1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 211: Kịch vui lặp lại

      Mấy ngày nay Tần Lạc ít xem tin tức, cũng lên weibo, lòng ở nhà học tập cùng làm bạn với Tiểu Tinh, nhưng Hoắc Kỷ Thành bởi vì bận rộn công việc mỗi ngày đều gần nửa đêm mới trở về.

      " về rồi!"

      Trong phòng vang lên giọng nữ dịu dàng, mặt mày Hoắc Kỷ Thành tự giác nhu hòa rất nhiều: "Đánh thức em hả?"

      Tần Lạc lắc đầu: "Em còn chưa ngủ."

      Hoắc Kỷ Thành nhịn được trêu chọc : "Nhớ đến ngủ được?"

      Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn : "Nhớ cái đầu ! Em mới nhớ !"

      xong, liền xoay người chuẩn bị trở về phòng.

      Hoắc Kỷ Thành lại từ phía sau lưng ôm lấy : "Là ngược, là quá nhớ em..."

      Giọng trầm thấp từ tính đặc biệt say lòng người, hơn nữa ở trong bóng đêm như vậy.

      Cả người Tần Lạc tê rần, chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà, lỗ chân lông cũng mở ra...

      Hoắc Kỷ Thành tránh nặng tìm trả lời: "Tàm tạm, đều trong phạm vi có thể ứng phó, đừng lo lắng."

      Tần Lạc cũng biết mình ở phương diện này giúp được gì cho ang: "A...... Vậy bận rộn nữa cũng cần phải đúng giờ ăn cơm."

      Hoắc Kỷ Thành chôn đầu ở cổ của , ngửi mùi hương nhàn nhạt phát ra từ người nàng khí, chỉ cảm thấy mệt nữa cũng đáng được.

      "Ừ, thân thể là tiền vốn cách mạng, để cho mình mệt mỏi suy sụp."

      "Vậy nhanh rửa mặt, nghỉ ngơi sớm chút."

      Tần Lạc muốn hỏi quá nhiều chuyện công việc, dù sao cũng hiểu, hỏi cũng chẳng có tác dụng gì, còn bằng chơi cùng Tiểu Tinh, tin tưởng là được.

      "Càng muốn em hơn."

      Hoắc Kỷ Thành cố ý nửa, hơi thở nóng bỏng phun ở giữa cổ trơn bóng của Tần Lạc, tê tê dại dại.

      Tần Lạc phản xạ có điều kiện co rụt lại, gắt giọng: "Đáng ghét! Mỗi ngày trong đầu có thể nghĩ bình thường chút ?"

      Dáng vẻ Hoắc Kỷ Thành nghiêm trang: "Đây là chuyện bình thường hằng ngày nhất của đàn ông với phụ nữ."

      Tần Lạc đưa tay nhéo ở eo cái: "Hằng ngày cái đầu ! Nhanh rửa mặt! Em muốn ngủ!"

      Hoắc Kỷ Thành bị đau buông ra, vẻ mắt uất ức: "Lạc Lạc, em nhẫn tâm"

      Tần Lạc vươn ngón trỏ ra chọc lồng ngực của : "Giả vờ đáng thương cũng vô dụng."

      Hoắc Kỷ Thành: " "

      *****

      Lúc trời tối Đường Triều tăng ca có chút trễ, đường trở về bảo trợ lý ở quán bên đường mua giúp mình chút đồ ăn, ngồi ở trong xe đốt điếu thuốc.

      điếu thuốc mới hút được nửa, thấy bóng dáng quen thuộc.

      Tư thế hút thuốc của ta tạm dừng chút, con ngươi đen hơi nheo lại, sao muộn thế này mà Tống Tư Kỳ còn ăn ở trong quán ven đường này?

      Đây có thể phải ấy?

      Từ sau lần trước ở "Trễ sắc" nhìn thấy con người khác của ấy, hơn hai tháng, thôi tìm kiếm rồi.

      Tối nay Tống Tư Kỳ là được bạn bè Sở Sở hẹn ra ngoài, trước kia ấy chưa bao giờ đến chỗ này ăn cơm lại đồng ý cầu của làm cho Sở Sở cảm thấy rất kỳ lạ!

      Sở Sở cũng bởi vì thất tình nên tối muộn mới gọi điện thoại cho Tống Tư Kỳ, bảo ấy ra ngoài uống rượu với mình, cho rằng bị cự tuyệt.

      Kết quả Tống Tư Kỳ lời đồng ý.

      Hai người vừa mới gặp mặt, Sở Sở liền cảm thấy đêm nay Tống Tư Kỳ khác với trước kia, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào cũng lên được.

      Dù sao chính là khí thế mạnh mẽ hơn chút so với bình thường?

      Tâm tình bản thân tốt nên nghĩ nhiều, gọi ông chủ mang thùng bia lên, còn say về!

      Hai xinh đẹp ngồi ở quán ven đường uống rượu khó tránh khỏi khiến người bên cạnh ghé mắt, hơn nữa khí chất hai này lại vô cùng tốt!

      Hai mới uống hai chai bị người ta quấy nhiễu rồi.

      "Ôi! Tâm tình em tốt sao? Muốn các đây giúp em giải buồn ?"

      Giọng người đàn ông bì ổi nghe làm người ta phản cảm.

      Tống Tư Kỳ vén tóc mình, khóe mắt từ từ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng như khối băng: "Cút! Đừng quấy nhiễu hứng thú uống rượu của chị!"

      Giọng của cường thế bá đạo, thèm để người đàn ông vào trong mắt chút nào.

      Người đàn ông kia hình như cũng ngờ trước mắt nữ lại chống cự, khỏi nổi lên dục vọng chinh phục mãnh liệt: " nhìn ra! Còn làm hạt tiêu tức giận! Rất tốt! trai thích!"

      Ánh mắt Tống Tư Kỳ vẫn lạnh lùng như cũ: "Thích em ! Cũng đái bãi soi xem bản thân các người có đức hạnh gì! Tôi lặp lại lần nữa, cút!"

      gằn từng tiếng, mười phần giọng chị hai!

      Giữa những hàng chữ đều phát ra cỗ lạnh lùng, mấy người đàn đối phương khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, chẳng lẽ bọn họ gặp phải sát thủ rồi hả?

      Bên cạnh có tên nhóc sợ phiền phức giọng : "Đại ca, em thấy thân phận ta đơn giản, nếu chúng ta vẫn nên "

      Tên kia còn chưa dứt lời bị người đàn ông cầm đầu ngắt lời: "Rút cái gì mà rút? Mày có tiền đồ chút ấy!"

      Sau đó nhìn về phía Tống Tư Kỳ: "Em , ra ngoài cửa quá ngang ngược cũng tốt! Đêm nay trai dạy cho em làm thế nào vui vẻ với đàn ông"

      Người đàn ông vừa vừa tiến lên, muốn sờ mặt Tống Tư Kỳ.

      Kết quả - -

      Bị Tống Tư Kỳ vặn cổ tay lại, ta bị đau muốn kêu cha gọi mẹ.

      Điểm chết người chính là, ta thấy trước mắt ra tay thế nào, ra mình gặp phải sát thủ rồi?

      ngờ rằng, Sở Sở bên cạnh thấy màn như vậy sớm trợn mắt há hốc mồm, trời ạ! Đây là Tống Tư Kỳ quen sáu năm sao?

      Sao mình biết ấy có võ?

      Còn có, từ khi nào thân thủ ấy tốt như vậy hả?

      Cùng lúc đó, thấy màn như vậy còn có Đường Triều.

      dường như có thể khẳng định Tống Tư Kỳ trước mắt chính là người mình muốn tìm, nghĩ tới cách hơn hai tháng ấy lại xuất rồi.

      Hơn nữa mỗi lần xuất đều mang đến cho mình... bất ngờ!

      Lúc trợ lý Tô Thần mua đồ ăn về thấy ông chủ nhìn chằm chằm vào hướng khác, khỏi nhìn qua đó, sau đó chớp mắt: "Đường thiếu, kia phải Tống tiểu thư sao? ấy giống như bị đàn ông quấy nhiễu."

      Đường Triều lườm ta: "Cậu xác định ấy là bị đàn ông quấy nhiễu mà phải muốn vặn gãy bàn tay người đàn ông kia?"

      Tô Thần dám tin lại dụi dụi mắt: "Ông chủ, tôi có nhìn lầm sao? Người kia là Tống tiểu thư?"

      Đường Triều đăm chiêu: "Tô thần, cậu cũng biết màn này thể tin được đúng ?"

      Tô Thần ngạc nhiên gật đầu.

      Đường Triều lại thêm: "Mang di động của cậu ra, rồi quay lại."

      Tô Thần khó hiểu mở to hai mắt: "A?"

      Đường Triều liếc ta cái: "Nhanh lên!"

      Tô Thần vội vàng lấy điện thoại ra, nhanh chóng quay lại hình ảnh trước mắt vào.

      Mà Tống Tư Kỳ hoàn toàn biết mình bị người ta quay phim...

      lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông ở trước mắt: "Chị cảnh cáo mày, là tự mày biết tự lượng sức mình tìm tai vạ? Trách tôi sao?"

      Người đàn ông bỉ ổi nam bị đau đến nhe răng nhếch miệng: "Bà , xin thương xót buông tha cho tôi! Về sau tôi dám nữa! Là tôi có mắt nhìn thấy thái sơn đụng phải bà người..."

      Dáng vẻ ta chịu nhận lỗi, còn kém dập đầu xuống.

      Cổ tay Tống Tư Kỳ dùng lực cái, liền nghe thấy xương người đàn ông "rắc rắc" tiếng, sau đó mới buông tay, giọng vẫn lạnh như băng: "Đây là cho mày chút dạy dỗ!"

      Người đàn ông bỉ ổi cũng dám cái gì, sợ tới mức tè ra quần.

      Sau khi bọn họ rời , vẻ mặt Sở Sở khoa trương : "Kỳ Kỳ! Mình muốn lần nữa quen biết cậu! Cậu quả thực rất đẹp trai! Khốc chết rồi! Cậu từ khi nào học Taekwondo thế? Sao mình biết?"

      Tống Tư Kỳ hoạt động cổ tay, vẻ mặt lờ mờ: "Mình học Taekwondo sao?"

      Sở Sở chớp chớp mắt: "so?"

      Tống Tư Kỳ nhún vai, ánh mắt dần dần ấm lại: "Tiếp tục ! Mình nghĩ còn tên đàn ông nào đến quấy nhiễu chúng ta nữa."

      Vẻ mặt Sở Sở hoa si nhìn về phía : "Kỳ Kỳ cậu biết dáng vẻ vừa rồi của cậu có bao nhiêu đẹp trai! Nếu bọn Phương Vũ ở đây nhất định sex cho rằng mình thấy ảo giác."

      Tống Tư Kỳ bưng ly rượu lên uống ngụm, lẩm bẩm : "Mình vẫn luôn như vậy!"

      Nhưng đáng tiếc, Sở Sở lòng dạ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy những lời này, cũng là bởi vì Tống Tư Kỳ ngậm rượu , có chút mơ hồ .

      "Hả? Cậu mới vừa cái gì?" ấy hỏi lại lần.

      Tống Tư Kỳ chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu chiếu bóng người đến, lập tức vui nhíu mày nhìn về phía người tới. ( )
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 212: đỡ được

      Đường Triều nhìn chằm chằm vào Tống Tư Kỳ trước mắt, rốt cuộc là ai? chính là Tống Tư Kỳ sao? Tại sao tính cách khác nhiều như vậy?

      Tống Tư Kỳ nhận ra liền là người đàn ông lần trước "Quấn" mình, khỏi nhíu mày nhìn về phía , ánh mắt khiêu khích mà rét lạnh.

      Khóe môi Đường Triều hiểu nhếch lên, lại là dáng vẻ ai bì nổi này, đêm nay ra ngoài rất có giá trị!

      Cuối cùng bị tìm được!

      Trước khi xuống xe, bảo Tô Thần gửi tin nhắn cho Đại Bạch, bảo cậu ta nhanh chóng chạy tới, chờ cậu ta đến đây, tất cả chân tướng ràng rồi.

      "Tống Tư Kỳ?"

      Vì lại xác nhận " giả", giọng Đường Triều tương đối mang nghi vấn.

      Vẻ mặt Tống Tư Kỳ kiên nhẫn liếc mắt nhìn cái: "Người biết Tống Tư Kỳ tôi rất nhiều! Chẳng lẽ tôi còn phải biết từng người quen tôi?"

      Giọng của lạnh như băng, hoàn toàn giống với hình tượng lời ác độc lần trước.

      Đường Triều kìm lòng được nhếch môi nở nụ cười: "Ban ngày vẫn luôn mồm gọi tôi ' Đường Triều', thế nào? Trời vừa tối liền biết tôi rồi hả?"

      Lời này của làm cho giữa lông mày Tống Tư Kỳ lướt qua nghi hoặc, dường như xác nhận giả trong lời của .

      Nhưng cũng chỉ giây đồng hồ, cười khinh thường : "Loại kỹ xảo trêu chọc em với tôi có tác dụng! Hơn nữa, chị là loại em mềm yếu có thể gọi ra ' Đường Triều' sao?"

      Ánh mắt Tống Tư Kỳ lạnh mà ngoan độc, hoàn toàn coi Đường Triều trở thành người đàn ông dây dưa ngớt.

      Sở Sở ở bên kinh ngạc mới vừa ăn chân gà vào trong miệng cũng rớt ra ngoài, dám tin lên tiếng: "Kỳ Kỳ, phải cậu thích Đường thiếu nhất sao? Cậu làm sao vậy?"

      Lời của Sở Sở làm cho đáy mắt Tống Tư Kỳ lên tia kinh ngạc, rũ mí mắt xuống trầm tư, trong nháy mắt trong đầu loé lên rất nhiều đoạn ngắn...

      2 phút sau, dường như có việc gì ngẩng đầu.

      "Thích hay thích người, có đôi khi cũng chỉ suy nghĩ trong nháy mắt mà thôi! Khi thích là toàn bộ thế giới của tôi, lúc thích ngay cả đồ bỏ bên cạnh chân tôi cũng bằng!"

      Tống Tư Kỳ nhấn mạnh câu sau cùng, ánh mắt lại càng khiêu khích nhìn về phía Đường Triều.

      Làm mọi người nhìn ra được, thích Đường Triều, thậm chí còn ghét .

      Sở Sở chợt đứng lên, buồn bực nhìn về phía Đường Triều: "Đường thiếu, nơi này chào đón ! nhanh chóng ! Trước kia lúc Kỳ Kỳ chúng tôi thích ngay cả liếc mắt cũng nhìn nhiều, bây giờ chạy tới đây là có ý gì! Kỳ Kỳ đúng! Bây giờ còn bằng đồ bỏ bên chân chúng tôi!"

      với Tống Tư Kỳ là bạn bè nhiều năm, tình cảm tầm thường, mỗi khi nhìn thấy đơn phương mến Đường Triều cũng đau lòng vì ấy, bây giờ tốt rồi, cuối cùng Kỳ Kỳ nghĩ thông!

      Thành phố A còn nhiều đàn ông tốt, thiếu Đường Triều!

      Bị mắng thành bằng đồ bỏ Đường Triều xấu hổ sờ sờ cái mũi, hai tháng trước buổi tối nào đấy nhìn thấy dáng vẻ Tống Tư Kỳ lạnh như băng cộng thêm ghét bỏ với mình, nhưng sau đó ấy vẫn trước sau như dính mình...

      Đêm nay gặp lại, công phu lời ác độc chỉ tăng giảm, chỉ là, buổi sáng ngày mai gặp lại ấy lại biến thành Tống Tư Kỳ đuổi đánh tới cùng chứ?

      "Khụ... Chỉ mong em ngày mai thay đổi suy nghĩ."

      Bỏ lại câu ý tứ rất này, Đường Triều xoay người rời .

      Bị người ta ghét bỏ như vậy còn chẳng lẽ đầu óc có bệnh?

      Hơn nữa, thăm dò chân tướng cũng thể gấp, tin tưởng chuyện trở nên càng ngày càng vui...

      Sau khi rời được lúc nhận được điện thoại của Tống Tư Bạch: "Mình đến đường phía Nam, cậu vị trí cụ thể quán ven đường rốt cuộc ở đâu?"

      Đường Triều nâng trán, sao lại quên mất Đại Bạch?

      " hau, đến chỗ bày rất nhiều quán ven đường? thấy Tống Tư Kỳ với bạn của em ấy chưa?"

      Tống Tư Bạch lắc đầu: " có, cậu ở đâu?"

      Đường Triều đành phải bảo lái xe quay lại đầu, đến chỗ vừa rời .

      ...

      Năm phút sau.

      Đường Triều với Tống Tư Bạch mới gặp nhau, chỉ tiếc, Tống Tư Kỳ với Sở Sở ròi , hai người tới chậm bước.

      Tống Tư Bạch chạy tới xa thấy người khó tránh khỏi mất hứng: "Cậu bảo tôi đến gặp Kỳ Kỳ, kết quả chính cậu đến?"

      Vẻ mặt Đường Triều bất đắc dĩ: "Em ấy mình ngay cả đồ bỏ bên chân em ấy cũng bằng mình chẳng ? Mình cũng có khuynh hướng chịu ngược?"

      Tống Tư Bạch nheo mắt: "Kỳ Kỳ có thể như vậy?"

      Đường Triều biết cậu ta tin tưởng, lập tức hô: "Tô Thần, khẩn trương lấy video clip cậu vừa rồi quay ra."

      Tô Thần nhanh chóng lục tìm video clip rồi đưa ra.

      Cậu ta quay đầu đuôi, video clip bắt đầu từ Tống Tư Kỳ chế trụ cổ tay người đàn ông, mặc dù cách rất xa, nhưng Tống Tư Bạch vẫn thấy được trong ánh mắt em phát ra tia lạnh lùng.

      Đây là Kỳ Kỳ quen biết?

      Phần sau Tống Tư Kỳ lạnh lùng với Đường Triều cũng làm cho Tống Tư Bạch rất kinh ngạc, nếu tận mắt nhìn thấy, rất khó tin lúc này là ...

      "Em ấy là Kỳ Kỳ?"

      Tống Tư Bạch tin tưởng hỏi.

      Đường Triều liếc nhìn bạn tốt: "Lúc trước mình cũng tin em ấy chính là Kỳ Kỳ, nhưng em ấy cũng tên là Tống Tư Kỳ, cậu đời này còn có hai người dáng vẻ giống nhau như đúc hơn nữa trùng tên trùng họ? Lần trước mình gặp bên cạnh em ấy có những người khác, hại bản thân mình cũng nghi ngờ nhận nhầm ngưòi, nhưng lần này có Sở Sở ở bên cạnh, ấy là nhân chứng ràng nhất!"

      Tống Tư Bạch cũng biết theo như lời của bạn tốt phải giả, vừa rồi Sở Sở trong clip cũng quen, là trong những bạn tốt của Kỳ Kỳ.

      Chỉ là

      Việc này khỏi quá kỳ lạ!

      Đường Triều từ từ : "Đại Bạch, mình kém ăn ! Ngàn lần cậu đừng tức giận, mình cũng chỉ là suy đoán mà thôi."

      Tống Tư Bạch nghiêng liếc cái: "!"

      Đường Triều lui về sau bước: "Kỳ Kỳ có thể là người có chứng tính cách phân liệt ?"

      Tống Tư Bạch nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng từ trong kẽ răng ra: "Đường, Triều!"

      Đường Triều lại lui về phía sau bước: "Mình chỉ là suy đoán, biết cậu tiếp nhận được, thôi! Coi như mình chưa !"

      Tống Tư Bạch mím môi lên tiếng, nếu Kỳ Kỳ là người có chứng tính cách phân liệt

      *****

      Liên tục mười ngày, tít trang đầu báo của thành phố A đều bị mình Hoắc Kỷ Thành chiếm giữ, vốn là tin tức mời họp báo tuyên bố Tần Lạc là bạn duy nhất nghiêm túc kết giao, sau đó có bạn mạng chụp được mang theo con trai với Tần Lạc cùng ăn cơm ở nhà hàng.

      quá hai ngày lại có người phơi ra vị trí chấp hành tổng giám đốc của Hoắc Kỷ Thành ở "Tập đoàn Đế An" tràn đầy nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế.

      Đồng thời, thị trường chứng khoán "Tập đoàn Đế An" trong khoảng thời gian này liên tục hạ xuống, cùng rất nhiều hạng mục lớn mà tập đoàn chung vốn đều gặp phải trở ngại.

      Trong lúc này, tiếng cán bộ cao cấp bên trong tập đoàn nghị luận ngừng, nhao nhao bắt đầu đứng thành hàng, sợ đứng sai đội ngũ về sau có cách nào trở mình.

      Đối với những thứ này, Hoắc Kỷ Thành vẫn làm việc của , mỗi ngày sớm về trễ, giây lười biếng.

      Trình Sâm có chút lo lắng : "Boss, chúng ta cần "

      Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "! bỏ được con bắt được sói, tôi muốn lộ sơ hở lớn như vậy cho cả, chỉ sợ cũng rất khó làm bọn họ mắc câu, kế tiếp chúng ta chỉ cần ngồi chờ thu lưới là được."

      Giọng khẳng định, ánh mắt lạnh mà lợi hại.

      Trình Sâm gật đầu bày tỏ hiểu: "Boss, bên ông cụ kia biết đến, chỉ sợ "

      Hoắc Kỷ Thành từ từ phun ra vòng khói: "Nên tới bao giờ cũng phải đến."

      Trình Sâm lời gì nữa, chuyện nhà giàu có này tránh khỏi, đại thiếu với nhị thiếu luôn an phận, Boss cũng chỉ thuận theo thời thế bố trí ván cờ này mà thôi.

      Coi như lần vất vả suốt đời nhàn nhã!

      Hút xong điếu thuốc, Hoắc Kỷ Thành gọi điện thoại cho Tần Lạc: " làm gì vậy?"

      "Vừa đến bệnh viện làm kiểm tra."

      "Ừ, kiểm tra kỹ, có bất kỳ thoải mái gì nhớ với Ước Hàn."

      "Biết rồi!"

      "Mấy ngày nay Tiểu Tinh ở nhà trẻ thích ứng chưa?"

      "Nghe là rất nhiều người theo đuổi."

      "Sao?"

      "Khụ bé bây giờ đều có vẻ chủ động, đoán chừng Tiểu Tinh có chút chống đỡ được."

      "Còn có chuyện con trai làm được?"

      "Buổi tối trở về có thời gian tâm nhiều với con."

      Hoắc Kỷ Thành cũng biết gần đây mình quá bận, mỗi ngày dường như sớm về trễ cũng chưa được hai câu với Tiểu Tinh.

      "Ừ."

      Cúp điện thoại xong, Tần Lạc đến phòng làm việc của Mary, bỗng nhiên, trong đầu loé lên số đoạn ngắn quen thuộc mà xa lạ.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phương Lăng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 213: luôn luôn quan tâm đến người phụ nữ của

      Tần Lạc dừng bước chút, gần đây biết là chuyện gì xảy ra, thường thường xuất số cảnh tượng ngắn quen thuộc mà xa lạ.

      Sở dĩ quen thuộc là vì ở trong mơ từng thấy chút, nhưng lại xa lạ là vì trong trí nhớ của hề tồn tại.

      day mi tâm, tự giễu nhếch môi, sở dĩ xuất trí nhớ sáu năm trước, là vì đến thời gian Ước Hàn thôi miên sao?

      Lúc nhìn thấy Mary, Tần Lạc nhịn được hỏi câu: "Mary, thời gian thuật thôi miên kéo dài bao lâu?"

      Tay Mary đổ cà phê dừng chút: "Lạc Lạc, sao đột nhiên hỏi cái này?"

      Tần Lạc biết ấy lo lắng cái gì, nghiêng đầu chỉ chính đầu mình: "Vài ngày gần đây nơi này của tôi luôn luôn ra số ký ức ngắn đứt quãng về sáu năm trước."

      hề gì nhún vai: "Cho nên muốn hỏi chút."

      Mary đưa tách cà phê cho : " bao lâu rồi?"

      Tần Lạc suy nghĩ: "Khoảng bốn năm ngày thôi! Hơn nữa có quy luật gì, mỗi khi nhớ tới số đoạn ngắn, tôi muốn nhớ lại thêm, nhưng dùng sức đầu liền đau rồi."

      Mary an ủi : "Lạc Lạc, đừng có gấp, Ước Hàn là chuyên gia phương diện này, ấy nhất định biết chuyện gì xảy ra, chờ ấy công tác ở Đức trở về tôi liền điện thoại cho ."

      Tần Lạc gật đầu: "Ừ, tôi muốn biết, có ai giống như tôi ? Người bị thôi miên phải quá bao lâu mới có thể nhớ chuyện mình quên?"

      Mary trầm ngâm: "Cái này có quy luật riêng, có số người chịu kích thích ở bên ngoài rất nhanh nhớ ra, nhưng có số người cũng có khả năng cả đời nhớ ra, y học trước mắt còn chưa có quy luật riêng."

      Tần Lạc nhấp ngụm cà phê: "Chẳng lẽ đây là dấu hiệu tôi nhớ ra tất cả?"

      Mary có chút lo lắng nhìn cái: "Lạc Lạc, trong lòng bài xích đoạn trí nhớ kia sao?"

      Tần Lạc suy nghĩ có chút bay xa, dừng hai giây mới chậm rãi mở miệng: "Tôi biết..."

      muốn có đầy đủ trí nhớ, nhưng lại sợ sau khi nhớ ra tất cả trong lòng bài xích Hoắc Kỷ Thành, dù sao mình hoàn toàn kháng cự những chuyện sáu năm trước này...

      Biết chuyện gì xảy ra vẫn có khác nhau với hoàn toàn nhớ ra chuyện trước kia.

      Mary cũng biết an ủi như thế nào: "Lạc Lạc, người sống luôn luôn phải nhìn về phía trước, chuyện quá khứ chỉ là ký ức mà thôi."

      Tần Lạc đứng dậy: "Ừ, tôi về trước."

      Mary nhìn ra dáng vẻ có tâm nặng nề, nhưng mình giúp được gì, cũng chỉ có thể nhìn theo rời .

      Từ bệnh viện Kiêu Dương ra ngoài, Tần Lạc lập tức lái xe trở về, bởi vì trong lòng có chuyện, ở chỗ rẽ ngoặt, thấy đèn đỏ sáng lên, trực tiếp vọt lên.

      Thiếu chút nữa xe phía trước chạy lên, may mắn đối phương phản ứng nhanh, đúng lúc đánh tay lái mới tránh xảy ra tai nạn xe cộ.

      "Này! lái xe kiểu gì vậy! Muốn chết cũng đừng tìm tôi!"

      Sau khi đối phương xuống xe trực tiếp mắng chập.

      Tần Lạc vội vàng giải thích: " xin lỗi, là tôi thấy đèn xanh đèn đỏ, tạo ra rắc rối cho xin lỗi!"

      Đối phương thấy thái độ thành khẩn cơn tức tiêu tan, nhưng vẫn chưa hết hoảng hồn: "Nếu giải thích có tác dụng đời này xảy ra nhiều tai nạn xe cộ như vậy! Nếu hiểu luật lệ giao thông nên lái xe ra ngoài, đây là có trách nhiệm với bản thân lại càng có trách nhiệm với người khác!"

      Tần Lạc nghe mà đau cả đầu, nhưng bởi vì chuyện này là lỗi của mình, cũng chỉ có thể chịu đựng, màn vừa rồi quả rất nguy hiểm.

      " xin lỗi! Tôi gánh vác tất cả tổn thất tạo thành cho ."

      "Gánh vác tất cả? có thể bù lại tổn thất tinh thần cho tôi ?"

      " "

      Tần Lạc hoàn toàn hết chỗ rồi, rốt cuộc người này còn muốn thế nào?

      Ngay lúc biết nên trả lời thế nào, chợt nghe giọng nam quen thuộc: "Tần Lạc? Sao vậy?"

      Tần Lạc quay đầu nhìn về phía người tới: "Cố luật sư?"

      Cố Nam Châu ngờ đường gặp được Tần Lạc, tính ra, hai người là lần đầu tiên gặp mặt sau năm mới, từ khi nhìn thấy tin tức, nhiều lần muốn gọi điện thoại cho nhưng đều nhịn xuống.

      Đối phương nghe thấy hai chữ "Luật sư" hừ lạnh tiếng: "Quen luật sư khá lắm sao! Việc này coi như ầm ĩ lên tòa án cũng là tôi có lí!"

      Cố Nam Châu nhìn ta cái: "Tiên sinh, đây là tai nạn xe cộ đơn giản, bạn tôi chỉ là đụng vào bảo hiểm xe của , ấy đồng ý gánh vác toàn bộ tổn thất, trực tiếp chạy đến cửa hàng sửa chữa là được. Loại tranh cãi này tòa án thể thụ lí."

      Giọng đối phương tức giận bị kiềm hãm, sau lúc lâu lại đắc ý : "Nếu phải tôi phản ứng nhanh, chỉ sợ lúc này bạn phải ngồi tù rồi!"

      Tần Lạc có chút nghe nổi nữa: "Tiên sinh, tôi xin lỗi với , tổn thất xe tôi cũng bồi thường đủ, có chuyện gì tôi có thể trước được chưa?"

      Đối phương hừ : "Đương nhiên được! Bây giờ phải cùng với tôi đến cửa hàng sửa chữa! Nếu quỵt nợ làm sao?"

      Tần Lạc hít hơi sâu: "Được, bây giờ tôi với cùng ."

      Đúng lúc này cảnh sát giao thông chạy đến, sau khi xem xét chứng minh thư Tần Lạc cũng tiến hành đo lường có uống rượu mới nghiêm túc : " , thuộc hành vi vượt đèn đỏ, vi phậm luật lệ giao thông là phải lấy khẩu cùng cùng phạt tiền tại chỗ, lần sau giải quyết như thế này nữa!"

      Tần Lạc gật đầu: "Vất vả cho đồng chí cảnh sát, lần sau tôi nhất định tái phạm."

      Cảnh sát giao thông thấy thái độ nhận sai thành khẩn cũng thêm nữa, để cho bọn họ đến cửa hàng sửa chữa tự xử lý.

      Cố Nam Châu lo lắng mình Tần Lạc giải quyết việc này, cùng với .

      Tần Lạc gật đầu, "Vất vả cảnh sát đồng chí, ta lần sau nhất định hẳn tái phạm rồi."

      Khi xử lý là chuyện của giờ sau, từ cửa hàng sửa chữa ra, Tần Lạc cảm thấy như là ầm ĩ với nhân đại trận, người đàn ông kia quá lảm nhảm, vốn chuyện rất đơn giản đến trong miệng ta lại biến thành có nhiều loại khả năng...

      Quả thực còn đáng sợ hơn so với Đường Tăng niệm kinh.

      "Cố luật sư, cám ơn ! Có giúp tôi thêm can đảm còn sợ nữa." Tần Lạc cười , vào lúc này có người bạn giúp mình quả tốt hơn nhiều.

      Cố Nam Châu mỉm cười: "Chỉ cái nhấc tay mà thôi, tôi nghĩ coi như tôi đến, cũng xử lý rất tốt."

      Hai người lại tùy tiện chuyện lúc, Cố Nam Châu giống như nghĩ đến cái gì hỏi: "Nghe bây giờ làm ở nhà, thỉnh thoảng công tác?"

      Tần Lạc gật đầu: "Ừ, công việc như bây giờ tôi rất thích, cần sáng chín chiều năm, tôi chỉ lo lắng thời gian dài bản thân tôi lười biếng."

      Cố Nam Châu nhìn cái: " vẫn là rất có nguyên tắc, biết mình muốn gì và muốn gì."

      Tần Lạc xấu hổ sờ đầu: "Tôi nào có tốt như ."

      Cố Nam Châu tiếp, trong lòng thở dài: Có, chỉ tiếc là tôi vẫn chậm bước, nếu ở trung học ….

      Đột nhiên trong lúc đó, nhớ tới số ký ức lâu, chỉ là, những người đó cùng chuyện qua

      Ký ức vĩnh viễn chỉ là ký ức, có bất kỳ tác dụng gì.

      "Là quá khiêm tốn."

      " đến giờ ăn cơm điểm, cùng ăn cơm ?"

      "Được."

      ****

      Mười giờ tối.

      Tần Lạc phát hôm nay Hoắc Kỷ Thành trở về là lạ, bắt đầu cũng để ý, cho rằng là buồn bực vì chuyện công việc...

      Về sau, đến thư phòng hỏi có muốn ăn bữa khuya , kết quả bộ xa cách.

      Tần Lạc mặc áo ngủ nghiêng người dựa ở khung cửa: " làm sao vậy?"

      Hoắc Kỷ Thành vùi đầu nhìn văn kiện, có trả lời.

      Tần Lạc hỏi lần nữa: " trả lời em khóa cửa phòng ngủ, em cũng tinh lực suy đoán suy nghĩ của !"

      xong, xoay người chuẩn bị .

      Hoắc Kỷ Thành chợt mở miệng: "Hôm nay em với Cố Nam Châu cùng ăn cơm hả?"

      Tần Lạc gật đầu: "Đúng! ta giúp em nhiều thứ như vậy, em mời ta ăn bữa cơm còn chưa đủ! Hơn nữa tất cả mọi người là bạn học cũ."

      Hoắc Kỷ Thành dương hừ lạnh tiếng: "Em xem ta là bạn học cũ nhưng ta có xem em như bạn học cũ sao?"

      Tần Lạc bỗng dưng ngửi thấy vị chua, khỏi qua: "Này! ghen cũng quá rồi! Em còn trách theo dõi em đấy!"

      Hoắc Kỷ Thành hừ : " là lo lắng an toàn của em, biết được em xảy ra tai nạn xe làm sợ muốn chết, may mắn có chuyện gì, mới bảo Trình Sâm rút lui."

      Tần Lạc kinh ngạc: "A? Trợ lý Trình có ở trường sao?"

      Hoắc Kỷ Thành hừ mũi, giọng đặc biệt kiêu ngạo: "Đương nhiên! luôn luôn quan tâm đến người phụ nữ của ." ( )
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 214: Đáng ghét, thiếu đứng đắn

      Trong lòng Tần Lạc nhất thời ngọt như ăn mật đường, ra quan tâm mình như vậy! Chỉ là nhất cử nhất động của mình đều nắm giữ trong tay , vẫn cảm thấy là lạ...

      Lập tức nửa làm nũng : "Nhưng giữa người phải nên cho đối phương nhiều gian tự do sao! Công việc bận rộn như vậy, vẫn còn phân tâm ở người em, lòng dùng hai như vậy ảnh hưởng sao?"

      Hoắc Kỷ Thành là người thông minh, vừa nghe liền đoán được Tần Lạc muốn mình luôn theo dõi nhất cử nhất động của , cũng vạch trần tâm tư của : "Ừ, vậy về sau bản thân em phải cẩn thận chút, lại gặp chuyện phiền toái này nhớ gọi điện thoại cho trước tiên, được tùy tiện xin giúp đỡ người đàn ông khác. "

      Tần Lạc "Xì" nở nụ cười tiếng, ra người đàn ông này ghen nha!

      "Được, về sau em nhất định xin giúp đỡ đầu tiên."

      "Ừ! Biết thế tốt!"

      Nghe trả lời, Tần Lạc lại vui vẻ, tâm tình cần ra có nhiêu tốt...

      Hoắc Kỷ Thành thấy cười mình, vội vàng kéo vào trong ngực mình hung hăng khi dễ phen, mãi đến khi Tần Lạc thở phì phò cầu xin tha thứ.

      "Đáng ghét! Thiếu đứng đắn!"

      "Hôn môi phải điều nên làm giữa người sao?"

      " còn !"

      Tần Lạc nắm quả đấm giả vờ muốn đánh , da mặt người đàn ông này càng ngày càng dày, lời buồn nôn gì đều ra miệng được, cũng biết là học của ai...

      Hoắc Kỷ Thành hừ : " cho vậy cũng chỉ có thể chặn miệng của ."

      Tần Lạc: "..."

      Xem ra người này hoàn toàn thể cứu được...

      Đương nhiên, miệng của bị chặn rồi...

      "Ưm..."

      Cái hôn này thâm tình mà kéo dài, giống như nỡ tách ra ...

      ****

      Liên tục mười ngày, Đường Triều có nhìn thấy Tống Tư kỳ, đúng ra, biết được tin là bị em trai Đường Dục gọi công tác rồi.

      tưởng rằng, bọn họ chỉ hai ba ngày liền trở lại, kết quả Đường Dục là vì công ty bọn họ quay phim điện ảnh mới, muốn lấy cảnh đẹp ở mấy quốc gia Châu Âu, ở lại chính là đến mười ngày.

      có đôi khi nghĩ, có thể Tống Tư Kỳ cố ý tránh né mình ?

      Mặc kệ như thế nào, phải biết rốt cuộc Tống Tư Kỳ có hai nhân cách ! Vấn đề này quấy nhiễu rất lâu rồi!

      ...

      Sân bay.

      Đường Dục có chút bất ngờ ba đến đón máy bay, liếc nhìn bên cạnh, chẳng lẽ là bởi vì ấu? phải ấy vẫn luôn đơn phương ba sao?

      Chẳng lẽ...

      Tống Tư Kỳ nhìn thấy Đường Triều tỏ ra rất kích động, vui vẻ nhảy đến: " Đường Triều, đến đón em sao?"

      Đường Triều nhìn cpp cái, đáy mắt nóng bỏng nhìn xót cái gì, ràng chính là Tống Tư Kỳ mình queni kia, chẳng lẽ ấy có chứng nhân cách phân liệt?

      Trời vừa tối liền tự động hoán đổi?

      "Ừ, nhiều ngày như vậy, ở bên ngoài quen chưa?"

      Giọng Đường Triều dịu dàng, giữa lời lộ ra quan tâm.

      Tống Tư Kỳ nhất thời giống như nghe thấy câu dễ nghe nhất thế giới, máu toàn thân như bị thiêu đốt, oa! Đường Triều quan tâm mình như vậy?

      chớp mắt kia, giống như ăn mứt táo vui vẻ thôi!

      Lập tức làm nũng : " Đường Triều, em ở bên ngoài chút cũng quen, lại còn thường xuyên bị ta áp bức, về sau em muốn cùng ta nữa..."

      vừa vừa dùng ánh mắt oán hận lườm về phía Đường Dục ở bên, mà mặt ta, nghiễm nhiên đen thành đáy nồi.

      Lúc này Đường triều mới liếc nhìn em trai, giống như nửa đùa : "Dục, cũng phải em có trợ lý, cần gì mỗi lần đều cướp người từ bên ?"

      Ánh mắt Đường Dục thâm thúy quét vòng ở giũa ba với Tống Tư Kỳ, cười có thâm ý khác: " ba, em tưởng là em giúp !"

      Đường Triều nhàn nhạt nhếch mi mắt: "Vậy cảm ơn ý tốt của em, chuyện bản thân tự xử lý."

      Ý ở ngoài lời của đó là: Chuyện của cần em nhúng tay, cho dù là người phụ nữ thích, cũng cần em giúp xử lý...

      Cho dù Đường Dục có tức giận, nhưng cũng được cái gì.

      Tống Tư Kỳ phát dị thường giữa hai em bọn họ, đưa rương hành lí cầm trong tay cho Đường Triều: " Đường Triều, cầm giúp em chút, em toilet."

      Đường Triều gật đầu: "Được."

      Sau đó thuận tay nhận rương hành lí đưa qua.

      Chờ sau khi rời , Đường Dục lạnh lùng nhìn ba nhà mình: " ràng thích ấy, vì sao vẫn còn cho ấy hi vọng? hại ấy!"

      Đường Triều nhìn ta cái: "Em thích ấy?"

      Đường Dục lại : "Đúng thế nào? phải thế nào? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Tống Tư Kỳ là rất khờ dại thiện lương, ấy thích hợp với ."

      Đường Triều hừ lạnh: " thích hợp với ? Chẳng lẽ liền thích hợp với em? Đường Dục, em vẫn nên ít tự cho rằng thông minh làm chuyện, về sau nên tùy tiện sai khiến Tống Tư Kỳ."

      Đường Dục nhìn thẳng : " Ba, đây là ham muốn chiếm hữu của bùng lên sao? ràng thích Tống Tư Kỳ, nhưng lại chiếm lấy ấy rời? có biết hành vi này của làm cho người ta ghê tởm!"

      Đường Triều ngờ em trai cố chấp như vậy: "Kỳ Kỳ là em bạn thương nhất, muốn theo đuổi em ấy, còn phải bước qua mới được, Đường Dục tin tình cảm trước kia của em vẫn còn thiếu? Có bao nhiêu chuyện xấu truyền của em nữ mình tinh mới vào công ty?"

      Đường Dục bị lời của bị nghẹn lại, tức giận : " Ba, em bằng nghĩ lại ! truyền chuyện xấu của em với minh tinh cũng truyền chuyện xấu của .

      Đường Triều liếc ta cái: "Em mang thù!"

      Đường Dục hừ : "Như nhau! Mặc kệ thế nào, em buông tha Tống Tư Kỳ!"

      Bỏ lại những lời này, ta trực tiếp rời .

      Đường Triều nhìn bóng lưng em trai có chút đăm chiêu, nếu Đường Dục lòng thích Kỳ Kỳ, ra... Cũng phải là thể?

      Chỉ là, trong lòng có chút mơ hồ muốn?

      Ách... Có lẽ bởi vì mình còn chưa làm ràng ấy có chứng nhân cách phân liệt , dù sao chuyện này càng ít người biết càng tốt...

      Đúng! Nhất định là như vậy!

      ...

      Tống Tư Kỳ từ toilet ra thấy Đường Dục, khỏi hỏi: "Oa? Cái người ầm ĩ đáng ghét kia rồi sao?"

      Đường Triều nhìn về phía , cố ý trêu chọc : "Sao? nỡ?"

      Tống Tư Kỳ vội vàng xua tay: " Đường Triều! cái gì vậy! Làm sao em có thể nỡ ta? Nếu hỏi người đàn ông bây giờ em ghét nhất là ai, vậy nhất định chính là Đường Dục!"

      " biết ta áp bức em như thế nào đâu! Mỗi ngày trời còn chưa sáng đến gõ cửa gọi em đến trường quay, sau đó coi ta như em gọi đến hét ! Rất quá đáng..."

      Dọc theo đường , Tống Tư Kỳ líu ríu đều lên án Đường Dục phải, Đường Triều nghe có chút vui.

      Dù sao, người phụ nữ ở bên tai mình ngừng nhắc đến người đàn ông khác, có thể vui mừng được sao?

      "Về sau để em công tác với nó nữa."

      " ra, ta cũng phải hoàn toàn tốt! Cũng có lúc tốt, trong khoảng thời gian công tác này em học ít cách đối nhân xử thế."

      Tống Tư Kỳ lại bắt đầu lảm nhảm rồi.

      Đường Triều nghe mà lửa giận cũng phải xuất : "Kỳ Kỳ, em thích Đường Dục sao?"

      Tống Tư Kỳ dám tin trừng to mắt: " Đường Triều, hưu vượn cái gì vậy? Làm sao em có thể thích tên đại hỗn đản kia! Người trong lòng em ràng là ."

      Cảm xúc của rất kích động.

      Giọng Đường Triều nhàn nhạt: " chỉ đùa em chút mà thôi, đều lâu ngày sinh tình, chuyện tình cảm có đôi khi chính xác."

      Tống Tư Kỳ rất quyết đoán : " có khả năng! Coi như toàn bộ đàn ông thế giới đều thích đàn ông em cũng thể nào thích Đường Dục vô lại kia!"

      Đường Triều: " "

      Toàn bộ đàn ông thế giới đều thích đàn ông đây là Logic gì?

      "Đói bụng chưa? gọi là hai em, chúng ta cùng ăn khuya?"

      "Được! Cơm máy bay ăn chút cũng ngon, em siêu cấp nhớ đồ ăn trong nhà!" Tống Tư Kỳ vui vẻ .

      Đường Triều nhìn cái: "Muốn ăn cái gì? Thịt nướng quán ven đường?"

      Tống Tư Kỳ nhíu mày: "Quán ven đường? nên! chút cũng vệ sinh!"

      Đường Triều lại nhìn cái, xem ra Tống Tư Kỳ này có thói quen ẩm thực khác với cái kia Tống Tư Kỳ.

      "Ừ, vậy em muốn ăn gì? Cho em chọn chỗ."

      "Được! Vậy 'Thấu Phương trai', thức ăn chay chỗ đó làm đặc biệt ăn ngon..."

      "Được."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 215: Sáng sớm đến ức hiếp

      Khi Đường Triều với Tống Tư Kỳ đến cửa "Thấu Phương trai", Tống Tư Bạch cũng vừa chạy tới, liếc mắt cái nhìn ra trong mắt em tràn ra tình với Đường Triều…

      Trong đầu nhớ đến video clip đêm đó Đường Triều cho mình xem...

      Nếu phải có video clip làm chứng, lại vô cùng tin tưởng tính tình bạn tốt, nếu ta cho rằng đây là thủ đoạn người khác cố ý vu oan hãm hại em .

      "Kỳ Kỳ, em công tác mười ngày này có quen ?"

      "Rất tốt! hai, sao hỏi giống với Đường Triều thế? Hơn nữa, hôm nay rất kỳ lạ...!"

      Tống Tư Kỳ vô tâm , mắt to khó hiểu chớp chớp.

      Thấy dáng vẻ này của , trong lòng Tống Tư Bạch tự dưng dâng lên cảm giác tội ác, sao có thể nghi ngờ em mình?

      Nhưng video clip ngày đó giống như khắc vào trong đầu mình, đuổi thế nào cũng .

      Đường Triều sợ lão Nhị sốt ruột che chở em , nhất thời chuyện nên , vội vàng chen miệng : "Kỳ Kỳ, hai em là quá quan tâm, dù sao từ đến lớn em rất ít ra khỏi nhà, lần này công tác mười ngày xem như lần lâu!"

      Tống Tư Kỳ ủy khuất gật đầu: "Vâng! Vẫn là Đường Triều với hai hiểu em nhất, tốt với em nhất..."

      vừa ánh mắt vừa nhìn về phía người Đường triều, ý đồ thể ràng hơn...

      Tống Tư Bạch nhất thời phiền muộn thôi, tưởng rằng em như trong clip ngày đó thích Đường Triều, kết quả...

      Khi tiến vào phòng, Tống Tư Bạch thừa dịp Tống Tư Kỳ chú ý liếc mắt nhìn Đường Triều cái, ta chỉ bất đắc dĩ nhún vai, giống như : Bây giờ cậu thấy chưa?

      Tống Tư Bạch hận thể đánh cậu ta cái!

      Đều do cậu ta! bằng chứng gặp phải nhiều chuyện như vậy! Nếu em có chứng nhân cách phân liệt, phải làm hại người nhà bọn họ cũng được bình yên sao?

      Lập tức oán hận trừng mắt nhìn Đường Triều cái.

      Khi Tống Tư Kỳ quay đầu vừa hay nhìn thấy hai với Đường Triều dùng ánh mắt trao đổi, khỏi hỏi: " hai, các làm sao vậy?"

      Tống Tư Bạch nhìn em đơn thuần như giấy trắng: " sao, Đường Triều luôn luôn đáng đánh đòn, cũng phải lần lần hai."

      Tống Tư Kỳ bĩu môi: "Nào có! Đường Triều ràng rất tốt!"

      Đường Triều như là tìm được cứu tinh qua nắm bả vai Tống Tư Kỳ: "Vẫn là Kỳ Kỳ hiểu !"

      Tống Tư Bạch vội vàng tiến lên bước đánh bàn tay heo của cậu ta: "Nam nữ thụ thụ bất thân! Ai cho phép cậu ôm em mình như vậy?"

      Đường Triều nhanh chóng lấy tay mình ra, trong lòng cảm khái thôi: hai bảo hộ em chặt, cũng khó trách cậu ta nhất thời tiếp nhận được này.

      Tống Tư Kỳ oán trách nhìn về phía hai: " hai, làm gì vậy!"

      Vừa rồi ràng cảm giác rất tốt, đều bị hai sát phong cảnh này phá ...

      Đáng ghét!

      Nhưng Tống Tư Bạch lại đau đầu thôi, nếu Tống Tư Kỳ trong clip cũng là phần trong tính cách bản thân Kỳ Kỳ, như thế tình nguyện tính cách Tống Tư Kỳ kia nhiều chút...

      ...

      Sau khi ăn xong, Đường Triều với Tống Tư Bạch cùng đưa Tống Tư Kỳ trở về, điều này làm cho vô cùng vui vẻ, giống như được cho kẹo.

      Chờ ấy vào nhà, Đường Triều nghiêm mặt hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?"

      Tống Tư Bạch chau mày: "Kỳ Kỳ từ là con ngoan ngoãn trong nhà, bị thúc chú với thím bảo vệ rất kỹ, chưa bao giờ phải chịu bất kỳ kích thích gì, làm sao có thể tạo ra nhân cách khác?"

      Đường Triều sờ mũi: "Vấn đề này mình cũng , mình cảm thấy chúng ta vẫn nên hỏi cố vấn chuyên nghiệp như là: Ước Hàn."

      Tống Tư Bạch hung hăng trừng mắt nhìn bạn tốt cái: "Cậu tốt nhất nên cầu nguyện liên quan gì với cậu."

      Đường Triều càng thêm vô tội: " hai, mình quá oan uổng! Mình chưa từng cho Kỳ Kỳ bất kỳ ám chỉ phương diện tình cảm hoặc là hi vọng gì! Làm sao nguyên nhân có thể là mình?"

      Tống Tư Bạch hừ : "Tối nhất phải! Nếu cậu giải thích thế nào mỗi lần Kỳ Kỳ biến thành nhân cách khác đều đúng lúc bị cậu gặp được?"

      Đường Triều há to mồm: "Mình... Mình cũng phải mỗi lần đều nhìn thấy nhân cách của em ấy, giống như là đêm nay... phải rất tốt sao?"

      Tống Tư Bạch nữa, chuyện em có hai nhân cách này, bài xích từ trong đáy lòng, nhưng lại thể đối mặt với thực.

      "Ngày mai cậu với mình cùng gặp Ước Hàn."

      "... Được rồi."

      *****

      Sáng sớm hôm sau, Tần Lạc vừa mở to mắt chống lại con ngươi đen như mực của Hoắc Kỷ Thành, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Sao còn chưa làm?"

      Buổi sáng mấy ngày hôm trước phải từ rất sớm sao?

      Hoắc Kỷ Thành nhất thời suy sụp: "Em rất muốn nhìn thấy sao?"

      Tần Lạc vội vàng lắc đầu: " phải! Buổi sáng mỗi ngày em tỉnh lại đều thấy , hôm nay đột nhiên phát ở đây, có chút ngạc nhiên mà thôi..."

      Con ngươi đen nguy hiểm của Hoắc Kỷ Thành nheo lại: "Vậy sao?"

      "Đương nhiên!"

      Giải thích của làm cho tâm tình Hoắc Kỷ Thành tốt lên, mà nghiêng người đè lên , chuẩn bị hôn .

      Kết quả Tần Lạc bụm miệng.

      mặt Hoắc Kỷ Thành ràng dâng lên vui: "Bỏ tay ra!"

      " nên! Chúng ta chưa đánh răng."

      Trong lòng Tần Lạc lầu bầu : Tối hôm qua miệng của bị hôn nát vụn, sáng sớm hôm nay chưa đánh răng lại muốn tới, hừ! mới cần!

      " buông tay đúng ? Hả?"

      Hoắc Kỷ Thành hơi kéo dài cuối, trong lòng hừ hừ: Dám ghét bỏ chưa đánh răng?

      Con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, đột nhiên cắn chỗ nào đó trước ngực cái, đổi dùng răng nanh tinh tế gặm, mỗi cái đều dùng lực.

      "Đau."

      Tần Lạc đau kêu ra tiếng, con ngươi ngập nước đáng thương nhìn người đàn ông làm chuyện xấu tà ác ở người mình.

      "Buông ra ?"

      Hoắc Kỷ Thành tà tứ chà đạp đỉnh phấn hồng của , tâm tình tốt nhìn người phụ nữ trong lòng nhăn lại mày, bàn tay to dần dần trượt đến nách , nhàng gãi.

      "Ha ha ha rất ngứa"

      Từ Tần Lạc rất sợ ngứa, nhất là nách, vị trí lưng cùng gan bàn chân, khẽ đụng liền nhịn được muốn cười, lúc này bị ngón tay thô ráp của Hoắc Kỷ Thành khẽ vuốt, hoàn toàn khống chế nổi cười ha ha, rất khó chịu.

      "Ha ha ngừng "

      cười đến rất đau khổ, kêu ngừng giống như cầu xin tha thứ.

      Khóe môi Hoắc Kỷ Thành cong lên độ cung tà tứ giống như Satan: "Thoải mái ?"

      Thoải mái sợi len!

      Khó chịu muốn chết, ghét nhất bị người khác gãi ngứa , hừ!

      Hoắc Kỷ Thành chống cánh tay từ cao nhìn xuống khuôn mặt nhắn của thay đổi liên tục, trước mắt là người phụ nữ định trân trọng cả đời, có đôi khi vận mệnh an bài làm cho người ta tưởng được.

      "Nghe Ước Hàn , gần đây em có nhớ tới chuyện trước kia?"

      Suy nghĩ chút, Hoắc Kỷ Thành vẫn quyết định mở miệng trước.

      Tần Lạc nhìn về phía , cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừ."

      Hoắc Kỷ Thành nhìn thẳng vào : "Sợ ?"

      Trong mắt Tần Lạc lên tia bàng hoàng: "Em biết."

      Đột nhiên - -

      "Nhìn ."

      Hoắc Kỷ Thành bá đạo ra lệnh, trong nháy mắt lại khôi phục Hoắc Kỷ Thành hung hãn ương ngạnh kia, có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với người phụ nữ của mình.

      Tần Lạc bị nhéo cằm để đối diện với , trong con ngươi đen thâm trầm giống như biển tối tăm chớp động quá nhiều thấy cảm xúc phức tạp, mãnh liệt như lửa, bao vây lại.

      rất muốn dời ánh mắt, sợ ngọn lủa kia thiêu đốt, cảm thấy mình sắp bị hòa tan, tốc độ tim đập từ từ nhanh hơn.

      "Thình thịch"

      " Thình thịch "

      tiếng lại tiếng, chấn động màng tai của , rối loạn suy nghĩ của , có tình cảm khác thường yên lặng nảy sinh.

      "Em"

      gian nan há miệng thở dốc, phát căn bản phát ra đưọc tiết gì, môi nhúc nhích, nhưng vẫn lên tiếng.

      Bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành dịu dàng : "Lạc Lạc, đồng ý với có được ? Mặc kệ em có thích đoạn trí nhớ kia , cũng được chối bỏ tất cả, nếu em tức giận, đau lòng, muốn phát tiết, đều nguyện ý thừa nhận, chỉ là thể để ý đến , rời khỏi , được ?"

      Tần Lạc thấy thành khẩn trong con ngươi đen, trong lòng khỏi ấm áp.

      "Ừ."

      "Ngoan, rời giường ăn cơm trước ."

      Hoắc Kỷ Thành dẫn đầu đứng dậy đến phòng tắm.

      Tần Lạc nhìn bóng lưng , trong lòng lên được là cảm giác gì, hôm nay đến công ty sớm, là vì lo lắng cho mình sao?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :