao tự dưng có nhiều người đến vậy? Nhìn về các tầng xung quanh, trời ạ, tất cả đều thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.

      “Này, bạn trẻ, cậu phải cho tiểu thư đây thấy thành ý chứ. Cầu hôn là phải quỳ xuống, tuy rằng thời gian cậu vừa quỳ khá lâu, nhưng ngại quá, liên quan đến việc này!” Lần này là giọng của Hoắc Thiên Kình. Lời vừa dứt, tràng tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên.

      “Này…, ngàn vạn lần cần làm thế nha…”

      Lời Mạch Khê còn chưa dứt Lôi Dận chậm rãi quỳ gối xuống lần thứ hai, giơ chiếc nhẫn ra, chân thành

      “Khê nhi, lấy .”

      “Này, điên rồi…” Mạch Khê cảm thấy mất mặt. Loại hình ảnh này tràn lan phim. Người đàn ông này khờ. Thấy làm ra vẻ như đồng ý đứng lên, trong lòng cũng có cảm giác tội lỗi…

      mau đứng lên , em…em đồng ý rồi, còn được sao?”

      Lôi Dận sung sướng, hưng phấn mà đứng dậy rồi đột nhiên bế Mạch Khê lên, ngửa đầu lên trời đêm hô to…

      “Khê nhi đồng ý đó nhé!”

      Nhất thời, tiếng vỗ tay vang cả trời đêm, thậm chí đài phun nước trước khách sạn cũng bắt đầu phun lên tạo thành hình ảnh tuyệt diệu.

      Phí Dạ cùng hơn trăm tên vệ sĩ quỳ đều thở phào nhõm, muốn đứng lên nhưng hai chân đều động nổi nên trực tiếp ngồi phệt xuống đất, lại nhiệt liệt vỗ tay chúc phúc cho đôi nam nữ…

      Mạch Khê nở nụ cười hạnh phúc…

      ôm lấy cổ Lôi Dận, đau lòng mà vẫn có vẻ làm nũng, “Dận, em có thể lấy , nhưng mà…về sau cho phép gạt em nữa, đây là lần cuối cùng!”

      “Nhất định! Nhất định rồi!” Lôi Dận chút do dự trả lời, hôn sâu lên môi

      Về phần bí mật kia, vẫn cố giấu kỹ…

      Dưới bầu trời đêm, tuyết vẫn rơi đậu thân mình cao lớn của người đàn ông cùng bóng dáng xinh của , gần như chỉ có hai người họ, lãng mạn… cả đời!

      Câu chuyện về tình lãng mạn của họ còn tiếp tục, phải sao? Có lẽ, còn có những con người cũng có được hạnh phúc như Lôi Dận và Mạch Khê!

      Toàn văn hoàn.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Lời của Ân Tầm
      Bộ tiểu thuyết này, tôi phải dùng cụm từ “Tình cảm sâu nặng” còn chưa hình dung hết. Đối với nhân vật Lôi Dận, tôi dồn tình cảm của biết bao nhiêu đêm khuya vào. Chưa bao giờ và người nào, diễn viên nào khiến tôi cảm thấy lo lắng đến vậy. Lôi Dận đúng là như thế. Thời điểm xây dựng nhân vật này, tôi có khóc, có cười, thậm chí khi đến quán cafe nhìn thấy người đàn ông còn thoáng hình dung đến tính cách Lôi Dận. So sánh ra, tình cảm của tôi đối với ấy cực kỳ sâu đậm.

      Tôi thích nghe đàn dương cầm để hoàn thành tác phẩm này, cũng giống như giờ này. Ngoài cửa sổ là bóng đêm đen thẫm, dưới ánh đèn neon là đô thị phồn hoa, nhưng trong lòng tôi nặng trĩu. Thứ nhất, tôi muốn tạo nên vận mệnh cuối cùng cho nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết này, thứ hai, cũng là sắp phải tạm biệt Lôi Dận, là lúc để xây dựng nên nhân vật tiếp theo.

      Đối với kết cục, có lẽ độc giả còn muốn thấy nhiều hơn. Chẳng hạn như hình ảnh hôn lễ. Tôi chỉ muốn rằng, kết cục của tiểu thuyết thường thường phải phù hợp với nét đặc sắc của cả tiểu thuyết. Tình của Lôi Dận với Mạch Khê như câu chuyện cổ tích, tôi chỉ có thể dùng gian mơ màng để hoàn thành nó.

      Có điều, tôi vẫn muốn thỏa mãn cho nguyện vọng của mọi người, muốn phá hỏng tính thống nhất của chính văn, vì vậy tôi để hôn lễ lãng mạn của hai người ở phiên ngoại. Phiên ngoại vốn là hình thức thỏa mãn nhu cầu cho độc giả, cho nên, mọi người yên tâm.

      Tình cứ thế tồn tại. Có người hỏi tôi vì sao bộ tiểu thuyết này lại dài như vậy? Tôi chỉ có thể , tình trong cuộc sống bình yên, bình yên đến mức nhiều khi khiến người ta quên tồn tại của nó! Nhưng các bạn ạ, tình mãi mãi là thứ tình cảm hoàn mỹ nhất trong trời đất. Có rất nhiều người muốn tìm kiếm tình phải vượt qua sóng gió trong tiểu thuyết, nhưng lại biết rằng, thực tế bình thản mới là trân quý!

      Chúng ta còn sống, tình vẫn tiếp tục, phải sao?

      Cảm ơn các bạn ủng hộ!

      Bắc Kinh, 10 giờ 30 phút đêm, ngày 17 tháng 3 năm 2011.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :