1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Gió lốc (2)
      tiếng mệnh lệnh, lại hề có tên vệ sĩ nào chấp hành!

      “Các ngươi…”

      “Ông cho là họ có thể làm gì giúp ông? Họ ăn cơm Lôi gia, đương nhiên chỉ nghe lời người của Lôi gia!” Lôi Dận lạnh lùng , toàn thân cũng tản ra hơi lạnh.

      Ánh mắt Lôi lão gia có vẻ căng thẳng, ngữ khí dần chuyển sang lạnh lẽo…

      “Nếu mày nhớ lầm, hẳn là biết tao là cha mày! Đồ khốn, cho dù mày muốn đoạt quyền cũng thể ra tay độc ác như vậy với cha mày!”

      “Tôi khốn? Tôi khốn hay ông khốn? Cái đuôi của ông giấu hơn ba mươi năm nay rồi, nếu bàn về tâm kế, ai có thể so bì với ông!” Lôi Dận tới đây, ánh mắt lên hàn ý như màn sương dày đặc trong đêm. lại gằn từng tiếng : “Ông xem có đúng , tiên sinh Sa Ước?”

      câu “Sa Ước tiên sinh” khiến tất cả cổ đông đều mở to hai mắt nhìn, thậm chí còn có cổ đông đến trước mặt Lôi Dận, chỉ vào mặt Lôi lão gia…

      “Cậu vừa gọi ông ta là gì? Sa Ước?”

      Lôi Dận cười lạnh, “Tôi tự nhận là mình phát rất chuẩn!”

      “Cái gì?” Các cổ đông nhìn Lôi lão gia như nhìn thấy quỷ, hoàn toàn thể tin nổi. Sao Lôi lão gia lại tên là Sa Ước? đúng!

      Lôi lão gia nghe thấy vậy lạnh lùng cười, “Sa Ước? À, chính là cái tên hợp đồng. bạn Dận đùa cũng quá trớn rồi, ở đây mọi người đều biết tên tao là gì!”

      sai! Ở đây đúng là rất nhiều người biết ông là Lôi lão gia, bởi vì tất cả cổ đông đều là từ ba mươi năm trước mới bước vào Lôi thị!” Đáy mắt Lôi Dận là khối băng thể tan nổi, khi nhìn mọi người, giọng cao hẳn lên…

      “Nhắc tới tên của cha tôi hẳn là mọi người đều rất quen thuộc, nhưng đối với cái tên ‘Sa Ước’ này mọi người có ấn tượng gì, bởi vì người có tên như vậy, năm đó chẳng qua chỉ là gã quản gia cho cha tôi mà thôi!”

      Lý do này thua kém gì quả bom, mang theo sức nổ mạnh mẽ, khiến mọi người đều hoàn toàn bất ngờ, thể nào đoán nổi.

      “Lôi tiên sinh, ý của cậu , người này phải là cha cậu, mà là…quản gia của cha cậu?” Cain nghi ngờ. Kỳ , đối với chuyện cụ thể gã ta biết gì, chỉ nhận được thông báo rằng chỗ này vụ án nghiêm trọng, thậm chí ngay cả viện kiểm sát cũng tiến hành điều tra.

      Nếu vậy chuyện này nhất định hề đơn giản, nếu thể nào mà ngay cả kiểm sát trưởng cũng can dự.

      “Chuyện này, phải hỏi Sa Ước tiên sinh mới được.” Lôi Dận nhìn về phía Lôi lão gia, vẻ mặt đóng băng như đá, ánh mắt sắc bén đủ để khiến người ta run rẩy.

      Cain quay đầu lại…

      “Sa Ước tiên sinh, tôi thấy hôm nay ông nên giải thích ràng chút mới được!”

      Lôi lão gia nhíu mày, lại cười lạnh, “Giải thích? Tôi phải giải thích cái gì? Tôi chính là đời thứ hai của Lôi thị, là người thừa kế thứ hai, hôm nay lại bị chính đứa con của mình gọi là quản gia. Chỉ cần là người có con mắt tinh tường biết, tất cả chẳng qua là nó dối để đoạt lại vị trí chủ tịch!”

      “Lôi tiên sinh, ngài luôn miệng ông ấy là quản gia của cha mình, có gì chứng mình ?”

      “Lôi tiên sinh, ngài hoài nghi Lôi lão gia đây phải là cha đẻ của ngài sao?”

      “Lôi tiên sinh, ngài Lôi lão gia này là giả, vậy Lôi lão gia ở đâu?”

      Các phóng viên nhịn được, huyên náo hỏi dồn, tiếng máy ảnh lại vang lên ngừng!

      Đối mặt với bất mãn của Lôi lão gia cùng vẻ điên cuồng của lũ phóng viên, Lôi Dận hề hoảng hốt, chỉ hơi nhếch mép…

      “Mọi người nên gấp gáp, nếu mọi người quan tâm đến chuyện của Lôi gia như vậy, chẳng thà tôi làm thuận nước giong thuyền, kể cho mọi người nghe chuyện xưa. Sau khi nghe xong câu chuyện, tự nhiên mọi người hiểu…” đến đây, quay đầu, đôi mắt sắc bén liếc qua vẻ mặt tối sầm của Lôi lão gia…

      biết người cha đáng kính này của tôi có lòng dạ mà nghe tôi kể chuyện hay đây.”

      Bàn tay Lôi lão gia nắm lại, hai hàm răng cũng cắn chặt…

      “Tao muốn nghe cái chuyện xưa mà mày muốn kể!”

      Lôi Dận cười lạnh, lại đưa ánh mắt đảo qua những người khiếp sợ cùng hồ nghi, thản nhiên lên tiếng…

      “Cha của tôi đúng là đời thứ hai của Lôi thị, người thừa kế thứ hai, là thương nhân thành công. Thủ đoạn kinh doanh của ông ấy rất ngoan tuyệt, tuy rằng đắc tội với ít đồng nghiệp nhưng vẫn luôn vì địa vị toàn cầu của Lôi thị. Từ quyền thế của Lôi thị, của cải tăng càng ngày càng nhiều, nghiễm nhiên có kẻ sinh tà niệm! Người hiểu cha tôi nhất, đồng thời là người cha tôi tín nhiệm nhất, trợ thủ đắc lực nhất chính là quản gia Sa Ước! Ông ta theo cha tôi hai mươi năm, đương nhiên biết thói quen cùng phương thức làm việc của cha tôi. Người như vậy mới có cơ hội hại chết cha tôi!”

      Lôi lão gia vẫn giữ vẻ lạnh lùng mà lắng nghe, chút biểu cảm cũng có, lúc sau mới cười lạnh…

      “Mày tao là quản gia Sa Ước. Được, nhà của Lôi gia có mấy người làm lâu năm, mày có thể hỏi họ xem Sa Ước ở đâu, còn nữa, hỏi xem Sa Ước trông như thế nào!”

      “Lôi gia đúng là còn có vài người già cả, nhưng mà đáng tiếc, bọn họ đều sống dở chết dở, là đáng thương. Đến khi tôi tra hỏi chỉ với tôi rằng, Sa Ước bị rơi xuống núi!”

      Lôi lão gia biến sắc…

      phải sốt ruột, người đó cũng biết ông thế nào cơ mà.” Lôi Dận cười cách quỷ dị, xong câu đó, cửa phòng họp mở ra.

      Trong đám nhân viên lại có ông lão ngồi xe lăn. Phía sau ông là người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi. Trông ta khá cường tráng, chân tay thô sần, vừa đẩy xe của ông lão đến nơi ta cung kính cúi đầu…

      “Lôi tiên sinh, đây là cha tôi, Diesfeld.”

      Người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia phải ai khác, chính là tài xế ba năm trước gây tai nạn cho Mạch Khê – Kenny. Lúc trước ta luôn sống đúng pháp luật, có vợ và ba đứa con. Từ sau khi được Lôi Dận cho khoản tiền, chẳng những ta có công việc chính thức mà còn có thu nhập ổn định, các con cũng có thể đến trường bình thường. Cũng kể từ đó, ta thầm thề rằng, nhất định phải trả mối ân tình này cho Lôi Dận, cho dù Lôi Dận có bảo ta phải chết ta cũng do dự!

      Sau này ta có theo Lôi Dận vài lần, mục đích cũng chỉ vì muốn làm gì đó cho Lôi Dận. Lôi Dận lại phái tay chân đưa ta đến, bảo ta chăm sóc gia đình cho tốt, chăm sóc các con. ta vốn tưởng rằng cả đời này thể báo đáp Lôi Dận, ngờ ba năm sau, Lôi Dận lại chủ động phái người tới tìm ta, nhưng lại đưa ra cầu kỳ quái. cầu đó chính là đưa người cha già cỗi ở Miami đến phòng hội nghị quốc tế ở Lôi thị.

      * Miami là thành phố ở tiểu bang Florida, Hoa Kỳ.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Gió lốc (3)
      “Lôi Dận, mày đưa nguyên cổ đông Diesfeld đến đây làm gì? Thân thể ông ấy được khỏe, rốt cuộc mày vẫn muốn gây sức ép sao?” Lôi lão gia quát rống lên…

      ra ông còn biết vị này là nguyên cổ đông của Lôi thị cơ đấy.” Đôi mắt Lôi Dận tràn vẻ trào phúng, cúi người…

      “Bác Diesfeld, hôm nay đưa bác từ Miami đến đây đúng là hơi đường đột, tôi chỉ muốn chính bác ra những chuyện bác biết từ ba mươi lăm năm trước đây.”

      Diesfeld ngẩng đầu, đôi mắt gần như híp lại thành đường, lại như nghe ngóng giọng Lôi Dận rất lâu. Hồi sau, ông mới run rẩy kéo bàn tay Lôi Dận lại, thử hỏi, “Cậu là…Lôi Dận ư?”

      “Tôi là Lôi Dận!”

      Ông lão gật đầu, có vẻ rất kích động, “Tôi có thể nghe thấy giọng cậu, có thể nghe được, có thể nghe được qua TV, thằng nhóc Kenny này cũng cho tôi biết, đúng là giọng cậu rồi.”

      Ánh mắt Lôi Dận hơi tối lại, nhìn về phía Kenny, “Mắt cha cậu bị làm sao vậy?”

      “Ông ấy gần mù rồi. Mấy ngày trước đây chỉ là nhìn đồ vật nhưng hôm nọ bị tuyết rơi vào mắt, lại thêm ánh nắng lúc đó quá gắt nên dần dần chuyển thành chứng mù tuyết.” Kenny lo lắng .

      * Mù tuyết: Bệnh mắt do tia cực tím hay các tia sáng khác.

      Lôi Dận gật đầu, giữ chặt lấy cánh tay Diesfeld, vỗ nhè , “Bác là cổ đông cũ của Lôi thị, vậy tôi muốn hỏi, bác còn nhớ chuyện liên quan đến cha tôi ba mươi lăm năm trước ?”

      “Cha cậu? Lôi lão gia? Ông ấy, giờ còn khỏe ?” Diesfeld giọng hỏi.

      Lôi Dận cười lạnh, nhìn thoáng qua Lôi lão gia im hơi lặng tiếng bên cạnh, rồi thản nhiên , “ tốt, ông ấy chết rồi.”

      “Cái gì?” Diesfeld khiếp sợ, lại rất đau buồn, “Tôi chỉ biết như vậy, như vậy…Ba mươi lăm năm trước tuy là cha cậu gặp đại nạn chết nhưng cũng bị thương thành người bình thường. Sau khi tôi rời khỏi ban quản trị Lôi thị cũng có nhận được tin tốt lành, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy cha cậu qua được lâu đâu.”

      “Lời này là thế nào? Cha tôi năm đó xảy ra chuyện gì?” Lôi Dận liền vội vàng hỏi.

      “Năm đó à, à, hẳn là ba mươi lăm năm trước, tôi nhớ rất ràng, lúc ấy cậu vừa mới sinh ra. Vừa khéo khi ấy cha cậu lại gặp phải tai nạn, xe lao thẳng xuống vách núi. Lúc ấy cảnh sát cũng xe nát vụn ra. Lôi thị khi đó cực kỳ hỗn loạn, đều rất lo lắng cho tình hình của cha cậu, nhưng trong lòng nghĩ đến tám chín phần là có tin tức xấu. Nhưng ngờ, cảnh sát lại tìm được cha cậu. Ông ấy may mắn, lúc xe rơi xuống bị mắc cành cây. Lúc chúng tôi chạy đến bệnh viện toàn thân cha cậu đều là băng gạc, cắm đủ thứ dây người. Ngẫm lại cảnh tượng đó tôi vẫn còn chua xót. Có điều cũng may mắn có Thượng Đế phù hộ, cho cha cậu vượt qua thời kỳ nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng. Nhưng sau đó lại có tin tức mẹ cậu vì khó sinh mà qua đời…” tới đây, Diesfeld tiếc nuối lắc đầu, “ người đàn ông sao có thể trải qua nhiều chuyện như vậy cơ chứ. Thân thể cha cậu sau này có dần bình phục, lúc đó vì tôi được khỏe nên thể rời khỏi Lôi thị. Sau đó tôi di cư đến Miami, cuộc sống rất tĩnh lặng. Nếu phải nghe con trai tôi Kenny nhắc đến chuyện ba năm trước đây, tôi hoàn toàn thể tin được tôi với cậu lại có duyên phận đến vậy.”

      Lôi Dận gật gật đầu, có đôi khi duyên phận kỳ diệu sao tả nổi. ngờ, ba năm trước đây buông tha cho gã tài xế, mà cha ta lại chính là cổ đông cũ của Lôi thị.

      “Bác Diesfeld, trước lúc cha tôi rơi xuống vách núi, có phải có rất nhiều cổ đông rời khỏi công ty ?”

      “Đúng vậy, lúc ấy có số, thời gian cha cậu an dưỡng ở bệnh viện có rất nhiều, cuối cùng còn lại bao nhiêu tôi cũng . Lúc ấy các cổ đông đều cho rằng cha cậu còn hy vọng, ở lại Lôi thị cũng chẳng có cơ hội kiếm tiền, haiz…” Diesfeld bất đắc dĩ lắc đầu.

      Lôi Dận rốt cục cũng hiểu, lời của Diesfeld hoàn toàn hóa giải vấn đề mà nghĩ mãi ra!

      “Lôi Dận à, cha cậu…sao ông ấy lại qua đời?” khuôn mặt Diesfeld nổi bi thương.

      Lôi Dận còn chưa lên tiếng, Lôi lão gia liền

      “Diesfeld, tôi ở đây, ông đừng nghe con trai tôi bừa…”

      Diesfeld vừa nghe thấy liền kích động, cũng có vẻ khiếp sợ, nghi ngờ…

      “Lôi, Lôi tiên sinh…chuyện này, có chuyện gì vậy?” Ông vẫn giữ cách xưng hô trước kia.

      Lôi lão gia bước đến cạnh Diesfeld, “Chẳng qua là con trai tôi đùa thôi, tôi khỏe lắm, ông yên tâm. Năm đó đúng là thân thể tôi rất yếu, cũng bởi vậy mà mất nhiều cổ đông, trong đó có cả ông nữa. Nhưng sau này tôi bình phục lại, chỉ là thân thể với bộ dáng có thay đổi chút, nhưng tôi vẫn kiên trì đưa Lôi thị vào hoạt động!”

      Lôi Dận cười lạnh…

      “Diesfeld, bác xác định ông ta là cha tôi sao?”

      “Đương nhiên, giọng của Lôi tiên sinh tôi nhớ cả đời, tôi nghe nhầm đâu!” Diesfeld hơi bất mãn mà , “Tuy rằng mắt tôi nhìn được nhưng cái lỗ tai này rất thính. Lôi Dận à, sao cậu lại đùa kiểu này chứ?”

      “Ba… ” Kenny cúi người xuống , “Lôi tiên sinh làm như vậy nhất định là có mục đích của ngài ấy.”

      “Bác Diesfeld, biết bác còn nhớ quản gia Sa Ước luôn cạnh cha tôi ?” Thế nhưng Lôi Dận lại vội vàng hoảng hốt. Đối với chuyện ngoài ý muốn khi Diesfeld bị mù, cũng cảm thấy có chút thất vọng nào, biểu cảm lại càng thêm bình tĩnh, thâm thúy.

      Diesfeld cẩn thận nhớ lại, “Sa Ước…Sa Ước, à, nhớ rồi, viên quản gia đó à, nhớ nhớ . Ông ta rất trung thành và tận tâm với Lôi tiên sinh, ông ta hầu hạ bên cạnh cha cậu hai mươi năm. Muốn kể về người này ngày đêm cũng xong. Tóm lại, cha cậu cực kỳ tin tưởng ông ta, còn ông ta chưa bao giờ khiến cha cậu thất vọng. Những chuyện của công ty, chẳng những ông ta có thể làm tốt mà còn có ý kiến tham mưu rất tốt. Dần dần, thậm chí cha cậu còn giao hết việc công ty cho ông ta. Tuy rằng ông ta có xuất thân là quản gia nhưng năng lực làm việc thua kém gì nhân viên cao cấp của công ty này. Trong công ty có mấy người từng gặp Sa Ước đều rằng ông ta là em với Lôi tiên sinh, nguyên nhân là chẳng những nhìn hai người rất giống nhau mà ngay cả phương thức xử lý công việc cũng giống nhau. Quan trọng nhất là, lão quản gia này còn có trái tim rất sâu sắc, ngày nào cũng cười vui vẻ. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, Sa Ước chắc cũng mất rồi.”

      Lôi Dận nghe thấy vậy nhàng cười, “Bác Diesfeld, cám ơn bác có thể đến đây hôm nay. Kenny, tôi chuẩn bị khách sạn cho hai người ở lại, giờ cứ về nghỉ ngơi trước , người của tôi bảo vệ cho hai người.”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Gió lốc (4)
      Kenny có thể đoán được tình hình lúc này, chần chừ chút rồi thấp giọng : “Lôi tiên sinh, tôi muốn ở lại giúp ngài.”

      “Chăm sóc tốt cho cha cậu là giúp tôi rồi, cứ về .” Lôi Dận ra lệnh.

      Kenny đành phải gật đầu, đưa cha rời khỏi đó.

      Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc. Rốt cục là có chuyện gì, lúc là Lôi lão gia, lúc lại là Sa Ước. Ánh mắt họ đều dừng Lôi Dận, tò mò biết trong ‘hồ lô’ của có gì nữa.

      “Lôi Dận, mày làm loạn thế đủ chưa?” Lôi lão gia tức giận , “Mày muốn kể cho mọi người chuyện xưa? Tìm lão cổ đông cũ của công ty để chứng minh tao phải cha mày ư? là buồn cười! Lời Diesfeld vừa rồi mọi người đều nghe thấy, tuy rằng mắt ông ta thấy nhưng vẫn có thể nghe được. Ông ta dễ quên đến mức giọng của tao mà cũng phân biệt được!”

      Cảnh trưởng Cain cau mày, “Lôi Dận, đến tột cùng là cậu làm cái quỷ gì thế?”

      Đáy mắt Lôi Dận vẻ châm chọc, “Ông yên tâm, chuyện này còn phấn khích hơn nữa. Bởi vì ông ấy đến chuyện của hơn ba mươi năm trước, à, , đúng ra so với ba mươi năm còn nhiều hơn. Trong thời gian dài như vậy mà tỉ mỉ lập kế hoạch, đương nhiên cần sức lực cực lớn mới có thể được thấy kết cục!”

      Lôi lão gia vung tay lên, “Lôi Dận, trong mắt tao mày chỉ là quấy rối mà thôi!”

      Lôi Dận hừ lạnh, khi nhìn lại về phía các cổ đông giọng cực kỳ kiên quyết…

      “Nếu gặp được Diesfeld, trong lòng tôi vẫn còn mối nghi vấn. Có điều, nếu người trước mặt đây đúng là Sa Ước, như vậy những người làm già sao lại biết? Sau khi ông ta ngồi ở vị trị trong ban quản trị, sao lại có thể thuận lợi như vậy? Đến giờ mọi chuyện đều !” Đôi mắt lạnh lẽo của lóe ra ánh nhìn vô cùng sắc bén…

      “Chính như Diesfeld , Sa Ước là quản gia đắc lực nhất của cha tôi, luôn chăm lo cho chuyện ăn uống cũng như sinh hoạt hằng ngày, còn có thể nghiễm nhiên xử lý công việc của công ty. Có lẽ có việc mọi người ràng cho lắm, nhưng qua điều tra, tôi mới biết được, ông nội tôi lúc trước cũng phải chỉ có mình cha tôi là con. Trước cha tôi còn có người trai, tình cảm giữa hai người rất sâu sắc. Chỉ đáng tiếc, bác cả đoản mệnh, tuổi còn trẻ mà qua đời. Từ đó về sau, cha tôi có thói quen là tất cả những người ông thuê, thậm chí là trợ lý cũng đều phải có phần bóng dáng bác tôi trong đó. Điều kiện này quá hà khắc, nhưng cuối cùng Sa Ước lại là người phù hợp nhất với cầu của cha tôi. Nhìn ông ta chẳng những tương tự bác cả tôi, thậm chí còn giống cha tôi hơn. Bắt đầu từ khi đó, Sa Ước thành người của Lôi gia. Cũng bởi mối tình cảm của cha tôi với bác cả nên đương nhiên ông dồn hết phần tình cảm này để tín nhiệm Sa Ước, đồng thời coi ông ta như trụ cột cho công việc của mình!”

      “A?”

      “Trời ạ…”

      Các cổ đông đều đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời thể phân ai đúng ai sai.

      Lôi lão gia bất đắc dĩ lắc đầu, “Lôi Dận à Lôi Dận, rốt cuộc mày muốn làm gì?”

      “Thế này là gì? Màn phấn khích còn ở phía sau kìa!” Lôi Dận cười lạnh, tiếp tục : “Vào thời điểm của cải của Lôi thị tăng đến mức khổng lồ, Sa Ước cũng bắt đầu nổi dã tâm. Ông ta thường xuyên giúp cha tôi xử lý công việc, đương nhiên hiểu được Lôi thị đạt đến tầm cỡ ‘phú khả địch quốc’ như thế nào. Ông ta bắt đầu tìm cơ hội, thậm chí mượn sức mấy người chủ chốt. Rốt cục, ông ta cũng có cơ hội ngàn năm khó gặp, chính là mẹ tôi mang thai! Cha tôi rất mẹ tôi, nhưng trong lòng ông vẫn mang tư tưởng của người Hoa, trọng nam khinh nữ. Bởi vậy khi biết mẹ tôi mang thai con trai ông rời mẹ tôi nửa bước. Cứ như vậy, Sa Ước cũng có thời gian ủ mưu của mình kỹ hơn.”

      xoay người nhìn về phía Lôi lão gia, theo dõi ánh mắt ông ta…

      “Có chuyện Diesfeld sai. Đó là lúc ấy đúng là cha tôi gặp tai nạn xe, nhưng trong xe phải chỉ có mình ông! Còn có mẹ tôi nữa. Lúc tôi vừa mới đầy tháng, cha mẹ tôi muốn mua món quà cho tôi. đường , xe đột nhiên nổ mạnh, cha mẹ tôi đều qua đời trong tai nạn đó. Còn ông ta lại giả mạo làm cha tôi bị mắc cành cây, rồi mua chuộc được bác sĩ, lừa được tất cả cổ đông cùng cảnh sát, sau lại tuyên bố với bên ngoài là mẹ tôi vì khó sinh mà chết. Bởi vì khi ấy cha tôi định đợi tôi đầy tháng xong mới báo tin vui ra bên ngoài, ngờ như vậy lại tạo thuận lợi cho Sa Ước! Người ngoài cũng hề hoài nghi lời Sa Ứơc, cũng tin mẹ tôi vì khó sinh mà qua đời. Cuối cùng, ông ta có thể độc chiếm của cải Lôi thị, ghê tay mà hạ thủ với đứa bé mới đầy tháng. Có điều, trăm nghìn lần ông ta thể ngờ rằng, thủ hạ ông ta phái còn có lương tâm hơn ông ta, đành lòng mà nhìn đứa chết oan nên lặng lẽ đưa tôi vào rừng, hy vọng có người qua đường đem tôi về nuôi!”

      “Lôi tiên sinh… lên án này của cậu là hơi quá rồi, chuyện này…” gã cổ đông nhịn được nên lên tiếng.

      Lôi Dận lãnh đạm cười, cũng để ý tới lời gã kia…

      “Về sau chính như Diesfeld , ông ta thành công giấu giếm được tất cả các cổ đông. Nhưng ông ta cuối cùng vẫn phải xuất . Ông ta vốn thầm lấy danh nghĩa của cha tôi để hãm hại số người biết mặt ông ta, đồng thời tuyên bố với bên ngoài rằng bộ dạng ông ta có đôi chút thay đổi sau tai nạn. Thứ nhất ông ta có thể có càng nhiều thời gian để lừa được toàn bộ cổ đông, thứ hai, cho dù ông ta với cha tôi có đôi chút khác biệt nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đó là vì phẫu thuật chỉnh hình! Còn tôi, người mà ông ta muốn thu dọn hậu duệ Lôi gia, chẳng những chết, ngược lại còn được mẹ sói tha , rồi lớn lên trong bầy sói, cho đến khi…tôi bị Huyết Xà phát ra!”

      “Kế tiếp thế nào?” Có phóng viên kìm được bèn hỏi.

      “Tôi bị đưa về tổ chức Ảnh. Thời gian tôi ở lại Ảnh hẳn là truyền thông các vị có được thông tin ít, mà còn là tin chính xác nữa! Tôi ở đâu, lớn lên thế nào, thậm chí cả chuyện giết Huyết Xà rồi ngồi lên vị trí của ! Có điều, cho tới bây giờ tôi mới nguyên nhân đích thực tôi ra tay giết Huyết Xà!”

      “Phải là do ông ban tặng nhỉ, Sa Ước tiên sinh?…” nhìn về phía Lôi lão gia, giọng lạnh như băng.

      Lôi lão gia gì, khóe miệng lại thầm rúm lại.

      “Cũng là sau này, tôi mới biết được người sáng lập ra tổ chức Ảnh, ra chính là cha tôi! Ông ấy là người đàn ông có dã tâm, trong thế giới của ông chẳng những phải có cạnh tranh mà còn phải đổ máu cho nên tay ông lập nên tổ chức Ảnh. Còn Huyết Xà chính là người lộ diện thay cha tôi xử lý thủ tục trong bang. Huyết Xà cũng hề phát ra việc Sa Ước giả mạo cha tôi. Khi ấy, ta cũng phải được Sa Ước cho phép nên mới điều động được nhiều thủ hạ truy sát như vậy. Đương nhiên, Sa Ước cũng có tư tâm, bởi vì bất an diệt tận gốc với tôi. Nhưng tôi đại nạn chết, được Hoắc gia cứu. Hoắc phu nhân biết tôi chính là người thừa kế bị mất tích của Lôi gia nên chủ động đưa tôi về Lôi gia.”

      Rồi bắt đầu kể chuyện giết mẹ kế…

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Người đến bất ngờ (1)
      Các phóng viên nghe thấy thế ào ào xông đến chỗ Lôi lão gia. Vẻ mặt mỗi cổ đông đều là hoảng sợ. Hiển nhiên, biểu cảm của Lôi Dận giống như là dối. So với Lôi lão gia thể được lời lời của Lôi Dận càng khiến họ tin hơn, họ đồng loạt lui về sau mấy bước.

      trường cuộc hội nghị như đặc mùi thuốc súng.

      Cain nhìn chằm chằm Lôi lão gia, lạnh lùng : “Ông còn gì muốn ?” Gã ta thể trực tiếp phán ông ta có tội hay , mục đích gã đến đây hôm nay chỉ là phối hợp với Lôi Dận diễn tốt vở kịch, nhưng giờ ít nhất gã có thể hiểu được những chuyện từ cách đây hơn ba mươi năm của Lôi thị!

      lúc lâu sau…

      “Lôi Dận à Lôi Dận, đây là chuyện mày bịa ra, thú vị!” Lôi lão gia vẫn tỉnh bơ như cũ, chỉ thản nhiên , “Mày nhiều như vậy chỉ là muốn kết luận tao phải Lôi lão gia. Còn cả cái gì mà ‘ tay lập tổ chức Ảnh’, là buồn cười! Nếu là như thế, chẳng thà tao nhanh nhanh truyền vị trí trong tổ chức Ảnh cho mày, việc gì phải bắt mày tranh đấu giết chóc nhiều như vậy làm gì? Quan trọng là, nếu mày có hận tao cũng chỉ bởi mày giận tao khi mày còn tao làm tròn trách nhiệm của người cha. Nhưng mày thể phủ nhận điều, đó là thân phận của tao, tao là cha mày, mày có tư cách phủ nhận điều này. Nếu như tao là giả, Diesfeld sớm nghe ra!”

      “Đúng vậy, tôi cũng thấy điểm này rất kỳ quái, có điều…trong khi điều tra, rốt cục tôi cũng phát ra điều rất có giá trị!” Lôi Dận nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lôi lão gia, bên môi nổi lên ý cười thâm sâu, ngay sau đó nhìn về phía truyền thông…

      “Các vị, hẳn là các vị rất tò mò trước khi đến Lôi gia Sa Ước làm những gì, hoặc chẳng hạn như ông ta am hiểu nhất cái gì?”

      Các phóng viên sôi nổi xì xào. việc ở Lôi thị hôm nay trở thành tiêu đề nóng bỏng nhất từ trước đến nay!

      Lôi Dận nhàng cười…

      “Có lẽ mọi người đều có nghe về cái gọi là ‘chất giọng thiên phú’. Trước lúc Sa Ước đến Lôi gia, ông ta từng làm công việc lồng tiếng. người có ‘chất giọng thiên phú’ phải có khả năng bắt chước giọng và năng lực kiểm sát giọng, mà Sa Ước trời sinh ra có biệt tài đó. Ông ta chẳng những có thể bắt chước các kiểu giọng , mà thậm chí còn có thể giữ giọng đó thành giọng của mình. Phải là từ ông ta là thiên tài về thanh , cũng là người lão làng trong giới lồng tiếng, là người có tố chất về giọng nhất! tại, mọi người phải ràng chứ, ông ta muốn bắt chước giọng của cha tôi, quả là dễ như trở bàn tay!”

      “Thiên… phú…”

      Đám người như sôi sục lên…

      “Có điều, ông rất đúng, tôi đúng là có tư cách nghi ngờ thân phận của ông, nhưng có người có thể!” Lôi Dận nhìn chằm chằm Lôi lão gia, “Nếu ông dễ quên hẳn là nhớ Bạc Tuyết chứ? Sở dĩ tôi biết được nhiều chuyện như vậy đều là nhờ ấy giúp đỡ!”

      “Bạc Tuyết?” Lôi lão gia thoáng biến sắc, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, “ ta phải chết rồi sao?”

      “Đúng là ấy chết, đây chẳng phải là hy vọng của ông sao? Cái chết của ấy là do ông gây ra, chẳng phải ngoài ý muốn, cũng chẳng phải do ấy cẩn thận, mà là do ông sắp đặt!” Lôi Dận lạnh lùng tuyên bố.

      Lôi lão gia nhíu mày, “Tao biết mày oán hận thái độ của tao đối với Bạc Tuyết, nhưng những lời này của mày là có ý gì? Cho dù lúc trước tao phản đối hai người nhưng về sau tao cũng hề gặp ta!”

      “Đúng là ông gặp ấy, nhưng khi ông biết chỉ ấy mới có thể biết được bí mật của ông sắp đặt cho cái chết ngoài ý muốn của ấy!” Lôi Dận cười lạnh, “Nơi ở cuối cùng của Bạc Tuyết hề khó tìm, nếu Bạc Cơ có thể tìm thấy được đương nhiên ông cũng có thể tìm được. Nhưng ông lại chỉ xem được nửa cuốn nhật ký, điều này khiến ông luống cuống. Ông cho rằng nửa cuối cùng chắc chắn ghi lại bí mật của Lôi gia cho nên mới khẩn trương truy tìm mọi manh mối có liên quan. Khi ông biết được Mạch Khê là con Bạc Tuyết ông sợ rằng Bạc Tuyết đưa nửa sau của nhật ký cho Mạch Khê. Vì vậy, lần thứ hai ông muốn tạo nên cái chết ngoài ý muốn cho Mạch Khê!”

      “Tao hiểu mày gì. Cái gì mà nửa bản nhật ký? kỳ lạ!”

      “Ưng Diêm…” Lôi Dận nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm.

      Kỳ Ưng Diêm gì, chỉ lấy ra tập giấy nhìn qua như nhật ký, giơ lên.

      Ánh mắt Lôi lão gia thoáng vẻ kinh ngạc!

      “Đây là nửa bản nhật ký Bạc Tuyết lưu lại. Bạc Tuyết thông minh, ấy biết nhất định có người tới tìm nhật ký nên giấu bản nhật ký này . Bí mật nằm ngay chìa khóa phòng. Ông tìm thấy là do ông phá khóa mà vào, còn Bạc Tuyết, đúng là có giao bí mật lại cho Mạch Khê! đây có ghi lại ràng thân phận của ấy, cùng mục đích ấy vẫn ở lại tổ chức Ảnh. Xem nhật ký rốt cục tôi mới hiểu, ra sau khi mẹ tôi mất được vài năm, ấy cũng phát ra ông có điểm bất thường. Nhưng ấy có cách nào tiếp cận ông, đành phải theo Huyết Xà. Đây cũng là lý do vì sao ấy chịu ở lại bên cạnh tôi!”

      “Bạc Tuyết phát ra tao có điểm bất thường ư? là buồn cười, trước đấy còn chưa gặp nhau, sao ta có thể nhận ra tao? Trong mắt tao, ta chỉ là con tình nhân của thằng đại ca phản động mà thôi!” Lôi lão gia hừ lạnh tiếng.

      Ánh mắt Lôi Dận lóe vẻ sắc bén, khóe miệng lại lộ ý cười lạnh lẽo, gằn từng tiếng : “Rốt cục ông cũng lộ ra sơ hở, cáo già hổ là lão hồ ly!”

      “Cái gì?” Lôi lão gia kinh ngạc, tiếng kêu vang lên, mang theo vẻ quyền uy, có điều cũng khàn khàn…

      “Nếu luôn mồm khẳng định thân phận của mình, sao lại biết tay mình đào tạo ra sát thủ?”

      Mọi người cả kinh, theo tiếng kia mà nhìn lại…

      người phụ nữ trung niên. Khuôn mặt bà rất đẹp, trang phục người cũng sang trọng, toàn thân tản ra khí chất quý tộc. Bà bước từng bước về phía trước, mái tóc vàng óng vấn gọn sau đầu.

      Lôi lão gia cau mày, đôi mắt lộ vẻ xa xăm.

      Mọi người còn bàn luận sôi nổi về thân phận của người này thấy Lôi Dận chủ động đến trước mặt bà, cung kính gọi câu, “Mẹ!”

      Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, hít vào ngụm hơi lạnh…

      Bà ấy là mẹ Lôi Dận? Bà ấy là Lôi lão phu nhân? thể nào, bà ấy… phải là chết từ ba mươi mấy năm trước sao?

      Còn Lôi lão gia khi nghe Lôi Dận gọi như vậy thân thể ràng run lên, xa xăm trong ánh mắt cũng chuyển thành khiếp sợ!

      Bà nhìn Lôi Dận rồi gật đầu, khi nhìn đến Lôi lão gia ánh mắt sắc bén, rét lạnh…

      “Sa Ước, chúng ta lâu gặp. Chủ tớ nhiều năm gặp lại, hẳn là ông phải vui mừng mới đúng chứ, sao mà lại khiếp sợ như vậy?”

      Ánh mắt Lôi lão gia trầm xuống, ông ta nhìn người phụ nữ rất lâu, sau đó ngữ khí cũng lạnh xuống, “Lôi Dận, xem ra vở diễn của mày cũng rất hoàn hảo, lại còn tìm người giả mạo mẹ mày nữa. Tùy tiện tìm người mà dám nghi ngờ tao?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20: Người đến bất ngờ (2)
      “Các vị, tôi chính là Y Gia Mông. Nếu còn chú ý đến Lôi gia năm đó các vị có thể biết được thân phận quý tộc của tôi! Tôi là phu nhân của Lôi gia. Ngay khi con trai tôi chào đời chưa lâu, người này…” ngón tay bà chỉ vào Lôi lão gia, “…cũng là quản gia mà chúng tôi tin tưởng nhất, Sa Ước, hại chết chồng tôi. May mắn mạng tôi lớn. Chồng tôi dùng thân mình bảo vệ nên tôi chỉ thoáng gặp tử thần. Đáng tiếc, chồng tôi mãi mãi cách xa tôi. Sa Ước, ông là hung thủ!”

      “Bà bà là Lôi phu nhân? Tôi nghĩ cho dù Lôi phu nhân còn sống cũng trẻ như bà đâu. Mọi người xem xem, bà ta có điểm gì giống Lôi phu nhân?” Lôi lão gia cười sang sảng, ngay sau đó biến sắc, “Phu nhân của chính mình như thế nào chẳng lẽ tôi biết sao?”

      “Phu nhân của ông phải là y tá của tôi mới đúng. Lúc ta hầu hạ tôi, hai người có thời gian lén lút rất lâu. Đừng tưởng rằng tôi biết ta thường xuyên bỏ thuốc ngủ vào sữa của tôi, chẳng qua, tôi ngờ ta lại phát rồ đến mức giết con tôi!” Y Gia Mông bi thống : “Vì sao tôi biến thành cái dạng này, vì sao nhiều năm sau mới có thể xuất mà tố giác ông, tất cả đều do ông ban tặng! sai, tôi nên trẻ như vậy, thậm chí khuôn mặt này hẳn là nát thành trăm mảnh! Sau khi tỉnh lại từ tai nạn, khuôn mặt tôi giống người, cũng chẳng giống quỷ, tất cả đều bị phá hủy. Nhưng Thượng đế phù hộ, tôi còn sống, tôi chờ, chờ để có cơ hội trở về tố giác tội của ông! Qua nhiều năm tôi sống nhẫn, bởi vì dung mạo tôi còn như trước, tôi sợ Dận nhi của tôi nhận tôi…”

      Bà nhìn Lôi Dận, bàn tay run rẩy áp lên má , “ giờ, rốt cục tôi cũng phải sợ nữa, Dận nhi của tôi trưởng thành, nó biết chính mình phải làm gì!”

      “Mẹ, mẹ yên tâm, con khiến cho những kẻ làm tổn thương mẹ được chết tử tế!” Lôi Dận thấp giọng , khuôn mặt cương nghị mang theo vẻ lạnh lùng,.

      “Đúng là mẫu tử tình thâm. Lôi Dận, mày diễn kịch đủ chưa? Tìm con đàn bà làm mẹ mày cơ đấy, tao mới là cha mày đây này!”

      “Sa Ước, ông đừng giả mù sa mưa. Ông ông biết Bạc Tuyết? Ông tính toán tường tận, đáng tiếc vẫn tính thiếu chuyện! Đó là những lão nhân trong nhà có biết Bạc Tuyết hay , có lẽ nhiều người biết, chỉ có cha của Kenny biết. Lúc Bạc Tuyết còn được chồng tôi chọn làm sát thủ. phải ông biết chuyện chồng tôi lập nên tổ chức Ảnh, chẳng qua là ông biết Bạc Tuyết là người của chồng tôi. bé Bạc Tuyết này mặc dù có xuất thân sát thủ những rất trung thành với chồng tôi, cũng hay trò chuyện gần gũi với tôi. Lúc tôi đánh đàn ấy đều thích ở bên cạnh. Giấc mơ lớn nhất của ấy chính là được bước lên sàn catwalk, cuối cùng chồng tôi cũng thực được nguyện vọng của ấy. Nhưng, điều kiện là phải hoàn thành việc theo dõi bên cạnh Huyết Xà. Tuy rằng Huyết Xà là người do chồng tôi tuyển chọn nhưng luôn có tiểu tâm. Hơn nữa lực lượng của Ảnh càng lúc càng lớn, chẳng lẽ Huyết Xà lại có lòng tạo phản? Mệnh lệnh Bạc Tuyết nhận được chính là…trước khi Huyết Xà có lòng tạo phản phải giết , tuyển ra người thích hợp tiếp theo! Tôi rất thương ấy, nhưng đây là nhiệm vụ của ấy, ấy thể hoàn thành. Đáng tiếc, lúc đó ấy còn , tôi thấy mà đau lòng. Trước khi ấy , tôi đưa cho ấy tấm bưu thiếp, đó có ghi: ‘Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng – Liễu trùng yên thâm – Bạc Tuyết phi lai vãng – Vũ hậu khinh hàn do vị phóng – Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng.Bạc Tuyết, vận mệnh con người cũng như tên! ấy hiểu vận mệnh mình ra sao, chỉ với tôi rằng, Lôi tiên sinh và Lôi phu nhân nhận nuôi ấy, ấy báo đáp ân tình này! Ông xem, như vậy sao lại biết bất thường của chồng tôi chứ? Thậm chí có thể , ấy còn hiểu chồng tôi hơn cả ông đấy!” Y Gia Mông cười lạnh.

      Lôi lão gia nắm chặt hai tay lại…

      “Sa Ước, chồng tôi nhìn lầm người. Ông ấy tín nhiệm ông, đáng tiếc, ông lại làm nhiều chuyện sau lưng như vậy. Sau này tôi mới biết, tình nhân y tá của ông trộm đổi thuốc của tôi, khiến nhịp tim tăng nhanh hơn gây hồi hộp. Đương nhiên, ông chỉ hận thể giết chết đứa con trong bụng tôi, nhưng ông dám, ít nhất cũng chưa đến lúc! ngày khi đó đối với tôi rất khổ sở, lúc nào cũng bồn chồn lo lắng. May mắn tôi gặp được bác sĩ tâm lý giỏi, tôi theo đề nghị của ông ta, sáng tác khúc ca cho con. Ông thấy cảm xúc tôi bình ổn nên mới lén điều tra hành tung của tôi, rồi khiến nhà bác sĩ đó bỗng dưng hỏa hoạn, gặp phải tai nạn oan khốc. Ông thầm muốn hủy bệnh án của tôi, lại làm hai nhà khác cháy. Hành vi của ông đúng là khiến lòng người nổi giận! Bạc Tuyết cũng xem như là người ngoài dự liệu của ông, khi ấy phát giác ra manh mối của ông ông lại nổi lên dã tâm. Sa Ước, vì có thể có được nhiều của cải, ông là quá nhọc lòng, bàn tay dính đầy máu!”

      Vẻ mặt Y Gia Mông cực độ thống hận, đôi mắt hoàn toàn vẻ phẫn nộ.

      “Sau đó, tôi mới biết chuyện Bạc Tuyết chết. ngờ nhiều năm sau, ông lại lần nữa chú ý đến con trai tôi và con Bạc Tuyết, hơn nữa còn muốn hại chết bọn chúng. Tôi tuyệt đối để ông thực được. Tuy rằng bộ dạng tại của tôi vì Dận nhi mà xuất nhiều nghi hoặc, thậm chí mọi người trong Lôi thị đều nghi ngờ tôi nhưng tôi để cho ông làm tổn thương con tôi! Lúc giống hệt Bạc Tuyết xuất bên cạnh Dận nhi ông cũng rất sốt ruột, chỉ nghĩ ta lại là người qua đường. Cả đời ông đều quá mức cẩn thận, nhưng như vậy mới khiến cho tôi có cơ hội trợ giúp Dận nhi thông qua ấy! Tôi dự đoán ông bỏ qua cho ấy, nhưng nhắc tới Bạc Cơ, tôi nghĩ có người ngồi ở đây còn sốt ruột hơn ông ấy chứ! Có phải , ngài James?”

      Bà vừa xong, liền chính xác nhìn James, khiến lão sợ tới mức giật nẩy mình.

      “Bà…tôi, tôi biết bà gì?”

      “Kỳ quái , sao ông lại biết ? phải là ông sai khiến con nuôi Fanny đẩy Bạc Cơ xuống lầu sao?”

      “Bậy bạ, sao tôi lại sai con bé giết người chứ? Tôi chỉ bảo nó ép hỏi Bạc Cơ về chuyện có liên quan đến Lôi Dận và Mạch Khê mà thôi!”

      “A…” Các cổ đông đột nhiên kinh ngạc, các phóng viên cũng ồn ào hẳn lên. ra…trong án còn có án cơ đấy.

      James luống cuống, nhất là lúc nhìn vào đôi mắt lợi hại của Cain lão cụp ngay mắt xuống, vội vàng thề thốt phủ nhận…

      , các người đừng hiểu lầm, Bạc Cơ là sẩy chân ngã xuống, nhưng mà đây cũng là do tôi nghe Fanny thôi, ta tôi cũng biết…”

      oOo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :