1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 181: Kế sách dụng tâm lương khổ

      Tống Tư Kỳ chẳng muốn quan tâm đến nữa, đối với loại đàn ông vô lại này, cho sắc mặt hoà nhã gì, muốn chiếm tiện nghi của , có cửa đâu!

      Đường Triều bất đắc dĩ, lại thể mạnh mẽ dẫn , chỉ có thể xa gần theo phía sau .

      Chết tiệt! Nếu phải là em của Đại Bạch, mình mới chẳng muốn làm việc rảnh rỗi này! Trong lòng nghĩ như vậy

      được vài bước, Tống Tư Kỳ phát Đường Triều theo phía sau, tức giận xoay người ôm ngực đứng ở đó: "Chú mất trí nhớ sao? Nghe hiểu tiếng người chạy trở về từ trong bụng mẹ ra lần nữa!"

      Đường Triều tức giận đến mặt cũng tái: "Tôi nhìn căn bản phải Tống Tư Kỳ! "

      Tống Tư Kỳ tức giận cười nhạo tiếng: "Tôi phải Tống Tư Kỳ? Đùa cũng phải có mức độ, đừng tưởng rằng bản tiểu thư uống rượu dễ bị bắt nạt, hôm nay trịnh trọng cho chú biết! Người có thể khi dễ bản tiểu thư đến nay còn chưa sinh ra!"

      Dáng vẻ hung hãn ai bì nổi hoàn toàn khác trời vực với Tống Tư Kỳ trong trí nhớ Đường Triều, dứt khoát từ bỏ, theo nữa bị coi thường!

      Mặc dù ấy là Tống Tư Kỳ , dáng vẻ lời ác độc mạnh mẽ như vậy cũng ai có thể bắt nạt được ?

      Nghĩ đến đây, xoay người trở về phòng.

      Tống Tư Kỳ nhìn bóng lưng rời , khóe môi giơ lên, cười nhạo tiếng, sau đó tự mình trở về phòng.

      ****

      Đường Triều mới trở về phòng bị Lâm Lạc Đông trêu chọc: "Nhận điện thoại mà lâu như vậy? Chắc phải là lại toilet chuyến chứ?"

      Hoắc Kỷ Thành với Tống Tư Bạch tự nhiên hiểu hàm nghĩa câu phía sau, người ho , người nâng ly rượu lên uống ngụm.

      Đường Triều để ý đến ta, chỉ nhìn về phía Tống Tư Bạch: "Đại Bạch, cậu thành cho mình biết, em bảo bối Tống Tư Kỳ của cậu có chứng nhân cách phân liệt ?"

      Tống Tư Bạch ngờ lập tức chuyển dời đề tài đến người em nhà mình, khỏi liếc phía ta: "Cậu hưu vượn gì thế? Có cậu mới bị chứng nhân cách phân liệt em ấy có!"

      Đường Triều nghi ngờ liếc nhìn bạn tốt, biết cậu ta đến mức lừa gạt mình.

      Nhưng Tống Tư Kỳ vừa rồi gặp là thế nào?

      "Vậy Tống Tư Kỳ có chị hay em sinh đôi ?"

      Tống Tư Bạch nâng mí mắt lên: "Nghe qua giống như là đùa, cậu cảm thấy có khả năng sao?"

      Đường Triều ngồi thẳng thân thể: "Đúng vậy! Mình cũng hiểu có khả năng! Cho đến bây giờ chưa nghe cậu qua! Nhưng vừa rồi mình nhìn thấy Tống Tư Kỳ lời ác độc là ai?"

      Tống Tư Bạch nghe có chút hồ đồ: "Có ý gì?"

      Đường Triều đau đầu đơn giản giải thích màn gặp phải vừa rồi lần, ba người ở đây cũng cảm thấy dám tin.

      Vẫn là Lâm Lạc Đông đặt câu hỏi trước: "Cậu vừa , Tống Tư Kỳ biết cậu sao?"

      Đường Triều gật đầu: "Đúng vậy! Cậu có ở đấy, mỗi câuem ấy với tôi có bao nhiêu ác độc, nếu đổi lại những người phụ nữ khác, tôi sớm để cho ta thấy được mặt trời ngày mai, quá kiêu ngạo!"

      Lâm Lạc Đông lo lắng : "Có thể là vì trước kia cậu làm tổn thương Kỳ Kỳ nhiều lần, em ấy cố ý dạy dỗ cậu lần?"

      Nghe đến đó, Tống Tư Bạch hơi nhíu mày, lấy hiểu biết của với em , em ấy giống người Đường Triều miêu tả vừa rồi.

      Rột cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Vẻ mặt Đường Triều đầy vạch đen: "Nhưng các cậu biết ? ràng em ấy uống say, người phụ nữ uống rượu say miệng phải châm ngôn, nếu em ấy thích mình, có khả năng lời ác độc với mình như thế, đây mới là chỗ mấu chốt! Hơn nữa, dáng vẻ em ấy biết mình giống như giả vờ."

      Hoắc Kỷ Thành vẫn chưa mở miệng trầm giọng : "Vấn đề này có lẽ nên hỏi Ước Hàn, cậu ấy là bác sỹ ở phương diện này có vẻ chuyên nghiệp."

      Tống Tư Bạch chợt đứng dậy: "Mình nhìn chút!"

      Đường Triều cũng theo đứng lên: "Mình cùng với cậu, biết chuyện thế nào trong lòng mình giống như có vướng mắc."

      Đợi hai người bọn họ men theo đường tìm qua, căn bản thấy Tống Tư Kỳ, cuối cùng còn mượn cameras cũng thấy được người.

      Tống Tư Bạch khỏi nhìn về phía bạn tốt: "Cậu xác định vừa rồi nhận nhầm người?"

      Đường Triều thề với trời: "Ta đến mức thế sao?"

      Tống Tư Bạch lập tức lấy điện thoại ra gọi cho em , mặc kệ thế nào, cần phải xác nhận an toàn của em ấy mới được.

      Sau mười giây, điện thoại được nối, là giọng thím Lâm Văn: "A Bạch, Kỳ Kỳ uống say rượu, lúc này mới vừa ngủ."

      Tống Tư Bạch sửng sốt giây: "Thím, Kỳ Kỳtrở về như thế nào?"

      Lâm Văn biết quan hệ cháu traivới con luôn luôn vô cùng tốt, quan tâm của cũng nghĩ nhiều: "Bạn con bé đưa về, vừa về đến nhà, con bé kia cũng là, còn là lần đầu uống đến say khướt!"

      Tống Tư Bạch lại hỏi câu: "Kỳ Kỳ có biểu đặc biệt gì ?"

      Lâm Văn lắc đầu: " có! Sao vậy?"

      Tống Tư Bạch: " sao, cháuchỉ tùy tiện hỏi, dù sao rất nhiều người sau khi uống rượu say điên các kiểu."

      Lâm Văn cũng nghĩ nhiều: "Vậy có, sau khi trở về gục đầu ngủ, lúc này ngủ giống như Tiểu Trư!"

      Trong lời của bà rất nhiều thương.

      Cúp điện thoại, Tống tư Bạch nhíu mày nhìn thoáng qua bạn tốt: "Thím mình Kỳ Kỳ sau khi trở về nằm xuống ngủ, cũng có biểu bình thường."

      Đường Triều kêu to oan uổng: "Xong rồi! Lần này đổi thành mình láo, ngày mai mình cần phải tự mình gặp nhóc con kia! màn vừa rồi cả đời nayf mình thể quên được! Ấn tượng quá khắc sâu!"

      Tống Tư Bạch cũng biết bạn tốt thể nào dối, quen biết nhiều năm như vậy, chút tín nhiệm cơ bản nhất vẫn có.

      Chỉ là, chuyện gì xảy ra?

      ****

      Hôm sau.

      Thời tiết sáng sủa, sáng sớm ý tá tiến vào giúp Tần Lạc thay bó hoa tươi cắm hoa ở trong bình hoa, trong phòng nhất thời đầy mùi thơm ngát nhàng.

      "Tần tiểu thư, khôi phục nhanh! Hôm nay mặt trời rất đẹp! Muốn buổi chiều tôi đẩy dạo vườn hoa bên dưới ?" Ý tá cười tít mắt .

      ấy là ý tá phụ trách đặc biệt cho khách quý khu vực cao cấp, các phương diện đều dày công tu dưỡng chuyên nghiệp cực kỳ ưu tú, cũng ở bên ngoài tùy ý tiết lộ tin tức của người bệnh.

      luyên thuyên là trong ưu điểm của các .

      Tần Lạc liếc nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài: "Được! Mỗi ngày ở trong này quả buồn bực rất muốn hít thở khí mới mẻ bên ngoài."

      Hai người mới vừa chuyện xong, Hoắc Gia Tinh giống như làn gió chạy vào: "Chị, sáng sớm nhìn thấy Tiểu Tinh có phải tâm tình tốt lên rất nhiều đúng ?"

      Tần Lạc cười tít mắt gật đầu: "Đương nhiên rồi!"

      Ánh mắt Hoắc Gia Tinh cười đến híp thành đường: "Hì hì hôm nay em đâu, dù sao mỗi ngày ba bận rộn như vậy, cũng thời gian ở cùng Tiểu Tinh."

      Tần Lạc nhịn được hỏi: "Mấy ngày nay cha em cũng ở nhà sao?"

      Hoắc Gia Tinh vội vàng tủi thân lên án : "Đúng ạ! Mỗi ngày ba sớm về trễ, mấy ngày em bóng người rồi."

      Tần Lạc nhíu mày, ta xứng làm ba ?

      Giữa trưa, mới vừa cơm nước xong, khi Tần Lạc chống gậy toilet trong lúc vô tình nghe được đối thoại của Mary cùng Tiểu Tinh hành lang.

      "Tiểu Tinh, con muốn cho chị Tần Lạc biết chuyện ba con bị bệnh dạ dày tái phát sao?"

      " cần! Chị lại thích ba, hơn nũa lần này ràng chỉ trách bản thân ba, chính ba chú ý đến thân thể, mỗi lần con đều dặn ba đúng giờ ăn cơm."

      " ra ba con cũng là muốn mượn công việc để di dời lực chú ý."

      Trầm mặc lúc, Mary lại thêm: "Những thuốc giảm đau dạ dày này con nhớ mang về cho ba con nhé."

      "Vâng, cám ơn mẹ nuôi."

      "Bé ngoan, còn khách khí với mẹ nuôi như vậy!"

      Nghe đến đó, trong lòng Tần Lạc khỏi có chút áy náy, chẳng lẽ mình biểu quá mức ở trước mặt Tiểu Tinh sao?

      Cho nên bé mới có thể ra nhõng lời: "Chị thích ba, nên muốn cho chị ấy"?

      Đột nhiên, có chút đau lòng cho hiểu chuyện của Tiểu Tinh.

      Về phần người đàn ông kia, trong lòng bỗng nhiên nên lời là cảm giác gì, ràng rất hận , nhưng đến vướng mắc mình, tự với mình có nghĩa, cũng bởi vì làm việc quá độ phạm vào bệnh dạ dày.

      Tần Lạc bỗng nhiên rất muốn che lỗ tai, muốn nghe đến mấy cái này!

      Thêm phiền não cho !

      Khi Mary với Hoắc Gia Tinh tiến vào, vẻ mặt hai người dường như hoàn toàn có việc gì, giống như chưa từng gì, nhưng ra bọn họ đều biết, Tần Lạc nghe được.

      Đây là đối thoại Đường Triều dạy bọn họ, có thể dụng tâm lương khổ.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 182: thấy em chính là cố ý ngã vào trong lòng

      Tần Lạc đương nhiên chủ động hỏi Hoắc Kỷ Thành, nhưng trong đầu luôn nhớ tới cuộc đối thoại giữa Mary với Tiểu Tinh vừa rồi.

      thể trốn tránh, cũng cự tuyệt được.

      Hoắc Gia Tinh trước sau như líu ríu vây quanh ở bên cạnh , nhìn giống phiên bản của người đàn ông kia, trong lòng Tần Lạc dâng lên cảm giác khác thường.

      Buổi chiều, ánh nắng mặt trời dịu .

      Mary với Tiểu Tinh giúp Tần Lạc tản bộ dưới lầu hoa viên, lúc nằm trong viện dưòng như mỗi ngày chỉ có hai người bọn họ làm bạn, Tần Lạc cũng cảm thấy nhàm chán.

      Thông qua mấy ngày nay ở chung, Tần Lạc có địch ý với Mary nữa, tiếp xúc giữa người với người, có thiệt lòng đối đãi hay , ra có thể cảm thấy được.

      Hơn nữa Mary cũng tính là đồng lõa về chuyện năm đó, ấy chỉ là trong những người đứng xem cho biết, làm bạn Hoắc Kỷ Thành, ấy cho mình cũng có gì đáng trách.

      Từ góc độ nào đấy mà , ấy cũng làm gì sai.

      "Chị, hoa hồng chỗ đó nở rất đẹp, em qua đó hái cho chị." Hoắc Gia Tinh vui vẻ , mấy ngày nay bé giống như con ngựa con vui vẻ, có mỗi ngày bị giam ở nhà mệt mỏi khó chịu.

      Tần Lạc bị ánh nắng mặt trời tươi đẹp này cuốn hút, cười : "Phong cảnh vườn hoa ở đây xinh đẹp như vậy, nếu ba nuôi em biết em tùy ý hái loạn, chẳng phải mắng em sao?"

      Hoắc Gia Tinh vội vàng nghiêng đầu về phía mẹ nuôi, tinh ranh : "Mẹ nuôi, hay là mẹ hái nhất định ba dám của mẹ."

      Mary nhún vai, bày tỏ mình có gì dám.

      Tần Lạc vội vàng ngăn cản bọn họ: "Thôi! Hiếm khi hoa hồng nở đẹp như thế, để cho mọi người cùng thưởng thức phải càng tốt sao?"

      Hoắc Gia Tinh cắn ngón tay: "Chị, để em hái hoa khác cho chị nhé!"

      Tần Lạc nở nụ cười: "Em đưa cái gì cho chị đều thích."

      Mary nhìn mẹ con bọn họ vô cùng thân thiết, khỏi dâng lên suy nghĩ muốn có đứa bé, trước cùng Ước Hàn quyết định tạm thời nên có con, nhưng gần đây tiếp xúc với Tiểu Tinh mỗi ngày, kích thích tình mẹ con của rồi.

      Xem ra tối nay trở về phải thương lượng với Ước Hàn!

      Mary mang Tiểu Tinh toilet, còn Tần Lạc ở xe lăn chờ bọn họ, buổi chiều mua đông ánh nắng đặc biệt ấm áp, phơi nắng giống như cả người ở trong lò sưởi.

      Lười biếng, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ lúc.

      "Tần Lạc, là em!"

      Đột nhiên xuất giọng nam làm cho Tần Lạc thể mở mắt, khi nhìn thấy Hoắc Cẩm Dương, vẻ mặt của có nhiều thay đổi.

      Hoắc Cẩm Dương nhìn tinh tế đánh giá lần: "Em với chú ba có quan hệ sao?"

      Giọng Tần Lạc lạnh nhạt: "Tôi quan hệ với ai cùng Hoắc đại công tử có bất cứ quan hệ gì, chúng ta sớm là qua khứ, cầu thuộc về cầu, đường về đường, trước kia rất , chẳng lẽ Hoắc đại công tử mất trí nhớ sao?"

      Hoắc Cẩm Dương giống như thở dài: "Em vẫn có thái độ thù địch với như vậy."

      Tần Lạc có chút bất đắc dĩ: "! sai rồi! Tôi có thái đồ thù địch gì với , tôi chỉ có bất kỳ hứng thú gì với . Ở trong mắt tôi, chỉ là người qua đường bình thường nhất."

      câu cuối cùng, vô cùng lạnh nhạt.

      Trong lòng Hoắc Cẩm Dương đau đớn: "Lạc Lạc, chẳng lẽ em muốn phủ nhận tất cả thời gian hai năm ngọt ngào của chúng ta sao? Mặc kệ như thế nào, khi đó rất em, em cũng phải sao?"

      Tần Lạc lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông ở trước mắt cái, cần : "Ai mà có quá khứ chứ? Luôn để quá khứ ở môi là có ý gì? cũng đừng quên mình có vợ!"


      Nhắc đến cái này, Hoắc Cẩm Dương liền có chút hối hận quyết định lúc trước của mình, cũng trách mình quá yếu đuối! Nếu cũng nghe theo sắp xếp của ba mẹ hẹn hò với Giang Ánh Thần.

      "Lạc Lạc, xin lỗi, ra trong lòng vẫn "

      Hoắc Cẩm Dương xúc động , gần đây Giang Ánh Thần làm cho ta quá nhiều khó chịu, trong lòng ta khó tránh khỏi nhớ đến Tần Lạc dịu dàng cùng săn sóc, so sánh như vậy, trong lòng khó tránh khỏi căm giận mình lúc trước có kiên trì...

      Tần Lạc lạnh lùng cắt ngang ta: "Hoắc Đại công tử có ý gì? Cãi nhau với bà xã vui nghĩ đến bạn trước đây sao? Làm người cũng nên phúc hậu như vậy, càng như thế này càng thể ra bản chất đàn ông cặn bã."

      chỉ trích chút lưu tình nào làm cho mặt Hoắc Cẩm Dương đỏ lên, làm sao mà Tần Lạc có thể biết tâm tư của ta...

      "Lạc Lạc, em uất ức bản thân làm tình nhân bí mật của chú ba , còn bằng cùng "

      Hoắc Cẩm Dương biết mình làm sao, còn ra như vậy, chỉ là, còn chưa xong

      Bị Tần Lạc lại ngắt lời.

      "Hoắc Cẩm Dương! đừng làm cho tôi ghê tởm sao? Mặc dù biết lừa tôi tôi cũng cảm thấy hai năm qua rất chịu nổi, mà lúc này lại làm cho tôi rất muốn phủ nhận tất cả qua khứ, bởi vì quá ghê tởm! Tôi lại quen hai năm với mặt người dạ thú như ! Đúng là sỉ nhục trong đời tôi vĩnh viễn có cách nào phai mờ!"

      Những câu giết lòng của Tần Lạc, vẻ mặt đầy chán ghét.

      Hoắc Cẩm Dương bị sắc mặt xanh mét, trong lòng mọi tư vị xông lên đầu

      Lúc này, Mary nắm tay Tiểu Tinh tới, khi nhìn thấy Hoắc Cẩm Dương, Hoắc Gia Tinh cảnh giác : " Cẩm Dương, sao ở đây?"

      Hoắc Cẩm Dương liếc nhìn em họ mới năm tuổi rưỡi này: "Tiểu Tinh, em quen Tần Lạc sao? phải em luôn luôn ghét ba em tìm mẹ kế cho em nhất à?"

      ta trắng ra, đặt mình vào bén nhọn.

      Hoắc Gia Tinh có chút hiểu vì sao họ hỏi như vậy: " Cẩm Dương, chị là người tốt, hơn nữa em rất thích chị, nếu có ngày ba muốn tìm mẹ kế cho Tiểu Tinh, em hi vọng người đó chính là chị ."

      Giọng trẻ thơ đáng , nhưng ba người ở đây đều nghe ra, Hoắc Gia Tinh xuất phát từ đáy lòng.

      Sắc mặt Tần Lạc có chút kinh ngạc, trong lòng lại càng dâng lên cỗ đau lòng.

      Hoắc Cẩm Dương kinh ngạc tột đỉnh, làm sao ta nghĩ tới em họ kháng cự chú ba cưới vợ nhất định thích Tần Lạc, rốt cuộc sử dụng chiêu gì làm cho Tiểu Tinh quyết lòng với như vậy?

      "Tiểu Tinh, nhưng ấy là người phụ nữ từng bắt cóc em, làm sao em có thể "

      "Chị có bắt cóc em! Là ba hiểu lầm, tối hôm đó là em muốn ở nhà chị chịu ."

      " "

      Lần này, đến phiên Hoắc Cẩm Dương kinh ngạc, làm thế nào ta cũng nghĩ tới như vậy.

      Mary mở miệng giảng hòa: "Lạc Lạc, đến giờ thay thuộc, chúng ta lên trước!"

      Tần Lạc gật đầu: "Ừ."

      Lúc xoay người liếc nhìn thêm Hoắc Cẩm Dương cái, hoàn toàn coi ta như khí.

      Hoắc Cẩm Dương đứng tại chỗ trong lòng khó phân biệt, ràng là ta quen Lạc Lạc trước, sao để cho chú ba chiếm tiện nghi?

      Ngoài ý muốn nhất, Tiểu Tinh lại rất thích .

      Cho nên, tình hình bây giờ là chú ba chia tay với Giang Ánh Tuyết rồi hả?

      ****

      Buổi sáng hôm sau, Tần Lạc treo hoàn từng tí tiện để cho y tá đỡ mình xuống giường chống gậy lại, khu vực khách quý đặc bietj có gian hoạt động riêng biệt, rất yên tĩnh, cần lo lắng có người quấy rầy.

      "Loảng xoảng đương" tiếng - -

      Đồng hồ cầm tay cẩn thận rơi xuống đất, Tần Lạc nhìn đồng hồ dần dần lăn xa, chống gậy về phía trước vài bước, sau đó từ từ ngồi xổm người xuống, muốn nhặt đồ lên.

      Nhưng bây giờ khom lưng đối với Tần Lạc mà còn có chút khó khăn, động tác rất chậm chạp, tay phải mới vừa chạm đến mặt đồng hồ, thấy hai ngón tay thon dài có lực nhặt nó lên sớm bước.

      cần ngẩng đầu, Tần Lạc ngửi thấy hơi thở đặc biệt nam tính.

      Hoắc Kỷ Thành nhặt đồng hồ rơi mặt đất lên: "Về sau loại chuyện này bảo y tá làm thay là được rồi."

      Tần Lạc cắn môi: " cần quan tâm!"

      xong, đưa tay đoạt lấy, kết quả nhất thời trọng tâm ổn định ngã về phía trước.

      Hoắc Kỷ Thành nhanh tay lẹ mắt đỡ hông của , ôm cả người vào trong ngực, Tần Lạc ngước mắt lên đối diện với hai tròng mắt thâm thúy giống như đầm sâu của Hoắc Kỷ Thành.

      Trong lúc này, lửa bay

      Tần Lạc đỏ mặt : "Buông tay!"

      Hoắc Kỷ Thành trầm giọng: "Em xác định muốn buông tay? En xác định mình muốn té xuống?"

      Tần Lạc vừa thẹn vừa cáu: "Tôi tình nguyện ngã đất cũng muốn được đỡ!"

      Hoắc Kỷ Thành cũng giận: " thấy em chính là cố ý ngã vào trong lòng ."

      Tần Lạc tức giận, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ như quả táo: "Buông!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 183: cần quan tâm

      Tần Lạc hận thể cước đá bay người đàn ông thối biết xấu hổ này! Thiệt thòi cho mình vẫn lo lắng bệnh đau dạ dày của , vừa tới bẻ cong đùa giỡn mình!

      Quá đáng!

      nên mềm lòng với !

      Tần Lạc là càng nghĩ càng tức giận, bị ôm lại thể động đậy, cảm giác người có thương tích rất đáng ghét, còn phải chịu hạn chế!

      Hoắc Kỷ Thành chớp mắt nhìn vào vẻ mặt thay đổi liên tục, bỗng nhiên vô cùng thâm tình : "Lạc Lạc, rất nhớ em."

      Giọng trầm thấp từ tính, gợi cảm làm cho người nghe nhớ mong.

      Tần Lạc xấu hổ nghiêm mặt tức giận : "Buông!"

      cho rằng mình là mười bảy mười tám tuổi sao? Dễ dàng dụ dỗ như vậy! cái gì mình liền tin sao?

      Quả thực là hy vọng hão huyền!

      Động tác Hoắc Kỷ Thành nhàng đỡ đứng xong, giọng rất dịu dàng: "Chân em còn chưa tốt nên ngồi xổm xuống nhặt đồ, quá nguy hiểm."

      Giọng đầy thân thiết làm cho Tần Lạc có chút được tự nhiên, trong lòng lên được là cảm giác gì, rất muốn chấp nhận, nhưng cảm giác có người quan tâm quả rất tốt.

      " cần quan tâm!"

      Tần Lạc mạnh miệng trả lời, tất xấu của phụ nữ hay mềm lòng này thế nào vẫn đổi được!

      Hoắc Kỷ Thành cũng tiếp tục già mồm với nữa, giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Thân thể đỡ nhiều chưa? Ở trong này có quen ?"

      Tần Lạc: " "

      thề mình ghét nhất cảm giác loại đánh vào bông này, mặc kệ mình hung dữ như thế nào với , đều có thể giọng dịu dàng như nước quan tâm mình.

      Loại cảm giác này quả thực so với chơi xấu còn tệ hơn!

      " cần quan tâm!"

      Tần Lạc lạnh lùng bỏ lại những lời này rồi định xoay người chống gậy trở về phòng bệnh, trong mắt lộ ra cảm xúc bán đứng ...

      Hoắc Kỷ Thành rất hài lòng thấy được trong mắt vô ý lộ ra xúc động, xem ra biện pháp lần này của Đường Triều coi như dùng được.

      Phụ nữa đều dễ dàng mềm lòng, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, muốn công phá tòa thành khó khăn.

      Tần Lạc rất chậm, Hoắc Kỷ Thành bước chậm theo , đề phòng bất cứ lúc ngã sấp xuống sau đó đỡ lấy .

      Dáng vẻ nhắm mắt theo đuôi làm cho Tần Lạc càng thêm tâm phiền ý loạn, tức giận xoay người: " có phiền hay ! theo tôi làm gì?"

      Hoắc Kỷ Thành cũng tức giận: "Em như bây giờ làm lo lắng."

      Lại là quyền đánh vào bông!

      Tần Lạc nắm tay, nghiến răng nghiến lợi : "Tôi với thân cũng chẳng quen, lại có bất cứ quan hệ gì, cần lo lắng! Phiền cách xa tôi chút được ?"

      Trước khi tới, Hoắc Kỷ Thành nhắc nhở mình, hôm nay mặc kệ Tần Lạc có bao nhiêu kiên nhẫn với mình, chuyện có bao nhiêu khó nghe, đều phải chịu đựng, thể tức giận.

      chuyện tốt nữa, mình cũng cần phải dịu dàng trả lời .

      Đây là sách lược.

      "Mặc dù là người quen biết, nhìn em an toàn trở về phòng bệnh cũng là điều cần phải làm."

      " "

      Lần này, Tần Lạc có gì để , vài ngày gặp, da mặt của dày lên ít, ngay cả mình cũng phải nghẹn họng.

      Vào phòng bệnh, Tần Lạc liền vội đuổi người: "Lần này có thể yên tâm rời rồi!"

      nhấn mạnh hai chữ "Yên tâm".

      Con ngươi đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành nhìn chằm chằm , khoảng năm giây mới dời tầm mắt: "Ừ, em nghỉ ngơi ."

      Sau đó, liền xoay người rời .

      Dường như Tần Lạc còn chưa phản ứng kịp, tên khốn khiếp này, liền sao?

      Trước kia phải vẫn muốn tiếp tục dây dưa với mình? vào nhà thể sao?

      Hôm nay thế nào rồi hả?

      Đến khi bóng lưng hoàn toàn biến mất thấy, lúc này Tần Lạc mới giật mình bản thân nhìn rất lâu, lập tức ảo não tóm lấy tóc, biết là làm sao?

      dây dưa rời chẳng phải là rất tốt? Chứng minh biết điều!

      Tần Lạc bên an ủi mình, bên về đến giường bệnh nằm, tâm tình khó có thể bình tĩnh.

      ****

      Hoắc Kỷ Thành xoay người rời mỗi bước đều rất muốn quay đầu, nhưng vẫn nhịn xuống, ràng có thể cảm giác được phía sau có tầm mắt nóng bỏng mực nhìn chằm chằm mình.

      Mặc dù muốn, nhưng lúc này rời thể nghi ngờ là thời điểm tốt nhất.

      Sau khi vào thang máy cầm điện thoại gọi cho Đường Triều: "Phương pháp lần này của cậu coi như tệ!"

      Nhưng Đường Triều có nửa điểm vui vẻ, vẻ mặt cầu xin : "Lão Đại, vấn đề của cậu ngược lại nhanh giải quyết, mình lại gặp phiền toái lớn."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Sao thế?"

      Đường Triều thở dài: "Còn phải con bé Tống Tư Kỳ kia! Còn nhớ tình huống đêm hôm trước mình trở về chứ? Sáng sớm hôm qua vì chứng minh mình dối, Đại Bạch dứt khoát lôi kéo mình tìm Tống Tư Kỳ, kết quả con bé lại biến trở về dáng vẻ ban đầu, còn buổi tối ngày hôm trước từ đầu chưa từng gặp mình, cậu mình có phải kỳ lạ ?"

      Hoắc Kỷ Thành nghi ngờ hỏi: "Có thể đèn quá tối, cho nên cậu nhìn nhầm người có vẻ giống với Tống Tư Kỳ ?"

      Đường Triều lập tức kêu oan uổng: "Làm sao có thể! Lão Đại! Ngay cả cậu cũng tin mình?"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: " phải mình tin cậu, mà việc này rất kỳ lạ, theo lý thuyết Tống Tư Kỳ cần thiết phủ nhận chuyện từng gặp cậu."

      Đường Triều lại càng đau đầu: "Cho nên mới gặp quỷ! Minh cam đoan trăm phần trăm người phụ nữ mình nhìn thấy đêm hôm trước kia chính xác là Tống Tư Kỳ, chính con bé thừa nhận, nhưng sáng ngày hôm sau con bé giống như mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất."

      Hoắc Kỷ Thành suy nghĩ: " phải cậu nghi ngờ con bé là người có chứng tính cách phân liệt sao? Nếu cậu đến bệnh viện hỏi Ước Hàn chút, đúng lúc mình ở bên này."

      Đường Triều liên tục gật đầu: "Được, mình lập tức đến ngay!"

      Trong văn phòng Ước Hàn.

      Ba người đàn ông cao lớn chia ra ngồi ở ba bên ghế sô pha, Đường Triều từ lúc vừa vào cửa liền như đưa đám, giống như gặp phải kiếp nạn rất lớn.

      Sau khi Ước Hàn nghe xong miêu tả của ta, suy nghĩ trong chốc lát mới đúng trọng tâm: " , lọa trừ khả năng Tống Tư Kỳ là người chứng tính cách phân liệt."

      Nghe đến đó, Đường Triều giống như thấy được cứu tinh, nhưng câu kế tiếp lại để cho ta nhụt chí ngừng.

      "Nhưng người có chứng tính cách phân liệt cũng có nguyên nhân gây ra, có khả năng vô duyên vô cớ, chỉ dựa vào lí do cậu từ chối, và cậu gặp lần là có cách nào kết luận, mình cần hiểu tính cách Tống Tư Kỳ và hoàn cảnh từ đến lớn của con bé. Đương nhiên, nếu có thể, biện pháp tốt nhất chính là mang con bé đến đây tâm với mình."

      Ước Hàn đứng ở góc độ chuyên nghiệp , làm bác sỹ, ta thể tùy tiện phán bệnh tình của người.

      Nghe xong ta , Đường Triều giống như bóng cao xu xì hơi ngã vào ở ghế sofa: "Bảo mình đưa Tống Tư Kỳ đến đây tâm với cậu phải so với lên trời còn khó hơn sao? Làm sao Đại Bạch có thể cho phép mình dẫn em bảo bối của cậu ta đến cho cậu thôi miên."

      Ước Hàn chén chung trà lên uống hớp: " khi như vậy, chỉ có thể chờ cơ hội lần thứ hai, nếu may mắn gặp được cậu lần nữa, cậu gọi điện thoại cho mình ngay lập tức, mình tranh thủ chạy qua đó."

      Đường Triều mới vừa uống ngụm nước thiếu chút nữa phun ra: "Mình còn cầu nguyện mình nên gặp lại Tống Tư Kỳ lời ác độc lần thứ hai nữa, chịu đựng nổi nổi!"

      Hoắc Kỷ Thành vẫn chuyện từ từ mở miệng: " Camera giám sát ghi hình đêm hôm trước hẳn vẫn còn, cậu điều tra thêm, có lẽ giúp được."

      Đường Triều nhất thời vỗ mạnh đùi: "Đúng...! Sao mình nghĩ tới! Đều do Đại Bạch uy hiếp mình quá khủng bố, làm cho mình quên suy nghĩ bình thường rồi."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Cậu ta uy hiếp cậu cái gì?"

      Vẻ mặt Đường Triều đau khổ: " bên uy hiếp mình cho phép chuyện đó với bất kỳ kẻ nào, bên lại uy hiếp mình phải thầm tra chuyện này, nếu để mình yên. Cậu mình có quá máu chó ? Sớm biết như vậy đêm đó mình nên chịu đựng cái gì cũng ."

      Lập tức đứng dậy: "Thôi, ra đều là nước mắt! Mình kiểm tra camera, hi vọng sau khi Đại Bạch nhìn thấy chứng cớ liền biết mình bị oan."

      Vẻ mặt ta chua xót rời , càng thêm xác định Tống Tư Kỳ chính là khắc tinh của ta, nên trêu chọc vào Tiểu Tổ Tông!

      *****

      ngày lại ngày sắp đến cuối năm, mở điện thoại di động ra đều nhận là tin tức thời , số phận gì, đồ tết gì.

      Tần Lạc yên lặng nhìn những thứ này, nhớ mình bao nhiêu năm trải qua mình, mới bắt đầu ba còn gọi điện thoại bảo trở về ăn cơm, về sau mấy lần ầm ĩ vui muốn nữa, ràng bọn họ cũng chẳng muốn gọi .

      Cho nên đối với , lễ mừng năm mới là nhìn người khác vô cùng náo nhiệt mà thôi.

      Năm nay, chắc phải ở bệnh viện trôi qua rồi.

      Bi thương!

      suy nghĩ, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là số điện thoại riêng, Tần Lạc nhớ mang máng, đây là số điện thoại văn phòng của ba.

      "Alo?"

      "Tiểu Lạc! Là ba, thân thể con đỡ nhiều chưa? Mấy ngày hôm trước điện thoại của con gọi được, ba nghĩ là con muốn bị người khác quấy rầy, cho nên bây giờ mới gọi cho con, con trách ba chứ?"

      Giọng Đồng Thắng Lợi rất dè dặt, giống như sợ đắc tội với con lớn biết nông sâu này.

      Tần Lạc chúc cũng muốn chào hỏi khách sáo với ông ta, dứt khoát hỏi: "Tìm tôi có việc sao?"

      Giọng lạnh nhạt làm cho Đồng Thắng Lợi có chút ngớ ra: "Tiểu Lạc, trước kia ba quả làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, ba biết sai rồi, dù sao chúng ta cũng có quan hệ ruột thịt, ba tin mẹ con ở trời có linh thiêng muốn nhìn thấy chúng ta như vậy "

      Ông ta còn chưa xong bị Tần Lạc lạnh giọng ngắt lời: " cần nhắc đến mẹ tôi ở trước mặt tôi, ông xứng!"

      Đồng Thắng Lợi nghẹn họng: "Là ba có lỗi với mẹ con các người, ba biết mình làm sai, sắp qua năm mới, ba hi vọng người nhà chúng ta có thể đoàn tụ cùng chỗ ăn bữa cơm."

      Trong lòng Tần Lạc có mùi vị: "Ba, bây giờ chân tôi bất tiện, thể quay về, người nhà các người ăn !"

      lời này tương đối uyển chuyển, coi như gián tiếp cự tuyệt Đồng Thắng Lợi.

      Nhưng Đồng Thắng Lợi cũng nổi giận: "Tiểu Lạc, bây giờ con ở bệnh viện nào? Ba qua đó."

      Tần Lạc lạnh nhạt cự tuyệt: " cần."

      Đồng Thắng Lợi cảm thấy con lớn rất bài xích với mình, ra, đều là do tay mình tạo thành, bây giờ muốn bù đắp lại cho nó, chỉ sợ khó càng thêm khó.

      "Tiểu Lạc, trong khoảng thời gian này dì Lý con dọn rác đường cũng rất vất vả, sắp sang năm mới, con có thể với Tứ thiếu, để bà ấy nghỉ ngơi vài ngày được ?"

      lâu như vậy, rốt cục Đồng Thắng Lợi ra mục đích mình gọi điện thoại.

      Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười lạnh, biết người ba này mỗi lần gọi điện thoại cho mình đều đơn giản.

      Ha ha ha!

      "Ba, xin lỗi, tôi có quyền lớn như vậy!"

      xong, Tần Lạc trực tiếp cúp điện thoại, ngay cả giây dư thừa cũng muốn nghe tiếp!

      Bị cúp điện thoại Đồng Thắng Lợi chỉ thở dài bất đắc dĩ, lúc này ý chí con lớn sắt đá! Mình nhiều như vậy nó cũng nghe, giống như coi bọn họ như người nhà.

      Tần Lạc hít hơi sâu, đối với từ "Người nhà" này, nên ôm ấp bất kỳ hi vọng gì nữa rồi!

      Sao chưa từ bỏ ý định hả? ràng chính mồm ba thừa nhận có tình cảm với mẹ, lại càng thích người con này của ông, nhưng mỗi lần ông ta gọi điện thoại cho mình, trong lòng vẫn ôm lấy tia hi vọng nho như thế.

      Đều do khát vọng tình thân thôi?

      Ha ha.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 184: Oan gia ngõ hẹp

      Đồng Thắng Lợi mới vừa cúp điện thoại, vợ cùng con đồng thời xông đến, cùng lúc hỏi: "Thế nào? Tần Lạc thế nào?"

      Đồng Thắng Lợi nản lòng lắc đầu: "Tiểu Lạc vẫn chịu trở về."

      Dường như Lý Thúy Như quan tâm điểm ấy: "Vậy con bé có giúp tôi cầu tình ?"

      Đồng Thắng Lợi lắc đầu, Lý Thúy Như trong nháy mắt xù lông: "Cái gì? Ngay cả cầu nho ấy nó cũng chịu đồng ý? Nó có coi chúng ta là người nhà sao?"

      Bà ta khóc lớn thương tâm cái, mắt luôn luôn liếc trộm nhìn phản ứng của chồng.

      Đồng Thắng Lợi đốt điếu thuốc, gì, quan hệ người nhà ầm ĩ thành như vậy, cũng là do ông gây ra.

      Đồng Ngữ Phỉ biết điều lên tiếng, lúc này tâm tình ba mẹ tốt, nên đổ thêm vào, trừ khi ta có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

      "Ba, mẹ, nếu mỗi ngày con vẫn đến coi chừng ở tiểu khu nhà chị? Con nghĩ lễ mừng năm mới chị ấy nhất định trở về."

      "Cái con bé nhẫn tâm này!"

      Lý Thúy Như nhịn được liền bại lộ bản tính của mình.

      Đồng Thắng Lợi lườm bà ta cái: "Cũng vì thái độ của bà, tiểu Lạc mới chịu trở về!"

      Bị chồng răn dạy Lý Thúy Như lập tức dám tiếp nữa, lần này là bà có việc cầu xin người, ra như vậy thể nghi ngờ làm mất mặt.

      Đồng Ngữ Phỉ giọng tốt cho mẹ: "Ba, lần này chị quá đáng, mẹ ghét nhất ngửi mùi rác rưởi, nhưng chị ấy lại để cho mẹ dọn rác ở đường, rác đó thối gấp trăm lần nghìn lần so với đồ bỏ nhà mình, hơn nữa mấy người bạn của mẹ biết chuyện này, mấy ngày nay, tinh thần của mẹ phải chịu hành hạ gấp hai lần."

      Giọng của ta thành khẩn, vừa vừa quan sát vẻ mặt của ba, dám chọc giận ông ta.

      Lý Thúy Như rất cảm kích liếc nhìn con , vẫn là con mình sinh đau lòng! Còn con đê tiện kia lại hành hạ ác độc trả thù mình!

      Nghĩ lại, bà ta hận thể phá hủy gương mặt quyến rũ kia của Tần Lạc!

      Đồng Thắng Lợi vốn cảm thấy vợ quá đáng, nhưng thấy dáng vẻ bà ta mỗi ngày gần đây sớm về trễ quét rác khỏi sinh lòng thương tiếc.

      Dù sao bà ta là vợ cùng giường chung gối với mình nhiều như vậy năm, thấy bà ta như vậy trong lòng khó tránh khỏi thoải mái.

      "Ông xã, tôi muốn tiếp tục quét rác, chỉ là hi vọng mấy ngày nay sang năm mới có thể thoải mái chút mà thôi, cầu nho như vậy Tần Lạc nó cũng đồng ý, hu hu."

      xong, Lý Thúy Như liền khóc lên, giống như bị trời đất làm uất ức.

      Bà ta giả vờ đáng thương thành công giành được đồng tình của Đồng Thắng Lợi, ngồi ở đàng kia hút thuốc hơi so với hơi càng mạnh hơn.

      "Phỉ Phỉ, mấy ngày nay con vất vả chút, nếu chị con về tiểu khu, ngàn vạn phải chuyện nhàng với nó, vì mẹ con, con cũng cần phải nhẫn nại nhiều chút, biết ?"

      Đồng Ngữ Phỉ gật đầu: "Vâng, ba cứ yên tâm !"

      *****

      Đường Triều rất buồn bực, ta ôm ấp đầy hi vọng kiểm tra camera giám sát tối hôm đó, kết quả ngẫu nhiên đúng lúc máy tính ngày hôm sau bị hỏng, trong quá trình sửa chữa camera giám sát cẩn thận toàn bộ bị xóa.

      Nghe được tin tức này, Đường Triều chỉ cảm thấy trời muốn ta chết.

      Làm sao có thể đúng dịp như vậy!

      Hôm sau vừa đến công ty, ta bảo trợ lý Tô Thần gọi Tống Tư Kỳ đến đây, tin cái này! Muốn tìm ấy hỏi ràng chút, chứng minh mình trong sạch!

      Năm phút sau, Tô Thần gọi điện đến: "Đường thiếu, lúc này Tống tiểu thư ra ngoài làm việc."

      Giọng Đường Triều lạnh thấu xương: "Gọi ấy trở về!"

      Tô Thần bày tỏ rất khó xử: "Nghe sau khi đến công ty Lục thiếu lại bị Lục thiếu mang rồi."

      Chân mày Đường Triều nâng lên: "Đường Dục dẫn ấy đâu? Đây là tình huống gì?"

      Mồ hôi trán Tô Thần chảy xuống: "Cái này thuộc hạ cần thêm bước xác nhận."

      Đường Triều cũng thêm gì: "Mau lên!"

      ta biết nhất định là tình huống đặc biệt, Tô Thần biết cũng hợp tình hợp lý, dù sao mình cũng bảo cậu ta luôn luôn nắm giữ hành tung của Tống Tư Kỳ.

      Tô Thần lặng lẽ toát mồ hôi dầm dề: "Thuộc hạ hiểu."

      Tống Tư Kỳ vốn chỉ bị thủ trưởng phái "Công ty hữu hạn truyền thông Đại Phát" đưa văn kiện, kết quả rất ngoài ý muốn đụng phải người đàn ông "Từng có lễ" với !

      Đường Dục nghĩ đến lần này đưa văn kiện cho mình qua đây lại là hung hãn kia, trách được mình tra được tin tức của ta, ra là nhân viên trong công ty ba.

      Đáng nhẽ mình cũng buông tha tìm kiếm ta, kết quả tự ta xuất rồi.

      "Là !"

      chỉ Đường Dục bất ngờ, Tống Tư Kỳ cũng rất bất ngờ.

      Từ lần gặp mặt đầu tiên, liền có ấn tượng tốt gì với người đàn ông trước mắt! Vốn tưởng rằng ta chỉ là công tử ăn chơi trác táng.

      Kết quả lại là tổng giám đốc "Công ty hữu hạn truyền thông Đại Phát".

      làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

      Đường Dục nheo đôi mắt đào hoa lại: " tên là gì?"

      Tống Tư Kỳ tức giận trợn mắt nhìn ta: "Tại sao tôi phải cho ? Văn kiện tôi đưa đến, tôi phải !"

      xong, xoay người rời .

      Đường Dục gọi lại: "Đợi chút."

      Sau đó, cầm lấy điện thoại bàn bấm dãy số: "Trưởng phòng Trần, ông phái đến đưa văn kiện tên là gì?"

      Trưởng phòng Trần hoàn toàn thể giải thích được, nhưng cũng chỉ có thể thành trả lời: " ấy mới tới, tên Tống Tư Kỳ."

      Đường Dục hài lòng gật đầu: "Tính tình ấy rất nhanh nhẹn, đúng lúc tôi cần ra ngoài bàn chuyện, để cho ấy cùng với tôi, coi như là công tác."

      Trưởng phòng Trần chân tướng chỉ có thể liên tục gật đầu, ông ta cũng dám đắc tội Đường Lục thiếu! Phải biết rằng ta có tiếng ngoan kém chút nào so với Đường Tam thiếu.

      Cho nên, hai vị thiếu gia nhà họ Đường này đều thể đắc tội.

      Tống Tư Kỳ hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm nghe Đường Dục , vừa định ngăn cản, ta cúp điện thoại, còn uy hiếp : "Tập đoàn Đường thị với truyền thông Đại Phát là công ty em, cách khác, tôi coi như là ông chủ của , chẳng lẽ muốn cãi lời cấp sắp xếp?"

      Tống Tư Kỳ tức giận : "Sắp xếp cái mông! Tôi thấy chính là cố ý!"

      Chân mày Đường Dục thâm thúy nhếch lên, chút phật lòng: "Cố ý thế nào? Ông chủ vốn là có quyền sắp đặt công nhân, trừ phi muốn làm."

      câu cuối cùng hoàn toàn chọc đúng tim Tống Tư Kỳ, nếu sợ bị cuốn gói, còn được gặp lại Đường Triều, muốn nhăn mặt câu: " làm làm! Bản tiểu thư mới hiếm lạ chút công việc này!"

      Đáng tiếc, vì Đường Triều của , chỉ có thể nhịn!

      "Tự tiện vận dụng quyền lợi ông chủ, đáng giận!"

      Đường Dục nhún vai, lơ đểnh với chỉ trích của , hiếm khi hôm nay con mèo hoang chạy đến địa bàn của ta, ta đương nhiên thể buông tha.

      Nghĩ lại thái độ hung hãn của với mình như thế, cho ta chút giáo huấn mới được!

      Tống Tư Kỳ là tình nguyện theo Đường Dục đến studio, hôm nay ra ngoài bất lợi! Lại đụng phải tên đàn ông đáng ghét!

      Vừa đến studio, nhận được điện thoại của hai, lập tức sang bên: " hai, có chuyện gì sao?"

      Tống Tư Bạch liều lĩnh hỏi: "Kỳ Kỳ, em thích Đường Triều?"

      Tống Tư Kỳ bị hỏi rất sửng sốt: " hai, mất trí nhớ sao? Người trong lòng em vẫn luôn là Đường Triều! Sao có thể hỏi cái vấn đề kỳ quái này? Còn có ...! Hai ngày này thường xuyên gọi điện thoại cho em, hơn nữa luôn hỏi số vấn đề kỳ lạ, rốt cuộc là làm sao?"

      Tống Tư Bạch thở ra hơi, càng thêm xác định đêm đó Đường Triều là nhận sai người, Kỳ Kỳ thích Đường Triều như thế, làm sao có thể biết cậu ta, lại con lời ác độc mắng cậu ta trận.

      Nghĩ lại khó có khả năng!

      Trải qua hai ngày luôn tự mình xác nhận, Kỳ Kỳ căn bản có bất kỳ tình huống dị thường gì, Đường Triều kia khẳng định nhận sai người!

      hành lang chỗ ăn chơi cao cấp ở "Vãn sắc" đèn rất tốt, nhận sai người cũng có gì kỳ lạ.

      " có việc gì."

      " hai, rốt cuộc làm sao! Ngày đó Đường Triều hỏi em vấn đề cũng rất kỳ lạ, cái gì ở 'Vãn sắc' từng gặp em, từ đầu em chưa từng đến 'Vãn sắc'!"

      Tống Tư Kỳ hờn dỗi , nhưng thông qua chuyện này trong lòng vẫn có chút vui mừng nho , ít nhất chứng minh Đường Triều rất quan tâm .

      Tống Tư Tạch trả lời ngược câu: "Em chưa từng đến 'Vũ sắc'?"

      Nhưng thím đêm đó Kỳ Kỳ rất uống nhiều, rốt cuộc sao lại thế này?

      Tống Tư Kỳ nhất định gật đầu: "Đúng vậy!"

      Tống Tư Tạch khỏi hỏi: "Vậy em uống rượu ở đâu?"

      Tống Tư Kỳ suy nghĩ hai giây: "KTV! Tối hôm đó em với các bạn KTV chơi."

      Câu trả lời của làm cho Tống Tư Bạch rất tin tưởng nghi ngờ, em họ là ta nhìn lớn lên, tính tình em ấy mặc dù điêu ngoa, nhưng đơn thuần thiện lương, lừa gạt mình.

      "Ừ, hai biết ."

      " hai, lúc trước có phải mẹ em sinh đôi bào thai ? ra em còn có chị hoặc em sinh đôi lưu lạc ở bên ngoài?"

      Tống Tư Kỳ nửa đùa .

      Tống Tư Bạch: " hỏi, đời này người có dáng vẻ tương tự là có, hơn nữa buổi tối ánh đèn lờ mờ, chắc Đường Triều nhận sai người."

      Tống Tư Kỳ bĩu môi: "Nhất định! Em từng gặp ấy làm sao có thể nhớ ?"

      Những lời này của càng làm cho Tống Tư Bạch tin tưởng.

      Tống Tư Kỳ cúp điện thoại xong đứng lúc, xoay người nhìn thấy Đường Dục trầm đứng ở kia, sợ tới mức giật mình cái, vỗ vỗ ngực: " có bệnh! Đứng ở phía sau tôi dọa người? Chắc phải cố ý nghe lén tôi điện thoại chứ!"

      Đường Dục bĩu môi: " suy nghĩ nhiều! Tôi có hứng thú nghe lén người khác gọi điện thoại, tôi vừa đến."

      Tống Tư Kỳ nghi ngờ nhìn cái: "Hừ! Tốt nhất là như vậy!"

      Hai tay Đường Dục xỏ vào túi: "Đưa ra ngoài là làm việc, phải cho lười biếng."

      Tống Tư Kỳ tức giận trả lời: "Người nào lười biếng rồi hả? Chẳng lẽ ngay cả quyền nhận điện thoại tôi cũng có? quản rất rộng!"

      Đường Dục kiêu ngạo hất cằm lên: "Đương nhiên! Tôi là ông chủ đương nhiên do tôi định đoạt! Hôm nay các sao nữ đến studio diễn thử rất nhiều, phụ trách giúp tôi sàng chọn tư liệu."

      Tống Tư Kỳ ngạc nhiên: "Tôi căn bản biết những thứ này."

      Đường Dục liếc cái: "Cao phải 1m75 trở lên, ba vòng 36, 66, "

      ta vừa dứt lời bị Tống Tư Kỳ khách sáo: "Tôi ! Đây là chọn người đẹp sao?"

      Đường Dục bình tĩnh tự nhiên nhếch lông mày: "Tôi tuyển người mẫu quảng cáo nội y, cùng chọn người đẹp có gì khác nhau?"

      Tống Tư Kỳ nghẹn họng, thằng nhãi này! thế nào như đương nhiên vậy.

      biết xấu hổ!

      nghĩ ngợi, tầm mắt Đường Dục rơi vào ngực .

      Tống Tư Kỳ trong nháy mắt xù lông, che ngực, tức giận kêu lên: "Nhìn len sợi! Ai cho phép nhìn! phải tôi đến tuyển người mẫu nội y!"

      Đường Dục ho tiếng: "Chỉ thường thôi."

      Tống Tư Kỳ hừ : " cần nhìn!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 185: Tấn công dịu dàng

      Cách đêm 30 càng ngày càng gần, ngoài trừ ngày đó ba gọi điện thoại đến, điện thoại lạ mực nhận, kể từ khi mẹ con Lý Thúy Như lôi bí mật ra, điện thoại xa lạ đều có chút đề phòng, nếu luôn bị quấy nhiễu.

      Có đôi khi, bỗng nhiên cảm thấy may mắn ở bệnh viện, cần ở đường phố nhìn những thứ náo nhiệt thuộc về mình, mấy ngày nay, chỗ nào đều tràn ngập chúc mừng năm mới, lại chút quan hệ với .

      Hoắc Gia Tinh ôm bó hoa tươi to tiến vào, có hoa hồng tươi đẹp, còn có hoa bách hợp tươi mát, trong chốc lát mùi thơm nhàng.

      "Chị thích ?"

      "Đương nhiên thích rồi!"

      Tần Lạc cười tít mắt sờ tóc của bé, có bé líu ríu ở bên cạnh mình, thời gian cũng dễ dàng trôi qua.

      Hoắc Gia Tinh vui vẻ cong khóe môi: "Biết chị thích! Chỉ đáng tiếc bây giờ em quá , nếu em theo đuổi chị, cho ba cơ hội!"

      Tần Lạc: " "

      Đầu đầy vạch đen, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm!

      Đúng lúc này, Hoắc Kỷ Thành theo vào, xoa đầu con trai: "Con mới vài tuổi? Biết cái gì là thích?"

      Hoắc Gia Tinh bẹp miệng : "Con đương nhiên biết!"

      Tần Lạc ngờ Hoắc Kỷ Thành cũng lên đây, ngay trước mặt Tiểu Tinh đuổi cũng tốt, chỉ có thể coi như khí.

      Hoắc Kỷ Thành với con trai: "Chờ sau khi con lớn lên gặp được người con mình thích."

      Hoắc Gia Tinh ngẩng đầu: "Vậy phải đợi đến khi nào? ấy tự xuất sao?"

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ừ, ."

      Tần Lạc cũng hề báo trước xuất ở trong sinh mệnh của như vậy, mặc dù xa cách gần sáu năm, nhưng vẫn có lần thứ hai gặp nhau rồi...

      Duyên phận giữa người với người, đúng là kỳ diệu như thế.

      Nghe trọng tâm đề tài giữa hai ba con bọn họ càng ngày càng xa, Tần Lạc nhịn được ho tiếng: " bận ! Tiểu Tinh tại đây với tôi rất an toàn."

      Ý ở ngoài lời: nhanh chóng !

      Trong lòng Hoắc Kỷ Thành biết , nhưng lại cứ : "Hôm nay có chuyện gì, muốn ở chung nhiều với Tiểu Tinh."

      Tần Lạc: " "

      Làm người ba, muốn ở chung nhiều với con trai, Tần Lạc còn có thể được gì?

      Lúc này Hoắc Gia Tinh mới nhìn về phía ba: "Ba, hôm nay phải ba tìm ba nuôi lấy thuốc đau dạ dày sao?"

      Hoắc Kỷ Thành bình tĩnh tự nhiên ngồi ở ghế sofa: "Ba nuôi con còn chưa đến."

      Hoắc Gia Tinh "A..." tiếng, trong lòng Tần Lạc lại rối loạn, bệnh dạ dày của còn chưa khỏi sao?

      Mấy phút sau, bỗng nhiên ý thức được mình quan tâm để làm gì! Bệnh dạ dày có khỏe hay có quan hệ gì với mình?

      Có Hoắc Gia Tinh cổ động ở đây, ba người ở chỗ cũng xấu hổ, phần lớn thời gian bé với Tần Lạc chuyện phiếm, Hoắc Kỷ Thành rất yên tĩnh ngồi ở ghế sofa nhìn cổ phiếu cùng xử lý số văn kiện ở công ty.

      Dù vậy, Tần Lạc vẫn thỉnh thoảng liếc về phía , hoàn toàn là vô ý thức.

      May mà mười phút sau ra ngoài.

      Tưởng rằng trở về, kết quả mười phút sau lại trở lại.

      " thương lượng với Ước Hàn xong, ngày mai đón em về nhà ở, nhà thích hợp nghỉ ngơi khuây khỏa."

      " cần! Tôi ở đây rất tốt!"

      Tần Lạc chút suy nghĩ cự tuyệt, mới cần đến nhà ở!

      Hoắc Kỷ Thành giống như đoán được cự tuyệt, trầm giọng : "Ngày kia là đêm 30, với Tiểu Tinh đương nhiên để cho mình em lẻ loi ở bệnh viện ăn bữa cơm đoàn viên, thiết bị chữa bệnh nhà mặc dù tính là đầy đủ, nhưng Ước Hàn từng vỗ ngực bảo đảm với , lưu lại bất kỳ di chứng nào."

      Tần Lạc tức giận : "Ai biết được!"

      Đối với chuyện Ước Hàn thôi miên mình, Tần Lạc vẫn canh cánh trong lòng.

      Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể lặng lẽ nháy mắt cho con trai, lúc này, chỉ có thể để cho bé ra trận.

      Hoắc Gia Tinh hiểu ánh mắt ba, từ từ chạy đến bên giường Tần Lạc, mắt to đen nhánh chớp chớp nhìn : "Chị, chị ở cùng Tiểu Tinh qua năm mới có được ? Lễ mừng năm mới hàng năm trong nhà đều chỉ có mỗi Tiểu Tinh với ba, rất đơn! Hơn nữa ba vẫn bận rộn công việc, cũng có thể ở cùng Tiểu Tinh xem tivi với chơi pháo hoa "

      Dáng vẻ của bé cần ra có bao nhiêu đáng thương.

      Mặc cho ai nhìn thấy đều đành lòng, Tần Lạc cắn môi, tên đàn ông khốn khiếp cũng chỉ có thể nghĩ ra chiêu này! Biết mình hề sức chống cự với Tiểu Tinh lại vẫn cứ như vậy...

      "Ừ."

      Nghe được đồng ý, Hoắc Gia Tinh vui vẻ hoan hô.

      Trẻ con! Đều rất dễ dàng thỏa mãn.

      Tần Lạc cũng bị cảm xúc vui vẻ của bé cuốn hút, có thể ở nhiều với con trai, cũng là tâm nguyện của bản thân phải sao?

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành rời , Tần Lạc nhận được tin nhắn của : Cám ơn em, Tiểu Tinh vẫn rất khát vọng có mẹ làm bạn, hàng năm qua năm mới với bé mà đều rất đơn, xứng làm ba.

      Nhìn đến đây, trong lòng Tần Lạc hề có tư vị, đau lòng con trai đồng thời cũng hiểu được lần này Hoắc Kỷ Thành phải hoàn toàn chỉ suy nghĩ đến bản thân .

      ****

      Sáng sớm.

      Hoắc Kỷ Thành mới vừa ăn bữa sáng xong chuẩn bị đến công ty bị mẹ Phương Lệ Hoa bất ngờ đến, bà cởi áo khoác đưa cho người hầu, sau đó lôi kéo con trai ngồi ghế sofa.

      Vẻ mặt ân cần hỏi han: "Mẹ nghe mấy ngày nay Tiểu Tinh thường xuyên chạy đến bệnh viện Kiêu Dương, rốt cuộc sao lại thế này?"

      Hoắc Kỷ Thành lôi kéo cà- vạt: " có gì, Ước Hàn với Mary là ba mẹ nuôi của Tiểu Tinh, con có thời gian ở cùng Tiểu Tinh, đưa bé đến chỗ ba mẹ nuôi cũng là bình thường."

      Phương Lệ Hoa nghi ngờ liếc nhìn con trai: "Con cũng đừng gạt mẹ, nếu như thực suy nghĩ giải thích, con cũng lừa được mẹ."

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, người liền cùng với ba hưởng thụ cuộc sống tốt sao? Chuyện của con bản thân con xử lý, về phần bên cả hai, con sớm có kế sách."

      Phương Lệ Hoa biết con trai có bản lĩnh, nhưng làm mẹ, bà vẫn lo lắng.

      "Con chưa lập gia đình ngày, trong lòng mẹ bất an ngày! Nếu con đồng ý sang năm đính hôn với Ánh Tuyết, về sau con muốn làm gì mẹ cũng quản con."

      Phương Lệ Hoa ràng lấy lùi làm tiến, ý đồ dùng lý do này thuyết phục con trai.

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành kiên nhẫn: "Mẹ, con rất nhiều lần rồi, con kết hôn với Giang Ánh Tuyết! Đối tượng con muốn kết hôn là người hoàn toàn khác."

      Phương Lệ Hoa giả vờ tức giận: " lại là hồ ly tinh tên Tần Lạc kia chứ? Mẹ cũng rất nhiều lần, nhà họ Hoắc chúng ta nhận loại con nguồn gốc tiến vào cửa nhà!"

      Hoắc Kỷ Thành nghiêm mặt: "Mẹ, đối tượng con muốn kết hôn là mẹ ruột Tiểu Tinh, ngoại trừ ấy, con cưới người khác!"

      Giọng của như đinh đóng cột, giống như có đường sống vẹn toàn.

      Phương Lệ Hoa dám tin nhìn con trai: "Cái gì? Mẹ ruột Tiểu Tinh? Người phụ nữ kia tìm đến con rồi hả?"

      Hoắc Kỷ Thành tìm từ sữa đúng cho mẹ: " phải ấy tìm đến con, mà là con gặp lại ấy, đây là duyên phận ông trời định cho con, con nghĩ muốn làm trái."

      Phương Lệ Hoa buồn bực thôi: "Cái gì duyên phận ông trời định! Con đừng những thứ vô dụng này với mẹ! Người phụ nữ kia cách nhiều năm như vậy trở về đến tìm con nhất định có lòng tốt gì! Người phụ nữ như vậy mẹ càng nhận!"

      Thái độ Hoắc Kỷ Thành cũng rất kiên quyết: "Mẹ, trừ ấy ra con cưới! Hơn nữa, Tiểu Tinh cũng rất thích ấy, chẳng lẽ mẹ hy vọng ba người nhà chúng con đoàn viên sao? Tiểu Tinh là cháu trai mẹ thương nhất, nguyện vọng nho ấy người cũng muốn chia rẽ nó?"

      Phương Lệ Hoa bị giọng con trai hăm dọa làm cho nghẹn họng, lúc lâu sau ra lời.

      Hoắc Kỷ Thành dứt khoát đứng dậy rời .

      Phương Lệ Hoa tức giận đến tay cũng run run, kêu vài tiếng để cho "Đứng lại", cũng mắt điếc tai ngơ.

      " là tức chết tôi rồi!"

      Ngay cả đám người hầu bên cạnh dám thở mạnh, sợ phu nhân tức giận phát tiết ở thân các .

      "Tiểu thiếu gia đâu?"

      "Vẫn ở phòng ngủ."

      "Ừ, chăm sóc bé tốt."

      "Vâng ạ."

      Sau khi dặn dò xong, Phương Lệ Hoa mang theo túi sách đứng dậy rời , mới vừa lên xe liền gọi điện thoại cho Giang Ánh Tuyết.

      "Ánh Tuyết! Cơm tất niên tối mai con đến nhà ăn, thích ăn cái gì cho dì Phương biết."

      "Dì Phương, ? Kỷ Thành kia "

      Giang Ánh Tuyết vui vẻ thôi, nhưng lo lắng Hoắc Kỷ Thành vui.

      Phương Lệ Hoa cũng bất chấp cảm nhận con trai: " sao, dì Phương định đoạt, con cứ việc đến là được, dì và bác Hoắc con đều rất hoan nghênh con đến trong nhà."

      Lời này làm cho Giang Ánh Tuyết hoàn toàn động tâm: "Vâng, cám ơn dì Phương, tối mai con nhất định đến."

      Phương Lệ Hoa hài lòng gật đầu: "Ừ."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :