Chương 247: cũng phải là ngồi
Đồng Ngữ Phỉ lập tức tội nghiệp : "Chị, chị nhẫn tâm như thế sao? Nhất định muốn em với mẹ chết ở trước mặt chị chị mới cảm thấy hài lòng sao?"
Tần Lạc kiên nhẫn ngắt lời ta: "Đủ rồi! Các người sống ở nông thôn liền sống nổi nữa? làm cái gì thể nuôi sống bản thân? cho rằng lấy cái 'chết' là có thể uy hiếp được tôi sao?"
Đồng Ngữ Phỉ thấy vẫn thờ ơ khỏi có chút sợ hãi, khóc đến mức cần ra có bao nhiêu thương tâm: "Chị, dù thế nào em cũng là em ruột của chị! Từ em chưa từng làm việc nhà nông, bây giờ chị muốn em làm những cái này phải muốn mạng của em sao? phải em lấy cái chết để uy hiếp chị, ép em đến mức nhất định thìem chết."
ta mở miệng ngậm miệng "chết", dường như coi thường sinh mạng. . ..
Tần Lạc cũng chẳng muốn dây dưa với ta: " sống hay chết thế nào, liêng quan gì đến tôi!"
Dứt lời, chuẩn bị vung tay ta ra rời , nhưng Đồng Ngữ Phỉ nắm tay rất chặt buông.
"Chị, nếu chị giúp em, em liền ở lại nhà chị ."
Đồng Ngữ Phỉ phát huy đầy đủ công phu quấn người của ta, kiên quyết buông tay, ta biết mình khi buông tay, có thể còn cơ hội rồi.
Cho nên, quan trọng nhất giờ phút này chính là nắm chặt chị ta rời!
Tần Lạc hít hơi sâu: "Đồng Ngữ Phỉ! Da mặt của luyện thành tường đồng vách sắt rồi sao?"
Đồng Ngữ Phỉ để bụng lời chị ta : "Chị, theo em, còn sống so với da mặt còn quan trọng hơn."
Tần Lạc cười lạnh tiếng: "Ngược lại có chỗ tiến bộ!"
Đồng Ngữ Phỉ quan tâm đến lời châm chọc của chị ta: "Chị, nếu chị chịu giúp em với mẹ, emcứ theo chị, dù sao bây giờ em cũng có việc gì, có nhiều thời gian, cho dùem ởnhà chị, chị cũng có cách nào đuổi em , dù sao về mặt pháp luật em là em ruột của chị."
Lời ta ràng, cho thấy trước khi đến làm tốt công tác chuẩn bị.
Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười lạnh, đoạn thời gian gặp, Đồng Ngữ Phỉ đúng là tiến bộ ít! Lại đến đây điều kiện với !
" là em tôi thế nào? Đây là nhà của mẹ tôi để lại cho tôi, tôi muốn chào đón , có thể đuổi ."
cho đến bây giờ cũng phải ngồi , càng chán ghét bị người ta uy hiếp!
" cứ lôi lôi kéo kéo tôi như vậy, cũng đừng trách tôi khách khí! Nếu muốn ngay cả thôn Hạnh Phúc cũngkhông ở được nữa!"
câu cuối cùng, có đầy tính uy hiếp.
Mặc dù Tần Lạc biết làm sao mẹ con Lý Thúy Như lại bị đưa đến thôn Hạnh Phúc, nhưng rất ràng, có thể lợi dụng điểm ấy để uy hiếp ta.
Mặc dù cáo mượn oai hùm cũng được, chỉ cần có hiệu quả, là được!
Quả nhiên - -
Sau khi Đồng Ngữ Phỉ nghe thấy lời của , kìm lòng được lui về phía sau bước, sắc mặt rất kinh hãi.
"Chị, chị nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?"
"Đồng Ngữ Phỉ, mời chú ý từ ngữ! Là biết hối cải mà phải tôi muốn thế nào! Từ ngày mẹ con các người gả cho ba tôi, các người đối xử với tôi thế nào trong lòng biết ! Tần Lạc tôi chưa bao giờ lấy ơn báo oán, lại càng hề lý do đối xử với các người như vậy, làm người, vẫn nên có chút tự hiểu lấy bản thânthì tốt hơn!"
Tần Lạc lạnh lùng bỏ lại lời này, sau đó bỏ tay Đồng Ngữ Phỉ ra rồi rời .
...
Về đến nhà, do dự có nên gọi điện thoại cho Hoắc Kỷ Thành hỏi cho chuyện gì xảy ra , nhưng lại cảm thấy cứ như vậy hai người lại có nhiều tầng liên hệ rồi.
do dự, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Là bạn tốt Bùi Tử Ninh gọi đến, vội vàng nhận lên: "Tử Ninh."
"Lạc Lạc, cậu phỏng vấn thế nào? Cuộc sống mấy ngày nay quen chưa?"
"Khả năng phỏng vấn thành công lớn, cuộc sống vẫn như thế, mặc dù quên ký ức sáu năm, may mà tri thức học được cùng kỹ năng cũng có quên, theo ý nghĩa nào đó mà , đây coi như là tài nguyên quý giá ! Năng lực Tự nhiên xuất ."
Giọng Tần Lạc rất nhàng, lại còn mang theo chút tự giễu.
Chuyện cho đến bây giờ, cũng chỉ có thể tiếp nhận , đối với mình quên ký ức sáu năm, ngoại trừ lựa chọn tiếp nhận có cách nào khác...
Cũng thể vẫn sống trongthế giới hư ảo 20 tuổi của mình!
Bùi Tử Ninh cảm khái : "Lạc Lạc, mình chợt phát cậu như vậy vô cùng tốt, vẫn giữ được tính cách khi học đại học, kết hợp sáu năm sau của cậu, rất khác nhau!"
Tần Lạc tự giễu : " phải là càng thấy ngu chứ!"
Bùi Tử Ninh thiếu chút nữa bị lời của làm bật cười: " phải! Có sức sống hơn! Hơn chút có mài góc cạnh! Đây chính là chuyện mà bao nhiêu người cầu mà được!"
Tần Lạc cảm khái tiếng: "Đúng vậy! Bao nhiêu người muốn trở lại trí nhớ sáu năm trước giống mình, nhưng mình càng hi vọng thời gian có thể theo trí nhớ của mình, cùng trở lại sáu năm trước, như vậy tốt!"
Bùi Tử Ninh sửng sốt chút, nếu thời gian của Lạc Lạc trở lại sáu năm trước, vậy ấy bằng lòng lại gặp được Hoắc Kỷ Thành hayhoàn toàncách xa ta?
Xảy ra tai nạn xe cộ lần này của ấy đúng lúc quên chuyện sáu năm có phải liên quan đến Hoắc Kỷ Thành ? Dù sao chuyện xảy ra vào mùa hè năm thứ hai ấy đối với Lạc Lạc mà giống như là cơn ác mộng ...
biết tâm tình ấy sau khi nhớ lại thế nào...
Dừng lúc, Tần Lạc lại hỏi: "Tử Ninh, mình muốn hỏi cậu chuyện, cậu có biết trong sáu năm nàymẹ kế cùng em gáimình làm gì mình ?"
Trong lòng Bùi Tử Ninh "Lộp bộp" cái: "Sao đột nhiên hỏi như vậy? Lạc Lạc cậu nhớ ra cái gì sao?"
Tần Lạc lắc đầu: " có. Vừa rồi gặp Đồng Ngữ Phỉ ở dưới lầu tiểu khu, ta bây giờ ta với mẹ ta ở thôn Hạnh Phúc, năn nỉ mình tìm Hoắc Kỷ Thành để cho hai người trở về..."
Bùi Tử Ninh vội la lên: "Lạc Lạc, cậu đáp ứng chứ?"
Tần Lạc trả lời: "Đương nhiên có, mặc dù mình nhớ xảy ra chuyện gì, vốn dĩ tính cách của mình thể vô duyên vô cớ đối xử với bọn họ như vậy, nhất định là bọn họ làm chuyện gìrất có lỗi với mình. Tử Ninh, cậu biết ?"
Bùi Tử Ninh vội vàng : "Lạc Lạc, cậu đúng rồi, là mẹ con bọn họ quá đáng! Người như thế, nên để cho bọn họđến nông thôn chịu khổ! Cậu cần quan tâm đếnbọn họ."
Tần Lạc nghi ngờ hỏi: "Tử Ninh, cậu biết xảy ra chuyện gì đúng ?"
Bùi Tử Ninh tóm lấy tóc, xoắn xuýt! Phải thế nào với Lạc Lạc đây? Chẳng lẽ trước khi cậu ấy chưa nhớ ra phải do mình phá vỡ ?
! Nếu làm như vậy quá công bằng với Lạc Lạc rồi!
"Cụ thể mình cũng lắm, nhưng khẳng định phải chuyện gì tốt! Hai mẹ con bọn họ ngoại trừ khi dễ cậu còn có thể làm cái gì? phải xúi bẩy cậu sai ởtrước mặt ba cậu, muốn đácậu ra ngoài, chiếm lấy công ty ông ngoại cậu vất vả làm ra, ngay cả căn phòng mẹ cậu để lại cho cậu kia bọn họcũng nghĩ cách..."
"Cái gì? Mẹ con bọn họ mưu toan chiếm lấy căn phòng mẹ mình để lại sao? Bọn họ chiếm còn chưa đủ sao? là lòng tham đáy!"
Nghe đến đó, Tần Lạc hoàn toàn tức giận, làm sao có loại mẹ con vô liêm sỉ như vậy?
Bùi Tử Ninh lập tức an ủi : "Lạc Lạc, cậu cần quá tức giận, mẹ con bọn họ ức hiệp cậu nhiều năm như vậy, cũng nên nhận được báo ứng của bọn họ rồi."
Tần Lạc cắn môi: "Là mình cho Hoắc Kỷ Thành sao?"
Bùi Tử Ninh bị hỏi khó: "Cái này... Mình nghĩ do tọ tanhìn thấy! Trong lúc ta theo đuổi cậunhất định quan tâm mọi chuyện của cậu, giúp cậu trừng phạt mẹ con bọn họ chút cũng hợp tình hợp lý, cậu cần để ở trong lòng."
Tần Lạc gì, im lặng vài giây: "Tử Ninh, làm sao mình có thể có hứng thúvới người đàn ông cócon? Là mắt mình bị mù hay đầu bị ngâm vào nước rồi hả? Chẳng lẽ chỉ vì ta có quyền thế sao?"
Trong lòng Bùi Tử Ninh thở dài, Lạc Lạc, làm sao bây giờ? Mình phải làm thế nào mới đúng? Mình biết Tiểu Tinh là con trai ruột của cậu cũng thể cho cậu bây giờ, mình...
Bùi Tử Ninh thở dài tiếng, trong lòng vô cùng rối loạn...
"Lạc Lạc, chuyện tình cảm có tại sao, có lẽ chỉ là nhất thời kích động hoặc là hormone hấp dẫn..."
Đối với lời giải thích này, chính cũng có cách nào để thuyết phục mình.
Nhưng giờ phút này, có lí do nào khác tốt hơn để thoái thác đây?
Tần Lạc cơ bản tin lời giải thích này của , chuyện tình cảm vốn có cách nào ràng...
Mới vừa cúp điện thoại lát, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Tần Lạc liếc nhìn tên người gọi cái, khi nhìn thấy hai chữ "A Thành" sửng sốt vài giây mới phản ứng kịp...
Gặp quỷ rồi ! lại quên thay đổi tên!
Chăm chú nhìn di động vài giây, mới cầm lên nghe, ra trong lòng muốn nhận, nhưng nghĩ đến chú ấy giúp mình, nếu biết nên tiếng "Cảm ơn".
Last edited by a moderator: 30/8/17