1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 246: Cuộc sống chính là bãi khoa trương lại giả tạo

      "Tập đoàn Cố thị"còn to lớn đồ sộ hơn so với trong tưởng tượng của Tần Lạc, sửa sang bản thân chút, ung dung đến trước quầy lễ tân hỏi: "Xin chào, tôi nhận được điện thoại thông báo đến phỏng vấn, xin hỏi tôi nên đến tầng nào?"

      Nhân viên lễ tân nhìn cái: "Lên tầng hai rẽ phải, có căn phòng hội nghị."

      Tần Lạc mỉm cười lễ phép trả lời ta cái: "Cảm ơn."

      Tuy quên chuyện xảy ra trong sáu năm, nhưngTần Lạc phát sơ yếu lý lịch của mình ở máy tính, khi thấy từng làm tổ ba bộ phận phiên dịch "Tập đoàn Đế An" hơn nửa năm, rất kinh ngạc.

      Chẳng lẽ bắt đầu với người đàn ông nguy hiểm kia trong lúc làm...?

      vừa lên lầu vừa lắc lắc đầu, buộc mình được nghĩ những chuyện cũ qua này nữa, bắt đầu lại con đường đúngđắn!

      Cũng bởi vì nghĩ quá nhập thần nên ở góc rẽ cầu thang đụng vào người khác...

      " xin lỗi!"

      tay đối phương cầm chồng văn kiện, cứ như vậy hề đoán trước bay ra ngoài.

      Tần Lạc vội vàng khom lưng giúp đối phương nhặt lên, sau đó lễ phép giải thích, trong lòng vô cùng hối hận...

      có chú ý đến, những văn kiện này đều là tài liệu tố tụng...

      " sao."

      đỉnh đầu bỗng dưng truyền đến giọng nam trầm thấp tao nhã, Tần Lạc cảm thấy quen tai, cũng để ý, chỉ lo giúp người ta nhặt tài liệu, cũng nhìn nội dung giấy.

      Dù sao, chưa được người ta cho phép mà nhìn lén là rất mất lịch .

      Khi nhặt tờ giấy ở khoảng cách xa nhất, tay Tần Lạc mới vừa chạm đến, tình cờ đụng đôi tay thon dài sạch của người đàn ông...

      Ách...

      Mắt khỏi ngước lên, đúng lúc đối phương nhìn xuống.

      "Bạn học Cố?"

      Hình như Tần Lạc có chút bất ngờ gặp ở đấy, trong mắt Cố Nam Châu bớt chút ngoài ý muốn, nhiều mừng rỡ hơn.

      Với , sáng sớm có thể gặp được chính là vui mừng lớn nhất!

      Cố Nam Châu cong môi cười yếu ớt: " khéo! Thân thể đỡ nhiều chưa?"

      Tần Lạc kinh ngạc qua cũng tìm về giọng của mình: "Tôi rất tốt! Cậu cũng làm ở đây sao?"

      Cố Nam Châu có hứng thú rất lớn khi ra chữ "Cũng", cho nên ý của cũng đến đây làm sao?

      " phải, tôi chỉ có quan hệ hợp tác với công ty này."

      "A...... Cậu là luật sư mà! Nhất định có lui tới với rất nhiều công ty."

      "Ừ, đến đây là..."

      "Tôi đến phỏng vấn."

      "Nhưng ..."

      Tần Lạc hiểu ý tứ của , hai ngày trước mình còn công tác ở Hongkong, kết quả hôm nay lại xuất ở "Tập đoàn Cố thị", khó tránh khỏi làm cho người ta sinh ra nghi ngờ...

      "Công việc trước của tôi giống như làm thêm, cần làm mỗi ngày sáng chín chiều năm, hơn nữa vừa hay tôi ở mạng nhìn thấy "Tập đoàn Cố thị" tuyển người làm thêm phiên dịch tiếng Pháp, cho nên muốn tới thử."

      Cố Nam Châu có vẻ đăm chiêu gật đầu, ra là thế.

      "Vậy mau ! Chúc phỏng vấn thành công."

      "Cảm ơn!"

      ...

      Sau khi lời từ biệt với Cố Nam Châu, Tần Lạc nhanh chóng chạy đến phòng họp tầng hai, đến nơi mới phát người hôm nay đến phỏng vấn rất nhiều.

      Nhưng "Tập đoàn Cố thị" là tập đoàn lớn, đương nhiên là có rất nhiều người chen rách đầu muốn tiến vào.

      Tần Lạc chú ý, người hôm nay đến có rất nhiều sinh viên đại học mới vừa tốt nghiệp, cả nhân viên phiên dịch có kinh nghiệm phong phú...

      hít hơi sâu, mặc kệ có thể phỏng vấn thành công , thử chút luôn luôn sao cả.

      Lúc đến phiên , tao nhã ung dung đẩy cửa vào, hôm naycô mặc quần áo công sở rất đơn giản, phối hợp hai màu đen trắng , sạch lưu loát.

      Người phỏng vấn nhìn đại khái sơ yếu lý lịch của lần, rồi sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía : "Tần Lạc, từng làm ở tổ ba bộ phận phiên dịch của 'Tập đoàn Đế An' hơn nửa năm?"

      Tần Lạc ngờ đối phương hỏi cái này, lập tức gật đầu: "Đúng."

      Đối phương lại hỏi: "Vậy nguyên nhân gì phải từ chức?"

      Mí mắt Tần Lạc buông xuống, bình tĩnh trả lời: "Do việc riêng."

      có giải thích thêm, mặc dù nhớ , nhưng đoán nhất định thoát khỏi có liên quan với người đàn ông kia, về phần người phỏng vấn ở trước mắt có tin hay cũng sao cả, nhất định phải giải thích ràng với ta.

      Sau khi đối phương nghe trả lời xong có chút ngạc nhiên, sau đó cùng mấy người phỏng vấn khác trao đổi, dường như có chút do dự.

      người người phỏng vấn bên phải hỏi: "Tôi xem sơ yếu lý lịch của viết từng làm trao đổi sinh nămở đại học La Mã, vậy tiếng Italy của tốt chứ?"

      Tần Lạc biết người phỏng vấn đột nhiên hỏi cái này để làm gì, hôm nay nhận lời mời đến phỏng vấn phiên dịch tiếng Pháp mà!

      "Cũng được."

      Sau đó, Tần Lạc liền nghe đối phương dùng tiếng Ý đối thoại với , ở trong trí nhớ của , chưa từng làm trao đổi sinh ở đại học La Mã, cũng biết tiếng Ý, nhưng kỳ quái, nghe hiểu được, lại còn kìm lòng được thốt ra ...

      Phát rất tiêu chuẩn, giọng có trúc trắc.

      Lần trước ở bệnh viện La Mã Tần Lạc có thể nghe hiểu lời bác sỹ cùng ý tá, giờ phút này, càng thêm xác định tiếng Ý của mình cũng tệ lắm...

      phen trao đổi ngắn ngủi qua , vẻ mặt người phỏng vấn nhìn về phía có chút tán thưởng: "Tiếng Ý của Tần tiểu thư quả tệ!"

      Tần Lạc lễ phép : "Cảm ơn!"

      Người phỏng vấn ngồi ở chính giữa nhìn cái: "Phỏng vấn kết thúc, về trước chờ tin tức."

      Tần Lạc đứng dậy, mỉm cười gật với người phỏng vấn, sau đó xoay người ra ngoài.

      biết mình có thể phỏng vấn thành công , nhưng cũng quan trọng, được dạy phụ ngoại ngữ cho học sinh, chỉ là phương diện đãi ngộ hậu đãi mà thôi.

      Nhưng đủ mình dùng.

      Ra khỏi "Tập đoàn Cố thị", Tần Lạc ngồi xe trở về, mà là mình chẳng có mục đích đường cái.

      Giữa lúc hoảng hốt, cảm thấy dường như mình có chút hợp với thế giới này, ràng trí nhớ vẫn dừng lại ở năm 2010, nhưng nhoáng lên cái là năm 2016 rồi.

      Đường phố thay đổi ít, so với trước kia càng phồn hoa hơn, còn có xe lại đường cùng người đường.

      Tần Lạc đeo túi sững sờ đứng ở đó, có cảm giác dường như qua mấy đời...

      Mới vừa đến cửa tiểu khu, bỗng nhiên có người phụ nữ ăn mặc rất quái dị xông đến, gắt gao giữ chặt cánh tay của : "Chị, em van xin chị, chị đừng đối xử với bọn em như vậy, dù sao chúng ta cũng là người nhà! Coi như mẹ em làm sai, nhưng trừng phạt chúng em đủ rồi, xin chịnói vớiTứ thiếu buông tha chúng em được ?"

      Lúc này Tần Lạc mới nhìn gương mặt của ta, ràng là Đồng Ngữ Phỉ em cùng cha khác mẹ của mình.

      Chỉ là, từ khi nào ta trở nên cổ hủ như vậy hả?

      Còn có, những lời trong miệng ta là ý gì?

      Trong đầu có chút lờ mờ, hoàn toàn nhớ từng phát sinh chuyện gì...

      "Đồng Ngữ Phỉ, tôi biết cái gì! Xin buông tay!"

      "Em buông tay! Em rất dễ dàng mới trở về thành phố A đợi được chị, muốn em buông tay trừ phi bây giờ chị gọi điện thoại cho Tứ thiếu, bảo ta cho phép chúng em về nhà."

      Lời Đồng Ngữ Phỉ làm cho đầu óc Tần Lạc có chút loạn: " cái gì? Bây giờ các người ở thành phố A? Vậy các người ở đâu?"

      Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của , Đồng Ngữ Phỉ cười giễu cợt : "Tần Lạc, chị đừng giả vở vô tội như vậy được ? Chẳng lẽ phải chị bảo Tứ thiếu đưa bọn em đến thôn Hạnh Phúc sao?"

      Thôn Hạnh Phúc?

      Bỗng dưng trí nhớ Tần Lạc bị gợi lên, thôn trang này có chút ấn tượng, hình như là quê nhà mẹ kế Lý Thúy Như, thôn Hạnh Phúc ra cho oai, ra chính là thôn xómnghèo nàn ngay cả ruộng đấtcũng ra được hoa mầu.

      Chính vì trước đây quá nghèo, cho nên Lý Thúy Như chen lách cúi đầu đến sống ở thành phố lớn, sinh ở nông thôn bà ta cũng biết chỉ có đọc sách mới là đường ra duy nhất, cũng may bà ta chịu thua kém đỗ được đại học ở thành phố A, lúc này mới có chuyện phía sau gặp được Đồng Thắng Lợi...

      Đồng Ngữ Phỉ thấy ngây người thìnghĩcô là giả vờ, lập tức đáng thương tội nghiệp : "Chị, em cầu xin chị, em với mẹ biết sai rồi, ở cái nơi thâm sơn cùng cốc kia, em với mẹ chết! Hơn nữa, ba bây giờ cũng quan tâm đếnbọnem, ông chịphải tha thứ cho chúng emtrước mới được."

      Tần Lạc nghe mà đầucũng phải nổ tung, mẹ con Lý Thúy Như làm chuyện gì có lỗi với mình sao?

      Mặc dù nhớ , nghĩ chút cũng chẳngcó chuyện gì tốt.

      Chợt lạnh giọng: "Coi như có quỳ lạy tôi nữa, tôi cũng bất lực."

      ...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 247: cũng phải là ngồi

      Đồng Ngữ Phỉ lập tức tội nghiệp : "Chị, chị nhẫn tâm như thế sao? Nhất định muốn em với mẹ chết ở trước mặt chị chị mới cảm thấy hài lòng sao?"

      Tần Lạc kiên nhẫn ngắt lời ta: "Đủ rồi! Các người sống ở nông thôn liền sống nổi nữa? làm cái gì thể nuôi sống bản thân? cho rằng lấy cái 'chết' là có thể uy hiếp được tôi sao?"

      Đồng Ngữ Phỉ thấy vẫn thờ ơ khỏi có chút sợ hãi, khóc đến mức cần ra có bao nhiêu thương tâm: "Chị, dù thế nào em cũng là em ruột của chị! Từ em chưa từng làm việc nhà nông, bây giờ chị muốn em làm những cái này phải muốn mạng của em sao? phải em lấy cái chết để uy hiếp chị, ép em đến mức nhất định thìem chết."

      ta mở miệng ngậm miệng "chết", dường như coi thường sinh mạng. . ..

      Tần Lạc cũng chẳng muốn dây dưa với ta: " sống hay chết thế nào, liêng quan gì đến tôi!"

      Dứt lời, chuẩn bị vung tay ta ra rời , nhưng Đồng Ngữ Phỉ nắm tay rất chặt buông.

      "Chị, nếu chị giúp em, em liền ở lại nhà chị ."

      Đồng Ngữ Phỉ phát huy đầy đủ công phu quấn người của ta, kiên quyết buông tay, ta biết mình khi buông tay, có thể còn cơ hội rồi.

      Cho nên, quan trọng nhất giờ phút này chính là nắm chặt chị ta rời!

      Tần Lạc hít hơi sâu: "Đồng Ngữ Phỉ! Da mặt của luyện thành tường đồng vách sắt rồi sao?"

      Đồng Ngữ Phỉ để bụng lời chị ta : "Chị, theo em, còn sống so với da mặt còn quan trọng hơn."

      Tần Lạc cười lạnh tiếng: "Ngược lại có chỗ tiến bộ!"

      Đồng Ngữ Phỉ quan tâm đến lời châm chọc của chị ta: "Chị, nếu chị chịu giúp em với mẹ, emcứ theo chị, dù sao bây giờ em cũng có việc gì, có nhiều thời gian, cho dùem ởnhà chị, chị cũng có cách nào đuổi em , dù sao về mặt pháp luật em là em ruột của chị."

      Lời ta ràng, cho thấy trước khi đến làm tốt công tác chuẩn bị.

      Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười lạnh, đoạn thời gian gặp, Đồng Ngữ Phỉ đúng là tiến bộ ít! Lại đến đây điều kiện với !

      " là em tôi thế nào? Đây là nhà của mẹ tôi để lại cho tôi, tôi muốn chào đón , có thể đuổi ."

      cho đến bây giờ cũng phải ngồi , càng chán ghét bị người ta uy hiếp!

      " cứ lôi lôi kéo kéo tôi như vậy, cũng đừng trách tôi khách khí! Nếu muốn ngay cả thôn Hạnh Phúc cũngkhông ở được nữa!"

      câu cuối cùng, có đầy tính uy hiếp.

      Mặc dù Tần Lạc biết làm sao mẹ con Lý Thúy Như lại bị đưa đến thôn Hạnh Phúc, nhưng rất ràng, có thể lợi dụng điểm ấy để uy hiếp ta.

      Mặc dù cáo mượn oai hùm cũng được, chỉ cần có hiệu quả, là được!

      Quả nhiên - -

      Sau khi Đồng Ngữ Phỉ nghe thấy lời của , kìm lòng được lui về phía sau bước, sắc mặt rất kinh hãi.

      "Chị, chị nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?"

      "Đồng Ngữ Phỉ, mời chú ý từ ngữ! Là biết hối cải mà phải tôi muốn thế nào! Từ ngày mẹ con các người gả cho ba tôi, các người đối xử với tôi thế nào trong lòng biết ! Tần Lạc tôi chưa bao giờ lấy ơn báo oán, lại càng hề lý do đối xử với các người như vậy, làm người, vẫn nên có chút tự hiểu lấy bản thânthì tốt hơn!"

      Tần Lạc lạnh lùng bỏ lại lời này, sau đó bỏ tay Đồng Ngữ Phỉ ra rồi rời .

      ...

      Về đến nhà, do dự có nên gọi điện thoại cho Hoắc Kỷ Thành hỏi cho chuyện gì xảy ra , nhưng lại cảm thấy cứ như vậy hai người lại có nhiều tầng liên hệ rồi.

      do dự, bỗng nhiên điện thoại vang lên.

      Là bạn tốt Bùi Tử Ninh gọi đến, vội vàng nhận lên: "Tử Ninh."

      "Lạc Lạc, cậu phỏng vấn thế nào? Cuộc sống mấy ngày nay quen chưa?"

      "Khả năng phỏng vấn thành công lớn, cuộc sống vẫn như thế, mặc dù quên ký ức sáu năm, may mà tri thức học được cùng kỹ năng cũng có quên, theo ý nghĩa nào đó mà , đây coi như là tài nguyên quý giá ! Năng lực Tự nhiên xuất ."

      Giọng Tần Lạc rất nhàng, lại còn mang theo chút tự giễu.

      Chuyện cho đến bây giờ, cũng chỉ có thể tiếp nhận , đối với mình quên ký ức sáu năm, ngoại trừ lựa chọn tiếp nhận có cách nào khác...

      Cũng thể vẫn sống trongthế giới hư ảo 20 tuổi của mình!

      Bùi Tử Ninh cảm khái : "Lạc Lạc, mình chợt phát cậu như vậy vô cùng tốt, vẫn giữ được tính cách khi học đại học, kết hợp sáu năm sau của cậu, rất khác nhau!"

      Tần Lạc tự giễu : " phải là càng thấy ngu chứ!"

      Bùi Tử Ninh thiếu chút nữa bị lời của làm bật cười: " phải! Có sức sống hơn! Hơn chút có mài góc cạnh! Đây chính là chuyện mà bao nhiêu người cầu mà được!"

      Tần Lạc cảm khái tiếng: "Đúng vậy! Bao nhiêu người muốn trở lại trí nhớ sáu năm trước giống mình, nhưng mình càng hi vọng thời gian có thể theo trí nhớ của mình, cùng trở lại sáu năm trước, như vậy tốt!"

      Bùi Tử Ninh sửng sốt chút, nếu thời gian của Lạc Lạc trở lại sáu năm trước, vậy ấy bằng lòng lại gặp được Hoắc Kỷ Thành hayhoàn toàncách xa ta?

      Xảy ra tai nạn xe cộ lần này của ấy đúng lúc quên chuyện sáu năm có phải liên quan đến Hoắc Kỷ Thành ? Dù sao chuyện xảy ra vào mùa hè năm thứ hai ấy đối với Lạc Lạc mà giống như là cơn ác mộng ...

      biết tâm tình ấy sau khi nhớ lại thế nào...

      Dừng lúc, Tần Lạc lại hỏi: "Tử Ninh, mình muốn hỏi cậu chuyện, cậu có biết trong sáu năm nàymẹ kế cùng em gáimình làm gì mình ?"

      Trong lòng Bùi Tử Ninh "Lộp bộp" cái: "Sao đột nhiên hỏi như vậy? Lạc Lạc cậu nhớ ra cái gì sao?"

      Tần Lạc lắc đầu: " có. Vừa rồi gặp Đồng Ngữ Phỉ ở dưới lầu tiểu khu, ta bây giờ ta với mẹ ta ở thôn Hạnh Phúc, năn nỉ mình tìm Hoắc Kỷ Thành để cho hai người trở về..."

      Bùi Tử Ninh vội la lên: "Lạc Lạc, cậu đáp ứng chứ?"

      Tần Lạc trả lời: "Đương nhiên có, mặc dù mình nhớ xảy ra chuyện gì, vốn dĩ tính cách của mình thể vô duyên vô cớ đối xử với bọn họ như vậy, nhất định là bọn họ làm chuyện gìrất có lỗi với mình. Tử Ninh, cậu biết ?"

      Bùi Tử Ninh vội vàng : "Lạc Lạc, cậu đúng rồi, là mẹ con bọn họ quá đáng! Người như thế, nên để cho bọn họđến nông thôn chịu khổ! Cậu cần quan tâm đếnbọn họ."

      Tần Lạc nghi ngờ hỏi: "Tử Ninh, cậu biết xảy ra chuyện gì đúng ?"

      Bùi Tử Ninh tóm lấy tóc, xoắn xuýt! Phải thế nào với Lạc Lạc đây? Chẳng lẽ trước khi cậu ấy chưa nhớ ra phải do mình phá vỡ ?

      ! Nếu làm như vậy quá công bằng với Lạc Lạc rồi!

      "Cụ thể mình cũng lắm, nhưng khẳng định phải chuyện gì tốt! Hai mẹ con bọn họ ngoại trừ khi dễ cậu còn có thể làm cái gì? phải xúi bẩy cậu sai ởtrước mặt ba cậu, muốn đácậu ra ngoài, chiếm lấy công ty ông ngoại cậu vất vả làm ra, ngay cả căn phòng mẹ cậu để lại cho cậu kia bọn họcũng nghĩ cách..."

      "Cái gì? Mẹ con bọn họ mưu toan chiếm lấy căn phòng mẹ mình để lại sao? Bọn họ chiếm còn chưa đủ sao? là lòng tham đáy!"

      Nghe đến đó, Tần Lạc hoàn toàn tức giận, làm sao có loại mẹ con vô liêm sỉ như vậy?

      Bùi Tử Ninh lập tức an ủi : "Lạc Lạc, cậu cần quá tức giận, mẹ con bọn họ ức hiệp cậu nhiều năm như vậy, cũng nên nhận được báo ứng của bọn họ rồi."

      Tần Lạc cắn môi: "Là mình cho Hoắc Kỷ Thành sao?"

      Bùi Tử Ninh bị hỏi khó: "Cái này... Mình nghĩ do tọ tanhìn thấy! Trong lúc ta theo đuổi cậunhất định quan tâm mọi chuyện của cậu, giúp cậu trừng phạt mẹ con bọn họ chút cũng hợp tình hợp lý, cậu cần để ở trong lòng."

      Tần Lạc gì, im lặng vài giây: "Tử Ninh, làm sao mình có thể có hứng thúvới người đàn ông cócon? Là mắt mình bị mù hay đầu bị ngâm vào nước rồi hả? Chẳng lẽ chỉ vì ta có quyền thế sao?"

      Trong lòng Bùi Tử Ninh thở dài, Lạc Lạc, làm sao bây giờ? Mình phải làm thế nào mới đúng? Mình biết Tiểu Tinh là con trai ruột của cậu cũng thể cho cậu bây giờ, mình...

      Bùi Tử Ninh thở dài tiếng, trong lòng vô cùng rối loạn...

      "Lạc Lạc, chuyện tình cảm có tại sao, có lẽ chỉ là nhất thời kích động hoặc là hormone hấp dẫn..."

      Đối với lời giải thích này, chính cũng có cách nào để thuyết phục mình.

      Nhưng giờ phút này, có lí do nào khác tốt hơn để thoái thác đây?

      Tần Lạc cơ bản tin lời giải thích này của , chuyện tình cảm vốn có cách nào ràng...

      Mới vừa cúp điện thoại lát, chuông điện thoại di động lại vang lên.

      Tần Lạc liếc nhìn tên người gọi cái, khi nhìn thấy hai chữ "A Thành" sửng sốt vài giây mới phản ứng kịp...

      Gặp quỷ rồi ! lại quên thay đổi tên!

      Chăm chú nhìn di động vài giây, mới cầm lên nghe, ra trong lòng muốn nhận, nhưng nghĩ đến chú ấy giúp mình, nếu biết nên tiếng "Cảm ơn".
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 248: Bắt từng bước

      "Hoắc tiên sinh, chú tìm tôi có việc sao?"

      Giọng Tần Lạc lễ phép mà xa cách, cố gắng duy trì khoảng cách với .

      Hoắc Kỷ Thành hắng giọng cái: "Là như vậy, thứ sáu này ở nhà trẻ Tiểu Tinh có hoạt độnggia đình, bởi vì lúc trước em làm mẹ bétừng tham gia vài lần họp phụ huynh, cho nên lần này..."

      Tần Lạc nghe nổi nữa, vội vàng cắt ngang lời : "Cái gì? Tôi làm mẹ bé từng tham gia vài lần họp phụ huynh? Chú xác định?"

      Dường như Hoắc Kỷ Thành sớm đoán được phản ứng như vậy, "Đương nhiên, loại chuyện này cần gì phải lừa em."

      Trong đầu Tần Lạc nhất thời dâng lên vạn con lừa, điên rồi sao? Lại làm loại chuyện này? Xem ra trước kia hãm rất sâu!

      Càng cảm thấy như vậy, càng tin mình mất trí nhớ sáu năm là ông trời cố ý sắp xếp, lần này tỉnh ngộ thể đần độn làm mẹ kế con người ta được!

      "Hoắc tiên sinh, chuyện trước kia tôi nhớ, có thể... coi như chưa từng phát sinh ?"

      Tần Lạc cẩn thận hỏi, cũng muốn kéo dài sai lầm trước.

      Hoắc Kỷ Thành rất quyết đoán cự tuyệt đề nghị của : "Tần tiểu thư, em đành lòng tổn thương người bạn sao? Tiểu Tinh... Vẫn luôn khát vọng có mẹ làm bạn, coi như cầu xin em, giúp , muốn làm cho Tiểu Tinh thất vọng."

      chân thành , mỗi câu đều lộ ra tình thương của ba đối với Tiểu Tinh.

      Tính tình Tần Lạc thích ăn mềm ăn cứng, nghe giọng đối phương cầu xin mình như vậy, lại còn vì bé trai đáng kia, lời cự tuyệt đến bên miệng vẫn thể nên lời...

      Đây gọi là chuyện gì!

      "Dù sao tôi cũng phải là mẹ của Tiểu Tinh, đây cũng phải kế lâu dài. Nếu như vậy tốt, tôi giúp lần cuối cùngđược ?"

      Tần Lạc nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.

      Hoắc Kỷ Thành thiếu chút nữa thốt ra: Em chính là mẹ ruột của Tiểu Tinh, chỉ là em quên mà thôi.

      Nhưng biết, bây giờ hiển nhiên là lý trí, nếu làm tốt còn có thể dọa Tần Lạc chạy mất...

      "Như vậy ! Trưóc khi tìm được mẹ cho Tiểu Tinh, coi như Tần tiểu thư giúp việc, tiếp tục sắm vai mẹ của Tiểu Tinh, như vậy bé ở nhà trẻ cũng bị các bạn khác cười nhạo là đứa trẻ có mẹ."

      "... Được rồi! Vậy Hoắc tiên sinh phải nhanh chân hơn mới được, tôi có nhiều thời gian cùng tinh lực."

      "Ừ, , vậy phiền Tần tiểu thư rồi."

      " cần khách sáo."

      "Thương thế mặt Tần tiểu thư khỏi hẳn chưa? Phụ nữ phải chú ý bảo dưỡng nhiều gương mặt mình, đừng quên mỗi tuần đến bệnh viện lần."

      "Ách... Cám ơn!"

      Tần Lạc vẫn có chút quen được người đàn ông "Xa lạ" quan tâm như vậy, cảm thấy là lạ, nghĩ thứ sáu còn phải đến nhà trẻ cùng bạn Hoắc Gia Tinh làm hoạt động gia đình, đầu như muốn nổ tung...

      Thực hiểu nổi trước kia nghĩ như thế nào!

      Ài!

      ...

      Cúp điện thoại, mục đích của Hoắc Kỷ Thành đạt được, nhưng cũng có vui vẻnhư trong tưởng tượng, biết rốt cuộc Lạc Lạc phảimất bao lâu mới có thể nhớ ra tất cả mọi chuyện...

      lo lắng cho kiên nhẫn của mình bị mài mòn dần hết...

      Buổi chiều sau khi chuyện hợp tác dự án với người phụ trách tập đoàn Ranst xong bớt chút thời gian đến bệnh viện Kiêu Dương chuyến, Ước Hàn nhịn được cảm khái gần đây tần suất nhìn thấy cậu ta sựquá thường xuyên rồi.

      Hoắc Kỷ Thành nhịn được chế nhạo : "Chừng nào cậu làm cho Lạc Lạc nhớ ra tất cả mọi chuyện, mình tự nhiên lại muốn nhìn thấy cậu."

      Nhắc tới việc này, Ước Hàn cảm thấy đau đầu hơn.

      "Ngày kia là thời gian Tần Lạc hẹn trước đến bệnh viện, mình thử lại! Nếu ấy nhìn thấy mình còn phản ứng lớn giống lần trước, đoán chừng rất khó tiến hành trị liệu."

      "Chẳng lẽ đến lúc ấy buông tha?"

      "Nếu thể trực tiếp tiến hành trị liệu, vậy cũng chỉ có thể kích thích trí nhớ của ấy từ bên cạnh, ví dụ như đưa ấy chốn cũ ..."

      Hoắc Kỷ Thành hơi trầm ngâm: "Ý của cậu là mang ấy đến những nơi trước kia đưa ấy đến?"

      Ước Hàn gật đầu: "Đây cũng là trong các biện pháp, bởi vì tái cảnh tượng có tác dụng kích thích trí nhớ của ấy, mặc dù thể hoàn toàn nhớ lại hết, cũng làm cho cảm thấy chỗ này rất quen thuộc, tiến tới kích thích hệ thần kinhnão bộ của ấy, chừng có thể nhớ ra cái gì..."

      Mắt Hoắc Kỷ Thành sáng lên, nhưng lại có chút lo lắng hỏi: "Vậy có thể kích động đến ấy ?"

      Ước Hàn uống ngụm cà phê: "Cái này à! Phải xem tình huống mà xác định, mặc dù mình nghiên cứu tâm lí học rất nhiều năm, cũng thể cho cậu đáp án khẳng định trăm phần trăm."

      Hoắc Kỷ Thành liếc cậu ta cái: " cũng như chưa !"

      Ước Hàn nhún vai, có bất kỳ ý kiến gì với đánh giá của .

      "Theo phân tích ban đầu của mình, khả năng tình huống của Tần Lạc có quan hệ với sâu trong nội tâm của ấy muốn nhớ lại năm mình bị giam lỏng kia."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Giả sử ấy vẫn muốn nhớ, có phải vĩnh viễn cũng nhớ ra mình với Tiểu Tinh ?"

      Ước Hàn bị hỏi: "Từ lí luận mà , ngoại trừ có khả năng..."

      ta còn chưa xong gặp phải ánh mắt tha thiết của bạn tốt, khỏi im miệng, thay đổi lí do thoái thác: " ra, đây là cách nghĩ bi quan nhất, dưới tình huống bình thường là có khả năng phát sinh. Tiểu Tinh đáng như thế, luôn luôn lanh quanh ở bên người Tần Lạc, nhất định gợi lên chút ký ức của ấy, cần quá lo lắng!"

      Hoắc Kỷ Thành lo lắng nhìn về phía cậu ta: "Đây là cậu an ủi mình?"

      Ước Hàn giơ tay lên thề: " có! Mình theo góc độ tâm lý học mà phân tích, tuyệt đối chuyên nghiệp!"

      Hoắc Kỷ Thành hừ mũi, mặc kệ thế nào, cho dù có hi vọng cũng phải tạo ra hi vọng! Tần Lạc là người phụ nữ của , điểm này ai có thể thay đổi được!

      Bỗng dưng Ước Hàn thở dài: "Gần đây mình nhất định là thiếu các cậu, hai người đều là tình huống đặc biệt, mình hận thể trốn đến Iceland để nghỉ ngơi rồi."

      Hoắc Kỷ Thành biết vấn đề cậu ta là Tống Tư Kỳ: "Còn chưa giải quyết?"

      Ước Hàn bỏ tác cà phê trong tay xuống: "Có thể giải quyết tốt rồi, căn bản Tống Tư Kỳ cũng biết mình có hai mặt, tên Đại Bạch kia lại muốn cho ấy, cho ấy làm sao mang ấy đến chỗ mình trị liệu!"

      Chân mày Hoắc Kỷ Thành nâng lên: "Cho nên?"

      Ước Hàn chống càm vô cùng phiền muộn: "Cậu ta nghĩ là mình có thể trị liệu cho em cậu ta từ xa! Cậu là cậu ta hay mình quá ngây thơ?"

      Hoắc Kỷ Thành từ từ : "Nếu là em mình, mình cũng như vậy."

      Tay Ước Hàn chống càm nhất thời khụy cái, than vãn : "Gặp phải đám bạn bè như các cậu, đoán chừng là đời trước mình làm quá nhiều chuyện xấu rồi."

      Hoắc Kỷ Thành nghiêm mặt hỏi: "Tình huống của Tống Tư Kỳ rất nghiêm trọng?"

      Ước Hàn cũng giấu diếm: "Mình chưa từng gặp ấy, chỉ nghe Đường Triều với Đại Bạch qua tình huống đại khái của ấy, cậu bảo mình đánh giá thế nào?"

      Hoắc Kỷ Thành trầm ngâm vài giây: "Cùng ra ngoài ăn cơm được sao? Gọi cả Tống Tư Kỳ cùng ."

      Vẻ mặt Ước Hàn ai oán: "Đường Triều từng đề nghị, bị Đại Bạch phủ quyết, cậu ta ngộ nhỡ trong quá trình mình chuyện với Tống Tư Kỳ lộ ra sơ hở dọa đến ấy tốt, cho nên kiên quyết cự tuyệt mình gặp mặt với em bảo bối cậu ta, vì Đường Triều giúp thiếu chút nữa náo loạn vui."

      Ngược lại vì Hoắc Kỷ Thành biết mới ra, bỗng dưng mới hiểu ý: "Cậu cố ý những thứ này ở trước mặt mình?"

      Nhất thời Ước Hàn giơ tay đầu hàng: "Khụ... A Thành, cậu đừng nhìn thấu từng li từng tý như thế được ? trước! Đây phải chủ ý của mình, là Đường Triều bảo mình làm như vậy, cậu ta biết chỉ có cậu mới có thể khuyên được Đại Bạch, chúng mình có biện pháp khác."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, tính cách Đại Bạch luôn luôn cố chấp, ngoại trừ vẫn nghe vài câu, những người khác hoàn toàn thuyết phục được cậu ta...

      "Mình thử xem, cam đoan cậu ta nhất định đồng ý, dù sao đây là ý nguyện bản thân cậu ta, chúng ta có quyền can thiệp."

      "Mình hiểu, nhưng cậu ta che chở Tống Tư Kỳ chỉ làm tình huống của ấy càng thêm nghiêm trọng, ngược lại làm tổn thương ấy."

      "Càng thêm nghiêm trọng?"

      "Theo Đường Triều , bây giờ Tống Tư Kỳ cứ vào chín giờ tối biến thành con người khác, hơn nữa tần suất cũng nhiều hơn so với trước, cậu ta có khả năng mỗi lúc trời tối đều thủ bên cạnh Tống Tư Kỳ, đây đối với hai người bọn họ đều công bằng, như vậy cũng có lúc dẫn đến trời tối Tống Tư Kỳ thiếu chút nữa gặp chuyện may..."

      Mặc dù Ước Hàn nhàng bâng quơ, nhưng Hoắc Kỷ Thành vẫn nhận ra tính nghiêm trọng.

      Đường Triều thích Tống Tư Kỳ, nhân cách khác của Tống Tư Kỳ cũng thích Đường triều, hai người phải trói cùng chỗ như vậy cũng quả ...

      Đối người nào cũng công bằng!
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 249: Cơ hội luôn cần người chế tạo

      Buổi sáng hôm sau, Tần Lạc nhận được điện thoại của "Tập đoàn Cố thị", thông báo ngày mai có thể làm, hơi giật mình, ngờ mình lại được chấp nhận.

      "Được, tôi đến đúng giờ."

      Cúp điện thoại, Tần Lạc vẫn cảm thấy mình giống như nằm mơ, nhìn vẻ mặt người phỏng vấn ngày đó, là mình phỏng vấn đạt!

      Ưm... Chẳng lẽ gần đây bắt đầu đổi vận sao?

      Cùng lúc đó.

      Trong văn phòng Đổng trưởng của "Tập đoàn Cố thị", người đàn ông trung niênkhoảng chừng 50 tuổi ngồi ngay ngắn ở ghế bằng da , cầm trong tay danh sách nhân viên bộ phận phiên dịch công ty mới vừa tuyển vào, khi lật đến tờ ghi tên Tần Lạc, dừng chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía thư ký.

      "Cậu đây người là lão ngũ dặn dò?"

      "Đúng."

      Lúc này người đàn ông trung niên mới nhìn kỹ sơ yếu lý lịch của Tần Lạc lần: "Ở tổ ba bộ phận phiên dịch của 'Tập đoàn Đế An' hơn nửa năm, lý do gì mà tạm rời cương vị công tác hả?"

      Thư ký lắc đầu: "Thuộc hạ ràng lắm, nghe lúc phỏng vấn Tiếu tổng từng hỏi qua ấy, nhưng ấy là nguyên nhân cá nhân. Nhưng tôi điều tra qua, ấy là bạn duy nhất mà Hoắc Tứ thiếu mời ký giả dự họp báo tự mình thừa nhận, hai người đó còn nhiều lần bị chụp ảnh ở trước mặt công chúng..."

      Người đàn ông trung niênhơi trầm ngâm: "Nếu như vậy, ta với lão ngũ có quen biết thế nào?"

      Thư ký trả lời: " tavới Ngũ Thiếu là bạn thời trung học."

      Người đàn ông trung niên"A..." tiếng: "Lão ngũ phải là người có chừng mực, nó đến mức tuyển người phụ nữvào công ty để bánđứng chuyện cơ mật."

      Thư ký gật đầu: "Ngũ Thiếu luôn luôn hành bình tĩnh, tôi nghĩ cậu ấy làm như vậy là có nguyên nhân."

      Người đàn ông trung niên lại liếc nhìn ảnh chụp của Tần Lạc sơ yếu lý lịch, con ngươi đen khép hờ: "Dáng vẻ quả rất xinh đẹp! Hồng nhan họa thủy!"

      Thư ký tiếp, chuyện công việcanh ta có thể phát biểu ý kiến, nhưng chuyện nhà Cố đổng, ta tiện chen vào .

      Bỗng dưng, người đàn ông trung niênlại thêm: " phải cậu hai nhà họ Hoắc muốn gả con của ông ta cho lão ngũ sao? Tối thứ bảy này là bữa tiệc mừng công, cậu hãy phát thiệp mời cho bọn họ."

      Thư ký đáp: "Vâng."

      Người đàn ông trung niên đặt tư liệu trong tay lên bàn, xoa trán, vẻ mặt mệt mỏi.

      Thư ký rất biết điều khom người rời khỏi.

      *****

      Buổi tối.

      Do Hoắc Kỷ Thành tổ chức, Tống Tư Bạch, Lâm Lạc Đông, Đường triều, Tống Tư Kỳ với hai vợ chồng Ước Hàn, Mary cùng tề tụ ởnhà hàng tư nhân của Cảnh Uyển.

      Lần này Hoắc Kỷ Thành mang Tần Lạc đến đây, Cảnh Uyển nhịn được trêu chọc : "A Thành, phải cậu cầu hôn thành công sao? Chẳng lẽ cãi nhau rồi hả? Phụ nữphải dụ dỗ nhiều."

      Mặt Hoắc Kỷ Thành đen lại: "Chị Cảnh Uyển, phải như chị nghĩ, khi chúng tôiở La Mã xảy ra tai nạn xe, Lạc Lạc quên mọi chuyện sáu năm này, bao gồm cả tôi."

      Cảnh Uyển kinh ngạc há to mồm, dường như nghĩ tới như thế này...

      " xin lỗi! Vậy... Phải mất bao lâu mới có thể nhớ ra?"

      " biết."

      nghe thấycâu trả lời ủ rũ như vậy, Cảnh Uyển chỉ vỗ vỗ bờ vai của , nhiều nữa.

      Bỗng dưng Hoắc Kỷ Thành mở miệng: "Chị Cảnh Uyển, tương lai có rất nhiều chuyện đều tính được, bất cứ lúc nào có thể xảy ra chuyện xấu, quý trọng... Người trước mắt !"

      Tay Cảnh Uyển vừa định vén tóc dừng chút, vẻ mặt trong nháy mắt mất tự nhiên, lập tức khôi phục như lúc ban đầu, vẫn cười đến phong tình vạn chủng: "Chuyện của chị cậu đừng quan tâm, trở về phòng ! Đừng làm cho bọn họ chờ sốt ruột."

      Hoắc Kỷ Thành: "..."

      Điều nên , Cảnh Uyển là người thông minh, khả năng hiểu, chỉ là... giả vờ hồ đồ mà thôi!

      Chuyện tìnhcảm nam nữ, đúng là có vô vàn nguyên nhân cùng gút mắt kỳ quặc, thể ràng được...

      ****

      Trong bữa tiệc, Tống Tư Kỳ cùng Mary chuyện đặc biệt ăn ý, Ước Hàngần như tham dự vào, ánh mắt chỉ ngẫu nhiên nhìnvề phía hai .

      Đường Triều gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, Ước Hàn làm gì vậy? Rất vất vả mới thuyết phục được Đại Bạch mang Tống Tư Kỳ đến ăn cơm, lãng phí bữa cơm đêm nay nữa có bất kỳ ý nghĩa gì rồi.

      Tống Tư Bạch ngược lại bình tĩnh tự nhiên, ngẫu nhiên ném ánh mắt cảnh cáo qua chỗ Đường Triều.

      Vì thế, Đường Triều ngoại trừ lo lắng suông, cũng có biện pháp khác.

      Hoắc Kỷ Thành cùng Lâm Lạc Đông ngồi ở chỗ, hai người chuyện buôn bán...

      Chân trước Ước Hàn toilet, Đường Triều lập tức đứng dậy theo ra ngoài, hoàn toàn coi như nhìn thấy ánh mắt của Tống Tư Bạch.

      "Cậu nhìn ra được cái gì chưa?"

      " có."

      Ước Hàn thành trả lời, Đường Triều thiếu chút nữa hộc máu.

      "Hai ta trăm cay nghìn đắng vất vả như vậy mới có bữa cơm chiều lại uổng phí rồi hả?"

      "Cậu cảm thấy mình vừa đến liền chuyện với Tống Tư Kỳ có thích hợp ? Tống Tư Bạch là kẻ ngốc à? Cậu ta biết ý đồ của chúng ta sao? Cậu khiến cho cậu ta phản cảm với tôi cùng cậu còn có thể gặp mặt lần sau sao?"

      Đường Triều sửng sốt vài giây: "Ý của cậu là, đầu tiên dùng chiêu lạt mềm buộc chặt? Hôm nay gặp mặt chỉ để cho Đại Bạch mất cảnh giác với chúng ta?"

      Ước Hàn sữa lại lời của ta: "Cũng gần đúng, nhưng là ý này, cậu thử suy nghĩ chút, đổi lại cậu là Đại Bạch, nếu bác sĩ tâm lí vừa gặp em cậu liền hỏi đông hỏi tây, cậu có phản cảm ?"

      Đường Triều trầm ngâm lát: "Vẫn là cậu nghĩ chu đáo."

      Ước Hàn hừ mũi: "Đương nhiên! Ai bảo mình là bác sỹ chứ?"

      Đường Triều vẫn có chút lo lắng: "Cậu có cho rằng Đại Bạch cho cậu gặp Tống Tư Kỳ lần thứ hai lần thứ ba ?"

      Ước Hàn nhún vai: "Cơ hội luôn luôn cần người tạo ra! Lần đầu tiên gặp mặt chỉ thích hợp hiểu biết đơn giản chút, quá nhiều ngược lại khiến cho Tống Tư Kỳ nghi ngờ, phải ai cũng là đồ ngốc."

      Dứt lời, ta ra khỏi toilet.

      Để lại mình Đường Triều đứng tại chỗ ngẩn ra, đúng vậy! Mặc dù Tống Tư Kỳ đơn thuần, nhưng em ấy hề ngốc! Vừa gặp mặt liền đuổi theo em ấy hỏi đông hỏi tây, em ấy cảm thấy kỳ quặc mới đúng là chuyện lạ!

      Mọi việc, vẫn tiến hành theo chất lượng mới ổn thỏa.

      Cũng biết chín giờ tối nay Tống Tư Kỳ kia có xuất , ta với Tống Tư Kỳ tiểu bạch thỏ đơn thuần trước mắt hoàn toàn khác nhau.

      lực hấp dẫn rất mãnh liệt với ....

      Sau khi ý thức được điểm ấy, ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy rất kỳ quái.

      ...

      Trở về phòng, Tống Tư Kỳ với Mary nghiễm nhiên trở thành chị em tốt, dường như hai người hết đề tài, nhưng phần lớn đều là đề tài phụ nữ, vì dụ như thời trang, nước hoa, đồ trang điểm, minh tinh đẹp trai, hoặc là các loại xì căng đan cùng ai...

      Mấy người đàn ông ngồi hoàn toàn có hứng thú với những chuyện này, nghe cũng cảm thấy được đau đầu, nên tự lo chuyện của mình.

      Ăn cơm xong, Tống Tư Kỳ với Mary trao đổi số điện thoại di động cùng weibo, hai người lại còn hẹn nhau dạo phố...

      Đường Triều nhất thời hiểu , ra là thế!

      Cao! là rất cao minh!

      Phương thức gặp mặt như vậy là quá tự nhiên, cũng tránh cho rất nhiều trường hợp xấu hổ...

      Sau khi ăn xong, Lâm Lạc Đông đề nghị KTV, là mọi người lâu có tụ tập đông đủ, Tống Tư Kỳ lập tức giơ tay tán thành.

      Bỗng dưng Tống Tư Bạch ra câu: "Kỳ Kỳ, ngày mai em còn phải làm, nên chơi được quá muộn."

      Tống Tư Kỳ dẩu môi: " hai, người ta cũng phải trẻ con, hơn nữa bây giờ còn đến chín giờ!"

      Lâm Lạc Đông ho tiếng: "Đại Bạch, cậu nên quản Kỳ Kỳ quá nghiêm! Chơi đến 11 giờ bảo Đường Triều đưa em ấy trở về cậu thấy thế nào?"

      Tống Tư Kỳ vội vàng vỗ tay: "Hay quá! Em cảm thấy đề nghị của Lâm rất tuyệt!"

      Tống Tư Bạch mím môi, lo lắng liếc nhìn em tâm tư đơn thuần, sắp chín giờ, liệu đêm nay nhân cách khác của em ấy có xuất ?

      Ước Hàn đứng ở bên đăm chiêu, ra ta cũng hi vọng có thể tăng thứ hai, nếu may mắn có thể thấy nhân cách khác Tống Tư Kỳ, chẳng phải là vẹn cả đôi đường?

      Đột nhiên Hoắc Kỷ Thành mở miệng, "Đại Bạch, chị Cảnh Uyển cũng cùng , hiếm khi đêm nay chị ấy có hứng, cậu đúng ?"

      Nhắc đến Cảnh Uyển, Tống Tư Bạch lên tiếng nữa.

      Mấy người ở đây đều biết Tống Tư Bạch có tử huyệt, đó chính là Cảnh Uyển, hai người mập nờ nhiều năm như vậy, ai cũng biết Tống Tư Bạch thích Cảnh Uyển, nhưng - -

      Rất nhiều chuyện chính là như thế, thích nhất định có thể cùng chỗ.

      "Ừ, vậy cùng !"

      "Hoan hô! Vẫn là hai tốt nhất!"

      ...

      Phải nhóm người bên trong này, vui vẻ nhất là Tống Tư Kỳ, ấy đơn thuần ngốc nghếch, vô tư, hoàn toàn biết mình còn có nhân cách khác.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 250: Hữu duyên cái P

      Sáu giờ phút, Tần Lạc đeo túi sách từ "Tập đoàn Cố thị" ra, hít hơi khí mới mẻ sâu.

      Mặc dù bị mất sáu năm trí nhớ cũng sao, vẫn phải tiếp tục sống

      Mới vừa được vài bước nhận được điện thoạicủa bạn tốt Bùi Tử Ninh: "Lạc Lạc, cậu tan làmchưa?".

      Mặc dù cách điện thoại, Tần Lạc vẫn nhận ra cảm xúc bạn tốt tốt: "Rồi, sao vậy?"

      Quả cảm xúc của Bùi Tử Ninh tốt lắm: "Lạc Lạc, mình muốn đến quán bar uống rượu."

      Tần Lạc cố gắng nhớ lại đây là lần đầu tiên bạn tốt đề xuất quán bar với mình hay là trước từng có nhưng quên rồi...

      Nghĩ ra, cái gì cũng nhớ ra...

      "Ừ, cậu ở đâu?Bây giờ mình qua tìm cậu?"

      Tần Lạc chút do dự , mặc dù bị mất sáu năm trí nhớ, nhưng biết mộtđiều, Tử Ninh là bạn tốt nhất của , bất cứ lúc nào mình cần giúp, Tử Ninh là người đứng ra đầu tiên giúp mình.

      Cho nên, lúc ấy cần mình, cũng từ chối!

      Bùi Tử Ninh hít hít cái mũi: "Mình vừa tan tầm, chúng ta tìm chỗ ăn cơmtrước."

      Tần Lạc gật đầu: "Cậu hãy ở gần bệnh viện ! Mình qua đó đón cậu."

      Bùi Tử Ninh lên tiếng: "Ừ."

      Mới vừa cúp điện thoại, cánh tay của bị người khác kéo lại: "Ninh Ninh, ràng em thích người đàn ông kia, cần gì phải uất ức mình ở với ta?"

      Bùi Tử Ninh tức giận trừng mắt ta: "Bạch Trì Đình! là ai của tôi? Dựa vào cái gì quản chuyện của tôi?"

      Trong con ngươi đen của Bạch Trì Đình lộ ra thâm tình: "Ninh Ninh, chúng ta bắt đầu lần nữa có được ?"

      Trong nháy mắt Bùi Tử Ninh như là nghe được truyện buồn cười nhất thế giới: "Bạch Trì Đình, cần cảm thấybản thân mình quá tốt đẹp! Bắt đầu lần nữa? nghĩ rằng tôi là con rối của sao? muốn đá đá, muốn nhặt về nhặt sao? Làm người nênluôn luôn sống ở trong thế giới của bản thân được !"

      Sắc mặt Bạch Trì Đình lúc trắng lúc xanh, gian nan lên tiếng: "Ninh Ninh, ra năm đó ..."

      Bùi Tử Ninh cắt ngang lời ta: "Đủ rồi! Tôi muốn nghe giải thích! Anhvới tôi sớm là quá khứ, nếu lúc trước lựa chọn, gặp lại chính là người qua đường!"

      Bạch Trì Đình muốn lại thôi, lúc trước lựa chọn rời quả có nỗi khổ bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng đời này còn có cơ hội nhìn thấy Ninh Ninh, kết quả ông trời giật dây, cho cơ hội này...

      Nhưng Ninh Ninh lại hận mình tận xương...

      Nhiều lần muốn cho ấy đều bị cắt ngang, chẳng lẽ đúng như lời bài hạn, bỏ qua... Đó là vĩnh viễn sao?

      tin!

      "Ninh Ninh, thích em, em có đồng ý hay anhcũng quyết định theo đuổi em lần nữa."

      Bỏ lại những lời này, Bạch Trì Đình xoay người rời .

      bỏ lỡ nhiều năm, muốn tiếp tục bỏ lỡ! Khả Khả đúng, nếu , vậy dũng cảm ra, nếu cứ giấu ở trong lòng ai biết?

      nghĩ, còn bằng Khả Khả dũng cảm...

      Bùi Tử Ninh nhìn bóng lưng rời , chỗ nào đó trong lòng thắt lại, gần đây mình biết bị làm sao, cảm xúc luôn luôn dễ dàng bị ta làm ảnh hưởng...

      lắc lắc đầuép mình cần để ý lời tuyên ngôn bá đạo vừa rồi của ,người đàn ông do dự chịu trách nhiệm như vậy, mắc bẫy lần thìsẽ có lần thứ hai!

      Thích ? Theo đuổi cômột lần nữa?

      Ha ha...

      Thủ đoạn trêu chọc con nhà lành của ta vẫn cao siêu như trước, chỉ tiếc lại phải là Bùi Tử Ninh ngốc nghếch hồ đò lúc trước rồi.

      *****

      Buổi tối 9 giờ, Tần Lạc với Bùi Tử Ninh ăn cơm xong đến quán bar "Trễ sắc" phồn hoa náo nhiệt nhất thành phố A, đây là tập hợp quán bar, KTV làm nơi nghỉ giải trí cao cấp, mỗi lúc trời tối người đến đây nối liền dứt.

      Vừa mới tiến vào, Bùi Tử Ninh liền gọi ly Whisky thêm đá, hơn nữa uống ực ngụm, Tần Lạc ngăn cũng ngăn được.

      "Tử Ninh, rượu này rất mạnh, thể uống giống như cậu vậy!"

      "Lạc Lạc, đêm nay mình muốn say, cậu nhất định phải giữ tỉnh táo, hai chúng ta thể đều say."

      "Mình biết, nhưng cậu cũng thể uống như vậy..."

      Tần Lạc xong muốn ngăn cản bạn tốt, nhưng động tác của ấy nhanh hơn : "Lạc Lạc, đêm nay để mình phóng túng lần ! Mình kìm nén lâu lắm rồi!"

      Giọng của gần như van xin, Tần Lạc nghe mà trong lòng giống như tảng đá lớn đè xuống.

      "Tử Ninh, xin lỗi! Mình biết vì sao cậuđau lòng như vậy, có phải mình khôngxứng làm bạn tốt của cậu đúng ."

      Bùi Tử Ninh tựa đầu vào bờ vai : "! Lạc Lạc cậu rất tốt! Rất xứng làm người bạn tốt, người lúc mình cần nhất hai lời đến, vậy là đủ rồi!"

      Tần Lạc vẫn rất chán nản: "Nhưngmất sáu năm trí nhớ, mình biết tại sao cậu đau lòng như vậy, mình..."

      Giọng của rất vội, có chútoán trách mình nghĩ ra...

      Bùi Tử Ninh nâng đầu lên: "Bạch Trì Đình lại xuất , còn thích mình, muốn theo đuổi mình lần nữa, cậu có buồn cười ?"

      Nhắc đến tên này, Tần Lạc có bụng tức giận: "Cái gì? Tên đàn ông cặn bã kia lại xuất hả? phải ta tiếng nào ra nước ngoài du học sao? ta..."

      Bùi Tử Ninhcong môi cười tự giễu: "Đúng! Lúc trước ta đột nhiên như vậy, quả quyết như thế, hoàn toàn cho mìnhchút tư tưởng chuẩn bị cùng lý do... Bây giờ ta trở lại, lại can thiệp mìnhkết giao bạn trai? Cậu loại đàn ông này có phải quá hèn hạ ?"

      Tự đáy lòng Tần Lạc phụ họa : "Đương nhiên! Đàn ông cặn bã cũng là hèn hạ! Chúng ta quan tâm đến ta!"

      Cánh môi Bùi Tử Ninhcàngchâm biếmsâu: "Cònhèn hạ hơn, tối hôm qua lúc ta kéo mình rời đimình lại theo ta, mặc dù lúc ấy mình giày cao gót bị ta kéo có cách nào phản kháng, mặc dù mình chán ghét căm hận đáy lòng mình lại có chút mừng thầm... Sáu năm rồi... Mình vẫn thể nào quên được người đàn ông kia! Tất cả ngụy trang bịanh tađến gần lần lượt sụp đổ..."

      tới đây, lại uống ngụm lớn: "Làm sao mìnhkhông tự trọng như vậy? ràng Trình Nặc rất tốt với mình, nhưng có cách nào tiếp nhận..."

      Tần Lạc rất miễn cưỡng mới nghe hiểu chuyện trải qua, mặc dù hoàn toàn nhớ nhân vật Trình Nặc này là ai, nhưng có thể phân tích ra, hẳn là bạn trai bây giờ củaTử Ninh.

      Mà người đàn ông Bạch Trì Đình cặn bã kia là mối tình đầu thời đại học của Tử Ninh, nhớ ngày đó hai người là kim đồng ngọc nữ!

      Vốn tưởng rằng hai người bọn họ rất tốt đẹp, kết quả...

      Thế liền khó đoán như vậy.

      "Tử Ninh, cậu đừng nghĩ như vậy, dù sao Bạch cặn bã cũng là mối tình đầu của cậu, bất kỳ người phụ nữ nào cũng có cách nào quên mối tình đầu hoàn toàn, huống chi hai ngươi tách ra cũng là bởi vì tara lời từ biệt mà chấm dứt, loại chia tay này khác vớiđôi tình nhân mối tình đầuchia tay, khó tránh khỏi ghi nhớ trong lòng..."

      Tần Lạc dịu dàng an ủi, ngờ người đàn ông cặn bã kia lại xuất , nếu vẫn thích Tử Ninh, tại sao năm đó lại lựa chọn từ biệt?

      Chẳng lẽ tình cảm theo ý ta là trò chơi sao? ? trở về liền trở lại? Ngay cả câu giải thích hợp lý cũng có?

      Bùi Tử Ninh uống hết rượu lại bảo ngườibán rượuthêm ly, Tần Lạc thấy mình ngăn được nên côdứt khoát ngăn nữa, dù sao có mình giữtỉnh táo là được.

      "Ha ha! Đều mối tình đầu là kỷ niệm đẹp nhất, mối tình đầu của minh lại như ly nước quả mướp đắng chua sót, nhớ lại quá khứ đều là khổ..."

      "Tử Ninh, nếu cậu khổ sở khóc , đừngkhó chịu ở trong lòng, đượckhông?"

      "Ừ, qua đêm nay mình khổ sở vì người đàn ông cặn bã kia! Mìnhphải coi ta như mây trôi! ta aicũng có quan hệ với mình!"

      "Ừ!"

      ...

      Cứ như vậy sau khi vừa uống vừa hàn huyên giờ, Tần Lạc toilet, vừa vặn toilet nữ lúc này sửa chữa, liền thang máy lên lầu ba.

      Tầng này là KTV, toilet rất nhiều, nhưng đường cong cong quẹo quẹo cũng nhiều lắm, Tần Lạc thiếu chút nữa lạc đường, mắt thấy đường vòng có thể đến nơi, lại cẩn thận đụng phải người ta.

      "Lạc Lạc? Sao emlại ở đây?"

      Nghe cách gọi quen thuộc lại vô cùng thân thiết, Tần Lạc theo thói quen hé mắt! cũng rất muốn những lời này!

      "Hoắc tiên sinh, chú đừng trở thành hồn bất tánđược ?"

      Vẻ mặt cùng giọng của ghét bỏ như vậylàm cho Hoắc Kỷ Thành rất bi thương, ràng có thể gặp ở đây là duyên phận, nhưng từ trong miệng ra thành" hồn bất tán" rồi...

      Giọng rất dịu dàng: "Lạc Lạc, đâychứng minh chúng ta rất có duyên."

      Tần Lạc nhịn được tục: "Hữu duyên cái P!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :