1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 256: Kịch giả tình ?

      So với vẻ mặt hưng phấn của Hoắc Gia Tinh, Tần Lạc chút cũng hy vọng Hoắc Kỷ Thành đến, để cho giả làm mẹ của Hoắc Gia Tinh rất khó xử, còn phải cùng ba con nhà Hoắc Kỷ Thành giả dạng làm người nhà, là quá dày vò!

      Nhưng đến đây, cũng thể lựa chọn lâm trận bỏ chạy. . .

      Chỉ có thể kiên trì ở lại.

      Hoạt động gia đình tiến hành rất thuận lợi, Hoắc Gia Tinh là hưng phấn nhất, khi đến phiên bé, tay bé nắm ba, tay nắm mẹ, hận thể tuyên bố với mọi người đây là ba mẹ của bé.

      Trong lòng Tần Lạc rất xấu hổ, nhưng ở mặt ngoài lại giả vờ như rất bình tĩnh, phối hợp với Hoắc Gia Tinh lộ ra nụ cười.

      Trời biết chịu đựng có bao nhiêu vất vả!

      Khi ba mẹ phối hợp với con chơi trò đoán thành ngữ, Tần Lạc có ảo giác rất quen thuộc, trong nháy mắt, trong đầu giống như lên đoạn ngắn gì đó...

      Hoắc Kỷ Thành luôn len lén quan sát , thấy dáng vẻ của trong lòng khỏi mừng thầm, xem ra đưa Lạc Lạc đến những nơi trước kia từng giúp nhớ ra cái gì...

      tin cứ tiếp tục như vậy Lạc Lạc phải rất nhanh nhớ ra với Tiểu Tinh.

      Bạn học Tiết Tử Hạo hôm nay lại bại bởi Hoắc Gia Tinh, bé khó tránh khỏi có chút buồn giận bất bình, ràng nhóc con này mới bắt đầu đều có ba mẹ đến tham gia họp phụ huynh, từ sau lần đó liền thiếu ai rồi.

      Đáng ghét!

      Còn có, dáng vẻ ba mẹ nó so với ba mẹ mình còn đẹp trai xinh đẹp hơn, dẫn đến những bé trong lớp vốn thích bé chuyển hướng Hoắc gia Tinh rồi...

      Nghĩ lại bé buồn bực thôi!

      ...

      Hai giờ sau, hoạt động gia đình kết thúc, giáo nhấn mạnh khen ngợi Hoắc Gia Tinh cùng cha mẹ bé, điều này làm cho Hoắc Gia Tinh rất vui sướng, giữa lông mày cũng thể che hết hưng phấn.

      Nhìn dáng vẻ của bé, nơi nào đó trong lòng Tần Lạc như bị đánh cái, có cảm giác nên lời...

      Nhưng lập tức bỏ lại phía sau ý nghĩ này, làm sao vậy?

      Chỉ là bọn họ diễn luyện chút mà thôi, kịch giả tình rồi sao?

      Lúc rời khỏi nhà trẻ, Hoắc Kỷ Thành buổi tối mời Tần Lạc ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn, lại bị cự tuyệt: " cần, buổi tối tôi có hẹn với mấy người bạn."

      mặt Hoắc Kỷ Thành có chút thất vọng, cho rằng Tần Lạc muốn cơm với .

      "Vậy hôm nào ?"

      Tần Lạc có chút do dự, tối nay hẹn với các bạn , đồng thời cũng muốn cùng ăn cơm với Hoắc Kỷ Thành!

      Ở cùng người đàn ông nguy hiểm này, tình nguyện ít gặp mặt càng tốt.

      Hoắc Gia Tinh ngọt ngào ngây thơ mím miệng : "Chị, chị muốn gặp Tiểu Tinh sao?"

      Tần Lạc: "..."

      Được rồi! thừa nhận có chút có biện pháp cự tuyệt nhóc con kia, hơn nữa bé bày khuôn mặt nhắn uất ức, giọng lại còn mềm dẻo đáng như thế...

      " có! Tối nay chị hẹn với mấy bạn cùng phòng thời đại học ăn cơm."

      "A... Vậy tối ngày mai."

      "Tối ngày mai cũng được..."

      "Ngày kia?"

      Hoắc Gia Tinh hỏi bám riết tha, Tần Lạc chỉ có thể đầu hàng...

      "Được rồi..."

      "Ha Ha! Vậy buổi tối ngày kia gặp!"

      "Ừ."

      Rơi vào đường cùng, Tần Lạc chỉ có thể nở nụ cười tươi tắn, nhìn thấy Tiểu Tinh vui vẻ như vậy, trong lòng lên được là cảm giác gì...

      *****

      Bốn giờ chiều, Đường Từ Từ mới vừa trở lại biệt thự, thìn nhìn thấy ba người đàn ông đẹp trai khác nhau ngồi sofa phòng khách, bên phải là người đàn ông nào đó có loại khí thế đế vương tôn quý, khí phách rét lạnh.

      Người đàn ông ở giữa từng gặp hai lần, là Phùng Thiệu Kinh bạn tốt của Liên tấn Nghiêu.

      Còn người đàn ông bên trái kia có gương mặt giống búp bê, dáng vẻ hình như là con lai, ngũ quan tinh xảo giống như điêu khắc, nhất là cặp mắt màu rám nắng kia, thâm thúy mê người.

      ở cố gắng phân tích quốc tịch của người đàn ông con lai, Liên Tấn Nghiêu kiên nhẫn lôi đến ngồi đùi, hiển nhiên rất hài lòng nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác.

      "A!"

      Đường Từ Từ kinh hô tiếng ngã vào trong ngực ta.

      Phùng Thiệu Kinh cùng Thịnh Đình thấy màn như vậy nở nụ cười có thâm ý khác, ra thằng nhóc Nghiêu cũng biết ghen! là chuyện hiếm lạ ngàn năm khó gặp.

      Thịnh Đình rất tao nhã lần nữa thay đổi dáng ngồi: "Chị dâu nhỉ, có phải tôi rất đẹp trai ?"

      Sắc mặt Đường Từ Từ túng quẫn, thốt ra: " là con lai sao?"

      Thịnh Đình sờ sờ mặt: "Có ràng như thế sao?"

      Phùng Thiệu Kinh lạnh lùng liếc ta cái: " Đôi mắt màu rám nắng kia của cậu sớm bại lộ rồi! Lại còn giả vờ trước mặt người ta."

      Liên Tấn Nghiêu vui người phụ nữ trong lòng vẫn chú ý người đàn ông khác, mạnh mẽ xoay đầu của lại: "Đình là con lai ba nước Trung Nhật Ý."

      Đường Từ Từ: "Ách..."

      ra là thế! Trách được ngũ quan ta đẹp như vậy, giống với Liên, khí phách lạnh lùng, đáng ...

      Sau khi thất thần, Đường Từ Từ mới phản ứng kịp: "Các muốn chuyện công việc sao? Tôi lên lầu."

      giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Liên Tấn Nghiêu đè lại.

      "Là về em."

      "Em?"

      Đường Từ Từ ngạc nhiên.

      Liên Tấn Nghiêu nhíu mày nhìn về phía : "Buổi tối em thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng?"

      Đường Từ Từ rất nhanh liền biết cái gì, tối hôm qua gặp cơn ác mộng lâu xuất như vậy, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng năm đó, toàn thân cũng nhịn được sợ run.

      " có."

      câu nhàng vượt qua tất cả đau xót, nhưng bi thương sâu trong đáy mắt vẫn bị Liên Tấn Nghiêu phát .

      " cần phủ nhận."

      Giọng Liên Tấn Nghiêu mạnh mẽ bá đạo, lại làm cho Đường Từ Từ cảm nhận được chút lo lắng.

      Đúng lúc Phùng Thiệu Kinh chen vào, rất chuyên nghiệp : "Đơn giản mà , gặp ác mộng thể ở sáu điểm: : lo âu cùng áp lực quá lớn; hai:ăn thức ăn có độc; ba: hàm lượng mỡ trong đồ ăn; bốn: cồn; năm:thuốc; sáu: bệnh tật."

      Đường Từ Từ nghe trợn mắt há hốc mồm, nghĩ tới còn có nhiều nguyên nhân như vậy...

      Phùng Thiệu Kinh nhìn cái: "Tôi cảm thấy thuộc điểm thứ nhất, lo âu quá độ cùng áp lực lớn, áp lực cuộc sống khiến cho nhớ lại những chuyện vui trước đây."

      Đường Từ Từ cúi đầu xuống: "Tôi cũng biết."

      Thịnh Đình có vẻ đăm chiêu: "Đêm nay tôi thử uống nhiều rượu xem xem có gặp ác mộng khủng bố ."

      Phùng Thiệu Kinh khinh bỉ ta: "Cậu ăn no rất rử mỡ!"

      Thịnh Đình hừ lạnh: "Tôi thích cậu quản được sao?"

      Hai người bọn họ có tranh cãi khiến cho Đường Từ Từ nhìn choáng váng, trong đầu tự chủ được tưởng tượng hai người bọn họ thành đôi CP, Phùng Thiệu Kinh là đế vương công, chàng con lai đẹp trai là nữ vương thụ...

      duy mỹ!

      Nếu là nhà viết truyện, nhất định vẽ người bọn họ thành bộ truyện xưa...

      Ngay lúc suy nghĩ đến hình ảnh đẹp, đôi má bị người ta nhéo, bị đau nhìn về phía người khởi xướng, trong con người hẹp dài lạnh lùng lướt qua vui.

      "Sao lại véo em?"

      phùng má lên án .

      Vẻ mặt đáng , còn có hiềm nghi.

      Chính chút cũng nhận thấy.

      "Trước mặt nhìn người đàn ông khác, em coi lời của như gió thổi bên tai sao?"

      mặt Liên Tấn Nghiêu giống như treo tầng sương lạnh, giọng lạnh lẽo đạm mạc.

      trán Đường Từ Từ đầy vạch đen, có thể lý giải đây là Liên Tấn Nghiêu ghen ?

      "Em chỉ là tò mò..."

      "Tò mò cái gì?"

      Mi tâm Liên Tấn Nghiêu nhíu lại, đồng thời, cũng hỏi ra tiếng lòng của Phùng Thiệu Kinh với Thịnh Đình, vừa rồi ánh mắt ấy nhìn bọn họ rất phức tạp, giống như...

      Đường Từ Từ đương nhiên ra suy nghĩ trong lòng mình.

      "Tò mò làm sao có thể theo trở thành bạn tốt của bọn họ."

      "Em cảm thấy bọn họ rất ồn ào?"

      "..."

      Đường Từ Từ dùng trầm mặc thay thế trả lời, ý tứ cần cũng biết.

      Tâm tình Liên Tấn Nghiêu rất tốt.

      Vẻ mặt Phùng Thiệu Kinh với Thịnh Đình rất bi thương.

      Đường Từ Từ nhất thời cảm thấy mình rất độc ác, tổn thương hai chàng đẹp trai vô tội...

      " có việc gì, hai người bọn họ vẫn như vậy, gặp mặt liền ầm ĩ ngừng, sớm thành thói quen."

      Liên Tấn Nghiêu an ủi .

      Đường Từ Từ mơ hồ nhớ lâu trước từng ở "Mị đêm" từng nhìn thấy bốn Quý công tử đẹp trai khác nhau, hôm nay xuất ba, còn có người lớn lên trông thế nào có ấn tượng.

      Thịnh Đình buồn bực : "Nghiêu tử cậu lời này đúng, ràng trước kia cậu còn tôi với Kinh Kinh thổi làn khí mới mẻ vào trong cuộc sống của cậu, bây giờ có người đẹp cần chúng tôi nữa..."

      "Phốc..."

      Đường Từ Từ bị ta đùa thiếu chút nữa phì cười.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 257: Mỗi người vẻ

      Đuôi mắt hẹp dài của Liên Tấn Nghiêu hơi nhếch lên: "Còn muốn tiếp tục hạng mục nghiên cứu khoa học kế tiếp ?"

      Thịnh Đình lập tức ngồi ngay ngắn: "Lão Đại, cậu có thể coi như cái gì tôi cũng chưa ."

      Dáng vẻ phô trương của ta lại chọc cười Đường Từ Từ.

      Lần đầu tiên tiếp xúc bạn bè của , làm cho biết mặt khác của , ra ngoại trừ lãnh huyết vô tình, còn có mặt thân thiết như vậy...

      "Có phương pháp gì có thể giảm áp lức?"

      "Cái này... Giữ tâm tình vui vẻ là được."

      Phùng Thiệu Kinh trả lời làm cho Liên Tấn Nghiêu nhíu mày, con ngươi đen sâu xa nhìn về phía người phụ nữ trong lòng: "Tâm tình em mỗi ngày vui?"

      Trong lòng Đường Từ Từ hận chết Phùng Thiệu Kinh, cái gì lại tâm tình vui, đây phải cố ý gây phiền phức cho sao?

      ta nhất định là cố ý trả đũa mình!

      " có!"

      Ánh mắt vô tội.

      Liên Tấn Nghiêu nhìn chằm chằm vào , hai giây sau lườm Phùng Thiệu Kinh cùng Thịnh Đình cái: "Hai người các cậu có thể được rồi."

      "Tuân lệnh!"

      Phùng Thiệu Kinh với Thịnh Đình cùng đứng lên, lấy tốc độ nhanh nhất rời .

      Ra khỏi cửa, hai người liếc mắt nhìn nhau: ra Nghiêu tử là động tâm , trước chưa từng thấy cậu ta để tâm người phụ nữ như vậy bao giờ...

      Loại chuyển biến ở cậu ta, cũng biết là tốt hay xấu.

      Người ở nơi đầu sóng ngọn gió như bọn họ, tình cảm đó là chỗ yếu ớt nhất, khi bị đối thủ phát , hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      "Muốn khuyên nhủ sao?"

      Thịnh Đình có chút lo lắng.

      Phùng Thiệu Kinh thở dài: "Tìm cơ hội thích hợp là được, Nghiêu tử thông minh như thế, sao quan hệ lợi hại trong đó?"

      "Ừ."

      Thịnh Đình gật đầu, mỗi người lên xe của mình, mất.

      Mà trong phòng khách, nam nữ vẫn tiếp tục đứng sóng đôi...

      Trong phòng khôi phục yên lặng, nhưng Đường Từ Từ lại cảm thấy được tự nhiên, bởi vì ánh mắt người đàn ông nào đó nhìn rất khủng bố, hung tợn dường như muốn cắn nuốt ...

      nuốt ngụm nước bọt: "Nghiêu, tối nay em hẹn với mấy người bạn cùng phòng thời đại học cùng ăn cơm..."

      Liên Tấn Nghiêu chút suy nghĩ cự tuyệt: " được! Đêm nay rất dễ dàng mới trở về, em phải theo giúp ."

      Giọng của bá đạo mà để cho phản bác...

      Trong lòng Đường Từ Từ lướt qua nhàn nhạt bi thương, rột cuộc ở trong lòng được coi là gì? Sủng vật? Người phụ nữ thể lộ ra ngoài ánh sáng?

      Theo lâu như vậy, cũng biết tính tình của , nghịch lân là tuyệt đối thể chạm đến...

      Đắn đo vài giây, Đường Từ Từ yếu ớt cầu xin : "Em chỉ ăn bữa cơm với các ấy liền trở về, sau khi trở về em bảo đảm tất cả nghe theo ."

      cuối cùng đặc biệt mềm mại, tựa như kẹo đường dẻo...

      Liên Tấn Nghiêu bị thanh mềm yếu của nhất thời có bất kỳ nóng giận gì, nhưng rất dễ dàng trở về, vốn định đêm nay lăn lộn phen.

      Kết quả...

      "Cái gì cũng nghe ?"

      Khi lời này, Liên Tấn Nghiêu hơi nâng cuối lên, hết sức gợi cảm.

      Đường Từ Từ chớp mắt to vô tội: "Ừ, cái gì cũng nghe theo ..."

      biết, cũng chỉ có như vậy, người đàn ông nào đó mới chịu đồng ý để cho , nếu tối nay khỏi phải nghĩ đến chỗ hẹn rồi...

      Tính ra, cũng lâu gặp mấy bạn cùng phòng, sau khi tốt nghiệp mọi người ai bận việc nấy, Tiêu Tiêu trở về Thượng Hải, Diêu San San ở lại thành phố A hai năm cũng Thâm Quyến, ngược lại Tần Lạc luôn ở thành phố, nhưng cơ hội gặp mặt cũng tính nhiều, dù sao trước ngày làm, buổi tối còn phải làm thêm, rất ít có thời gian rảnh chuyện với bạn bè...

      Tụ tập tối nay liên quan đến với Diêu San San gặp nhau ở trường kỷ niệm tròn 30 năm ngày thành lập, nghĩ hẹn mọi người ra ngoài gặp mặt, tự nhiên thể cự tuyệt.

      Liên Tấn Nghiêu nhìn vẻ mặt chờ mong: "Bạn cùng phòng thời đại học?"

      Đường Từ Từ vội vàng gật đầu, : "Ừ, quan hệ bốn chúng em cũng tệ lắm, có hai người ở thành phố, lúc này là kỷ niệm tròn 30 năm ngày thành lập trường, hai ấy trở về liền hẹn em với khác gặp mặt."

      Liên Tấn Nghiêu trầm ngâm vài giây: "Bốn gặp mặt có ý tứ gì?"

      Đường Từ Từ thấy ý tứ trong lời dao động, tiếp tục : "Con ở cùng chỗ có rất nhiều chuyện! Hơn nữa bốn chúng em đều lâu gặp mặt, nhìn em mỗi ngày ngoại trừ làm liền là ngốc ở đây, cũng có bạn bè gì, em nghĩ..."

      cố ý rất uất ức.

      Liên Tấn Nghiêu nhìn cái, mình thể thường xuyên ở đây với , có bạn bè lại cũng có chút tốt...

      "Cơm nước xong liền trở lại."

      Đây là câu trần thuật, mà có giọng điệu thương lượng.

      Đường Từ Từ thấy ra vô cùng cảm kích, nhất thời hai mắt sáng lên: "Ừ! Em biết rồi!"

      Liên Tấn Nghiêu thấy vui vẻ như vậy lại có chút khó chịu: "Vui vẻ như vậy?"

      Đường Từ Từ sợ mình bậy lại đắc tội : "Bốn chúng em lâu gặp mặt! Kết bạn vốn là chuyện rất vui vẻ, lúc với bạn của chỗ chẳng phải giống vậy sao?"

      câu cuối cùng của hỏi rất cẩn thận.

      Liên Tấn Nghiêu cũng có tức giận: "Ừ, trở về sớm chút."

      Đường Từ Từ vội vàng gật đầu, lại còn vui vẻ ở mặt hôn cái, điều này làm cho Liên Tấn Nghiêu hài lòng, ôm đầu của qua hung hăng hôn lên miệng đào của ...

      Khoảng mười phút sau, hai người mới thở hổn hển tách ra...

      Đường Từ Từ đỏ mặt rời khỏi người , bản thân còn tách ra nữa đợi lát nữa được rồi.

      "Em đây!"

      "Ừ, bảo lái xe đưa em qua đó."

      " cần, tự em có thể lái xe..."

      Đường Từ Từ muốn để cho mấy người Tần Lạc nhìn thấy mình từ xe sang trọng xuống, tránh cho sinh ra chút hiểu lầm cần thiết.

      Liên Tấn Nghiêu lại đồng ý: "Cứ quyết định như vậy."

      Đường Từ Từ: "..."

      biết, được tôn trọng, ha ha...

      Sau khi Đường Từ Từ rời , Liên Tấn Nghiêu đứng dậy lên thư phòng lầu hai, ta vẫn có chút việc phải xử lý.

      ****

      Cửa đại học F.

      Khi Tần Lạc từ xe taxi xuống trong lúc vô tình liếc thấy Đường Từ Từ ở con đường khác xuống xe, chỉ mơ hồ nhìn thoáng qua, nhận ra đó là chiếc xe giá trị xa xỉ.

      Liên hệ với hình ảnh nhìn thấy Đường Từ Từ với người đàn ông khí thế rất cường đại dạo siêu thị, khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ Từ Từ kết giao với bạn trai rất nhiều tiền?

      Như vậy cũng được, ấy cần liều mạng kiếm nhiều tiền để chữa bệnh cho em trai ấy rồi...

      Khi Đường Từ Từ xuống xe còn cố ý liếc mắt nhìn chung quanh cái, đúng lúc có chiếc xe công cộng chạy qua chặn vị trí Tần Lạc đứng.

      chột dạ thở ra hơi, tồi mấy người Tần Lạc còn chưa đến, nếu như bị thấy đoán chừng hỏi mình, ngay cả cái cớ cũng tìm ra...

      Vừa qua đường cái, Đường Từ Từ liền nghe thấy giọng Tần Lạc.

      "Từ Từ."

      "Tiểu Lạc, cậu đến khi nào?"

      "Mới vừa xuống xe, sao cậu từ bên kia qua đây?"

      Tần Lạc hỏi rất tự nhiên, muốn lập tức vạch trần bạn tốt.

      Đường Từ Từ che dấu tính vén tóc: "A...... Mình ngồi xe buýt đến, Tiêu Tiêu với Diêu San San còn chưa tới sao?"

      Thân phận của , thích hợp nhất là ngồi xe công cộng.

      Tần Lạc cũng vạch trần lời dối của ấy, nghĩ, Từ Từ hẳn là có nỗi khổ! Mỗi người đều có đời tư riêng, có nghĩa vụ cần phải ở trước mặt mọi người mở ra...

      "Còn chưa! thấy hai ấy."

      "Chắc đường đến rồi."

      Hai người trò chuyện, nhìn thấy chiếc xe taxi dừng ở bên cạnh, Tiêu Tiêu với Diêu San San cùng xuống xe, hai người ăn mặc rất mốt, váy, túi sách, giầy đều là đồ xa xỉ phẩm, nhưng kiểu tóc, người để tóc ngắn, người vẫn để tóc đen dài thẳng.

      Tiêu Tiêu giày cao gót mười centimeter, môi đỏ mọng, rất nhiệt tình chào hỏi với Tần Lạc và Đường Từ Từ: " lâu gặp, phương diện ăn mặc của hai cậu ngược lại thay đổi ít nha!"

      ấy là học thiết kế thời trang, cho nên đầu tiên nhìn đó là quần áo.

      Tần Lạc cười yếu ớt nhếch môi: "Nghe cậu mở công ty của riêng mình, chúc mừng!"

      Tối hôm qua cũng từ bạn học Đoàn Lý ra.

      Tiêu Tiêu cũng khiêm tốn: "Cảm ơn! Công ty mình sắp chính thức đưa ra thị trường mẫu thiết kế quần áo đầu tiên, đến lúc đó đưa mỗi người các cậu mấy bộ!"

      Nhà có tiền, tính tình cũng luôn luôn đại lượng.

      Diêu San San ê ẩm : "Cậu ở Thượng Hải, chẳng lẽ chúng mình phải chạy đến Thượng Hải lấy quần áo?"

      Tay Tiêu Tiêu cầm cái gương trang điểm lại dời hai millimet: " tại nghề chuyển phát nhanh phát đạt như vậy, minh ở mạng tạo trang web có đầy đủ các mẫu thiết kế của công ty, nếu các cậu có nhìn trúng trực tiếp print screen cho mình, mình để bên kia trực tiếp giao hàng là được."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 257: Mỗi người vẻ

      Đuôi mắt hẹp dài của Liên Tấn Nghiêu hơi nhếch lên: "Còn muốn tiếp tục hạng mục nghiên cứu khoa học kế tiếp ?"

      Thịnh Đình lập tức ngồi ngay ngắn: "Lão Đại, cậu có thể coi như cái gì tôi cũng chưa ."

      Dáng vẻ phô trương của ta lại chọc cười Đường Từ Từ.

      Lần đầu tiên tiếp xúc bạn bè của , làm cho biết mặt khác của , ra ngoại trừ lãnh huyết vô tình, còn có mặt thân thiết như vậy...

      "Có phương pháp gì có thể giảm áp lức?"

      "Cái này... Giữ tâm tình vui vẻ là được."

      Phùng Thiệu Kinh trả lời làm cho Liên Tấn Nghiêu nhíu mày, con ngươi đen sâu xa nhìn về phía người phụ nữ trong lòng: "Tâm tình em mỗi ngày vui?"

      Trong lòng Đường Từ Từ hận chết Phùng Thiệu Kinh, cái gì lại tâm tình vui, đây phải cố ý gây phiền phức cho sao?

      ta nhất định là cố ý trả đũa mình!

      " có!"

      Ánh mắt vô tội.

      Liên Tấn Nghiêu nhìn chằm chằm vào , hai giây sau lườm Phùng Thiệu Kinh cùng Thịnh Đình cái: "Hai người các cậu có thể được rồi."

      "Tuân lệnh!"

      Phùng Thiệu Kinh với Thịnh Đình cùng đứng lên, lấy tốc độ nhanh nhất rời .

      Ra khỏi cửa, hai người liếc mắt nhìn nhau: ra Nghiêu tử là động tâm , trước chưa từng thấy cậu ta để tâm người phụ nữ như vậy bao giờ...

      Loại chuyển biến ở cậu ta, cũng biết là tốt hay xấu.

      Người ở nơi đầu sóng ngọn gió như bọn họ, tình cảm đó là chỗ yếu ớt nhất, khi bị đối thủ phát , hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      "Muốn khuyên nhủ sao?"

      Thịnh Đình có chút lo lắng.

      Phùng Thiệu Kinh thở dài: "Tìm cơ hội thích hợp là được, Nghiêu tử thông minh như thế, sao quan hệ lợi hại trong đó?"

      "Ừ."

      Thịnh Đình gật đầu, mỗi người lên xe của mình, mất.

      Mà trong phòng khách, nam nữ vẫn tiếp tục đứng sóng đôi...

      Trong phòng khôi phục yên lặng, nhưng Đường Từ Từ lại cảm thấy được tự nhiên, bởi vì ánh mắt người đàn ông nào đó nhìn rất khủng bố, hung tợn dường như muốn cắn nuốt ...

      nuốt ngụm nước bọt: "Nghiêu, tối nay em hẹn với mấy người bạn cùng phòng thời đại học cùng ăn cơm..."

      Liên Tấn Nghiêu chút suy nghĩ cự tuyệt: " được! Đêm nay rất dễ dàng mới trở về, em phải theo giúp ."

      Giọng của bá đạo mà để cho phản bác...

      Trong lòng Đường Từ Từ lướt qua nhàn nhạt bi thương, rột cuộc ở trong lòng được coi là gì? Sủng vật? Người phụ nữ thể lộ ra ngoài ánh sáng?

      Theo lâu như vậy, cũng biết tính tình của , nghịch lân là tuyệt đối thể chạm đến...

      Đắn đo vài giây, Đường Từ Từ yếu ớt cầu xin : "Em chỉ ăn bữa cơm với các ấy liền trở về, sau khi trở về em bảo đảm tất cả nghe theo ."

      cuối cùng đặc biệt mềm mại, tựa như kẹo đường dẻo...

      Liên Tấn Nghiêu bị thanh mềm yếu của nhất thời có bất kỳ nóng giận gì, nhưng rất dễ dàng trở về, vốn định đêm nay lăn lộn phen.

      Kết quả...

      "Cái gì cũng nghe ?"

      Khi lời này, Liên Tấn Nghiêu hơi nâng cuối lên, hết sức gợi cảm.

      Đường Từ Từ chớp mắt to vô tội: "Ừ, cái gì cũng nghe theo ..."

      biết, cũng chỉ có như vậy, người đàn ông nào đó mới chịu đồng ý để cho , nếu tối nay khỏi phải nghĩ đến chỗ hẹn rồi...

      Tính ra, cũng lâu gặp mấy bạn cùng phòng, sau khi tốt nghiệp mọi người ai bận việc nấy, Tiêu Tiêu trở về Thượng Hải, Diêu San San ở lại thành phố A hai năm cũng Thâm Quyến, ngược lại Tần Lạc luôn ở thành phố, nhưng cơ hội gặp mặt cũng tính nhiều, dù sao trước ngày làm, buổi tối còn phải làm thêm, rất ít có thời gian rảnh chuyện với bạn bè...

      Tụ tập tối nay liên quan đến với Diêu San San gặp nhau ở trường kỷ niệm tròn 30 năm ngày thành lập, nghĩ hẹn mọi người ra ngoài gặp mặt, tự nhiên thể cự tuyệt.

      Liên Tấn Nghiêu nhìn vẻ mặt chờ mong: "Bạn cùng phòng thời đại học?"

      Đường Từ Từ vội vàng gật đầu, : "Ừ, quan hệ bốn chúng em cũng tệ lắm, có hai người ở thành phố, lúc này là kỷ niệm tròn 30 năm ngày thành lập trường, hai ấy trở về liền hẹn em với khác gặp mặt."

      Liên Tấn Nghiêu trầm ngâm vài giây: "Bốn gặp mặt có ý tứ gì?"

      Đường Từ Từ thấy ý tứ trong lời dao động, tiếp tục : "Con ở cùng chỗ có rất nhiều chuyện! Hơn nữa bốn chúng em đều lâu gặp mặt, nhìn em mỗi ngày ngoại trừ làm liền là ngốc ở đây, cũng có bạn bè gì, em nghĩ..."

      cố ý rất uất ức.

      Liên Tấn Nghiêu nhìn cái, mình thể thường xuyên ở đây với , có bạn bè lại cũng có chút tốt...

      "Cơm nước xong liền trở lại."

      Đây là câu trần thuật, mà có giọng điệu thương lượng.

      Đường Từ Từ thấy ra vô cùng cảm kích, nhất thời hai mắt sáng lên: "Ừ! Em biết rồi!"

      Liên Tấn Nghiêu thấy vui vẻ như vậy lại có chút khó chịu: "Vui vẻ như vậy?"

      Đường Từ Từ sợ mình bậy lại đắc tội : "Bốn chúng em lâu gặp mặt! Kết bạn vốn là chuyện rất vui vẻ, lúc với bạn của chỗ chẳng phải giống vậy sao?"

      câu cuối cùng của hỏi rất cẩn thận.

      Liên Tấn Nghiêu cũng có tức giận: "Ừ, trở về sớm chút."

      Đường Từ Từ vội vàng gật đầu, lại còn vui vẻ ở mặt hôn cái, điều này làm cho Liên Tấn Nghiêu hài lòng, ôm đầu của qua hung hăng hôn lên miệng đào của ...

      Khoảng mười phút sau, hai người mới thở hổn hển tách ra...

      Đường Từ Từ đỏ mặt rời khỏi người , bản thân còn tách ra nữa đợi lát nữa được rồi.

      "Em đây!"

      "Ừ, bảo lái xe đưa em qua đó."

      " cần, tự em có thể lái xe..."

      Đường Từ Từ muốn để cho mấy người Tần Lạc nhìn thấy mình từ xe sang trọng xuống, tránh cho sinh ra chút hiểu lầm cần thiết.

      Liên Tấn Nghiêu lại đồng ý: "Cứ quyết định như vậy."

      Đường Từ Từ: "..."

      biết, được tôn trọng, ha ha...

      Sau khi Đường Từ Từ rời , Liên Tấn Nghiêu đứng dậy lên thư phòng lầu hai, ta vẫn có chút việc phải xử lý.

      ****

      Cửa đại học F.

      Khi Tần Lạc từ xe taxi xuống trong lúc vô tình liếc thấy Đường Từ Từ ở con đường khác xuống xe, chỉ mơ hồ nhìn thoáng qua, nhận ra đó là chiếc xe giá trị xa xỉ.

      Liên hệ với hình ảnh nhìn thấy Đường Từ Từ với người đàn ông khí thế rất cường đại dạo siêu thị, khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ Từ Từ kết giao với bạn trai rất nhiều tiền?

      Như vậy cũng được, ấy cần liều mạng kiếm nhiều tiền để chữa bệnh cho em trai ấy rồi...

      Khi Đường Từ Từ xuống xe còn cố ý liếc mắt nhìn chung quanh cái, đúng lúc có chiếc xe công cộng chạy qua chặn vị trí Tần Lạc đứng.

      chột dạ thở ra hơi, tồi mấy người Tần Lạc còn chưa đến, nếu như bị thấy đoán chừng hỏi mình, ngay cả cái cớ cũng tìm ra...

      Vừa qua đường cái, Đường Từ Từ liền nghe thấy giọng Tần Lạc.

      "Từ Từ."

      "Tiểu Lạc, cậu đến khi nào?"

      "Mới vừa xuống xe, sao cậu từ bên kia qua đây?"

      Tần Lạc hỏi rất tự nhiên, muốn lập tức vạch trần bạn tốt.

      Đường Từ Từ che dấu tính vén tóc: "A...... Mình ngồi xe buýt đến, Tiêu Tiêu với Diêu San San còn chưa tới sao?"

      Thân phận của , thích hợp nhất là ngồi xe công cộng.

      Tần Lạc cũng vạch trần lời dối của ấy, nghĩ, Từ Từ hẳn là có nỗi khổ! Mỗi người đều có đời tư riêng, có nghĩa vụ cần phải ở trước mặt mọi người mở ra...

      "Còn chưa! thấy hai ấy."

      "Chắc đường đến rồi."

      Hai người trò chuyện, nhìn thấy chiếc xe taxi dừng ở bên cạnh, Tiêu Tiêu với Diêu San San cùng xuống xe, hai người ăn mặc rất mốt, váy, túi sách, giầy đều là đồ xa xỉ phẩm, nhưng kiểu tóc, người để tóc ngắn, người vẫn để tóc đen dài thẳng.

      Tiêu Tiêu giày cao gót mười centimeter, môi đỏ mọng, rất nhiệt tình chào hỏi với Tần Lạc và Đường Từ Từ: " lâu gặp, phương diện ăn mặc của hai cậu ngược lại thay đổi ít nha!"

      ấy là học thiết kế thời trang, cho nên đầu tiên nhìn đó là quần áo.

      Tần Lạc cười yếu ớt nhếch môi: "Nghe cậu mở công ty của riêng mình, chúc mừng!"

      Tối hôm qua cũng từ bạn học Đoàn Lý ra.

      Tiêu Tiêu cũng khiêm tốn: "Cảm ơn! Công ty mình sắp chính thức đưa ra thị trường mẫu thiết kế quần áo đầu tiên, đến lúc đó đưa mỗi người các cậu mấy bộ!"

      Nhà có tiền, tính tình cũng luôn luôn đại lượng.

      Diêu San San ê ẩm : "Cậu ở Thượng Hải, chẳng lẽ chúng mình phải chạy đến Thượng Hải lấy quần áo?"

      Tay Tiêu Tiêu cầm cái gương trang điểm lại dời hai millimet: " tại nghề chuyển phát nhanh phát đạt như vậy, minh ở mạng tạo trang web có đầy đủ các mẫu thiết kế của công ty, nếu các cậu có nhìn trúng trực tiếp print screen cho mình, mình để bên kia trực tiếp giao hàng là được."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 259: cho đến bây giờ chỉ có mình em

      Lúc này Tiêu Tiêu mới liếc nhìn Diêu San San, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: "San San, cậu là người mẫu cửa hàng sao? Có hứng thú làm người mẫu giúp mình chụp số thiết kế ? Mình cảm thấy khí chất đặc biệt của cậu rất thích hợp! Giá cả mình tuyệt đối bạc đãi cậu."

      lời này là thành tâm thành ý, nhưng nghe vào trong tai Diêu San San như thế, sắc mặt đỏ bừng, tay cầm chiếc đũa cũng từ từ siết chặt...

      Tần Lạc cùng Đường Từ Từ nhìn ra lúng túng của Diêu San San, nhưng Tiêu Tiêu thiên kim nhà giàu thần kinh luôn luôn thô sơ chưa từng trải qua lòng người xã hội phức tạp lại biết mình bất tri bất giác đả kích đến lòng tự trọng của Diêu San San.

      " cần! Mình chuẩn bị đổi nghề rồi."

      Hai câu này , Diêu San San gần như cắn chặt hàm răng ra.

      Theo ý , Tiêu Tiêu làm như vậy đơn giản chỉ muốn giẫm lên lòng tự trọng của bản thân...

      Tiêu Tiêu có chút bất ngờ nhìn về phía ấy: "San San, coi như đổi nghề, cậu cũng có thể nhận hợp đồng cuối cùng mà! Thiết kế của công ty mình lần này rất thích hợp với khí chất của cậu, nếu cậu mặc vào mà chụp ảnh ra nhất định rất đẹp..."

      Thiện ý của ấy, chỉ nghĩ đến khí chất người mẫu có phù hợp , lại quên lòng tự trọng của Diêu San San rất cao.

      Diêu San San lạnh giọng ngắt lời : "Đủ rồi! Mình cần cậu bố thí!"

      Tiêu Tiêu nhất thời ngẩn ngơ, bố thí cái gì? chỉ là...

      Đúng lúc này Tần Lạc mở miệng sang chuyện khác: "Thịt hôm nay rất tươi!"

      Đường Từ Từ rất phối hợp gắp cái: "Ừ! lâu đến đây ăn lẩu, vẫn cảm thấy nhà hàng này dùng nguyên liệu nấu ăn rất tươi!"

      Tiêu Tiêu cũng bị hai làm phân tán, mà nhìn về phía Diêu San San: "Có phải cậu hiểu lầm cái gì rồi ? Hoàn cảnh gia đình cậu phải rất tốt sao? Mình có cái gì tốt mà bố thí cho cậu? Cậu là người mẫu, mình cần tìm cậu, chẳng nhẽ bình thường sao?"

      Diêu San San bị có chút ngồi nổi nữa: "Mình..."

      Tần Lạc buông đũa xuống: " ra mình cảm thấy dù sao bốn chúng ta là bạn cùng phòng ngủ chung suốt bốn năm, đây là duyên phận biết bao nhiêu người cầu cũng được, mặc dù vài năm mới gặp, nhưng tình nghĩa vẫn như thế, cần thiết vì chút hiểu lầm mà ầm ĩ vui."

      Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ra cũng phải ai đúng ai sai, tính tình Tiêu Tiêu vốn duy ngã độc tôn, từ là công chúa trong tòa thành lớn lên ấy tự nhiên hiểu gian khổ của người dân bình thường.

      Mà tình cảnh Diêu San San với ấy lại khác nhau rất lớn, mặc dù điều kiện sống thời đại học của ấy quả rất tệ, cả người luôn mặc hàng hiệu, nhưng những cái này dù sao cũng là của chị ấy, phải ba mẹ ấy cho...

      giờ sắp ba mươi tuổi, ai biết ấy trải qua cái gì?

      Nhưng thể phủ nhận, lòng tự trọng của Diêu San San vô cùng cao, ấy luôn bắt chước cùng lấy lòng Tiêu Tiêu, giờ...

      Đoán chừng trong lòng thăng bằng!

      Đường Từ Từ với Tiêu Tiêu cùng Diêu San San vốn có nhiều tình nghĩa, bốn năm đại học ngoại trừ 11 giờ đêm trở về ký túc xá ngủ, ban ngày dường như cũng ở đây, phải lên lớp cũng lên thư viện, buổi tối còn phải làm thêm...

      Dưới bầu khí này, cũng biết cái gì cho phải, tình hình bản thân cũng hỏng bét, đâu có tâm tư quản người khác...

      Diêu San San cũng biết mình phản ứng có chút quá kích, cắn môi: "Tiêu Tiêu, thực xin lỗi! Cảm xúc mình gần đây được tốt lắm..."

      Tiêu Tiêu nghe giải thích gì nữa: "Từng tháng cảm xúc của ai cũng có chút tốt! Được rồi! Mọi người hiếm khi gặp lần, những cái này nữa."

      Tần Lạc mỉm cười nâng chén: "Tới, kính tình bạn bốn năm chúng ta!"

      Đường Từ Từ, Tiêu Tiêu với Diêu San San cũng nâng chén theo, ba đều phát , Tần Lạc thay đổi lớn nhất, tri thức cùng lạnh nhạt người ấy ba người các làm thế nào cũng so được...

      ăn, vị nam sinh bàn bên cạnh bỗng nhiên về phía các , lập tức đến bên cạnh Tần Lạc: "Hình như chúng ta gặp ở sân bóng rổ rồi."

      Tần Lạc liếc mắt nhìn cậu ta, dường như nhớ mình quên thịt viên đẹp trai như ánh mặt trời này.

      Tiêu Tiêu nhịn được che miệng nở nụ cười: "Này kỹ thuật bắt chuyện phải quá cũ rồi sao?"

      Thịt viên nở nụ cười: "Chị hiểu lầm, lần trước ở sân bóng rổ tôi cẩn thận khiến quả bóng mất khống chế bay ra ngoài sân bóng, đúng lúc nện trúng đầu chị này, mặc dù lúc ấy chị ấy đeo kính râm, nhưng tôi vẫn nhận ra."

      Lúc này Tần Lạc mới có chút ấn tượng, khỏi nhìn về phía thịt viên trước mắt, giọng lạnh nhạt: "Cậu nhận nhầm người rồi, tôi lâu có trở lại."

      Tề Hạo sững sờ hai giây, nghĩ cậu chưa từng bị thua khi theo đuổi con , mà trước mắt này cho chút mặt mũi, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt mình...

      Rất thất bại!

      Diêu San San mặn nhạt ra câu: "Mình phát số đào hoa của Tần Lạc từ hồi đại học đên giờ chưa từng đứt, đúng là làm cho người ta hâm mộ!"

      Đường Từ Từ nhịn được mở miệng: "Khi đó phải cậu cũng thường xuyên hẹn hò sao?"

      Diêu San San liếc cái, uống ngụm rượu, nghĩ, trong bốn ở ký túc xá, khinh thường nhất là Đường Từ Từ, nhưng người ấy có sợ hãi rụt rè như lúc ban đầu...

      Nghĩ muốn chế nhạo ấy, cũng biết xuống tay từ đâu...

      đợi Diêu San San mở miệng, Tiêu Tiêu cũng tiếp: "Đúng nha! Bốn chúng ta là hai phái cực đoan, hai người thường xuyên thay đổi bạn trai, hai người hoàn toàn coi như có người theo đuổi..."

      Tề Hạo đứng ở bên có chút xấu hổ: " biết chị có thể cho biết danh tính được ?"

      Trời biết cậu tìm chị ấy rất lâu, chỉ tiếc chút ràng, ngờ tối nay cùng mấy người bạn ở bên cạnh ăn lẩu lại gặp. . .

      Đây phải duyên phận là cái gì?

      Tần Lạc có chút đau đầu, nhưng mặt vẫn bình tĩnh: " xin lỗi! Tôi biết cậu. Hơn nữa, tôi có hứng thú với nam sinh, phiền cậu đừng đứng ở chỗ này ngăn cản ánh sáng của chúng tôi được chứ?"

      Giọng của ôn hòa, thanh dịu dàng.

      Nhưng Tề hạo lại cảm thấy nhục nhã từ trước đến nay. . .

      Lập tức xoay người , ở lại đây nữa, cậu ta hoàn toàn trở thành cặn bã rồi.

      Tiêu Tiêu lôi kéo tay Tần Lạc, giọng : "Cậu cự tuyệt cũng quá dứt khoát ? Có thể làm tổn thương đến lòng tự trọng của em trai người ta?"

      Tần Lạc bất đắc dĩ trợn trừng mắt: "Mình gọi cái này là giải quyết nhanh chóng!"

      Tiêu Tiêu nhún vai, gì.

      Diêu San San nhịn được : " ra mình nghĩ, phải cậu quên chuyện sáu năm này sao? Dù sao cũng bạn trai, thử cùng ai xem?"

      Tần Lạc khép hờ mắt: "Chấp nhận tình mình chưa bao giờ cần."

      Diêu San San xua tay: "Coi như mình chưa ."

      . . .

      Sau khi cơm nước xong, vốn Tiêu Tiêu đề nghị ca hát, nhưng Đường Từ Từ ấy phải trở về làm, chỉ có thể hôm khác tụ tập tiếp.

      ấy vừa , ba người còn lại có tâm tư ca hát, mỗi người trở về nhà của mình, còn hẹn gặp vào thứ Sáu tuần sau trường học tổ chức chúc mừng tròn 30 năm thành lập.

      ****

      Tần Lạc gọi xe về cửa tiểu khu, mới vừa ra nhìn thấy người đàn ông dựa thân xe hút thuốc, mặc dù thấy mặt ta, nhưng thân hình cùng khí độ này, nghiễm nhiên chính là Hoắc Kỷ Thành.

      chần chờ hai giây, vẫn nên tới.

      Hoắc Kỷ Thành nhìn thấy dụi tắt đầu mẩu thuốc lá: "Lạc Lạc, muốn lần nữa theo đuổi em."

      thẳng vào vấn đề, kì thực cân nhắc lâu.

      Tần Lạc ngẩn người: " xin lỗi! Tôi nghĩ chúng ta thích hợp."

      Hoắc kỷ thành hề nổi giận: "Lạc Lạc, em rất công bằng với ."

      Tần Lạc ngạc nhiên nhìn về phía : " công bằng?"

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Đúng, em mất sáu năm trí nhớ là có thể quan tâm với Tiểu Tinh, hoàn toàn phủ nhận tình cảm của chúng ta với em, mà có quên thời gian vui vẻ nhà ba người chúng ta ở cùng chỗ. . ."

      Tần Lạc chợt cắt ngang : "Ai là nhà ba người các hả? Tôi điên rồi mới gả đến nhà giàu mà làm mẹ kế."

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua đau thương: "Lạc Lạc, em phải mẹ kế, em. . ."

      Tần Lạc lắc đầu: "Đừng nữa! Hoắc tiên sinh, tôi và thích hợp! Tôi chỉ muốn tình vô cùng đơn giản, tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời gả vào nhà giàu có. ưu tú như vậy, tôi tin rất nhanh quên tôi lần nữa tìm được người phụ nữ thích hợp mà môn đương hộ đối với ."

      Con ngươi đen sâu như hồ nước của Hoắc kỷ thành: "Người muốn cho đến bây giờ cũng chỉ có cái em."

      Tần Lạc hít vào hơi, người đàn ông này cũng có thể lời ngon tiếng ngọt, quả thực đâm trúng lòng . . .

      Chỉ tiếc, lần này hạ quyết tâm rồi.

      " xin lỗi! Tôi tiếp nhận nổi."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 260: Đạt thành hiệp nghị

      Theo Tần Lạc, càng dứt khoát càng dây dưa , biện pháp tốt nhất chính là cự tuyệt gọn gàng dứt khoát, như vậy đối người nào cũng tốt.

      Vẻ măt Hoắc Kỷ Thành rất bi thương: "Lạc Lạc, vì sao em muốn cho chúng ta thêm lần cơ hội nữa? Có lẽ phải như em suy nghĩ..."

      Giọng Tần Lạc lạnh như băng: "Đó là loại nào? Tôi và ngoại trừ chuyện thiếu gia nhà giàu có cùng bé lọ lem còn có thể có phiên bản thứ hai? Cuộc sống phải tiểu thuyết, chúng ta vẫn nên thực chút."

      Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ, Lạc Lạc mất trí nhớ lý trí quả thực đáng sợ!

      chỉ có thể : " có thể thề, những lời , có nửa câu giả dối."

      Tần Lạc có phần kiên nhẫn: "Hoắc tiên sinh, mặc kệ hay giả, bây giờ chúng ta cần thiết thảo luận những thứ này, tôi mệt, hẹn gặp lại! tiễn!"

      xong, cũng quay đầu lại rời .

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày chặt nhìn bóng lưng rời , mặc kệ như thế nào, cũng buông tay!

      ...

      Sau khi rời , có người lặng yên tiếng động từ trong bụi cây đứng lên, ta chính là Đồng ngữ Phỉ, đêm nay ta cũng chỉ muốn thử vận may, ngờ nghe được đối thoại thú vị như vậy.

      Chỉ là, có người phụ nữ như Tần Lạc sao? Cư nhiên thờ ơ với tình của Hoắc Tứ thiếu, lại còn lạnh lùng cự tuyệt ta?

      Đầu óc ta nhất định là bị lừa đá!

      Mất sáu năm trí nhớ?

      Ha ha...

      rất có ý tứ!

      Nghĩ tới đây, khóe môi Đồng ngữ Phỉ cong lên nụ cười đắc ý, tin tức Hoắc Tứ thiếu chia tay với Tần Lạc giá có thể bán ra rất đắt !

      ta xoay người rời khỏi tiểu khu Tần Lạc ở, trong lòng có chủ ý.

      *****

      Buổi sáng hôm sau.

      Tập đoàn Giang thị.

      Giang Ánh Tuyết vừa đến công ty bị bảo vệ gọi lại: "Giang tiểu thư, có người nhờ tôi chuyển thư này cho ."

      Giang Ánh Tuyết buồn bực nhìn bảo vệ, thấy dáng vẻ ta vô tội, khỏi hỏi: "Ai đưa cho ?"

      Bảo vệ lắc đầu: " biết, nhưng đối phương nội dung trong thư nhất định cảm thấy rất hứng thú."

      Giang Ánh Tuyết cười nhạo tiếng, tiểu xảo này quá quen thuộc...

      nhận thư, vừa định ném vào thùng rác, nhưng nghĩ lại, phong thư mà thôi, coi như nhìn cũng có ảnh hưởng nhiều...

      Lập tức bỏ vào trong túi xách, nhấc chân vào thang máy.

      Sau khi vào văn phòng, vẫn dằn lại lòng hiếu kỳ của mình được mở phong thư ra.

      Giang tiểu thư:

      khỏe chứ!

      Rất mạo muội viết thư này cho , nhưng tôi tin nội dung tiếp theo nhất định cảm thấy rất hứng thú, Hoắc Tứ thiếu chia tay với Tần Lạc rồi. đúng ra, là Tần Lạc mất sáu năm trí nhớ, ta quên Hoắc Tứ thiếu, tối hôm qua hai người còn lớn tiếng ầm ĩ trận...

      Nếu muốn biết chuyện cụ thể, ba giờ chiều nay đến tiệm cà phê Hoài Ân đường số 17, tôi ở đó chờ .

      Xem xong phong thư này, đầu tiên Giang Ánh Tuyết cảm thấy là gặp phải kẻ lừa đảo.

      Tần Lạc mất sáu năm trí nhớ? Chuyện thái quá như vậy cũng thiệt thòi cho đối phương?

      Còn có, đối phương dựa vào cái gì cho rằng mình nhất định đến chỗ hẹn?

      với Hoắc Kỷ Thành là qua khứ, chấp nhất ở người đàn ông thích mình, đó chính là hại mình, Giang Ánh Tuyết u mê nhiều năm, cũng nên tỉnh rồi!

      Nghĩ tới đây, trực tiếp xé bỏ thư ném vào thùng rác.

      ...

      Ba giờ chiều.

      Trong quán cà phê Hoài Ân đường số 17.

      Đồng Ngữ Phỉ gọi ly coffee nhanh chậm uống, thỉnh thoảng nhìn dòng xe cộ ven đường cái, ra ta cũng chỉ đánh cuộc.

      Mặc kệ như thế nào, trước kia Giang Ánh Tuyết cũng là vị hôn thê của Hoắc Tứ thiếu, bị Tần Lạc đoạt mất người đàn ông như vậy, ta tin tưởng đặt ở người bất kỳ người phụ nữ nào đều cam tâm?

      Huống chi bản thân ta ưu tú như thế?

      3 phút qua, Giang Ánh Tuyết chưa đến...

      5 phút qua, Giang Ánh Tuyết chưa đến...

      10 phút qua, Giang Ánh Tuyết vẫn chưa đến...

      Đồng Ngữ Phỉ bắt đầu có chút nôn nóng, chẳng lẽ Giang Ánh Tuyết buông tay?

      Ngay lúc ta sắp uống hết ly coffee, ta thấy Giang Ánh Tuyết đeo kính râm đến, khóe miệng kìm lòng được lên nụ cười.

      Xem ra, lần này ta thành công rồi!

      Sau khi Giang Ánh Tuyết nhìn thấy là Đồng Ngữ Phỉ, cũng biểu kinh ngạc, thẳng vào vấn đề hỏi: " ! lại muốn làm cái gì? Nếu có chuyện gì tôi trước."

      Đồng Ngữ Phỉ vội vàng gọi người phục vụ qua: "Giang tiểu thư, đến đây rồi, tốt xấu gì cũng nên uống ly cà phê chứ! Cà phê nhà hàng này rất ngon...!"

      Giang Ánh Tuyết liếc xéo ta cái: "Cà phê ngon! Nhưng xứng ngồi đối diện uống với tôi."

      Đồng Ngữ Phỉ cũng giận: "Thân thể Giang tiểu thư quý giá, thân phận dân thường như tôi tự nhiên so được, nhưng hôm nay tôi hẹn ra ngoài quả có tin tức quan trọng, hơn nữa trăm phần trăm, tôi lấy hạnh phúc nửa đời sau của bản thân ra làm đảm bảo."

      Lúc này Giang Ánh Tuyết mới nâng mắt nhìn về phía ta, có thể để cho người phụ nữ Đồng Ngữ Phỉ ra lời này, vậy là có chút chính xác.

      " ! Đừng quanh co lòng vòng với tôi."

      Đồng Ngữ Phỉ uống ngụm cà phê: "Những lời tôi viết thư đều là , Tần Lạc mất sáu năm trí nhớ, đây chính mồm ta ."

      Giang Ánh Tuyết cười lạnh tiếng: "Chính mồm ta với ?"

      Đồng Ngữ Phỉ biết tin, bồi thêm câu: "Tôi nghe lén, cũng biết chuyện tôi với mẹ tôi bị Hoắc Tứ thiếu đuổi về quê chứ? Lần này tôi trở về chỉ muốn cầu xin Tần Lạc nhắm mắt mở mắt cho tôi với mẹ tôi, kết quả ta cự tuyệt tôi, tôi đương nhiên cam lòng, muốn tìm cơ hội cầu xin ta..."

      tới đây, ta cố ý dừng chút.

      Giang Ánh Tuyết kiên nhẫn thúc giục : " lại, là hi vọng tôi giúp ?"

      Đồng Ngữ Phỉ lập tức vô cùng vui vẻ: "Giang tiểu thư là người thông minh, tôi thích chuyện với người thông minh."

      Giang Ánh Tuyết nhìn về phía ta: " rất có tâm cơ!"

      Đồng Ngữ Phỉ cười : " ra tôi cũng chỉ đánh cuộc phen, đổi lại là tôi, bị người phụ nữ như Tần Lạc đoạt lấy người đàn ông của mình, cái gì cũng thể cam lòng!"

      Giang Ánh Tuyết uống ngụm cà phê người phục vụ mới vừa bưng lên: " phân tích tôi?"

      Đồng Ngữ Phỉ luôn miệng : " dám! Tôi chỉ đặt mình vào hoàn cảnh của Giang tiểu thư mà suy nghĩ thôi."

      Giang Ánh Tuyết hừ lạnh tiếng, gì.

      ra, vốn ta muốn đến, nhưng lòng hiếu kỳ cùng cam lòng mực thúc giục ta, trong khoảng thời gian này ta luôn thử quên người đàn ông kia, nhưng vẫn thể tránh khỏi nghe được chút tin tức của .

      Ví dụ như tê liệt trước hành động việc làm của cả hải , cổ phiếu tập đoàn Đế An hao tổn vô cùng, tất cả cơ bản đều là bảng quảng cáo...

      Mấy tin tức này mặc dù chưa có hoàn toàn công khai ra bên ngoài, nhưng bên nhà họ Giang có được tin tức bên trong, em ba luôn luôn kiêu ngạo đắc ý lần này hoàn toàn gặp hạn lớn, tức giận đến bệnh nặng...

      Nhìn thấy dáng vẻ Giang Ánh Thần, trong lòng ta hết giận nên lời!

      Trước ta cũng cho rằng Hoắc Kỷ Thành buông tha mình là hành vi ngu xuẩn, bây giờ xem ra, là cố ý lợi dụng Tần Lạc diễn trò cho mọi người xem...

      Chỉ có như vậy, cả hai mới có thể thả lỏng cảnh giác với , cho rằng mê muội mất cả ý chí...

      Đối với người đàn ông tinh như vậy, ta làm sao có thể cam tâm buông tay?

      Huống chi, nghe được tin tình cảm với Tần Lạc xuất nguy cơ...

      Đây đối với mình mà , chẳng phải là thời cơ tốt sao?

      "Nếu tin tức của quả chuẩn xác, tôi có thể suy xét giúp ."

      Đồng Ngữ Phỉ lập tức vui vẻ vô cùng, vội vàng từ trong túi xách lấy ra máy ghi sớm chuẩn bị tốt: "Giang tiểu thư, cũng đừng trách tôi cẩn thận, tôi chỉ là sợ."

      Giang Ánh Tuyết mặc dù khó chịu, nhưng vẫn nhịn xuống: " ! Tôi giữ lời ."

      Đồng ngữ Phỉ liền ra đối thoại tối hôm qua mình nghe lén, đương nhiên giảm bớt rất nhiều chi tiết, chỉ lấy trọng điểm.

      Giang Ánh Tuyết trầm ngâm giây lát: "Chuyện này cho những người khác chứ?"

      Đồng Ngữ Phỉ vội vàng giơ tay lên thề: " có! Người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Giang tiểu thư, tự nhiên với ai, dù sao tôi còn chỉ có thể dựa vào Giang tiểu thư thôi!"

      Giang Ánh Tuyết nở nụ cười: "Rất tốt! Tần Lạc có người em như cũng là bất hạnh của ta!"

      Khóe miệng Đồng Ngữ Phỉ cứng ngắc giật giật: "Vậy Giang tiểu thư cần phải giữ lời, tôi cũng cầu xin cái khác, chỉ muốn cùng mẹ tôi mau chóng trở lại thành phố A, sau đó tôi có thể có chính thức làm công việc tốt."

      Giang Ánh Tuyết cong môi: " thành vấn
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :