1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 186: muốn cho cơ hội nữa.

      Hoắc Kỷ Thành đến công ty xử lý chút công việc đơn giản, liền rời trước, trong lòng nhớ hôm nay đến bệnh viện đón Tần Lạc trở về.

      Mới ra thang máy bị cháu trai Hoắc Cẩm Dương gọi lại: "Chú ba, cháu muốn tìm chú chuyện chút."

      Hoắc Kỷ Thànhliếc mắt nhìn cháu trai: "Bây giờ chú có việc gấp cần ra ngoài."

      Hoắc Cẩm Dương vội vàng : "Là về Tần Lạc."

      Hoắc Kỷ Thành được hai bước bước chân dừng lại: "Rốt cuộc cháu muốn cái gì?"

      Hoắc Cẩm Dương tiến lên bước, hạ giọng: "Chú ba, chú thấy mình rất vô liêm sỉ sao? ràng sắp phải kết hôn lại còn đùa giỡn tình cảm của người phụ nữ khác? Biết mình có khả năng cho ấy tương lai còn dội nước canh lên ấy?"

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành rét lạnh: "Tất cả những thứ này có quan hệ gì với cháu! Cháu nên trông nom tốt người phụ nữ của mình!"

      Hoắc Cẩm Dương khó chịu la lên: "Chú ba! Rốt cuộc chú muốn u mê bất ngộ đến khi nào? Dù sao Tần Lạc cũng là bạn trước của cháu, tính nết của ấy cháu rất ràng, ấy ngốc ngây thơ tin tưởng lời dối của chú nhưng chú thể làm loại chuyện đạo đức này!"

      ta gằn từng tiếng giống như đứng ở góc độ Tần Lạc đòi công bằng cho Hoắc Kỷ Thành.

      Nhưng Hoắc Kỷ Thành lại muốn nhận tình cảm của ta, nhưng buồn bực nhất đó là cháu trai lại là bạn trai trước của Lạc Lạc.

      Mặc dù hai người bọn họ cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng dù sao qua lại hai năm, suy nghĩ chút trong lòng cũng vui!

      Chợt nghiêm mặt trách móc: "Hoắc Cẩm Dương! Chuyện của chú cần đến phiên cháu !"

      Tuy Hoắc Cẩm Dương có chút sợ hãi khí thế mạnh mẽ của chú ba, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng: "Chú ba, cháu chưa bao giờ biết chú còn có sở thích cướp đoạt bạn người khác! Có phải lúc đầu chú đánh chủ ý lên Tần Lạc, tiệc rượu đêm đó ràng chú sắp xếp ấy công tác Hong kong, kết quả ngờ khiến cho ấy trở về, là chú cố ý sắp xếp!"

      ta hỏi ra nghi hoặc đãđè lâu ở trong lòng.

      Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng liếc xéo ta: "Chẳng lẽ là chú ép cháu với Giang Ánh Thần đến phòng thay quần áo?"

      Chỉ có câu này, sắc mặt Hoắc Cẩm Dương thay đổi.

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh tiếng sải bước rời , Hoắc Cẩm Dương là điển hình an phận! Sau khi kết hôn với Giang Ánh Thần ở chung vui bắt đầu nghĩ đến Tần Lạc.

      A!

      Thiên hạ còn có bữa cơm miễn phí sao?

      Chẳng lẽ dệt thành mộng đẹp sao?

      Hoắc Cẩm Dương ngơ ngác đứng tại chỗ giận dữ xiết chặt quả đấm, nếu chú ba đều nắm chuyện của như ở trong lòng bàn tay, vậy cũng cần phải khách khí với chú ấy!

      ****

      Liên tục ở gần tiểu khu nhà Tần Lạc rất nhiều ngày Đồng Ngữ Phỉ còn kiên nhẫn, hôm nay 29 tháng chạp, sợi tóc của Tần Lạc còn chưa thấy, vậy xuất rồi.

      đường trở về, ta bỗng nhiên nghĩ đến người, vội vàng tìm trạm điện thoại công cộng.

      Giang Ánh Tuyết dạo phố ở bên ngoài, dì Phương mời ta tối mai đến nhà họ Hoắc ăn cơm tất niên, chuyện này vô cùng vinh hạnh với ta.

      Có lẽ, dì Phương muốn mượn bữa cơm tất niên để quyết định chuyện vớiKỷ Thành xuống.

      Nghĩ như vậy, tâm tình của ta cần ra có bao nhiêu vui vẻ.

      Thế cho nên nhìn thấy số điện thoại lạ cũng nhận: "Alo?"

      Đồng Ngữ Phỉ vừa mừng vừa lo : "Giang tiểu thư, tôi là Đồng Ngữ Phỉ, có chuyện tôi muốn cho ."

      Tâm tình Giang Ánh Tuyết tốt trong nháy mắt bị ta quấy nhiễu: "Tôi cần gọi điện thoại cho tôi nữa, nếu nhớ được lâu như vậy cũng đừng trách tôi khách khí!"

      Đồng Ngữ Phỉ vội vàng : "Giang tiểu thư đừng nóng giận, có biết Tần Lạc trong khoảng thời gian này ở bệnh viện nào ? Sắp sang năm mới ngay cả gia đình chị ta cũng trở về có thể ở đâu nhất? Tôi nghĩ khả năng lớn nhất đó là Tứ thiếu sắp xếp chỗ ở cho chị ta."

      Giang Ánh Tuyết cười lạnh: "Dùng chút phán đoán này gọi đến quẫy nhiễu tôi!"

      xong, chuẩn bị gác điện thoại.

      Đồng Ngữ Phỉ hét lớn: "Tôi có suy đoán! Tôi là có chứng cớ!"

      Lần này Giang Ánh Tuyết cảm thấy hứng thú: "A...? Chứng cớ gì?"

      Đồng Ngữ Phỉ vội vàng : "Giang tiểu thư suy nghĩ chút, tại sao trong khoảng thời gian này mẹ tôi quét dọn thùng rác ở đường? Người ở thành phố A có thể có quyền tối cao như vậy ngoại trừ Tứ thiếu còn có thể là ai?"

      Lời này của ta làm choGiang Ánh Tuyết suy nghĩ.

      Đồng Ngữ Phỉ lại thêm: "Giang tiểu thư, tôi còn có suy đoán lớn mật, sáu năm trước người thần bí ký hiệp nghị với mẹ tôi bán Tần Lạc đến Italy có lẽ chính là Tứ thiếu."

      Giang Ánh Tuyết lại tin: "Ít nhảm ! Chuyện này ra sợ ngồi tù sao?"

      Đồng Ngữ Phỉ nuốt ngụm nước bọt: "Giang tiểu thư, tôichỉ là suy đoán, dù sao rất nhiều chứng cứ đều chỉ về phía Tứ thiếu, là vợ tương lai của Tứ thiếu, tôi cũng chỉ đứng ở góc độ những người đứng xem câu với mà thôi."

      Giang Ánh Tuyết kiên nhẫn cắt ngang ta: "Được rồi! Tôi còn có việc, thời gian ở đây chuyện vớ vẩn với ."

      xong, trực tiếp cúp điện thoại.

      ta đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, nhóm người truyền thông tìm thấy Tần Lạc nguyên nhân duy nhất nhất định là Kỷ Thành sắp xếp cho ta ở bệnh viện Kiêu Dương...

      Đây phải lần đầu tiên.

      Cũng tự trách mình trong khoảng thời gian này quá say mê thay đổi bản thân, hoàn toàn chú ý nhất cử nhất động của Tần Lạc, nếu Đồng Ngữ Phỉ nhắc nhở, ta vẫn đắm chìm trong vui sướng tối mai được đến nhà họ Hoắc gia ăn cơm tất niên.

      Nếu người mời mình là Kỷ Thành, ta hoàn toàn cần phải lo lắng sợ hãi, nhưng người mời mình là dì Phương, ta thể làm rốt cuộc trong lòng Kỷ Thành nghĩ như thế nào.

      Dù sao, người kết hôn với mình là Hoắc Kỷ Thành mà phải dì Phương.

      *****

      Bởi vì ngày hôm qua n ói, cho nên Tần Lạc cũng do dự theo Hoắc Kỷ Thành trở về, trở lại tòa biệt thự này, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ...

      Về đến nhà, Hoắc Kỷ Thành chân thành nhận lỗi với : "Lạc Lạc, xin lỗi, lúc trước nghĩ em nhớ ra, cố ý tiếp cận Tiểu Tinh muốn đạt được mục đích gì, nên để cho cảnh sát tạm giữ em lại 24 giờ, còn với người bên ngoài em là tội phạm bắt cóc."

      Lại đề cập đến chuyện lúc trước hai người gặp nhau, Tần Lạc chỉ cảm thấy dường như qua mấy đời, là quyền quý cao cao tại thượng, mình chỉ là dân thường , lúc trước tìm mình sinh ra Tiểu Tinh cũng chỉ bởi vì "Thích hợp", đoán chừng cũng nghĩ đến gặp lại mình, lại còn dây dưa với mình về sau.

      Tần Lạc mím môi gì.

      Hoắc Kỷ Thành lại thêm: "Lạc Lạc, sáu năm trước quả nghĩ đến gặp lại em, nhưng chuyện duyên phận này thực khó mà , nghĩ đây là ông trời an bài, cố ý trừng phạt ."

      đến phần sau, khóe môi nổi lên nụ cười khổ.

      Để cho Tần Lạc quả là trừng phạt lớn nhất đối với .

      Trong lòng Tần Lạc loạn thành núi, ngoài trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc.

      Dường như hôm nay Hoắc Kỷ Thành muốn tất cả chuyện ra: " muốn giấu diếm em bất cứ chuyện gì, tối sinh nhật Tiểu Tinh năm tuổi đó, em ngủ lại ở đây, vì chứng em có nhớ đến chuyện quá khứ , bảo Ước Hàn tiến hành thôi miên kiểm tra em..."

      còn chưa xong bị Tần Lạc nhìn chằm chằm: "Hoắc Kỷ Thành! cần quá đáng! Tôi là gấu bông của sao? Chưa được đồng ý của tôi lại thôi miên tôi!"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành thành khẩn: " xin lỗi."

      Tần Lạc rất tức giận: " xin lỗi có tác dụng sao? Tôi cho đao câu xin lỗi với chấp nhận sao?"

      Hoắc Kỷ Thành mím môi: "Trước kia là quá mức chuyên quyền, nhưng về sau , "

      Tần Lạc tức giận bộ ngực kịch liệt lên xuống: " nên nữa! Tôi muốn nghe giải thích của ! Cả đời tôi ghét nhất đó là lừa gạt! lừa gạt tôi làm cho tôi có cách nào dễ dàng tha thứ chuyện khiến người phẫn nộ!"

      Hoắc Kỷ Thành thở dài: " chỉ muốn thẳng thắn với em, muốn có bất kỳ hành vi lừa gạt với em nữa."

      Tần Lạc hít hơi sâu: "Chẳng lẽ có thể coi như quá khứ tồn tại sao?"

      Hoắc Kỷ Thành thâm tình : "Qua khứ quả rất tệ, nhưng thử bỏ những thứ này, em nguyện ý cho cơ hội này ?"

      Tần Lạc hừ lạnh: " muốn! Quan hệ chúng ta vẫn nên đơn giản chút, cần phức tạp!"

      Hoắc Kỷ Thành có chút biết làm sao, lần đầu tiên mình có thái độ nhẫn nại với ăn khép nép nhiều như vậy với phụ nữ.

      Trước kia mình tuyệt đối làm được.

      "Lạc Lạc, chẳng lẽ em muốn để cho Tiểu Tinh vĩnh viễn cũng biết mẹ mình là ai chăng?"

      Tần Lạc cười lạnh: "Bây giờ đến chất vấn tôi những thứ này chẳng lẽ cảm thấy kỳ lạ sao? Từ khi lựa chọn tôi sinh Tiểu Tinh ra phải tính toán để cho Tiểu Tinh có mẹ ruột sao?"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 187: Đường theo đuổi vợ mênh mông bát ngát.

      Tần Lạc để cho Hoắc Kỷ Thành phản bác được, lúc trước quả nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thay đổi chủ ý rồi...

      Vội vàng : "Lạc Lạc, em từng nghe câu kế hoạch biến hóa khó lường, huống chi, chuyện tình cảm phải do bản thân khống chế."

      Tần Lạc vốn cũng tức giận lớn như vậy, nhưng Hoắc Kỷ Thành thẳng thắn làm cho lại bùng nổ, sau khi ngủ bị người ta thôi miên việc này đặt ở người nào cũng dễ dàng tiếp nhận?

      Cảm giác mình giống như tượng gỗ có suy nghĩ mặc người ta thao túng...

      Hơn nữa, bị người ta thôi miên chế trí nhớ của mình.

      tức giận mới bình thường!

      "Đừng nữa! chữ tôi cũng muốn nghe!"

      Bây giờ Tần Lạc chỉ muốn yên tĩnh, nghevào chữ nào.

      Hoắc Kỷ Thành đau lòng, con đường theo đuổi vợ còn mênh mông bát ngát.

      Hoắc Gia Tinh xuống lầu thấy màn như vậy, khỏi giả vờ tức giận chỉ trích : "Ba, sao ba lại chọc chị vui!"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen: "Chuyện ba làm sai, chị chịu tha thứ cho ba."

      Hoắc Gia Tinh tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      Tần Lạc trừng mắt với Hoắc Kỷ Thành cái, tay chống gậy qua dắt tay Hoắc Gia Tinh: ", cùng chị ra sân sau chút."

      Hoắc Gia Tinh vội vàng gật đầu: "Vâng."

      Lúc gần , quên liếc nhìn ba, ánh mắt có thâm ý khác.

      Hoắc Kỷ Thành đành phải dặn con trai: "Chân chị bị thương còn chưa lành hẳn, Tiểu Tinh con phải giống như nam tử hán chăm sóc chị ấy biết ?"

      Hoắc Gia Tinh chút do dự gật đầu: "Ba, ba yên tâm !"

      Nhìn bóng lưng lớn rời , Hoắc Kỷ Thành xoa mi tâm, bóng dáng hai mẹ con hài hòa như vậy! Chỉ tiếc bây giờ chưa thể cho Tiểu Tinh biết "Chị " mỗi ngày bé treo bờ môi chính là mẹ ruột của bé.

      Rất nhiều chuyện, là biến hóa khó lường.

      ngày này, Tần Lạc cũng quan tâm đến Hoắc Kỷ Thành, mặc dù cùng ở dưới mái hiên với Hoắc Kỷ Thành, nhưng cơ bản vẫn coi như tồn tại.

      Hoắc Kỷ Thành biết còn chưa nguôi giận, nên biết điều nhiều.

      Hôm sau, là đêm ba mươi, thời gian cả gia đình vui vẻ.

      Bởi vì nhà họ Hoắc có tập tục ăn cơm tất niên phải đến nhà cũ, Hoắc Kỷ Thành bảo người hầu chuẩn bị bàn cơm trưa phong phú, phần lớn đều là món Tần Lạc thích ăn.

      Ngồi ở trước bàn ăn, tâm tình Tần Lạc rất khác thường, giống như nằm mơ, đột nhiên đứa con trai năm tuổi rưỡi , còn là mẹ ruột của bé.

      Mà còn là chưa kết hôn mà có con.

      Ở trong nhận thức của , chuyện này thể phát sinh ở người .

      Nhưng lại cứ xảy ra.

      Cơm ăn được nửa, Hoắc Kỷ Thành trầm giọng mở miệng: "Buổi tối với Tiểu Tinh cơm nước xong liền trở về, em ăn lót bụng trước, buổi tối trở về chúng ta cùng ăn bữa khuya."

      đợi Tần Lạc mở miệng, Hoắc Gia Tinh liền vỗ tay hoan hô : "Tuyệt quá! Ba, vậy chúng ta phải trở về sớm chút, thể để cho chị ở nhà mình đợi quá lâu."

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ừ, đương nhiên."

      Tần Lạc: " "

      Hoàn toàn cần mở miệng, hai ba con xong hết rồi.

      Cái năm này, quá có chút tầm thường.

      *****

      Bắt đầu từ hai giờ chiều, Giang Ánh Tuyết an vị ở trong phòng bắt đầu chỉnh trang cho mình, quần áo đổi bộ lại bộ, ngay cả trang điểm cũng bị ta sửa lại nhiều lần.

      Mẹ Giang gõ cửa: "Ánh Tuyết! Con nhốt mình ở trong phòng cả môt buổi trưa làm gì vậy?"

      Giang Ánh Tuyết đứng dậy mở cửa: "Mẹ, buổi tối con phải đến nhà họ Hoắc ăn cơm tất niên, mẹ con mặc bộ quần áo nào đẹp nhất?"

      Mẹ Giang nghe thế lập tức vui vẻ: "Đến nhà họ Hoắc ăn cơm tất niên? như vậy chuyện con với Hoắc Kỷ Thành sắp định xuống đến nơi? Đây chính là chuyện tốt! Mẹ phải kiểm tra con kỹ mới được!"

      Tâm tình Giang Ánh Tuyết cũng rất vui vẻ: "Mẹ, lần đầu tiên gặp người lớn nên ăn mặc đoan trang tao nhã đúng ?"

      Mẹ Giang gật đầu: "Ừ, Ánh Tuyết nhà ta mặc nhìn cái gì cũng đẹp! Em con lấy chồng, bây giờ mẹ lo lắng nhất chính là hôn của con, nếu có thể quyết định, mẹ và ba con liền an tâm rồi."

      Giang Ánh Tuyết lên tiếng, đêm nay có thể quyết định , vẫn còn chưa biết, bây giờ dám bảo đảm với mẹ.

      Cuối cùng, ta vẫn chọn bộ váy hồng nhạt, đoan trang tao nhã mà mất dịu dàng của , tóc quăn dài để ra ở sau gáy, đồ trang sức trang nhã, hoàn toàn khác với hình tượng lúc trước nữ cường nhân trong phòng làm việc giỏi giang.

      Mẹ Giang hài lòng gật đầu: "Rất đẹp!"

      Sau khi Giang Ánh Tuyết ra cửa, mẹ Giang gọi điện thoại cho con , hưng phấn : "Thần Thần, chuyện tối nay chị hai con đếnnhà họ Hoắc ăn cơm tất niên sao con cho mẹ biết sớm chút?"

      Vẻ mặt Giang Ánh Thần hoàn toàn hiểu: "Mẹ, mẹ cái gì? Tối nay chị hai đến nhà họ Hoắc ăn cơm tất niên? Sao con biết?"

      Mẹ Giang cũng buồn bực: " biết? Chị hai con mới ra cửa, mẹ có nghe nhầm!"

      Giang Ánh Thần cắn môi, "Mẹ, con biết rồi, nếu con ở nhà họ Hoắc nhìn thấy chị hai, con ầm ĩ vui với chị, thế nào, chị ấy cũng là chị ruột của con!"

      Mẹ Giang vui mừng gật đầu: "Ừ, Thần Thần con có thể nghĩ như vậy rất tốt, muốn hai chị em các con đều có thể gả đến nhà họ Hoắc, mẹ và ba con liền uổng rồi."

      Nguyện vọng của mẹ dù sao phải mong muốn của Giang Ánh Thần, ta mới hy vọng chị hai gả đến nhà họ Hoắc, mặc dù chị ta là chị ruột của mình, nhưng căn cứ vào thứ tự nhà họ Hoắc, ta còn phải gọi chị ta tiếng "Thím Ba".

      Nhiều được tự nhiên!

      Suy nghĩ đến tình cảnh xấu hổ này, ta muốn chị hai khẩn trương chia tay với chú ba Cẩm Dương!

      5 giờ rưỡi, Giang Ánh Tuyết tiện đến cửa nhà cũ nhà họ Hoắc, lập tức có người hầu vào thông báo, Phương Lệ Hoa hoan nghênh ta quá mức, nhìn thấy nhiệt tình gọi qua đó: "Ánh Tuyết, nhanh đến chỗ dì này."

      Giang Ánh Tuyết lễ phép gọi: "Dì Phương, chúc mừng năm mới."

      Sau đó, mỉm cười gật đầu chào hỏi với những người khác trong phòng cái, bởi vì thân phận còn chưa , ta cũng tiện xưng hô.

      Giang Ánh Thần nhìn thấy ta, vội vàng đỡ bụng đứng dậy, vô cùng nhiệt tình : "Chị hai, có thể ở đây nhìn thấy chị quá ấm áp, em biết chị nhất định cố ý cho em niềm vui bất ngờ!"

      Đối với giả dối của ta, trước mặt nhiều người lớn nhà họ Hoắc như vậy, Giang Ánh Tuyết cũng chỉ có thể mỉm cười đối phó : "Đúng! Mẹ còn cố ý dặn chị bảo em phải ăn nhiều chút, phải sợ béo."

      Khóe mắt Giang Ánh Thần giống như chứa nước mặt: "Vâng."

      Hoắc Kỷ Lan ngoài cười nhưng trong cười : "Tình cảm hai chị em các người tốt!"

      Giang Ánh Thần cười trả lời: ", chúng con là chị em ruột, tình cảm luôn luôn tốt!"

      Hoắc Kỷ Lan lại thêm: "A...? Sao nhớ ngày con với Cẩm Dương kết hôn cũng nhìn thấy chị hai con!"

      Những lời này, ràng làm mất mặt.

      Giang Ánh Thần tự nhiên trả lời: " có trí nhớ tốt! Ngày hôn lễ do thân thể chị ấy thoải mái, vốn cố gắng gượng muốn đến, nhưng con sợ trường quá ồn ào nên bảo chị ấy ở nhà nghỉ ngơi, hôn lễ quan trọng nữa, cũng thể nào quan trọng bằng thân thể chị hai con đúng ?"

      ta với dáng vẻ tình cảm hai chị em các rất thân thiết.

      Ngay cả Giang Ánh Tuyết cũng thiếu chút nữa có ảo giác: Tình cảm giữa với Giang Ánh Thần từ khi nào trở nên tốt như vậy hả?

      Nhưng ở trước mặt nhiều người nhà họ Hoắc, vạch trần ta, hơn nữa đối phương là chị của Kỷ Thành.

      Chỉ là, sao thấy Kỷ Thành với Hoắc Gia Tinh?

      Trong lòng Phương Lệ Hoa biết Giang Ánh Thần diễn trò, miễn cưỡng : "Dùng trà cũng yên tĩnh, quản gia Phúc, xem đồ ăn thím Mễ chuẩn bị thế nào rồi, Tiểu Tinh thích uống nước canh nhất xem được chưa?"

      Quản gia Phúc nhận lệnh rời .

      Con dâu lớn Lý Bình mở miệng : "Năm nay thời gian ba chuyện ràng dài hơn ít."

      Đinh Mai tiếp: "Cũng phải! Trước kia đều là gọi vào từng người , nhưng năm nay lại cùng nhau, mà chú Tư còn chưa trở về."

      Phương Lệ Hoa giơ tay nhìn đồng hồ tay chút: "Ánh Tuyết, con gọi điện thoại cho A Thành hỏi chút, xem nó đến đâu rồi."

      Giang Ánh Tuyết theo tiếng: "Vâng."

      vừa mới chuyển người ra ngoài, thấy có người hầu tiến vào báo cáo: "Phu nhân, Tứ thiếu cùng tiểu thiếu gia trở về!"

      Mặt Giang Ánh Tuyết lộ ra vui mừng, đồng thời trong lòng cũng có chút yên.

      Đợi Kỷ Thành nhìn thấy mình biểu ra cảm xúc gì? ở trước mặt nhiều người nổi giận với mình chứ.

      nghĩ ngợi, Hoắc Kỷ Thành nắm tay Hoắc Gia Tinh vào, liếc mắt thấy Giang Ánh Tuyết đứng ở bên cạnh mẹ.

      Mặt, nhất thời trầm xuống.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 188: Người nên xuất bữa cơm tất niên

      Làm sao Hoắc Kỷ Thành cũng ngờ mẹ ở sau lưng mình gọi Giang Ánh Tuyết đến ăn cơm tất niên, ràng mình với bà dứt khoát như thế .

      Giang Ánh Thần luôn quan sát vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành, khi thấy sắc mặt thay đổi, trong lòng khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ chú ba cũng biết tối nay chị hai tới?

      Nếu quả là như vậy, có trò hay để xem rồi!

      Giang Ánh Tuyết cố giả vờ trấn định, tối nay là giao thừa, lại có dì Phương làm hậu thuẫn hùng mạnh cho mình, Kỷ Thành loạn cái gì.

      "Mẹ, sao mẹ được đồng ý của con liền tự tiện làm?"

      Tâm tình Hoắc Kỷ Thành tốt mở miệng, bận tâm lời ra gây xôn xao.

      Phương Lệ Hoa tức giận trách mắng: "Ánh Tuyết là vợ chưa cưới của con, con bé có tiếng tăm gì theo con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ con vẫn cho con bé danh phận! Mẹ với ba con thương lượng xong, tối nay liền quyết định chuyện của hai con."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Mẹ, chiếc này là suy nghĩ của mẹ, cũng phải ý nguyện của con! Hôn nhân của con do bản thân con quyết định."

      Lời này rất ràng rồi.

      Thân là người trong cuộcGiang Ánh Tuyết có chút xấu hổ, vội vàng uất ức cắn môi: "Dì Phương, nếu con về trước!"

      Giọng của cần ra có bao nhiêu uất ức, làm nhiều người thương tiếc...

      Phương Lệ Hoa liền vội vàng kéo tay : "Đến cũng đến, đương nhiên phải cơm nước xong mới trở về, đừng nghe nó bậy!"

      Hoắc Kỷ Thành chuẩn bị mở miệng, thư phòng lầu mở cửa, ông cụ Hoắc dẫn đầu ra, nghe thấy động tĩnh dưới lầu trầm giọng quát: "Qua năm mới ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa! Ánh Tuyết là ba và mẹ con mời đến nhà ăn cơm, con ồn ào vớ vẩn gì thế?"

      Ông cụ Hoắc mở miệng, ai cũng dám lên tiếng.

      Trong lòng Giang Ánh Tuyết trận vui mừng, xem ra ba mẹ chồng tương lai đều rất thích mình.

      Trong lòng Giang Ánh Thần cùng những người khác ở đây đều cảm khái: màn kịch vui lại xem lâu sao!

      Nhưng từ trong chuyện vừa rồi có thể phân tích, chị hai phải do chú ba mời tới, thậm chí tình cảm giữa hai người còn xuất tranh cãi.

      Này coi như là phát trọng đại tệ!

      Mặt Hoắc Kỷ Thành trầm xuống cái gì nữa, tối nay là giao thừa, trước mặt mọi người trong nhà chọc ba vui hiển nhiên là sáng suốt, chỉ có thể sau khi ăn xong bàn kỹ với ba hơn.

      Đôi mắt Hoắc Gia Tinh đen bóng giống như người lớn xoay vòng, mặc kệ như thế nào, bé thích Giang Ánh Tuyết làm mẹ mới của bé!

      Nếu bà nội có ý này, bé nhất định tìm cách phá hoại!

      Cơm tất niên hàng năm luôn luôn đến đầy đủ nhất, nhất là năm nay, Hoắc Cẩm Dương vừa mới kết hôn, Hoắc Kỷ Thành cũng là " nhà ba người", tâm tình ông cụ Hoắc coi như vui vẻ.

      Phương Lệ Hoa cố ý sắp xếp Giang Ánh Tuyết ngồi giữa bàvới Hoắc Kỷ Thành, như vậy có tình hình gì bà vẫn có thể phối hợp.

      Ông cụ Hoắc mở miệng trước: "Năm nay công ty vận hành rất tốt! Thành tích mỗi lĩnh vực đều rất nổi bật, công thần lớn nhất trong này đó là A Thành.Đương nhiên, Kỷ Vĩ cùng Kỷ Nghiệp chia nhau phụ trách từng chi nhánh công ty năm nay cũng tăng lên so với năm trước, đáng khen ngợi!"

      Mỗi câu của ông đều khen tất cả, nhưng ai cũng nghe ra ông cụkhen nhất vẫn con trai , dù sao quản lý tất cả "Tập đoàn Đế An", liên quan đến lĩnh vực rất rộng, có thể thành thạo xử lý tốt, còn có thể làm cho từng hạng mục đều kiếm được tiền.

      Năng lực này, phải người bình thường có thể làm được.

      Ngay cả chính ông cụ Hoắc, cũng dám khoe khoang, cho nên ông cụ mới đặc biệt thưởng thức con trai , cảm thấy anhcó các phương diện giống mình nhất.

      Có chút thiên vị này, ông mới có thể dễ dàng tha thứ rất nhiều cho .

      Trong lòng Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Kỷ Nghiệp biết em Tưcó năng lực hơn bọn họnên chỉ có thể chịu đựng, càng như thế này, trong lòng bọn họ càng cam lòng, cảm thấy ba có cho bọn họ cơ hội trổ tài.

      Tay Hoắc Cẩm Dương cầm chiếc đũa từ từ nắm chặt, năm sau phải có hành động .

      Sau khi tổng kết vài câu đơn giản chuyện công ty, ông cụ Hoắc đặt ánh mắt ở người con trai : "Tuy đàn ông phải dùng nghiệp làm trọng, nhưng thoáng cái con sắp hơn ba mươi, Ánh Tuyết theo con nhiều năm, cũng nên lập gia đình rồi !"

      Giang Ánh Tuyết nghe thế vui sướng thiếu chút nữa chiếc đũa rơi xuống bàn, may mắn ổn định lại.

      Hoắc Kỷ Thành mím môi: "Ba, con"

      vừa mới mở miệng bị ông cụ Hoắc trừng mắt cái: "Tối nay là giao thừa, con mà cái gì nữa làm cho mọi người vui cẩn thận hầu hạ gia pháp của ba!"

      Đúng lúc Giang Ánh Tuyết mở miệng: "Bác Hoắc, cháu hiểu Kỷ Thành là người đàn ông lấy nghiệp làm trọng, cháu thích nhất điểm ấy của Kỷ Thành, mặc kệ bao lâu, cháu cũng chờ ấy."

      Vẻ mặt quyết tâm của ta làm cho ông cụ Hoắc càng thích ta, cảm thấy côta hiểu chuyện có thể là ngườivợ tốt của A Thành!

      "Con nhìn Ánh Tuyết hiểu chuyện như vậy! Con có thể học được tí tẹo làba và mẹ con cũng yên tâm!"

      "Ba, con "

      Giang Ánh Tuyết cuống quít ngắt lời : "Bác Hoắc, mấy ngày nay Kỷ Thành bận rộn chuyện công ty rất mệt, bệnh dạ dày cũng tái phát nhiều lần, nếu phải đợi sau khi ăn xong rồi tiếp chuyện này ?"

      ta chu đáo , có thể thấy ta có bao nhiêu quan tâm đến Hoắc Kỷ Thành.

      Phương Lệ Hoa càng nhìn tacàng hài lòng, đúng lúc mở miệng: "Ông xã, tôi thấy Ánh Tuyết cũng có lý, A Thành chính là người điên cuồng công việc, mỗi khi bận rộn làm việc ngay cả cơm cũng quên ăn, vẫn nên để cho nó ăn xong rồi tiếp những chuyện này."

      Ông cụ Hoắc gật đầu: "Ừ."

      Trong lúc này, trong lòng con cả Hoắc Kỷ Vĩ cùng con thứ hai Hoắc Kỷ Nghiệp, Hoắc Kỷ Lan giống như tảng đá lớn đè nặng, bỗng nhiên cơm tất niên này tưởng chừng như bangười đóng vai kịch!

      Chuyện tốt gì đều để cho mình Hoắc Kỷ Thành chiếm hết!

      Trong lòng Giang Ánh Thần cũng rất vui vẻ, theo tình thế đêm nay, khả năng chị hai gả cho chú ba Cẩm Dương lớn hơn rất nhiều, chẳng lẽ từ nay về sau mình bị chị ta đè lên đầu sao?

      Suy nghĩ chút, ta cam lòng!

      ****

      Cùng là giao thừa, có người ở nhà sung sướng ăn cơm tất niên, nhưng có người lại bởi vì có nhà muốn trở về. Quán bar " Trễ sắc" nới giải trí cao cấp.

      Tối nay Lâm Lạc Đông đến mình, giao thừa mà gọi mấy em tốtthì quá có tình người, sở dĩ tâm tình buồn bực, hoàn toàn bởi vì người phụ nữ Tô Nhiễm kia!

      ràng là vợ trước của ta, bây giờ lại cùng người đàn ông khác ra vào đôi, nhìn rất chướng mắt!

      Sau khi uống vào vài ly rượu, ta liền toilet chuyến.

      Nhưng lại ngoài ý muốn thấy Tô Nhiễm bị người đàn ông xa lạ đến gần, coi như thoát được

      Tức giận ta qua liền cho người đàn ông kia cái ném qua vai, lạnh lùng đuổi: "Cút!"

      Người đàn ông thất vọng tán còn bị người ta đánh, vốn muốn mắng vài câu, nhưng khí thế đối phương quá lớn, chỉ có thể tè ra quần chạy.

      Lúc này Lâm Lạc Đông mới nhìn về phía Tô Nhiễm vẫn bình tĩnh tự nhiên, nghiêng đầu đuôi mắt hướng lên khiêu gợi, quyến rũ nhàn nhạt cùng diêm dúa loè loẹt.

      Hoàn toàn phải dáng vẻ tiểu bạch thỏ thanh thuần bình thường của !

      Nếu phải biết có chị em sinh đôi, hoài nghi mình nhận nhầm người

      sau khi uống rượu, khác hơn so với bình thường.

      ""

      Tô Nhiễm nhịn được ợ hơi rượu lên, híp mắt tinh tế đánh giá Lâm Lạc Đông vài giây, bỗng nhiên đến gần .

      Vươn ngón tay mảnh khảnh ra để ngực dày rộng to lớn cách áo sơmi mỏng mảnh, cằm hơi vểnh, cong lên thành độ cung đẹp.

      " ~~ Chào chú đẹp trai ... ~~ "

      Tô Nhiễm bỗng nhiên làm nũng điệu kéo dài cười giống nhơ đóa hoa, khuông mặt xinh đẹp kiều diễm!

      Hưn nữa ngón tay còn biết sống chết vẽ lung tung áo sơmi của người đàn ông nào đấy.

      Quả thực chính là, câu người đoạt phách!

      Lâm Lạc Đông bị gọi là chú đẹp trai! Chẳng lẽ cũng giống với Đường Triều gặp quỷ rồi hả? Thấy Tô Nhiễm dáng vẻ rất giống phụ nữ?

      Nếu ấy là Tô Nhiễm, làm sao có thể thân mật với mình?

      Lại còn cười gợi cảm câu người gọi mình là "chú" như thế ?

      Quả làm cho người ta mở rộng tầm mắt!

      ta bỗng nhiên vươn hai tay ra giữ vào trong ngực, nhìn chằm chằm vào : "Em có biết mình làm gì ?"

      Tô Nhiễm chớp đôi mắt to sương mù mênh mông vô tội.

      "Chú, sao chú đột nhiên trở nên hung dữ như vậy? Mặt cũng đen kịt, là khủng khiếp...!"

      Trong lòng mỗi người đàn bà đều khát khao xuất chàng đẹp traisi tình như trong phim Hàn, Tô Nhiễm cũng ngoại lệ, nhất là gần đây, ham mê chàng đẹp trai trong phim Hàn

      vừa vừa giơ tay nhéo mặt Lâm Lạc Đông, quan tâm đến giam cầm mình vào trong ngực chút nào.

      Nếu lúc tỉnh táo, sớm ra sức chống cự rồi.

      Bây giờ - -

      Hiếm ai biết mặt khác của .

      Lâm Lạc Đông đề phòng đến lại có hành động như vậy, đúng lúc bị nhéo.

      Mặt nhất thời chảy đầy vạch đen.

      Hai mắt giống như phun lửa nhìn chằm chằm vào .

      chết tiệt! biết mình làm cái gì ?

      Lại dám nhéo mặt !

      "Trách mặt đen như vậy, nhéo làn da lại trơn bóng...!"

      Tô Nhiễm để ý đến lửa giận của , còn cười hì hì xoa mặt , hoàn toàn coi nó như bột nhão.

      " "

      Mặt Lâm Lạc Đông đen hoàn toàn.

      **! nhất định là cố ý!

      "A! Chúthả tôi xuống!"

      Lâm Lạc Đông thể nhịn được nữa, khiêngngười phụ nữ ở vai chút sợ lại còn đùa bỡn đôi má này, lạnh lùng nghiêm mặt nhanh ra cửa.

      Tô Nhiễm rất khó chịu mình bị người ta lấy phương thức rất chịu nổi để rời , nhưng có phản kháng, chỉ là lại làm nũng ngây thư : "Chú đẹp trai, chú như vậy người ta rất thoải mái."

      Lâm Lạc Đông coi như nghe thấy, tiếp tục .

      Tô Nhiễm nổi giận, ngừng phản kháng, hết đánh lại đá lại cắn với Lâm Lạc Đông.

      "Khốn khiếp! Nhanh thả tôi xuống!"

      "Đồ con dê! Chúcòn xuống nữa, tôi cắn chết chú!"

      bỗng nhiên nhả ra "Lời ngoan độc" làm cho bước chân Lâm Lạc Đông ngừng chút, khóe môi hừ lạnh tiếng, rất tốt! Tối nay đến đúng!

      Bằng , thấy mặt khác giống ngày thường của !

      Sau khi uống rượu Tô Nhiễm đâu phải đối thủ của Lâm Lạc Đông, bị cưỡng chế mang đến ngồi ghế bên cạnh tài xế xe của .

      Vừa được tự do Tô Nhiễm lập tức dũng mãnh bò về phía mui xe.

      Sau khi uống rượu thích nhất bò lên chỗ cao!

      Lần này cũng vậy!

      Tốn chút công sức, Lâm Lạc Đông mới mở cửa xe, phát Tô Nhiễm đứng ở mui xe.

      Đêm nay còn mặc váy, ban đêm gió có chút lớn, nghịch ngợm nâng làn váy lên, vui đè váy lại muốn đòi bay lên trời.

      Ngẩng đầu hề chớp mắt nhìn trời đêm đầy sao, con ngươi đen hơi hơi nheo lại, khóe môi cong lên thành độ cung say mê.

      " đẹp...!"

      "Rất muốn!"

      Sắc mặt Lâm Lạc Đông biến thành màu đen nhìn chằm chằm đứng ở mui xe lung lay sắp đổ, dường như cũng hiểu mình làm gì.

      " xuống!"

      Giọng lạnh lùng như băng.

      Chưa bao giờ biết, phụ nữ sau khi uống rượu còn có mặt như vậy, có phải người đàn ông kia từng thấy phải ?

      Nghĩ đến đây, tức giận trong lồng ngực cuồn cuộn khôn cùng.

      Tô Nhiễm nghe thấy tiếng lườm về phía cái, ánh mắt hơi khinh thường cùng vui, tiếp tục ngẩng đầu nhìn sao của ... ( )
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 189: Đời trước thiếu

      Trước kia Lâm Lạc Đông từng nghe số người sau khi uống rượu so với bình thường giống như hai người khác nhau, hôm nay xem như mở mang kiến thức rồi!

      Khi kết hôn với Tô Nhiễm, buổi tối thường xuyên về ngủ, thậm chí công tác tháng ở bên ngoài trở về nhà đều có, để ý đến ít lại càng ít...

      Sau khi ly hôn, hoàn toàn cho rằng ấy vừa khóc lại nháo, kết quả rất bình tĩnh, giống như chỉ mong sao mau chóng thoát khỏi mình...

      Lúc đó trong lòng rất khó chịu.

      Hai năm sau gặp lại, yếu đuối giống tiểu bạch thỏ trước kia, quay người lại thành nữ cường nhân, bên cạnh còn có người đàn ông rất ưu tú...

      Vài lần chạm mặt, ấy coi như biết mình, lại còn ở trước mặt mình tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác...

      Giơ tay nhấc chân gian đều tản mát ra hương vị người trưởng thành, đáng chết mới phát rất đẹp, rất chói mắt, làm cho mắt dời được.

      Nhưng lại hờ hững với mình, coi mình như người xa lạ.

      Đêm nay ở quán bar gặp dáng vẻ uống rượu, chẳng lẽ chia tay với người đàn ông kia rồi sao?

      Tô Nhiễm còn say mê đếm: sao, hai sao, ba sao...

      Mắt thấy ngườixung quanhvây xem càng ngày càng nhiều, Lâm Lạc Đông cảm thấy đau đầu, đời trước nhất định là thiếu người phụ nữ này!

      "Tô Nhiễm, đừng náo loạn! Nhanh chóng xuống!"

      Lâm Lạc Đông cố gắngđè nén tính tình mình, nếu đổi lại người ngoài, sớm phủi tay rời rồi.

      có nhiều nhẫn nại như vậy!

      Vốn tưởng rằng người phụ nữ đứng ở mui xe sợ tới mức ngoan ngoãn xuống, kết quả - -

      "Hu hu... Chú để làm gì hung dữ như vậy? Bên ngoài... người làm chuyện xấu ràng là chú! Trong lòng tôi khó chịu uống chút rượu được sao? Cả đám đàn ông các người đều có người nào tốt!"

      Nghe thế, ánh mắt quần chúng xung quanh vây xem nhao nhao oán hận về phía Lâm Lạc Đông.

      Sắc mặt Lâm Lạc Đông đen lại...

      Quả đấm nắm quá chặt, có kích thích muốn đánh người.

      Chết tiệt! Người đàn ông kia ở bên ngoài... làm cho đau lòngsao?

      "Hừ! Chính làm sai lại còn hung dữ với tôi! Muốn tôi tha thứ cho ? Trừ phi bây giờ bầu trời xuất đầy sao, nếu , có cửa đâu!"

      Tô Nhiễm tiếp tục tự , mùa đông muốn trời xuất đầy sao căn bản là thể!

      "Chàng trai, xin lỗi với bạn cậu ! Bên ngoài gió lớn như vậy, cậu nhìn ấy ăn mặc ít như thế, cảm lạnh tốt."

      "Đúng! Con phải dụ dỗ, ấy đứng cao như vậy, ngã xuống còn phải đưa bệnh viện."

      "Thân là đàn ông, nên có chút độ lượng, huống chi việc này là cậu có lỗi..."

      ...

      Quần chúng xung quanh vây xem lời tôi câu, mặt Lâm Lạc Đông đen thành đáy nồi, lần đầu tiên trong đời giúp người đàn ông khác chịu thay tiếng xấu, nếu phải Tô Nhiễm say rượu, cần phải hung hăng đánh trận!

      Quá... Mất mặt rồi!

      Hai mắt Tô Nhiễm mê ly nhìn Lâm Lạc Đông, chân ở mui xe di chuyển tới di chuyển lui, dường như rất chờ mong đáp án của .

      Dưới tình cảnh này, Lâm Lạc Đông chỉ có thể thỏa hiệp.

      Bất đắc dĩ thở dài: "Rốt cuộc em muốn thế nào mới bằng lòng xuống?"

      Tô Nhiễm nhìn vài giây, chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mắt trùng lặp với người trong lòng mình kia...

      Làm sao có thể?

      Nhất định mình uống nhiều hoa mắt...

      chớp chớp mắt, khóe môi chậm rãi dương lên, say mê : " thề, về sau phản bội em, chỉ đối tốt mình tôi, chỉ mình tôi, vĩnh viễn rời bỏ với tôi."

      Chết tiệt!

      Rốt cuộc xem mình như người nào hả?

      " mau! xong phải hòa thuận rồi." Quần chúng vây xem thúc giục .

      Lâm Lạc Đông chỉ có thể trầm mặt xuống thuật lại lần, ở sâu trong nội tâm lại dâng trào vạn câu chửi thề...

      "Hì hì... Rất tốt!"

      Tô Nhiễm vui vẻ mở hai tay ra, hưng phấn ở xe mui xe di chuyển, kết quả ngờ giẫm lên - -

      Lâm Lạc Đông vội vàng tiến lên bước đỡ lấy .

      Khi té xuống, hai mắt Tô Nhiễm chớp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông gần trong gang tấc, hai tay dám tin vuốt ve mặt .

      thào lẩm bẩm: "Làm sao có thể? Làm sao có thể?"

      Sau đó ra sức vỗ vỗ mặt , lại nhìn hai giây, tiếp tục đưa tay chà đạp - chà đạp...

      Lâm Lạc Đông thiếu chút nữa bùng nổ, rốt cuộc người phụ nữ chết tiệt này xem mình là ai hả?!

      Ngay lúc muốn bạo phát, miệng bỗng nhiên bị người ta ngăn chặn...

      Bên tai vang lên lời gần như nỉ non của người phụ nữ trong ngực: " nên nhìn, coi như là cảnh đẹp trong mơ..."

      Lần đầu tiên Lâm Lạc Đông bị phụ nữ chủ động hôn môi, bỗng nhiên kích thích, trong đầu rốt cuộc chấp nhận được ý khác, đảo khách thành chủ hung hăng chiếm lấy môi ...

      Mãi đến khi coo có cách nào hô hấp...

      đường đến khách sạn, dường như Lâm Lạc Đông đua xe, chân ga giẫm đạp hết cỡ.

      Tô Nhiễm khẩn trương cầm lấy tay nắm cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhìn chiếc tiếp chiếc xe nhanh chóng rớt ở phía sau.

      Bên tai gió "Vù vù" thổi qua.

      ngồi máy bay sao?

      Đến cửa khách sạn, Lâm Lạc Đông quay xe hoàn mỹ cái, vững vàng dừng xe ở bên trong.

      Tô Nhiễm vẫn hoảng hồn ngồi ở phía , trong đầu có chút loạn.

      Dáng người Lâm Lạc Đông thản nhiên xuống xe, giúp mở cửa, lôi kéo vào khách sạn.

      Liên tiếp chạy nhanh làm cho đầu Tô Nhiễm có chút say xe, trong bụng cũng bắt đầu bốc lên thoải mái, khó chịu : "Chậm chút..."

      Nhưng Lâm Lạc Đông chờ kịp, chỉ muốn nhanh lên phòng.

      "Tôi thoải mái..."

      Tô Nhiễm còn chưa xong, lại cảm thấy trong bụng dời sông lấp bể dâng lên trận ghê tởm.

      "Ẹo..."

      Đúng lúc Lâm Lạc Đông xoay người trúng phải rồi...

      Toàn bộ màu trắng phun ở áo khoác tây trang xa xỉ của , dám tin mở to hai mắt nhìn.

      Tiếp theo mùi vị gay mũi bay đến.

      vừa định gì, Tô Nhiễm lại lung lay sắp đổ ngã xuống trong lòng ...

      Cả người Lâm Lạc Đông tỏa khí lạnh ra ngoài, nếu ánh mắt có thể giết chết người, Tô Nhiễm sớm chết hàng trăm hàng ngàn hàng vạn lần.

      Đáng tiếc, rất hạnh phúc say khướt rồi.

      Giờ phút này Lâm Lạc Đông rất luống cuống, ném Tô Nhiễm cả người mặc quần áo vào trong bồn tắm lớn, sau đó, lột bỏ bản thân còn mảnh.

      Quần áo bẩn trực tiếp ném vào trong thùng rác.

      Mặc dù ta giặt sạch lần lại lần, nhưng vẫn cảm thấy người có mùi lạ...

      Mặc kệ như thế nào, đêm nay Tô Nhiễm làm cho mình có nhận thức mới về , cũng mang cho cảm giác mới mẻ lớn, cùng, ta thề tối nay số lần ta tức giận nhiều nhất trong tháng này!

      Vốn tưởng rằng tối nay đêm tình cảm mãnh liệt thiêu đốt, nhưng nữ chính lại say khướt rồi...

      Vừa định giao Tô Nhiễm cho người phục vụ khách sạn còn mình rời , khi Lâm Lạc Đông đến cửa lại vòng vào, trong lòng nhất thời có chủ ý khác.

      *****

      Nhà cũ nhà họ Hoắc.

      Sau khi ăn xong Hoắc Kỷ Thành cùng ba thư phòng chuyện, khi xong chuyện chính, thẳng vào vấn đề : "Ba, con muốn cưới người phụ nữ là mẹ của Tiểu Tinh."

      Hoắc Quốc An liếc nhìn con trai: "Mẹ của Tiểu Tinh?"

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ba, con sớm chia tay với Giang Ánh Tuyết, mẹ cũng biết, chỉ là mẹ muốn thừa nhận thôi."

      Hoắc Quốc An cả giận : "Mẹ con cũng là vì tốt cho con!"

      Hoắc Kỷ Thành mím môi: "Ba, người hiểu tính cách cùng phương thức làm việc của con, con chưa bao giờ đánh trận mà chuẩn bị, càng giống như cậu nhóc mao đầu chỉ làm theo việc mình thích, mỗi bước của con đều kiên định, lưu lại tai họa về sau cho mình."

      Hoắc Quốc An nheo lại mắt: "Ý của con là, coi như con cưới Giang Ánh Tuyết, nhà họ Giang cũng quay mũi giáo về phía con sao?"

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu khẳng định: "Đúng, con để cho việc tư ảnh hưởng đến công việc."

      Lúc này Hoắc Quốc An mới hài lòng uống ngụm trà, quả nhiên là con trai của Hoắc Quốc An! Có phong cách hành của ông năm đó, nhưng khó lọt, suy nghĩ toàn diện.

      Xem ra, vị trí người thừa kế "Tập đoàn Đế An " là đừng bất kỳ kẻ nào đòi ngấp nghé rồi.

      "Tuy như vậy, nhưng ba và mẹ con đều rất thích Giang Ánh Tuyết, con bé mới là người thích hợp nhất làm vợ của con."

      Hoắc Kỷ Thành tiếp tục thuyết phục ba: "Ba, con lại cảm thấy kết hôn ân ái như ba với mẹ mới đúng, người con muốn cưới cũng là con dịu dàng nhà họ Cố, hơn nữa ấy là mẹ ruột của Tiểu Tinh, Tiểu Tinh cũng rất hi vọng nhà ba người chúng con đoàn tụ. Tục ngữ có : Đánh giặc ngoài phải trong nước phải bình yên (câu tục ngữ này mình nhớ, ai nhớ chỉ giúp mình nhé), nếu con vợ của mình, tất nhiên gia đình hòa thuận, làm việc dưới tình huống như vậy, con nhất định thể tận tâm trăm phần trăm."

      vốn nâng tốc ba lên, coi ông là tấm gương sáng của mình, sau đó lại nêu ví dụ để chứng minh...

      Hoắc Quốc An hừ : "Chỉ con có thể như vậy!"

      Ông vẫn cảm thấy con trai giống mình, cho nên lời Hoắc Kỷ Thành xem như trúng lòng ông, đương nhiên phản đối.

      Nghe lời ba , trong lòng Hoắc Kỷ Thành vui sướng thôi. ( )
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 190: Ba ghen tị với em! Bởi vì coi như ba nhào đến chị cũng ôm ba

      Từ thư phòng ba ra ngoài Hoắc Kỷ Thành trực tiếp mang theo con trai rời , đối với cầu của mẹ bảo đưa Giang Ánh Tuyết về nhà coi như nghe thấy.

      Phương Lệ Hoa tức giận thôi, con trai càng ngày càng quá đáng rồi!

      Giang Ánh Tuyết an ủi mẹ chồng: "Dì Phương, người đừng nóng giận, có lẽ Kỷ Thành có việc riêng cần vội vả rời ."

      hiểu chuyện cho Hoắc Kỷ Thành bậc thang xuống, Phương Lệ Hoa cũng thuận thế hết tức giận, cầm tay : "Ánh Tuyết! Chỉ có con kết hôn với A Thành, dì mới có thể yên tâm!"

      Giang Ánh Tuyết cong môi mỉm cười, cũng muốn! Nhưng thái độ Kỷ Thành...

      "Dì, dì quan tâm là vui mừng lớn nhất với cháu."

      "Để dì bảo tài xế đưa con trở về."

      " cần, cháu tự lái xe đến."

      "Cháu hiểu chuyện như vậy dì cũng thấy xấu hổ."

      ...

      Phương Lệ Hoa nắm tay Giang Ánh Tuyết hàn huyên lát mới để cho ta rời , đối với con dâu này, bà vô cùng hài lòng.

      Mới vừa đến cửa Giang Ánh Tuyết bị người khác gọi lại, cần quay đầu cũng biết là ai.

      "Chị hai, người đêm nay mời chị đến phải chú ba em chứ?"

      Ý trong lời của ta sao Giang Ánh Tuyết nghe hiểu, quay đầu thờ ơ nhìn về phía em nhà mình: "Giang Ánh Thần, thấy tôi xuất ở đây rất khó chịu sao? Vừa rồi giả vờ giống như thế, lúc này nguyên hình rồi hả?"

      Giang Ánh Thần che miệng ho tiếng: "Chị hai, xem chị kìa, chẳng lẽ trước mặt người ngoài chúng ta nên biểu ra dáng vẻ chị em tình thâm sao? Riêng tư, có số lời nên ràng đương nhiên phải ràng."

      Giang Ánh Tuyết lạnh giọng: "Giữa chúng ta có gì để ."

      ta liền nhấc chân , dưới tình thế cấp bách Giang Ánh Thần giữ chị ta lại...

      Giang Ánh Tuyết chút suy nghĩ phủi tay, kết quả - -

      Chỉ nghe thấy Giang Ánh Thần thét chói tai "A" tiếng, đủ để cho tất cả mọi người nhà cũ nghe thấy.

      "Bịch" tiếng, Giang Ánh Thần thể kiểm soát ngã đất, biến cố thình lình xảy ra làm cho chân tay Giang Ánh Tuyết có chút luống cuống, ràng có đẩy ta, chỉ muốn vung tay ta phía sau giữ chặt mình mà thôi...

      Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tất cả người ở bên trong đều bừng lên, khi nhìn thấy Giang Ánh Thần ngã sấp xuống, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Ánh Tuyết.

      nhà Hoắc Kỷ Vĩ hiển nhiên là vẻ mặt đầy hận ý, nhà Hoắc Kỷ Nghiệp hoàn toàn là ôm tâm tình xem náo nhiệt, chỉ có Phương Lệ Hoa là vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, tại sao có thể như vậy?

      Lý Bình dẫn đầu trước: "Giang Ánh Tuyết! Ánh Thần là em ruột của ! Chuyện ác độc như vậy sao làm ra được? có biết xác hai mạng!"

      Lời ác độc của bà ta, ánh mắt lại càng hung ác giống như bất cứ lúc nào bổ nhào đến tát ta hai cái...

      Giang Ánh Tuyết chuẩn bị mở miệng bị Giang Ánh Thần suy yếu nằm mặt đất trách móc: "Mẹ, trách chị hai con, là tự con cẩn thận ngã xuống."

      Lý Bình tức giận thôi: "Con chỉ biết bảo vệ chị , nhưng trong mắt ta có coi con là em sao? Quả ác độc nhất là lòng dạ phụ nữ! Cả chính em ruột của mình cũng ra tay được!"

      Hoắc Cẩm Dương ôm ngang vợ ngã mặt đất lên chuẩn bị đưa đến bệnh viện, ta vẫn la hét đau bụng, nhưng ngàn vạn thể có chuyện...

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Lan tiếc hận : "Đây là thế nào? Vừa rồi phải hai chị em còn rất tốt sao? Thế nào chỉ chớp mắt liền..."

      Bà ta có hàm ý khác, ràng chê chuyện chưa đủ náo nhiệt.

      Giang Ánh Tuyết lập tức hết đường chối cãi: "Cháu có..."

      Hoắc Kỷ Vĩ lạnh lùng trách cứ : " có gì? còn dám có đẩy Ánh Thần? Mỗi ngày con bé ở nhà ngã xuống, vừa mới mình ở chung với ngã, phải đẩy còn có thể có ai? Nếu ba mẹ mà biết ngay cả em ruột cũng hãm hại, bọn họ nghĩ như thế nào về ?"

      Sắc mặt Phương Lệ Hoa tái nhợt đứng ở bên, lần này xong rồi, mặc kệ có phải Ánh Tuyết đẩy , con bé còn muốn tiến vào cửa nhà họ Hoắc khó như lên trời.

      Hay cho Giang Ánh Thần, tâm cơ cũng quá sâu rồi! Lại có thể lấy bản thân cùng đứa bé trong bụng ra làm tiền đặt cược!

      Bị mọi người trách mắng đầu Giang Ánh Tuyết lờ mờ đứng ở kia, lúc này mới mấy phút trôi qua, ta trở thành hung thủ giết người ác độc rồi?

      Ông cụ Hoắc nghe thấy động tĩnh tới, nhíu mày vui : "Lại còn nhốn nháo chói tai làm gì! Khẩn trương đưa Ánh Thần bệnh viện cấp cứu! Người lớn cùng đứa thể có chuyện!"

      Ông cụ lên tiếng, những người khác tự nhiên dám gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Giang Ánh Tuyết lại như dao găm tẩm độc.

      Giang Ánh Tuyết gian nan mở miệng: "Bác Hoắc, cháu có."

      Ông cụ Hoắc kiên nhẫn cắt ngang ta: "Được rồi, cháu trở về ! Bác mệt rồi."

      Mặc dù mới vừa rồi A Thành còn chưa thuyết phục được ông, nhìn thấy màn như vậy, ông cũng muốn Giang Ánh Tuyết gả cho A Thành, tâm kế của con bé ràng bằng em , gả vào chỉ thêm phiền cho A Thành!

      Ông ghét nhìn thấy nhất chính là người nhà lục đục hòa thuận với nhau!

      Cho nên, lần này Giang Ánh Tuyết, xem như hoàn toàn bị loại rồi.

      Cho dù Phương Lệ Hoa lại còn muốn cái gì, nhưng lời đến bên miệng cũng chỉ có thể nuốt trọn vào.

      Cuối cùng ánh mắt Giang Ánh Tuyết nhìn về phía dì Phương, nhưng dáng vẻ của bà cũng chỉ bất lực.

      Ha ha

      Kết quả là, người lòng hại mình lại có thể là em ruột của .

      đường ra khỏi nhà cũ nhà họ Hoắc, cả người lạnh thấu tim, chân tay cũng có cảm giác.

      *****

      Hoắc Kỷ Thành còn đường nhận được điện thoại của mẹ, vốn muốn tiếp, nhưng vẫn vang ngừng, chỉ có thể nhận nghe.

      "Mẹ, nếu người với con về chuyện Giang Ánh Tuyết, cần , bên chỗ ba con đạt được thống nhất chung rồi."

      thẳng thắn lớn tiếng doạ người.

      Cảm xúc Phương Lệ Hoa rất tốt: "Vừa rồi xảy ra chuyện, chỉ sợ về sau con muốn kết hôn với Ánh Tuyết cũng khó có khả năng rồi."

      Lông mày Hoắc Kỷ Thành rét lạnh: "Chuyện gì?"

      Phương Lệ Hoa kể chi tiết: "Người phụ nữ tâm cơ Giang Ánh Thần kia lấy cớ tiễn Ánh Tuyết, kết quả sử dụng khổ nhục kế ngã xuống, bây giờ tất cả mọi người Ánh Tuyết đẩy nó, ba con rất tức giận, ông ghét nhất chính là gia đình hòa thuận, muốn lén lút giải quyết sạch những thứ này."

      Hoắc Kỷ Thành vừa nghe xong biết chuyện bao nhiêu nghiêm trọng, cho dù trong lòng tất cả mọi người biết Giang Ánh Thần là cố ý ngã sấp xuống, nhưng dù sao ta gả đến nhà họ Hoắc, lại còn mang thai cốt nhục nhà họ Hoắc, từ điểm đó mà , ta được coi là người nhà Hoắc, nhưng Giang Ánh Tuyết phải.

      Ba biết, khi Giang Ánh Tuyết gả vào nhà họ Hoắc, về sau chuyện như vậy chỉ sợ phải ít, hơn nữa so sánh, tâm kế Giang Ánh Thần cao hơn rất nhiều.

      Tổng hợp lại cân nhắc, ba đồng ý gả Giang Ánh Tuyết cho mình nữa.

      Đây đối với đương nhiên là chuyện tốt, nhưng bên Giang Ánh Thần, cũng cho trừng phạt thích hợp, coi như mình vì Giang Ánh Tuyết làm số việc cuối cùng.

      Phương Lệ Hoa lại thêm: "Đều tại con! Nếu con chịu nghe mẹ đưa Ánh Tuyết về nhà có chuyện gì rồi?"

      Hoắc Kỷ Thành bất đắc dĩ thở dài: "Mẹ, trốn được bây giờ tránh tiếp theo sao? Tâm tư cả mẹ cũng phải biết, bọn họ trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản đám cưới con với nhà họ Giang, cho rằng như vậy có thể đưa con xuống đài."

      Phương Lệ Hoa vội la lên: "A Thành, vậy con nắm chắc chưa?"

      Giọng Hoắc Kỷ Thành bình thản: "Mẹ, con rồi, con chưa bao giờ đánh trận mà chuẩn bị, nếu bọn họ muốn con với kết hôn Giang Ánh Tuyết, con đây dứt khoát tương kế tựu kế, để cho chính bọn họ tự lộ đuôi hồ ly ra."

      Phương Lệ Hoa thở dài tiếng: "Được rồi, chuyện trở thành tình trạng này, mẹ cũng có cách nào."

      Về đến nhà gần 9 giờ rưỡi, mình Tần Lạc làm tổ ở ghế sofa xem tivi, chương trình tối tết lịch năm nay quá khó xem, tiết mục nào có thể hấp dẫn , cho dù mời nhiều minh tinh cũng thiếu tính thú vị.

      thấy buồn ngủ, nghe thấy tiếng ô tô ở ngoài cửa, sau đó thấy Tiểu Tinh giống như cơn gió nhào đến trong lòng mình.

      Hoắc Kỷ Thành ho tiếng: "Tiểu Tinh, vết thương người chị còn khỏi hẳn."

      Lúc này Hoắc Gia Tinh mới thả chậm thân hình, mếu máo: "Con cũng đánh chị ấy."

      Giọng trẻ con đáng của bé làm cho Tần Lạc buồn cười, ôm bé vào trong ngực: "Đương nhiên , nếu chân chị bị thương, cũng muốn nhào đến ôm lấy Tiểu Tinh!"

      Lúc này Hoắc Gia Tinh mới vui vẻ nở nụ cười: " ? Hừ! Em biết, ba ghen tị với em! Bởi vì coi như ba nhào đến chị cũng ôm ba!"

      Mặt Hoắc Kỷ Thành nhất thời đen lại.

      Tần Lạc "Xì" tiếng vui vẻ.

      Hoắc gia Tinh nhìn phản ứng của hai người lớn: "Em biết mình đoán đúng rồi."

      Hoắc Kỷ Thành: " "
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :