1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 236: Rốt cuộc là gì

      Tần Lạc cảm thấy bản thân mình phải suy nghĩ kỹ, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

      Bùi Tử Ninh thấy chuyện, khỏi hỏi: "Lạc Lạc, cậu làm sao thế?"

      Tần Lạc nâng trán: "Tử Ninh, mình cũng biết là chuyện gì xảy ra, ràng mình nhớ mình ở đại học năm hai, khi ngang qua sân bóng rổ bị mộtbạn học nam đánh trúng đầu, sau đó vào phòng y tế, thế nào vừa ngủ dậy nằm ở bệnh việncủa La Mã? Mặt còn sưng thành đầu heo... Ai..."

      Bùi Tử Ninh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, là nghe lầm hay . . .

      "Lạc Lạc, cậu mới vừa cậu nhớ cậu còn ở đại học năm hai?"

      "Ừ, Tử Ninh cậu cho mình biết, chúng ta cònở đại học năm hai sao?"

      "Lạc Lạc..."

      Bùi Tử Ninh có chút trợn tròn mắt, cẩn thận nghĩ lạilời Lạc Lạc vừa rồimột lần, khó trách ấy muốn hỏi mình năm nay bao nhiêu tuổi, khó trách ấy năm nay phải năm 2010...

      Trời ạ!

      Sau khi Lạc Lạc xảy ra tai nạn xe, trí nhớ liền ngừng ở sáu năm trước sao?

      Làm sao có thể xuất loại tình huống này?

      Tần Lạc thở dài: "Tử Ninh, mình vốn tin, nhưng sau khi chuyện với cậu mình tin, thời gian của mình quá chậm so với các cậu, chẳng lẽ... vị tríthờigian của mình bây giờ giống với các cậu sao?"

      Bùi Tử Ninh nhất thời có chút bội phục đầu óc bạn tốt, nhưng lại muốn tàn nhẫn vạch trần , chỉ là : "Lạc Lạc, cậu ở phòng bệnh nào, sau khi mình tan tầm tìm cậu, cậu muốn ăn cái gì để mình mua."

      Tần Lạc nghĩ nghĩ: "Mình... muốn ăn bánh mỳ nướng ở phía sau đại học F."

      Bùi Tử Ninh sửng sốt giây: "Lạc Lạc, loạt quán ăn vặt ở phía sau đại học F từ năm trước phá bỏ và dời nơi khác, nhưng mình nhớ ngõ hẻm sát đường có nhà bánh mỳ nướng cũng tệ lắm! Đợi mình mua rồi mang đến cho cậu."

      Tần Lạc bỗng nhiên còn muốn ăn: "Thôi! Tử Ninh, hôm nay cậu đừng đến đây, nếu ngày mai có thời gian thìcùng mình đến đại học F !"

      Bùi Tử Ninh gật đầu: "Ừ."

      ...

      Cúp điện thoại, hai người đều rất trầm mặc.

      Tần Lạc thở dài tiếng, bị mất trí nhớ sao?

      Mà Bùi Tử Ninh, lại cảm thấy chuyện phát sinh ở người bạn tốt quá mức mơ hồ, có chút tiêu hóa được...

      *****

      Cùng thời gian.
      Đường Từ Từ mới từ phòng tắm ra ngoài nhìn thấy cuộc gọi nhỡ di động của mình, mở ranhìn, là Tần Lạc gọi đến...

      ra, Tần Lạc là bạn tốt tốt nhất khi học đại học, gia cảnh của ấy tốt hơn so với mình hảo, nhưng tình hình so với mình còn tệ hơn...

      Hai người làm thêm trường kỳ ở chỗ, cần phải hiểu nhau, dần dần thành bạn tốt có gì giấu nhau.

      Gần đây nhìn thấy đương với Hoắc Tứ thiếu tập đoàn Đế An tin tức, mà mình...

      muốn gọi lại cho hỏi là có chuyện gì chút, mới vừa gọi bị người từ phía sau ôm lấy.

      Hơi thở mười phần nam tính quen thuộc đập vào mặt, hô hấp nóng bỏng chi chít rơi ở giữa cổ , ngứa ngáy khiến toàn thân run lên, muốn tránh thoát lại bị ôm càng chặt.

      sợ tới mức vội vàng hủy cuộc gọi, lại còn chuyển điện thoại di động về chế độ im lặng.

      Giọng hờn dỗi : " về từ khi nào? Sao đường lặng yên tiếng động vậy, làm em sợ muốn chết!"

      "Ngày hôm nay làm gì vậy?"

      Liên Tấn Nghiêu đáp hỏi lại , rất hưởng thụ cảm giác ôm .

      Từ đáy lòng Đường Từ Từ kháng cự cái ôm dịu dàng của .

      Người đàn ông này căn bản thể đụng vào, ràng chỉ coi như sủng vật, cần gì phải đối xử tốt với như vậy, dịu dàng như vậy?

      Đều dịu dàng là cạm bẫy, là độc dược, chút cũng chưa sai!

      cần phải luôn luôn duy trì đầu óc tỉnh táo mới được, quyết thể rơi vào tay giặc đến bên trong cạm bẫy dịu dàng của ...

      "Ăn cơm, xem tivi, ngủ, ngẩn người..."

      "Buồn chán ?"

      "Cũng tạm, rất yên tĩnh."

      "Hôm nay sinh nhật em, có việc gì đặc biệt muốn làm ?"

      " có."

      Đường Từ Từ lắc đầu, sớm có sinh nhật rất nhiều năm, gia cảnh như vậy, nào có dư thừa tiền để sinh nhật?

      Ha ha...

      Liên Tấn Nghiêu quay người của lại: "Tâm tình tốt?"

      " có! Em rất thích nơi này, yên tĩnh lại lãng mạn, mặc kệ nhìn từ góc độ nào giống bức tranh, hơn nữa phía mặt biển có thể làm cho lòng người ta phóng khoáng, em cảm thấy có thể ở đây là loại hưởng thụ."

      "Nếu thích như vậy, về sau nó thuộc về em."

      Đường Từ Từ kinh ngạc trợn tròn mắt, vội vàng giải thích: "Em có ý kia."

      Liên Tấn Nghiêu coi như nghe thấy lời của : "Đây vốn là quà sinh nhật chuẩn bị tặng cho em."

      Sắc mặt Đường Từ Từ lúng túng: " phải trước từng đưa rồi sao?"

      Liên Tấn Nghiêu kinh ngạc: " phải em thích sao?"

      Đâu có thích, chỉ là cảm thấy quá quý giá thôi!

      Nhưng chiếc vòng cùng căn nhà thủy tinh này so sánh ra, đoán chừng là gặp sư phụ rồi...

      "Em có..."

      "Thích cầm ."

      "..."

      Dừng chút: "Quá quý giá, em thể nhận."

      Mặt Liên Tấn Nghiêu lập tức chìm xuống: "Tâm tình hôm nay rất tốt, đừng lời vui."

      Đường Từ Từ còn muốn cái gì, kết quả bị ánh mắt lạnh như băng của làm cho sợ.

      Lối suy nghĩ của kẻ có tiền có sao có thể hiểu được? Ở trong mắt bọn họ, tiêu tiền như nước là chuyện quá bình thường, mà ở trong mắt những người bình dân các , chính là hy vọng xa vời thể chạm vào...

      "Tối hôm qua buông tha em, tối nay phải bồi thường cho tốt?"

      Môi Liên Tấn Nghiêu nóng bỏng dán bên khóe miệng của , lời ái muội, tay cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu.

      Đường Từ Từ đẩy tay ra: "Đừng, nơi này là sân phơi."

      Liên Tấn Nghiêu lơ đểnh: "Sân phơi sợ cái gì? Nơi này lại có ai."

      Được rồi! quen động dục tùy thời tùy chỗ...

      "Chúng ta vào thôi."

      " ra càng muốn bờ cát."

      " được!"

      Đường Từ Từ hoảng sợ cự tuyệt, nghĩ đến cảm giác cát dính đầy người, liền cảm thấy vô cùng thoải mái, trong đầu dường như có vạn con ngựa lao nhanh...

      Cũng chỉ có Liên Tấn Nghiêu mới có thể nghĩ đến thứ cổ quái này!

      "Tốt lắm, đêm nay em phải đáp ứng ..."

      "Ách..."

      Hai gò má của Đường Từ Từ bị của lời mà đỏ bừng, ngay mang tai cũng đỏ.

      Rất nhanh, chống đỡ nổi, ngay cả thanh cũng bắt đầu mềm mại đáng .

      ...

      Đêm nay, cùng với sóng biển tiếng gầm gừ, tìm cảm sâu sắc đặc biệt say lòng người!

      *****

      Năm giờ chiều hôm sau.

      Tần Lạc kiểm tra xong đeo kính mắt chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, mặt còn chưa hết xưng, cứ như vậy ra cửa nhất định dẫn đến trăm phần trăm quay đầu lại.

      Kết quả mới vừa đến hành lang bị Mary ngăn cản: "Lạc Lạc, muốn đâu?"

      Giọng Tần Lạc lạnh nhạt: "Tôi hẹn với Tử Ninh đến xem trường học."

      Đáy mắt Mary lướt qua kinh ngạc, lập tức khôi phục tự nhiên: "... Trường học? Lạc Lạc bây giờ học thích hợp? Mặt của còn chưa tốt!"

      Tần Lạc qua nét mặt của thấy được ý tứ muốn biểu đạt, nhưng cũng ra.

      "Tôi sao, tôi chỉ đột nhiên rất muốn ăn vặt ở phố phía sau trường học, bảo Tử Ninh cùng tôi rồi."

      "Lạc Lạc, nếu tôi mua giúp ..."

      "Mary, mỗi ngày ở bệnh viện tôi rất buồn chán, tôi muốn ra ngoài chút, đừng cản tôi, được ?"

      Giọng Tần Lạc nhàng, nhưng Mary lại nghe ra kiên trì ở trong đó.

      "Nhưng... như vậy tôi lo lắng."

      " có gì phải lo lắng."

      "Lạc Lạc..."

      Mary còn muốn cái gì, Tần Lạc lại muốn nghe: "Mary, nếu chúng ta là bạn, xin đừng ngăn cản tôi được ?"

      Mary: "..."

      Mắt thấy Tần Lạc càng chạy càng xa, Mary khỏi thào : "Nếu chúng ta là bạn... rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ Lạc Lạc nhớ ra cái gì sao?"

      Nghĩ tới đây, sắc mặt vui vẻ, lập tức về phía phòng làm việc của vị hôn phu Ước Hàn, muốn tin vui này cho .

      ...

      Rời khỏi bệnh viện, Tần Lạc vẫy xe taxi đến đại học F, hẹn gặp vớiTử Ninh ở đó, mặc kệ thế nào, phải đích thân xem, kiểm chứng chút.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 237: Đùa giỡn thịt viên

      Trường học lúc sẩm tối, đượcđèn đường mờ nhạt tô vẽ thần bí, vầng sáng tràn qua khe hở tầng yếu ớt, bao phủ ở người đôi tình bạn, có vẻ đặc biệt lãng mạn mà ấm áp.

      Tần Lạc chậm rãi ở trong sân trường, hình ảnh trước mắt xa lạ mà quen thuộc, làm cho đầu có chút hoa mắt chóng mặt, biết rốt cuộc hoàn cảnh vị trí mình đứng là hư ảo hay . . .

      Lúc qua sân bóng rổ, có thứ gì đó "Bình Bịch!" đụng vào đầu , đau khiến "Ai ôi" tiếng.

      Sau đó, nam sinhmặc quần áo màu trắngchạy tới, vẻmặt nhận lỗi về phía : "Bạn học, xin lỗi, bị thương nghiêm trọng ?"

      Tần Lạc lắc đầu: " sao."

      Hình ảnh này giống như tái lại, làm cho có cảm giác hoảng hốt...

      qua sân bóng rổ bị bóng đập trúng cũng phải chuyện gì lạ, Tần Lạc cũng có ý định trách nam sinh kia, cúi đầu chuẩn bị rời .

      Nhưng nam sinh mặc quần áo màu trắngkia lại ngăn : "Bạn học, nếu tôiđưa bạn đến phòng y tế?"

      Bản thân cậu là hot boy lần đầu tiên bị người nữ sinh coi thường như vậy, khó tránh khỏi có chút đùa tâm tư của , muốn xem là cố ý giả vờ hay là bản tính như vậy.

      Cậu ta dây dưa lần nữa khiến cho Tần Lạc ngẩng đầu lên, người con trai trước mắt đẹp trai như ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo giống như là Lưu Xuyên Phongtrong《Slamdunk 》.

      Bởi vì thường xuyên chơi bóng rổ nên dáng người rất to lớn, thân cao 1m86, côđứng chung chỗ với cậu ta, chỉ đến bờ vai của cậu ta.

      Thịt viên non mềm như vậy, khụ...

      Mặc dù trước mắt đeo kính râm, nhưng Tề Hạo lại thấy ở người khí chất rất hấp dẫn chú ý củangười khác, mặc dù nhìn gương mặt của cpp, nhưng dựa vào giác quan thứ sáu, cậu ta cảm thấy nhất định là mỹ nữ!

      Đàn ông mà! Khó tránh khỏi có dục vọngmuốn chinh phục, càng những có hứng thú với mình lại càng có thể kích thích của cậu ta...

      Tần Lạc thấy cậu ta nhìn mình hề chớp mắt bỗng dưng có chút phản cảm, cho rằng cậu ta là loại công tử quần lụa thích đùa giỡn .

      khỏi nổi lên ý muốn đùa lạicậu ta, dù sao mình mang kính râm cũng ai nhận ra được.

      "Thịt viên , đừng cản đường chị , mặt chị giấu ở dưới kính mắt tuyệt đối làm cho em suốt đời khó quên, nhưng cũng làm cho em tưởng được, chung quy đàn ông thích khiêu chiến cùng chinh phục, điểm ấy, ra cũng phải thích hợp ở bất cứ đâuvới bất kỳ ai."

      Tần Lạc vừa nóivừa tà tứ cong khóe môi lên, vẻ mặt làm cho người ta buồn nôn.

      Tề Hạo sửng sốt vài giây, lấy danh tiếng của cậu ta ở trường học, thể có người biết mình?

      Lại càng có người biết điều với mình như vậy...

      này, thú vị!

      " khi như vậy, bằng tháo kính mắt xuống để cho tôi nhìn xem? Cho dù là bị dọa sợ, tôi cũng chấp nhận thức."

      "Ha ha! Phép khích tướng cho đến bây giờ có tác dụng với chị!"

      Tần Lạc lạnh giọng cười , còn : "Thịt viên , em còn quá non! A...... Tôi là giáo đại học M bên cạnh, đến đây tìm bạn trai tôi."

      xong, côrời quay đầu lại.

      Mặc kệ thịt viên có tin hay , đều liên quan gì đến mình, tin cậu ta nhàm chán rảnh rỗi điều tra mình...

      , đến trường học cũ đùa giỡn đàn emmột chút cảm giác tốt.

      Khụ...

      Sau khi rời , khóe môi Tề Hạo cong lên nụ cười tất thắng, giáo đại học M bên cạnh? Lừa gạt trẻ lên ba sao?

      Mang kính râm phải phẫu thuật thẩm mỹ chứ?

      Bây giờ nghề phẫu thuật thẩm mỹ phát đạt như vậy, ít bắt đầu vừa lòng với khuôn mặt mình...

      Nghĩ tới đây, cậu ta liền có hứng thú với nữa.

      ...

      Tần Lạc mới vừa vài bước nhận được điện thoạicủa bạn tốt Bùi Tử Ninh, năm phút sau, hai người gặp mặtở quầy căn tin bên cạnhsân tennis.

      Tần Lạc cười cho bạn tốt chuyệnvừa rồi.

      Bùi Tử Ninh trêu chọc : "Lạc Lạc, số đào hoa của cậu càng ngày càng vượng rồi."

      Tần Lạc liếc trắng mắt bạn tốt cái: "Được! Nhưng mình nhớ mình có đào hoa gì."

      Bùi Tử Ninh biết mình lỡ: "Lạc Lạc, mình... cậu nhớ chuyện sau năm 2010 sao?"

      Tần Lạc gật đầu: "Ừ, ở trong trí nhớ của mình, có chuyện sau năm 2010."

      Lập tức cười khổ : "Tử Ninh, cậu nơi này của mình có phải xảy ra vấn đề gì ?"

      chỉ chỉ vào đầumình.

      Bùi Tử Ninh vội vàng lắc đầu: "Lạc Lạc, cậu cần đoán mò! phải như vậy, cậu chỉ bị tai nạn xe bộ phận gáy chịu va đập, cho nên trong lúc này quên mà thôi, nhất định nhớ ra."

      Khóe môi Tần Lạc lên nụ cười khổ, biết bạn tốt an ủi mình...

      "Ừ."

      "Lạc Lạc, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mình đều ở bên cạnh cậu."

      "Ừ! thôi! Chúng ta dạo."

      "Được."

      ...

      Cửa "Hoàng Đình".

      Đường Từ Từ vừanghe điện thoại của bạn tốt vừa ngắm xung quanhxe người nào đó xa, tiếp sau liền nghe , bởi vì thấy chiếc Cayennemàu đen dài quen thuộc.

      "Từ Từ! Con người ThiệuVĩ rất tệ! Hẹn buổi tối thứ Bảy tuần sau cùng ăn cơm nhé!"

      "Được rồi! Mìnhđã biết, cúp trước!"

      Đường Từ Từ vội vàng cúp điện thoại, nhìn xung quanh đằng sau chút có người quen, nhanh chóng chạy về phía xe Cayenne, nhanh như chớp chui vào phía sau thùng xe.

      Sắc mặt Liên Tấn Nghiêu lạnh lẻo lạnh, rất hài lòngvớihành động né tránh của , chế trụ cằm của : "Có hổ ở phía sau đuổi theo em sao?"

      Đường Từ Từ bị đau "Ưm" hai tiếng, đưa hai taymuốn táctay như kìm sắt của ra.

      "Đau!"

      Phía sau có hổ đuổi , phía trước con sư tử tàn bạo đợi .

      Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.

      "Sao ở bên trong chờ ?"

      "Hoàng thượng giá lâm, nô tỳ sao dám nghênh đón?"

      Đường Từ Từ trái với lương tâm nịnh hót.

      Đáng ghét...

      Sắc mặt Liên Tấn Nghiêu hơi có chuyển biến tốt, thay đổi kiềm chế thành vuốt ve: "Mấy ngày gặp, cái miệng biết ngoan rồi sao?"

      Đường Từ Từ ép mình cười giống như đóa hoa, chỉ có dụ dỗ ác ma vui vẻ, anhsẽ truy cứu mình rốt cuộc cùng ai đến "Hoàng Đình", muốn liên lụy người vô tội nữa.

      Bỗng nhiênLiên Tấn Nghiêu đến gần , tà mị lè lưỡi liếm vòng môi , ái muội mà sắc - tình...

      Vẻ mặt Đường Từ Từ hơi ngốc.

      Vài ngày rồi gặp, người đàn ông lãnh huyết này so với trước kia càng *** rồi.

      Chẳng lẽ là học đượctừ bạn kia của ?

      Quả nhiên đàn ông được nhiều phụ nữ dạy dỗ nên học tập rất nhanh...

      Hơn nữa liếm môi mình càng lúc càng khô.

      Liên Tấn Nghiêu chậm rãi rời khỏi môi , tà tứ nhếch miệng: " như vậy, em cố gắng lấy lòng như vậy là có mục đích riêng, hả?"

      Lời làm cho tim Đường Từ Từ đập mạnh vài cái.

      với bản thân giờ phút này được hoảng loạn, ai sợ trước người đó thua.

      "Hôm nay là sinh nhật bạn tốt của em, bạn trai ấy hẹn ở đây, từ đầu em cũng biết, muốn kiểm tra cứ điều tra, dù sao em làm việc trái với lương tâm."

      Vẻ măt Đường Từ Từ biểu cảm "Em rất vô tội".

      Liên Tấn Nghiêu nhìn vài giây, sau khi xác định có lừa mình, ánh mắt hung ác nham hiểm mới dần dần biến mất: " ngoan, tốt nhất em nên gạt ."

      "Đương nhiên rồi!"

      Đường Từ Từ trả lời rất kiên định.

      Từ giờ trở , phải thu hồi nội tâm của mình, cùng đấu trí.

      Nếu chuyện thành kết cục định, sao thông minh chút để cho mình sống thoải mái?

      Hai người cứ yên tĩnh đối diện như vậy, Đường Từ Từ rất muốn dời ánh mắt, nhưng dường như con ngươi đen của Tấn Nghiêu dẫn theo chút ma lực, giữ động được.

      May mắn, có tiếng phanh gấp lại cứu vớt .

      "A - - "

      Môi phấn nộn của đúng lúc đụng vào râu ria mọc đầy cằm, đâm đau chết rồi.

      "Đau quá!"

      Đường Từ Từ vui trừng mắt người đàn ông nào đó cái, phát trong ánh mắt mình mang theo chút hờn dỗi.

      Liên Tấn Nghiêu rất hưởng thụ lên án của , tâm tình lập tức dễ chịu ít.

      Cúi đầu, chút do dự giam đôi môi đỏ mọng mềm mại như cánh hoa của .

      "Ưm..."

      Đường Từ Từ đề phòng bỗng nhiên hôn mình, cuồng dã, mãnh liệt như thế...

      Lái xe rất tự giác vì ông chủ nâng tấm ngăn lên, từ khi Đường tiểu thư xuất ở bên cạnh ông chủ, tấm ngăn được phát huy công dụng hoàn toàn.

      Liên Tấn Nghiêu nảy sinh ác độc mút môi cùng đầu lưỡi của , hận thể nuốt vào bụng.

      tuần nhìn thấy , đụng chạm , thân thể cùng tâm bắt đầu nhớ rồi.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 238: Đối mặt với thực

      Tần Lạc nhận được điện thoại của Đường Từ Từ là buổi chiều hôm sau rồi.

      "Lạc Lạc, cậu tìm mình có việc sao?"

      "A...... có việc gì, Từ Từ, gần đây cậu có khỏe ?"

      "Mình khỏe! Thời gian trước thấy tin tức của cậu với Hoắc Tứ thiếu nhau, ta đối tốt với cậu ? "

      Đường Từ Từ cố ý hỏi sang chuyện khác, rất muốn biết, người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, hạnh phúc sao?

      Tần Lạc yên lặng vài giây, Hoắc Tứ thiếu?

      Tin tức thời gian trước?

      "Từ Từ, mấy ngày hôm trước mình mới bị tai nạn xe , quên số chuyện."

      Đường Từ Từ cũng ngây ngẩn cả người, bị tai nạn xe? Quên số chuyện?

      Chẳng lẽ Lạc Lạc quên Hoắc Tứ thiếu?

      bỗng nhiên thể tin chuyện khoa trương lại giả tạo như vậy làm sao có thể phát sinh ở người bạn tốt...

      Lập tức lại bật cười lớn, chuyện phát sinh ở thân mình làm sao khoa trương lại giả tạo? Gia cảnh nhà vốn bần cùng vẫn còn cố gắng kiếm tiền cho chữa bệnh cho em trai, ban ngày làm, buổi tối còn phải làm thêm ở rạp chiếu phim buổi tối...

      Đơn giản chỗ đó tiền lương cao, có khi trích phần trăm cả đêm bán rượu liền đủ tháng sinh hoạt cho .

      Gặp phải Liên Tấn Nghiêu là ngoài ý muốn, trở thành phụ nữ của lại càng hoàn toàn có trong dự liệu...

      Mặc dù đối xử với mình rất tốt, nhưng ở trong mắt chỉ là sủng vật cần phải nghe lời mà thôi, làm gì có thể ngang hàng?

      Nghĩ vậy, khóe môi Đường Từ Từ lên nụ cười khổ, gặp phải người đàn ông tự phụ như vậy, cũng biết là phúc hay là họa của mình...

      chậm chạp mở miệng: "Lạc Lạc, vậy cậu còn nhớ mình ?"

      Tần Lạc gật đầu: "Đương nhiên, nếu mình cũng gọi điện thoại cho cậu."

      Đường Từ Từ còn : "Cậu quên Hoắc Tứ thiếu?"

      Tần Lạc giật mình, thành thực trả lời: "Ừ."

      Trong lúc này, Đường Từ Từ cũng biết nên cái gì.

      Tại sao xảy ra tai nạn xe?

      Tại sao lại chỉ quên Hoắc Tứ thiếu?

      Trong khoảng thời gian này rốt cuộc Lạc Lạc sống thế nào?

      ...

      loạt vấn đề quay chung quanh , rất muốn hỏi bạn tốt chút, nhưng lời đến bên miệng, lại chữ cũng hỏi ra được, dù sao chuyện này thuộc vấn đề cá nhân, hơn nữa bây giờ Lạc Lạc nhớ , hỏi chỉ càng đa cảm thêm mà thôi...

      Cuộc sống chính là như thế, luôn luôn cho chút kinh ngạc ngoài ý muốn.

      "Lạc Lạc, vậy bây giờ cậu khỏe ?"

      "Khá tốt, chỉ là chút ngoại thương."

      "Cậu ở bệnh viện nào? Đúng lúc ngày kia phải trở về chuyến."

      "Từ Từ cậu ở thành phố A sao?"

      "Ừ, bây giờ mình chuyển đến thành phố D."

      "A......"

      Tần Lạc cũng hỏi nhiều, cho cho rằng mình quên.

      Hai người lại tùy tiện vài câu liền cúp điện thoại, Tần Lạc có chút hoảng hốt, Hoắc Tứ thiếu?

      Hoắc tiên sinh? Hoắc Kỷ Thành? Hoắc Tứ thiếu?

      Mấy ngày nay, liên tục nghe ba cách xưng hô như vậy.

      đau đầu nâng trán, chẳng lẽ người này chính là người đàn ông mình gọi là "Chú" sao?

      càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, chỉ là, mình điên rồi sao? ta đứa con trai lớn như vậy rồi? Chẳng lẽ muốn mình làm mẹ kế con người khác?

      Tuy nhiên tên nhóc kia nhìn rất ngoan manh đáng , nhưng dù sao cũng là làm mẹ kế!

      Tần Lạc có chút phiền táo tóm lấy tóc, thể suy nghĩ! Nếu ông trời để cho quên việc này, có lẽ chính là cho cơ hội bắt đầu lần nữa!

      Dừng hẳn trước sai lầm, đường đúng đắn...

      ****

      Dường như Hoắc Kỷ Thành mỗi ngày đều con trai đến bệnh viện thăm Tần Lạc, ôm chút hi vọng có thể đột nhiên nhớ ra tất cả, nhưng thực chung quy làm cho người ta được như mong muốn...

      Từ sau khi Tần Lạc ở chỗ Đường Từ Từ biết mình cùng từng là người , thái độ đối với càng thêm ác liệt, bởi vì cảm thấy mình quên là ông trời cho lựa chọn lần thứ hai, khi như vậy, vậy tuyệt đối thể sai giống như vậy nữa.

      "Chú, về sau hai người có thể đừng đến đây , tôi quen hai người."

      "Lạc Lạc, ở bên cạnh em vẫn phải quen sao?"

      "Nếu chú trở lại tôi liền xuất viện."

      Giọng Tần Lạc rất tốt, muốn có bất kỳ quan hệ dính líu gì với Hoắc Kỷ Thành, nếu quên vậy cùng "Bye bye" !

      Cần gì phải cố chấp?

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành có chút bi thương, Hoắc Gia Tinh cũng rất uể oải: "Chị, chị thích Tiểu Tinh sao?"

      Tần Lạc vốn định "Đúng", nhưng vừa thấy dáng vẻ Tiểu Tinh uất ức đáng thương kia, nhất thời nên lời, thế nào đưa, đứa bé cũng là vô tội...

      ra, hai ba con bọn họ đều có lỗi, chỉ là chuyện như vậy, còn bằng để mình hạ quyết tâm kết thúc.

      Nhưng, khi đối mặt với Tiểu Tinh, vẫn đành lòng.

      "Chị cũng thích Tiểu Tinh, chị rất thích trẻ con, nhưng thích cũng thể đại biểu cái gì, chị có cuộc sống của chị, hai người cũng có cuộc sống của hai người, hai bên can thiệp vào nhau là tốt nhất, hai người ?"

      Tần Lạc cố gắng nhàng, muốn tổn thương đến bạn .

      Mi tâm Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt: "Em nghỉ ngơi cho tốt, với Tiểu Tinh trở lại thăm em."

      xong, dắt tay con trai rời .

      Nhìn bóng lưng bọn họ, lời đến bên môi Tần Lạc vẫn thể ra khỏi miệng, khỏi thầm nghĩ: Từ khi nào mình trở nên mềm lòng như vậy rồi hả?

      Ưm... Đoán chừng là đành lòng tổn thương đến Tiểu Tinh!

      *****

      Buổi tối mới vừa ăn cơm chiều xong, Tần Lạc nhận được cuộc gọi đến là "Tiểu Kim", do dự vài giây, mình lưu tên, chắc là người quen!

      "Alo?"

      "Chị Tần, thứ hai tuần sau phải công tác Hongkong hai ngày, em gửi tư liệu đến hòm thư của chị, chị kiểm tra và xem chút, có bất kỳ nghi vấn gì gọi điện thoại cho em...!"

      "Ách..."

      "Chị Tần, tối nay em rất vội, chuyện với chị được! Thứ hai chúng ta gặp ở sân bay Hongkong! Chuyến bay em đợi gửi đến di động của chị."

      "Ách..."

      Sau đó đợi Tần Lạc trả lời, bên kia cúp điện thoại.

      Tần Lạc xoa xoa đầu, Tiểu Kim này là ai? Từ trong lời của ấy khó đoán mình với ấy là đồng nghiệp...

      Ài...

      thở dài, cầm lấy điện thoại di động mở hòm thư, khi nhìn thấy tờ tư liệu phiên dịch kia, lông mày nhíu chặt, sau đó từ từ giãn ra.

      tồi, tồi...

      mất sáu năm trí nhớ, nhưng cũng quên chuyên ngành của mình, thuật ngữ chuyên ngành tư liệu nhìn tất cả đều hiểu, quả nhiên tri thức là tài nguyên cả đời, chỉ cần học thành của mình.

      tỉ mỉ nhìn văn tự tư liệu lần, phía giới thiệu tường tận nội dung công tác Hongkong lần này, đủ.

      Có thể thấy được, tên Tiểu Kim này làm việc rất có trách nhiệm.

      Sau khi xem xong, lại lật xem các email trước của , cơ bản đều là văn kiện công tác Tiểu Kim gửi đến...

      như vậy, bây giờ mình làm công việc phiên dịch.

      Cũng ỷ lại, có nghề mưu sinh, còn là chuyên ngành mình học.

      trách được ở La Mã mình có thể nghe hiểu lời bác sỹ , ra mình làm công việc phiên dịch, tiếng , pháp, kèm tiếng Ý cùng Arab.

      ...

      ngày trước khi công tác Hongkong, Tần Lạc gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, bây giờ người tin cậy nhất chính là ấy.

      "Cái gì? Tình hình bây giờ của cậu còn có thể công tác Hongkong sao?"

      Bùi Tử Ninh kinh ngạc, cảm thấy lúc này bạn tốt nên ở bệnh viện nghỉ dưỡng mới đúng, dù sao ấy quên rất nhiều chuyện, hơn nữa thương tổn mặt cũng chưa khỏi hoàn toàn.

      Tần Lạc cảm thấy được có việc gì: " sao! Đây là công việc của mình, hơn nữa mình vẫn quên nội dung mình học, mình cũng thể bởi vì quên chuyện xảy ra vài năm nay coi chúng tồn tại, công việc là bát cơm mình dựa vào để sinh tồn, đương nhiên thể vứt."

      Bùi Tử Ninh vẫn có chút lo lắng: "Nhưng..."

      Ngược lại Tần Lạc an ủi : "Ai nha! sao! Đây là cuộc sống rèn luyện cho mình, cuối cùng mình phải trải qua, con đường về sau vẫn rất dài, mình bị khó khăn nho làm suy sụp cùng gục ngã!"

      Trong lời của tràn đầy năng lượng, Bùi Tử Ninh chỉ có thể : "Được rồi! Có bất kỳ vấn đề gì nhớ gọi điện thoại cho mình đầu tiên, mặc kệ là ban ngày hay buổi tối, có nghe hay ?"

      Trong lòng Tần Lạc ấm áp: "Ừ, biết!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 239: Cố tìm đường sống trong chỗ chết

      Sau khi nghe Tần Lạc muốn Hongkong công tác, Mary khuyên : "Lạc Lạc, như bây giờ công tác được sao? Nếu tôi cũng cùng với ?"

      Tần Lạc lắc đầu: " cần! Tự tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Hơn nữa, bây giờ tôi là 26 tuổi, phải 20 tuổi."

      xong, cười khẽ chớp mắt về phía Mary.

      Mary cẩn thận hỏi: "Lạc Lạc, có phải nhớ ra cái gì ?"

      Tần Lạc nhún vai: "Coi như tôi cái gì cũng nhớ chẳng lẽ các người cho rằng tôi ở đây liền hoàn toàn ngăn cách với thế giới sao? Phải biết rằng di động bây giờ là công cụ thông tin gì làm được."

      Mary: "..."

      Được rồi! Mục đích của bọn họ bị nhìn thấu.

      Dù sao Tần Lạc cũng là người lớn sống, thể hoàn toàn ngăn cách trao đổi với thế giới bên ngoài, mà khi có trao đổi, cho rằng tất cả đều muốn bị phủ định...

      Đây là chuyện ai có thể ngăn cản được.

      Tần Lạc mỉm cười: "Được rồi! Tôi biết là có ý tốt, nhưng tôi cũng thể sống trong thế giới hư ảo của mình, nếu bây giờ tôi phải sinh viên mà là người làm, đương nhiên phải làm việc bình thường!"

      Mary thở dài: "Nhưng thương thế của ..."

      Tần Lạc mỉm cười: "Máu bầm mặt chỉ cần tĩnh dưỡng từ từ biến mất, gấp cũng vô dụng, mặc dù bây giờ có dấu hiệu tàn phá nhan sắc, nhưng cũng đến mức quá dọa người, tôi tin khách hàng phải cảm thấy tôi chuyên nghiệp là nhân viên tốt."

      Lời tự giễu của làm Mary biết phải cái gì nữa.

      "Vậy ở bên ngoài nhất định phải chú ý, thuốc mỡ phải nhớ bôi mỗi ngày, mặt được thấm nước..."

      Mary lại liên miên dặn đống lớn, mặc dù nghe rất dong dài, nhưng Tần Lạc lại cảm thấy ấy quan tâm mình phát ra từ nội tâm.

      Đối với người quan tâm mình, Tần Lạc đương nhiên kiên nhẫn.

      "Ừ, tôi nhớ rồi!"

      ...

      Sau khi Tần Lạc rời , Mary gọi điện thoại cho Hoắc Kỷ Thành, cho biết Tần Lạc công tác ở Hongkong, Hoắc Kỷ Thành trầm ngâm hai giây: "Để cho ấy ! Có lẽ trong lúc công tác có thể làm cho ấy nhớ ra cái gì cũng được."

      Mary gật đầu: "Ừ, chỉ hy vọng như thế."

      Cúp điện thoại, Hoắc Kỷ Thành đứng dậy đến trước cửa sổ sát đất đốt cho mình điếu thuốc, chỉ chốc lát sau, có tiếng đập cửa.

      lạnh nhạt : "Vào ."

      Trình Sâm đẩy cửa tiến vào: "Boss, hội nghị sắp bắt đầu."

      Hoắc Kỷ Thành ngước mắt nhìn xe như nước ngoài cửa sổ, khóe môi lên nụ cười bí hiểm, thiết lập hồng môn yến muốn đánh ngã sao?

      Hừ!

      đúng là suy nghĩ hão huyền!

      " thôi! hội họp với bọn họ."

      "Boss, chúng ta ... ngồi chờ chết?"

      Trình Sâm hỏi nghi hoặc trong lòng mình ra.

      Hoắc Kỷ Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta cái: "! Chiêu này của tôi chính là... cố tìm đường sống trong chỗ chết, nếu muốn lật đổ tôi, vậy nếm thử mùi vị từ Thiên đường rơi xuống địa ngục."

      Trình Sâm gật đầu: "Thuộc hạ hiểu."

      Từ lúc theo Boss, ta liền biết Boss là kỳ tài thương giới, hành thủ đoạn quyết đoán sắc bén, như lang sói hung mãnh quả quyết, lại khí phách vương giả như sư tử...

      *****

      Cái gọi là "Hồng Môn Yến", chỉ là Hoắc Kỷ Vĩ cố ý chuẩn bị hội nghị buộc tội em Tư, cậu ta ở bệnh viện trốn tránh lâu như vậy rốt cục trở lại, trong khoảng thời gian này cổ phiếu công ty giảm đến rối tinh rối mù, ít nhất cũng tổn thất mấy triệu!

      Lại càng đến mấy cái hạng mục chuẩn bị ký hợp đồng đều ngâm nước nóng rồi...

      Tất cả món nợ này ông ta tính hết ở đầu Hoắc Kỷ Thành, liền chuẩn bị ở trong hội nghị trước mặt cổ đông công ty cùng cán bộ cao cấp có mặt trách cứ phen, sau đó phát động bỏ phiếu, để cho lăn xuống đài!

      Ông ta nghĩ tất cả bước, chỉ chờ thực thi từng cái.

      Giờ phút này, trong văn phòng Hoắc Kỷ Vĩ.

      Hoắc Cẩm Dương có chút lo lắng hỏi: "Ba, nếu chú ba phản bác hoặc là nghĩ ra chiêu số gì khác đối phó chúng ta ?"

      Hoắc Kỷ Vĩ cười lạnh tiếng: "Chuyện cho đến bây giờ nó còn có thể nghĩ ra biện pháp gì? Cổ phiếu công ty giảm là , nhưng ba bảo con điều tra người thần bí khác rốt cuộc điều tra được chưa? Nó chỉ là công ty? Làm sao có thể tự nhiên xuất ? Xu hướng tăng lại còn tốt như vậy?"

      Hoắc Cẩm Dương lắc đầu: "Vẫn tra, hình như là công ty nước ngoài, ra gần năm nay xu hướng tăng nó vẫn rất tốt, chỉ là chúng ta mới phát mà thôi."

      Hoắc Kỷ Vĩ suy nghĩ chốc lát: "Mau chóng tra được ông chủ phía sau màn mua cổ phiếu này, tranh thủ hợp tác với bọn họ! khi ký kết hợp đồng hợp tác, đối với chúng ta rất có lợi!"

      Hoắc Cẩm Dương gật đầu: "Ba, người yên tâm ! Lấy danh tiếng 'Tập đoàn Đế An' chúng ta, đối phương nhất định đồng ý hợp tác."

      Hoắc Kỷ Vĩ cũng hiểu là như thế: "Ừ, vậy gia tăng tốc độ, chúng ta chờ đợi ngày này rất lâu rồi."

      Lòng hăng hái của Hoắc Cẩm Dương cũng bị khơi dậy, mấy tháng gần đây chú ba uể oải phấn chấn ngược lại làm cho bọn họ có rất nhiều cơ hội, bây giờ toàn bộ điều kiện có lợi đều hướng về bọn họ, mà chú ba hoàn toàn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích...

      Nghĩ đến đây, trong lòng ta nhảy nhót!

      Bỗng dưng nghĩ đến Tần Lạc, chờ ta ngồi vị trí kia, ta muốn xem Tần Lạc vẫn quyết lòng theo chú ba !

      Hừ!

      phải phụ nữ đều thích tiền tài cùng địa vị sao?

      ...

      Mười phút sau.

      Hội nghị bắt đầu, phía trước dài dòng đều là làm nền, toàn bộ quá trình Hoắc Kỷ Thành đều chỉ nghe, vẻ mặt lạnh nhạt lạnh lùng, đối với mọi chuyện xảy ra kế tiếp, biểu thản nhiên.

      "Chúng ta công ty từ khi thành lập đến nay, cho đến bây giờ đều là trách nhiệm của ai người đó gánh vác, lần này cổ phiếu công ty rớt kỷ lục, dẫn đến tổn thất rất lớn, Hoắc tổng, biết người đối với chuyện này có ý kiến gì ?"

      "Đương nhiên là dựa theo quy định của công ty để xử lý."

      "Tháng trước hạng mục hợp tác với tập đoàn Doug gặp phải nguy cơ hủy bỏ, dự tính tổn thất ít nhất ba trăm ngàn."

      "Cùng tập đoàn G&M, xí nghiệp Nhạc Thiên, tập đoàn Phỉ Lợi Tư hợp tác từng cái mắc cạn, đây đối với công ty mà là tổn thất rất lớn, hơn nửa năm nay dường như có bất kỳ công trạng gì, tổn thất rối tinh rối mù..."

      ...

      Trong lúc này, từng người phát biểu ý kiến của mình, mang tất cả tròn và khuyết hơn nửa năm qua của công ty đều chải chuốt lần, tất cả hạng mục có lợi nhuận đều qua tay ba con Hoắc Kỷ Vĩ, mà hạng mục tổn thất đều là Hoắc Kỷ Thành phụ trách.

      Như vậy, thắng bại .

      Con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành trong veo mà lạnh lùng, vẻ mặt buồn vui, làm cho người ta nhìn ra rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

      Mắt thấy tình thế tốt, Hoắc Kỷ Vĩ ho tiếng: "Quả hơn nửa năm nay công ty tổn thất rất nhiều hạng mục, quan trọng nhất trước mắt chính là mở rộng hạng mục mới, tranh thủ bù vào những tổn thất tài chính này lại..."

      Ông ta có nạc có mỡ, đơn giản chỉ là trấn an nhóm nhân viên cao cấp công ty, lấy được ủng hộ của bọn họ.

      biết ai câu: "Đại thiếu rất đúng, bây giờ chúng ta nên tuyển ra người quản lý công ty thích hợp hơn, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn phải..."

      "Tôi tán thành! Nửa năm qua quá bực tức rồi!"

      "Đúng! chỗ nào đều bị người ta đùa cợt: 'Tập đoàn Đế an' các người cũng có hôm nay? Nhìn người quản lý chỉ biết bận rộn đương phong hoa tuyết nguyệt?"

      ...

      Khóe môi Hoắc Kỷ Thành luôn giữ độ cong cười như cười, đối với số nhân viên cao cấp của công ty chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hoàn toàn coi như nghe thấy.

      Trải qua chuyện này cũng tốt, dọn sạch toàn bộ những người trong lòng có quỷ này , sớm muốn làm như vậy, còn phải cảm ơn cả tạo ra cho cơ hội.

      nhanh chậm bưng đến chén trà trước mặt nhất ngụm, con ngươi đen nhàn nhạt quét từng người ngồi lần.

      Đầu ít người ủng hộ Hoắc Kỷ Vĩ đều hướng ánh mắt thắng lợi về phía , dường như muốn : chuẩn bị lăn xuống đài !

      Hoắc Kỷ Thành cũng giận, ẽ nhớ kỹ những gương mặt này!

      Hoắc Kỷ Vĩ che dấu vẻ đắc ý ở mặt, giả vờ : "Em Tư, em xem tình hình giờ, có phải nên bỏ phiếu tuyển chọn lần nữa ."

      Ông ta phải hỏi, mà là câu trần thuật.

      Hoắc Kỷ Nghiệp nhịn được: " cả, em thấy là lòng dạ Tư Mã Chiêu!"

      Hoắc Kỷ Vĩ vui quát: "Em Hai, em lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nửa câu giả dối? Hơn nửa năm nay công ty biểu còn chưa đủ sao?"

      Hoắc Kỷ Nghiệp bị lời của ông ta làm cho nghẹn họng, ông chỉ mong sao em Tư có thể mở miệng phản bác, sau đó ở trước mặt mọi người gây gổ với cả.

      Chỉ có như vậy, ông mới có chút phần thắng.

      Đáng tiếc, em Tư đối với chuyện này cũng có bất kỳ dị nghị gì...

      Ông cực kì khó hiểu, thậm chí còn rất muốn cổ động em ấy ầm ĩ với cả, nhưng vẫn phải nhịn xuống.

      khi ông làm như vậy, liền vĩnh viễn có đường sống để trở mình rồi.

      "Tôi đồng ý bỏ phiếu tuyển chọn."

      "Tôi cũng đồng ý!"

      "Tôi cũng vậy!"

      ...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 240: Gặp lại người quen

      "Mặc dù trước mắt công việc công ty có chỗ trượt, nhưng cống hiến của Hoắc tổng cho công ty qua ràng, ngành khách sạn với dầu mỏ, nguồn năng lượng với bất động sản đều bắt đầu ở trong tay Hoắc tổng, hơn nữa còn mang đến lợi ích và tiền đồ cho công ty rất nhiều, chúng ta thể chỉ chút tổn thất trước mắt liền toàn bộ phủ quyết tất cả chỗ tốt Hoắc tổng mang đến cho công ty..."

      "Phó tổng Trình có đạo lý, dựa vào công việc hơn nửa năm thể trực tiếp phán định tử hình người."

      "Mặc kệ như thế nào, tôi tin tưởng Hoắc tổng sau khi trở về công ty tình hình nhất định có thay đổi..."

      Đối với những giọng phản đối này, Hoắc Kỷ Vĩ ho tiếng, giả vờ : "Nếu ý kiến thống nhất, vậy tuân theo nguyên lý thiểu số phục tùng đa số."

      Hoắc Kỷ Nghiệp cười lạnh: " cả, em thấy là gấp rút muốn ngồi lên vị trí kia !"

      Tâm tư bị vạch trần Hoắc Kỷ Vĩ thẹn quá thành giận quát: "Em Hai, em hưu vượn gì đó? Đây là hội nghị cấp cáo của công ty, chỉ mấy lời quan trọng là có ý gì? Chẳng lẽ tất cả quyết sách trọng đại của công ty đều chỉ mình làm? Vậy cũng phải hỏi chút nhóm người cổ đông ngồi có đồng ý hay mới được."

      Ông ta rất đường hoàng, lại càng đùn đẩy được.

      Hoắc Kỷ Nghiệp liếc nhìn Hoắc Kỷ Thành, thấy thần sắc đạm mạc, có ý giúp mình, khỏi buồn bực: Rốt cuộc em Tư là có ý gì? Chẳng lẽ nó để ý đến vị trí này?

      Bỏ phiếu bắt đầu, kết quả là hề nghi ngờ.

      Từ đầu đến cuối vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đều rất lạnh nhạt, mặc dù nghe thấy kết quả bỏ phiếu của Hội Đồng Quản Trị là mình tạm dừng làm chấp hành đổng cũng có biểu kinh ngạc.

      Dường như, sớm dự liệu.

      Vui vẻ nhất chính là hai ba con Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Cẩm Dương, còn thiếu đắc ý cười ra tiếng...

      Sau khi hội nghị kết thúc, ít người ngầm nắm cổ tay Hoắc Kỷ Thành, cảm thấy thua như vậy quá đáng giá, ràng nên căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng tại sao...

      Hoắc Kỷ Nghiệp nhịn được, đường theo đến văn phòng của Hoắc Kỷ Thành: "Em Tư, sao em còn bình thản như vậy? thấy cái đuôi của cả vểnh lên trời rồi! Vị trí chấp hành đổng này khi bị ba con bọn họ ngồi yên, chỉ sợ hai chúng ta còn có ngày lành..."

      Ông ta thao thao bất tuyệt tràng, Hoắc Kỷ Thành giống như nghe thấy.

      " hai, em còn có thể làm sao? Đây chính là Hội Đồng Quản Trị bỏ phiếu tuyển chọn, coi như em cam lòng nữa chỉ có thể chấp nhận, trước mắt cũng chỉ có thể tìm thời cơ thích hợp hòa nhau ván."

      "Em Tư, em có thể nghĩ như vậy là được rồi, dù sao công ty cũng là do em quản lý mới phát triển lớn mạnh như vậy, cứ như vậy chắp tay nhường người ta ngay cả cũng nhìn được."

      " hai rất đúng, dù sao phải tranh thủ chút."

      ...

      Từ văn phòng Hoắc Kỷ Thành ra ngoài, Hoắc Kỷ Nghiệp vẫn cảm thấy dường như đúng, đây là em Tư chuẩn bị thời cơ tấn công?

      Nhưng , nhóm người cổ đông nhao nhao đứng thành hàng ở bên lão Đại, cũng làm cho người ta biết làm thế nào, chỉ trách em ấy núp quá sâu.

      Thôi! Lão Đại đấu với lão Tứ ông vẫn nên tham dự, quan trọng nhất bây giờ ông phải nghĩ cách thúc đẩy hôn Cố Nam Châu Ngũ thiếu nhà họ Cố với con Thái Vi.

      khi con gả đến nhà họ Cố, khí thế mình chuyện ở trước mặt ba cũng hơn lên rất nhiều!

      ...

      Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Cẩm Dương ở trong phòng làm việc uống sâm banh chúc mừng lẫn nhau.

      "Ba, trận hôm nay chúng ta thắng được quá đẹp! Ba thấy ánh mắt bực bội của chú ba kia, đặc biệt sảng khoái rồi!"

      "Chính xác! Hôm nay ả thể xác và tinh thần đều khoan khoái! Đoán chừng lúc này Lão Tứ cũng ngờ đến."

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Vĩ đắc ý, còn kém lấy loa lớn tuyên bố với toàn bộ thế giới.

      Đột nhiên Hoắc Cẩm Dương : "Ba, ba xem có thể chú ba còn làm gì mờ ám ở sau lưng ?"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Vĩ sa sầm: "Trong khoảng thời gian này phải dán mắt nhìn chú ấy chút, thể lại có bất kỳ sai lầm gì, chúng ta rất vất vả mới có được cơ hội ngồi lên."

      Hoắc Cẩm Dương gật đầu: "Vâng, con hiểu."

      ...

      Sau khi Hoắc Kỷ Nghiệp rời khỏi, Trình Sâm vào: "BOSS, bên Đại thiếu hỏi thăm tin tức công ty thần bí kia, chúng ta..."

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua ý cười bí hiểm: "Để cho bọn họ thăm dò!"

      Trình Sâm do dự vài giây: "Nhưng..."

      Hoắc Kỷ Thành hề gì : " sao, nếu cho ngon ngọt, vậy cho hết lần."

      Trình Sâm dừng chút: "Vẫn là BOSS suy nghĩ chu đáo."

      Ý cười ở đáy mắt Hoắc Kỷ Thành rất sâu: "Chờ xem! đến ba ngày, bọn họ phải đến cầu xin tôi. Nhưng tôi quyết định cho bọn họ tuần, đúng lúc tôi có thể nghỉ ngơi chút."

      trán Trình Sâm lướt qua ba đường vạch đen, đại thiếu chọn đấu với BOSS, biết tự lượng sức mình! Trình độ phúc hắc của BOSS cũng thể so với người bình thường được...

      "Thuộc hạ hiểu."

      "Ừ, cậu bận !"

      "Vâng."

      *****

      Sân bay Hongkong.

      Sau khi máy bay Tần Lạc hạ xuống, nhìn đồng hồ đeo tay chút, cách thời gian Tiểu Kim đến sân bay còn gần nửa giờ, ngồi ở kia lật lại nhìn hòm thư lần, bên trong còn lưu ít các cuộc chuyện của với Tiểu Kim.

      Từ trong nội dung chuyện khó nhìn ra Tiểu Kim là có tính cách rất hoạt bát rộng rãi, hơn tuổi, cho nên gọi là chị Tần.

      , hoàn toàn nhớ được dáng dấp của Tiểu Kim, cũng chỉ có thể chờ ấy nhận ra mình trước.

      đẩy rương hành lí tìm chỗ ngồi xuống, muốn cố gắng nhớ lại chút gì, nhưng đầu hoàn toàn trống rỗng, chuyện từ năm thứ hai đại học về sau hoàn toàn nhớ ra...

      "Tần Lạc?"

      Bỗng dưng, chợt nghe có người ở gọi mình, còn là giọng nam.

      nghi hoặc quay đầu, khi nhìn thấy mặt đối phương, cố gắng nhớ lại vài giây: "Cố... Nam Châu?"

      Cố Nam Châu đối rất bất ngờ nhìn thấy ở đây, đúng lúc đến Hongkong công tác vài ngày, ngờ mới vừa xuống máy bay thấy vẻ mặt mê mang của Tần Lạc.

      Kỳ lạ, vẻ mặt nhìn mình... Hoàn toàn giống như là nhìn thấy bạn học cũ lâu gặp, thiếu chút nữa quên tên ...

      " mình ?"

      "Ách... đợi đồng nghiệp."

      " công tác?"

      "Ừ, còn ? lâu gặp, bây giờ cậu ở đại... a?"

      Tần Lạc thiếu chút nữa hỏi câu "Cậu học ở đại học nào" ra, may mắn đúng lúc chặn đứng câu chuyện, chỉ là, tại sao vẻ mặt bạn học Cố nhìn kỳ lạ như vậy?

      sai cái gì sao?

      Con ngươi đen thâm thúy của Cố Nam Châu nhìn cái: "Tôi có thay đổi công việc."

      Tần Lạc nhất thời tính tóm lấy tóc che dấu: "Aha... Vậy à! Có thể là tôi lầm, cậu cũng công tác sao?"

      Trong lòng còn suy nghĩ: Trời ạ nhiều! Chẳng lẽ với Cố Nam Châu từng gặp còn có giao tiếp sao? Tình huống này đúng là muốn chết!

      Cố Nam Châu phát đúng: "Ừ, đúng lúc tôi đến Hongkong công tác vài ngày, có vụ kiện rất khó giải quyết."

      cố ý tiết lộ công việc của mình cho .

      Tần Lạc nhất thời hiểu : "Xem ra bây giờ bạn Cố trở thành luật sư nổi tiếng...!"

      nghĩ thầm: như vậy chắc sai! Mặc dù trước hai người từng gặp, cũng quá sâu, dù sao bọn họ cũng cùng trong vòng tròn.

      Cố Nam Châu càng xác định suy đoán của mình, rốt cuộc Tần Lạc làm sao vậy? Sao ấy giống như quên rất nhiều chuyện...

      "Như nhau, chẳng phải có chút danh tiếng ở trong vòng phiên dịch sao? Lúc trước chúng ta hợp tác rất thuận lợi, hi vọng về sau còn có thể thường xuyên hợp tác."

      "Ách... Được!"

      Tần Lạc lúng ta lúng túng gật đầu, trong lòng lại giống như lo lắng: thể nào! Mình lại còn từng hợp tác với Cố Nam Châu?

      Lần này có phải bị lộ rồi phải ?

      Cố Nam Châu thấy dáng vẻ của trong lòng có tính toán: "Số điện thoại của thay đổi chứ?"

      Tần Lạc lắc đầu: "."

      Khóe môi Cố Nam Châu hơi vểnh: "Vậy tôi trước, liên lạc sau."

      Tần Lạc gật đầu: "Được!"

      Sau khi thấy Cố Nam Châu xa, mặt Tần Lạc lập tức kéo xuống, xong đời! Nếu còn chưa nhớ ra từ nay về sau có phải gặp mỗi người quen cũng phải xuyên chuỗi ...

      "Chị Tần!"

      Lại giọng nữ, nhưng lần này Tần Lạc cần đoán cũng biết đó là Tiểu Kim đồng nghiệp của , lập tức cười hề hề xoay người chào hỏi với ấy: "Đến rồi!"

      Tiểu Kim nhìn thấy rất vui vẻ: "Chị Tần, chàng đẹp trai vừa rồi kia là ai vậy? Dáng vẻ rất đẹp trai nha!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :