1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 216: Hủy hoại

      Cả ngày, Tần Lạc đều cảm thấy trong đầu mình luôn luôn ra số ảo giác, mặc kệ làm cái gì đều lái được.

      dứt khoát ra ngoài, có lẽ ra ngoài dạo cũng được, ngốc ở nhà chỉ làm cho suy nghĩ miên man hơn.

      Con người là thế đấy, lúc ở mình thích nghĩ số thứ tốt, trong đầu bị những cảm xúc tiêu cực chiếm hết, làm thế nào cũng di dời được.

      Khi ra ngoài gọi điện thoại cho Bùi Tử Ninh, hẹn tan làm cùng ăn cơm.

      Bạn tốt, là người khi đơn cần ấy làm bạn nhất.

      đường cái chẳng có mục đích, Tần Lạc cũng biết mình muốn đâu.

      nghĩ, mặc kệ đoạn trí nhớ kia có đau khổ thế nào, phải chấp nhận, dù sao cũng là phần của mình.

      Trong cuộc sống luôn luôn có các loại gặp gỡ, thể hoàn toàn nhớ , những thứ xấu xa này đều phải ném ?

      Có thể sao?

      Theo góc độ kia mà , đoạn trí nhớ sáu năm trước kia tốt để cho có Tiểu Tinh đáng thông minh như vậy.

      Cho dù là vì , mình cũng phải nhớ lại!

      Lại khoảng nửa giờ, Tần Lạc chợt nghe có người gọi mình, giọng quen thuộc làm cho quay đầu lại, thấy mẹ kế mặc đồng phục dọn vệ sinh.

      Khi Lý Thúy Như nhìn thanh là phía sau nàng, cũng quản tay có cầm túi rác liền nổi giận đùng đùng tới phía : "Tần Lạc, nhìn thấy dáng vẻ tôi bây giờ rất vui vẻ phải ? Bây giờ được làm quý bà, lại đối xử người nhà của mình như vậy sao?"

      Tần Lạc lạnh lùng liếc bà ta cái: "Người nhà của mình? Lý Thúy Như, bà cũng xứng lời như vậy sao?"

      Lý Thúy Như có chút khiếp sợ khí thế mạnh mẽ của , nhưng ở đường cái bà ta cũng có gì phải sợ, hiếm khi gặp được Tần Lạc lần đương nhiên phải ầm ĩ để mọi người đều biết mới được, nếu bỏ lỡ còn cơ hội rồi.

      " phải sao? Tốt xấu gì tôi với ba nuôi dưỡng mười tám năm! Học phí đaiị học năm thứ nhất là chúng tôi đưa, sinh hoạt phí ba cũng đúng hạn gửi vào trong thẻ của từng tháng, coi như chưa từng động những đồng tiền này, nhưng vẫn trả lại cho chúng tôi! Làm người nên để bị chó ăn mất lương tâm! Bây giờ công ty ba xuất nguy cơ, thân là con ngồi yên thèm quan tâm đến?"

      Bà ta cố ý to, chính là muốn tất cả mọi người nghe thấy.

      Tần Lạc thờ ơ nhìn Lý Thúy Như, bà ta hoàn toàn đếm xỉa đến sao?

      Làm người sao có thể biết xấu hổ đến mức này?

      "Bà sai rồi! Trước mười lăm tuổi, sinh tôi nuôi tôi là mẹ ruột tôi, sau mười lăm tuổi bà mới tiến vào nhà tôi, về phần tất cả tiền tiêu của tôi, cũng là ông ngoại tôi để lại sản nghiệp, giao cho ba tôi kế thừa có gì đáng trách, nhưng với bà có xu quan hệ sao?"

      Tần Lạc từng chữ ràng, đối với tâm tư Lý Thúy Như, sớm nhìn thấu.

      Đối phó người như thế, cần phải mềm lòng!

      Lại tiếp tục : " đúng ra, từ khi bà tiến vào cửa nhà tôi kia, mỗi phân tiền bà với con bà dùng đều là của nhà tôi, bà có cái gì tư cách đến chỉ trích tôi?"

      Lý Thúy Như nhất thời biết đề tài bị lệch quỹ đạo, vội vàng đảo ngược: "Cái gì của nhà ? Là bất kính với ba ! Mặc dù công ty là ông ngoại sáng lập, nhưng ba cũng trả giá ít tâm huyết, mẹ xảy ra tai nạn xe cộ qua đời đó là ngoài ý muốn, chẳng lẽ cũng bởi vì ba ở rể cho nên phải ở vậy cả đời? Vậy quá thể nào nổi! Tất cả mọi người đến mà phân xử, chẳng lẽ bốn mươi tuổi vợ chết có thể giá nữa sao?"

      Bà ta cố ý vứt đề tài cho quần chúng vây xem.

      "Bà lời này cũng đúng! Cho dù là làm con cũng thể phản đối ba tái giá! Dù sao con cái đều lớn lên, đơn vẫn là ba mẹ."

      "Đúng vậy! Chỉ có thể con sống quá ích kỷ rồi! Cũng suy nghĩ cho ba chút."

      "Mọi người nhìn cách ăn mặc biết, mặc dù là mẹ kế, nhưng cay đắng ở đường cái làm người dọn vệ sinh, thân là con lại còn dùng thái độ hùng hổ ác liệt như vậy, vừa thấy cũng vì tư lợi!"

      Trong lúc này, mọi người hắt tất cả nước bẩn về phía người Tần Lạc, dù sao đều chỉ nghe lời của bên.

      Trong lòng Lý Thúy Như vui rạo rực, tốt quá! Mục đích của mình cuối cùng đạt được phần!

      Tần Lạc hít hơi sâu, lúc này bất luận giải thích cái gì được những người này tin tưởng, Lý Thúy Như đánh cho tay tốt!

      xoay người chuẩn bị rời , lúc này chỉ có rời xa phân tranh mới chính xác nhất, ở đường cái tranh luận với Lý Thúy Như những thứ hề ý nghĩa này, về phần ánh mắt người xem chỉ là thái độ chủ quan, cũng cần thiết giải thích từng cái cho mọi người nghe, như vậy quá mệt mỏi rồi.

      Sao Lý Thúy Như có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, trước bước ngăn Tần Lạc lại: "Sao vậy? Đuối lý muốn rời ? Bây giờ bám víu Tứ thiếu nhà họ Hoắc tự nhiên là bước lên trời, coi ai ra gì khinh thường chúng tôi, nhưng Tần Lạc cũng thể quá thiếu đạo đức! Coi như muốn trừng phạt tôi, cũng thể quan tâm ba !"

      Bà ta lời thâm tình, nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài rồi.

      Tần Lạc chỉ muốn cười lạnh mấy tiếng, bà ta làm diễn viên là đáng tiếc!

      "Bà Lý, tôi biết ý tứ cần phải trở mình của bà bây giờ, rất dễ dàng ở đường cái gặp được tôi liền muốn lợi dụng quần chúng đồng tình với bà tiến hành chỉ trích tôi? Bà sờ lương tâm của mình có lòng tốt những lời này sao? Sao bà kể làm cái gì với tôi?"

      Ánh mắt Tần Lạc lạnh lẽo lợi hại, mỗi câu đều làm cho Lý Thúy Như khiếp sợ, ánh mắt né tránh dám nhìn thẳng .

      Đám người bên cạnh vây xem nhìn ra chỗ thích hợp, trong lúc này mọi người cũng biết ai đúng ai sai rồi.

      Lý Thúy Như nghẹn họng: "Chẳng lẽ tôi đúng sao? bám víu Tứ thiếu nhà họ Hoắc? Người ta mời dự họp báo tuyên bố tin tức, còn muốn phủ nhận sao?"

      Tần Lạc cười lanh: "Ngược lại bà rất biết nhặt nội dung phi trọng điểm, sao bà cho mọi người biết những năm gần đây bà đối xử với tôi như thế nào? Thân là mẹ kế, bà quả làm được mẹ kế ác độc nên có, có thể , ai làm được tốt hơn so với bà."

      Lý Thúy Như vội vàng cắt ngang lời : " đừng xấu tôi linh ting! mới hỏi đằng trả lời nẻo! Cố cái khác."

      Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười lạnh: "Bà Lý, dù sao nơi này là ở đường cái, tôi khuyên bà vẫn nên đừng đào hầm cho mình, so sánh với những chuyện bà làm với tôi, cho bà ở đây dọn dẹp đồ bỏ là hết lòng quan tâm giúp đỡ bà, làm người thể quá lòng tham."

      Bỏ lại những lời này, Tần Lạc giây cũng ngốc nổi nữa, về phần người chung quanh thấy thế nào, mặc kệ ! Dù sao đều là người qua đường, hơn nữa đều là , cũng sợ mọi người truy đến cuối cùng.

      "Đây quả thực chính là ra ngoài diễn trò ngược mà! biết hai mẹ con này ai , ai dối. "

      "Con người bây giờ! là làm cho người ta nhìn thấu!"

      "Tản ! Chuyện của nhà người khác vụ có quan hệ gì với chúng ta? Mẹ kế đời này có mấy ai lòng đối đãi con của chồng trước."

      Dường như tiếng nghị luận quần chúng lại thay đổi, nhưng đối với Tần Lạc mà , đều sao cả, dù sao mình cũng quan tâm những thứ này.

      Mắt thấy tình thế rất bất lợi với mình, dưới tình thế cấp bách Lý Thúy Như la lớn: "Tất cả mọi người thấy tin tức mạng sao? ta chính là Tần Lạc ở khoảng thời gian trước cùng Tứ thiếu nhà họ Hoắc đồn ầm ĩ! ra ta từ lúc sáu năm trước bị người ta bán Italy năm, ai biết trong năm kia rốt cuộc xảy ra cái gì? ta lưu học ở bên kia tôi tin!"

      "Tôi đều là ! Chính xác trăm phần trăm! Quả sáu năm trước Tần Lạc bị người ta giam ở Italy năm, đối phương còn xin chúng tôi trong năm được liên lạc với ta, ta cũng chưa từng liên lạc với chúng ta, đủ để chứng minh trong năm này cuộc sống của ta là bí mật thể công khai!"

      Lý Thúy Như khàn cả giọng kêu, bà ta muốn hủy hoại Tần Lạc! Hủy hoại hoàn toàn ta!

      Dựa vào cái gì sau khi ta trải qua chuyện như vậy còn có thể quyến rũ được Hoắc Tứ thiếu, còn mình lại phải dọn dẹp quét đồ bỏ ?

      Còn có con Phỉ Phỉ của mình, nó mới xứng đôi làm người phụ nữ của Hoắc Tứ thiếu! Tần Lạc là cái rắm! ra sớm dơ bẩn chịu nổi rồi!

      Bươc chân Tần Lạc dừng lại, đây là mục đích Lý Thúy Như sao? Cần phải ở trước mặt mọi người vạch trần chuyện chịu nổi nhất ra ngoài, làm cho trở thành đối tượng để mọi người phỉ nhổ?

      Phải biết rằng, mặc kệ là quá khứ hay tại, mọi người luôn luôn coi thân thể phụ nữ thuần khiết là quan trọng nhất, khi làm loại chuyện kia, hầu như bị mọi người phỉ nhổ.

      Rất nhiều khi, mọi người luôn bị vẻ bề ngoài mê hoặc, từ đầu liền chú ý bản chất, giống như tại.

      Ánh mắt người xem nhìn về phía Tần Lạc nhất thời tràn đầy khinh thường cùng căm ghét, giống như là u ác tính. ( )
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 217: Dịu dàng bá dạo

      Tần Lạc đứng ở đằng kia, chỉ cảm thấy trong đầu vẫn kêu "Ong ong ong", ràng chưa từng làm chuyện kia, nhưng ánh mắt mọi người nhìn giống như phạm vào sai lầm lớn.

      há miệng thở dốc, lúc này cái gì đều tốn công vô ích, lời Lý Thúy Như đẩy về phía vực sâu.

      "Bà cái gì? duy nhất chính là bà người mẹ kế lòng dạ ác độc này! Chuyện sáu năm trước bà còn biết xấu hổ lấy ra , nếu phải bà ở sau lưng ba Lạc Lạc bán ấy bây giờ bà lưu lạc ở đường cái quét đồ bỏ sao?"

      Khi Bùi Tử Ninh chạy đến đúng lúc nghe Lý Thúy Như lớn tiếng ồn ào, vội vàng tiến lên quát về phía bà ta, tốc độ rất nhanh, nhưng câu chữ ràng, truyền đến trong lỗ tai quần chúng vây xem rất .

      "Thân là mẹ kế, đối xử hà khắc với con chồng trước thôi, lại còn vì năm trăm vạn ký kết hiệp nghị để cho ấy mình đứng ở Italy năm, nội dung trong hiệp nghị bà xem hiểu sao? Liền ở đây bừa? Trong hồ sơ Lạc Lạc đúng là ghi lại ấy lưu học đại học La Mã ở ràng năm, hơn nữa thời gian trước đại học La Mã cũng chứng minh Lạc Lạc ở đó năm, bây giờ chạy đến đường lớn chửi bới danh dự Lạc Lạc bà vẫn là con người sao? "

      Bùi Tử Ninh gằn từng tiếng đều lộ ra sắc bén, trong mắt lại càng tỏa ra ánh lửa hừng hực.

      Hốc mắt Tần Lạc có chút ẩm ướt, mỗi lần Tử Ninh đều như vậy, mỗi lần lúc mình cần trợ giúp nhất dũng cảm đứng ra.

      bạn tốt như vậy, là hạnh phúc của !

      Hiển nhiên Lý Thúy Như ngờ đột nhiên xuất đến chỉ trích bà, lại còn biết ràng như vậy.

      khỏi trợn tròn mắt, nghẹn hòng lúc lâu mới : " hưu vượn! Làm sao có người ra năm trăm vạn để cho ta lưu học? "

      Bùi Tử Ninh lập tức bắt lấy từ mấu chốt: "Ôi! Bà Lý, bà thừa nhận còn có chuyện năm trăm vạn rồi! Lương tâm bà cầm năm trăm vạn này lại nằm mơ thấy ác mộng sao? Dùng phần ác độc bà kia kích động người khác là có lòng tốt! Năm trăm vạn này vốn thuộc về Lạc Lạc, kết quả bà chỉ có nuốt mình lại còn tiêu hết sạch, bây giờ chỉ cần mỗi sáng sớm bà dọn đồ bỏ để gán nợ bà lại còn sinh lòng oán giận, làm người như bà cũng đầy xấu xa!"

      Sau khi xong nhìn về phía đám người vây xem: "Tất cả mọi người đến phân xử! Làm mẹ kế ác độc đến mức này lại còn biết xấu hổ chỉ trích con mình? Bây giờ thấy con có bạn trai có tiền liền đỏ mắt ghen tị, khắp nơi chửi bới danh dự của ấy, bao gồm những chuyện mạng trước đều do bà ta với con bà ta bày ra, mọi người người nhà như vậy còn đáng để lưu luyến sao? Cũng thấy bà ta đối xử với con ruột của mình như vậy!"

      Cuối cùng, Bùi Tử Ninh quên bổ sung câu.

      Trong lúc này, quần chúng vây xem nhất thời nổ tung.

      "Trời ạ! Người phụ nữ này quá ác độc! Bên cạnh nhà ta cũng có gia đình như thế, mặc dù mẹ kế ở chung nhà với con chồng trước tốt, nhưng đó là người ta hao hết tâm tư lấy lòng con chồng trước, đây lại cách biệt trời vực."

      "Mới bắt đầu tôi tưởng rằng này chê nghèo phú, bây giờ xem ra đều do người mẹ kế này ở giữa phá rối! Mắt ba này là bị mù, cưới phụ nữ ác độc như vậy về nhà, ầm ĩ gà chó yên."

      "Trong cuộc sống đủ kiểu, dạng người gì cũng có! Người mẹ kế này lòng dạ rắn rết! Quá đáng giận rồi!"

      Hai mắt Lý Thúy Như bốc hỏa trừng Bùi Tử Ninh, con nhóc thối này từ đâu xuất ? Nó làm sao mà biết ràng như vậy?

      Lại đều là .

      Thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía bà ta như thứ đồ độc hại nhất, bà hận thể tìm cái lỗ để chui vào, vội vàng trốn .

      Bà ta vừa , trò cười này cơ bản cũng tan.

      *****

      Trong nhà hàng.

      Bùi Tử Ninh gắp miếng cá nướng cho bạn tốt thích ăn nhất ngồi ở đối diện: "Lạc Lạc, sao, cần để ở trong lòng."

      Tần Lạc nâng chén trà lên uống ngụm: "Tử Ninh, cám ơn cậu, nếu cậu đến kịp khi đó, mình cũng biết nên làm cái gì bây giờ."

      Bùi Tử Ninh an ủi: "Mình thấy trải qua lần này bà ta dám như vậy nữa, từng thấy ác độc, nhưng chưa từng thấy ác độc như vậy! biết tim bà ta làm bằng cái gì!"

      Khóe môi Tần Lạc lên nụ cười khổ: "Thôi, đến bà ta nữa."

      Bùi Tử Ninh "Ừ" tiếng, cúi đầu bới, gẩy miếng cơm, chuyện vừa rồi nếu đặt ở người , cũng bàng hoàng bất lực.

      Theo ý nghĩa nào đó mà , Lạc Lạc rất kiên cường rồi.

      Nhưng người phụ nữ kiên cường nữa cũng có lúc yếu đuối, hi vọng có ai để dựa vào.

      Trầm mặc lúc, Tần Lạc mới mở miệng: "Tử Ninh, gần đây mình luôn luôn nhớ tới đoạn ngắn năm kia, nhưng vẫn hoàn chỉnh."

      Bùi Tử Ninh ngẩng đầu: "Hoắc Kỷ Thành biết ?"

      Tần Lạc gật đầu: "Biết, ấy mặc kệ mình nhớ ra là phẫn nộ, tức giận hay là cảm xúc khác đều sẵn lòng thừa nhận, còn bắt mình đồng ý được quan tấm đến ấy."

      Bùi Tử Ninh chống cằm: "Nếu như vậy, cậu chuẩn bị tâm lý xong, mình cảm thấy phương thức nhanh nhất chính là trở về nơi bắt đầu kia, địa điểm giống nhau có thể kích thích cậu nhớ lại chuyện trước kia."

      Tay Tần Lạc cầm chiếc đũa dừng chút: "Ý cậu là... Trở lại tòa biệt thự bờ biển kia?"

      Bùi tử ninh: "Cá nhân mình cảm thấy như vậy, điều kiện đầu tiên là cậu chuẩn bị tâm lý tốt, dù sao với đoạn trí nhớ kia, chúng ta đều biết, cũng biết ở đó từng phát sinh cái gì."

      Đôi lông mày thanh tú của Tần Lạc nhíu lại, Đúng vậy! Tử Ninh lo lắng cũng là điều lo, ôm lấy cảm xúc lên lời với đoạn trí nhớ kia.

      Sợ hãi khi đụng vào, nhưng lại muốn biết chân tướng.

      Con người! Luôn là sinh vật mâu thuẫn, có đôi khi biết cũng tốt, có thể chấp nhận qua cả đời, khi biết, muốn tìm .

      Nhưng mà, lại nhất định tốt đẹp.

      "Mình suy nghĩ lại!"

      "Ừ, cũng thể nóng lòng nhất thời."

      ****

      Video clip Lý Thúy Như với Tần Lạc ở đường cái biết là được bạn mạng nào "Sốt sáng" truyền lên trang web, nhất thời lượng chia sẻ kinh người.

      Mọi người rỗi rãi, luôn luôn thích thảo luận tin tức bát quái, lần nào cũng đúng.

      Hoắc Kỷ Thành là nhận được điện thoại của bạn tốt Đường Triều mới biết được: "A Thành, mình thấy việc này cậu vẫn nên giải quyết triệt để tốt hơn, nếu ba ngày hai bữa lại bắn ra tin tức, ông già nhà cậu thấy chỉ càng thêm tức giận."

      Lông mày Hoắc Kỷ Thành nhăn thành chữ "Xuyên": "Mình biết rồi."

      Đường Triều cũng thêm nữa: "Mình còn có việc, tự cậu nhìn mà làm! Cần hỗ trợ tiếng."

      Hoắc Kỷ Thành nhận ý tốt của : "Ừ."

      Vốn tưởng rằng để cho Lý Thúy Như dọn dẹp rác thu liễm, kết quả lặp lặp lại nhiều lần làm ra nhiều chuyện như vậy, là rượu mời uống lại thích uống rượu phạt!

      đè xuống nút gọi máy nội bộ, Trình Sâm lập tức gõ cửa tiến vào: "Boss, người tìm tôi?"

      Hoắc Kỷ Thành cau mày: "Lập tức dọn dẹp video clip tin tức mạng liên quan đến Tần Lạc, mặt khác cậu rút ra giờ đồng hồ tìm Lý Thúy Như, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, nhất định phải để cho bà ta giải thích ở mạng, cũng cảnh cáo bà ta còn lần nữa phải việc quét rác đơn giản như vậy."

      Trình Sâm khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Boss, có thể cảm giác được bây giờ rất tức giận, mẹ kế với em kia của Tần tiểu thư đúng là làm cho người ta bớt lo, động tí liền muốn làm ra chút mờ ám, cho hai bọn họ chút giáo huấn là thể nào nổi.

      "Thuộc hạ hiêu, và làm ngay."

      "Ừ."

      Sau khi Trình Sâm rời khỏi đây, Hoắc Kỷ Thành tựa lưng vào ghế ngồi hít hơi sâu, rồi sau đó chậm rãi đứng dậy đến trước cửa sổ, đốt điếu thuốc.

      Đến khi đầu mẩu thuốc lá tắt, mới cầm điện thoại lên gọi cho Tần Lạc.

      "Ở đâu?"

      " dạo phố với Tử Ninh."

      "Ừ, đợi đến đón em."

      " cần! Tự em gọi xe trở về cũng rất thuận tiện, ở nhà chờ em là được."

      "Quyết định như vậy, gửi địa chỉ cho , đón em."

      Giọng trước sau bá đạo, nhưng Tần Lạc có thể cảm thấy dịu dàng từ bên trong lộ ra.

      " "

      đợi Tần Lạc lời cự tuyệt ra, điện thoại liền bị cúp, sửng sốt giây, ngơ ngẩn nhìn về phía bạn tốt bên cạnh.

      Bùi Tử Ninh cũng nghe được đại khái, vỗ vỗ bả vai bạn tốt: "Mình thấy Hoắc Kỷ Thành là vì lo lắng cho cậu mới như vậy, cái gì cũng , nhưng ta cái gì cũng biết."

      Tần Lạc mím môi, nh luôn luôn có biện pháp xử lý chuyện xảy ra ở người , sau đó yên lặng quan tâm . ( )
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 218: Cho bà ta chút dạy dỗ

      Sau khi nhìn theo bạn tốt ngồi xe Hoắc kỷ Thành rời , Bùi Tử Ninh mới chậm rì rì chuẩn bị dẹp đường về phủ, kết quả đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến, là có hai người bệnh cần giải phẫu khẩn cấp, cần trở về trợ giúp, chút do dự gật đầu đồng ý.

      Xong việc gần 11 giờ, đồng nghiệp khác chào hỏi với xong lần lượt bỏ , Bùi Tử Ninh tháo găng tay xuống ném vào thùng rác, cũng lập tức trở về văn phòng, mà đứng ở hành lang vị trí gần cửa sổ hít hơi sâu.

      Mỗi khi chỉ có ở phòng phẫu thuật cứu sống được người bệnh, mới có cảm giác vui mừng từ đáy lòng phát ra.

      Nhưng đêm nay.

      "Bác sỹ Bùi, còn chưa tan ca sao?"

      "Lập tức về đây."

      Bùi Tử Ninh suy yếu trả lời, tâm tình vẫn rất nặng nề.

      Đối phương tới vỗ vỗ bờ vai , lời thấm thía: "Phẫu thuật đêm nay làm rất tốt, tuổi người bệnh quá lớn, hơn nữa bản thân cuộc phẫu thuật này tồn tại tính nguy hiểm nhất định, trước khi tiến vào phòng giải phẫu chúng ta ký thỏa thuận với người nhà bệnh nhân, trách nhiệm người ."

      Bùi Tử Ninh gật đầu: "Bác sỹ Lâm, cám ơn ."

      Bác sỹ Lâm cho cái mỉm cười: "Vậy tôi trước."

      Khóe môi Bùi Tử Ninh cong lên: "Ừ."

      cũng biết thất bại giải phẫu lần này trách nhiệm người mình, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn, làm bác sỹ, đều hi vọng mình có thể cứu sống

      mình yên tĩnh lúc sau mới từ từ trở về văn phòng thay quần áo mới rời , lại bất ngờ gặp Bạch Trì Đình ở cửa bệnh viện.

      ta đỗ xe ở trước mặt , quay cửa kính xe xuống: " đưa em về."

      Bùi Tử Ninh nhìn cũng nhìn ta, nhàn nhạt cự tuyệt: " cần, tự tôi gọi xe trở về."

      Bạch Trì Đình chưa từ bỏ ý định tiếp tục : " quá muộn, con mình gọi xe trở về an toàn! Em thấy nhiều rủi ro chuyện mạng như vậy là xảy ra lúc nửa đêm?"

      Bùi Tử Ninh quay đầu trợn mắt nhìn ta: "Thủ đoạn lừa gạt sớm dùng được với tôi rồi."

      Bạch Trì Đình dẫm phanh xuống lại theo : " nghiêm túc."

      Bùi Tử Ninh lạnh lùng cự tuyệt: " cần!"

      Cùng làm chung bệnh viện với là bất hạnh của , mới muốn có nhiều xuất cùng với !

      Đến như lần trước, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

      Bạch Trì Đình lại thêm: "Coi như em cần đưa em, cũng nên gọi điện thoại cho bạn trai em bảo ta qua đón em!"

      Bùi Tử Ninh liếc xéo ta: " cần lo quá nhiều chuyện!"

      Bạch Trì Đình dứt khoát tắt máy xuống xe: " nghe em liên tục tăng ca tuần, nhưng bạn trai em chưa có buổi tối nào đến đón em, cãi nhau sao?"

      Ánh mắt Bùi Tử Ninh nhìn ta rất lạnh: "Bạch Trì Đình, chuyện của tôi với có quan hệ sao? Xin cần đoán già đoán non việc cá nhân của tôi! ok?"

      Bạch Trì Đình có chút nổi giận: "Ninh Ninh, chỉ là đứng ở góc độ bạn bè quan tâm em."

      Bùi Tử Ninh cắt ngang lời ta: "Đủ rồi! Ai là bạn với hả? Bạch Trì Đình, từ giấy biến mất kia, ở trong lòng tôi tự với mình: Từ nay về sau tốt nhất thấy mặt, gặp mặt cũng cần phải cả đời qua lại với nhau!"

      Ngực Bạch Trì Đình bị kiềm hãm: "Ninh Ninh, ra năm đó "

      ta vừa mới chuẩn bị mở miệng lại bị Bùi Tử Ninh ngắt lời,: "Chuyện năm đó sớm qua lâu rồi! Tôi muốn nghe! Tình ý giữa chúng ta sớm bị thời gian làm cho hao mòn cũng còn! Cho dù chúng ta vừa khéo làm cùng bệnh viện, nhưng, xin về sau cố gắng ít xuất ở trước mặt tôi được ?"

      Dừng chút: "Tôi chỉ muốn mình sống cuộc sống của người bình thường."

      Lời Bạch Trì Đình đến bên môi chỉ có thể nuốt xuống, xem ra có số việc khi bỏ qua, thể quay lại được.

      Sau khi nhìn Bùi Tử Ninh gọi xe rời , Bạch Trì Đình ngồi mình ở trong xe rất lâu, mãi đến đột nhiên vang lên chuông điện thoại mới phá phần trầm mặc này.

      Là em họ An Khả khả gọi đến: " Đình, theo đuổi được công chúa của chưa?"

      Khóe môi Bạch Trì Đình nổi lên nuh cười khổ, sang chuyện khác: "Nghe dì với dượng em chuẩn bị đổi chuyên ngành hả?"

      An Khả Khả gật đầu: "Vâng, học kinh tế là quá chán, em quyết định học đạo diễn chuyên nghiệp, mục tiêu về sau của em chính là trở thành đạo diễn nổi tiếng nhất!"

      Bạch Trì Đình nhịn được nở nụ cười: "Nguyện vọng này của em là quá xa lớn!"

      An Khả Khả chu miệng: "Đáng ghét! Ngay cả Đình cũng đùa em sao?"

      Bạch Trì Đình cười : " Đình dám, nhưng em cũng đừng hy vọng có thể giúp em thuyết phục dì với dượng."

      An Khả Khả nản lòng thôi: " Đình, là con giun trong bụng người ta sao? Em còn chưa nhìn thấu tâm tư của em!"

      Giọng Bạch Trì Đình thoải mái rất nhiều: "Chút tâm tư đó của em căn bản là giấu được."

      An Khả Khả bĩu môi: "Em mặc kệ! nhất định phải giúp em, ba mẹ em nghe lời nhất, nếu ủng hộ em em khẳng định có thể đổi chuyên ngành."

      Bạch Trì Đình thở dài: "Khả Khả, đổi chuyên ngành phải trò đùa, hơn nữa chuyên ngành đạo diễn này quá trừu tượng, cũng phải đơn giản như thế, bây giờ có lẽ em chỉ là nhất thời kích thích, ngộ nhỡ về sau hối hận làm thế nào?"

      An Khả Khả lắc đầu: " ! Em từng suy nghĩ nghiêm túc, Đình nhất định phải tin tưởng quyết tâm của em! Đây là lần đầu tiên em quyết định làm chuyện!"

      Giọng kiên định, đặc biệt thành khẩn, ra hôm nay gọi điện thoại ngoại trừ ân cần thăm hỏi vấn đề tình cảm của họ cũng là hi vọng thuyết phục họ giúp mình giải thích cho ba mẹ.

      Bạch Trì Đình có chút đau đầu: " Lý do này của em cũng thể thuyết phục , chờ em có thể thuyết phục được , giúp em."

      Nghe đến đó, An Khả Khả như là đánh máu gà: " ? lời định! Nươig giữ chữ tin là con chó !"

      Bạch Trì Đình hừ tiếng: "Chờ em có thể thuyết phục được rồi tiếp."

      An Khả Khả vui vẻ chuẩn bị gác điện thoại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: " Đình, còn chưa trả lời vấn đề của em?"

      Bạch Trì Đình biết em ấy chỉ câu đầu tiên hỏi mình lúc gọi điện thoại, hắng giọng cái: "Em vẫn nên nghĩ lý do thích hợp !"

      An Khả Khả than thở tiếng: "Ưm phương diện theo đuổi con em rát lành nghề! Có cần em lập tức bay qua hỗ trợ."

      Bạch Trì Đình có trả lời, để cho Khả Khả đến hỗ trợ, chỉ biết càng giúp càng rối.

      *****

      Vất cả chịu đựng được đến tan tầm, Lý Thúy Như vội vàng thay quần áo chuẩn bị trở về, mỗi ngày tiếp xúc với thùng rác, bà sắp sụp đổ rồi!

      Kết quả vừa được vài bước bị mấy người mặc áo đen ngăn cản lôi vào trong ngõ , bà ta nhất thời sợ tới mức hai chân run lên, ngay cả giọng cũng run run rẩy rẩy: "Các người muốn làm gì? Có phải nhận lầm người ?"

      Người cầm đầu nhìn bà ta cái: "Bà chính là Lý Thúy Như?"

      Nghe đến đó, Lý Thúy Như càng sợ hơn, hai chân bắt đầu ngừng run, môi cũng kịch liệt run run: "Đúng."

      Sau khi phản ứng kịp lập tức phủ nhận : "! Tôi phải! Tôi phải Lý Thúy Như!"

      Giọng bà ta rất lớn, như sợ bọn họ nghe được.

      Nhưng những người đó tìm chính là bà ta, sao để mặc bà ta tùy ý lừa dối?

      Lạnh lùng quát : "Ít giả vờ cho tôi! Bà cho rằng phủ nhận là được sao? Mang !"

      ta ra lệnh tiếng, vài thuộc hạ khác nhất thời xách Lý Thúy Như giống như xách con gà con ở trong tay.

      Lý Thúy Như sợ tới mức mạng cũng còn: "Cứu mạng!"

      Người cầm đầu hừ lạnh: "Coi như bà la rách cả cổ họng cũng vô dụng! Nơi này nửa cọng tóc con người cũng có!"

      Lý Thúy Như mang theo khóc nức nở kêu: "Đại ca, tôi lớn tuổi, có tiền cũng xinh đẹp, các người cướp giật tôi cũng vô ích?"

      Mấy người mặc áo đen xách bà ta vào trong hang tối, lạnh giọng hừ : " có tiền? Vậy lưu lại đầu ngón tay!"

      Lý Thúy Như sợ tới mức thiếu chút nữa đái ra quần, môi run run thôi: "Cái cái gì? Ngón tay"

      Đối phương nhìn bà ta cái, sau đó bảo đàn em ở phía sau lấy dao qua, tư thế kia giống như muốn chặt đứt đầu ngón tay của Lý Thúy Như.

      Lý Thúy Như hận thể ngất , bà hoàn toàn biết sao mình chọc phải những người xã hội đen này, chẳng lẽ là vì Tần Lạc

      Mắt thấy đối phương giơ dao lên, bà ta run run : "Là Tần Lạc thuê các người đến đối phó tôi sao?"

      Thủ lĩnh hừ lạnh: "Tần Lạc là ai? Đừng ra người quan trọng với chúng tôi, muốn sang chuyện khác có cửa đâu!"

      xong, mượn đao cắt về phía đầu ngón tay của bà ta.

      Lý Thúy Như trong nháy mắt thét chói tai liên tục: "A a a! Cứu mạng!"

      Trong ánh mắt của tên cầm đầu lộ ra hung ác: "Bà kêu nữa có tin tôi bảo người ta khâu miệng của bà lại ?"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 219: Chăm sóc bị thương

      Lý Thúy Như nhất thời sợ tới mức dám thở mạnh, hai mắt hoảng sợ nhìn người áo đen trước mắt, chân run rẩy như cầy sấy.

      Dù sao vẫn là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

      Đương nhiên, người mặc áo đen chặt đứt ngón tay của bà ta, chỉ là cho bà ta nếm thử chút giáo huấn thích hợp, để cho bà ta biết cái gì là sợ hãi!

      Lúc giơ dao lên, Lý Thúy Như kìm lòng được thét chói tai ra tiếng, lại còn nhắm hai mắt lại.

      Nhưng đau đơn trong dự kiến cũng có.

      Lý Thúy Như mới chậm rãi mở to mắt lạnh run nhìn người mặc áo đen trước mắt, đối phương khoa tay múa dao ở dưới cổ bà, bà trong nháy mắt cứng lại, cử động cũng dám.

      Giọng người mặc áo đen sắc bén : "Bà quản cho tốt miệng của mình! Còn lần sau nữa đừng trách chúng tôi khách khí!"

      ta vừa vừa dùng dao hù dọa Lý Thúy Như, thân dao lạnh lẽo kề sát ở cổ Lý Thúy Như, giống như bất cứ lúc nào có thể cắt ra đường.

      Bà ta sợ tới mức giọng run rẩy thôi: "Tôi tôi dám nữa."

      Người mặc áo đen thấy vậy mới lấy dao ra: "Mỗi câu chữ bà vừa rồi đều bị tôi ghi , tốt nhất an phận chút cho tôi!"

      Lý Thúy Như sớm kinh hãi quá độ, lúc này người mặc áo đen cái gì đều gật đầu xưng vâng, chỉ cầu đối phương buông tha mình.

      Mục đích hôm nay của người mặc áo đen chính là hù dọa bà ta, cũng làm gì bà ta, cho nên sau khi nhìn thấy thành quả lấy ra phần văn kiện sớm chuẩn bị xong, nửa ép đè ngón tay bà ta xuống điểm chỉ.

      "Bây giờ tôi có thể thả bà , sau khi trở về bà cũng có thể trắng trợn truyền bá chuyện đêm nay, nhưng tôi thể đảm bảo tính mạng bà có thể sống để thấy được mặt trời ngày mai , hoặc là, bà thích cả đời này ở Châu Phi làm dân chạy nạn chết già chung thân."

      Giọng người áo đen trầm thấp, giống như chuyện liên quan đến mình, nhưng Lý Thúy Như nghe mà trong lòng run sợ, rốt cuộc bà chọc phải nhân vật lớn gì!

      " yên tâm, tôi đảm bảo cái gì cũng ! Về sau tôi dám lung tung."

      "Ừ, lúc này mới đúng, nếu cuộc sống dân chạy nạn có thể gian nan hơn so với dọn dẹp thùng rác nhiều."

      " "

      Sau khi thả Lý Thúy Như , người cầm đầu gọi điện thoại: "Chuyện làm xong, khi nào gửi văn kiện cho ngài?"

      Trình Sâm dơ tay liếc nhìn đồng hồ: "Mười phút sau chúng ta gặp ở ngã rẽ đường phía Bắc lên núi."

      "Được."

      *****

      Ngay lúc Tần Lạc quyết định đến biệt thự bên bờ biển mình từng ở sáu năm trước tìm kiếm trí nhớ, bất ngờ nhận được điện thoại của Trình Sâm.

      "Tần tiểu thư, bây giờ có thể đến bệnh viện chuyến ? Boss bị thương."

      "Bị thương? Sao lại thế?"

      "Hành tung ở khách sạn công tác lần này bị để lộ, cũng may chỉ bị thương ở cánh tay, lúc này Boss rất cần ."

      "Rất nghiêm trọng sao?"

      "Là súng bắn bị thương."

      "Cái gì?!"

      Tần Lạc dám tin kinh hãi hô ra tiếng, là bị súng bắn?

      Dường như Trình Sâm đoán như vậy: "Tần tiểu thư, trong điện thoại tiện nhiều lời, vẫn nên tự mình qua đây!"

      Tần Lạc gật đầu: "Được, tôi lập tức tới!"

      Sau khi cúp điện thoại, Tần Lạc lập tức đến bệnh viện Kiêu Dương, dọc theo đường tâm tình rất lo lắng.

      15 phút sau.

      Tần Lạc mới vừa đến cửa phòng bệnh Hoắc Kỷ Thành nghe thấy tiếng đối thoại bên trong của với Trình Sâm truyền đến.

      "Boss, như người dự đoán, nhóm người cán bộ cao cấp công ty biết chuyện người bị thương, đều tìm hỏi thăm tình huống chân , lúc này lòng người hoảng sợ."

      "Ừ, trước bình tĩnh yên lặng xem xét."

      "Vâng, thuộc hạ hiểu."

      "Mặt khác, đối với thương thế của tôi, nhất định phải giữ bí mật, bọn họ càng muốn biết càng thể cho bọn họ biết, chính là muốn để cho bọn họ suy đoán lung tung."

      "Vâng!"

      "Nếu bên cả với hai có động tĩnh gì cũng tùy bọn họ, chúng ta chỉ cần chờ đợi ngày nào đó thu lưới là được."

      "Thuộc hạ hiểu."

      Tần Lạc gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào, sắc mặt lo lắng đến bên giường Hoắc Kỷ Thành: "Sao lại thế này? Nghiêm trọng ?"

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành nhìn thấy liếc mắt ra hiệu cho Trình Sâm, ta biết điều vội vã rời .

      Chờ trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Hoắc Kỷ Thành mới mở miệng: " sao, vết thương , nhưng mấy ngày nay cần em chăm sóc rồi."

      Tần Lạc liếc nhìn cánh tay phải của bị băng bó chặt, nhíu mày: "Súng bắn bị thương cũng là chút thương tích ?"

      Hoắc Kỷ Thành rất vui khi quan tâm mình như vậy: " sao, chỉ cần còn sống có thể nhìn thấy em, bất cứ chuyện gì đều sợ hãi."

      Tần Lạc tức giận nện đấm: " hồ đồ cái gì! Quá đáng!"

      Mặt Hoắc Kỷ Thành thâm tình nhìn : " nghiêm túc."

      Trong nháy mắt Tần Lạc tràn đầy ấm áp: "Tiểu Tinh? Bé biết ?"

      Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Còn chưa, đợi ngày mai em đón con qua đây, nhưng thể cho con tình hình thực tế."

      Tần Lạc gật đầu: "Em hiểu."

      đương nhiên ngốc cho Tiểu Tinh những thứ này, dù sao bé vẫn chỉ là đứa bé, nên để cho bé biết những thứ này.

      Bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành : " muốn rửa mặt."

      Tần Lạc nhìn cái: "Người bệnh phải nên nghỉ ngơi sao?"

      Hoắc Kỷ Thành lười biếng mở miệng: " rửa mặt nghỉ ngơi thế nào?"

      Tần Lạc vừa chuẩn bị xoay người, nghe thấy người đàn ông bồi thêm câu: "Còn phải lau người."

      Quẫn

      Vẻ mặt Tần Lạc nhất thời đầy vạch đen: "Vết thương của băng bó kín như thế, khẳng định thể thấm nước!"

      Tay trái Hoắc Kỷ Thành chỉ vào tay phải bị thương: "Chỉ có nơi này thể thấm nước, chỗ khác đều có thể."

      "Vậy có thể dùng tay trái lau người cho mình! Dù sao nó cũng bị thương."

      "Hả? phải mới vừa đồng ý chăm sóc sao?"

      Trong cuối có đầy bất mãn, Tần Lạc cắn môi, ràng mình chưa có đáp ứng, nhưng nhìn người đàn ông nào đấy bị thương.

      Thôi!

      "Vậy tự cởi quần áo."

      " tay khó cởi."

      " "

      Trời ạ! Người đàn ông thối này là khó hầu hạ!

      có cách nào, Tần Lạc đành phải vào toilet bưng chậu nước ấm qua, khi giúp cởi bỏ cúc áo ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bản thân, nhìn như muốn đục cái động ở mặt , hận thể tìm miếng vải che ánh mắt lại, ánh mắt quá mãnh liệt, cảm thấy rất có áp lực.

      " cần nhìn em như vậy."

      "Vậy muốn nhìn em thế nào?"

      " có thể nhìn chỗ khác."

      " thích nhìn chỗ khác."

      " "

      Tần Lạc buồn bực liền dùng sức, cúc áo sơmi của liền rớt xuống, thanh lanh lảnh ở bên tai vang vọng, vội vàng khom lưng xuống nhặt, lại phát biết bắn đâu.

      "Lạc Lạc, ra em lại gấp như vậy?"

      Lời trêu chọc của Hoắc Kỷ Thành làm cho Tần Lạc rất ngượng ngùng, gấp chỗ nào hả? ràng là cúc áo khâu chặt, khẽ đụng liền đứt!

      "Là cúc áo của chắc."

      "Sao cảm thấy em cố ý kéo đứt, bởi vì en vội vả cởi quần áo của ."

      "Ngừng! Em... Mới có."

      Câu kế tiếp bị nuốt vào trong cổ họng, bởi vì ánh mắt người đàn ông nào đó là quá khủng bố, giống như muốn ăn sống nuốt tươi .

      Vì tránh né ánh mắt , dứt khoát xoay người lại vắt khăn mặt trong chậu, khi đứng dậy bị kéo lảo đảo cái, trực tiếp ngã ở người , môi đào lại còn hết sức chân thành tiếp xúc thân mật với lồng ngực to lớn của .

      Trong nháy mắt, đầu Tần Lạc "Ong ong ong" vang lên.

      Người đàn ông thối! nhất định là cố ý!

      Kết quả - -

      Còn bị phản ngược: "Quả nhiên rất vội."

      Giọng trêu đùa làm cho sắc mặt càng lúng tùng, vội vàng chống đỡ đứng dậy, kết quả tiếp xúc trong lòng bàn tay là hạt viên trước ngực .

      Xúc cảm mềm, lại còn nhiều đàn hồi.

      Ma xui quỷ khiến lại nhéo cái, ngẩng đầu, chống lại con ngươi đen nóng bỏng của Hoắc Kỷ Thành giống như ngọn lửa thiêu đốt, hai má đỏ như quả táo.

      "Em "

      Trời ạ! Giống như cái gì cũng rửa sạch tội tình nghi của , trong đầu nhất thời dâng trào vạn con ngựa chỉ gặm cỏ.

      liều phải chết.

      "Ngoan, bây giờ liền thỏa mãn em."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành khàn khàn lộ ra tà tứ mập mờ, tay trái trực tiếp ôm thắt lưng Tần Lạc.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 220: Đáng ghét đừng ồn ào

      Tần Lạc tức giận đấm quyền, gắt giọng: "Đáng ghét! Đừng ồn ào!"

      Hoắc Kỷ Thành mới nghe lời như vậy, hai tròng mắt như hai ngọn lửa thiêu đốt sáng ngời:"Lạc Lạc, rất nhớ em..."

      Giọng trầm thấp từ tính như là lên dây cót, gợi cảm hết thuốc chữa, toàn thân Tần Lạc nổi da gà như dâng lên kích thích, chỉ cảm thấy thân thể tê dại ngừng...

      Giống như khống chế nổi.

      "Đừng, thân thể ..."

      Giọng Tần Lạc mềm nhũn, giống như phát ra lời mời mọc.

      Hoắc Kỷ Thành quấn quá chặt, thấp giọng ở bên tai nỉ non: "Lạc Lạc, ... muốn em."

      Mặt Tần Lạc lúc này liền đỏ rực, hận thể lập tức thoát , nhưng cánh tay trái mạnh mẽ của Hoắc Kỷ Thành ôm chặt , nghiêng người phủ môi ...

      Sau tiếp xúc thân mật này cuối cùng dừng lại được...

      Thời khắc mấu chốt, đúng lúc Tần Lạc tỉnh táo lại, đấm ở lưng người đàn ông cái: "Bây giờ là người bệnh!"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành cam lòng: "Bảo bối, chỉ bị bị thương ở tay, vị trí khác đều lành lặn."

      Tần Lạc bị gọi "Bảo bối" khiến tim đập nhanh, nhưng lý trí cho biết bây giờ tuyệt đối phải lúc! Mặc kệ thế nào, cũng là người bệnh!

      "Mau đứng lên!"

      Tần Lạc vội vàng thúc giục, sợ Hoắc Kỷ Thành quan tâm mà làm bậy.

      Hoắc Kỷ Thành khàn tiếng mở miệng : "Tên lên dây làm sao có thể nhịn phát bắn?"

      Vẻ mặt Tần Lạc chảy vạch đen, người đàn ông thối rất biết vận dụng ví dụ!

      Lập tức đen mặt : "Cũng phải nhịn xuống!"

      xong, liền ra sức đẩy đứng dậy xuống giường.

      Ban ngày ban mặt ở trong phòng bệnh làm loại chuyện kia nếu như bị y tá qua kiểm tra phòng phát chẳng phải là toi sao?

      có thể cần, còn làm được.

      Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể bất đắc dĩ nằm ở giường nhìn giai nhân rời , trong lòng thở dài, xem ra chỉ có thể nhịn...

      Sau khi Tần Lạc bưng hoa quả vào phòng bếp rửa sạch lấy ra cho ăn: "Này!"

      Hoắc Kỷ Thành nâng mắt tha thiết mong chờ , lúc lâu mới ra ba chữ: "Em đút cho ăn."

      Tần Lạc: "..."

      Quả thực cũng bị ánh mắt vô tội của làm cho sợ!

      ngờ lạnh lùng như , cũng mặt giống như trẻ con, xem ra con người ai cũng có hai mặt, chỉ là chưa bị phát ra mà thôi...

      "Tự ăn !"

      " là người bệnh."

      "... chỉ bị thương tay phải mà thôi."

      Tần Lạc nhịn được dùng lời vừa rồi của phản kích lại .

      Hoắc Kỷ Thành tiếp tục dùng vô tội ánh mắt kia nhìn người phụ nữ trước mặt: "Em cũng biết là tay phải bị thương, muốn ăn thế nào?"

      Tần Lạc tức giận trợn trừng mắt: " phải còn có tay trái sao?"

      Hoắc Kỷ Thành đúng lý hợp tình nhìn : "Tay trái là dùng để cầm đồ ăn sao? Hơn nữa, tay phải bị thương đương nhiên tay trái thoải mái."

      câu bổ sung phía sau chỉ là ngụy biện, lại bị ra đúng lý hợp tình, giống như là chuyện vòng quanh.

      Tần Lạc quả thực giơ ngón tay cái lên với , thằng nhãi này có thể bình tĩnh lời này như vậy!

      Thôi!

      Đút đút, nếu chẳng biết còn muốn chỉnh người ra cái gì...

      "Dưa này ngọt, thể ăn, muốn ăn nho đen."

      "..."

      ăn trái cây cũng bới móc như vậy?

      Tần Lạc hoàn toàn "Phục" , đại thiếu gia nhà giàu quả nhiên rất khó hầu hạ!

      Khi đút nho, nhìn chằm chằm người phụ nữ gần trong gang tấc, ràng là ăn nho, nhưng Tần Lạc có cảm giác ăn tay mình...

      Hơn nữa, ánh mắt cũng quá khiếp người!

      Làm hại thiếu chút nữa đút nho vào trong lỗ mũi ...

      Hoắc Kỷ Thành bất mãn lên án : "Mũi cũng cần ăn nho?"

      Tần Lạc tức giận trợn mắt nhìn : "Ai bảo nhìn chằm chằm vào em!"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành càng thêm vô tội: "Em ngồi ở trước mặt , nhìn em nhìn ai? Chẳng lẽ muốn mắt nhìn lên trời hoặc cúi đầu nhìn đất?"

      trán Tần Lạc chảy đầy vạch đen: " Tiêu điểm ánh mắt có thể tập trung như vậy."

      Hoắc Kỷ Thành lại bày tỏ khó hiểu” " Tiêu điểm ánh mắt tập trung như vậy? Đây là có ý gì? Nếu em làm mẫu cho xem?"

      Nhất thời Tần Lạc muốn đập cả đĩa trái cây vào mặt , người đàn ông thối quả thực là già mồm át lẽ phải!

      "Hừ! Em thấy miệng nên thương là tốt nhất!"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành trong nháy mắt trở nên uất ức: "Lạc Lạc, em muốn gặp như vậy sao?"

      Tần Lạc hừ lạnh tiếng: "Ừ hừ!"

      Hoắc Kỷ Thành lại giả vờ đáng thương: "Bây giờ là người bệnh, tâm hồn yếu ớt nhất, cần em an ủi..."

      Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ nhìn : " còn như vậy em ."

      Hoắc Kỷ Thành bi thương lần nữa: "Lạc Lạc..."

      Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng ho , hai người trong phòng đều dừng lại, nhất là Hoắc Kỷ Thành, mặt đầy vạch đen...

      Ngay sau đó, ba người đàn ông cao lớn đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt có chút quái dị...

      Vẫn là Đường Triều mở miệng trước: "Khụ... Lão Đại, cách từ xa mình nghe thấy tiếng của cậu, còn tưởng rằng mình nghe lầm, kết quả càng đến gần nghe càng , Đại Bạch còn tưởng rằng mình đến nhầm phòng..."

      Bị điểm danh Tống Tư Bạch tức giận trừng mắt nhìn Đường Triều cái, dường như rất hài lòng với hành động kéo mình xuống nước của ta.

      Đường Triều nhún vai, kéo Đại Bạch xuống nước tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt!

      Lâm Lạc Đông cũng nhịn được che miệng ho tiếng, cái gì cũng chưa , nhưng Tần Lạc đều nhìn ra được, nhịn cười.

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành vui liếc mắt ba người bọn họ cái: "Chuyện gì?"

      Đường Triều bình tĩnh cầm lấy quả táo từ từ gặm: "Lão Đại, cậu lời này cũng quá tổn thương tình em chúng ta, cậu bị thương nằm viện ba chúng mình có thể đến thăm sao? Chẳng lẽ bây giờ cậu có chị dâu liền cần chúng mình nữa?"

      Giọng ta đặc biệt ai oán, hiển nhiên giống như bị vứt bỏ.

      Nghe đến đó, bước chân Tần Lạc thiếu chút nữa lảo đảo:"Các chuyện, tôi gọi điện thoại."

      Hoắc Kỷ Thành vội vàng gọi lạiL "Lạc Lạc, cần để ý đến bọn họ."

      Tần Lạc quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn , sau đó hoả tốc rời khỏi phòng.

      Bốn bọn họ là em tốt, nhất định có rất nhiều lời muốn , ở bên trong nhiều bất tiện, còn có thể thành đối tượng để bọn họ trêu chọc...

      Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là để lỗ tai yên tĩnh.

      Sau khi rời , Tống Tư Bạch trầm giọng mở miệng: "Điều tra là ai ở sau lưng dùng súng đạn phi pháp chưa?"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Ở mặt ngoài đối thủ thương trường trước đây, nhưng mình cảm thấy đơn giản như vậy."

      Lâm Lạc Đông nhặt lên quả nho bỏ vào trong miệng: "Có thể liên quan đến cả với hai cậu ?"

      Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Bọn họ có lá gan lớn như vậy, nếu điều tra ra, ba mình bỏ qua bọn họ đầu tiên."

      Đường Triều dựa cạnh cửa sổ: "Có lẽ có bọn họ ở sau lưng thúc đẩy, nếu làm sao hành tung của cậu có thể vô duyên vô cớ bị tiết lộ?"

      Hoắc kỷ thành trầm ngâm lâu sau: "Việc này mình nhất định điều tra ràng."

      Tống Tư Bạch ngồi ngay ngắn ở ghế sofa: "Cần hỗ trợ bất cứ lúc nào gọi điện thoại."

      Lâm Lạc Đông bắt chéo chân: "Đúng lúc gần đây mình phải đến bên Trung Đông chuyện làm ăn, có thể giúp cậu điều tra từ bên cạnh chuyện này."

      Hoắc Kỷ Thành vui mừng nhìn bọn họ mấy cái, mỗi khi mình xảy ra chuyện gì, ba bọn họ cái đều xuất hỗ trợ trước tiên.

      Nhiều như vậy năm, nhiều lần như vậy.

      Tình nghĩa em nhiều năm sớm cần "Cảm ơn", Hoắc Kỷ Thành "Ừ" tiếng, nhận tấm lòng của bọn họ là được.

      Đường Triều chậm rãi : "Bây giờ bên trong tập đoàn Đế An hỗn loạn, ngày hôm qua mình lên lầu 59 chuyến thiếu chút nữa sượng mặt bị ngăn lại, nhìn ra tâm tư tất cả mọi người là khác nhau, mấy tâm phúc của cậu biết nội tình chứ?"

      Hoắc Kỷ Thành mím môi: "Ừ, Trình Sâm thầm thông báo với bọn họ, đối với những người chưa quyết định tự mình cho bọn họ ấn tượng khắc sâu."

      Đường Triều tiếp: "Cũng được, thừa dịp cơ hội lần này rửa sạch nhân viên nội bộ công ty, về sau cậu quản lý cũng nhiều chỗ có lợi."

      Bốn người lại hàn huyên lúc mới ngừng đề tài, bỗng nhiên Đường Triều nghĩ đến cái gì hỏi: "Hôm nay Ước Hàn ở bệnh viện chứ? Đại Bạch chúng ta tìm cậu ta chuyện?"

      đợi Tống Tư Bạch mở miệng, Hoắc Kỷ Thành với Lâm Lạc Đông đồng thời nghi ngờ hỏi: "Tống Tư Kỳ thứ hai lại xuất rồi hả?"

      Đường Triều dấu vết gật đầu.

      Sắc mặt Tống Tư Bạch tốt.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :