1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 15: Vị khách mời mà đến (2)
      Sắc mặt Mạch Khê đột nhiên tái

      Ánh mắt Lôi Dận chậm rãi tản ra hàn ý. lúc sau, nhàng nhếch khóe miệng, bên môi cũng đậm ý lạnh lẽo…

      “Tôi nghĩ, đây mới là mục đích thực của cha, sai chứ?”

      “Tao cần biết mày nghĩ thế nào, tao chỉ quan tâm đến chuyện Lôi thị có bị hủy trong tay mày hay thôi!”Lôi lão gia mở to mắt, giọng già nua còn có vẻ gì đó khá đau lòng…

      “Mày là đứa con độc nhất của Lôi gia, vậy mà hôm nay lại vì đứa con mà cố chấp. Người toàn thế giới này đều hiểu được tầm quan trọng của hạng mục đó, cũng biết nó cho lợi nhuận như thế nào. Nếu mày có thể lui bước, tạm dừng lại thời gian mà tiến hành các hạng mục khác cũng thu được lợi nhuận tương đối. Nhưng mà mày, lại cứ cứng đầu thâu tóm được. Tao biết, lô đất kia là mục tiêu cạnh tranh hàng đầu của mày, nhưng mày thử xem, sở dĩ mày tích cực như vậy là vì công ty hay vì lợi ích cá nhân? Nhiều cổ đông chờ tiền, nhân viên Lôi thị toàn cầu cũng chờ mày nuôi ăn, cuối cùng mày lại cho họ câu trả lời như vậy đấy phải ?”

      Lôi Dận lãnh đạm cười, “Lời của cha khẩn thiết, hình như sớm nghĩ kỹ lý do rồi. Xem ra tôi hết cách rồi.”

      “Có, chính là bỏ con bé này . Con bé này gây cho Lôi gia quá nhiều tai họa, chỉ cần mày bỏ nó, tao ngăn cản hành vi cố chấp của mày nữa!” Lôi lão gia mực kiên quyết.

      “Tôi cũng rồi, thể.” Lôi Dận cũng mang vẻ mặt kiên quyết.

      “Mày cho rằng các cổ đông ủng hộ hành vi của mày sao?” Lôi lão gia bực tức.

      Lôi Dận nâng chén trà lên nhấp ngụm, e dè mà : “Tôi tuyệt đối tin rằng, bằng năng lực của cha có thể làm cho tất cả cổ đông ra phiếu phản đối.”

      “Mày hiểu được là tốt rồi.”

      “Cha lấy Lôi thị để dồn tôi? Sau bao nhiêu năm mà lại muốn giảng đạo lý với tôi sao?”

      phải là dồn mày, là muốn mày hiểu được tại phải làm gì.”

      Lôi Dận nhìn chằm chằm Lôi lão gia, lúc sau lại đột nhiên nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Mạch Khê, giọng trầm xuống…

      “Khê nhi, em có biết vì sao lúc trước được lên ngồi ở vị trí chủ tịch Lôi thị ?”

      Mạch Khê nhàng lắc đầu. Giờ phút này đầu óc trống rỗng, biết phải làm gì, lại càng có tâm sức nghe những lời Lôi Dận . chỉ lờ mờ thấy ánh mắt , ánh mắt đó lộ ra vẻ châm chọc ràng.

      Lôi lão gia biến sắc, càng ngày càng tái nhợt…

      Lôi Dận quay đầu nhìn ông cái rồi khịt mũi cười lạnh…

      “Lúc trước, cũng dùng người đàn bà mà đổi được chức chủ tịch!”

      Mạch Khê sửng sốt…

      Sao lại thế chứ?

      Hẳn là nhận thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Mạch Khê, Lôi Dận nhàng nhíu mày…

      “Người đàn bà này phải ai khác, chính là bà mẹ kế thấp hèn của . Sau khi giết ta, liền cầu với cha chức chủ tịch Lôi thị, điều kiện chính là…cho ông ta cầm lại xác ta mà đem chôn! Người cha đáng kính này cũng rất giữ lời hứa. Sau khi tắm máu Ảnh, hai năm sau tiếp quản Lôi thị mãi cho đến bây giờ.”

      Mạch Khê khiếp sợ nhìn Lôi lão gia.

      ra, giữa cha con họ còn có chuyện như vậy.

      Sắc mặt Lôi lão gia vô cùng khó coi, gần như là xanh mét…

      Lôi Dận đứng dậy, đến trước mặt Lôi lão gia, gằn từng tiếng : “Lúc trước cha kính mến là nghĩa nặng tình thâm, có thể vì xác chết con đàn bà mà để lại vị trí chủ tịch Lôi thị, ngờ hôm nay ông lại học được cách gậy ông đập lưng ông này. Có điều…”

      hơi khom người, nhìn chằm chằm Lôi lão gia, hàn ý nơi đáy mắt gần như có thể nhấn chìm người ta…

      “Ông là quá lãi rồi. Hôm nay, ông chẳng những lấy người con uy hiếp tôi, mà còn đem tương lai của con tôi ra uy hiếp. Người ta vẫn , so sánh con với cha già, bao giờ cũng như kiểu trò giỏi hơn thầy. Nhưng trong mắt tôi, gừng – mãi mãi là già mới cay!”

      Lôi lão gia đanh mặt lại, cũng chậm rãi đứng dậy, đối mặt với Lôi Dận lạnh lùng, “Tao mặc kệ là mày có hiểu lầm với tao thế nào, tất cả chỉ có thể chờ tao để mày thu dọn tàn cuộc xong ! Nếu mày cố chấp như vậy cổ đông cũng thể vừa lòng, mà tao cũng phải già thế này rồi mà vẫn ngồi ở vị trí đó quan tâm chuyện thương trường. phải là mày muốn được ở bên cạnh con bé này sao? Giỏi, là rất giỏi! Vậy từ nay về sau mày cứ thoải mái mà sống cuộc sống của ba người ! Có điều, tao nhắc nhở mày, tốt nhất là sáng mai mày đem giấy tờ nhường chức chủ tịch đến văn phòng, nếu , Lôi thị vì mày mà tổn thất càng nhiều!”

      xong, ông lão đùng đùng nổi giận rời khỏi tòa thành.

      Tất cả dường như lại trở về vẻ yên tĩnh…

      Người làm trong tòa thành đều sợ tới mức dám ho tiếng. Tuy rằng họ hiểu chuyện trong thương giới nhưng rất ràng chuyện…Chủ nhân tòa thành này – Lôi tiên sinh…bị tước quyền!

      “Lôi tiên sinh…” Hàn Á cẩn thận tiến lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia ông giọng : “Tục ngữ , cha con thể chuốc thù hận được…”

      “Hàn Á, chuẩn bị canh tẩm bổ cho Khê nhi , hôm nay ấy chưa ăn được nhiều.” Đột nhiên Lôi Dận chặn ngang lời Hàn Á, dặn dò câu.

      Hàn Á sửng sốt, sau lại vội vàng gật đầu.

      Mạch Khê lẳng lặng ngồi yên, nhìn bóng dáng Lôi Dận, thấy tiếng nào mà lên tầng thở dài hơi, lâu sau cũng lên theo.

      _________________

      Mạch Khê vốn tưởng rằng Lôi Dận vào thư phòng, tự hỏi tiếp theo phải làm gì; ngờ, vừa theo lên tầng thấy Lôi Dận thẳng vào phòng ngủ.

      Mạch Khê có chút lo lắng cho . Dù sao khi bị cha ngang nhiên đoạt quyền như vậy trong lòng cũng cảm thấy khổ sở. Than tiếng, cũng theo, lại nghe thấy từ phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy đẩy cửa bước vào.

      Lôi Dận xả nước ấm. Chỉ trong chốc lát, hơi nước khiến bóng dáng trở nên mơ hồ. Thấy Mạch Khê đứng ở cửa cùng vẻ mặt lo lắng, cười cười, kéo lại, giọng hỏi: “Hôm nay tắm bằng cánh hoa tươi , mùi tinh dầu nồng quá, sợ em chịu nổi. Lại đây xem nước ấm vừa chưa?”

      Mạch Khê bị kéo đến bậc lát thạch . Bồn tắm to như bể bơi, trong bóng tối chỉ còn vài ánh đèn mờ, sóng nước hắt lên những vệt sáng dập dềnh…

      Vẻ lo lắng trong mắt càng đậm. Chẳng lẽ là do chịu đả kích quá lớn hay sao, nhìn có vẻ là lạ? Dựa theo tính cách trước kia của , nhất định nghĩ ra cách phản kích.

      Hôm nay, im lặng đến mức khiến cảm thấy xa lạ.

      lúc lâu sau, mới lấy hết dũng khí, cẩn thận hỏi, “Dận, sao chứ?”

      Lôi Dận ngẩng đầu, vệt sáng dập dềnh chiếu lên gương mặt cương nghị của , đẹp đến mê người. mỉm cười, đáy mắt tràn vẻ dịu dàng như dòng nước ấm áp kia…

      làm sao?…”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 16: Lôi Dận lui nhường
      Mạch Khê tiến lên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt cũng sâu vẻ lo lắng cho

      Lôi Dận buồn cười nhìn , nhàng nâng cả khuôn mặt lên, trong đáy mắt cũng chỉ còn vẻ cưng chiều dành cho , “Khê nhi, biết em quan tâm đến điều gì, sao cả.”

      “Sao lại sao cả?” Lòng Mạch Khê như bị cái búa nện xuống, cầm tay áp lên má mình, dịu dàng , “Lôi thị là tâm huyết của , nhiều năm qua đều dồn hết tâm lực vào công ty…”

      Lôi Dận cảm động, cúi người hôn lên mái tóc rồi trầm giọng cười, “Thời gian về sau này, chỉ muốn quan tâm đến em và con.”

      “Em chỉ sợ như vậy …” Đôi mắt Mạch Khê thoáng trầm xuống, “Em cần gì cả, chỉ cần ở bên cạnh em, bất luận thế nào cũng thấy hạnh phúc. Nhưng mà thể, trời sinh ra là người có quyền lực, về sau hối hận.”

      “Em cho rằng hối hận ư?” Lôi Dận nhìn , vẫn vẻ thâm tình, “ chưa bao giờ hối hận vì chuyện làm. Hơn nữa, đối với em, nếu bắt vì Lôi thị mà bỏ rơi em tuyệt đối thể.”

      “Nhưng mà…” Ánh mắt Mạch Khê tràn vẻ lo lắng, “ có nhớ , có lẽ, em ở lại bên cạnh là trở ngại cho… “

      Ngay sau đó, đôi môi đào của bị Lôi Dận che lại, nóng bỏng như lửa, quá dễ dàng để cảm nhận được tình sâu đậm dành cho .

      lâu sau, Lôi Dận mới lưu luyến buông đôi môi ra, chóp mũi cọ cọ lên mũi , : “Khê nhi, cam đoan với em, tất cả chỉ là tạm thời, lấy lại hết thảy những gì của mình. Nhất là món quà cho cục cưng của chúng ta, rồi, nhất định làm được.”

      “Dận…”

      “Có tin ?” Lôi Dận nhợt nhạt cười, nhưng bên môi vẫn mang vẻ hạnh phúc.

      Mạch Khê nhìn , nhìn vẻ thâm tình của , trong lòng bỗng sinh ra dũng khí. gật đầu mạnh cái, nhưng sau đó lại có chút lo lắng…

      “Nhưng mà, cha …”

      “Cha?” Lôi Dận nở nụ cười, cũng là nụ cười lạnh ngắt, “Cho đến bây giờ chưa từng được hưởng thứ gọi là ‘tình cha’.”

      “Nhưng quan hệ cha con còn lớn hơn trời, bất luận có thừa nhận hay , ông ấy vẫn là cha .” Mạch Khê giọng .

      Lôi Dận kéo bàn tay lại, hôn lên từng ngón tay như nâng niu con búp bê, “Khê nhi, em còn , thương trường có nhiều chuyện em thể lý giải được. Người ta thương trường như chiến trường, chiến trường đó có quan hệ cha con. Thương giới cũng vậy. Hôm nay, phải chính mắt em thấy ông ta áp chế như thế nào sao?”

      “Dận, em rất lo…” ngập ngừng, biết nên gì. ra, còn là đứa trẻ con, ít nhiều cũng học được vài chuyện trong thương giới, hơn nữa ở đại học được đào tạo chuyên sâu, có được kỹ năng quản lý doanh nghiệp. Với trình độ như vậy tối thiểu cũng có thể trợ giúp cho Lôi Dận. Nhưng cứ mỗi lần có ý nghĩ này, lại chút do dự mà từ chối.

      Mà hôm nay, cũng vẫn như thế.

      Lôi Dận thấy có vẻ buồn rầu trìu mến

      “Khê nhi, rồi, chuyện bên ngoài em cần lo lắng, em chỉ cần làm việc mình thích là được rồi. Có điều, bây giờ…”

      mỉm cười, bàn tay to đặt bụng , “Chuyện em có thể làm cũng chỉ có ngoan ngoãn ở bên cạnh , sinh cho đứa con khỏe mạnh.”

      Mạch Khê bị vẻ lạc quan cùng kiên định của làm cho cười rộ lên, áp lực trong lòng cũng nhất thời tan biến. nhàng tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của , ra vẻ bất mãn

      “Dận, em phát ra mang nặng tư tưởng của chủ nghĩa nam quyền. Chẳng lẽ phụ nữ thể kinh doanh sao?”

      “Những người phụ nữ khác có thể, chỉ riêng người phụ nữ của thể.” Lôi Dận trả lời cách thản nhiên.

      “Vì sao? bảo thủ.” Mạch Khê bực bội ngẩng mặt lên, vừa bĩu môi vừa nhìn .

      “Bởi vì muốn cho người phụ nữ của phải mệt nhọc. Người , chỉ cần mỗi ngày cười cho ngắm là được rồi.” Lôi Dận nâng tay, cưng chiều nhéo cái mũi của cái, trìu mến trả lời.

      bá đạo.” Mạch Khê trừng mắt nhìn .

      “Được, được, bá đạo.” Lôi Dận cũng phản bác, chỉ như nuông chiều đứa bốc đồng. kéo lại, đưa tay cởi quần áo của .

      “Này, làm gì đấy?”

      “Đương nhiên là tắm rồi.”Lôi Dận cười xấu xa .

      Mạch Khê nhìn thấy ánh mắt háo sắc của , hai má bỗng đỏ lên, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười quỷ quái. nghiêng đầu…

      “Nhìn tư thế của , có phải là muốn giúp em tắm ?”

      Lôi Dận ghé sát khuôn mặt tuấn tú lại, như thể gần chạm vào đôi môi đỏ mọng của , “Cầu còn được.”

      “Tốt…” Lần này Mạch Khê cực kỳ phối hợp, ngay sau đó chậm rãi cởi sạch quần áo ra, thân mình quyến rũ mờ mờ ảo ảo trong làn hơi nước…

      “Chỉ cần người nào đó động chân động tay với em là được rồi.”

      nhàng bước vào bồn tắm, cả thân mình dính đầy cánh hoa tươi, đẹp sao tả xiết. cố ý làm như vậy! Lôi Dận là người đàn ông có dục vọng rất mạnh mẽ, nhưng từ khi mang thai, buộc phải sống cuộc sống cấm dục. Hôm nay chủ động dụ dỗ , ngờ, người bị hại mãi mãi chỉ có .

      Quả nhiên, vừa nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trầm trong bồn nước, đôi mắt tối sầm , yết hầu ngừng lên xuống. bước nhanh đến, ngồi thành bồn tắm, xả nước ấm lên người , bàn tay cũng thuận thế mà ‘du ngoạn’ tấm lưng mềm nhẵn của

      “Bé con, nếu phải vì cục cưng, nhất định …”

      làm sao?” Mạch Khê làm ra vẻ khó hiểu, vừa cười vừa , như đứa vô tội ngu ngơ. Nhưng trong mắt đàn ông, đây là loại ngây thơ…hấp dẫn trí mạng!

      Lôi Dận cúi đầu, tựa trán trán , nặng nề

      nhất định …hung hăng muốn em!”

      Mạch Khê nhịn nổi, cười ra tiếng, “Đúng vậy, có điều bây giờ cũng chỉ có thể muốn thôi. Ngại quá, phải để cho mấy tháng làm hòa thượng rồi. Ai bảo con yếu ớt như vậy chứ, thể bị tổn thương đâu.”

      “Đúng là thể làm tổn thương đến con, nhưng cứ như vậy mà buông tha quá lợi cho em rồi.” Trong mắt Lôi Dận ngập tràn dục vọng bế tắc, nhưng lại cực kỳ mãnh liệt, sâu như biển khơi.

      muốn làm gì? Bây giờ thể bắt nạt em nha…” Mạch Khê đưa ra lời cảnh cáo.

      thể động vào thân mình em, nhưng em có thể…” Lôi Dận cười cách cực kỳ ‘đen tối’. cúi đầu, đôi môi khẽ chạm bên tai thầm.

      Mạch Khê nghe thấy thế, khuôn mặt nhắn càng đỏ hơn. nâng tay đánh cái, “…xấu xa!”

      Lôi Dận cười , ngón tay thô vuốt lên cánh môi đào của , đôi mắt càng tối hơn. nhàng tách môi ra, đưa ngón tay trỏ thăm dò bên trong. Vừa động vào cái lưỡi thơm tho, ngón tay chạm vào mềm mại khiến cơ thể càng căng cứng hơn…

      “Khê nhi, cho hư hỏng lần mà…” Tiếng của có vẻ khàn đặc, lại tràn ngập từ tính mà quanh quẩn bên tai , hơi thở phả đỉnh đầu

      “Bé con, thân mình mềm mại của em gần bức điên rồi…”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 17: Cục diện thay đổi
      cảm giác tựa như con sóng biển dâng lên trong cơ thể . Mạch Khê nhàng cười, nghịch ngợm khẽ cắn ngón tay , tùy ý để dấy lên khát vọng mãnh liệt trong mình. Sau đó, đôi môi đào theo ngón tay dần dần xuống, cho đến khi gặp phải biểu tượng nam tính của

      Ngay sau đó…

      Lúc mềm mại cùng cứng rắn dung hợp làm , Lôi Dận thỏa mãn thở sâu hơi. Bàn tay to dừng đầu , thâm tình mà vuốt ve, cổ vũ



      Trong đại hội cổ đông, tất cả cổ đông đều nhất trí để Lôi lão gia lần nữa trở thành chủ tịch Lôi thị, lần thứ hai tiếp quản công ty. Đối với việc này, Lôi Dận hề có hành vi phản kháng nào, chỉ gọi luật đại diện cho Lôi thị là Kỳ Ưng Diêm mang văn kiện đến. Lúc Lôi lão gia vung bút ký tên lên giấy tờ chuyển giao, cũng chính là thời điểm Lôi Dận chính thức bị cách chức.

      Lôi lão gia ngồi ở vị trí chủ tịch, dù tuổi già nhưng hôm nay nhìn ông có vẻ rất phấn chấn. Còn Lôi Dận ngồi ở vị trí cổ đông, vẻ mặt chút thay đổi, như thể sớm chấp nhận cục diện này rồi, chỉ ngồi yên đó tiếng nào.

      “Cảm ơn các cổ đông tín nhiệm tôi. Mọi người cũng biết, trong khoảng thời gian này, Lôi thị gặp phải rất nhiều vấn đề. Tuy rằng nhiều năm tôi can dự đến hoạt động của công ty nhưng tình hình thực tế của Lôi thị tôi đều nắm . Chỉ vì cố chấp của Lôi Dận, con trai tôi, nên mới mang đến nhiều tổn thất như vậy. Tôi cố gắng xoay chuyển tình thế trong thời gian ngắn. Hy vọng các cổ đông ủng hộ nhiều hơn.” Lôi lão gia cách rành mạch, ràng, hai tròng mắt cũng bởi vẻ quyết tâm mà ánh mắt vô cùng cương nghị.

      Vì Kỳ Ưng Diêm là luật sư đại diện cho Lôi thị nên gã có quyền tham gia đại hội cổ đông của Lôi thị. Lúc này, gã ngồi đối diện Lôi Dận, dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong nhìn , nhìn vẻ hững hờ trước sau của , đến phút cuối cùng mà khuôn mặt vẫn có chút thay đổi. Con người này đúng là có thể giữ vững bình thản!

      Lời của Lôi lão gia khiến tất cả cổ đông trầm trồ khen ngợi. Xem ra để họ có được nhất trí chỉ cần thời gian ngắn ngủi mà thôi. Lôi Dận nhếch môi lên, đáy mắt lại lạnh như băng.

      “Tốt, tốt, nếu như các em ủng hộ tôi như vậy tôi nhất định phụ kỳ vọng của mọi người. Tất cả mọi người đều biết tình hình trước mắt của Lôi thị, nếu Lôi thị có tiếng thương trường là tập đoàn lớn đương nhiên là thành phần cổ đông có thể thay đổi hoặc tăng thêm. Bây giờ tôi giới thiệu với mọi người vị cổ đông mới gia nhập vào ban giám đốc của Lôi thị…”

      Lôi lão gia vừa với mọi người xong cửa phòng họp bị đẩy ra, thư ký chủ tịch đưa gã vào. Lão dương dương tự đắc nhìn mọi người trong phòng họp, lúc tầm mắt dừng người Lôi Dận vẻ tươi cười càng đậm thêm…

      “Lôi tiên sinh, duyên kỳ ngộ thương trường thể ngờ được. Lần này, chúng ta có được coi là cuộc tương phùng may mắn như ‘nước từ núi chảy xuống’ ? vòng, ngờ tôi lại là cổ đông của Lôi thị.”

      Lôi Dận dựa mình vào ghế, cười lạnh mà nhìn lão già kia đến vị trí cổ đông, lại như ngao ngán mà lắc đầu, “Ngài James, tôi cũng ngờ tới chuyện ông gia nhập Lôi thị, đúng là khiến tôi được mở rộng tầm mắt.”

      James cười ha hả…

      “Tất cả mọi người đều là người làm ăn cả thôi, có tiền cùng nhau kiếm, tôi cũng chỉ vì miếng cơm nuôi miệng mà thôi.”

      Lôi Dận nhìn theo lão, gằn từng tiếng: “Chỉ sợ miếng bánh ngọt Lôi thị này quá lớn, khiến ông chết nghẹn!”

      Gì chứ?…

      James bị Lôi Dận khích đểu vậy lập tức biến sắc. Lão chưa kịp Lôi lão gia lên tiếng…

      “Dận nhi, ngài James gia nhập ban quản trị của Lôi thị là do ta cho phép, chớ có vô lễ.” Ông thấp giọng quát, rồi lập tức đưa mắt về hướng các cổ đông nhìn nhau…

      “Các vị bằng hữu, tôi biết mọi người có ít nhiều nghi hoặc. Ngài James đây đúng là có tham gia đấu thầu đất, hơn nữa lại là đối thủ cạnh tranh về mặt bất động sản với chúng ta. Trước mắt, ngài James có giữ cổ phần của Lôi thị, nên đương nhiên được vào ban quản trị. Có điều, ngài James cũng có ý, ông ấy tiến vào Lôi thị lúc này màng đến chuyện bất động sản, đem hết tinh lực dồn vào hạng mục cạnh tranh lần này của Lôi thị, cùng tiến hành công việc với mọi người.”

      Các cổ đông nghe thấy thế liền xì xầm bàn tán….

      “Lôi lão gia, phải ngài hứa với chúng tôi là tham gia hạng mục đó sao?”

      “Đúng vậy, lúc trước ngài hứa, rằng lập trường của chúng ta giống nhau.”

      “Lôi lão gia, lúc trước Lôi tiên sinh khăng khăng muốn tiến hành hạng mục đó, chúng tôi mới đến xin ngài ‘xuống núi’. Đến cuối cùng ngài và Lôi tiên sinh lại cùng quan điểm…”

      Trong lúc nhất thời, phòng hội nghị ồn ào hẳn lên, mỗi cổ đông có vẻ mặt khác nhau.

      Lôi Dận tỉnh bơ nhìn Lôi lão gia, còn Kỳ Ưng Diêm lại ung dung nhìn Lôi Dận.

      “Các vị, các vị…” Lôi lão gia giơ tay lên, trầm giọng : “Yên tâm, chớ nóng vội.”

      Các cổ đông dừng lại tranh luận trong bất mãn, nhìn về phía Lôi lão gia.

      “Các vị, sao tôi tâm ý mọi người chứ. Lúc trước, nếu như tôi hứa với mọi người, nhất định thực được.” Lôi lão gia những lời thấm thía, “Có điều, cả thế giới này đều biết hạng mục này lớn đến cỡ nào. Lôi thị là tập đoàn đứng đầu về bất động sản, nếu tích cực tranh thủ cơ hội, mất địa vị của mình. Đương nhiên, tôi cũng lo lắng đến cục diện giờ của Lôi thị, vì thế chủ trương chỉ tiến hành hạng mục số hai. Cũng từ đó mà tài chính của Lôi thị có thể lưu chuyển bình thường, cũng mất cơ hội thu được lợi nhuận. Tôi như vậy, biết mọi người có hiểu ?”

      “Lôi lão gia, hạng mục thứ hai có kém hạng mục thứ nhất là bao đâu. Đối với chúng tôi mà , chẳng có gì khác nhau cả.” vị cổ đông vui .

      “Đương nhiên có khác nhau, hơn nữa còn khác rất nhiều.” Lôi lão gia khẳng định chắc nịch, “Hạng mục thứ nhất chủ yếu là ngâm tiền. Chúng tôi nghiên cứu, lô đất ở hạng mục thứ nhất có rất ít tiềm năng thực tế, cho dù cạnh tranh thành công cũng thể khai thác lập tức được. Nhưng hạng mục thứ hai như vậy. Lô đất ở hạng mục thứ hai được đảm bảo hơn, quan trọng là chất lượng và vị trí đều khiến người khác vừa lòng. cách khác, nếu chúng ta lấy được hạng mục thứ hai, cho dù có bán lại vẫn lãi đến 50%. Đến lúc đó, cái lợi như thế nào hẳn là các vị cổ đông đều .”

      Các cổ đông vừa nghe xong lại sôi nổi bàn luận. Dần dần, dường như họ cảm thấy Lôi lão gia rất có lý.

      lúc lâu sau, vị cổ đông lên tiếng…

      “Lôi lão gia, chúng tôi có thể đồng ý cạnh tranh hạng mục thứ hai, nhưng đảm bảo tài chính lại là vấn đề. Trước mắt, Hoắc thị thể ra mặt đảm bảo tài chính cho Lôi thị nữa rồi.”

      Lôi lão gia nghe thấy thế gật đầu, lại nhìn về phía Lôi Dận vẫn im hơi lặng tiếng…

      “Bên Hoắc thị thế nào?”

      Lôi Dận vẫn thờ ơ, châm điếu xì gà, động tác hề nóng vội. lúc sau mới trả lời vấn đề của Lôi lão gia…

      trông cậy được.”

      Bốn chữ này hoàn toàn phá tan hy vọng của các cổ đông.

      Lôi lão gia chau mày. Hiển nhiên là thái độ này của Lôi Dận khiến ông bất mãn, đập mạnh xuống bàn, “Tuy bây giờ phải chủ tịch Lôi thị nhưng vẫn là phần tử của Lôi gia, sao có thể tỏ thái độ như vậy?”

      Lôi Dận rút điếu xì gà ra khỏi miệng, nhàng cười, “Lời của cha khiến tôi kinh ngạc. Nếu cha cho rằng thái độ của tôi tốt, vậy tôi muốn hỏi, tôi nên có thái độ gì?”

      Lôi lão gia cố nén lửa giận, “Chủ Hoắc thị bây giờ là Hoắc Thiên Kình, cậu ta với luôn có quan hệ rất tốt, chẳng thà bảo ngân hàng của cậu ta ra mặt làm ngân hàng đảm bảo cho Lôi thị.”

      Lôi Dận như thể nghe được câu chuyện nực cười, “Cha à, phải ông già quá hóa hồ đồ đấy chứ? Ngay cả cổ đông cũng biết Hoắc thị rất khó có thể đảm bảo tài chính cho Lôi thị, đừng là cha biết đấy? Hoắc thị luôn là đối thủ cạnh tranh số của Lôi thị. Người ta cũng kinh doanh, cũng phải nhìn hiệu quả và lợi ích. tại cha bảo hủy bỏ hạng mục cạnh tranh thứ nhất, tổn thất đương nhiên phải là Lôi thị, mà là Hoắc thị. Hơn nữa, giờ chủ tịch Lôi thị lại thay đổi, cha đáng kính à, ông cho rằng Hoắc thị còn dám dễ dàng ra mặt đảm bảo sao?”

      Sắc mặt Lôi lão gia rất khó coi, nhăn nhó lại. Ông hít sâu hơi rồi lại nhìn về phía các cổ đông…

      “Các vị, nếu muốn lấy được hạng mục thứ hai, chỉ có thể dựa vào chính Lôi thị, dựa vào mọi người!”

      “Lôi lão gia, ngài cứ tiến hành , chỉ cần có thể đảm bảo lợi ích cho cổ đông chúng tôi là được rồi.” James bày ra bộ dạng uể oải, lão lên tiếng.

      Lôi lão gia gật đầu, “Tất cả mọi người đều biết, tuy rằng Lôi thị là ‘phú khả địch quốc’ nhưng mỗi phần lợi nhuận đều có tác dụng của nó, nhất là lần này cổ phiếu lại rớt giá, Lôi thị phải bổ sung tài chính rất nhiều. Lần cạnh tranh này, tôi tính chọn hình thức ứng tài chính, nếu ngân hàng chịu ra mặt đảm bảo, chúng ta mượn tài khoản để cạnh tranh. Đương nhiên, tôi chân thành hy vọng các cổ đông có thể ứng trước phần tài chính, coi như đầu tư cũng được, coi như giúp Lôi thị vượt qua giai đoạn khó khăn cũng được. Tóm lại, chỉ cần chúng ta lấy được hạng mục cạnh tranh thứ hai, tôi cam đoan hầu bao của các vị còn nhiều hơn gấp trăm lần tại.”

      “Lôi lão gia, để cho cổ đông chúng tôi bỏ tiền ra cạnh tranh, việc này hợp với quy tắc cho lắm?”

      “Đúng vậy…”

      “Tôi biết lần này có chút gượng ép, nhưng trước khác nay khác. Lúc Lôi thị hoạt động bình thường, thử hỏi xem có vị cổ đông nào bị bạc đãi ? Hạng mục thứ hai này được tiến hành, đối với chúng ta cũng là dễ như trở bàn tay. Chỉ xem các vị có dám ngồi cùng ngựa với lão già tôi thôi. Tôi dám đảm bảo với mọi người lợi nhuận thu được rất lớn!”

      “Việc này…”

      “Lôi lão gia, James tôi là người thô thiển, cũng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền. Ông có thể đảm bảo lấy được hạng mục, lại có lợi nhuận, như vậy tôi là người đầu tiên bỏ tiền túi ra trợ giúp Lôi thị cạnh tranh!” James là người hưởng ứng đầu tiên.

      Các cổ đông khác thấy vậy cũng xôn xao đồng ý bỏ tiền túi.

      Lôi lão gia đứng dậy, ánh mắt đầy kiên định nhìn mọi người…

      “Cảm tạ mọi người có thể cùng Lôi thị vượt qua khó khăn! Tôi cam đoan với mọi người, chỉ cần mọi người còn ở Lôi thị ngày, có được của cải thể tưởng tượng nổi, tôi làm được!”

      Các cổ đông cũng dâng trào nhiệt huyết, gật đầu lia lịa…

      Sau khi cuộc họp cổ đông tan, tại đại sảnh của Lôi thị…

      “Lôi, đúng là ngờ cậu lại bình tĩnh như thế, rất ôn hòa nhã nhặn mà giao quyền.” Kỳ Ưng Diêm đưa cánh tay khoác lên vai Lôi Dận, cười cười, “Mình nghĩ ít nhất mùi thuốc súng từ phía cậu cũng rất nặng cơ đấy.”

      “Cho dù như thế, cậu cũng cần phải nhìn chằm chằm mình suốt cả hội nghị.” Lôi Dận thản nhiên .

      “Cậu đúng là có vấn đề, biết mình nhìn chằm chằm cậu mà vẫn còn tỏ vẻ tự nhiên như thế. Mình bảo này, chọn người như cậu làm bạn thà chọn làm kẻ thù còn hơn, ít ra bị chết mà vẫn nguyên nhân.” Kỳ Ưng Diêm nửa đùa nửa .

      Lôi Dận chỉ cười cười, gì.

      “Lôi, việc Thiên Kình làm lần này, có phải có chút quá đáng ?” Kỳ Ưng Diêm có phần lo lắng.

      Lôi Dận vỗ vỗ vai gã, “Còn phải xem là đối với ai, phải sao?”

      Kỳ Ưng Diêm nhíu mày…

      “Mình phát ra cậu cũng quá độc, đó là cha cậu!”

      Lôi Dận cười lạnh tiếng, tiếp lời gã, ngược lại chỉ thản nhiên , “Việc cậu phải lo tại phải cái này, giữ gìn hợp đồng vừa rồi cho cẩn thận mới là việc quan trọng.”

      “Đại hội ký tên của các cổ đông cho hạng mục sắp tới, cậu tham gia chứ? Cậu cũng là cổ đông, cũng ít nhiều phải bỏ ra ít tiền. Tuy rằng cậu phải chủ tịch Lôi thị nhưng cũng là phần tử của Lôi gia.” Kỳ Ưng Diêm cười .

      Đáy mắt Lôi Dận nổi lên ý cười sâu thể lường được…

      “Tham gia! Mình đương nhiên là phải tham gia rồi! Đại hội hôm đó, mình khiến cho tất cả mọi người khó có thể quên được…”

      Kỳ Ưng Diêm thấy đáy mắt tản ra hàn ý, bất giác lạnh run…



      “Ha ha, sảng khoái, là sảng khoái…” Vừa vào đến biệt thự, tiếng cười khả ố của James vang lên, ngay sau đó là tiếng cười khanh khách của phụ nữ.

      Hôm nay Fanny được nghỉ, cùng mẹ xem TV ở phòng khách. Nghe thấy người hầu báo là James về lập tức đứng dậy đón, ngờ lại chứng kiến cảnh lão ôm mỹ nữ tóc hồng.

      Hai người hề kiêng dè gì mà thân mật. Fanny nhìn mỹ nữ tóc hồng này có điểm quen quen, suy nghĩ ‘nửa ngày’ mới nhớ mang máng hình như là thiên kim tiểu thư nhà ai đó.

      “Cha nuôi, này là…” Trong lòng Fanny nổi lên bất an, lại đưa mắt nhìn mẹ, sau đó mới cẩn thận hỏi.

      “À, Fanny, sao hôm nay con về sớm như vậy?” James thờ ơ , ôm mỹ nữ tóc hồng lên thẳng tầng .

      “Cha nuôi…” Fanny kinh hãi.

      “Ai da, có chuyện gì tẹo nữa sau!” James có vẻ mất kiên nhẫn, nhanh chóng ôm mỹ nhân lên tầng, vọt thẳng vào phòng ngủ.

      Chỉ trong chốc lát, tầng truyền xuống tiếng cười, rồi lại thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở gấp đục ngầu của đàn ông. Thanh hỗn tạp cứ quanh quẩn tầng… khó để tượng tượng được, hai người kia còn thèm đóng cửa phòng ngủ!

      Sắc mặt Fanny và mẹ ta giống hệt nhau, trắng bệch ra. Bọn người hầu biết tình hình bất ổn, liền lấy cớ làm việc khác…

      Từng giây từng phút trôi qua, ‘bản nhạc hỗn tạp’ tầng cũng dừng lại. James mặc độc cái quần, mồm ngậm xì gà ra. Thấy vẻ mặt tái nhợt của Fanny và mẹ ta mất vui mà nhíu mày…

      “Hai người các ngươi còn muốn ở lại đây bao lâu nữa? Còn mau ! Quản gia…” Lão quát lên, “Đem đồ đạc của hai đứa này gom lại, hôm nay cả hai đều phải rời khỏi biệt thự.”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 18: Thay đổi bất ngờ
      Dường như ngay cả vẻ mặt kinh ngạc quản gia cũng có, chỉ gật gật đầu rồi lập tức sai người hầu vào phòng thu dọn đồ đạc.

      “Cha nuôi, cha…cha làm gì vây?” Fanny kinh hãi, lập tức lên tầng, đứng cạnh lão, cẩn thận ôm lấy cánh tay lão, “Cha đừng dọa con mà, nhiều ngày cha về, con và mẹ đều nhớ cha lắm đó.”

      ta cố gắng dùng sắc đẹp để quyến rũ, vốn tưởng còn có tác dụng, ngờ lại bị James đẩy ra, phiền chán nhíu mày, “Bộ dạng của mày còn tác dụng nữa rồi, mẹ mày càng thể. tại tao chán thân thể của cả hai, nhanh chóng ra khỏi đây. Biệt thự này tao tặng cho bảo bối của tao rồi.”

      , mỹ nữ tóc hồng bước ra từ phòng ngủ. ả vừa tắm xong, chỉ mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, dựa vào người James, mị nhìn Fanny…

      “Sao lại thức thời vậy, còn nhanh chóng thu dọn hành lý ? Chỉ bằng mà muốn giữ được James á, còn cả mẹ nữa, nhiều tuổi như vậy rồi, hầu hạ chắc cũng chỉ nằm bất động thôi nha.”

      “Mày… lại lần nữa cho tao, con này…” Fanny tức muốn hộc máu, định tiến lên giật tóc ả đào kia.

      James tóm lấy tóc Fanny, đẩy ta sang bên, hùng hổ : “Còn làm náo loạn nữa, tao cho mẹ con mày được cắc! Nể tình mày giúp tao được ít việc, tao tạm tha cho mày lần này, nhanh chóng cút ra cho tao! Tao đây chơi chán mẹ con mày rồi!”

      “Ông…ông là đồ cầm thú!” Fanny sắp phát điên lên. ta ngờ trải qua bao khổ sở, kết quả lại bị lão già quẳng bỏ!

      Mẹ Fanny thấy thế lập tức chạy lên, che chở cho con , thấp giọng : “Quên , quên , Fanny chúng ta thôi.”

      “Con kỹ nữ thối thây, tốt nhất là nghe lời mẹ mày . Dù sao bao nhiêu năm qua, tao cũng cho mày đủ rồi.” James hừ lạnh, còn thèm liếc nhìn Fanny cái, “Đừng cho là tao biết chúng mày nghĩ gì. Hai mẹ con mày muốn moi tiền của tao sao? Bao nhiêu năm, cái gì tốt tao cũng cho thiếu, nhất là mày, Fanny, tao cũng rất cưng nựng mày, nhưng đừng tưởng tao biết mày ở giường tưởng tượng tao thành ai. Bây giờ Lôi Dận bị kéo xuống ngựa rồi, mày tìm nó . Bây giờ nó chỉ là thằng nhãi con vô tích , tao tin mày còn có thể nhớ nó mãi quên!”

      “James, thằng khốn nạn này, tao nguyền rủa mày được chết tử tế!” Fanny nổi giận. Lần đầu tiên trong đời ta bị vũ nhục như vậy. Lúc hầu hạ lão già này, ta vẫn có ý thức mà giữ kiêu ngạo của bản thân, đến cuối cùng lại bị lão già ghê tởm cho cước đá bay.

      “Bốp…” phát tát giòn tan giáng thẳng xuống mặt Fanny. James hừ lạnh tiếng, “Người đâu, đưa hai con đàn bà này đuổi ra cho ta, từ nay về sau cho phép bước vào biệt thự nửa bước!”

      Bọn người hầu tiến lên…

      “James, thằng khốn nạn này…” Giọng hét khàn đặc của Fanny càng ngày càng xa.

      là ồn ào chết được.” Mỹ nữ tóc hồng giận dỗi nhíu mày lại.

      “Bảo bối, sao nữa rồi, chúng ta vào phòng thôi.” James ôm chầm lấy ả.

      “Đáng ghét, hư hỏng nha…”



      Đêm tối tăm…

      “Lôi tiên sinh, hành động của tổ chức X-Ảnh ngày càng càn rỡ, vì sao chúng ta thể phản kích?” vị nghi trượng đứng phía sau Lôi Dận, nhìn người đàn ông cao lớn trước cửa sổ, sắc mặt nghiêm trọng.

      “Tình huống bên kia thế nào?” Giọng lạnh lùng vang lên.

      “Chúng ta liên tục thất thế, phải nhường lại mấy địa bàn rồi.” Nghi trượng lập tức trả lời.

      “Thái độ của các em trong bang thế nào?”

      “Chuyện này…”

      “Cứ !”

      Nghi trượng cung kính cúi người, “Lôi tiên sinh, sau chuyện nghi trượng tạo phản lần trước, em trong bang đều rất chán chường. Họ thể lý giải nổi hành vi của Lôi tiên sinh, cho rằng Lôi tiên sinh…sợ đối phương.”

      Tấm cửa sổ thủy tinh phản chiếu nụ cười thâm sâu lường được của Lôi Dận…

      “Lôi tiên sinh?”

      “Truyền mệnh lệnh của tôi, các nghi trượng tiếp tục nhường địa bàn.”

      “Hả? Lôi tiên sinh, chúng ta thể lại nhường được nữa…”

      Lôi Dận xoay người, đôi mắt lạnh băng…

      “Cứ theo mệnh lệnh !”

      “Nhưng mà…chúng ta phải nhường đến khi nào?”

      Lôi Dận cười lạnh, “Khi chúng tiếp cận được đến vị trí căn cứ chế tạo vũ khí của ta!”

      “Hả? Đó là ‘trái tim’ của chúng ta…”

      “Cứ làm theo tôi !”

      “Vâng… Lôi tiên sinh.”



      “Tiên sinh, tổ chức Ảnh gần đây có dấu hiệu đánh trả.”

      “Tình hình tại thế nào?”

      “Bọn chúng liên tục thất thế. Tối qua người của chúng ta nghe ngóng được, nghi trượng của đối phương hình như bắt đầu hành động.”

      “Phương hướng thế nào?”

      “Hướng Tây nam.”

      “Tiếp tục truy kích, cho đối phương có nửa cơ hội cầm cự, chúng ta phải tiếp cận được căn cứ chế tạo vũ khí của chúng!”

      “Vâng, tiên sinh!”

      Liên tục vài ngày yên ổn, yên ổn đến nỗi khiến người khác bất an.

      Mặt trời mỗi ngày đều lên cao, có điều chính là do lòng người bất ổn.

      Hôm nay, Lôi Dận cùng Mạch Khê đến bệnh viện khám thai như định kỳ. Đối với đứa bé này, gần như dùng cả hai mươi tư giờ để chăm sóc. Mạch Khê thường cười , trêu rằng mắc phải chứng u buồn tiền sản.

      Lúc Mạch Khê uể oải ngồi ở ghế sau di động của Lôi Dận đổ chuông. hôn lên má rồi xuống xe nghe điện thoại. Ánh nắng chói lọi hắt lên khuôn mặt cương nghị của

      “Lôi tiên sinh, đến thời gian chúng ta làm đại lễ.” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng trầm thấp, đậm vẻ kiên định, mạnh mẽ.

      “Làm tốt lắm.” Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, cúp điện thoại, lại nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Mạch Khê ngồi trong xe.

      “Dận, sao chứ?”

      Lôi Dận lên xe, ôm vào lòng, dịu dàng cười, “ có việc gì, gặp vận may, vận may đến dứt.”

      Mạch Khê nhìn , tuy rằng biết gì nhưng vẫn dựa vào ngực cười. Chỉ cần là điều , tin!

      _________________

      Đại hội ký tên cho các cổ đông trong hạng mục cạnh tranh được cử hành đúng thời hạn. tầng cao nhất của Lôi thị, các cổ đông đều tích cực tham dự. Hôm nay, bọn họ những mang thân phận cổ đông, mà còn là thành viên tham gia hạng mục cạnh tranh sắp tới. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có chút tiền đóng góp.

      Tại đại sảnh rộng thênh thang chật kín người, đương nhiên chỉ đơn giản là cổ đông. Bộ phận quan hệ xã hội của Lôi thị nhận lệnh mời rất nhiều người trong giới truyền thông cùng thương giới đến. Chỉ riêng phóng viên chiếm phần đông. Có thể thấy, kiện lần này đối với phóng viên có bao nhiêu quan trọng.

      Thời gian ký tên sắp đến, lại chẳng thấy bóng dáng Lôi Dận đâu. Lôi lão gia thấy còn nhiều thời gian nên cùng thư ký lên bục phát biểu. Bên dưới, các phóng viên thi nhau giơ máy ảnh lên chụp lấy chụp để cảnh tượng này.

      Ngay lúc Lôi lão gia vừa có lời chào với mọi người xong, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, giọng lạnh băng vang lên…

      “Thưa cha kính mến, tôi cũng được coi là cổ đông của Lôi thị, người chưa đến đủ mà tuyên bố bắt đầu, hình như phù hợp với quy củ cho lắm nhỉ?”

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa. Lôi lão gia cũng thuận thế nhìn lại, ngay sau đó, ánh mắt đờ ra, sắc mặt tối sầm lại…

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19: Gió lốc (1)
      Lôi Dận bước đến, ánh mặt trời theo cửa sổ thủy tinh trong phòng hắt vào. như được bao phủ bởi ánh mặt trời, bộ âu phục sang trọng càng tôn lên vẻ lạnh lùng nơi , bên môi cũng đượm ý cười lạnh. Vẻ lạnh như băng dưới ánh mặt trời này khiến càng giống như dòng suối nước lạnh, cho dù ánh dương có chói lòa đến đâu cũng thể che nổi lạnh lẽo kia.

      theo phía sau là mấy viên cảnh sát, trong đó có người chính là cảnh sát Cain thường xuất TV.

      Mấy người vừa xuất , phóng viên liền nhanh chóng chĩa máy ảnh về phía cửa. Bằng trực giác của phóng viên, họ đoán hôm nay chuyện cực kỳ trọng đại xảy ra.

      Lôi Dận kiên định bước về phía trước. thanh máy ảnh càng ngày càng nhiều, gần như bọn phóng viên chỉ muốn chụp ràng từng góc cạnh khuôn mặt Lôi Dận vậy.

      Lôi lão gia đứng bục phát biểu, ánh mắt khép hờ lại, đồng thời ánh ra vẻ thâm trường khó đoán. Ngay sau đó, ông khôi phục lại vẻ tươi cười, chủ động bước xuống phía dưới…

      Đến chính giữa phòng họp, hai cha con bước nữa, mặt đối mặt đứng yên chỗ!

      lão luyện, lõi đời.

      thâm trầm, lạnh lùng.

      “Nếu hôm nay mày đến đây để quấy rối, tao gọi bảo vệ đuổi mày ra ngoài!” mặt Lôi lão gia vẫn là vẻ tươi cười, nhưng ông lại dùng giọng đến nỗi chỉ hai người mới nghe được để cảnh cáo.

      Lôi Dận nở nụ cười, bên môi thoáng gợn lên vẻ tàn nhẫn…

      “Hôm nay, người phải quấy rối cũng phải là tôi.”

      Ánh mắt Lôi lão gia quắc lên, bất mãn nhìn Lôi Dận cái, rồi lại nhìn Cain đứng bên cạnh chủ động vươn tay…

      “Phó cảnh trưởng Cain? Tôi có xem mấy bài viết về ngài báo, ngờ hôm nay có thể được ngài đại giá quang lâm đến đây, vinh hạnh!”

      ngại quá, Lôi lão gia, tôi nghĩ ông cũng biết tôi được lên cảnh trưởng, nếu cũng gọi sai hàm cấp của tôi.” Cain cau mày, bắt tay cùng ông, ngược lại giơ thẻ ra…

      “Ba năm trước đây tôi được thăng lên chức cảnh sát trưởng.”

      Sắc mặt Lôi lão gia lên vẻ xấu hộ, lại vội vàng cười huề.

      “Lôi lão gia, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến vụ án mưu sát, đầu cơ tích trữ vũ khí đạn dược, quan trọng nhất là ông có hành vi tẩy tiền phi pháp! Ở đây đều có lệnh bắt của viện kiểm sát. Lôi lão gia, ngại quá, lần đầu gặp mặt chào hỏi ông bằng cách này, ông… bị bắt!” Cảnh trưởng Cain hơi có ý cười, cuối cùng lấy lại vẻ nghiêm túc, đưa lệnh bắt ra trước mặt Lôi lão gia!

      Tất cả mọi người trong phòng họp đều ồ lên, giới truyền thông lại sôi nổi, thậm chí là nhảy ra khỏi khu vực cho phóng viên, vây quanh vị trí kia, tiếng máy ảnh ‘tách tách’ ngừng vang lên.

      Sắc mặt Lôi lão gia vẫn thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua rồi nhàng cười, lại nhìn về phía Lôi Dận…

      “Dận nhi, chỉ vì bất mãn khi tôi trở về ban quản trị nên mới đùa giỡn với cha như vậy hả? cũng biết hôm nay là ngày gì rồi phải ? Cổ đông Lôi thị đều ở đây, còn có nhiều bạn bè giới truyền thông, còn muốn làm loạn đến đâu nữa, bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích bày scandal?”

      Lôi Dận đến gần ông, chóp mũi cao gần như sát vào ông, gằn từng tiếng: “Đương nhiên là tôi biết hôm nay là ngày gì. Vì muốn cho mọi người nhớ kỹ ngày hôm nay nên tôi đặc biệt chuẩn bị rất nhiều tiết mục hấp dẫn!”

      “Mày có ý gì?” Ánh mắt Lôi lão gia lạnh lại.

      Lôi Dận nhếch môi, “Tôi nghĩ những lời này ông nên hỏi cảnh trưởng Cain tốt hơn.”

      Lôi lão gia cố nén lửa giận trong lòng, quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng Cain, “Cậu có quyền làm như vậy! Hơn ba mươi năm trước, tôi là nhân vật nổi danh được nhiều người biết đến. Nếu cậu có bằng chứng xác thực, tôi để cục cảnh sát điều tra, tôi gọi luật sư của tôi đến bàn chuyện với mấy người!”

      “Lôi lão gia, ông yên tâm, chúng tôi là cảnh sát, bỏ qua người xấu nào đâu, đương nhiên cũng thể để người tốt bị oan!” Cain xong, lại kéo Lôi Dận đến bên, thấp giọng : “Lôi Dận, lần này tôi cũng chỉ làm theo lời người của cậu . Cậu cũng biết lần này chỉ là triệu tập tạm điều tra, nếu có chứng cứ xác thực, tôi bị cậu hại chết.”

      “Yên tâm. Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.” Ánh mắt Lôi Dận kiên định, lại đến bên cạnh Lôi lão gia, vẻ tươi cười mang theo tàn khốc…

      “Tôi nghĩ, luật sư của ông cũng giúp gì được cho ông đâu.”

      “Mày…”

      “Các vị …” Lôi Dận quay người lại, thân mình cao lớn hướng về phía các cổ đông cùng toàn thể phóng viên, “Đại hội các vị tham gia hôm nay phải là để ký tên đơn thuần, mà là người này…” tay chỉ vào Lôi lão gia, cười lạnh: “Mục đích ông ta hy vọng các cổ đông bỏ tiền túi chính là rửa tiền của chính mình mà thôi! Trước khi diễn ra đại hội, ông ta ngầm hợp tác cùng tổ chức rửa tiền, việc ký tên cho hạng mục chỉ là để che giấu mục đích mà thôi “

      Các cổ đông đều kinh hãi…

      “Cái gì?”

      “Điều này, sao có thể?”

      “Lôi tiên sinh, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?”

      “Lôi Dận!” Ánh mắt Lôi lão gia nổi lên vẻ tức giận, “Rốt cục là mày bậy gì đấy?”

      Lôi Dận cười lạnh, “Tôi có thể bậy, đáng tiếc là chứng cứ thể bậy! Ông thực là con cáo già, có thể giấu cái đuôi kỹ như vậy. Có điều, cuối cùng ông trời cũng rủ lòng thương, để cho tôi có thể tìm được căn cứ chính xác chứng minh ông rửa tiền! Ưng Diêm!”

      Kỳ Ưng Diêm bước đến. Hôm nay nhìn gã còn vẻ cà lơ phất phơ mọi ngày, bộ âu phục sang trọng khiến trông nghiêm túc, trầm ổn, đúng chất của nhân viên ngành luật. Gã đưa tập văn kiện trong tay cho Cain…

      “Đây chính là hợp đồng mà Lôi lão gia ký cùng tổ chức xã hội đen, trong thỏa thuận có ghi là sau hội nghị ngày hôm nay chính thức bắt đầu việc rửa tiền.”

      Cain cầm lấy, lập tức giở văn kiện ra, nội dung bên trong ràng mồn

      “Lôi lão gia, nếu nhìn nhầm, đây là chữ ký của ông?”

      Vẻ mặt Lôi lão gia tối sầm lại, ông ta lạnh lùng , “Cain, cậu làm nhiều án kiện bao năm nay, biết đời này còn có chứng cứ giả hay sao? Cậu xem ràng đó cũng phải tên tôi, hơn nữa con dấu kia là tên tuổi của vị hảo hán nào đó. Có liên quan gì đến tôi?”

      hợp đồng nhìn qua có con dấu rất kỳ lạ, con dấu còn có cái tên: “Sa Ước”!

      Cain giật mình…

      Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng…

      Lôi Dận cười cười, lấy bản hợp đồng lại, “Đương nhiên, nếu muốn giải thích ý nghĩa đích thực của chuyện này đúng là khá mỏi mồm. Có điều hôm nay phải làm cho xong, tôi muốn xem lão cáo già ông còn có thể giấu đuôi được bao lâu nữa!”

      Lôi lão gia cau mày, trừng mắt với Lôi Dận…

      “Đồ khốn! Đúng là hiểu phép tắc gì cả, chỉ biết bậy! Người đâu, đưa lũ người này ra khỏi phòng họp!”

      oOo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :