1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 191: nhà ba người qua năm mới.

      Hiếm khi đêm ba mươi năm nay phải ở mình, Tần Lạc nhìn lớn trước mắt, trong lòng lên được cảm giác gì.

      Vừa rồi Tử Ninh gọi điện thoại cho mình, sau khi nghe mình cùng ba con Hoắc Kỷ Thành cùng qua năm mới cũng biểu ra rất kinh ngạc, dường như... ở trong dự liệu của ấy.

      "Cậu cảm thấy rất kỳ lạ sao?"

      " có! ra mình nghĩ đến kết quả này."

      "Hừ! Cậu chỉ biết vuốt đuôi!"

      "Ai nha! Xem giọng cậu chuyện bây giờ cũng lộ ra ngọt ngào! Nhất định là ở chungrất tốt? Lúc đề tài này ảnh hưởng gì chứ?"

      Bùi Tử Ninh rất bận tâm hoàn cảnh chuyện của bạn tốt, sợ bất tiện.

      Tần Lạc cười : "Lúc này bọn họ ở nhà, đến nhà cũ rồi."

      Bùi Tử Ninh "A..." tiếng: "Ý là cơm nước xong trở về với cậu?"

      Tần Lạc vội vàng sữa đúng: "Cái gì về với mình, cơm nước xong bọn họ vốn phải trở về."

      Bùi Tử Ninh "Ha ha" cười hai tiếng: "Vậy chân của cậu tốt chưa? Còn muốn đến bệnh viện làm hồi phục ?Trước kia đùi phải từng bị thương lưu lại di chứng gì chứ?"

      Tần Lạc trả lời: "Chống gậy cơ bản có vấn đề, số lần làm hồi phục cần thời gian dài hơn so với tiền, bác sỹ mình có thể hồi phục hoàn toàn, cụ thể thế nào bây giờ mình cũng được."

      Bùi Tử Ninh lên tiếng: "Bây giờ cậu cũng cần suy nghĩ nhiều quá, yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thân thể mới là điều quan trọng."

      Tần Lạc mỉm cười: "Ừ."

      Hai người lại tán gẫu lúc mới cúp điện thoại, sau đó Tần Lạc nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới trước, trong đó còn có Cố Nam Châu, tin nhắn chúc mừng của cậu ta vừa nhìn là biết tự mình biên soạn, khóe môi khỏi cong lên độ cung.

      Số điện thoại cá nhân của Hoắc Kỷ Thành ngược lại nhận được tin nhắn nào, dãy số này hiếm có người biết, thích bị người ta quấy nhiễu, giao thừa này cũng quá yên tĩnh.

      Hoắc Gia Tinh bỗng nhiên đứng dậy : "Ba, con muốn ra bên ngoài bắn pháo hoa!"

      Hoắc Kỷ Thành vội vàng liếc mắt ra hiệu về phía con trai, Hoắc Gia Tinh lập tức ghé vào đùi Tần Lạc: "Chị, chị cũng cùng ! Em bảo ba mua rất nhiều rất nhiều pháo hoa!"

      Tần Lạc nhìn vẻ mặt tha thiết của Hoắc Gia Tinh, làm sao lời cự tuyệt ra khỏi miệng, mỉm cười gật đầu: "Ừ."

      Ban đêm bên ngoài, gió lạnh thấu xương, nhưng Hoắc Gia Tinh biết lạnh, vui vẻ ở trong sân gọi tới gọi lui.

      Hoắc Kỷ Thành đau lòng : "Đây là lần đầu tiên Tiểu Tinh qua năm mớiđược vui vẻ nhất."

      "Trước kia, cùng bé bắn pháo hoa sao?"

      "Mấy năm trước công ty cần xử lý rất nhiều chuyện, khi đó rất lơ là phương diện làm bạn với Tiểu Tinh."

      Trong giọng Hoắc Kỷ Thành có đầy thở dài, Tần Lạc ở "Tập đoàn Đế An" mấy tháng, cũng nghe qua ít về chuyện về nhà họ Hoắc.

      Có thể ngồi yên vị trí người thừa kế "Tập đoàn Đế An" chỉ sợ phải trải qua ít gió tanh mưa máu, gia tộc hào môn này giống với Đế Vương cổ đại, vì ngôi vị hoàng đế mà tranh giành đầu rơi máu chảy, em họ hàng nhận, phải trả giá cũng rất nhiều.

      có thể ngồi yên vị trí này, đương nhiên làm cho cả với hai đố kỵ cùng thầm hãm hại, người đàn ông giống như nhất định mang công việc trở thành quan trọng nhất, nào có nhiều thời giờ ở cùng Tiểu Tinh như thế.

      Hoắc Gia Tinh chơi đùa mệt chạy đến: "Ba, nhanh đến đốt pháo hoa, con nghe điều ước trong nháy mắt pháo hoa nở rộ trở thành thực...! Nguyện vọng năm nay của con là hi vọng ba, chị cùng Tiểu Tinh vĩnh viễn xa rời nhau!"

      Trong giọng trẻ con đáng của bé đầy chân thành.

      Tần Lạc hơi nhếch môi, chỗ nào đó trong lòng lại bị hung hăng đánh trúng, lời trẻ con khờ dại nhất, nhưng cũng phát ra từ đáy lòng.

      Khi pháo hoa nổ nhiều màu sắc rực rỡ ở giữa trung, Tần Lạc cũng nhịn được bị xinh đẹp của nó làm cho mê hoặc, đều pháo hoa là ngắn ngủi đẹp nhất, sai!

      0 giờ tiếng chuông gõ vang, năm mới bắt đầu.

      Lúc vào nhà, Tần Lạc nghe thấy Hoắc Kỷ Thành dùng giọng lớn ở bên tai mình : "Điều ước năm mới của cũng giống với Tiểu Tinh."

      Tần Lạc: " "

      Đêm nay, Tần Lạc suy nghĩ rất nhiều, rất kỳ lạ lại mơ thấy trong tòa thành kia, lần này, có thể thấy ràng bé kia chính là mình.

      Thấy trong phút chốc mình sinh ra Bảo Bảo, mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

      Đúng vậy! Đâu có người làm mẹ nào thương con của mình?

      Mặc kệ thế nào, đứa bé là vô tội, bé mới như vậy, sở dĩ tới thế giới này cũng là bởi vì người lớn, bé có sai gì đâu?

      *****

      Đêm năm mới có người vui mừng có người lo âu.

      Giang Ánh Thần bị đưa đến bệnh viện bác sỹ cẩn thận kiểm tra chuẩn đoán có nguy hiểm đến tính mạng, đứa trẻ trong bụng cũng sao, chỉ là chịu kinh hãi cần tĩnh dưỡng.

      Phụ nữ có thai thôi, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cũng là bình thường.

      Sau khi mọi người nán lại cũng tản , Hoắc Cẩm Dương nhịn được : "Ánh Thần, em làm như vậy quá nguy hiểm! Ngộ nhỡ có chuyện gì làm sao?"

      Giang Ánh Thần đưa tay xoa bụng mình: " vào hang hổ làm sao bắt được cọp con? Em làm như vậy chị hai em có 99% khả năng được gả cho chú ba , sở dĩ em mạo hiểm lớn như vậy là vì người nào?"

      Hoắc Cẩm Dương dừng chút: " biết em là vì , nhưng hy vọng em lấy tính mạng của mình với con làm tiền đặt cược, ngộ nhỡ"

      Giang Ánh Thần thấy quan tâm mình như vậy khỏi nở nụ cười: "Được rồi! Em có việc gì sao? Yên tâm ! Em làm việc luôn luôn biết đúng mực, hơn nữa đứa bé bây giờ hơn năm tháng, lúc ổn định nhất, có việc gì!"

      Hoắc Cẩm Dương đưa cốc nước ấm cho : "Ngộ nhỡ ông nội của nhìn thấu thủ đoạn của em?"

      Giang Ánh Thần cười : " cho rằng mọi người biết sao? ra thế nào căn bản quan trọng, ông nội thích nhất chính là nhìn người nhà lục đục với nhau, gia đình giống như nhà họ Hoắc làm sao có thể có lục đục với nhau! Nhưng ông nội thích mọi người bàn tán ở bên ngoài, cho nên chuyện đêm nay cho ông biết em hợp với chị hai em, nếu vào cùng nhà sau này nhất định chuyện xảy ra ngừng."

      Hoắc Cẩm Dương biết đạo lý như vậy: "Là ba cầu em làm như vậy?"

      Giang Ánh Thần lắc đầu, dương dương tự đắc : "Là tự em đột nhiên nghĩ đến chủ ý này."

      Trong lòng Hoắc Cẩm Dương rùng mình, càng ở chung, càng có cảm giác tâm cơcủa Giang Ánh Thần rất sâu, trách được ngay từ đầu mẹ hoan nghênh Ánh Thần, cảm thấy mình làm cho ta khuất phục được.

      Nếu bị buộc đến bước này, ra Giang Ánh Thần phải kiểu người ta thích.

      "Trong khoảng thời gian này em cần tĩnh dưỡng tốt, chuyện khác cần quan tâm."

      "Đúng rồi, có phải bạn trước của vẫn quấn lấy chú ba phải ? Nửa tháng trước phải lộ ra tin tức sáu năm trước ta bị bán sao? Kết quả lâu sau tin tức hoàn toàn bị xóa bỏ, năng lực lớn thế ngoài trừ chú ba ra còn có thể là ai?"

      Giang Ánh Thần ra vẻ nghe thấy lời ta, tự nhiên .

      " , em rất bội phục người phụ nữ Tần Lạc này, lại có thể khống chế người đàn ông như chú ba? Có phải phương diện nào đó đặc biệt lợi hại?"

      Vừa , vừa mờ ám nhìn về phía ông xã, ý tứ trong mắt rất ràng.

      Trong lòng Hoắc Cẩm Dương chua chát, trong lúc với Tần Lạc đương căn bản phát triển đến bước kia, nhưng trước mặt Giang Ánh Thần lại muốn thừa nhận.

      " tệ."

      Giọng nhàn nhạt, dường như muốn nhiều lời.

      Giang Ánh Thần liếc mắt nhìn : "Hừ! Nếu lợi hại, nhớ mãi quên ta sao? Thôi ! Đức hạnh loại phụ nữ này em còn lắm sao?"

      Hoắc Cẩm Dương dứt khoát lên tiếng, biết lúc này cái gì cũng sai.

      Giang Ánh Thần còn : "Từ phương diện khác mà , đây đối với chúng ta là chuyện tốt, chỉ cần có thể lấy được chứng cứ thiết thực, sau đó cố ý lộ ra cho truyền thông để ông nội biết, em nghĩ "

      Môi ta cong lên nụ cười đắc ý, dường như thắng lợi ở phía trước.

      Trong lòng Hoắc Cẩm Dương rất mâu thuẫn, đối với Tần Lạc, luôn tiếc nuối nên lời.

      " tìm người điều tra."

      "! Chuyện này nên để em làm tốt hơn, dù sao Tần Lạc cũng là bạn trước của , ngộ nhỡ nhất thời mềm lòng làm sao bây giờ?"

      Giang Ánh Thần cười, đối với năng lực làm việc của ông xã, còn bằng ta tin tưởng bản thân!

      Hoắc Cẩm Dương mím môi gì, trong lòng cũng rất thoải mái. ( )
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 192: Nghỉ tết

      Chuyện Giang Ánh Thần ngã nằm viện cha mẹ nhà họ Giang rất nhanh liền biết, lòng nóng như lửa đốt vội vàng đến bệnh viện, dọc theo đường , mẹ Giang đều oán giận: "Đứa Ánh Tuyết này cũng là! Biết Thần Thần mang thai, lại cònra tay đẩy nó? Sao tâm tư con bé ác độc như vậy?"

      Ba Giang trầm giọng : "Bà tận mắt thấy sao? Tôi tin Ánh Tuyết làm ra chuyện như vậy!"

      Mẹ Giang tức giận : "Ông tin có ích lợi gì? bây giờ là Thần Thần nằm viện rồi!"

      Ba Giang ấp úng lời nào, hiển nhiên cũng lo lắng vì chuyện này.

      Mẹ Giang rất tức giận, cầm điện thoại gọi cho con thứ hai, kết quả ai nhận nghe điện thoại, khỏi lầu bầu : "Thấy chưa? Điện thoại cũng nhận! Nhất định là chột dạ rồi!"

      Ba Giang kiên nhẫn : "Được rồi! Tính cách Ánh Tuyết tôi còn biết sao?Trong này nhất định có hiểu lầm gì!"

      Hai người ai cũng ầm ĩ nhường người nào, dứt khoát đều .

      ...

      Mà Giang Ánh Tuyết giờ phút này, mình bộ ở đường cái chẳng có mục đích, nếu phải dùng từ để hình dung, vậy giống với "Xác hồn"...

      có sức sống, có nhiệt độ, tay chân lạnh lẽo...

      Từ nhà họ Hoắc ra, muốn về nhà, vậy trong nhà biết, mẹ nhất định trách mắng mình ác độc, lại có thể xuống tay với em ruột...

      Ha ha!

      là cái gì, chỉ sợ bà tin tưởng, dù sao Giang Ánh Thần mới là con bảo bối nhu thuận nghe lời bà nhất, mà mình... có cũng được mà có cũng sao.

      Tưởng rằng Hoắc Kỷ Thành gọi điện thoại cho mình, kết quả...

      Cái gì cũng có!

      nên chết tâm phải sao?

      xảy ra chuyện như vậy, thể tiến vào nhà họ Hoắc nữa, Giang Ánh Thần tính toán điểm ấy mới có thể sử dụng khổ nhục kế như vậy...

      , ngờ Giang Ánh Thần mạo hiểm lớn như vậy để ngăn cản mình kết hôn với Hoắc Kỷ Thành.

      So sánh với ta, cũng khó trách mình thất bại.

      Giao thừa năm nay, côsẽ nhớ kỹ cả đời.

      ****

      Trước khi sáng mùng đầu năm, Tần Lạc bị đánh thức bởi tiếng pháo, nhưng dường như năm nay yên tĩnh rất nhiều, khu biệt thự lưng chừng núi này quả yên ắng hơn so với phố xá sầm uất, mặc dù có thể nghe được tiếng pháo, cũng là cách rất xa, cảm thấy gần ở bên tai.

      Tần Lạc vừa mở mắt, nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài, vội vàng mặc quần áo tử tế mở cửa.

      "Chị, chúc mừng năm mới...!"

      Hoắc Gia Tinh ngọt ngào ngây thơ , mắt cười cong cong, có thể thấy tâm tình rất tốt.

      Tần Lạc xoa đầu của bé, đưa cho bé phong bao tiền lì xì sớm chuẩn bị: "Năm mới, chị hi vọng Tiểu Tinh càng ngày càng thông minh, khỏe mạnh bình an lớn lên."

      Hoắc Gia Tinh nheo lại mắt: "Mong muốn của em vẫn giống với tối hôm qua!"

      Tần Lạc: "..."

      Chỉ có thể cười để che dấu xấu hổ, cùng hai ba con bọn họ vĩnh viễn xa rời nhau?

      Đây có thể sao?

      Lúc ăn bữa sáng, bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành : " đặt vé máy bay ngày mai đến trang viên rượu nho Bordeaux..."

      còn chưa xong, Hoắc Gia Tinh hưng phấn vỗ tay: "Oa! Tuyệt quá! Bây giờ đầu năm ba có thời gian mang Tiểu Tinh ra ngoài nghỉ phép! Con nhất định dính chị!"

      Tần Lạc mới vừa húp hớp cháo thiếu chút nữa nóng đầu lưỡi...

      "Tôi..."

      Hoắc Kỷ Thành nhìn cái: " phải em rất thích chỗ đó sao? Lại còn tự mình tham gia chế tạo rượu nho, lần này đúng lúc có thể uống."

      Tần Lạc: "..."

      hoàn toàn có quyền " " rồi.

      ...

      Cùng buổi sáng đó.

      Khi Tô Nhiễm tỉnh lại phát mình ở nơi rất quen thuộc, đầu côlờ mờ nhìn chung quanh quanh mình vòng.

      Bỗng nhiên đỉnh đầu truyền đến giọng nam trầm thấp mát lạnh.

      "Tỉnh?"

      (⊙o⊙). . .

      Giọng này!!!

      dám tin nhìn qua, đúng lúc đối diện với hai tròng mắt đùa giỡn của người đàn ông.

      "Sao tôi lại ở chỗ này?"

      Tô Nhiễm có chút xấu hổ chuẩn bị đứng dậy cách xa .

      Kết quả, khuỷu tay hư yếu cái...

      Lâm Lạc Đông vội vàng thò tay ôm lấy , lần này, tư thế hai người càng gần hơn.

      Vô cùng mập mờ!

      "Em xem?"

      Lâm Lạc Đông nhếch môi tà tứ.

      Vẻ mặt Tô Nhiễm rất quẫn, tối hôm qua phải cùng bạn đến quán bar sao? Làm sao có thể ở chỗ với Lâm Lạc Đông? Rốt cuộc sao lại thế này?

      Trong đầu ra mười vạn câu hỏi vì sao...

      "Tôi biết còn phải hỏi sao?"

      Tô Nhiễm tức giận , chỉ hy vọng tình huống mình lo lắng nhất có phát sinh, nếu - -

      "Em nhớ sao?"

      Lâm Lạc Đông nhíu mày nhìn về phía , tối hôm qua mượn rượu hung hăng "Hành hạ" mình phen, bây giờ nhớ lại ký ức vẫn còn mới mẻ!

      Tô Nhiễm nhìn cái, thấy quyết nữa tránh người.

      Lâm Lạc Đông bỗng nhiên chế trụ cằm của , hung hăng nhìn ánh mắt , phát bên trong vô cùng trong suốt, trộn chút tạp chất, càng có quyễn rũ cùng lẳng lơ tối hôm qua.

      rất khác so với tối hôm qua!

      "Tối hôm qua em uống rượu."

      "Cho nên?"

      Tô Nhiễm sợ hãi mở to hai mắt, lắp bắp: "Tôi rất... say sao?"

      Lâm Lạc Đông vừa ý "Ừ" tiếng, vẻ mặt của giống như giả vờ, chẳng lẽ ấy biết mình sau khi uống rượu trở thành người khác sao?

      "Đương nhiên, dáng vẻ em sau khi uống say..."

      Tô Nhiễm nâg mí mắt lên, tìm đường chết hỏi: "Tối hôm qua tôi làm chuyện gì chứ?"

      "Làm rất nhiều."

      "..."

      Tô Nhiễm nhìn về phía ta rất cẩn thận, phát vẻ mặt của ta giống như đùa, giọng ngập ngừng : "Ví dụ như?"

      "Đứng ở xe mui xe thổ lộ với ."

      "..."

      Trong nháy mắt lòng Tô Nhiễm chìm xuống đáy cốc.

      "Lại còn phát ra đống lời thề trung trinh với ."

      "..."

      Tô Nhiễm rất muốn tìm cái lỗ để chui vào, cũng ở trong lòng thề về sau uống rượu nữa!

      "Sau khi đồng ý với em, em vui sướng bắt đầu khiêu vũ ở mui xe."

      "..."

      "Lại còn cường hôn ."

      "..."

      Tô Nhiễm hoàn toàn ngổn ngang trong gió, thân thể vừa nghiêng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      "Cho nên em cảm thấy chuyện em làm còn ít sao?"

      "Ách..."

      yên lặng buông hai tay che đôi má ra, yếu ớt mở miệng: " lừa gạt tôi chứ Làm sao tôi có thể..."

      Ánh mắt Lâm Lạc Đông sáng quắc nhìn , giọng khàn khàn mà đầy từ tính: "Em cảm thấy lừa gạt em?"

      Sắc mặt Tô nhiễm khẽ quẫn, gì, hiển nhiên bán tín bán nghivới lờinói của Lâm Lạc Đông.

      Lâm Lạc Đông hừ lạnh tiếng: "Tối hôm qua quần chúng vây xem cũng ít, tin tưởng cameras ở cửa 'Trễ sắc' có quay được chút hình ảnh."

      Tô Nhiễm hận thể tìm cái lỗ để chui vào, chẳng lẽ biểu giả dối mình khổ tâm xây lên lâu như vậy liền bị vạch trần sao?

      luôn là số kiếp của mình, sau khi uống rượu cũng chạy thoát...

      Lâm Lạc Đông rất hài lòng nhìn thấy vẻ mặt áy náy cùng túng quẫn như vậy, chậm rãi mở miệng: "Tối hôm qua chúng ta nên phát sinh cái gì đều xảy ra."

      có tiếp tục hết, chỉ là ý tứ rất nhìn .

      Tô Nhiễm hít hơi sâu, nhìn thẳng ta: "Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, chuyện tối ngày hôm qua, coi như là đêm ngoài ý muốn ! cũng bị thiệt thòi."

      Mặt Lâm Lạc Đông nhất thời đen như đáy nồi, gằn từng câu từng chữ : "Tô, Nhiễm! Em có biết mình cái gì ?"

      Tô Nhiễm rũ mí mắt xuống nhìn ta nữa: " nghe hiểuđiều tôi muốn , giữa đàn ông và phụ nữ phải là có chuyện như vậy, huống chi chúng ta còn là chồng trước vợ trước, say rượu loạn tính cũng phải chuyện gì rất kỳ lạ."

      cố gắng bình tĩnh, hi vọng có thể che dấu lòng mình.

      Sắc mặt Lâm Lạc Đông tức giận đen như nước sâu, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Nhiễm! Em hết chuyện để làm rồi hả? Say rượu loạn tính? Rốt cuộc thiếu đàn ông nên say rượu đến khách sạn? Em thiếu đàn ông như vậy sao?"

      Từng câu từng chữ của giết chết tâm

      TimTô nhiễm đau như bị bóp, lạnh lùng : " liên quan đến ."

      Lâm Lạc Đông đen mặt nhìn vài giây, bỗng nhiên đứng dậy sập cửa rời .

      Tô Nhiễm ngồi ở giường khóe môi lên nụ cười khổ, sau đó vào phòng tắm.

      Buổi sáng mồng đầu năm ầm ĩ thành như vậy, về sau còn gặp nhau nữa? ( )
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 193: Thẹn quá hóa giận

      Buổi chiều đầu năm, Tần Lạc bị Hoắc Kỷ Thành ôm lên máy báy tư nhân của , sai! Chính là ông lên, bởi vì chân bị thương còn chưa lành, bỏ gậy xuống vẫn thể xa.

      "Thả lỏng chút, cần quá căng thẳng."

      "..."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành dịu dàng từ tính như cơn gió mát an ủi lỗ tai Tần Lạc, hai gò má trong nháy mắt đỏ rực, người đàn ông thối này! Chỉ biết chế nhạo mình!

      Ngược lại Hoắc Gia Tinh vô cùng vui vẻ, cùng ba với chị ra ngoài nghỉ phép là chuyện bé thích nhất!

      Từ khi lên máy bay, độ hưng phấn của bé vẫn giảm xuống...

      Về sau, bé chơi đùa mệt ngủ thiếp ở trong lòng Tần Lạc, Hoắc Kỷ Thành thể ôm bé lên, Tần Lạc để ngón trỏ ở bờ môi "Suỵt" tiếng: "Để cho bé ngủ như vậy !"

      Hoắc Kỷ Thành hạ thấp giọng: "Vết thương người em vốn chưa lành toàn bộ, đè mấy giờ làm máu lưu thông, có lợi cho hồi phục."

      Lời đến bên miệng Tần Lạc cũng chỉ có thể nuốt vào...

      cũng đúng, hơn nữa điểm xuất phát là muốn tốt cho mình.

      Sau khi đặt ngang con trai ở ghế sofa xong, Hoắc Kỷ Thành nhìn về phía Tần Lạc: "Em ngủ cùng với Tiểu Tinh ! Đến gọi."

      Tần Lạc biết chủ ý này tệ, nếu mình ngồi với hai người bọn họ nhất định rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, dù sao mình muốn có nhiều trao đổi với .

      "Ừ."

      mới vừa nằm xuống, nghe thấy giọng từ tính của Hoắc Kỷ Thành: " sớm ràng với Giang Ánh Tuyết, trải qua đêm giao thừa, người trong nhà cũng bắt kết hôn với ta nữa, người muốn cưới, chỉ mình em."

      Tần Lạc cắn môi, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ có nghe thấy, người đàn ông chết tiệt! Động tí liền lời cũ rích với mình, chỉ chút lời này mà muốn mê hoặc mình...

      Người nhà bắt kết hôn với Giang Ánh Tuyết, sao?

      nghĩ ngợi, lại nghe thấy giọng của : "Những câu vừa , có nửa câu lừa dối, đời này khó có thể lấy được tha thứ của em."

      Tần Lạc: " "

      Đây có được coi là lời thề ?

      Chẳng lẽ lời , mình muốn tha thứ cho rồi hả?

      vẫn lên tiếng, trong buồng máy bay lâm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hoắc Gia Tinh, bé, ngủ rất ngon.

      Vào viên trang rượu nho, Hoắc Gia Tinh hưng phấn giống như bọ chét gọi tới gọi lui: "Chị, trước kia chị với ba đến đây sao?"

      Lừa gạt trẻ con nhất định là tốt, Tần Lạc chỉ có thể thành trả lời: "Ừ, đến, nho ở đây ăn rất ngon, uống rượu nho cũng được."

      Hoắc Gia Tinh chu miệng: "Đáng tiếc bây giờ có cây nho."

      Lập tức quay về phía ba: "Ba, con có thể nếm thử rượu nho chứ!"

      Hoắc Kỷ Thành xoa đầu con trai: "Có thể, nhưng thể uống nhiều."

      Hoắc Gia Tinh mím môi: "Được rồi!"

      Bé thầm nghĩ: Bé nhất định phải nhanh lớn lên mới được, nếu cái này thể cái kia cũng được, quá đáng ghét rồi!

      Ba người nghỉ ngơi khoảng giờ rời khỏi phòng dạo xung quanh, Hoắc Gia Tinh rất tò mò với chỗ này, hơn nữa bé đường muốn tay nắm Tần Lạc, tay nắm Hoắc Kỷ Thành.

      Thế cho nên chỗ nào đều bị người ta "Hiểu lầm" là nhà ba người.

      Có người làm vườn quen Tần Lạc cười tít mắt : " ra con trai của Tần tiểu thư lớn như vậy! là di truyền ưu điểm của với tiên sinh."

      "Tần tiểu thư có phúc! Tiểu thiếu gia rất đáng !"

      loạt khích lệ cùng khen ngợi, lời giải thích đến bên miệng Tần Lạc cũng ra miệng được, khỏi liệc nhìn Tiểu Tinh, dáng vẻ bọn họ rất giống nhau sao?

      Thế cho nên người ngoài liếc mắt cái có thể nhìn ra?

      Hoắc Gia Tinh gặp người nào đều cười tít mắt, hoàn toàn khác trời vựcvới dáng vẻ lạnh lùng của ba bé, mới chưa đến ngày được mọi người trong trang viên thích.

      Lập tức bắt được hàng loạt fan.

      Khi nghe còn ở đây ba ngày nữa, Tần Lạc thể lo lắng: Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải cùng Hoắc Kỷ Thành giả vờ như có việc gì, còn bị mọi người ngộ nhận là nhà ba người.

      ****

      Buổi chiều Tống Tư Kỳ có việc gì quấn nàng hai mang đến câu lạc bộ đánh gôn, vốn muốn ở chung với Đường Triều nhiều chút, kết quả rất ngoài ý muốn nhìn thấy người muốn gặp.

      Đường Dục nghỉ ngơi giữa trận, mới ra phòng trà nước thấy Tống Tư Kỳ toàn thân mặc đồ thể thao, khỏi chế nhạo : "Qua năm mới, cố ý điều tra hành trình của tôi mà chắn ở đây chứ?"

      Tống Tư Kỳ vô cùng kinh ngạc há to mồm: " ít tự kỷ ! Tôi ở đây chắn con chó cũng chắn !"

      Ánh mắt Đường Dục ngả ngớn liếc mắt đánh giá dưới cái: "Vậy đến đây làm gì?"

      Tống Tư Kỳ chút khách khí trả lời: "Có liên quan gì đến sao? có thể đến tại sao tôi thể?"

      Đường Dục nhìn cái, điều tra thân phận của Tống Tư Kỳ, Lục tiểu thư nhà họ Tống, thân phận cao quý như vậy lại đến "Tập đoàn Đường thị" làm nhân viên ?

      "Chỗ này vốn là nơi đàn ông đến."

      "Ai ? Phụ nữ nhân có thể đến như thường! đây là có kỳ thị với phụ nữ!"

      Tống Tư Kỳ tức giận , từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Dục, cũng rất chán ghét ta, hơn nữa lần đó bị ta uy hiếp cùng ra ngoài trường tuyển người mẫu, càng chán ghét ta hơn!

      Đường Dục xoay người, tháo mắt kính xuống từng bước đến gần , mãi đến khi lùi ở tường đường thối lui.

      "Lục tiểu thư nhà họ Tống, rốt cuộc đến đây là vì người nào?"

      Tống Tư Kỳ dám tin mở to mắt về phía ta, làm sao ta có thể biết thân phận của mình?

      Chẳng lẽ ta phái người điều tra mình rồi hả?

      " làm sao mà biết được?"

      "Muốn biết thân phận của , với tôi mà phải rất chuyện dễ dàng sao?"

      Đường Dục tà ác phả hơi ở mặt .

      Tống Tư Kỳ tức giận dùng cả tay chân muốn đánh ta, kết quả bị ta chế lại.

      "Đồ con rùa! có gì mà đắc ý! biết thân phận của tôi còn mau buông ra!"

      "Tôi muốn thả sao?"

      Đường Dục hung tợn nhìn chằm chằm , ba với nhị thiếu nhà họ Tống là bạn bè nhiều năm, hai người hẹn buổi chiều ở đây đánh golf.

      Tống Tư Kỳ tình nguyện uất ức làm nhân viên nho ở "Tập đoàn Đường thị", lại hưởng thụ uy hiếp của mình, chẳng lẽ là bởi vì

      Nghĩ đến đây, hiểu tâm tình ta rất khó chịu.

      Tống Tư Kỳ mắng: "Khốn khiếp! buông tay cho tôi! Nếu tôi cho tôi với Đường Triều biết, bọn họ nhất định bỏ qua cho !"

      Đường Dục lập lại lần: " Đường triều?"

      Tống Tư Kỳ hừ : "Thế nào? sợ?"

      Đường Dục cong khóe môi lên nở nụ cười: "Truyện cười? Tôi có gì phải sợ? Phải , Đường Triều có quan hệ thân thiết với tôi hơn so với !"

      Tống Tư Kỳ dám tin nhìn ta: " thể nào!"

      Sắc mặt Đường Dục xanh mét: "Có gì thể? Đường Triều là ba tôi, tôi với ta là em ruột thịt."

      Phản ứng đầu tiên của Tống Tư Kỳ là tin, ta làm sao có thể là em của Đường Triều?

      Đây nhất định phải ! ta nhất định là bịa chuyện!

      Sắc mặt Đường Dục trầm nhìn về phía : "Tin hay đây cũng là ."

      Lời ta làm cho sắc mặt Tống Tư Kỳ trắng bệch, trong đầu nhớ lại từng chút từng chút: Lần đầu tiên gặp mặt là ở bãi đỗ xe tầng hầm "Tập đoàn Đường thị", sau đó ta là tổng giám đốc "Công ty hữu hạn truyền thông Đại Phát", có nghe thấy người khác gọi ta là "Đường tổng".

      ta còn có thể gọi điện thoại cho cấp của mình mượn tạm mặc ta sai khiến.

      loạt chứng cứ đều chỉ về phía

      " là em trai của Đường Triều?"

      "Hàng giá ."

      " Đường Triều làm sao có thể có em trai như !"

      " "

      Đường Dục thiếu chút nữa bị lời của làm cho tức chết, có điểm nào kém ba sao?

      Tống Tư Kỳ hít hơi sâu: "Coi như là em trai Đường Triều, nhưng nếu ức hiếp tôi bọn họ cũng bỏ qua cho !"

      Đường Dục dương quái khí hừ lạnh: " thích ba tôi?"

      Tống Tư Kỳ bị đoán trúng tâm tư liền đỏ mặt nhìn về phía ta: " liên quan gì đến !"

      Lời này của tương đương với đánh khai.

      Tâm Đường Dục lập tức chìm xuống đáy cốc.

      "Thế nào? trúng tâm tư thẹn quá hóa giận rồi hả?"

      Tống Tư Kỳ nhịn được mắng: "Cút! tránh ra nữa tôi la lớn đó!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 194: Bất ngờ kịp đề phòng ngã vào trong lòng

      Đường Dục nheo mắt lại nhìn về phía , nhưng vẫn phải buông tay, lúc này xung đột với , hiển nhiên phải quyết định sáng suốt.

      ấy lại có thể thích ba?

      Chỉ là, mẫu người ba thích chỉ sợ phải là ?

      Nghĩ đến đây, khóe môi khỏi cong lên nụ cười cân nhắc: "Chẳng lẽ đơn phương thầm mến ba tôi?"

      Lần thứ hai bị đoán trúng tâm tư Tống Tư Kỳ xấu hổ đỏ mặt đến mang tai, vung quả đấm về phía tahô to: "Khốn khiếp! Tôi thích ai thầm mến ai có liên quan gì đến ? Đến phiên đến cười nhạo tôi sao?"

      cẩn thận bị loạn quyền của Tống Tư Kỳ quẹt qua mặt sắc mặt Đường Dục tốt, nghiến răng nghiến lợi : "Tống Tư Kỳ!"

      Tống Tư Kỳ vui trừng ta: "Gọi tên bà làm gì?"

      Đường Dục: " "

      Bây giờ đối đáp, chiếm bất kỳ tiện nghi gì.

      Lấy được tự do Tống Tư Kỳ rời quay đầu lại, mặc dù biết Đường Dục là em trai Đường Triều thế nào?

      Dù sao mình ghét ta!

      Mỗi lần gặp ta mức độ chán ghét tích chồng lên, đời này quả có người đàn ông nào khiến người ta chán như ta!

      Thay quần áo xong Tống Tư Kỳ vừa trở lại sân golf bị hai hỏi: "Sao vậy? Dáng vẻ thở phì phì? Ai lại trêu chọc tiểu công chúa chúng ta rồi hả?"

      Tống Tư Kỳ cắn môi: "Đụng phải con ruồi rất đáng ghét, mất rất nhiều sức mới đuổi ta được!"

      nghĩ dù sao Đường Dục cũng là em trai Đường Triều, nếu ở trước mặt chỉ tên họ ta là ruồi bọ đáng ghét tốt, cho nên uyển chuyển chút cho thỏa đáng.

      Vẻ mặt Tống Tư Bạch đăm chiêu: "Ruồi bọ đáng ghét? Mùa này hình như có ruồi?"

      Tống Tư Kỳ bĩu môi, trừng mắt hai nhà mình cái, gắt giọng: " hai!"

      Tống Tư Bạch lên tiếng, ra cảm thấy nếu lực chú ý của Kỳ Kỳ có thể đặt ở người đàn ông khác, cũng phải chuyện tốt!

      Đường Triều vẫn chuyên tâm vào bóng, dứt khoát tham dự vào trong chuyện của hai em.

      Chỉ là, trong lòng khó tránh khỏi thấy kỳ lạTống Tư Kỳ lời ác độc đêm đó xuất sao?

      ****

      Viên trang rượu nho Bordeaux.

      Lúc này Tần Lạc ở phòng bếp nghiên cứu tài nấu nướng, mình sản xuất rượu nho phối thịt bò bít tết, chắc cũng tệ lắm!

      Người hầu thấy mình bận rộn khỏi hỏi: "Tần tiểu thư, cần giúp ?"

      Tần Lạc lắc đầu: " cần."

      Cách làm thịt bò bít tết phải rất khó, Tiểu Tinh thích ăn thịt phải học làm mới được, nếu người mẹ như mình quá xứng rồi.

      Buổi sáng mới mua tảng thịt bò tươi cắt thành ba miếng, chia ra đặt ở trong đĩa, sau đó cắt cà rốt, mặc dù sớm chuẩn bị, nhưng vẫn cay chảy nước mắt.

      vội vã đỡ mặt bàn đến bên cạnh cửa sổ, hít hơi sâu khí mới mẻ bên ngoài, nấu cơm quả nhiên là cần kỹ thuật!

      Tỏi với cà rốt cắt xong, sau đó rắc hạt tiêu đen vừa phải.

      Sau khi làm công tác chuẩn bị xong, Tần Lạc lấy cây búa đập tảng thịt bò sống, như vậy lúc rán ngon miệng hơn.

      Rắc muối cùng hạt tiêu lên đều hai mặt miếng thịt, ướp khoange hai giờ, băm tỏi cùng cà rốt đặt ở trong bát.

      Khi chuẩn bị đổ dầu ô liu vào trong chảo, bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành vào: " giúp em."

      Tần Lạc bày tỏ tin : "Khói dầu trong phòng bếp quá nồng, ra ngoài !"

      Hoắc Kỷ Thành lại về phía trước bước, vừa vặn dừng ở phía sau lưng , cách gần xa, thế cho nên Tần Lạc có thể nghe được tiếng hít thở của gần bên tai.

      "Em quan tâm ?"

      Giọng trầm thấp từ tính Tần Lạc nghe vào cảm thấy lỗ tai tê dại

      Lập tức thấp giọng trách mắng: " suy nghĩ nhiều, tôi chỉ thích bị người khác quấy rầy mà thôi."

      Hoắc Kỷ Thành cười ra tiếng: " sao, em có thừa nhận hay đều rất vui mừng."

      Tần Lạc buồn bực: "Vui cái đầu ! mau ra!"

      Hoắc Kỷ Thành lại tiến lên bước, vừa vặn dán phía sau lưng Tần Lạc.

      Tần Lạc nhất thời giống như xù lông nhảy về phía trước bước, thiếu chút nữa đụng vào chảo rán.

      "A!"

      sợ hãi kêu ra tiếng, là quá hiểm rồi!

      Hoắc Kỷ Thành vội vàng ôm lui về phía sau bước, ân cần hỏi han: "Thế nào? Có bị bỏng ?"

      Tần Lạc tức giận hất tay ra: "Ngươi có phiền hay ! ra ngoài nghe thấy à! Đều tại !"

      Dường Hoắc Kỷ Thành quen với giọng điệu này của : "Để làm!"

      Tần Lạc trợn mắt nhìn : " biết làm, mù quáng trổ tài cái!"

      Hoắc Kỷ Thành thuần thục lấy tảng thịt bò ở khay vào chảo rán, dùng dầu dư trong chảo phi tỏi với cà rốt đập nát tạo mùi hương.

      "Khi du học ở Newyork học làm thịt bò bít tết."

      " "

      Tần Lạc dám tin há mồm, từ là đại thiếu gia được nâng ở lòng bàn tay cũng rán thịt bò bít tết?

      Hoắc Kỷ Thành quay đầu lại nhìn về phía : "Em cảm thấy lừa em sao?"

      Tần Lạc bĩu môi, dù sao giống .

      Hoắc Kỷ Thành vẩy chút muối cùng hạt tiêu đen, lại đổ chút dầu hào, từ từ xào chia đều thành nước tương đậm đặc.

      thuần thục, quả như làm.

      "Khi du học, mặc dù thuê người giúp việc quét dọn nhà cửa, nhưng dù sao có lúc nhà người ta có việc, lại thích bên ngoài ăn cơm mình, cũng chỉ có thể tự học làm."

      Hoắc Kỷ Thành chậm rãi nhớ lại cuộc sống khi du học, quả ngờ mình cũng đứng ở trong phòng bếp, nhưng cuộc sống ép học được.

      Khi thấy màu sắc hương vị tảng thịt bò đều tốt đặt ở trong mâm, Tần Lạc tin, thằng nhãi này có lúc làm cho mình nhìn với cặp mắt khác xưa?

      Cơm trưa chính là thịt bò bít tết tiêu đen phối rượu đỏ trong viên trang tự ủ, trong nháy mắt nắp bình mở ra, hương vị thấm vào người, ngửi mùi thơm, mọi người muốn say.

      Hoắc Gia Tinh cắt miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, lẩm bẩm : "Ưm, rất ngon! Tài nghệ nấu nướng của chị càng ngày càng cao!"

      Tần Lạc có chút xấu hổ, ra người rán thịt bò là Hoắc Kỷ Thành: "Là ba em rán."

      Mắt to đen bóng của Hoắc Gia Tinh xoay tròn: "Hì hì! Em biết rồi, là chị với ba em cùng rán, cho nên mới đặc biệt ngon!"

      Tần Lạc: " "

      Đứa này, nghĩ đâu vậy?

      Hoắc Kỷ Thành liếc nhìn con trai khen ngợi, là bé nhanh trí!

      Tần Lạc dứt khoát đáp lời với bọn họ, cắt miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, hương vị vừa vặn, thịt bò bẩy phần chín ăn rất ngon!

      Uống thêm ngụm rượu đỏ, càng thêm cảm giác.

      ngờ tay nghề rán thịt bò tốt như vậy, mùi vị ngon hơn so với nhà hàng Tây.

      Buổi tối, sau khi Tiểu Tinh ngủ, Tần Lạc cũng mệt mỏi, mình từ từ đến vườn hoa , ở đây vài ngày giống như bồng lai tiên cảnh, bị người ngoài quấy rầy, hưởng thụ cuộc sống nhà ba người nhàn hạ.

      Bỗng dưng, ý thức mình dùng đến từ " nhà ba người", có lẽ là mấy ngày nay người hầu đùa quá mức sâu vào lòng người?

      tự giễu nhếch môi, bồng lai tiên cảnh có đẹp nữa, nhưng vẫn phải về cuộc sống thực.

      Chờ chân hoàn toàn bình phục, phải trở lại công ty làm, mới vừa làm vài ngày liền nghỉ bệnh tháng, công ty đủ nhân từ với rồi.

      "Đêm nay có sao sao?"

      Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nam mạnh mẽ kéo Tần Lạc từ trong mơ màng về, kìm lòng được ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: " biết."

      Hoắc Kỷ Thành ngồi xuống ở bên cạnh : " có sao em ngồi ở đây để làm gì?"

      Tần Lạc vui nhìn về phía : "Tôi thích ngồi ở chỗ này, lại cản trở !"

      Hoắc Kỷ Thành tùy ý : "Ở đây chỗ nào cũng là thực vật, em sợ có loài bò sát mềm hoặc sâu bọ."

      Y ngoài lời của rất ràng.

      Cả người Tần Lạc nhất thời cứng đờ: "! Cho dù có cũng là do đưa tới!"

      Người đàn ông khốn khiếp này thực đáng giận! Biết mình sợ hãi lại còn cố ý ra hù dọa , lập tức thở phì phì đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.

      chưa dứt lời, sau khi ra chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, luôn luôn lo lắng đằng sau bỗng nhiên xuất thứ gì.

      Hoắc Kỷ Thành chìa tay giữ chặt , bất ngờ phòng bị Tần Lạc cứ như vậy ngã vào trong lòng .

      Tư thế hai người, nháy mắt vô cùng mập mờ.

      Ánh trăng mông lung nhàng chiếu ở hai người, dường như muốn nảy sinh ra cái gì.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phương Lăng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 195: Buổi tối rung động

      Ban đêm, vùng ngoại ô trang viên rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiêng gió thổi động lá cây "xào xạc", Tần Lạc có chút chịu nổi bầu khí ái muội này, giãy dụa chuẩn bị đứng dậy.

      Lại ở trong cơn hoảng loạn ấn vào chỗ nào đó của .

      "Hí!"

      Hoắc Kỷ Thành nhịn đau hô ra tiếng, phải biết rằng chỗ đó là bộ phận yếu ớt nhất của .

      Mặt Tần Lạc trong nháy mắt đỏ rực, đều do đèn chỗ này quá tối!

      Được rồi!

      "Tôi muốn xuống!"

      đỏ mặt nũng nịu , cũng muốn xảy ra bầu khí xấu hổ nữa.

      Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp từ tính chậm rãi mở miệng: "Càng muốn hôn em hơn."

      Sau đó, cúi đầu che miệng đào của lại.

      Giống như mỹ vị nếm thế nào cũng đủ, chỉ hận thể vẫn tiếp xuống.

      Bỗng nhiên Tần Lạc cảm thấy hô hấp thuận, có cảm giác sắp hít thở thông, chỉ có thể liều mạng vỗ ngực cứng rắn của người đàn ông.

      May mà Hoắc Kỷ Thành đúng lúc buông lỏng ra, răng môi vẫn lưu lại hương vị của , làm buồn bực: "Khốn khiếp! Ai cho phép hôn tôi? cần được tấc lại muốn tiến thước!"

      Hoắc Kỷ Thành mặt dày : "Lạc Lạc, em muốn thừa nhận, ra em vẫn có tình cảm với , chẳng qua tức giận lúc trước khiếm nhã chưa được em đồng ý để em sinh hạ Tiểu Tinh."

      Tần Lạc tức giận: " ít cảm thấy bản thân tốt đẹp ! Ai còn có tình cảm với ? Từ lúc tôi biết làm ra các chuyện với tôi, tất cả tình cảm giữa hai chúng ta liền biến mất còn mảnh rồi!"

      Hoắc Kỷ Thành nhìn thẳng vào : " tin."

      Tần Lạc cắn môi, vô cùng căm tức: " tin thôi!"

      ghét người đàn ông tự đại này, càng ghét tự cho rằng nắm trong tay cảm xúc mình là đúng!

      Đồ con rùa! hội tha thứ cho !

      Hoắc Kỷ Thành nheo mắt lại, trịnh trọng tuyên bố: "Lạc Lạc, mặc kệ em cái gì, cũng buông tay, vợ của Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể là em!"

      Tần Lạc tức giận trả lời: "Vợ cái đầu ! Coi như toàn bộ đàn ông thế giới đều tuyệt chủng, tôi cũng gả cho !"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen lại: "Em nhảm."

      Tần Lạc có loại kích động muốn hộc máu, thằng nhãi này gì cũng nghe vào đúng ?

      "Thời gian chứng minh tất cả."

      "Đúng, thời gian tự nhiên chứng minh tất cả."

      Hoắc Kỷ Thành lặp lại lời của , hiển nhiên vẫn rất tin tưởng vào tương lai nhà ba người bọn họ.

      trán Tần Lạc ứa ra vạch đen, chẳng muốn để ý đến nữa, đứng dậy chuẩn bị rời , sau khi được hai bước hậu cẩn thận đau cái.

      Bây giờ đường thể nhanh, nhanh chút đau.

      Hoắc Kỷ Thành khom lưng ôm ngang lấy : "Ngoan, đừng thể , lấy tốc độ của em phải sáng mai mới trở về."

      Tần Lạc: " "

      cho rằng mình là ốc sên sao?!

      "Vậy cũng cần lòng tốt giả của !"

      "Ý tốt của từ trong lòng phát ra."

      ""

      "Đừng nóng giận, cẩn thận nhanh có nếp nhăn."

      " "

      Đáng giận!

      Buổi sáng hôm sau.

      Tần Lạc cố ý thức dậy trễ, ngày trước Tiểu Tinh đều đến gõ cửa, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn có.

      Lúc ăn cơm trưa, Hoắc Gia Tinh dẻo mồm mở miệng: "Chị, thân thể chị đỡ nhiều chưa?"

      Tần Lạc sửng sốt giây, mỉm cười trả lời: "Tốt rồi!"

      Coi như Hoắc Kỷ Thành có ánh mắt, biết dối có thiện ý với trẻ con.

      ăn, bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành nhận được cú điện thoại liền ra ngoài, Tần Lạc dự cảm ngày nghỉ của bọn họ phải kết thúc.

      Quả nhiên - -

      Mười phút sau Hoắc Kỷ Thành vào với vẻ mặt có lỗi nhìn về phía con trai: "Tiểu Tinh, chúng ta phải trở về trước ngày."

      Hoắc Gia Tinh mím môi, tuy cam lòng, nhưng dường như cũng thành thói quen công việc ba luôn bận rộn.

      "Được rồi."

      Tần Lạc buông đũa xuống, cầm lấy tờ khăn giấy lau miệng: "Tiểu Tinh, , cùng chị trở về phòng thu dọn hành lý."

      Hoắc Gia Tinh lập tức nhu thuận nắm tay , tiếng "Bye bye" với ba liền .

      Mãi đến khi bóng lưng hai người dần dần biến mất thấy, dịu dàng mặt Hoắc Kỷ Thành mới chậm rãi rút lui, xoay người ra ngoài lại gọi cú điện thoại.

      Vừa rồi Trình Sâm gọi điện thoại đến, bên cả bắt đầu hành động.

      khi như vậy, liền tương kế tựu kế, lần này chính bọn họ tìm tới cửa, mềm lòng nữa!

      ****

      Trong dịp năm mới là lúc thăm người thân bạn bè, có thể bí mật làm chút chuyện khác, ở bên ngoài mọi người cùng ngồi ăn bữa cơm, thực tế

      Từ sau khi giao thừa Giang Ánh Thần nằm, tin tức này biết thế nào liền bị truyền ra, tất cả mọi người biết là Giang Ánh Tuyết nhìn em đỏ mắt cho nên nhất thời ra tay đẩy em .

      Cái gọi là "Việc tốt ra đến cửa, chuyện xấu bay đầy trời", chuyện này giống như trận gió thổi đến khắp mọi nơi, dường như tất cả mọi người biết Giang Ánh Tuyết còn muốn gả vào nhà họ Hoắc căn bản là chuyện thể rồi.

      Mà mấy ngày nay lại ngoài dự đoán mọi người Hoắc Kỷ Thành mang theo con trai nghỉ phép, quan tâm đến chuyện của bạn .

      Mọi người càng thêm kết luận chuyện giữa bọn họ sớm cắt đứt, có khả năng nữa.

      So với việc Hoắc Kỷ Thành "Vò mẻ lại sứt", cả Hoắc Kỷ Vĩ rất tích cực thăm bạn bè khắp nơi, dường như mỗi ngày đều ở bên ngoài dùng trà với bạn bè.

      Mới bắt đầu vài ngày Hoắc Kỷ Vĩ vẫn làm rất cẩn thận, cũng là sợ ba tìm mình chuyện, kết quả sau liên tục vài ngày có động tĩnh gì động tác ông ta càng ràng hơn.

      Buổi tối, Hoắc Kỷ Vĩ ngồi ở giường chuyện với vợ Lý Bình: "Bà xem rốt cuộc ông cụ là có ý tứ gì? Ba biết mấy ngày nay tôi tiếp cận với mấy cán bộ cấp cao của công ty chứ?"

      Lý Bình suy nghĩ: "Lấy khôn khéo của ông cụ, nhất định là biết."

      Hoắc Kỷ Vĩ gật đầu: "Cái khác dám , phương diện này ông cụ luôn luôn có nhiều tai mắt, nhất cử nhất động của chúng ta ông đều như lòng bàn tay, ông tìm tôi chuyện chỉ có thể chứng minh điểm."

      Lý Bình nhìn mắt chồng, trong hai mắt lóng lánh đầy hưng phấn: "Ý của là ông cụ ngầm đồng ý cho chúng ta hành động?"

      Hoắc Kỷ Vĩ uống ngụm trà: "Thời thế xoay chuyển, ông cụ thể để cho mình lão Tứ vĩnh viễn chiếm vị trí tốt, Cẩm Dương nhà chúng ta cũng kém, cũng nên để cho nó ngồi vị trí kia chút rồi."

      Vẻ mặt Lý Bình vui mừng: "Còn phải sao! Muốn tôi , cũng nên đến phiên chúng ta rồi."

      Hai vợ chồng càng tán gẫu càng vui vẻ, càng thêm quyết tâm phải thừa dịp năm mới lại nhiều với mấy cán bộ cấp cao của công ty, chỉ có mượn sức bọn họ, ngày sau Cẩm Dương ngồi lên vị trí người thừa kế mới có lợi.

      nhà vui mừng nhà lo lắng!

      hai Hoắc Kỷ Nghiệp ngày ngày đều chú ý hướng nhà cả, thấy ông ta tích cực quan hệ lung lay lòng người như vậy, trong lòng ngầm chờ đợi ba tìm ông ta chuyện, kết quả mấy ngày cũng có động tĩnh gì, khỏi nóng vội.

      ba Hoắc Kỷ Lan chỉ có thể an ủi hai: "Có lẽ ba biết?"

      Hoắc Kỷ Nghiệp chau mày: "Ba thông minh lanh lợi như thế làm sao có thể biết?"

      Hoắc Kỷ Lan khó hiểu: "Nếu là như thế này, chẳng lẽ ba ngầm đồng ý cho cả hành đồng? hài lòng với lão Tứ rồi hả?"

      Hoắc Kỷ Nghiệp phiền muộn thôi đốt điếu thuốc: "Bây giờ hi vọng ba biết việc này, bằng đối với chúng ta rất lợi!"

      Hoắc Kỷ Nghiệp thở dài: "Con người cả hiểu rất , khi do ta cầm quyền, chúng ta có bất kỳ cơ hội gì."

      Hoắc Kỷ Lan trầm ngâm: "Vậy lần này chúng ta phải đứng ở bên lão Tứ?"

      Hoắc Kỷ Nghiệp suy nghĩ trong chốc lát: "Tạm thời quan sát tình thế trước, cảm thấy lão Tứ phải kẻ dễ bắt nạt, lúc này lựa chọn mang Tiểu Tinh ra ngoài nghỉ phép có lẽ chỉ là quảng cáo."

      Hoắc Kỷ Lan gì, chuyện phát triển đến bước này, cũng chỉ có thể yên lặng xem xét.

      ****

      Trở về thành phố A, Tần Lạc trở về nhà của mình chuyến, mỗi ngày ở tòa biệt thự lưng chừng núi vô cùng xa hoa của Hoắc Kỷ Thành kia cảm thấy được tự nhiên, dù sao phải nhà của mình!

      Tổ vàng tổ bạc bằng ở tổ của mình!

      Kết quả vừa trở về chưa đến giờ, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, khỏi qua liếc nhìn, là Đồng Ngữ Phỉ!

      xoay người rời , quyết định quan tâm đến ta.

      Ấn chuông cửa lúc lâu thấy ai mở cửa Đồng Ngữ Phỉ dứt khoát căng cổ họng gọi: "Chị, em biết chị ở nhà! Nếu chị mở cửa en liền ở đây !"

      ai hưởng ứng.

      "Chị, nếu chị ngại em quấy rầy đến hàng xóm của chị, vậy đừng mở cửa."

      Vẫn ai hưởng ứng.

      "Chị, em có thời gian cùng tinh lực, cần em ở đây tuyên dương toàn bộ tích của chị lần ? Em tin các bạn hàng xóm rất thích bát quái. Hơn nữa, hôm nay chị mở cửa ngày mai em vẫn tới, em tin chị vẫn ngốc ở bên trong ra!"

      Lời lẽ của Đồng Ngữ Phỉ uy hiếp ràng, ta thuê người ở tiểu khu, nếu chạy đến nhanh như vậy.

      Tần Lạc đành phải mở cửa phòng: "Đồng ngữ Phỉ! Giữa chúng ta sớm có gì để , tôi muốn biết mục đích tìm đến tôi là gì cũng có sức!"

      Đồng Ngữ Phỉ lắc mình ngăn cản cửa: "Làm sao chị có thể có sức? Chị, em biết quan hệ chị với Hoắc Tứ thiếu tầm thường, ta có thể vì chị mà đối phó với mẹ như vậy, chị ta nhất định nghe."

      Tần Lạc lạnh giọng: " suy nghĩ nhiều rồi, tôi với ta có quan hệ gì."

      Đồng Ngữ Phỉ tin: "Chị, chị ít lừa mình dối người ! Ngoại trừ Hoắc Tứ thiếu, còn ai có năng lực trong vòng nửa ngày làm biến mất tất cả tin tức liên quan đến chị! Dù sao chúng ta cũng là người nhà, cầu chị sau khi phát đạt mang theo chúng ta, nhưng phát đạt cũng được phép đổ vũng bùn lên người nhà!"

      Tần Lạc thờ ơ liếc ta: "Đồng Ngữ Phỉ, mò lương tâm à? với mẹ đối với tôi như thế nào? Lúc trước bà ta ký phân thỏa thuận kia nghĩ tới tôi gặp cảnh ngộ gì ? Bà ta có nửa phần thương hại tôi sao?"

      Đồng Ngữ Phỉ bị lời của làm cho ra lời.

      Tần Lạc tiếp tục lạnh giọng: "So với việc bà ta làm với tôi, quét rác tính là cái gì? Chỉ là vất vả chút mệt chút, vất vả chút ấy chịu nổi lại còn chạy đến chỉ trích tôi?"

      Đồng Ngữ Phỉ nghẹn họng: "Mẹ em chỉ hi vọng sang năm mới có thể có vài ngày nghỉ."

      Tần Lạc cười lạnh, "Sang năm mới có vài ngày ngày nghỉ? Tôi thấy mẹ là sợ mất mặt từng quét rác muốn trong lúc thăm người thân chúc tết vãn hồi chút mặt mũi ?"

      Bị vạch trần làm cho Đồng ngữ Phỉ có chút xấu hổ, vẫn mạnh miệng : "Cho dù là như vậy, cũng sai! Dù sao mẹ em chưa từng chịu khổ, hơn nữa bà là bề , chị nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?"

      Tần Lạc nhất thời rất muốn cười: "Bà ta chưa từng chịu khổ nên tôi phải nhân từ với bà, khi tôi chỉ là sinh viên đại học năm nhất, tôi có từng kinh nghiệm bị bán sao? Sao bà ta nghĩ chưa từng trải những chuyện này về sau làm thế nào để tiếp tục sống?"

      Đồng Ngữ Phỉ ngập ngừng : "Bây giờ phải chị rất tốt sao."

      Sắc mặt Tần Lạc nhất thời vô cùng lạnh lẽo: "Cút!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :