1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 282: Trí nhớ chợt xuất

      Tần Lạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó cả người rời vào trong lòng Hoắc Kỷ Thành, vừa mới chuẩn bị đẩy ra, nghe thấy tiếng lo lắng cùng khiển trách của .

      "Em muốn hù chết sao? Nếu em xảy ra chuyện gì với Tiểu Tinh làm sao bây giờ?"

      Mặc dù là câu trách cứ, nhưng Tần Lạc từ trong thanh của nghe ra đầy quan tâm cùng lo lắng. . ..

      Trong đầu có chút lờ mờ.

      Kích thích qua Hoắc Kỷ Thành lập tức tỉnh táo lại, giọng cũng hòa hoãn ít: "Lạc Lạc, em sao chứ? Có chỗ nào thoải mái ? "

      Tần Lạc vội vàng đẩy ra: "Tôi sao."

      Hoắc Kỷ Thành nghi ngờ nhìn cái: " có việc gì chứ? Nếu có chỗ nào thoải mái nhất định phải cho biết..."

      còn tại thao thao bất tuyệt.

      Tần Lạc trực tiếp cắt ngang lời : "Tôi có việc gì! Cám ơn vừa rồi cứu tôi, nhưng theo tôi thấy, có chút chuyện bé xé ra to rồi."

      vẫn quen Hoắc Kỷ Thành quan tâm như vậy, động tác cùng giọng điệu của đương nhiên như thế, thuần thục như thế...

      Có thể thấy được, thành thói quen rồi.

      chịu nổi như vậy, làm cho hoảng hốt, sợ hãi...

      Từ sau khi Tần Lạc mất trí nhớ, Hoắc Kỷ Thành quen bị cự tuyệt, cho nên cũng có biểu ra bao nhiêu đau lòng muốn chết, chỉ là chỗ nào trong lòng, vẫn mơ hồ khó chịu.

      có bao nhiêu hi vọng, Tần Lạc có thể lập tức nhớ ra tất cả mọi chuyện...

      "Em có việc gì tốt."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành nhàn nhạt, nhưng Tần Lạc lại có thể nghe ra phiền muộn nhàn nhạt bên trong, trong giây lát, chỗ nào đó trong lòng như bị khuấy đảo lật chuyển phen.

      cảm giác nên lời...

      "Tôi trước."

      Vội vàng chặn xe taxi, Tần Lạc gần như là chạy mất dép.

      xe, chỉ cảm thấy đầu đau giống như muốn nổ tung, quá nhiều đủ loại trí nhớ dâng trào về phía mình, từng hình ảnh khác nhau, vô cùng ràng...

      Đến cửa tiểu khu, Tần Lạc gần như là lảo đảo bước chân xuống xe, dám tin mình vậy mà lập tức chợt xuất nhiều trí nhớ như vậy.

      Về bà, về nhà họ Đồng, về bạn trai trước Hoắc Cẩm Dương, lại còn có người đàn ông rất mơ hồ nhưng xuất đặc biệt nhiều...

      thể giải tại sao mình có thể xuất từng đoạn từng đoạn trí nhớ này, buồn bực, vì sao bây giờ nhớ lại đều là chút chuyện hề quan trọng?

      Về đến nhà Tần Lạc còn cố ý lên mạng tra từ điển tìm hiểu tình huống của mình, kết quả xuất đủ loại đáp án, có chút tính tác dụng thực chất.

      Cũng có bạn mạng đề nghị tình huống này nên đến tìm bác sĩ tâm lí...

      Tần Lạc muốn ở nhà mình miên man suy nghĩ quyết định ra ngoài chút, có lẽ còn có thể nhớ ra cái gì khác...

      *****

      Ban đêm thành phố A phồn hoa như vậy, ánh sáng ngọc ngũ sắc đèn nê ông chiếu rọi tất cả thành phố như là phủ thêm tầng màu sắc muôn màu muôn vẻ, loáng thoáng lộ ra xinh đẹp.

      Tần Lạc đường cái chẳng có mục đích, khắp nơi đều là người đến người , có đôi tình nhân ngọt ngào, có nhà ba người hạnh phúc, còn có ông cụ với bà cụ nâng đỡ cho nhau...

      Đương nhiên, cũng thiếu đôi tình nhân, vợ chồng trẻ giận dỗi.

      Khi đến con đường ở quảng trường, đúng lúc có xung đột với bác công nhân bảo vệ môi trường quét rác, dẫn tới ít người vây xem.

      Tần Lạc muốn nghỉ chân, nhưng biết vì sao, trong đầu bỗng dưng chợt xuất chút hình ảnh, chính là ở đây, hình như cũng xung đột với công nhân bảo vệ môi trường quét rác...

      Là ai?

      Bỗng dưng, trong đầu loé lên bóng người ràng, là mẹ kế Lý Thúy Như của ...

      Nhưng mà, làm sao mẹ ké có thể trở thành công nhân bảo vệ môi trường quét rác, nhưng chút ấn tượng cũng có rồi.

      lại tiến về phía trước đoạn, mua cho mình xiên kẹo hồ lô đường, mỗi viên ngọt lịm, còn giống với hương vị mới trước đây.

      "Tần Lạc?"

      Giọng quen thuộc lại xa lạ làm cho Tần Lạc dừng cước bộ lại, mờ mịt xoay đầu qua.

      Dường như Đồng Ngữ Phỉ cũng rất bất ngờ lại ở chỗ này gặp Tần Lạc, đêm nay ta với mấy người bạn hẹn dạo phố, quá trình cũng phải rất vui vẻ, dù sao thân phận cùng địa vị của ta bây giờ quang vinh chói lọi như trước kia, hơn nữa đoạn cảnh ngộ về quê kia, ta muốn dung nhập vào vòng thượng lưu thể nghi ngờ là khó với lên trời!

      Tất cả chuyện này đều do chị cùng ba khác mẹ của ta ban tặng!

      Dựa vào cái gì sau khi chị ta trải qua đoạn chuyện sáu năm trước chịu nổi kia còn có thể được Hoắc Tứ thiếu thích cùng thổ lộ?

      Nghĩ lại, ta hận nghiến răng nghiến lợi!

      Tần Lạc thấy là ta, vẻ mặt cũng có bao nhiêu lên xuống: "Có việc gì?"

      Đồng ngữ Phỉ nhìn chằm chằm vài giây, chậm rãi : "Chị muốn biết em làm thế nào trở về thành phố A sao?"

      Khóe môi Tần Lạc lên châm biếm: "Chẳng lẽ là bò đến?"

      Đối với Đồng ngữ Phỉ, mặc dù quên trí nhớ sáu năm, ta ở trong lòng mình vẫn là u ác tính, từ khi ta cùng mẹ ta vào cửa, bọn họ ít lần nhằm vào mình, hãm hại mình, trước mặt ba mặt giả ý đối tốt với mình, sau lưng lại ngấm ngầm sử dụng các ám chiêu cùng ngáng chân...

      Ha ha!

      Nghĩ lại những chuyện mình từng trải qua này, liền có sắc mặt hoà nhã với Đồng Ngữ Phỉ.

      Đồng Ngữ Phỉ tức giận đến xanh mặt: "Tần Lạc, miệng chị vẫn ác độc như vậy!"

      Tần Lạc cười lạnh tiếng: "So với số người khi đánh ra, tôi chỉ sợ bằng phần ba."

      xong, chuẩn bị rời .

      muốn dây dưa quá nhiều với Đồng Ngữ Phỉ, đối với mẹ con bọn họ, trong trí nhớ mình tất cả đều là tồn tại tốt, khắc cũng muốn nhớ lại.

      Đồng Ngữ Phỉ ngăn lại: "Tần Lạc, chị với Hoắc Tứ thiếu chia tay đúng !"

      Tần Lạc cũng có biểu ra cực kỳ kinh ngạc khi ta biết việc này: "Với xu quan hệ sao?"

      Đồng Ngữ Phỉ thấy lời khách sáo được dứt khoát : "Tôi thấy người ta sớm đá rồi! Người đàn ông cao cao tại thượng giống Hoắc Tứ thiếu như vậy làm sao có thể thích người phụ nữ có năm dơ bẩn? Chỉ là mới mẻ mà thôi! lại còn hy vọng xa vời gả vào nhà giàu có sao!"

      Trong giọng của ta tràn đầy cười nhạo.

      Tần Lạc lạnh lùng nhìn ta: "Đồng Ngữ Phỉ, miệng là ăn phân người sao? Thối như vậy?"

      Đồng Ngữ Phỉ nghi ngờ nhìn chằm chằm chị ta, chẳng lẽ chị ta nhớ ra sao?

      "Vậy cũng tốt hơn chị sáu năm trước bị người ta bán !"

      Lần này, Tần Lạc cũng lập tức tiếp, đối với lời Đồng Ngữ Phỉ ra, muốn phản ứng, nhưng ta đến hai lần!

      Sáu năm trước, sáu năm trước mình rốt cuộc từng xảy ra cái gì?

      Cái gì bị bán?

      Chuyện dơ bẩn gì?

      Tại sao chút ấn tượng cũng có?

      "Đồng Ngữ Phỉ, muốn vĩnh viễn ở lại quê hương về được sao?"

      Giọng Tần Lạc nhàn nhạt, nhưng lộ ra giận mà uy nghiêm, Đồng Ngữ Phỉ có chút sợ hãi lui về sau bước, lập tức lại giống như nghĩ ra cái gì : "Chị hù dọa ai vậy! Đừng cho là tôi biết chị bị Hoắc Tứ thiếu đá! Trước có ta cho chị chỗ dựa, bây giờ chị chỉ là giầy rách mà thôi!"

      ta ra những câu có gai, những câu ác độc.

      Tần Lạc cũng tức giận, cong khóe môi giọng mỉa mai: "Vậy sao? Vậy chờ xem."

      Mặc dù thuận theo tựa vào thế lực Hoắc Kỷ Thành, giống như có thể nghĩ ra biện pháp khiến cho Đồng Ngữ Phỉ vĩnh viễn cũng thể về thành phố A rồi.

      Nếu là chính côta biết tốt xấu, vậy cũng đừng trách mình khách khí rồi!

      Bất kỳ nhẫn nại gì, cũng có điểm mấu chốt!

      Nghe thấy lời chị ta tự tin như vậy, bỗng nhiên Đồng Ngữ Phỉ có chút nắm chắc, chẳng lẽ chị ta nhỡ ra, nhưng dù vậy, Hoắc Tứ thiếu cũng có hứng thú với chị ta rồi!

      ta ở trong lòng tự an ủi mình.

      Sau khi chờ Tần Lạc rời , tìm chỗ trạm điện thoại công cộng gọi cho Giang Ánh Tuyết: "Giang tiểu thư, thông minh lợi hại như vậy, Hoắc Tứ thiếu nhất định là vật trong bàn tay chạy thoát đúng ?"

      Giang Ánh Tuyết rất vui khi Đồng Ngữ Phỉ lại gọi điện thoại đến: "Có chuyện cứ việc thẳng, đừng nịnh hót!"

      Đồng Ngữ Phỉ đành phải ăn ngay : "Vừa rồi tôi đụng phải Tần Lạc, thăm dò vài lần biết rốt cuộc chị ta nhớ ra chuyện trước kia hay chưa, tôi đây phải lo lắng chị ta lại chạy đến cướp đoạt Hoắc Tứ thiếu với sao!"

      Giang Ánh Tuyết hừ lạnh: "Vậy ta cũng quá biết lượng sức rồi!"

      Đồng Ngữ Phỉ vội vàng phụ họa: "Đúng vậy! Loại người phụ nữ như Tần Lạc sao có thể so với được với Giang tiểu thư, Hoắc Tứ thiếu cưới vợ nhất định là cưới tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục như vậy."

      Giang Ánh Tuyết muốn nghe ta vuốt mông ngựa: "Được rồi! Bên cạnh tôi cũng thiếu người nịnh hót! Về sau có chuyện gì cần gọi điện thoại cho tôi, tôi bận rộn nhiều việc."

      Sau đó, trực tiếp cúp điện thoại.

      Đồng Ngữ Phỉ cắn môi, vẻ mặt cam tâm, nhưng sức lực mình chênh lệch, căn bản đắc tội nổi Giang Ánh Tuyết, huống chi, cũng thể làm mích lòng ta.
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 283: công tác (Đại Kết Cục )

      Liên tục vài ngày, mỗi đêm Tần Lạc đều nằm mơ thấy giấc mộng kỳ lạ, bên trong cảnh trong mơ hoặc là biệt thự bờ biển, hoặc là mình mang thai...

      Mỗi khi tỉnh lại, cảm thấy rất kinh sợ, làm sao có thể nằm mơ thấy loại chuyện này như vậy?

      Quả thực chính là thể tưởng tượng được!

      Cứ như vậy bình tĩnh qua tuần, trong lúc có nhìn thấy ba con Hoắc Kỷ Thành, cũng có liên lạc với Cố Nam Châu, toàn tâm toàn ý ở công việc, tâm tình cần ra có bao nhiêu thoải mái rồi.

      Tối thứ bảy, Tần Lạc bỗng nhiên nhận được điện thoại của bạn tốt Tử Ninh.

      "Lạc Lạc, mình muốn kết hôn rồi."

      "Kết hôn?"

      "Ừ, mình nghĩ kỹ rồi, Trình Nặc đối xử rất tốt với mình, tính cách cũng ôn hòa, là đối tượng kết hôn rất tốt."

      "Tử Ninh, kết hôn phải là trò đùa! Cậu thể bởi vì nhất thời kích động mà gả cho người đàn ông mình thích, đến lúc đó..."

      Đúng lúc Bùi Tử Ninh ngắt lời : "Lạc Lạc, lập gia đình phải là lấy người đàn ông mình nhiều hơn sao? Hơn nữa, mình cũng phải chút cảm giác với ta, phải có thành ngữ 'Lâu ngày sinh tình' sao! Mình nghĩ, thời gian dài, mình ta."

      Tần Lạc thở dài tiếng: "Bạn tốt Tử Ninh của tôi! Cậu lâu ngày sinh tình kia chỉ là phán đoán của cậu mà thôi, cậu quyết định quá qua loa rồi! Mặc dù chú dì rất hài lòng về Trình Nặc, cậu cũng có thể..."

      "! Lần này phải bọn họ ép mình, mình nghĩ kỹ rồi."

      Giọng Bùi Tử Ninh rất kiên định, dường như hạ quyết tâm rồi.

      Tần Lạc thở dài: "Ba mẹ hai bên cũng gặp qua rồi hả?"

      Bùi Tử Ninh gật đầu: "Ừ, ý nhà bọn họ là đính hôn trước, mình đồng ý, định vào ngày mùng tám tháng sau."

      Tần Lạc thán phục : "Mùng tám tháng sau? Hôm nay cuối tháng rồi."

      Giọng Bùi Tử Ninh rất bình tĩnh: "Nếu quyết định muốn kết hôn, sớm chút phải càng tốt hơn sao?"

      Tần Lạc: "..."

      Lặng im hồi, Bùi Tử Ninh sang chuyện khác: "Lạc Lạc, cậu với Cố Nam Châu thế nào rồi?"

      Lúc này Tần Lạc mới nhớ ra mình vẫn chưa kịp chuyện bọn họ chia tay với bạn tốt, mang chuyện từ đầu đến cuối đơn giản lần.

      Bùi Tử Ninh cười ra tiếng: "Duyên phận của cậu với Hoắc Kỷ Thành đúng là ít, mình nghĩ, kiếp trước hai ngươi nhất định là có liên lụy rất sâu."

      Tần Lạc bĩu môi: "Được rồi! Đừng trêu chọc mình! Bản thân mình rất buồn bực! Có chỗ nào là duyên phận ít! ràng chính là bị ta tính kế!"

      Bùi Tử Ninh cũng đồng ý với ý kiến của : "Lạc Lạc, mình cảm thấy, nếu Hoắc Kỷ Thành có tâm tính kế cậu, ta cũng chờ đến bây giờ, mình nghĩ kẻ tính kế cậu hẳn là kia, cậu phải ta là người Sở Vụ của luật sư Cố Nam Châu sao? Mình nghĩ ta nhất định là thích Cố Nam Châu, cho nên mới làm ra loại chuyện kia."

      Nghe bạn tốt khách quan phân tích, Tần Lạc có chút ngu ngơ, là như vậy sao? Hoắc Kỷ Thành có tính kế mình, toàn cả chuyện này đều do mình có thành kiến với ta?

      Bùi Tử Ninh lại thêm: "Lạc Lạc, cậu vẫn còn chưa nghĩ ra sao?"

      Tần Lạc ra suy nghĩ: "Nghĩ đến chuyện, nhưng có quan hệ nhiều với Hoắc Kỷ Thành."

      Bùi Tử Ninh tiếp, loại trí nhớ này, vẫn là phải dựa vào bản thân mình mới được.

      "Tử Ninh, gần đây mình luôn nằm mơ rất kỳ lạ, cậu xem có phải mình nên khám bác sĩ tâm lí rồi ?"

      "Giấc mơ kỳ lạ gì?"

      "Chính là mơ thấy biệt thự bên bờ biển, còn có giấc mơ kỳ lạ mình mang thai, cậu xem có phải tâm lý mình xảy ra vấn đề rồi ?"

      Bùi Tử Ninh cũng có lập tức tiếp, suy nghĩ mình nên trả lời như thế nào, ra bạn tốt nằm mờ những giấc mộng này căn bản chính là thực, sở dĩ ấy muốn nhớ ra tất cả về Hoắc Kỷ Thành, chỉ sợ trong tiềm thức rất kháng cự nhớ lại chuyện sáu năm trước bị nhốt ở biệt thự bên bờ biển sinh ra đứa bé...

      Ài...

      đành phải uyển chuyển : "Lạc Lạc, từ phương diện nào đó mà , có đôi khi cảnh trong mơ biểu ra chút thực."

      Tần Lạc lập tức : " thực? Làm sao có thể! Tử Ninh cậu cũng đừng lấy lý luận y học kia ra để lừa dối mình! Mình nghĩ có thể gần đây mình bị áp lực quá lớn, cho nên mới nằm mơ thấy chút giấc mộng kỳ lạ như vậy."

      Bùi Tử Ninh biết điều thêm nữa, mơ hồ cảm thấy bạn tốt từ từ nhớ lại chuyện trước kia, chỉ hy vọng khi ấy nhớ ra toàn bộ, nên... bị dọa.

      "Lạc Lạc, nếu vẫn tiếp tục nằm mơ giấc mộng kỳ lạ, khám bác sĩ tâm lí cũng được."

      "Uh`m, mình biết rồi! Khi nào chọn áo cưới? Mình cùng với cậu."

      "Được, định ngày xong mình cho cậu biết."

      "Ừ."

      ...

      Mới vừa cúp điện thoại, Tần Lạc nhận được điện thoại bên công ty Bắc Kinh, bảo thứ hai La Mã công tác, người cùng vẫn là Tiểu Kim.

      "Được."

      "Chờ chút tôi bảo Tiểu Kim gửi tài liệu công tác lần này cho , có vấn đề gì với ấy bàn lại, về thời gian tự các sắp xếp, thể vượt quá tuần."

      "Ừ, hiểu."

      ...

      Xem tài liệu Tiểu Kim gửi tới xong, Tần Lạc ngẩn người tựa vào ở ghế ngồi lâu, cũng phải nội dung công tác lần này có bao nhiêu sao khó khăn, mà là về La Mã này...

      nhớ mình sở dĩ quên rất nhiều chuyện chính là vì xảy ra tai nạn xe ở La Mã cộ, giờ bước chốn cũ, tâm tình còn rất khó khăn lẫn phức tạp.

      Thôi! Nghĩ nhiều để làm gì? Nên tới cuối cùng tới, trốn cũng thoát được.

      *****

      La Mã.

      Mới vừa xuống máy bay, Tần Lạc cảm giác cỗ quen thuộc đập vào mặt, đột phát ý tưởng : Mình là ở đây mất trí nhớ, lại ở chỗ này nhớ ra toàn bộ chứ?

      Tiểu Kim thấy đứng ngẩn người ở kia, khỏi hỏi: "Sao vậy?"

      Tần Lạc cong môi cười yếu ớt: " sao, chỉ suy nghĩ mình rốt cuộc là lần thứ mấy đến nơi này thôi."

      Tiểu Kim biết chuyện mất trí nhớ, cười an ủi: "Đây đều là ông trời an bài, chị nghĩ quá nhiều cũng vô dụng."

      Tần Lạc bị ấy làm cho tức cười: "Ừ, em sai! thôi!"

      Hai người vừa vừa , giống như bạn già gặp mặt thoải mái vui vẻ.

      Đến như ở La Mã phát sinh cái gì, ai cũng có cách nào đoán trước.

      ...

      Cùng lúc đó.

      Thành phố A.

      Cố Nam Châu liên tục vài ngày đều suy tư vấn đề: Hoắc Gia Tinh là do Tần Lạc sinh?

      rất khó tin đây là , tìm thám tử tư điều tra chuyện sáu năm trước của Tần Lạc, kết quả tất cả tư liệu đều chứng tỏ ấy là lưu học sinh ở đại học La Mã, vì thế còn tự mình đại học La Mã chuyến, lấy được tin tức cũng là Tần Lạc ở bên kia
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 284: Cầu hôn (Đại Kết Cục hai)

      Ở La Mã hai ngày, chuyện công việc cơ bản xử lý gần xong, Tần Lạc với Tiểu Kim hẹn cùng nhau đến hồ ước nguyện gần đây.

      Tiểu Kim hưng trí bừng bừng muốn ước nguyện, Tần Lạc có ảo giác mình là đến lễ tạ thần...

      Nơi này mỗi vật kiến trúc đều làm cho cảm thấy giống như từng đến đây, mỗi khi rất nghiêm túc nhớ lại, đầu có cảm giác sắp nổ tung lại tới nữa.

      Tiểu Kim an ủi: "Chị Tần, chị cảm thấy nơi này rất quen thuộc là bình thường! Vào năm thứ 3 đại học chị từng qua đây làm trao đổi sinh năm, khi đó nhất định chơi tất cả ở thành phố La Mã?"

      Tần Lạc nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh: "Em biết ? Chị cư nhiên chút cũng nghĩ ra chị từng lưu học ở đây, thậm chí còn, cảm thấy giống như là giấc mộng."

      Tiểu Kim lại cho là đúng: "Ai nha! Chỉ chỉ là quên mất thôi! Chuyện từng xảy ra là thể biến mất được!"

      Tần Lạc cảm thấy lời của ấy rất có đạo lý, hẳn là quên, nếu làm sao lý lịch của mình có thể có từng ở đại học La Mã làm trao đổi học sinh?

      Đây là có cách nào để hư cấu.

      ...

      Buổi chiều ngày thứ tư.

      Đáp lại cầu của khách hàng, Tần Lạc với Tiểu Kim cùng nhau đến biệt thự bên bờ biển của khách hàng tổ chức party bikini, ra đây là hình thức tiệc rượu buôn bán, chẳng qua dùng người đẹp bikini hấp dẫn càng nhiều người đầu tư đến.

      Khi nghe đến bốn chữ "Biệt thự bờ biển" này, trong tiềm thức Tần Lạc rất bài xích, muốn , nhưng tối nay là đêm có tính mấu chốt, nỗ lực cố gắng ba ngày trước nếu ở đêm nay kiếm củi ba năm thiêu giờ vậy quá đáng rồi.

      Tiểu Kim vẫn như cũ phụ trách xinh đẹp như hoa, gợi cảm mê người; còn Tần Lạc lại phụ trách chức môn là được, cũng có thói quen ăn mặc quá hở hang, màu sắc và hoa văn bikini bên ngoài nhất định phải phảu áo khoác lụa đen.

      "Chậc chậc! Chị như như mới làm cho người ta muốn tìm tòi."

      "Tiểu Kim!"

      Tần Lạc oán trách kêu lên, đối với chế nhạo của ấy cũng có để ở trong lòng, ở chung chỗ với ấy, ngược lại vui vẻ nhiều hơn.

      Tiểu Kim cười đùa muốn chụp ảnh , lưu lại về sau vơ vét tài sản của bạn trai , Tần Lạc tự nhiên chịu, hai người cười đùa giỡn đến vui vẻ.

      màn này đúng lúc bị Hoắc Kỷ Thành thấy, đêm nay cố ý xuất ở đây muốn tạo ngẫu nhiên gặp Tần Lạc...

      , trước khi tới vẫn rất lo lắng Tần Lạc nhớ ra cái gì...

      Bây giờ xem ra, hình như có chợt xuất trí nhớ gì tốt.

      ra, đoán cũng hoàn toàn đúng, bản thân Tần Lạc là kháng cự đến biệt thự bờ biển, nhưng cầu của khách hàng thể bỏ mặc, ai bảo chỉ là nhân viên làm công?

      Tiệc rượu mới vừa bắt đầu, Tần Lạc lại cảm thấy bụng có chút thoải mái, sau khi với Tiểu Kim tìm toilet.

      Kết quả toilet tầng có người, nên lên tầng hai.

      biết tại sao, mới vừa bước lên cầu thang tầng hai, lại cảm thấy trong lòng cứng lại, đợi lên hết cầu thang, cái cảm giác này càng mạnh liệt rồi.

      Hơn nữa, trong đầu bắt đầu xuất rất nhiều hình ảnh ràng...

      Khi nào sống trong biệt thự bờ biển xa hoa này đây?

      Tại sao lại có trí nhớ mãnh liệt như vậy?

      Tần Lạc đỡ vách tường đứng lúc, chỉ cảm thấy mình ngay cả hít thở cũng thở được, trước mắt liên tiếp xuất bóng chồng chân mà hư ảo.

      Vớ vẩn!

      Làm sao bụng có thể lớn như thế?

      Còn bị người ta nhốt thể rời ?

      ...

      Tần Lạc cảm thấy trí nhớ mình nhất định là xuất vấn đề nào đó, hoặc là móc nối, nếu làm sao có thể nhớ mình từng mang thai chứ?

      Vào toilet, chuyện thứ nhất Tần Lạc làm đó là rửa mặt bằng nước lạnh, để cho bản thân thanh tỉnh, cũng biết rửa bao nhiêu lần, trí nhớ từng mang thai vẫn như hình với bóng, mà càng ngày càng chân ...

      Nàng hốt hoảng chạy trốn đến ban công miệng mở lớn hít thở khí mới mẻ, rốt cuộc nơi này có ma lực gì? Mà lại để cho trí nhớ mình phủ bụi dâng trào lên như thủy triều?

      từng sinh con?

      Còn là bị nhốt để sinh con?

      Ngay cả ba đứa bé là ai cũng biết...

      !

      Sáu năm trước phải ở đại học La Mã làm trao đổi học sinh sao? Làm sao có thể bị nhốt ở trong biệt thự bờ biển xa hoa sinh đứa bé?

      Rốt cuộc là
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 284: Cầu hôn (Đại Kết Cục hai)

      Ở La Mã hai ngày, chuyện công việc cơ bản xử lý gần xong, Tần Lạc với Tiểu Kim hẹn cùng nhau đến hồ ước nguyện gần đây.

      Tiểu Kim hưng trí bừng bừng muốn ước nguyện, Tần Lạc có ảo giác mình là đến lễ tạ thần...

      Nơi này mỗi vật kiến trúc đều làm cho cảm thấy giống như từng đến đây, mỗi khi rất nghiêm túc nhớ lại, đầu có cảm giác sắp nổ tung lại tới nữa.

      Tiểu Kim an ủi: "Chị Tần, chị cảm thấy nơi này rất quen thuộc là bình thường! Vào năm thứ 3 đại học chị từng qua đây làm trao đổi sinh năm, khi đó nhất định chơi tất cả ở thành phố La Mã?"

      Tần Lạc nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh: "Em biết ? Chị cư nhiên chút cũng nghĩ ra chị từng lưu học ở đây, thậm chí còn, cảm thấy giống như là giấc mộng."

      Tiểu Kim lại cho là đúng: "Ai nha! Chỉ chỉ là quên mất thôi! Chuyện từng xảy ra là thể biến mất được!"

      Tần Lạc cảm thấy lời của ấy rất có đạo lý, hẳn là quên, nếu làm sao lý lịch của mình có thể có từng ở đại học La Mã làm trao đổi học sinh?

      Đây là có cách nào để hư cấu.

      ...

      Buổi chiều ngày thứ tư.

      Đáp lại cầu của khách hàng, Tần Lạc với Tiểu Kim cùng nhau đến biệt thự bên bờ biển của khách hàng tổ chức party bikini, ra đây là hình thức tiệc rượu buôn bán, chẳng qua dùng người đẹp bikini hấp dẫn càng nhiều người đầu tư đến.

      Khi nghe đến bốn chữ "Biệt thự bờ biển" này, trong tiềm thức Tần Lạc rất bài xích, muốn , nhưng tối nay là đêm có tính mấu chốt, nỗ lực cố gắng ba ngày trước nếu ở đêm nay kiếm củi ba năm thiêu giờ vậy quá đáng rồi.

      Tiểu Kim vẫn như cũ phụ trách xinh đẹp như hoa, gợi cảm mê người; còn Tần Lạc lại phụ trách chức môn là được, cũng có thói quen ăn mặc quá hở hang, màu sắc và hoa văn bikini bên ngoài nhất định phải phảu áo khoác lụa đen.

      "Chậc chậc! Chị như như mới làm cho người ta muốn tìm tòi."

      "Tiểu Kim!"

      Tần Lạc oán trách kêu lên, đối với chế nhạo của ấy cũng có để ở trong lòng, ở chung chỗ với ấy, ngược lại vui vẻ nhiều hơn.

      Tiểu Kim cười đùa muốn chụp ảnh , lưu lại về sau vơ vét tài sản của bạn trai , Tần Lạc tự nhiên chịu, hai người cười đùa giỡn đến vui vẻ.

      màn này đúng lúc bị Hoắc Kỷ Thành thấy, đêm nay cố ý xuất ở đây muốn tạo ngẫu nhiên gặp Tần Lạc...

      , trước khi tới vẫn rất lo lắng Tần Lạc nhớ ra cái gì...

      Bây giờ xem ra, hình như có chợt xuất trí nhớ gì tốt.

      ra, đoán cũng hoàn toàn đúng, bản thân Tần Lạc là kháng cự đến biệt thự bờ biển, nhưng cầu của khách hàng thể bỏ mặc, ai bảo chỉ là nhân viên làm công?

      Tiệc rượu mới vừa bắt đầu, Tần Lạc lại cảm thấy bụng có chút thoải mái, sau khi với Tiểu Kim tìm toilet.

      Kết quả toilet tầng có người, nên lên tầng hai.

      biết tại sao, mới vừa bước lên cầu thang tầng hai, lại cảm thấy trong lòng cứng lại, đợi lên hết cầu thang, cái cảm giác này càng mạnh liệt rồi.

      Hơn nữa, trong đầu bắt đầu xuất rất nhiều hình ảnh ràng...

      Khi nào sống trong biệt thự bờ biển xa hoa này đây?

      Tại sao lại có trí nhớ mãnh liệt như vậy?

      Tần Lạc đỡ vách tường đứng lúc, chỉ cảm thấy mình ngay cả hít thở cũng thở được, trước mắt liên tiếp xuất bóng chồng chân mà hư ảo.

      Vớ vẩn!

      Làm sao bụng có thể lớn như thế?

      Còn bị người ta nhốt thể rời ?

      ...

      Tần Lạc cảm thấy trí nhớ mình nhất định là xuất vấn đề nào đó, hoặc là móc nối, nếu làm sao có thể nhớ mình từng mang thai chứ?

      Vào toilet, chuyện thứ nhất Tần Lạc làm đó là rửa mặt bằng nước lạnh, để cho bản thân thanh tỉnh, cũng biết rửa bao nhiêu lần, trí nhớ từng mang thai vẫn như hình với bóng, mà càng ngày càng chân ...

      Nàng hốt hoảng chạy trốn đến ban công miệng mở lớn hít thở khí mới mẻ, rốt cuộc nơi này có ma lực gì? Mà lại để cho trí nhớ mình phủ bụi dâng trào lên như thủy triều?

      từng sinh con?

      Còn là bị nhốt để sinh con?

      Ngay cả ba đứa bé là ai cũng biết...

      !

      Sáu năm trước phải ở đại học La Mã làm trao đổi học sinh sao? Làm sao có thể bị nhốt ở trong biệt thự bờ biển xa hoa sinh đứa bé?

      Rốt cuộc là
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :