1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 241: Đồng ý lời mời tham gia party

      Tần Lạc ho tiếng: " người bạn thời trung học mà thôi."

      Tiểu Kim nhất thời : "Oa! Chị Tần, em phát đàn ông chất lượng tốt bên cạnh chị tốt quá nhiều, xin giới thiệu!"

      vừa vừa nháy mắt, như thế cần ra có bao nhiêu háo sắc rồi.

      Tần Lạc bị bộ dáng của ấy làm cho buồn cười, đúng là có tính cách thẳng thắn, có cái gì cái đó, nụ cười đẹp như vậy, nhìn làm cho tâm tình tốt.

      Đối với lời ấy đàn ông chất lượng tốt quá nhiều, Tần Lạc đoán là ấy từng gặp ai đó, nhưng mình đều quên, cũng cần phải hỏi ...

      "Ưm... Nếu có cơ hội gặp lại, chị nhất định giúp em hỏi cậu ta có bạn chưa."

      "Có thể quá trực tiếp rồi ?"

      "Trực tiếp chút được sao? Quanh co lòng vòng ngược lại làm cho người ta đoán ra."

      "Chị Tần, em phát lần này gặp chị có chút khác so với trước."

      Tiểu kim cười hì hì , mới vừa xong liền thấy Tần Lạc tháo mắt kính xuống, nhún vai: "Chắc là! Xảy ra tai nạn xe trí nhớ ở trong đầu có chút khác trước rồi."

      Giọng của rất nhàng, có chút tự giễu rất .

      Tiểu Kim mở to hai mắt nhìn, kinh hãi: "Trời ạ! Chị Tần chị nên lên ngôi chùa bái lạy, từ khi em quen chị đến bây giờ, chị bị thương nặng hai lần, tính cả lần này."

      Tần Lạc xòe tay: "Chị cũng biết mình nên thắp chút nhang, trải qua lần nữa chị chịu nổi."

      Tiểu Kim thu hồi vẻ mặt cười hì hì: "Chị Tần, chị có việc gì sao? Sớm cho em biết chị bị tai nạn xe trước tiên, trưởng phòng cũng đồng tình cho chị..."

      Tần Lạc sao cả : " sao, vết thương mà thôi, dù cho mặt này thể trang điểm, đến lúc gặp khách hàng chỉ có thể đơn giản xử lý chút."

      Tiểu Kim gật đầu: "Ừ, vậy chúng ta đến khách sạn trước!"

      ...

      Tôi hôm đó hai người hẹn gặp mặt với khách hàng Vương tổng, chuyện qua loa, Vương tổng mời hai tham gia party bikini vào chiều ngày mai tổ chức tại biệt thự tư nhân của ông ta.

      Tần Lạc vừa định uyển chuyển cự tuyệt, kết quả Vương tổng : "Chẳng lẽ Tần tiểu thư nể mặt? Mặc dù chiều ngày mai là party bikini, nhưng mục đích chính của chúng tôi vẫn là chuyện làm ăn, tôi mời nhiều bạn bè giới chính thương ở Hongkong, tôi tin quý công ty nhất định cảm thấy rất hứng thú."

      Tần Lạc trong nháy mắt biết phải gì, Vương tổng này rất hiểu tâm tư của người khác, ông ta cố ý mục đích chính chiều ngày mai là chuyện làm ăn, phải là với các được sao?

      "Cảm ơn Vương tổng thịnh tình mời, tối mai chúng ta nhất định có mặt."

      "Vậy tối mai gặp."

      ...

      Sau khi tiễn Vương tổng, Tần Lạc thở dài hơi, vốn tưởng rằng hành trình công tác Hongkong lần này rất nhàng, kết quả còn phải tham gia party bikini gì đó.

      Ài...

      Tiểu Kim bĩu môi: "Chị Tần, Vương tổng kia quá thoải mái, vốn xong đến lúc lại đưa ra vấn đề khó khăn cho chúng ta."

      Tần Lạc thở dài: "Thôi, dù sao ông ta cũng là khách hàng lớn của chúng ta, đắc tội nổi chỉ có thể như vậy."

      Tiểu kim cũng biết đạo lý này: "Chị Tần mặt của chị..."

      Tần Lạc vén vén tóc rơi trán: "Nếu như lấy cái này làm cớ, chỉ sợ hợp tác này thành công được."

      Tiểu Kim nhất thời hiểu , nếu ra ngoài coi công việc là quan trọng, bây giờ còn muốn đối mặt với quá nhiều người, đây phải làm bẽ mặt mình sao?

      Party bikini tối mai, là phải !

      *****

      Nhà họ Vương ở Hongkong thuộc trong danh môn vọng tộc, biệt thự nhà ông ta rào đất rất rộng, vườn trước nhà trồng ít kỳ hoa dị thảo, vườn sau lại xây bể bơi rất lớn, party đêm nay được tổ chức tại bể bơi.

      Sáng sớm, nhóm người hầu nhà họ Vương bắt đầu làm bày biện party đêm nay, bàn cơm đặt đầy đồ ăn cơm cùng với hoa tươi, sâm banh, rượu đỏ, đồ ngọt, điểm tâm.

      Ba giờ chiều, khách nhà họ Vương mời cơ bản đều đến, ở cửa dừng đầy hàng xe sang trong, xe thể thao.

      Có thể thấy được người đến phú tức quý...

      Tần Lạc với Tiểu Kim ngồi xe nhà họ Vương phái đón, nếu chủ đề party là bikini, hai cũng có thể ăn mặc khác loại, nhưng mặc tương đối khác với thiên kim nhà giàu, người mẫu, với các minh tinh điện ảnh, nhìn hai mặc rất bảo thủ.

      Tần Lạc mặc áo tắm màu xanh đan xen trắng vải dệt rất nhiều, mặc dù là phong cách cổ, nhưng vẫn che đến bụng, phía dưới lại có làn váy cùng quần, bên ngoài lại còn khoác chiếc áo mỏng hở cổ màu trắng xanh có hoa li ti chống nắng.

      Mặc dù mỏng che được cái gì, nhưng còn tốt hơn mặc.

      Tần Lạc thấy mặc như thế này có cảm giác an toàn hơn!

      So với cổ hủ của , Tiểu Kim cở mở hơn chút, ấy mặc áo tắm màu tím nhạt, nổi bật lên da trắng như tuyết của ấy, hơn nữa còn đôi đùi đẹp thon dài.

      Vừa mới vào bao lâu bị mấy người đàn ông đến gần...

      Tần Lạc cười trêu ghẹo : "Chị thấy có mấy người đàn ông cũng tệ lắm!"

      Tiểu Kim giận dữ lườm cái: "Ít trêu ghẹo em ! Loại party này ngoại trừ gặp mặt còn có thể có cái gì? Em muốn là tình chân thành."

      Tần Lạc thiếu chút nữa bị sặc nước trái cây mới vừa uống vào trong miệng: "Khụ... tình chân thành? Em còn tin cái này?"

      Vẻ mặt Tiểu Kim nghi hoặc nhìn về phía : "Chị Tần, chị với Hoắc Tứ thiếu phải là tình chân thành sao? Em nhìn thấy ấy ở trước mặt ký giả, ánh mắt kia tuyệt đối giống như là giả! Hơn nữa em cũng từng ấy lần, ánh mắt ấy từ đầu đến cuối đều có rời khỏi chị, giống như toàn bộ thế giới chỉ có người phụ nữ là chị."

      Tần Lạc thiếu chút nữa lại sặc: "Phốc... Có khoa trương như em sao?"

      Tiểu Kim khẳng định gật đầu: "Đương nhiên rồi! Em nhìn người nhất định chuẩn."

      Tần khép áo dệt kim hở cổ lại: "Có số việc có lẽ hề giống ở mặt ngoài đơn giản như vậy."

      Tiểu kim đầy khó hiểu: "Ách... Chẳng lẽ hai người..."

      Câu kế tiếp của ấy ra ngoài, nhưng ý tứ rất ràng rồi.

      Tần Lạc vừa mới chuẩn bị mở miệng bỗng nhiên bị người đàn ông bộ dáng ăn chơi đến gần: "Hai người đẹp, biết có được vinh hạnh mời hai uống ly ?"

      Tần Lạc chỉ chỉ mặt mình: " xin lỗi, bác sý tôi gần đây thích hợp để uống rượu."

      Mắt nhìn sắc mặt đối phương tốt, Tiểu Kim vội vàng : "Tiên sinh, tôi cùng người uống?"

      Tên đàn ông kia nhất thời vui vẻ: "Được! Chúng ta đến bên kia uống."

      Tiểu Kim có biện pháp, chỉ có thể cho Tần Lạc ánh mắt, sau đó theo ta qua.

      Tần Lạc mím môi, tới rồi cứ yên tâm !

      liếc nhìn đám người, thấy Vương tổng cùng mấy người bạn chuyện với nhau, chưa đến quấy rầy, nghĩ chờ đến khi ông ta ở mình qua.

      Nhưng trường hợp này, tìm người khác, người khác cũng tới tìm .

      Hơn nữa dáng người Tần Lạc vốn khá tốt, người đứng ở bên bàn ăn cơm uống nước trái cây khó tránh khỏi dẫn đến có số đàn ông mơ ước...

      "Tiểu thư, sao trước kia chưa từng thấy ?"

      Đối với kỹ thuật vụng về đến gần như vậy, Tần Lạc chỉ muốn cười hai tiếng "Ha ha", vén tóc mình, cố ý cười làm cho người khiếp sợ: "Tiên sinh, hôm nay lần đầu tiên tôi đến."

      Nụ cười của thêm máu bầm tím mặt cùng sưng phù còn chưa hoàn toàn biến mất, quả làm cho người ta có cảm giác rất quái dị.

      Người nọ sửng sốt phen, giống như ngờ được nhìn xa là người đẹp lại có khuôn mặt như vậy, thương thế kia chẳng lẽ là bị người đánh?

      Lập tức tiếng " xin lỗi", liền tránh .

      Trái lại Tần Lạc đặc biệt thoải mái thở ra hơi, xem ra chiêu này vẫn còn dùng được! Đàn ông mà! Đều là động vật thị giác!

      "Mặt sao thế?"

      Ngay khi ngầm may mắn thôi, chợt nghe thấy giọng nam quen thuộc ở sau lưng truyền đến.

      Tần Lạc chợt quay đầu, khi thấy đối phương là bạn học cũ Cố Nam Châu: "Sao cậu ở đây?"

      Cố Nam Châu cười ra tiếng: "Tôi đồng ý lời mời đến tham gia party, sao vậy? muốn nhìn thấy tôi?"

      Tần Lạc lắc đầu: "Tôi có ý đó! Chỉ là ngờ... khéo như vậy."

      Cố Nam Châu cười đến có thâm ý khác: "Quả rất khéo, còn chưa trả lời tôi, mặt của sao vậy?"

      Đối với vấn đề của , Tần Lạc có cách nào lựa chọn trả lời: "Thời gian trước xảy ra tai nạn xe , cũng may chỉ bị thương ngoài da."

      Cố Nam Châu có chút giật mình, chẳng lẽ ấy quên rất nhiều chuyện có liên quan đến tai nạn xe?

      " nhàng như vậy, nhưng phải con chú ý đến mặt mình nhất sao?"

      "Để ý thế nào? Chuyện xảy ra."

      "Ngược lại nghĩ rất thoáng."

      "A..."

      Tần Lạc hề gì mỉm cười, sau đó uống ngụm nước trái cây, biết tại sao, cảm thấy hình như người đàn ông ở trước mắt có thể nhìn thấu mình. Hơn nữa, ánh mắt cậu ta nhìn về phía mình... Cũng rất kỳ lạ...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 242: Bị ngăn chặn

      Cố Nam Châu giống như điều tra hỏi câu: "Bây giờ vẫn mình?"

      Tần Lạc sửng sốt hai giây: "Đúng vậy! Cậu ưu tú như vậy, nhất định có bạn rồi chứ?"

      Câu phía sau của thuần túy chỉ là giúp đồng nghiệp Tiểu Kim hỏi, nếu là bạn học cũ mở miệng hỏi mình trước, vậy hỏi lại cũng hành vi lễ phép.

      Ý cười ở đáy mắt của Cố Nam Châu dần dần sâu, Hongkong lần này rất đáng giá!

      " có. Trước từng , che dấu lâu chưa kịp , kết quả bị người đàn ông khác giành trước rồi."

      Tần Lạc dám tin trợn tròn mắt: "Bạn học Cố ưu tú như vậy còn đuổi kịp sao? Vậy ánh mắt người con kia nhất định tốt."

      Cố Nam Châu bật cười: "! Ánh mắt ấy rất tốt, là tôi còn chưa đủ tốt."

      Tần Lạc bội phục sát đất với khiêm tốn của cậu ta, ra đời còn có người đàn ông ưu tú lại khiêm tốn như vậy!

      Nếu Tiểu Kim có thể theo đuổi được cậu ta, nhất định là phúc khí của ấy!

      Tần Lạc từ đáy lòng: "Đó là cậu quá khiêm tốn!"

      Cố Nam Châu mỉm cười, cái gì nữa, xem ra suy đoán của mình hoàn toàn chính xác, chỉ là rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Chẳng lẽ Tần Lạc lựa chọn mất trí nhớ sao?

      Có lẽ, đây là cơ hội ông trời cho mình!

      Lần này, nhất định phải nắm chắc!

      Tất cả thời gian party, bởi vì có Cố Nam Châu "Hộ giá hộ tống", Tần Lạc còn bị người đàn ông khác quấy nhiễu, hai người bởi vì là bạn học, ở chỗ chuyện trọng tâm đề tài cũng tương đối nhiều.

      Vương tổng nhìn thấy hai người bọn họ trò chuyện với nhau vui khỏi hỏi: "Cố luật sư, cậu quen Tần tiểu thư?"

      Khóe môi Cố Nam Châu gợi lên nụ cười yếu ớt: "Ừ, chúng ta là bạn thời trung học, Vương tổng nên làm khó ấy."

      Câu phía sau có thâm ý khác.

      Kinh nghiệm thương trường cùng lăn lộn trong mạng lưới quan hệ nhiều năm sao Vương tổng nghe hiểu, lập tức cười hề hề : "Cố luật sư gì vậy? Bạn của cậu chính là bạn của tôi! Hơn nữa Tần tiểu thư vốn là khách quý tôi mời tới, nào có làm khó xử gì?"

      phen khéo đưa đẩy rơi rớt dấu vết.

      Vẻ mặt Cố Nam Châu lạnh nhạt: "Vậy là tốt rồi."

      Tần Lạc ở bên nghe lại thầm suy nghĩ : ra danh tiếng bạn học Cố so với trong tưởng tượng của mình còn đại hơn, ngay cả Vương tổng cũng phải cung kính với cậu ta, bối cảnh thế lực cùng năng lực đều thể khinh thường!

      Vương tổng cũng nghĩ tới Tần Lạc lại là bạn thời trung học với Cố luật sư danh tiếng lẫy lừng này, mà nghe giọng Cố luật sư chuyện, lại còn che chở ấy...

      Hai người này, chẳng lẽ có cái gì khó hiểu?

      Mặc dù trong lòng ông ta nghi hoặc, nhưng chỉ có thể dấu ở trong lòng, đồng thời cũng hiểu mình phải cư xử tốt hợp tác lần này rồi.

      ...

      Buổi tối trở về khách sạn, Tiểu Kim dám tin cầm bản hợp đồng hai bên ký: "Trời! Em cho rằng Vương tổng nhất định kéo chúng ta hai ngày nữa, ngờ tối nay liền sảng khoái ký rồi!"

      Tần Lạc che dấu tính ho tiếng: "Đúng vậy! Chị cũng rất bất ngờ."

      Tiểu Kim bỗng nhiên đến gần : "Ha ha... Em cảm thấy lần này chúng ta có thể nhanh chóng ký hợp đồng, nhất định có liên quan đến bạn học Đại luật sư của chị! ngờ ta có năng lực như vậy! Ngay cả Vương tổng cũng phải nể ta vài phần mặt mũi!"

      Tần Lạc khẽ cười : "Quả rất có thể dằn lại. Đúng rồi, chị giúp em hỏi thăm xong, bây giờ cậu ta độc thân, em có thể yên tâm theo đuổi."

      Tiểu kim cười có bao nhiêu mập mờ: "Ai nha nha! Sao em ngửi thấy vị chua?"

      Tần Lạc : "Em bậy bạ gì đó?"

      Tiểu Kim vẫn cười tim phổi: "Chị Tần, em cảm thấy Cố Đại luật sư có ý với chị, sở dĩ người ta chào hỏi với Vương tổng cũng là nể mặt chị thôi! Chị đẩy ta cho em, người ta khẳng định bị tổn thương..."

      Tần Lạc tức giận : "Nhóc con chết tiệt kia! ràng là chính em muốn chị hỏi, bây giờ còn là chị giao cho em."

      Tiểu Kim cười lộ cả hai răng nanh ra: "Em chỉ đùa thôi! Con người của em luôn luôn rất tự biết mình, nếu người ta có hứng thú với em, em mặt dày mày dạn đuổi theo rời, loại tình đó quá mệt mỏi, em muốn nổi!"

      Mỗi người đều có quan điểm tình của mình, Tần Lạc thích tùy ý bình phán người khác.

      "Quan điểm của em sai! Rốt cục đêm nay có thể ngủ ngon, ngày mai khởi hành trở về!"

      Tần Lạc duỗi thắt lưng, đây là hoàn thành công việc đầu tiên từ sau khu mình "Mất trí nhớ", vô cùng có ý nghĩa! Lại còn gặp bạn học cũ...

      Ưm... Khách quan mà , quả Cố Nam Châu là người đàn ông rất ưu tú, người cao ráo, dung mạo cùng năng lực bản thân đều hơn rất nhiều đàn ông bây giờ.

      Quang trọng nhất là, khí thế của cậu ta so với cái chú kia... dễ đến gần hơn!

      Cứ như vậy, Tần Lạc mơ mơ màng màng ngủ thiếp ...

      *****

      Sáng hôm sau, Tần Lạc với Tiểu Kim ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh mới chậm rãi rời giường rửa mặt, dù sao hoàn thành nhiệm vụ ký hợp đồng trước thời hạn nên hôm nay là thời gian tự do.

      "Chị Tần, sau khi chúng ta ăn xong dạo được ? Đồ trang điểm của em sắp dùng hết rồi, đúng lúc mua điểm trở về tích trữ."

      "Ừ."

      Hongkong quả là thiên đường mua sắm của phụ nữ, thấy cái gì đều muốn mua, bởi vì rẻ hơn so với trong nước, nghĩ vừa tiết kiệm tiền lại vừa có thể mua bộ quần áo hoặc là cái gì, nhịn được vung tay rồi...

      Mua đồ xong từ trung tâm thương mại ra ngoài, đúng lúc gặp phải nhóm người biểu tình, đường bị phong tỏa hết, căn bản có biện pháp qua.

      Tiểu Kim tự trách : "Chị Tần, đều do em tốt, em nên bảo chị ra ngoài dạo phố, bây giờ hai chị em bị ngăn ở trong này thể quay về khách sạn, hơn nữa còn gần hai giờ nữa máy bay cất cánh, nên làm cái gì bây giờ!"

      Đầu Tần Lạc như muốn nổ tung, nhưng giờ phút này cần phải giữ đầu óc tỉnh táo mới được, Tiểu Kim sốt ruột, nếu mình cũng sốt ruột theo ấy, loạn càng thêm phiền!

      "Đến khách sạn chỉ có con đường này sao?"

      "Em chỉ biết con đường này, tình hình bây thờ thế này coi như chúng ta gọi 110 cũng có tác dụng, về sau muốn đến Hongkong nữa..."

      "Nếu chúng ta hãy tìm người hỏi đường chút."

      Tần Lạc xong tìm phụ nữ trung niên nhìn rất ôn hòa hỏi đường, kết quả vẻ mặt đối phương cũng sốt ruột: "Tôi cũng là dân du lịch đến đây."

      "..."

      Trong lòng Tần Lạc chợt lạnh, xem ra tìm người địa phương hỏi đường thể nghi ngờ là khó hơn lên trời.

      Tiểu Kim cũng thấy tình hình này, trong lòng càng sốt ruột: "Người địa phương chạy đến đoàn người biểu tình thị uy, khổ vẫn là những du khách chúng ta."

      Tần Lạc cầm điện thoại ra, bởi vì quá nhiều người, nên internet có tín hiệu, niềm hi vọng muốn lên mạng tra đường cũng sụp đổ rồi...

      Bỗng dưng, Tiểu Kim nghĩ đến cái gì : "Chị Tần, nếu chị thử gọi điện thoại cho bạn đại luật sư của chị xem, có lẽ ta có thể giúp chúng ta!"

      Tần Lạc cầm lấy điện thoại mới nhớ mình có tìm số điện thoại của Cố Nam Châu, nhưng vẫn mở danh bạ lật lật lại, bất ngờ phát lại có dãy số của Cố Nam Châu!

      Điều này làm cho càng thêm tin tưởng trong sáu năm này hai người từng gặp nhau rồi.

      Sau khi điện thoại gọi , cố Nam Châu rất nhanh nhận nghe, sau khi nghe bị ngăn ở đoàn biểu tình đường, bình tĩnh : " trước đừng có gấp, cho tôi biết địa chỉ, tôi lập tức qua đó tìm ."

      Tần Lạc lắc đầu: " được, cậu qua đây cũng vô dụng, cậu chỉ cần cho tôi biết còn con đường khác có thể rời khỏi nơi này , mặc dù đường xa vòng vèo cũng sao."

      Cố Nam Châu trầm ngâm hai giây: "Vé máy bay trở về đặt?"

      Tần Lạc sửng sốt, bạn học Cố là quá thông minh rồi.

      "Ừ, lúc này tôi ở đường số 13, khoảng cách đến cửa trung tâm thương mại tới 1000 m..."

      nhanh chóng báo vị trí của mình đứng, chung quanh quá ồn, sợ kéo dài tiếp ngay cả giọng của Cố Nam Châu cũng nghe .

      Mặc dù Cố Nam Châu thường xuyên đến Hongkong công tác, nhưng chỗ dạo phố của phụ nữ quen, nhưng vẫn dùng bút ký xuống.

      quen, bạn quen thuộc.

      "Được rồi, tạm thời hai đứng yên ở đấy, mặt khác gửi số hiệu chuyến bay của hai người cho tôi."

      "Ừ, cám ơn!"

      ...

      Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Tiểu Kim chờ đợi nhìn : "Chị Tần, chúng ta có thể lập tức rời khỏi đây ."

      Tần Lạc nhún vai: "Chị cảm thấy Cố luật sư cũng quen thuộc chỗ này, cậu ta là người là ít khi dạo phố."

      Nghe đến đó, vẻ mặt chờ đợi hưng phấn của Tiểu Kim tức tan thành mây khói...

      Mắt thấy bị du khách càng ngày càng nhiều, bốn phương tám hướng đều là đám người chen chúc, chỗ nào đều chậm như ốc sên bò.

      Tần Lạc cảm thấy bi thương, bây giờ rất sợ nơi có đoàn người dày đặc như thế, làm cho đầu như muốn nổ tung...
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 243: Bị người đàn ông khác nhân cơ hội, rất khó chịu

      Khi lại nhận được điện thoại của Cố Nam Châu, là mười phút sau, xung quanh quá ồn, Tần Lạc phí sức lớn mới nghe ý của cậu ta.

      "Có cách trở lại trung tâm thương mại ? Bây giờ chúng tôi chạy đến."

      "Tôi thử xem."

      "Được, đến nơi liên lạc tiếp."

      Cúp điện thoại, Tần Lạc với Tiểu Kim hai người cố gắng về phía trung tâm thương mại, trong lúc đó vô số va chạm, nhiều lần thiếu chút nữa bị người ta đụng ngã.

      "Chị Tần, chị sao chứ?"

      " sao."

      "Nhưng sắc mặt của chị rất tốt."

      "Quá đông người, có chút ngột ngạt."

      Dĩ nhiên Tần Lạc cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, tiếng người chung quanh ồn ào, cũng biết là do đầu thiếu dưỡng khí hay là bị chóng mặt...

      Nếu phải còn sót lại chút ý chí để chống đỡ, sớm té xỉu rồi.

      " xin lỗi! Nhường chút."

      Về sau, Tần Lạc chỉ biết mình vẫn máy móc lặp lại những lời này, đầu sớm ngừng hoạt động, ngay cả bước chân bắt đầu phù phiếm...

      Rất xa, giống như thấy Cố Nam Châu vẫy tay về phía mình, sau đó cái gì cũng biết rồi...

      Sau khi Tần Lạc tỉnh lại, ngạc nhiên phát mình lại ở bệnh viện...

      " tỉnh?"

      "Tôi... Cậu... Đây là bệnh viện?"

      Tần Lạc mở mắt nhìn thấy Cố Nam Châu ngồi ở bên giường mình, khỏi buồn bực hỏi.

      Cố Nam Châu đứng dậy rót cho cốc nước sôi: " té xỉu, vốn Tiểu Kim muốn ở lại cùng , nhưng bên công ty muốn hợp đồng gấp, tôi bảo ấy về trước rồi."

      Tần Lạc giật mình, nhớ mình hình như là té xỉu, chuyện sau đó hoàn toàn nhớ , bỗng dưng, trong đầu thoáng qua tràng cảnh nào đấy, cũng là quá nhiều người, lại còn cầm camera quay về phía ...

      "A - - "

      "Tần Lạc, sao thế?"

      Cố Nam Châu thấy vẻ mặt thống khổ khỏi lên tiếng hỏi, trước khi tỉnh, hỏi bác sỹ, bởi vì có bệnh án nên có cách nào hoàn toàn xác định, nhưng đầu quả bị va đập bởi tai nạn xe, đoán chừng có liên quan đến quên số chuyện...

      Tần Lạc ôm lấy đầu, giọng suy yếu: "Tôi sao."

      Cố Nam Châu thăm dò hỏi: "Có phải nhớ ra cái gì rồi hả?"

      Tần Lạc nhìn ta cái: "Cố luật sư, chúng ta rất quen sao?"

      Lần này đến phiên Cố Nam Châu chợt ngẩn ra, vẻ mặt chờ mong nhìn mình, ánh mắt vô tội, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, có chút giễu cợt nào hoặc ý tứ khác...

      "Còn nhớ chủ nhiệm trung học lớp chúng ta từng ? Bạn thời trung học là bạn cả đời, chúng ta có quen ?"

      Trả lời này của rất có nghĩa khác, cũng rất khéo léo, làm cho Tần Lạc biết nên tiếp thế nào.

      Ở trong trí nhớ của , với Cố Nam Châu thời trung học là quen, chỉ có thể là cùng trường ba năm, nhất định là có gặp mặt, nhưng được coi là... bạn bè.

      Khi đó vừa mới mất người mẹ mình thương nhất, sau khi trải qua biến cố gia đình như vậy, biết chỉ cần thi vào được trường đại học mới là đường ra của mình, cho nên mỗi ngày đều vùi đầu vào học tập, ít lui tới bạn bè ngoại trừ người hầu với Bùi Tử Ninh ở bên ngoài...

      Ở trong nhận thức của , bạn tri tâm chỉ cần có người là đủ rồi.

      "Cảm ơn cậu."

      " vẫn muốn khách khí với tôi như vậy sao?"

      "Ngày hôm qua nếu có cậu, có thể tôi..."

      " muốn khách khí với tôi, vậy đợi sau khi trở về mời tôi ăn cơm?"

      "A... Được!"

      Trong nháy mắt Tần Lạc ngây người, rồi sau đó rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng gật đầu.

      Cố Nam Châu cười ra tiếng: "Tốt, lời định."

      Tần Lạc thiếu chút nữa bị nụ cười chói lọi của cậu ta làm cho hoa mắt, thể phủ nhận, người đàn ông này rất có sức quyến rũ, nhất là khi cậu ta nhếch môi mỉm cười, còn có thân sĩ hấp dẫn mê người...

      ...

      Ở bệnh viện nghỉ ngơi ngày, Tần Lạc với Cố Nam Châu cùng chuyến máy bay trở về thành phố A, cũng có bị thương, chỉ là thiếu máu té xỉu, bác sỹ chỉ dặn sau khi trở về phải tăng nhiều tĩnh dưỡng cũng gì khác.

      Cố Nam Châu thân sĩ đưa đến dưới lầu tiểu khu ở mới rời , điều này làm cho Tần Lạc cảm thấy đầy ấm áp.

      Ưm... ra Cố đại luật sư còn là người đàn ông ấm áp tiêu chuẩn!

      *****

      Cùng lúc đó.

      Hoắc Kỷ Thành cũng vừa mới biết chuyện xảy ra mấy ngày nay của Tần Lạc ở Hongkong, cau mày: "Cố Nam Châu biết chuyện Lạc Lạc mất trí nhớ rồi sao?"

      Trình Sâm bày tỏ rất khó xử: "Cái này... Thuộc hạ cũng thể hoàn toàn khẳng định, vốn dĩ tình hình Tần tiểu thư trước mắt, nhìn thấy Cố luật sư cũng chỉ coi cậu ta như bạn thời trung học."

      Ý của ta rất ràng, Cố luật sư thông minh như thế, khẳng định có thể đoán được ít.

      Môi Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch: "Cố Nam Châu này đúng là hồn bất tán!"

      Trình Sâm đứng ở bên dám lên tiếng, vốn tình địch Cố luật sư này cũng đủ để gây nên sợ hãi, kết quả bỗng nhiên Tần tiểu thư quên chuyện sáu năm này, đây phải cơ hội cho Cố luật sư sao?

      Khó trách BOSS tức giận...

      Khí lạnh trong phòng càng ngày càng giảm, mắt thấy sắp giảm xuống đến đóng băng, Hoắc Kỷ Thành mới chậm rãi mở miệng: "Có phải hai tôi vẫn hướng vào Cố Nam Châu làm con rể đúng ?"

      Trình Sâm nghĩ tới bỗng nhiên BOSS liền di dời đề tài: "Đúng, bên nhị thiếu mực tích cực quan hệ tốt với nhà họ Cố."

      Ngón tay Hoắc Kỷ Thành khẽ gõ mặt bàn: " khi như vậy, chúng ta đây liền ở giữa trợ giúp."

      Trình Sâm ngạc nhiên: "Ý BOSS là?"

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua rét lạnh: "Từ giờ trở , cậu phải nghĩ cách để lộ dấu vết hành tung của Cố Nam Châu cho Hoắc Thái Vi biết."

      Trình Sâm nhất thời sáng tỏ, chiêu này đúng là cao!

      khi Cố luật sư bị Thái Vi tiểu thư cuốn lấy, làm cho cậu ta cách nào phân thân còn tinh lực tìm Tần tiểu thư rồi?

      "Thuộc hạ hiểu."

      "Ừ, cậu bận việc !"

      "BOSS, vẫn còn việc."

      "."

      "Gần đây đại thiếu với đại công tử gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, tất cả hạng mục bọn họ phụ trách đều gặp vấn đề lớn , bên tập đoàn Ranst cũng tạm thời rút hợp đồng, đêm nay Đại công tử được ngủ ngon rồi..."

      "Đợi thêm hai ngày nữa."

      "Vâng."

      ...

      Sau khi Trình Sâm rời khỏi, Hoắc Kỷ Thành xoa mi tâm, đáy mắt thể che hết ủ rũ, liên tục ba ngày làm việc với cường độ cao, chỉ chờ thu lưới thôi.

      Ba ngày nay ép mình chú ý đến tin tức của Tần Lạc chỉ muốn cho chút thời gian tự do thanh tịnh, lại ngờ bị Cố Nam Châu thừa thời cơ!

      Nghĩ đến Tần Lạc ở Hongkong gặp đoàn biểu tình thị uy liền đau lòng thôi, còn có té xỉu được Cố Nam Châu đưa bệnh viện...

      Nghĩ người đàn ông khác lại ôm người phụ nữ mình yếm nhất liền căm tức!

      *****

      Tần Lạc ở nhà nghỉ ngơi cả buổi chiều, mở tủ lạnh ra phát bên trong ngoài mấy bình nước cái gì cũng có, rỗng tuếch, đứng ở đó thất thần lúc.

      Cảm giác quen thuộc lại xa lạ...

      biết đây là nhà mẹ để lại cho , nhìn dụng cụ gia đình bày biện bên trong quen thuộc xác định chắc chắn là mình đặt mua, nhưng lại hoàn toàn có ấn tượng...

      đưa tay vặn nắp chai nước khoáng, hung hăng ực hớp, sau đó cầm lấy túi sách chuẩn bị siêu thị, công tác Hongkong lần này khiến cho biết tính chất công việc của mình phải làm sáng chín chiều năm, mà là công ty cần gọi ...

      buồn bực đồng thời cũng biết công việc này rất tốt, rảnh thời gian có thể làm chuyện khác, ví dụ như: Làm thêm, học tập, du lịch.

      Người trong siêu thị rất nhiều, tay Tần Lạc kéo xe đẩy chậm rãi tìm thức ăn mình cần, khi qua khu vực đồ tươi sống, bất ngờ thấy bạn cùng phòng đại học Đường Từ Từ, vừa định chào hỏi ấy, lại nhìn thấy ngọt ngào kéo cánh tay người đàn ông, hai người nhìn giống như đôi tình nhân...

      Nhưng người đàn ông kia lại làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng, hơn nữa vừa nhìn quần áo người ta liền biết giá trị xa xỉ...

      Ngây người vài phút, Đường Từ Từ cùng người đàn ông kia xoay người rời .

      Tần Lạc há miệng thở dốc, vẫn lên được tiếng.

      Thôi! Lần trước Từ Từ gọi điện thoại cũng cho mình là , bây giờ tùy tiện chào hỏi ấy, làm cho ấy cảm thấy xấu hổ ở trước mặt mình...

      Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

      Nửa giờ sau.

      Tần Lạc xách theo túi lớn về đến dưới lầu khu nhà, mới vừa lấy thẻ mở cửa ra cảm thấy có sức lực lớn xông đến ôm lấy chân mình.

      "Chị , chị về rồi!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 244: Ở lại nhà

      Tần Lạc đành phải cúi đầu nhìn về phía đứa trẻ ôm lấy đùi mình, trán kìm lòng được ra mấy đường vạch đen, tầm mắt dần dần chuyển hướng sang bên.

      ai!

      Cái chú trời đánh này là có ý gì?

      Lại mặc kệ vứt con trai của mình ở đây mình? Có người làm ba như vậy sao?

      Lập tức dằn lại tính tình : "Nhóc Tiểu Tinh, sao em ở đây? Ba em đâu?"

      Hoắc Gia Tinh ngẩng đầu ngọt ngào ngây thơ mở miệng: "Chị , đêm nay có thể cho em ở nhà chị được ?"

      Tần Lạc hít hơi sâu: "Tiểu Tinh, em cho chị biết nhà em ở đâu? Chị đưa em trở về."

      Khuôn mặt nhắn của Hoắc Gia Tinh nhất thời lôi kéo, giọng vô cùng uất ức: "Chị thích Tiểu Tinh sao? Tiểu Tinh chọc chị vui sao?"

      Tần Lạc đau đầu nâng trán, biết trao đổi với đứa trẻ...

      "Chị thích Tiểu Tinh, Tiểu Tinh cũng có chọc chị vui. Chỉ là, buổi tối trẻ con thể chạy loạn, ngộ nhỡ ba em tìm thấy em làm sao?"

      "Hừ! Mấy ngày nay em thấy ba rồi! Ba ngoại trừ công việc chính là công việc, cũng quan tâm đến Tiểu Tinh chút, cho nên Tiểu Tinh quyết định rời nhà trốn !"

      Hoắc Gia Tinh , khuôn mặt cần ra có bao nhiêu mất hứng rồi.

      Mồ hôi lạnh trán Tần Lạc chảy ròng ròng, rời nhà trốn ?

      Chỉ là, sao bé rời nhà trốn liền đến nhà mình chứ?

      "Tiểu Tinh, em như vậy là đúng, ngộ nhỡ ba em tìm em khắp nơi thấy rồi báo công sát làm sao?"

      xong câu đó, bỗng nhiên Tần Lạc có cảm giác giống như từng biết...

      Hoắc Gia Tinh chớp mắt: "Chị, chị sao vậy?"

      Tần Lạc lắc lắc đầu: " sao, hay chị gọi điện thoại cho ba em an toàn hơn."

      Hoắc Gia Tinh tội nghiệp lôi kéo góc áo của : "Chị, chị đừng đuổi em , em muốn trở về..."

      Giọng bé mềm mại như vậy đánh trúng chỗ yếu trong lòng Tần Lạc, muốn, nhưng có cách nào hạ quyết tâm với đứa trẻ...

      Thôi!

      phải ở nhà đêm sao? Cũng có gì thể.

      "Ừ, vào !"

      "Chị, chị tốt!"

      Nhất thời mặt mày Hoắc Gia Tinh hớn hở, vui vẻ như là thực được mưu kế.

      Tần Lạc trong lúc hoảng hốt có ảo giác, bé trai trước mắt cười có chút phúc hắc.

      Chẳng lẽ bị tính kế?

      Nghĩ lại, làm sao có thể? Đối phương chỉ là bé trai chưa đến sáu tuổi mà thôi!

      Tần Lạc biết là, sau lưng , Hoắc Gia Tinh làm tư thế "Yes", hiển nhiên rất hài lòng biểu của mình.

      ra, tối nay là ba cố ý đưa bé qua đây...

      Vào nhà, Tần Lạc mang đồ siêu thị mua được đặt lên bàn liền cầm điện thoại chuẩn bị cho gọi ba đứa trẻ, tìm danh bạ lần, phát có quá nhiều tên quen...

      Lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Gia Tinh: "Số điện thoại của ba em là bao nhiêu?"

      Hoắc Gia Tinh nhìn cái, rất thuộc làu ra chuỗi con số, Tần Lạc vội vàng nhớ kỹ gọi , lại bất ngờ phát điện thoại di động của mình lưu dãy số này...

      Hơn nữa, ghi chú là: A Thành.

      sửng sốt vài giây, dám tin mình lưu tên vô cùng thân thiết như vậy...

      Xem ra trước mình rơi vào rất sau! Cũng may tai nạn xe lần này, để cho quên ta, như vậy cũng được, cùng chú có con dây dưa quả sáng suốt!

      Điện thoại rất nhanh được kết nối, còn ngẩn người, đến khi trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp từ tính của người đàn ông kia : "Lạc Lạc, em tìm ?"

      Tần Lạc chợt phục hồi tinh thần lại, hít hơi sâu, lễ phép : "Hoắc tiên sinh, con trai của chú ở nhà tôi, nếu chú có rảnh phiền qua đón..."

      còn chưa hết, liền tiếp xúc đến ánh mắt ai oán đáng thương của Hoắc gia Tinh, như lên án chuyện giữ lời gì hết...

      Rơi vào đường cùng, chỉ có thể thay đổi ý: "Buổi sáng ngày mai chú có rảnh ? Tôi phải tham gia phỏng vấn, mình Tiểu Tinh ở nhà tôi tôi lo lắng, phiền chú qua đón bé."

      Hoắc Kỷ Thành hiểu, con trai thành công đánh vào bên trong rồi.

      Tốt lắm!

      "Tiểu Tinh lại đến quấy rầy em sao? Chưa tạo thành phiền phức gì cho em chứ?"

      " có, bé rất ngoan."

      "Vậy là tốt rồi, đêm nay liền phiền em rồi."

      "Buổi sáng ngày mai?"

      " đến đúng 7 rưỡi."

      "Vậy là được rồi."

      ...


      Cúp điện thoại, Tần Lạc thở hơi, tầm mắt chậm rãi chuyển về phía bé trai ngồi ở ghế sofa chơi ipad: "Ba em lo lắng chị là bọn buôn người đem em bán sao?"

      Hoắc Gia Tinh nghi hoặc nhìn về phía : "Chị, bọn buôn người là gì?"

      Tần Lạc chỉ có thể kiên nhẫn giải thích : "Bọn buôn người là người xấu chuyên môn lừa bán trẻ con."

      Hoắc Gia Tinh nhếch môi nở nụ cười: "Chị đùa gì thế? Làm sao chị có thể là bọn buôn người chứ!"

      Tần Lạc nâng trán: "Chị là ví dụ, ý là về sau em thể tùy tiện rời nhà trốn , nếu đụng phải bọn buôn người làm sao?"

      Hoắc Gia Tinh lập tức nhu thuận đảm bảo: "Chị yên tâm, em rời nhà trốn chỉ biết đến đây, chỗ khác tuyệt đối !"

      Vẻ mặt Tần Lạc đen lại, cái gì gọi là "Rời nhà trốn chỉ biết đến nhà "?

      Nhà cũng phải nơi thu nhận!

      Huống chi muốn có bất kỳ liên quan gì với hai ba con này!

      Mặc dù trước kia mình với chú có quan hệ minh bạch, nhưng từ giây mình xảy ra tai nạn xe kia, tình cảm giữa bọn họ hoàn toàn bị chặt đứt rồi!

      Kỳ lạ! với người đàn ông có con dây dưa sao Tử Ninh khuyên nhủ mình?

      "Chị nấu cơm trước, em ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa chơi trò chơi nhé!"

      "Vâng!"

      ...

      Tần Lạc vừa rửa rau vừa ngơ ngẩn thầm nghĩ: Nhất định là đầu mình bị nóng rơi vào, Tử Ninh muốn kéo mình cũng kéo được.

      Tình mà! Có đôi khi có lý trí, mặc dù bạn bè tốt nhất khuyên mình cũng có tác dụng.

      Cũng may, ông trời cho mình cơ hội nữa!

      *****

      Trong hội sở giải trí cao cấp "Trễ Sắc" xa hoa lãng phí phồn hoa nhất về đêm của thành phố A.

      Đêm nay Hoắc Kỷ Thành có tăng ca, mà hẹn mấy bạn tốt ra ngoài đánh bài, đêm nay tâm tình bốn người cũng tốt, mỗi người đều có phiền não cùng tâm .

      Đường Triều uống ngụm rượu đỏ: " Tần Lạc mất trí nhớ sáu năm gần đây sao?"

      Hoắc Kỷ Thành từ từ phun ra vòng khói: "Ừ, Ước Hàn tình huống của ấy trước kia cũng từng có, muốn nhớ ra phải xem bản thân ấy có đồng ý ."

      Lâm Lạc Đông mím môi: "Có liên quan đến trước kia Ước Hàn thôi miên phong tỏa trí nhớ năm của ấy ? Con người mà! Có đôi khi suy nghĩ cùng hành vi cũng hoàn toàn thống nhất."

      Tống tư Bạch đong đưa rượu đỏ trong ly, liếc mắt nhìn ta: "Ôi! Cậu còn hiểu những thứ này?"

      Lâm Lạc Đông hừ mũi: " hiểu thể phát biểu ý kiến? Mình lên ý kiến bản thân sao?"

      Tống Tư Bạch ngẩng cổ uống hớp rượu đỏ, hầu kết chuyển động hai lần, đặc biệt gợi cảm.

      Đường Triều trêu ghẹo : "Đại Bạch, cậu nên ở trước mặt chị Cảnh Uyển uống rượu như vậy, quá gợi cảm! Chị ấy nhất định bị cậu làm cho mê đảo!"

      Tống Tư Bạch liếc ta cái, giơ tay nhìn về phía đồng hồ: "Cậu quên mỗi đêm chín giờ rồi hả?"

      Đường Triều vừa uống ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra, bị sặc đỏ mặt tía tai: "Cũng phải mỗi đêm Kỳ Kỳ xuất tính cách thứ hai."

      Tống Tư Bạch hừ : "Trước khi Kỳ Kỳ hoàn toàn khôi phục, hễ tính cách thứ hai xuất cậu nhất định phải ở bên cạnh em ấy, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì mình bỏ qua cho cậu."

      Hoắc Kỷ Thành tiếp: " chẩn đoán chính xác rồi hả?"

      Tống Tư Bạch cau mày gật đầu, thế nào cũng thể tưởng tượng được em luôn luôn đơn thuần thiện lương lại xuất chứng đa nhân cách, ra, đều do Đường Triều ban tặng!

      đến đề tài này, Đường Triều rất tự giác uống rượu giải sầu, nhất định là đời trước thiếu con kia! Đời này chạy tới hành hạ !

      Lâm Lạc Đông thấy cảm xúc mọi người đều rất thấp, vội vàng chuyển đề tài: "Rượu cũng uống, nên bắt đầu thôi! Tay mình sớm ngứa ngáy rồi."

      Đường Triều vội vàng phụ họa: "Đến! lâu đánh bài, đêm nay phải nghiền mới được!"

      Hoắc Kỷ Thành với Tống Tư Bạch cũng gì nữa, quả bốn bọn họ lâu tụ họp, gần đây ai bận việc nấy, cuộc sống còn rối loạn...

      Cũng biết khi nào mới đúng...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 245: Thắng xe gây ra xấu hổ

      6 rưỡi sáng, Tần Lạc tỉnh theo thói quen, dứt khoát đứng dậy rửa mặt, sau đó vào phòng bếp nấu cháo, sau đó hấp bánh bao cùng trứng chim ngày hôm qua mua ở siêu thị.

      Đúng bảy giờ, đơm hai bát cháo đặp ở bàn, sau đó đem đặt bánh bao cùng trứng chim bầy ở trong cái đĩa, mặt khác lại còn chuẩn bị dưa muối ăn cùng cháo.

      Sau khi làm xong những thứ này, mới đến phòng đánh thức Hoắc Gia Tinh ở ngủ say: "Tiểu Tinh, nên rời giường ăn sáng rồi."

      Hoắc Gia Tinh xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ: "Chị, chào buổi sáng!"

      Tâm tình Tần Lạc nhất thời đặc biệt tốt, là đứa trẻ hiểu chuyện! Mặc dù bị người khác đánh thức cũng ầm ĩ, lại còn ngoan ngoãn "Chào buổi sáng" với tự mình.

      Trong nháy mắt, lòng của bị bé làm cảm hóa rồi...

      "Chào buổi sáng! Chị biết quá tàn nhẫn gọi em rời giường vào lúc này, nhưng ngày hôm qua với ba em, cho nên chúng ta phải giữ lời đúng ?"

      Tần Lạc có tình có lý.

      Hoắc Gia Tinh dụi mắt ngồi giường, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

      Đợi Hoắc Gia Tinh rửa mặt xong từ toilet ra ngoài, Tần Lạc bắt đầu ăn cháo, liếc nhìn bữa sáng đơn giản bàn: "Chị làm bữa sáng phong phú gì, chấp nhận ăn chút."

      Hoắc Gia Tinh cao gần bằng nửa thân ghế nên vịn bàn ngồi xuống, cười tít mắt : "Chỉ cần là chị làm ăn gì cũng ngon!"

      Tần Lạc thiếu chút nữa bị sặc cháo, ngờ nhóc con còn rất biết ăn ! Nhưng dù bé gì nữa cũng vô dụng, lập trường của mình vẫn kiên định!

      ...

      Ăn xong bữa sáng xuống lầu, Tần Lạc nhìn đồng hồ, 7 giờ 32 phút.

      biết vị Hoắc tiên sinh kia đến chưa, vừa nghĩ vừa dắt Hoắc Gia Tinh ra khỏi thang máy, mới vừa đẩy cửa chống trộm ra nhìn thấy người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía mình đứng ở bên cạnh bồn hoa.

      biết tại sao, tim của ... Bỗng nhiên nhảy "Thình thịch" lên cái.

      Có thể nghe thấy tiếng động, người đàn ông xoay người lại, sau khi nhìn thấy là các , ngón tay dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, ném vào thùng rác bên cạnh.

      "Tần tiểu thư, tối hôm qua Tiểu Tinh có gây phiền phức gì ?"

      Giọng Hoắc Kỷ Thành khách khí mà lễ phép, ngay cả xưng hô, cũng đổi thành "Tần tiểu thư", sở dĩ như vậy cũng là vì theo đuổi Tần Lạc lần nữa.

      Nếu quên tất cả mọi chuyện giữa bọn họ, vậy qua trở về lần nữa, bây giờ thích nghe mình gọi là "Lạc Lạc", vậy mình liền đổi cách xưng hô.

      Như Đường Triều , nếu bắt đầu lần nữa, vậy khiến cho lưu lại ấn tượng tốt.

      lễ phép làm cho Tần Lạc rất thoải mái, trong lòng lại nghĩ thầm: Vài ngày gặp, sao cảm thấy chú thay đổi rất nhiều?

      " có. Tiểu Tinh rất ngoan, gây phiên phức cho tôi."

      Tần Lạc xong, lại bổ sung câu: "Nhưng tôi cảm thấy Hoắc tiên sinh vẫn nên bớt thời gian làm việc ở cùng bé nhiều, dù sao kiếm tiền cũng là vì cho bé cuộc sống tốt hơn, nhưng khi ở giữa chú với Tiểu Tinh có ngăn cách, bao nhiêu tiền nữa cũng đổi lấy được tình ba con."

      Hoắc Kỷ Thành cong môi mỉm cười: "Tần tiểu thư rất đúng, về sau tôi nhất định ở cùng Tiểu Tinh nhiều hơn."

      Lúc này mới Tần Lạc ý thức được mình cái gì, nhất thời có chút ảo não: làm sao vậy? Chuyện nhà của người khác quan tâm làm gì?

      "Ai nha! Tôi chỉ tùy tiện mà thôi, vậy Tiểu Tinh giao cho chú, tôi trước!"

      "Tần tiểu thư."

      Mới vừa hai bước Tần Lạc nghe thấy Hoắc Kỷ Thành gọi mình, khỏi quay đầu nhìn về phía : "Còn có việc sao?"

      Hoắc Kỷ Thành vẫn duy trì lễ phép: " biết Tần tiểu thư muốn đâu phỏng vấn? Có thể tôi tiện đường đưa , coi như là cảm ơn tối hôm qua thu nhận Tiểu Tinh."

      Giọng khiêm tốn, điểm xuất phát cũng là vì "Cảm ơn" .

      Bước chân Tần Lạc giật mình, chuẩn bị cự tuyệt nghe thấy giọng non nớt của Hoắc Gia Tinh: "Chị, chị đồng ý để cho ba đưa chị đoạn đường !"

      Hai giây sau: "Ừ, vậy phiền toái Hoắc tiên sinh rồi."

      Tần Lạc nghĩ thầm: Nếu cảm ơn mình vì thu nhận con của chú, vậy mình ngồi xe của chú cũng được coi là chiếm tiện nghi, mặt khác cứ như vậy coi như tự bọn họ trả "Nhân tình" này.

      Rất tốt!

      Có qua có lại, dừng bước tại đây.

      Hai người mở miệng tiếng "Tần tiểu thư" cùng "Hoắc tiên sinh", Hoắc Gia Tinh đứng bên nghe nổi nữa, nhưng vì phối hợp với ba lần nữa theo đuổi mẹ, bé cũng chỉ có thể nhịn...

      Dọc theo đường , hai người đều rất trầm mặc, khí lúng túng trong xe đến cực điểm.

      Tần Lạc có chút hối hận khi lên xe, đây cũng quá thoải mái! Cả người quá căng cứng, thả lỏng được...

      Bỗng dưng Hoắc Kỷ Thành mở miệng: "Em rất khẩn trương?"

      Tần Lạc giật bắn ra phủ nhận: " có! Chúng ta quen, vốn có gì để ! A...! Đúng rồi, dừng xe ở đường Kim Đường ở phía trước là được rồi."

      Hoắc Kỷ Thành nhìn cái: " biết Tần tiểu thư nhận lời phỏng vấn công ty nào với chức vụ gì?"

      Tần Lạc cảm thấy công việc của mình có gì phải bí mật, : " 'Tập đoàn Cố thị' tuyển dụng phiên dịch tiếng Pháp, đúng lúc phù hợp sơ yếu lý lịch của tôi, liền thử xem."

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành trầm xuống, Tập đoàn Cố thị?

      "A...? ra Tần tiểu thư làm công việc là phiên dịch? Trùng hợp, bộ phận phiên dịch 'Tập đoàn Đế An' chúng tôi cũng tuyển người, biết Tần tiểu thư có muốn đến ?"

      Mặc dù mình tức giận, hận thể trực tiếp đoạt lấy Tần Lạc, nhưng Hoắc Kỷ Thành vẫn dằn lại tính tình khiêm tốn .

      Tần Lạc dám tin nhìn cái, tập đoàn Đế An?

      Mấy ngày hôm trước công tác Hongkong còn nghe Tiểu Kim nhắc ở bên tai, nhưng cũng nghĩ nhiều, xem ra chú chính là người cầm lái Hoắc Tứ thiếu "Tập đoàn Đế An" ...

      omg! Nhân vật lớn như vậy vẫn nên ít trêu chọc !

      Đầu tiên, thân phận của với chú quá chênh lệch, phải người thế giới.

      Tiếp theo, chú biểu khiêm tốn lễ phép nữa cũng phải đồ ăn của mình! có hứng thú gả vào nhà giàu làm mẹ kế con của người khác! Mặc dù tên nhóc kia rất đáng .

      Cuối cùng, tống hai điểm đủ cho thấy với chú ấy tuyệt đối có khả năng!

      "Cảm ơn Hoắc tiên sinh nâng đỡ, tôi chỉ là phiên dịch nho , hơn nữa tôi đáp ứng phỏng vấn bên 'Tập đoàn Cố thị' trước, làm người phải thành thôi!"

      Tần Lạc uyển chuyển từ chối ý tốt của chú ấy.

      Mặc kệ thế nào, cho dù 'Tập đoàn Cố thị' tuyển , cũng phỏng vấn 'tập đoàn Đế An', nghĩ về sau mỗi ngày ở trong công ty đều có thể nhìn thấy người đàn ông này, rét mà run...

      người địa vị cao nhà giàu hậu duệ quý tộc như vậy phải người dân thường như có thể liếm bình, quan trọng nhất là, cho dù biểu khiêm tốn lễ phép, nhưng mình vẫn cảm thấy chú ấy... Nguy hiểm.

      Nếu ông trời cho cơ hội lần thứ hai, đương nhiên phải kính trọng từ xa người đàn ông nguy hiểm này!

      Nghe cự tuyệt, Hoắc Kỷ Thành có chút thất vọng, nhưng cũng nổi giận, mà lấy ra tờ danh thiếp đưa cho : "Đây là danh thiếp của , bất cứ lúc nào Tần tiểu thư thay đổi chủ ý đều có thể gọi cho tôi."

      Người ta nhiệt tình như vậy, Tần Lạc nhận cũng được, nhận cũng đúng...

      do dự, xe đột nhiên phanh gấp cái...

      Đúng lúc Tần Lạc nghiêng người hề dự đoán ngã ở trong lòng Hoắc Kỷ Thành, trong lúc này, hơi thở đầy nam tính xông vào mũi...

      có chút xấu hổ đưa tay đẩy ra, kết quả, cách áo sơmi mỏng nhạt cũng có thể cảm nhận trái tim trong lồng ngực to lớn của đập dữ dội...

      Phút chốc kia, sợ tới mức vội vã rút tay về.

      là quá mập mờ rồi!

      chút cũng thích!

      " xin lỗi!"

      "Em sao chứ?"

      Tay phải Hoắc Kỷ Thành rất tự nhiên đỡ lưng Tần Lạc, giọng trầm thấp từ tính lộ ra quan tâm.

      Tần Lạc chợt ngẩng đầu liền tiếp xúc hai con ngươi đen thâm tình của , sợ đến mức mí mắt nhảy dựng, má ơi! chịu nổi rồi!

      Vội vàng đẩy ra ngồi xuống: "Tôi sao."

      Lúc này Hoắc Kỷ Thành mới ý thức vừa rồi mình biểu hơi quá mức: " sao tốt, dù sao cũng ở xe , hy vọng bạn của bị thương."

      Tần Lạc giật giật khóe miệng: "Hoắc tiên sinh, người quá lời, chỉ là phanh lại mà thôi."

      Hoắc Kỷ Thành nhìn cái, vẻ mặt lại khôi phục lạnh nhạt như lúc ban đầu.

      2 phút sau, đến nơi, xe mới vừa ngừng ổn định, Tần Lạc nhanh chóng xuống xe rời , dường như trong xe có con hổ lớn bất cứ lúc nào đều nuốt sạch ...

      Nhìn bóng lưng hốt hoảng rời , Hoắc Kỷ Thành có chút bi thương.

      Mà Tần Lạc lại ngầm cầu nguyện mình muốn gặp lại người đàn ông nguy hiểm này!
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :