1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 166: Cầm lấy thứ thuộc về mình

      Buổi sáng dậy, Tần Lạc đặc biệt vào phòng bếp nấu cháo, còn chưng bánh bao, trong tủ lạnh còn có dưa muối hôm trước chưa ăn hết, đúng lúc ăn với bữa sáng.

      Bùi Tử Ninh day day đầu có chút đau, dép lê từ trong phòng ngủ ra: "Lạc Lạc, cậu càng ngày càng hiền lành, sáng sớm dậy làm bữa sáng, mình còn ngửi được mùi thơm của cháo!"

      Tần Lạc múc cháo đặt bàn cơm bên ngoài xong: "Tối hôm qua cậu uống nhiều, cần ăn chút cháo để lót dạ dày."

      Bùi Tử Ninhnắm tóc: "Tối hôm qua mình uống rượu sao?"

      Tần Lạc liếc cái: "Chẳng lẽ cậu quên tối hôm qua xảy ra chuyện gì rồi sao? "

      Bùi Tử Ninh mê man: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?"

      Tần Lạc xoay người lại vào phòng bếp mang bánh bao chưng cùng dưa muối ra, cảm khái : "Hiếm khi được hồ đồ!"

      Bùi Tử Ninh bĩu môi: " rất đói, mình muốn khởi động!"

      xong, cầm lấy thìa múc thìa chuẩn bị bỏ vào trong miệng.

      Tần Lạc giận dữ lườm cái: "Mới vừa múc ra, rất nóng."

      Lúc này động tác Bùi Tử Ninh mới dừng lại, nhàng thổi vài ngụm mới bỏ vào trong miệng, mơ hồ : "Lạc Lạc, cậu có ở nhà, trong tủ lạnh vẫn dự trữ bánh bao với dưa muối!"

      Tần Lạc gật đầu: "Đương nhiên, đây là chuẩn bị lương thực có được ! Hơn nữa tính chất công việc của mình thường xuyên công tác, ai biết lúc nào trở về, luôn phòng trước tốt hơn!"

      Bùi Tử Ninh cắn miếng bánh bao : "Có đôi khi rất hâm mộ cậu được ở mình, tự do tự tại, có bất kỳ quản thúc gì."

      Động tác Tần Lạc ăn cháo hơi dừn lại: "Mỗi người đều có được rồi!"

      Trong lòng Bùi Tử Ninh hiểu ý những lời này, tiếp, tự lo ăn cháo và bánh bao.

      Sau khi trầm mặc, Bùi Tử Ninh chậm rãi : "Lạc Lạc, tối hôm qua phải mình biểu ra địch ý rất lớn với tên đàn ông cặn bã kia chứ?"

      Tần Lạc ngước mắt liếc cái: " phải mỗi lần thấy ta cậu đều như vậy sao?"

      Bùi Tử Ninh đỡ trán, nhíu mày trầm ngâm lúc: "Đột nhiên mình cảm thấy, mình làm như vậy có phải làm cho ta hiểu lầm mình còn cái gì với ta ?"

      Tần Lạc cắn thìa: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi! Mình nhìn Bạch cặn bã quen rồi."

      Bùi Tử Ninh: " "

      đỉnh đầu tức có vài con quạ đen yên lặng bay qua, cạc cạc cạc

      ****

      Ăn xong bữa sáng, Bùi Tử Ninh liền đến bệnh viện làm, buổi sáng Tần Lạc có chuyện gì liền ở nhà dọn dẹp vệ sinh, đồng thời bấm số điện thoại bàn nhà họ Đồng, thời gian gia hạn tuần đến, nên cầm lại thứ thuộc về mình rồi!

      Lý Thúy Như còn tưởng rằng là bạn bài gọi mình đánh bài, kết quả

      "Thời gian gia hạn tuần đến, năm trăm vạn thuộc về tôi hi vọng dì Lý có thể chuyển đủ số đến tài khoản của tôi, nếu chúng ta chỉ gặp nhau toà án."

      Nghe đến đó, Lý Thúy Như thét chói tai lên tiếng: "Tần Lạc! cần khinh người quá đáng! Cái gì năm trăm vạn thuộc về ? Tiền vốn là của người khác đưa cho tôi! Từ khi nào trở thành của hả?"

      Tần Lạc cười lạnh ra tiếng: "Có số điều tôi muốn lặp lại lần thứ hai, chúng ta gặp nhau toà án, để quan toà phán quyết."

      Lý Thúy Như đếm xỉa tới: "Gặp nhau toà án gặp! Ai sợ ai? có chứng cớ gì khoản tiền kia là của ? Vu cáo người khác cần có chứng cớ!"

      Bà ta nghĩ dù sao Tần Lạc có người làm chứng cùng chứng cớ, coi như kiện toà án cũng sợ.

      Trước ta "Gặp nhau toà ", mình còn có chút khiếp sợ, cách nhiều ngày như vậy, bà ta suy nghĩ cẩn thận, ra ta có chứng cớ khoản tiền kia là của ta, mình nhất định phải sợ.

      Dường như Tần Lạc dự đoán trước bà ta như vậy, nếu như vậy, chỉ có thể tốn chút thời gian tìm chứng cớ thôi.

      Chuyện này, nhất định phải bảo vệ đến cùng!

      "Đưọc! Tôi cho bà nhìn thấy chứng cớ."

      trả lời tự tin sảng khoái lại khiến Lý Thúy Như sợ hãi, chẳng lẽ ta có chứng cớ? thể! Mình cũng biết những người thần bí năm đó là ai, cách nhiều năm như vậy, Tần Lạc làm sao có thể biết?

      Đồng Ngữ Phỉ xuống lầu nhìn thấy vẻ mặt mẹ lo lắng điện thoại với ai, buộc phải hỏi: "Mẹ, mẹ chuyện với ai thế?"

      Lý Thúy Như buồn bực thôi: "Còn có thể có ai? phải là con sói con vong ân phụ nghĩa kia!"

      Nghe như thế, Đồng ngữ Phỉ trong nháy mắt hiểu, ngồi ở bên cạnh nghe nội dung đối thoại giữa mẹ với chị cùng ba khác mẹ.

      Đầu bên kia điện thoại Tần Lạc tự nhiên cũng nghe thấy Lý Thúy Như miêu tả , khóe môi gợi lên nụ cười lạnh mỉa mai, mẹ con họ từ sớm có bất kỳ tình cảm gì với mình, tại sao mình còn phải nể mặt bọn họ?

      Dứt khoát trở mặt.

      "Tôi nhất định làm cho người của tòa án đưa lệnh triệu tập đến tay bà, đến lúc đó đừng có can đảm nhận."

      "Tần Lạc! có gì mà kiêu ngạo? tố cáo tôi! Chỉ cần sợ mọi người đều biết chuyện năm đó bị bán ! Tôi xem còn có mặt mũi gì để sống?"

      Lý Thúy Như uy hiếp ngược lại Tần Lạc, bỗng nhiên bà cuống lên nghĩ vậy, có chút đắc ý.

      Tần Lạc có bởi vậy mà e ngại: "Vậy sao? Năm đó người ký thỏa thuận là bà, mà tôi, mới là người vô tội nhất, về phần bị bán, cũng chỉ là tưởng tượng của bà mà thôi, tôi cũng tổn thất gì, ngược lại là bà, chỉ sợ về sau thân bại danh liệt."

      Dừng chút: "Có lẽ, ngay cả ba cũng muốn ly hôn với bà, dù sao, bà cản trở ông ấy rồi."

      Từng câu từng chữ của đánh trúng điểm yếu của Lý Thúy Như.

      Tức giận : "Tần Lạc! cần quá đáng! Cùng lắm chúng ta cá chết lưới rách, ai cũng đừng nghĩ có kết quả tốt! cái gì cũng mọi người tin sao? Nội dung phần thỏa thuận là trong năm hỏi đến , tôi tin những người đó làm cái gì với ! Bọn họ nhất định bán co đến chỗ xấu xa nhất, chừng bây giờ nhiễm bệnh đường sinh dục rồi!"

      Lời Lý Thúy Như càng ngày càng ác độc, năm trăm vạn bà ta có, bà ta cũng muốn đưa cho Tần Lạc.

      Tần Lạc sớm luyện thành bản lĩnh toàn thân lì lợm cũng bởi vì vài câu ác độc mà đổ sập, biết mẹ kế biết chuyện mình từng sinh con.

      Riêng điểm này, bà ta thắng được mình.

      Mặc kệ như thế nào, người nắm giữ quyền chủ động chính là !

      "Nước bẩn có thể tùy tiện hắt, nhưng che dấu được ! Bà cố chấp như vậy, chúng ta cũng có gì để , cuộc chuyện vừa rồi tôi ghi toàn bộ, tôi gửi đến hòm thư của ba."

      xong, cúp điện thoại.

      Lý Thúy Như tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại trong tay : "Vô sỉ! Đồ con đĩ thấp hèn! Lại dám tính kế tôi như vậy!"

      Đồng Ngữ Phỉ ngồi ở bên nghe xong cũng hiểu đại khái: "Mẹ, vậy làm sao bây giờ? Chúng ta ràng bị rơi vào bẫy của Tần Lạc sắp xếp, nếu ta gửi ghi cho ba, ba nhất định "

      ta muốn lại thôi, ý bên ngoài rất ràng.

      Lý Thúy Như tức giận đến phổi sắp nổ tung: "Cần phải nghĩ biện pháp mới được! Tuyệt đối thể bị kẻ tiện nhân kia tính kế!"

      Đồng Ngữ Phỉ nghĩ trong chốc lát: "Mẹ, con có cái biện pháp tệ, cũng biết có thể được ."

      Lý Thúy Như nóng nảy: "Biện pháp gì?"

      Đồng Ngữ Phỉ : "Bây giờ phải thời đại internet sao? Con biết Tần Lạc có weibo, có rất nhiều bạn, hơn nữa tổng giám đốc tập đoàn Đế An Hoắc Tứ thiếu còn từng nhận lỗi chuyện vu oan ta bắt cóc con trai ta qua weibo của ta, chuyện này khiến cho weibo của Tần Lạc có tiếng tăm ít, rất nhiều bạn bè rất tò mò ta với Hoắc Tứ thiếu có quan hệ gì, chỉ tiếc sau đó hai người còn qua lại, Hoắc Tứ thiếu lại càng gửi qua weibo nữa"

      Lý Thúy Như nhíu mày: "Ý của con là Tần Lạc quyễn rũ Hoắc Tứ thiếu, còn làm tình nhân của ta?"

      Đồng Ngữ Phỉ lắc đầu: "Con như vậy, cho dù có khả năng này cũng chỉ là suy đoán của mọi người, phải biết rằng Hoắc Tứ thiếu là nam thần cả nước, mặc dù ta có con trai, nhưng vẫn ảnh hưởng đến hàng loạt lượng fan nữ thích ta."

      Lý Thúy Như suy nghĩ: "Nhưng chuyện này với Tần Lạc kiện chúng ta có quan hệ gì?"

      Đồng Ngữ Phỉ từ từ : "Chúng ta có thể ở weibo phơi bày chuyện sáu năm trước Tần Lạc bị người ta bán đến Italy! Bôi đen thanh danh của ta, cứ như vậy dù cho ta tìm được chứng cớ tố cáo chúng ta, hình tượng công chúng của ta cũng bị phá hủy, ai tin tưởng lời của ta, chỉ cảm thấy ta đáng đời là kẻ đê tiện!"

      Lý Thúy Như cân nhắc chút, lời Phỉ Phỉ có vài phần đạo lý, cái này gọi là ra tay trước chiếm được lợi thế.

      Trước tiên ở internet bôi đen thanh danh của ta, như vậy cũng có lợi với mình.

      "Ừ, chủ ý này tệ! Làm như vậy !"

      Đồng Ngữ Phỉ đắc ý thôi: "Đương nhiên! Cũng nhìn xem là ai nghĩ ra biện pháp."

      Lý Thúy Như cũng cười: "Vẫn là Phỉ Phỉ của mẹ thông minh nhất!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 167: Sớm hay muộn cũng phải đối mặt

      Cúp điện thoại, Tần Lạc ngồi ở ghế sofa lúc, gặp phải người nhà cực phẩm như vậy, chỉ có thể trách đời trước làm nhiều chuyện xấu?

      cười khổ cái...

      Đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên, là Hoắc Gia Tinh gọi tới.

      "Chị, buổi tối Tiểu Tinh mời chị ăn cơm có được ?"

      Giọng con trai ngọt ngào ngây thơ làm tim Tần Lạc cũng phải mềm xuống, theo bản năng cảm thấy đây là " mưu" Hoắc Kỷ Thành, nhưng điện thoại là Tiểu Tinh gọi đến, làm sao cự tuyệt được?

      Thôi, đúng lúc mình có việc muốn tìm Hoắc Kỷ Thành, nếu muốn từ chổ mẹ kế đòi năm trăm vạn thuộc về mình trở về, có Hoắc Kỷ Thành trợ giúp nhất định được.

      Chuyện năm đó mình phải tìm cơ hội hỏi ta chút mới được, quan trọng nhất là lấy phần thỏa thuậnmẹ kế ký tên kia.

      Lần này, lùi bước nữa, cần phải cầm lại thứ thuộc về mình!

      "Ừ, được!"

      "Oa! chị đồng ý! Buổi tối sáu giờ em ở cửa nhà em chờ chị."

      Nghe Tiểu Tinh nghiêm trang , Tần Lạc nhịn được nở nụ cười: "Ừ."

      ...

      Buổi chiều còn phải cùng Bá Luân tiên sinh, Tần Lạc thay quần áo ra khỏi của, hi vọng lần này trở về có thể làm tốt mọi chuyện.

      ****

      Tập đoànĐường thị.

      Đường Triều cùng Lâm Lạc Đông ở văn phòng chuyện, thấy trợ lý Tô Thần thở hổn hển chạy vào, hơi thở thuận : "Ông chủ, tốtrồi !Xảy ra chuyện lớn!"

      Đường Triều nâng mí mắt lên: "Chuyện gì mà cậu ngạc nhiên như vậy?"

      Tô Thần lau mồ hôi: "Tống Tư Kỳ đứng ở mái nhà la hét muốn nhảy lầu, còn muốn ông chủ tự mình đến, bây giờ kinh động đến tất cả công ty, xe cấp cứu cùng cảnh sát cũng chạyđến đây."

      Lâm Lạc Đông kinh ngạc há hốc miệng.

      hổ là em Đại Bạch!

      Rất quyết đoán!

      Còn dung chiêu nhảy lầu này đến uy hiếp Đường Triều...

      Mi tâm Đường Triều tự giác nhíu lại, nhảy lầu?

      Nếu như đối phương là người ngoài, căn bản để ý tới, nhưng em ấy lại là em Đại Bạch thương nhất, hơn nữa trước thỏa thuận quân tử với Đại Bạch.

      Vốn hai người nghĩ chỉ cần quan tâm, lạnh nhạt để cho em ấy thấy khó mà lùi, kết quả...

      Ngược lại hoàn toàn ngược lại rồi.

      Dù sao cũng là em của bạn tốt, thể để em ấy gặp chuyện may.

      Mới vừa đứng dậy nghe thấy Lâm Lạc Đông Khai mở miệng: "Triều, cậu sợ bây giờ lên nhóc đó nhân cơ hội bức hôn với cậu sao?"

      Đường Triều liếc ta cái: "Mình là loại người dễ dàng bị bức vào khuôn khổsao?"

      Lâm Lạc Đông nhún vai: "Em ấy dùng nhảy lầu đểépcậu lên, phải cậu lên rồi sao?"

      Đường Triều trợn trừng mắt: "Chẳng lẽ cậu bảo mình nhìn em ấy nhảy lầu? Cậu cảm thấy sau khi Đại Bạch biết lấy súng bắn hai chúng ta ?"

      Lâm Lạc Đông ho tiếng: "Có quan hệ gì đến mình?"

      Đường Triều hừ lạnh: "Cậu biết những người đứng nhìn cũng có tội sao? Nếu cậu ở trong này nhất định sao, nhưng cậu ở đây lại còn biết chuyện Tống Tư Kỳ muốn nhảy lầu, quan tâm còn gì để ?"

      Lâm Lạc Đông: "..."

      Được rồi! Xem ra ta mặc kệ được...

      Đường Triều quan tâm đến ta trực tiếp bước ra khỏi văn phòng vào thang máy lên sân thượng, khi Lâm Lạc Đông chạy đếnvừa vặn thang máy đóng cửa.

      Hôm nay ta ra cửa tốt sao?

      Khó trách Tô Nhiễm cho đến trưa cũng nhận điện thoại của mình...

      ...

      sân thượng.

      nhóm người sớm tụ tập vây xem, nhìn thấy Đường tổng tự mình đến, vội vàng tách ra con đường.

      Tống Tư Kỳ biết khi leo đến tường bao ngồi bên cạnh chiếc ghế đá , vị trí kia cần rất nguy hiểm, chỉ rộng lắm, hơn nữa tòa nhà cao chọc trời này có hơn sáu mươi tầng, ngồi ở kia nhìn phía xuống cảm thấy chóng mặt.

      là rất nguy hiểm!

      Tống Tư Kỳ ban đầu nghĩ mìnhlên sân thượng ngồi chút, tất cả đều do tình tốt, mặc dùđã được vào làm ở tập đoàn Đường thị như mong muốn, nhưng được gặp mặt Đường Triều!

      Mặc dù nhìn thấy cũng xa cách, lạnh nhạt với mình giống như người xa lạ...

      Liên tục hơn mười ngày đều như vậy, trong lòng rất khổ sở, liền mình lên sân thượng.

      Cũng biết đồng nghiệp nào phát ra , cho rằng muốn nhảy lầu, giống như nổi điên lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho đồng nghiệp khác, sau đó truyền mười, mười truyền trăm...

      Nếu tất cả mọi người cho rằng muốn nhảy lầu, vậythì làm cho bọn họ hiểu lầm.

      Để cho điên lần, ầm ĩ lần!

      "Tư Kỳ, nghe lời, em xuống trước ."

      Đường Triều nhẫn nại dịu dàng .

      Tống Tư Kỳ thấy đến đây, trong lòng cần nóicó bao nhiêu vui vẻ, ra Đường Triều vẫn quan tâm mình, vừa nghe mình muốn nhảy lầu lập tức liền chạy đến.

      Trong lòng mừng khấp khởi.

      Chim nhảy nhót đầy đầu, khi chuẩn bị xuống trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu : "Em muốn qua đây ôm em xuống."

      Tống Tư Kỳ cầu quá phận làm chotất cả mọi người ở đây hít vào hơi, ngay cả Tô Thần cũng thể cảm thán lá gan Tống Tư Kỳ rất lớn!

      Tay Đường Triều nắm chặt thành quả đấm, nhưng biết thể cự tuyệt.

      Ngộ nhỡ em ấy trượt chân rơi xuống...

      Xe cảnh sát phía dưới chạy đến, còn ít phóng viên xuất vây xem.

      Tống Tư Kỳ lại còn khờ dại nhìn người dưới lầu hơn cả con kiến, nhịn được nuốt ngụm nước bọt, nếu mà ngã xuống, tuyệt đối tan xương nát thịt.

      sống còn chưa đủ, muốn chết!

      Sở dĩ ầm ĩ thành như bây giờ hoàn toàn là hiểu lầm, nhất thời tùy hứng đầu nóng lên mới kêu Đường Triều qua đây...

      Lúc Lâm Lạc Đông lên đúng lúc nghe được lời của , qua kề sát vào bên tai Đường Triều : "Mình thấy cậu bây giờ vẫn phải theo ý của em ấy? Ngộ nhỡsau khi bị cự tuyệt trong lòng nghĩ quẩn xoay người nhảy xuống làm sao bây giờ? Đến lúc đó hai chúng ta thể ăn được."

      Cùng lúc lời này, trong lòng ta đặc biệt hối hận giờ phút này tìm đến Đường Triều, phải ngày lành ra cửa, vốn có quan hệ gì vớianh ta, lại bởi vì đúng lúc ta ở đây mà có trách nhiệm...

      Quả nhiên là trời rớt xuống cạm bẫy lớn!

      Sắc mặt Đường Triều đen lại, nhấc chân về phía Tống Tư Kỳ.

      Nhìn từng bước từng bước tới gần, trong lòng Tống Tư Kỳ cần ra có bao nhiêu vui vẻ, trong mắt trái tim màu hồng.

      " Đường Triều, quan tâm đến em đúng ?"

      "Đưa tay cho ."

      Đường Triều có trực tiếp trả lời , mà cầu đưa tay cho mình.

      Tống Tư Kỳ có ngốc như vậy: "! trả lời em trước!"

      "Đưa tay cho ."

      Kiên nhẫn của Đường Triều sắpbị mài hết rồi.

      " Đường Triều..."

      Tống Tư Kỳ bị quát trong hốc mắt lập tức tuôn đầy nước mắt, sợ hãi nhìn về phía Đường Triều, đùi phải nhịn được lui về sau bước.

      Mọi người thấy màn này miệng hít hơi khí lạnh.

      Quá chấn động rồi!

      Đường Triều hít hơi sâu, giọng cố gắngđể rất dịu dàng: "Nghe lời, đưa tay cho ."

      Dịu dàng của anhlàm cho trong lòng Tống Tư Kỳ dễ chịu rất nhiều, chần chờ nhìn cái, di chuyểnvề phía trước bước, vươn tay phải mình ra.

      Đường Triều tiến lên bước giữ chặt taycô, sợ lại hỏi ra cái gì, kiên nhẫn của sắp bị mài hết...

      Được người đàn ông mình thương nắm tay cảm giác rất tốt, Tống Tư Kỳ trong nháy mắt lâng lâng, nhân thể ngã vào trong lòng , hạnh phúc được sắp bay lên rồi.

      Kết quả vẫn chưa đến phút đồng hồ, Đường Triều đặt mặt đất.

      cầu xin: " Đường Triều, chân em run, đầu cũng choáng váng."

      Đường Triều bị cầu vô lý của cômà mặt chảy đầy vạch đen, làm thế nào cũng muốn xuống tay với em của bạn tốt, thích chính là thích, cho hi vọng đó là hại .

      Lập tức lạnh giọng : "Tô Thần, cậu đưa Tống tiểu thư đến bệnh viện làm kiểm tra tường tận."

      Tô Thần: "..."

      Chuyện tốt này lại rơi đầu mình...

      Nghe thế, Tống Tư Kỳ liền vội vàng kéo tayĐường Triều: " Đường Triều, vừa rồi là cố ý gạt em xuống à? được! Em phải về..."

      Đường Triều thờ ơ lườm người xung quanh vây xem cái: " xuống cho tôi!"

      Khí thế mạnh mẽ của ông chủ phát ra, mọi người trong nháy mắt chạy sạch , chỉ để lại Tô Thần cùng Lâm Lạc Đông ở bên cạnh .

      Tống Tư Kỳ dứt khoát ngồi dưới đất khóc lóc om sòm còn muốn nhảy lầu.

      Đường Triều trực tiếp bỏ lại câu ác độc : "Tống Tư Kỳ! Emcòn cố tình gây nữa bây giờ bảo bộ phận nhân khai trừ em! Lần này coi như em với ông nội em gọi điện thoại cho cũng vô dụng!"

      Nghe như thế, Tống Tư Kỳ mím môi khóc "Oa" tiếng...

      Tô Thần: "..."

      Lâm Lạc Đông: "..."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 168: Giữa chúng ta có gì để

      Sáu giờ tối.

      Tần Lạc còn chưa xong việc, gửi tin nhắn cho Tiểu Tinh: Chắc chị nửa giờ nữa mới có thể tan làm, nếu em chọn chỗ, sau khi chị xong việc trực tiếp qua đó.

      Tin nhắn rất nhanh trả lời: Được! Tiểu Tinh lâu được ăn đồ dì Cảnh Uyển làm, chúng ta hẹn ở 'Quán Tinh Quang' !

      Mặc dù chỉ đến đó lần, nhưng Tần Lạc có chút ấn tượng khá sâu với 'Quán Tinh Quang', chỗ đó chỉ trang trí rất khác biệt, ấm áp, càng bởi vì người bà chủ kia có khí chất phong tình của người Nhật.

      Phụ nữ như vậy, mặc dù ngũ quan chưa đến rất tinh xảo, nhưng làm cho người ta gặp qua có ấn tượng quên được, khí chất hồn nhiên, giơ tay nhấc chân đều để lộ ra cỗ phong tình cùng quyến rũ.

      Nhưng ấy đứng ở đàng kia, lại có cảm giác ấy là khuôn phép, hai loại khí chất này kết hợp ở người ấy chút cũng khỏe...

      【Ừ】

      Trả lời đơn giản chữ, đó là đồng ý.

      Tuy là quán , nhưng mỗi món ăn hương vị làm cho người ta quyến luyến quên, Tiểu Tinh cũng biết mình đến đó, có người nhắn tin cho mình là tên đàn ông khốn kia!

      ...

      Đầu Hoắc Gia Tinh chen chúc ở trước mặt người đàn ông: "Ba, chị thế nào? Đồng ý ?"

      Hoắc Kỷ Thành ngẩng đầu xoa tóc con trai: "Là con ra mặt có hiệu quả."

      Hoắc Gia Tinh kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi!"

      đường, trong lòng Hoắc Kỷ Thành còn suy nghĩ đến chuyện bữa tiệc tối hôm qua, khẳng định Tần Lạc rất tức giận, lát nữa lại gặp mặt nhất định thèm để ý đến mình.

      ****

      Trong phòng ăn quán Tinh Quang.

      Tần Lạc vừa mới đến cửa nhìn thấy chị Cảnh Uyển phong tình đứng ở quầy bar chuyện với người đàn ông, vẻ mặt hai người rất vui vẻ, như là chuyện gì rất vui...

      vừa định mở miệng chào hỏi, nghĩ lại thôi, chừng người ta sớm còn nhớ mình rồi.

      Ai ngờ - -

      "Tần Lạc!"

      Cảnh Uyển gọi chính xác ra tên , sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn về phía người đàn ông ở trước mắt: "Xin lỗi tiếp được...!"

      Dứt lời, về phía Tần Lạc.

      "A Thành với Tiểu Tinh đến, tôi đưa qua đó."

      Tần Lạc thu hồi ánh mắt, chú ý đến người đàn ông kia phải chú hai của Tiểu Tinh, lần trước khi đến đây thấy cử chỉ chị Cảnh Uyển với chú hai Tiểu Tinh vô cùng thân thiết, chẳng lẽ mình ảo giác?

      Thôi thôi... Chuyện người ngoài có quan hệ gì với đâu?

      Chuyện của còn chưa xong...

      Lập tức mỉm cười : "Cảm ơn chị Cảnh Uyển."

      Cảnh Uyển nhìn cái, tươi cười rất ấm áp: "Về sau thường đến chỗ tôi chơi."

      Tần Lạc gật đầu.

      ...

      Dường như mỗi phòng ở đây đều giống nhau, trang trí đặc sắc rất khác biệt, làm cho người ta ngồi ở bên trong ăn cơm có cảm giác rất hưởng thụ.

      Tần Lạc chú ý tới, trong phòng hề chỉ có hai cha con Hoắc Kỷ Thành, còn có chú haiTiểu Tinh.

      Hoắc Gia Tinh nhìn thấy Tần Lạc vui vẻ bổ nhào tới: "Chị."

      Cảnh Uyển nhịn được cười đùa : "Ai ôi! Tiểu Tinh con gọi Tần Lạc là chị , chẳng phải dì đây là vai vế lớn? Quan hệ này sao ràng được?"

      Hoắc Gia Tinh nghiêm trang sữa đúng : "Chị chỉ là xưng hô mà thôi."

      Tống Tư Bạch giao thực đơn cho Cảnh Uyển, vén lên rèm cửa bảo người phục vụ tiến vào, dặn dò: " bên phòng bếp đây là khách quý của tôi."

      Người phục vụ gật đầu đáp.

      Hoắc Gia Tinh ngây thơ ngọt ngào : "Dì Cảnh uyển, dì qua đây ngồi !"

      Cảnh Uyển vén tóc rơi trán: " ấy là chị , dì là dì, dì cần qua đó ngồi, dì ở bên ngoài còn có rất nhiều khách, đợi lát nữa trở lại."

      xong, lắc mông xinh đẹp xoay người rời .

      Sau khi ấy ly khai, khí trong phòng trở nên có chút kỳ quái...

      Người nào cũng mở miệng chuyện trước.

      Hôm nay Tống Tư Bạch đến đây hoàn toàn là bị bạn tốt kiên quyết kéo tới, nhưng ta cũng vui vẻ đến đây, vốn đến để điều tiết khí, kết quả vừa tới liền nhìn thấy Cảnh Uyển cười ríu rít với người đàn ông khác, lúc này còn muốn ra ngoài tiếp người khác...

      Trong lòng ta khó tránh khỏi thoải mái.

      Hoắc Gia Tinh chỉ là trẻ con, đương nhiên biết tâm tư người lớn, nhìn thấy Tần Lạc vui vẻ líu ríu với .

      Thế cho nên bữa cơm, Tần Lạc thèm liếc mắt nhìn Hoắc Kỷ Thành cái, toàn bộ hành trình đều chỉ với Hoắc Gia Tinh...

      Điều này làm cho Hoắc Kỷ Thành có chút thất bại, khi phụ nữ tàn nhẫn so với đàn ông còn vô tình hơn...

      có biện pháp, cơm nước xong Hoắc Kỷ Thành nháy mắt cho Tống Tư Bạch, để cậu ta mang Tiểu Tinh chơi, cũng chỉ như vậy với Tần Lạc mới có gian riêng.

      Chuyện tối ngày hôm qua, cảm thấy cần phải ràng.

      ...

      "Lạc Lạc, tối hôm qua ..."

      Hoắc Kỷ Thành còn chưa hết bị Tần Lạc ngắt lời: "Chuyện tối ngày hôm qua tôi muốn bàn lại, ra giống như nước đổ lá khoai, vĩnh viễn tiếp thu được!"

      "Mặt khác, tôi muốn trả lời về bản thoải thuận lúc trước ký kết với mẹ kế tôi, nếu vai chính là tôi, tôi có quyền lấy về được tất cả!"

      Giọng Tần Lạc kiên định, muốn ôm lấy tia hi vọng với người đàn ông ở trước mắt này nữa, chỉ cần có cảm tình mới còn đau lòng.

      Hoắc Kỷ Thành nghẹn họng: "Hợp đồng thỏa thuận đương nhiên cho em, mẹ kế em nợ em năm trăm vạn cũng giúp em lấy trở về, chuyện năm đó là sai..."

      Tần Lạc kiên nhẫn chen vào : " chém người khác đao còn có thể xoay người sang chỗ khác xin lỗi với người ta sao? cảm thấy như vậy có tác dụng?"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như đáy nồi: "..."

      Tần Lạc lại thêm: "Bây giờ tôi muốn bản thỏa thuận."

      Hoắc Kỷ Thành nghẹn lúc lâu: "Bản thỏa thuân ở chỗ của ."

      Tần Lạc liếc xéo cái: "Tôi tin ở chỗ trợ lý Trình cái gì cũng có, bây giờ gọi điện thoại cho ta, rất nhanh đưa qua đây!"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Lạc Lạc, chuyện này giao cho làm là được, em cần nhúng tay."

      Tần Lạc lạnh giọng: " được gọi tôi là Lạc Lạc! Xưng hô này làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành cứng ngắc: "Tối hôm qua chỉ nhất thời tức giận..."

      Tần Lạc từ đầu muốn nghe giải thích: "Đủ rồi! Hoắc Kỷ Thành có ý gì? cảm thấy tôi là con rối của ? Khi vui vẻ đến hò hét, vui dùng các ngôn ngữ ác độc công kích tôi, sau đó dỗ dành tôi đều vui vẻ hả?"

      Lông mày Hoắc Kỷ Thành nhíu thành chữ "Xuyên ": " chưa từng coi em là con rối, tối hôm qua nghĩ đằng nẻo, chỉ rất để ý em ở cùng chỗ với người đàn ông khác."

      Đây là lần đầu tiên xin lỗi với phụ nữ, đặc biệt thành khẩn.

      Nhưng Tần Lạc hề cảm kích, giọng mỉa mai lạnh giọng: "Vậy phải cảm ơn Hoắc Tứ thiếu nâng đỡ tôi, tôi trèo cao nổi, tôi có nguyện vọng khác, chỉ hy vọng cách xa tôi chút!"

      Lông mày Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt cùng chỗ: "Lạc Lạc, tại sao em thể nghe giải thích..."

      Tần Lạc cười lạnh: "Xin lỗi! Tôi muốn nghe! Giữa chúng ta cũng có gì để ."

      Lời rành rành, là muốn lại có bất kỳ dính líu gì với Hoắc Kỷ Thành, người đàn ông như vậy quá nguy hiểm, khi liền vạn kiếp bất phục.

      Trong thế giới của có quá nhiều nhân tố mình biết xác định, vốn tưởng rằng mình gặp được hạnh phúc, kết quả lại là biển trời dối chờ mình...

      Ha ha!

      Ông trời rất công bằng với .

      ****

      Cùng thời gian.

      Giang Ánh Tuyết nhận được điện thoại của thám tư tư: "Giang tiểu thư, chúng tôi vừa nhận được tin mới, Tần Lạc Tần tiểu thư đến 'Quán Tinh Quang' ăn cơm."

      Giang Ánh Tuyết kinh ngạc thôi: "Cái gì? xác định là 'Quán Tinh Quang'?"

      Đối phương gật đầu: "Tôi xác định, người của chúng tôi còn chụp được ấy vào, bây giờ tôi liền gửi cho ."

      Giang Ánh Tuyết cắn môi: "Vậy có chụp được những người khác ?"

      Đối phương lắc đầu: " có, có thể đến trước hoặc là người hẹn với ấy phải Tứ thiếu..."

      Giang Ánh Tuyết vẫn có chút nghi ngờ: "Vậy có xe Tứ thiếu ? Có chụp được ?"

      Đối phương lắc đầu: "Mặc dù 'Quán Tinh Quang' là quán ăn , nhưng bãi đỗ xe rất kín đáo, chúng tôi muốn chụp cũng chụp được."

      Giang Ánh Tuyết nữa, ta đương nhiên biết tính thần bí của 'Quán Tinh Quang', bà chủ là Cảnh Uyển, ngay cả Hoắc Kỷ Thành cũng gọi ta tiếng "Chị Cảnh Uyển ", có thể nghĩ chổ ta tiếp đón người có bao nhiêu tôn quý...

      Nếu Tần Lạc phải Hoắc Kỷ Thành mang đến, làm sao ta có thể quen Cảnh Uyển?

      Cho nên, ta quyết định tự mình qua đó xem.

      Trước ta từng năn nỉ Hoắc Kỷ Thành đưa đến đó, nhưng mỗi lần đều bị cự tuyệt...

      Nghĩ đến đây, tay ta khỏi xiết chặt thành quyền.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 169: tìm tới cửa

      Trong phòng.

      Tần Lạc với Hoắc Kỷ Thành vẫn giằng co như cũ, người đàn ông ở trước mắt, Tần Lạc muốn có bất kỳ suy nghĩ gì nữa.

      cảm thấy sau khi chuyện xong chuẩn bị rời , kết quả bị Hoắc Kỷ Thành ngăn cản: "Lạc Lạc"

      Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ: "Đừng làm tôi ghê tởm, có kết quả sao?"

      xong, tông cửa xông ra ngoài.

      giây cũng muốn nán lại!

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành tràn đầy bi thương, lập tức cầm điện thoại gọi cho trợ lý Trình Sâm: "Bên nhà họ Đồng kia gần đây có động tĩnh gì ? Kế hoạch lúc trước có thể thực thi rồi."

      Trình Sâm hiểu gật đầu: "Tôi chú ý chặt chẽ động tĩnh hai mẹ con nhà họ Đồng, ý Boss là bây giờ liền ra tay sao?"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Đúng."

      có trợ giúp của , Tần Lạc cũng lấy được về năm trăm vạn kia, mặc dù thích mình toàn quyền nhúng tay, cũng nhất định quản.

      Theo ý , Tần Lạc là người phụ nữ của , người phụ nữ của mình thể bị người khác khi dễ!

      Tần Lạc ra khỏi phòng nhìn thấy Tiểu Tinh, biết bé gì với Tống Tư Bạch, khỏi tăng thêm bước chân về phía bọn họ.

      mới vừa đến trước mặt bọn họ, bên cạnh bỗng nhiên lao tới , chỉ chặn tầm mắt của , lại còn bổ nhào vào trong lòng Tống Tư Bạch

      Ách đây là tình huống gì?

      phải Tống Tư Bạch với chị Cảnh Uyển là đôi sao?

      Chẳng lẽ mình lầm rồi hả?

      Tống Tư Bạch cự tuyệt " thương nhung nhớ", ngược lại dịu dàng an ủi: "Kỳ Kỳ, sao vậy?"

      được gọi là "Kỳ Kỳ" khóc đến thương tâm: " hai, nhất định phải giúp em, em biết có thể giúp em."

      đó là Tống Tư Kỳ, sau vụ "Nhảy lầu" ngoài ý muốn ngày đó bị Đường Triều cứu quan tâm, mấy ngày gặp Đường Triều, có chỉ ở báo chí nhìn thấy tin tình cảm của ta.

      Cho nên mới khóc đến thương tâm như vậy.

      Lông mày Tống Tư Bạch nhíu thành chữ "Xuyên", ta vẫn đồng ý em đuổi theo Đường Triều, tiếc rằng cá tính con bé đụng vào tường khộng từ bỏ ý định, đúng là

      "Kỳ Kỳ, Đường Triều vốn là hoa hoa công tử, người đàn ông như vậy thích hợp với em."

      "Em mặc kệ! Em chỉ thích ấy! Đời này em gả ngoài ấy ra!"

      Thái độ Tống Tư Kỳ rất kiên định, Đường Triều là mối tình đầu của , người đàn ông thích nhiều năm như vậy sao có thể quên liền quên được?

      Nghe đến đó, Tần Lạc mới hiểu , ra này phải "Bạn " của Tống Tư Bạch, mà là em !

      Người đàn ông ấy thích còn là hoa hoa công tử Đường Triều kia.

      Ha ha.

      Tống Tư Kỳ rời khỏi ngực hai, Tần Lạc cảm thấy ấy có chút quen mặt, rồi đột nhiên nghĩ đến khi mình còn làm ở tập đoàn Đế An, từng nhìn thấy trang nhất tin giải trí này với Đường Triều, lúc ấy đồng nghiệp công ty còn nhao nhao bàn tán bị Đường Thiếu đá.

      Hoắc Gia Tinh đến trước mặt Tần Lạc, dẻo mềm gọi: "Chị!"

      Lúc này Tống Tư Bạch mới chú ý đến Tần Lạc ra ngoài, nhưng sao thấy A Thành nữa?

      Tống Tư Kỳ cũng thấy Tần Lạc, khỏi liếc mắt tinh tế đánh giá cái, sau đó vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía hai: " hai, ấy là bạn mới của chứ? cố ý đưa đến đây khiêu khích chị Cảnh uyển sao?"

      Vẻ mặt Tống Tư Bạch đầy vạch đen, sức tưởng tượng của em phong phú!

      đợi ta giải thích, Hoắc Gia Tinh khí phách mở miệng: "Chị phải bạn của chú hai! Chị ấy là bạn của ba cháu!"

      Tống Tư Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Lạc: "A? Bạn của Kỷ Thành phải Giang Ánh Tuyết sao?"

      Tần Lạc có cảm giác ngổn ngang trong gió, rất muốn tìm từ sữa đúng cho Tiểu Tinh, nhưng lại đành lòng làm cho đứa bé thất vọng.

      Ài! Làm người kiêu ngạo nhân cũng rất khó nha!

      Tống Tư Bạch liếc mắt nhìn em cái: "Đều là qua khứ rồi ! Còn có, mồm rộng này của em cũng đừng ở chỗ nào cũng lung tung."

      Tống Tư Kỳ phản xạ có điều kiện che miệng lại, nhìn hai, lại nhìn Tần Lạc, tròng mắt lăn lông lốc xoay chuyển ngừng, khỏi phải có bao nhiêu đáng .

      Tần Lạc nghĩ thầm: đáng như vậy thích hoa hoa công tử Đường Triều kia là phí của trời! Bây giờ tổn thương trái tim người ta như vậy, về sau ta chịu quả báo!

      Đúng lúc này, bỗng nhiên có người phục vụ vội vã về phía này, thấy bọn họ đều ở đây buộc phải đến bên cạnh Tống Tư Bạch thấp giọng câu.

      Tần Lạc nghe được, nhưng thấy sắc mặt Tống Tư Bạch có chút thay đổi, cũng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đây nhất định là việc riêng của ta.

      Sau đó, thấy Tống Tư Bạch kéo Tống Tư Kỳ đến bên vài câu, vẻ mặt Tống Tư Kỳ càng thêm kinh ngạc, vừa mới định chuyện bị hai bịt miệng.

      Tần Lạc phát , hai mắt Tống Tư Kỳ nhìn mình, trong lòng khỏi vô cùng buồn bực, có quan hệ gì đến mình?

      Còn người bạn Hoắc Gia Tinh biết người lớn gì, với Tần Lạc: "Chị, chúng ta tìm ba !"

      Tần Lạc vừa mới chuẩn bị cự tuyệt, Tống Tư Bạch : "Tần tiểu thư, nếu đưa Tiểu Tinh trở về nghỉ ngơi trước? Tiểu Tinh cũng sắp đến giờ ngủ rồi."

      Tần Lạc kinh ngạc: "Tôi đưa Tiểu Tinh trở về nghỉ ngơi? phải ba bé ở trong này sao?"

      Tống Tư Bạch vội vã : "Là như vậy, A Thành tạm thời có chút việc phải rời , cho nên chỉ có thể phiền đưa Tiểu Tinh trở về."

      xong, bảo người phục vụ đưa Tần Lạc với Hoắc Gia Tinh trở về phòng lấy đồ trước.

      Người phục vụ ngầm hiểu, mang theo Tần Lạc theo con đường khác.

      Ngược lại Hoắc Gia Tinh tin lời chú hai, ba luôn luôn đột nhiên có việc, đây cũng phải lần đầu tiên.

      Tần Lạc cũng nghi ngờ ta, dù sao vừa rồi ầm ĩ thoải mái với Hoắc Kỷ Thành, lúc này nếu mang theo Tiểu Tinh gặp ấy cũng cảm thấy được tự nhiên.

      *****

      Sau khi hai người rời , Tống Tư Kỳ kêu lên: " hai, đây là bản bắt gian thực sao?"

      Tống Tư Bạch gõ trán em : " vớ vẩn gì vậy! A Thành với Giang Ánh Tuyết sớm là quá khứ, ngăn cho bọn họ gặp mặt chỉ vì giảm bớt phiền phức cần thiết, tính tình Giang Ánh Tuyết em cũng có nghe thấy chút chứ?"

      Tống Tư Kỳ gật đầu: "Biết! Điển hình nữ cường nhân trong thiên kim tiểu thư!"

      Tống Tư Bạch nhìn về phía em : "Nếu em thấy, việc này em có thể giúp ?"

      Tống Tư Kỳ cắn môi suy nghĩ trong chốc lát: "Giúp Kỷ Thành có thể! Nhưng phải đồng ý giúp em lần mới được."

      Tống Tư Bạch đau đầu, em ta bị trúng tà sao?

      Sao lại ương bướng đâm vào cây hoa đào thối rữa Đường Triều kia hả? Cậu ta đối xử với nó như vậy, mà nó vẫn quyết lòng với cậu ta?

      Nhà họ Tống bọn họđã tạo ra nghiệt gì?

      người nào có đường tình thuận buồm xuôi gió!

      " hai có thể giúp em, nhưng hai cản phải hỏi em vấn đề, em xác định mình Đường triều? phải nhất thời mê luyến? Cậu ta đối xử với em như vậy mà em vẫn thích cậu ta?"

      Tống Tư Kỳ xoắn ngón tay: " Đường Triều chỉ chưa phát điểm tốt của em mà thôi! Em tin tưởng chỉ cần em kiên trì, ấy nhất định thích em!"

      Vẻ mặt Tống Tư Bạch đầy vạch đen, em quá ngây thơ khờ dại!

      Xem ra phải đốc thúc tên Đường Triều kia khẩn trương tìm người phụ nữ để đính hôn! Như vậy mới có thể chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của em với cậu ta!

      Người kia sinh đôi mắt đào hoa, hại người rất nặng!

      Sau khi Giang Ánh Tuyết đỗ xe xong đằng đằng sát khí vọt vào "Quán Tinh Quang " chuẩn bị tìm Tần Lạc, chưa được mấy bước bị Cảnh Uyển ngăn cản.

      Cười tít mắt : "Giang tiểu thư, hiếm thấy đến đây! mình hay hẹn với bạn?"

      Giang Ánh Tuyết dám đắc tội ấy, trầm giọng : "Tôi hẹn với Tần Lạc ăn cơm ở trong này?"

      Cảnh Uyển là người thông minh, mặc dù trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng mặt biểu ra ngoài chút nào, cho nên Giang Ánh Tuyết muốn ở mặt ấy tìm ra sơ hở là thể nào.

      "Tần Lạc? Có phải Giang tiểu thư tìm lầm người ? Ở chỗ này của chúng tôi có người khách tên là Tần Lạc đặt bàn trước để ăn cơm."

      cười ríu rít, giọng bình thản đến cực điểm.

      Giang Ánh Tuyết nhất thời nghẹn họng: "Kỷ Thành ở đây ?"

      Ánh mắt Cảnh Uyển cũng cười: " sớm đến tìm A Thành ! Nhưng tối nay cậu ta đặt bàn, là tôi mời cậu ta với Tư Bạch đến ăn cơm, sao tôi biết cậu ta cũng mời ?"

      lời này ngược lại câu hai nghĩa, dấu vết chọc đúng chỗ đau của Giang Ánh Tuyết.

      Giang Ánh Tuyết cũng có để ý, chỉ hỏi: "Ngoại trừ hai người bọn họ, còn có người khác ?"

      Cảnh Uyển cười: " hỏi lời này kỳ lạ, tôi mời người nào ăn cơm còn phải báo cáo với Giang đại tiểu thư sao?"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 170: Theo như cầu

      Giang Ánh Tuyết bị lời của ấy làm cho nghẹn họng, mặc dù ta biết Cảnh Uyển quen biết với Tần Lạc, nhưng đủ loại dấu hiệu làm cho ta thể hoài nghi có thể Tần Lạc cùng ăn cơm với bọn họ.

      "Chị Cảnh Uyển, tôi có ý này, hôm nay tôi đến là tìm Kỷ Thành, bọn họ ở phòng nào? Tôi trực tiếp qua đấy."

      Cảnh Uyển cũng ngăn cản, cười: "Để tôi bảo phục vụ đưa qua đó."

      Sau đó, gọi phục vụ mang Giang Ánh Tuyết qua đó, nếu phiền phức của A Thành, vậy để cho A Thành tự mình giải quyết.

      quản được

      Nghe thấy ấy trả lời sảng khoái như vậy, Giang Ánh Tuyết vẫn có chút dám tin, bây giờ ấy ở bên ngoài, chắc vẫn chưa kịp thông báo người ở bên trong rời ?

      Khi đến cửa phòng, ta dường như thể chờ đợi đẩy cửa ra.

      Nhưng mà, ba người bên trong cũng phải đối tượng ta tìm...

      Khóe mắt Hoắc Kỷ Thành nhìn lướt qua ta đầy vui: "Chuyện gì quy củ như vậy?"

      Giang Ánh Tuyết cũng lập tức trả lời, mà nhìn lướt qua bài biện bàn trong phòng, bốn bộ bát đũa, năm món ăn bát canh đơn giản.

      Hơn nữa phải bàn tròn lớn, là gỗ thô bàn vuông chỉ bốn người có thể ngồi xuống.

      Chẳng lẽ mình hiểu lầm rồi sao?

      Vẻ mặt ta cứng ngắc giật giật khóe miệng: " xin lỗi, tôi tìm Kỷ Thành có chút việc."

      em Tống tư Bạch phải rất quen với ta, trao đổi ánh mắt chào tiếng nhiều lời nữa, dù sao bọn họ ở đây xem trò vui.

      Hoắc Kỷ Thành nhàn nhạt liếc ta cái: "Chuyện gì?"

      Bỗng nhiên Giang Ánh Tuyết cảm thấy có chút xấu hổ: "Kỷ Thành, em muốn ra ngoài chuyện với ."

      Hoắc Kỷ Thành nể mặt cự tuyệt ta: "Có chuyện gì ở trong này , tôi chuyện quan trọng với Tư Bạch."

      Mặt Giang Ánh Tuyết như bị đánh có chút khó chịu: "Kỷ Thành, em muốn mình với ."

      Hoắc Kỷ Thành kiên nhẫn nhíu mày: "Giang Ánh Tuyết, lời nên tôi ràng với , giữa chúng ta có chuyện riêng cần mình ; nếu là công việc, vậy ngày mai về công ty ."

      Giọng rét lạnh, lời rành, chừa chút đường sống nào.

      Giang Ánh Tuyết thiếu chút nữa chịu nổi lảo đảo hai bước, giữa với Kỷ Thành từ khi nào đến bước này hả? Tại sao thể nghe mình hai câu?

      Tống Tư Bạch tao nhã tự nhiên uống trà của , nhưng Tống Tư Kỳ lại chán đến chết chơi đùa ngón tay của mình, nếu phải trước khi tiến vào hai dặn dặn lại mình cần lắm miệng, muốn mở miệng!

      Giang Ánh Tuyết cắn môi chặt, đến mức này, tỏ mình nhìn hiểu tình thế.

      Lập tức xoay người rời , trong lòng uất ức giống như triều thủy dâng trào ngừng.

      ****

      Sau khi ta rời , Tống Tư Kỳ cắn thìa chậc chậc cảm khái : "Người đàn ông vô tình đáng sợ!"

      Tống Tư Bạch liếc cái: "Cái này gọi là lạm tình! Nên đoạn tuyệt đến gần."

      Tống Tư Kỳ bĩu môi: "Hừ! Đây là cái cớ của đàn ông các !"

      Tống Tư Bạch hừ lạnh: "Từ phương diện khác người đàn ông này thích người phụ nữ kia mới có thể vô tình với ta, thấy em cũng nên tỉnh ngộ sớm chút!"

      Tống Tư Kỳ làm mặt quỷ với hai, hiển nhiên xem trọng lời của ta.

      Hoắc Kỷ Thành lòng nghĩ đến Tần Lạc với con trai, cũng nghe đối thoại hai em Tống Tư Bạch, nếu ràng với Giang Ánh Tuyết, cũng cần phải vương vấn nữa, đoạn tuyệt hoàn toàn sạch với ta mà cũng là chuyện tốt.

      Nhưng Giang Ánh Tuyết cho rằng như vậy, ta uất ức buồn bực ra khỏi phòng, đường bước nhanh về phía cửa, xem ra ta chỉ có thể năn nỉ Cảnh Uyển cho xem cameras rồi.

      Sau khi Cảnh Uyển nghe xong cầu của ta, cười : "Giang tiểu thư, chỗ này của tôi chỉ là quán , cũng có khắp nơi trang bị cameras. Hơn nữa, địa bàn Cảnh Uyển tôi luôn luôn chú trọng nhất, ngay cả bãi đỗ xe cũng bí mật, càng đừng là phòng, khách hàng làm gì ở bên trong cũng là chuyện của bọn họ, tôi cũng có quyền kiểm tra cameras."

      gần xa đều cự tuyệt đề nghị của Giang Ánh Tuyết.

      Giang Ánh Tuyết hề nổi giận: "Chị Cảnh uyển, tôi biết đề nghị này làm cho chị rất khó xử, nhưng tôi rất muốn tìm người phụ nữ tên Tần Lạc gấp, tôi đảm bảo nhìn thấy bất cứ chuyện gì đều cho người thứ hai, mục đích của tôi rất ràng."

      Cảnh Uyển lay chuyển: " được, Cảnh Uyển tôi chưa bao giờ vi bất cứ kẻ nào mà phá điều lệ."

      Giang Ánh Tuyết rất tức giận: "Chị Cảnh uyển, thứ cho tôi lời xuôi tai, phải trang bị cameras để có thể nhìn thấy động tĩnh của khách hàng sao? Nhân viên làm việc của chị đều có thể nhìn thấy, tại sao tôi thể?"

      Dừng chút: "Hoặc là , chị cố ý làm khó tôi?"

      Cảnh Uyển che miệng cười đến rực rỡ: "Cố ý làm khó ? Giang Ánh Tuyết, chẳng lẽ quá coi trọng mình? Tôi chưa bao giờ sắp xếp nhân viên làm việc ở trước máy tính xem xét cameras, từ khi mở tiệm đến nay chưa từng có, trang bị cameras đều chỉ vì để ngừa ngộ nhỡ mà thôi, nhưng cũng phải cái ngộ nhỡ kia."

      Mặc dù là lời cự tuyệt, Cảnh Uyển cũng đặc biệt uyển chuyển.

      Giang Ánh Tuyết tức giận đến gan cũng đau, xem ra manh mối Tần Lạc liền đứt hoàn toàn ở trong này sao?

      "Chị Cảnh Uyển, chị biết Tần Lạc sao?"

      Giang Ánh Tuyết vẫn cam lòng hỏi câu cuối cùng.

      Cảnh Uyển vẫn luôn duy trì mỉm cười, vẻ mặt bình thản dao động, ánh mắt lại càng nhìn thấy chút dao động nào: "Cũng biết vị Tần Lạc này là ai, đáng để Giang Ánh Tuyết hao tổn tâm sức tìm kiếm như vậy, kẻ thù? Tình địch?"

      Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Giang Ánh Tuyết, dường như muốn từ trong mắt ta nhìn ra đáp án.

      Giang Ánh Tuyết có cảm giác giống như mình thám thính ra cái gì từ người chị ta, ngược lại bị chị ta nhìn thấu.

      "Nếu chị Cảnh Uyển biết, vậy cũng có quan hệ gì với chị, quấy rầy rồi."

      Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Giang Ánh Tuyết xoay người rời .

      Cảnh Uyển là người phụ nữ sâu lường được, bên ngoài đồn chị ta có bối cảnh, rốt cuộc người nào ai biết

      ta tự đánh giá nhìn người tương đối chính xác, nhưng ở trước mặt Cảnh Uyển, cho tới bây giờ nhìn thấu.

      Sau khi ta rời , Cảnh Uyển ôm cánh tay cười lạnh tiếng, xem ra Giang Ánh Tuyết thuê người theo dõi Tần Lạc, nếu cũng tùy tiện xông đến tìm người.

      *****

      Sau khi Giang Ánh Tuyết rời khỏi gọi điện thoại cho bên thám tử tư kia: "Người của các nhìn thấy Tần Lạc từ trong 'Quán Tinh Quang' ra ?"

      Đối phương lắc đầu: " có."

      Giang Ánh Tuyết hít hơi sâu: "Bảo người của tiếp tục theo dõi."

      Cúp điện thoại, Giang Ánh Tuyết hận thể liền canh giữ ở cửa chờ Tần Lạc ra ngoài, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cùng với Hoắc Kỷ Thành vẫn ở bên trong, nhịn xuống.

      đến mấy phút, điện thoại di động lại vang lên.

      Vốn tưởng rằng là bên thám tử tư gọi đến, kết quả là giọng nữ xa lạ.

      "Giang tiểu thư, tôi là em của Tần Lạc Đồng Ngữ Phỉ, tôi có tình báo rất trọng yếu muốn cho ."

      Vốn định cắt đứt Giang Ánh Tuyết dừng lại: " cái gì? là em của Tần Lạc?"

      Đồng Ngữ Phỉ vội vàng gật đầu: "Đúng, tôi là em cùng cha khác mẹ của Tần Lạc, tôi có tin tức rất quan trọng, tôi nghĩ Giang tiểu thư có hứng thú."

      Giang Ánh Tuyết cười nhạo: "A...? Làm sao mà biết tôi cảm thấy hứng thú? từ đâu mà biết số điện thoại của tôi?"

      Đồng Ngữ Phỉ vội vàng : "Chuyện là như vậy, tôi định tự mình ở mạng tuyên bố mấy tin tức này, nhưng sức lực của tôi quá yếu, sau khi phát ra cũng ai chú ý, rất nhanh bị ngâm nước. Rơi vào đường cùng, tôi liền nghĩ đến Giang tiểu thư, tôi nghĩ tin tức này Giang tiểu thư nhất định cảm thấy rất hứng thú."

      ta có trả lời làm thế nào biết số điện thoại di động của Giang Ánh Tuyết, người cho ta dặn dặn lại nhất định phải giữ bí mật, cho nên ta cũng muốn nuốt lời.

      Ngược lại Giang Ánh Tuyết bị ta gợi lên hứng thú: "A...? nghe chút."

      Đồng Ngữ Phỉ cũng có lập tức , mà đến điều kiện: "Tin tức này tôi muốn bán cho Giang tiểu thư, biết Giang tiểu thư nguyện ý ra giá bao nhiêu?"

      Giang Ánh Tuyết cười lạnh ra tiếng: " là buồn cười! cảm thấy tôi tin tưởng lời dối của sao? Bán cho tôi? có thể có tin tức tốt gì bán cho tôi? Tại sao tôi phải mua tin tức của ?"

      Đồng Ngữ Phỉ cũng nổi giận: "Chỉ bằng chị của tôi có quan hệ với Hoắc Tứ thiếu, tôi tin tưởng Giang tiểu thư cảm thấy rất hứng thú."

      Lời của ta làm cho tay Giang Ánh Tuyết xiết chặt thành nắm đấm: "Tin tức gì? tôi ra giá!"

      Đồng Ngữ Phỉ cũng là người thông minh: "Tôi nghĩ bây giờ ra tất cả rồi Giang tiểu thư người quỵt nợ làm sao?"

      Giang Ánh Tuyết nhìn ra đối phương phải người tốt lành: "Bây giờ tôi rảnh, hẹn gặp ở quán cà phê góc đường Giang Nam, cho 15 phút."

      xong, cúp điện thoại, căn bản cho Đồng Ngữ Phỉ có cơ hội chuyện.

      Mặc dù Đồng Ngữ Phỉ bực tức, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :