1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 251: Tôi quen chú

      Tần Lạc chút cũng muốn có vướng mắc gì với người đàn ông này, cho nên cố ý biểu ra thái độ ác liệt, chỉ mong sao người đàn ông này mau rời khỏi phạm vi tầm mắt mình.

      Mặc dù Hoắc Kỷ Thành có chút bi thương, nhưng vẫn dằn lại tính tình : "Lạc Lạc, uống say quá an toàn, đưa em trở về."

      lo lắng Tần Lạc cứ như vậy thoát khỏi tầm mắt của mình. . .

      xong, đưa tay ra đỡ

      Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ hất tay ra, híp mắt hung tợn : "Đừng động tay động chân được ? Tôi với chú lại quen! Bị người khác thấy còn tưởng rằng tôi với chú có quan hệ gì minh bạch!".

      Mặt Hoắc Kỷ Thành trắng bệch: "Lạc Lạc, chúng ta..."

      còn chưa xong, bị người khác ngắt lời.

      Đường Triều thấyHoắc Kỷ Thành ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về liền tự ra ngoài tìm , kết quả nhìn thấy đứng ở góc rẽ chuyện với Tần Lạc, khỏi cười tít mắt chào hỏi với Tần Lạc.

      "Chị dâu ! lâu gặp!"

      ta uống chút rượu vào, khó tránh khỏi quên chuyện Tần Lạc bị mất sáu năm trí nhớ, theo ý ta, lão đại cầu hôn thành công, hơn nữa ấy vốn là mẹcủa Tiểu Tinh, gọi tiếng "Chị dâu " cũng là hợp lý.

      Đặt vào trước kia, xưng hô này quả hợp tình hợp lý.

      Nhưng, giờ phút này - -

      Tần Lạc xù lông chỉ vào ta: "Này! Tôiquen sao? Ai cầuanh kết quan hệlung tung với tôi hả? Lại còn 'Chị dâu '! Ghê tởm! còn dám gọi tôi như vậy thử xem?"

      Đường Triều sửng sốt, ách... Chẳng lẽ chị dâu cũng giống nhóc con Tống Tư Kỳ kia có hai nhân cách?

      Lập tức nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành: "Lão Đại, 'chị dâu ' giống nhóc con Tống Tư Kỳ kia..."

      tachưa hết lời liền nuốt vào trong cổ họng, bởi vì ánh mắt lão đại có lực sát thươngquá mạnh, nhìn thiếu chút nữa rùng mình cái...

      Tần Lạc hoàn toàn xù lông: "Này! Tôi cảnh cáo nên lung tung! Tôi phải 'chị dâu ' gì của ! nhận nhầm người rồi.

      Hoắc Kỷ Thành đứng bên mặt sớm đen thành đáy nồi.

      Đường Triều hiểu sờ sờ đầu mình, ngạc nhiên phản ứng kịp: "Tần Lạc, nhớ ra tôi sao? Trước kia tôi là cấp của ."

      Lần này đến phiên Tần Lạc kinh ngạc, bĩu môi, nghĩ thầm: Tôi làm sao có thể có cấp lưu manh như vậy? Nhất định lừa tôi!

      Giọng lạnh nhạt trả lời: " nhớ."

      Đường Triều nhìn chằm chằm vài giây: "... Được rồi!"

      Sau đó trịnh trọng vỗ vỗ bả vaiHoắc Kỷ Thành: "Lão đại, gánh nặng của cậu còn xa!"

      ta lời này có thâm ý khác, Hoắc Kỷ Thành xem như nghe hiểu, sắc mặt càng thêm khó coi rồi...

      Tần Lạc coi như là hiểu được, ra lúc trước kia mình quen vớiHoắc Kỷ Thành, bạn bè chung quanh ta đều biết , lại còn diễn trò gọi mình là "Chị dâu ".

      Thôi!

      Nếu ông trời cho thêm lần cơ hội, đương nhiên phải cố gắng sữa sai, tuyệt đối thể giẫm lên vết xe đổ trước!

      Tần Lạc vừa mới chuẩn bị xoay người rời bị Hoắc Kỷ Thành kéo cánh tay lại: "Lạc Lạc, em cái gì cũng nhớ ra sao?"

      Quả anhcũng sốt ruột, mới có thể nhịn được thốt ra.

      Tần Lạc lạnh như băng nhìn : "So với trân châu còn hơn! Mặt khác, coi như tôi nhớ ra rồi, tôi cũng hiểu chúng ta vẫn duy trì nguyên trạng tốt hơn! Về sau đường dương quan của , tôi cầu gỗ của tôi! Cho dù ngẫu nhiên gặp cũng cần phải coi như biết!"

      Hoắc Kỷ Thành nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của , rất kiên định : "Lạc Lạc, nếu em nhớ ra tất cả mọi chuyện, em như vậy."

      Tần Lạc cười lạnh tiếng: "Chú sai rồi! Mặc kệ tôicó nhớ ra hay , tôi cũng muốn có bất kỳ liên quan gì với chú nữa! Hoắc tiên sinh, thiên hạ có nhiều phụ nữ, tôi tin chú cũng rất nhanh quên tôi."

      Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "! Thiên hạ nhiều phụ nữ nữa, cũng chỉ muốn mình em!"

      Ách...

      Nghe sao chân thành thâm tình thế, Tần Lạc nổi hết cả da gà lên, khó trách lúc trước mình hãm vào sâu như thế! ra Hoắc tiên sinh là cao thủ tình trường, thủ đoạn dụ dỗ con nhiều như vậy!

      Chỉ tiếc phải ấm đầu dễ dàng, mặc dù nghe lời đó rất dễ bị lạc trái tim, nhưng vẫn có thể cầm giữ được.

      "Được! Tôi biết chú , nhưng lời của người đàn ông đều là nhất thời, lúc này nhưng ngày mai thay đổi! Chúng ta cần những thứ giả dối này, đều là người trưởng thành, chia tay liền sảng khoái chia tay!"

      Dừng chút: "Tôi từng kiểm tra, tiền trong tài khoản tôi cũng có xuất mấy trăm vạn hoặc là mấy ngàn vạn, trong nhà tôi cũng có đá quý hay nhẫn kim cương quý giá gì. Có thể thấy, trong thời gian chúng ta quen nhau chú cũng có cho tôi tiền tiêu pha, khi như vậy, chú cũng chịu thiệt, cần gì phải níu chặt tôi rời? Về phần chú có đến mức giống như si tình ?"

      Tần Lạc lời này rất lưu loát, ràng lại còn mang theo ý trào phúng.

      Hoắc Kỷ Thành mím chặt môi, giống như ngờ Tần Lạc có thể ra lời như vậy, nếu nhớ ra Tiểu Tinh là con trai ruột của mình, ấy như thế nào?

      "Lạc Lạc, mặc kệ em tin hay , đời này Hoắc Kỷ Thành chỉ có người phụ nữ là em!"

      Bỏ lại những lời này, Hoắc Kỷ Thànhrất quả quyết xoay người trở về phòng.

      Nhìn bóng lưng rời , Tần Lạc cười tiếng, thích! đùa gì chứ? Đời này chỉ có người phụ nữ là ? Vậy con ta từ trong kẽ đá nở ra sao?

      Điều này ngay cả đầu ngón chân cũng tin tưởng!

      Nhưng mà, khi nhớ ra tất cả mọi chuyện, mới phát mình quá sai rồi...

      *****

      Trở lại quán bar, Tần Lạc kinh ngạc phát Bùi Tử Ninh còn ở đấy, sợ tới mức tim đập "thình thịch" nhanh hơn, tìm kiếm bóng dáng Bùi Tử Ninh khắp nơi.

      Tìm vòng thấy bạn tốt, có chút sốt ruột, đành phải hỏi hướng bồi bàn, "Xin hỏi có nhìn thấy vừa rồi ngồi ở chỗ này ?"

      Người phục vụ nghĩ nghĩ: "Hình như đivới người đàn ông rồi."

      Giọng Tần Lạc tự chủ được đề cao mấy cái dB: "Cái gì? với người đàn ông? bao lâu rồi? Chạy đâu rồi hả?"

      Người phục vụ chỉ bên ngoài: "Vừa rời được vài phút!"

      Tần Lạc vội vàng xông ra ngoài cửa, người đàn ông hư hỏng trời đánh này! Thừa dịp Tử Ninh uống rượu muốn chiếm tiện nghi của ấy sao? có cửa đâu!

      ra đến cửa cảm nhận khí mới mẻ xông vào mũi, nhưng ngay cả thời gian hít sâu cũng có, tìm kiếm tung tích bạn tốt khắp nơi.

      Cuối cùng là... Ra đến kịp lúc!

      "Đồ con rùa! Ông biết ấy sao? Liền sốt ruột lừa gạt ấy lên xe mang về nhà? Buông tay cho tôi!"

      Tần Lạc thấy cửa xe taxi sắp đóng, lập tức lấy tốc độ trăm mét tiến lên bám chặt vào cửa xe, người đàn ông bên trong muốn vô lễ với Bùi Tử Ninh chửi ầm lên.

      Bùi Tử Ninh nâng lên đôi mắt sương mù lờ đờ say: "A! Lạc Lạc cậu đến rồi!"

      xong liền muốn xuống xe.

      Người đàn ông đương nhiên chịu, đây chính là miếng thịt béo tới tay, sao có thể dễ dàng để cho chạy trốn, vừa rồi mình còn giúp ta thanh toán tiền.

      Đêm nay đương nhiên phải hưởng thụ tốt...

      Bùi Tử Ninh rất khó chịu tay người đàn ông giữ eo mình, bất mãn nhìn về phía ông ta: "Ông là ai? Nhanh bỏ tay ra nghe thấy ? Lạc Lạc là chị em tốt nhất của tôi! ấy đến đón tôi, tôi muốn theo ông!"

      Sắc mặt người đàn ôngrất tốt, trầm giọng bảo lái xe: "Bác tài, lái xe, bạn tôi uống say rồi."

      " biết xấu hổ! Ai là bạn của ông hả?"

      "Tôi phải bạn của ông!"

      Tần Lạc với Bùi Tử Ninh gần như cùng lúc ra, Tần Lạc lại càng bám chặt cửa xe rời, biết chỉ cần mình buông tay, tài xế thể lái xe, có người tài xế nào lái xe khi mở cửa xe.

      Thường xuyên lái xe ở vùng này nên ít nhiều đều hiểu, chỉ muốn kiếm nhiều tiền, có hứng thú với chuyện cãi cọ này, lập tức vui : " xuống xe! Tôi có nhiều thời gian với các người ở đây!"

      Người đàn ôngkhông nhúc nhích tí nào: "Bác tài, lái xe, tôi cho gấp hai lần tiền!"

      Tần Lạc nhịn được tục: "Đồ khốn khiếp! Ông còn giữ chị em của tôi nữa có tin tôi báo cảnh sát hả?"

      Có lẽ khí thế của quá mạnh mẽ, trong ánh mắt lại phát ra từng trận sát khí, người đàn ông kia có chút sợ, ông ta vốn chỉ muốn tìm người phụ nữ xinh đẹp để qua buổi tối nhàm chán này, nếu ầm ĩ đến cảnh sát tốt rồi.

      Lập tức thô bạo đẩy Bùi Tử Ninh từ trong xe ra ngoài: "Mẹ nó! trả lại tiền lúc nãy tôi thanh toán hóa đơn đây!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 252: Não người này mở cũng quá lớn

      Nghe thế, Tần Lạc hận thể cước đá qua, từng gặp cặn bã, chưa thấy qua cặn bã như vậy! Quá biết xấu hổ rồi!

      Bùi Tử Ninh cũng bị chọc giận: "Mẹ trứng tròn! Cũng phải chị đâyxinông thanh toán hóa đơn cho tôi!"

      Người đàn ông kia cười lạnh tiếng: "Trong quán bar vốn là như thế, tôi giúp trả tiền, theo tôi, bây giờ theo tôi, đương nhiên phải trả tiền cho tôi, đây là chuyện như ban ngày!"

      Tần Lạc cũng ngờ gặp người đàn ông cực phẩm như vậy, tức giận : "Trong quán bar là như thế này sai! Nhưng điều kiện tiên quyết là hai bên đều bằng lòng, hành vi của ông bây giờ thuộc loại ép buộc, nếu thực tính, tôi có thể kiện ông!"

      Có lẽ giọng của quá ngang tàng, nhất thời người đàn ông kia cũng bị hù dọa, ngờ lần này lại gặp biết sợ.

      "Kiện tôi? dựa vào cái gì tố cáo tôi? có chứng cớ gì chứng minh vừa rồi bạn tự nguyện, tôi còn muốn kiện các !"

      Người đàn ông thường xuyên trà trộn ở quán bar cũng phải ngồi , bị hù dọa lúc sau liền nghĩ hiểu .

      Tần Lạc nhất thời bốc lên lửa giận, mẹ khiếp! là cánh rừng lớn chim gì cũng có!

      "Kiện! Có bản lĩnh ông kiện ! Tôi tin khắp nơi trong quán bar đều có cameras, đến lúc đó ai ai giả xem hiểu ngay thôi!"

      Bùi Tử Ninh tức giận hai chân muốn đạp người đàn ông cặn bã kia, nhưng bước chân lảo đảo, căn bản chính là có lòng mà có sức.

      Tài xế xe taxi nhìn được, thúc giục người đàn ông kia xuống xe, đừng chậm trễ việc làm ăn của ta, người đàn ông kia tức giận hùng hùng hổ hổ xuống xe.

      Mắt hung ác nhìn về phía Bùi Tử Ninh và Tần Lạc: "Đàn bà thối! rất ngang ngược! Các tưởng rằng tôi dám đánh phụ nữ sao? Hôm nay tôi cần phải thay đông đảo các em đấng mày râu giáo huấn các chút!"

      xong, giơ tay lên chuẩn bị đánh người.

      Kết quả tay còn chưalên cao, bị người ta hung hăng nắm rồi.

      Ông ta liếc nhìn, ngón tay trắng nõn nắm cổ tay mình, nhưng sức lực rất lớn, ông ta nhất thời cảm thấy tay mình sắp đứt liền.

      Tầm mắt dần dần dời lên, lại là phụ nữ, còn so với hai người phụ nữ kia càng trẻ hơn!

      Tần Lạc ngờ người đàn ông cực phẩm giơ tay đánh người, càng ngờ nhìn rất trẻ giúp các giải vây...

      Người đàn ông cực phẩm ăn đau quát: "Đàn bà thối! muốn bị đánh đúng ? Nhanh buông lão ra!"

      Tống Tư Kỳ từ toilet ra ngoài cảm thấy ngột ngạt muốn ra được hít thở khí, kết quả nhìn thấy người đàn ông ức hiếp hai .

      thể nào nhìn nổi cảnh tượng này!

      chút suy nghĩ tới "Xen vào việc của người khác", dù sao đêm nay rất rảnh rỗi, đúng lúc muốn tìm người phát tiết chút.

      Khi nghe thấy người đàn ông cực phẩm năng lỗ mãng, lực ngón tay lại tăng thêm vài phần, ánh mắt chút nhiệt độ.

      Người đàn ông cực phẩm nhất thời đau còn kêu "Gào khóc", liều mạng muốn bỏ ngón tay Tống Tư Kỳ ra, chỉ tiếc giống như kìm sắt nắm chặt cổ tay của mình, làm thế nào cũng vung ra được.

      Tống Tư Kỳ lạnh lùng mở miệng: " xin lỗi!"

      Người đàn ông cực phẩm có chút sợ, rốt cuộc đêm nay ông ta có bao nhiêu xui xẻo! Lại liên tiếp gặp được mấy phụ nữ biết ăn mà lại vũ lực...

      "Là tôi có mắt nhìn thấy thái sơn, nữ hiệp, xin buông ra được ?"

      "Còn có hai kia."

      Giọng Tống Tư Kỳ lạnh như băng, lại mang theo khí thế khiến cho người ta thể cự tuyệt.

      Người đàn ông cực phẩm sợ bóp đứt cổ tay của mình, chỉ có thể trái lương tâm: "Đêm nay coi như tôi xui xẻo được ? Về sau tôi tuyệt đối mở to hai mắt trêu chọc ba vị nữa, xin các giơ cao đánh khẽ buông tha tôi, tôi bảo đảm về sau tuyệt đối xuất ở trước mặt các ."

      Lần này Tống Tư Kỳ chậm rãi buông cổ tay ông ta ra.

      Vẻ mặt người đàn ông cực phẩm đau khổ hơi buông lỏng, ngừng xoa tay, tư vị kia, là đau muốn nếm thử nữa.

      Tần Lạc nhìn về phía Tống Tư Kỳ: "Cảm ơn !"

      Ánh mắt Bùi Tử Ninh nhìn thiếu chút nữa biến thành hình trái tim: "Nữ hiệp! Vừa rồi là đẹp trai được chết được! Tôi sắp thành cong rồi."

      Tống Tư Kỳ nhịn được cười: "Đầu óc chị này mở mang quá lớn."

      Nghe ba các trò chuyện rôm rả, người đàn ông cực phẩm mới vừa được vài bước có chút cam lòng, trong lòng nghĩ ra kế, muốn đánh lén...

      Chân ông ta mới vừa nâng lên bị Tần Lạc phát , hét to tiếng: "Cẩn thận!"

      Tống Tư Kỳ hơi nghiêng người sang bên cạnh, cánh tay hướng đến phía trước, vừa vặn chế trụ chân người đàn ông cực phẩm duỗi qua, lưu tình chút nào nâng lên...

      Dường như dùng hết sức bình sinh của .

      "Oành" cái - -

      Người đàn ông cực phẩm đau té ngã đất, ông ta cam lòng thầm nghĩ: là quá thất sách rồi ! Người phụ nữ này lại là người luyện võ...

      Tống Tư Kỳ từ cao nhìn xuống ông ta: " có bản lĩnh ít tác quái ! Lần sau lại để tôi gặp được, cánh tay của ông cũng đừng muốn rồi!"

      Người đàn ông cực phẩm nhất thời khẽ run rẩy, là người phụ nữ khủng khiếp...

      Đường Triều đuổi theo ra nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng đến trước mặt Tống Tư Kỳ: " làm sao?"

      Đôi mắt Tống Tư Kỳ khẽ nâng lên, giọng trước sau trong veo mà lạnh lùng: "Có vấn đề?"

      Vẻ mặt cùng ánh mắt như vậy, Đường Triều có đoán lầm Tống Tư Kỳ trước mắt phải Tống Tư Kỳ rồi...

      Trời ạ!

      Khoảng cách lần trước ấy xuất , mới tuần!

      So với lần trước ít hai ngày!

      Chẳng lẽ về sau tần suất xuất càng ngày càng nhiều?

      Đường Triều nhất thời cảm thấy đau đầu...

      Khóe miệng giật giật: " thành vấn đề."

      Sau đó nhìn về phía Tần Lạc: "Chị... Tần tiểu thư, các cũng ở đây!"

      ta vốn muốn gọi "Chị dâu ", nhưng nhịn xuống, vừa rồi là uống nhiều, lúc này hoàn toàn tỉnh táo rồi.

      Tần Lạc đương nhiên nghe ra lúc ta chữa lại, hai mắt khỏi nhìn nhiều ta: " quen tôi?"

      Đường Triều rất khẳng định gật đầu: "Đương nhiên rồi! Chỉ là quên chúng tôi mà thôi."

      cố ý "Chúng tôi", bên trong bao hàm rất nhiều người, Tần Lạc nghe cũng coi như nghe thấy, dù sao mình cũng muốn có bất kỳ giao thiệp gì với Hoắc Kỷ Thành bao gồm bạn bè bên cạnh ta.

      Tống Tư Kỳ nghe có chút hiểu: "Bạn ?"

      Đường Triều vội vàng giải thích: " đúng ra, là bạn của A Thành, cũng biết."

      ra Tống Tư Kỳ từng gặp Tần Lạc, chỉ là nhân cách thứ hai của nhớ mà thôi, dù sao phải bạn bè thân thích thường gặp, khó tránh khỏi nhớ ra mấy người.

      Đường Triều cố ý bỏ thêm câu phía sau, ngay cả chính ta cũng hiểu tại sao phải giải thích ràng như vậy.

      Tống Tư Kỳ bĩu môi: "Nếu như vậy, coi như tôi giúp người!"

      Tần Lạc từ trong lời Đường Triều nghe ra này có quen Hoắc Kỷ Thành, trong lòng khỏi cảm khái: ngờ trong đám quý công tử nhà giàu có Hoắc Kỷ Thành như vậy lại còn có con ...

      là rất hiếm lạ!

      Giờ phút này Bùi Tử Ninh say đến có chút mơ hồ, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào người Tần Lạc mới có thể đứng vững, còn ngừng nấc...

      "Đêm nay cám ơn , chúng tôi trước."

      Những lời này, Tần Lạc là nóivới Tống Tư Kỳ, cônghĩ nên biết tên Tống Tư Kỳ, mặc dù cảm kích xinh đẹp lạnh lùng ra taygiúp đỡ, nhưng suy nghĩ đến côấy quen với Hoắc Kỷ Thành, muốn có liên quan gì với ấy rồi...

      Vẻ mặt Tống Tư Kỳ nhàn nhạt: "Ừ."

      Đường Triều lại : "Tần tiểu thư, để tôi bảoA Thành đưa các ! Bây giờ quá muộn, hai trở về rất an toàn, tin tức xe taxi cướp bóc hành khách cũng nổi khắp nơi."

      Tần Lạc cau mày : "Nào có khoa trương như vậy."

      Đường Triều lại tiếp: " ! nhìn bạn say thành như vậy, nếu tài xế xe taxi có mưu đồvới các làm cái gì, coi như mình muốn phản kháng cũng có biện pháp? Hơn nữa còn chăm sóc bạn , cũng thể bỏ lại mặc kệ ấy."

      Tống Tư Kỳ vẫn đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, gì, phải kể ngốc, đương nhiên nghe ra Đường Triều tác hợp người phụ nữ trước mắt với Hoắc Kỷ Thành.

      Tần Lạc cắn môi, liếc nhìn bạn tốt say khướt, nếu chỉ có mình , sợ hãi, nhưng lúc này Tử Ninh hoàn toàn ngủ...

      Hơn nữa chuyện người đàn ông cực phẩm vừa rồi, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng.

      Đường Triều thấy do dự biết mình đúng điểm quan trọng, lập tức bổ sung thêm: "Tôi đảm bảo A Thành chỉ đưa các về nhà an toàn mà thôi, tất cả mọi người đều quen biết, coi như quên chúng tôi, chúng tôi vẫn là bạn bè phải ?"

      Tần Lạc rơi vào đường cùng chỉ có thể gật đầu: "Được rồi."

      Đường Triều vui sướng vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Kỷ Thành, trong lòng vô cùng đắc ý, xem ra lại có thể tìm A Thành hung hăng vơ vét tài sản chút rồi!
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 253: Hoắc tiên sinh, chúng ta quen

      Khi Hoắc Kỷ Thành nhận được điện thoại còn tưởng rằng Đường Triều lừa mình, dám tin cậu ta có thể thuyết phục được Tần Lạc...

      Nhưng mà, như vậy.

      chỉ có thể cam tâm tình nguyện bằng lòng để Đường Triều vơ vét tài sản, ai bảo cậu ta giúp bản thân tranh thủ cơ hội ở chungvới Lạc Lạc!

      Sau khi lên xe, Tần Lạc để bạn tốt tựa vào thân mình, sau đó xoay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ, hoàn toàn đem Hoắc Kỷ Thành trở thành tài xế.

      Hơn nữa hai ngồi ở đằng sau, Hoắc Kỷ Thành muốn đến gần cũng có chút khó khăn.

      Xe chạy được khoảng mười phút, Bùi Tử Ninh tựa vào người Tần Lạc ngủ mơ mơ màng màng bỗng nhiên khởi động cánh tay đứng dậy, miệng lẩm bẩm: "Dừng xe."

      Tình thế này, nếu Tần Lạc nghe ra ý ngầm của mới gọi là ngốc!

      "Có thể dừng xe ở lề đường ?"

      "Chờ chút."

      Lúc Hoắc Kỷ Thành phun ra hai chữ này chỉ cảm thấy trong lòng giống như nhàng thở ra, đoạn đường này là quá trầm mặc rồi! Dù là ít lời như vậycũng có chút chịu nổi...

      2 phút sau, xe chậm rãi dừng lại ở lề đường.

      Bùi Tử Ninh vội vàng mở cửa xe lao ra, thiếu chút nữa vấp chân, Tần Lạc lập tức cùng ra ngoài: "Tử Ninh, cậu sao chứ?"

      Lúc đó, Bùi Tử Ninh cũng chẳng quan tâm cái khác, ngồi chồm hổm mặt đất nôn thốc nôn tháo trận...

      Tần Lạc vội vàng muốn lấy khăn taytừ trong túi ra, thấy người đàn ông đưa hộp khăn tay đến trước mắt mình.

      mím môi: "Cảm ơn!"

      Sau đó lại xuống xe rồi.

      Khoảng 3 phút sau, Tần Lạc mới đỡ Bùi Tử Ninh nôn xong lên xe, ở trong lòng ám thở dài hơi, uống rượu phải tìm chịu tội sao?

      Ài...

      Hoắc Kỷ Thànhtừ từ mở miệng: " thấy bạn em quá say, đoán chừng còn có thể nôn tiếp, bằng lái xe đến bên bờ sông, có lẽ ấy thoải mái chút."

      Mặc dù Tần Lạc rất muốn lập tức trở về, nhưng vừa thấy gương mặtTử Ninh tái nhợt, trong lòng hiểunôn lần nhất định là đủ, gật đầu đồng ý: "Ừ, phiền rồi."

      Giọng của khách khí mà xa cách.

      Hoắc Kỷ Thànhkhông ngại, cuộc sống sau này còn rất dài, từ từ đến, tin tưởng Lạc Lạc tiếp nhận mình.

      Chừng mười phút đến bờ sông.

      Xe còn chưa dừnghẳn, Bùi Tử Ninh khẩn trương mở cửa xe lao xuống, nằm úp sấp ở lan can nôn trận như điên...

      Trong lòng Tần Lạc thở dài, nhìn bạn tốt như vậy cũng giúp được cái gì, chỉ có thể lo lắng suông.

      Hoắc Kỷ Thànhđừng hẳn xexong, cũng mở cửa xe xuống.

      "Bạn em sao chứ? Nếu muốn có thể đưa ấy đến bệnh viện."

      " sao, nôn ra tốt rồi."

      "Chỉ có hai em ra ngoài?"

      "Ừ."

      "Hai ra ngoài vẫn rất nguy hiểm."

      "Ách... Đêm nay gặp phải cực phẩm mà thôi."

      "Cực phẩm như vậy rất nhiều, về sau vẫn nên phải cẩn thận chút."

      "Ách..."

      Từng trận gió sông thổi đến, tóc Tần Lạc bay chung quanh, buộc lại tóc, chỉ muốn nhanh kết thúc loại đối thoại này, nhanh rời khỏi đây.

      Hình như Bùi Tử Ninh nôn xong, ấy vịn lan can chậm rãi đứng dậy.

      Tần Lạc vội vàng qua: "Tử Ninh, đỡ hơn chút nào ?"

      Sắc mặt Bùi Tử Ninh tái nhợt lắc đầu: " sao, Lạc Lạc, cậu cần phải chăm sóc mình, mình đứng ở đây hóng gió là được rồi."

      Tần Lạc lo lắng nhìn cái, uống say là hại người, lại có rất nhiều người đều thích dùng phương thức này để gây tê bản thân.

      Nhưng chỉ trị phần ngọn trị được phần gốc, hôm sau tỉnh lại vẫn phiền não như cũ...

      Có ích lợi gì chứ?

      Hoắc Kỷ Thành đến quầy bán dịch vụ cách đó xa mua mấy chai nước, đưa cho Tần Lạc, trong lòng có chút khó chịu hiểu, người đàn ông này nhất định phải biểu ra săn sóc cùng khéo hiểu lòng người như vậy sao?

      ta càng như thế này, mình chỉ càng muốn tránh xa.

      Tần Lạc rất hiểu mình, người đàn ông như vậy thể dễ dàng bắt được trái tim của ta, người đàn ông có thể làm cho nhất định tầm thường, nếu mình làm sao có thể ngại ta từng kết hôn còn có con?

      Cho nên, tuyệt đối thể lại giẫm lên vết xe đổ!

      Ông trời cho cơ hội lựa chọn lần thứ hai, sao có thể quý trọng?

      Bình nứt sợ bể cũng phải phong cách của !

      "Cảm ơn!"

      "Lạc Lạc, em cần phải khách khí với như vậy."

      Hoắc Kỷ Thành nhẫn nại cả đêm, rốt cục chịu nổi ra miệng.

      Tần Lạc nhìn cái, lạnh nhạt mà xa cách: "Hoắc tiên sinh, tôi quen chú! Phiền chú đừng gọi tên của tôi được ?"

      Hoắc Kỷ Thành nghẹn họng, trong lòng nhớ lại lời trước khi của Đường Triều: "A Thành, mình ở trước mặt người ta đảm bảo cậu chỉ đơn thuần đưa ấy trở về mà thôi, nhịn, mưu lớn thành! Chuyện theo đuổi bà xã loại này vẫn phải từ từ mới được, lập tức vượt quá mức dù trong lòng ai cũng thế tiếp nhận được."

      "Cậu phải biết rằng, bây giờ ở trong lòng Tần Lạc, cậu là người xa lạ, còn là người xa lạ hoan nghênh, trước mắt biểu nho nhã giữ khoảng cách mới là thái độ nên có, nhiều hơn dọa người đẹp chạy mất..."

      Thấy lời Đường Triều rất có đạo lý, Hoắc Kỷ Thành cũng chỉ có thể nhẫn nại nhẫn nại nữa!

      ...

      Chừng mười phút sau, Hoắc Kỷ Thành đưa Tần Lạc trở về, vốn tưởng rằng đưa Bùi Tử Ninh về nhà trước, sau đó hai bọn họ có thời gian ở chung mình, kết quả Tần Lạc đêm nay Bùi Tử Ninh ở nhà .

      Chút tâm tư của bị phá hủy rồi...

      Đêm nay, giữa hai người có tiến triển đúng, chưa tiến triển ít nhất cũng có cơ hội tiếp xúc.

      *****

      Tống Tư Kỳ ở bên ngoài hóng gió lúc chuẩn bị ngăn cản xe taxi rời , bị Đường Triều chặn lại: " muốn đâu?"

      Tống Tư Kỳ trừng mắt nhìn ta, giọng trong veo mà lạnh lùng: "Tôi đâu phải xin phép sao?"

      Đường Triều bất động: " vẫn ở trong phòng bao, cho dù muốn cũng phải lên chào câu chứ?"

      Tống Tư Kỳ ngước mắt nhìn ta: " tiếng với tôi được sao? Tôi chạy vào lại ra, phải phiền phức sao?"

      Đường Triều rất quyết đoán cự tuyệt đề nghị của : " được! Tôi cứ như vậy thả , bỏ qua cho tôi, chuyện hai em các người tôi muốn xen vào!"

      Tống Tư Kỳ có chút tức giận trợn mắt nhìn ta, với người hai này của mình, dám quá ngang ngược ở trước mặt trai, cho nên ở trong tiềm thức muốn có quá nhiều tiếp xúc với ấy.

      Nghĩ tới đây, dứt khoát xoay người rời , mặc kệ Đường Triều.

      Sao Đường Triều lại để dễ dàng rời như vậy, rất vất vả mới thuyết phục được Đại Bạch đưa Tống Tư Kỳ ra ngoài, Ước Hàn vẫn ở bên trong, dù thế nào cũng muốn bác sỹ Ước Hàn gặp mặt bệnh nhân Tống Tư Kỳ này lần mới được!

      "Bây giờ tôi liền gọi điện thoại cho hai , bảo cậu ta ra ngoài chuyện với ."

      xong, Đường Triều lấy điện thoại ra bấm số.

      Tống Tư Kỳ tức giận, đưa tay lên đoạt lấy di động của ta, cũng cúp luôn điện thoại.

      " thấy phiền à! Mỗi lần đuổi theo tôi rời lại còn lấy hai tôi ra để uy hiếp tôi? là đàn ông sao?"

      Đường Triều cũng tức giận: "Có phải là đàn ông hay muốn tự mình thể nghiệm ?"

      Có lẽ lời ta quá mức ràng, ngay cả lạnh lùng như Tống Tư Kỳ cũng nhịn được mà đỏ mặt.

      " còn có thể vô sỉ hơn ? sợ tôi tố cáo hai sao?"

      "Tôi thể có chút tự do ngôn luận hả? Huống chi tôi lại làm gì với ? Có gì đáng để tố cáo? Chẳng lẽ mọi người phải là nam nữ trưởng thành?"

      Đường Triều quan tâm, sau khi tiếp xúc vài lần với Tống Tư Kỳ, mới tìm được phương thức chính xác chuyện với .

      Những lần trước đều là ấy chiếm thượng phong, mình ở thế hạ phong.

      Cuối cùng phong thuỷ cũng xoay chuyển thôi!

      Tống Tư Kỳ nghiêm mặt nhìn người đàn ông ở trước mắt, lúc mới bắt đầu tiếp xúc vẫn biết da mặt người đàn ông này dày, bây giờ nhìn ra rồi!

      chẳng muốn dóc với ta tiếp, dứt khoát xoay người trở về phòng.

      Nhìn bóng lưng , khóe môi Đường Triều lên nụ cười thắng lợi, sau đó theo sau tiến vào.

      ...

      Lúc Tống Tư Kỳ đẩy cửa vào, Mary hát, thấy vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Kỳ Kỳ, đâu vậy? giúp tôi hát bài ở phía sau nhé!"

      Ánh mắt Tống Tư Kỳ trong veo mà lạnh lùng nhìn cái: "Tôi biết hát."

      Mary dừng chút, mới phát Tống Tư Kỳ bây giờ với lúc trước ra ngoài có chút khác nhau, khỏi nhìn về phía vị hôn phu Ước Hàn.

      Ước Hàn cũng chú ý tới, như vậy, khí thế của hai nhân cách làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn khác nhau.

      Tống Tư Kỳ vốn đơn thuần đáng , điển hình hình tượng em mềm yếu; mà nhân cách thứ hai của Tống Tư Kỳ lạnh lùng, tiêu chuẩn chị hai xã hội đen.

      Tống Tư Bạch cũng giương mắt nhìn về phía em nhà mình, mặn nhạt : "Em ấy muốn hát thôi."

      Ước Hàn cũng gấp, chỉ bất động thanh sắc quan sát nhân cách thứ hai của Tống Tư Kỳ...
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 254: Tự dưng bị người ta mắng

      Vài ngày liên tiếp, Tần Lạc sống rất yên bình, Hoắc Kỷ Thành gọi điện thoại cho cũng xuất ở trước mặt nữa, công việc bình thường làm cho cuộc sống của trở nên rất phong phú.

      Sáng thứ sáu, nhận được hai cuộc gọi điện thoại, là bạn cùng phòng thời đại học Từ Từ.

      "Tần Lạc, mình đến thành phố A công tác, nghe bây giờ cậu là phiên dịch có chút danh tiếng trong vòng luẩn quẩn, buổi tối cùng ra ngoài ngồi chút? Mình gọi cả Diêu San San với Đường Tiêu Tiêu, nhà hàng cơm Tây ngay ở bên cạnh trường học chúng ta như thế nào?"

      "Ăn cơm Tây quá nặng nề, bằng ăn lẩu?"

      "Được! Vậy hẹn bảy giờ ở cửa trường học gặp về."

      "Ừ."

      ...

      Cuộc gọi thứ hai là "Hoắc tiên sinh", Tần Lạc sửa lại tên danh bạ.

      "Có chuyện gì ?"

      "Hôm nay thứ sáu, chiều nay ở nhà trẻ Tiểu Tinh có hoạt động gia đình, Tần tiểu thư còn nhớ ?"

      "... Nhớ, tôi đến đúng giờ."

      "Cảm ơn!"

      " cần khách sáo."

      ...

      Cúp điện thoại, Tần Lạc thở ra hơi, hôm nay đúng là rất bận, buổi sáng có hội nghị phải tham gia, phụ trách phiên dịch toàn bộ hành trình.

      Buổi chiều phải nhà trẻ tham gia hoạt động gia đình của bạn Hoắc Gia Tinh, buổi tối tụ tập với bạn cùng phòng thời đại học.

      ra, rất mong đợi gặp ba ở ký túc xá đại học, mặc dù biết mình với Đường Từ Từ có quan hệ tốt hơn, nhưng bị mất sáu năm trí nhớ, hơn nữa thời gian trước trong lúc vô tình ở siêu thị nhìn thấy Đường Từ Từ khoác tay người đàn ông...

      có chút mò biết trong sáu năm quan hệ với Đường Từ Từ ra sao rồi...

      ra, chịu đựng thử thách tình bạn bè nhất chính là bạn thời trung học, tiếp theo đó là bạn cùng phòng thời đại học, mỗi ngày cùng tiến cùng ra, cũng ít khi vắng mặt.

      Nhưng điều kiện đầu tiên cũng thể thoát khỏi vài năm băn khoăn bất lực sau khi tốt nghiệp kia, khi mới vừa tốt nghiệp là bất lực cần bạn bè thổ lộ nhất, những việc trải qua cùng gặp gỡ cũng là muôn màu muôn vẻ nhất...

      Nếu có thể cùng qua, có thể trở thành bạn bè cả đời; nếu vẫn liên hệ hoặc liên hệ sơ sài, dần dần rời khỏi cuộc sống của đối phương.

      Hồi tưởng ngừng lại, Tần Lạc thở dài tiếng mắt nhìn mình trong gương, đồ trang sức trang nhã, đường vân áo sơ mi màu lam nhạt, chân váy màu đen, tóc dài quăn rối tung ở sau ót, cách ăn mặc chuyên nghiệp của thành phần tri thức.

      Trong trí nhớ của ràng mình vẫn chỉ là sinh viên đại học, nhưng nhoáng cái qua sáu năm, khuôn mặt này so với trước kia thành thục ít...

      Rút non nớt thời đại học, trở nên thành thục, quyến rũ cùng biết điều hơn...

      Nên lời từ biệt với quá khứ rồi!

      ****

      Trong lúc hội nghị, Tần Lạc cảm thấy nữ trợ lý đối diện rất có địch ý với mình, xem ra người của công ty, nhưng vấn đề là, biết ta?

      Chẳng lẽ từng đắc tội với người nào?

      Nhưng cũng để điều này ở trong lòng, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, bây giờ quan trọng nhất phải làm tốt công tác phiên dịch, thể bỏ bát cơm mới là việc đúng đắn!

      Hội nghị tiến hành được nửa, giữa chừng nghỉ ngơi.

      Tần Lạc đứng dậy toilet, khi quay trở về bị nữ trợ lý kiangăn lại.

      " chính là Tần Lạc?"

      Giọng đối phương rất thân thiện, ánh mắt khinh miệt, như rất khinh thường dáng vẻ của .

      Tần Lạc khẽ nhíu mày, nhớ mình quen biết lễ phép như vậy!

      "Đúng, xin hỏi có chuyện gì ?"

      Đối phương hừ : "Sao biết xấu hổ như vậy! Ở 'Tập đoàn Đế An' ngốc nổi nữa bỏ chạy đến 'Tập đoàn Cố thị', am hiểu thủ đoạn dụ dỗ như vậy sao?"

      Mi tâm Tần Lạc nhíu chặt, xem ra đối phương quen biết mình.

      Chỉ là, làm ở đâu, có quan hệ với trước mắt này sao?

      Lập tức tức giận trả lời: "Tôi làm ở đâu hình như có quan hệ gì với , xin tránh đường!"

      Đối phương giọng mỉa mai : "Tôi quen nhìn giả bộ dáng vẻ nhu nhược đáng thương như vậy! Mê hoặc đàn ông xoay quanh! Hồ ly tinh! biết xấu hổ!"

      nào nguyện ý bị người khác mắng thành "Hồ ly tinh", huống chi Tần Lạc nhớ trước mắt là ai, ta dựa vào cái gì mắng mình?

      từng đắc tội với ta sao?

      Nhưng những chuyện này muốn biết, dù sao bây giờ lại chưa từng minh bạch với người đàn ông kia, cũng đảm đương nổi danh hiệu "Hồ ly tinh" này!

      "Mời chuyện tôn trọng tôi chút! Nếu tôi kiện tội phỉ báng!"

      Tần Lạc lạnh lùng , cũng có nghĩa vụ nuông chiều trước mắt này!

      Bỏ lại những lời này, rất quyết đoán nghiêng người lách từ bên cạnh ta rời .

      Hoắc Thái Vi tức giận đến dậm chân, ta cũng chỉ là nghe qua tên Tần Lạc, biết ta rất lợi hại quyến rũ chú ba, người trong nhà khinh thường cùng khinh bỉ ta, cũng chán ghét mọi thứ liên quan đến ta .

      Dù sao, những thứ này ở trong mắt con nhà giàu các , phụ nữ mê hoặc đàn ông đều phải người phụ nữ tốt lành gì!

      Vốn, chỉ là hơn.

      Nhưng về sau ta (HTV) nghe Nam Châu với Tần Lạc là bạn thời trung học, có nhiều quan tâm đến ta (TL), ta (HTV) chịu nổi rồi!

      Dựa vào cái gì?

      Sao Nam Châu có thể đối xử tốt với người phụ nữa ai cũng có thể lấy làm chồng như vậy?

      Nhất định là công phu quyến rũ của ta quá lợi hại rồi!

      Bằng Nam Châu có định lực như thế làm sao có thể quan tâm đến ta?

      Dù sao bốn chữ "Có nhiều quan tâm" này nghe qua liền cảm thấy là lạ! Điều này làm cho Hoắc Thái Vi rất khó chịu, ta có thể xoi mói chuyện Tần Lạc là tình - nhân của chú ba, nhưng tuyệt đối chấp nhận Tần Lạc mê hoặc Nam Châu người nhất!

      Cho nên, ta (HTV) khống chế nổi bản thân tìm ta (TL) lý luận...

      ngờ da mặt Tần Lạc còn dày hơn so với trong tưởng tượng của ta , hoàn toàn coi lời mình , ta dám tin thầm nghĩ: đời làm sao có thể có loại phụ nữ này?

      ...

      Trở lại phòng họp sắc mặt Tần Lạc bình tĩnh, cũng có bởi vì chút lời của Hoắc Thái Vi mà ảnh hưởng tâm tình của mình, hôm nay là ngày thứ ba mình làm, cũng thể đập bể bát cơm của mình.

      Nửa giờ sau, hội nghị kết thúc, phó tổng Trình khen ngợi Tần Lạc: "Tiểu Tần, tiếng Pháp của rất tốt! Ngay cả Morris tiên sinh cũng khen !"

      Tần Lạc khiêm tốn mỉm cười: "Cảm ơn phó tổng Trình."

      Phó tổng Trình vui mừng : "Làm rất tốt!"

      Tần Lạc bởi vì chút lời khen mà đắc chí, mở máy tính của mình nhìn các loại ghi chép công việc bên trong chút, đối với chuyên nghiệp của bản thân, luôn luôn cố gắng hết khả năng làm cho tốt.

      Bởi vì ở trung học biết, nếu muốn để bản thân bị bắt nạt, phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn!

      Nhiều năm như vậy, vẫn tuân theo mục tiêu này, chưa từng thay đổi.

      Ra khỏi phòng họp, Hoắc Thái Vi lại tìm , dương : " công phu quyến rũ của rất cao vẫn còn thừa nhận? Ngay cả phó tổng Trình già như vậy cũng xuống tay được? Chậc chậc!"

      Con ngươi đen trong veo mà lạnh lùng của Tần Lạc nhìn thẳng ta: "Người nhà chưa từng dạy cái gì là lễ phép cùng giáo dưỡng sao? Nếu có thể đến 'Tập đoàn Cố thị ' làm, tôi tin bằng cấp nhất định thấp, chẳng lẽ đều dựa vào đánh xì dầu sao?"

      Hoắc Thái Vi tức giận đến mức toàn thân phát run: "Tài ăn của rất tốt! Chỉ tiếc..."

      Đúng lúc này - -

      Có chàng trai trẻ tuổi đến: "Trợ lý Hoắc, chúng ta cần phải , Cố luật sư luôn luôn ghét người nào đúng giờ."

      Có lẽ câu phía sau có lực quá mức chấn áp, Hoắc Thái Vi nhịn xuống lời sắp phun ra miệng, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc cái, sau đó theo chàng trai trẻ tuổi kia.

      Tần Lạc nhún vai, cũng thèm để ý.

      mới vừa đến văn phòng mình, nghe thấy ít đồng nghiệp nghị luận xôn xao.

      "Oa! Tôi mới vừa nhìn thấy Cố luật sư tiếng tăm lừng lẫy, rất đẹp trai! Quả chính là trong những đứa con tạo háo!"

      "Thôi ! Khoảng thời gian trước phải rất mê nam thần quốc dân Hoắc Tứ thiếu sao? Sao lại thay đổi khẩu vị rồi?"

      "Hoắc Tứ thiếu rất cao lạnh lùng! Luật sư Cố tao nhã thân thiện hơn so với ta, hơn nữa lúc tôi nhìn thấy ấy còn mỉm cười với tôi, cả người tôi sắp tan thành nước rồi!"

      " nhìn lầm chứ? Có lẽ Cố luật sư mỉm cười với người ở phía sau lưng ."

      "Ai nha! đáng ghét! Chỉ biết đùa cợt tôi!"

      ...

      Nghe đối thoại của các ấy, Tần Lạc chỉ có thể lắc đầu, chỉ là, kìm lòng được liên tưởng đến "Cố luật sư" trong miệng các ấy cùng với bạn học Cố học cùng trung học với mình.

      Ách... Bọn họ cùng là người sao?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 255: Bạn học cũ giải vây

      Tần Lạc cũng để những thứ này ở trong lòng, đời này Cố luật sư nhiều như vậy, mặc dù Cố Nam Châu rất ưu tú, là luật sư có tiếng tăm, nhưng cũng đến mức chỗ nào cũng có thể nghe thấy tên của cậu ta?

      bĩu môi, lập tức ra bên ngoài, mới vừa vài bước đụng phải bạn học cũ Cố Nam Châu.

      " làm ở đây rồi hả?"

      "Ừ, chắc cậu phải là luật sư thường xuyên làm ở đây chứ?"

      "Miễn cưỡng xem như vây."

      "Ưm..."

      Chẳng lẽ khéo như vậy? Cố luật sư mà đồng nghiệp vừa thảo luận chính là Cố Nam Châu sao?

      Nghĩ như vậy, cẩn thận đánh giá Cố Nam Châu cái, dịu dàng tao nhã, hơn nữa lúc cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác như tẩm gió xuân.

      Diện mạo đẹp trai năng lực mạnh mẽ, còn có thái độ lịch , người đàn ông như vậy làm sao có thể mê luyến?

      Hai người còn chưa được vài câu, phó tổng Trình tới, thấy hai người bọn họ khỏi kinh ngạc hỏi: "Cố luật sư, cậu với Tiểu Tần quen nhau sau?"

      Ông ta cũng chỉ hỏi thăm dò thôi.

      Cố Nam Châu rất hào phóng thừa nhận: "Đúng, chúng tôi là bạn thời trung học."

      Lần này phó tổng Trình vô cùng kinh ngạc: " ra hai người là bạn thời trung học! Khó trách đều ưu tú như vậy! Xem ra lớp học hai người ra ngoài đều là nhân tài!"

      Ông ta đương nhiên biết thân phận của Cố Nam Châu, đây là thay đổi phương pháp lấy lòng Cố Nam Châu!

      Cố Nam Châu cười nhạt: "Phó tổng Trình quá khen."

      Phó tổng Trình cũng biết tính tình khiêm tốn của vị Ngũ Thiếu nhà họ Cố này, thích vuốt mông ngựa, lập tức vừa hai phải, chỉ cười tít mắt : "Nếu Cố luật sư với tiểu Tần là phiên dịch, thể bỏ qua công lao của tiểu Tần trong hội nghị sáng hôm nay, bằng giữa trưa cùng ăn cơm ?"

      Lời này của ông ta đương nhiên là với Tần Lạc, ra bữa tiệc buổi trưa đều là lãnh đạo cấp cao của công ty, định gọi Tần Lạc, nhưng trong lúc vô tình phó tổng Trình thấy Cố Nam Châu quen biết với Tần Lạc, bản thân nổi lên chút tâm tư ...

      Mặc kệ chuyện có giống như ông ta nghĩ , kéo Tần Lạc cùng ăn cơm luôn luôn sai!

      Người đẹp mà! Nhìn cũng đẹp mắt!

      Tần Lạc vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt tha thiết của phó tổng Trình như thế, lập tức nghĩ ông ta là cấp của mình, nếu trực tiếp cự tuyệt nhất định mang đến tiện cho công việc về sau...

      Thôi! phải chỉ ăn cơm trưa sao? Bọn họ cũng ăn được mình.

      "Cảm ơn ý tốt của phó tổng Trình."

      "Vẫn là tiểu Tần có thể !"

      Cố Nam Châu chỉ mong sao thời gian ở chung với Tần Lạc có thể nhiều chút, cho nên cũng chen vào, hơn nữa cũng muốn biểu rất bảo vệ Tần Lạc ở trước mặt phó tổng Trình.

      Nếu Hoắc Thái Vi thấy màn như vậy, chỉ sợ Tần Lạc lại dở công phu quyến rũ rồi...

      ...

      Trong lúc cơm trưa, Tần Lạc lại gặp chàng trai trẻ tuổi buổi sáng gọi Hoắc Thái Vi kia, dường như cậu ta là trợ thủ đắc lực bên cạnh Cố Nam Châu, vào đưa phần văn kiện rồi ra ngoài.

      Tần Lạc cảm thấy kỳ lạ, như vậy, kia cũng là nhân viên làm việc ở văn phòng luật sư của Cố Nam Châu, rốt cuộc ta mắng mình là hồ ly tinh do mình đoạt người nào của ta chứ?

      Quả thực hiểu ra sao cả!

      Trong bữa tiệc, phó tổng Trình bảo Tần Lạc uống rượu, từ chối vài lần được, Cố Nam Châu mới từ từ mở miệng: "Thời gian làm việc buổi chiều còn hơn nửa giờ nữa, phó tổng Trình nên vui mừng có nhân viên chuyên nghiệp giống như vậy."

      có ý nghĩa khác làm phó tổng Trình mặt đỏ tai hồng, đồng thời cũng cảm thấy Cố ngũ thiếu đối xử tầm thường với bạn học nữ Tần Lạc này...

      Về phần hai người rốt cuộc có quan hệ gì, vậy còn chờ khai thác rồi...

      ****

      Sau khi ăn xong.

      Tần Lạc có chút cảm kích nhìn về phía Cố Nam Châu: "Cảm ơn cậu! Đây là lần thứ hai cậu giúp tôi rồi."

      Ý chỉ chuyện lần giúp công tác Hongkong trước.

      Khóe miệng Cố Nam Châu giương : "Vậy sao? xác định đây là lần thứ hai?"

      Tần Lạc kinh ngạc há mồm, ách... giống như nhớ đường?

      Đồng thời, cũng có chút bất ngờ Cố Nam Châu đùa với ...

      Đây giống chuyện cậu ta có thể làm được...

      Tần Lạc xấu hổ tóm lấy tóc: " ra tôi quên rất nhiều chuyện, ngại quá!"

      Cố Nam Châu mỉm cười: " sao, giữa bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa vừa rồi tôi cũng là ! Buổi chiều còn làm việc nếu uống rượu chẳng phải là sai quy tắc? Tôi cho đến bây giờ thích điều đó."

      Mặc kệ cậu ta thực hay là giả, Tần Lạc cũng rất cảm kích cậu ta "Ra tay giúp" trong bữa tiệc, tiếp xúc vài lần, phát Cố Nam Châu là người đàn ông làm việc rất cẩn thận...

      "Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm? Lần trước vẫn nợ cậu bữa cơm!"

      "Được! Chủ nhật này tôi rảnh."

      "Vậy tối mai !"

      "Ừ, khoảng sáu giờ tôi xong việc, muốn ăn gì? Gửi địa chỉ tôi tôi trực tiếp qua đó."

      xong, Cố Nam Châu lại nghĩ cái gì, bổ sung câu: "Ngày mai cần tăng ca tôi đón ."

      Trước kia, mỗi lần đón hoặc là đưa đều bị cự tuyệt, bởi vì tự lái xe làm, căn bản là cần "Tài xế" .

      Mà lúc này, xác định có lái xe .

      Tần Lạc giật mình, cảm thấy những lời này giống như từng nghe qua...

      Nghĩ lại chút, có lẽ mình xem nhiều phim thần tượng !

      " cần, tự tôi gọi xe đến đó là được."

      Cố Nam Châu kìm lòng được thốt ra: " lái xe nữa hả?"

      Lần này đến phiên Tần Lạc kinh ngạc, cậu ta làm sao mà biết mình có xe?

      Sau khi từ La Mã trở về, biết là vì xảy ra tai nạn xe cộ lưu lại bóng mờ hay là có chuyện gì, Tần Lạc chưa lần vào ga ra ngồi lên chiếc xe của ...

      "Có thể bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, tôi tạm thời vẫn muốn lái xe."

      "Ừ, cũng được, tôi đón ! Chủ nhật ngồi xe lên núi tốt."

      "Thực cần, qua lại cũng phiền toái."

      "Nhất định phải khách khí với tôi như vậy?"

      "Ưm... Được rồi."

      Tần Lạc thấy từ chối được, chỉ được nhận lời, đẩy tới đẩy tỏ làm kiêu...

      Mọi người là bạn học, cậu ta cũng từng giúp mình vài lần, thực cần thiết.

      "Vậy định như thế."

      "Ừ."

      Sau khi hai người hẹn xong rời .

      *****

      Bốn giờ chiều, Tần Lạc vội vàng chạy đến địa chỉ nhà trẻ Ngọc Đình mà Hoắc Kỷ Thành gửi cho .

      Đứng ở cửa, trong nháy mắt trong đầu Tần Lạc giống như lên đoạn ngắn mơ hồ, tự giễu thầm nghĩ: Sở dĩ cảm thấy quen thuộc hẳn là trước kia đến đây lần!

      Xem ra Hoắc Kỷ Thành có lừa mình.

      mới vừa đến cửa bị người phụ nữ xa lạ đến gần: " chính là mẹ của bạn Hoắc Gia Tinh? Lần họp phụ huynh trước chúng ta từng gặp."

      Tần Lạc liếc mắt nhìn đối phương cái, chút ấn tượng cũng có.

      Đành phải ngượng ngùng : " xin lỗi, tôi có chút nghĩ ra..."

      mặt đối phương cười gượng: "Quý nhân hay quên thôi! Tôi là mẹ của Tiết Tử Hạo, lần trước Hạo Hạo hiểu chuyện đánh đố với Hoắc Gia Tinh nhà , tôi trách móc nó rồi!"

      Tần Lạc có chút bất đắc dĩ phải xã giao những thứ này: "Giữa trẻ con đùa cần thiết cho là ."

      Đối phương nhất thời vui vẻ ra mặt: " có thể nghĩ như vậy tôi yên tâm, Hạo Hạo nhà tôi cũng là bị tôi làm hư..."

      Tần Lạc nghe ra đối phương là muốn lấy lòng mình, chỉ tiếc phải mẹ của Hoắc Gia Tinh, chỉ tạm thời thay thế chút mà thôi...

      Đều do đối phương , Tần Lạc bị bà ta cuốn lấy biết làm thế nào.

      May mà Hoắc Gia Tinh xuất đúng lúc: "Mẹ! Mẹ đến rồi!"

      Nhìn thấy , Hoắc Gia Tinh đặc biệt vui vẻ nhào đến, đôi mắt to đen lúng liếng giống như quả nhìn chằm chằm , như muốn nhìn ra mẹ trước mắt có nhớ ra mình ...

      Tần Lạc có chút quen bé gọi vô cùng thân thiết như vậy, nhưng nếu đến đây, có đạo lý đẩy bé ra.

      Diễn trò cũng phải đạt!

      đưa tay sờ tóc mềm mại của Hoắc Gia Tinh, lên tiếng: "Ừ."

      biết vì sao, cảm thấy động tác này của mình như làm rất nhiều lần rồi, thành thạo như vậy...

      Ài! Nghĩ cái gì vậy?

      Làm mẹ kế trong nhà giàu có tốt như vậy ?

      Đứa trẻ trước mắt vừa nhìn chính là thằng quỷ tinh ranh, cũng biết bé thích mình hay là thế nào...

      Mặc kệ như thế nào, cần thiết mạo hiểm như vậy!

      Hoắc Gia Tinh rất hưởng thụ khi vuốt ve: "Mẹ, ba cũng sắp đến rồi."

      Tần Lạc: "..."

      Ách... phải ta đến sao?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :