1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 272: Có bạn trai

      Tần Lạc do dự vài phút, gửi tin nhắn cho Cố Nam Châu.

      【Tối nay trường đại học F cũ của tôi tổ chức lễ kỹ niệm tròn 30 năm ngày thành lập, về chuyện hẹn tối hôm qua, có thể di chuyển đến tối mai ? Bởi vì tôi hẹn với bạn cùng phòng phải đến trường học, xin lỗi!】

      Sau khi gửi , trong lòng Tần Lạc yên cùng đợi...

      Đối với cố Nam Châu, tâm tình thực rất phức tạp...

      Vừa rồi vốn định để cho Tử Ninh quyết định giúp bản thân mình, nhưng cậu ấy cũng đúng, chuyện tình cảm còn phải tuân theo trái tim mình, dù sao cậu ấy phải mình, thể giúp bản thân mình quyết định.

      Huống chi bây giờ cậu ấy vẫn còn loạn cắt đứt được...

      Ngay lúc sợ sệt ngẩn người, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, khi nhìn thấy là Cố Nam Châu gọi điện đến, sợ tới mức suýt nữa cầm nổi điện thoại di động.

      "Alo?"

      " đưa em đến đại học F được ?"

      "Ách... xong việc rồi hả ?"

      "Chỉ cần em bằng lòng gặp , ước định giữa chúng ta vẫn giữ lời như cũ."

      Cố Nam Châu xong câu đó, hai đầu điện thoại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, trong lúc này, yên tĩnh có thể nghe được tiếng hít thở đây đó...

      Đầu Tần Lạc đầy vạch đen, xem ra trốn tránh cũng dùng được rồi.

      "Ừ."

      "Được, lập tức đến cửa nhà em."

      "..."

      Để điện thoại di động xuống, Tần Lạc ngơ ngẩn phát ngốc, đây là đồng ý sao? Đồng ts làm bạn của Cố Nam Châu? Có phải quá qua loa ?

      Nhưng như vậy cũng được, bên Hoắc Kỷ Thành kia có thể hoàn toàn cự tuyệt rồi.

      Ngược lại trong lòng Tần Lạc nghĩ rất tốt...

      *****

      Khi Cố Nam Châu đưa Tần Lạc đến cửa đại học F Đường Từ Từ cũng vừa đến, lúc nhìn thấy hai người bọn họ cười hề hề : "Lạc Lạc, bạn trai cậu rất đẹp trai!"

      Vẻ mặt Tần Lạc trong nháy mắt được tự nhiên, vẫn có chút thích ứng được thân phận mới này.

      Nhưng Cố Nam Châu lại biểu rất bình tĩnh: "Xin chào! Tôi tên là Cố Nam Châu."

      Trong lòng Đường Từ Từ khỏi cảm khái, ánh mắt Tần Lạc lựa chọn đàn ông đúng là thể chê, người đàn ông ở trước mắt khiêm tốn tao nhã, bất luận là từ dáng người cao, tướng mạo hay là khí chất, đều là chất lượng tốt...

      "Oa! Lạc Lạc cũng là cậu hạnh phúc nha! Có bạn trai cùng khối tham gia tiệc tối lễ kỷ niệm tròn 30 năm trường thành lập."

      Lời này Đường Từ Từ phát ra từ nội tâm, bây giờ chính là người phụ nữ của Liên tấn Nghiêu thể lộ ra ngoài ánh sáng, có tư tưởng tự do, cũng có tự do thân thể...

      đâu đều phải xin phép với ta, ở trước mặt ta thể được tính cách của mình, cũng thể phản kháng, hoàn toàn chỉ là búp bê rối gỗ...

      Nghĩ vậy, môi bất giác nổi lên chua sót có cũng được mà có cũng chẳng sao, lập tức trôi .

      Tần Lạc đúng lúc nhìn thấy chút cảm xúc ấy của Đường Từ Từ, lại liên tưởng đến tình cảnh trước mình nhìn thấy, chỉ sợ Từ Từ với người đàn ông kia quan hệ đơn giản!

      Nhưng thân là người ngoài cuộc, cũng biết phải cái gì, Từ Từ cho mình nhất định trong đó ấy có nỗi khổ riêng, mình cưỡng ép hỏi cũng có ý nghĩa gì.

      "Đâu có! Cố... ấy chỉ đưa mình đến mà thôi."

      Tần Lạc thiếu chút nữa thốt ra "luật sư Cố", kịp thời sửa lại miệng.

      Ai ngờ Cố Nam Châu tiếp: "Chúng ta ăn cơm trước! Nếu chịu được đến khi tiệc tối bắt đầu."

      đợi Tần Lạc cái gì, Đường Từ Từ vui vẻ vỗ tay: "Được! Dựa theo quy củ phòng ngủ chúng tôi, đều phải mời cơm!"

      Cố Nam Châu mỉm cười: "Được."

      Tần Lạc: "..."

      Vốn muốn cùng ăn lẩu cay với Đường Từ Từ, có Cố Nam Châu ở đây, ba người tìm quán cơm gọi đồ ăn ăn cơm.

      Trong lúc, Đường Từ Từ phát huy đầy đủ tiềm chất bát quái của ấy, hỏi Cố Nam Châu rất nhiều vấn đề.

      " với Lạc Lạc làm thế nào quen nhau vậy?"

      "Chúng tôi là bạn cùng thời trung học."

      "Oa! Giỏi như vậy! Tìm bạn học cùng là đáng tin nhất rồi! Cho nên có phải từ thời trung học bạn học Cố thầm mến Lạc Lạc nhà chúng tôi rồi đúng ?"

      "... Đúng vậy."

      Nghe câu trả lời thế, Tần Lạc vừa mới uống ngụm sữa chua thiếu chút nữa phun ra ngoàiy, sau đó vẻ mặt dám tin nhìn về phía Cố Nam Châu: " linh tinh gì vậy! Thời trung học ràng có bạn mà."

      đầu Cố Nam Châu lướt qua mấy đường vạch đen: "Tô Tình phải bạn của , chỉ là chơi chung với từ đến lớn mà thôi."

      Đối với lời giải thích của , Tần Lạc cũng nghĩ nhiều, dù sao chuyện cũng qua lâu như vậy, hơn nữa lúc ấy lòng dạ tập trung vào học tập, chỉ là nghe bạn bè xung quanh có bạn , cụ thể cũng ràng lắm.

      "Ách..."

      Đường Từ Từ vội vàng chuyển hướng đề tài: "Ha ha... Vấn đề này là quá khứ! Bạn học Cố bây giờ làm ở đâu vậy?"

      Cố Nam Châu khẽ nhấp ngụm trà: "Cùng bạn bè mở ra văn phòng luật sư."

      Đường Từ Từ nhất thời há to mồm: "Ta ! Lợi hại như vậy!"

      Cố Nam Châu cũng rất khiêm tốn: " tồi."

      Tần Lạc ở bên lên tiếng, mặc dù ở chung với Cố Nam Châu hề tính là nhiều, nhưng đại khái hiểu cá tính của , ôn tồn, khiêm tốn mà phô trương...

      Đây là điểm thích nhất.

      Đường Từ Từ chưa từng tìm hiểu về giới luật sư, cho nên còn biết danh tiếng của Cố Nam Châu có bao nhiêu lớn, mãi đến sau đó lâu từ miệng Liên Tấn Nghiêu biết, mới biết được rốt cuộc Cố Nam Châu có bao nhiêu lợi hại...

      Ba người hàn huyên liền về phía hội trường trường đại học F, sắp đến thời điểm Tần Lạc mới ý thức Cố Nam Châu vẫn cùng với các ...

      Quẫn...

      Tiêu Tiêu với Diêu San San ở cửa hội trường chờ hai , khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Tần Lạc khỏi giật mình liên tục: "Ai ôi! Tần Lạc mới mấy ngày cậu kết giao bạn trai mới rồi hả?"

      Lời này là của Diêu San San , trong giọng của ràng có ghen tỵ.

      Tiêu Tiêu vội vàng hoà giải: "Vẫn là lần đầu tiên thấy Tần Lạc mang bạn trai đến, đợi sau khi tiệc tối kết thúc cậu trai đẹp cần phải mời mấy người chúng tôi uống chén mới được."

      Cố Nam Châu cong môi: "Đương nhiên."

      Tần Lạc cũng có để ý lời của Diêu San San, ở cùng căn ký túc xá bốn năm, sớm biết ấy là người hay chuyện làm cho người ta rất thoải mái.

      Nếu lấy việc so đo với ấy, vậy mệt chết được...

      ...

      Tiệc tối lễ kỷ niệm rất náo nhiệt, người đứng ra tổ chức của trường học mời ít học sinh ưu tú tốt nghiệp trở về chuyện, đa phần đều là người tinh cùng thành công thương trường.

      Cho nên, cho dù có rất nhiều người được mời, cũng nhao nhao chạy về trường học, đều muốn nhìn thấy phong thái học trưởng, càng có người còn muốn mượn cơ hội này tìm được chút cơ hội làm ăn...

      Sở dĩ Diêu San San trở về gấp, ấy cũng phải muốn tìm được cơ hội làm ăn, mà là nghĩ có thể gặp được "Còn rùa vàng" .

      Trường hợp này! Những tinh trong thương giới này lại là học trưởng của mình, dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp để tiếp cận, chừng còn có thể bởi vậy được ai đó nhìn tới...

      Ôm phân mục đích này, tối nay Diêu San San cố ý ăn mặc tỉ mỉ, toàn thân váy dài đỏ thẫm cổ chữ V đến gối, giày cao gót màu xám bạc hở mõm được chạm khắc, cao chí ít 12 centimeter, nhưng chân ấy giống như đất bằng.

      Gương mặt tinh xảo thanh nhã, môi đỏ phấn nộn, nhất là khi ấy khẽ cắn môi dưới, đó chính là cái gợi cảm ***...

      Lòng dạ Tư Mã Chiêu này, ba người các liếc thấy cái biết, nhưng ai cũng vạch trần, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, cần gì phải quản chuyện người khác?

      Quần áo của Đường Từ Từ với Tần Lạc đều rất bình thường như làm, người trước là vì kim chủ cố ý dặn; người sau là vì ngay từ đầu nghĩ tới phải ăn mặc tỉ mỉ.

      vào, Tiêu Tiêu : "Tần Lạc, Đường Từ Từ, hai ngươi chắc phải biết tối nay có vũ hội chứ? Hai ngươi ngay cả váy cũng mặc?"

      Tần Lạc nhìn thoáng qua chiếc váy của mình: " phải mình mặc váy sao?"

      Tiêu Tiêu trợn trừng mắt: "Con người cậu cũng quá nghề nghiệp ? Mặc như vậy làm còn được, đến tham gia lễ mừng tiệc tối ..."

      Cố Nam Châu nhàng cầm tay Tần Lạc, mặt mày lạnh nhạt: "Mặc kệ Lạc Lạc mặc cái gì, tối nay ấy cũng là nữ vương độc nhất vô nhị của tôi."

      Hai gò má Tần Lạc tự chủ được đỏ lên, còn đỏ đến chỗ tận mang tai...

      Diêu San San cười tiếng: "Trong mắt người tình đều là Tây Thi!"

      Đường Từ Từ kéo kéo quần váy của mình: "Mình rất ít có thói quen mặc váy! Hơn nữa mình cũng biết khiêu vũ..."

      Vận mệnh của nằm trong tay người đàn ông kia, có tư cách cũng có tâm tình khiêu vũ với người đàn ông khác, bị ta biết, chịu khổ lại là mình...

      Nghĩ đến cái người đàn ông bá đạo kia, trong lòng tiếng động thở dài.

      Tiêu Tiêu có chút bất đắc dĩ với hai : "Tần Lạc cố gắng ăn mặc là vì có bạn trai, Đường Từ Từ cậu như vậy... Làm cho mình cái gì cho phải đây? Tối nay nam sĩ tinh đến cũng ít, chừng người trong đó chính là bạch mã hoàng tử định trong vận mệnh của cậu?"

      Khóe môi Đường Từ Từ lên nụ cười khổ: "Bạch mã hoàng tử? Mình chưa bao giờ hy vọng xa vời như vậy."

      Diêu San San cười : "Coi như có chút hiểu bản thân mình!"

      Tiêu Tiêu lườm cái: "Diêu San San mồm cậu tích đức chút được ? Nếu Từ Từ ăn mặc cùng trang điểm vào cũng thua cậu đâu!"

      Diêu San San lập tức phục, vừa muốn bị Đường Từ Từ ngăn lại, "Được rồi! Tiệc tối sắp bắt đầu, chúng ta vào thôi!"

      Tiêu Tiêu thở dài.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 273: Sắp kích nổ ghen tuông

      Đối với cục diện như vậy, Tần Lạc cũng biết cái gì nữa, hiểu cá tính Đường Từ Từ, nếu đương muốn truy cứu, các nhiều nữa cũng vô dụng.

      đường vào, Cố Nam Châu đều rất thân sĩ che chở bên cạnh Tần Lạc, tránh cho bị người khác đụng vào hoặc là lách đến. . .

      Tiệc tối tiến hành đến giữa buổi vũ hội mà tất cả mọi người chờ mong bắt đầu, các có mặt dường như đều là trang phục lộng lẫy, đều muốn ở tối nay hấp dẫn chú ý của mấy người tài trẻ tuổi.

      Tiêu Tiêu với Diêu San San từ sớm bắt đầu tìm kiếm mục tiêu đêm nay, sau đó với bạn nam song song nhập vào sân nhảy, Tần Lạc với Đường Từ Từ lại hoàn toàn có suy nghĩ về mặt này.

      người là có bạn trai ở bên cạnh, người còn lại là sợ uy hiếp của người đàn ông nào đó, dám có quá nhiều tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác. . ..

      Vũ hội vừa mới bắt đầu khoảng mười phút, Cố Nam Châu làm ra tư thế mời với Tần Lạc, Tần Lạc thào mở miệng: "Quần áo đêm nay của em thích hợp ôi chao, ai, ôi..."

      Con ngươi đen thâm tình của Cố Nam Châu nhìn : "Ở trong mắt , mặc kệ em mặc gì, đều là đẹp nhất."

      Mặt Tần Lạc "Roạt" cái đỏ đến mang tai, chỉ trách ánh mắt người đàn ông nào đó quá mức thâm tình, làm cho có cảm giác như bị lửa đốt...

      có chút khó xử liếc nhìn Đường Từ Từ ở bên cạnh, cứ như vậy vứt mình ấy ở đây dường như được tốt ôi chao, ai, ôi...

      Ngược lại Đường Từ Từ sao cả cười : "Ai nha! Nhanh ! Bầu khí đêm nay ngọt ngào như vậy nên hưởng thụ thời gian của hai người."

      Tần Lạc mỉm cười cái với : "Nhìn cậu vừa rồi, như có nhiều tâm ."

      Đường Từ Từ gật đầu: "Ừ, biết rồi!"

      Sau khi Tần Lạc với Cố Nam Châu vào sân nhảy, Đường Từ Từ vậy mà thấy được bóng dáng Liên Tấn Nghiêu, sợ tới mức giật mình cái, thiếu chút nữa cho rằng mình hoa mắt rồi.

      phải chứ!

      Mình với ấy tối nay muốn đến tham gia tiệc tối chúc mừng tròn 30 năm thành lập trường học, cũng gì thêm!

      có chút thất thần nghĩ lại, đúng lúc có người đàn ông đến gần: "Tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh mời nhảy điệu ?"

      Đường Từ Từ liếc mắt nhìn đối phương cái, diện mạo hào hoa phong nhã, toàn thân lộ ra cỗ nồng đậm phong độ trí thức, dáng vẻ lễ phép khiêm tốn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

      " xin lỗi, tôi..."

      còn chưa xong, cảm giác có cỗ mạnh mẽ hung hăng kéo mình qua đó.

      "..."

      Rất nhanh, Đường Từ Từ đụng vào trong ngực quen thuộc cái, dám tin mở to hai mắt, Liên Tấn Nghiêu... Sao lại ở chỗ này?

      Còn Liên Tấn Nghiêu lại là vẻ mặt tức giận nhìn người phụ nữ trong lòng, tối nay vốn có xã giao, sát giờ quyết định đến đây chính là vì trước mắt này...

      Kết quả, lại cùng người đàn ông khác liếc mày đưa tình?!

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc, Liên Tấn Nghiêu càng thêm khó chịu, khỏi phân trần kéo ra khỏi trường vũ hội.

      Đường Từ Từ bị kéo nhiều lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cổ tay lại càng đau đến mức nước mắt sắp phải chảy ra rồi...

      "Đau... Buông..."

      Mãi đến khi ra khỏi hội trường, Liên Tấn Nghiêu buồn bực bỏ tay Đường Từ Từ ra, ánh mắt như lửa: "Em chịu nổi tịch mịch như vậy sao? Đến nơi này câu - dẫn đàn ông ở phía sau lưng ?"

      Đường Từ Từ uất ức thôi, cắn môi dưới: "Em có..."

      Liên Tấn Nghiêu thấy hai mắt rưng rưng trong lòng nhất thời lướt qua chút đành lòng, nhưng lập tức lại lạnh giọng : " có? Chẳng lẽ mắt mù sao? Đường Từ Từ, em thấp hèn như vậy sao?"

      Đường Từ Từ cắn chặt môi dưới, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh nhưng cho nó rơi xuống, tâm tình trong nháy mắt hạ xuống đáy cốc...

      Liên Tấn Nghiêu càng tức giận khi thấy dáng vẻ giải thích của , tay phải gắt gao chế trụ cằm của : "Em làm thế này để câu - dẫn đàn ông à? Vừa thấy thương? Em làm cho ghê tởm!"

      Móng tay Đường Từ Từ đều đâm vào trong thịt, nhưng đau đơn của thân thể mang đến còn kém xa so với đau khổ trong lòng, vị trí nào đó trong tim giống như là bị người ta hung hăng đâm đao, máu tươi đầm đìa...

      dứt khoát chẳng muốn giải thích, giải thích có tác dung sao? ta căn bản là nghe mình...

      A!

      Độc đoán - -

      càng cái gì, càng làm cho Liên Tấn Nghiêu tức giận, càng cảm thấy là cố ý ở phía sau lưng mình đến trường học câu - dẫn đàn ông khác.

      "Lên xe!"

      Dưới cơn thịnh nộ Liên Tấn Nghiêu lưu tình chút nào ném Đường Từ Từ vào ngồi trong xe, sau đó bản thân cũng nhấc chân lên, xe vừa mới khởi động bao lâu, bảo lái xe mở nhạc lên đến mức lớn nhất, cũng nâng cửa kính chắn ở giữa lên...

      Đường Từ Từ có chút sợ hãi nhìn người đàn ông thịnh nộ trước mắt, trước cũng chuẩn bị ở xe làm cái kia với mình, nhưng bị làm nũng cự tuyệt rồi...

      Đêm nay, chỉ sợ là tránh khỏi ?

      Trong lòng vốn có chút giống , nhiều lần Liên Tấn Nghiêu cầu mình với số nơi phải ở phòng ngủ làm cái loại chuyện này, mặc dù trong lòng cự tuyệt nhưng bá đạo kháng cự được...

      May mà dịu dàng với mình, cũng làm cho có cảm giác khoẻ gì.

      Nhưng đêm nay...

      "Đừng... Ở trong này..."

      "Đường Từ Từ, đây là cái giá lớn đêm nay em lừa gạt !"

      "Ưm..."

      Sau đó, chính là chinh phục cùng bị chinh phục, hoàn toàn rơi vào tay giặc...

      *****

      Trong hội trường đại học F.

      Tần Lạc với Cố Nam Châu nhảy hết khúc nhạc xong phát Đường Từ Từ thấy nữa, gọi điện thoại cho ấy ai nhận, gửi tin nhắn cũng ai trả lời.

      khỏi có chút lo lắng...

      Cố Nam Châu cầm tay : "Nếu vừa rồi nhìn lầm, bạn cùng phòng kia của em hẳn là bị người đàn ông kéo ra ngoài rồi."

      Tần Lạc ngạc nhiên há mồm: "Cái gì? Bị người đàn ông kéo ra ngoài rồi sao?"

      Cố Nam Châu gật đầu: "Lúc xoay người đúng lúc thoáng nhìn, xem ra hai người bọn họ có quen nhau."

      Tần Lạc tiếp nữa, nghĩ đến tình cảnh mình nhìn thấy Đường Từ Từ ngày trước, còn suy nghĩ có phải ấy kết giao với bạn trai rồi ...

      Nhưng lần này gặp mặt nhìn thấy ấy, đáy mắt ấy thỉnh thoảng lộ ra nhàn nhạt đau thương chứng minh ấy có chuyện vui, chẳng lẽ là có quan hệ với người đàn ông kia?

      ấy hề đề cập đến người đàn ông kia, chỉ sợ... Quan hệ hai người phải là người đơn giản.

      Cố Nam Châu thấy cau mày khỏi trấn an : "Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, đừng suy nghĩ quá nhiều."

      Tần Lạc gật đầu: "Ừ."

      Cố Nam Châu dơ tay liếc nhìn đồng hồ: " còn sớm, đưa em trở về trước nhé?"

      Tần Lạc nhìn thoáng qua sàn nhảy, bóng dáng Tiêu Tiêu còn ở trong đó, nhưng Diêu San San biết đâu, nên cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Tiêu Tiêu: Mình về trước, trở về Thượng Hải nhớ cho mình biết trước, mời cậu ăn cơm.

      Sau đó, cùng Cố Nam Châu ra khỏi hội trường.

      ...

      Cùng thời gian.

      Trong văn phòng tổng giám đốc "Tập đoàn Đế An" tầng thứ 59, Hoắc Kỷ Thành liên tục mấy ngày đều tăng ca đến 11 giờ, mỗi khi muốn gọi điện thoại cho kia đều phải nhịn xuống, gần đây chuyện công ty quá nhiều, đa phần đều là đọng lại từ mấy tháng trước.

      Nhất là số hạng mục trải qua tay cả với cháu trai, bây giờ toàn bộ phải lập phương án thiết kế lần nữa, nghĩ lại mà đau cả đầu...

      Bỗng dưng, điện thoại cá nhân của đột nhiên vang lên, là Lâm Lạc Đông gọi đến.

      "A Thành, còn ở công ty tăng ca à?"

      "Ừ, có việc?"

      Hoắc Kỷ Thành có thể cảm giác rất ràng đầu kia điện thoại dừng chút, chuẩn bị mở miệng hỏi Lâm Lạc Đông mở miệng: "Gần đây cậu với Tần Lạc liên lạc gì hả?"

      Nghe cậu ta nhắc đến người phụ nữ của mình, Hoắc Kỷ Thành khó tránh khỏi có chút kỳ quái: "Sao bỗng dưng đến cái này?"

      Lâm Lạc Đông chi tiết: "Đêm nay mình ở tiệc tối chúc mừng đại học F tròn 30 năm ngày thành lập nhìn thấy ấy."

      Hoắc Kỷ Thành cũng thấy có gì kỳ lạ, biết Tần Lạc tốt nghiệp ở đại học F, tham gia lễ mừng cũng có gì đúng.

      " ấy cũng nhìn thấy cậu sao?"

      " có, mình thấy ấy cử chỉ thân mật với Cố Nam Châu."

      "Cố Nam Châu?"

      "Phải. Ngũ thiếu nhà họ Cố, luật sư Cố danh tiếng lẫy lừng mình đương nhiên nhìn lầm."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt mày: "Cử chỉ thân mật là có ý gì?"

      Lâm Lạc Đông ho tiếng: "Hai người cùng chỗ khiêu vũ có tính phải cử chỉ thân mật? Còn có, mình nhìn thấy hai người bọn họ dắt tay nhau..."

      Tay Hoắc Kỷ Thành cầm bút máy đột nhiên nắm chặt, như muốn bẻ gẫy nó...

      Cách bởi điện thoại, Lâm Lạc Đông cũng có thể
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 274: Người bị cắn hẳn là

      "Cậu xác định mình nhìn lầm?"

      Cách điện thoại, Lâm Lạc Đông cũng có thể cảm giác giọng trầm đáng sợ của Hoắc Kỷ Thành, ta rất khẳng định trả lời: "Mình xác định trăm phần trăm mình nhìn lầm."

      Hoắc Kỷ Thành chau mày, vốnanhmuốn hoãn lại vài ngày cho Tần Lạc chút gian riêng, kết quả lại cho người khác thời cơ lợi dụng!

      Điểm ấy là tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ!

      "Mình biết rồi."

      "OK! Mình xong, tự cậu nhìn mà làm !"

      xong câu đó, Lâm Lạc Đông cúp điện thoại, nhiều với A Thành câu nữa cũng sắp bị khí lạnh của cậu ta làm cho ảnh hướng...

      Hoắc Kỷ Thành để điện thoại di động xuống, mặt là mảnh u ám.

      *****

      Liên tục hai ngày, Cố Nam Châu này đều rất xứng chức bạn trai, chuẩn bị đưa đón cùng làm, Tần Lạc muốn để cho phiền phức như vậy, nhưng lại "Tiện đường".

      Điều này làm cho Tần Lạc biết phải cự tuyệt như thế nào...

      Thứ tư có chuyện gì nên cần đến công ty, vừa lúc rảnh rỗi ở nhà dọn dẹp lại phòng, cần nhìn thấy Cố Nam Châu, bỗng nhiên có cảm giác nhàng thở ra...

      càng nghĩ càng cảm thấy tâm lý này của mình rất kỳ lạ, người con giống vậy khi hãm nhập trong tình đều chỉ mong sao mỗi ngày ở cùng chỗ với bạn trai, nhưng có chút bài xích quá thân mật với Cố Nam Châu...

      Ngay cả mỗi ngày nhìn thấy đều cảm thấy rất có áp lực...

      phải bị bệnh gì chứ?

      người ngồi ở nhà suy nghĩ miên man, Tần Lạc rơi vào đường cùng nên gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh: "Tử Ninh, mình bỗng nhiên cảm thấy lần này sau khi xảy ra tai nạn xe mình có chút thích hợp rồi."

      Bùi Tử Ninh bị lời làm cho chẳng hiểu ra làm sao: " thích hợp? Cậu chỉ mất trí nhớ?"

      Tần Lạc lắc đầu: " phải, mình cảm thấy phương diện mình kết giao với đàn ông xuất ... chướng ngại rồi?"

      Bùi Tử Ninh càng hiểu: "Chướng ngại? Cậu lời này quá lập lờ nước đôi, mình đoán được."

      Tần Lạc cắn môi: "Mình đồng ý kết giao với Cố Nam Châu, nhưng có cái loại cảm giác... muốn mỗi ngày ngọt ngào ở cùng chỗ này, thậm chí còn, mỗi ngày nhìn thấy ta còn rất có trách nhiệm, cậu xem, có phải mình có vấn đề gì ?"

      Bùi Tử Ninh trầm ngâm vài giây: "Cậu còn chưa có ta."

      Tần Lạc nâng trán: "Cũng chỉ là vì nguyên nhân vậy sao? Có thể có nhân tố gì khác ? Cuối cùng mình cảm thấy bản thân..."

      Bùi Tử Ninh thở dài: "Lạc Lạc, nếu... mình chỉ là ví dụ! Cậu quên người đàn ông cậu rất , chính vì như vậy, cậu mới có cảm giác với người đàn ông khác..."

      Tần Lạc ngắt lời : "Cậu hay giả vậy?"

      Bùi Tử Ninh ho hai tiếng: "Khụ... Cậu cho rằng mình cũng được."

      Tần Lạc tiếp: "Nếu cậu , mình nghĩ coi như mình tạm thời quên, gặp người đàn ông kia mình cũng nhớ ra."

      ấy kiểu suy đoán như vậy, nên Bùi Tử Ninh cũng thể thêm gì nữa, thể cưỡng ép bạn thân vượt qua đời người.

      "Có lẽ vậy!"

      "Tử Ninh, trước thèm nghe cậu nữa, có điện thoại gọi vào."

      "Ừ, chuyện sau."

      "OK!"

      ...

      Là cuộc điện thoại công việc, là tối nay bảy giờ có buổi dạ tiệc cần Tần Lạc làm phiên dịch, địa điểm ở tầng 8 "Khách sạn Tân Thế Giới", tiệc tối cần mặc lễ phục chính thức, đồ trang sức trang nhã.

      Tần Lạc lục lọi tủ quần áo của mình lần, chỉ tìm được bộ lễ phục dạ hội hở vai, hoàn toàn nhớ mình mua từ khi nào, nhìn tỉ lệ đoán chừng từng mặc lần, thợ may rất chú trọng phía thêu với đá quý, nên rẻ.

      Trong nháy mắt, trong đầu giống như thoảng qua hình ảnh gì đó, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, cái gì cũng nhớ ra rồi...

      là cảm giác hỏng bét!

      *****

      Trong đại sảnh ở tầng 8 khách sạn Tân Thế Giới mảnh đèn đuốc sáng trưng, tối nay nhiều người đến là nhân vật nổi tiếng quyền quý ở thành phố A, tất cả mọi người bưng ly rượu đỏ mỉm cười yếu ớt mời rượu, trò chuyện với nhau vui.

      Tần Lạc giày cao gót mới vừa vào bên trong bị lãnh đạo công ty gọi qua: "Tiểu Tần, đến giới thiệu chút, vị này chính là tiên sinh George từ nước Pháp đến."

      Người đàn ông nước Pháp nhất định thân sĩ, Tần Lạc cũng chỉ có thể lễ phép vươn tay.

      Đối với tiệc tối, có hứng thú gì, chỉ muốn nhanh kết thúc trở về...

      Trước khi đến gửi tin nhắn cho Cố Nam Châu, kiên trì muốn đến đón , con trở về quá muộn an toàn, hơn nữa, ăn mặc xinh đẹp như vậy, thân là bạn trai rất muốn thấy.

      Tần Lạc liền đồng ý, nên thử ở chung với Cố Nam Châu, có lẽ thời gian lâu cái cảm giác xấu hổ này biến mất...

      Tiệc tối tiến hành đến phần ba thời gian, Tần Lạc bất ngờ gặp Hoắc Kỷ Thành.

      Tính ra, tuần lễ có nhìn thấy người đàn ông kia, mỗi lần nhìn thấy cuối cùng có cảm giác kỳ lạ, hơn nữa với thân phận của , càng muốn thoát khỏi ...

      biết là mình ảo giác hay là cái gì, trong lúc vô tình tiếp xúc đến ánh mắt , bỗng nhiên cảm giác... nguy hiểm...

      Đúng! Chính là nguy hiểm!

      Đây là lời giải thích hợp lý duy nhất.

      Từ sau khi có trao đổi ánh mắt ngăn cách biển người với Hoắc Kỷ Thành, mặc kệ Tần Lạc đến chỗ nào đều cảm giác "Đứng ngồi yên", giống như bị người ta gắt gao nhìn chằm chằm...

      liền tìm viện cớ toilet, nhân cơ hội tỉnh táo lại.

      Từ toilet ra ngoài có lập tức trở về đại sảnh, đơn giản là phát chỗ có thể hít thở khí mới mẻ chính là ban công che khuất.

      Tần Lạc vui sướng nằm úp sấp ở sân thượng, lại còn cởi giày cao gót chân, bỗng nhiên cảm thân toàn thân đều thư thái.

      Ngay khi hưởng thụ thời gian vui vẻ, bỗng dưng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, cả kinh chợt quay đầu lại.

      Khi nhìn thấy người đến, kinh ngạc há to mồm.

      "Làm sao có thể đến đây?"

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sâu thẳm nhìn chằm chằm : "Vì sao thể đến đây?"

      Bỗng nhiên Tần Lạc cảm thấy khí quanh mình đều ít ít, cũng chẳng muốn tranh chấp với người đàn ông nguy hiểm này, khom lưng giầy chuẩn bị rời .

      Đương nhiên Hoắc Kỷ Thành để mặc kệ rời khỏi như vậy.

      Đêm nay sở dĩ xuất ở bữa tiệc này, hoàn toàn chính là vì Tần Lạc!

      Từ sau đêm Lâm Lạc Đông với là Tần Lạc cùng khiêu vũ với Cố Nam Châu, điều tra quan hệ của hai người, biết Cố Nam Châu mỗi ngày đưa đón Tần Lạc sau khi tan tầm tức giận đến thiếu chút nữa đập bể thủy tinh...

      Đêm nay xuất ở đây, đại biểu thể nhịn được nữa rồi.

      Mới vừa vài bước Tần Lạc bị đôi cánh tay có lực kéo lại, đợi mở miệng, miệng bị giam lại...

      "Ưm..."

      Người đàn ông thối chết tiệt! dựa vào cái gì mà hôn mình?

      Tần Lạc bị cường hôn đầu óc trong nháy mắt trống , rất nhanh phản ứng kịp, ra sức muốn đẩy người đàn ông đè ra, lại bất đắc dĩ sức lực của quá lớn, chỉ có thể dùng lực cắn ...

      Rất nhanh, mùi máu tươi đầy ở khoang miệng hai người, nhưng Hoắc Kỷ Thành vẫn buông ra, hai người giống như hai con thú ai cũng chịu thua, cắn xé lẫn nhau.

      Cuối cùng, Hoắc Kỷ Thành buông lỏng môi ra, khóe miệng để mặc dòng máu tươi chảy theo, có lau, ngược lại tà mị lè lưỡi liếm liếm, con ngươi đen lại sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Lạc, giống như liếm chính là ...

      Tần Lạc bị dáng vẻ nghiệt của kích thích làm toàn thân nổi hết cả da gà, người đàn ông ở trước mắt này ra cửa uống thuốc sao?

      Hoàn toàn khác với hình tượng trước kia rồi!

      Hoắc Kỷ Thành vốn còn muốn tiến hành theo tuần tự, nhưng sau khi bị kích thích bình tĩnh được, thử hỏi những người đàn ông thế giới có thể cho phép bà xã của mình đương với người đàn ông khác ?

      Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ : " là xui xẻo! Bị chó điên cắn!"

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua ham muốn : "Người bị cắn hẳn là ."

      Hai mắt Tần Lạc rét lạnh nheo lại, bỗng nhiên kéo cà- vạt của lại, kiễng chân lên để sát vào , Hoắc Kỷ Thành cũng phản kháng, ngược lại nhiều hứng thú nhìn chằm chằm , muốn nhìn chút rốt cuộc cái gì, kết quả - -

      Hai chân bị hung hăng giẫm lên rồi.

      "Hí!"

      Hoắc Kỷ Thànhkhông nhịn được cúi người, trong con ngươi đen bắn ra ánh sáng lạnh sắc bén.

      Tần Lạc chút để ý nhìn : "Về sau ra cửa nhớ uống thuốc, còn có, đừng quá kiêu ngạo! Tôi có chiêu thuật đối phó loại đàn ông tự cho là đúng như đấy!"

      xong, chuẩn bị rời .

      Trình Sâm thủ ở bên ngoài ngăn cản đường của .

      Tần Lạc lạnh lùng trách mắng: "Chó ngoan cản đường!"

      Khóe môi Trình Sâm hung hăng co rúm vài cái, sau khi mất trí nhớ Tần tiểu thư ngang tàng hơn so với trước kia! Tính tình lại càng có tăng giảm...

      Khụ!

      Ngay lúc hai người giằng co dứt, Hoắc Kỷ Thành chậm rãi mở miệng: "Để cho ấy ."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 275: có cách cự tuyệt lời mời nhiệt tình

      Tần Lạc có chút trì hoãn nhấc làn váy lên nhanh chóng rời , ở đây giây nữa chịu đựng nổi! Người đàn ông thối đáng giận! Nghĩ lại bị cường hôn cũng giận tức điên lên!

      Trở về đại sảnh, đúng lúc George tiên sinh tìm , thìđi lên nghênh đón: "George tiên sinh."

      George tiên sinh nhìn thấy giống như thấy được đấng cứu thế: "Tần tiểu thư, nhanh đến giúp tôi phiên dịch chút, tôi gặp được vị tiểu thư rất được, nhưng ấy nghe hiểu tiếng Pháp."

      Vẻ mặt Tần Lạc đầy vạch đen, ra ngoài phiên dịch thương vụ ra còn cần giúp ông ta đến gần phụ nữ sao?

      Mặc dù phải tình nguyện, nhưng bất đắc dĩ George tiên sinh lại là khách hàng lớn của công ty , thể đắc tội. . .

      Nhưng mà - -

      Khi thấy người đẹp mà George tiên sinh , Tần Lạc có cảm giác trán rắc đầy vạch đen...

      Có cần phải khéo như vậy ? Người đẹp mà George tiên sinh nhìn tới thực ra chính là ngày đó ở công ty năng lỗ mãng với mình?

      Hoắc Thái Vi toàn thân mặc lễ phục dạ hội trễ ngực màu đỏ xinh đẹp, nổi bật cả người ta lên so với hoa tươi, ta mỉm cười rạng rỡ nhìn Tần Lạc đánh giá chút, sau đó nhìn về phía George tiên sinh: "Đây là phiên dịch mà ông đến sao?"

      George tiên sinh rất thân sĩ tao nhã nắm tay khẽ hôn: "Đúng, tiểu thư xinh đẹp của tôi."

      Dường như Hoắc Thái Vi rất hưởng thụ cảm giác được đàn ông ái mộ này, ta cười đặc biệt vui vẻ, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Tần Lạc nhưng lại có nhàn nhạt khiêu khích.

      Nhưng khi Tần Lạc cẩn thận nhìn, loại ánh mắt này lại có.

      chỉ cho rằng mình bị ảo giác, trước mắt cũng biết là lai lịch thế nào, ta lại có địch ý với mình làm càng hiểu ra làm sao...

      Thôi! Mặc kệ những thứ này!

      Chỉ hy vọng công việc đêm nay có thể gần kết thúc, nhất định cần phải gặp lại người đàn ông kia mới được!

      Nghĩ lại tình hình vừa rồi mới bị cường hôn, hận bây giờ thể trở về đánh răng!

      Nhưng kỳ lạ, vậy mà thấy ghê tởm?

      Còn có cảm giác rất quen thuộc?

      Chết tiệt!

      đây là làm sao vậy?

      Trong đầu Tần Lạc nhất thời lộn xộn, chợt xuất rất nhiều hình ảnh, nhưng cái cũng thấy ...

      Đầu cũng đau theo.

      "Tần tiểu thư, thoải mái sao?"

      Đây là giọng của George tiên sinh.

      Tần Lạc ngước mắt nhìn ông ta cái: " xin lỗi, đêm nay trạng thái tôi có chút tốt."

      Bỗng nhiên Hoắc Thái Vi đưa ly sâm banh: "Uống chén?"

      Tần Lạc chút suy nghĩ cầm lấy, bây giờ quả rất muốn uống chút sâm banh để gây tê bản thân.

      "Cảm ơn!"

      " cần cảm ơn!"

      Hoắc Thái Vi cười xinh đẹp đến ngọt ngào mê người, Tần Lạc chú ý đến, đáy mắt Hoắc Thái Vi chợt lóe lên mưu ...

      Nửa giờ sau, Tần Lạc qua rất thống khổ, phiên dịch thương vụ sai chút nào, nhưng loại phiên dịch chuyện đương này quả thực chính là...

      Giày vò mà!

      Hơn nữa tâm tình bị Hoắc Kỷ Thành làm ảnh hưởng, liên tục uống vào vài ly sâm banh, thẳng đến trước mắt xuất ảo ảnh...

      "George tiên sinh, tôi thấy phiên dịch của ông giống như sắp say rồi, nếu chúng ta đưa ấy đến phòng khách nghỉ ngơi ?"

      Tần Lạc nhận ra người , đây là giọng của Hoắc Thái Vi.

      Ngược lại George tiên sinh rất sảng khoái: "Được!"

      Tần Lạc vội vàng cự tuyệt: " cần, tự tôi có thể gọi xe trở về."

      mới cần ở khách sạn, trở về tổ của mình nhiều thoải mái hơn!

      Sau đó, được người ta đỡ ra khỏi đại sảnh, vào thang máy, toàn thân vô lực dựa vào ở tường, chỉ mong chờ cửa thang máy mở nhanh lên.

      là khó chịu!

      Toàn thân như có đốm lửa thiêu đốt!

      "Đông" tiếng - -

      Cửa thang máy mở ra, Tần Lạc lại được người ta đỡ ra ngoài, ngước mắt nhìn chung quanh vòng, cảm giác giống như phải đường lớn.

      "Đây là đâu vậy?"

      "Lập tức liền đến rồi."

      " đến đường cái phải qua nơi này sao?"

      "Tần tiểu thư, đêm nay nghỉ ngơi ở khách sạn ! Bộ dạng thế này gọi xe trở về chúng ta lo lắng! Ngộ nhỡ gặp phải người xấu làm sao bây giờ?"

      Tần Lạc nghe ra đây là giọng của Hoắc Thái Vi, có chút nghi hoặc, làm sao ta có lòng tốt như thế?

      *****

      Trở lại với Hoắc Kỷ Thành:

      Từ sau khi để cho Tần Lạc rời , mình ở lại sân thượng lúc, lại nhận cuộc gọi điện thoại quốc tế, chuyện hơn hai mươi phút mới cúp máy.

      Lấy ra điếu thuốc hút xong mới trở về đại sảnh, thấy bóng dáng Tần Lạc, vốn tưởng rằng Tần Lạc , lại nhìn thấy trợ lý Trình Sâm vội vàng về phía mình.

      "BOSS, tôi nhìn thấy Thái Vi tiểu thư đỡ Tần tiểu thư lên phòng khách lầu."

      "Thái Vi?"

      "Đúng, cùng với ấy còn có người đàn ông nước Pháp, chính là khách hàng mà đêm nay Tần tiểu thư theo để phiên dịch."

      "Thái Vi rốt cuộc nó muốn làm gì?"

      Hoắc Kỷ Thành tự giác xiết chặt quả đấm, theo trong lời của Trình Sâm khó để đoán được khả năng Tần Lạc uống rượu hoặc là...

      Chẳng lẽ bọn họ đối với ấy...

      Trình Sâm lắc đầu: "Thuộc hạ cũng rất khó hiểu tại sao Thái Vi tiểu thư quen với Tần tiểu thư."

      Bây giờ Hoắc Kỷ Thành rảnh bận tâm những thứ này, chỉ muốn khẩn trương tìm được Tần Lạc.

      "Lập tức điều tra xem bọn họ mang Tần Lạc đến phòng nào."

      "Vâng, thuộc hạ thăm dò ngay."

      ...

      Hoắc Kỷ Thành nhếch môi mỏng, sắc mặt u ám, làm sao Thái Vi có thể quen Tần Lạc? Rốt cuộc nó muốn làm gì? Nếu nó dám có bất kỳ hành vi gây rối gì đối với Tần Lạc, mình cũng bỏ qua cho nó!

      Năm phút sau, Trình Sâm gọi điện thoại tới: "BOSS, bây giờ Tần tiểu thư ở phòng 801, Thái Vi tiểu thư với người đàn ông nước Pháp kia rời , theo máy camera giám sát thấy có người đàn ông về phía căn phòng kia, tay lại còn cầm thẻ phòng."

      Hoắc Kỷ Thành chửi thề tiếng: "Đáng chết!"

      Sau đó, bước nhanh đến thang máy.

      biết rốt cuộc Tần Lạc làm sao vậy, nhưng có thể suy nghĩ nếu mình bây giờ đuổi theo qua, chỉ sợ hối hận cả đời!

      Hoắc Thái Vi! Nó là to gan lớn mật!

      ...

      Trong phòng 801.

      Tần Lạc chỉ cảm thấy trong cơ thể như có đốm lửa thiêu đốt, vội vàng muốn kêu giúp đỡ, nhưng làm thế nào cũng bắt được gốc rơm cứu mạng kia.

      Càng sốt ruột, càng khó chịu...

      Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng cửa phòng mở, khỏi mở to mắt.

      Trong mơ hồ giống như thấy được người đàn ông tới, đối phương nhìn thấy dường như rất hưng phấn: "Người đẹp, đến đây!"

      Tần Lạc dần dần cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng kháng cự người đàn ông xa lạ đụng vào, ngừng quơ cánh tay muốn ngăn cản ta tiếp cận mình...

      Nhưng khí lực đối phương lớn hơn nhiều so với .

      Ngay khi cảm thấy mình sắp kháng cự nổi, cửa phòng lại mở, người đàn ông có thân hình cao lớn kia bước nhanh tới, trực tiếp đá ngã lăn tên đàn ông bì ổi ở trước mặt ra.

      Ai?

      Là ai cứu ?

      Khuôn mặt rất quen thuộc, bóng dáng rất quen thuộc...

      Hoắc Kỷ Thành tức điên người muốn ném tên đàn ông hèn hạ - khinh nhờn Tần Lạc ra ngoài, khi nhìn thấy hai mắt Tần Lạc mê ly, ngừng kêu nóng, đoán được nhất định là uống cái gì nên uống rồi.

      "Chết tiệt!"

      vội vã ôm lấy Tần Lạc nằm ở giường đến phòng tắm, thứ bây giờ cần đó là hạ nhiệt độ, bằng ...

      Vừa tiếp xúc với thân thể Hoắc Kỷ Thành, Tần Lạc tự dựa sát vào , như là tóm được cọng rơm cứu mạng...

      Thân thể Hoắc Kỷ Thành cứng đờ, rất muốn xử lý người phụ nữ trong lòng tại chỗ, nhưng khi tỉnh táo lại, ắt trách tội mình.

      Nghĩ đến đây, vẫn là nhịn xuống.

      ...

      Trong phòng tắm.

      Ở trong nước lạnh Tần Lạc vẫn cảm thấy nóng, cũng chẳng quan tâm toàn thân mình ướt đẫm trực tiếp ôm lấy Hoắc Kỷ Thành ở bênh cạnh, miệng lại còn thào : "Nóng... Tôi nóng quá..."

      Khóe môi Hoắc Kỷ Thành hung hăng giật giật vài cái, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, cũng phải Liễu Hạ Huệ!

      Lập tức đẩy Tần Lạc ở người cọ đầu loạn ra: "Lạc Lạc, em nhìn xem là ai? Em xác định mình muốn như vậy sao?"

      Hai mắt Tần Lạc mê ly nhìn , vẻ mặt đặc biệt uất ức, cắn môi dưới: "Tôi... nóng quá, là khó chịu..."

      Giọng mềm nhũn, mang theo loại xinh đẹp của .

      Điều này khiến cho Hoắc Kỷ Thành kháng cự được?

      Còn chưa có mở miệng chuyện, miệng bị chắn rồi.

      Ách... sai!

      Lần này, là bị cường hôn.

      Đương nhiên, trong lòng là vô cùng vui vẻ.

      "Lạc Lạc, tối nay là em ép , là người đàn ông bình thường, người phụ nữ nhiệt tình phát ra lời mời với , có biện pháp cự tuyệt."

      ...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 276: Bị tính kế

      Hoắc Kỷ Thành mới vừa cởi quần áo mình nghe thấy di động của Tần Lạc ở trong túi vang lên ngừng, chỉ đành lục ra, khi nhìn thấy là Cố Nam Châu gọi đến, chút do dự ấn chế độ im lặng.

      Đối với tình địch, kiên quyết thể nương tay!

      ...

      đêm này, đối với Hoắc Kỷ Thành mà , là thể nghiệm tuyệt đối khó lên lời, ở dưới tác dụng của thuốc, Tần Lạc giống như người khác, nhiệt tình như lửa...

      Nhiệt tình làm Hoắc Kỷ Thành sắp hưởng thụ nổi, nhưng trong lòng vô cùng thích, chỉ mong sao người phụ nữ trong lòng mỗi đêm đều như vậy. . .

      Mà đương Tần Lạc, hoàn toàn biết mình làm cái gì, càng biết là, hoàn toàn hóa thân thành tinh rồi...

      Đêm càng sâu.

      Tình, càng đậm.

      Đối với Hoắc Kỷ Thành lâu ăn thịt mà , tối nay là thể nghiệm khó có được, hơn nữa con là người phụ nữ mình , loại cảm giác này lại giống rồi.

      ...

      Tình cảm mãnh liệt qua tự nhiên cần ngủ giấc ngon, hai người cảm giác vừa ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai.

      Tần Lạc lười biếng duỗi thắt lưng, có chút mơ hồ biết là ở đâu?Về sau tối hôm qua xảy ra cái gì?

      xoa đầu cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, sau khi gặp được người đàn ông đáng ghét kia ở ban công trở về đại sảnh, sau đó tiếp tục công việc phiên dịch của mình...

      Bởi vì tâm tình phiền muộn nên nhận ly sâm banh mà kia đưa qua, sau khi uống vào ...

      Bỗng dưng, quay người, vậy mà bất ngờ thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kỷ Thành phóng đại gần trong gang tấc, sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai.

      Chết tiệt! Đây là tình huống gì?

      vội vã bụm miệng.

      Tại sao với người đàn ông đáng ghét này cùng ngủ ở cái giường? Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? uống rượu sao?

      màn trước mắt đối với , quả thực chính là có khả năng phát sinh ra kỳ tích!

      Tay từ từ che miệng, mắt to đen bóng trong suốt tức giận trừng mắt với người đàn ông ngủ ở bên cạnh...

      Sau đó, ra sức véo mình cái.

      Má ơi! Đau quá!

      ra phải nằm mơ!

      Nhưng rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Ngay khi buồn bực dứt, Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên mở mắt, trong lúc này, Tần Lạc sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống giường...

      run rẩy vươn ngón tay ra: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

      Hoắc Kỷ Thành lưu loát xoay người cái, lập tức đè Tần Lạc ở dưới thân, mới vừa tỉnh ngủ giọng đặc biệt mị hoặc: "Lạc Lạc, tối hôm qua xảy ra chuyện gì em hoàn toàn nhớ sao?"

      Lúc này Tần Lạc mới chú ý đến trần như nhộng, khoảng cách gần như vậy vừa lúc có thể thấy làn da cùng lồng ngực to lớn, cơ bụng lại từng múi từng múi...

      Làm cho người ta rất muốn đưa tay ra xoa bóp...

      vội vã bỏ lại suy nghĩ kiều diễm này ở phía sau, nhất định là lâu có đàn ông, cho nên mới sản sinh tưởng niệm với người đàn ông ở trước mắt này.

      Đúng! Nhất định là vậy!

      Tần Lạc tự thôi miên bản thân...

      Hoắc Kỷ Thành thấy ánh mắt biến hóa khó lường của , khỏi để sát vào vành tai mẫn cảm của : "Lạc Lạc, có phải em nhớ ra được cái gì rồi ?"

      Hơi thở nam tính nóng bỏng phun vào chung quanh vành tai mình, kích thích cỗ điện lưu khó lên lời, điện làm cho toàn thân Tần Lạc tê rần.

      Trời ạ! đây là làm sao vậy?

      Lập tức lạnh giọng : "Tránh ra! Tôi cái gì cũng nhớ ra!"

      thực tế, quả nhớ, chỉ đối với màn trước mắt có cảm giác bóng chồng, đáng giá tiếp trước kia có thể mình từng phát sinh quan hệ với người đàn ông này...

      Nhưng điều này có thể chứng minh cái gì?

      Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, dẫm vào vết xe đổ lúc trước!

      Con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành dần dần nheo lại: "Nếu nhớ ra chúng ta có thể ôn lại tốt đẹp của tối hôm qua chút."

      Lời ràng mang theo sắc - tình.

      Tần Lạc tức giận đến : "Khốn khiếp! tránh ra cho tôi! Tối hôm qua phải tính kế tôi sao?"

      Hoắc Kỷ Thành càng tức giận, mình ở trong cảm nhận của ấy chính là người như vậy sao?

      " là có lòng tốt cứu em."

      "Có lòng tốt cái P! Ai muốn có lòng tốt rồi hả? Đừng cho là tôi tin tưởng!"

      Từ đầu Tần Lạc cũng tin lời của , hoàn toàn coi như người xấu.

      Lửa giận trong con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành chợt thiêu đốt, như là muốn cắn nuốt người phụ nữ trong lòng : " có nhất thiết phải lừa em sao?"

      Tần Lạc hừ : "Đừng cho là tôi biết tâm tư của , phải rất hi vọng tôi nhớ ra chuyện trước kia sao? Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố cho biết, mặc dù tôi nhớ ra rồi, đối với tôi mà cũng là qua khứ, tôi lưu luyến! Bởi vì tôi có người đàn ông mình thích!"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành trầm như nước, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Lạc, môi mỏng mím chặt lại.

      Tần Lạc bị nhìn toàn thân sợ hãi, giơ tây đẩy đẩy ra: "Tránh ra a! cũng như vậy, cần gì phải dây dưa ngớt với tôi như vậy?"

      Hoắc Kỷ Thành dứt khoát che miệng lải nhải lại, còn tiếp tục như vậy, bị ép điên mất!

      Bị cường hôn Tần Lạc giận muốn chết, nhưng bất đắc dĩ sức lực bản thân quá , căn bản đẩy được người đàn ông nằm ở thân mình ra.

      Lời lẽ của quá mức xâm lược, làm cho Tần Lạc có biện pháp suy nghĩ...

      Vừa mới bắt đầu còn rất chán ghét, nhưng về sau cũng biết sao lại thế này, vậy mà thấy chán ghét, thậm chí còn... có chút cảm giác hoài niệm...

      Loại suy nghĩ này, bị phỉ nhổ ở trong nôi rồi.

      Trời ạ! nhất định là điên rồi! Nhất định là chịu ảnh hưởng của trí nhớ lúc trước!

      Ngay khi trong đầu mảnh hỗn độn, bỗng dưng loé lên vài hình ảnh, đều có quan hệ với người đàn ông ở trước mắt...

      muốn ngất.

      Mãi đến hai người thở nổi, Hoắc Kỷ Thành mới chậm rãi buông người phụ nữ trong lòng ra: "Lạc Lạc, nhất định làm cho em hoàn toàn nhớ ra ."

      Bỏ lại những lời này, đứng dậy rời .

      Lưu lại cho Tần Lạc vẻ mặt lờ mờ, mãi đến khi nghe được tiếng cửa khép lại, mới tỉnh táo lại, rồi sau đó sờ sờ miệng mình, phát tất cả đều là hương vị của người đàn ông kia...

      sợ tới mức suýt ngã từ giường xuống, chợt đứng lên vọt vào toilet, liều mạng súc miệng, súc...

      Chỉ hận thể hoàn toàn rửa sạch hết dấu vết cùng hương vị người đàn ông kia lưu lại ở thân mình! mới cần nhớ a tất cả về ta!

      Ở trong phòng tắm nửa giờ, Tần Lạc mới ra ngoài, cầm lấy điện thoại vừa nhìn, phía thậm chí có sáu cuộc điện thoại nhỡ, tất cả đều là bạn trai Cố Nam Châu.

      nhất thời ngồi yên ở giường, trải qua chuyện tối ngày hôm qua, phải làm sao để đối mặt với Cố Nam Châu?

      *****

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành từ khách sạn ra ngoài liền trực tiếp trở về "tập đoàn Đế An", đến văn phòng ấn số điện thoại cho trợ lý Trình Sâm.

      " điều tra ra được là người nào tối hôm qua hạ - dược vào trong ly rượu của Tần Lạc chưa?"

      "Là tiểu thư Thái Vi."

      " sao?"

      Trình Sâm nghe ra khó chịu trong giọng của BOSS, trong lòng khỏi "Hồi hộp" phen, gần vua như gần cọp!

      "Sau khi Tần tiểu thư về đến đại sảnh chỉ tiếp xúc với George tiên sinh với Thái Vi tiểu thư, tôi xem qua camera theo dõi, ấy uống sâm banh mà Thái Vi tiểu thư đưa cho ấy."

      " như vậy là khẳng định rồi."

      "Đúng."

      Trình Sâm dám lại có giấu diếm, ở BOSS trước mặt, láo phải trả giá nhiều.

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành hơi trầm xuống: "Làm sao Thái Vi có thể quen biết với Lạc Lạc?"

      trán Trình Sâm toát ra vài giọt mồ hôi lạnh: "Thái Vi tiểu thư vẫn rất thích Cố Nam Châu, nhị thiếu cũng có ý gả Thái Vi tiểu thư cho Cố Nam Châu."

      Hai câu đơn giản, làm cho Hoắc Kỷ Thành hiểu ràng quan hệ trong đó.

      trầm mặc vài giây: "Tôi biết rồi."

      Cúp điện thoại, Trình Sâm vẫn cảm thấy lòng mình còn sợ hãi, xem ra lần này Thái Vi tiểu thư được chịu chút khổ cực rồi...

      ta đoán sai, mặc dù Hoắc Thái Vi tính kế cũng có để cho Tần Lạc rơi vào tay của kẻ xấu, nhưng dù sao ta làm như vậy, nếu phải vừa lúc bị Hoắc Kỷ Thành thấy, vậy hậu quả...

      Chỉ cần nghĩ thôi cũng sợ chịu nổi.

      Cho nên, nhất định phải trừng phạt cháu Hoắc Thái Vi bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên kia mới được.

      ...

      Mà Tần Lạc lại hoàn toàn biết những chuyện này, lòng cho rằng mình là bị Hoắc Kỷ Thành tính kế, nếu làm sao có thể mà khéo như vậy?

      Nghĩ lại tất cả phát sinh tối hôm qua, hận thể về nhà tắm rửa sạch lần nữa.

      Vừa đến nhà, điện thoại di động lại vang lên.

      Vẫn là Cố Nam Châu gọi đến, Tần Lạc có chút do dự mình có nên nhận nghe hay , sau khi nhận như thế nào?

      Do dự vài giây vẫn đè xuống nút nghe, luôn luôn phải đối mặt.

      "Lạc Lạc, em có khỏe ?"

      " xin lỗi! Tối hôm qua em uống rượu, luật sư ở Sở Vụ kia đưa em đến khách sạn, điện thoại di động vang lên nhiều lần em cũng biết, đoán chừng là ngủ say như chết."

      Mặc dù Tần Lạc biết tên kia, nhưng theo suy đoán của nhất định chính là luật sư sở vụ chỗ Cố Nam Châu, cho nên mới cố ý như vậy.
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :