1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 226: Cầu hôn trong phòng bệnh (2)

      Tình cảnh trước mắt giống như mơ, làm cho Tần Lạc kìm lòng được nghĩ tới câu trong lời kịch Đại Thoại Tây Du: ý trung nhân của tôi là hùng cái thế, có ngày chàng cưỡi mây đến cưới tôi...

      nguyện vọng có bao nhiêu tốt đẹp, chỉ sợ là trong suy nghĩ của rất nhiều đều chờ mong.

      Giờ phút này tâm tình của Tần Lạc rất phức tạp, nào thích được cầu hôn lãng mạn như vậy, mặc dù tầm thường, nhưng chính là làm cho người ta cảm động.

      Hoắc Kỷ Thành chậm rãi đến trước mặt Tần Lạc, bỗng nhiên quỳ gối xuống, giống như ảo thuật lấy ra chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu, vẻ mặt thâm tình : "Lạc Lạc, gả cho , với Tiểu Tinh đều cần em."

      câu phía sau quả điểm trúng tử huyệt của Tần Lạc, người đàn ông này rất hiểu mình, chuyên môn tấn công vào nhược điểm của mình...

      Quá đáng!

      Nhưng lại có cách nào cự tuyệt...

      vừa mới chữ "Em...", phát trong mắt người đàn ông nửa quỳ mặt đất cùng Tiểu Tinh đều mong đợi nhìn mình.

      Chết tiệt! Lại cầu hôn với mình ngay trước mặt Tiểu Tinh, cũng quá cố ý rồi!

      ai nhanh trí như !

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng cũng chỉ có nhà ba người bọn họ, bọn Ước Hàn sớm yên lặng tiếng động thối lui ra ngoài, thời khắc ấm áp như vậy, tất nhiên là người ngoài tiện quấy rầy nhiều.

      Hoắc Gia Tinh vừa muốn mở miệng lại bị ánh mắt ba ngăn lại, hôm nay cầu hôn rất ích kỷ kéo con trai đến đây, tuyệt thể để cho con trai mở miệng trợ giúp, nếu ...

      "Em đồng ý."

      Giọng Tần Lạc dứt khoát mà êm tai đột nhiên vang lên ở trong phòng, Hoắc Kỷ Thành mừng rỡ nâng hai tròng mắt lên, vui mừng bên trong nhìn xót cái gì.

      chợt đứng dậy đến gần tay ôm lấy Tần Lạc xoay vòng tròn, trong giọng khó nén hưng phấn: "Lạc Lạc, có nghe lầm chứ! Em đồng ý gả cho rồi! Rốt cục em đồng ý gả cho rồi!"

      Tần Lạc cũng bị lây vui vẻ của , khóe môi tự chủ được cong lên, lúc này ngay cả mang tai cũng đỏ ửng, gắt giọng: "Nhanh thả em xuống! Tay còn chưa khỏi!"

      Nghe thấy quan tâm mình như vậy, Hoắc Kỷ Thành càng vui vẻ, sức lực tay quả bằng hai tay, liền theo lời để xuống.

      Mũi chân vừa mới tiếp xúc mặt đất Tần Lạc cảm thấy trong đầu lên mấy tấm hình, có ràng, cũng có ràng...

      Gần đây tình huống này có chút thường xuyên, hoàn toàn có tính quy luật, thỉnh thoảng ra số trí nhớ...

      Nhưng vẫn chưa kịp trở về hiểu ra, môi bị che lại rồi...

      Suy nghĩ lập tức rối loạn...

      Bởi vì Tiểu Tinh ở đây, Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể hôn người phụ nữ trong lòng hai giây, cũng giống nụ hôn hung hăng thường ngày...

      Chỉ là như thế, Tần Lạc sớm xấu hổ làm hai gò má đỏ rực, hờn dỗi oán giận : "... sao ngay trước mặt Tiểu Tinh liền..."

      Hoắc Kỷ Thành lại cho là đúng: " sao, con trai của chúng ta nên được bồi dưỡng từ , sớm hay muộn về sau lớn lên bé vẫn phải học."

      Nghe thấy lớn mà biết xấu hổ, Tần Lạc hận thể đấm quyền.

      Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt to đen lúng liếng, khó hiểu hỏi: "Ba, chị, hai người như vậy có thể sinh cho Tiểu Tinh em ?"

      Tần Lạc nhất thời hận thể tìm cái lỗ để chui vào.

      Hoắc Kỷ Thành ho tiếng: "Tiểu Tinh rất muốn em ?"

      Con ngươi Hoắc Gia Tinh xoay tròn, sau đó gật đầu mạnh: "Vâng!"

      Dừng chút, lại có chút lo lắng hỏi: "Sau khi có em , chị thích em nữa sao?"

      Tần Lạc vội vàng mở miệng: " ! Chị vĩnh viễn thích Tiểu Tinh."

      Tốc độ rất nhanh, nhưng khẳng định ràng.

      Lúc này Hoắc Gia Tinh mới vui vẻ dứt: "Ha ha vậy ba nhanh sinh cho Tiểu Tinh em !"

      Vẻ mắt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen, chẳng lẽ con trai cho rằng chuyện sinh đứa bé do hết sao?

      Đành phải vẫy vẫy tay về phía con trai: "Tiểu Tinh, sinh em cũng dễ dàng như vậy, cần cả ba lẫn mẹ."

      còn chưa hết bị Tần Lạc ngắt lời: " linh tinh gì với con vậy?"

      Vẻ mặt Hoắc Gia Tinh lờ mờ, dường như rất muốn biết đáp án.

      Hoắc Kỷ Thành vội vàng trấn an người phụ nữ nào đó xù lông: "Ngoan, những đề tài này sớm hay muộn cũng phải với Tiểu Tinh, chú ý phương thức."

      Tần Lạc bĩu môi, cũng thêm gì, nếu thế, lung tung.

      Nghĩ bây giờ truyền thụ phương diện kia cho con trai, vẫn cảm thấy quá sớm!

      ở bên cạnh lo lắng thôi, Hoắc Gia Tinh sớm sốt ruột muốn biết "Chân tướng", Hoắc Kỷ Thành lặng lẽ cho bé.

      *****

      Cùng đêm đó, Hoắc Kỷ Thành cầu hôn thành công, nhà ba người vui vẻ dứt, mắt thấy sắp đến ngày nghỉ mồng tháng năm, Hoắc Gia Tinh thốt ra muốn công viên Disneyland chơi.

      Đường Triều gọi điện thoại cho Tống Tư Kỳ nghe máy khó tránh khỏi có chút lo lắng, lại đúng lúc cũng liên lạc được với Tống Tư Bạch, sau khi suy nghĩ mấy phút quyết định gọi cho Đường Dục.

      Giờ phút này Đường Dục ở làng du lịch ngờ tới Ba gọi điện thoại cho mình, khóe môi lộ ra nụ cười cổ quái, sau đó mạnh mẽ kéo Tống Tư Kỳ đến phòng ngủ chính, tiếp đó khóa lại cửa, cũng cảnh cáo : "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn nghe lời cho , nếu "

      Uy hiếp của ta rất hiệu quả, Tống Tư Kỳ có chút sợ Đường Dục đột nhiên trở nên thể lý, quả giống như ma quỷ.

      Sau khi khóa cửa xong, Đường Dục mới đến ban công nghe điện thoại: " Ba, tìm em có việc sao?"

      Đường triều đợi đầu kia điện thoại rất lây mới nhấc máy, lâu đến mức cho rằng Đường Dục nhận.

      "A... có chuyện gì , hai ngày trước Thiếu Đông Gia tập đoàn Tân Thành tìm đến , muốn hợp tác với em khai phá bộ phim ip internet, giá trị thị trường với fan gì gì đó rất tường tận, chỉ tiếc hiểu những thứ này, liền đưa danh thiếp của em cho , chuyện thế nào rồi hả?

      Đường Dục mỉm cười: " Ba, hình như trước kia chưa bao giờ hỏi những thứ này."

      Ngón tay Đường Triều khẽ gõ mặt bàn, mặn nhạt : "Tập đoàn Tân Thành là trong bạn làm ăn trung thành nhất với Đường thị chúng ta cho đến nay, đột nhiên đề xuất hạng mục hợp tác mới này, đương nhiên phải quan tâm."

      Đường Dục cũng vạch trần: "Phương án bọn họ đề xuất quả rất có lực hấp dẫn, em quyết định thử."

      Chân mày Đường Triều giơ lên, trong cuộc chuyện ngắn gọn với Đường Dục, thấy nó muốn nhiều lời với mình, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.

      Đây chứng minh cái gì?

      Vốn gọi cú điện thoại này là để thăm dò.

      Đồng thời định vị vị trí chuẩn xác của nó.

      "Ừ, em quyết định là được."

      " Ba, có chuyện gì nữa, em cúp trước."

      "Được."

      Cúp điện thoại, Đường Triều biết được vị trí.

      "Đường thiếu, lúc này Dục thiếu ở làng du lịch Gourde."

      "Ừ, tôi biết rồi."

      Sau đó xoay người nhìn về phía trợ lý Tô Thần: "Điều tra thêm tối nay Đường Dục có hẹn khách hàng chuyện làm ăn ."

      Tô Thần gật đầu, vâng.

      Sắp xếp xong, Đường Triều đốt cho mình điếu thuốc, luôn có dự cảm tốt, Tống Tư Kỳ nghe điện thoại khả năng có quan hệ với Đường Dục.

      Cúp điện thoại Đường Dục nhạy cảm nhận ra hình nư Ba biết được cái gì, lập tức bước nhanh về phía phòng ngủ, chút suy nghĩ mở cửa phòng.

      Vốn tưởng rằng Tống Tư Kỳ ầm ĩ bổ nhào đến mình, kết quả lại nhìn thấy yên tĩnh ngồi ở trước bàn trang điểm.

      ta chú ý tới, vốn để tóc dài sau ót giờ phút này cẩn thận tỉ mỉ buộc lên.

      "."

      Ngồi ở trước gương Tống Tư Kỳ chậm rãi xoay người, ánh mắt lợi hại trong veo mà lạnh lùng quét mắt nhìn ta cái, từ xuống dưới, sót chút nào.

      " muốn mang tôi đâu?"

      Giọng của ngả ngớn mà tùy ý, làm cho người ta nghe ra vui buồn.

      Mặc dù Đường Dục cảm thấy Tống Tư Kỳ trước mắt có chút khác với vừa rồi, nhưng cũng nghĩ lại, dù sao người vẫn ở đây, có khả năng trở thành người khác.

      Hơn nữa, có thể nghĩ thông suốt ầm ĩ với mình nữa.

      Nghĩ như vậy, ta liền cảm thấy có gì khác thường: "Theo biết."

      xong tiến lên bước muốn dắt tay Tống Tư Kỳ, lại bị lấy ra: "Tự tôi ."

      Đường Dục nghi ngờ nhìn cái, thực nghĩ thông rồi sao?

      Chợt lạnh giọng cảnh cáo : "Tốt nhất em nên có suy nghĩ sai lệch gì!"

      ngờ, Tống Tư Kỳ cười, dáng vẻ nghiêng đầu cười khẽ vô cùng xinh đẹp: "Tôi có thể có suy nghĩ sai lệch gì?"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 227: Phán kháng có tác dụng sao?

      Đường Dục nghi hoặc liếc nhìn cái, biết là ta ảo giác hay là cái gì, cảm thấy Tống Tư Kỳ trước mắt có chút là lạ, so với vừa rồi rất khác nhau.

      "Sao em phản kháng?"

      "Phán kháng có tác dụng sao?"

      Tống Tư Kỳ rất tự nhiên hỏi ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh, quả hoàn toàn khác so với thái độ sợ hãi kinh hoảng vừa rồi.

      Đường Dục cười lạnh : "Ngược lại em rất thức thời, biết phản kháng vô dụng."

      Khóe môi Tống Tư Kỳ hơi vểnh, cong lên cười như cười, giọng lạnh nhạt: "Đương nhiên."

      Ngắn gọn hai chữ, tỏ thái độ của .

      Theo lý thuyết, đột nhiên trở nên nghe lời như vậy, Đường Dục nên vui mừng mới đúng, cũng biết vì sao, Tống Tư Kỳ trước mắt ngược lại làm cho ta có cảm giác xa lạ...

      ta cảm thấy Tống Tư Kỳ là đơn thuần dễ ức hiếp, nhưng...

      Hai người trước sau ra cửa, mỗi lần Đường Dục hai bước đều phải xoay người nhìn xem Tống Tư Kỳ ở đằng sau lứng có theo .

      Thái độ với vẻ mặt của làm cho ta càng lúc càng buồn bực, người thay đổi lớn như vậy sao? Nhất định là cố ý biểu thèm để ý!

      "Em là cố ý biểu thèm để ý, để che dấu nội tâm sợ hãi của em sao?"

      Nghe thấy lời ta , Tống Tư Kỳ miễn cưỡng nâng hai tròng mắt lên nhìn về phía ta, ánh mắt bình tĩnh, trong veo mà lạnh lùng, lợi hại, chỉ riêng có sợ hãi...

      "Có phải đàn ông đều thích nhìn dáng vẻ phụ nữ sợ hãi kinh hoảng ? Cảm thấy rất có cảm giác chinh phục?" Dừng chút: "Thậm chí là có thể kích thích chỉ số biến thái náu trong đáy lòng người đàn ông?"

      Lời làm cho Đường Dục nhìn với cặp mắt khác xưa: "Cho nên em mới biểu thèm quan tâm?"

      Tống Tư Kỳ có trực tiếp trả lời của ta, mà nhìn chằm chằm ta: "Là tôi hỏi trước."

      Đường Dục chợt cong môi nở nụ cười: "Có loại đàn ông thích mẫu người phụ nữ hạt tiêu ."

      Tống Tư Kỳ nhàn nhạt vén nhíu mi, điệu kéo dài: "A...... thích mẫu người tiểu bạch thỏ thiện lương? Sau đó nhìn thấy dáng vẻ các sợ hãi kinh hoảng liền rất có cảm giác thành tựu?"

      Con ngươi đen Đường Dục nhìn chằm chằm vào : "Sao biết em còn có mặt như vậy?"

      Tống Tư Kỳ giống như vô ý vén tóc rơi ở trán, giọng lạnh nhạt: "Con người mà! Bị bắt làm cái gì hiểu cái đó, vừa rồi cũng tôi rất thức thời?"

      Lời của có lí có cơ sở, hề sơ hở.

      Đường Dục lại nhìn cái mới thu hồi ánh mắt, chẳng lẽ là mình ép thành như vậy? Bởi vì vừa rồi thấy mình rất hưởng thụ sợ hãi của cho nên liền hoàn toàn thay đổi thái độ?

      Tính cách người có thể thay đổi hoàn toàn như vậy sao?

      Trong lòng thắc mắc, Đường Dục mở cửa xe để cho Tống Tư Kỳ ngồi ở vị trí kế bên tay lái, ta cần để ngồi ở nơi ánh mắt ta có thể chạm đến, làm vậy... ta có cảm giác an toàn.

      Tống Tư Kỳ có tí ti dị nghị với sắp xếp của ta, ngược lại rất muốn biết Đường Dục muốn dẫn đâu...

      Khoảng 15 phút sau, dường như phía trước xảy ra chuyện gì, Đường Dục thể dừng xe chờ đợi.

      Nhưng giây sau tay liền thấy người giờ phút này rất muốn gặp.

      Đường Triều từ khi định vị vị trí Đường Dục, ngựa ngừng vó chạy đến bên này, cũng suy nghĩ đến khả năng sau khi Đường Dục nhận được điện thoại mình rời .

      Vì thế, liền có màn bây giờ.

      " Ba, sao lại ở chỗ này?"

      Đường Dục cũng có biểu kích động, coi như Ba nhìn thấy Tống Tư Kỳ ở xe mình cũng thể lên cái gì, bọn họ nam chưa cưới nữ chưa gả, mình có quyền theo đuổi Tống Tư Kỳ, hơn nữa lúc này chỉ là lái xe, ta cũng có ép buộc làm gì...

      Đường Triều liếc nhìn Tống Tư Kỳ ngồi ở ghế lái phụ, tay chống đầu vẻ mặt cười như cười, ánh mắt chút để ý hình như chứa chút khiêu khích.

      Chỉ nhìn cái này, Đường Triều có thể kết luận là Tống Tư Kỳ kia.

      Cũng chỉ có Tống Tư Kỳ lời độc ác mới có vẻ mặt cùng ánh mắt này, ngồi ở xe Đường dục là có ý gì?

      Bỗng nhiên Đường Triều có chút hiểu...

      hắng giọng cái, nhìn về phía Tống Tư Kỳ ghế lái phụ: "Kỳ Kỳ, bây giờ hai em rất lo lắng cho em, theo trở về !"

      Đường Dục vội vàng ngăn cản : " Ba, như vậy được?"

      Đường Triều nhìn ta cái: "Đường dục, Kỳ Kỳ giống những bạn trước kia của em, về sau em nên trêu chọc ấy nữa."

      Mặc dù những lời này nhàng bâng quơ, nhưng Đường Dục nghe ra đầy cảnh cáo.

      ta có chút khó chịu: " Ba, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, khỏi lo quá nhiều chuyện!"

      Đường Triều ngờ ta chấp nhất như vậy: "Đường Dục, Kỳ Kỳ là người phụ nữ của , nghĩ em rất hiểu."

      Chỉ câu này thôi, biểu thị ham muốn chiếm hữu công khai của đàn ông.

      Sắc mặt Đường Dục rất tốt: " Ba, em biết Kỳ Kỳ từng thầm mến , nhưng đối với ấy căn bản là..."

      Đường Triều tiếp lời: "Đó là suy đoán chủ quan của em? thích ai hay thích người nào chẳng lẽ còn cần xin phép em sao?"

      Đường Dục bị lời làm cho nghẹn họng: " Ba, ..."

      Đường Triều lạnh nhạt cắt ngang ta: "Được rồi, Kỳ Kỳ nhất định phải mang , em cũng biết người trong lòng ấy là , em ầm ĩ đến chỗ bà nội cũng có gì hay cho em."

      Đường Dục: "..."

      Cháu trai bà cụ nhà họ Đường thương nhất đó là Đường Triều, điểm ấy trong lòng dưới nhà họ Đường gia đều biết , ngay cả những nhân vật nổi tiếng ở thành phố A hiếm khi có người biết.

      Hơn nữa từ Đường Triều thông minh nhanh trí, miệng lại ngọt, viết lấy lòng người khác, tất cả nhà họ Đường ai thích ta, nhất là bà cụ, đặc biệt cưng chiều.

      Từ Đường Dục rất hâm mộ cũng ghen tị người trai Đường này, ràng mình cũng kém gì ta, nhưng bà nội chỉ thích ta, những người lớn khác trong nhà còn cố gắng mà bắt chước Đường Triều, phải làm cho bà nội vui mừng...

      Trời biết tính cách bản thân là như vậy, chỉ trách Đường Triều xuất ở nhà họ Đường trước, toàn bộ hào quang đều bị ta chiếm hết rồi...

      ta đứng tại chỗ có chút đờ đẫn, từ đến lớn nhiều năm uất ức cùng cam lòng lập tức dâng trào lên...

      Đường Triều để ý đến ta nữa, xem ra Đường Dục còn chưa phát Tống Tư Kỳ khác thường, cho nên cần phải dẫn , nếu bây giờ càng nhiều người biết tình hình của Tống Tư Kỳ càng tốt cho ấy.

      Tống Tư Kỳ hứng thú nhìn màn này, rất mong đợi hai em bọn họ đánh nhau, đáng tiếc...

      "Xem đủ chưa?"

      Đường Triều thấy đáy mắt Tống Tư Kỳ chợt lóe lên thất vọng , nhịn được trêu chọc .

      Tống Tư Kỳ nhún vai, cười đến vẻ mặt vô hại: "Chưa nha!"

      Con ngươi đen thâm thúy của Đường Triều nhìn chằm chằm , rất khó tưởng tượng tiểu bạch thỏ đơn thuần như Tống Tư Kỳ làm sao có thể phân liệt ra Tống Tư Kỳ trước mắt này...

      Tính cách hai người hoàn toàn tương phản nhau, giống như là hai song bào thai, hề chỗ tương tự...

      "Xuống xe, về nhà."

      Trong giọng của Đường Triều cho cự tuyệt.

      Tống Tư Kỳ cũng biết, trải qua chuyện vừa rồi, mình còn muốn cùng Đường Dục là có khả năng, cũng đạt được mục đích của .

      Cho nên, ngoan ngoãn xuống xe.

      Nhìn màn như vậy, sắc mặt Đường Dục đen như đáy nồi, cũng càng thêm quyết tâm ta muốn cướp đoạt Tống Tư Kỳ!

      *****

      đường đưa Tống Tư Kỳ trở về, Đường Triều nhịn được hỏi: " cố ý nhận điện thoại của tôi? Rốt cuộc muốn làm gì?"

      Tống Tư Kỳ buồn chán bóc bỏ móng tay màu hồng của mình, giọng rất tùy ý: " gọi điện thoại cho tôi sao? Đoán chừng... còn chưa phải tôi !"

      Đường Triều kinh ngạc nhìn cái, giọng vô cùng kinh ngạc: "Ý lúc với Đường Dục cùng nhau đột nhiên biến thành như vậy? Cậu ta có nghi ngờ sao?"

      Tống Tư Kỳ vẫn cúi đầu nghịch móng tay, biết con người khác của mình có sở thích kiểu gì, lại thích mặc quần áo màu hồng, ngay cả móng ngón tay cũng tô màu hồng như vậy.

      " ta nhận cuộc điện thoại trở về, tôi ra rồi."

      "Cho nên ý của là, khoảng thời gian ở chung với cậu ta, cậu ta phát bất thường?"

      "Ưm ta có nghi ngờ! Nhưng ta cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi."

      Tống Tư Kỳ chút để ý , trong lòng Đường Triều có cảnh giác, xem ra chỉ cần có lần tiếp theo, lấy chỉ số thông minh của Đường Dục, nhất định có thể đoán được Tống Tư Kỳ bất thường.

      "Về sau buổi tối tuyệt đối thể cùng cậu ta!"

      " quản tôi?"

      Giọng Tống Tư Kỳ ngả ngớn tùy ý, dường như để ý đến cảnh cáo của Đường Triều.

      Đường Triều hừ lạnh tiếng: "Tôi nhớ hai rất thích ý quản ."

      Tống Tư Kỳ cắn môi, trong lòng hận Đường Triều.

      Đồng thời cũng cảm tạ Đường Triều, nếu bởi vì ta, chỉ sợ mình cũng xuất .
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 228: Kế hoạch xa

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành cầu hôn thành công, bắt đầu bắt đầu chuẩn bị mang theo bà xã với con trai nghỉ phép, ở mặt ngoài là nghỉ phép, ra muốn chụp ảnh cưới.

      Nhưng phải giữ bí mật trước.

      "Lạc Lạc, em muốn đến thành phố kia ?"

      "Em..."

      Tần Lạc suy nghĩ: " phải Tiểu Tinh muốn công viên Disneyland chơi sao? Chúng ta liền Nhật Bản! Nhưng bây giờ như vậy rất tiện ?"

      nhìn cánh tay của Hoắc Kỷ Thành bị bó chặt, bày tỏ lo lắng.

      Hoắc Kỷ Thành vội vàng : " sao."

      Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn : " sao có chuyện gì à! Khu vui chơi nhiều người như vậy, mang theo vết thương ra cửa rất an toàn, ngộ nhỡ lại gặp..."

      nửa, dừng lại, hiển nhiên là cảm thấy thêm gì nữa may mắn.

      Trong con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành đầy ý cười: "Ngoan, để cho bản thân rơi vào trong lúc nguy hiểm nữa, lại càng làm cho các em lo lắng."

      Tần Lạc bĩu môi: " biết tốt."

      Dừng chút: "Gần đây em luôn nhớ tới chuyện sáu năm trước, đa phần đều là... có quan hệ với tòa biệt thự bờ biển kia, em muốn có cơ hội vào trong đó nhìn xem, chừng nhớ ra tất cả mọi chuyện."

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua lo lắng: "Lạc Lạc, em muốn nhớ lại sao?"

      Tần Lạc nhìn ra lo lắng của : "Ừ, em nghĩ xong, mặc kệ như thế nào, đây cũng là phần trí nhớ thuộc về em, trốn tránh là vô dụng, sớm hay muộn đều nhớ ra, cùng với mỗi ngày nhớ tới chút đoạn ngắn đứt quãng, còn bằng thăm lại chốn xưa kích thích toàn bộ trí nhớ."

      Giọng của bình thản, giống như chút để ý.

      Nhưng Hoắc Kỷ Thành lại cảm thấy trải qua đấu tranh tâm lý nghiêm khắc, trước bài xích đoạn trí nhớ kia như thế, bây giờ lại quyết định thản nhiên đối mặt.

      Đây đối với , nhất định là dễ dàng.

      "Mặc kệ em làm ra quyết định gì, đều ủng hộ em, nhưng em phải đồng ý với , cho dù quá trình rất khó chịu, em cũng cần buồn ở trong lòng, muốn phát tiết phát tiết ở người , được ?"

      Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp từ tính đặc biệt dịu dàng.

      Tần Lạc trong nháy mắt có bất kỳ sợ hãi cùng lo lắng gì, giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều có người đàn ông này làm chỗ dựa cho mình!

      "Ừ."

      tay Hoắc Kỷ Thành ôm chặt vào trong lòng, năm tháng yên tĩnh, chỉ cần có như vậy đủ rồi.

      Chuyện còn lại, tất cả để mình giải quyết.

      Vé máy bay Nhật Bản đặt vào ba ngày sau, có số việc, cũng nên chấm dứt rồi.

      *****

      Mấy ngày Hoắc Kỷ Thành nằm viện, hoạt động "Náo nhiệt" nhất bên trong tập đoàn Đế An chính là cả Hoắc Kỷ Vĩ, ông ta hận thể nhanh chóng để cho em Tư xuống đài, sau đó mình ngồi vị trí kia...

      Có lẽ là biểu quá ràng, làm cả người ngoài đường cũng biết.

      Hôm này, Hoắc Kỷ Vĩ với con trai Hoắc Cẩm Dương ở trong phòng làm việc bàn bạc các hạng mục, xong việc, Hoắc Cẩm Dương lo lắng : "Ba, gần đây ít người trong công ty đều vụng trộm nghị luận, dường như ảnh hưởng được tốt cho chúng ta."

      Hoắc Kỷ Vĩ hút mạnh hơi thuốc: "Làm chuyện lớn nên câu nệ tiểu tiết! Những người ở sau lưng nghị luận nhấy định là vây cánh của chú hai với chú ba con, bọn họ muốn lợi dụng hiệu quả dư - luận để quấy nhiễu chúng ta, để cho chúng ta sợ đầu sợ đuôi."

      Hoắc Cẩm Dương nhíu mày suy nghĩ, lời ba cũng phải có đạo lý, chuyện cho đến bây giờ, thế cục rất ràng, mọi người đơn giản chỉ là chọn phe cánh...

      "Ba, con biết, nhưng..."

      "Ba biết con lo lắng cái gì, chú hai con bọn họ nhất định mượn cơ hội này vu oan chuyện chú ba con bị thương ở người chúng ta, càng là như thế này chúng ta càng phải bình tĩnh, chuyện chưa từng làm có cái gì phải sợ?"

      Hoắc Kỷ Vĩ như đinh chém sắt, chính là bởi vì có quan hệ gì với ông ta, cho nên ông ta đều chẳng kiêng dè, cũng là hi vọng ba có thể nhìn thấy điểm ấy.

      Có ba bảo đảm, Hoắc Cẩm Dương yên lòng ít: "Ba, cơ bản tình thế tốt bây giờ đều hướng về phía chúng ta, con nghĩ bao lâu nữa, chú ba bị đám người cổ đông cao cấp ép xuống để cho người vào vị trí cầm quyền."

      Nghe đến đó, hai tròng mắt Hoắc Kỷ Vĩ sáng lên, giống như thấy được hình ảnh mình ngồi ở vị trí kia...

      Ngày này, ông ta đợi rất lâu rồi!

      Bây giờ, tất cả mặt có lợi đều hướng về phía mình, thắng lợi, gần trong gang tấc!

      "Bên Ánh Thần thế nào?"

      " ấy vẫn thỉnh thoảng kích thích chị hai ấy, muốn để cho chị ta chủ động gây rối, nhưng xem ra chị hai ấy nghe lời như thế."

      "Ừ, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch mà làm."

      "Con biết rồi."

      ...

      Mắt thấy sắp phải sinh, trong khoảng thời gian này Giang Ánh Thần thường xuyên chạy về nhà ngoại, là ở nhà mẹ đẻ quả thoải mái hơn so với nhà chồng; hai là vì đạt được mục đích của mình.

      Giang Ánh Tuyết từ sau khi nghỉ ngơi về nước liền chính thức từ chức Phó Tổ Trưởng tổ ba bộ phận phiên dịch tập đoàn Đế An, lòng dạ phát triển ở tập đoàn Giang thị.

      Đối với ta mà , chỉ có bận rộn làm việc mới có thể để cho ta quên Hoắc Kỷ Thành...

      Nhưng em ở trong nhà, gần như mỗi ngày đều ở trước mặt ta nhắc đến, lại càng cố tính tin tức cho nghe.

      Sau vài lần, ta thể nhịn được nữa: "Giang Ánh Thần, đủ chưa!"

      Vẻ mặt Giang Ánh Thần vô tội nhìn ta: "Em thế nào?"

      Lập tức cười : "Chị hai, đến mức đó chứ! Chị với chú ba của Cẩm Dương chia tay lâu như vậy, chẳng lẽ nghe tin tức chú ấy chị cũng cần phải kích động thành như vậy? Biết bỏ xuống được như vậy còn bằng lúc trước cần buông tay, tiện nghi cho người phụ nữ kia!"

      Giang Ánh Tuyết lạnh lùng liếc em nhà mình: "Giang Ánh Thần, công phu hai mặt của phải lần đầu tiên tôi gặp, chúng ta người sáng mắt lời hồ đồ, lúc trước trăm phương ngàn kế tiếc dùng khổ nhục kế hại tôi, phải là muốn để cho tôi gả đến nhà họ Hoắc sao? Bây giờ lại chạy đến trước mặt tôi khuyến khích cái gì?"

      Tâm tư bị vạch trần Giang Ánh Thần có cảm thấy áy náy chút nào, ngược lại giả vờ điềm đạm đáng : "Chị hai, chị như vậy em rất khổ sở, em từng nghĩ, vì suy nghĩ hạnh phúc của chị, coi như để cho bây giờ theo ông nội lúc ấy là tự em ngã xuống em cũng ..."

      Giang Ánh Tuyết lạnh giọng cắt ngang ta: "A! Giang Ánh Thần biết là mình rất buồn cười sao? Lúc trước sử dụng khổ nhục kế hại tôi, bây giờ lại muốn làm thuyết khách để cho tôi náo loạn chuyện của Hoắc kỷ thành với Tần Lạc, cảm thấy mình là phật tổ Như Lai? Tùy tiện lật tay tôi nghe lời ?"

      Sắc mặt Giang Ánh Thần có phần bế tắc: "Chị hai, em có ý kia, em chỉ muốn chị hạnh phúc..."

      Giang Ánh Tuyết chợt quát: "Đủ rồi! có thể đừng làm cho tôi ghê tởm ? Vì hạnh phúc của tôi? như vậy cũng ra được? Lúc trước khi sử dụng khổ nhục kế sao vì hạnh phúc của tôi?"

      Dừng hai giây: "Giang Ánh Thần, chính là người đàn bà ích kỷ! Vì đạt được mục đích của mình mà từ thủ đoạn, làm chị ruột của , tôi cảm thấy xấu hổ!"

      Mắt Giang Ánh Thần nhìn thấy mẹ vào cửa, vội vàng uất ức rơi mấy giọt nước mắt: "Chị hai, em có... Lúc ấy em cũng biết mình làm sao có thể ngã xuống, đều do mặt đất quá trơn, hơn nữa về sau em từng giải thích, em biết chị vẫn thích chú ba của Cẩm Dương, bây giờ em liền với ông nội, phải chị đẩy em, là bản thân em cố ý ngã xuống..."

      Trong mắt ta mang lệ, giọng uất ức thôi.

      Giang Ánh Tuyết cười lạnh ra tiếng: "Giang Ánh Thần, hành động này của có thể đoạt giải diễn viên Oscar rồi! làm diễn viên là đáng tiếc!"

      Mẹ Giang nghe như thế lập tức xông đến, giơ tay tát Ánh Tuyết cái: "Ánh Tuyết! Ánh Thần là em con! Có người chị nào em mình như vậy à? Con ép nó như vậy trong lòng của con có vui vẻ ? Nó có thai té ngã đất coi như phải con đẩy con có trách nhiệm hả? Chuyện qua lâu như vậy giữa hai chị em vẫn cần phải tính toán chi li sao?"

      Giang Ánh Tuyết ôm bên má bỏng rát, dám tin nhìn người mẹ trước mắt bảo vệ con của mình...

      Ha ha!

      Bà ấy bảo vệ con, chỉ tiếc người được bảo vệ kia phải là mình, cho đến bây giờ cũng phải mình!

      Từ đến lớn, mẹ thiên vị em , từng có lần nghi ngờ mình phải con ruột, nhưng về sau trải qua chứng quả là con ruột.

      khắc kia, bà ấy so với phải mẹ ruột còn thất vọng đau khổ hơn...

      ràng đều cùng mẹ sinh ra, vì sao khác biệt lớn như vậy?

      Cũng bởi vì mình giỏi ăn với thân thiết sao?

      "Mẹ, cám ơn mẹ, để cho con chân chính thấy tấm lòng của mẹ, từ giờ trở , con xuất ở trước mặt mẹ nữa, đúng lúc để cho mẹ nhắm mắt làm ngơ."

      Giọng Giang Ánh Tuyết rất lạnh, mang theo chút tình cảm nào.

      Trải qua vừa rồi, lòng của , hoàn toàn chết...

      Dường như mẹ Giang ý thức được mình có chút quá đáng: "Ánh Tuyết, mẹ..."

      Nhưng Giang Ánh Tuyết quay đầu lại rời rồi.

      Giang Ánh Thần đứng tại chỗ mím chặt môi, xong! Chuyện lệch ra khỏi ngoài quỹ đạo mà ta dự đoán...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 229: Tạo áp lực

      Ba ngày sau, Hoắc Kỷ Thành mang theo Tần Lạc cùng con trai lên máy bay Nhật Bản, từng đồng ý phải dẫn Tiểu Tinh công viên Disneyland chơi, lần này mới chính thức thực .

      Công viên Disneyland Tokyo được vinh dự là công viên trò chơi hàng đầu châu Á, tên tuổi vang khắp nơi, phương tiện cũng tương đương hoàn mỹ cùng đầy đủ hết, nó tổng cộng có năm chủ đề vui chơi: cảnh thị trấn chợ thời đại vương triều Victoria thức; khu trò chơi mạo hiểm cùng thám hiểm truyền thuyết; khu khai thác trò chơi thời đại, khu vui chơi cảnh trong mơ cùng thần thoại mộng; khu vui chơi tương lai, khoa học cùng vũ trụ tương lai.

      Bất kể xuân hạ thu Đông, du khách hàng năm đều nhiều đếm xuể, nối liền dứt, chỉ vì nơi này là vương quốc bọn vui vẻ, khắp nơi đều tràn ngập tiếng hoan hô cùng cười , làm cho người ta lưu luyến quên về.

      "Ba! Mẹ! Con rất vui!"

      Từ sau khi ba cầu hôn chị thành công, Hoắc Gia Tinh sửa lại xưng hô, Tần Lạc nghe bé gọi mình là "Mẹ", tình thương của mẹ trong lòng càng thêm tràn đầy, thương lượng với Hoắc Kỷ Thành khi nào cho Tiểu Tinh biết mình là mẹ đẻ của bé.

      Đứng ở cửa công viên Disneyland, mặt Hoắc Gia Tinh đầy lúm đồng tiền vô ưu vô lo thuộc về đứa trẻ, rất dễ dàng thỏa mãn, rất dễ dàng vui vẻ.

      "Tiểu Tinh, khi vào đó, con phải nắm chặt tay mẹ với ba, thể chạy loạn!"

      "Vâng, chúng ta nhanh vào thôi." khuôn mặt nhắn của Hoắc Gia Tinh tràn đầy hưng phấn.

      Vừa vào cửa chính, có thể nhìn thấy tòa kiến trúc "Lâu đài bé lọ lem" cao ngất, đây là tòa thành mạo hiểm kích thích nhất; kích thích qua , nhà ba người liền đến vườn mộng ảo, khu vui chơi kiểu thần thoại; tiếp theo là công viên hải dương, thưởng thức cùng quan sát đường nét độc đáo các hạng mục trò chơi; trong trò chơi thiên đường có cảnh trí đẹp như ảo cảnh, thể nghiệm mộng ảo chưa bao giờ có, thừa nhận quá nhiều mộng tưởng của những người còn trẻ theo đuổi, đúng xứng với tên thiên đường vui vẻ.

      Sau cùng trạm là " phòng Mitch", đúng lúc chơi đùa mệt mỏi có thể thưởng thức thoải mái ca múa khổng lổ, nghe khúc nhạc đệm, cuối cùng làm cho người ta liên tưởng tới số màn ảnh thú vị.

      Mặc dù Hoắc Gia Tinh sớm biểu ra phúc hắc thông minh, nhưng dù sao bé vẫn chỉ là đứa bé, công viên trò chơi với bé mà có chút sức chống cự nào, sau khi vào chơi đùa đặc biệt điên cuồng.

      Hoắc Kỷ Thành với Tần Lạc liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy chuyến này rất đáng.

      Trong quá trình chơi đùa, Tần Lạc vẫn có chút lo lắng cho vết thương của Hoắc Kỷ Thành: " sao chứ?"

      Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: " sao, trước khi hỏi qua bác sĩ điều trị, hơn nữa Ước Hàn cũng phái bác sĩ cùng với chúng ta, buổi tối trở về khách sạn xử lý chú là được rồi."

      Tần Lạc biết cũng chỉ có thể như vậy: "Ừ, vậy chú ý chút."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành dịu dàng như nước: "Quan tâm như vậy."

      Tần Lạc bị chế nhạo tức giận véo cái: "Nếu bị thương em với Tiểu Tinh làm thế nào?"

      Hoắc Gia Tinh hiển nhiên đắm chìm ở trong thế giới trò chơi mới lạ, để ý đến ba với mẹ bé liếc mắt đưa tình.

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành nghiêm túc : " ra, lúc này ra ngoài là an toàn nhất, bởi vì ai cũng thể ngờ trong lúc bị thương mà còn ra ngoài chơi, em phải tin tưởng công tác giữ bí mật của Ước Hàn."

      Tần Lạc bĩu môi, gì nữa.

      Người nhà ra ngoài chơi dù sao cũng tốt hơn nhiều, trong tay Tần Lạc cầm máy ảnh khắc cũng ngừng chụp, đa phần đều chụp cho Tiểu Tinh, đương nhiên cũng có chụp ảnh chung nhà ba người bọn họ, chỉ là tư thế cùng vẻ mặt người đàn ông nào đó có chút kỳ lạ mà thôi.

      Hoắc Kỷ Thành chưa bao giờ thích chụp ảnh hôm nay xem như phá lệ, từ lúc bắt đầu vẻ mặt còn cứng ngắc đến về sau tự nhiên, tiến bộ rất nhanh.

      Sở dĩ có tiến bộ cũng là bởi vì bị con trai cười nhạo: "Ba, vẻ mặt của ba quá kỳ quái! phải ba chưa từng chụp ảnh chứ?"

      "Ba, bà còn như vậy về sau con với mẹ chụp ảnh chung với ba!"

      "Ba, sao vẻ mặt ba vẫn bộ tình nguyện vậy!"

      Đối mặt với con trai lặp lặp lại nhiều lần bới móc, Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể dằn lại tính tình điều chỉnh vẻ mặt mình, muốn bị ghét bỏ!

      Chủ yếu là ít chụp ảnh.

      Ách, đúng ra, trước là chưa từng chụp.

      Nhìn dáng vẻ Hoắc Kỷ Thành bực tức thôi, Tần Lạc che miệng cười đến cần ra có bao nhiêu vui vẻ.

      ngày hôm nay, cười quá nhiều ha ha ha

      Vui vẻ luôn luôn tốt đẹp, có thể liên tục mới là hạnh phúc , mà rất nhiều khi, tương lai cũng thấy .

      ******

      Hai tháng này thế cục tập đoàn Đế An càng ngày càng khẩn trương, gần như hầu hết những cổ đông cao cấp đều có tâm tư của mình, sợ đứng sai đội ngũ.

      Mắt thấy giá cổ phiếu công ty càng ngày càng ... rớt xuống, rất nhiều cổ đông cao cấp bắt đầu kềm nén được, chỉ muốn tìm tổng giám đốc Hoắc Kỷ Thành chuyện.

      Chỉ tiếc, giờ phút này bị thương nằm viện, mực gặp bất kỳ ai.

      Vì thế, Trình Sâm thành đối tượng thứ hai bị quẫy nhiễu, dường như mỗi ngày từ sáng đến tối đều có người gõ cửa phòng làm việc của ta, ngay cả làm trở về muộn mà điện thoại cũng chưa cúp.

      ta cảm thấy còn như vậy mình sắp bị bệnh thần kinh mất, ngược lại Boss sau khi cầu hôn thành công liền mang theo Tần tiểu thư cùng tiểu thiếu gia du lịch, để mình ở lại công ty làm trâu làm ngựa.

      Ài số khổ!

      Hôm nay 5 giờ rưỡi, ta vừa mới chuẩn bị đứng dậy tan làm, nghe thấy bên ngoài có người đập cửa, khỏi tóm tóc: "Mời vào."

      Khiến cho ta bất ngờ, lần này người đến là đại thiếu.

      Hoắc Kỷ Vĩ nhìn dáng vẻ của ta liền biết ta chuẩn bị , ngồi ghế sofa: "Trợ lý Trình, phải đến bệnh viện báo cáo công việc với em Tư tôi à?"

      Trình Sâm lễ độ hỏi: " biết lúc này đại thiếu đến tìm tôi có chuyện gì?"

      Về vấn đề nhất định phải trả lời, ta lựa chọn coi như có.

      Hoắc Kỷ Vĩ nhìn ta cái: "Tính ra, em Tư ở bệnh viện gần được mười ngày rồi! Lấy y thuật nay, tôi tin tưởng em ấy đến công ty làm có vấn đề gì chứ?"

      Trình Sâm cung kính trả lời: "Đại thiếu rất đúng, nhưng vấn đề người bệnh có thể xuất viện được vẫn là do bác sỹ định đoạt, chúng ta ở đây suy đoán cũng có tác dụng gì."

      Hoắc Kỷ Vĩ bất mãn cao giọng: "Trình sâm! cần ỷ vào cậu là trợ lý cao cấp của em Tư tôi liền ở trước mặt tôi chuyện dương quái! Cái gì do bác sỹ định đoạt? Tôi thấy ra viện vẫn là do bản thân em Tư định đoạt! Hôm nay là ngày thứ mười , nó định trốn đến khi nào? Chẳng lẽ cậu cho nó biết giá cổ phiếu công ty rơi xuống điểm thấp nhất sao?"

      Đối mặt với chỉ trích của ông ta, mặt Trình Sâm vẫn tươi cười như cũ.

      đùa gì chứ? ta là thủ hạ Boss giữ lại mười năm nay, tính tình áp suất thấp cường độ áp lực cao gì mà chưa từng gặp qua?

      Muốn dọa ta sao?

      Đó là thể nào.

      "Đại thiếu rất đúng, tôi nhất định chuyển nguyên văn lời ngài cho Tứ thiếu."

      Trình Sâm mỉm cười đánh thái cực, theo Boss ở thương trường mò mẫm lăn lộn đến mười năm, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy? Nhân vật khó chơi gì chưa bao giờ gặp?

      Cho nên đối mặt với đại thiếu ác ý làm khó dễ, ta vẫn bình tĩnh.

      Hoắc Kỷ Vĩ tức giận đến mặt cũng tái, ông ta biết Trình Sâm là trợ thủ đắc lực nhất của Hoắc Kỷ Thành, cũng biết năng lực của ta, nhưng trước chưa từng đối mặt trực tiếp.

      Hôm nay là lần đầu tiên, làm ông ta rất tức giận, xem ra muốn mượn sức ta là gần như có khả năng.

      "Cậu cho Hoắc Kỷ Thành, buổi tối tôi chờ điện thoại của nó!"

      Buồn bực thôi bỏ lại những lời này, Hoắc Kỷ Vĩ liền sập cửa rời .

      Trình sâm nhún vai, tính tình thiếu kiên nhẫn này của đại thiếu, còn muốn cướp đoạt vị trí người thừa kế với Boss, khụ

      biết tự lượng sức mình!

      ta có thể đoán được vẻ mặt ông ta sau khi biết toàn bộ .

      Mới vừa trở về khách sạn Hoắc Kỷ Thành nhận được điện thoại của trợ lý Trình Sâm, sau khi nghe xong báo cáo của ta, mặt đổi sắc: "Tiếp tục yên lặng xem xét, bảo người khác cũng cần bứt dây động rừng."

      Trình Sâm gật đầu: "Boss yên tâm, thuộc hạ hiểu nên làm như thế nào."

      "Ừ."

      Hoắc Kỷ Thành chuẩn bị cúp điện thoại bỗng nghe ta : "Boss, hôm nay đại thiếu cố ý đến tìm tôi, bảo ngài gọi điện thoại cho ông ta, tôi đoán là ông ta chuẩn bị chờ ngài trở về liền phát động những cổ đông bỏ phiếu tuyển cử."

      Hoắc Kỷ Thành nở nụ cười: "Chút tâm tư đó của ông ta ngay cả cậu cũng thể gạt được còn có thể thành chuyện lớn gì? Bên công ty vất vả cho cậu, có cần trợ giúp tìm Đường Triều. Bên cả tự tôi đến giải quyết."

      "Vâng."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 230: bằng …. Thử cảm giác xem?

      Ở Nhật Bản vài ngày, nhà ba người chơi đùa rất vui vẻ, hành trình hai ba ngày ngắn ngủn, mặc dù nhiều nơi, nhưng đủ để cho Tần Lạc cả đời ghi nhớ trong lòng.

      Đây lần đầu tiên người nhà bọn họ chính thức du lịch, tin tưởng, về sau còn rất nhiều lần.

      Buổi tối, sau khi dỗ Hoắc Gia Tinh ngủ, Tần Lạc mới vào phòng tắm tắm rửa, mới vừa tắm xong ra ngoài, bị người đàn ông nào đó ngăn ở cửa phòng tắm.

      khỏi giận dữ: "Tránh ra!"

      Hoắc Kỷ Thành có chủ ý này, đương nhiên tránh ra.

      "Lạc Lạc, Tiểu Tinh ngủ rồi."

      Ám chỉ của rất ràng, nhưng Tần Lạc lại cố ý giả vờ nghe như hiểu.

      "Vậy ngủ cùng con ! Tướng ngủ của Tiểu Tinh tốt, ngộ nhỡ lăn xuống giường làm sao?"

      "Lạc Lạc, thêm đêm nay nữa, liên tục bốn ngày ba chúng ta đều cùng ngủ, đây với chính là loại dày vò, chẳng lẽ đêm nay em chuẩn bị bồi thường cho sao?"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành uất ức thôi.

      trán Tần Lạc tuân ra đường vạch đen, có cần khoa trương như ?

      Lập tức đỏ mặt : " đứng đắn! Vết thương tay còn chưa khỏi!"

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn về phía , trong con ngươi đen giống như ngọn lửa lấp lánh hừng hực thiêu đốt:"Lạc Lạc, vết thương tay căn bản là ảnh hưởng, phải em từng thấy sao?"

      Lời mập mờ thôi, Tần Lạc nghe mà bên tai đỏ lên rồi...

      Người này!

      "Ngộ nhỡ Tiểu Tinh thức dậy làm sao bây giờ? Bé..."

      Tần Lạc vừa mới chuẩn bị dời bước, bị Hoắc Kỷ Thành tiến lên chặn bước, lúc đó mới tắm từ phòng tắm khác ra ngoài, quần áo cũng chưa có mặc vào...

      Gần như chỉ hơi ngước mắt, có thể nhìn thấy cơ ngực to lớn hoàn mỹ của , chút sẹo lồi dư thừa, có thể thấy được bình thường thường xuyên tập thể hình.

      Bắp thịt căng đầy kia, làm cho Tần Lạc rất muốn đưa tay kiểm tra...

      Bỗng dưng, cảm thấy suy nghĩ mình tốt...

      Mắt Hoắc Kỷ Thành sáng như sao, giọng từ tính khàn khàn: "Bảo bối, em có biết em suy nghĩ gì? bằng... Thử cảm giác xem?"

      gọi tiếng "Bảo bối" kia thẳng đến chỗ mềm yếu trong lòng Tần Lạc, tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, thể dùng từ buồn nôn để hình dung rồi...

      Chẳng lẽ mình trúng nam sắc của , cho nên hoàn toàn kháng cự được?

      "Em mới cần..."

      Tần Lạc lo lắng đến vết thương tay còn chưa khỏi, hơn nữa ngày mai còn lên máy bay New Zealand, đêm nay phải nghỉ ngơi tốt chút!

      Hoắc Kỷ Thành dễ dàng buông tha như vậy, lại tiến lên bước chắn ở cạnh mình.

      Cứ như vậy, khoảng cách giữa hai người chỉ có thể dùng "Gần trong gang tấc" để hình dung rồi.

      Tần Lạc vốn thấp gần cái đầu so với , giờ phút này bị vây ở bên cạnh càng giống như chim nép vào người, hơn nữa đúng lúc nhìn thẳng có thể thấy hầu kết chuyển động...

      Chóp mũi quanh quẩn lại đầy hormone nam tính...

      Điên rồi!

      là muốn điên rồi!

      Hoắc Kỷ Thành cố ý gần gũi như vậy để mê hoặc , tin tưởng kháng cự được mình...

      Dù sao, khoảng cách này rất nguy hiểm, hai người bọn họ vốn là vợ chồng trong tình cuồng nhiệt, nhất thời khống chế được hợp tình...

      Ngược lại hi vọng Tần Lạc có thể chủ động chút bổ nhào qua...

      "Này! như vậy rất đáng ghét!"

      "Bảo bối, khí em thở ra đều phun ở cần cổ , rất ngứa... rất nóng..."

      "..."

      Tần Lạc cảm thấy, có biện pháp trao đổi với !

      Người này chính là điển hình vô lại nhất!

      đáng ghét!

      Hai người mới vừa tắm rửa xong, ở người đều tản mát ra từng trận hương thơm...

      Lại là nam nữ nhau trong tình cuồng nhiệt, dựa vào gần như vậy làm sao có thể phát sinh cái gì?

      Ban đêm đốt tình là bắt đầu từ nụ hôn, giấy khi bốn cánh môi tiếp xúc lên, có cách nào tách rời được...

      Như con cá thể rời khỏi nước, hai bên đặc biệt khao khát...

      Bởi vì lo lắng vào phòng đánh thức Tiểu Tinh, hai người liền ở trong phòng tắm.

      Nào ngờ, càng ở ngoài giường càng kích thích, hơn nữa luôn lo lắng Tiểu Tinh tỉnh, cảm giác kích thích này lại càng nhiều hơn...

      Hoắc Kỷ Thành chỉ cảm thấy mới mẻ trước nay chưa từng có, sau khi trở về nhất định phải thể nghiệm nhiều chỗ khác mới được!

      Đêm, dần dần sâu.

      Kích tình trong phòng, càng nồng đậm.

      ...

      Sau đó, cả người Tần Lạc mềm nhũn rúc ở bên cạnh Hoắc Kỷ Thành: "A Thành, em muốn sau khi đến biệt thự bờ biển kia, tìm cơ hội cho Tiểu Tinh biết chuyện em là mẹ đẻ của bé."

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành dịu dàng nhìn người phụ nữ trong lòng: "Lạc Lạc, lẽ ra chuyện này nên do , để em gánh vác những thứ này quá công bằng với em."

      Tần Lạc cắn môi: "Tiểu Tinh ... Có thể tiếp nhận ?"

      lo lắng chính là vấn đề này.

      Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Lấy hiểu biết của với Tiểu Tinh, con rất vui mừng tiếp nhận này, dù sao từ lúc con nhìn thấy em kia rất thân thiết với em, nghĩ đánh trong lòng con xem em như mẹ ruột rồi."

      Tần Lạc vẫn có chút lo lắng: " ? Con trách em..."

      Hoắc Kỷ Thành tiếp lời của : "Con muốn trách cũng phải trách xứng với người làm ba này, là tại làm cho hai mẹ con em xa cách nhiều năm như vậy."

      Giọng thành khẩn, lại còn mang theo chút xấu hổ cùng thương tiếc.

      Trong nháy mắt trong đầu Tần Lạc lại lên rất nhiều đoạn ngắn, giống như quay phim, đứt quãng, cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ cần dùng sức, đầu vô cùng đau đớn...

      Hoắc Kỷ Thành nhìn ra thích hợp, ân cần hỏi han: "Sao vậy?"

      Tần Lạc mím môi: "Vừa rồi lại nhớ ra số đoạn ngắn, nhưng mỗi lần chỉ cần em dùng sức nhớ lại, đầu vô cùng đau đớn."

      Nghe vậy, Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Lần này sau khi trở về, để cho Ước Hàn làm kiểm tra toàn diện cho em."

      Ngược lại Tần Lạc lưu tâm, nghĩ chỉ là di chứng thôi miên! Sau khi nhớ ra tất cả mọi chuyện có việc gì rồi.

      Nhưng vì tránh cho người đàn ông nào đó lo lắng, vẫn đáp ứng: "Ừ."

      Hoắc Kỷ Thành dịu dàng : "Ngoan, ngủ !"

      Tần Lạc nhu thuận nhắm mắt lại nằm ở bên cạnh , bên khác là Tiểu Tinh ngủ say, giờ khắc này, chỉ cảm thấy mình đặc biệt hạnh phúc.

      *****

      Buổi sáng hôm sau.

      Ánh mặt trời vô cùng tốt, Hoắc Gia Tinh tỉnh sớm nhất, chuyện thứ nhất bé tỉnh lại đó là gọi ba mẹ ngủ say bên cạnh dậy.

      Tối hôm qua Tần Lạc bị Hoắc Kỷ Thành lăn qua lăn lại quá sức, lúc này hoàn toàn còn trong giấc mộng, mặc dù cảm giác Hoắc Gia Tinh gọi rời giường, nhưng vẫn muốn mở mắt.

      Người khởi xướng Hoắc Kỷ Thành vội vàng xách con trai từ giường lên: "Nhóc con thối, sao con dậy sớm vậy?"

      Vẻ mặt Hoắc Gia Tinh vô tội chớp mắt: "Ba, con luôn luôn thức dậy rất sớm nha!"

      Hoắc Kỷ Thành: "..."

      Được rồi! Xem ra sau này cần phải để cho con trai ngủ trong phòng của bé, nếu phải... Cũng quá bất tiện!

      Sau khi có cách nào đạo lý với con trai, Hoắc Kỷ Thành ôm con trai rời khỏi phòng, để cho Tần Lạc ngủ thêm lúc.

      Hoắc Gia Tinh liếc nhìn cửa phòng đóng: "Ba, mẹ sao vậy?"

      Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể dối thiện ý: "Ách... Mẹ con quá mệt mỏi, mấy ngày nay chúng ta nhiều như vậy, chẳng lẽ con mệt sao?"

      rất dễ dàng quấn đề tài ở người bé.

      Hoắc Gia Tinh nhíu mày suy nghĩ: "Mệt! Vậy phải để cho mẹ ngủ nhiều!"

      Hoắc Kỷ Thành xoa đầu con trai: " ngoan!"

      ...

      Sau khi rửa mặt xong, Hoắc Kỷ Thành liền gọi phục vụ đưa bữa sáng qua, lúc chuẩn bị ăn bỗng nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Trình Sâm.

      "Boss, cổ phiếu công ty gần đây rớt xuống rất lợi hại, bên đại thiếu chuẩn bị áp dụng biện pháp rồi."

      "A...? Ông ta muốn áp dụng biện pháp gì?"

      "Thuộc hạ vẫn lắm, nhưng thuộc hạ lo lắng ông ta có thể quấy rối đến kế hoạch của chúng ta ?"

      Trình Sâm lo lắng , dù sao ta chỉ là trợ lý cao cấp của ông chủ, vẫn có định lực cùng năng lực nhìn xa trông rộng...

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày suy nghĩ vài giây: " sao, để cho ông ta tung tăng thêm hai ngày nữa, có tình huống gì bất cứ lúc nào cậu báo cáo nhanh cho tôi là được."

      Có lời ông chủ, trong lòng Trình Sâm lập tức kiên định lên rất nhiều: "Vâng."

      Lại giống như nghĩ đến cái gì : "Người bắn súng lần trước ở khách sạn có đầu mối, đối phương có thế lực xã hội đen, theo tin tức trước mắt là vì chúng ta thu mua công ty của , ý định trả thù. Chỉ sợ lần được còn có thể muốn tìm kiếm cơ hội lần thứ hai."

      Giữa hai lông mày Hoắc Kỷ Thành lướt qua lạnh lùng tàn ác: "Phái thêm người theo dõi, khi cần thiết áp dụng thủ đoạn đặc biệt."

      Trình Sâm gật đầu: "Vâng! Thuộc hạ hiểu."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :