1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (8 hồi + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 12: Đại Lỵ xuất (1)
      …” Fanny tức tả nổi, đôi mắt ràng bùng lên lửa giận. ta giơ tay vung về phía mặt Apple.

      Apple kịp tránh, chỉ hét lên tiếng sau đó giật mình nhìn thấy cánh tay Fanny hạ xuống…

      Bên má xẹt qua luồng gió mang tư vị giận dữ, nhưng cơn đau hề theo sau. Apple giật mình, lúc này mới vỡ lẽ ra Mạch Khê kịp thời tóm tay Fanny xuống, bằng xét theo tính cách Fanny cái tát này hạ xuống chắc chắn khiến mặt sưng đỏ lên.

      Cảnh tượng này trong nháy mắt như dừng lại, tựa như bức tranh châm biếm vậy. Ngay cả bầu khí cũng dường như ngưng lại, tản ra thứ khí kỳ quái.

      Fanny thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng. khó để thấy được lửa giận càng ngày càng lớn của ta. Hẳn là dự đoán được việc Mạch Khê ra tay ngăn cản nên ta giật mình sửng sốt vài giây, sau đó y như quả bom nổ chậm…

      “Mạch Khê, có ý gì?” Có phải tổ tiên ta với nàng này tương khắc hay ? Lúc ở công ty chặn đường phát triển của ta, đến khi rời khỏi công ty mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy!

      Mạch Khê cười cũng giận, kéo Apple sang bên rồi buông cổ tay Fanny ra, thản nhiên , “ có ý gì cả, chỉ là cảm thấy làm như vậy có chút quá đáng.”

      “Quá đáng?” Fanny cười lạnh, “ có tư cách gì mà đánh giá hành vi của tôi? là chơi với ai học thói người nấy, mình ngạo mạn còn , ngay cả trợ lý dưới tay cũng đều là tiểu nhân. Tôi chỉ thay giáo dục trợ lý thôi, đứa có quy củ như vậy mà còn muốn làm trợ lý cho Phỉ Tỳ Mạn sao? Nực cười!”

      Apple tức đến tím mặt, còn muốn tranh luận nhưng lại bị ánh mắt của Mạch Khê ngăn cản. hờ hững cười, “Fanny, tôi thấy lo lắng quá rồi. Phỉ Tỳ Mạn có vừa lòng về Apple hay đó là quyết định của chị ấy. Có lẽ gu thưởng thức của ca hậu giống người thường, dù sao cũng phải ca hậu, hẳn là biết được ca hậu cần gì đâu.”

      “Mạch Khê, …”

      “Còn nữa, đó là…” Mạch Khê chặn ngang cơn phẫn nộ của ta, giọng ‘vân đạm phong khinh’ như trước, “ chị ấy là trợ lý của tôi, lúc tôi còn chưa ra khỏi cửa công ty này chị ấy vẫn là trợ lý của tôi, quản lý trợ lý thế nào là chuyện của tôi, tới phiên Fanny quan tâm.”

      Apple vô cùng đắc ý mà nhìn vẻ mặt biến sắc vủa Fanny, cũng cực kỳ khoái chí. Loại con đê tiện này phải dùng cách thức khiến ta chịu nổi mới được. Nhưng nếu đổi là , có lẽ khó nghe hơn nhiều, sỗ sàng mắng ả kia trận cho bõ tức.

      Fanny thể nuốt trôi cục tức này, vừa thở hổn hền vừa : “Mạch Khê, có gì đặc biệt hơn người chứ? phải là chỉ cầm được cái giải thưởng lớn thôi sao? Ai mà chẳng biết làm thế nào để lấy được giải thưởng chứ. chỉ là may mắn có thể quyến rũ được đàn ông thôi, giờ được gả cho gã đàn ông chết, còn lại là sống dở chết dở, để xem còn kiêu ngạo được đến đâu. Hừ, biết xấu hổ, thấp hèn, bại hoại. Vì danh lợi mà câu dẫn cả cha nuôi, còn trơ mặt mà mang thai con ta. cho rằng mình có thể ‘mẹ sang nhờ con’ sao? Tôi thấy chuyện đó với chuyện đứa bé có phải của Lôi Dận là hai chuyện khác nhau đó. Nếu sao phải rút lui mà lấy thuộc hạ của ta chứ? Thấp hèn!”

      Cả quá trình chửi rủa của ta, Mạch Khê hề chặn ngang. Ánh mắt vẫn vẻ bình tĩnh, lặng như nước hồ, chút dao động. ra những lời tương tự như của Fanny đều nghe thành quen. Mấy ngày nay truyền thông liên tục đưa tin, ồn ào huyên náo nên đương nhiên có những lời khó nghe, so với những câu này còn có nhiều câu khiến chết lặng hơn.

      Đợi cho Fanny mắng chán rồi, Mạch Khê mới có phản ứng lại. nhìn về phía cực kỳ tức giận với ánh mắt điềm tĩnh, nhàng cười…

      “Trong mắt tôi, mang thai phải là chuyện xấu. Tối thiểu, tôi cũng có cơ hội mà người thèm muốn được mang đứa con này cũng có.” (Jins: Ý là có người thèm được mang thai con già mà ko đc đấy!)

      Khuôn mặt Fanny trắng bệch ra, chỉ muốn tiếp tục chửi, nhưng nghĩ lại Lôi Dận dù trong thời kỳ khó khăn vẫn phải là người dễ chọc vào. Vì thế ta nén lửa giận trong lòng, phẫn hận , “Hừ, tự cho mình là tấm gương tốt sao? Tưởng ai cũng thích mình chắc!” xong, ta vùng vằng bỏ .

      Apple đứng ngay bên cạnh, phẫn nộ nhìn chằm chằm theo bóng dáng Fanny, chẳng thèm kiêng dè mà : “Em rồi, biết ta còn nhiều chuyện gì đâu, để cho loại con này về sau hưởng lợi đúng là muốn tức điên lên mà.”

      “Quên , Apple, ở trong giới này mọi người thường có phân đúng sai, ai cũng lo vì lợi ích của mình. Hơn nữa, hàng năm đều có người mới vào, nếu ta có thực lực thành công, còn nếu sớm muộn cũng bị bài trừ. Có phải là phù dung sớm nở tối tàn hay đều phụ thuộc vào ta thôi.” Mạch Khê phân tích.

      “Em đó nha, chuyện gì cũng có thể gạt khỏi suy nghĩ, nếu mà cứ như chị chắc là ngày nào cũng cãi nhau với ta.” Apple than tiếng, “ , em rồi, chị như là mất tâm phúc vậy, làm việc cũng có động lực.”

      “Đừng như vậy, Apple, chị còn nhiều con đường phải . phải là chị vẫn muốn trở thành trợ lý nổi tiếng hay sao? Em tin là chị nhất định thực được. Phỉ Tỳ Mạn là người rất tốt, chị cứ trao đổi tất cả với chị ấy, chị ấy kiên nhẫn nghe ý kiến của chị, chừng cũng tạo cho chị nhiều cơ hội hơn đấy.” Mạch Khê giọng an ủi.

      Apple gật đầu, “Chị cố gắng, cám ơn em nha. Mạch Khê, em rời khỏi công ty mà vẫn còn nghĩ cho chị, may mà em tính trước sắp xếp cho chị làm cùng Phỉ Tỳ Mạn, nếu chị mà phải làm cho con Fanny, chắc phải nhanh chóng khăn gói về quê mất.”

      Mạch Khê thản nhiên cười, “Chị là người rất có năng lực, đương nhiên em phải nghĩ cho chị rồi. Ở công ty, chị là người thân với em nhất, sau khi em , chắc chắn Fanny cầu chị làm cho ta, vì điều gì khác mà chỉ vì thú tiêu khiển thôi. Nếu là như vậy, em nghĩ chắc chị cũng sớm từ chức.”

      “Mạch Khê, em tốt với chị, nỡ xa em nha…” Apple cảm động mà ôm lấy .

      lúc hai người còn lưu luyến rời, nhân viên đến, nhìn thấy Mạch Khê hai mắt sáng lên…

      “Mạch Khê, Mạch Khê…ở đại sảnh công ty có , là đến tìm .”

      Mạch Khê sửng sốt, “ ? Trông như thế nào?”

      “Trông khá xinh đẹp, ấy ấy là Đại Lỵ, rằng cứ báo tên là biết.”

      Đại Lỵ?

      Trong lòng Mạch Khê khẽ run lên, như là thứ gì đó bị nổ tung vậy. lâu rồi, nhờ Phí Dạ tìm ấy, mãi mà vẫn chưa có tin tức. Sau khi Phí Dạ chết, bao mối nguy cơ kéo đến với Lôi thị, chẳng còn sức mà quan tâm đến chuyện của Đại Lỵ. ngờ, hôm nay ấy lại chủ động xuất .

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 12: Đại Lỵ xuất (2)
      Ánh mặt trời dịu chiếu xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh. Trong khí còn thoang thoảng hương trà quyện cùng vị sữa thơm ngậy, sóng sánh trong chiếc tách .

      Trong gian, ghế sofa trắng tinh mấy đặc biệt nhưng lại hòa cùng tông màu chủ đạo. Đại Lỵ ngồi ghế, nhìn qua có vẻ tái nhợt.

      Mạch Khê có chút sốt ruột, lại gặp mặt trực tiếp với Đại Lỵ thế này, biết mình nên gì. Ba năm trước đây, hai người hề giấu nhau điều gì. Ba năm sau, lần chạm mặt tình cờ lại khiến trong lòng mỗi người đều có chút khúc mắc. Cho dù là có khúc mắc, nhưng dường như Đại Lỵ bị bóng ma trong quá khứ ám lấy. Từ đó, cơ hội để hai người gặp mặt chuyện trò là khó có được.

      Có điều, hôm nay Đại Lỵ lại ngồi trước mặt . Vẫn là Đại Lỵ của ba năm trước, nhưng trong mắt lại nhuốm màu đau thương của ba năm sau. Kỳ , Mạch Khê có rất nhiều điều muốn hỏi , giả dụ như, ở nơi mới có quen , nỗi lòng nguôi ngoai chưa? Còn nữa…những lời đồn kia có đúng là do Đại Lỵ ? Vì sao mất tích? Sau đó đâu? Bây giờ ở đâu?…

      Nhưng mọi vấn đề đó cứ như mắc nghẹn trong cổ, như hạt hạnh đào tắc ứ ở đó, khiến thể ra được. Vì thế cố tỏ ra bình tĩnh, nhàng rót thêm trà vào tách.

      Phía đối diện cầm tách trà lên, phát ra thanh va chạm rất . Mạch Khê ngẩng đầu, lại nhạy cảm phát được ngón tay Đại Lỵ run nhè

      “Đại Lỵ?” Mạch Khê rốt cục kìm được, đưa tay giữ chặt tay Đại Lỵ lại, giọng xoa dịu run rẩy cho , “Làm sao vậy?”

      Đại Lỵ ngẩng đầu, lúc này Mạch Khê mới phát ra hai mắt ấy ngân ngấn nước…

      “Mạch Khê…” Vừa lên tiếng, nghẹn ngào, “ ra, cậu có rất nhiều điều muốn hỏi mình đúng ?”

      Mạch Khê nhìn rồi gật đầu, nhàng : “Nhưng mà, mình ép cậu gì cả, nếu cậu muốn , mình hỏi.”

      “Thực xin lỗi…” Nước mắt Đại Lỵ chảy xuống, vội chụp lấy tay Mạch Khê, “Mình chỉ muốn người ta nghĩ xấu cho cậu, ngờ lại là làm hại cậu…”

      Mạch Khê chỉ cảm thấy bàn tay bị Đại Lỵ nắm chặt lấy, cảm nhận được run rẩy của ấy, cũng có thể thấy nỗi ân hận sâu trong mắt ấy. Nhưng, hiểu tại sao những người đó lại có thể tìm thấy Đại Lỵ.

      “Đại Lỵ, mình trách cậu.” thở dài hơi, giọng : “Cậu là bạn tốt nhất của mình, đương nhiên mình tin tưởng cậu. Chỉ là, mình chuyện này rốt cục là thế nào.”

      “Là Phí Dạ!” Đại Lỵ nhanh chóng lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn Mạch Khê có chút run rẩy, “Là uy hiếp mình, buộc mình phải ra quan hệ của cậu với Lôi tiên sinh, nếu …”

      “Phí Dạ ư?” Mạch Khê giật mình sửng sốt, còn cho rằng mình vừa nghe nhầm. Vì sao Phí Dạ phải làm như vậy?

      “Là Phí Dạ! Chính uy hiếp mình. nếu làm như vậy người thân của mình gặp nguy hiểm, lấy người thân ra để uy hiếp mình…” Đại Lỵ cau mày, ngay sau đó lại nhìn Mạch Khê, nóng lòng giải thích, “Nhưng mà Mạch Khê, cậu đừng hiểu lầm, là cho đến khắc cuối cùng mình cũng hề có ý làm hại cậu.”

      “Rốt cục sao lại như vậy?” Mạch Khê thể tin được tất cả đều do Phí Dạ gây nên. Phí Dạ vẫn luôn trung thành, tận tâm với Lôi Dận, phải sao?

      Đại Lỵ lau nước mắt, đem tất cả mọi chuyện lúc ấy ra kể cho Mạch Khê…

      Từng giây từng phút trôi qua, cùng với lời kể của Đại Lỵ, lòng Mạch Khê cũng nguội lạnh theo. luồng khí lạnh chậm rãi luồn qua tâm can, thay đổi hoàn toàn áy náy của Mạch Khê đối với Phí Dạ.

      Vì sao lại như vậy?

      thể giải thích được, thể lý giải được hành vi của Phí Dạ.

      “Đại Lỵ, sau đó cậu đâu? Vì sao lại biến mất lâu như vậy?” Mạch Khê tiếp tục hỏi.

      Đại Lỵ nhàng lắc đầu, “Mình cũng biết mình ở chỗ nào.”

      Hả?…

      Câu trả lời của khiến Mạch Khê cực kỳ khó hiểu, “Sao cậu lại biết chính mình ở đâu?”

      “Là căn phòng rất tối…” Nhắc đến chuyện đó, cảm xúc của Đại Lỵ có chút thay đổi, bàn tay nắm lại chặt “ có cửa sổ, chỉ có cánh cửa, nhưng mà bên ngoài luôn có người canh.”

      “Cái gì?” Mạch Khê khiếp sợ, “Căn phòng tối ư?”

      “Nghiêm túc mà đó là môt gian phòng trống chỉ có bóng đèn , đèn khác đều tắt hết. Căn phòng đó tối đen, chỉ có cái giường, bộ bàn ghế, ngoài ra có gì cả…” Giọng Đại Lỵ run rẩy, “Ở đó, mình chẳng biết thời gian trôi thế nào, cũng biết bên ngoài ra sao.”

      như vậy, sau khi cậu và Fanny chuyện xong bị nhốt lại?” Mạch Khê phỏng đoán.

      Đại Lỵ gật đầu, “Hẳn là sau khi mình bị giam lại truyền thông bắt đầu vạch trần quan hệ của cậu và Lôi tiên sinh. Khi đó mình biết chính mình gây ra tai họa, bị người ta lợi dụng, chỉ muốn giúp cậu nhưng cuối cùng lại bị Phí Dạ hãm hại.”

      Phí Dạ?

      Đầu Mạch Khê như muốn nổ tung, như thể có cây châm đâm vào thái dương rồi xuyên thẳng qua!

      “Đại Lỵ, cậu vừa mới …là ai lợi dụng cậu?”

      “Là Phí Dạ!” Trong mắt Đại Lỵ chỉ toàn lửa giận, “ giật dây để mình ra những điều bất lợi cho cậu, sau đó sợ mình với cậu tất cả mọi chuyện nên sai người bắt mình lại. Lúc ấy mình bị bịt hai mắt áp giải vào xe, sau đó đến căn phòng giam mình nhìn thấy ở trước mặt. Hơn nữa, còn với mình: ‘Trong khoảng thời gian này, tạm thời thời phải chịu thiệt thòi ở đây rồi’…”

      “Sao lại như thế? Sao Phí Dạ lại làm ra loại chuyện đó?” Mạch Khê cảm thấy đầu óc quay cuồng.

      “Chính là !” Đại Lỵ phẫn nộ, “Mình vẫn nghĩ là thân cận trung thành của Lôi tiên sinh, ngờ lại là người đàn ông có tâm kế như vậy. Nhất định là muốn gây bất lợi cho Lôi tiên sinh với cậu nên mới làm như vậy!”

      Đầu Mạch Khê ong lên. Lúc trước nhờ tìm Đại Lỵ, vẫn có tin tức gì cả, ra là nhốt ấy lại…

      khó có thể chấp nhận được này!

      “Sau này sao?…” lên tiếng, giọng yếu ớt, “Vì sao cậu lại trốn được đến đây?”

      “Sau này biết vì sao, người canh giữ mình cũng thấy đâu nữa, mình liền bỏ chạy ra ngoài…” Đại Lỵ gấp gáp: “Khi mình đẩy cửa ra mới biết bên ngoài là cánh rừng, là nơi rất xa. Mình chạy trốn tới đường cao tốc, cuối cùng được người tốt bụng đưa đến đây.”

      Mạch Khê cầm lấy tách trà, cảm thấy ngay cả hàm răng mình cũng run lên…

      “Mạch Khê, cậu nhất định phải tin lời mình . Phí Dạ đúng là người xấu, ta muốn hại bọn cậu. Cậu nhất định phải bảo Lôi tiên sinh tăng cường cảnh giác mới được.” Đại Lỵ lo lắng .

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13: Chỉ nguyện lời
      Trong lòng Mạch Khê thực quá bi thương…

      cần đâu.” thản nhiên , giọng vô lực như loài hoa yếu ớt nở rộ trong đêm.

      Đại Lỵ sửng sốt, “Mạch Khê…sao vậy? Chẳng lẽ Lôi tiên sinh … “

      , là Phí Dạ.” Mạch Khê nâng tầm mắt, hít sâu hơi, “Phí Dạ chết rồi, là Lôi Dận nổ súng bắn chết ta.”

      sao? Quả nhiên có chuyện gì là qua được ánh mắt Lôi Dận.” Đại Lỵ như thể ca ngợi, giọng điệu có phần cao hơn.

      tình phải như thế đâu.” Mạch Khê thở dài, “Là mình muốn kết hôn cùng Phí Dạ, Lôi Dận xông vào nhà thờ, giết Phí Dạ.”

      “Hả?…Mạch Khê, vì sao cậu lại lấy Phí Dạ?” Đại Lỵ khiếp sợ.

      lời khó hết…” Mạch Khê đem toàn bộ câu chuyện kể cho Đại Lỵ.

      Ánh dương dịu bao phủ lên bóng hình hai ghế salon…

      _______________



      Từ sau khi Phí Dạ chết, Mạch Khê biết nên đối mặt với Lôi Dận thế nào. Nhưng hôm nay, vừa nhìn thấy Lôi Dận đáy lòng tràn ra cảm giác khó tả.

      Có đôi khi thế trêu người.

      Kể cho Lôi Dận từ đầu chí cuối câu chuyện của Đại Lỵ xong, mới có chút thoải mái.

      Lôi Dận gì, ánh mắt cương nghị tản ra vẻ thâm thúy mà kẻ khác thể đoán được.

      “Dận… giết Phí Dạ, có phải vì biết ta làm nhiều chuyện sau lưng ?” Mạch Khê thử hỏi câu, đây cũng là nguyên nhân mà có thể tin nhất.

      Lôi Dận nhìn , hề chần chừ mà trả lời, “, giết cậu ta vì cậu ta đoạt lấy em.”

      Mạch Khê kinh ngạc.

      “Chúng ta chuyện này nữa được ? Mọi chuyện đều qua rồi.” Lôi Dận nắm lấy lấy bờ vai , ôm vào lòng, thậm chí khuôn mặt tuấn tú còn chôn trong cổ . cúi đầu : “Khê nhi, chúng ta trải qua nhiều chuyện quá rồi, ở bên cạnh được ?”

      Mạch Khê đau lòng, gì mà chỉ đưa tay ôm đầu Lôi Dận. Sao lại biết hoàn cảnh trước mắt của Lôi Dận cơ chứ.

      Cho dù làm bao nhiêu chuyện đều vì , càng quan trọng hơn là, nếu phải vì vụ tai tiếng tình ái đó cũng bung ra, càng tạo nên cục diện rối loạn đến thế.

      “Tình hình tại khiến cho rất phiền lòng?” hận chính mình thể làm gì giúp , chỉ cần có thể chia sẻ chút gánh nặng với thôi cũng tốt rồi.

      “Khê nhi… tại chỉ quan tâm đến em và con, đơn giản vậy thôi.” Giọng Lôi Dận , như giọt sương đọng lá sen xuống mặt hồ. Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi di chuyển, dọc theo bờ ngực đầy đặn của , rồi cuối cùng nhàng tựa vào bụng .

      Cảnh tượng này thực khiến Mạch Khê tan chảy. Người đàn ông biết đến tận máu tủy hận thế nào? Nhìn thấy như thế này, rất đau lòng.

      “Yên tâm , Dận, phải lo lắng cho em và con đâu. Em ăn cơm no, bạc đãi cục cưng đâu.” xúc động, nhàng : “Em cam đoan, cục cưng của chúng mình được sinh ra khỏe mạnh.”

      “Khê nhi…” Lôi Dận ngẩng đầu nhìn , trong mắt ràng vẻ cảm động. kéo bàn tay nhắn của lại, nhàng hôn lên từng ngón tay mảnh khảnh…

      “Cám ơn em vì hoài thai con của …”

      Niềm hạnh phúc xua tan tất cả. Mạch Khê biết chính mình rất vui, cũng là tình nguyện như vậy, quan tâm đến điều gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý mà như vậy…

      Có đôi khi cần làm gì cả, chỉ đơn giản như vậy là đủ rồi.

      Nếu muốn nhắc lại chuyện của Phí Dạ Mạch Khê cũng thông minh mà tránh . Phí Dạ là trợ thủ đắc lực của . cũng từng , Phí Dạ là người em tín nhiệm nhất. Nghĩ đến chuyện này, hẳn là cũng rất đau lòng, lại nghe thêm việc Phí Dạ đứng sau lưng làm nhiều chuyện như vậy…

      khẽ thở dài tiếng, đáy mắt lặng .

      “Làm sao vậy?” Lôi Dận mẫn cảm nhận thấy tâm tư của , thân thiết hỏi.

      Mạch Khê lập tức lắc đầu, đổi tâm tình, giọng : “ ra, em mang thai đứa này, phải tại sao? Là ai đổi thuốc tránh thai của em thành vitamin B11 hả?”

      Lôi Dận hơi nhếch môi, “Giờ hối hận sao?”

      Nhiều ngày như vậy, rốt cục Mạch Khê cũng thấy tươi cười, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

      “Hối hận á?” Mạch Khê hơi nhíu mày, lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cố điều chỉnh giọng điệu: “Có ngốc mới hối hận ấy. Em mang thai phải đứa con bình thường, nó là người thừa kế chính thức của Lôi gia. Còn em, đương nhiên được phúc nhờ con.”

      “Tiểu nha đầu.” Lời của khiến Lôi Dận bật cười, giọng : “Em đừng ‘Mẹ sang nhờ con’ có được ? Chỉ cần em rời khỏi , muốn gì cũng được.”

      sao?”

      .”

      “Tốt lắm…” Mạch Khê cắn cắn môi, cười nhìn , “Em muốn ngày nào cũng được vui vẻ. Em tin chắc là cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đều có cách giải quyết, nên đừng ngày nào cũng nhíu mày lại.”

      “Ngày nào cũng nhíu mày trước mặt em à?” Lôi Dận nghiêm túc hỏi.

      “Ừm.” Mạch Khê cũng nghiêm túc gật đầu, lại đưa tay vuốt ve ấn đường của , “Nhìn chỗ này xem, gần sâu thành đường rồi này.”

      “Được, về sau ở trước mặt em tuyệt đối nhíu mày.” Lôi Dận thâm tình nhìn , kiên định .

      Bên môi Mạch Khê gợn lên vẻ hạnh phúc. Có đôi khi ích kỷ. muốn Lôi Dận buông tha tất cả, hai người cùng đến sống tại thị trấn bé. Như lúc trước ở Provence vậy, có thể trồng oải hương, có thể chế rượu đỏ, hết thảy đều tự do tự tại.

      Nhưng mà, đó cũng chỉ là suy nghĩ thôi.

      là Lôi Dận, trời sinh ra định là người đàn ông thể có cuộc sống của người bình thường!

      Tạm thời đến Lôi thị, chỉ lấy tổ chức Ảnh ra mà , khi mất vị trí người cầm đầu, những kẻ có thù oán liệu có buông tha cho ? Có lẽ, ngay cả tính mạng còn giữ được.

      Nhìn thấy người đàn ông này đau lòng, biết làm mọi chuyện chỉ vì muốn bảo vệ cho và đứa

      Nghĩ đến đây, Mạch Khê cảm thấy càng thương hơn. Bàn tay nhàng đặt lên bụng, dịu dàng : “Nếu con mà nhìn cứ nhíu mày, nhất định nó cho rằng chán ghét khi thấy nó.”

      “Sao thế được? thương nó còn hết đấy.” Lôi Dận lập tức tỏ quyết tâm, ngay sau đó ghé tai áp vào bụng , giọng : “Bây giờ nghe thấy tiếng nó động đậy này.”

      Mạch Khê nhịn được cười, nâng mặt lên…

      “Nó còn rất , thậm chí hình hài còn chưa thành, muốn nghe cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ muốn nghe tiếng bụng em sôi ùng ục lên sao?”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14: Phản kích cổ đông
      Lôi Dận vừa nghe thấy thế vội vàng , cùng cười hề hề, “Đúng đúng, nhớ là phụ nữ có thai mỗi ngày đều phải ăn nhiều, bảo quản gia chuẩn bị ngay.”

      “Dận…” Mạch Khê nhàng cười, giữ chặt cánh tay Lôi Dận, dịu dàng nhìn .

      “Làm sao vậy? thể kiêng được. Bây giờ thân thể em còn chỉ có mình em đâu đấy.” Lôi Dận thấy nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng khỏi đau lòng, cúi đầu hôn lên trán , “Hay là, em muốn ăn gì , em muốn ăn gì, chỉ cần đời này có nhất định mua cho em.”

      Mạch Khê nở nụ cười, đứng dậy ôm lấy cánh tay , “ hiểu sai ý em rồi, em chỉ muốn cùng xuống nhà, muốn tách ra thôi.” (=.=’)

      Lôi Dận sửng sốt, tình trong đáy mắt bỗng tan chảy. ôm vào lòng, ôm chặt…



      Lôi thị, hội nghị cổ đông.

      “Lôi tiên sinh, mấy ngày nay cổ đông chúng tôi có thương lượng qua, chúng tôi nhất trí cho rằng nên bỏ hạng mục kia . Lôi thị vì hạng mục đó mà phải dừng lại rất nhiều hạng mục khác, điều này đáng.”

      “Đúng vậy, Lôi tiên sinh, tuy rằng chúng tôi phải là cổ đông quá lâu năm của công ty, nhưng cũng theo Lôi tiên sinh dốc sức dựng giang sơn. Nhiều năm như vậy, tình cảm của chúng tôi với Lôi thị rất sâu sắc nên chúng tôi thể nhìn Lôi thị lâm nguy như vậy được.”

      “Lôi tiên sinh, tôi cũng nghĩ như vậy. Gần đây thị phi đúng sai quá nhiều, hơn nữa Phí Dạ tiên sinh chết…à, ý của tôi là hy vọng Lôi thị tham gia vào hạng mục lớn như vậy.”

      “Đúng vậy…”

      Tất cả cổ đông đều cùng ý.

      Thư ký cẩn thận nhìn Lôi Dận ngồi ở ghế Chủ tịch. Ánh mắt vẫn bình tĩnh, trong mắt cũng lộ vẻ hờ hững, vầng trán nhuốm vẻ tức giận. Tóm lại, thể nhìn ra biểu cảm gì khuôn mặt , cũng cách nào đoán được tâm tư của .

      Thấy các cổ đông sôi nổi bàn tán, lúc lâu sau Lôi Dận mới lên tiếng, “Kerr, ông cho rằng Lôi thị vì sao lại thể tham gia hạng mục lớn như vậy?”

      cổ đông tên Kerr sửng sốt. Ông ta ngờ Lôi Dận lại ném câu sắc nhọn về phía mình nên hắng giọng : “Điều này…bởi vì trước mắt Lôi thị gặp phải nhiều tin đồn bất lợi…”

      “Nguyên nhân chỉ có thế hạng mục càng phải thúc tiến mạnh! trong giai đoạn bất lợi, nếu làm được việc xuất chúng chẳng phải là để cho người ta chế giễu hay sao?” Lôi Dận lạnh lùng .

      “Lôi tiên sinh, Lôi thị chúng ta là doanh nghiệp lớn, nếu là doanh nghiệp đâu cần quan tâm đến chuyện người ta chê cười hay chê cười. Chỉ vì hạng mục mà dừng lại nhiều hạng mục khác, cổ phiếu tiếp tục biến động.” cổ đông khác lo lắng .

      Bên môi Lôi Dận gợn lên ý cười lạnh, “Hồ sơ cho hạng mục cạnh tranh đều đệ trình rồi. Vì hạng mục này, các thủ tục trước đấu thầu Lôi thị làm đến mức nào các ông là người ràng nhất. tại mà bảo tôi bỏ hạng mục này, vậy chờ đến khi tôi bỏ chức danh chủ tịch của Lôi thị !”

      “Chuyện này…”

      “Lôi tiên sinh, chúng tôi vẫn cho rằng việc cứu vãn tình hình cổ phiếu Lôi thị là quan trọng nhất. Nghe gần đây có người mua cổ phiếu Lôi thị với số lượng lớn rồi.”

      “Vẫn là câu kia, chỉ cần thành công ở hạng mục đó, tất cả mọi bất lợi chuyển ngược tình hình!” Lôi Dận kiên định .

      “Nhưng mà Lôi tiên sinh…”

      “Ngàn vạn lần đừng có dùng thân phận cổ đông để ép tôi!” Lôi Dận thấy tất cả cổ đông đều cùng thái độ, đôi mày liền nhíu lại…

      “Mấy năm nay Lôi Dận tôi quản lý công ty như thế nào, các ông hẳn là rất ràng. Lần này cũng vậy! Từ sau khi tôi tiếp quản công ty, Lôi thị gặp phải ít sóng gió, sao chỉ lần này mà cổ đông các ông sợ?” đứng dậy, hai tay chống lên bàn hội nghị, như con diều hâu sải cánh, toàn thân tản ra quyền uy tuyệt đối…

      “Vẫn là câu kia, nếu tin Lôi Dận tôi ở lại, tin lúc nào cũng có thể rời khỏi hội đồng quản trị!”

      Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau.

      Lôi Dận hờ hững đảo mắt qua từng cổ đông, thêm câu dư thừa nào mà xoay người rời khỏi phòng họp.

      Cả cuộc hội nghị, kết thúc mấy vui vẻ cho lắm.

      Đợi Lôi Dận hoàn toàn xa, các cổ đông mới liên tục lắc đầu…

      “Haiz, Lôi tiên sinh sao lại cố chấp như vậy nhỉ?”

      “Cậu ta lúc nào cũng thế, phải mới ngày đầu ông quen biết cậu ta mà.”

      “Các ông xem, nguy cơ lần này làm sao mà vượt qua được?”

      “Ai biết được? Việc Lôi tiên sinh làm lần này đều khiến người ta khỏi nghi ngờ. Cậu ta còn bắn chết Phí Dạ, tôi thấy, tiền đồ mấy sáng sủa đâu.”

      “Đúng vậy, chúng ta trung thành vì Lôi thị, chừng cũng có ngày bị Lôi Dận xử lý đấy.”

      thể nào…”

      “Sao ? Phí Dạ vì công ty bỏ ít tâm huyết. Tôi mà là Lôi Dận, đừng Phí Dạ muốn cưới con đàn bà kia, cho dù là muốn cổ phần công ty tôi cũng có thể cho phần. Vì con đàn bà mà cậu ta giết chết người em thân tín, người như thế rất khó phục vụ đó.”

      “Tôi thấy Lôi Dận này bằng Lôi lão gia. Nếu như Lôi lão gia chủ trì cuộc họp, nhất định làm như vậy.”

      sai, sai…”

      Tất cả cổ đông đều gật đầu lia lịa…

      ________________

      Màn đêm buông xuống, chỉ còn những vệt sáng len giữa những đám mây.

      Tối hôm nay, khi Lôi Dận và Mạch Khê ăn tối rồi trở về tòa thành thấy rất nhiều vệ sĩ đứng gần cửa chính. Bước vào phòng khách, dễ dàng thấy được tất cả người làm đều tập trung lại đây, mỗi người đều nghiêm túc đứng hai bên. Mà ngồi chiếc sofa ở giữa, chính là người luôn sống trong biệt thự của Lôi gia – Lôi lão gia.

      Ánh mắt của ông nhìn qua có vẻ lạnh tanh, lúc nhìn thấy Lôi Dận dắt Mạch Khê vào cửa sắc mặt càng khó coi hơn.

      Lôi Dận hơi sửng sốt, sau đó lại bình tĩnh đưa áo choàng cho quản gia, lãnh đạm , “Nếu tôi nhớ nhầm, đây là lần đầu tiên cha đến tòa thành.”

      Lôi lão gia ngồi ngay ngắn sofa, dường như sớm đoán được thái độ này của Lôi Dận, ông nhìn thoáng qua Mạch Khê, “ mang thai?”

      Mạch Khê có chút hồi hộp, gì mà chỉ nhàng gật đầu cái.

      “Đứa là của Dận nhi hay là của Phí Dạ?” Lôi lão gia vui, tiếp tục hỏi.

      “Là của Dận ạ!” Mạch Khê có chút do dự, liền giải thích: “Lôi gia gia, con và Phí Dạ có gì cả…”

      có gì?” Lôi lão gia thay đổi hoàn toàn thái độ hiền hòa với ngày trước, bất mãn : “ có gì mà lại kết hôn với Phí Dạ? có biết vì mà Lôi thị gặp bao nhiêu phiền toái hả?”

      “Con…” Mạch Khê vô cùng ấm ức, chỉ có điều muốn tranh luận cùng người bề , huống chi người này lại là cha của Lôi Dận. chỉ còn biết cắn chặt môi, nước mắt chậm rãi chảy ra từ hốc mắt.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 15 : Vị khách mời mà đến (1)
      Đương nhiên Lôi Dận nhìn thấy bộ dáng ấm ức của Mạch Khê, chỉ nắm lấy bàn tay bé của , ngồi xuống sofa đối diện Lôi lão gia. lãnh đạm : “Chuyện này liên quan đến Khê nhi.”

      Lôi lão gia biến sắc…

      liên quan đến ta? Vậy liên quan đến ai? Nguy cơ của Lôi thị thế nào, phải là biết sao?”

      Lôi Dận cười lạnh, “Cha tự mình đến tòa thành, nên chỉ mỗi chuyện này thôi chứ!”

      nghĩ rằng tôi thích ngàn dặm xa xôi chạy đến đây hay sao?” Lôi lão gia vui, : “Mấy cổ đông tìm đến nhà, tôi mới biết ràng được làm chuyện ngu xuẩn gì!”

      Lôi Dận hơi nhướn mày, liếc Lôi lão gia cái rồi khóe môi khẽ cong lên cùng vẻ thâm thúy khôn lường. giơ tay ý chỉ quản gia Hàn Á bưng trà lên. Hương trà thoang thoảng trong khí, tản ra mùi thơm dịu.

      “Xem ra, tuy là cha rời khỏi vị trí chủ tịch Lôi thị nhiều năm như vậy nhưng tâm tư đám cổ đông kia vẫn hướng về cha.” Tuy rằng cười nhưng ánh mắt hề có chút ý cười nào, chỉ bình tĩnh rót chén trà.

      “Hừ, cầu của đám cổ đông này rất đơn giản, chỉ hy vọng có thể bảo đảm được lợi ích cho họ. Nếu phải do lần này quá đáng họ cũng tìm đến nhà Lôi gia.” Lôi lão gia vẫn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Lôi Dận, đầu mày nhíu lại.

      “Phải ?” Lôi Dận kiêng dè, nhấp ngụm trà, “Tôi cũng bắt buộc họ phải nghe theo quyết định của tôi. Nếu bọn họ cho rằng Lôi thị thể đảm bảo được lợi ích cho họ tự nhiên ôm của mà chạy thôi, Lôi Dận tôi tuyệt đối câu nào.”

      nghe nhàng quá đấy!” Lôi lão gia có vẻ mất hứng, “Bọn họ đều là cổ đông lâu năm của Lôi thị, cho dù có ý kiến gì với tôi cũng thể phản đối họ. Nhiều năm qua họ cùng Lôi thị trải qua ít sóng gió lớn . Quyết định lần này của , chẳng phải là đâm cho họ nhát dao sao?”

      Lôi Dận đặt chén trà xuống…

      “Thế theo ý cha, phải làm thế nào?” Lời thản nhiên nhưng hề có thái độ thành tâm thỉnh giáo.

      Lôi lão gia kìm lại bất mãn, bình tĩnh , “Tạm dừng hạng mục đấu thầu kia lại.”

      Mạch Khê có chút sửng sốt, nhìn về phía Lôi Dận.

      Lôi Dận lại như sớm đoán được điều đó, lạnh lùng cười, “Xem ra cha với nhóm cổ đông đó là cùng chung chí hướng.”

      “Bởi vì mục đích của bọn tôi đều giống nhau, đều muốn Lôi thị bị hủy hoại trong tay !” Lôi lão gia tức giận, đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét, “Tình hình tại của Lôi thị như thế nào trong lòng rất ràng. Cổ phiếu ngừng sụt giá, như vậy rồi mà còn muốn tiến hành hạng mục kia hả? Vì hạng mục đó mà đình chỉ rất nhiều hạng mục căn bản khác, có biết là làm như vậy ảnh hưởng rất lớn ? Hơn nữa, tôi giống nhóm cổ đông kia, tôi chỉ đề nghị tạm dừng chứ phải hủy bỏ!”

      “Cha, nếu như tôi lầm ông còn là chủ tịch Lôi thị nữa rồi. Tôi đề nghị ông vẫn nên quay về nhà an dưỡng tuổi già . Về chuyện Lôi thị phải kinh doanh thế nào, tồi đều có tính toán rồi.” Lôi Dận hờ hững nhìn Lôi lão gia, có chút dao động nào trong đáy mắt, “Hạng mục kia tôi bỏ, điều này tôi cũng với các cổ đông rồi. Chỉ cần hạng mục này về tay, tình hình của Lôi thị tất lẽ dĩ ngẫu chuyển biến tốt đẹp.”

      “Lôi thị cũng từng là tâm huyết của tôi, tôi ngồi nhìn làm loạn đâu!” Ngữ khí của Lôi lão gia ngày càng cứng rắn, đương nhiên cũng có giận dữ, “ cho rằng tôi biết mục đích kiên trì theo đuổi hạng mục đó sao? Nghe các cổ đông , thời điểm trước định quy hoạch khu đất trống, nếu phải phục vụ cho kinh doanh dùng lô đất này làm gì chứ? dùng cho việc kinh doanh, chẳng lẽ dùng để làm từ thiện sao?”

      Lôi Dận nhìn thoáng qua Mạch Khê, lại dừng ánh mắt bụng , ngữ khí cũng trở nên dịu dàng…

      “Lô đất này đương nhiên rất có tác dụng với tôi.”

      “Chính là cho đứa bé này?” Đột nhiên Lôi lão gia cũng minh bạch, lửa giận lập tức bùng lên.

      Lôi Dận thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía cha khôi phục vẻ lãnh đạm trước giờ, “Đúng vậy, lô đất kia đích thực là món quà tôi tặng cho đứa .”

      “Có phải muốn cả đời này dây dưa với mẹ con nó ? Trước là Bạc Tuyết, giờ lại là Mạch Khê con ta!” Lôi lão gia tức giận đến nỗi thở hổn hển. Người hầu đứng bên cạnh thấy thế vội vàng tiến lên đỡ ông ngồi xuống.

      “Cha kính mến, tôi thấy thân thể ông còn thích hợp để quá nhiều chuyện như vậy, vẫn nên về nghỉ ngơi . Sức khỏe của cha là vấn đề lớn, cứ như vậy đứa con như tôi đây phải thế nào mới yên tâm được đây?” Lôi Dận cười nhạt.

      Lôi lão gia trừng mắt tức giận, “ nhớ kỹ cho tôi, cho dù có hận tôi tôi vĩnh viễn vẫn là cha , quan hệ này mãi mãi xóa bỏ được!”

      Lôi Dận cười lạnh…

      “Sau đó sao? Nếu cha ra chuyện này chắc chắn cần phải giấu thêm điều gì đâu.”

      sai, hôm nay tôi đến đây có mục đích. Mới đầu tôi chỉ muốn khuyên tạm dừng kế hoạch kia lại, nhưng mà thái độ của quá ngoan cố, tôi cũng thể nhìn Lôi thị bị hủy hoại như vậy được.”

      “Xem ra lần này cha già kính mến đến đây sớm có chuẩn bị rồi.” Lôi Dận nhàng cười, vắt chân trái lên đùi phải, “Tôi rất muốn biết cha kính mến làm thế nào.”

      Lôi lão gia thở phì phò, “Sở dĩ Lôi thị thành ra như thế, tất cả đều do con bé này ban tặng. Tôi cho phép hai đứa ở cùng chỗ nữa, lập tức đuổi con bé ra khỏi Lôi gia!”

      Mạch Khê ngồi bên cạnh nghe thấy vậy hoảng sợ, thể tin được người trước mặt này là ông lão hiền lành từng gặp, hàng mi dài khẽ run rẩy… Từ khi nào trong mắt ông lão này, lại hóa thành ‘hồ ly tinh’ vậy?

      Lôi Dận kéo bàn tay bé của lại, ấm áp khiến được an tâm. nhàng cười, lại như nghe được chuyện nực cười nhất nên lắc đầu ngao ngán…

      “Cha kính mến, đây cũng phải là nhà của Lôi gia.”

      “Chỉ cần ngày còn mang họ Lôi chính là người Lôi gia! Tôi chính là cha !” Lôi lão gia nhìn thấy bộ dáng mực che chở cho Mạch Khê của thể tức hơn được nữa.

      Lôi Dận nhướn thân mình về phía trước, ánh mắt lạnh lùng…

      “Tôi để Khê nhi rời khỏi tôi nửa bước!”

      “Mày…” Lôi lão gia như phát điên lên, “Con bé này có gì tốt chứ? Hồng nhan gây họa!”

      “Để cho cha phải thất vọng rồi, tôi xác định là giữ lấy người con này rồi.” Lôi Dận trả lời cách lạnh lùng.

      Lôi lão gia cười lạnh, “ là hảo hán, mày cũng quý trọng dòng máu Lôi gia. Được lắm, mày muốn bỏ con này, tao cho mày bỏ luôn vị trí chủ tịch Lôi thị. Bắt đầu từ ngày mai, tao quay về hội đồng quản trị, lần nữa đưa Lôi thị vào hoạt động.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :