1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 161: Trở về thành phố A công tác

      Hôm sau.

      Tần Lạc làm việc nhưng trong đầu thỉnh thoảng tập trung, tự chủ được nghĩ đến hai cha conởtrong nhà hôm nay ăn cái gì, làm những gì.

      Nghĩ đến mấy vấn đề này, lại nhịn được khinh bỉ mình, tự dưng lại nghĩ đến tên khốn kia để làm gì?

      Lập tức nắm tóc, cảm thấy mình lâm vào trong cảm xúc mâu thuẫn.

      Bỗng dưng, điện thoại di động đặt bàn vang lên hai tiếng, Tần Lạc vội vàng cầm lên, khi nhìn thấy là tin nhắn của Cố Nam Châu, trong mắt thể là thất vọng hay vui vẻ.

      【Ở Bắc Kinh quen chưa?】

      【Công việc mới có thoải mái ?】

      Nhìn hai tin nhắn quan tâm, trong lòng Tần Lạc tràn đầy lo ấm áp, ở đất khách quê người có được bạn bè quan tâm cảm thấy rất hạnh phúc.

      Chỉ là, hi vọng luật sư Cố chỉ coi mình như bạn bè.

      Lập tức trả lời: Cũng được! Mặc dù miền Bắc lạnh, nhưng phần lớn đều ở trong nhà, , miền Bắc có máy sưởi còn dễ chịu hơn miền Nam!

      【Vậy là tốt rồi, có cần giúp gì có thể tìm Phùng Thiệu bất cứ lúc nào, chủ nhật muốn chơi cũng có thể tìm cậu ta, chủ nhật cậu ta nghỉ ngơi cũng có việc gì, có thể làm hướng dẫn du lịch cho .】

      Tần Lạc hiểuCố Nam Châu sợ mình buồn chán, người đàn ông cẩn thận như vậy là rất hiếm thấy, chỉ tiếc

      【Ừ, cần tôi tìm ta. 】

      trò chuyện, bỗng nhiên đồng nghiệp Tiểu Kim đến: "Tần Lạc, trưởng phòng tìm ."

      Tần Lạc lên tiếng liền đến văn phòng trưởng phòng, sau khi đến mới biết được là bảo công tác ở thành phố A.

      vốn có chút muốn thành phố A, dù sao vừa mới từ bên đó "Trốn" qua đây.

      Trưởng phòng Trần luôn giỏi về nhìn mặt đoán ý, lập tức nhìn ra Tần Lạc muốn lại thôi, chú ý đến quan hệ cá nhân của , dằn lại tính tình hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì khó xử sao?"

      Tần Lạc lắc đầu: " có, tôi chỉ lo lắng cho mình vừa đến công ty, sợ phần nghiệp vụ vẫn còn chưa quen."

      uyển chuyển biểu đạt ý mình muốn .

      Trưởng phòng Trần là người hiểu biết, nhưng ông ta cũng có suy xét của mình: "Tiểu Tần! Tôinhìn qua lý lịch của , vô cùng xuất sắc, hơn nữa trước làm ở bộ phận phiên dịch tổ ba hơn nửa năm, tôi tin tưởng năng lực của . Nhiệm vụ phiên dịch lần này cũng khó, công ty cân nhắc đến là người của thành phố A, khá quen thuộc với nơi đó, đúng lúc có thể mang khách hàng ăn chút đặc sản địa phương."

      đến mức này, Tần Lạc có lý do gì để cự tuyệt nữa.

      "Cảm ơn trưởng phòng Trần tín nhiệm, tôi nhất định hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này."

      "Ù, buổi chiều tan làm về sớm để thu dọn hành lý, sáng sớm ngày mai xuất phát."

      Trở lại văn phòng, Tần Lạc nhịn được nâng trán, đây gọi là chuyện gì?

      Đơn giản thu dọn cặp hồ sơ mặt bàn chút, bỗng dưng nhớ đến cái gì cầm lấy điện thoại di động, tin tức còn chưa gửi nhìn thấy Hoắc Kỷ Thành gọi điện đến.

      sợ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài, tên khốn này làm sao mà biết mình gửi tin nhắn cho chứ?

      "Alo?"

      "Lạc Lạc, công ty có chút việc gấp cần trở về để xử lý, tạm thời Tiểu Tinh ở lại nhà em, hai ngày nữaanhsẽ quay lại."

      đợi Tần Lạc trả lời, điện thoại liền cúp rồi.

      Nghe tiếng "Tút tút" trong điện thoại di động truyền đến, Tần Lạc dám tin lấy điện thoại di động ra nhìn, làm gì như máy bay vậy!

      ta có việc rời mang Tiểu Tinh trở về sao?

      Để cho mộtđứa bé năm tuổi rưỡi ở nhà mình đây là việc người ba nên làm?

      Tần Lạc càng nghĩ càng tức giận, hận thể gọi điện hung hăng mắng Hoắc Kỷ Thành trận!

      Cái gọi là suy nghĩ bằng hành động, côquả gọi .

      Chỉ là - -

      "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tắt máy, xin quý khách gọi lại sau."

      Trong điện thoại di động truyền đến giọng nữ máy móc Tần Lạc tức giận đến xùi bọt mép, đồ con rùa! Ném câu cho mình liền mình trốn !

      Ngày mai còn phải công tác ở thành phố A!

      cách khác, sáng mai phải dẫn Tiểu Tinh trở về thành phố A, cột hôn nhân bên trong sơ yếulý lịch của điền chưa kết hôn!

      Bây giờ phải làm thế nào?

      Suy nghĩ chútthì đau đầu thôi.

      Mà đầu sỏ gây nên tất cả đó là tên khốn Hoắc Kỷ Thành kia!

      ******

      Nhà họ Giang.

      Giang Ánh Thần vừa mới cưới mặt mày hớn hở lại mặt, luôn luôn đưa tay vuốt ve bụng mình, giống như sợ người khác biết ta mang cốt nhục nhà họ Hoắc.

      Hôm nay tiệc lại mặt có chút long trọng, Giang Ánh Tuyết muốn từ chối cũng từ chối được, nếu lần trước gọi điện thoại cho ba, chỉ sợ mẹ đồng ý cho mình tham gia hôn lễ củaGiang Ánh Thần.

      Sau đó mặc dù bị mẹ hung hăng răn dạy phen, nhưng ta sao cả rồi.

      Hôm nay Giang Ánh Thần ăn mặc rất đẹp và sang trọng, áoda màu hồng váy dài màu mật ong, tóc dài vén ở sau gáy, bất luận nhìn từ góc độ nào, đều là khí chất phu nhân cao quý!

      Nhưng Giang Ánh Tuyết lại khiêm tốn rất nhiều, áo bành tô màu đen phối quần dài màu đen rộng rãi, tóc mềm mại buộc ở sau gáy, cả người tao nhã giỏi giang.

      "Chị hai, chị biết hôm nay là tiệc lại mặt của emmà ăn mặc xui xẻo như vậy! phải cố ý trù ẻo em chứ!" Giang Ánh Thần tức giận .

      Lúc này Giang Ánh Tuyết mới nhìn quần áo mình mặc, giọng nhàn nhạt : "Mỗi ngày tôi đều mặc như vậy, suy nghĩ nhiều."

      Giang Ánh Thần hai tay ôm ngực: "Chị hai, lời này của chị đúng rồi, kết hôn vốn là chuyện vui mừng, chị ăn mặc như đưa tang, có thể làm cho người ta có suy nghĩ tốt?"

      Giang Ánh Tuyết liếc xéo ta cái, cười nhạo : "Mới mẻ! Lần đầu tiên nghe tham gia hôn lễ thể mặc quần áo màu đen, vậytại sao tây trangcủa chú rểcó thể là màu đen? Chẳng lẽ ta cũng đưa tang?"

      Giang Ánh Thần bị chị ta làm cho sặc nghẹn ra lời: "Chị"

      Giang Ánh Tuyết nhếch môi: "Em ba, bây giờ em là phụ nữ có thai, nên tức giận, nếu thân thể bị thương, emkhó tránh khỏi lại muốn đến chỗ mẹ cáo trạng? Cùng cội sinh ra, sao phải lên mặt với nhau?"

      Lời của ta có chút châm chọc.

      Giang Ánh Thần tức giận đến bộ ngực lên xuống: "Chị hai, lời này của chị có ý gì? Cái gì lên mặt? chuyện giữa chị em chúng ta cần lịch như vậy à? Chị hài lòng gìvề em trực tiếp cho em biết, cần phải những lời như vậy vớiem!"

      ta trả lời lại cậu.

      Giang Ánh Tuyết dường như quen, cười lạnh tiếng: " biết là ai chán ghétai! Nếu em ba cảm thấy chị ghét em, vậy mời ngươi về sau thấy chịthì cách xa chị chút, cứ như vậy tất cả mọi người đều vui."

      Giang Ánh Thần tức đến phát run: "Chị hai, vài ngày gặp, công phu miệng lưỡi chị càng ngày càng lợi hại! Hôm nay nhà họ Giang chúng ta có tiệc, chú ba xuất về tình có thể tha thứ, nhưng hôm đám cướichịvới chú bacũng khôngcùng xuất , chẳng lẽ là tình cảm giữa hai người xảy ra vấn đề?"

      Mặc dù tức giận, Giang Ánh Thần vẫn có quên việc chính.

      Giang Ánh Tuyết nghe đến đó chỉ muốn cười lạnh mấy tiếng: "Em ba, vấn đề cá nhân của chị hai cũng nhọc đến em quan tâm, làm phụ nữ có thai, em vẫn nên dưỡng thân thể cho tốt, chuyện của chị liên quan đến em!"

      Giang Ánh Thần: " "

      Thiếu chút nữa phun ra câu chửi thề, từ khi nào ngay cả chị hai lại rồi hả?

      Giang Ánh Tuyết dứt khoát để ý đến ta, lập tức thẳng.

      Vấn đề tình cảm có như thế nào, có chút can hệ gì với Giang Ánh Thần! ta hỏi cái này đơn giản chỉ muốn moi lời của mình, bây giờ lập trường của ta đối lập vớiKỷThành, bên cả chỉ mong sao mình vớiKỷ Thành tan vỡ sớm chút.

      qua với dì Phương, thể để mưu kế bên cả cùng hai kia thực được!

      Nhìn bóng lưng Giang Ánh Tuyết rời , Giang Ánh Thần hận thể bổ nhào đến giữ chặt chị ta, nhưng ta cũng biết làm như vậy thích hợp.

      Lập tức nhịn xuống.

      Hoắc Cẩm Dương chào hỏi khách xong nhìn thấy vẻ mặt vợ tức giận, vội vàng dịu dàng dỗ dành : "Sao thế? Là ai chọc giận em?"

      Giang Ánh Thần gắt giọng: "Còn có thểlà ai? Còn phải chị hai em! Mấy ngày gặp, chị ta khôn giống như con thỏ! Thế nào cũng moi ra từ lời của chị ta!"

      Hoắc Cẩm Dương an ủi: "Thôi, nếu như chị tavới chú ba xuất nguy cơ tình cảm, sớm muộn cũng bị chúng ta phát , giấy thể gói được lửa, chúng ta đứng nhìn là được."

      Giang Ánh Thần bĩu môi: "Người ta còn phải muốn mau chóng lấy được tin tức trực tiếp"

      Hoắc Cẩm Dương ôm bả vai vợ: " biết suy nghĩ của em, nhưng bây giờ em còn phải lấy thân thể làm trọng, khi con trai của chúng ta sinh ra, ông nội nhất định có phần thưởng."

      Giang Ánh Thần cắn môi: "Ngộ nhỡ là con ?"

      Hoắc Cẩm Dương sửng sốt giây: " sao, còn có thể sinh đứa thứ hai."

      Giang Ánh Thần hờn dỗi véo cánh tay ông xã mình cái, hai người cười đùa vào hội trường.

      ****

      Hoắc Kỷ Thành mới vừa xuống máy bay nhận được điện thoại của Phương Lệ Hoa: "A Thành, mẹ mới vừa gọi điện thoại đến biệt thự, sao bảo mẫu Tiểu Tinh có ở nhà? Điện thoại của con cũng vừa mới thông."

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành tự nhiên dối : "A... Con mang Tiểu Tinh đế nhàƯớc Hànvới Mary chơi."

      Phương Lệ Hoa cũng biết Ước Hànvới Mary là ba mẹ nuôi củaTiểu Tinh, yên tâm rồi.

      "Buổi tối đưa Tiểu Tinh đến chỗ mẹ, đúng lúc ngày mai mẹ rảnh dẫn bé khu vui chơi."

      "Mẹ, con đồng ý cho Tiểu Tinh ở nhà ba mẹ nuôi nó hai ngày, đúng lúc mấy ngày nay cháu Bessie của Maryđến đây, hai người vừa vạn có bạn."

      "A... Thế à! Quyết định như vậy ."

      Cửa của mẹ coi như qua, Hoắc Kỷ Thành thở phào nhõm vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại, kết quả lại nghe mẹ : "A Thành, buổi tối con có chuyện gì, trở về dùng cơm ! Mẹ bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn conthích nhất."

      Hoắc Kỷ Thành bất đắc dĩ cắt ngang lời mẹ: "Mẹ, buổi tối con có xã giao."

      Phương Lệ Hoa nhịn được nhắc : "Cả ngày chỉ biết xã giao! Cháu con kết hôn, con vẫn mình! Ba con ở trước mặt mẹ nhiều lần chuyện kết hôn củacon với Ánh Tuyết, con còn muốn kéo đến khi nào?"

      Rốt cục, kéo ra chính đề rồi.

      Lỗ tai Hoắc Kỷ Thành nghe ra vết chai: "Mẹ, hôm trước phải con với mẹ chia tay vớiGiang Ánh Tuyết rồi sao? Con kết hôn với ta."

      Giọng của như dao chém đất.

      Phương Lệ Hoa như cũ : "Giữa người phân phân hợp hợp là chuyện bình thường, mặc kệ như thế nào, Ánh Tuyết là người thích hợp nhất làm vợ con!"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, "Mẹ, con chọn người muốn kết hôn rồi."

      Phương Lệ Hoa lập tức hỏi: "Ai? Con gá nhà nào?"

      Hoắc Kỷ Thành cố ý nửa, trịnh trọng : "Mẹ, chưa xác định vẫn nên giữ bí mật trước, mẹ yên tâm, con trai ở phương diện này luôn luôn có chừng mực, tùy tiện đùa."

      Phương Lệ Hoa cũng biết tính tình con trai, nên tự nhiên yên tâm, chỉ là, tình thếbây giờ còn phải nhiều cẩn thận hơn mới được.

      Nếu , sai bướcthì sai tất cả.

      "A Thành, hay là con nghe mẹ khuyên câu, cưới Ánh Tuyết mới đúng lựa chọn đúng nhất, những người khác "

      Phương Lệ Hoa còn muốn tiếp tục khuyên bảo con trai, kết quả bị Hoắc Kỷ Thành ngắt lời: "Mẹ, con muốn nhắc lại vấn đề này, Giang Ánh Tuyết với con mà là qua khứ, con hy vọng bởi vì ta mà ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con chúng ta."

      lời này có chút nặng, Phương Lệ Hoa ngây ngẩn cả người, dường như lần đầu tiên con trai dùnglời lẽ nghiêm túc như vậy chuyện với mình.

      Chẳng lẽ, nó với Ánh Tuyết thể nào sao?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 162: (2)

      Tần Lạc về đến nhà nhìn thấy Hoắc Gia Tinh mình khoanh chân ngồi ở ghế sofa, khỏi đau lòng qua: "Tiểu Tinh, buổi trưa em ăn cơm chưa?"

      Hoắc Gia Tinh nhu thuận gật đầu: "Ba giúp em gọi đồ ăn mua ngoài rồi."

      Tần Lạc oán trách : "Mỗi ngày ăn đồ ăn mua ngoài sao được? Ba em có trách nhiệm! Bây giờ chị nấu cơm cho em ăn."

      Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: "Chị, chị tốt nhất!"

      Tần Lạc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, còn kèm theo đau lòng . . .

      ...

      Buổi sáng hôm sau.

      Cũng may Tần Lạc hẹn gặp mặt với đồng nghệp Tiểu Kim đứng ở cửa ga Cao Thiết, ngồi xổm người xuống giúp Hoắc Gia Tinh sửa sang lại áo, kết quả liền nghe thấy Tiểu Kim lớn giọng : "Trời! Tần Lạc! Chừng nào có con trai lớn như vậy hả?"

      Tần Lạc bất đắc dĩ đứng dậy quay đầu: " suy nghĩ nhiều."

      Sau đó nhìn về phía Hoắc Gia Tinh, "Tiểu Tinh, em gọi chị là gì?"

      Hoắc Gia Tinh ngoan mở miệng: "Chị ."

      Tiểu Kim vẫn dám tin: "Làm trò! Bây giờ rất nhiều phụ nữ dấu kết hôn ở bên ngoài bị đồng nghiệp bắt gặp đều bảo con của ta gọi mình là 'Chị ' hoặc 'Dì', sớm coi như thấy gì rồi!"

      Tần Lạc đầy vạch đen, mặc dù Tiểu Tinh quả là con trai của mình, nhưng...

      "Sức tưởng tượng của cần quá phong phú? Tôi còn chưa kết hôn! Ở đâu ra có con trai?"

      câu cuối cùng, hiển nhiên xong có chút đủ tin tưởng.

      Nhưng Tiểu Kim phát , chỉ chăm chú nhìn Tần Lạc với Hoắc Gia Tinh, muốn ta tin tưởng bọn họ phải mẹ con, là rất khó...

      "Nhưng dáng vẻ cậu nhóc rất giống với , ai, ôi!"

      ta vừa dứt lời, Tần Lạc cùng Hoắc Gia Tinh liếc nhìn nhau, ra Tần Lạc sớm từng nghe từ chỗ bạn tốt Tử Ninh khuôn mặt của Tiểu Tinh giống với ...

      Trước còn bạn tốt hưu vượn, về sau biết bé là con trai ruột của mình, từng cẩn thận quan sát khuôn mặt Tiểu Tinh, có chút rất giống với mình...

      thể thừa nhận, quan hệ huyết thống rất kỳ diệu.

      Tần Lạc che miệng ho tiếng: " kiên quyết chúng tôi là mẹ con, đương nhiên cảm thấy giống nhau, được rồi! Nhanh vào ga ! Để trễ giờ gay go!"

      Tiểu Kim thấy muốn nhiều lời cũng có miễn cưỡng, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng.

      Lần đầu tiên ngồi tàu, Hoắc Gia Tinh rất hưng phấn, giống như bảo bối thần kỳ lúc hỏi cái này, lúc hỏi cái kia.

      Bé mở miệng tiếng "Chị ", gọi thuần thục mà vấp, làm cho Tiểu Kim ngồi ở bên cạnh trong lòng thầm than: Chẳng lẽ là mình đoán sai ?

      Nếu là mẹ con, thể lộ ra khuyết điểm...

      ****

      Khi đến trạm ga, Tần Lạc thể gửi tin nhắn cho Hoắc Kỷ Thành: Hôm nay tôi đến thành phố A công tác, Tiểu Tinh cũng cùng , nửa giờ sau đến ga Cao Thiết đón con, tôi cùng đồng nghiệp phải đến sân bay đón khách hàng, tiện.

      Hoắc Kỷ Thành họp sau khi nhìn thấy tin nhắn này nhanh chóng trả lời: Được, bảo Trình Sâm đến ga Cao Thiết đón Tiểu Tinh.

      Sau khi gửi lại nhắn thêm tin: Buổi tối cùng ăn cơm?

      Tần Lạc quả quyết cự tuyệt: cần, tôi đến để làm việc.

      Trong lòng Hoắc Kỷ Thành khó chịu, Lạc Lạc vẫn chịu tha thứ cho mình...

      "Hoắc tổng, phương án chuẩn bị cho mảnh đất ở thành phố S kia ngài cảm thấy thế nào?"

      Lời của phó tổng cắt ngang suy nghĩ của , liếc qua cái: "Ừ, làm theo phương án này."

      Sau đó, viết lên giấy hàng chữ rồi xé ra, đưa cho Trình Sâm đứng ở phía sau, cũng cho ta ánh mắt chỉ có ta biết.

      Trình Sâm theo Boss hơn mười năm, chỉ là làm tốt công việc, mà còn là trợ thủ giỏi giúp trong cuộc sống của .

      Bất cứ chuyện gì Boss giấu diếm ta, cứ như vậy cũng thuận tiện.

      Sau khi ta rời khỏi phòng họp hậu, ít người ở trong lòng đoán ta đâu, tổng giám đốc ít khi họp lại để cho trợ lý Trình ra ngoài làm việc...

      Lại còn viết giấy, ràng là muốn để cho ai biết.

      Trong lòng Hoắc Cẩm Dương vẫn buồn bực: Chú ba lại làm chuyện mờ ám gì chứ?

      ...

      Hai ngày này Giang Ánh Tuyết tích cực hưởng ứng theo lời của mẹ chồng Phương Lệ Hoa , cố gắng làm thay đổi bản thân thành , ta còn đặc biệt mời huấn luyện viên vũ đạo, chuyên luyện tập dáng người cho phụ nữ.

      Thế cho nên ta mấy ngày đến công ty làm, có chuyện gì đều ở trong điện thoại, ta cũng dò xét thư ký, hỏi tổng giám đốc có tìm mình ...

      Kết quả lấy được đều là đáp án thất vọng.

      Thế cho nên ta càng đến công ty làm, dì Phương đúng, người đàn ông giống như Kỷ Thành, nhất định thích người phụ nữ mạnh mẽ có lòng tham nghiệp.

      Nhất định ấy thích dịu dàng như nước, săn sóc tỉ mỉ...

      Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, ta liếc nhìn tên người gọi đến, là thám tử tư trước ta mời nhờ điều tra về Tần Lạc.

      "Alo."

      "Giang tiểu thư, căn cứ vào tình báo đáng tin, hôm nay Tần Lạc Tần tiểu thư trở về thành phố A, cùng với ấy còn có đồng nghiệp của ấy và bé trai năm tuổi."

      "Bé trai năm tuổi?"

      "Đúng, người của chúng tôi cách rất xa, chỉ nhìn thấy đại khái."

      "Chụp được ảnh ?"

      " thấy mặt của đứa bé."

      "Ngay cả mặt cũng thấy sao? Hiệu suất làm việc của các người cũng quá thấp!" Giang Ánh Tuyết nhịn được tức giận.

      Đối phương cười làm lành: "Giang tiểu thư, đây là chúng tôi ***, đứa bé trai nhích tới nhích lui chúng tôi thể khống chế."

      Giang Ánh Tuyết biết mắng ta cũng vô dụng, hít hơi sâu: "Vậy người của các tra được mấy ngày nay Tần Lạc có lui tới với ai ? Ví dụ như đứa bé trai là con nhà ai? Làm sao nó có thể ở cùng với Tần Lạc?"

      Đối phương lắc đầu: "Cái này , người của chúng tôi mới vừa tra được chỗ ở cùng công ty làm của Tần Lạc."

      Giang Ánh Tuyết rất tức giận: " Hiệu suất làm việc của các người rất làm cho người ta thất vọng!"

      biết tại sao, trong đầu ta kìm được nghĩ đến Hoắc Gia Tinh, năm nay bé cũng năm tuổi rưỡi? Phù hợp với bé trai năm tuổi này...

      Chẳng lẽ là nó ?

      Lập tức lại bổ sung câu: "Cần phải chụp được ảnh mặt của thằng bé, chuyển cho tôi trước tiên!"

      Đối phương lên tiếng: "Chúng tôi cố gắng hết sức có thể chụp được ảnh mà Giang tiểu thư muốn."

      ...

      Cúp điện thoại xong, trong lòng Giang Ánh Tuyết bình tĩnh được, bây giờ ta muốn nhanh chóng phải biết đứa bé trai bên cạnh Tần Lạc là ai.

      Nếu quả là Hoắc Gia Tinh...

      Làm sao có thể?

      Mặc dù dáng vẻ Hoắc Gia Tinh rất đáng lanh lợi, nhưng tính tình rất kiêu căng, bất luận mình lấy lòng nó như thế nào cũng làm cho nó vui vẻ, mỗi lần nhìn thấy mình đều bày bộ mặt người sống chớ lại gần...

      bé trai kiêu ngạo lạnh lùng như vậy làm sao có thể ở cùng với Tần Lạc? ta có năng lực gì khiến cho Hoắc Gia Tinh vui vẻ chứ?

      ****

      Ga Cao Thiết.

      tàu ngủ nửa giờ, lúc này vẻ mặt Hoắc Gia Tinh đầy tỉnh táo: "Chị , chị gọi điện thoại cho ba em chưa? Có phải ba đến đón chúng ta?"

      Đầu Tiểu Kim thông suốt kêu lên: "Trời! Tần Lạc, chẳng lẽ với đứa bé này phải mẹ con mà là chị em?"

      Trong nháy mắt Tần Lạc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đụng đến đồng nghiệp dở hơi như vậy muốn ngất...

      Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt, gì.

      nhiều sai nhiều, hơn nữa ở trước mặt người lạ, quá mức để lộ bản thân tốt.

      Đây là ba dạy bé.

      Tiểu kim thấy Tần Lạc phản bác, càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, trong lòng hưng phấn thôi.

      Tần Lạc cũng chẳng muốn giải thích, dứt khoát để mặc ta đoán già đoán non.

      Trình Sâm rất đúng giờ chạy đến ga Cao Thiết, hơn nữa thông qua quan hệ trực tiếp tiến vào bên trong tìm Tần Lạc cùng Hoắc Gia Tinh, khi nhìn thấy bên cạnh Tần Lạc còn có đồng nghiệp, cẩn thận tìm từ.

      "Tần tiểu thư, vất vả cho , cần gì có thể gọi điện thoại bất kỳ lúc nào."

      "Ừ, tôi biết."

      Trước mặt Tiểu Kim, Tần Lạc lễ phép lạnh nhạt, nhiều câu.

      Hoắc Gia Tinh lưu luyến : "Chị, buổi tối Tiểu Tinh có thể tìm chị được ?"

      Tần Lạc cưng chiều sờ sờ khuôn mặt nhắn trắng noãn của bé: "Buổi tối chị có xã giao, ngày mai có được ?"

      Hoắc Gia Tinh bĩu môi: "Được rồi!"

      Trình Sâm nắm tay Hoắc Gia Tinh cùng Tần Lạc chào hỏi: "Chúng tôi trước đây."

      Tần Lạc gật đầu, sau khi nhìn theo bọn họ rời kéo hành lý cùng Tiểu Kim ra hướng khác.

      Dọc theo đường , Tiểu Kim vẫn líu ríu ngừng: "Tần Lạc, nếu tôi đoán sai, nhà với nhà cậu nhóc kia là quan hệ nhiều đời đúng ! Cho nên mới gọi chị em?"

      Tần Lạc miễn cưỡng cong khóe môi, xem như đáp lại cũng coi như , đúng là kẻ dở hơi...
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 163: Lửa giận bùng cháy

      sân bay đón khách hàng, sau đó uống trà chiềuvới khách hàng, uống xong trà chiều thìphải sắp xếpbữa tiệc tối, chuyện này đối vớiTần Lạc và Tiểu Kim mới quan trọng nhất.

      "Tần Lạc, tính tình Bá Luân tiên sinh rất cẩn thận, cầu phiên dịch cũng rất cao, ở lại đợi cần phải kiềm chế chút, lần này chúng ta đến chủ yếu là đảm bảo Bá Luân tiên sinh hài lòng thuận lợi chuyện này, trưởng phòng vui vẻ khen thưởng chúng ta, tiền thưởng nhiều hơn...!"

      Làm nhân viên kỳ cựu ở công ty, Tiểu Kim lòng dặn dò.

      Tần Lạc gật đầu: "Tiểu kim, cám ơn ."

      Tiểu kim ngại ngùng cười cười: "Ai nha! Chúng ta làmphiên dịch, làm nhân viên lâu nămcó thiện chí cho cũng là điều cần phải làm."

      Tần Lạc nhếch môi mỉm cười, mặc dù mới tiếp xúc vài ngày, có thể nhìn ra tính tình Tiểu Kim tùy tiện ngay thẳng, lăn lội ở trong xã hội lâu như vậy còn có thể thẳng thắn, dễ dàng.

      "Tôi nhất định thể phụ lòng nhắc nhở của , lấy tiền thưởng mới là quan trọng nhất!"

      "Ha ha... Nhất định vậy!"

      ...

      Tần Lạc nghĩ rằng đối tượng Bá Luân tiên sinh chuyện làm ăn chỉ có hai người, kết quả đến phòng bao ở khách sạn xa hoa Hải Ninh, mới biết người đêm nay rất nhiều...

      Mà Tiểu Kim phải phiên dịch thể tham gia tiệc tối, mình ngồi cùng bàn người xa lạ ăn cơm, muốn quá lúng túng!

      Từng người khách có mặt cùng ngồi xuống, Tần Lạc cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn...

      Trời ạ!

      Có ai có thể giải thích cho tại sao tên khốn Hoắc Kỷ Thành kia cũng ở đây?

      chỉ là người cuối cùng có mặt, lại còn được những người khác đứng thẳng nghênh đón, cả đám đều khiêm tốn chào hỏi : "Tứ thiếu."

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, chỉ khi liếc mắt về phía Tần Lạc, đáy mắt xẹt qua ý vị, lập tức biến mất thấy.

      Ngay cả Tần Lạc cũng chỉ cảm nhận ánh mắt người đàn ông nhìn về phía mình rất nóng bỏng, khi ngước mắt lên, ánh mắt Hoắc Kỷ Thành khôi phục thờ ơ lạnh nhạt.

      có chút nhiệt độ, giống như nước giếng sâu...

      Nhưng biết, khi đối mặt với mình căn bản như thế này!

      Từ khi xuất , trong lòng Tần Lạc nổi trống bất an yên; ngược lại Hoắc Kỷ Thành nhàn nhã tự đắc.

      Vốn bữa tiệc đêm nay muốn đến, nhưng sau khi Trình Sâm đưa Tiểu Tinh trở về với : "Tiểu thiếu gia đêm nay Tần tiểu thư làm việc ởkhách sạn Hải Ninh, đúng lúc buổi sáng hôm qua Tô Minh Xí tiên sinh tự mình gọi điện thoại mời Boss tham gia bữa tiệc tối nay."

      Trình Sâm khom người , vừa đến nội dung chính.

      Chân mày Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch: "Xác định là cùng bữa tiệc?"

      Trình Sâm gật đầu: "Thuộc hạ xác nhận, là cùng bữa tiệc."

      Ngón tay Hoắc Kỷ Thànhkhẽ gõ mặt bàn: "Ngày hôm qua tôi từ chối?"

      Trình Sâm gật đầu: "Đúng, nhưng nếu bây giờ Boss đồng ý qua đó, với Tô Minh Xí tiên sinh cảm thấy đó là kinh ngạc lớn đặc biệt."

      Từng câu ta , khóe môi Hoắc Kỷ Thànhchậm rãi cong lên độ: "Ừ, cậu thông báo ông ta tiếng."

      Trình Sâm lên tiếng rời .

      Về tâm tư của Boss, ta luôn luôn hiểu nhất. Đây cũng là nguyên nhân ta có thể ở bên cạnh làm bạn "Lão hổ" lâu như vậy.

      ...

      "Tứ thiếu, người có hứng thú United Arab Emirates đầu tư ngành dầu mỏ sao? Tôi có bản kế hoạch này tệ, nếu ngài thử nhìn xem?"

      Bá Luân tiên sinh khiêm tốn , ông ta nhận được thông báo là Tứ thiếu tham dự bữa tiệc tối nay, kết quả...

      Tần Lạc ngồi ở sau lưng ông ta có chút lúng túng, nhưng thân là nhân viên chuyên nghiệp, vẫn phải phiên dịch chữ xót thành tiếng Trung.

      Sau đó, lễ phép nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành, chờ trả lời.

      Ngược lại Hoắc Kỷ Thành có thâm ý khác nhìn , hai tròng mắt giống như đầm nước muốn nhìn xuyên qua , hơn nữa, ánh mắt kiacòntrần trụi mang theo...

      Trong lòng Tần Lạc thầm mắng: Tên khốn chết tiệt! là muốn cho tất cả mọi người suy đoán quan hệ bọn họ sao? Ở trường hợp này làm bộ như biết tốt sao?

      Trong lúc này, tất cả những người khác bàn đều nín thở, đợi đáp án của Hoắc Tứ thiếu.

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, tiện tay bưng chén trà trước mặt lên nhấp ngụm: "Nếu bản kế hoạch của Bá Luân tiên sinh có thể hấp dẫn tôi, tôi ngại đầu tư thêm hạng mục."

      vừa dứt lời, Bá Luân tiên sinh khẩn trương nhìn về phía Tần Lạc, chờ phiên dịch.

      Tần Lạc bị nhìn thiếu chút nữa mắc kẹt rồi...

      Dừng chút, mới phiên dịch ra.

      Bá Luân tiên sinh nhất thời vô cùng vui vẻ, lại quang quác đống, đơn giản là bằng lòng trình bản kế hoạch của mình lên...

      Mà những người khác ngồi cũng chỉ có thể đỏ mắt rồi.

      Tô Minh Xí tiên sinh làm chủ nhà bữa tiệc tối nay, trong lòng ông ta còn buồn bực thôi, từ khi nào Tứ thiếu chuyện trở nên tốt như vậy?

      Bọn họ đều biết là, đêm nay vận khí Bá Luân tiên sinh tốt như vậy, hoàn toàn chỉ vì Tần Lạc làm phiên dịch cho ông ta, Hoắc Kỷ Thành chỉ muốn trao đổi ánh mắt với nhiều hơn ít...

      Cái gọi là chọc ghẹo quang minh chính đại, cũng chỉ có Hoắc Kỷ Thành có bản lĩnh cùng năng lực này.

      Làm chuyển lời giả, Tần Lạc cảm thấy xấu hổ bội lần, may mà sau khi bữa tiệc bắt đầu kết thúc chuyện...

      Trong bữa tiệc, bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành lại chuyển đề tài về phía : "Bá Luân tiên sinh vị phiên dịch này tệ! Dáng vẻ xinh đẹp phát cũng tiêu chuẩn..."

      Nghe loại "Ca ngợi" thế, Tần Lạc hận thể đánh Hoắc Kỷ Thành quyền, đồ con rùa! muốn làm gì?

      êm đẹp lôi mình ra để làm gì?

      Mọi người ở đây đều là lão hồ ly kinh nghiệm thương trường, vừa nghe lời này nhận ra ánh mắt Tứ thiếu nhìn Tần Lạc tầm thường, mặt đám cũng có chút mờ ám..

      Bá Luân tiên sinh nghe hiểu tiếng Trung khó tránh khỏi đem ánh mắt về phía Tần Lạc, Tần Lạc đỏ bừng cả khuôn mặt, lời khích lệ mình này làm sao có thể phiên dịch ra miệng được?

      Cái tên khốn đáng chết!

      nhất định là cố ý!

      Tô Minh Xí tiên sinh cười hề hề dùng tiếng Arab thuần thục giúp Tần Lạc phiên dịch, ông ta với Bá Luân tiên sinh luôn luôn quan hệ tốt, cho nên cũng biết ít tiếng Arab đơn giản...

      Bá Luân tiên sinh vừa nghe, lập tức lộ ra ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ, liên thanh tán dương: "Tần tiểu thư quả rất đẹp! Hơn nữanăng lực vô cùng chuyên nghiệp!"

      Mặc dù ông ta tiếng Arab, nhưng Hoắc Kỷ Thành qua nét mặt của ông ta cũng có thể đoán được ông ta cái gì.

      Nhưng lại cứ nhìn về phía Tần Lạc, lại còn nghiêm trang : "Tần tiểu thư, phiền phiên dịch chút."

      Tần Lạc: "..."

      hận thể lấy cái chén trước mặt đập tới...

      Nhưng nhất định phải chịu đựng.

      Nếu , có khoản tiền thưởngmà Tiểu Kim nhớ...

      hít hơi sâu, làm việc, cần chấp nhặt với tên khốn Hoắc Kỷ Thành kia.

      Lập tức mỉm cười đứng dậy: "Xin lỗi, tôi toilet."

      Sau đó, cũng quay đầu lại cầm lấy túi sách ra ngoài.

      biết là, ánh mắt Hoắc Kỷ Thành vẫn dõi theo bóng lưng , màn này bị những người khác ở đây thấy được.

      ****

      Trong Toilet.

      Tần Lạc lấy tay vốc nước lạnh, sau đó vỗ vỗ mặt, cũng biết là bên trong phòng quá nóng hay thế nào, cảm thấy hai gò má mình đặc biệt đỏ...

      là gặp quỷ!

      Vừa về đến đụng đến Hoắc Kỷ Thành, còn làm việc bữa tiệc.

      Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp!

      muốn trở về phòng nhanh như vậy, dù sao trọng tâm đề tài những người đó chuyện cũng muốn nghe, hơn nữa khí nặng nề bên trong, bí bách.

      Năm phút sau, mới vừa đến góc rẽ bị người kéo lại.

      "Này! làm gì vậy?"

      Lôi kéo bước đitừ đầu Hoắc Kỷ Thành quan tâm phản ứng của , mãi đến vào ban công bên cạnh, sau khi đóng cửa lại, chỉ còn lại hai người bọn họ ở cùng chỗ.

      Tần Lạc tức giận hất tay ra: "Hoắc Kỷ Thành, nên được tấc lại muốn tiến thước!"

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn , hình như đáy mắt có tối tăm chi khí, "Công việc mới của em là công tác khắp nơi cùng tất cả đàn ông thế giới sao?"

      Lời này rất có nghĩa khác.

      Tần Lạc lạnh lùng liếc : "Có quan hệ gì với sao?"

      MD! cái gì công tác khắp nơi cùng tất cả đàn ông thế giới? Từ miệng tên khốn này ra khó nghe vậy! Công việc phiên dịch bị ra ngược lại như là

      Hoắc Kỷ Thành bị hỏi lại càng căm tức, trong lồng ngực như có lửa giận cuồn cuộn vô tận, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt lấy .

      "Em là mẹ của con , em có quan hệ với ?"

      Giọng Tần Lạc lạnh nhạt: "Vậy cũng chỉ là có quan hệ với con trai của , xin cần cảm thấybản thân tốt đẹp mà dính líu quan hệ lung tung!"

      "Còn có, chó ngoan cản đường!"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 164: Bị heo cắn?

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lẽogiống như bất cứ lức nào đều có thể chảy ra nước, khí tức quanh thânđèép cũng thấp hơn vài độ, cùng với gió đêm mát rượi ban công, có thể làm cho người ta tự dưng rùng mình.

      Mặc dù Tần Lạc cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ, nhưng coi như thấy gì cũng sợ hãi, dù sao Đại Ma Vương trước cũng chỉ hai lần dùng khí lạnh chết người với mình.

      Tự nhiên thành thói quen.

      "Tránh ra! Tôi phải !"

      Tần Lạc chẳng muốn lại cằn nhằn với , nghiêng người né qua chuẩn bị rời , bữa tiệc đêm nay sớm kết thúc chút mới tốt!

      Mặt Hoắc Kỷ Thành trầm giữ chặt , nghĩ đằng nẻo: "muốn nhanh chóng trở lại phòng đầy đám đàn ông kia sao?"

      càng càng quá đáng!

      Tần Lạc cười lạnh: "Đây là phần công việc của tôi, có tư cách gì chỉ trích tôi?"

      Tức giận giữa lông mày Hoắc Kỷ Thành càng lúc càng thịnh, chút suy nghĩ cúi người hôn miệng đào của Tần Lạc, đây là suy nghĩ lâu của .

      Trước xét thấy Tần Lạc giận mình, dám lỗ mãng; lúc này dám làm như thế hoàn toàn là bị phẫn nộ mà váng đầu.

      Bất chấp hậu quả.

      Cảm giác miệng bị che lại làm cho Tần Lạc càng tức giận, tên khốn chết tiệt! coi mình là cái gì hả?

      Lập tức hung hăng cắn bờ môi của .

      Cho đến mùi máu tươi từ miệng hai người tràn ngập ra, Hoắc Kỷ Thành bị đau buông ra, cảm giác đau đớn có thể làm cho người mất lý trí thoáng thanh tỉnh chút.

      Buông cánh môi ra Hoắc Kỷ Thành rất nhanh biết làm sao Tần Lạc càng thêm tức giận, nhưng có thể nếm "Mỹ vị" nhớ lâu, hối hận.

      Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ lau miệng mình, lại còn nhổ ngụm nước bọt trong thùng rác bên cạnh: "Bị heo cắn."

      Mặt Hoắc Kỷ Thành lập tức đen như đáy nồi, chết tiệt luôn luôn có biện pháp trêu chọc mình tức giận!

      ""

      "Ngậm miệng! Tôi muốn nghe chuyện! chữ cũng muốn nghe! Đêm nay gặp là do ngoài ý muốn! Tôi hi vọng về sau hai ta cần đơn độc gặp mặt nữa! Hai bên lui tới mới là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta!"

      Mỗi chữ đều Tần Lạc đều kiên định mười phần, sở dĩ nhấn mạnh cần đơn độc gặp mặt, do Tiểu Tinh là con trai của mình, vậy tránh được mang theo Tiểu Tinh xuất ở trước mặt mình.

      Nhưng từ trong đáy lòng lại bài xích đơn độc gặp mặt với !

      Trước mấy tối ở Bắc Kinh kia còn sinh ra chút do dự, bây giờ xem ra, là bị coi thường! ở trong mắt là người phụ nữ như vậy sao?

      Ha ha

      Khó trách, nếu lúc trước cũng mạnh mẽ làm ra chuyện hạ lưu biết xấu hổ thôi miên mình.

      Thôi, con người khi còn sống khó tránh khỏi gặp mấy tên đàn ông đê tiện, coi như quá khứ là bị heo cắn, về sau cách xa đầu heo này chút được rồi.

      Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ khinh thường làm cho Hoắc Kỷ Thành rất bi thương, đáng chết! Lại bị mình làm hỏng rồi!

      "Nếu bây giờ em rời , nguyện vọng Bá Luân tiên sinh muốn hợp tác với chỉ sợ phải vồ hụt rồi."

      Rơi vào đường cùng, Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể nghĩ ra hạ hạ sách này.

      Nghe đến đó, khóe môi Tần Lạc cong lên cười lạnh giọng mỉa mai: "Hoắc Kỷ Thành, còn có thể vô sỉ hơn ? Lại có thể lấy chuyện công việc uy hiếp tôi?"

      Mặt Hoắc Kỷ Thành trầm xuống: "Nếu uy hiếp này có tác dụng với em, đây bằng lòng."

      Tần Lạc rất tức giận, dừng vài giây mới thốt ra ba chữ: " biết xấu hổ!"

      Trong lòng Hoắc Kỷ Thành vui vẻ, chẳng lẽ có tác dụng?

      giây sau, Tần Lạc quả quyết : "Đoán chừng phải làm cho thất vọng rồi, uy hiếp này với tôi mà hề dùng được! Cùng lắm tôi đổi công việc mới ở thành phố khác lần nữa, tôikhông tin thiên hạ rộng lớn có chỗ dung thân cho Tần Lạc tôi!"

      Bỏ lại những lời này, Tần Lạc quay đầu lại rời , trải qua tối nay, xem như nhìn thấu, dù sao có năng lực, còn sợ tìm được công việcsao?

      Chẳng qua bị làm cho đổi công việc thường xuyên, chạy khắp nơi thế giới.

      Dù sao có nhà, cũng có người thân thương , bốn biển là nhà thìcó sao?

      Nhìn bóng lưng rời , tay Hoắc Kỷ Thành kìm lòng được xiết chặt thành nắm đấm, trong lòng buồn bực nên lời.

      Trở lại phòng trước, Tần Lạc chỉnh lý xong cảm xúc, công việc là công việc, cá nhân là cá nhân, muốn ở trước mặt người bên ngoài biểu chuyên nghiệp của .

      Sau khi trở về, 3 phút sauHoắc Kỷ Thành mới tiến vào,bề ngoài mặt bình tĩnh gợn sóng, nhìn ra vui buồn; đằng sau mây đen dầy đặc rệt, giống như cuồng phong bão táp tiến đến phía trước.

      Mọi người ngồi dám suy đoán lung tung, lại càng dám tùy ý đùa giống vừa rồi, dù sao chọc giận Tứ thiếu cũng phải là quyết định sáng suốt gì.

      Trước mắt tập đoàn Đế An kéo dài rất nhiều lĩnh vực đếm xuể, hơn nữa sớm gia nhập thị trường thế giới, tài chính có bao nhiêu hùng hậu người ngoài thể tưởng được, thêm nữa ánh mắt Tứ thiếu độc đáo, nhiều năm qua như vậy tất cả hạng mục cậu ta lựa chọnđầu tư đều kiếm được ít tiền, cho nên tất cả mọi người muốn dính chút lợi ích.

      Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Lạc liên lạc với Tiểu Kim, bảo ấy đưa Bá Luân tiên sinh về khách sạn nghỉ ngơi, chỉ còn lại mình đơn độc rời .

      *****

      xe.

      Hoắc Kỷ Thành mặc cho sương mù lượn lờ ngay trước mắt, nhưng hai tròng mắt vẫn nhúc nhích nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp phía trước, nhiều lần muốn xuống xe, nhưng liên tiếp nhịn xuống.

      Vừa rồi ở sân thượng hai người ầm ĩ thoải mái, lúc này lại chỉ sợ thêm dầu vào lửa.

      có chút bực bội vỗ mạnh hai cái, ràng hai ngày trước ở Bắc Kinh vẫn còn tốt, sao vừa về đến trở thành như vậy rồi hả?

      Lái xe Đại Vệ biết điều lái xe chậm rì rì theo phía sau Tần Lạc, thể để cho phát , còn thể quá xa để tránh Boss nhìn thấy.

      Tần Lạc vừa vừa gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, từ đầu chú ý đến phía sau có chiếc xe theo mình.

      "Tử Ninh, chúng ta đến quán thịt nướng cũ ăn ! Mỗi lần có bữa tiệc đều ăn đủ no, hơn nữa mình nhớ cậu."

      "Ghét! Thổ lộ với mình buồn nôn như vậy, toàn thân người ta nổi đầy da gà, mình thu dọn đồ tan làm luôn, mười phút sau gặp!"

      "Ừ."

      Hẹn xong, Tần Lạc tiếp tục về phía trước nữa, mà đứng tại chỗ vẫy xe, đêm nay tâm tình quá tệ, sau khi trở về đối mặt phòng trống nhất định nghĩ lung tung.

      Nếu như vậy còn bằng hện Tử Ninh ra ngoài ngồi chút, đúng lúc bầu trời đêm nay còn có tuyết rơi, đặc biệt thích hợp ăn gà nướng uống bia!

      Phía sau xe, Đại Vệ hỏi: "Boss, Tần tiểu thư gọi xe, chúng ta phải tiếp tục theo sao?"

      Hoắc Kỷ Thành từ từ phun ra vòng khói, giọng lạnh nhạt: " theo."

      Tần Lạc gọi xe lúc lâu cũng thấy chiếc taxi, bỗng nhiên, ánh mắt vô phát phía sau có chiếc Spyker màu đen vẫn đứng ở kia nhúc nhích.

      Vừa nhìn thấy biển số xe quá quen thuộc!

      Đồ con rùa! ăn no rửng mỡ có chuyện gì sao? Theo dõi mình để làm gì?

      Lập tức nổi giận đùng đùng về phía chiếc xe Spyker, khi nhìn thấy đến, Đại Vệ khẩn trương hỏi : "Boss, Tần tiểu thư tới, chúng ta nên"

      Hoắc Kỷ Thành tạm dừng hai giây: "."

      Đại Vệ trong chớp mắt nghe hiểu: "A?"

      Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lẻo: "Đến 'Lan uyển' ."

      Lúc này Đại Vệ mới hiểu nhấn ga, từ bên cạnh Tần Lạc "Vù" cái vọt rất xa.

      Tần Lạc hít hơi sâu, nhịn được mắng: "Đáng ghét! Có bản lĩnh đừng chạy! Dám làm dám chịu được coi gì là đàn ông!"

      Tuy xa, nhưng Đại Vệ vẫn còn nhìn về phía kính chiếu hậu, ta : "Boss, miệng Tần tiểu thư giống như mấy câu gì."

      Ý rất ràng: Boss, Tần tiểu thư giống như mắng ngài.

      Hoắc Kỷ Thành miễn cưỡng nâng mi lên: "Cậu rất nhiều?"

      Đại Vệ nhất thời dám lên tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng, nghiêm túc lái xe.

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành luôn nhìn về phía kính chiếu hậu, thẳng đến người ở bên trong hoàn toàn nhìn thấy mới thôi.

      Tần Lạc ở tại chỗ tức giận đến nắm tay, đối với tội ác của người đàn ông căm thù đến tận xương tuỷ, động tí liền phái người theo dõi mình!

      có tiền tốt lắm sao!

      càng nghĩ càng tức giận!

      Cũng may vào lúc này chiếc xe taxi đến đây, nếu phải ngổn ngang ở trong gió.

      Đều do người đàn ông chết tiệt nào đấy!

      Gặp tuyệt đối là nghiệt duyên đời trước mình tu luyện!
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 165: có tư cách gì ở trước mặt tôi?

      Quán thịt nướng bên đường.

      Bên ngoài tuyết rơi linh tinh, Tần Lạc với Bùi Tử Ninh ngồi mặt đối mặt, mới vài ngày gặp, dường như hai người mãi hết đề tài.

      "Hoắc Kỷ Thành đưa Tiểu Tinh đến chỗ cậu? Lại cònở lại nhà cậuhai ngày?"

      "Ừ, nếu phải bận tâm đến Tiểu Tinh, mình sớm lấy cái chổi đuổi ta ra khỏi cửa rồi. "

      Nhắc tới người đàn ông kia, Tần Lạc bụng tức giận.

      Bùi Tử Ninh che miệng cười : " nghĩ tới Hoắc nam thần luôn luôn khiêm tốn thần bí cũng mặt như vậy, làm cho người ta mở rộng tầm mắt!"

      Tần Lạc uống ngụm bia: "Thôi, nhắc tới tamình liền tức giận, trong bữa tiệctối nay lại gặp."

      Bùi Tử Ninh ăn miếng gà nướng: "Để mình ! Duyên phận hai người quá sâu rồi! chỗ nào đều có thể gặp được."

      Tần Lạc phất phất tay: "Đừng! Mình tình nguyện có duyên phận với ta! Cậu biết ta chuyện có bao nhiêu đáng giận, giống như mình là phụ nữ làm nghề đứng đắn."

      Bùi Tử Ninh nâng quai hàm: "Ngược lại mình cảm thấy là vì ghen mới ra như vậy."

      Tần Lạc liếc cái: "Cậu từ khi nào trở nên hiểu biết đàn ông như vậy?"

      Bùi Tử Ninh bưng bia lên chạm cốc với bạn tốt: "Cá nhân mình cảm thấy là như thế này, mặc kệ là phụ nữ hay đàn ông, có đôi khi đều có thể trở nên miệng đằng lòng nghĩ nẻo."

      Tần Lạc tiếp, nặng nề uống ngụm bia, muốn đoán tên khốn nào có miệng đằng lòng nghĩ nẻo , cũng muốnđặt cược tuổixuân của mình cho phần tình có kết quả này.

      Ngăn cách giữa bọn họ phải chỉ chút, hơn nữa ghét nhất bị người khác lừa gạt, bị người ta đùa giỡn như khỉ!

      "Mình nghĩ xong, nếu taép mình quá, mình sẽlại đổi chỗ khác bắt đầu lần nữa." tới đây, bỗng nhiên Tần Lạc khép mi nở nụ cười: "Dù sao mình có con trai, cũng phải lo lắng chuyện kết hôn sinh con nữa, chuyện này giao cho ông trời quyết định, gặp được hay đều tùy duyên."

      Bùi Tử Ninh liếc mắt nhìn bạn tốt cái: "Suy nghĩ của cậu rộng rãi, mình còn tưởng lại tìm người đàn ông bình thường gả , dù sao đời này cũng cầu tình oanh oanh liệt liệt xa vời rồi."

      Tần Lạc uống ngụm : "Cuộc sống vẫn bình thản chút, tình quá mức oanh oanh liệt liệt nhất định có thể làm bạn đến già."

      Bùi Tử Ninh mím môi: "Quan điểm của chúng ta có phải quá bi quan ? Tương lai còn dài mà! Bây giờ nghĩ gặp được tình chân thành rồi?"

      Tần Lạc nhíu mày: "Ít nhất trước mắt mìnhnghĩ vậy, có thể gần đây quá mệt mỏi!"

      Bùi Tử Ninh tiếp, tình huống của bạn tốt quả rất phức tạp, có thể viết thành quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi.

      Hai người trò chuyện, bỗng nhiên rèm cửa bị vén lên, có hai người đàn ông vào, mà ngườitrong đó Tần Lạc vớiBùi Tử Ninh đều biết.

      Bạch Trì Đình với bạn cũ tới đây, thời đại học vẫn thường đếnquán này, đến naythoáng cái bốn năm năm, vẫn bộ dáng ban đầu.

      Làm cho ta ngờ, lại gặp được Bùi Tử Ninh với Tần Lạc ở chỗ này.

      Trữ Đào bạn thời đại học kiêm cùng phòng quan hệ , hai người vẫn rất tốt.

      Trữ Đào nhìn thấyBùi Tử Ninh vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu học muội, lâu gặp!"

      Bùi Tử Ninh cũng biết ta, nhưng vốn muốn chào hỏibọn họ, dù sao chỉ cần đề cập đến người nào đó, nhớ đến đoạn ký ức tốt!

      Lập tức tức giận : "Thứ lỗi cho trí nhớ tôi vụng về, có thể thời gian lâu, tôi còn nhớ haivị đàn ."

      Sắc mặt Trữ Đào có chút xấu hổ, làm bạn cùng phòng của Bạch Trì Đình, ta đương nhiên biết chuyện Bạch Trì Đình với Bùi Tử Ninh, cũng biết về sau cậu ta bỗng nhiên ra nước ngoàidu học.

      Dường như Bạch Trì Đình quen Bùi Tử Ninhthờ ơ: "A Đào, chúng ta sang bên cạnh ngồi."

      Trữ Đào vốn muốn cái gì, nhưng nhịn xuống, Bạch lão đại đột nhiên rời quả tạo thành tổn thương rất lớn cho kia, lúc ấy cậu ta ở trường học đều nghe thấy ít lời đồn nhảm.

      Đứng ở góc độcủa tiểu học muội, quả là Bạch lão đại tổn thương ấy, ài

      Bạch Trì Đình với Trữ Đào ngồi ở bên cạnh, Bùi Tử Ninh nhất thời có tâm tình ăn cùng chuyện phiếm, vô ý thức bưng ly rượu lên uống vào ly lại ly.

      Tần Lạc ngăn được, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài: "Tử Ninh, chúng ta trở về !"

      Bùi Tử Ninhđã có chút men say, cũng biết uống nữa nhất định say, trước mặt người đàn ông cặn bã say khướt bị người ta cười nhạo mà thôi.

      "Ừ."

      Lập tức đứng dậy chuẩn bị đứng lên, kết quả lúc đứng dậy rời áo bành tô bị mắc ởghế, thiếu chút nữa té ngã đất.

      Mà ngồi tại bên cạnh các côBạch Trì Đình tay mắt lanh lẹ duỗi tay đỡ lấycô, giọng đầy dịu dàng thân thiết: "Cẩn thận chút."

      Bùi Tử Ninhgiống nhưdẫm phải đinh hung hăng hất tay ta ra: " cần quan tâm!"

      Bạch Trì Đình có chút bất đắc dĩ buông tay, kết quả Bùi Tử Ninhsay khướt lập tức mất điểm chống đỡ, mắt thấy sắp ngã sấp xuống.

      Bạch Trì Đình vội vàng đỡ lấy , lần này, đơn giản đỡ tay nữa, mà là ôm thắt lưng của .

      Cũng bởi vậy tư thế hai người càng trở nên thân mật.

      Tần Lạc đứng ở bên đỡ trán, lại giúp được gì.

      Trữ Đào nhìn màn này, nhất thời cảm thấy bạn tốt với tiểu học muội vẫn còn có khả năng.

      Bạch Trì Đình kéo Bùi Tử Ninhlại cho đến đứng vững: "Con uống quá nhiều rượu tốt."

      Bùi Tử Ninhtức giận lạnh giọng: " là ai của tôi? Có tư cách gì ở trước mặt tôi?"

      Sau đó, lôi kéo Tần Lạc bước nhanh rời .

      Trữ Đào lấy khuỷu tay chọc ta: "Vẫn chưa dứt hết tình cảmvới tiểu học muội?"

      Bạch Trì Đình đè ép cảm xúc của mình sắp phun trào ra: "Là mình có lỗi với ấy."

      xong, uống ngụm bia.

      Trữ Đào rót đầy giúp cậu ta: " , năm đó sau khi cậu rời , ấyphải trải quanhiều lời đồn đại nhảm trong thời gian rất dài, đối với , quả có chút dày vò."

      Bạch Trì Đình gì, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc chảy qua, năm đó

      lại buồn bực uống ngụm rượu, biết bắt đầu từ đâu, cũng biết nên làm như thế nào mới có thể khiến Bùi Tử Ninh tha thứ cho mình.

      Ra khỏi quán nướng, bước chân của Bùi Tử Ninh có chút lảo đảo, vừa rồi ở trước mặt người đàn ông cặn bã, là côlàm ra vẻ kiên cường, lúc này ở đường cái, lại thể dùng lớp giả tạo của mình.

      Tần Lạc lo lắng nhìn về phía bạn tốt: "Tử Ninh, cậu sao chứ?"

      Bùi Tử Ninh lắc đầu: " sao,cùng làm chung bệnh viện, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, mình thói quen rồi."

      Tần Lạc thở dài, cùng làmmột bệnh viện với bạn trai cặn bã trước, đúng là rất giày vò.

      Ài

      *****

      Giang Ánh Tuyết mới vừa về đến nhà nhận được điện thoại của thám tử tư: "Chụp được ảnh củathằng bé kia chưa?"

      Đối phương giọng: " có, người của chúng tôi vẫn canh giữ ở bên ngoài ga, nhưng rất kỳ lạ, ra ngoài chỉ có Tần Lạc vớiđồng nghiệp của ấy, thấy thằng bé nữa."

      "Cái gì? thế là sao? Làm saocó thể tự dưng thấythằng bé hả? Các chụp ảnh tìm cái cớ như vậy để lấy lệ với tôi sao?"

      Giọng Giang Ánh Tuyết tốt , có ảnh chụp của thằng bé bảocôlàm thế nào để xác nhận?

      "Giang tiểu thư, chúng tôi cố gắng hết sức rồi."

      "Đây là các người lấy cớ cho việc mình làm có hiệu quả!"

      "Giang tiểu thư, mặc dù chúng tôi chụp được ảnh của thằng bé, nhưng có được tin tức mà cảm thấy rất hứng thú, cũng coi như chút thành ý của chúng tôi."

      "Có chuyện mau!" Giang Ánh Tuyết có chút kiên nhẫn.

      Đối phương dừng chút: "Tối nay Tần tiểu thư ăn cơmở khách sạn Hải Ninh, mà người của chúng tôi rất may mắn chụp đượcxe củaTứ thiếu cũng dừng ở bãi đỗ xekhách sạn Hải Ninh."

      Giang Ánh Tuyết dám tin nâng cao giọng: "Vậy có được ảnh bọn họở chung chỗ ?

      Đối phương lắc đầu: " có, người của chúng ta cũng chỉ ngoài ý muốn chụp đượcxeTứ thiếu."

      Tay Giang Ánh Tuyết nắm chặt thành quả đấm, chẳng lẽ lần này Tần Lạc trở về là hẹn gặp bí mật với Hoắc Kỷ Thành sao?

      "Ngược lại tin tức này rất quan trọng, vậy các người có chụp được ảnh bọn họcùng ra ngoài hoặc là ảnh Tần Lạc ở xecủa Hoắc Kỷ Thành ?"

      " có, Tần Lạc tự mìnhgọi xeđến."

      " ?"

      "Chính xác trăm phần trăm."

      " tiếp tục theo dõi Tần Lạc, có bất kỳ tin tức hữu dụng gì đều phải báo cáo cho tôi trước tiên."

      "Bên Tứ thiếu chúng tôi dám sát chặt được, dễ bị lộ."

      "Tôi biết, chỉ cần phụ trách theo dõi Tần Lạc là được."

      "Tôi hiểu."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :