1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 277: Tâm tư khác nhau

      Cố Nam Châu quả nhiên chợt ngẩn ra: " luật sư sở vụ chỗ ?"

      Tần Lạc gật đầu: "Đúng! Em biết tên ấy, nhưng trước ở công ty từng gặpcô ấy lần, em thấy trợ thủ bên cạnh anhvới ấy rất quen thuộc."

      Cố Nam Châu hơi trầm ngâm vài giây, đoán được đại khái là ai: "Em Hoắc Thái Vi?"

      ta cùng mình qua "Tập đoàn Cố thị" vài lần, hơn nữa, tacòn là vị hôn thê ba mẹ giúp mình xem xét....

      Tần Lạc sửng sốt giây: "Có lẽ ! Em cũng biết tên ấy là gì."

      Cố Nam Châu gì, xác định Hoắc Thái Vi có biết mình thích Tần Lạc , tối hôm qua sao ta lại vừa khéo mà đưa Tần Lạc đến khách sạn chứ?

      Điểm ấy, rất đáng nghi ngờ.

      " biết rồi. Bây giờ cảm giác khá hơn chút nào ? Muốn ăn cái gì? đưa em ăn."

      " cần! Em nấu xong cháo."

      "Ừ, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, tối mai muốn ăn gì cho biếttrước tiên nhé."

      "Được."

      ...

      Cúp điện thoại, tâm tư hai người đều khác nhau.

      Cố Nam Châu nghĩ đến chuyện Hoắc Thái Vi, căn bản thích ta, chuyện này là ý trưởng bối hai bên bên tình nguyện, xem ra phải tìm cơ hội ràng với ta mới được.

      Tần Lạc tóm lấy tóc mình, suy nghĩ đến chuyện xảy ra quan hệ tối hôm qua với người đàn ông kia, hối hận đến ruột đều xanh rồi.

      Đối với người con có bạn trai lại phát sinh quan hệ với bạn trai trước, đây thuộc loại bất trung ? Mặc dù tối hôm qua cũng phải do tự nguyện...

      Ài...

      là đau đầu!

      Tần Lạc tìm đường chết chà đạp tóc mình, trong lòng mảnh màu xám, phát sinh chuyện như vậy phải đối mặt với Cố Nam Châu thế nào?

      Còn có tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Hoắc Thái Vi luôn luôn có địch ý với mình có khả năng chủ động nêu ra lại còn đưa mình đến phòng khách sạn, chẳng lẽ ta do Hoắc Kỷ Thành sắp xếp?

      có khả năng! ta là người của văn phòng luật sư sở vụ chỗ Cố Nam Châu...

      Liên hệ lời trước của ta, chẳng lẽ ta thích Cố Nam Châu, cho nên mới...

      Nếu quả là như vậy, vậy mình là bị tính kế.

      Hoắc Thái Vi chi tiết cho Cố Nam Châu chuyện tối ngày hôm qua sao? Nếu biết mình phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, chỉ sợ quan hệ hai người dừng ở đây ...

      là càng nghĩ càng đau đầu, Tần Lạc dứt khoát nghĩ nữa, gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, hẹn ấy đánh bóng chày.

      Đúng lúc buổi chiều Bùi Tử Ninh cần làm, liền đồng ý.

      *****

      Cố Nam Châu trở lại văn phòng luật sư sở vụ liền gọi Hoắc Thái Vi vào văn phòng của mình, cũng quanh co lòng vòng, thẳng vào vấn đề hỏi: " biết Tần Lạc?"

      Hoắc Thái Vi chợt ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mình thầm mến nhiều năm: " Nam Châu..."

      ta còn chưa dứt lời thấy đáy mắt Cố Nam Châu rét lạnh: "Hoắc Thái Vi, rốt cuộc tôi còn phải bao nhiêu lần, ở trong sở vụ mời gọi tôi là 'Luật sư Cố', còn có, giữ chúng ta là có khả năng."

      câu sau cùng trảm đinh chặt sắt, dường như cho bất kỳ đường sống gì.

      Dường như Hoắc Thái Vi sớm quen lạnh lùng của : "Rốt cuộc em có chỗ nào tốt? Vì sao giữa chúng ta lại thể?"

      Đối với vấn đề có ý nghĩa này, Cố Nam Châu từ đầu muốn trả lời, cau mày hỏi lại lần: " biết Tần Lạc?"

      Hoắc Thái Vi nhất thời biết cỗ tức giận từ đâu tới, há mồm : "Tất cả người ở thành phố A ai mà biết Tần Lạc? Nàng cùng ta tam thúc truyền quá nhiều như vậy chuyện xấu, ta nghĩ muốn biết đều khó."

      ta vừa vừa quan sát vẻ mặt của Cố Nam Châu.

      Có thể đoán, Cố Nam Châu phản ứng rất bình thường, chỉ là hỏi ngược lại: " rất ghét ấy?"

      Vẻ mặt Hoắc Thái Vi hèn mọn : "Cái loại hồ ly tinh này em đương nhiên chán ghét rồi! Ngoại trừ câu - dẫn đàn ông còn biết làm cái gì?"

      Rồi sau đó, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Cố Nam Châu: "Luật sư Cố, bị ta mê đảo chứ?"

      Cố Nam Châu cũng chẳng muốn tốn nhiều võ mồm với ta: "Rốt cuộc tối hôm qua chuyện gì xảy ra?"

      Hoắc Thái Vi vừa nghe biết là Tần Lạc gọi điện thoại cho Cố Nam Châu trước, ta nhớ đến lời chú ba cảnh cáo mình buổi sáng nay, nuốt xuống lời muốn chửi bới Tần Lạc.

      "Nhất định là con hồ ly tinh Tần Lạc kia cáo trạng trước đúng ? Chính tâm tình ta tốt uống say rượu trách ai? Em cũng là có lòng tốt đưa ta đến phòng khách sạn nghỉ ngơi, nhưng..."

      ta cố ý muốn lại thôi.

      Cố Nam Châu bị ta gợi lên lòng hiếu kỳ, nghiêm mặt hỏi: "Nhưng cái gì?"

      Hoắc Thái Vi cố ý do dự vài giây: "Sau khi em từ phòng ra ngoài vốn định gọi người phục vụ vào đưa nước cho Tần Lạc, kết quả... Nhìn thấy chú ba em vào."

      Mi tâm của Cố Nam Châu nhăn chặt lại, con ngươi đen như đuốc quét về phía Hoắc Thái Vi, muốn tìm tòi nghiên cứu trong lời của ta có giả dối , nếu đúng như lời ta , vậy tại sao Tần Lạc cho mình?

      Ánh mắt Hoắc Thái Vi bình thản nghênh đón tầm mắt Cố Nam Châu, nếu phải chú ba cố ý cảnh cáo mình, ta nhất định khinh địch buông tha Tần Lạc như vậy, nhất định phải ở trước mặt Cố Nam Châu hung hăng chửi bới ta mới được!

      Nhưng nhìn phản ứng của Cố Nam Châu, mục đích của mình coi như là đạt tới rồi.

      A!

      Cứ như vậy, Tần Lạc muốn tiếp tục làm thục nữ thanh thuần chỉ sợ là có khả năng rồi!

      Cố Nam Châu sẵng giọng : "Hoắc Thái Vi, có biết tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt."

      Hoắc Thái Vi vội vàng giơ tay lên thề: "Em thề là nếu có nửa câu dối khiến cho em chết được tử tế! Nguyền rủa em vĩnh viễn có khả năng trở thành vợ của !"

      câu sau cùng đặc biệt thành khẩn.

      Tay Cố Nam Châu ở dưới bàn nắm chặt quả đấm, luôn luôn tin được vào lời thề, nhưng Hoắc Thái Vi câu phía sau kia giống như là lừa gạt mình.

      "Tôi biết rồi, ra ngoài !"

      Giọng lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.

      Hoắc Thái Vi chưa từ bỏ ý định lại bổ sung câu: "Nếu tin, có thể kiểm tra máy camera ở khách sạn! Coi như em có bản lĩnh nữa, cũng có khả năng tự biên tự diễn trò đổ oan cho Tần Lạc?"

      Dừng chút, lại thêm: "A...... Nội dung bên trong sau khi Tần Lạc uống say rượu tối hôm qua, em cũng là về sau mới biết được."

      Trong nháy mắt đó, Hoắc Thái Vi có thể cảm giác được tầm mắt Cố Nam Châu giống đao cắt lăng trì ở thân mình, ràng là vô hình, lại cảm giác đau đớn liên tiếp...

      Trong lòng ta dâng lên cỗ nồng đậm ghen tị, ràng mình xuất thân so với con hồ ly tinh Tần Lạc kia tốt gấp trăm lần, nhưng tại sao Nam Châu thấy mình tốt chứ? Chẳng lẽ đàn ông đều thích phụ nữ giống như hồ ly tinh này sao?

      Nhưng sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Nam Châu còn có thể trước sau như thích ta sao?

      Xem ra, mình hòa nhau ván!

      Lúc ra ngoài, khóe môi Hoắc Thái Vi cong lên, trong lòng nhất thời hết giận ít.

      Mà Cố Nam Châu, lại phiền muộn đốt điếu thuốc.

      *****

      Bốn giờ chiều.

      Trong sân vận động, Tần Lạc cùng Bùi Tử Ninh chơi bóng chày ở sân bóng mồ hôi đổ như mưa, kỹ năng chơi bóng của hai người kém gì nhau, lực lượng ngang nhau, rất có kỳ phùng địch thủ hiểu nhau cần .

      Nửa giờ sau, hai người hạ gậy bóng chày đến khu nghỉ ngơi bên cạnh.

      Tần Lạc cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi mặt, sau đó mở nắp bình uống môt ngụm nước: "Vẫn là vận động toát ra mồ hôi mới thoải mái!"

      Bùi Tử Ninh cũng uống hớp nước lớn: " lâu có đến, tâm tình tốt?"

      rất hiểu tính tình Tần Lạc, mỗi khi tâm tình tốt thích đến chơi bóng phát tiết cảm xúc của mình, nhưng quả có hiệu quả.

      Ngay cả bản thân , cũng thích rồi.

      Tần Lạc đặt cái chai ở bàn: "Tối hôm qua mình bị người ta tính kế, xảy ra... quan hệ với Hoắc Kỷ Thành."

      ngụm nước Bùi Tử Ninh uống vào có báo trước phun ra: "Cái gì?!"

      Tần Lạc thở dài: "Chính là nội dung cậu nghe được."

      Bùi Tử Ninh tiêu hóa lúc sau: "Cho nên... Cậu nhớ ra cái gì?"

      Tần Lạc xoa xoa mi tâm: "Mình cũng biết, nhưng trong đầu mình quả chợt xuất rất nhiều đoạn ngắn, mình thấy rất kỳ lạ, trong những đoạn ngắn này mình cười đặc biệt vui vẻ! Chẳng lẽ trước đây mình lòng Hoắc Kỷ Thành sao?"

      Khi hỏi xong câu cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía bạn tốt.

      Bùi Tử Ninh che dấu gãi cổ, "Lạc Lạc cậu cảm thấy bản thân cậu cùng ở chỗ với người đàn ông cậu thích sao?"

      Tần Lạc suy nghĩ, lời Tử Ninh phải có lý, nếu mình thích Hoắc Kỷ Thành, làm sao có thể tỏ ra cách xa thân phận cùng với ta như vậy?

      lại ngốc!

      "Nhưng... Tình huống bây giờ chẳng lẽ phải ông trời cho mình cơ hội lựa chọn lần thứ hai sao? Hoắc Kỷ Thành là ai? Vậy đúng là nhà giàu có cao cao tại thượng quyền quý, hoàn toàn phải thế giới với mình!"

      "Khụ... Cái này! ra trong thực xã hội cũng thiếu chuyện cổ tích hoàng tử cùng bé lọ lem! Ví như vương tử cùng vương phi nước Y, vị vương phi kia chỉ xuất thân bình dân, hai người vẫn rất ân ái hạnh phúc như thường!"

      Nghe xong lời bạn tốt, Tần Lạc lâm vào trầm tư...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 278: Sinh lòng ngăn cách

      Tần Lạc vẫn cảm thấy chuyển cổ tích tình đẹpgiữa hoàng tử vớicô bé lọ lem có khả năng xuất người mình, mặc dù cũng có ví dụ theo, nhưng chuyện con gả vào nhà giàu có trở thành vật hi sinh cũng càng nhiều.

      "Thôi! nghĩ những thứ này, thuận theo tự nhiên !"

      "Ừ."

      Bùi Tử Ninh cũng nhiều, chuyện tình cảm của bạn tốt phức tạp phong phú đến độ có thể viết thành quyển tiểu thuyết, về phần kết cục, bây giờ ai cũng chính xác.

      Hai người lại đánh thêm ván mới rời , toát mồ hôi đầm đìa ra, là thư sướng thể xác và tinh thần tưởng tượng được.

      ...

      Buổi tối, Tần Lạc mới vừa đến dưới lầu của khu nhà chú ý đến có chiếc xe dừng ở trong bóng đêm, cũng nghĩ nhiều, lập tức về phía cửa thang lầu.

      Cũng ngờ bị gọi lại.

      "Lạc Lạc."

      Giọng nam trầm thấp bên trong dịu dàng làm cho Tần Lạc xoay người lại, khi nhìn thấy là Cố Nam Châu, ngược lại Tần Lạc rất bình tĩnh, tâm tình kích động ngày hôm nay khi chơi bóng qua bình phục rồi.

      "Nam Châu, đến lâu chưa? Sao gọi điện thoại cho em?"

      Giọng Tần Lạc bình tĩnh, mặt lại càng lạnh nhạt.

      Nhìn thấy như vậy, phiền não trong lòng Cố Nam Châu mới vừa đè nén xuống nhất thời bốc lên, trước khi đến đây, suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc có nên hỏi hay ...

      Quan hệ người giữa bọn họ vừa mới xác định, chẳng lẽ chỉ bởi vậy mà vỡ tan?

      Vốn định nếu Tần Lạc có thể chủ động thẳng thắn chuyện tối hôm qua với mình, vậy...

      "Nhớ em, nên đến đây, hôm nay làm?"

      "Ừ, hẹn Tử Ninh chơi bóng, còn ? Ăn cơm chưa?"

      "Còn chưa có."

      "Em cùng ăn chút gì đó nhé!"

      "Vẫn nền về nhà làm , bên ngoài cũng có đồ ăn gì ngon."

      "Ách... Trong nhà em chỉ có mỳ sợi."

      Tần Lạc vốn định để cho Cố Nam Châu từ bỏ chủ ý vào nhà mình ăn, nhưng lại "Được" .

      Ưm...Sao cảm thấy Cố Nam Châu hôm nay có chút là lạ?Chẳng lẽ là Hoắc Thái Vi gì đó với ?

      Ví dụ như tối hôm qua mình ở cùng với người đàn ông khác...

      Đương nhiên, làm thế nào cũng nghĩ tới Hoắc Thái Vi là cháu của Hoắc Kỷ Thành, mà ta với Cố Nam Châu chính là chuyện tối hôm qua mình nán lại cả đêm với Hoắc Kỷ Thành.

      Chuyện phát sinh, luôn luôn làm người ta có cách nào dự liệu.

      ****

      Ngồi ở trong phòng khách tâm thần Cố Nam Châu có chút yên, tầm mắt luôn luôn đuổi theo bóng dáng Tần Lạc ở trong phòng bếp.

      biết đố kỵ đè nén trong lòng mình rất nồng đậm, đố kỵ với người đàn ông Hoắc Kỷ Thành kia, Lạc Lạc cũng quên ta, dựa vào cái gì hai người bọn họ còn có thể vướng mắc ở cùng chỗ?

      ở bên dưới phòng bếp Tần Lạc chợt nghe điện thoại di động vang lên, liếc nhìn cái, là người đàn ông Hoắc Kỷ Thành kia gửi tin nhắn đến.

      【ngày mai Chủ nhật, Tiểu Tinh muốn tìm chơi, có thể chứ?】

      Vương bát đản! Mỗi lần mượn con trai làm ngụy trang! Muốn phải làm thế nào để cự tuyệt? nhẫn tâm cự tuyệt với đứa bé đáng lanh lợi kia sao?

      Trong lòng Tần Lạc có chút tức giận, lập tức cầm lấy điện thoại trả lời: Trừ khi nhìn thấy .

      Sau gửi xong đặt điện thoại di động sang bên, muốn cùng Tiểu Tinh chơi có thể, nhưng muốn nhìn thấy Hoắc Kỷ Thành! Nghĩ lại chuyện bọn họ xảy ra tối hôm qua, cảm thấy được tự nhiên!

      May mắn đầu óc tối hôm qua là hồ, hoàn toàn nhớ gì cả.

      Nếu , nghĩ thôi cũng vô cùng xấu hổ...

      nghĩ ngợi, nước đun sôi, Tần Lạc bỏ mỳ vào, sau đó thả thịt nạc thái xong vào, bình thường ở nhà cũng rất ít khi nấu cơm, cho nên trong tủ lạnh chỉ phòng có thịt nạc, trứng chim, cà chua cùng ít nguyên liệu nấu ăn.

      "Nhà em có nguyên liệu nấu ăn gì, chấp nhận chịu chút."

      "Rất thơm."

      "Mì thịt băm thôi!"

      Tần Lạc đặt bát mỳ chín ở bàn cơm, Cố Nam Châu gắp chiếc đũa bỏ vào trong miệng, lâu được ăn mùi vị cơm nhà mặt như vậy, còn là người con thích tự mình xuống bếp làm...

      Nhưng Lạc Lạc thích mình sao?

      Nghĩ tới đây, trong lòng giống như chiếc gai đâm, lên nổi cũng thể xuống.

      Tần Lạc thấy sắc mặt tốt, khỏi hỏi: "Sao vậy? Ăn ngon sao?"

      Cố Nam Châu lắc đầu, khóe môi lên nụ cười yếu ớt: "Ăn ngon."

      Tay Tần Lạc để ở dưới bàn nắm lại, xem ra Hoắc Thái Vi chuyện mình tối ngày hôm qua với Cố Nam Châu, làm đàn ông, chịu nổi bạn mình ở lại cả đêm với người đàn ông khác?

      Cũng được!

      Nình nên thẳng thắn với ấy mới đúng, mặc dù mình bị người ta tính kế.

      "Nam Châu, ra em..."

      Tần Lạc mới vừa mở miệng di động của Cố Nam Châu vang lên, tiếng xin lỗi, ra ban công nghe điện thoại rồi.

      Nhìn bóng lưng , Tần Lạc nghiêng đầu gãi gãi tóc, trong lòng nên lời là cảm giác gì.

      Năm phút sau, Cố Nam Châu trở lại bàn ăn, "Đồng nghiệp trong sở gọi điện thoại đến."

      Tần Lạc vén vén tóc, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Đàn ông vốn nên lấy nghiệp làm trọng mà!"

      xong câu đó, khí giữa hai người lần nữa lâm vào xấu hổ...

      Cố Nam Châu đáp lại bằng nụ cười tươi tắn, ngồi xuống ăn nốt bát mỳ còn lại, trong lúc này di động của Tần Lạc vang lên cái, là Hoắc Kỷ Thành gửi tin nhắn tới.

      chữ rất đơn giản: Được.

      Nhìn đến đây, Tần Lạc bĩu môi, xem ra người đàn ông kia vẫn thức thời!

      Ngón trỏ phải của ở tin nhắn kia trượt nhàng cái, Cố Nam Châu nhận ra, đó là thế tay xóa bỏ tin nhắn...

      biết ai gửi tin nhắn cho Tần Lạc, xem xong còn xóa bỏ...

      Hơn nữa, vẻ mặt Tần Lạc, rất hiểu ra.

      Lúc rửa chén, di động Tần Lạc để ở bàn cơm, trong lúc, vang lên lần nữa, nếu là lúc trước, Cố Nam Châu quyết định nhìn cái.

      Nhưng giờ phút này, cũng biết mình làm sao vậy, ánh mắt tự chủ được nhìn qua đó.

      Hiển thị người gửi tin:Người đáng ghét.

      Nội dung là: Vậy 8 giờ sáng ngày mai tôi đưa Tiểu Tinh qua đó?

      Cố Nam Châu nhớ , Hoắc Kỷ Thành có con trai tên là Hoắc Gia Tinh, trong đầu nhất thời dâng lên cảm giác xấu, chút suy nghĩ đứng dậy hướng về phía Tần Lạc ở trong phòng bếp rửa chén, từ phía sau người ôm eo của .

      Tần Lạc rửa chén nghĩ tới đột nhiên đến như vậy, sợ tới mức cả người đều giật thót lên, vội vàng giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Cố Nam Châu ôm eo mình, vẫn chưa quen thân mật với như vậy...

      " ra ngoài !Nước rửa chén bắn tung tóe đến người tốt."

      Nhưng Cố Nam Châu lại ôm càng chặt, giọng gần như khàn khàn: "Lạc Lạc..."

      Tần Lạc cảm thấy khác thường, khỏi hỏi: "Sao vậy? Có phải ..."

      ra chỉ mong sao bây giờ ràng với , chuyện phát sinh tối hôm qua cũng phải do muốn, nếu chịu tha thứ cho mình vậy tốt nhất là giải tán, cũng trách gì .

      Đứng ở lập trường đàn ông mà mình, hành vi của mình quả thể tha thứ, nhưng cũng là người bị hại!

      Cố Nam Châu bỗng nhiên bá đạo quay thân thể của lại, lập tức nụ hôn hướng đôi môi của , về giờ khắc này, suy nghĩ lâu rồi...

      Đột nhiên bị cường hôn Tần Lạc hoảng sợ, rất nhanh phản ứng kịp vội vã đẩy Cố Nam Châu ra, có chút kinh hãi : " đừng như vậy."

      Cố Nam Châu bỗng dưng có chút nổi giận: "Nếu muốn như vậy đấy sao?"

      Tần Lạc vờ như biết nhìn chằm chằm vào , giọng bình tĩnh: "Hoắc Thái Vi có vẻ như cho biết chuyện tối hôm qua em bị hạ - dược rồi."

      Cố Nam Châu sửng sốt giây: "Bị hạ - dược?"

      Tần Lạc nở nụ cười: "Vậy ta với như thế nào? Sau khi em uống rượu liền cùng người đàn ông khác thuê phòng sao?"

      Lông mày Cố Nam Châu nhíu chặt: "Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Người nào hạ - dược em hả?"

      Vẻ mặt Tần Lạc cười đến vô tội: "Em cũng muốn biết đây!"

      Cố Nam Châu nhìn chằm chằm vài giây, dáng vẻ của giống như là dối, ngược lại có loại bị uất ức oan uổng ở bên trong...

      "Lạc Lạc, chuyện tối ngày hôm qua chúng ta coi như chưa từng phát sinh !"

      nghĩ, chỉ cần mình , có cái gì thể bao dung chứ? Trước khi trở thành bạn của mình, lúc đó chẳng phải là người phụ nữ của Hoắc Kỷ Thành?

      Tần Lạc lại lắc lắc đầu: "Chúng ta chia tay ! Chuyện tối ngày hôm qua đối với chính là vết nhơ có cách nào quên được, với em mà , cũng là mâu thuẫn bắt đầu giữa đôi ta, nếu qua được cống thoát nước này, cần gì phải miễn cưỡng còn làm bộ như sao cả?"

      Cố Nam Châu vội la lên: "Lạc Lạc, ..."

      Tần Lạc nhún vai: "Bị người ta tính kế là bản thân em lơ là, em trách , đổi lại em là , em đoán chừng cũng rất khó quên, cho nên đây là vận mệnh !"

      Trong lúc này Cố Nam Châu bị nghẹn hòng, đây là mệnh sao? Vận mệnh nhất định cho ở cùng Tần Lạc sao? Mới vừa bắt đầu gặp phải khảo nghiệm nghiêm trọng như vậy?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 279: Đối chứng

      Sau khi Cố Nam Châu rời , Tần Lạc cũng có nhiều thương tâm, yên tĩnh dọn dẹp phòng, lau nhà,...

      Mãi đến khi phòng nhiễm bụi bẩn mới đưa rẻ lau nhà phơi ở ban công.

      Đây là câu chuyện tình ngắn nhất mình từng sao?

      Từ lúc bắt đầu đến bây giờ mới ba ngày mà thôi, mặc dù trong lòng lại có chút tiếc nuối nho , nhưng xảy ra chuyện như vậy, cũng trách được người khác.

      Tần Lạc ngơ ngẩn nhớ lại, có trong nháy mắt ngẩn người. . .

      Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động đột ngột lôi trở về thực, ra là tin chuông điện thoại báo tin nhắn đến.

      cầm lên vừa thấy, là Hoắc Kỷ Thành gửi đến.

      Chỉ có chữ đơn giản: Sao?

      Mở ra, ra giờ trước gửi tin nhắn cho mình, chỉ là mình thấy được mà thôi.

      Lập tức trả lời: Được.

      Giờ phút này Hoắc Kỷ Thành còn ở văn phòng tăng ca nhìn chữ Tần Lạc trả lời, cân nhắc 2 phút, Lạc Lạc vừa rồi chỗ nào vậy ? Chẳng lẽ trải qua chuyện tối ngày hôm qua còn chưa chia tay với Cố Nam Châu?

      nghĩ ngợi, có điện thoại gọi đến.

      "BOSS, mới nhậnđược tin tức, Cố Nam Châu ở trong nhà trọ Tần tiểu thư nán lại gần nửa giờ mới rời ."

      " biết."

      Hai chữ kia, dường như là Hoắc Kỷ Thành nghiến răng nghiến lợi ra.

      Nửa giờ sao? Rốt cuộc bọn họ chuyện gì? phải Cố Nam Châu biết chuyện tối hôm qua người ở chung chỗ với Lạc Lạc là mình rồi sao?

      Làm đàn ông, cậu ta chịu đựng được?

      Hừ! mới tin cậu ta có độ lượng lớn như vậy!

      ...

      Tối nay, nhất định là đêm ngủ.

      Cố Nam Châu có chút mất ngủ, lăn qua lộn lại suy nghĩ rất nhiều, đối với chuyện tối hôm qua Tần Lạc bị tính kế, càng nghĩ chỉ có khả năng là mưu của hai người Hoắc Thái Vi cùng Hoắc Kỷ Thành liên hợp lại, chỉ vì khiến cho mình chia tayvới Tần Lạc...

      Mà mình lại còn cho bọn họ như mong muốn rồi.

      ! thể làm cho mưu kế bọn họ đạt được!

      Nghĩ tới đây, "chợt từ giường ngồi xuống, cầm điện thoại gọi vào dãy số Tần Lạc, chỉ tiếc là trạng thái tắt máy.

      Lại nhìn thời gian, là hai giờ đêm rồi.

      Thôi! Đêm nay làm cho bọn họ bình tĩnh lại , buổi sáng ngày mai qua đó tìm ràng.

      Lúc đó Tần Lạc cũng ngủ, đơn giản tắt điện thoại, như vậy thời khắc muốntìm bạn bè hoặc là xem tin tức weibo.

      Trước khi ngủ, trong đầu chợt xuất rất nhiều đoạn ngắn giống như từng quen biết, hình ảnh duy mỹ như máy quay chiếu lại...

      vội vã đeo tai nghe, chọn mấy ca khúc chậm chạp nhàng thích hợp giấc ngủ.

      Sau khi ngủ, nằm mơ dài như chân , trong mộng đứa con trai năm tuổi rưỡi, buổi sáng mỗi ngày dậy đều làm bữa sáng cho con trai, sau đó đưa bé nhà trẻ, thời gian nghỉ ngơi công việc rất nhiều lại còn cùng ba đứa bé mang con trai bờ biển nghỉ phép, nhà ba người vui vẻ hòa thuận...

      "!"

      Tần Lạc thét chói tai từ trong giấc mộng tỉnh lại, mới phát trời sáng, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực mình, may chỉ là giấc mộng!

      Gặp quỷ, trong mộng thấy mặt con trai cuối cùng làm sao có thể biến thành mặt của Hoắc Gia Tinh?

      Cũng là khắc kia, hoàn toàn tỉnh lại rồi.

      Nằm mơ như vậy, Tần Lạc hoàn toàn dám ngủ, mặc dù mới 6 giờ rưỡi, nhưng vẫn đứng lên rửa mặt, nấu chút cháo cho mình, lại còn rán quả trứng gà.

      Lúc ăn bữa sáng, kìm lòng được lại nghĩ tới tình hình bên trong mộng, màn chân kia giống như từng xảy ra, ngay cả lúc này ngồi ở trước bàn ăn trong đầu đều xuất ảo ảnh...

      Xong đời rồi! Đây là bị trúng độc sao?

      Tần Lạc cảm thấy mình cần tìm bác sĩ tâm lý giỏi khám xem, còn như vậy tiếp muốn nổ tung, đến cảnh tượng trong mộng quá mức chân , làm cho giật mình cảm thấy bản thân từng trải qua...

      ****

      8 giờ.

      Chuông cửa đúng giờ vang lên, Tần Lạc hít hơi sâu mở cửa, quả nhiên là ba con Hoắc Kỷ Thành, rất đúng giờ làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

      "Chị, chào buổi sáng!"

      Giọng trẻ con của Hoắc Gia Tinh mềm dẻo đáng , khi Tần Lạc nhìn thấy bé khắc kia lại nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, càng kỳ lại hơn, hôm nay cảm thấy bộ dáng đứa bé trai trước mắt có chút giống mình...

      Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!

      là trúng độc !

      "Chào!"

      Tần Lạc miễn cưỡng mỉm cười, ra giờ phút này hận thể đuổi hai ba con này , nhưng tối hôm qua đáp ứng, làm như vậy chỉ làm tổn thương đứa bé.

      Dù sao bé cũng là vô tội...

      Từ lúc cửa mở ra, Hoắc Kỷ Thành quan sát đến vẻ mặt của Tần Lạc, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của trong lòng khó chịu, hơn nữa vành mắt còn đen, có thể thấy được tối hôm qua nhất định ngủ ngon...

      Toàn bộ cái này đều có quan hệ với người đàn ông Cố Nam Châu kia, thử hỏi làm sao chịu đựng được?

      "Tối hôm qua ngủ ngon sao?"

      Hoắc Kỷ Thành đè nến lửa giận của mình, cố gắng làm cho giọng mình nghe qua rất dịu dàng.

      Tần Lạc cũng chú ý đến cảm xúc của , lên tiếng: "Tối hôm qua làm mở thấy ác mộng mà thôi."

      Hoắc Kỷ Thành nhìn chằm chằm vào : "Ác mộng?"

      Tần Lạc muốn ở trước mặt Hoắc Gia Tinh có xung đột với Hoắc Kỷ Thành, "Ừ" tiếng, muốn chuyện nhiều với .

      Dáng vẻ lạnh nhạt làm cho Hoắc Kỷ Thành càng thêm khó chịu: "Muốn gặp bác sĩ , dù sao Ước Hàn cũng là chuyên gia tâm lý học nổi danh thế giới, cậu ta định có thể..."

      Tần Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn : " cần! Muốn tìm bác sĩ tâm lí bản thân tôi cũng có thể tìm, còn có, dựa vào cái gì cảm thấy tôi cần bác sĩ tâm lí chứ? khỏi quá tự mình đa tình ?"

      Hoắc Kỷ Thành bị lời của làm cho nghẹn họng: "..."

      Mắt thấy quan hệ hai người lại lâm vào cục diện bế tắc, Hoắc Gia Tinh kẹp ở giữa bất đắc dĩ thở dài: "Ba, phải ba còn phải làm sao?"

      Tần Lạc cũng nghe được tiếng thở dài của Hoắc Gia Tinh, có chút ảo não cắn cắn môi, đều do người đàn ông đáng ghét kia! Làm cho ở trước mặt Tiểu Tinh khống chế được!

      Hoắc Kỷ Thành sờ sờ đầu con trai: "Hôm nay phải ngoan ngoãn nghe lời chị, ba đây."

      Hoắc Gia Tinh rất có hiểu biết gật đầu: "Vâng, con ."

      Hoắc Kỷ Thành lần thứ hai nhìn Tần Lạc cái, tuy muốn, mặc dù vẫn có rất nhiều lời muốn với , nhưng giờ phút này...

      Ài!

      Lúc xoay người cũng thở dài, mặc dù như có như , nhưng Tần Lạc lại nghe thấy, trong lòng khỏi buồn bực, than thở cái gì? Người nên thở dài là mình chứ!

      ...

      Dưới lầu.

      Hoắc Kỷ Thành bất ngờ phát xe của Cố Nam Châu, đều tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, những lời này đúng là hình dung chuẩn xác.

      ra, Cố Nam Châu đến đây hơn mười phút, khi xe lái vào đây đúng lúc thấy Hoắc Kỷ Thành dắt con trai lên lầu, cần phải đoán cũng biết hai ba con họ phải đâu.

      Liên tưởng đến tin nhắn của Tần Lạc tối hôm qua trong lúc vô tình nhìn thấy, trong lồng ngực nhất thời dâng lên cỗ lửa giận vô danh, thiếu chút nữa quay đầu liền .

      Nhưng 2 phút sau vẫn quay trở lại, chờ đến bây giờ.

      "Tứ thiếu đúng là thủ đoạn! Lạc Lạc cũng quên vẫn còn phí tâm tư tính kế ấy như vậy, sợ sau khi ấy biết chân tướng hận sao?"

      Giọng Cố Nam Châu rét lạnh.

      Hoắc Kỷ Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta cái: "Người tính kế Lạc Lạc cũng phải là tôi, chỉ là đúng lúc bị tôi gặp được mà thôi, đây chỉ có thể chứng minh tôi với ấy có duyên phận."

      Cố Nam Châu hừ lạnh tiếng: "Lời này cho dù là ai cũng tin!"

      Chân mày Hoắc Kỷ Thành thâm thúy nhếch lên: "Cậu tin hay có quan hệ với tôi sao? Cố Nam Châu, Tần Lạc là người phụ nữ của tôi, tôi cảnh cáo cậu về sau cách xa ấy chút!"

      cũng chẳng muốn giải thích thêm với Cố Nam Châu, coi như giải thích ràng cậu ta chưa chắc tin tưởng, nhất định xác định là mưu của mình với Hoắc Thái Vi.

      khi như vậy, cần gì phải lãng phí võ mồm?

      Cố Nam Châu cười lạnh tiếng: "Người phụ nữ của ? Chẳng lẽ biết Lạc Lạc quên rồi sao? Tứ thiếu, có đôi khi tự tin quá mức cũng chưa hẳn là chuyện tốt!"

      Con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành rét lạnh tối lại, khóe môi chậm rãi nhếch lên: "Vậy sao? Coi như Lạc Lạc tạm thời quên tôi thế nào? ấy sớm hay muộn vẫn nhớ ra tôi với Tiểu Tinh, dù sao quan hệ huyết thống là vĩnh viễn cũng chém đứt."

      Bỏ lại những lời này, Hoắc Kỷ Thành lên xe rời .

      Lưu lại Cố Nam Châu vẻ mặt ngốc lờ mờ, quan hệ huyết thống? Có ý gì? Tần Lạc cùng ai có quan hệ huyết thống?

      Từ đầu cũng dám suy nghĩ phương diện nào đó, điều này sao có thể? Năm nay Hoắc Gia Tinh sáu tuổi, nếu nó là con trai của Tần Lạc, vậy ấy cùng Hoắc Kỷ Thành từ sáu bảy năm trước quen nhau rồi hả?

      ! Đây căn bản lại thể nào!

      Nhưng nếu như phải , Hoắc Kỷ Thành như vậy có ý gì?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 280: Hôm nay nhóc con là cố ý?

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành rời , Tần Lạc mang Hoắc Gia Tinh đến khu vui chơi, vốn tưởng rằng nhóc Hoắc Gia Tinh xuất thân như vậy có hứng thú, kết quả ngoài dự liệu phát bé đặc biệt vui vẻ.

      "Chị, đây là lần thứ hai em đến khu vui chơi, hơn nữa hai lần đều là cùng với chị...!"

      "Ách..."

      Tần Lạc có chút ngu ngơ nhìn bé vài giây, có phải hay ! Ba người nhà của bé dẫn bé đến khu vui chơi sao?

      Dù sao trẻ con vẫn là trẻ con nha! Nên cần đến chỗ như thế giải phóng thiên tính. .

      Nghĩ đến đây, khỏi sờ sờ tóc Hoắc Gia Tinh, trong lòng nên lời là cảm giác gì, trong chua xót thêm chút đau lòng...

      Ngược lại vẻ mặt Hoắc Gia Tinh sao cả, giọng vẫn mềm dẻo đáng như thế: "Chị, Tiểu Tinh sao, Tiểu Tinh thích nhất cùng chị đến khu vui chơi."

      Tần Lạc: "... "

      Điều này bảo làm sao chấp nhận nổi?

      Giống như cái gì cũng thỏa đáng...

      "Vậy hôm nay chị cùng em chơi đùa vui vẻ nhé, em ra bất kỳ cầu gì chị đều đáp ứng em!"

      "Oa! lời định...!"

      Hoắc Gia Tinh nhất thời vui vẻ thôi, ánh mắt cũng cười cong thành trăng lưỡi liềm rồi.

      Tần Lạc cũng nghĩ quá nhiều, phải chỉ thỏa mãn nguyện vọng của đứa bé sao? Có thể có bao nhiêu khó khăn? Chỉ cần phải ba Tiểu Tinh, mình có cái gì phải lo lắng?

      Nhưng mà - -

      vẫn còn đánh giá cao định lực của mình, Hoắc Gia Tinh chơi hoàn toàn chính là khống chế nổi, hồi muốn chơi Yun-night Speed, hồi muốn chơi trò rớt xuống vuông góc...

      ngắn lại, phàm là trò chơi mạo hiểm kích thích tất cả bé đều phải thử, hơn n\ã có chút sợ hãi nào.

      Tần Lạc chỉ có thể kiên trì chơi cùng bé, mỗi lần chơi xong trò, đều phải đỡ vách tường đứng yên lúc, nếu đầu liền xoay vòng vòng ngừng...

      là trẻ con quá khỏe!

      "Chị, chị sao chứ?"

      " sao, chị chỉ là lâu chơi, cần thích ứng lúc."

      "Vậy chúng ta cùng chơi trò bậc thang trơn bóng nước ít kích thích nhất ? Nghe là từ chỗ rất cao nhanh chóng chảy xuống...! Chơi rất vui đấy!"

      "..."

      Tần Lạc đầu đầy vạch đen, nhóc con hôm nay là cố ý sao?

      ra, hôm nay Hoắc Gia Tinh quả có chút cố ý, nhưng nguyên nhân lại là vì ba nuôi Ước Hàn với bé trò chơi mang tính chất kích thích như vậy có khả năng kích động trí nhớ Tần Lạc...

      Nên bé mới dùng hết sức cầu Tần Lạc cùng bé chơi các trò chơi mang tính kích thích, cũng là muốn mượn cơ hội này làm cho Tần Lạc nhớ ra chuyện trước kia.

      Có thể dụng tâm lương khổ.

      Mấy giờ tiếp theo, Tần Lạc chỉ cảm thấy mắt hoa chóng mặt, tìm quán cà phê ngồi xuống liền muốn hoạt động rồi.

      Hoắc Gia Tinh có chút chột dạ nhìn mẹ đối diện: "Chị, có phải chị thoải mái ?"

      Tần Lạc nhàn nhạt nâng mi, nhóc con biết áy náy rồi hả?

      " có, chị ngồi lúc tốt rồi."

      "A...."

      Dừng vài phút, Hoắc Gia Tinh cắn ống hút lại mở miệng: "Chị, chị còn nhớ chuyện lần trước mang em đến khu vui chơi ?"

      Tần Lạc lắc đầu: " nhớ."

      Nghe được trả lời, Hoắc Gia Tinh nhất thời cúi xuống đầu, trong lòng thở dài: Ai... Lại bị ba nuôi lừa rồi.

      Tần Lạc nhìn dáng vẻ của bé trong lòng mơ hồ lướt qua chút đành lòng, nhưng trong lòng hiểu mình thể mềm lòng với bé, ngay từ đầu chưa từng suy nghĩ phải làm mẹ kế của bé, cho nên dừng ở đây tốt rồi.

      ****

      Trong phòng họp tầng 59 "tập đoàn Đế An".

      Hoắc Kỷ Thành cúi đầu nhìn con trai gửi tin nhắn đến: Ba, mẹ vẫn chưa nhớ ra.

      Nhìn thấy mấy chữ này, Hoắc Kỷ Thành có thể cảm giác được khó chịu trong lòng con trai, giống như bản thân , nhưng giờ phút này cần phải kiên cường, thể tiếp sức cho con trai.

      Lập tức gửi tin nhắn lại: sao, sớm hay muộn mẹ nhớ ra, chúng ta phải có lòng tin vào mẹ con.

      【Vâng. 】

      "Tứ thiếu, đối với hợp tác lần này?"

      Giang Ánh Tuyết thấy Hoắc Kỷ Thành mở điện thoại di động ra, nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

      Ở trong ấn tượng của , Hoắc Kỷ Thành bao giờ trong lúc làm việc mà phân tâm làm việc cá nhân, hôm nay là thế nào?

      Tần Lạc phải quên rồi sao? bây giờ gửi tin nhắn cho ai? Chẳng lẽ là Tiểu Tinh?

      Trong lúc này, trong đầu Giang Ánh Tuyết loé lên rất nhiều nghi vấn, nhưng ta lại có biện pháp hỏi ra, hôm nay đến đây hoàn toàn là vì chuyện công việc.

      Từ sau khi biết Tần Lạc quên Hoắc Kỷ Thành, ta tìm bác qua, ta bày tỏ mình vẫn muốn gả cho Hoắc Kỷ Thành, hi vọng bác có thể thầm ủng hộ mình, còn lại bản thân ta tự hành động, đây đối với nhà họ Giang mà cũng là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện, ông cụ nhà họ Giang tự nhiên đáp ứng.

      Hoắc Kỷ Thành để điện thoại di động xuống, ngước mắt nhìn Giang Ánh Tuyết đối diện ngồi ngay ngắn sofa: "Bản kế hoạch này cũng tệ lắm! Nhưng chi tiết vẫn còn có khiếm khuyết, cứ như vậy gia nhập thị trường nhật định làm được."

      Giang Ánh Tuyết cũng biết nghiêm cẩn về phương diện công việc, vội vàng : "Trở về em lại tìm người phòng kế hoạch thay đổi, cùng sửa chữa hoàn thiện sau đó em lại đến."

      Hoắc Kỷ Thành bưng chén trà bàn nhấp ngụm: " cần, sau khi sửa chữa xong trực tiếp gửi vào hòm thư của tôi."

      Giang Ánh Tuyết dừng chút: "Nhưng... ngộ nhỡ lại có vấn đề khác sao? Gặp mặt phải càng tốt hơn sao?"

      Hoắc Kỷ Thành nhàn nhạt nâng mi: "Lại còn có vấn đề khác?"

      Giang Ánh Tuyết bị ánh mắt sắc bén rét lạnh của làm cho toàn thân chợt lạnh, nếu sau khi sửa chữa lại còn có vấn đề khác chỉ sợ Hoắc Kỷ Thành liền chướng mắt phương án của các đưa ra rồi...

      "Em phải có ý này, em..."

      " , chỉ có lần cơ hội cuối cùng."

      "..."

      Giang Ánh Tuyết còn muốn cái gì đều bị nghẹn ngào ở trong cổ họng, thêm nữa có vẻ mình chuyên nghiệp mà dụng tâm kín đáo rồi.

      Trước khi , nổi lên dũng khí : "Kỷ Thành, buổi tối có thời gian cùng ăn cơm ? Chúng ta... vẫn là bạn bè đúng ?"

      ta gắng sức cắn ra hai chữ "bạn bè" này, chỉ là vì muốn cho Hoắc Kỷ Thành cảnh giác với ta.

      Hoắc Kỷ Thành đứng dậy: "Buổi tối tôi còn có việc."

      Giang Ánh Tuyết có cảm giác bị người ta đánh cái tát, ta hiểu mình rốt cuộc có chỗ bằng Tần Lạc kia hả?

      Lại làm cho đến bây giờ Kỷ Thành thấy cái tốt mình, chẳng lẽ Tần Lạc ở phương diện câu - dẫn đàn ông hơn so với mình sao?

      ...

      Buổi chiều.

      Trong lòng Giang Ánh Tuyết phiền muộn ngốc ở công ty, sau khi đưa phương án kế hoạch cũng rất ràng ta hẹn bạn bè dạo phố.

      Phụ nữ mà! Tâm tình tốt chỉ thích mua sắm để phát tiết, như vậy là phương thức trực tiếp nhất cũng là hữu hiệu nhất!

      dạo đến cửa hàng quần áo thời trang, Giang Ánh Tuyết kinh hỉ phát dì Phương cũng ở đây, ta vội vàng qua nhiệt tình chào hỏi: "Dì Phương!"

      Khi Phương Lệ Hoa nhìn thấy Giang Ánh Tuyết cũng đặc biệt vui vẻ: "Ánh Tuyết! Khéo như vậy!"

      Giang Ánh Tuyết bước lên phía trước: "Dì Phương, dì mặc như vậy là đẹp! Nổi bật cả người làm trẻ hơn vài tuổi, chúng ta ở cùng chỗ, người ngoài nhất định cho rằng là chị em đấy!"

      Trình tiểu thư đứng ở bên cạnh Giang Ánh Tuyết vội vàng vuốt mông ngựa : "Còn phải sao! Tôi nhìn hai người giống như là chị em!"

      có người phụ nữ nào thích người khác khen mình trẻ, nhất là phụ nữ lớn tuổi, đặc biệt thích nghe như vậy.

      Phương Lệ Hoa nhất thời cười đến khép được mắt: "Các con chỉ biết ngọt!"

      Người phục vụ ở bên cạnh thấy thế, cũng nịnh nọt : "Phu nhân, đúng là phải Giang tiểu thư cùng Trình tiểu thư ngọt, toàn thân người mặc này cùng đứng cạnh các ấy quả giống chị em!"

      Thủ đoạn marketing mà! Ai biết ?

      Phương Lệ Hoa soi gương, bà cũng rất hài lòng bộ này, vui vẻ : "Mấy bộ này đều bọc lại cho tôi."

      Người phục vụ vội vàng cười : "Phu nhân, người tinh mắt!"

      bộ quần áo thời trang xa xỉ như loại này ít nhất cũng cần phải hơn mười vạn, gặp được người khác hào sảng duy nhất liền lấy lòng mua mấy bộ, người phục vụ đương nhiên vui vẻ rồi.

      Sau khi quẹt thẻ xong, Giang Ánh Tuyết chủ động : "Dì Phương, hiếm khi chúng ta gặp ở đây, bằng uống ly coffee ?"

      Tâm tình Phương Lệ Hoa hôm nay rất vui vẻ, hơn nữa bà vẫn rất có hảo cảm với Giang Ánh Tuyết, liền đồng ý: "Được!"

      đường đến tiệm cà phê, Trình tiểu thư rất biết điều tìm lý do chuồn trước, ta là bạn của Giang Ánh Tuyết, đương nhiên biết vẫn rất muốn trở thành con dâu của Phương Lệ Hoa, nếu bản thân cảm thấy kẹp ở giữa hai người làm bóng đèn đó chính là kẻ ngốc.

      ...

      Sau khi chuyện việc nhà xong, Giang Ánh Tuyết coi như lưu tâm : "Dì Phương, cháu nghe sau khi Tần Lạc xảy ra tai nạn xe cộ quên Kỷ Thành, cũng biết là giả."

      Phương Lệ Hoa dám tin ngẩng đầu nhìn về phía ta: "Cháu con hồ ly tinh kia quên A Thành?"

      Giang Ánh Tuyết gật đầu: "Cháu cũng là nghe , nhưng lần trước cháu từng gặp qua ta lần, hình như là nhớ ra rất nhiều chuyện."
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 281: màn nguy hiểm

      Phương Lệ Hoa nhấp ngụm cà phê: "Còn có chuyện này? Tin tức của cháu từ đâu ra có thể tin được ?"

      Giang Ánh Tuyết dám ra , đành phải hàm hồ suy đoán: "Dì Phương, đời này có bức tường nào bị gió lùa, nếu Tần Lạc mất trí nhớ, người ngoài sớm hay muộn cũng biết."

      Phương Lệ Hoa ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, nên có hỏi lại, như thế, con trai của bà có thể mượn cơ hội lần này chia tay hoàn toàn với ta rồi.

      là tin tức vô cùng tốt!

      "Ánh Tuyết, cháu cho dì Phương biết, cháu vẫn thích A Thành chứ?"

      "Dì Phương, trong lòng cháu... từ đầu đến cuối đều chỉ có mình Kỷ Thành, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, chỉ sợ... ông cụ tiếp nhận cháu nữa."

      xong câu đó, Giang Ánh Tuyết tủi thân cúi đầu xuống.

      Phương Lệ Hoa thương tiếc cầm tay ta: "Ánh Tuyết, chuyện kia thể hoàn toàn trách cháu, ngay cả bác cũng hiểu đạo lý bác trai làm sao có thể ? Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bác trai Hoắc con sớm nhìn thấu em con là người như thế nào, tâm cơ của ta thể bằng người thường được, hơn nữa cũng dùng ở chính đạo, lần này con cả hoàn toàn còn hi vọng, chỉ sợ em con cũng ngốc nổi ở nhà nó nữa."

      đến Giang Ánh Thần, vẻ mặt Phương Lệ Hoa cũng khó chịu cùng khinh thường, lúc trước nếu ta đùa giỡn như vậy, chỉ sợ Ánh Tuyết sớm gả cho A Thành, sao cần chờ đến bây giờ?

      Giang Ánh Tuyết hơi hơi rũ mắt: "Dì Phương, cám ơn dì tin tưởng con như vậy, từ con hợp với em , nhưng bất luận thế nào con cũng ngờ nó vì lợi ích bản thân mà bày khổ nhục kế với con, là con xem thường nó."

      Phương Lệ Hoa tiếp lời: "Còn phải sao! Đều đốt nhau sao quá gấp! Bắc thấy em con hoàn toàn quan tâm chút tình chị em của các con."

      Giang Ánh Tuyết buồn phiền uống ngụm cà phê đen, chỉ cảm thấy đáy lòng đau khổ.

      Đối với Giang Ánh Thần, bây giờ muốn chút tình cảm chị em với nó, từ lúc nó bày khổ nhục kế hãm hại mình, tâm hoàn toàn chết.

      Cho nên lần này, bận tâm bất cứ mặt mũi nó nữa!

      ...

      Sau khi tạm biệt Giang Ánh Tuyết, Phương Lệ Hoa liền gọi điện thoại cho con trai, thẳng vào vấn đề hỏi: "A Thành, con hồ ly tinh kia có tiếp tục dây dưa với con chứ?"

      Nghe thấy mẹ gọi Tần Lạc như vậy, mi tâm Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt.

      "Mẹ, Tần Lạc là tốt, con hy vọng người có thành kiến với ấy. Còn nữa, ấy là mẹ ruột của Tiểu Tinh, cũng là người phụ nữ đời này con thể cưới."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành rất khẳng định, mặc kệ trong nhà phản đối thế nào, muốn kết hôn Tần Lạc lòng thay đổi.

      Phương Lệ Hoa thiếu chút nữa tức chết: "A Thành, rốt cuộc con hồ ly tinh kia thi triển tà thuật gì với con? Làm còn quyết lòng với ta như vậy?"

      Thái độ Hoắc Kỷ Thành vẫn như cũ: "Mẹ, xin mẹ cần ở trước mặt con chửi bới mẹ ruột của con trai con, con tin tưởng Tiểu Tinh cũng muốn nghe thấy bà nội nó nhất mẹ bé như vậy."

      Phương Lệ Hoa bị lời con trai làm cho nghẹn họng: "Người phụ nữ kia phải quên con rồi sao? Nếu quên con nên hoàn toàn buông tay! ta thích hợp làm mẹ Tiểu Tinh, hơn nữa, nhà của chúng ta cũng cho phép loại phụ nữ xuất thân như vậy tiến vào cửa nhà của chúng ta!"

      Hoắc Kỷ Thành rất đau đầu, biết làm sao mẹ có thể có thành kiến lớn với Tần Lạc như vậy, nhưng dù vậy, cũng dễ dàng buông tha.

      "Mẹ, người điều tra ấy?"

      "Mẹ điều tra thế nào? Chẳng lẽ làm mẹ con nên biết con mẹ kết giao với hạng phụ nữ gì sao?"

      Phương Lệ Hoa đúng lý hợp tình, bà đương nhiên trực tiếp khai Giang Ánh Tuyết ra.

      Hoắc Kỷ Thành có nghi ngờ khác, nhưng giọng càng kiên định: "Mẹ, con tôn trọng người, ở trong cảm nhận của con với Tiểu Tinh, mẹ vẫn luôn là người mẹ và bà nội tốt, nhưng về chuyện Tần Lạc, hình như mẹ hoàn toàn thay đổi bản thân, còn tao nhã cùng ung dung như trước nữa."

      Lời con trai làm cho Phương Lệ Hoa hít vào hơi, đợi bà mở miệng, lại nghe thấy con trai : "Con muốn thất vọng với người mẹ mình kính , càng hi vọng Tiểu Tinh thất vọng với bà nội bé nhất, mẹ là người than quan trọng nhất của con với Tiểu Tinh, con hy vọng xa vời mẹ có thể lập tức thích Tần Lạc, nhưng ít ra phải khách quan hiểu con người ấy, mà phải mặt mang thành kiến."

      Sắc mặt Phương Lệ Hoa nhất thời có chút nhịn được, ra xuất thân của bà cũng tốt, từ sau khi gả cho Hoắc Quốc An, bà cố gắng khiến cho mình dung nhập vào xã hội thượng lưu, vì thế vẫn học tập những phu nhân nhân vật nổi tiếng trong vòng nên có dáng vẻ...

      May mà điều kiện bản thân bà tốt, cho nên đến năm năm liền hoàn toàn dung nhập vào vòng thượng lưu, hơn nữa tính tình bà thông minh thức thời, hiểu được tiến lui, rất nhanh liền ai dám đùa cợt thân phận của bà, ngược lại dẫn đến đám theo...

      Theo Hoắc Quốc An nhiều năm như vậy, để cho hoa tâm đại cây cải củ của ông kiếm chế tính phóng đãng về sau đặt ở thân mình, chút thủ đoạn nhất định được.

      Ở trong vòng nhà giàu có lâu, bà quên mình cũng từng là phụ nữ xuất thân được tốt...

      Có lẽ chính bởi vì thế, bà mới càng muốn Tần Lạc vào cửa, bởi vì nhìn thấy ta phải luôn nhắc nhở mình nhớ lại toàn bộ chuyện qua.

      Nhưng nghĩ đến con trai cùng cháu trai bảo bối, bà lại có chút do dự, bọn họ là chỗ dựa vào duy nhất bây giờ của bà, tính cách con trai rất ràng, hôm nay có thể ra lời như vậy, chỉ sợ...

      "A Thành, con vì người phụ nữ kia mà ầm ĩ vui với mẹ sao?"

      "Mẹ, người từng hỏi Tiểu Tinh muốn người mẹ như thế nào chưa? Mới trước đây con rất hạnh phúc, bởi vì có người ở bên cạnh, có che chở, đầy quan tâm với bé. Chính là bởi vì như vậy, con mới càng nên vì con của con tìm mẹ ruột của bé về."

      Hoắc Kỷ Thành hiểu lấy tình, động lấy lí.

      Rốt cục Phương Lệ Hoa có chút động tâm: "Mẹ đương nhiên suy nghĩ vì cháu trai bảo bối của mẹ, vợ tương lai của con cũng cần phải đối xử tốt với Tiểu Tinh mới được."

      Hoắc Kỷ Thành thở dài tiếng: "Mẹ, người cảm thấy mẹ kế có thể so được với mẹ ruột của mình sao? Thôi, tự bản thân mẹ đến hỏi Tiểu Tinh ! Bé sáu tuổi, con là đứa tré cái gì cũng hiểu nữa rồi."

      xong, trực tiếp cúp điện thoại.

      Phương Lệ Hoa sửng sốt vài giây, mặc dù trong lòng vẫn khó chịu, nhưng lời còn trai cuối cùng quả làm bà xúc động, từ xưa đến nay có rất ít mẹ kế đối xử tốt với con vợ trước của chồng, mặc dù Ánh Tuyết từng bảo đảm với mình coi Tiểu Tinh như con mình sinh...

      Nhưng Tiểu Tinh căn bản là thích Ánh Tuyết, mỗi lần thái độ đều rất lạnh nhạt với Ánh Tuyết, cứ tiếp tục như vậy mãi, đến khi Ánh Tuyết có con của mình, khó tránh khỏi còn tình cảm mãnh liệt lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của Tiểu Tinh...

      cách khác, về sau Tiểu Tinh trở thành đứa trẻ đáng thương có mẹ...

      Trong lòng bà bắt đầu có chút dao động rồi...

      *****

      Khu vui chơi.

      Tần Lạc mua hai cây kem, đưa cho Tiểu Tinh cây: "Hành trình khu vui chơi hôm nay hoàn toàn kết thúc a...! Muốn ăn cái gì? Chị đưa em ."

      Hoắc gia Tinh liếm chút kém ngon ngọt vào trong miệng: "Ưm... Buổi tối để ba mời chúng ta ăn cơm !"

      Tần Lạc nhìn bé cái: "Mời chị ăn cơm thôi, Tiểu Tinh em muốn cùng ăn cơm với ba em, chị đưa em qua đó."

      Hoắc Gia Tinh bẹp miệng : "Em muốn cùng ăn cơm với chị và ba cơ."

      Tần Lạc ở trong lòng thở dài, sao thằng nhóc này cứ muốn mình với ba bé cùng ở chỗ chứ?

      Đây là muốn cái gì?

      "Chị chơi với em cả ngày, quá mệt mỏi! Để hôm nào được ?"

      "Chị lại muốn lừa em."

      Hoắc Gia Tinh mới phải kẻ dễ bắt nạt, vừa nghe liền biết Tần Lạc có chủ ý gì.

      trán Tần Lạc đầy vạch đen, thằng nhóc này quá thông minh ?

      "Chị , em thấy chúng ta chơi nhiều trò kích thích như vậy, chân chị sớm mềm nhũn rồi."

      "Vậy em mời chị ăn cơm !"

      "..."

      Cuối cùng, Tần Lạc vẫn cùng Hoắc Gia Tinh đến tiệm cơm Tây, đương nhiên để cho bé trai sáu tuổi thanh toán tiền, vừa mới chuẩn bị gọi người phục vụ tính tiền, người đàn ông nào đấy muốn nhìn thấy xuất rồi.

      Ánh mắt Hoắc kỷ thành sáng quắc: "Cảm ơn em hôm nay cùng chơi với Tiểu Tinh ngày."

      Từ đầu Tần Lạc nhìn : " có việc gì, nếu bữa cơm này mời, vậy chúng ta liền hết nợ rồi."

      muốn để cho Hoắc Kỷ Thành thiếu tình người của mình.

      Hoắc Kỷ Thành nhìn động tác cầm lấy túi sách chuẩn bị rời , cũng đứng dậy theo: " đưa en xuống."

      Tần Lạc xua tay: " cần, đưa Tiểu Tinh trở về ! Chơi ngày, chắc bé mệt mỏi rồi."

      Nhưng Hoắc Kỷ Thành vẫn kiên trì đưa , Tần Lạc có chút phản cảm, thế cho nên lúc đến bên dìa đường chú ý tới phía sau có chiếc xe chạy nhanh đến.

      Nghìn cân treo sợi tóc - -

      Hoắc Kỷ Thành kéo mạnh vào trong lồng ngực của mình...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :