1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 261: Đưa đến chỗ cũ nhớ lại

      Sáng sớm, mỗi tạp chí lớn cùng báo chí ở thành phố A đều chìm ngập tin tức Hoắc Kỷ Thành lần nữa nắm giữ tập đoàn Đế An...

      Mặc kệ là đầu đề báo chí hay trang web, đều đưa tin chuyện này, Hoắc Kỷ Thành lập tức lại trở thành nhân vật truyện kỳ thành phố A, nhiều nhà truyền thông khen ngợi lên đến tận trời, đơn giản chính là kỳ tài thương giới, năng lực mạnh mẽ, có quyết đoán cùng các loại ca ngợi...

      Trong lúc này, vô cùng nổi bật!

      Tầng 59 trong phòng họp tập đoàn Đế An, mở cuộc đại hội họp cổ đông cao cấp, khí cực kì nghiêm túc khẩn trương, cả đám đều nín thở ngưng thần, ngay cả thở cũng dám thở mạnh...

      Nhất là bộ phận cao tầng lúc trước ủng hộ Hoắc Kỷ Vĩ cùng Hoắc Kỷ Nghiệp, giờ đều như là sương đánh cà chua.

      Sợ Tứ thiếu mất hứng cái liền nã pháo về phía mình...

      "Tôi biết mấy tháng gần đây mọi người đều vất vả, Hoắc Kỷ Thành tôi cho đến bây giờ đều là người thưởng phạt phân minh, tuyệt hội bạc đãi người tài đắc lực của mình..."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp trong trẻo, nhấn mạnh từng chữ ràng, mỗi chữ đều dùng sức cùng uy nghiêm.

      Mọi người ngồi hoàn toàn thở cũng dám thở mạnh, trải qua thay đổi bên trong công ty lần này, làm cho bọn họ biết thủ đoạn mạnh mẽ của Hoắc Tứ thiếu.

      Hành động lúc trước hoàn toàn chính là ngụy trang che dấu tai mắt người khác! ra chờ kích cuối cùng này!

      giờ hội nghị, oai phong cua Hoắc Kỷ Thành cũng thành công, thu thập đám người cổ đông cao cấp dễ bảo, từ nay về sau người nào dám chống lại quyền uy của .

      Thay đổi bên trong này cũng từ đó kết thúc, nghiễm nhiên Hoắc Kỷ Thành liền là người thắng cuối cùng!

      ...

      So với việc đường làm quan rộng mở của , lão đại Hoắc kỷ vĩ cùng con dâu Giang Ánh Thần đồng thời tức giận đến vào bệnh viện, người trước làm thế nào cũng ngờ toàn bộ đều là ván cờ lão Tam thầm bố trí, mình còn đắc ý vạn phần nhảy vào bên trong...

      Người sau cảm khái mắt mình bị mù, sao lúc trước ngàn chọn vạn tuyển lại chọn trúng kẻ bất lực Hoắc Cẩm Dương này!

      Sớm biết như vậy, ta nên đưa ánh mắt đặt ở người Hoắc Kỷ Thành, mặc dù ta là người đàn ông của chị hai, nhưng mình hề ngại tranh thủ ta...

      Vốn tưởng rằng Hoắc Cẩm Dương được mình dạy dỗ thành công giành vị trí người thừa kế "Tập đoàn Đế An ", kết quả vẫn là giỏ trúc múc chẳng được nước gì...

      Để cho ta cảm thấy thất bại bội lần, lòng tự tin bị khiêu khích nghiêm trọng.

      Mỗi khi nhìn thấy chị hai cười như cười kia, ta liền hận thể tìm cái lỗ để chui vào, bây giờ tốt, bụng ta cũng tốt, sinh con , bố chồng cùng mẹ chồng muốn gặp, ông xã cũng tốt, hoàn toàn mất quyền lợi cạnh tranh người thừa kế...

      Cuộc đời của ta, cứ như vậy rơi từ cao xuống đáy cốc...

      Trong lòng Hoắc Cẩm Dương cũng chịu nổi, vốn tưởng rằng quyền lợi có dễ như trở bàn tay cứ như vậy bỗng nhiên lập tức có, đều trách bọn họ vui mừng quá sớm, chú ba vẫn nhẫn nẩy sinh ra cái gì ra phải là bất lực, mà là chôn mìn dưới đất chờ bọn họ mắc câu...

      Ha ha!

      Trong đêm, được vạn người tâng bốc Hoắc Cẩm Dương dần dần có người nào đến uống rượu, nhóm người con cháu quyền quý nhao nhao phòng tránh như rắn rết, đều sợ đắc tội Hoắc Tứ thiếu.

      Thêm nữa Giang Ánh Thần chỉ trích cùng mắng chửi từ sáng đến tối, Hoắc Cẩm Dương cảm thấy được mình muốn nổ tung, thế cho nên hai người ở nhà tranh cãi ầm ĩ trận, trong phòng cái gì ném được đều ném...

      Khắc khẩu với Giang Ánh Thần vô ý té ngã đất, bị thủy tinh vỡ dưới đất cắt vào đùi, máu chảy ngừng...

      ta tức giận đến gào to: "Hoắc Cẩm Dương! Tôi muốn ly hôn với !"

      Hoắc Cẩm Dương buồn bực : "Ly ly!"

      Giang Ánh Thần thiếu chút nữa trực tiếp ngất vì tức giận, nếu mẹ chồng Lý Bình đến kịp, hai người muốn ầm ĩ đến cục dân chính.

      "Đều yên tĩnh bắt lính theo danh sách sao? Ba con ngày hôm qua mới vừa nằm viện, hôm nay các con liền ở nhà ầm ĩ? Bối Bối mới hai tháng, sớm bị tiếng cãi nhau của các con dọa cho khóc, đấy là dáng vẻ các con làm cha mẹ nên có sao?"

      Hoắc Cẩm Dương ôm đầu lời nào.

      Giang Ánh Thần quá tức giận: "Mẹ, người mẹ nên mắng là Cẩm Dương, mẹ nhìn dáng vẻ của ta!"

      Lý Bình sớm nhịn được: "Ánh Thần! Cẩm dương là đàn ồn, nghiệp gặp khó khăn người làm vợ như con phải nên an ủi cổ vũ nó sao? Lại còn nhiều lần ở bên mát! Con có coi nó là chồng con sao? Mẹ biết từ con ở nhà được nuông chiều từ bé, nhưng hôm nay con gả đến nhà của chúng ta, đừng hở chút hở tính tình đó ra!"

      Giang Ánh Thần ngờ mẹ chồng luôn luôn dịu dàng cũng phát giận với mình, tức giận đến biết cái gì cho phải.

      Đúng lúc Hoắc Cẩm Dương mở miệng: "Mẹ, mẹ ở nhà chăm sóc Bối Bối, con đưa Ánh Thần bệnh viện."

      xong, xoay người lại ôm Giang Ánh Thần, lại bị ta đẩy ra.

      Hoắc Cẩm Dương cũng có chút kiên nhẫn: "Đừng náo loạn!"

      Sau đó để ý ta giãy giụa, ôm ta .

      Lý Bình nhìn mảnh bừa bãi trong phòng, đau đầu nâng trán, cái nhà này, xem như hoàn toàn xong rồi!

      ****

      Buổi tối, Tần Lạc nhớ tới mình hẹn với ba con Hoắc Kỷ Thành cùng ăn cơm, mở trang web xem tin tức điện thoại, dụi dụi mắt.

      tiêu đề tin tức lại còn rành rành trước mắt: Hoắc Tứ thiếu lấy thủ đoạn sấm sét nắm giữ "Tập đoàn Đế an", là kẻ mạnh đương thời có hai!

      Tần Lạc vốn có hứng thú bát quái của , nhưng tất cả tin tức ở mạng đều là về , muốn nhìn cũng khó...

      Nhưng sau khi nhìn, càng thêm xác định mình với phải người cùng đường, người đàn ông thông minh lanh lợi phúc hắc như vậy hoàn toàn phải đồ ăn của mình!

      Bị tính kế chết biết lúc nào!

      Còn có, bên trong nhà họ Hoắc phức tạp như thế, quả thực giống như trò cung đấu! khác gì hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế trong hoàng cung thời cổ đại?

      Nghĩ chút đầy lo lắng!

      lắc lắc đầu, hận thể bây giờ gọi điện thoại cho Hoắc Kỷ Thành hủy bỏ hẹn bữa cơm tối nay...

      nghĩ ngợi, chuông điện thoại di động liền vang lên.

      Nhắc tào tháo tào tháo đến!

      "Hoắc tiên sinh."

      "Lạc Lạc, buổi tối hẹn ở 'nhà hàng Tinh Quang' được ?"

      "... Chỗ này tôi chưa từng đến, phiền Hoắc tiên sinh gửi địa chỉ cho tôi."

      "Hay là quan đón em ! Đây là nhà hàng , vị trí rất hẻo lánh, chỉ sợ tìm được."

      "..."

      Tần Lạc nghĩ thầm, đường đường Hoắc Tứ thiếu mời ăn cơm chọn nhà hàng rất hẻo lánh sao? Ý vị đúng rất sâu xa...

      Nhưng dù sao cũng là chuyện dám, cũng đồng ý với Tiểu Tinh, bây giờ đổi ý có vẻ quá già mồm cãi láo.

      "Được, tôi ở nhà."

      "Khoảng 15 phút nữa tôi đến."

      ...

      Cúp điện thoại, Tần Lạc hít hơi sâu, từ buổi sáng bắt đầu, tất cả đầu đề báo chí cùng tin tức trang web thượng đều đưa tin tích quang vinh của Hoắc Tứ thiếu, chẳng lẽ cần thiết trốn tránh?

      Còn dám quang minh chính đại xuất ở trong tầm nhìn công chúng?

      sai - -

      Sau khi đến "Nhà hàng Tinh Quang", Tần Lạc biết tại sao Hoắc Kỷ Thành muốn chọn ăn cơm ở trong này, là quá che khuất!

      Hơn nữa, mặc dù chỉ là nhà hàng , nhưng trang trí cũng quá tinh xảo, từ cửa vào đến bên trong cái bày trí cùng tranh vẽ tường đều nhìn ra được là trải qua tỉ mỉ chọn lựa...

      nên lời!

      Chỉ là, luôn luôn có cảm giác giống như từng biết đến mấy cái này?

      Chẳng lẽ trong sáu năm đến đây?

      Dường như Hoắc Kỷ Thành nhìn ra nghi hoặc của : "Cảm thấy rất quen sao?"

      cố ý mang đến đây, ý đồ gợi số trí nhớ cho ...

      Tần Lạc nặng nề thầm nghĩ: Biết người đàn ông này có ý tốt!

      "Tần Lạc? lâu đến đây rồi! Hôm nay muốn ăn cái gì?"

      cái người phụ nữ mặc áo sườn xám màu tím khoác áo choàng lưu tô về phía , tóc của ấy được chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, môi đỏ thẫm nổi bật lên làn da trắng của ấy, kiều mỵ phong tình.

      Người phụ nữ như vậy, Tần Lạc nhớ mình từng quen...

      Nhưng coi giọng cùng vẻ mặt chuyện đối phương, hiển nhiên là có quen mình, khỏi cong môi: " xin lỗi, tôi quên rất nhiều chuyện."

      Cảnh uyển cũng từng nghe Hoắc Kỷ Thành , nhưng ngờ lâu như vậy Tần Lạc vẫn chưa nhớ ra, đáy mắt kinh ngạc chợt lóe lên, lập tức : " sao, quên bắt đầu lần nữa! Tôi giới thiệu cho mấy đồ ăn của quán chúng tôi, đảm bảo thích."

      Tần Lạc lễ phép : "Cảm ơn!"

      Hoắc Gia Tinh bị lạnh nhát bất mãn dẩu môi, giọng mềm mại đáng : "Dì Cảnh Uyển, còn có cháu! Dì còn nhớ cháu thích đồ ăn nào ! Cháu muốn cùng chị!"

      Cảnh Uyển vội khom lưng ôm lấy Hoắc Gia Tinh chu miệng : "Tiểu Tinh đáng như vậy, dì làm sao có thể quên?"

      Sau đó, liền ôm Hoắc gia Tinh cùng Tần Lạc .

      Hoắc Kỷ Thành bị gạt sang bên ngay tại chỗ...

      Khi nhìn đến thực đơn kia, Tần Lạc có chút sợ run, rất quen...

      vừa nhìn vừa ngẩn người, Hoắc Gia Tinh thuần thục chọn vài món thức ăn xong, sau khi chọn xong kéo kéo ống tay áo Tần Lạc: "Chị, phải chị thích ăn mật cá nướng ở đây nhất sao?"

      Tần Lạc liếc nhìn Hoắc Gia Tinh cái, lập tức gật đầu: "Ừ."

      ...

      Gọi đồ ăn xong, trở lại phòng, Tần Lạc rất ràng cảm nhận được hai chữ "Lịch tao nhã", ý vị như vậy, chỉ sợ ở quán khác trong thành phố A khó tìm được.

      Cũng khó trách Hoắc Kỷ Thành chỉ đích danh muốn đến đây, nhìn ra rất quen thuộc với bà chủ.

      Tần Lạc cho rằng Cảnh Uyển là bà chủ.

      Bởi vì chỉ có ba người Hoắc Kỷ Thành, Hoắc Gia Tinh với Tần Lạc ăn cơm, khí khó tránh khỏi có chút quái dị, trong bữa cơm cơ bản chỉ có thể nghe thấy giọng Hoắc Gia Tinh líu ríu.

      Nếu là có bé, chỉ sợ Tần Lạc cũng ăn ngon...

      "Chị ăn ngon ?"

      "Ừ!"

      "Nếu chị thích, về sau chúng ta thường xuyên đến đây có được ?"

      "Ách..."

      Lời này Tần Lạc liền dám trả lời, muốn thường xuyên cùng ba con bọn họ đến đây! Nhưng nhìn đôi mắt Tiểu Tinh vô tội, rất khó ra lời cự tuyệt...

      Gặp quỷ rồi! Từ khi nào bắt đầu có sức chống cự với tên nhóc này rồi hả?

      "Thích thứ nhất định phải thường xuyên đến, bất kỳ ăn nhiều đồ ngon ngấy, để đảm bảo cảm giác ngon chúng ta thể thường xuyên tới."

      Tần Lạc rơi vào đường cùng đành phải chuyển sang đạo lý.

      Hoắc Gia Tinh cái hiểu cái nhìn : "Ưm... Em nghe chị."

      Tần Lạc đầu đầy vạch đen, đây là lừa trẻ con sao?

      Khi tiếp xúc đến con người đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành, có cảm giác bị nhìn thấu tâm tư...

      Trời ạ! Cùng ở chung với ba con họ đúng là khảo nghiệm chỉ số thông minh, hơn nữa mình biết người đàn ông đối diện có bao nhiêu khôn khéo phúc hắc.

      Ngẫm lại vô cùng nguy hiểm!

      Ăn vào nửa, Tần Lạc tìm cớ toilet, lúc ra ngoài rất bất ngờ thấy "Người quen" - - Tống Tư Kỳ.

      "Chào! Chuyện lần trước cám ơn !"

      Tống Tư Kỳ chớp mắt, có chút ấy chỉ chuyện gì.

      " khéo! cùng Hoắc đến đây ăn cơm sao?"

      "..."

      Tần Lạc có chút kinh ngạc nhìn ấy cái, trước mắt lần trước cứu mình với Tử Ninh sao?

      nhớ ràng khí chất người kia có loại lạnh lùng, mà trước mắt này vừa nhìn chính là tính tình đơn thuần ngay thẳng có tâm cơ.

      Quẫn...

      Chẳng lẽ hai người là song bào thai?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 262: Sao nhà có thể có quần áo của thằng nhãi này?

      Giờ phút này Tống Tư Kỳ nhớ người phụ nữ trước mắt này là bạn của Hoắc Kỷ Thành, hơn nữa hai từng , tồn tại của ấy là rất đặc biệt với Hoắc...

      Tần Lạc nhớ khí chất Tống Tư Kỳ lạnh lùng, cho nên sửng sốt với lời của ấy, hàm hồ lên tiếng: "Ừ."

      Vì Tống Tư Kỳ cùng bạn, cũng nhiều với , hơn nữa hai người có quen đến mức đó.

      "Thực hâm mộ hai người! Chúc hai người ăn cơm vui vẻ! Tạm biệt ~ "

      "Bye!"

      Sau khi tạm biệt với Tống Tư Kỳ, Tần Lạc thu được tin tức có ích, vừa rồi nhất định biết chuyện mình với Hoắc Kỷ Thành, mà chị em sinh đôi của ấy biết mình...

      khó mà tin được bạn bè bên cạnh Hoắc Kỷ Thành lại tán thành thân phận của mình, con cháu nhà giàu có như bọn họ phải đều xem trọng môn đăng hộ đối sao?

      là khó hiểu. . .

      Đồng thời, bỗng nhiên có chút tò mò trong trí nhớ mình mất sáu năm rốt cuộc xảy ra cái gì? Những ngày tiếp theo, còn có thể gặp người quen ?

      Con người! khi có lòng hiếu kỳ, liền giống như có loạt kim đâm chi chít vào bản thân...

      Trở về phòng, miệng nhắn Hoắc Gia Tinh đầy mỡ : "Chị, sao chị lâu như vậy?"

      Tần Lạc vén làn váy lên ngồi xuống: "Ở toilet gặp người quen."

      Mắt Hoắc Kỷ Thành sáng lên, chẳng lẽ Lạc Lạc nhớ ra cái gì?

      hỏi cẩn thận: "Em có nhớ tên ấy ?"

      Tần Lạc nhìn cái, giọng lạnh nhạt: "Là em bạn ."

      Lúc Tống Tư Kỳ giúp với Tử Ninh, cũng hỏi tên đối phương, bởi vì biết ấy là người bên cạnh Hoắc Kỷ Thành cho nên muốn kết bạn...

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, rốt cục nhớ ra: "Em là Tống Tư Kỳ?"

      Trong mấy người bạn , có em chỉ có Đại Bạch, đúng lúc có lần Tống Tư Kỳ còn giúp Tần Lạc với Bùi Tử Ninh giải quyết phiền toái.

      Nhưng Tống Tư Kỳ đêm đó là nhân cách thứ hai của em ấy...

      nghe Đường Triều , thông thường vào chín giờ tối Tống Tư Kỳ mới xuất nhân cách thứ hai, lúc này mới 8 giờ!

      Tần Lạc uống ngụm trà: "Ừ... Tôi cũng biết ấy tên là gì, nhưng ra tay trượng nghĩa tối hôm đó hẳn là chị em sinh đôi của ấy."

      Hoắc Kỷ Thành: "..."

      Xem ra Lạc Lạc vẫn chưa thể nhớ ra chuyện trước kia, vốn Tống Tư Kỳ từng gặp Tần Lạc nên em ấy thấy kỳ lạ, chỉ là...

      Các lại có thể để lộ mà còn chuyện phiếm?

      là thần kỳ!

      Tần Lạc bới miếng cơm, thấy Hoắc Kỷ Thành còn trầm tư, khỏi lên tiếng: " nghĩ cái gì?"

      Con ngươi đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành chớp mắt cái nhìn chằm chằm vào : " nghĩ em có nhớ ra cái gì ."

      Hoắc Gia Tinh cũng ở bên chu miệng: "Đúng ạ! Chị chừng nào chị mới có thể nhớ ra Tiểu Tinh?"

      trán Tần Lạc ra mấy đường vạch đen, bị đứa bé lên án cảm giác...

      Giống như là đúng, là quan hệ lại còn loạn...

      đường trở về, Hoắc Gia Tinh liền ngã vào người Tần Lạc ngủ thiếp , nhìn khuôn mặt bé ngủ nhu thuận, Tần Lạc nhịn được đưa tay xoa hai lông mày của bé...

      biết tại sao, lại cảm thấy mặt mày đứa này rất giống với mình...

      May mắn xe gặp phải đèn đỏ, ngọn đèn chập chờn chiếu vào mắt kéo từ trong suy nghĩ ra ngoài, khắc kia, thiếu chút nữa lỡ tay đẩy Hoắc Gia Tinh ngủ say ở trong lòng ra.

      Nhưng lý trí cho thể làm như vậy, tất cả chỉ là ảo giác của mình, huống chi đứa bé là vô tội, bé còn như vậy...

      Hoắc Kỷ Thành ở lái xe dường nhận ra cảm xúc đúng, xuyên qua kính chiếu hậu hỏi: "Sao vậy?"

      Tần Lạc vén tóc rơi trán để che dấu: " sao, có thể lái nhanh lên được ?"

      Bây giờ hận thể nhanh về đến nhà, sau đó rời ba con này .

      Có độc!

      Bọn họ có độc!

      Mỗi lần tiếp xúc, mình xuất số hành động khác thường, trở nên giống mình....

      Hoắc Kỷ Thành đương nhiên nghe lời mà gia tăng tốc độ: "Say xe sao?"

      Tần Lạc lắc đầu: " vâng

      Hoắc Kỷ Thành : "Lúc này lượng xe cộ nhiều, lái nhanh an toàn."

      Tần Lạc: "..."

      dứt khoát gạt cửa kính xe xuống, quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn ngọn đèn chiếu sáng bên ngoài, gió đêm thổi mát, số suy nghĩ trong đầu kia mới dần dần bình tĩnh trở lại.

      ...

      Đến cửa tiểu khu, Hoắc Gia Tinh vẫn chưa tỉnh, Hoắc Kỷ Thành chuẩn bị đánh thức con trai: "Tiểu Tinh, mau tỉnh lại, về nhà ngủ tiếp."

      Hoắc Gia Tinh như mơ thấy mộng đẹp, miệng lầu bầu : "Ba, đừng làm ầm, con nằm mơ thấy mẹ..."

      Bé vừa mớ, khóe môi nhàng dương lên.

      Như vậy, lặng yên tiếng động khuấy động tâm hồn Tần Lạc, chỗ nào đó trong lòng như bị va đập cái, mềm mại lạ lùng...

      Hoắc Kỷ Thành có chút khó xử nhìn con trai, bé như vậy, mình muốn đánh thức...

      Tần Lạc cũng biết nguyên do đâu mà thốt ra: "Nếu đêm nay để Tiểu Tinh ở chỗ của tôi ? Mai đến sớm chút đón bé nhà trẻ giống như lần trước."

      Hoắc Kỷ Thành có chút kinh ngạc nhìn về phía .

      Tần Lạc lúc này mới ý thức mình có chút "Xen vào việc của người khác", Hoắc Gia Tinh lại quan hệ gì với mình! nhiều chuyện như vậy để làm gì!

      Lập tức nhức đầu : "Nếu vẫn nên đưa bé trở về !"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành cảm kích nhìn : "Lạc Lạc, cám ơn em! , Tiểu Tinh từ theo lớn lên, chưa từng hưởng tình thương của mẹ ngày, sinh nhật hàng năm nguyện vọng của bé đều là nhìn thấy mẹ, nhìn thấy bé ở trong mộng gặp mẹ lại vui vẻ như vậy, đành lòng đánh thức bé... từng muốn để bé ở nhà em đêm nay, nhưng lại sợ em phiền phức, mặc kệ thế nào, vẫn là cám ơn em."

      Người ta chân thành như vậy, lời cự tuyệt Tần Lạc đến bên môi toàn bộ đều nghẹn lại...

      Ách... Tiểu Tinh có mẹ? Mẹ ruột bé đâu rồi hả ?

      Đối với mấy vấn đề này, Tần Lạc cũng chỉ nghi hoặc vài giây, rồi bị bỏ lại phía sau, chuyện liên quan đến cần thiết phải nghĩ nhiều...

      Chuyện nhà người ta có quan hệ gì với đâu?

      " sao, chỉ là tôi thấy Tiểu Tinh ngủ rất ngon."

      " đưa hai người lên."

      "A? cần, tự tôi có thể."

      "Tiểu Tinh rất nặng, em cầm túi xách ôm bé mở cửa tiện, vẫn nên để đưa lên!"

      "... Được rồi."

      Tần Lạc cự tuyệt nữa, vốn Hoắc Gia Tinh là con , đưa lên cũng là chuyện phải làm, sở dĩ mình cự tuyệt là do buổi tối muộn muốn để vào nhà của mình...

      Nhưng nghĩ lại, người ta lại có ý gì khác, mình có phần chuyện bé xé ra to rồi.

      ...

      Hoắc Kỷ Thành đặt Hoắc Gia Tinh ngủ ở ghế sofa, cũng cầm chăn bên cạnh đắp giúp vé: "Lạc Lạc, Tiểu Tinh làm phiền em rồi."

      Tần Lạc lắc đầu: " có việc gì."

      Vừa mới chuẩn bị rời bỗng dưng Hoắc Kỷ Thành lại : " có thể sử dụng toilet nhà em chút ?"

      Tần Lạc: "Đương nhiên!"

      2 phút sau, Hoắc Kỷ Thành từ toilet ra ngoài, nhưng tất cả vạt áo sơmi đằng trước đều bị ướt...

      "Vòi nước nhà em hình như bị hỏng."

      Lúc này Tần Lạc mới nhớ mấy ngày nay vòi nước đều phun ra nước, chỉ có thể mở bắn tung tóe, quên với rồi.

      Quẫn...

      "Thực xin lỗi! Hai ngày này vòi nước nhà tôi quả có chút vấn đề, gọi điện thoại bảo người ta đến sửa, vốn hẹn hôm nay, kết quả tôi ở nhà, đoán chừng ngày mai mới có thể sửa."

      Tần Lạc nhìn quần áo Hoắc Kỷ Thành ướt đẫm có chút buồn cười nên lời, vội vàng qua đưa khăn tay bàn cho : " lau tạm trước."

      Hoắc Kỷ Thành cúi đầu nhìn thoáng qua áo sơmi của mình, ướt nhèm nhẹp mặc lên người rất thoải mái...

      Tần Lạc đến gần mới phát áo sơ mi ướt đẫm vừa vặn thấy cơ ngực như như của , bắp thịt căng đầy, vừa nhìn là biết thường xuyên rèn luyện...

      khỏi dời tầm mắt!

      Hoắc Kỷ Thành nhìn mặt đỏ hồng, khỏi nổi lên tâm tư đùa : "Trong tủ quần áo nhà em chắc còn có quần áo của , áo ướt mặc lên người rất thoải mái, có thể thay quần áo khô rồi ?"

      Nghe như thế, Tần Lạc chợt ngẩng đầu...

      Chết tiệt! Làm sao nhà có thể có quần áo của thằng nhãi này?
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 263: Ai biết có tâm tư gì khác !

      Hai gò má Tần Lạc đỏ bừng: " nghĩ nhiều rồi! Làm sao nhà tôi có thể có quần áo của !"

      Hoắc Kỷ Thành thấy dáng vẻ của biết trò đùa này có phần quá, nhưng cũng chỉ có như vậy mới làm cho Tần Lạc có ấn tượng khắc sâu với mình...

      Cho nên, bằng bất cứ giá nào.

      "Trước kia để mấy bộ quần áo ở đây, nên vẫn ở trong tủ quần áo."

      "Khốn khiếp! khẩn trương rời khỏi nhà tôi!"

      Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt về phía , biết muốn lên chẳng có lòng tốt gì, quả nhiên!

      Quá đáng!

      Hoắc Kỷ Thành nhìn quần áo ướt nhẹp người mình: "Lạc Lạc, chỉ muốn thay quần áo, cũng có ý gì khác."

      Tần Lạc tức giận : "Ai biết có tâm tư gì khác !"

      Hoắc Kỷ Thành thở dài: "Thôi! cái gì em cũng tin, nhưng lấy danh nghĩa Tiểu Tinh ra thề, có ý gì, hơn nữa trước đó cũng biết vòi nước nhà em bị hỏng."

      .

      Tần Lạc cắn môi, thể thừa nhận, vòi nước nhà mình bị hỏng là ngoài ý muốn, nhưng ở cùng chỗ với người đàn ông có ý đồ riêng...

      chỉ có thể buồn bực : " chờ đó!"

      Sau đó, xoay người vào trong phòng, sau khi tìm vài cái ngăn kéo, rốt cục ở trong cái ngăn kéo cùng phát quần áo đàn ông.

      Giỏi lắm! Lại còn chỉ có bộ, từ trong ra ngoài dường như đều có, trong khoảng thời gian này vẫn chưa kịp dọn dẹp tủ quần áo, cũng nhà mình tự dưng còn có quần áo đàn ông.

      Xem ra, lúc trước quan hệ mình với người đàn ông này quả rất thân mật...

      Nghĩ lại, muốn điên rồi!

      chỉ lấy bộ quần áo ra ngoài, mà nhét tất cả quần áo của trong cái túi, trực tiếp nhét vào tay Hoắc Kỷ Thành: "Toàn bộ đồ của hãy mang ! Mặt khác, còn đồ gì đó ở đây cũng nhớ nhắc nhở tôi!"

      Hoắc Kỷ Thành bất đắc dĩ nhận lấy túi lớn: " lại dùng toilet chút."

      Tần Lạc hừ : "2 phút!"

      Hoắc Kỷ Thành cũng chỉ có thể gật đầu: "Được."

      2 phút sau, Hoắc Kỷ Thành thay quần áo xong từ toilet xuất lai, nhìn con trai vẫn ngủ say: "Lạc Lạc, đêm nay Tiểu Tinh làm phiền em rồi."

      Tần Lạc bĩu môi: "Tôi hoàn toàn là vì thích Tiểu Tinh, có quan hệ gì với , nhanh !"

      Hoắc Kỷ Thành: "..."

      Mặc dù tư vị bị người ta đuổi rất khó chịu, nhưng bây giờ Tần Lạc quên mình, cũng chỉ có thể từng bước từ từ đến.

      Nóng vội ăn được đậu hũ nóng.

      " đây."

      "..."

      Tần Lạc lên tiếng, đợi rời khóa trái cửa, sau đó hít hơi sâu, tựa như nhớ tới cái gì đưa tay sờ sờ mặt mình...

      Cảm giác vẫn còn nong nóng...

      Má ơi! Vừa rồi phải đỏ mặt chứ?

      Đối với chuyện trước kia mình từng có tiếp xúc thân mật với Hoắc Kỷ Thành, ngay từ đầu kháng cự thừa nhận, bây giờ quần lót của đều ở trong ngăn kéo nhà mình, cái gì nên sáng tỏ chứng minh rồi...

      Quan hệ vô cùng lộn xộn!

      Đêm nay, Tần Lạc có chút mất ngủ...

      *****

      Sau khi Đường Từ Từ tăng ca kết thúc trở về biệt thự phát đêm nay Liên Tấn Nghiêu có ở đây, lên được là thở phào nhõm hay là thế nào, gần đây sau khi nhìn thấy mấy người Tần Lạc tâm tình của vẫn khẩn trương căng thẳng...

      Coi như các ấy biết tình huống của mình, dù sao cũng là quan hệ ra ánh sáng...

      Đối với người đàn ông Liên Tấn Nghiêu này, biết cường thế, bá đạo, nguy hiểm, cho đến bây giờ đều hai, cho mình cơ hội phản bác.

      Ngoại trừ nghe lời, chính là nghe lời...

      Cuộc sống như vậy, cũng biết khi nào mới kết thúc...

      người ngốc khó tránh khỏi suy nghĩ miên man, Đường Từ Từ liền đến bể bơi bơi lội, tự do tự tại ở trong bể bơi to như vậy cảm giác thoải mái, cánh tay ngừng huy động có thể làm cho quên mất phiền não tạm thời.

      vòng lại vòng...

      Bơi được ba vòng, mệt đến mức sắp nhanh hư thoát, dẫm cầu thang lên bờ nằm ở ghế trúc nghỉ ngơi, bên cạnh có tủ lạnh bất cứ lúc nào đều đặt đầy loại đồ uống cùng nước.

      cầm chai đồ uống vi-ta-min, uống vài ngụm.

      Trong đầu nghĩ đến bản thân giờ được tự do, lòng có lí do rất buồn, đứng dậy, chợt nhảy vào trong bể bơi.

      Khi Liên Tấn Nghiêu tiến vào, đúng lúc nhìn thấy màn này.

      Hôm nay vừa từ Đức trở về, vốn định cho niềm vui bất ngờ, kết quả vừa mới vào nhà được người hầu cho biết bơi ở bể bơi.

      lửng thững tới, đứng bờ từ cao nhìn xuống Đường Từ Từ.

      Đường Từ Từ bơi giống như phát tiết căn bản biết Liên Tấn Nghiêu trở về, sau khi nín thở ở trong nước năm phút chui lên.

      Khi nhìn thấy cái bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt mình, sợ tới mức run lên, lại trầm vào trong nước.

      Bất quá, biết bơi, học làm thế nào để mình nổi lên mặt nước.

      Chân vừa đạp, lại lộ ra ướt sũng não đại.

      "Sao trở về?"

      Đường Từ Từ khó hiểu hỏi, nhớ hết ngày mai mới có thể trở về.

      Con ngươi đen của Liên Tấn Nghiêu khóa chặt lấy : " mong trở về sớm sao?"

      Ở chung với lâu như vậy, Đường Từ Từ hiểu cơ bản tính nết của , lúc này loại chỉ có thể nghe lời , cứng đầu với thể nghi ngờ là tự chuốc lấy cực khổ.

      "Đâu có! Em nhớ là mai hoặc ngày kia mới trở về."

      Giọng yếu đuối làm cho Liên Tấn Nghiêu nghe rất thoải mái, vui trong lòng lập tức tan thành mây khói.

      "Ừ, chuyện xử lý xong trở lại đầu tiên."

      "A......"

      " biết bơi?"

      "Ừ!"

      Chuyện biết bơi là kiện đáng vui vẻ, trò chuyện với thiên đường Từ Từ bỗng nhiên quên thoải mái hôm nay.

      "Bơi mấy vòng rồi?"

      "Bốn vòng rồi."

      "Lên , cùng ăn cơm với ."

      "Ách..."

      Ông chủ phân phó, Đường Từ Từ cũng dám nghe theo, ở dưới ánh mắt sáng quắc của nhìn xuống, lên bờ, kéo khăn tắm che phủ người mình chặt chẽ.

      "Em rất lạnh?"

      Đuôi mắt hẹp dài của Liên Tấn Nghiêu hơi xếch lên.

      Đường Từ Từ lắc đầu: " có!"

      Liên Tấn Nghiêu nhíu mày: "Vậy em che kín như vậy làm gì?"

      Đường Từ Từ: "..."

      Em đây phải lo lắng đột nhiên phát thú - tính sao?

      ...

      Trở về phòng tắm rửa nước lạnh trận thay quần áo trang nhã đơn giản rồi xuống lầu.

      Liên Tấn Nghiêu rất hài lòng với đồ mặc người, bảo người hầu ngày mai ném toàn bộ quần dài áo dài trong phòng lầu ...

      Lại gọi điện thoại cho trợ lý Owen, bảo ta mua nhiều quần áo phụ nữ gợi cảm đơn giản chút.

      Owen tự động lý giải thành: Ông chủ càng thích Đường tiểu thư ở trước mặt ta cái gì cũng mặc, nhưng cái này hiển nhiên có khả năng, cho nên, cái gọi là gợi cảm đơn giản nhất chính là quần áo do mấy khối vải tùy ý hợp lại ở chỗ...

      Ở dưới ý tốt của ta, trong tủ quần áo Đường Từ Từ toàn bộ đổi thành váy ngắn gợi cảm thể khêu gợi hơn được nữa, ngẫu nhiên có vài chiếc váy dài, tất cả đều là xẻ tà đến bắp đùi.

      Còn có vài bộ mặc cài đai lưng giống như mặc...

      Dường như tất cả quần trong đều đổi thành dây buộc...

      Còn có vài bộ áo liền quần, quần là cái loại trực tiếp ở phía dưới có cúc áo, nhàng xả, tiện mở, vô cùng thuận tiện làm số chuyện.

      Khi thấy những bộ quần áo này, Đường Từ Từ hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi.

      Tên khốn khiếp đại biến thái!

      Lại có thể muốn mặc quần áo gợi cảm hở hang như vậy mỗi ngày lượn qua lượn lại ở trước mặt , phải thuận tiện cho bất cứ lúc nào có thể tùy ý làm bậy sao?

      Quá đáng ghét rồi!

      Tay Đường Từ Từ lặng lẽ siết chặt thành quyền.

      Nghĩ lại tình cảnh Liên Tấn Nghiêu trở về bảo Đường Từ Từ ăn cơm cùng :

      ngày ăn đói bụng, khẩu vị Đường Từ Từ vô cùng tốt, hơn nữa đầu bếp ở đây làm đồ ăn rất hợp khẩu vị của , lại lần nữa ăn no rồi...

      "..."

      nhịn được nấc cục, hai giây sau, nhanh chóng bụm miệng.

      Liên Tấn Nghiêu buông đũa xuống: "Giống con heo con."

      Đường Từ Từ đen mặt, có chỗ nào giống Tiểu Trư hả?

      "Ăn hơi nhiều, em muốn ra ngoài dạo chút."

      "Muốn đâu ?"

      "Vườn hoa sau nhà!"

      Ngoại trừ sân sau khá lớn, có thể dạo mấy giờ, tiêu hao thời gian lại tiêu hóa sức ăn, tốt!

      " hỏi em muốn đâu ?"

      Liên Tấn Nghiêu nhắc lại lần nữa.

      Lúc này Đường Từ Từ mới phản ứng kịp, sững sờ nhìn về phía , hỏi câu rất ngốc: "Em muốn đâu đều đưa em sao?"

      Liên Tấn Nghiêu nhìn vài giây, vừa rồi bơi ở trong bể bơi lội cảm giác có chút đúng...

      Lúc này, là cảm nhận rất ràng rồi.

      chút do dự trả lời: "Đương nhiên."

      "Em muốn đến nơi có biển."

      Đường Từ Từ trong lòng mình ra, khi trong lòng khó chịu chỉ thích biển ngồi nghe tiếng sóng biển đập vào bờ cát.

      mình yên tĩnh ngồi ở đó, rất đơn giản tốt đẹp.

      "Được."

      Liên Tấn Nghiêu hỏi bất cứ nguyên nhân gì đáp ứng làm cho Đường Từ Từ ngây ngẩn cả người, ra chỉ thuận miệng , nghĩ tới đồng ý.

      Dù sao người bây giờ đến bờ biển hóng gió rất nhiều.

      phải thích chỗ nào nhiều người sao?

      " muốn sao?"

      "Em muốn ?"

      Liên Tấn Nghiêu nhíu mày, Đường Từ Từ vội vàng xua tay: "Em muốn !"

      muốn nghe tiếng sóng biển ban đêm chút, trống trải tịch liêu, giống như có thể cuốn tất cả phiền não ở đáy lòng .

      " thôi."

      Liên Tấn Nghiêu đứng dậy ra bên ngoài, có bảo lái xe, mà thay chiếc xe thể thao Aston Martin màu xanh ngọc.

      Đường Từ Từ ngồi ở ghế lái phụ giống như nằm mơ.

      Mãi đến khi xe khởi động, mới có cảm giác chân , gió đêm thổi "Vù vù", thấm lạnh tim gan!

      quay đầu giọng hỏi: "Em có thể duỗi tay ra ngoài cửa sổ ?"

      Liên tấn Nghiêu đầu cũng ngẩng, giọng vẫn trước sau như trầm thấp gợi cảm: "Có thể."

      Bỗng nhiên Đường Từ Từ cảm thấy, giọng của rất dịu dàng, thanh đới tuyệt đẹp có thể so với giai điệu đàn vi-ô-lông-xen êm tai, nghe vào trong lỗ tai đặc biệt thoải mái say lòng người!

      "Cảm ơn."

      giọng , sau đó chậm rãi giang tay phải mình ra, để cho nó tự do duỗi thân trong trung, tốc độ xe thể thao rất nhanh, mang đến cỗ gió mạnh mẻ tự do.

      Tâm tình Đường Từ Từ tốt lên rất nhiều.

      Tóc bay theo gió nhảy múa, tung bay, cũng mặc kệ chúng nó, tận tình hưởng thụ sung sướng cùng vui vẻ giờ phút này.

      ...

      Rất nhanh, xe thể thao trực tiếp chạy đến bến tàu.

      Đường Từ Từ kinh ngạc xuống xe theo Liên Tấn Nghiêu: " đâu?"

      Liên Tấn Nghiêu lạnh nhạt : "Ra biển."

      Tròng mắt đen bóng của Đường Từ Từ mở lớn, sáng lên rực rỡ, giống như tô màu cho bảo thạch đen.

      "Ngồi thuyền ra biển sao?"

      "Ừ."

      Đường Từ Từ lấy được câu trả lời khẳng định, trong lòng vô cùng nhảy nhót, hoàn toàn dám tin đêm nay Liên Tấn Nghiêu tốt như vậy.

      như vậy, làm cho mình có chút trầm mê...
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 264: Ngày như vậy, rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc?

      Buổi sáng hôm sau.

      Tần Lạc mở mắt chống lại đôi mắt to đen lúng liếng, sợ tới mức giật mình cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, chống cánh tay lên đứng dậy.

      "Tiểu Tinh, em vào đây khi nào?"

      Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: "Chị, chị nhớ ra Tiểu Tinh!"

      Tần Lạc bị vẻ mặt nghiêm túc của bé làm cho dở khóc dở cười, đưa tay xoa tóc rối của bé: "Chị cái gì cũng chưa nhớ ra, sở dĩ em ở nhà chị, chỉ là vì tối hôm qua em ngủ thiếp , chị đành lòng nhìn thấy em bị trói ở ghế trở về."

      Vẻ mặt Hoắc Gia Tinh rất tiếc hận thở dài: " ra là như vậy! Vậy chị..."

      Tần Lạc ngồi giường: "Chị muốn rửa mặt, em ra phòng khách chơi trước."

      Hoắc Gia Tinh "A..." tiếng, trong lòng rất thất vọng, buổi sáng vừa tỉnh ngủ phát mình ở nhà Tần Lạc, bé cho rằng mẹ nhớ ra mình, kết quả. . . . .

      Ài...

      Rốt cuộc mẹ phải mất bao lâu mới có thể nhớ ra bé đây?

      Thế cho nên lúc Hoắc Kỷ Thành đến đón bé, Hoắc Gia Tinh vẫn buồn bực vui, Tần Lạc đen mặt, đứa này biểu quá ràng ?

      Mình như thế có làm bé buồn ?

      Suy nghĩ chút, cảm thấy rất phiền...

      Hoắc Kỷ Thành chờ con trai lên xe tìm cơ hội giọng hỏi Tần Lạc: "Tiểu Tinh sao thế?"

      Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Tần Lạc muốn quan tâm đến , lúc này bị hỏi, chỉ có thể mơ hồ: "Tự hỏi bé !"

      Hoắc Kỷ Thành càng nghi hoặc ...

      Nhưng Tần Lạc , cũng thể ép người ta , xem nhìn vẻ mặt con trai đoán chừng này vì tưởng mẹ nhớ ra mình, kết quả lại thất vọng...

      Ngày như vậy, rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc?

      ...

      Sau khi đến công ty, việc đầu tiên gọi điện thoại cho bạn tốt Ước Hàn: "Cậu với tôi, có biện pháp gì hay hoặc là tiệp kính làm cho Tần Lạc nhanh nhớ lại tất cả ."

      Ước Hàn vỗ trán: "Tình huống bây giờ quả rất khó có tiệp kính, dù sao Tần Lạc rất bài xích khi nhìn thấy mình, hơn nữa trong tiềm thức của ấy lựa chọn mất trí nhớ muốn nhớ lại cuộc sống sáu năm trước bị nhốt ở trong biệt thự kia, theo tâm lí học mà , đây cần phải do ấy tự mình vượt qua, người ngoài có thể giúp chỉ rất ..."

      Lại thêm: "Nhiều lắm chỉ có thể tạo đường dẫn tác dụng, còn lại phải dựa vào bản thân ấy tiếp nhận..."

      Nghe xong lời của cậu ta, nhất thời Hoắc Kỷ Thành cảm thấy hi vọng đặc biệt xa vời, theo lời Ước Hàn , nếu trong tiềm thức Lạc Lạc vẫn chịu tiếp nhận đoạn thời gian sáu năm trước kia, chẳng phải là vĩnh viễn lựa chọn phong bế trí nhớ sáu năm này sao?

      Đối với khả năng này, cũng hết sức bài xích.

      "Cậu toàn lời vô dụng! Mình cần đề nghị có tác dụng."

      Hoắc Kỷ Thành tức giận , bây giờ rất buồn bực, mỗi khi nhìn thấy ngườu phụ nữ mình thương gần trong gang tấc mà thể ôm ấp cũng thể hôn, nghĩ chút bực tức!

      Ước Hàn thở dài: "Mình cũng hi vọng mau chóng chữa khỏi bệnh mất trí nhớ cho Tần Lạc, nhưng việc này thể gấp, mọi việc đều có quá trình..."

      ta còn chưa xong bị Hoắc Kỷ Thành trách móc: "Từ lúc mới bắt đầu cậu khuyên mình như vậy, mà bao lâu rồi hả?"

      đỉnh đầu Ước Hàn có vài con quạ đen bay qua...

      ****

      Buổi tối.

      Nhà cũ nhà họ Hoắc.

      Hoắc Kỷ Thành biết mục đích ông cụ gọi trở về, vốn muốn mang Tiểu Tinh về, nhưng mẹ cố ý gọi điện thoại bảo mang Tiểu Tinh qua, còn lâu gặp cháu trai bảo bối, nhớ bé quá...

      làm sao hiểu tâm tư của mẹ, phải là nhớ Tiểu Tinh, mà ba ít nhiều bận tâm mặt mũi của bé chút.

      đường đến nhà cũ, Hoắc Gia Tinh mếu máo hỏi: "Ba, ông nội đánh ba sao?"

      Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Đương nhiên . Con từ đâu nghe được những thứ này?"

      Hoắc Gia Tinh mím môi, lên tiếng.

      Trong lòng Hoắc Kỷ Thành biết , nhất định là những người hầu luyên thuyên bị Tiểu Tinh nghe được, xem ra lần này người hầu trong nhà cũng phải rửa sạch phen rồi.

      Phương Lệ Hoa sớm đứng ngay ở cửa chờ con trai cùng cháu trai, nhìn thấy xe tiến vào vội vàng đến đón cháu trai bảo bối ôm vào trong ngực hung hăng thơm.

      "Tiểu Tinh gầy có phải ?"

      "Bà nội, nhìn bà so với lần trước càng trẻ có khí chất hơn rồi."

      Giọng Hoắc Gia Tinh mềm mại đáng , làm cho khóe mắt đuôi mày Phương Lệ Hoa cũng cười lên, hoàn toàn tan biến tối tăm trước đó.

      "Cái miệng cháu chỉ biết dụ dỗ bà nội vui vẻ!"

      "Tiểu Tinh thích nhìn thấy bà nội vui vẻ nhất."

      " là cháu trai ngoan của bà!"

      Phương Lệ Hoa cảm khái thôi, ra, cá tính của Tiểu Tinh với con trai A Thành trước đây khác nhau, tính cách con trai từ rất ít , càng đừng chút lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mình vui vẻ...

      May mà phương diện này của Tiểu Tinh với ba nó hoàn toàn khác nhau, bù lại tiếc nuối của mình.

      Lần này con trai đại toàn thắng làm cho bà ngờ tới, rốt cuộc thái độ ông xã thế nào ngay cả bà cũng thăm dò ra được, bà cũng dám ở trước mặt ông ấy cầu tình cho con trai, chỉ có thể ở bên cạnh cháu ngoan của bà quá đáng thương, từ có mẹ, mình con trai làm ba lẫn mẹ cho Tiểu Tinh...

      Hoắc Kỷ Thành nhìn con trai ru rú ở trong lòng bà nội nũng nịu, nhõng nhẽo kìm lòng được thầm nghĩ: Phương diện này của Tiểu Tinh hẳn là di truyền từ Lạc Lạc? Nếu bọn họ sinh thêm nữa nhất định rất đáng ...

      Phương Lệ Hoa thấy con trai ngẩn người, khỏi giọng dặn dò: "Đợi nhìn thấy ba con đừng cứng đầu với ông, mặc kệ như thế nào chuyện lần này cũng phải con chọn trước... chuyện bình tĩnh, lúc nên chịu thua chịu thua, biết ?"

      Hoắc Kỷ Thành có chút đau đầu: "Mẹ, con biết rồi."

      Phương Lệ Hoa cũng nhiều lời với con trai: "Ba con ở thư phòng chờ con."

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Vâng."

      Lúc đó trong phòng khách đến đông đủ, cả Hoắc Kỷ Vĩ mới ra viện bị ba gọi trở về, ông ta bụng ủy khuất cùng cam lòng, thiếu chút nữa quỳ mặt đất tốt với ba rồi...

      Ông cụ Hoắc nhìn dáng vẻ con cả đêm đầu bạc cũng cái gì nữa, dù sao con cả làm ông nội người ta, trải qua chuyện lần này nó già nua ít.

      Hoắc Cẩm Dương từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nghiêm mặt, chuyện lần này tình đả kích với ta, hơn nữa ba bị bệnh nhập viện với chuyện vợ Giang Ánh Thần cố tình gây ...

      Trong lúc này ta giống như mất sức sống...

      Người buồn bực nhất là con dâu cả Lý Bình, từ lúc vào cửa liền cho mẹ kế Phương Lệ Hoa sắc mặt hoà nhã, ra Phương Lệ Hoa lớn hơn bà ba tuổi, nhưng người ta nhìn ra còn tuổi hơn so với bà, làn da cùng dáng người đều được bảo dưỡng tốt hơn so với bà, cũng thiếu lần bị chồng lên án...

      Cho nên, bà vẫn luôn thích mẹ kế Phương Lệ Hoa, bà ta lại còn ở bên cạnh ông cụ ngốc lâu nhất cũng được cưng chiều nhất, ngoại trừ ghen tị cũng chỉ có thể ghen tị...

      Con thứ hai Hoắc Kỷ Nghiệp thể là vui vẻ hay thương tâm, ông ta hiểu rất , trải qua lần này ông ta với cả ngay cả cơ hội chút đỉnh chuyển bại thành thắng cũng có.

      Ông ta thể thừa nhận, bước cờ này của lão Tứ quá đẹp! Thần biết quỷ hay cấp cho bọn họ vố, nó hoàn toàn chỉ cần trốn ở nơi bí mật gần đó nhìn trò hay. . . . .

      Lão Tứ thông minh lanh lợi phúc hắc như vậy, bọn họ sao có thể đấu được?

      Bây giờ, ông ta cũng chỉ có thể trông cậy vào con có thể gả đến nhà họ Cố, cứ như vậy, có lẽ ba cho Thái Vi thêm chút của hồi môn...

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành tiến vào thư phòng mười phút, người dưới lầu nghe thấy lầu truyền đến tiếng "Thình thịch" vang lên, cần đoán cũng biết nhất định là ông cụ ném cái chén.

      Phương Lệ Hoađã sớm đoán được cảm xúc ông xã ổn định, sau khi con trai vào thư phòng mang theo Tiểu Tinh ra vườn sau chơi, cứ như vậy bọn họ cái gì cũng nghe được, nhưng bà dặn người hầu tâm phúc cho bà biết tất cả phát sinh trong phòng khách...

      Trong lòng Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp đều hiểu, mặc dù ông cụ tức giận, nhưng vị trí người thừa kế "Tập đoàn Đế An" vẫn là Hoắc Kỷ Thành.

      Từ điểm đó mà , bọn họ thất bại, mà bị bại đến rối tinh rối mù...

      Nhất là cả Hoắc Kỷ Vĩ, ông ta biết nếu phải mình đúng lúc bị bệnh nằm viện, ông cụ nhất định buông tha ông như vậy, dù sao cũng là mình muốn đẩy ngã lão Tứ trước, cuối cùng bị nó rút củi dưới đáy nồi thắng toàn cục chỉ có thể trách tài nghệ mình bằng người ta.

      Mặt mũi của ông ta hoàn toàn mất hết rồi...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 265: Khúc nhạc dạo cho giông bão sắp tới

      Trong thư phòng.

      Tâm tình ông cụ Hoắc rất phức tạp, đối với lần này con Tư đại toàn thắng, kết quả con cả với cháu trai lớn bị bại thảm hại ông cũng có quá bất ngờ.

      Năng lực con Tư ông rất ràng, từ sau khi công ty giao cho nó, hành đồng việc làm của nó so với mình năm đó chỉ có hơn chứ kém, lĩnh vực công ty càng lúc càng rộng, lợi nhuận cũng tăng gấp bội, hàng năm nhìn thất những cái số liệu khổng lồ này, dường như ông thể tin được...

      Ông càng ngày càng tin con Tư chính là "Thiên tài thương giới " mà mọi người khen ngợi, hạng mục qua tay nó chưa bao giờ bị lỗ, ánh mắt nó sắc bén độc đáo có người theo kịp...

      Khi con Tư ra ngoài, ở phương diện này con cả với con thứ hai có vẻ đặc biệt bình thường, nhưng dù sao đều là con ông, ông cũng muốn nhìn thấy cục diện nhà độc đại, tiện tùy ý bọn họ riêng về dưới cạnh tranh, luôn mở mắt nhắm mắt, cũng chắc chắn con Tư ra tay độc ác với con cả với con thứ hai.

      Bởi vì ông từng ở nhà rất ràng, thích nhìn thấy ba em bọn họ hòa thuận...

      Lần này, ông tức giận phải con Tư đại toàn thắng, mà là nó biết con cả có năng lực gì, lại còn để mặc nó ở công ty làm bậy, tổn thất nhiều hạng mục như vậy, cuối cùng còn làm con cả tức giận đến mắc bệnh nằm viện...

      Hoắc Kỷ Thành biết tính tình ba, ông lúc này nổi nóng đương nhiên thể ngỗ nghịch.

      "Ba, con biết sai rồi."

      Ông cụ Hoắc hừ lạnh tiếng: "Ba thấy con rất đắc ý! A Thành, ba với con rồi, ba thích nhìn thấy ba em các con mâu thuẫn nhất, nhưng con sao?"

      đến đây, Hoắc Kỷ Thành thể biện giải cho mình hai câu: "Ba, người cũng thấy, nhiều năm như vậy con vẫn làm như thấy với hành vi thầm của cả, nhưng đổi lại ấy càng nghiêm trọng thêm, hơn nữa năm nay Cẩm Dương đám hỏi với nhà họ Giang, cả lại cảm thấy thời cơ của đến..."

      Lại đổi lấy tiếng hừ lạnh của ông cụ.

      Hoắc Kỷ Thành thở dài tiếng: "Con thừa nhận đây là kết cục con xây nên, nhưng nếu cả mơ ước vị trí này, ấy có thể mắc câu sao? Trong lúc này, con để cho ấy tham dự rất nhiều hạng mục lớn của công ty, ra đổi góc độ khác mà , nếu cả với Cẩm Dương cực kỳ xuất sắc hoàn thành những hạng mục này, còn có chuyện kế tiếp sao?"

      Ông cụ Hoắc vẫn hừ lạnh: "Con biết ngươi năng lực cả được lại còn để cho nó tham dự các hạng mục, đây phải đào hầm cho nó nhảy là cái gì?"

      Hoắc Kỷ Thành đen mặt, tiếp tục : "Ba, nếu ngài biết rồi, lại còn để cả ở trong công ty làm những chuyện mơ mộng thực tế này, đến cùng, ba với con cũng là loại người. . . . ."

      vừa dứt lời, ông cụ Hoắc liền ném chén trà tới: "Vô liêm sỉ!"

      Hoắc Kỷ Thành khẽ nghiêng người, vừa vặn tránh thoát...

      Ông cụ Hoắc tức giận đến phẫn nộ: "Con biết năng lực cả con được nên sắp xếp cho nó cái công việc nhàn tản, cần gì phải lăn qua lăn lại những thứ này?"

      Hoắc Kỷ Thành thở dài: "Ba, người cảm thấy tính cách cả tình nguyện đứng ở vị trí chức quan nhàn tản sao? Cẩm Dương đám hỏi với nhà họ Giang chính là biểu thị cho có ngày này, con xây dựng lên cái kết cục này mục đích cũng chỉ là để cho ấy hoàn toàn hết hy vọng, ấy là cả của con, coi như ấy đúng nữa, con cũng ra tay ác độc với ấy."

      Dừng chút: "Mấy tháng nay hành vi cùng thái độ của cả ở công ty với con, người như lòng bàn tay, nếu con có năng lực, người lúc này nằm bệnh viện khóc khẳng định là con..."

      Ông cụ Hoắc thở phì phì trợn trừng mắt, tiện tay nắm ống đựng bút bàn ném tới: "... Cút!"

      Hoắc Kỷ Thành cũng giận: "Ba, xin người bớt giận, thân thể là của người, đừng tức giận với con, bây giờ con , đảm bảo sắp tới đều trở lại làm ô nhiễm mắt người."

      xong, ra khỏi thư phòng.

      Khép cửa lại, Hoắc Kỷ Thành khôi phục lại khuôn mặt trong veo mà lạnh lùng, biết tính cách ba, ra biết năng lực buôn bán của cả với hai, nếu vài năm nay cũng để đó dùng bọn họ.

      Ba lớn tuổi, khó tránh khỏi thích giả vờ hồ đồ, biết ba em bọn họ như nước với lửa, nhưng lại thích nhìn dáng vẻ hòa thuận ở mặt ngoài của bọn họ...

      Lại biết, loại biểu giả dối này rất dễ dàng vỡ nhất.

      Sớm hay muộn cũng có ngày như vậy, chỉ là tới sớm chút.

      ...

      Chờ sau khi con trai rời khỏi đây, toàn thân ông cụ Hoắc vô lực dựa vào ghế ngồi bằng da , giờ phút này, ông chỉ là ông lão rất bình thường.

      ra mỗi câu của con trai đều lên đáy lòng ông, nhưng ông vẫn muốn thừa nhận, đây là tôn nghiêm của ông.

      Chuyện bây giờ ầm ĩ đến cục diện này, cũng là kết quả ông theo đuổi...

      *****

      Hoắc Kỷ Thành xuống dưới lầu theo người hầu kia mới biết mẹ mang theo Tiểu Tinh ra vườn sau, trực tiếp thẳng về phía cửa, còn chưa được hai bước bị gọi lại.

      "Em Tư, bây giờ cậu nhất định rất đắc ý!"

      Hoắc Kỷ Vĩ chống nạng nhìn Hoắc Kỷ Thành, nếu ánh mắt có thể giết chết người, lúc này Hoắc Kỷ Thành sớm chết vài lẩn rồi.

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt quay đầu lại: " cả, nên dưỡng thân thể cho tốt."

      Sau đó, cũng quay đầu lại ra vườn sau.

      Hoắc Kỷ Vĩ thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết, em Tư những lời này là có ý gì? Tự nó dùng chiều mèo khóc chuột giả từ bi với ông sao?!

      Lý Bình thấy chồng tức giận, vội vàng giúp ông ta thuận khí: "Được rồi, đừng tức giận, thân thể là của mình."

      Hoắc Kỷ Vĩ tức giận trách mắng: "Đàn bà như bà biết cái gì!"

      Hoắc kỷ nghiệp xen vào : " cả, em thấy chị dâu cũng là vì tốt cho , cần gì phải tức giận với chị ấy chứ?"

      Nghe xong lời của ông ta, Hoắc Kỷ Vĩ càng tức giận: "Cậu muốn xen vào việc của người khác? Ít ở bên cạnh mát chút! Tôi chịu nổi đâu!"

      Hoắc Kỷ Lan vui: " cả, hai chẳng cái gì, em Tư hại thành như vậy, có quan hệ gì với chúng em, trong lòng khó chịu có thể tìm nó! Chẳng lẽ là cố gắng lương thiện sợ bị ức hiếp?"

      Hoắc Kỷ Vĩ tức giận đến tim cũng đauyêu: "Em ba, chú ý giọng chuyện với ! Đừng cho là tôi biết trong khoảng thời gian này hai người làm cái gì, nhìn thấy tôi như vậy hai người rất vui vẻ đúng ?"

      Hoắc Kỷ Lan vừa định phản bác nghe lầu truyền đến tiếng "Oành" đóng cửa, bà ta sợ tới mức khẩn trương ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy sắc mặt ông cụ xanh mét đứng ở lan can cầu thang.

      Trong lúc này, mọi người trong phòng ai cũng dám lên tiếng...

      Ông cụ Hoắc đen mặt từng bước xuống lầu: "Cánh cả đám đều cứng cáp rồi, muốn tạo phản phải ?"

      Hoắc Kỷ Vĩ, Hoắc Kỷ Nghiệp với Hoắc Kỷ Lan vội vàng cúi đầu lời nào, sợ bậy chọc giận ông cụ.

      Ông cụ Hoắc nhìn con cả cùng con thứ hai vui: "Tôi rồi, mong muốn nhìn thấy nhất chính là ba an hem các con hòa thuận, bây giờ các người làm cái gì vậy? Về sau tôi mà mất, chẳng phải là muốn đánh nhau sao?"

      Hoắc Kỷ Vĩ vội cúi đầu nhận sai: "Ba, con trai dám."

      Ông cụ Hoắc hừ tiếng: " dám! Chuyện lần này là giáo huấn, phải quản lý công việc công ty nữa, về sau ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, Cẩm Dương còn trẻ, còn tiếp tục như vậy chỉ biết chậm trễ tiền đồ của nó."

      Ông biết con cả để ý nhất chính là tiền đồ của con nó, cho nên tiện lấy chuyện này ra.

      Quả nhiên - -

      "Ba, con biết mình có năng lực, chuyện lần này đều là tay con xử lý, Cẩm Dương vô tội, nó là đứa con ngoan nghe lời hiếu thuận, con... có lỗi với nó."

      Chuyện cho đến bây giờ, Hoắc Kỷ Vĩ hiểu chỉ có thể để mình gánh vác tất cả mọi chuyện mà bảo toàn con trai, nếu ông ta còn hi vọng gì nữa...

      Hoắc Kỷ Nghiệp ở bên cạnh nghe mà trong lòng khó chịu, lại chỉ là ông có con trai...

      Trong lòng ông cụ Hoắc biết tâm tư con cả, cũng ra: "Cẩm Dương ba cũng có ý cất nhắc, nhưng nó vẫn còn quá trẻ, dưới 'Tập đoàn Đế An' có công ty con phát triển cũng tệ lắm, trước để cho Cẩm Dương rèn luyện vài năm..."

      Hoắc Kỷ Vĩ kinh ngạc : "Ba, đây..."

      Tính toán của ông là để cho Cẩm Dương tiếp tục ở lại tập đoàn Đế An nhậm chức, như vậy mới có cơ hội nâng cao thêm bước! Nhưng ba lại muốn để mình Cẩm Dương đến công ty con, đây chẳng phải là để cho bọn họ lập địa vị khác sao?

      Vậy Cẩm Dương còn có cơ hội kế thừa tập đoàn Đế An sao?

      Ông cụ Hoắc liếc nhìn con cả: "Sao vậy? Con cảm thấy Cẩm Dương thể đảm nhiệm chức giám đốc công ty con sao?"

      Hoắc Kỷ Vĩ nhất thời giống như nuốt phải mật đắng: "Ba, vẫn là ánh mắt người độc đáo."

      Hoắc Kỷ Nghiệp nhìn dáng vẻ cả, trong lòng nhất thời như nở hoa.

      Đúng lúc này, Hoắc Kỷ Thành nắm tay con trai Hoắc Gia Tinh từ vườn sau trở về, Phương Lệ Hoa tuốt ở đằng trước.

      Ba người vừa vào phòng khách, nghe thấy người hầu Giang Ánh Thần đến đây...

      Hoắc Cẩm Dương nhíu mày, phải ta ở bệnh viện sao? Sao đột nhiên lại đến đây?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :