1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 171: Thông minh bị thông minh làm hại

      Trong quán cà phê.

      Giang Ánh Tuyết ngồi đối mặt vớiĐồng ngữ Phỉ, Giang Ánh Tuyết mở miệng trước, ta muốn lãng phí thời gian ở người vô dụng.

      "Nếu tin tức của đáng giá, nhiều hơn giây tôi cũng cho !"

      "Giang tiểu thư cứyên tâm, nếu tôi hẹn ra ngoài, đương nhiên đến có chuẩn bị."

      Đồng Ngữ Phỉ vừa uống cà phê vừa đánh giá Giang Ánh Tuyết ngồi đối diện chút, trong lòng ngầm cảm thán : hổ là thiên kim xuất thân nhà giàu có, rất có khí chất!

      ưu việt từbẩm sinh này làmcô ta có cách nào bằng được.

      Giang Ánh Tuyết muốn dây dưa với ta: "Tôi thích thẳng vàotrọng tâm."

      Ý ở ngoài lời rất ràng.

      Đồng Ngữ Phỉ chút hoang mang: "Nếu Tần Lạc chen chân ở giữa côvớiTứ thiếu, Giang tiểu thư có rất chán ghét Tần Lạc ?"

      Giang Ánh Tuyết khép mi uống ngụm cà phê, cười khẩy : "Tần Lạc là chị cùng cha khác mẹ của ?"

      Đồng Ngữ Phỉ gật đầu: "Đương nhiên! Tôi theo họ ba, Tần Lạc theo mẹ chị ta, chị ta vẫnkhông hợp với gia đình chúng tôi, vốn ta cũng muốn làm đến mức này, chỉ có thể trách chị ta hơi quá đáng, ràng tiền phải của ta, mà nhất định phải tìm mẹ tôidây dưa ngớt ..."

      Giang Ánh Tuyết lạnh lùng ngắt lời ta: "Đủ rồi! Tôi muốn nghe lảm nhảm việc nhà! Tôi cũng quan tâm chuyện gia đình của các người, tôi chỉ muốn nghe tin tức của !"

      Bị cắt ngang Đồng Ngữ Phỉ cũng tức giận, làm giao dịch với thiên kim tiểu thư thôi! Đương nhiên phải chuẩn bị tâm lý mới được.

      "Giang tiểu thư đừng có gấp! Chuyện là như vậy, tôi có tin tức đủ để cho Tần Lạc vạn kiếp bất phục, làmchị ta trở thành trò cười cho mọi người, bị mọi người chỉ trỏ."

      Đồng Ngữ Phỉ hưng phấn , vốn tađịnhtự mình ở mạng phát những thứ này, kết quả ta có lực ảnh hưởng gì, hơn nữa Tần Lạc cũng phải minh tinh gì, huống chi đời này người trùng tên trùng họ vốn rất nhiều, ta phát ra cũng giống với phát, ai tin tưởng ta.

      Lúc nàycô ta liền nghĩ đến Giang Ánh Tuyết.

      Có Giang Ánh Tuyết giúp sức, nhất định Tần Lạc chết rất thảm!

      Trước chị ta có gì mà đắc chí chứ?

      Xem lần này còn có ai giúp được chị ta!

      Giang Ánh Tuyết liếc ta cái: "Làm sao mà tôi biết hay giả?"

      Đồng Ngữ Phỉ chỉ có thể tiết lộ ra chút: "Sáu năm trước, Tần Lạc từng làm trao đổi học sinh đến đại học La Mã học năm. Mà thực tế, là có người thần bí mua chị ta năm, lại còn ký bản thỏa thuận."

      tới đây, dừng lại, cố ý treo khẩu vị của Giang Ánh Tuyết.

      Quả Giang Ánh Tuyết cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn có thái độ nghi ngờ, " phải cố ý lừa tiền của tôi mà có căn cứ chứ?"

      Đồng Ngữ Phỉ vội vàng lắc đầu: "Tôi thề tôi đều là ! Nếu có nửa câu giả dốithì cả đời tôi gả ra ngoài được!"

      Giang Ánh Tuyết tin lời của ta, bởi vì người phụ nữ đối diện vừa nhìn là loại ngườiham hư vinh, chịu được khổ, ta có thể ra lời như vậy nhất định là .

      "Bản thỏa thuận đâu?"

      "Giang tiểu thư đùa sao? Bản thỏa thuận tôi đương nhiên thể mang đến đây, nhưng tôi có thể đảm bảo lời tôi , tôi tin tưởng mặc dù , cũng tưởng tượng được cuộc sống của Tần Lạc trong năm này chứ? Chỉ bằng điểm này, vẫn còn thể hủy hoại chị ta?"

      Đồng Ngữ Phỉ lời thề son sắt.

      Giang Ánh Tuyết cười lạnh ra tiếng: "Nếu nội dung bản thỏa thuận đúng như lời , quả đủ hủy ta."

      Mắt Đồng Ngữ Phỉ sáng lại lên: "Nếu Giang tiểu thư cũng cho rằng như vậy, tôi đây muốn năm trăm vạn."

      Giang Ánh Tuyết giống như nghe được truyện cười: "Năm trăm vạn? Đồng tiểu thư làm kẻ cướp à?"

      Đồng Ngữ Phỉ cắn môi: "Chẳng lẽ tôi giúp hủy tình địch của còn đáng năm trăm vạn sao?"

      Giang Ánh Tuyết cười nhạo: "Tình địch? Tần Lạc được gọi là tình địch của tôi sao? ta có đủ tư cách? Xem ra Đồng tiểu thư muốn tiền đến điên rồi!"

      Đồng Ngữ Phỉ Tư suy tính vài giây: "Vậy hai trăm vạn, thiếu phần cũng được!"

      Giang Ánh Tuyết châm biếm: "Tin tức này trị giá nhiều lắm là 50 vạn."

      Đồng Ngữ Phỉ kinh ngạc thôi: "Cái gì? Trị giá 50 vạn? Làm sao có thể? Tôi giúp hủy diệt Tần Lạc chỉ trị giá 50 vạn? sợ tôi "

      ta còn chưa xong bị Giang Ánh Tuyết cắt ngang: "Đương nhiên, còn có 50 vạn phí ngậm miệng."

      Đồng Ngữ Phỉ vẫn hài lòng,giá cả so với trong tưởng tượng của ta ít bốn phần năm! Từ năm trăm vạn xuống còn trăm vạn.

      " được! Quá ít rồi !"

      Vẻ mặt Giang Ánh Tuyết mỉa mai: "Nếu Đồng tiểu thư cảm thấy thỏa đáng, tôi cũng có thể mua tin tức này, tôi nghĩ ngoại trừ tôi ra, tất cả thành phố A cũng tìm thấy người thứ hai cảm thấy hứng thú với tin tức này?"

      Sắc mặt Đồng Ngữ Phỉ lập tức thay đổi, Giang Ánh Tuyết sai, nếu ta mua, mình tìm thấy người thích hợp khác...

      Thôi!

      trăm vạn trăm vạn! So với phân tiền nào tốt hơn!

      Có thể sử dụng tin tức của Tần Lạc bán trăm vạn cũng buôn bán lời rồi.

      Nghĩ như vậy, ta cắn môi đồng ý: "Được, trăm vạn trăm vạn, nhưng Giang tiểu thư cần phải trả lần cho tôi, tôi cần chuyển khoản."

      Giang Ánh Tuyết tao nhã quấy thìa trong ly coffee: "Chỉ cần Đồng tiểu thư chụp ảnh bản thoải thuận gửi cho tôi, mà đúng là bản thỏa thuận bí mật, tôi tự nhiên trả lần trăm vạn."

      Đồng Ngữ Phỉ suy nghĩ, làm như vậy mình cũng chịu thiệt.

      Chỉ là, bản thỏa thuận kia mình cũng có.

      "Giang tiểu thư, người thần bí năm đó quả ký thỏa thuậnvới mẹ tôi, nhưng sau khi ký xong cầm , bên chúng tôi cũng lưu bản gốc nào. Nhưng tôi có thểđàm bảo chuyện này là , bởi vì đám người lúc trước kia cho mẹ tôi năm trăm vạn."

      Giang Ánh Tuyết thiếu chút nữa cười ra tiếng: " có bản thỏa thuận còn dám tìm tôi đòi trăm vạn? Đồng Ngữ Phỉ a Đồng Ngữ Phỉ! nghèo đến điên rồi sao? Dám dùng công phu sư tử ngoạm với tôi?"

      Đồng Ngữ Phỉ nóng nảy: "Khi bắt đầu tôi muốn cho xem bản thỏa thuận! Hơn nữa bản thân việc này là , mặc dù có bản thỏa thuận cũng có thể thuê người hủy Tần Lạc. Mặt khác, phát nội dung bản thỏa thuận lên mạng, chừng lại đưa đám người thần bí năm đó tới, đến lúc đó nếu đối phương đứng ở bên Tần Lạc, chẳng phải toi công?"

      ta nóimạch lạc đâu ra đấy.

      Giang Ánh Tuyết cảm thấy buồn cười: " uy hiếp tôi?"

      Vẻ mặt Đồng Ngữ Phỉ khờ dại lắc đầu: "Tôi dám, tôi chỉ trần thuật , Giang tiểu thư hãy suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ tôi đúng sao?"

      Giang Ánh Tuyết biết ta dám lừa mình, mặc dù bị nghi ngờ đùa giỡn, nhưng may mà tin tức này mình có vẻ cảm thấy hứng thú.

      Nếu

      "Được."

      "Biết Giang tiểu thư là người sảng khoái mà!"

      Đồng Ngữ Phỉ vui sướng thôi, giống như thấy được trăm vạn ở trước mặt ta lắc lư.

      *****

      Mà bên kia.

      Nhà họ Đồng, Lý Thúy Như ở nhà mình chờ tin tức bỗng nhiên nhận được cú điện thoại xa lạ: "Bà Lý Thúy Như, năm đó chúng ta ký thỏa thuận rất ràng, nhất định phải chính con bà đồng ý, dường nhưbà có làm như vậy, còn gạt chúng tôi chuyện Tần Lạc là con bà."

      TimLý Thúy Như lập tức nhảy "Thình thịch", thể nào! Người thần bí năm đó tìm đến mình rồi sao?

      "Rốt cuộc các người là ai?"

      Trong chốc lát, bà ta ngay cả chuyện cũng ràng, có chút lắp bắp.

      Giọng Trình Sâm rét lạnh: "Chúng tôi là ai có liên quan gì với bà, nhưng bà lừa chúng tôi, hậu quả rất nghiêm trọng! Bây giờ chúng ta cầu bà trả lại năm trăm vạn năm đó cho Tần Lạc, nếu , nửa đời sau của bà có thể phải ở trong nhà tù."

      Từng câu từng chữ ta đều lộ ra uy hiếp.

      Lý Thúy Như sợ tới mức cầm chắc điện thoại, hít hơi sâu: "Các người đe dọa tôi! Tôi có thể đến cục cảnh sát tố cáo các người! Còn có! Năm đó là các người tìm đến tôi, nếu bản thỏa thuận kia đưa ra ánh sáng có lợi lộc gì với các người! Giam cầm là phạm pháp!"

      Trình Sâm lạnh lẻo cười: "Bà Lý Thúy Như cũng biết chuyện cười! Bà lừa chúng tôi ngược lại chúng ta uy hiếp đe dọa bà? Chẳng lẽ năm trăm vạn kia là của bà sao? Cầm tiền của người khác xong có thể yên tâm thoải mái như vậy?"

      "Mặt khác, tôi còn sợ bà đến cục cảnh sát tố cáo chúng tôi, mặc kệ từ phương diện nào, bà đều đuối lý, người nên ngồi tù là bà mới đúng!"

      Từng câu từng chữgiết chết lòng tin.

      Có lẽ khí thế của ta quá mạnh, Lý Thúy Như sợ tới mức thiếu chút nữa vứt điện thoại .

      Chẳng lẽ mình gặp phải xã hội đen sao?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 172: muốn gặp .

      Chuyến công tác hai ngàysắp kết thúc, Tần Lạc chỉ mong sao nhanh chóng rời khỏi thành phố A, lễ mừng năm mới năm nay muốn trở về, dù sao có người nhà, ở đâu qua đều giống nhau.

      Về phần mẹ kế thiếu năm trăm vạn, tìm bà ta đòi lại, là của , phần bọn họ cũng đừng nghĩ muốn nuốt mình!

      Lần này trở về có Bá Luân tiên sinh cùng , ba người đặt vé máy bay, đến sân bay, Tiểu Kim với Bá Luân tiên sinh làm thủ tục gửi hành lý, còn Tần Lạc lấy vé, kết quả mới vừa được hai bước bị đám phóng viên chen chúc vây quanh.

      hoàn toàn biết có chuyện gì xảy ra...

      Về phần các câu phóng viên hỏi, lại càng kinh ngạc hơn.

      "Tần Lạc Tần tiểu thư, nghe sáu năm trước bị bán đến Italy, xin hỏi năm bị bán trong lòng hiểu mình làm gì ?"

      "Tần Lạc Tần tiểu thư, trong năm bị bán làm rất nhiều nghề khác nhau phải ? Thể nghiệm cuộc sống khác nhau?"

      "Tần Lạc Tần tiểu thư, tự bán bản thân lúc ấy nghĩ như thế nào? Làm sao sinh viên đại học có thể ký được hợp đồng như vậy?"

      ...

      Tất cả vấn đề phóng viên hỏi đều rất bén nhọn, mặc dù được ràng, nhưng phải kẻ ngốc đều nghe ra ám chỉ Tần Lạc bị bán đến Italy làm nghề tiếp khách...

      Đầu Tần Lạc ong ong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Tại sao trong đêm ngay cả chính cũng biết bị người ta vạch trần quá khứ ra ngoài?

      Lại còn lấy phương thức ác liệt như vậy?

      cúi thấp đầu muốn rời , nhưng các phóng viên làm sao dễ dàng để cho được toại nguyện?

      đám vô cùng dũng mãnh, vì tin tức độc nhất hoàn toàn làm bất cứ giá nào, bảo vệ trong sân bay vội vàng chạy đến ngăn hỗn loạn lại.

      Vì thế, tình cảnh rất loạn...

      Đầu Tần Lạc sắp muốn nổ tung, rốt cuộc trêu ai chọc ai rồi hả ? Gặp loại người có chứng cứ ràng hay công kích cùng xấu người khác như thế? Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy muốn vu oan cho ?

      Nàng cái cũng muốn trả lời, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đám người này, nhưng chung quanh dày tầng người, quần chúng bên cạnh vây xem cũng càng ngày càng nhiều, đèn flash ngừng ở mặt chợt lóe chợt tối, sắp ngất mất!

      Bỗng nhiên, biết là camera người nào đụng vào người Tần Lạc, sau đó là những cánh tay đếm hết duỗi qua, thân hình khổng lồ đông nghịt đè ép đến...

      Trong khoảng thời gian ngắn, liên tiếp tiếng kinh hô, mọi người đều lộn xộn, Tần Lạc rất may trúng chiêu, từ đầu đến chân, may mắn thoát khỏi.

      có cách nào hình dung tâm tình mình giờ phút này có bao nhiêu hỏng bét, tay cùng chân hoàn toàn thể khống chế, bị người đá đến giẫm qua, toàn bộ thân thể đều bị áp bức và lăng nhục mà trước nay chưa từng có.

      Lúc này, có người té ngã đất, có người thứ hai, thứ ba...

      Trong chốc lát, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp, Tần Lạc biết là người nào nện vào chân của , sau đó tay cũng bị hung hăng đập, mơ hồ các loại máy móc...

      Cả người đều tối tắm muội vòng, ngay cả nước mắt cũng chảy ra được, thậm chí còn nhớ mình bị bao nhiêu cái chân người ta giẫm lên, đá bao nhiêu cái...

      "Tần Lạc!"

      Khi Tiểu Kim đến thấy màn này, lo lắng la lên, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

      ******

      Nửa giờ sau, Tần Lạc được đưa đến bệnh viện, từ đầu đến chân chỗ nguyên vẹn, tóc lộn xộn, quần áo thiếu chút nữa bị những người đó xé rách, toàn bộ đều là vết bẩn, gãy xương tay phải, tay trái đầy vết thương, hai chân chỉ có bầm tím, lại còn gãy xương...

      Vốn đùi phải của trước kia từng bị gãy xương , lần này xem như vết thương cũ thêm vết thương mới...

      Hoắc Kỷ Thành họp sau khi nghe chuyện này vội vàng bỏ lại đám nhân viên cấp cao trong phòng họp rời , cũng quan tâm đám người kia ở sau lưng nghị luận thế nào.

      Trình Sâm cũng vội vàng theo ra ngoài, vừa vừa giọng : "Boss, điều tra được mấy ngày nay có người thầm theo dõi Tần tiểu thư, cho nên nhất cử nhất động của ấy đều bị người ta nắm như lòng bàn tay."

      Hoắc Kỷ Thành liếc mắt nhìn ta: "Giang Ánh Tuyết?"

      Trình Sâm im lặng, ra từ tối hôm qua Giang Ánh Tuyết theo đến "Quán Tinh Quang" có thể biết ta phái người theo dõi Tần Lạc, nếu thể nắm giữ được tin tức chuẩn xác như thế...

      "Làm sao mà Giang Ánh Tuyết biết chuyện sáu năm trước?"

      "Thuộc hạ... thăm dò."

      "Tôi muốn lập tức có kết quả!"

      "Thuộc hạ hiểu."

      "Tần Lạc được đưa đến bệnh viện nào hả?"

      "Là bệnh viện nhân dân."

      ...

      Vừa đến cửa bệnh viện, Hoắc Kỷ Thành phát các phóng viên vây quanh đến con kiến lọt được, lập tức dặn dò Trình Sâm: "Lấy tốc độ nhanh nhất dẹp hết lời bàn tán mạng xuống, nên cho ngậm miệng cho ngậm miệng, nếu nghe trực thu mua, cho dù uy hiếp, cũng cần phải dọn dẹp tất cả!"

      Trình Sâm hiểu : "Boss yên tâm, thuộc hạ biết nên làm như thế nào."

      Hoắc Kỷ Thành thêm nữa, Trình Sâm theo nhiều năm như vậy, cũng là trợ lý công việc đắc lực nhất của , cơ bản có thể làm đến đoán ý qua lời và sắc mặt, hơn nữa làm việc rất yên tâm.

      Trước cửa bị phóng viên lấp kín, Hoắc Kỷ Thành gọi điện thoại cho viện trưởng mở lối dành riêng cho khách quý, trực tiếp đến cửa phòng bệnh Tần Lạc.

      Lúc đó Bùi Tử Ninh ở bên trong, nhìn thấy bạn tốt bao bọc giống như xác ướp nước mắt thiếu chút nữa lăn ra ngoài: "Lạc Lạc "

      Ngược lại Tần Lạc an ủi : "Được rồi! phải mình vẫn còn tốt sao! Lại thiếu tay thiếu chân, bác sỹ chỉ cần tĩnh dưỡng bình phục."

      Bùi Tử Ninh mếu máo: "Nhưng vết thương cũ đùi phải cậu vốn hoàn toàn tốt, lần này lại bị động tới, chừng để lại di chứng."

      Khóe môi Tần Lạc cong lên tự giễu: "Thôi, đây có thể là kiếp số trong mệnh mình! Trốn cũng trốn được."

      Bùi Tử Ninh cắn môi: "Cái gì kiếp số trong mệnh? Cậu đừng tin những thứ đó! Muốn , việc này phải trách Hoắc Kỷ Thành kia! Nếu năm đó ta ... Làm sao có thể bị người khác đảo lộn?"

      Tần Lạc cười cười: " ấy với mình mà quả rất nguy hiểm, cho nên mình mới muốn rời xa ấy hoàn toàn. Nhưng chuyện hôm nay mình cơ bản đoán được là ai tiết lộ với phóng viên rồi."

      Bùi Tử Ninh nhìn vẻ mặt của đoán được: "Mẹ kế của cậu?"

      Tần Lạc gật đầu: "Ngoại trừ bà ta, mình thể nghĩ ra được người nào khác."

      Nghe thế, Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, xem ra mình đối với hai mẹ con nhà kia quá tốt, cư nhiên ở dưới mí mắt mình làm ra loại chuyện này?

      Lập tức gửi tin nhắn cho Trình Sâm: Tập trung điều tra mẹ kế của Tần Lạc.

      Trình Sâm chợt hiểu, người biết chuyện sáu năm trước mà còn tiết lộ cho phóng viên cũng chỉ có mẹ con Lý Thúy Như.

      thanh tin nhắn làm cho Tần Lạc với Bùi Tử Ninh biết được bên ngoài có người, Hoắc Kỷ Thành đẩy cửa vào: "Chuyện này nhất định cho em cái công đạo."

      Tần Lạc quan tâm đến , mình trở nên thảm như vậy đều do ban tặng, cũng cần thiết cho sắc mặt hoà nhã gì!

      Bùi Tử Ninh tức giận : " vuốt đuôi có ích lợi gì? nhìn xem người Lạc Lạc có bao nhiêu vết thương, đùi phải cậu ấy vốn gãy xương, bây giờ vết thương cũ lại bị thương thêm, bác sỹ còn có thế để lại di chứng, có biết đối với có bao nhiêu sao đau khổ ?"

      Hoắc Kỷ Thành nhìn về phía người phụ nữ nằm ở giường, trầm giọng : " nhất định để vết thương người em lưu lại bất kỳ vết sẹo cùng di chứng nào."

      Tần Lạc xoay mặt nghĩ để ý đến .

      Bùi Tử Ninh trả lời: " dễ nghe, cho rằng là thần y sao! Hơn nữa coi như khôi phục thế nào? Đau đớn mang đến, cả đời này có cách nào xóa hết!"

      Hoắc Kỷ Thành tiếp: "Chỉ cần em đồng ý, có thể"

      Tần Lạc lạnh lùng tiếp nhận đề tài: " có thể cái gì? Có thể để cho bạn tốt của Ước Hàn tiên sinh thôi miên tôi lần nữa? Để cho tôi quên những ký ức thoải mái này?"

      Giọng của lạnh lùng, đáy mắt giống như chứa tảng băng dày.

      Lúc này Hoắc Kỷ Thành mới ý thức được mình lại sai, còn chạm vào giới hạn của Tần Lạc.

      Bây giờ rất kháng cự với thuật thôi miên, lại cẩn thận đạp đúng mìn rồi.

      "Xin lỗi, có ý này."

      Lần này, Hoắc Kỷ Thành rất thành khẩn giải thích, 32 năm qua trong đời , lần đầu tiên xin lỗi với phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ trước mắt này phá rất nhiều lần tiền lệ của rồi.

      Lại hết lần này đến lần khác chịu nghe mình, cần ra có bao nhiêu khó khăn.

      Nghĩ lại cảm thấy thất bại thôi!

      Tần Lạc lạnh giọng: " ! Bây giờ tôi muốn nhìn thấy !"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày chặt: "Lạc Lạc "

      Bùi Tử Ninh dứt khoát đứng lên che ở trước mặt Hoắc Kỷ Thành: "Hoắc tiên sinh, bây giờ bạn tôi muốn nhìn thấy , xin rời khỏi đây! ok?"

      Hoắc Kỷ Thành còn muốn cái gì lại bị Bùi Tử Ninh trách móc: " ở đây chỉ ảnh hưởng đến thân thể và tinh thần Lạc Lạc, có lợi cho bình phục cơ thể của ấy, hiểu ?"
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 173: là người đáng ghét như thế sao?

      Trong lòng Hoắc Kỷ Thành cảm thấy bi thương, trong khoảng thời gian này số lần bị ghét bỏ hơi nhiều, phá kỷ lục của .

      Trong lòng nghẹn ngào giống như cây kim đâm dày vò!

      Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng động, mờ hồ phóng viên phát Tần Lạc ở phòng bệnh này, bị bảo vệ bệnh viện ngăn lại.

      Bùi Tử Ninh thầm nghĩ xong! Bệnh viện có nhiều người nhiều miệng, mới đưọc bao lâu bị người ta phát rồi sao?

      Hoắc Kỷ Thành vội vàng : "Nơi này an toàn, phóng viên bất cứ lúc nàocũng có thể tìm đến, nên đến bệnh viện Kiêu Dương có vẻ ổn hơn, nơi đó có tầng riêng biệt dành cho VIP, y tá cùng bác sỹ cũng chỉ phục vụ tầng kia, cầu cao hơn chỗ khác."

      Tần Lạc suy nghĩ cự tuyệt : " cần! Tôi ở đây."

      Hoắc Kỷ Thành cố gắng hết sức ôn tồn : "Lạc Lạc, em cần gì phảigây khó khắn cho thân thể mình? Chẳng lẽ em hi vọng chính mình mỗi ngày đều bị phóng viên quấy nhiễu sao? Cũng có lợi cho đợt điều trị bình phụctiếptheocủa em."

      Tần Lạc cắn môi có lên tiếng, đương nhiên chán ghét mỗi ngày bị phóng viên chạy đuổi theo, nhơng cũng muốn nhậnân huệcủa Hoắc Kỷ Thành.

      Bùi Tử Ninh cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, suy nghĩ rồi nghiêm mặt : "Lạc Lạc, theo tình hình, bây giờ cậu quả cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tin tức cậu nằm viện nhất định là bị y tálắm mồm nào đấy truyền ra."

      Lời ngầm đó là: Từ giờ trở , đoán chừng đừng nghĩ đến có ngày yên bình.

      Tần Lạc vặn ngón tay lên tiếng, biết bạn tốt phải giúp Hoắc Kỷ Thành chuyện, mà là phân tích khách quan chuyện này.

      Chẳng lẽ mình phải nghe lời tên khốn Hoắc Kỷ Thành kia sao?

      Hoắc Kỷ Thành thấy có chút do dự, vội vàng tiếp tái lệ, "Lạc Lạc, biết em lo lắng cái gì, đảm bảo cho em hoàn cảnhyên tĩnh, để cho bất kỳ người liên quan nào quấy rầy em, bạn em còn có thể đến thăm embất cứ lúc nào."

      Tần Lạc liếc cái: "Người liên quan tôi cần tránh nhất bây giờ ;à đó."

      Hoắc Kỷ Thành: " "

      Bùi Tử Ninh tiếp thêm câu: "Hoắc tiên sinh, đừng quên lời bản thân mình ! Lạc Lạc bằng lòng qua đó cũng chỉ là muốn bị phóng viên quấy rầy, lòng muốn tốt cho ấy, cũng đừng làm cho tâm tình ấytốt, người bệnh cần giữ tâm tình vui vẻ, nếu bình phục chậm rất nhiều."

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen, ra mọi người đều coi như thú dữ cùng ôn dịch.

      là người đáng ghét như thế sao?

      Lúc rời , Hoắc Kỷ Thành ôm Tần Lạc theo đường dành riêng cho viện trưởng, thần biết quỷ hay trốn ở mí mắt dưới đám phóng viên.

      Bị Hoắc Kỷ Thành ôm vào trong ngực Tần Lạc rất thoải mái, vừa lên xethì muốn đòingồi mình ở ghế.

      "Người bệnh được cầu quá nhiều, gắng gượng ngồi đối với thân thể em tốt."

      Hoắc Kỷ Thành rất nghiêm trang, vốn Tần Lạc có thể ngồi xe lăn dời , nhưng là

      Tần Lạc tức giận đến mi mắt nhảy dựng, mới đầu ràng cầu ngồi xe lăn!

      "Thân thể của tôi bản thân tôi rất ràng! cần khoa tay múa chân!"

      "Em lần bị thương này có trách nhiệm của , đương nhiên muốn phụ trách đến cùng."

      "Vừa rồi đồng ý, bây giờ lạilật lọng!"

      Tần Lạc giận kềm được, tên khốn này! Vừa rồi ở trước mặt mình vớiTử Ninh nhận lỗi là cố ý dụ dỗ mình mắc mưu sao?

      Con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành đầy vô tội: "Vừa rồi phụ trách đến cùng với em."

      Khóe môi Tần Lạc giật giật, biết thằng nhãi này sang chuyện khác! Quá lợi dụng sơ hở rồi!

      Lập tức xoay người lười phản ứng lại , chuyện với chỉ khiến tức giận thêm.

      *****

      Giang Ánh Tuyết rất hài lòng nhìn tin tứcđiên cuồng truyền mạng, hơn nữa sau khi nhìn thấy Tần Lạc bị phóng viên giẫm đạp tâm tình lại càng thoải mái.

      Vui vẻ từ nội tâm phát ra lâu rồi chưa có.

      Chỉ là - -

      vừa mới chuẩn bị thuê người lướt weblàm hiệu ứngchút dư - luận, kết quảphát tin video clip vừa rồi bỗng nhiên thấy tăm hơi, mặc cho côtìm thế nào cũng chỉ video clip lỗi.

      ta tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại di động !

      Bình tĩnh trở lại ta vội vã ở Weibotìm kiếm từ mấu chốt, đáng tiếc, tất cả đều có.

      Trong nháy mắt, ta bỗng nhiên ý thức được, vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Kỷ Thành, nhưng di động của luôn người nhận nghe.

      Giang Ánh Tuyết tức giận đến tốn hơi thừa lời, hay cho Tần Lạc! Ngược lại ta có thể chịu đựng! Lại ở dưới mí mắt tôiđào lấy góc tường của tôi! Dụ dỗ người đàn ông của tôi!

      Tôisẽ cho dễ chịu!

      Dưới cơn thịnh nộ, ta đành phải bấm số di động của Trình Sâm, ta là con chó trung thành của Hoắc Kỷ Thành, chuyện của chủ nhânanh tanhất định biết.

      Khi Trình Sâm thấy là Giang Ánh Tuyết gọi điện thoại đến, có chút đau đầu

      Người gọi đến tốt.

      "Giang tiểu thư, có chuyện gì sao?"

      "Trình Sâm, thành cho tôi biết, video clip tin tức của Tần Lạc là Hoắc Kỷ Thành bảo gỡ bỏ đúng ?"

      Giang Ánh Tuyết cũng vòng vo, dứt khoát thẳng.

      Trình Sâm chỉ do dự hai giây: "Giang tiểu thư, đám phóng viên ở sân bay kia là tìm?"

      ta đáp mà hỏi lại, nếu chuyện làm , dứt khoát liền .

      Giang Ánh Tuyết cười lạnh mấy tiếng: "Thế nào? Trình trợ lý chất vấn tôi sao?"

      Trình Sâm nở nụ cười: " dám,đâu nào Giang tiểu thư, tôi chỉ có chút nghi hoặc, cho nên hỏi Giang tiểu thư chút mà thôi."

      Giang Ánh Tuyết cũng bất cứ giá nào, coi như Hoắc Kỷ Thành biết thế nào? Chẳng lẽ vẫn còn vì Tần Lạc mà đối phó mình?

      Nếu dám làm như thế trách được mình cùng cá chết lưới rách!

      Lập tức lạnh giọng: "Là tôi làm sao? phải tôi làm sao? Chẳng lẽ ông chủ nhà tìm tôi tính sổ?"

      "Giang tiểu thư nghĩ đâu vậy, ngày Boss kiếm tỷ bạc, đâu có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến những việc này, người thông minh giống như Giang tiểu thư vậy, làm chuyện hồ đồ gì mới đúng."

      Trình Sâm trả lời đánh thái cựcvô cùng tốt, coi trọngGiang Ánh Tuyết, lại gián tiếp cho ta cần luôn luôn làm loạichuyện ý nghĩa này, có nổi chút tác dụng nàođể xoay chuyển Boss, trái lại có thể hoàn toàn ngược lại.

      Giang Ánh Tuyết có chút xúc động: "Tôivới ấycòn có khả năng sao?"

      Trình Sâm cũng biết lời của mình có chút tác dụng, vẫn lập lờ nước đôinhư cũ, "Cái này làm thuộc hạ thể suy đoán xằng bậy ý ông chủ được."

      Lời ta coi như là vìGiang Ánh Tuyết để lại cơ hội sống.

      Nhưng Trình Sâm thông minh ra cái gì ta cũng chưa , có chỉ ra quan hệ Tần Lạc với Hoắc Kỷ Thành, càng cho Giang Ánh Tuyết là ông chủ vẫn còn chút tình cảm với ta, chỉ là làm cho ta cần nhất thời hồ đồ.

      Cúp điện thoại xong, Giang Ánh Tuyết mới biết được mình cái gì cũng chưa hỏi, năng lực sang chuyện khác của Trình Sâm thực rất hay, cũng khó trách ta có thể ở bên cạnh Hoắc Kỷ Thành nhiều năm như vậy.

      Đồng thời, ta cũng tỉnh táo ít, nếu tiếp tục nhằm vào Tần Lạc như vậy, có vẻ mình rất tồi tệ, nếu dì Phương biết mình dùng tất cả tinh lực đối phó với người có khả năng trở thành con dâu nhà họ Hoắc, bà nhất định rất thất vọng về mình.

      Đúng! nên tỉnh lại khiến cho mình thay đổi thành , tranh giành tình nhân với người hề bối cảnh như Tần Lạc phải phong cách của mình!

      Giống với Giang Ánh Tuyết vui vẻ sau đó liền thất vọng còn có mẹ con Lý Thúy Như, Đồng Ngữ Phỉ mới vừa phát mạng còn tìm thấy tin tức của Tần Lạc gọi điện thoại cho Giang Ánh Tuyết.

      Rất muốn lấy 50 vạn còn thiếu kia.

      Nhưng gọi liên tiếp vài cú điện thoại cũng có người nhận, ta gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng bình tĩnh được.

      Cuộc điện thoại thứ sáu vừa có chuông, được nhận nghe.

      "Đồng Ngữ Phỉ, cần gọi điện thoại cho tôi nữa! 50 vạn còn thiếu kia tôi thể cho , lúc trước chúng ta giao hẹn là phá hủy Tần Lạc, mà lúc này cái giao hẹn này vốn thể thực , làm người cần quá tham lam!"

      Giọng Giang Ánh Tuyết rét lạnh, có thể thấy rất bất mãn với Đồng Ngữ Phỉ gọi điện thoại quấy nhiễu mình.

      Đồng Ngữ Phỉ cam lòng : "Giang tiểu thư, làm người thể chữ tín! Lúc trước chúng ta là tôi bán tin tức cho , còn về phần phá hủy Tần Lạc đó là chuyện của , hưn nõa tin tức này cũng đủ để phá hủy ta, phát sinh ngoài ý muốn như vậy chúng ta đều bất ngờ, làm sao có thể để cho mình tôi giải quyết?"

      Giang Ánh Tuyết ung dung: "Mua bán là tin tức này thuộc về tôi tất cả, mà lúc này tôi mới có được mấy giờ? Mấy giờ đồng hồ tôi cho 50 vạn đó là nhân từ với rồi, còn dây dưa như vậy đừng trách tôi khách khí!"

      Đồng Ngữ Phỉ đếm xỉa đến: "Giang tiểu thư, là nhân vật lẫy lừng, nếu tôi ra bên ngoài có chữ tín, lừa gạt người dân là tôi, người bên ngoài bàn luận về như thế nào?"

      Giang Ánh Tuyết rất túc giận: " uy hiếp tôi?"

      Đồng Ngữ Phỉ hừ lạnh: "Nếu Giang tiểu thư giữ lời, tôi sợ gì? Dù sao tôi là dân thường, cũng ai quen biết tôi, nhưng Giang tiểu thư khác, là thiên kim đại tiểu thư, chẳng lẽ cũng biết xấu hổ giống tôi?"

      Giang Ánh Tuyết làm thế nào nghĩ tới mình gặp người vô lại như vậy, nhưng cũng phải dễ chọc.

      Lạnh giọng mắng: "Đồng Ngữ Phỉ, có biết là ai ở sau lưng giúp Tần Lạc ? cảm thấy nếu tôi cho người nọ biết là bán tin tức cho tôi như thế nào? Uy hiếp tôi? vẫn còn non lắm!"

      Lời này hù dọa được Đồng Ngữ Phỉ: ""

      Giang Ánh Tuyết cười nhạo: "Biết điều câm miệng cho tôi! Đừng quên ký thỏa thuận giữ bí mật, trái với quy định là phải ngồi tù!"

      Đồng Ngữ Phỉ bỗng nhiên la lớn: "Giang Ánh Tuyết, coi như tôi ngồi tù, tôi cũng kéo làm đệm lưng!"

      Giang Ánh Tuyết cười lạnh: "Chỉ sợ có khả năng lớn như vậy, cũng biết bối cảnh của tôi rất lớn, có tư cách gì đấu với tôi?"

      Xoay chuyển lời : "Tôi thấy vẫn nên tự cầu phúc ! Tôi cũng bị người ta điều tra ra được, cách người cũng xa, coi như tôi cho thêm 50 vạn cũng thể nào cứu được !"

      xong, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó cho Đồng Ngữ Phỉ vào danh sách đen.

      Nghe trong di động truyền đến thanh "Đô đô đô", Đồng Ngữ Phỉ tức giận đến mức bộ ngực kịch liệt lên xuống, Giang Ánh Tuyết câu cuối cùng kia là có ý gì?

      Người đàn ông sau lưng Tần Lạc rốt cuộc là ai?

      Chẳng lẽ là Hoắc Tứ thiếu?

      Lý Thúy Như nhìn thấy vẻ mặt con , dự cảm tốt: "Thế nào? Giang tiểu thư thế nào?"

      Sắc mặt Đồng Ngữ Phỉ rất tối tăm: " ta chịu trả tiền."

      Lý Thúy Như lập tức mắng: "Hèn hạ biết xấu hổ! Còn lừa gạt chúng ta!"

      Đồng Ngữ Phỉ lại vẫn suy nghĩ lời Giang Ánh Tuyết .

      Lúc này, điện thoại bàn trong nhà bỗng nhiên vang lên, Lý Thúy Như theo phản xạ có điều kiện muốn nhận nghe, liền kêu người giúp việc nghe, còn bảo nếu là tìm bà có ở nhà.

      Sau khi đối phương nghe thế trả lời thẳng: "Vậy thông báo cho Lý Thúy Như, trong vòng hôm nay vẫn trả hết năm trăm vạn bắt đầu từ ngày mai làm công nhân dọn vệ sinh, đến khi bà ta trả hết năm trăm vạn mới thôi."

      Sau khi nghe người hầu thuật lại, Lý Thúy Như thiếu chút nữa ngất , vội vàng thẳng đến cướp điện thoại: "Các người rốt cuộc là ai? Đừng nghĩ rằng như vậy có thể dọa được tôi."

      Giọng Trình Sâm lành lạnh: "Vậy sao? Vậy bà Lý chờ đến sáng ngày mai !"

      Sau đó, cúp điện thoại.

      Lý Thúy Như ngã ngồi mặt đất, lâu dậy nổi.

      Đồng Ngữ Phỉ nhíu mày: "Mẹ, đây là điện thoại lừa gạt? Mẹ cần gì phải sợ thành như vậy?"

      Lý Thúy Như thở dài: "Chỉ mong đúng như vậy."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 174: Tìm cách xuất ở trước mặt

      Được con an ủi, Lý Thúy Như dần dần yên tâm: "Phỉ Phỉ, con người này có thể là người của Tần Lạc đê tiện kia thuê đến đe dọa chúng ta ?"

      Đồng Ngữ Phỉ Tư nghĩ trong chốc lất: "Đương nhiên là có khả năng! Làm sao có chuyện đúng dịp như vậy! Hơn nữa giọng Tần Lạc ngày đó kiên định như thế, nhất định có vấn đề!"

      Lý Thúy Như suy nghĩ, cảm thấy lời con rất có lý, Tần Lạc có thể quen biết nhân vật lớn nào? ta nhất định là cố ý hù dọa mình, muốn ép mình buồn phiền!

      Hừ! Thủ đoạn nham hiểm của ta thực được!

      Nghĩ tới đây, khí thế bà ta nhất thời lên ít, tự an ủi: "Con đê tiện kia nhất định muốn thông qua đánh tâm lý này mà hù dọa chúng ta, là có tâm cơ! Lại còn thuê người gọi điện thoại đe dọa mẹ! "

      Lý Thúy Như càng nghĩ càng tức giận, hận thể bây giờ xé xác Tần Lạc.

      Đồng ngữ Phỉ tiếp lời: "Mẹ, chuyện này mẹ nên để ở trong lòng, đều tại lá gan chúng ta quá , đâu có thể "

      ta còn chưa xong, Đồng Thắng Lợi bỗng nhiên nổi giận đùng đùng đến, trực tiếp quăng phần văn kiện đến người Lý Thúy Như.

      "Rốt cuộc sao lại thế này? Bảo bà trả lại năm trăm vạn cho tiểu Lạc bà còn chưa gom đủ sao?"

      Lý Thúy Như nhất thời uất ức thôi: "Ông xã, tiền sớm còn, bây giờ em đâu còn có nhiều tiền như vậy! Hơn nữa, chúng ta nuôi Tần Lạc nhiều năm như vậy, nó cũng có lý do tìm chúng ta "

      Đồng Thắng Lợi lạnh lùng cắt ngang bà ta: "Từ khi bà tiến vào cái nhà này, tôi cho tiểu Lạc tiền có thể đếm đầu ngón tay! Ngoại trừ học phí cùng phí sinh hoạt ba năm trung học, đại học nó có từng lấy trong nhà phân tiền sao?"

      Lý Thúy Như bị mắng câu cũng nên lời, sau lúc lâu mới ngập ngừng : "Ông nghĩ rằng tôi biết, từng tháng ông đều gửi tiền vào trong tài khoản ngân hàng của nó..."

      Đồng Thắng Lợi quát lên: "Đủ rồi! Tiểu Lạc là con của tôi, cho nó tiền tiêu vặt cũng là người ba như tôi phải làm, bà cho nó giống các người? Nhiều năm tôi cho nó tiền như vậy xu nó cũng từng chưa dùng!"

      Lý Thúy Như lập tức vui vẻ: "Ông xã, nó cần coi như tiền của ông trả cho nó"

      Đồng Thắng Lợi thiếu chút nữa tức điên: "Lý Thúy Như! Bà còn biết liêm sỉ ?! Tiền kia vốn thuộc về tiểu Lạc, bà lại còn ra miệng lấy ra trả lại cho nóCon của bà là công chúa, con của tôi ngay cả người hầu cũng bằng?"

      ra nhiều năm nay, trong lòng ông ta biết vợ rất khắc nghiệt với con lớn, nhưng ông ta vẫn mở con mắt nhắm con mắt, dù sao trong tiềm thức của ông ta cũng rất bài xích với con lớn, cảm giác đó là con của người phụ nữ ông ta ,

      Mãi đến trước đây lâu phơi ra chuyện sáu năm trước con lớn bị vợ bán năm ông ta mới biết mình có bao nhiêu bất công, quan tâm con lớn bằng phần vạn với con .

      Thế cho nên vợ sau lưng mình làm những thứ này ông ta hoàn toàn biết.

      Lý Thúy Như hoàn toàn ngờ tới ông xã dùng giọng hung dữ chuyện với mình, vội vàng rơi mấy giọt nước mắt: "Ông xã, Phỉ Phỉ cũng là con của ông! Tôi cũng rất muốn thương tiểu Lạc, nhưng nó căn bản cho tôi cơ hội, mỗi lần nhìn thấy tôi đều lạnh như băng, giống như tôi là người ngoài, là tôi tu hú chiếm tổ chim khách, là tôi hại chết mẹ nó"

      Đồng Thắng Lợi có chút kiên nhẫn quát: "Đủ rồi! Nhiều năm như vậy tôi quan tâm có nghĩa là tôi cái gì cũng biết, làm phải là phải biết trước biết sau! Chuyện trước kia coi như tính, năm trăm vạn này bất luận bà thế nào cũng phải trả cho Tiểu Lạc, tiền phải của bà!"

      Lý Thúy Như kinh ngạc, ông xã từ khi nào bảo vệ Tần Lạc như vậy rồi hả?

      Chuyện này rất có lợi cho mình!

      "Ông xã, có phải Tần Lạc với ông cái gì đúng ? Ông đừng nghe lời phía! Nó "

      Lý Thúy Như còn chưa xong bị Đồng Thắng Lợi lạnh lùng trừng mắt cái, bà ta sợ tới mức toàn bộ câu kế tiếp nuốt vào trong cổ họng.

      Đồng Ngữ Phỉ vừa định hát đệm, bị ba giáo huấn: "Đừng cho là tôi biết các người làm chuyện tốt gì! Chuyện Tiểu Lạc ở sân bay bị phóng viên vòng vây là các người tiết lộ?"

      Lý Thúy Như vội vàng lắc đầu: " phải! Ông xã, hiểu lầm rồi, có liên quan gì đến bọn em."

      Đồng Thắng Lợi hừ lạnh: " liên quan? Dám làm dám nhận? có người gọi điện thoại cho tôi biết, bà nhìn !"

      Lúc này Lý Thúy Như mới cầm lấy văn kiện mà khi chồng vào cửa liền ném người mình, phía viết ràng là mình tiết lộ bí mật, còn hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, quá 12 giờ đêm nay, buổi sáng ngày mai liền phải quét dọn vệ sinh để trả nợ.

      Tiêu đề văn kiện là "Tối hậu thư".

      Sau khi xem xong, Lý Thúy Như trực tiếp ngồi sững đất: "Ông xã, nhất định là quỷ kế của Tần Lạc! Nó cố ý thuê người làm tôi sợ!"

      Đồng Thắng Lợi tức giận đến mặt mũi trắng bệch: "Ngược lại bà rất ngây thơ!"

      Sau đó, xoay người rời .

      được vài bước lại xoay người : "Điều nên tôi , nếu bà còn biết hối cải quét dọn vệ sinh đường cái cũng sai!"

      Nghe chồng tàn nhẫn như vậy, Lý Thúy Như bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều u ám, ngồi dưới đất khóc đến hôn mê bất tỉnh.

      *****

      Hoắc Kỷ Thành sắp xếp cho Tần Lạc ở phòng bệnh xa hoa nhất trong bệnh viện Kiêu Dương, phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng bếp, toilet, ban công có đầy đủ mọi thứ.

      Đãi ngộ tuyệt đối là VIP trong VIP!

      Tần Lạc muốn ở phòng xa hoa như vậy: "Có lẽ sắp xếp cho tôi phòng bệnh bình thường, tôi muốn nợ ân huệ của ."

      Hoắc Kỷ Thành đương nhiên thuận theo: " hi vọng em nợ ân huệ của ."

      mới vừa xong lọt vào con mắt lạnh của Tần Lạc, lập tức chữa lại: "Em bị thương là bởi vì mà lên, toàn quyền phụ trách với em, trong lúc nằm viện đương nhiên phải nghe sắp xếp của ."

      Tần Lạc biết mình có gì với cũng hiểu, chủ nghĩa đàn ông của thằng nhãi này quá lớn!

      Quả quá phận!

      "Muốn tôi phối hợp , có thể, nhưng tôi có vài cầu."

      "Đương nhiên! thỏa mãn tất cả cầu của em."

      "Đàn ông phải làm được, đàn ông giữ chữ tín là vô sỉ nhất! cầu thứ nhất của tôi là trong lúc nằm viện muốn nhìn thấy , giây cũng muốn!"

      Giọng Tần Lạc kiên định, dường như có đường sống thương lượng.

      Hoắc Kỷ Thành nghẹn họng, lập tức đúng lý hợp tình : " cầu này thể thực , Tiểu Tinh biết chuyện em nằm viện, bé ầm ĩ muốn tới thăm em, làm người giám hộ pháp luật của bé, nhất thiết phải làm bạn ở bên cạnh bé."

      Lúc này đến phiên Tần Lạc nghẹn: " biết xấu hổ! Cho dù là làm người giám hộ luật pháp của Tiểu Tinh, cũng có thể đưa Tiểu Tinh đến cửa rồi rời !"

      Hoắc Kỷ Thành mặt đỏ thở gấp: "Tiểu Tinh hỏi nguyên nhân, bé là đứa trẻ rất thông minh."

      Tần Lạc cắn môi, lại người đàn ông thối này đều kiếm cớ vì bản thân!

      "Được, có thể đưa Tiểu Tinh đến đây, nhưng cần phải lập tức rời !"

      " được! Tiểu Tinh mới năm tuổi rưỡi, cần phải ở cùng con mới được."

      Lời làm cho Tần Lạc chán nản, nhịn được thốt ra: "Tôi là mẹ bé! Tôi biết làm thế nào để chăm sóc bé hơn so với ! cần ở cùng!"

      Con ngươi đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành nhìn : "Lạc Lạc, rốt cục em thừa nhận mình là mẹ của Tiểu Tinh, em biết Tiểu Tinh có bao nhiêu thích em, em "

      Tần Lạc lạnh giọng tiếp nhận đề tài: "Tôi thế nào? cảm thấy tôi nên là nhìn mặt mũi Tiểu Tinh thượng mà bỏ qua tất cả mọi chuyện phát sinh trước kia sao?"

      Hoắc Kỷ Thành mím môi lên tiếng, hiển nhiên là trong lòng nghĩ như vậy.

      Tần Lạc hừ lạnh: "Hoắc Kỷ Thành, mặc dù chuyện qua, nhưng trong lòng tôi có vết sẹo, chẳng lẽ loại bỏ vết sẹo là có thể bỏ sao?"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt lông mày thành chữ "Xuyên", trong lòng phiền muộn thôi, rốt cuộc phải nên làm thế nào mới có thể để cho Lạc Lạc hoàn toàn tiếp nhận mình?

      Từ phòng bệnh Tần Lạc ra ngoài, Hoắc Kỷ Thành liền đến phòng làm việc của Ước Hàn.

      Ước Hàn thở dài tiếng: "Mình sớm khuyên cậu nên cho ấy trước, về phương diện độ lượng của phụ nữ là rất ."

      Hoắc Kỷ Thành liếc xéo bạn tốt cái: "Cậu chỉ biết vuốt đuôi! Còn phải do cậu lỡ miệng !"

      Ước Hàn nhún vai: "ok! Quả chuyện là do mình gây nên, nhưng mặc dù mình lỡ miệng , cũng có ngày Tần Lạc biết, Mary đứng ở góc độ phụ nữ từng giúp mình phân tích, ấy phụ nữ nghe ở trong miệng người chung quanh cùng từ người đàn ông mình chủ động thẳng thắn thành khẩn với mình là khác nhau rất lớn."

      "Cho nên, Tần Lạc phản ứng như vậy cũng là bình thường, dù sao đó là ngạc nhiên rất lớn, người bình thường rất khó có thể tiếp nhận."

      Bạn tốt phân tích làm cho trong lòng Hoắc Kỷ Thành càng thêm nặng nề.

      "Mình phải làm thế nào mới được đây?"

      "Tốt nhất trong lúc Tần Lạc bị thương cậu biểu mình chút, phụ nữ mà! Đều dễ mềm lòng, nhất định phải tìm chỗ yếu của ấy mới được."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 175: Em mà mở mắt liền hôn em

      Khoảng sáu giờ rưỡi, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Tần Lạc tưởng rằng y tá đưa cơm, tiếng "Mời vào", kết quả là Mary rất lâu gặp.

      khí lập tức trở nên có chút xấu hổ, lại nhìn thấy ấy, Tần Lạc cũng biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt. . .

      Ngược lại Mary đại lượng chào hỏi với : "Hi... có khỏe ?"

      Tần Lạc cười khổ nhếch môi: " phải quá tốt."

      Mary đến trước mặt ngồi xuống, chân thành : "Xin lỗi, giấu diếm lâu như vậy, nhưng trong lòng tôi coi là bạn; nếu đổi lại, tôi cũng thể tiếp nhận được chuyện này, vẫn muốn câu thực xin lỗi với ... "

      Tần Lạc mím môi: "Tính ra, nhiều lắm chỉ là đồng lõa mà thôi, có cái gì sai? Người khởi xướng nên xin lỗi mới đúng."

      Mary xúc động : "Lạc Lạc, làm người đứng xem, tôi cũng muốn khuyên cái gì, quan trọng nhất bây giờ đó là phải dưỡng thương tốt, sớm ngày bình phục xuất viện."

      Tần Lạc mỉm cười: "Cảm ơn."

      Mary ngồi với lúc mới rời ...

      Trong nháy mắt cửa khép lại, trong đầu Tần Lạc chợt lên số hình ảnh, có bờ biển, có biệt thự, còn có rất nhiều người hầu...

      Trước kia đây rốt cuộc là cảnh trong mơ nghĩ ra...

      Bây giờ biết, căn bản chưa từng du học ở đại học La Mã, đều là ảo giác của mình khi bị thôi miên.

      năm kia, bị nhốt ở trong biệt thự bên bờ biển, trước là để thụ thai, sau đó dưỡng thai...

      Bây giờ nghĩ lại, cuộc đời của mình còn kịch tính hơn so với phim truyền hình.

      Ha ha...

      ****

      Sáng hôm sau.

      Tần Lạc ở truyền dịch, chợt thấy tin tức nóng nhất tivi: Nơi nào đó đường phố, người phụ nữ đội mũ lưỡi trai mặc đồng phục dọn vệ sinh đứng ở trước mặt thùng rác khóc lóc om sòm: "Rác thải thối như vậy cũng bắt tôi dọn? Các người biết tôi là ai ?"

      Vài công nhân bảo vệ môi trường bên cạnh nhìn bà ta cái, thèm để ý lời bà ta , lập tức tới.

      Mà người phụ nữ đội mũ lưỡi trai bỗng nhiên quẳng cái kìm trong tay xuống: "Tôi mặc kệ!"

      công nhân bảo vệ môi trường xoay người lạnh lùng : "Bà mặc kệ thùng rác vùng này bà cũng phải dọn sạch,sau này chúng tôi đổi chỗ khác rồi."

      Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai lập tức thét chói tai ngừng...

      Tần Lạc vừa định đổi kênh chợt thấy gương mặt người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, dám tin mở to hai mắt, trời! Kia phải mẹ kế Lý Thúy Như sao?

      Bà ta từ khi nào phải lưu lạc đến quét rác đường cái rồi hả?

      Người cao ngạo giống như bà ta cũng ...

      Bỗng dưng, nghĩ đến cái gì trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ...

      Vì nghi ngờ, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Kỷ Thành, ai ngờ mới vừa bấm, nghe thấy có người đẩy cửa vào.

      Người đến chính là Hoắc Kỷ Thành.

      "Lạc Lạc, rất vui khi em gọi điện thoại cho !"

      Trong giọng của tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên rất vui vẻ.

      Tần Lạc cũng rất nể mặt giội nước lã: "Tôi gọi điện thoại cho chỉ là muốn hỏi chuyện mà thôi."

      Trong lòng Hoắc Kỷ Thành biết : "Em xem tin tức rồi."

      Tần Lạc ngước mắt nhìn về phía : " làm?"

      Hoắc Kỷ Thành ngồi xuống ở ghế sofa: " cho Lý Thúy Như thời hạn cuối cùng, là chính bà ta coi lời của như thành gió thoảng bên tai, khi như vậy, đương nhiên cho bà ta nếm thử chút khen thưởng ngoài mức quy định."

      Dừng chút, nhìn về phía Tần Lạc: "Em thấy là công việc quét dọn vệ sinh này rất thích hợp với bà ta sao?"

      Tần Lạc thiếu chút nữa cười ra tiếng, , khi thấy người phụ nữ đội mũ lưỡi trai kia là Lý Thúy Như, trong lòng quả rất thoải mái.

      Lý Thúy Như thích chưng diện ái khoe khoang như thế, để bà ta làm công việc dọn vệ sịnh chỉ sợ chẳng khác muốn lấy mạng của bà ta...

      thể , Hoắc Kỷ Thành đúng là rất biết nghĩ, lại có thể nghĩ đến dùng chiêu này để trừng phạt bà ta...

      rất muốn cười.

      "Có khỏe !"

      " nhìn thấy khóe môi em giác có dấu hiệu giương cao lên..."

      Hoắc Kỷ Thành ra câu chân lý.

      Kết quả, lọt vào trừng mắt của Tần Lạc: "Đừng tưởng rằng giúp tôi lần này tôi cảm kích !"

      Hoắc Kỷ Thành cũng biết dễ dàng như vậy : "Đây là điều phải làm."

      Lại hỏi: "Hôm nay khá hơn chút nào ? Có bất kỳ thoải mái gì nhất định phải với bác sỹ, chiều dẫn Tiểu Tinh đến đây."

      Tần Lạc xoay mặt để ý đến .

      Hoắc Kỷ Thành còn : " giúp em gọt táo."

      Tần Lạc cự tuyệt: " cần! Tay bất tiện."

      Hoắc Kỷ Thành nhìn thoáng qua cánh tay bị chặt: " có thể bón cho em ăn."

      Tần Lạc trợn trừng mắt: " cần!"

      Hoắc Kỷ Thành rất kiên trì: "Bác sỹ ăn hoa quả tươi có lợi cho bình phục của thân thể."

      Tần Lạc bất đắc dĩ bĩu môi: "Nhiều chuyện có lợi hơn, có phải tôi cũng phải làm!"

      Giọng Hoắc Kỷ Thành đặc biệt dịu dàng: "Chuyện đủ khả năng hãy làm, ví dụ như ăn trái cây..."

      Sau đó, cầm hoa quả đến phòng bếp.

      chỉ rửa sạch quả táo, lại còn rửa giỏ nho...

      Tần Lạc dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ, bảo ăn hoa quả bón, bằng đánh ngất xỉu mình !

      Lần này, Hoắc Kỷ Thành rất kiên nhẫn: "Ngoan, cần làm khó thân thể của mình."

      Giọng trầm thấp say lòng người, nhưng lúc này Tần Lạc lại có tâm tình thưởng thức, thế nào cũng nhắm mắt lại để ý đến .

      Hoắc Kỷ Thành nhìn cái, nhanh chậm : "Em mà mở mắt ra, hôn em đó."

      vừa dứt lời, Tần Lạc liền mở to mắt trừng : " dám!"

      Hoắc Kỷ Thành nhún vai: "Nếu em ăn có thể phải làm vậy, dù sao bây giờ em là người bệnh, có thể mặc cho bắt nạt..."

      Tần Lạc rất tức giận: " biết xấu hổ! Ngày hôm qua cho phép mình xuất ở trước mặt tôi, là đàn ông sao? Chỉ toàn giữ lời!"

      Hoắc Kỷ Thành cũng tức giận : "Là em gọi điện thoại cho trước, chỉ đúng lúc xuất ở trước mặt em mà thôi."

      Tần Lạc bị ngụy biện của làm cho tức giận: " quả thực là già mồm át lẽ phải!"

      Hoắc Kỷ Thành cùng cãi cọ tiếp: "Được rồi, đến giờ ăn trái cây, đàm bảo em ăn xong rời ."

      Tần Lạc liếc nhìn táo với nho: "Nhiều như vậy sao tôi ăn hết được! là cố ý kiếm cớ!"

      Hoắc Kỷ Thành thỏa hiệp: "Ăn nửa."

      Tần Lạc: "..."

      Vì muốn cho người đàn ông nào đấy mau rời , Tần Lạc đành phải chấp nhận bón hoa quả, chỉ là vẻ mặt luôn tức giận, tình nguyện ăn.

      Hoắc Kỷ Thành rất hưởng thụ quá trình đút trái cây cho ăn, chỉ là, nhìn dáng vẻ ăn nho làm cho rất muốn... hôn ...

      Chỉ tiếc, bây giờ cần phải chịu đựng mới được.

      Nếu , tất cả cố gắng này đều phải thất bại trong gang tấc rồi...

      ****

      đường cái.

      Lý Thúy Như hết sức đau khổ, sáng sớm bà còn trong giấc mộng bị bên ngoài đánh thức, sau đó đám người áo đen xa lạ liền xông vào trong nhà, còn bà vi phạm pháp luật, muốn đưa bà vào ngồi tù...

      Bà đương nhiên chịu, ầm ĩ phải báo cảnh, kết quả cảnh sát người ta đến cũng là bà phạm pháp, tội danh thành lập nhất định phải ngồi tù.

      Trong nháy mắt, bà muốn chết, khóc rống chịu ngồi tù, phải biết rằng trong ngục giam bị bên ngoài hình dung rất khủng bố, bà ta căn bản là dám ...

      Ngay lúc bà ta khóc rống ngừng, những người đó lại cho bà lựa chọn thứ hai, có thể cần ngồi tù, nhưng cần phải quét dọn vệ sinh để trả nợ.

      Bà ta đột nhiên biết mình là quá ngây thơ, lại cho rằng Tần Lạc thuê người hù dọa mình, cũng khó trách ông xã tức giận như vậy, tối hôm qua cũng trở về...

      Đồng Ngữ Phỉ cũng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, mặc áo ngủ xuất nhìn thấy màn kinh hãi như vậy.

      "Mẹ, có chuyện gì xảy ra?"

      Lý Thúy Như tức giận : "Sao lại thế này? Đều là con an ủi mẹ đó là điện thoại lừa gạt, bây giờ tốt rồi, sao số khổ tôi như vậy!"

      Đồng Ngữ Phỉ trợn mắt há hốc mồm, từ khi nào Tần Lạc có người đứng sau mạnh mẽ giúp chị ta như vậy?

      Người mặc đồ đen dây dưa nữa, trực tiếp mang Lý Thúy Như , sau đó có người ném cho bà ta bộ đồng phục dọn vệ sinh, cũng bảy giờ sáng mỗi ngày bà phải làm, 5 giờ rưỡi tối tan tầm, nội dung công việc đó là rửa sạch bên trong thùng rác.

      Lý Thúy Như sau khi nghe xong thiếu chút nữa ngất , đúng, chính thức đến chỗ thùng rác trước mặt, thối bà ta muốn ngất .

      Chỉ tiếc, người mặc đồ đen , mỗi ngày thể ngẩn ngơ đến giờ tan tầm, về sau bà ta phụ trách thùng rác khu vực cần phải rửa sạch , nếu buổi tối phải tăng ca hoàn thành.

      Nên có màn bà ta khóc lóc om sòm TV.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :