1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 231: Xảy ra tại nạn xe

      Khi Tần Lạc tỉnh lại gần 11 giờ, nhìn thời gian điện thoại di động thượng, còn tưởng rằng mình nhìn lầm...

      Trời ơi!

      Lại có thể ngủ thẳng đến bây giờ!

      vội vàng từ giường bật lên, lại bởi vì dùng lực quá mạnh mà tác động giữa hai đùi. . .

      Cảm giác đau đớn làm cho đầu óc trong nháy mắt xuất trí nhớ tối hôm qua, hai gò má kìm được đỏ ửng...

      Trong lòng khỏi thầm: Đều do tên đàn ông thối Hoắc Kỷ Thành kia! là quá đáng ghét rồi!

      Trời biết ở bên ngoài với Tiểu Tinh thế nào, nghĩ lại mà cảm thấy buồn bực...

      Rửa mặt mặc quần áo chỉnh tề xong từ trong phòng ra ngoài, lại chỉ nhìn thấy mình Tiểu Tinh ngồi ở ghế sofa chơi trò chơi, khỏi hỏi: "Tiểu Tinh, ba con đâu?"

      Hoắc Gia Tinh nhìn về phía thư phòng: "Ba làm việc."

      Tần Lạc "A..." tiếng, ngầm hiểu, mặc dù rất ít hỏi đến chuyện công việc của , nhưng có đôi khi trong lúc vô tình nhìn thấy tin tức tài chính và kinh tế, cũng nhìn thấy cố phiếu "Tập đoàn Đế an" gần đây rớt mạnh cùng với đưa tin suy đoán khả năng Hoắc Kỷ Thành khó giữ vị trí được...

      Đối với những thứ này, biết điều lựa chọn hỏi, dù sao cũng hiểu những chuyện thương trường này, hỏi cũng vô dụng, chỉ cần tin tưởng tăng thêm phiền toái khác cho anhi là được.

      Chỉ là, trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút lo lắng...

      "Hai ba con ăn bữa sáng chưa?"

      "Ăn rồi! Mẹ nghỉ ngơi tốt lên chưa?"

      "Ừ, mẹ ngủ rất ngon, lại còn nằm mơ giấc mộng đẹp."

      "Mơ thấy gì vậy?"

      "Mơ thấy nhà ba người chúng ta cùng sống rất hạnh phúc."

      Tần Lạc cười tít mắt ngồi ở bên cạnh con trai, đối với , đây là giấc mơ đẹp nhất, dù sao sau khi trở về còn có rất vấn đề: Bà nội Tiểu Tinh thích mình.

      Làm thế nào để cho tương lai mẹ chồng thích mình, đúng là vấn đề rất thâm sâu!

      ****

      Lại trở về biệt thự bờ biển sáu năm trước, trong lòng Tần Lạc phức tạp, nên lời cảm giác gì...

      Đứng ở cửa, trong đầu giống như lên rất nhiều hình ảnh, lại coi như cái gì cũng có, cho cùng có câu: Gần quê lòng kinh hãi.

      Giờ phút này, hoàn toàn cảm nhận được hàm nghĩa những lời này.

      Hoắc Kỷ Thành nhìn ra do dự của , dịu dàng hỏi : "Lại nhớ đến cái gì sao?"

      Tần Lạc thở dài: " có, chỉ là có chỗ xúc động mà thôi."

      Hoắc Kỷ Thành cầm tay : "Có bất kỳ thoải mái gì phải cho ."

      Tần Lạc gật đầu: "Ừ."

      Dừng chút: "Em muốn mình dạo ở chỗ này chút."

      Hoắc Kỷ Thành biết muốn nhìn chung quanh, dù sao nơi này từng sống năm, dưới tình huống này, có mình cùng ngược lại tốt.

      "Ừ."

      Sau khi Tần Lạc rời , Hoắc Gia Tinh khó hiểu hỏi: "Ba, mẹ đâu vậy? Đây là nơi nào?"

      Hoắc Kỷ Thành suy nghĩ trong chốc lát: "... Chỗ này là nơi ba với mẹ có con."

      Hoắc Gia Tinh kinh ngạc trợn tròn mắt: " sao? Ý của ba là trước kia ba với mẹ quen nhau từ rất sớm hả?"

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ừ, trước khi ba với mẹ sinh ra con quen nhau, khi đó ba với mẹ con có chút hiểu lầm, đối xử với mẹ con tốt, sau khi con sinh ra lại khiến cho chú Ước Hàn xóa trí nhớ cuộc sống năm này của mẹ con, cho nên mẹ con căn bản biết có con tồn tại."

      Hoắc Gia Tinh dám tin mở to hai mắt: "Ba, ba ? Ba chị chính là mẹ ruột của con?"

      Hoắc Kỷ Thành xoa tóc con trai: "Đúng, nếu con làm sao có thể chỉ thích thân thiết với ấy, bởi vì ấy là mẹ ruột của con."

      Dứt lời, liếc nhìn biệt thự xa cách lâu: "Tiểu Tinh con chính là ở trong này sinh ra."

      Hoắc Gia Tinh cái hiểu cái nhìn theo ánh mắt ba, chợt : "Ba là quá đáng! Trách được khoảng thời gian trước mẹ chịu tha thứ cho ba! ra đều là ba sai! Ba còn cho mẹ biết tồn tại của con, làm hại con đau lòng như vậy, cho rằng Tiểu Tinh là đứa bé có mẹ..."

      Giọng Hoắc Gia Tinh có chút uất ức nên lời, bỗng nhiên biết bé khó tránh khỏi có ít cảm xúc.

      Hoắc Kỷ Thành rất thành khẩn nhận sai: "Ba cũng biết mình làm sai, cho nên về sau đối xử tốt với con cùng mẹ gấp bội, tuyệt đối để cho bất kỳ kẻ nào ức hiếp hai người nữa."

      Hoắc Gia Tinh hừ hừ: "Nếu như mẹ chịu tha thứ cho ba, Tiểu Tinh cũng tha thứ cho ba!"

      Hoắc Kỷ Thành nhéo nhéo khuôn mặt nhắn phúng phính của con trai: "Nhóc con, con cố ý?"

      Miệng Hoắc Gia Tinh vểnh lên cao: "Hừ! Con đây để ý đên ba nữa! Con muốn tìm mẹ, con muốn cho mẹ con là ba hư!"

      xong, Hoắc Gia Tinh liền nhấc chân chạy về phía Tần Lạc vừa rồi rời .

      Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể bất đắc dĩ theo ở phía sau.

      ...

      Sau khi Tần Lạc mình đoạn chẳng có mục đích, cảnh tượng cùng trang trí bên trong dường như giống hệt với trong mơ.

      ngờ cảnh trong mơ lại là trí nhớ mình từng quên ...

      Chỉ tiếc, những cái này cũng phải tất cả, trong khoảng thời gian này tuy có số ký ức, nhưng cũng hoàn chỉnh.

      Thời gian gần năm!

      mình ở nơi này, làm bạn với chỉ có người hầu trong biệt thự, Hoắc Kỷ Thành chỉ là lúc mới bắt đầu mới đến đây...

      Hơn nữa, đều là buổi tối...

      Vào phòng khách, liền có người hầu cung kính gật đầu về phía , liếc mắt cái, đều là gương mặt xa lạ, chẳng lẽ những người hầu này đều thay đổi?

      nhìn thoáng qua bày biện bên trong, thay đổi lớn.

      "Tần tiểu thư?"

      Bỗng dưng, nghe thấy có người gọi mình, khỏi quay đầu nhìn qua.

      Đối phương là phụ nữ trung niên, nhìn thà phúc hậu, có chút quen mặt, cũng có chút xa lạ...

      "Bà quen tôi?"

      "Đúng vậy! Năm đó chính là tôi hầu hạ sinh tiểu..."

      được nửa, bỗng nhiên bà ý thức được cái gì cuống quít ngậm miệng lại, mặt lộ vẻ sợ hãi, nghĩ đến là có người nhắc với bà thể lung tung.

      Tần Lạc trấn an : " sao, những thứ này tôi đều biết ."

      Đối phương kinh ngạc mở to hai mắt, có chút hiểu được.

      Tần Lạc mỉm cười: "Ta lên lầu nhìn chút."

      Xem ra, sáu năm trước người hầu từng hầu hạ mình ở đây cơ bản nghỉ việc, chẳng còn mấy.

      Lầu hai có vài gian phòng ngủ, Tần Lạc bất giác đến cửa phòng ngủ gần ban công lớn, đưa tay khẽ xoa khung cửa...

      Muốn đẩy ra, lại có chút khiếp sợ.

      Ngay cả ngón tay đều có chút run lên.

      nhớ , phần lớn thời gian mình đều ở bên trong này, trước chưa mang thai, dường như cứ vài ngày, buổi tối Hoắc Kỷ Thành đều tới.

      thích bật đèn, nhưng mình lại sợ bóng tối.

      Tức khắc, trong đầu dường như nhảy ra giọng nữ yếu ớt: "Đừng tắt đèn, tôi sợ."

      Nhưng người đàn ông vẫn tắt đèn, chỉ phủ lên thân thể cho cảm giác an toàn.

      Chợt, trong đầu lại bắn ra rất nhiều đoạn ngắn, giống như hồng thủy mãnh liệt chảy đến, làm cho Tần Lạc có chút bất ngờ kịp phòng ngự.

      đau đầu đỡ lấy khung cửa chậm rãi ngồi xổm xuống.

      được!

      thể nghĩ nữa!

      Đầu sắp nổ tung rồi.

      "Mẹ, mẹ sao vậy?"

      Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng trẻ con êm ái của Hoắc Gia Tinh, ngay sau đó đó là Hoắc Kỷ Thành lo lắng gọi: "Lạc Lạc!"

      Tần Lạc ngồi ở đó hoàn toàn đứng nổi, đầu óc "Ong ong" như muốn nổ tung.

      Hoắc Kỷ Thành nhanh chóng đến trước mặt , nhìn thấy dáng vẻ của chút do dự bồng lên: "Lạc Lạc, đừng sợ! đưa em bệnh viện."

      Tần Lạc suy yếu mở miệng: "Em sao."

      Lông mày Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt, biết Tần Lạc là muốn để cho mình lo lắng, nhưng thấy như vậy trong lòng khó chịu hơn so với cái gì.

      Hoắc Gia Tinh đứng ở bên cạnh kéo kéo góc áo ba: "Ba, mẹ bị bệnh sao?"

      Trong lúc này Hoắc Kỷ Thành cũng biết giải thích thế nào với con trai: "Yên tâm, mẹ nhất định có việc gì."

      Hoắc Gia Tinh bĩu môi, mặc dù tuổi bé còn , nhưng cũng biết ba giờ phút này là an ủi mình, nhưng bé rất tin tưởng ba, ba lừa mình!

      đường đến bệnh viện, Hoắc Kỷ Thành lái xe rất nhanh, cũng đề phòng chiếc xe máy chạy rất nhanh từ trong ngõ bên cạnh ra, vội vàng đánh tay lái muốn tránh , kết quả bên trái lại có chiếc xe tải lớn chạy đến.

      "Oành" tiếng vang lớn
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 232: Tình huống bất ngờ

      Trong nháy mắt hai xe chạm vào nhau, Tần Lạc gắt gao bảo vệ Tiểu Tinh bên cạnh, thế cho nên đầu đụng vào ghế dựa.

      Vì lực đụng mạnh vào làm cho có cảm giác đầu mình bị chấn động run lên, cả người đều lờ mờ, chỉ có suy nghĩ: Tiểu Tinh ngàn vạn lần thể có chuyện gì!

      "Lạc Lạc, em thế nào?"

      "..."

      Tần Lạc trong mơ hồ giống như nghe thấy giọng của Hoắc Kỷ Thành, nhưng đầu rất đau, mặc dù là ngồi nhúc nhích, cũng cảm thấy toàn bộ thế giới đều quay cuồng.

      rất muốn mở miệng, nhưng hoàn toàn tìm thấy giọng của mình, chỉ là theo bản năng bảo vệ Tiểu Tinh trong lòng hết sức, Tiểu Tinh thể xảy ra chuyện, Tiểu Tinh nhất định thể có chuyện.

      Bỗng dưng, cảm thấy mặt giống như có chất lỏng chảy qua, mùi gay mũi làm cho biết được đó là máu tươi.

      Nhưng vẫn dùng hai tay gắt gao bảo vệ Tiểu Tinh ở trong lòng.

      Đây có lẽ là phản ứng bản năng của người làm mẹ.

      Vết thương trán của Hoắc Kỷ Thành còn chảy máu, vội vàng cầm điện thoại gọi trung tâm cấp cứu, may mắn người lái xe tải phanh đúng lúc, nếu hậu quả khó thể tưởng tượng.

      Vết thương trán chỉ trầy da , nếu bị đâm nghiêm trọng, chỉ sợ tính mạng hôm nay nguy cấp.

      Quay đầu liếc nhìn Tần Lạc cùng Tiểu Tinh ngồi ở phía sau, trong lòng gấp đến thở được, từng đồng ý phải bảo vệ Lạc Lạc, kết quả lại xảy ra chuyện tốt như vậy.

      Khi xe cứu thương chạy đến, đầu Tần Lạc vẫn choáng váng, bên ngoài ầm ĩ làm cho chỉ muốn an tĩnh ngủ giấc, quá mệt mỏi.

      "Lạc Lạc, Lạc Lạc! Em tỉnh lại ."

      "Mẹ, mẹ thế nào? Mẹ cần Tiểu Tinh nữa sao?"

      "Lạc Lạc! Em nhất định phải chịu đựng! Em nhất định có chuyện gì!"

      "Mẹ, Tiểu Tinh cần mẹ bị ốm, Tiểu Tinh muốn mẹ chơi điện tử với con hu hu"

      Tần Lạc chỉ cảm thấy bên tai mình luân phiên truyền đến giọng của Hoắc Kỷ Thành với Tiểu Tinh, rất ràng, nhưng lại cảm thấy rất xa xôi.

      rất cố gắng muốn mở to mắt, nhưng cả người mệt mỏi.

      20 phút sau.

      Tần Lạc bị đưa vào phòng cấp cứu, tới 10 phút, liền có bác sỹ ra ngoài, Hoắc Kỷ Thành vội vàng xông lên hỏi: "Vợ tôi thế nào rồi?"

      Y tá trưởng đúng trọng tâm: "Thương thế vợ nặng, chỉ bị thương ngoài da, nhưng thấy đầu chịu va đập, cần phải làm bước kiểm tra não bộ. "

      Hoắc Kỷ Thành vội vàng : "Làm kiểm tra toàn thân ! Có bất kỳ vấn đề gì lập tức cho tôi biết."

      Người nhà như vậy, bác sỹ tự nhiên cự tuyệt: "Được, tôi lập tức sắp xếp y tá đẩy quý phu nhân làm kiểm tra."

      Hoắc Kỷ Thành lại cầu cùng , y tá trưởng liếc nhìn trán với tay : "Hoắc tiên sinh vẫn nên xử lý miệng vết thương trước, bị nhiễm trùng tốt."

      Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Tôi sao."

      Hoắc Gia Tinh đứng bên cạnh lại : "Ba, ba nghe lời chú bác sỹ ! Bây giờ mẹ còn chưa tỉnh lại, Tiểu Tinh hy vọng ba cũng ngã bệnh."

      Giọng trẻ con yếu ớt tồn tại lo lắng cùng sợ hãi rệt.

      Dù sao bé vẫn chỉ là đứa trẻ chưa đến sáu tuổi, tận mắt thấy mẹ che chở mình cùng với mặt đầy máu khó tránh khỏi sinh ra sợ hãi, việc này nếu xử lý tốt nhất định lưu lại bóng mờ trong lòng bé từ khi còn .

      Hoắc Kỷ Thành nhìn con trai, lập tức biết được chuyện này ảnh hưởng đến bé.

      Lập tức ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng mắt con trai: "Tiểu Tinh, mẹ nhất định có việc gì, thân thể ba khỏe như vậy, cũng có chuyện, ba với mẹ vĩnh viễn bỏ lại Tiểu Tinh mình."

      Hoắc Gia Tinh hiểu gật đầu: "Vâng, sau khi mẹ tỉnh lại con muốn cho mẹ điều đầu tiên là con rất vui vì mẹ là mẹ ruột của con!"

      Hoắc Kỷ Thành cưng chiều sờ đầu con trai: "Sau khi mẹ con nghe được nhất định rất vui!"

      khuôn mặt nhắn buồn rầu của Hoắc Gia Tinh lúc này mới khẽ cười: "Vâng!"

      đêm này đối với Hoắc Kỷ Thành mà , dường như đặc biệt dài, dù sao Tiểu Tinh còn , bao lâu liền rúc ở trong lòng ba ngủ thiếp .

      Mà Hoắc Kỷ Thành băng bó xong cứ như vậy dựa vào ở ghế sofa nắm tay Tần Lạc đêm, vẫn ở trạng thái hôn mê, làm xong kiểm tra não bộ còn chưa ra kết quả cuối cùng.

      Trước mắt, cũng chỉ có thể chờ tỉnh dậy rồi tiếp.

      *****

      Sáng sớm hôm sau.

      Ánh nắng mặt trời ấm áp lười biếng xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong phòng, tất cả đều đẹp như thế.

      Tần Lạc ngủ giường từ từ mở mắt, nhìn xung quanh bên trong vòng, oa? Mình ở đâu?

      Khi nhìn thấy hai người đàn ông lớn ngủ ghế sofa đó, hoảng sợ.

      sai!

      Là rất hoảng sợ.

      sợ hãi rụt rụt về sau, má ơi! Đây là đâu? Còn có hai người đàn ông lớn làm sao có thể ngủ sofa?

      Chẳng lẽ bọn họ là ba con?

      Chỉ là, tại sao ở trong phòng của mình?

      cuống quít xốc chăn lên xuống giường, theo bản năng muốn chạy khỏi nơi này, sau đó liền phát người mình mặc quần áo bệnh nhân.

      Trời ơi! là làm sao vậy?

      phải ở trường sao?

      Làm sao có thể chạy đến bệnh viện đây?

      Còn có, ràng người có bị thương!

      nhất thời nghĩ đến khả năng, là bị người ta lừa sao?

      Ách nhất định là như vậy!

      Bỗng dưng, lại cảm thấy đúng, nếu là bị người ta lừa, lúc này người ngồi ở ghế sofa hẳn là mình, nằm ở giường bệnh trong hai cha con này chứ?

      Cho nên, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      ra sức nghĩ lúc, ấn tượng về hai ba con này cái gì cũng có, khỏi lắc lắc đầu.

      Thôi! 36 kế, chạy là thượng sách!

      mới vừa xốc chăn lên xuống giường đến cánh cửa còn hai mét, nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nam xa lạ: "Lạc Lạc, em tỉnh rồi?"

      Nghe giọng này, giống như thấy mình tỉnh rất vui mừng.

      có xoay người, tiếp tục hai bước.

      "Lạc Lạc, em sao vậy? thoải mái muốn gọi bác sỹ đánh thức là được rồi."

      xong, Hoắc Kỷ Thành liền đến bên cạng Tần Lạc, vẻ mặt thân thiết nhìn , ánh mắt kia, gắn đầy thâm tình.

      Tần Lạc vô cùng khiếp sợ nhìn : "Chú là ai? Còn có, chú đừng gọi tôi là Lạc Lạc! Tôi căn bản biết chú!"

      Lần này, đến phiên Hoắc Kỷ Thành kinh sợ rồi.

      Vẻ mặt tin, khóe môi cong lên nụ cười khổ: "Lạc Lạc, cái này buồn cười chút nào, em lên giường nằm nghỉ ngơi, giúp em gọi bác sĩ điều trị."

      Ánh mắt Tần Lạc nhìn về phía giống như là nhìn người xa lạ: "Chú, tôi biết chú! Tôi cũng biết giữa chúng ta có hiểu lầm gì, nhưng xin chú cần tỏ ra rất quen tôi được chứ? Tôi rất thích như vậy!"

      mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen, chú? Lạc Lạc lại gọi là chú?

      "Em gọi là gì?"

      Vẻ mặt Tần Lạc biểu lộ "Lỗ tai chú có vấn đề": "Chú ạ!"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lại đen vài phần: "Chú?"

      Tần Lạc gật đầu: "Đúng vậy! Vừa thấy dáng vẻ râu ria của chú biết hơn ba mươi, tôi năm nay cả tuổi mụ mới 20! phải chú là cái gì?"

      chu môi lên án , rất có lí có cứ.

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành giờ phút này có bao nhiêu kinh ngạc có bấy nhiêu kinh ngạc: "Em năm nay mới 20 tuổi?"

      nhớ Lạc Lạc năm nay 26 à!

      Tần Lạc trợn trừng mắt: "Sinh nhật tôi còn chưa đến, đúng ra vẫn còn chưa đến 20 tuổi!"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành biểu đặc sắc, đây là có chuyện gì?

      Chẳng lẽ trí nhớ Lạc Lạc xuất vấn đề?

      Ngay lúc hai người mắt to trừng mắt giằng co, Hoắc Gia Tinh ngủ ở ghế sofa cũng thức dậy, bé xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình.

      "Ba, mẹ, hai người làm gì vậy?"

      Hoắc Kỷ Thành nhìn con trai, thời khắc kiểm nghiệm giả đến.

      Sau khi Tần Lạc nghe thấy bé trai gọi, nhìn xung quanh phòng vòng, xác định có người thứ tư mới giật mình hoảng sợ hỏi: "Bé gọi người nào là mẹ?"

      Hoắc Kỷ Thành nhìn về phía : "Đương nhiên là em."

      Tần Lạc sợ tới mức hai chân lảo đảo: "Cái gì? Tôi làm sao có thể nhảy ra đứa con trai lớn như vậy? Tôi có phải hai ba con các người lừa sai đối tượng rồi hả? Tôi chỉ là sinh viên nghèo quyền thế, hơn nữa trước kia cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp các người, lên kết thân với tôi, còn gọi tôi là 'Mẹ', tôi ăn tiêu!"

      Hoắc Gia Tinh nghe vậy sửng sốt: "Mẹ, mẹ cái gì!"

      Tần Lạc nhất thời nổi giận, hai tay chống nạnh: "Nhóc con! Chị cảnh cáo em! được gọi chị là mẹ nữa! Chị phải mẹ em!"

      Hoắc Gia Tinh có chút sợ vì dáng vẻ khác thường của mẹ: "Mẹ, mẹ tức giận cho nên cố ý quan tâm đến Tiểu Tinh sao?"

      Tần Lạc thiếu chút nữa phát điên, má ơi! Rốt cuộc đ ứa trẻ này là ai? thế nào cũng hiểu?!

      ôm đầu: "Tôi muốn điên rồi!"

      Hoắc Kỷ Thành thấy dáng vẻ của sợ xảy ra chuyện gì, liền vội vàng tiến lên bước: "Lạc Lạc, em"

      Tần Lạc vội vàng lui về phía sau hai bước: "Ngừng! Chú đứng ở đằng kia được cử động! Tôi muốn bình tĩnh! tại đầu óc tôi rất loạn!"

      xong, kéo cửa chạy ra ngoài.

      Hoắc Kỷ Thành vừa định đuổi theo ra dừng bước lại, tình hình vừa rồi mặc dù có chút kinh hãi, nhưng thể suy nghĩ đến tình huống tệ nhất.

      Trước mắt, quan trọng nhất vẫn nên khai thông cho con trai trước.

      Hoắc Gia Tinh vẫn lờ mờ: "Ba, mẹ sao vậy? Có phải thích Tiểu Tinh nữa?"

      Hoắc Kỷ Thành đến bên cạnh con trai, dịu dàng : " phải, chỗ này của mẹ có thể xuất ra tình huống trí nhớ hỗn loạn, mẹ cho rằng mới 20 tuổi, cho nên rất có khả năng trí nhớ của mẹ trở về trước lúc quen ba."

      Hoắc Gia Tinh khó hiểu chớp mắt, yên lặng đợi ba giải thích tiếp.

      Hoắc Kỷ Thành dừng chút: "Đoán chừng là đầu mẹ bị đụng vào, cho nên mới hội xuất tình huống này, nhưng ba tin, mẹ nhất định khá hơn, Tiểu Tinh có tin ?"

      Hoắc Gia Tinh liên tục gật đầu: "Có tin! Tiểu Tinh thông minh đáng như vậy, mẹ nhất định lần nữa nhớ ra, cũng thích Tiểu Tinh!"

      Hoắc Kỷ Thành xoa đầu con trai: "Đúng! Ba cũng tin mẹ rất nhanh nhớ ra, nhưng trước đó chúng ta phải mang mẹ về nước tìm ba nuôi con mới được, chỉ có cậu ta mới có thể chữa khỏi cho mẹ."

      Hoắc Gia Tinh dẩu môi: "Nhưng vừa rồi mẹ ra ngoài, ba nhanh tìm mẹ ! Ngộ nhỡ mẹ lạc đường về được làm sao?"

      Đầu Hoắc Kỷ Thành nhất thời như muốn nổ tung, trấn an con trai : "Ba tìm mẹ, Tiểu Tinh đồng ý với ba được chạy loạn, phải ngoan ngoãn ở đây chờ ba cùng mẹ trở về, biết ?"

      Hoắc Gia Tinh ra nghe lời gật đầu: "Vâng, Tiểu Tinh chạy loạn."

      Nghe được lời con trai, lúc này Hoắc Kỷ Thành mới yên tâm ra ngoài.

      Bây giờ lo lắng nhất, rốt cuộc Tần Lạc mất trí nhớ hay là…

      cảm thấy, ông trời nhất định là trừng phạt .
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 233: Chú, chú vẫn còn theo tôi sao?

      Tần Lạc vừa ra khỏi phòng cảm thấy đúng, sao nhìn xung quanh đều là người ngoại quốc? Ngay cả màu tóc màu da của y tá ngang qua cũng là càng giống nhau...

      nghi hoặc thầm nghĩ: Hình như thành phố A bệnh viện nước ngoài nào chuyên phục vụ phải?

      Rốt cuộc đây là tình huống gì?

      Trong đầu Tần Lạc hoàn toàn ràng, nhớ mình còn ở đại học năm thứ hai, khi ngang qua sân bóng rổ xui xẻo bị quả bóng rổ đập trúng đầu.

      Sau đó người đàn ông kia đưa mình đến phòng y tế của trường học...

      Chỉ là, sao vừa tỉnh liền ở bệnh viện xa lạ như vậy?

      Bây giờ Tần Lạc rất muốn tìm người hỏi chút, nhưng phóng mắt nhìn, tất cả đều là gương mặt xa lạ, hoàn toàn thể nào ra tay.

      Bỗng dưng, nghĩ đến cái gì đưa tay mò mẫn điện thoại di động, lại phát quần áo bệnh nhân người rỗng tuếch, cái gì cũng có...

      Xong đời!

      Chẳng lẽ vật tùy thân của mình đều ở trong phòng kia?

      Nhưng khi ra ngoài rất gấp, căn bản là nhớ đường về, cũng chú ý đến đó là phòng bệnh số mấy.

      Ngay khi ngầm hối hận, chợt nghe có người gọi mình.

      "Lạc Lạc!"

      cần quay đầu lại, cũng biết là cái chú vừa rồi kia...

      Hoắc Kỷ Thành vài bước đến trước mặt , thấy vẻ mặt mê mang càng thêm xác định thể để chạy loạn, nếu đánh mất mình phải hối hận cả đời rồi...

      Tần Lạc kiên nhẫn nhìn về phía : "Tôi chú này, chú vẫn còn theo tôi sao? Tôi biết chú! Rốt cuộc chú muốn tôi mấy lần!"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành kiên nhẫn: "Lạc Lạc, em có biết đây là ở đâu ? Em lạ nước lạ cái ở đây, đồng ý với đừng chạy loạn được ?"

      Tần Lạc mím môi nhìn cái, cảnh giác hỏi: "Đây là đâu?"

      Hoắc Kỷ Thành nhàng chậm chạp phun ra hai chữ: "La Mã."

      Tần Lạc dám tin mở to hai mắt: "what? La Mã? Chú nơi này là La Mã thủ đô Italy?"

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu, xem ra trí nhớ của Lạc Lạc xảy ra vấn đề, dáng vẻ của tuyệt đối giống như là giả vờ...

      cách khác, trạng thái bây giờ của là lúc 20 tuổi?

      Ông trời đúng là trêu đùa , có lẽ, cũng là cố ý xử phạt hành vi năm đó của !

      Để cho lần nữa quen 20 tuổi Lạc Lạc!

      Mặc dù nhìn thấy gật đầu, Tần Lạc vẫn rất khó thể tin, dám tin giữ chặt y tá qua dùng tiếng hỏi: "Đây là La Mã sao?"

      Đối phương kinh ngạc nhìn cái, sau đó gật đầu: "Yes."

      Tần Lạc: "..."

      Vẻ mắt của có chút lờ mờ, đây là tình huống gì? ràng nhớ mình ở phòng y tế! Làm sao có thể chạy đến La Mã?

      Chẳng lẽ đây là giấc mơ?

      Nghĩ đến đây, vội vã đưa tay hung hăng nhéo hai gò má mình...

      Kết quả phát rất đau, rất đau.

      Hoắc Kỷ Thành nhìn bộ dáng của khỏi thở dài: "Lạc Lạc, đến giờ bác sỹ khám bệnh, có nghi vấn gì chờ cho em, được ?"

      Vẻ mặt Tần Lạc lờ mờ bức nhìn về phía , lâu mới mở miệng: "Chú, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tõ ràng tôi ở phòng y tế của trường học? Làm sao có thể đếnLa Mã? Tôi nhớ mình cũng chưa làm hộ chiếu..."

      Câu kế tiếp của gần như thầm, nhưng Hoắc Kỷ Thành lại nghe thấy.

      " có máy bay tư nhân."

      "Cái gì?"

      Tần Lạc hỏi lại lần, coo cho rằng mình nghe lầm.

      Hoắc Kỷ Thành thở dài : "Em nghe nhầm, thôi!"

      xong, đưa tay muốn dắt Tần Lạc, lại bị tránh thoát, còn cảnh giác trợn mắt nhìn , dường như muốn : được động tay động chân với tôi!

      Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể từ bỏ, cùng đến phòng làm việc của bác sĩ.

      ...

      Sau khi bác sỹ tiến hành kiểm tra Tần Lạc tường tận: "Phu nhân Hoắc, đầu bị va đập, máu bầm mặt có thể cần khoảng thời gian mới có thể tan hết, bộ phận khác người đáng ngại, nhưng... vẫn cần ở lại bệnh viện tiếp tục quan sát."

      Tần Lạc hiểu ra điều mới phát sau khi mình tỉnh lại chưa có soi gương, khỏi kêu lên: "Gương đâu?"

      Bác sĩ điều trị liếc nhìn Hoắc Kỷ Thành, đợi mở miệng, Tần Lạc cầm lấy di động đặt bàn, trực tiếp soi mình.

      Mặc dù màn hình điện thoại di động phải rất ràng, nhưng Tần Lạc liếc thấy chỗ mắt trái có vết máu bầm, cùng với... nửa bên mặt mình đều sưng...

      lại ngốc tại chỗ...

      Bác sĩ điều trị thấy bộ dáng của , khỏi an ủi: "Phu nhân Hoắc, cần quá lo lắng, chỗ này của là ngoại thương, tối hôm qua kiểm tra ct não bộ là có vấn đề..."

      Bỗng dưng Tần Lạc cắt ngang lời của ông ta: "Ông gọi tôi là gì?"

      Vừa rồi lực chú ý của đều ở mấy chữ "Máu bầm mặt" mình này, có chú ý đến bác sỹ xưng hô với mình, lúc này lại nghe thấy kịp phản ứng rồi.

      Bác sỹ nhìn cái, sau đó phát Hoắc Kỷ Thành đứng sau lưng nháy mắt với mình, sửa lời : "Tần tiểu thư, bây giờ cần nghỉ ngơi, vết thương mặt rất nhanh từ từ khôi phục."

      Lần này Tần Lạc đưa tay sờ sờ mặt mình, quả nhiên cảm xúc sờ lên khác với bình thường, trách được vừa rồi mình 20 tuổi, vẻ mặt chú kia khiếp sợ.

      Mặt đều sưng thành đầu heo đâu nhìn ra được tuổi tác?

      ...

      Phía sau bác sỹ con dặn cái gì, Tần Lạc nghe lọt được chữ, trong đầu lộn xộn...

      Tai nạn xe cộ? Chấn động não rất ? Di chứng?

      ràng phát sinh những thứ này?

      Chẳng lẽ mất trí nhớ sao?

      Lập tức lại phủ quyết suy nghĩ này, cũng phải nữ chính trong truyện ngôn tình, chuyện mất trí nhớ làm sao có thể phát sinh ở thân mình chứ?

      Hoắc Kỷ Thành thấy bộ dạng mất hồn mất vía của an ủi: "Lạc Lạc, nhất định tìm bác sỹ tốt nhất chữa khỏi cho em, em có bất cứ chuyện gì."

      Tần Lạc chợt quay đầu nhìn : "Chú, là chú lái xe đụng tôi sao?"

      Hoắc Kỷ Thành sửng sốt giây, lập tức gật đầu: "Lạc Lạc, cố tai nạn xe lần này quả có trách nhiệm..."

      Tần Lạc vội vàng xua tay: "Tôi biết, chú đụng phải tôi, cho nên chú có trách nhiệm với tôi, liền đưa tôi đến bệnh viện này?"

      Cpp tự nhiên , dường như lời giải thích này là hợp lý.

      Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể gật đầu: "Xem như "

      Tần Lạc muốn nghe câu kế tiếp: "Chú, cầu xin chú để cho tôi yến tĩnh đợi được ? Tôi muốn mình yên lặng chút."

      Miệng Hoắc Kỷ Thành giật giật, nhưng vẫn chỉ chữ: "Được."

      đưa đến phòng bệnh, Hoắc Gia Tinh thấy bọn họ cùng trở về rất vui vẻ: "Ba, mẹ, hai người giảng hòa rồi!"

      Tần Lạc cố ý nghiêm mặt lên trừng Hoắc Gia Tinh: "Nhóc con, mặc dù mặt chị bây giờ xưng phù thành đầu heo, nhưng em cũng thể biến chị thành mẹ em, còn có! Chị mới 20 tuổi! Làm sao có thể có đứa con trai lớn như em vậy? Ngoan, gọi chị là chị !"

      Hoắc Gia Tinh sửng sốt, sau khi tỉnh lại mẹ khác với trước kia, ba đúng, nhất định trí nhớ của mẹ xảy ra vấn đề, nếu làm sao mẹ có thể cho rằng mình mới 20 tuổi...

      Hoắc Kỷ Thành xoa đầu con trai, dịu dàng : "Tiểu Tinh ngoan, trước hết nghe lời chị."

      Hoắc Gia Tinh chỉ có thể tình nguyện lên tiếng: "A..."

      Tần Lạc đến giường nằm xuống, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: "Nhóc con, bây giờ chị buồn ngủ, em với ba em ra ngoài trước có được ? Chị muốn mình yên lặng chút."

      Hoắc Gia Tinh cắn môi nhìn về phía ba.

      Hoắc Kỷ Thành cho con trai ánh mắt trấn an, sau đó dắt bé rời .

      Trong phòng làm việc của bác sỹ điều trị.

      Hoắc Kỷ Thành ngồi ở đối diện bác sỹ: "Bác sỹ, tình huống của vợ tôi kéo dài bao lâu? phải chỉ là chấn động não rất sao? Làm sao có thể chỉ nhớ chuyện trước 20 tuổi, mà quên vài năm sau?"

      Bác sỹ nhíu mày : "Hoắc tiên sinh nên gấp gáp, tình huống như vậy trước kia cũng phải có, tôi nghĩ quý phu nhân xuất loại tình huống này khả năng có quan hệ với bị thôi miên trí nhớ trước đó, theo góc độ tâm lý học để phân tích, trước năm 20 tuổi là thời gian chưa gặp có lẽ tiềm thức người bệnh bài xích đoạn trí nhớ kia, hơn nữa chấn động tai nạn xe cộ lần này, nên xuất tình huống tại."

      Hoắc Kỷ Thành nghe mà nhíu mày: "Tiềm thức bài xích đoạn trí nhớ kia?"

      Bác sỹ lại : "Trước mắt chỉ là suy đoán, cụ thể có thể tìm Ước Hàn tiên sinh, cậu ta là nhân tài chuyên gia ở phương diện này, phân tích thấu đáo hơn với tôi."

      Hoắc Kỷ Thành nữa, xem ra cần phải nhanh chóng trở về mới được.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 234: Bỗng chốc trở về tuổi 20

      Ngủ giấc tỉnh lại, Tần Lạc phát mình vẫn ở bệnh viện La Mã, phải nằm mơ, trong gương mặt vẫn sưng vù giống đầu heo...

      Vết máu bầm tím vẫn còn đây, nhắc nhở đây là chứng cứ xảy ra tai nạn xe...

      thở dài, vẫn nhớ tại sao mình lại đến La Mã.

      Chẳng lẽ ... bị mất trí nhớ tạm thời sao?

      Nhìn cửa phòng đóng chặt, cái chú kia rất biết giữ lời, cùng với con của chú quấy rầy mình.

      Lúc này Hoắc Kỷ Thành gọi điện thoại choƯớc Hàn.

      "Cái gì?Cậu trí nhớ của Tần Lạc dừng ở năm 20 tuổi sao?"

      "Ừ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Lúc trước cậu dùng thuật thôi miên cũng nhắc đến với mình xuất tình huống này."

      "Khụ... A Thành đây là cậu tính sổ sau sao?Tình huống của Tần Lạc cũng phải mỗi người đều xuất , mỗi người khác nhau, bây giờ mình có nhìn thấy ấy, cũng thể phán đoán chính xác bệnh tình của ấy, nếu mình qua đó xem?"

      " được, ngày mai mìnhđưacô ấy trở về."

      "Cũng được, cậu đừng quá lo lắng, tình huống này có thể chỉ là tạm thời, thời gian kéo dài lâu."

      "Khẳng định ?"

      Hoắc Kỷ Thành muốn đáp ánkhẳng định.

      Ước Hàn ho tiếng: " thể xác định, tình huống trí nhớ này thuộc nhân tốkhông ổn định, có bác sĩ tâm lý nào thế giới có thể trả lời trăm phần trăm cho cậu, chủ yếu là xem bản thân bệnh nhân có muốn nhớ ."

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh tiếng: "Cậu lời này chẳng khác nào !"

      Vẻ mặt Ước Hàn đầy vạch đen: "Nhưng cậu yên tâm, mình nhất định cố gắng hết sức để cho Tần Lạc nhớ lại tất cả mọi chuyện nhanh nhất."

      Hoắc Kỷ Thành hừ mũi, nữa, đương nhiên tin tưởng y thuật của bạn tốt, nhưng Tần Lạc, lại thể để mặc mình nắm trong tay...

      Hơn nữa tình hình của ấy bây giờ, hoàn toàn xem mình như người xa lạ.

      Còn là chú xa lạ...

      Nghĩ lại, bực bội thôi.

      ...

      Buổi tối, Tần Lạc vừa ăn cơm ý tá đưa vào xong nghe thấy tiếng đập cửa, khỏi cảnh giác hỏi: "Ai?"

      Ngoài cửa truyền đến giọng trẻ con đáng : "Chị , là em."

      Tần Lạc có cảm giác nên lời với đứa bé trai này, tiềm thức muốn để cho bé tiến vào: "Có chuyện gì ? Chị ngủ."

      Hoắc Gia Tinh ở cửa đáng thương tội nghiệp : "Chị, ba có việc phải , em có thể ở trong phòng của chị lúc được , em đảm bảo ầm ĩ đến chị, em ngoan ngoãn nghe lời."

      Có lẽ là giọng bé quá đáng thương, lại có lẽ là vì Tần Lạc kháng cự được giọng cầu xin tội nghiệp của bé...

      kìm lòng được : "Ừ, em vào !"

      Sau khi xong, ngay cả chính cũng cảm thấy thể tin được, hoàn toàn phải loại con bị trẻ con vài câu mềm giọng làm cho cảm động.

      Đây là thế nào?

      Hoắc Gia Tinh vui vẻ đẩy cửa tiến vào, ngọt ngào : "Chị tốt!"

      Được khen ngợi Tần Lạc có chút xấu hổ, bĩu môi: "Chị ngủ đây."

      xong, nằm xuống đắp chăn đưa lưng về phía Hoắc gia Tinh.

      ra ngủ được, nhưng cũng biết tại sao đối mặt với tên nhóc này, tiếp xúc lâu với bé cảm giác quen thuộc khó hiểu.

      Loại cảm giác này quá kỳ lạ, làm cho tiềm thức muốn bài xích.

      Hoắc gia Tinh ngồi ở ghế sofa hơi mím môi, ba tình hình của mẹ cho bé, trí nhớ của mẹ bây giờ về sáu năm trước, cách khác mẹ cho rằng mình chỉ có 20 tuổi.

      Ài mẹ đáng thương!

      Bé nhất định phải thường xuyên xuất ở bên cạnh mẹ, để cho mẹ nhanh nhớ ra mình mới được!

      *****

      Buổi sáng hôm sau.

      Mới vừa tiêm xong Tần Lạc bị Hoắc Kỷ Thành mạnh mẽ kéorời khỏi bệnh viện, buồn bực thôi: "Này! Chú quá đáng! Có thể lấy đồng ý của tôitrước được ?"

      Khóe môi Hoắc Kỷ Thành giật giật mạnh vài cái: "Em muốn trở về?"

      Tần Lạc cắn môi: "Tôi đương nhiên muốn nhanh chóng trở lại trường học, nhưng cách làm này của đúng! Giữa người với người nên tôn trọng lẫn nhau, mà phải mang suy nghĩ của áp đặt ở thân tôi!"

      rất nghiêm trang, cũng có lí.

      Hoắc Kỷ Thành có chút dở khóc dở cười, ra Lạc Lạc sáu năm trước là như vậy sao? Giống hoa hồng có gai, có góc cạnh, gặp chuyện thích hoặc quen nhìn ra quan điểm bản thân.

      Thẳng thắn rất đáng !

      biết sáu năm sau cuộc sống từ từ bị mài rất nhiều! Mặc dù vẫn là hoa hồng có gai, nhưng đỡ nhọn rất nhiều, có chút thẳng thắn thuần túy bây giờ.

      Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ đây là ông trời sắp xếp, để cho lại lần nữa quen Lạc Lạc, cảm nhận suy nghĩ của khi ở tuổi này.

      Coi như bù lại tiếc nuối năm đó mạnh mẽ bắt đến bên cạnh cầm tù năm nhưng có bất kỳ vài lời trao đổi gì.

      Nếu đây là ông trời khảo nghiệm mình, bằng lòng chấp nhận.

      " xin lỗi, là quá nóng vội, đảm bảo có lần sau."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành giải thích rất thành khẩn, Tần Lạc nhìn cái, lời trách cứ đến bên miệng chỉ có thể nuốt xuống.

      Được rồi! Còn tưởng rằng tính tình chú này rất xấu, ngờ có chút khácvới trong tưởng tượng của .

      Tần Lạc là điển hình thích ăn mềm sợ cứng rắn, càng cứng rắn càng để mình bị xoay vòng vòng, ngược lại xin chào với , thể cứng rắn với .

      Hoắc Kỷ Thành cũng hiểu tính nết của , còn là người phụ nữ bây giờ , đồng ý vô điều kiện bao dung tất cả của .

      Nếu đổi lại là sáu năm trước, hai người sớm xung khắc như nước với lửa rồi.

      Cho nên , có đôi khi! Chính là ý trời trêu ngươi.

      Tần Lạc bĩu bĩu môi: "Gặp xui xẻo như vậy, tôi hi vọng sau khi trở về muốn nhìn thấy mặt ."

      Khóe môi Hoắc Kỷ Thành nổi lên nụ cười khổ: "Có thể làm được, thương thế của em còn chưa khỏi hoàn toàn, anhcần phải phụ trách đến cùng, sau khi trở về sắp xếp bác sỹ tốt nhất cho em, đến lúc đó em muốn nằm viện hoặc là ởnhà đều được, cần cái gì gọi điện thoại cho bất cứ lúc nào."

      Tần Lạc nhíu mày: "Rốt cuộc mặt tôi mất bao lâu mới có thể khôi phục! Tôi còn phải học, hơn nữa sắp thi cuối kỳ, nó rất quan trọng với tôi."

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen, rốt cuộc muốn giải thíchthế nào với Lạc Lạc mới được, sớm tốt nghiệp đại học rồi?

      "Lạc Lạc, ra"

      "Này! Chú đừng gọi tôi là Lạc Lạc được ? Tôi căn bản quen chú! Chú lôi kéo tôi làm quen như vậy tôi rất quen!"

      Tần Lạc vui , mặc dù hề chán ghét cái chú trước mắt này, nhưng có cách nào chấp nhậnchú cứ mở miệng tiếng "Lạc Lạc", lại còngọi thâm tình khẩn thiết như thế!

      cũng phải người nào đó của chú ấy!

      thể giải thích được!

      Khi Hoắc Kỷ Thành bị chặn lời bỏ suy nghĩ tiếp tục , thôi! Sau khi trở về liền sắp xếp cho nằm viện trước, có lẽ như Ước Hàn , vài ngày nữa nhớ ra tất cả.

      Mình cần lo lắng chuyện muốn học.

      ******

      Bệnh viện Kiêu Dương.

      Bởi vì mặt thành đầu heo, nên Tần Lạc bỏ ý nghĩ về trường học trước, mà ngoan ngoãn theo Hoắc Kỷ Thành đến bệnh viện mà sắp xếp.

      Khi thấy Ước Hàn với Mary, giống như nhìn thấy người xa lạ quen biết.

      Nhiều lần Mary muốn mở miệng đều bị Ước Hàn ngăn cản, nếu phải trước khi đến Ước Hàn kể lại tình hình với cũng cho cần phải nhịn xuống, có cách nào tiếp nhận bỗng nhiên trí nhớ Tần Lạc trở về sáu năm trước.

      "Trong lúc em nằm viện, Mary toàn quyền phụ trách ăn uống thường ngày của em, có bất kỳ vấn đề gì em cũng có thể tìm ấy." Hoắc Kỷ Thành hết lòng dặn dò.

      Đây là sau khi với Ước Hàn thương lượng xong, cũng chỉ có Mary mới có thể chăm sóc tốt cho Tần Lạc, những người khác đều lo lắng.

      Tần Lạc liếc mắt nhìn Mary cái: "Super Mario kia là Mary?"

      Mary nhất thời vô cùng vui mừng: "Lạc Lạc, nhớ ra tôi sao?"

      Tần Lạc nhất thời cảnh giác nhìn về phía , dáng vẻ giật mình hoảng sợ.

      Rốt cuộc đây là tình huống gì? Sao đến chỗ nào tất cả mọi người đều quen ?Lại còn nhiệt tình gọi là "Lạc Lạc"?

      đến người cũng biết?

      Ước Hàn lặng lẽ chuyển ánh mắt cho Mary, dường như muốn : phải với em sao? Bây giờ cần phải bình tĩnh, thể kích thích Tần Lạc.

      Mary chỉ có thể dối: "A... Có thể tôi nhận lầm người, tôi có người bạn rất giống với , cho nên lúc nãy "

      Tần Lạc trợn trừng mắt, dối rất vụng!
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 235: vào thời gian khác sao?

      Nếu người ta có tâm giấu diếm, Tần Lạc cũng muốn miễn cưỡng, dù sao đối với người quen, lòng hiếu kỳ của cũng nặng như thế.

      Ước Hàn ho tiếng, sang chuyện khác: " làm kiểm tra với tôi trước!"

      Tần Lạc liền vội vàng hỏi: "Bác sỹ, máu bầm mặt tôi phải mất bao lâu mới có thể tan? Tôi còn phải học.Chú có thuốc mỡ đặc biệt công hiệu, có ...?"

      Dường như có có rất nhiều vấn đề.

      Ước bị câu cuối cùng của mà kinh ngạc: "Chú?"

      Tần Lạc lại có thể gọi A Thành là chú?

      Đây là xưng hô quỷquái gì vậy?

      Tần Lạc trừng mắt nhìn: "Có vấn đề sao?"

      Ước Hàn bật cười: "Tần tiểu thư xưng hô vậy rất giống kiểu Hàn."

      Vẻ mặt Tần Lạc vô tội: " như vậy cũng sai, tôilà thiếu nữ hạt đậu chính trực, chú vừa nhìn biết hơn ba mươi tuổi, gọi thẳng tên rất lễ phép."

      Ước Hàn: " "

      Được rồi! Cùng 26 tuổi tự nhận mình 20 tuổi thể giảng đạo lý

      Sau khi bọn họ xa, Hoắc Kỷ Thành dặn Mary : "Lạc Lạc cho rằng mình mới 20 tuổi, hơn nữa còn la hét muốn học, tôi hi vọng trong khoảng thời gian chăm sóc đừng để ấy phát năm nay là 2016, nếu tôi lo lắng ấy chịu nổi."

      Mary gật đầu: " thành vấn đề! Nhưng bây giờ ấy biết chúng ta, chỉ sợ nghe chúng ta, hơn nữa, chúng ta cũng thể hạn chế được tự do của ấy."

      Hoắc Kỷ Thành cau mày, cũng biết đạo lý này, nhưng có thể giấu diếm được lúc nào hay lúc đó! Có lẽ qua vài ngày nữa Lạc Lạc nhớ ra tất cả mọi chuyện?

      Anhan ủi mình như vậy.

      Mary thấy bộ dáng của chỉ có thể an ủi: "A Thành, cũng cần quá lo lắng, tình huống của Lạc Lạc chừng bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ ra, chúng ta phải suy nghĩ về phía tốt."

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ừ."

      Hai người vừa chuyện vừa về phía Ước Hàn cùng Tần Lạc vừa rồi rời .

      Bỗng nhiên, nghe tiếng Tần Lạc gần như phát điên: "Tinh thần tôi có vấn đề! Rốt cuộc là bác sỹ gì? Bác sĩ tâm lí? Ai tôi muốn xem bác sĩ tâm lí hả?Đồng hồ trong tay kia có ý gì? Muốn thôi miên tôi? có cửa đâu!

      Hoắc Kỷ Thành chút suy nghĩ vọt vào: "Sao lại thế này?"

      Tần Lạc bỗng nhiên xông đến trốn ở bên cạnh Hoắc Kỷ Thành, tay phải lại còn nắm chặt cánh tay: "Chú, chú mau dẫn tôi rời khỏi nơi này! Tôi cần bác sĩ tâm lý này! Tôi chỉ xảy ra tai nạn xe cộ mặt bị xưng phù thành đầu heo mà thôi."

      Giờ khắc này, trong giọng lộ ra yếu ớt.

      Bỗng dưng Hoắc Kỷ Thànhđau lòng thôi, ánh mắt hơi trách cứ nhìn về phía Ước Hàn: "Sao lại thế này?"

      Ước Hàn nhún vai, vẻ mặt rất vô tội: "Mình chỉ là giả thiết hỏi vấn đề, ngờ kích động như vậy, mình "

      Tần Lạc lập tức kêu lên: " giả thiết vấn đề gì? ràng là tôi giấc mộng rất dài, còn tôi ở trong mộng cảnh muốn tỉnh lại."

      Hoắc Kỷ Thành có thể cảm giác trong giọng lộ ra chút sợ hãi, vội vàng dịu dàng vỗ vỗ lưng : "Được rồi, đừng sợ, có ở đây, ai dám tổn thương em."

      Tần Lạc ngửa đầu nhìn cái: "Chú, tôi thích nơi này! Càng thích bác sỹ này! Chúng ta cần ở bệnh viện này có được ?"

      Đối với cầu xin của , Hoắc Kỷ Thành có chút mềm lòng, nhưng cũng biết sắp xếp ở trong này là lựa chọn tốt nhất.

      Chỉ có thể dịu dàng trấn an : "Chúng ta cần bác sỹ này, nhưng bệnh viện này là tốt nhất ở thành phố A, có lợi cho khôi phục vết thương của em, em cảm thấy được ?"

      thử thương lượng với , muốn độc đoán giúp ra quyết định.

      Tần Lạc cắn môi suy nghĩ, con mà! Đều quý mặt mình, đương nhiên cũng ngoại lệ.

      "Được, nhưng tôi muốn phải nhìn thấy bác sỹ này nữa!"

      đưa tay chỉ vào Ước Hàn, giọng rất kiên định.

      trán Ước Hàn treo đầy vạch đen, này

      Sau khi dụ dỗ Tần Lạc đến phòng bệnh xong, Mary ở lại cùng , hai chỗ chuyện thuận tiện hơn rất nhiều, thêm nữa tính cách Mary thẳng thắn, Tần Lạc có ấn tượng cũng tệ lắm với , liền trò chuyện với .

      Trong phòng làm việc Ước Hàn.

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy mây đen: "Cậu làm hỏng chuyện, còn có ai có thể chữa khỏi cho Lạc Lạc?"

      Ước Hàn thở dài: "Theo phân tích của mình, mình cảm thấy ở trong lòng Tần Lạc vô cùng có khả năng bài xích chuyên ngành bác sĩ tâm, hơn nữa thể dính vào hai chữ 'Thôi miên' này, mặc dù ấy quên chuyện sáu năm, nhưng sâu trong trí nhớ của ấy vẫn rất bài xích 'Thuật thôi miên', đây là bản năng kéo dài."

      Hoắc Kỷ Thành tiếp: "Vậy bây giờ phải làm sao? ấy căn bản muốn thấy cậu. Còn có, ấy có thể bởi vậy nhớ ra chính chuyện mình bị thôi miên ?"

      Ước Hàn bưng chén trà trước mặt lên hớp ngụm: "Bản năng bài trừ bất kỳ cái gì có thể, cũng có cách nào đánh giá nhất định gì, tâm lý học chính là như thế, có giới hạn chính xác, còn là mỗi người khác nhau."

      Dừng chút: "Nhưng có thể khẳng định, Tần Lạc rất bài xích bác sĩ tâm lí, bây giờ ấy để mắt đến mình, còn rất phản cảm với mình, quả thể tiến hành trị liệu tiếp sau."

      Nhất thời, trong phòng lâm vào mảng yên tĩnh.

      Ước Hànlại mở miệng : "Trước mắt cũng chỉ có thể để Mary ở cùng với ấy nhiều, để cho ấy tín nhiệm Mary lại bắt đầu trị liệu."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mi: "Như vậy được ?"

      Ước Hànthở dài: "Ngoại trừ biện pháp này, còn cách nào khác."

      Hoắc Kỷ Thành: " "

      *****

      Buổi tối, Tần Lạc lấy di động của mình ra sạc điện, vốn tưởng rằng sau khi khởi động máy nhận được điện thoại của bạn cùng phòng, dù sao trốn học mấy ngày rồi.

      Kết quả - -

      di động cũng cuộc gọi nhỡ của các côấy.

      lụctìm số điện thoạicủa Đường Từ Từ, gọi .

      Vang hơn bốn mươi giây sau vẫn có người nhận nghe, sau đó điện thoại liền tự động treo.

      Tần Lạc ngẩn người, Từ Từ đêm nay lại làm ở ktv sao?

      Lập tức lại bấm số máy bàn ký túc xá, vang lúc rốt cục có người nhận nghe: "Ai vậy?"

      Nghe thấy giọng xa lạ như vậy, Tần Lạc có chút thất thần: "Tiêu Tiêu có ở đây ?"

      Đối phương kiên nhẫn lẩm bẩm câu: "Tiêu Tiêu là ai a? gọinhầm điện thoại rồi!"

      Sau đó, "Bốp" cái cắt đứt rồi.

      Tần Lạc dám tin lật xem số điện thoại lần nữa, sai nha! Chính là dãy số ký túc xá các , làm sao có thể có Tiêu Tiêu?

      Ký túc xá các tổng cộng có bốn người, đều là chuyên ngành khác nhau, quan hệ tốt nhất với Đường Từ Từ, bởi vì hai thường xuyên cùng ra ngoài làm thêm.

      Tiêu Tiêu là người Thượng Hải, con , nuông chiều từ bé, điều kiện kinh tế trong nhà rất tốt, học chuyên ngành thiết kế thời trang, ước mơ là thành lập thương hiệu trang phục của riêng mình.

      Cho nên quần áo của ấy rất nhiều, mỗi ngày giống như show catwalk, cũng là người trong phòng ngủ phóng khoáng lạc quan thời thượng, tính cách kiêu ngạo, quan hệ rất tốt với Quảng Đông Diêu San San.

      Diêu San San, người Quảng Đông, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nhưng tiếng Quảng Đông đặc biệt lưu loát, có chị gả cho phú thương ở Hongkong, cho nên cảm thấy mình cũng rất đẹp, cả ngày treo bờ môi đều là các loại xa xỉ phẩm bài, rất theo xu thế.

      quen nhìn Tần Lạc cùng Đường Từ Từcổ hủ cả ngày làm thêm, mỗi ngày cùng Tiêu Tiêu ở chung chỗ.

      Sau khi hồi tưởng, Tần Lạc lại gọi dãy số ký túc xá lần, vẫn giọng vừa rồi kia:"Alo? Tìm ai?"

      Tần Lạc hít hơi sâu: "Tôi tìm Diêu San San."

      Đối phương trả lời: "Gọi nhầmsố rồi ! có Diêu San San!"

      Tần Lạc vội vàng : "Xin hỏi nơi này có phải ký túc xá phòng 302 phải ?"

      Đối phương gật đầu: "Đúng!"

      Tần Lạc lại hỏi: "VậyĐường Từ Từ đâu?"

      Đối phương có chút kiên nhẫn: "Chị à! Chị gọi nhầmsố rồi! cần gọi đến nữa!"

      Sau đó, "Bốp" cái lại cúp điện thoại rồi.

      Tần Lạc nghe trong điện thoại di động truyền đến thanh "Đô đô đô", ngồi ở giường vài giây, đây là có chuyện gì?

      Phòng 302 ký túc xá ràng làcô ở, Đường Từ Từ, Tiêu Tiêu, bốn người Diêu San San, làm sao có thể có ba người đó chứ?

      Vừa rồi mình cũng xác nhận số điện thoại, ràng là đúng.

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Vì sao có cảm giác mình vào thời khác.

      Sau khi côngu ngơ vài giây, quyết định gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, có lẽ ở chỗ ấy có thể tìm được đáp án mình muốn.

      Nhìn thấy bạn tốt gọi đến, Bùi Tử Ninh chút suy nghĩ nhận nghe.

      "Lạc Lạc, mấy ngày nay cậu đâu hả? Gọi điện thoại đều tắt máy, làm hại mình tưởngcậu mất tích rồi!"

      Nghe thấy giọng trêu chọc quen thuộc, Tần Lạc cảm thấy thân thiết bội lần.

      tồi, cuối cùng là tìm được phương thức tháo gỡ chính xác.

      "Tử ninh, nghe được giọng của cậu tốt!"

      xúc động từnội tâm phát ra, vừa rồi mỗi lần tìm thấy Đường Từ Từ với các bạn, còn tưởng rằng mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.

      Xem ra mặc kệ phát sinh bất kỳ chuyện gì, Tử Ninh vĩnh viễn đều ở bên cạnh mình!

      Bùi Tử Ninh cười : "Coi cậu , rốt cuộc phát sinh chuyện gì!"

      Tần Lạc chi tiết: "Tử Ninh, mình xảy ra tai nạn xe."

      Bùi Tử Ninh nhất thời quát to tiếng: "Cái gì? Xảy ra tai nạn xe? Sao lại thế? Có nghiêm trọng ?"

      Quan tâm liên tiếp của ấy làm cho trong lòng Tần Lạc ấm áp.

      " sao, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng mặt xưng phù như cái đầu heo, máu bầm cũng chưa tan, chỗ khác cũng có việc gì."

      "Ở bệnh viện Kiêu Dương?"

      "Ách làm sao mà cậu biết?"

      "Này cần đoán sao? Nhất định là Hoắc Kỷ Thành sắp xếp? Mình bắt đầu bực bội, rốt cuộc ta bảo vệ cậu như thế nào? Lại để cậu xảy ra tai nạn xe hả? Từ khi cậu Ủ cùng với ta, đúng là phúc họa ngừng!"

      Bùi Tử Ninh nén giận .

      Tần Lạc giật mình, Hoắc Kỷ Thành?

      "Hoắc Kỷ Thành là ai?"

      Trong lòng nghĩ như vậy, miệng cũng hỏi ra ngoài như vậy.

      Lần này, đến phiên Bùi Tử Ninh hoảng sợ, dừng hai giây: "Lạc Lạc, cậu sao vậy? Cậu biết Hoắc Kỷ Thành là ai? Haytrêu mìnhà?"

      Lông mi thanh tú của Tần Lạc nhíu lại, nhớ khi ở bệnh viện La Mã bác sỹ gọi chú kia là Hoắc tiên sinh, chẳng lẽ chú chính là " Hoắc Kỷ Thành " trong miệng Tử Ninh?

      "Tử Ninh, mình hỏi cậu vấn đề."

      "Cái gì?"

      "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi."

      "Gì?"

      Bùi Tử Ninh thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, làm sao Lạc Lạc có thể hỏi mình vấn đề giống như đùa nghiêm túc như vậy?

      Tần Lạc lại lần: "Cậu chi tiết cho mình biết."

      Bùi Tử Ninh ngạc nhiên: "26 nha! Sao vậy?"

      Tần Lạc thở dài tiếng: "Cho nên năm nay phải năm 2010?"

      Bùi Tử Ninh càng thêm buồn bực: "Đương nhiên! Năm nay là năm 2016."

      Tần Lạc đỡ lấy đầu, vào thời khác sao?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :