1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi hào môn : Tội Ái Tân Nương - Thanh Đình Phi Lai

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 59


      Thực ra giờ điều Ninh Nam lo lắng nhất, là thái độ của Tấn Tịch, nếu như sau khi Ninh Manh phải chịu đựng nỗi nhục nhã to lớn như vậy xong, Tấn Tịch lại bởi vì chuyện này mà cần con bé nữa, cũng đều lcó thể hiểu được nguyên nhân, nhưng đây là em của , cho nên vô cùng hi vọng, Tấn Tịch có thể kiên trì ở bên Ninh Manh, để con bé phải chịu đựng thêm đả kích lớn nào nữa.

      Bốn người theo chiếc xe đẩy Ninh Manh kia về phòng bệnh.

      Ninh Manh vẫn còn chịu tác dụng thuốc mê chưa tỉnh, nên vẫn còn hôn mê.

      Biểu tình của mọi người đều rất trầm trọng, tất cả đều ở lại bên cạnh giường chờ ấy tỉnh lại.

      Dựa vào tính cách của Ninh Manh, có lẽ khi tỉnh lại, thể tiếp nhận được này, làm loạn trời loạn đất lên mất.

      Hai tiếng sau, Ninh Manh tỉnh lại.

      Đôi mắt mở to, song lại còn sắc màu như trước đây nữa.

      “Ninh Manh, tỉnh rồi?” Noãn Noãn là người đầu tiên phát ra, từ đầu vẫn túc trực suốt bên giường bệnh.

      Mọi người đều vây lại, đỡ ấy ngồi dậy, Ninh Manh hề nhìn ai cả, chỉ vô hồn nhìn đăm đăm về điểm nào đó.

      “Ninh Manh, em giờ thấy thế nào rồi?”

      “Ninh Manh, con nhìn mẹ , con được an toàn rồi.”

      “Ninh Manh, trai ở đây, có ai dám động đến em nữa đâu.”

      Mỗi người câu, song Ninh Manh vẫn là gì, cũng chẳng nhìn bọn họ lấy cái, dường như phòng bệnh này, căn bản là chẳng có ai cả vậy.

      “Ninh Manh, con đừng dọa mẹ … … “ Hình Tuệ nhịn được nữa bắt đầu nức nở, nắm lấy tay , lòng bàn tay lạnh lẽo, hơi hơi run rẩy.

      “Đừng sợ, con được an toàn rồi.” Hình Tuệ biết vẫn còn sợ hãi, song đến câu cũng đáp lại, phản ứng như thế này, làm bọn họ càng thêm lo lắng.

      “Ninh Manh … … “ Tấn Tịch nắm lấy tay , vẫn như trước đây sủng nịnh gọi .

      Trong mắt Ninh Manh lướt qua tia chấn động, bản năng mà trốn vào trong chăn, lại bị Tấn Tịch kéo lại.

      ta có thể hiểu được, giờ cảm thấy còn mặt mũi nào gặp nữa.

      rốt cuộc sao thế này? câu được ? Để cho chúng tôi được yên lòng?” Noãn Noãn thấy ấy đến Tấn Tịch cũng để ý nữa, cũng bị dọa theo.

      “Tôi gọi Trần Tiểu Dương đến.” Ninh Nam nhịn được nữa đứng dậy, mím chặt môi, lại có chút nghẹn ngào, thể chịu được vốn dĩ là hoạt bát năng động như vậy, em thường xuyên gây gổ với lại biến thành thế này, trầm mặc của con bé so với gào khóc còn làm người ta thương tâm hơn.

      Ninh Nam đứng ở bên ngoài lúc, trấn tĩnh lại tinh thần rồi mới tìm Trần Tiểu Dương, trong quá trình này, ta cũng hỏi kỹ bệnh tình của Ninh Manh.

      Mặc dù Noãn Noãn kể lại toàn bộ mọi chuyện, nhưng đối với quá trình xảy ra bạo lực đó, hề nhiều, còn Ninh Manh bị thương có bao nhiêu thê thảm, ta là từ miệng Trần Tiểu Dương mà mới biết được.

      Nắm chặt tay thành quyền, Ninh Nam quyết tâm, dù cho có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm ra được chủ mưu, trả lại mười lần trăm lần, báo thù vì Ninh Manh!

      Lúc đẩy cửa bước vào, thấy Hình Tuệ vốn dĩ luôn kiên cường cũng khóc thành tiếng, dường như muốn cầu Ninh Manh mở miệng, ấy vẫn là chút phản ứng cũng có.

      “Tiểu Dương, cậu xem xem ấy sao thế? Có phải thanh bị sao rồi ?” Tấn Tịch lo lắng nhìn Ninh Manh, nắm chặt lấy tay ấy, muốn ổn định thân thể run rẩy của ấy.

      Trần Tiểu Dương kiểm tra hồi, thanh có gì bất thường, cuối cùng đạt được kết luận là : phải được, mà là cố ý , đây là ý thức muốn tự bảo vệ bản thân, là loại biểu của bệnh thái do sau khi phải chịu kích động quá lớn.

      Nghe Trần Tiểu Dương giải thích xong, mọi người mới bỏ xuống được nỗi lo trong tim, ít nhất giọng của ấy cũng có vấn đề gì, chỉ cần qua được chướng ngại về tâm lý, sau này có thể được.

      “Ninh Manh … … “ Tấn Tịch lại gọi , nhìn ra được, khi gọi , trong mắt vẫn có chút biến đổi.

      “Ninh Manh, chúng ta kết hôn nhé … … “ Nắm chặt lấy tay ấy, thâm tình mà kiên định nhìn . ~


      Chương 60



      Tất cả mọi người ngây ra, đều cảm động vì câu của ta.

      Ninh Nam lúc này lại càng thêm mấy phần thán phục Tấn Tịch.

      Chỉ có thực thương người, mới có thể vào lúc này để cầu hôn ấy.

      Vào lúc mà suy nhược nhất, phải là rời bỏ ấy, mà là cùng tiếp.

      Mà Ninh Manh vốn từ đầu đến giờ dám nhìn , giờ cũng nhìn lên mắt ta.

      Vẫn là con mắt thân thuộc đó, phát ra ánh sáng sủng nịnh thân thuộc, làm lệ rơi như mưa.

      Ninh Manh vốn nãy giờ hề có chút cảm xúc nào giờ cũng khóc, dưới ánh nhìn của ấy, nhìn thấy kiên định của .

      Noãn Noãn đứng bên cạnh cũng khóc, cảm động vì Ninh Manh tìm được người đàn ông như thế này.

      Hình Tuệ cũng khóc, vì cảm kích tình cảm vĩ đại này của Tấn Tịch.

      Ninh Nam cũng có chút nghẹn ngào, ta rất ít khi xuất loại cảm tính như thế này, hôm nay nhìn thấy kiên định của Tấn Tịch, ta đột nhiên cảm thấy bản thân liệu có thể nào có được tình như thế này, hoặc là tìm được người con nguyện vì ta mà bỏ ra tất cả.

      Song Ninh Manh chỉ có khóc chỉ có khóc, song cuối cùng lại tránh ra khỏi tay của Tấn Tịch, lắc đầu.

      Mọi người đều hiểu vì sao Ninh Manh từ chối, song ấy chỉ lắc đầu, vẫn là gì cả.

      sao, có thể đợi … … mãi ở bên cạnh em … … “ Tấn Tịch hơi hơi than hơi.

      Lời của ta rất thân thiết, lại lần nữa làm Ninh Manh cảm động.

      vẫn còn chưa vượt qua được trở ngại trong tim này, rất hiểu , rằng nguyện ý đợi, ở bên cạnh cho đến khi nghĩ thông thôi.

      Noãn Noãn thầm lui ra ngoài, đột nhiên rất muốn tìm nơi nào đó khóc trận to.

      Kiếp nạn của Ninh Manh, tận mắt nhìn thấy, cứ luôn nghĩ rằng bản thân làm liên lụy đến ấy, cứ luôn nghĩ rằng bản thân cứ mở to mắt như vậy mà nhìn ấy bị làm nhục song lại thể ngăn cản, có lỗi với ấy.

      Hạnh phúc của Ninh Manh, là dựa vào Tấn Tịch đến bù đắp, mà lúc này, cần phải phát tiết cho thoải mái .

      Bước ra khỏi phòng bệnh, bước chân lang thang, đến khi bước đến cửa bệnh viện, đến bản thân cũng cảm giác được, ,cứ như u hồn, thầm bước , thầm khóc.

      Gió thổi mặt kia, nước mắt còn chưa khô, làm có chút lạnh.

      Noãn Noãn bất giác, bước rất xa rồi.

      Đường có chút hẻo lánh, đường bộ và xe chạy còn hàng rào phân cách nữa,đôi lúc mới có xe chạy qua, lại làm bụi mù dâng lên, có chút nhức mũi.

      Noãn Noãn muốn vào phía trong chút, đột nhiên có chiếc xe thương vụ dừng lại bên cạnh.

      Còn chưa đợi kịp có phản ứng, xe đột nhiên có hai người bước xuống, bịt miệng lại, dùng tốc độ nhanh nhất mà đem lên xe.

      Sau đó, tung bụi mà .

      Toàn bộ việc xảy ra đến nửa phút, tốc độ nhanh chóng, hầu như có ai phát ra.

      Noãn Noãn bị đẩy lên xe, liền bị bịt miệng lại, cho kêu lên.

      Lại bị bắt cóc cách đột ngột như vậy, làm hiểu được, thậm chí còn nhìn được hai người vừa rồi là người như thế nào, mắt bị miếng vải đen che lại, tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.

      “Ưm … Ưm… ” Noãn Noãn chỉ có thể phát ra thanh ưm ưm.

      đột nhiên rất sợ hãi, hối hận sao lại ra ngoài mình, liệu có phải là người ngày hôm qua lại đến bắt cóc hay , cái lũ súc sinh đó, nghĩ đến bọn chúng, liền thấy khủng hoảng cùng căm hận.

      Xe chạy với tốc độ cực nhanh, chạy về hướng biệt thự nào đó ở ngoại ô.

      Noãn Noãn thử cố dựa hướng ra phía cửa sổ, ý đồ muốn nghe được thanh nào đó.

      Song ngoài thanh tốc độ của xe ra, còn gì khác, xe có bao nhiêu người, cũng biết, mà đám người kia dường như rất thận trọng, từ đầu đến cuối câu cũng .

      hoảng sợ, dần dần chiếm đóng toàn thân, dường như trước mặt, lại có kiếp nạn chờ … …

      Mà lần này, phải mình chiến đấu!!! ~

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 61


      Noãn Noãn cảm thấy qua lúc rất lâu sau, xe mới dừng lại.

      Sau đó nghe thấy tiếng cửa sắt mở ra, có lẽ là cửa phục cổ loại to mà biệt thự hay dùng.

      Xe lại chạy vào trong, Noãn Noãn bị đưa xuống xe, xung quanh ngoại trừ tiếng lá bị gió thổi xào xạc ra, còn nghe thấy bất kì thanh nào khác nữa, có thể cảm thấy nơi này có lẽ là nơi rất hẻo lánh.

      Đột nhiên có ý nghĩ bị người ta giết người diệt khẩu ở nơi đây rồi vứt ra ngoài ngoại ô hoang vắng chứ.

      Ý nghĩ này vừa tới, giống như rắn độc trói chặt lấy , làm càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

      Cảm giác được mình bị người ta đẩy cái, sau đó là tiếng cửa trống trộm nặng nề được mở ra.

      Tay Noãn Noãn vẫn là bị trói như thế, đôi mắt cũng bị bịt kín lại, màn đen kịt.

      Mấy người đưa đó, đối với vẫn được coi là khách khí.

      Noãn Noãn hề giãy giụa, mà để mặc mấy người đó đem vào bên trong.

      giờ cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn, trực giác với , người bắt cóc lần này có lẽ phải là người hôm qua.

      Trong đầu đột nhiên nghĩ tới mấy câu : Cẩn thận Ninh Nam, cẩn thận Tấn Tịch, cẩn thận Lam Mặc.

      Ninh Nam cùng Tấn Tịch đều thể nào, bởi vì họ giờ còn túc trực ở bệnh viện, chỉ còn lại — Lam Mặc.

      Noãn Noãn chỉ là hoài nghi, lại dùng đôi tai để cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ mình, nhất định phải thận trọng, tùy cơ mà ứng biến.

      Qua bảy tám lần rẽ, lại còn liên tiếp vào đến mấy cánh cửa, cảm thấy bài trí ở nơi đây tuyệt vời.

      thậm chí lại cảm thấy, thiết kế này là để chuyên dùng cho việc bắt cóc nữa.

      Cuối cùng sau khi qua N cánh cửa cũng dừng lại, sau đó là tiếng đóng cửa mạnh mẽ, làm tim cũng vì thế mà thót cái.

      Những người đem vào đây rồi, lúc này, rất hoang mang, biết bản thân rốt cuộc ở trong nơi như thế nào.

      Có tiếng bước chân cùng tiếng thở truyền vào trong tai , làm cảnh giác.

      có thể phán đoán ra được, đó là người đàn ông.

      Tiếng bước chân chậm rãi bước về phía , cảm nhận được hơi thở nguy hiểm mãnh liệt, bản năng mà lui về phía sau.

      Cho đến khi lưng chạm vào tường, còn đường nào lùi nữa mới dừng lại.

      Vải đen mắt bị kéo xuống, ánh sáng ấm áp đột ngột làm có chút khó thích ứng, sau đó, nhìn thấy khuôn mặt kiều trước mắt kia.

      Là Lam Mặc.

      “Ưm … Ưm … “ Noãn Noãn muốn lên tiếng, song miệng vẫn bị bịt lại.

      Lam Mặc cười híp mắt thưởng thức lúc bộ dạng đau khổ của , vừa tháo khăn bịt miệng ra, vừa cười : “Em rốt cục cũng đến rồi, em có biết ? nhớ em chết được.”

      Miệng được giải phóng, Noãn Noãn nhìn người đàn ông có chút biến thái này, nhịn được mà hỏi.

      làm gì mà bắt tôi đến đây, đây là chỗ nào, mau đưa tôi trở về!”

      “Đừng vội, làm gì mà vừa đến đòi về thế.” Lam Mặc đặt tay lên tường, giam giữ lại, đôi mắt đào hoa lung linh kia nhìn khuôn mặt giận dữ của , bộ dạng vô cùng thỏa mãn.

      là đồ thần kinh, đem tôi đến chỗ này để làm gì, có biết hay hả, đây là bắt cóc, tôi có thể kiện đấy!”

      “Ha … … “ Lam Mặc dường như nghe thấy chuyện rất buồn cười, “ kiện , em có ra được hay ?”

      Noãn Noãn thót tim cái, từ trong ngữ điệu của ta mà đọc được tín hiệu nguy hiểm.

      “Đến đây, thăm phòng vì em mà chuẩn bị trước , em nhất định rất thích.”

      Lam Mặc ôm lấy bờ vai , Noãn Noãn do tay vẫn bị trói nên có cách nào kháng cự lại.

      Căn phòng này rất lớn, bày biện cũng rất tao nhã, từ giường đến đồ dùng đến những đồ bày biện nho đều là phông màu tím nhàn nhạt, là màu mà thích nhất.

      chuẩn bị căn phòng này cho tôi làm gì, tôi thích nơi này!”

      Noãn Noãn trực tiếp đả kích ta, muốn dây dưa thêm với ta nữa.

      “Em thích sao?” Lam Mặc bộ dạng biểu tình thương tổn, “Vậy còn cái kia sao? Em nhất định thích nó.”

      ta chỉ vào thứ hề ăn nhập gì với căn phòng này cả, đó là cây thập giá khổng lồ được bày ở đằng kia, bên cạnh còn có những thứ như dây thừng nữa.

      Noãn Noãn nhìn những đồ này, lại nghĩ đến chuyện bị bắt cóc kia, trong tâm cảm thấy khủng hoảng vô cùng.

      “Sao thế? Có phải là rất thích , cái này phải dựa vào thân cao của em mà đặt làm đấy, hơn nữa, còn đặt tên cho nó nữa cơ, gọi là thiên thần gãy cánh.” ~



      Chương 62


      Lời của Lam Mặc như mũi tên lạnh giá đâm vào người , toàn thân từ trong ra ngoài truyền đến tứ chi cùng xương cốt đều là hàn ý.

      Noãn Noãn nhìn cây thập tự giá kia, từ trong tim đều phát ra hoảng sợ.

      “Chúng ta qua đấy thử xem nào .. .. ” Lam Mặc cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của , ngữ khí bình thường như thể muốn đưa thử bộ y phục vậy.

      Noãn Noãn đột nhiên tỉnh ngộ, mạnh mẽ vùng khỏi tay ta, xông ra hướng cửa.

      biết được ta hao tổn tâm lực đưa đến đây rốt cuộc là để làm gì, chỉ có điều đọc được tín hiệu nguy hiểm từ trong ngữ khí khì quái cùng lãnh của ta.

      Người còn chưa xông đến được cửa, bị Lam Mặc tóm lấy tóc, cưỡng ép lôi quay lại.

      “Em cứ luôn nghe lời như thế, cứ phải để mạnh tay sao? Em đối với Ninh Nam đâu có như thế này!” Trong mắt Lam Mặc phát ra lửa giận.

      muốn làm cái gì!” Noãn Noãn bị ta tóm đến phát đau.

      Lam Mặc đột nhiên miết chặt lấy má , đầu ngón tay ăn sâu vào trong da thịt , làm cho miệng chu lên, khuôn mặt cũng vì thế mà có chút biến dạng.

      nên để em nếm thử hương vị trừng phạt mới phải, để em nhớ tới điểm tốt của !”

      ta xong đẩy vào bên giường, ôm lấy thân thể rồi ném lên giường.

      Noãn Noãn ngã vào trong chiếc giường mềm mại kia, giãy giụa để ngồi dậy, thân thể Lam Mặc ép xuống.

      cút ngay!” Noãn Noãn ý thức được ta muốn làm gì, liều chét giãy giụa.

      Lam Mặc sớm có chuẩn bị, từ đầu giường kéo ra sợi dây cước mỏng, cuốn vào cổ tay .

      Với thứ đồ này, Noãn Noãn càng giãy giụa, sợi cước lại càng thít chặt lại, hơn nữa lại còn từng chút từng chút ăn sâu vào trong da thịt, gây nên đau đớn đến tận trong tim.

      Trải qua hồi phản kháng cùng dây dưa, tay dám cử động tiếp nữa, bởi vì sợi cước mỏng manh kia lại vô cùng sắc nhọn, vốn làm cổ tay bị chảy máu ra rồi.

      Lam Mặc mãn nguyện mà nhìn phản ứng của Noãn Noãn, vỗ vỗ vào bên má .

      “Thế này mới ngoan, em nghe lời chút là phải chịu khổ nữa rồi, rất thương em mà … … ”
      Hơi thở của ta phả ra khuôn mặt , lúc chuyện cố ý để đôi môi ma sát với môi .

      Sau đó, còn chưa đợi Noãn Noãn mở miệng, nụ hôn kinh thiên động địa rơi xuống môi , tham lam nuốt lấy cánh môi mềm mại của , điên cuồng mà thưởng thức.

      “Ưm … … ” chỉ có thể phát ra thanh ưm ưm đó, do bị môi ta phong ấn lại, thanh phát ra nghe lại đặc biệt đáng , kích thích đến toàn bộ cảm quan của ta.

      Áo bị ta cởi ra, bàn tay ta được bảo dưỡng mềm mại như tay của con , phủ lên phần mềm mại của , cố ý xoa nắn.

      Noãn Noãn vô cùng xấu hổ, để ý đến sợi cước tay kia nữa, muốn giãy ra khỏi ta.

      thể làm thế này với tôi, Lam Mặc, tôi là người phụ nữ của Ninh Nam!”

      “Người phụ nữ của Ninh Nam!” Nghe thấy câu này, Lam Mặc lại càng phát hỏa, ngũ quan đẹp đẽ kia có chút xảo quyệt, “Em cũng thừa nhận em là người phụ nữ của Ninh Nam đấy!”

      như thế này với tôi, Ninh Nam bỏ qua cho đâu, đến lúc đó các người đến huynh đệ cũng làm được nữa đâu!”

      “Hừm … .. ” Lam Mặc cười lạnh, cười rất giễu cợt.

      Noãn Noãn nhìn thấy rất ràng ánh mắt của ta trong giây lát biến thành lạnh lẽo.

      ta gì mà miết chặt lấy cằm , lại tiếp tục màn hôn mới phủ xuống môi , mặt .

      Người phụ nữ của Ninh Nam, dựa vào cái gì mà mọi phẫn nộ của đều phát người mình, dựa vào cái gì mà chuyện gì cũng là thân phận lãnh đạo, dựa vào cái gì mà trước mặt ta bản thân chỉ như thằng hầu, dựa vào cái gì mà đến mình nhìn trúng cũng là của !

      Lam Mặc càng nghĩ càng cam tâm, “ lại cứ muốn xem xem, bây giờ chiếm lấy em rồi, em còn làm sao để làm người phụ nữ của ta, Ninh Nam, vốn là rất ghét dùng lại đồ của người khác!”

      Cằm Noãn Noãn bị ta miết lấy đau nhức! Lời phẫn nộ của ta thâm trầm, từng chữ từng câu bay vào trong tai , làm lo lắng hoảng sợ!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409

      Chương 63



      Lam Mặc từ trong mắt nhìn thấy tia tuyệt vọng chán nản.

      Ánh mắt đó, làm ta mềm lòng trong giây lát ,là quá muốn chinh phục người con này, hay là muốn đả kích Ninh Nam, đến bản thân ta cũng phân ràng được.

      Noãn Noãn từ trong mắt ta thấy được tia thương xót, lập tức nắm lấy cơ hội, có lẽ có hi vọng rồi.

      “Lam Mặc … … ” Lần đầu tiên ôn nhu như vậy gọi ta.

      ” Hả ?” ta bị giọng ôn nhu của làm cho có chút tan chảy, ổn định tâm tư lại chăm chú nhìn .

      “Lam Mặc, ân oán của với Ninh Nam, tôi hiểu lắm, nhưng bình thường tiếp xúc với ấy có thể nhìn ra được ấy rất để ý đến người em là , cho nên có chuyện gì cũng từ từ có được ? dùng cách này để đả kích Ninh nam, nếu như chỉ là hiểu lầm, vậy người bị hại rất vô tội phải sao.”

      Lam Mặc bị lời của làm cho hơi hơi có chút dao động, cũng phải là ta để ý gì đến Ninh Nam, mà là để ý đến cảm nhận của Noãn Noãn.

      Nếu như dùng cường bạo để có được ấy, vừa vẻ vang gì, lại cũng làm cho Noãn Noãn hận ta vô cùng, như vậy, ta mãi mãi lấy được trái tim của .

      Bàn tay Lam Mặc phủ lên thân thể Noãn Noãn giảm dần lực đạo, thân thể cũng dần dần rời ra, cởi sợi cước kia ra khỏi cổ tay .

      Noãn Noãn được giải thoát, biết là lời của bản thân có tác dụng, trong tâm thở phào cái.

      Lại ngờ, lúc này, di động của vang lên.

      Tiếng chuông đột ngột làm loạn lên khí vốn thoải mái kia, hai người họ đều cảnh giác cao độ, bởi vì họ đều thầm hiểu được, cú điện thoại này, chắc chắn là của Ninh Nam gọi.

      Noãn Noãn cẩn thận nhìn Lam Mặc cái, ánh mắt dò hỏi ta xem có được nhận điện hay .

      Còn Lam Mặc lại tự ý cầm túi xác của lên, lấy di động của ra.

      Số điện gọi lên, quả nhiên là của Ninh Nam.

      Cười lạnh tiếng, đem di động tắt nguồn , ta vốn dĩ vừa rồi bình tĩnh lại, bởi vì cuộc điện thoại của Ninh Nam này, lại làm cho con ngươi kia lại đong đầy ánh nguy hiểm.

      phí công nhọc sức, Noãn Noãn biết là nguy hiểm lại sắp đến, mà lần này, e là khó mà qua được.

      “Nhìn thấy em, lại hưng phấn đến nỗi quên mất thông báo cho đấy.” Lam Mặc lại bắt đầu lời khủng bố u kia, lần nào ta cũng là bộ dạng cười hi hi đó, song lại chứa biết bao nguy hiểm.

      +++ +++ +++ +++ +++

      Ninh Nam lần đầu tiên gặp phải chuyện này, ràng có tín hiệu chờ đợi, lại đột nhiên mất tín hiệu.

      Noãn Noãn ra ngoài sắp hai tiếng đồng hồ rồi, giờ mới cảm thấy có gì đó bình thường, thời gian xem ra có chút lâu rồi.

      Nghĩ đến kiếp nạn mà Ninh Manh gặp phải, đột nhiên lại thấy hoảng sợ, liệu có thể nào đám người kia lại đến bắt rồi chăng.

      Mà lúc này, di động của ta lại kêu lên, lên lại có số máy gọi đến.

      Ninh Nam nghi ngờ nhận điện thoại, số điện thoại của ta chỉ có những người thân cận mới biết được.

      “Alo … … “ là giọng được xử lý qua máy móc.

      Ninh Nam trong tim thót cái, đối phương mở miệng rồi.

      “Tô Noãn Noãn ở trong tay chúng tôi, muốn cứu ta, mười hai giờ trưa mai, mình đến phòng 504 khách sạn Đông Phương, nhớ kĩ, chỉ được mình.”

      để cho được trả lời hay , đối phương ngắt điện thoại.

      Ninh Nam ý thức được tính nghiêm trọng của việc, lập tức điều người tra xem tín hiệu di động của Noãn Noãn ở đâu, mới biết được tín hiệu di động của ngắt rồi.

      Đây là màn bắt cóc được lên kế hoạch ràng, Ninh Nam biết, người này là nhắm vào , nếu cũng cầu mình như thế.

      Mà người này, cũng rất hiểu , biết vì Noãn Noãn mà chịu mạo hiểm.

      Trong đầu quét qua gương mặt người, tình cảm hynh đệ nhiều năm, chỉ hi vọng phán đoán của bản thân là sai lầm! ~


      Chương 64


      Noãn Noãn nghe thấy cuộc điện thoại của Lam Mặc và Ninh Nam, có chút hoài nghi, dựa vào trực giác cảm quan của đường đến đây, nơi đây tuyệt đối phải là phòng khách sạn gì hết.

      biết ta rốt cuộc là muốn dùng cách thức gì để đối phó với Ninh Nam, chỉ cảm thấy, đây là mưu được lên kế hoạch lâu rồi, mà , chỉ là con cờ để dụ Ninh Nam ra mà thôi.

      “Bây giờ, cũng là lúc màn kịch hay bắt đầu rồi, em ở đây nghỉ ngơi cho tốt, để chuẩn bị cho ngày mai, căn phòng này là chuẩn bị riêng cho em đấy, nhất định rất thoải mái.”

      Lam Mặc lộ hưng phấn, việc chờ đợi bao lâu nay cuối cùng sắp thành thực, làm sao mà ta có thể khống chế được nữa.

      Noãn Noãn cảnh giác nhìn ta đóng cửa lại, lập tức nhảy lên giường, cuộn tròn người lại.

      Từ kiếp nạn ngày hôm qua đột nhiên gặp phải tới tình trạng giờ của bản thân, việc này lại còn tuyệt vọng hơn việc kia, việc sau còn đáng sợ hơn việc lúc trước.

      Theo trực giác, hề muốn Ninh Nam vì mà phải mạo hiểm, bởi vì dự cảm được, Ninh Nam phải chịu khổ, bản thân cũng vậy, bị người thân quen mưu hại là việc thực đáng sợ!

      +++ +++ +++ +++ +++

      Lúc tỉnh lại, trời sáng rồi.

      Có lẽ là quá mệt mỏi, tối qua biết lúc nào ngủ quên mất.

      Chuyển tầm mắt, tỉnh dậy, khuôn mặt nghiệt được phóng to trước mắt .

      Bàn tay Lam Mặc đặt đầu, nằm nghiêng giường, mặt là ý cười nhìn .

      “Heo lười, em ngủ nhiều thế, sắp trưa rồi, mau dậy ăn bữa sáng thôi.”

      Lam Mặc sủng nịnh vuốt mũi cái, kéo từ giường dậy.

      “Dáng ngủ của em dễ thương , làm nỡ gọi em dậy, mau rửa mặt , sắp kịp rồi.”

      Noãn Noãn đột nhiên nhớ ra trưa hôm nay ta có hẹn với Ninh Nam, trong tim kích động cái, phút chốc dám chậm trễ, chạy vào phòng tắm rửa mặt.

      Lúc ra, chiếc bàn trong phòng bày biện xong bữa sáng, bát cháo thanh đạm cùng mấy đĩa rau .

      “Mau ăn , đợi chút nữa mới có sức lực để xem kịch hay.” Lam Mặc thúc giục.

      Noãn Noãn ăn mà có tí vị giác nào, chỉ cảm thấy khí trong lời của ta quá nặng nề, nghe ra lại thấy thảm vô cùng.

      Ăn qua loa mấy miếng, đặt đũa xuống, Noãn Noãn nhìn lên Lam Mặc vốn luôn chăm chú nhìn kia lắc lắc đầu.

      ăn nữa sao, sợ em lát nữa lại có sức giãy giụa đấy.”

      “Giãy giụa cái gì?” Noãn Noãn cảm thấy cách chuyện của Lam Mặc cứ kì dị đầy ý như thế này, làm phát điên lên mất.

      Cứ như thể ràng biết được phía trước có nguy hiểm, mà người bên cạnh ngừng nhắc nhở, nhưng lại cho bạn biết có nguy hiểm gì!

      “Đợi lát nữa em biết thôi, giờ, em có thể thử nghiệm cái mà đo người em mà làm ra rồi đấy.”

      Lam Mặc chỉ chỉ cái thập tự giá kia, “Em nên nghe lời chút, nếu lại phải chịu khổ đấy, giờ bên dùng là dây thừng, nếu mà em nghe lời, dùng sợi cước hôm qua để trói em.”

      Lam Mặc tàn nhẫn, biểu tình lại cực kỳ vô hại, làm cho Noãn Noãn muốn đấm ta.

      muốn trói tôi lên đó làm gì!” Noãn Noãn cảm thấy cái đổ vật kia đúng là rất biến thái, cứ như phạm nhân phải chịu cực hình ở thời cổ đại vậy, hơn nữa đem trói lên đó, thực là lăng nhục mà.

      “Đương nhiên là để cho Ninh Nam thưởng thức rồi a.” Lam Mặc có chút phiền toái chịu phối hợp như thế này, đột nhiên tóm lấy tay đưa tới bên thập tự giá.

      Tối qua ta hạ quyết tâm, lên kế hoạch lâu như vậy, ta thể vì Noãn Noãn mà mềm lòng được.

      “Bỏ tôi ra!” cổ tay, vết thương mới rồi vết thương cũ, giờ lại bị Lam Mặc dùng dây thừng trói lại, sớm đau đớn thể tả.

      Noãn Noãn giãy giụa quá nhiều, bởi vì rất , bị nhốt trong căn phòng này, cơ bản như cá nằm thớt, càng giãy giụa càng đau đớn hơn, nhưng kết quả vẫn là như thế, bị khắc phục.

      Lam Mặc trói vào thập tự giá xong, Noãn Noãn do bị dây thừng trói chặt lại mà làm lộ ra thân hình linh lung của mình.

      Lam Mặc nhìn vào trong mắt, bất giác mà động tâm, dùng lực cái, đem cổ áo của xé mở ra, lộ ra dấu ấn mang chữ Ninh kia.

      ” A! “ Noãn Noãn bản năng mà kêu lên.

      “Ninh Nam lưu lại người em cái này, vậy nên lưu lại gì đây?” Lam Mặc cười quỷ mị, từ ngăn kéo bàn tìm ra chiếc hộp , bước đến trước mặt .

      Mở ra, bên trong là đôi khuyên tai đá hồng ngọc.

      Noãn Noãn thấy kì quái, có lỗ tai cơ mà.

      “Cái này em có thích ? Đây phải là khuyên tai đâu nhé.” ta chăm chú nhìn vào nơi phấn hồng nửa nửa trước ngực , cười thâm trầm.

      Noãn Noãn trong phút chốc hiểu ra được dụng ý của ta, lần đầu tiên nảy sinh khủng hoảng thực với ta! Hơn nữa còn vì khủng hoảng này mà toàn thân run rẩy đến kịch liệt!

      Việc này, nhục nhã quá! ~

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409

      Chương 65



      Đá hồng ngọc huyết cáp ( cáp : chim bồ câu), phát ra sắc màu sinh khí mãnh liệt cùng nồng đậm.

      Màu đỏ đẹp lộng lẫy dưới ánh đèn ấm áp, phát ra ánh quang u… …

      Noãn Noãn có tâm tình nào để nhìn ngắm đá hồng ngọc huyết cáp kia có bao phần đẹp đẽ nữa, chỉ nhìn vào đầu kim ở đằng sau viên đá hồng ngọc kia dùng để xuyên lỗ mà thôi.

      “Màu sắc rất hợp với em, đeo lên người em, nhất định là rất đẹp.”

      Lam Mặc cười hì hì nhìn , trong con ngươi u kia đong đầy màu sắc quỷ mị.

      Noãn Noãn nhìn tan dần tiến lại gần, sống lưng bị mồ hôi lạnh toát ra ướt mảng lớn.

      hiểu rất tình hình tại. Trốn, trốn cũng được. Giãy giụa, chỉ càng mất sức, ngược lại càng làm tăng thêm tính thưởng lãm của người quan sát duy nhất này.

      Vậy nên tốt nhất, là nhắm mắt lại.

      “Em muốn tận mắt nhìn đeo nó lên cho sao?” Lam Mặc chớp chớp đôi mắt hoa đào kia, bộ dạng vô tội, ta thể chịu đựng được lạnh nhạt của Noãn Noãn đối với mình, cứ nhất định chịu nhìn đến ta.

      “Muốn làm gì nhanh lên, Ninh Nam bỏ qua cho đâu.” Noãn Noãn chán ghét chuyện lần nào ta cũng giấu dưới biểu tình vô hại kia, lại là những ý nghĩ biến thái.

      Lời của Noãn Noãn, lại xát vào chỗ đau của ta, ” Được, vậy để xem xem, lát nữa Ninh Nam nhìn thấy đeo thứ trang sức đẹp đẽ này lên rồi, có vẻ mặt như thế nào!”

      ta đột nhiên như con báo phát nộ, cầm lên chiếc khuyên tai đá hồng ngọc chuẩn bị xong.

      Dấu ấn chữ Ninh kia ràng như thế, còn ghê sợ như lúc ban đầu nữa, mà chỉ còn là màu hồng tươi, nở rộ ở bên .

      Nỗi đau đớn sắc bén từng chút từng chút bắt đầu, chậm rãi mà lan rộng ra.

      ta lại dùng máy bắn, mà dùng tay trực tiếp đâm kim từng chút từng chút xuyên qua, mục đích, chính là muốn có thể thực cảm nhận được tồn tại của viên đá hồng ngọc đó.

      Từ trước đến giờ đều hề biết, có nỗi đau, có thể đau đến nỗi làm từng dây thần kinh của thân đều co rút lại.

      Noãn Noãn thể nào suy nghĩ như bình thường được nữa, tất cả mọi suy nghĩ đều tập trung ở điểm kia.

      Cơn đau sắc bén dùng tốc độ chậm nhất mà từng chút lan rộng ra, mỗi lần đâm sâu vào đều dây dưa như cắt đứt da thịt.

      Noãn Noãn cắn chặt môi dưới, luôn có thói quen như vậy, đau quá, cũng kêu, ngược lại lại cắn chặt lấy môi mình, thầm chịu đựng đau đớn.

      ngờ đến, kêu lên cũng là loại tội lỗi.

      “Em nhịn giỏi quá đấy … … ” Lam Mặc thể nào chịu đựng nổi thời khắc này nữa, ấy hề có bất kỳ phản ứng nào lại với , dù là cầu xin hay là kêu gào.

      biết là do kỹ thuật tồi, hay là cố ý, dù sao cũng thuận lợi mà đâm qua, song chỉ có thể đâm ra đâm vào.

      Dù vậy, đau đớn từ lỗ đâm kết thành đường rồi lại thành mảng.

      Từng giọt máu chầm chậm rơi xuống, Lam Mặc cũng mồ hôi đầy người, tay mặc dù có chút run rẩy, thấy được ta với Noãn Noãn vừa có vừa có hận.

      mặt, ta hề nỡ gây cho nỗi đau đớn như thế này, mặt khác ta lại uất hận Noãn Noãn hề nhìn tới ta, ý đồ là muốn dùng cách thức này để nhắc nhở .

      Kết quả cuối cùng, do tay ta run rẩy, lại tạo thành tổn thương cùng đau đớn hơn cho Noãn Noãn.

      còn có thêm chút sức lực nào để phản kháng lại nỗi đau đớn này nữa, Noãn Noãn dường như muốn ngất .

      biết là lúc nào, trò chơi cũng hoàn tất.

      Lam Mặc nhấc cằm lên, trong mắt đong đầy thương tâm, tại sao bản thân dù cho có thế nào cũng được vào trong mắt ấy.

      Cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay ta, Noãn Noãn lại thể nào mở mắt ra được, tất cả mọi suy nghĩ vẫn còn tập trung ở điểm đau đớn kia.

      mặt, đều là nước mắt lạnh lẽo, bởi vì đau đớn cực độ thể khống chế được mà chảy ra, đây là bản năng mà phản ứng.

      Nước mắt cùng máu lại như cùng thi đấu, bên nào chảy nhanh hơn đây? ~







      Chương 66



      “Rất đẹp.” Lam Mặc bước ra xa mấy bước, nheo mắt lại nhìn kiệt tác của bản thân.

      làn da trắng nõn kia, ở nơi phong cảnh bí mật kia được đeo lên viên đá hồng ngọc huyết cáp to bằng đầu ngón tay.

      Màu sắc mị cùng màu trắng bệch của làn da, tạo thành loại cảm giác mị hoặc khó thành lời.

      Noãn Noãn chỉ có thể vô lực nhắm mắt lại, bị trói chặt chiếc thập tự giá kia, như tế phẩm bị người ta đem cúng tế.

      Lam Mặc thưởng thức hồi, lại bước đến ngăn kéo bàn cầm ra lọ thuốc được chuẩn bị sẵn.

      tiếp xúc mát lạnh phủ lên những giọt máu còn chưa khô hẳn kia, vốn dĩ là nơi mềm mại như vậy, lại lập tức nổi lên cảm giác từng trận tê dại.

      “Ai ……” Noãn Noãn than tiếng, nước mắt lại rơi liên tiếp xuống.

      “Đau lắm sao?” Lam Mặc có chút nỡ, nhìn những giọt nước mắt của rồi đột nhiên lại hướng đến khuôn mặt mà hôn lên.

      nhàng phủ lên mặt , hôn những giọt nước mắt kia.

      Lần này Noãn Noãn giãy giụa, thậm chí là kịch liệt giãy giụa, đến cũng biết sức lực ở đâu ra nữa, dùng tấm lưng dính chặt vào cây thập giá kia, làm dao động cả cây thập giá.

      “Em làm gì đấy!” Lam Mặc phẫn nộ nhìn .

      đừng có đụng vào tôi, ghê tởm!”

      Đối với hành động của Lam Mặc hôn như thế này, so với việc ta ngược đãi , lại càng làm cảm thấy ghét bỏ cùng khủng hoảng.

      Trong mắt Lam Mặc quét qua tia thương tổn, có chút cam tâm, đối với mị lực của bản thân, ta trước giờ đều rất tự tin, vậy tại sao người con này lại cứ ghét ta như vậy.

      Bàn tay dò ra đằng sau đầu , cố định phần đầu của .

      Nụ hôn mang tính báo thù rơi môi , chiếc lưỡi tiến vào, điên cuồng mà càn quét trong thành trì của .

      Noãn Noãn giãy giụa, nức nở.

      ghê tởm! căm ghét nụ hôn cưỡng ép của người đàn ông này với mình, trước giờ đều cảm thấy ghê tởm như thế này, trong dạ dày nổi lên trận cuồn cuộn, sau đó, ghê tởm tới mức nôn cả ra.

      Lam Mặc nghe thấy thanh cuồn cuộn từ trong cổ họng , thể tưởng tượng được, nhanh chóng rời môi ra, sau đó nhìn nôn khan ra ít nước chua, hề giống như đóng kịch.

      Ngồi vật xuống chiếc ghế bên cạnh, ta trước giờ đều chưa từng bị tổn thương qua.

      Lần này, cả tự tôn cùng tự tin của ta đều bị đả kích ràng, trước giờ chưa từng hôn nào mà đối phương lại ghê tởm đến mức nôn ra thế này!

      Thương tổn mà nhìn Noãn Noãn phẫn nộ, ánh mắt của ấy chán ghét đến vậy.

      “Ha ha … … “ Lam Mặc tự giễu cười mình hai tiếng, uất hận trốn .

      +++ +++ +++ +++ +++

      Khi Ninh Nam tìm đến phòng khách sạn, chỉ có nhân viên phục vụ đưa cho hộp quà.

      Ninh Nam mở ra, bên trong là tờ giấy nhắn, bảo đến chỗ khác.

      biết, đây là thủ đoạn thông thường, di chuyển từ chỗ này đến chỗ khác, đường nhất định đều có người bám theo , mục đích là để xác định xem rốt cuộc có phải chỉ đến mình .

      Ninh Nam trong tâm cười lạnh, lần này Tô Noãn Noãn bị bắt cóc, mặc dù biết gặp phải chuyện gì, song vô tình lại tạo cho cơ hội.

      hùng cứu mĩ nhân, vừa hay để làm tan chảy trái tim người con này.

      Cũng dùng cách như vậy mà di chuyển qua mấy địa điểm, cuối cùng Ninh Nam cũng bị đưa lên chiếc xe công vụ.

      Xe biển, Ninh Nam cảm thán khôn ngoan của người này.

      Cũng bị người ta che mắt , mà người ta, lại chỉ cầm theo chiếc máy theo dõi rất .

      +++ +++ +++ +++ +++

      Noãn Noãn vẫn bị trói chặt chiếc thập tự giá kia, cổ tay cổ chân đều vì bị trói lâu, sớm tê dại, toàn thân dưới chút khí lực cũng có.

      Nhìn đồng hồ tường, giờ trưa, Ninh Nam, ta có lẽ sắp đến rồi.

      Vừa mói nghĩ thế, cửa liền bị mở ra, bước vào là Lam Mặc, bộ dạng lông bông, còn biểu tình thương tổn như lúc trước nữa.

      “Ninh Nam đến rồi, đợi mà xem kịch hay nhé!” ta nhấc chiếc túi xem ra rất nặng lên ném đến dưới chân .

      Noãn Noãn nghe thấy rất ràng, bên trong đó đều là thủy tinh vỡ.~

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 67


      muốn làm gì thế?” Nghe thấy thanh của những mảnh thủy tinh vỡ kia, Noãn Noãn lập tức có dự cảm lành.

      Biểu tình đó của Lam Mặc, biết là lại nghĩ ra chiêu thức biến thái gì nữa đây.

      “Đợi lát nữa em biết thôi.” Lam Mặc vừa cười vừa , từ bên cạnh kéo ra chiếc ghế xoay cao cấp ngồi xuống bên cạnh Noãn Noãn.

      ta ưu nhã xoay vòng ở đó, thưởng thức kiệt tác mà mình tạo nên, ràng là rất hưng phấn.

      Noãn Noãn lúc này đột nhiên ý thức được bản thân bối rối biết bao, đặc biệt là đôi đá hồng ngọc kia, đủ để chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người khác.

      lập tức gục xuống, ý đồ muốn dùng mái tóc để che nỗi nhục nhã kia, lại chán nản phát ra …

      Lam Mặc, ràng là tính toán cả rồi, đây là muốn Ninh Nam phải nhìn thấy!

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, làm Noãn Noãn thêm lo lắng.

      Chỉ nghe thấy Lam Mặc trong điện thoại, “Để ta vào.” Cái bộ dạng đắc ý kia, làm thấy tồi tệ.

      Lát sau, là thanh tiếng tay nắm cửa bị chuyển động.

      Noãn Noãn đột nhiên có loại xúc động muốn khóc, muốn Ninh Nam nhìn thấy bộ dáng này của mình chút nào!

      Ninh Nam chỉ có mình bước vào.

      khí, dường như đông cứng lại.

      Ba người họ đối mặt, hình tượng Noãn Noãn thê thảm thế kia là điều mà Ninh Nam vạn lần cũng ngờ tới được.

      chính là bị trói lên cây thập tự giá kia, hai tay hai chân đều bị giăng hết cả ra, tư thế ủy khuất đến vậy.

      ấy cúi đầu, như là dám nhìn vào nữa, bộ dáng vô lực, làm tim , nhói đau cái mạnh mẽ.

      Ánh nhìn hướng xuống dưới, cổ áo, bị xé rách, hai viên đá hồng ngọc kia, đâm vào mắt đau nhức!

      Lam Mặc! Lại làm ra những chuyện này với ây! ấy nhất định đau đớn vô cùng!

      thể nào khống chế được nắm tay vung lên, khi bước vào đây nhìn thấy quả nhiên là Lam Mặc, biết, thể nào làm huynh đệ được nữa rồi!

      “Đừng cử động!” Lam Mặc đột nhiên móc ra khẩu súng ngắn ngắm chuẩn vào Ninh Nam định xông qua kia.

      “Cử động tiếp, các người đều phải chết.”

      ta lại là bộ dạng cười hi hi kia, thần tình vô tội, làm người khác muốn đấm cho cái.

      Bước chân Ninh Nam dừng lại, lo lắng nhìn Noãn Noãn, bản thân từ khắc nhìn thấy , trái tim nơm nớp lo sợ của ta giờ mới bỏ được xuống.

      Chỉ có điều, ngờ tới Noãn Noãn lại phải chịu khổ sở như vậy!

      Kế hoạch trước khi đến đây đều bị vứt lại phía sau, ta giờ chỉ muốn cứu , tâm muốn cứu , muốn vì mà đem vứt cái thứ làm phát điên lên kia.

      “Sao thế? Đá hồng ngọc có phải rất hợp với ấy ? Loại đá hồng ngọc huyết cáp này, phải khó khăn lắm tôi mới tìm được, thế nào liệu có phải nên cám ơn tôi ?”

      Lam Mặc dùng súng chỉ chỉ Noãn Noãn, đầu súng chĩa vào hai người họ quay quay lại, như chơi trò chơi vậy, còn giả vờ làm động tác bắn súng.

      “Lam Mặc, sao lại làm thế này! Cho tôi lý do!”

      Ninh Nam cố gắng nhìn Noãn Noãn nữa, ta giờ cần phải bình tĩnh lại chuyện với Lam Mặc, nhưng, đáy tim vẫn thể nào bình tĩnh được.

      “Tại sao?” Lam Mặc dường như cảm thấy ta hỏi câu hỏi rất buồn cười.

      phải luôn bộ dáng cao cao tại thượng, thái độ như nhìn thấu tất cả sao? Tôi vì sao làm như thế này, lẽ nào đoán ra được!”

      Ninh Nam nghe được từ trong lời của ta chút manh mối, “Tôi vẫn luôn coi là huynh đệ!”

      “Huynh đệ?” Lam Mặc cười lạnh, “Có nhớ khi ở hội đấu giá , tôi muốn này, lại đem ta mua về, còn này tôi nghĩ cũng đừng có nghĩ tới, Ninh Nam, cứ luôn tự cho mình là đúng, cho rằng toàn thiên hạ này đều phải nghe lời !”

      “Là vì việc này sao?” Ninh Nam nhướn nhướn mày, hóa ta luôn để ý đến cảm nhận của Lam Mặc.

      “Hừm … nghĩ rằng đây chỉ là việc thôi sao, vậy được, vậy để này lại cho tôi, từ nay về sau ấy là người phụ nữ của Lam Mặc này, còn chút quan hệ nào với Ninh Nam nữa!” ~





      Chương 68



      thể nào!” Ninh Nam dứt khoát từ chối, hề suy nghĩ chút nào mà ra đáp án.

      Ở tận sâu trong tim , chiếm hữu đối với Noãn Noãn lớn đến nỗi ngay đến bản thân ta cũng thể khống chế được.

      Muốn đem tặng cho người đàn ông khác, đúng là trận long trời lở đất.

      “Sao? nỡ a! Xem ra ta trong tim quan trọng ! Ninh thiếu, ngờ đến là cũng có điểm yếu.”

      Từng câu từng chữ của Lam Mặc, ngữ khí có chút hưng phấn, muốn nắm được điểm yếu của Ninh Nam, dễ dàng gì.

      muốn thế nào! Nếu muốn nhằm vào tôi, thả ấy ra!”

      “Thả ta? Tiếc là tôi lại động tâm với ta rồi, đồ vật của Ninh Nam , tôi đều thích!”

      Ninh Nam nghe hiểu được ý tứ của ta, ta là cam tâm phải đứng dưới .

      Đây chính là vấn đề về tính cách, trước giờ chưa bao giờ nghĩ rằng mình lợi hại hơn ai, chỉ là tác phong làm việc, đúng thực là làm người khác thoải mái.

      Lam Mặc nhằm vào là , bởi vì mà ngược lại lại chú ý đến Noãn Noãn, thậm chí còn động tâm với ấy nữa, mới biến thành kết cục ngày hôm nay.

      Nghĩ đến những điều này, Ninh Nam đừng được có chút tự ti, để Noãn Noãn phải chịu nỗi nhục nhã thế này, đều là do tạo thành.

      “Giờ tôi đến rồi, muốn thế nào!”

      Con ngươi Lam Mặc chuyển động, thư thả mở miệng, “Bình thường phải rất hống hách sao? Tôi muốn quỳ xuống trước mặt tôi.”

      Ninh Nam ngây ra lúc, con mắt sâu xa kia tự giác mà hướng về phía Noãn Noãn, lại hẹn mà gặp mắt .

      Đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau ngày hôm nay, bên trong đều cất giấu quá nhiều cảm xúc phức tạp.

      “Noãn Noãn, em cố nhịn lúc, lập tức cứu em ra.” Ninh Nam trong tâm thầm nhủ.

      “Quỳ xuống! Có nghe thấy !” Lam Mặc nhìn hai người bọn họ mắt giao nhau, đột nhiên thoải mái mà hét to lên.

      “Đừng, Ninh Nam, đừng quỳ trước ta.” Noãn Noãn yếu ớt mở miệng, trong câu mang theo cả tiếng khóc.

      “Haiz , làn da ấy đẹp … … “ Lam Mặc nhìn Ninh Nam có động tĩnh, đột nhiên lại phát ra câu cảm thán kì quái.

      Sau đó, trước khi hai người họ kịp có phản ứng, ta đột nhiên dùng súng nâng tà váy lên, cười cổ quái : “Màu phấn đấy oh.”

      dừng tay!” Ninh Nam phát nộ, muốn xông qua lập tức, song lại cố nhịn xuống, biết, khẩu súng kia nhanh hơn động tác của gấp mấy lần, dám mạo hiểm.

      “Tôi còn đủ nhẫn nại nữa rồi, tốt nhất là mau lên.” Lam Mặc có chút phiền phức, người đàn ông này dễ dắt mũi quá, cho nên Noãn Noãn chỉ chịu khổ mà thôi.

      Từ chiếc bàn bên cạnh lấy ra con dao, những đồ này đều là do Lam Mặc chuẩn bị để vào trong phòng từ trước.

      Con dao rất , song lại rất sắc, Lam Mặc cầm lấy nó, thuận theo đùi Noãn Noãn dạo chơi chút, khiêu khích nhìn Ninh Nam.

      Động tác này, quá mức uy hiếp, Lam Mặc thành công mà nhìn sắc lo lắng che giấu được trong đáy mắt .

      Khóe miệng hơi cong lên, dùng lực cái, nơi mà dao cắt qua, thành đường huyết tươi hồng.

      “A … … “ Noãn Noãn cắn chặt môi dưới, cố hết sức để nhẫn nhịn nỗi đau đớn này, làn da chầm chậm bị tách ra, làm toàn thân đều run rẩy.

      dừng tay! Tôi quỳ!” Ninh Nam còn có thể nào nhẫn nhịn nhìn bộ dạng thống khổ của Noãn Noãn được nữa, đau phần, tim cũng theo đó mà đau phần.

      “Tốt lắm … … “ Lam Mặc đạt được rồi, cười cực kỳ vui vẻ.

      Mở ra thứ đồ trước đó ném ở nơi chân của Noãn Noãn, đổ ra trước mặt mình.

      bao lớn toàn miếng thủy tinh vỡ ” pai ” tiếng bị đổ ra, nhức tai vô cùng.

      Những mảnh thủy tinh rải đầy mặt đất, từng miếng từng miếng sắc nhọn, phát ra ánh lấp lánh.

      , quỳ lên này!”

      Lam Mặc hất hất cằm ra lệnh, lần đầu tiên cảm thấy bản thân cuối cùng cũng được vươn mình.~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :