1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi hào môn : Tội Ái Tân Nương - Thanh Đình Phi Lai

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409

      Chương 69



      Ninh Nam nhìn những mảnh vỡ thủy tinh nền nhà kia, trong mắt quét qua tia nộ hỏa.

      Lam Mắc, là quyết tâm muốn làm khó , muốn bị thương.

      lớp vụn thủy tinh dầy như thế, miếng nào cũng sắc bén làm người ta phải gợn tóc gáy, chỉ nhìn thế này thôi, cũng biết được quỳ lên đó thảm như thế nào, thời gian mà lâu chút, e là đến đầu gối cũng bị phế mất.

      Noãn Noãn khóc gọi tên Ninh Nam, bảo đừng quỳ.

      Lời cầu xin của , lo lắng của , tiếng khóc thành tiếng của , chỉ làm Lam Mặc càng thêm điên tiết.

      Con dao trong tay kia lại dùng lực cái, trực tiếp đùi của , vẽ ra vết thương rất dài.

      “A…..” cắn chặt môi mình để chỉ phát ra thanh rên rỉ, thân sớm đau đớn đến nỗi mồ hôi chảy ra như tắm.
      Noãn Noãn cố sức nhẫn nhịn, muốn để Ninh Nam phải lo lắng.

      Nơi miệng vết thương kia, từng giọt máu chảy ra, rơi nền nhà.

      Ninh Nam thể nhìn tiếp được nữa, khẩu súng ngắn của Lam Mặc đặt ở chiếc bàn cách ta chỉ mét, khoảng cách gần như vậy, dám mạo hiểm.

      Hai đầu gối quỳ xuống, vào giây phút đầu gối tiếp xúc với mảnh vụn thủy tinh kia, miếng thủy tinh sắc bén lập tức cứa vào trong da thịt , bí mật mà cắt rời da thịt ra.

      Song đối với , cái quỳ này, đáng!

      Noãn Noãn sợ hãi, ý thức sau đó bèn quay mặt , dám nhìn tiếp nữa.

      Ninh Nam là nhân vật thế nào, địa vị ở Mộng thành này xem ra ai có thể bằng, nhân vật đứng đầu thế này, con người kiêu ngạo thế này, lại có thể bỏ tự tôn xuống, bỏ cả thể diện xuống, chỉ vì để cứu .

      Nếu như , trước đây mà đỡ đạn, làm trái tim cảm động, vậy khắc này đây, mà quỳ xuống, làm trái tim , hoàn toàn bị tan chảy.

      Đến Lam Mặc cũng bị chấn động đến ngây ra, nhìn Ninh Nam quỳ như thế này trước mặt ta, ta lại hiểu được cảm xúc của bản thân là gì nữa, có hưng phấn, còn có ghen ghét.

      Cái người lúc nào cũng cho mình là đúng như ta làm sao có thể bỏ xuống tôn nghiêm chỉ để cứu Noãn Noãn, nếu như đổi lại là mình, e là nhất định làm được, cho nên đối với cái quỳ này của Ninh Nam, nhìn trong mắt ta, ghen ghét lại chiếm phần nhiều hơn.

      Ghen ghét, là loại cảm xúc đáng sợ, có thể làm người ta mất lý trí.

      Người huynh đệ nhiều năm như vậy quỳ trước mặt ta, ta lại vẫn còn chưa thấy đủ, dùng chân đạp lên đầu vai Ninh Nam, làm trọng lực tập trung lại nơi đầu gối của , toàn bộ đều tập trung đám mảnh vụn thủy tinh kia.

      Mảnh thủy tinh rất , có lẽ là do Lam Mặc cố ý chọn lựa

      Từng mảnh từng mảnh theo sức nặng mà tăng thêm, có những mảnh hoàn toàn đâm vào trong da , cắm vào bên trong.

      đau đớn thầm tê dại, từ đầu gối truyền đến từng dây thần kinh, đau đớn này nắm bắt được, song lại tồn tại cách sâu sắc.

      “Đừng làm thế với ấy… Ninh Nam, đứng lên …” Noãn Noãn cây thập tự giá kia giãy giụa, kêu gào, rung chuyển làm cây thập tự giá lắc lư, nhưng chẳng thể ngăn được bọn họ.

      khóc đến xé gan xé phổi, đau đớn trong tim này, làm Lam Mặc hoàn toàn mất nhân tính.

      Lực dưới chân kia ngày càng mạnh thêm, trong phòng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương vai Ninh Nam vỡ ra.

      Song lại vẫn thẳng người nhu vậy, sống lưng hề nghiêng chút nào, chỉ là thầm chịu đựng, đợi Lam Mặc phát tiết xong.

      Tiếng khóc của Noãn Noãn, là nỗi đau đớn nhất lúc này của có sức lực để suy nghĩ Lam Mặc có bao nhiều tần khốc, chỉ hi vọng màn hành hạ này mau kết thúc, như vậy, Noãn Noãn phải khóc nữa.

      Lớp vụn thủy tinh dưới đầu gối kia bị nhuộm đỏ, miệng vết thương của Ninh Nam dùng tốc độ nhanh nhất mà rách ra, từ điểm thành mảng, máu rơi xuống ngừng, nhuộm vùng màu đỏ, màu sắc nhức măt.

      “Ninh Nam, đứng lên …” giọng của Noãn Noãn dần dần lại, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ , trong dạ dày từng đợt đau đớn vô cùng, toàn thân dưới từ trong ra ngoài đều cực kì khó chịu, cả người dường như ngất .




      Chương 70


      Phản ứng của Noãn Noãn, làm hai người nọ đều cảm thấy có gì ổn, Lam Mặc lập tức bỏ Ninh Nam ra, chạy đến trước mặt Noãn Noãn, nâng cằm lên.

      “Em sao thế?”

      Bộ dạng giờ của Noãn Noãn, như cực kỳ khó chịu, sắc môi trắng bệch đến dọa người, mắt cũng khép hờ, trong người dường như phải chịu đựng hành hạ nào đó, bộ dạng như đau sắp chết đến nơi.

      Lam Mặc hoảng lên, sợ Noãn Noãn do bị trói lâu cùng giãy giụa, lại thêm vết thương do dùng dao cứa lên người ấy, e là sắp chịu được nữa.

      Lập tức gỡ dây thừng trói xuống, từ cổ tay cổ chân đến eo, để cởi được nút thắt phức tạp kia, cũng làm mất của ta ít thời gian.

      Vào lúc mà trói buộc được bỏ , toàn thân Noãn Noãn còn tí sức lực nào mềm nhũn ngã vào trong lòng Lam Mặc, còn có sức để ý xem ai ôm mình nữa, hoàn toàn còn chút sức lực nào rồi.

      Lam Mặc nhanh chóng đón lấy , đem ôm vào trong lòng, sau đó, liền cảm thấy ở phần eo có vật cứng chĩa vào.

      Quay đầu lại, Ninh Nam đứng dậy được, cầm súng của ta, chĩa vào phần eo của ta.

      “Thả ấy ra, nếu cũng đừng mong sống được!” Ninh Nam từng câu từng chữ, chỉ mấy chữ đơn giản đó, cũng đong đầy sát khí.

      Lam Mặc ngây ra, ngờ đến việc lại chuyển biến ngoài dự liệu như vậy, ta thậm chí còn nghi ngờ, bộ dạng vừa nãy của Noãn Noãn là giả vờ, để di chuyển chú ý của ta.

      Tư thế của ba người họ, khoảng cách gần như vậy, cứ duy trì cứng ngắc.

      Noãn Noãn vô lực mà dựa vào vai Lam Mặc, bước chân vững nữa.

      Lam Mặc ôm lấy eo , toàn thân cứng đờ, ta sợ, chỉ cần bản thân động cái, lập tức chết dưới nòng súng của Ninh Nam.

      Còn Ninh Nam, máu chảy đầu gối kia thấm qua lớp vải quần âu thẫm màu, ở ống quần, còn có từng giọt máu chảy tí tách, nhưng lại còn cảm nhận thấy, trong mắt chỉ còn có Noãn Noãn.

      “Ninh thiếu, cho dù giờ khống chế tôi, cũng đừng nghĩ ra khỏi đây được, bên ngoài đều là người của tôi, thể sống mà ra được đâu.”

      Lam Mặc cố ý cách thoải mái, song lại chẳng thể che đậy được lo lắng cùng sợ hãi của ta.

      Ninh Nam cười lạnh, mặt quét qua sát ý đủ để đối phương run rẩy, nhìn Noãn Noãn vô lực mà dựa vào lòng Lam Mặc, ta chỉ mỉm cười mà nhìn , trong mắt là thâm ý mà Lam Mặc hiểu được.

      “A … … ” cũng biết là đau ở đâu, Noãn Noãn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, làm Lam Mặc giật thót.

      “Sao thế?” Lam Mặc hoảng lên xem xét, chỉ phút thất thần đó thôi, Ninh Nam dùng tốc độ nhanh nhất, dùng cùi chỏ của tay cầm súng dùng lực đánh vào đầu ta.

      Phần não bộ đột nhiên bị chấn động kịch liệt, Lam Mặc bản năng mà dùng tay ôm lấy đầu mình, mới phát ra mình mắc lừa, Ninh Nam ôm lấy Noãn Noãn kéo vào trong lòng mình, đầu súng chĩa vào đầu ta.

      “Cố chịu đựng thêm lát, nhất định đưa em ra an toàn.” Ninh Nam thầm bên tai , vừa nãy khi hai người họ giao mắt với nhau, lại thầm hiểu mà cùng hoàn thành loạt những hành động vừa rồi.

      “Vâng.” Yếu ớt gật đầu, vào đến trong lòng Ninh Nam, lại ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt thân thuộc, tim của , hoàn toàn được buông xuống.

      Ôm chặt lấy , nghĩ đến gì khác nữa, đem sinh mệnh của bản thân gửi cho , Ninh Nam đưa ra ngoài, liền tin , thậm chí tin tưởng sâu sắc chút nghi ngờ.

      Ninh Nam thương vuốt vuốt tóc , yếu ớt như vậy, cho phép trì hoãn hơn nữa, nhất định phải mau chóng đưa ấy đến bệnh viện.

      Vì vậy, kéo cò súng, đối với Lam Mặc đứng đằng trước, ý cười lãnh.

      “Lam Mặc, là chọn lựa làm huynh đệ mà làm kẻ thù, hôm nay những gì làm với Noãn Noãn, tôi thể để cho đường sống được.”

      ta tuyệt tình, con ngươi vốn có của Lam Mặc bị sát ý kia nhuộm đỏ rực.~

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 71


      “Đợi .” Nhìn thấy Ninh Nam muốn bóp cò súng, Lam Mặc lập tức hoảng lên.

      ta là chắc chắn Ninh Nam thể giết mình, mới dám làm chuyện này.

      giết tôi rồi, hạnh phúc của Ninh Manh mất hết, Lam – Ninh hai nhà tuyệt giao, Tấn Tịch thể nào cưới Ninh Manh nữa.”

      Đây là đàm phán cuối cùng của Lam Mặc, nhiều năm qua lại, ta cũng tin tưởng, Ninh Nam, nhất định chiếu cố đến em mình.

      Đôi mắt vốn dĩ đỏ rực của,Ninh Nam, nghe thấy câu này của ta, dần dần ảm đạm.

      Cho dù Ninh Manh bị hãm hiếp như vậy, nhất thiết cần có Tấn Tịch ở bên cạnh, kể cả nếu giờ bình thường, cũng thể nào rời xa Tấn Tịch được.

      Cân nhắc lợi hại, xúc động vừa rồi làm hoàn toàn bỏ qua tồn tại quan trọng như vậy của Ninh Manh.

      giờ, còn có dũng khí để động thủ với Lam Mặc, điều đó đồng nghĩa với việc cắt đứt hạnh phúc của Ninh Manh.

      ngờ tới, lên toàn bộ kế hoạch ngày hôm nay, lại là , song thắng rồi, tôi giết đâu.”

      bi ai cùng bất lực trong lời của Ninh Nam rất ràng, vẫn là thấy tiếc nuối, mất người em.

      “Mở cửa.” dùng nòng súng chỉ chỉ vào cánh cửa, lại nhìn cái Noãn Noãn trong lòng kia như sắp đứng vững nữa, bộ dạng yếu ớt của giờ, ai nhìn thấy cũng thấy tim đau theo.

      Lam Mặc mở cửa cho bọn họ, thực ra giờ ta có thể hoàn toàn cần để ý đến khẩu súng chĩa vào ta kia, bởi vì ta chắc chắn Ninh Nam dám động đến ta.

      Song, bộ dạng của Noãn Noãn, đến chính ta cũng đau lòng, vốn ta chỉ muốn Ninh Nam chịu nhục, làm thương tổn đến Noãn Noãn, chỉ là để làm khó cho Ninh Nam mà thôi.

      Có lẽ vì Noãn Noãn là người phụ nữ của Ninh Nam, chỉ vì tính chiếm hữu phiền hà kia, cho nên, ta chỉ có thể dùng cách làm thương tổn để chứng minh ta .

      giờ, mục đích của ta đạt được, Ninh Nam quỳ gối, hơn nữa còn quỳ đến đầu gối sắp phải phế rồi, ta cũng cần thiết phải kéo dài thêm nữa, nếu như Noãn Noãn vì vấn đề thời gian mà bị ảnh hưởng đến tính mạng, vậy ta, cũng hối hận cả đời.

      Ninh Nam ôm lấy Noãn Noãn ra, thuận lợi đường, rời khỏi căn biệt thự kì quái này.

      Trước cửa, có người của đến đón, lái xe đưa bọn họ mà .

      Lam Mặc nhìn hai người họ rời , hóa ra, thận trọng như vậy để đưa Ninh Nam đến đây, người của ta vẫn có thể tìm tới nơi này, xem ra so về thông minh, bản thân, vẫn là kém hơn hẳn bậc.

      Ninh Nam cả đường đều ôm lấy Noãn Noãn, thúc giục tài xế lái nhanh hơn.

      ấy lúc này, khắp mặt đều là mồ hôi, gương mặt trắng bệch còn đáng sợ hơn cả lúc nãy, Ninh Nam nắm chặt lấy tay , thấy như về về giữa sống và cái chết, ruột nóng như có lửa thiêu vậy.

      “Khó chịu ngủ lát trước , sắp đến bệnh viện rồi.” giọng an ủi, phủ bên tai cắn lấy.

      Hơi thở ấm áp truyền vào trong người , trái tim Noãn Noãn dần dần ấm áp lên, chỉ là tay được ấy nắm lấy như vậy, còn sợ hãi nữa.

      “Vết thương ở đầu gối của … … “ cố dùng sức ra mấy chữ, phần eo vừa hay lại đè lên nơi đầu gối , có thể cảm nhận được, nơi đó ẩm ướt mảng, là vẫn chảy máu phải.

      “Đầu gối sao, em ngủ trước … … ” Ninh Nam vuốt má , nhàng mà dịu dàng giúp lau mồ hôi mặt, ngón tay vuốt xuống dưới, cuối cùng đông cứng lại nơi cổ áo .

      Noãn Noãn vô lực nhìn , xin lỗi cùng nhục nhã trong mắt làm tim như đột nhiên có hàng vạn con kiến gặm lấy, nỗi đau như xé gan xé phổi.

      Run rẩy mà gỡ ra đôi đá hồng ngọc huyết cáp kia, cẩn thận tỉ mỉ, cố gắng dùng ánh mắt như bình thường nhìn , song phẫn nộ cùng cam tâm kia, Noãn Noãn vẫn nhìn ra trong mắt.

      mà tháo thứ này ra, so với việc bị đeo nó lên, lại còn nhục nhã hơn nhiều!



      Chương 72


      biết đây là lần thứ mấy trong suốt quãng thời gian này phải vào viện rồi, từ sau khi quen biết Noãn Noãn, Ninh Nam liền biến thành khách quen của bệnh viện.

      Vừa mới xuống xe, Ninh Nam thấy Trần Tiểu Dương đem theo nhóm người đứng đợi ở cửa bệnh viện.

      “Chuyện gì thế này!” Trần Tiểu Dương chạy đến, nhìn thấy chân Ninh Nam đều là máu bị dọa phen, “Quần của làm sao mà thấm ướt đầy máu thế này, là của hay là của người ta thế.”

      “Tôi sao cả, cứu ấy trước.” Ninh Nam có thời gian lo cho bản thân, đem Noãn Noãn ôm từ xe xuống, “ ấy sắp trụ được nữa rồi.”

      Trần Tiểu Dương nhìn thấy Noãn Noãn yếu ớt đến trắng bệch, lập tức gọi người đem cáng đến, trình tự cứu người thành thạo lưu loát, Noãn Noãn được đẩy vào phòng đơn để kiểm tra.

      Còn Ninh Nam, cố gắng đợi đến khi được đưa ra rồi mới xử lý vết thương của mình.

      Trong phòng đơn kia, Trần Tiểu Dương muốn kiểm tra thân thể cho Noãn Noãn, lại cứ dùng chút sức lực cuối cùng để kháng cự lại, có mấy vết thương, thực đủ dũng khí để người khác nhìn thấy.

      Bất lực, Trần Tiểu Dương chỉ có thể , rằng vết thương của được duy trì lâu như vậy nữa, lại thể mời hộ lý đến xem cho được, Noãn Noãn lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.

      Thực ra, có những vết thương, chỉ người biết thôi cũng cảm thấy thực mất mặt rồi, nếu như bị nhóm hộ lý cùng nhìn thấy, để bị truyền ra ngoài, danh tiếng cả đời này của bị hủy mất.

      Dưới áo váy đồ lót, để tránh bị bỏ sót mà kiểm tra, Trần Tiểu Dương cũng chỉ đứng từ góc độ của bác sĩ bình thường để kiểm tra thân thể cho , tuyệt đối có suy nghĩ nào khác.

      ta xử lý tỉ mỉ cẩn thận sát trùng và bôi thuốc cẩn thận những vết thương mà Lam Mặc tạo ra cho .

      Trần Tiểu Dương nhìn thấy tình trạng thảm hại của những vết thương cùng sẹo này đều có chút thương cảm, cổ tay cổ chân đều là từng đường từng đường thâm tím hay đỏ ngầu, đùi có hai đường máu chảy cực dài, mặc dù miệng vết thương sâu, cần phải khâu lại, nhưng vết sẹo sâu như vậy đều có thể thấy lúc đó đau khổ đến như thế nào.

      Làm cho người ta khó chấp nhận nhất, vẫn là vết thương vì bị đeo lên đôi đá hồng ngọc huyết cáp kia, điều này làm cho Trần Tiểu Dương vốn dĩ quen nhìn thấy vết thương cũng khó mà chấp nhận được.

      Đây ràng là chuyện mà chỉ có súc sinh mới làm ra!

      “Còn có chỗ nào thoải mái ?” Trần Tiểu Dương cau mày lại nhìn .

      này theo Ninh Nam rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải, lần trước là bị mất tiếng vì chuốc rượu đến lần này lại bị người ta dùng thủ pháp mà hành hạ tàn bạo nhục nhã, sức chịu đựng của ấy, còn có bao nhiêu.

      Noãn Noãn đem tình trạng mấy ngày hôm nay với ta, bao gồm, nôn khan, mất sức, nghiện đồ chua.

      Trần Tiểu Dương càng nghe càng thấy có vấn đề, lập tức làm kiểm tra cho , kết quả xét nghiệm: có mang rồi!

      Nghe thấy tin tức này, toàn bộ suy nghĩ của Noãn Noãn hoàn toàn trống rỗng mất ba giây.

      Từ thể ngờ được tới vui mừng lại tới bị xáo trộn, đột nhiên cảm thấy bản thân mình chỉ là người phụ nữ danh phận bên cạnh Ninh Nam, mà giờ có thai, tạm thời nên cho Ninh Nam biết, đợi đến khi bản thân nghĩ kỹ rồi quyết định.

      Tư tưởng từ được dạy dỗ rằng, chưa cưới mà chửa là phạm vào tội có đạo đức, đến giờ bản thân có danh phận, làm sao có thể kéo theo con mình chịu khổ để phải làm con riêng, thực nhẫn tâm như thế.

      Trải qua hồi bình tĩnh suy nghĩ như vậy, có ý nông nổi muốn bỏ đứa bé này.

      “Tại sao?” Trần Tiểu Dương hiểu, lại đột nhiên cảm thấy bản thân nhiều chuyện, làm gì có nào biết được bản thân mang thai rồi với người đàn ông của mình, trừ phi đứa trẻ phải của Ninh Nam.

      Noãn Noãn gì, cứ đáng thương như vậy mà nhìn ta, hi vọng ta đồng ý.

      “Để tôi gọi người đưa đến phòng bệnh, Ninh thiếu đợi ở ngoài kia chắc lo lắng lắm rồi.” Trần Tiểu Dương vẫn thấy Ninh Nam có quyền được biết chuyện này.

      “Đứa trẻ phải của ta, vì vậy đừng cho ta được ?” Noãn Noãn đột nhiên cuống lên, trong lúc luống cuống, bịa ra lý do nguy hiểm nhất.

      Lời vừa ra, bản thân thấy hối hận, nếu như Trần Tiểu Dương đáp ứng mà đem chuyện này với Ninh Nam, chết chắc.

      cái gì!” Trần Tiểu Dương kinh ngạc! Người phụ nữ của Ninh Nam lại mang thai con người khác, thế nào cũng thể tin được.

      “Cho nên, hi vọng cứu tôi, nếu tôi mất mạng mất, cũng muốn Ninh Nam làm chuyện long trời lở đất đúng .” Việc thế này, Noãn Noãn chỉ có thể cắn răng mà dựa vào lí do này.

      Trần Tiểu Dương trầm ngâm hồi lâu, sau khi suy xét thiệt hơn, cuối cùng cũng đáp ứng với Noãn Noãn, biết tình cảm rối rắm của bọn họ rốt cuộc là thế nào mà cứ hai ba bận đều phải vào viện như thế này, chỉ có điều, giúp đỡ Noãn Noãn che giấu, chắc là cách làm dàn xếp ổn thỏa nhất.

      Đối mặt với Noãn Noãn, ta chỉ xem vài phần, hóa ra ta cũng chẳng phải loại phụ nữ an phận gì.

      “Tôi gọi người đưa đến phòng bệnh, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Trần Tiểu Dương mở miệng lần nữa ngữ khí có chút lãnh đạm, hoàn toàn còn thái độ ôn nhu như trước đây nữa.

      Vì bạn tốt mà thấy bất công đây, Noãn Noãn trong tâm cười khổ, hiểu được.

      Hai người hộ lý đem Noãn Noãn đẩy ra ngoài, Ninh Nam lập tức lên đón.

      “Sao rồi, ấy có sao ? Vừa rồi sao lại khó chịu đến vậy?” Ninh Nam nắm lấy tay Noãn Noãn, quay ra Trần Tiểu Dương hỏi liên tiếp.

      ấy sao, chỉ là vết thương ngoài quá nhiều, gây ra có chút suy nhược.” Trần Tiểu Dương lời trái với lương tâm, nhìn thấy quan tâm của Ninh Nam đối với Noãn Noãn, trong tim thấy đáng cho ta.

      cũng mau xử lý vết thương .” Noãn Noãn ngờ tới vẫn còn chưa xử lý vết thương, mà vẫn ở đây chờ ra, trong tim tránh khỏi cảm động.

      sao, đưa em đến phòng bệnh trước .” nhàng gạt ra những sợi tóc dính mặt , sủng nịnh nhìn .

      Hóa ra chỉ cần được nhìn thấy ấy sao, những vết thương người kia, căn bản là còn để ý tới nữa.

      Ninh Nam đưa Noãn Noãn tới phòng bệnh xong, vốn vẫn muốn ở bên cạnh chuyện với , dỗ cho ngủ, cuối cùng vẫn là bị cương quyết cầu cùng lôi kéo của Trần Tiểu Dương mới kéo được đến phòng đơn điều trị vết thương.

      Nhìn từng mảng từng mảng máu, Trần Tiểu Dương biết làm sao để nhịn đến tận giờ, nhẽ ra, với tình trạng này, người bình thường, đến di chuyển đầu gối cũng khó, vậy mà ta lại vẫn như người bình thường.

      “Còn bôi thuốc lên, chân bị phế rồi, cẩn thận sau này thành tàn phế đấy.” Trần Tiểu Dương nghiêm khắc cảnh cáo .

      Ninh Nam lại trước sau vẫn bộ dạng hề để ý tới, đột nhiên hỏi: “Tại sao Noãn Noãn phải tiêm thế? cũng viết đơn thuốc cho ấy?”

      Trần Tiểu Dương sợ hãi, nghẹn lời mất lúc, cũng thể là vì ấy có mang rồi, cho nên thể dùng những thứ kia được.

      ấy mất bao lâu mới bình phục?” Ninh Nam cũng để ý, hỏi tiếp.

      “Khoảng tuần.”

      “Uhm.” ta như suy nghĩ rồi gật đầu, trong tim manh nha nổi lên ý nghĩ.

      Ý nghĩ này vừa mới chớm ra, lại như con rắn độc quấn chặt lấy ta.

      Xử lý vết thương xong, Ninh nam khập khiễng bước về phòng bệnh Noãn Noãn, lúc này mới cảm nhận được đau đớn của vết thương, đúng là nhận thức muộn màng.

      Noãn Noãn cũng chưa ngủ, trong đầu vẫn suy nghĩ thôi về chuyện của đứa trẻ.

      Ninh Nam nhanh chóng bước đến trước mặt , nhìn bộ dáng mở mắt mà suy tư, đôi mắt thuần khiết như vậy, biểu tình ngây thơ như vậy, trong tim thoáng qua tia đành lòng.

      “Sao nhanh thế, vết thương xử lý xong chưa?” Noãn Noãn kinh ngạc vì tốc độ của , lại nghĩ tới lời tiếp theo của Ninh Nam lại làm người ta kinh ngạc hơn!

      “Tô Noãn Noãn, chúng ta kết hôn nhé!” ~

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 73


      Noãn Noãn ngây ngốc nhìn , ngây ra, dám tin nữa.

      Ninh Nam nhìn vào mắt , muốn từ đó nắm bắt được vui mừng của , song ngoài ý muốn, những thứ chứa đựng trong mắt kia lại quá phức tạp.

      lại thể nào nhìn thấu được.

      cứ ngỡ là vui phát điên lên được, cứ ngỡ là hoàn toàn chinh phục được , song dường như giữa bọn họ vẫn còn tồn tại bức tường ngăn cách vô hình.

      “Chúng ta kết hôn nhé.” nắm chặt lấy tay , lại kiên định mà chậm rãi lần nữa, vẫn là ôn nhu tránh được đó.

      … … “ Noãn Noãn muốn mở miệng , mới phát cổ họng như bị cục bông chẹn vào, mũi cũng có vị cay cay.

      Ninh Nam nắm lấy tay , nghe thấy tiếng nghẹn ngào, lại thấy có chút khẩn trương.

      Lần đầu tiên, cầu hôn , hơn nữa lại còn rất hi vọng đối phương đồng ý, mà quá trình chờ đợi này, từng giây từng phút đều đau khổ.

      có vị hôn thê, phải sao?” Đôi mắt Noãn Noãn có chút ướt át, lời cầu hôn của Ninh Nam, đúng lúc đến nỗi mang lại cho cảm động lớn nhất, song, giờ lại biến thành cẩn thận từng chút , bởi vì, lo sợ bị thương tổn.

      Lần này lại đến Ninh Nam ngây ra, hóa ra ấy để ý đến chuyện này.

      “Đừng để ý đến người khác, chỉ cần để ý đến ý nguyện của bản thân em thôi, hôn nhân của , là do làm chủ.” Từng câu từng chữ của , đem thái độ của bản thân thể ràng.

      Noãn Noãn gì, chỉ suy tư, cứ luôn dám khẳng định tình của Ninh Nam đối với liệu có phải chỉ là đơn thuần hay , những ký ức về hành hạ trước đây vẫn hiển trước mắt, làm thể nào nghiêm túc suy nghĩ.

      “Em đồng ý sao? Hả ?” Thấy suy tư, Ninh Nam có chút khẩn trương, trong ngữ khí tự nhiên lại thêm mấy phần bá đạo.

      Noãn Noãn nhìn Ninh Nam, đây là cha của đứa trẻ trong bụng , kết hôn rồi, là con của gia đình hoàn chỉnh, mà cả đời này, e là cũng chỉ có người đàn ông này, mới mấy lần dùng tính mệnh cùng tôn nghiêm của bản thân để cứu như vậy.

      Giơ tay lên vuốt tóc sau tai , ánh mắt ôn nhu của , lời bá đạo kia, đều như tưới vào tim của chút ấm áp.

      Lúc này, mới hiểu được, bản thân hi vọng biết bao nơi an định để quay về, mà Ninh Nam, chính là chủ nhân của nơi quay về đó.

      cuối cùng hơi hơi cười, gật đầu!

      lập tức cười ra tiếng, những mảnh vỡ của chờ đợi trong mắt kia tập trung lại chỗ, biến thành ánh sáng của vui mừng.

      nâng mặt lên, ấn lên môi , nụ hôn sâu.

      cũng hồi đáp lại , lần đầu tiên nồng nhiệt như thế, toàn thân đều được bao phủ dưới hơi thở của , cảm động.

      Màn cầu hôn này, có nhẫn, quá tình cảm, có khung cảnh lãng mạn, song lại có khí thích hợp nhất.

      Vào ngày biết được mình mang thai, cha của đứa trẻ lại đến cầu hôn, còn gì hạnh phúc hơn điều này nữa.

      Noãn Noãn cuối cùng cũng cảm thấy, số mệnh cũng bắt đầu đối tốt với … ~

      Mấy ngày tiếp theo đó, Ninh Nam cũng đến công ty, chỉ là mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa phòng bệnh của Noãn Noãn và Ninh Manh, vết thương của mình cũng thay thuốc đúng giờ.

      quyết định, đợi vết thương của lành rồi, cùng Noãn Noãn kết hôn.

      Noãn Noãn mấy ngày này cuối cùng cũng được xuống giường lại, những vết thương trước đây cơ bản đều liền lại, vết sẹo đùi kia dưới xử lý của Trần Tiểu Dương, cũng thu lại sắp nhìn ra được nữa.

      Vì vậy, bắt đầu chờ mong hôn lễ của chính mình, lần kết hôn thành trước biến đổi hoàn toàn vận mệnh của , còn lần này , nghĩ, trải qua nhiều như vậy, thần hạnh phúc nhất định đón ở bờ bên kia.

      “Sao rồi? Hôm nay khá hơn chưa?” Ninh Nam cầm bó bách hợp bước vào.

      Mỗi ngày, đều mang đến những loại hoa khác nhau, như người đàn ông theo đuổi nồng nhiệt vậy, dùng hết tâm hết sức.

      “Khá hơn rồi, vừa rồi Tiểu Dương , em lúc nào cũng có thể xuất viện được.”

      “Vậy sao?” Trong mắt Ninh Nam quét qua tia vui mừng, ngồi xuống bên cạnh , nắm chặt lấy tay , “Trước tiên cần khẩn trương xuất viện, đưa em thăm Ninh Manh, vừa hay mọi người đều ở đây.”

      “Ninh Manh vẫn chưa mở miệng chuyện sao?”

      “Chưa … “ Nghĩ đến tình trạng tinh thần của Ninh Manh, Ninh Nam khó mà thở dài hơi, thời gian này, hạ lệnh cho thủ hạ điều tra tất cả những người có thể lên kế hoạch việc đó, bao gồm cả Hàn Dật Thìn, nhưng kết quả cuối cùng đều bị loại trừ khỏi nghi ngờ.

      “Em thay y phục bệnh nhân ra , chúng ta qua đó trước.”

      “Mọi người, đều ở đó sao?” Noãn Noãn có chút lo lắng hỏi, mọi người, trọng tâm là muốn đến Hình Tuệ.

      “Uh, yên tâm, có đây, biết em rất muốn thăm Ninh Manh.”

      “Được.” Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu.

      Hai người họ cùng bước đến phòng bệnh của Ninh Manh.

      là cuối tháng mười, ánh mặt trời giữa trưa chiếu dễ chịu, Ninh Manh được Tấn Tịch ôm đến ngồi ở ban công phơi nắng, những người khác cũng ngồi bên cạnh với ấy, nhưng chỉ có yên lặng, ai gì.

      Noãn Noãn theo Ninh Nam bước vào trong phòng xong, mới bị dọa cái, hề với , Lam Mặc cũng ở đây.

      Chuyện của Ninh Manh, cuối cùng cũng giấu được Lam Mặc, ta cùng làm việc với Tấn Tịch, khó mà phát giác ra được những hành động bất thường của ta, cho nên ta giờ đến thăm Ninh Manh cũng là điều dễ hiểu.

      Đối với hoạn nạn lần này của Ninh Manh, ta tuyệt đối rất cảm thông, mặc dù là hận Ninh Nam, nhưng đối với Ninh Manh, vẫn rất hiểu, tuyệt đối là lương thiện, có điều, việc này cũng đem đến cho ta ích lợi hiển nhiên : Ninh Nam, lại càng thể nào lại đụng đến ta nữa, bởi vì Ninh Manh rất cần Tấn Tịch.

      Cho nên khi thấy Ninh Nam cùng Noãn Noãn bước vào, ta lại có thể như chưa từng xảy ra chuyện gì chào hỏi bọn họ, tuyệt đối có gì sợ hãi.

      Noãn Noãn tại mới hiểu được câu ” Có đây” của Ninh Nam trước đó là để chỉ ai.

      “Ninh Manh, ,Noãn Noãn đến thăm em này.” quen với việc giao tiếp cùng Ninh Manh còn mở miệng chuyện kia, sau đó nhìn trầm mặc, nhìn cứ nhìn hướng về phía trước, cứ như thể thế giới này, còn việc gì có thể làm chú ý nữa vậy.

      Noãn Noãn cùng Hình Tuệ gật đầu cái biểu thị chào hỏi, bước đến bên cạnh Ninh Manh, ấy vẫn ngây ra nhìn về phía trước, dù cho biết là có người đến cũng nhìn lấy cái.

      “Tấn Tịch, xin lỗi, ngày đó nhẽ ra tôi phải cố hết sức để bảo vệ ấy mới đúng.” Noãn Noãn trịnh trọng xin lỗi Tấn Tịch.

      cũng bị thương mà, nhất định cố hết sức rồi, tôi giờ chỉ muốn được ở bên ấy thôi.” Tấn Tịch nhìn Noãn Noãn, con ngươi thăm thẳm kia dường như cất giấu hàm ý gì đó mà nhìn hiểu được.

      “Ninh Manh, em vẫn chưa đồng ý kết hôn với Tấn Tịch sao? Bọn đều bị cậu ấy làm cảm động rồi đấy.” Ninh Nam cũng bước đến bên Ninh Manh, dùng ngữ khí bình thường để trêu đùa .

      ấy vẫn là có phản ứng gì như trong dự liệu, Ninh Nam tiếp tục , lượng cố ý nâng cao lên mấy phần, “Em kết hôn , trai sắp kết hôn rồi.”

      “Kết hôn?” Hình Tuệ kinh ngạc, thấy Ninh Nam đột nhiên hiểu chuyện như thế, “Mẹ mấy hôm nay chuẩn bị tìm Nghị trưởng Y để bàn chuyện hôn của hai con.”

      “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, đối tượng mà con muốn kết hôn, là Tô Noãn Noãn.”

      Lời này vừa ra, Hình Tuệ liền bị kích động, “Ninh Nam, con suy nghĩ kĩ !” Vì đây là phòng bệnh của Ninh Manh, thích hợp để cãi nhau, bà mới cố nhịn xuống lửa giận bốc lên.

      “Con suy nghĩ rất kỹ, mẹ, mẹ chắc là hiểu được con, mọi việc con làm, đều là có “lý do” cả .”

      Lời bên trong của Ninh Nam, ánh mắt u ám mang theo hàn ý thâm sâu nhìn Hình Tuệ, Hình Tuệ phút chốc hiểu được ý của ta, cười lạnh cái, gì thêm.~


      Chương 74


      Noãn Noãn nghe đối thoại giữa Ninh Nam và Hình Tuệ, trong tim ngấm ngầm nổi lên bất an, ngầm hiểu giữa bọn họ, làm tim người ta kinh ngạc, những lại thể nghĩ ra bất kỳ lí do khả nghi nào.

      Lam Mặc nghe thấy tin tức vừa rồi, bèn chăm chú nhìn Noãn Noãn suốt, thù địch trong mắt ta dường như là muốn vặn gãy xương cốt ra, ta thế nào cũng ngờ tới được, bản thân vẽ ra kế hoạch bắt cóc đó, lại chỉ làm tăng thêm tình cảm giữa bọn họ, giờ còn muốn kết hôn nữa!

      Noãn Noãn bị ta nhìn đến nỗi trong tim có chút kinh hoảng, lại nghĩ tới đôi đá hồng ngọc kia vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, ánh mắt biết nên nhìn vào đâu, cuối cùng lại tự nhiên mà dừng lại người Tấn Tịch.

      Tấn Tịch vốn vẫn luôn cúi đầu nhìn Ninh Manh, đối với tin tức vừa rồi cũng chỉ lãnh đạm cười cái, lúc này biết được ánh mắt Noãn Noãn dừng lại người mình, cũng ngẩng đầu nhìn chăm chú.

      Tinh quang trong con mắt ta luôn có năng lực làm người ta an tâm hơn, sau đó hơi hơi lãnh đạm cười cái, từng chút lan tỏa khuôn mặt, cái nhìn làm tim người ta ấm áp hơn.

      Noãn Noãn nhìn ta, dần dần bình tĩnh lại, đối với Tấn Tịch, luôn có cảm giác thân thiết, cũng có tự tin mà cho rằng, trong ánh mắt Tấn Tịch đôi lúc cũng che giấu từ bi và tức giận, cũng chỉ có nhìn ra được, dường như là loại bản năng thiên bẩm vậy.

      “Con dự định hôn lễ được định vào tuần sau, ,bên Y Bán Nguyệt con chuyện ổn thỏa, mẹ, mẹ an tâm, mọi chuyện có vấn đề gì đâu.”

      “Con cứ tự xem xét mà làm.” Hình Tuệ cuối cùng chỉ bỏ lại câu, phản đối mà cũng đồng ý.

      ban công lại khôi phục lại yên tĩnh, chỉ trong mấy tháng thôi, mà mối quan hệ của mấy người họ biến đổi to lớn.

      Lam Mặc cùng Ninh Nam còn là huynh đệ nữa, Ninh Manh và Noãn Noãn còn tốt đẹp, vốn dĩ muốn kết hôn lại chỉ có thể chờ đợi, vốn dĩ nên kết hôn tuần sau lại cử hành hôn lễ.

      Ninh Nam đón Noãn Noãn ra viện xong, lập tức tuyên bố tin tức về hôn lễ, hơn nữa hôn lễ này còn mời rất nhiều những thương nhân có tiếng cùng quan chức chính phủ của Mộng thành, chỉ có điều kì lạ là : tin tức phát ra là Tổng tài Ninh Nam của Ninh thị kết hôn, còn tân nương lại là bí mật.

      Bỗng chốc, phong vũ toàn thành, đối với việc dò đoán thân phận tân nương này, các phương tiện thông tin đại chúng đều cố sức để nắm được tin tức.

      Noãn Noãn từ lúc về đến Ninh gia bước ra khỏi cửa lần nào nữa, Ninh Nam lấy lý do để ở nhà dưỡng bệnh cho tốt để có tình trạng kết hôn tốt nhất, để ra ngoài nữa.

      Vì vậy, mỗi ngày đều ở Ninh gia nhìn hạ nhân bận rộn vì hôn lễ, tin tức bên ngoài lại hề biết chút nào.

      Còn về chuyện đứa bé kia, Noãn Noãn vẫn chưa với Ninh Nam, trong tình cảnh vẫn chưa làm với Trần Tiểu Dương, dám tùy tiện ra.

      +++ +++ +++ +++ +++

      Biệt thự riêng của Lam Mặc hôm nay có vị khách mời —– Y Bán Nguyệt.

      cuối cùng cũng đến rồi, tôi vẫn cứ cho rằng bị Ninh Nam bỏ rồi, bị đả kích đến nỗi dám ra khỏi cửa nữa.” Lam Mặc ngồi trong tiểu viện phơi nắng, nhàng lắc chiếc ly đế cao trong tay.

      Y Bán Nguyệt cười ngọt ngào, xem ra chẳng giống với người bị đau khổ tí nào, ngược lại tâm tình rất tốt, ngồi xuống đối diện với Lam Mặc.

      “Có gì đâu mà đả kích, phải chỉ là kết hôn sao? Còn chưa biết được cuối cùng chịu đả kích là ai? ”

      ta khí thế cao ngạo, trong mắt đều là hưng phấn, dường như còn rất chờ mong ngày đó đến.

      “Ý là gì? Ninh Nam đến tìm rồi sao? ta gì với ?” Lam Mặc nhìn thấy được trạng thái bất thường của ta, khó tránh được thêm hứng thú.

      ta là đến tìm tôi, ta với tôi rằng ta muốn kết hôn, chỉ thế thôi.” Y Bán Nguyệt nhún nhún vai, bộ dạng như hề để tâm tới.

      Lam Mặc hài lòng, ngữ khí đột nhiên nghiêm khắc, “Lúc trước là tôi mất bao tâm lực đem an bài đến bên ta, phải là để làm gì đâu, Tô Noãn Noãn muốn kết hôn với ta, nhất định phải ngăn chặn!” ~

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 75


      Y Bán Nguyệt nghe thấy lời Lam Mặc , cười lạnh trận.

      “Ngăn chặn? Tôi liệu có ngăn chặn được ? Tính cách của Ninh Nam, hai là hai.” ( sao là vậy )

      “Thế cho là tôi điều đến bên ta để làm cái gì, nếu làm được lúc đầu đừng có đáp ứng, hợp tác của chúng ta cũng dừng ở đây thôi, tôi có thể điều , lẽ nào lại thể điều khác .”
      Lam Mặc có chút bực mình, cảm thấy bản thân tìm sai đối tượng để hợp tác.

      “Chậm !” Y Bán Nguyệt vừa nghe thấy câu này cuống lên, dễ gì tìm được người đàn ông, ta làm sao có thể buông tay được.

      “Sao vậy? có cách chưa!”

      “Tôi có! Nhưng, nhất định phải tin tưởng tôi.”

      Mặc dù hợp tác với Lam Mặc, nhưng đối với kế hoạch của bản thân, Y Bán Nguyệt vốn muốn giấu , giờ thấy Lam Mặc “chó càn cắn giậu” muốn đổi người, ta chỉ có thể liều vậy.

      “Cách gì?”

      “Tôi thể làm cách nào, nhưng tôi đảm bảo với , ngày hôm đó bọn họ nhất định thể kết hôn được.”

      “Ha … … còn bảo mật với cả tôi sao?”

      “Đây cũng là cách để tôi tự bảo vệ chính mình, cũng biết là, nữ nhân khi mở cuộc chiến, là giết người thấy máu mà.”

      Y Bán Nguyệt tự tin, đối với hôn lễ ngày hôm đó, ta chuẩn bị đầy đủ mọi phương án.

      “Như vậy là tốt nhất, tôi rất hi vọng đấy, xem tới lúc đó giết người thấy máu như thế nào.”

      “Nhất định làm thất vọng, đến lúc đó, hãy đợi mà an ủi trái tim yếu ớt của Tô Noãn Noãn , để ta rơi vào vòng tay nhé.”

      Y Bán Nguyệt nghĩ đến bộ dạng tình địch của mình bị đánh bại, khóe miệng cười càng quỷ mị hơn.

      Cầm lấy ly rượu bàn nhấp ngụm, hương vị thơm ngọt của rượu càng làm tâm tình ta tốt hơn.

      “Tôi về trước nhé, đến lúc đó, cứ đợi mà xem kịch hay, giờ, chúc mừng để tôi thành công nào.”

      xong ta nhấc ly rượu của mình lên, dừng lại ở giữa trung. ~

      Dưới ánh nắng, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, song ai cũng nghĩ tới được trong tim kia lại có biết bao đen tối.

      Lam Mặc đối với lời của ta trước sau vẫn là nửa tin nửa ngờ, có điều, cũng làm việc chắc chắn, cứ cho là Y Bán Nguyệt thành công trong tay ta vẫn còn con bài quan trọng nhất.

      Cứ luôn suy nghĩ về chuyện những bức ảnh kia chưa có thời điểm nào thích hợp để công khai, mà hôn lễ này, nghi ngờ gì chính là thời điểm thích hợp nhất.

      Những bức ảnh đó nếu được công khai ở hôn lễ, ta có thể tưởng tượng ra được, chỉ toàn bộ Mộng Thành này bị kinh động, mà Ninh gia cũng hoàn toàn mất mặt.

      Còn Tô Noãn Noãn cũng danh chính ngôn thuận mà thuộc về ta.

      Nhấc ly rượu lên cụng ly với Y Bán Nguyệt, Lam Mặc dùng thái độ của kẻ thắng lợi mà nhìn ta, ” Chúc mừng thành công.”

      Hai chiếc ly cụng vào nhau, hai người họ lại mỗi người tâm tư, chỉ có mục đích là như nhau.

      +++ +++ +++ +++ +++

      ngày trước hôn lễ, Ninh Manh được đón về Ninh gia, khác hẳn với khí vui vẻ náo nhiệt ở nơi đây, trước sau vẫn luôn trầm mặc.

      Nhìn thấy mọi người đều bận rộn vì hôn lễ, tim của , lại chỉ càng lúc càng lạnh thêm.

      Hạnh phúc, cách , quá xa vời … …

      Tấn Tịch trước sau tách rời ở bên người , yên tĩnh ở bên cạnh , đôi khi cũng thử chuyện với , kiên nhẫn vô cùng.

      Phòng của Ninh Manh ở tầng hai, kéo tấm rèm cửa sổ ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng, kéo dài bóng hình nhàn nhạt của hai người họ.

      “Sáng sớm mai có người của công ty tổ chức hôn lễ đến để trang điểm cho em, cho nên em phải dậy sớm chút, đừng có ngủ nướng đấy, biết ?”

      ” … …”

      “Em là em của Ninh Nam, ngày mai nhất định phải trang điểm cho xinh đẹp, có tinh thần hơn, biết chứ ?”

      ” … … ”

      “Bọn họ kết hôn, em cũng nên vì họ mà vui lên chút, biết ?”

      ” … … ”

      “Ninh Manh, em mau khỏe lên nhé, luôn đợi em, biết chứ ?”

      ” … … ”

      Vẫn là trầm mặc như thế, quen với bộ dạng này của ấy, Tấn Tịch chỉ có thể thở dài hơi, giúp dọn dẹp lại căn phòng từ đầu.

      “Tấn Tịch … … Em hi vọng bọn họ kết hôn.”

      Ninh Manh đột nhiên mở miệng, song lại chỉ duy nhất câu đó, làm Tấn Tịch trực tiếp ngây ra. ~



      Chương 76


      “Em … … gì thế?” Khó khăn lắm mới phản ứng lại được, Tấn Tịch lập tức chạy đến bên người , có chút lắp bắp hỏi : “Ninh Manh, em mở miệng chuyện rồi.”

      “Em hi vọng bọn họ kết hôn.” Ninh Manh lặp lại lần nữa, lời trắng bệch, ánh mắt vô hồn.

      Tấn Tịch hiểu, “Tại sao? Em phải luôn hi vọng bọn họ được ở cùng nhau sao?”

      “Bởi vì Lam Mặc.” Ninh Nam trả lời ngắn gọn, song lại tiếp tục ra lý do.

      “Tại sao lại vì ta? Ninh Manh, em muốn gì? Hay là biết được gì?”

      Tấn Tịch nắm lấy bàn tay , từng câu từng chữ, cẩn thận hỏi .

      Nhưng, Ninh Manh lại khôi phục lại trầm mặc, hơn nữa đau thương trong mắt kia còn nồng đậm hơn cả trước đây.

      +++ +++ +++ +++ +++

      Màn đêm buông xuống, bầu trời màu xanh lam thẫm, bắt đầu nhấp nháy từng ngôi sao .

      Noãn Noãn mặc đồ ở nhà, chân trần ngồi bậu cửa sổ, nhìn lên bầu trời, nỗ lực tìm kiếm trái tim từng yên ổn của mình.

      Ngày mai cử hành hôn lễ, tim của , lại cách nào bình tĩnh được, thể ra ngoài, vẫn chưa giải thích ràng được với Trần Tiểu Dương về chuyện mang thai, trong tim cứ luôn có cái dằm trong đó.

      “Cốc cốc cốc … … ” Tiếng gõ cửa vang lên, còn chưa đợi Noãn Noãn đáp lại, Ninh Nam bước vào.

      “Ăn xong cơm mà thấy em đâu, biết ngay là em lại trốn về phòng rồi, sao rồi, lễ phục ngày mai thử xong chưa?”

      “Vâng, thử rồi.” Noãn Noãn gật gật đầu, biểu tình ngoan thuận như đứa trẻ hoàn thành xong bài tập, nhìn vậy làm Ninh Nam tự chủ được mà muốn thương .

      Ngồi xuống sau , ôm lấy vào lòng, cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từng bước của Ninh Nam đều ôn nhu đến cực điểm, ” Ngày mai là kết hôn rồi, có lo lắng ?”

      Noãn Noãn đột nhiên toàn thân cứng lại, thời gian quay ngược lại, từng có lần, Hàn Dật Thìn cũng vào trước hôn lễ ngày đó mà hỏi câu hỏi này —- có lo lắng ?

      Vật còn đây mà người phải, nghe thấy câu này lần nữa, đổi thành người đàn ông khác rồi.

      “Có chút, còn ?”

      rất lo lắng, em sờ mà xem tim đập nhanh như thế nào.” cầm tay đặt vào vị trí trái tim , ánh mắt mang theo sủng nịnh nhìn vào .

      Noãn Noãn cảm nhận được tần số cực nhanh ở nơi đó, vốn cho rằng Ninh Nam sợ trời sợ đất, ngờ tới cũng vì chuyện này mà lo lắng, thậm chí còn lo lắng hơn cả .

      “Tối nay ngủ ở phòng nhé.” đem đầu vùi vào trong cổ , có chút tham lam mà hít lấy hương thơm thanh dịu người .

      “Chúng ta ngày mai là kết hôn rồi, theo lý mà , hôm nay em phải về nhà mẹ ở, có điều … … ” Ánh mắt Noãn Noãn dần dần ảm đạm, còn nhà mẹ đẻ nữa.

      biết, nhưng nhớ em … … ”

      “Nhưng … … hợp lý mà.” Noãn Noãn muốn tìm lý do để từ chối, vốn dĩ là mai thai thích hợp.

      “Em thấy thích hợp, vậy ngủ ở phòng em là được rồi … … ”

      Noãn Noãn cười tiếng, thấy Ninh Nam làm nũng như đứa trẻ vậy, trong tim dâng lên từng trận ngọt ngào.

      được, vẫn là nên về phòng mình ngủ .” vẫn là cười mà từ chối, có chút nỡ.

      Ninh Nam chua chát đứng dậy, có chút vừa lòng, dép trong nhà vào rồi muốn ra cửa phòng.

      “Ngủ ngon.” Noãn Noãn theo sau thân , chỉ có thể nhìn ấm ách tức, cũng có cách nào.

      Vào lúc cửa sắp bị đóng lại, Noãn Noãn quay người , ngờ đột nhiên lại bị kéo vào trong vòng ôm, tiếp đó là nụ hôn long trời lở đất rơi xuống, vương vấn đau khổ.

      Hóa ra Ninh Nam lại đột nhiên quay lại, vừa bá đạo lại vừa ôn nhu như trước đây mà hôn .

      Hôn lúc lâu, Ninh Nam mới buông ra, nhìn gương mặt ửng hồng lên của , cười mãn nguyện.

      “Sao lại quay lại?” Noãn Noãn ửng hồng cả khuôn mặt hỏi.

      “Ngày mai phải hôn em trước mặt mọi người, giờ luyện tập trước cho tốt.”

      ” … … “

      “Noãn Noãn … … “ Ninh Nam nâng cằm lên.

      “Vâng ?”

      muốn nghe em gọi tiếng trước khi kết hôn.”

      “Tại sao? Sau ngày mai là em gọi như thế suốt mà.” Noãn Noãn nhìn biểu tình nghiêm túc của , hiểu được, ngày mai là kết hôn rồi, cần gì phải gấp lên như thế.

      chính là muốn nghe, em gọi, tối nay ngủ lại phòng em … … ”

      Được rồi, được rồi, Noãn Noãn đầu hàng, có chút bỡ ngỡ mà gọi ra hai tiếng kia, “Chồng à ( nguyên văn : lão công ) … … ”

      Nghe thấy hai tiếng này, trong tim Ninh Nam có chút run rẩy, liền ôm vào trong lòng, dùng lực ôm chặt lấy, tâm tình kích động.

      “Sao thế?” Noãn Noãn bị ôm đến nỗi có chút thở được.

      Ninh Nam gì, chỉ là trong tim có tiếng , “Tô Noãn Noãn, em thiện lương như thế này, nỡ làm hại em.” ~

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 77


      Đây là hôn lễ cực kỳ xa hoa.

      Khách sạn cao cấp nhất ở Mộng thành, trong có hội trường khổng lồ là hoa viên kiểu giữa trời, nghi lễ thành hôn của Ninh Nam và Noãn Noãn được định diễn ra ở nơi đây.

      Trong phòng thay đồ của tân nương, Noãn Noãn làm công việc chuẩn bị cuối cùng, lại là thân lễ phục do nhà thiết kế danh tiếng thiết kế, kiểu dáng đơn giản, trắng tinh như tuyết.

      Lo lắng, còn lo lắng hơn cả lần trước, hôm nay có bao nhiêu khách đến, có những ai đến, trường hôn lễ được trang trí như thế nào, hoàn toàn đều biết.

      lại càng biết, ở căn phòng cạnh bên phòng hóa trang của dâu, bên trong ngồi đó, cũng như , mặc xong lễ phục tân nương, cũng lo lắng, vui mừng, phấn khích, lo âu, chờ đợi … …

      Hội trường hôn lễ, khuôn mặt tươi cười của Ninh Nam đón tiếp từng vị khách đến đây, mọi người đối với những chuyện huyễn hoặc được dựng ra về thân phận vị tân nương này mà vô cùng tò mò.

      Lam Mặc cùng Tấn Tịch, Ninh Manh ngồi cùng chỗ, hôm nay đến đặc biệt sớm, chính là để xem kịch hay.

      ta rất chờ mong, xem Y Bán Nguyệt giết người thấy máu có bao phần hay ho, còn có màn hình HD khổng lồ ở trường dùng để phát hình cặp vợ chồng mới cưới nữa, nếu như đổi thành hình ảnh của tân nương cùng người đàn ông khác, vậy biến việc thành ra kích động biết bao.

      Ậm ừ giai điệu , thưởng thức rượu vang, nhìn Ninh Nam đứng ở cửa đón khách, ta càng nghĩ càng thấy hưng phấn.

      Đứng dậy bước đến bên Ninh Nam, dùng thân phận bạn thân cùng ta đón khách, nụ cười khóe môi kia sớm khống chế lại được.

      “Hôm nay đông khách quá, đến những vị khách quan nổi tiếng bình thường mời được hôm nay đều có mặt, Ninh thiếu, bản lĩnh của cậu lớn .”

      Ninh Nam có tâm tình nào để đáp lại ta, mặc ta tiếp tục ở bên cạnh mình, giờ tâm tình của rất phức tạp ,thậm chí có chút hối hận, thời gian cử hành nghi lễ càng đến gần, càng hi vọng tổ chức được, thậm chí hi vọng có thể đột nhiên xảy ra chuyện gì đó để dừng lại lễ thành hôn này.

      Song như tên nằm nỏ, thể bắn, nghĩ đến thần tình cảm động của Noãn Noãn, nghĩ tới tin tưởng chút nghi ngờ của dành cho , nghĩ tới chân thành của đối với tình này, tim của cũng hơi hơi dao động.

      Có lẽ lát nữa tất cả là quá tàn nhẫn với Noãn Noãn, song, đây là quyết tâm với bản thân, phải con của kẻ thù, nhất định phải tuyệt tình.

      để cho ấy, cũng để cho bản thân đường lùi trong tình này!

      Lúc Hạ Vi Điềm khoác tay Hàn Dật Thìn bước vào hội trường, chỉ còn mấy phút nữa là đến nghi lễ thành hôn.

      Hai người họ bước vào hội trường vẫn luôn như thế thu hút ít ống kính phóng viên, hôm nay là hôn lễ của Ninh Nam, kẻ tử thù của ta đến đây, cũng chắc chắn có kịch hay.

      Ninh Nam bước lên đón tiếp bọn họ, khóe miệng quét qua ý cười quỷ mị, nhìn thấy Hàn Dật Thìn đến đây, những dao động trước đó lại lập tức ổn định hẳn xuống.

      xuất của kẻ thù bao giờ cũng có thể thu hút được tàn ác nhất trong nhân tính con người, chút nỡ lúc trước đối với Noãn Noãn kia, vào lúc nhìn thấy Hàn Dật Thìn xuất lập tức biến mất sạch .

      Thử nghĩ, Hàn Dật Thìn nếu như nhìn thấy thân phận đặc biệt của Tô Noãn Noãn xuất ở hôn lễ này, người luôn tự mình bình tĩnh như ta liệu có thể nào mất khống chế ? ta rốt cuộc quan tâm tới Tô Noãn Noãn bao nhiêu, cứ thử biết.

      đúng là hôn lễ có ý nghĩa!

      “Bên trong mời.” Ninh Nam làm tư thế mời khách, ba người họ dưới ánh đèn chớp nháy đuổi theo, vẻ mặt khách khí bước vào bên trong hội trường.

      Hàn Dật Thìn cùng Hạ Vi Điềm ngồi xuống, bên cạnh vẫn có số người dò đoán xem tân nương là ai.

      Ánh mắt dán chặt vào lối vào kia, chờ đợi được công bố, Hàn Dật Thìn phải đoán được, Tô Noãn Noãn có thể là tân nương, chỉ có điều, có thể thuận lợi tiến hành hay , vẫn còn là số … …



      Chương 78


      Đại sảnh sang trọng nhưng thiếu vẻ ấm áp vang lên khúc nhạc cử hành hôn lễ, ánh mắt của khách mời đều dừng lại nơi cửa ra vào kia.

      Thời khắc này, Hình Tuệ, Lam Quân Kỵ, Trần Tiểu Dương, Tấn Tịch, Ninh Manh, Hàn Dật Thìn thậm chí cả Hạ Vi Điềm đều như ngưng thở, chờ đợi đáp án cuối cùng.

      Tân nương rốt cuộc là ai, có quan hệ tới lợi ích liền thân của mỗi người trong bọn họ.

      Tô Noãn Noãn bước vào đại sảnh, lễ phục trắng thuần khiết, gấu váy được thiết kế đặc biệt, phần ngực áo được thiết kế đính kim cương, cả người như chiếc lá sen nở rộ bên cạnh hồ.

      Thuần khiết cao nhã mà mất vẻ hoa lệ.

      “Chân tướng” được tiết lộ, tất cả mọi người đều nhìn mà ngây ra, thân phận này, có đôi mắt thuần khiết như nước, chậm rãi bước đến trước mặt Ninh Nam, dưới lớp hóa trang kia, mặt hơi hơi hồng lên, làm ngây ngất toàn bộ hội trường.

      “Tách … Tách … “ Tiếng chụp ảnh ngừng vang lên bên tai, tân nương mặc dù xinh đẹp, song mọi người đều chú ý thấy, kiểu dáng lễ phục của , lại quá mức giản dị, thậm chí còn có khăn voan đội đầu của dâu.

      Cũng có người nhận ra ấy, ” Đây phải là bạn cùng Ninh Nam trong lễ đính hôn của Ninh tiểu thư sao?”

      Tô Noãn Noãn đứng ở đó, chờ đợi Ninh Nam nắm lấy tay .

      Nhìn khắp đại sảnh, bày trí rất lãng mạn tỉ mỉ.

      Màu trắng là sắc màu chủ đạo, là màu thích.

      Màu hồng phấn trang trí, cũng là màu thích.

      Nhạc nền trữ tình, lại càng là thứ thích.

      Mà tân lang đằng trước kia, là người thích nhất.

      Hôn lễ trong mơ này, sắp thành thực, hạnh phúc, ở trước mắt kia, toàn bộ thế giới, cũng như vì thời khắc đặc biệt này, mà bước chậm lại.

      Ninh Nam nhìn Noãn Noãn trước mắt kia, nụ cười của ấy, đôi mắt ấy, vì cảm động mà khóe mắt ẩm ướt, đều nhìn thấy cả.

      cách gần như vậy, vẻ đẹp của , lúc này chỉ thuộc về , còn , lại cách nào có được.

      Tiếc nuối , cảm giác tiếc nuối từ sâu trong tim lan tỏa ra, nếu như, phải là con của Tô Trác Thiên, có thể bất chấp tất cả mà có được , tuyên bố với toàn thế giới hạnh phúc của họ.

      Song, có nếu như.

      cầm lấy tay , mà tiến gần đến bên tai , thấp giọng hỏi, “Em hạnh phúc ?”

      “Có.” gật đầu, hề do dự, lời phát ra từ trong tim.

      cười, nụ cười thâm sâu khó lường.

      Quay đầu, nhìn Hàn Dật Thìn, trong dự liệu, vào thời khắc quan trọng này, luôn có chuyện gì đó phát sinh, cá, ta thể nào có động tĩnh gì.

      Quả nhiên, Hàn Dật Thìn đứng dậy, dưới con mắt của mọi người, bước về phía bọn họ.

      Trước mặt tất cả mọi người, ta nắm lấy tay Noãn Noãn, nhàng : ” Vợ tôi Tô Noãn Noãn, sao lại xuất ở hôn lễ của Ninh thiếu thế này?”

      Nhất thời, toàn hội trường im lặng, ba giây tĩnh lặng, tiếp đó như là bùng nổ ra.

      Toàn bộ ống kính phóng viên đều ngắm chuẩn vào bọn họ, ai cũng muốn để lỡ tình trạng hay ho đột nhiên xảy ra này.

      “Hàn tổng, vừa mới , tân nương của Ninh Nam là vợ ?”

      “Hàn tổng, có phải là vì quan hệ đối địch với Ninh thị, mà cố ý như vậy?”

      “Hàn tổng, thư ký Hạ Vi Điềm của hôm nay cũng đến, lời vừa đó, sợ ấy ghen sao?”

      Các phóng viên câu tôi câu, vốn là đạo đức nghề nghiệp của họ, đem câu , giải thích theo nhiều hàm nghĩa.

      Tô Noãn Noãn ngây ra, ngờ tới Ninh Nam lại mời Hàn Dật Thìn đến, lại càng ngờ tới Hàn Dật Thìn lại có hành động như thế này.

      muốn thoát ra, lại bị Hàn Dật Thìn ngầm dùng lực giữ tay lại, chỉ có thể cầu cứu mà nhìn Ninh Nam.

      Ninh Nam lại hề có động tĩnh gì, khóe miệng mang theo ý cười quỷ mị, lạnh lùng đứng cạnh xem.

      dám tin nữa, trước giây thôi vẫn còn là Ninh Nam luôn sủng nịnh , giờ trông mắt chỉ còn lại khinh thị cùng thờ ơ.

      Phút chốc, đột nhiên sợ hãi, hóa ra vẫy tay với phải là thiên đường hạnh phúc, mà là địa ngục tàn nhẫn.

      Tất cả những thứ này, có lẽ chỉ là cái bẫy … …mà, tự nguyện cắn câu.~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :