1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 146: Bị bắt cóc

      Bùi Tử Ninh cắn chặt môi, bạn ta trời sanh tính đơn thuần, với Lạc Lạc tâm tư xấu xa sao?

      Ha ha ha...

      Sau đó đợi Bạch Trì Đình xong, lôi kéo Tần Lạc , ngay cả liếc mắt cũng cho Bạch Trì Đình, hoàn toàn coi ta như người xa lạ.

      Bạch Trì Đình há miệng, lời đến khóe miệng rốt cuộc ra được, ánh mắt Bùi Tử Ninh quá lạnh lùng, giống như hắt cho ta chậu nước đá. . .

      Chẳng lẽ giữa bọn họ, đến độ xung khắc như nước với lửa sao?

      Sau khi Bùi Tử Ninh cùng Tần Lạc xa, An Khả Khả nhịn được oán giận : " Đình, chị xinh đẹp tóc ngắn vừa rồi kia nhìn rất quen mặt, hơn nữa ánh mắt nhìn rất kỳ quái, chẳng lẽ hai người quen biết?"

      Bạch Trì Đình nhìn thoáng qua bóng lưng Bùi Tử Ninh: " ấy là bạn trước của ."

      An Khả Khải kinh ngạc há to miệng chữ "o": " thể nào! Đình với bạn trước trở thành kẻ thù?"

      Vẻ mặt Bạch Trì Đình đầy vạch đen, kẻ thù?

      Cái từ này thiệt thòi cho Khả Khả nghĩ ra, nhưng cũng coi như rất chuẩn xác.

      Năm đó quả là mình có lỗi với ấy, lần này trở về vốn định tìm cơ hội ràng với ấy, kết quả... Dường như càng ầm ĩ hiểu lầm càng lớn.

      Ài...

      " thôi!"

      " Đình, nhớ mãi quên với bạn trước chứ?"

      "Trẻ con biết cái gì?"

      "Hừ! Em là con đương nhiên biết ."

      "..."

      ****

      Sau khi xa, Tần Lạc kéo bạn tốt lại, lo lắng : "Tử Ninh, cậu sao chứ?"

      Lúc này bước chân Bùi Tử Ninh mới máy móc dừng lại: " sao."

      Tần Lạc cầm tay bạn tốt: "Có chuyện gì cần cậy mạnh, tình cảm vốn là môn học vấn rất sâu, ai cũng công thức trước."

      Bùi Tử Ninh tìm chỗ ghế đá ngồi xuống: "Trước gặp ta, mình cho rằng hoàn toàn buông xuống, nhưng lại gặp được, mình tự chủ được mà bị ta ảnh hưởng."

      Dừng chút: "Lạc Lạc, cậu mình có bị coi thường ?"

      Tần Lạc lắc đầu: " chỉ là cậu, bất kỳ người phụ nữ nào gặp vấn đề tình cảm đều làm dứt khoát như thế, sở dĩ cậu vẫn canh cánh trong lòng chỉ vì Bạch Trì Đình từng từ mà biệt."

      Bùi Tử Ninh rất lâu gì, tương đương chấp nhận lời của bạn tốt.

      Đúng vậy! Chỉ cần nghĩ đến khi ngọt ngào đột nhiên từ mà biệt, hận nghiến răng nghiến lợi!

      , còn đắm chìm ở trong tình cuồng nhiệt của , nhưng trong đêm, liền biến mất ngay cả bóng người cũng nhìn thấy...

      Cái này làm sao có thể quên được?

      Nghĩ kỹ lại, chỗ nào đó trong lòng vừa kéo vừa đau, lại đổ thừa ấn tượng mối tình đầu quá khắc sâu ở trong lòng , tốt đẹp, quá ngọt ngào...

      Thế cho nên mỗi khi nhớ lại, trong lòng đau cũng thể sánh bằng ngọt ngào khi đó.

      Bùi Tử Ninh hít hơi sâu: "Mình nghĩ, từ giờ trở chuyên tâm hẹn hò với Trình Nặc, các phương diện nhân phẩm ta cũng tệ lắm, là người đàn ông đáng phó thác."

      Tần Lạc nhìn về phía bạn tốt: "Là giáo sư đại học mà chủ nhiệm giới thiệu cho cậu sao?"

      Bùi Tử Ninh gật đầu: "Ừ, gặp qua vài lần, cảm thấy cũng được."

      Tần Lạc ngắm nhìn về phía nơi xa, nghĩ đến bản thân.

      chưa từng nghĩ tới, cuộc đời của có loại ngoài ý muốn này xen vào?

      Có thể so với phim nhiều tập còn đặc sắc thể tưởng tượng...

      ****

      Buổi chiều, Tần Lạc với Bùi Tử Ninh lái xe trở về, ngâm suối nước nóng ở sơn trang xong, sau đó dạo thị trấn cũng nghĩ gì vể chuyện của .

      Hơn nữa ở đường phố thị trấn gặp Bạch Trì Đình với bạn của ta, khó tránh khỏi gợi lên chút ký ức thoải mái.

      "Lạc Lạc, cậu chuẩn bị khi nào rời ?"

      "Ngày mai!"

      "Cái gì? Nhưng sắp qua năm mới rồi."

      Khóe môi Tần Lạc lên nụ cười khổ: "Mình sớm có người nhà, qua năm mới với mình mà cũng chỉ là người ngoài mặc sức vui vẻ đơn của mình mà thôi."

      Bùi Tử Ninh thở dài, vài năm nay Lạc Lạc đều qua năm mới mình, năm ngoái là kiên quyết kéo đến nhà mình, nếu khi ăn cơm tất niên rất đơn.

      "Vừa trở về liền , quá nhanh."

      "Uh`m, nếu quyết định xong muốn dây dưa kéo dài, qua đó sớm chút để cuộc sống mới bước vào quỹ đạo."

      Tần Lạc từ từ , dường như hạ quyết tâm.

      Bùi Tử Ninh hiểu bạn tốt là muốn mượn công việc gây tê cảm giác bản thân, tránh cho bị cảm xúc khác làm cho ảnh hưởng.

      Lập tức : "Vậy sau khi cậu ổn định gửi địa chỉ cho mình, mình muốn đến nhà mới của cậu xin cơm ăn."

      Tần Lạc nở nụ cười: "Mình nấu cơm."

      Bùi Tử Ninh bĩu môi: "Cùng lắm mình qua đó làm cho cậu ăn!"

      Tần Lạc cười ấm áp : "Tốt! Chờ những lời này của cậu."

      ...

      Từ thành phố A đến ga Cao Thiết ở Bắc Kinh thông, hơn nữa bây giờ phải cao điểm, mua được vé vào tối ngày mai, rất thuận tiện.

      Đêm trước khi , Tần Lạc mạng nộp sơ yếu lý lịch vài công ty, cũng xem tin tức thuê phòng, sở dĩ nhanh qua đó như vậy, cũng là muốn mau chóng thay đổi hoàn cảnh.

      Ở lại giây thành phố này, đầu sắt nổ tung.

      Hai giờ bảy phút chiều ga Cao Thiết, kéo theo từng rương hành lí đến chỗ quầy bán vé để lấy vé, kết quả mới ra đến gần quầy bán vế, bị nhóm người bịp miệng mạnh mẽ nhét vào trong chiếc thương vụ xe có rèm che.

      Phản ứng đầu tiên của đó là: Chết tiệt! Bị bắt cóc rồi.

      "Buông! Ưm..."

      vùng vẫy kịch liệt, nhưng người đàn ông mặc đồ đen nào để ý đến la hét của , còn dùng vải che bịt miệng cùng mắt lại.

      Hai tay cũng bị trói lại ở phía sau lưng.

      "Ưm..."

      Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, những người này rột cuộc là ai? phải thiên kim tiểu thư gia đình giàu có gì, sao lại chọc đến đám người này?

      Chẳng lẽ, đối phương nhầm đối tượng?

      đợi hỏi trong lòng nghi vấn ra, chính là bóng tối vô hạn cuốn lấy .

      Bây giờ chỉ mong màn mình bị bắt cóc vừa rồi được người qua đường có lòng tốt chụp được truyền lên trang web, như vậy có thể được cứu.

      Mặc dù khẩn trương, sợ hãi, nhưng vẫn ép buộc bản thân tỉnh táo lại, đầu nhanh chóng chuyển động, nhưng bên trong mảnh mơ hồ, cái gì cũng thể nghĩ được.

      Xong rồi!

      khoảng nửa giờ, xe liền ngừng lại, chỗ này vẫn rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng sóng biển.

      Tiếng sóng biển!

      đột nhiên hoảng sợ, chẳng lẽ là bờ biển?

      Những người này dẫn đến bờ biển để làm gì? Làm sao mà bọn họ biết mình dừng ở ga Cao Thiết?

      Đột nhiên, xe ngừng lại, cửa mở xe, ngay sau đó bàn tay bắt lấy cánh tay của , liều mạng vùng vẫy, nhưng vô dụng, vẫn bị kéo ra ngoài, bởi vì mắt bị che, nhìn thấy đường, đầu khó tránh khỏi bị đụng.

      "Cẩn thận chút, đỡ ta, đừng làm bị thương."

      Tần Lạc nghĩ đầu năm nay bọn cướp văn minh như vậy sao?

      Kết quả liền nghe ta lại phun ra câu: " ta bị thương, có cách nào ăn ."

      Trong lòng Tần Lạc sợ hãi dâng lên, ăn với người nào?

      Lời này có nghĩa là bắt cóc nhầm, nhưng mình từ lúc nào đắc tội với người khác!

      Tần Lạc bị kéo đường về phía trước, trong lòng càng lo lắng yên, nỗi sợ hãi biết khiến cho giống như chim sợ cung bắn.

      Sau khi bị mang đến nơi, tiếng bước chân của những người đó dần dần xa, như là rời .

      Yên tĩnh vài giây, có người về phía .

      Bốn phía rất an tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát.

      Nhưng giờ phút này, Tần Lạc chút tâm tình thưởng thức phong cảnh, mắt, miệng với tay đều bị trói chặt, chỉ có thể dựa vào lỗ tai để nghe thanh.

      cảm thấy bất lực, bàng hoàng...

      Liều mạng muốn tránh thoát, cũng dùng sức được.

      bao lâu, bị mang đến con thuyền, sở dĩ xác định là thuyền, là vì lúc bước cảm giác được đong đưa...

      Ngay sau đó, tiếng bước chân đám người kia dần dần xa.

      Lại có người qua đây, mặc dù bên tai tất cả đều là tiếng sóng biển, mắt bị bịt kín nhưng vẫn có thể cảm giác được có người đến gần.

      Người nọ bỗng nhiên sờ lên mặt , nhàng vuốt ve, hơi mờ ám.

      Tần Lạc rất sợ hãi, đầy bi thương, chẳng lẽ còn bị người lấy phương thức biến thái này làm bẩn?

      Bỗng dưng, vải bịt miệng bị ta lấy ra.

      Nhưng tiếp theo là ngón tay xâm phạm , lòng ngón tay vuốt ve môi hồng của , hơi thở đàn ông cũng càng ngày càng gần.

      Bỗng nhiên, cảm thấy có chút quen thuộc.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 147: Tình nguyện nhảy xuống biển cũng muốn sống chung chỗ với .

      biết vì sao, trong nháy mắt trong đầu Tần Lạc lên tên người, nhưng nghĩ lại, ấy có nhàm chán như vậy, tốt lành bắt cóc mình để làm gì?

      "Rột cuộc các người là ai?"

      " "

      ai trả lời .

      "Tại sao muốn bắt cóc tôi? Đại tiểu thư nhà họ Tần của tôi chỉ là thùng rỗng, coi như lấy tôi uy hiếp ba tôi cũng lấy được phân tiền, ông ta căn bản quan tâm sống chết của tôi."

      " "

      "Khốn khiếp! Có dũng khí bắt cóc tôi sao lên tiếng?!"

      Người đàn ông nãy giờ gì làm cho Tần Lạc rất sợ hãi, miệng đắn đo mắng, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, toàn thân căng thẳng.

      có chút hiểu nổi rốt cuộc bắt cóc có ý gì? Bình thường ở bên ngoài cũng kết thù oán gì.

      Nghe thấy lời của , động tác người đàn ông ngừng vài giây, động tác ấn ở môi bỗng nhiên tăng thêm, giống như trừng phạt .

      Khuất phục, đặc biệt sao khuất phục!

      "Biến thái! chuyện với đó! Nếu bắt cóc tôi cuối cùng cho lý do chứ!"

      " "

      Vẻ mặt người đàn ông đối diện đầy vạch đen, dường như nhẫn nại cái gì.

      Tần Lạc lần đầu tiên gặp loại chuyện này, dù trấn định nữa cũng có chút hoảng hốt, đối phương rốt cuộc có mấy người.

      "Cứu mạng a!"

      Tần Lạc cũng chẳng quan tâm có người nghe được , dùng hết sức hô.

      Hoắc Kỷ Thành rốt cuộc nhịn được, trực tiếp che miệng Tần Lạc lại.

      Khi bốn cánh môi vừa tiếp xúc, trong đầu Tần Lạc "Oanh oanh" vang lên, xúc cảm quen thuộc này ngoài trừ tên hỗn đản Đại Ma Vương còn có thể là ai?

      Khốn khiếp!

      điên rồi sao?

      êm đẹp bắt cóc mình để làm gì?

      Còn dùng chiêu thức hạ lưu như vậy!

      quá đáng!

      Tần Lạc rất tức giận, dứt khoát hung hăng cắn , bất chấp cắn.

      Hoắc Kỷ Thành bị đau buông cánh môi của ra, con nhím rất thích cắn người! Trong miệng bắt đầu lan tràn mùi máu tươi.

      "Hoắc Kỷ Thành! vẫn luôn nhàm chán! Lại dùng chiêu thức hạ lưu như vậy bắt cóc tôi! càng như thế này chỉ càng làm cho tôi ghê tởm!"

      Tần Lạc buồn bực mắng, ở đường đến đây, từng hoài nghi chính là , nhưng chỉ là suy nghĩ 11% nhanh chóng qua , cảm thấy nhàm chán như vậy.

      hoài nghi quá rất nhiều người, duy chỉ hoài nghi giống người khác như vậy.

      Kết quả - -

      Ha ha!

      thực cho bạt tai hung ác!

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lúc trắng lúc xanh, đây đều là chủ ý của tên nhóc Đường Triều kia cho , cái gì Tần Lạc chỉ cãi nhau với , dù sao hai người có con trai, có bao nhiêu thù hận?

      Còn làm như vậy có thể tạo nhiều cảm giác kích thích chút, phụ nữ mà! Đều thích chơi kích thích mới mẻ, hơn nữa theo góc độ khác, làm như vậy rất lãng mạn.

      Xem ra, chủ ý cậu ta cho mình là ôi thiu!

      Tần Lạc chẳng những vui mừng ngược lại càng tức giận.

      " ràng với Giang Ánh Tuyết, về sau có bất kỳ quan hệ gì với ta, người phụ nữ là em, mẹ của Tiểu Tinh cũng chỉ có thể là em."

      "Đủ rồi! Từ đầu tôi muốn nghe những thứ này! Giữa với Giang Ánh Tuyết có quan hệ gì tôi cũng quan tâm! nhanh buông tôi ra!"

      Tần Lạc lớn tiếng , bây giờ chán ghét người đàn ông này đến cực điểm, chỉ hận thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, mỗi câu của với mình đều như lời dối!


      muốn tin !

      Hoắc Kỷ Thành có chút thất bại, giơ tay lấy miếng vải đen che kín mắt Tần Lạc : " biết em rất khó tiếp nhận này ngay lập tức, nhưng dù sao Tiểu Tinh là con trai của chúng ta, chẳng lẽ em muốn con có gia đình hoàn chỉnh sao?"

      Tần Lạc ghét nhất lấy Tiểu Tinh để với mình, nhưng có tư cách gì mà những thứ này với mình?

      Lúc trước là thôi miên mình sinh Tiểu Tinh, sau đó lại thôi miên mình quên mất tất cả, bây giờ chân tướng bại lộ muốn để cho mình thông suốt vui vẻ trở về làm mẹ có sẵn sao?

      đời này nào có chuyện tiện nghi tốt như vậy?

      Mặc dù rất đau lòng cho Tiểu Tinh, nhưng con ngựa thuộc về loài ngựa, tha thứ cho người đàn ông này!

      "Hoắc Kỷ Thành nếu còn có liêm sỉ cũng đừng chuyện với Tiểu Tinh! Bé mới là vô tội nhất! Mỗi đứa bé đều là kết tinh tình của ba mẹ, chẳng lẽ muốn với Tiểu Tinh chỉ là hứng thú nhất thời của sao? với bé rằng mẹ ruột còn ở đời, bây giờ làm cái gì vậy?"

      Tần Lạc gằn từng tiếng làm cho Hoắc Kỷ Thành đen mặt, trong lòng biết có cảm giác gì.

      " chưa từng với Tiểu Tinh rằng mẹ của bé mất."

      "Coi như phải , cũng ngầm đồng ý cho người bên cạnh như vậy! Mặc kệ như thế nào, bộ dạng của hèn hạ đến cực điểm!"

      " "

      Hoắc Kỷ Thành bị mắng khiến ngực nhảy "Thình thịch", lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ mắng.

      Hết lần này đến lần khác lại vô lực phản bác.

      Loại cảm giác này rất hỏng bét!

      Tần Lạc bị trói dứt khoát xoay mặt lười phản ứng lại , hai người cứ như vậy giằng co lúc lâu, lúc này Hoắc Kỷ Thành mới đến gần cởi dây thừng tay .

      Lấy được tự do Tần Lạc lạnh giọng : "Lập tức để thuyền cập bờ, giây tôi cũng muốn ở lại với !"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành trầm: "Nếu ?"

      Tần Lạc dẫn đầu vài bước về phía trước đến boong tàu, gằn từng tiếng rét lạnh : "Tôi liền từ đây nhảy xuống!"

      Bước chân Hoắc Kỷ Thành dừng chút, đối với lời này từ đầu cũng tin: "Nhảy xuống? Em biết bơi sao? Hơn nữa bây giờ là mùa đông."

      vừa vừa về phía trước.

      Dường như Tần Lạc ngang ngược, giờ phút này tình nguyện nhảy vào trong biển rộng cũng nguyện ở lại giây với người đàn ông này!

      dứt khoát leo đến lan can, chỉ cần vượt qua, có thể còn trở ngại nhảy xuống.

      Hoắc Kỷ Thành đen mặt: " xuống."

      Khẩu khí mang theo mệnh lệnh mà được xen vào.

      "Khốn khiếp! thể can thiệp vào tự do của tôi!"

      Tần Lạc la lớn, ghét nhất bị người khác can thiệp, nhất là người đàn ông ở trước mắt, chính là kẻ lừa đảo!

      Hoắc Kỷ Thành vui nhíu mày, trong lòng chắc chắn nhảy, dù sao bây giờ là mùa đông.

      Tần Lạc bỗng nhiên cong khóe môi, sau đó thân thể ngửa ra sau, hai tay mở ra, lấy tư thế tuyệt mỹ ngã vào trong biển rộng xanh lạnh giá.

      "Oành!" tiếng nước bắn, văng cao lên mấy thước.

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như mực nước: "Người phụ nữ chết tiệt!"

      Sao quật cường như vậy!

      Mùa đông cũng dám nhảy xuống biển?

      biết bơi sao?

      Chẳng lẽ csống chung chỗ với mình làm cho ấy ghê tởm?

      Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể nhanh chóng cởi bỏ tây trang người, cỡi giày ra, "Bùm" tiếng nhảy vào biển rộng.

      Giờ phút này Tần Lạc, giống như quả cân trầm thẳng xuống dưới, cánh tay liều mạng quơ, dùng sức đạp hai chân, nhưng thân thể vẫn thể khống chế ngã trái ngã phải.

      Miệng thở lớn, hít vào ít nước biển, sặc nghẹn rất khó chịu.

      Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, mặc dù nước biển thể gọi lạnh thấu xương, nhưng ấm áp.

      Bơi quả tốn sức.

      Ngay lúc cảm thấy mình sắp hít thở thông, miệng bị người hôn, khí tươi mới rót vào trong cổ họng .

      tham lam hít khí.

      Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể lôi kéo giống như quả cân hướng lên du thuyền, khí ở trong cơ thể mình bị hút sạch trước đẩy ra.

      khí vừa rời , Tần Lạc mở mắt, đúng lúc chống lại con ngươi đen như hồ nước sâu của Hoắc Kỷ Thành, mơ hồ hàm chứa tức giận.

      "Khụ "

      Tần Lạc ho khan ngừng, trong nháy mắt vừa rồi, thiếu chút nữa cho rằng mình phải chết.

      "Mùa đông em định tìm tai vạ sao?"

      Trong con ngươi Hoắc Kỷ Thành chưa đựng tức giận.

      Vừa vừa bơi kéo đến bên cạnh thuyền, lúc này Tần Lạc cũng vùng vẫy, dù sao ở trong biển, chán ghét người đàn ông này như thế nào cũng thể đối nghịch với .

      Đến sàn tàu, miệng hít hơi khí mới mẻ lớn: " sai! Tôi tình nguyện tìm tai vạ cũng muốn sống chung chỗ với ! hài lòng chưa? Bây giờ có thể cập bờ sao?"

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành chứa tức giận nữa cũng thất bại, rơi vào đường cùng, chỉ có thể phân phó thuyền trưởng cập bờ.

      Nếu , biết người phụ nữ này còn có thể làm ra chuyện cực đoan gì.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 148: Càng ngày càng gay go

      Thuyền vừa cập vào bờ, Tần Lạc nhanh chóng muốn rời thuyền, Hoắc Kỷ Thành giữ chặt : "Cả người em ướt nhẹp rời thế nào? tắm nước nóng thay quần áo sạch trước."

      Tần Lạc liếc xéo cái, tức giận : " lại muốn đánh chủ ý gì khác chứ?"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành trầm như nước: " ở trong mắt em là người đàn ông như vậy?"

      Tần Lạc hừ lạnh tiếng: "! chính là kẻ lừa đảo!"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như đáy nồi, lại chỉ có thể nhịn.

      Tần Lạc chẳng muốn quan tâm đến nữa, vọt đến tắm nước nóng qua loa cả người rồi thay đổi quần áo sạch rời , nếu phải đây là mùa đông, cũng muốn trì hoãn nhiều.

      Lần này Hoắc Kỷ Thành tự mình lái xe đưa , mà là để Đại Vệ làm thay.

      cũng lập tức trở về, mà mình ngốc ở boong tàu hút thuốc, có chút chán nản nhíu mày, rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến Tần Lạc tha thứ cho mình?

      ...

      đường trở về, Tần Lạc vẫn luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bị Hoắc Kỷ Thành khốn khiếp kia trì hoãn lâu như vậy, hôm nay nhất định là Bắc Kinh được, đáng tiếc phải hủy bỏ vé tàu kia.

      được nửa đường, Đại Vệ nhịn được: "Tần tiểu thư, ông chủ chúng tôi là lòng với , còn nhớ ngày đến văn phòng tìm ông chủ ? Vốn định buổi chiều tiến hành họp báo tuyên bố thân phận là vợ duy nhất của ông chủ..."

      Rốt cuộc Tần Lạc nghe nổi nữa: "Đủ rồi! cần nữa! Tôi chút muốn nghe những thứ này!"

      Người bên cạnh đương nhiên tốt giúp , nhưng cần!

      Chuyện sáu năm trước mình bị thôi miên sinh con mặc kệ có nỗi khổ gì, mình lại có cách nào tiếp nhận này, hành vi của với cường bạo có gì khác nhau?

      Có trưng cầu đồng ý của mình ?

      Nghĩ vậy, lại cảm thấy uất ức thôi...

      Chuyện lớn như vậy dù người ai đều cần khoảng thời gian tiêu hóa, dựa vào cái gì cho rằng mình phải đương nhiên tiếp nhận?

      Chân tướng trần trụi này tương đương với phá vỡ nhận thức trước kia của đối với bản thân, bây giờ nhớ lại cảm thấy buồn cười!

      Đại Vệ cũng dám nhiều lời, chỉ có thể kìm nén uất ứcở trong lòng đưa Tần Lạc an toàn về đến nhà.

      Lúc gần , vẫn nhịn được: "Tần tiểu thư, ra ông chủ cũng rất khổ, chuyện năm đó ông chủ chỉ là tình thế bất đắc dĩ..."

      Tần Lạc dứt khoát bịt lấy lỗ tai rời , đủ rồi!

      có nỗi khổ tâm phải để mình thanh toán sao?

      Tại sao bọn họ mới là người bị hại vô tội nhất? Nếu phải trong lúc vô tình mình nghe cuộc chuyện giữa Ước Hàn với Mary, chỉ sợ bị giấu diếm cả đời!

      Người đàn ông đáng giận như vậy, dựa vào cái gì phải tha thứ?

      *****

      Về đến nhà Tần Lạc chỉ cảm thấy tức giận khó tan, ngủ được mở máy tính đăng nhập vào QQ, mới xem vài tờ trang web nghe QQ truyền đến tin tức nhắc nhở.

      mở ra nhìn, lại là Cố Nam Châu.

      Trước ta đề cập qua chuyện này, nhưng Tần Lạc nghĩ mình muốn Bắc Kinh, đoán chừng ta cũng giúp được, nên uyển chuyển trả lời cho qua.

      lát sau, khung đối thoại mới trả lời hai chữ: Bắc Kinh?

      Sau đó, đó là chuỗi dài: quyết định muốn Bắc Kinh sao?

      Tần Lạc rất khẳng định đáp: Ừ, đúng vậy.

      Tạm dừng khoảng hai giây, Cố Nam Châu trả lời: Trước với số công ty ở Bắc Kinh từng hợp tác, đúng lúc ngày kia muốn qua đó chuyến, muốn cùng xem chút ? thích có thể lựa chọn những công ty khác.

      Nhìn câu hỏi này, Tần Lạc nhíu mày, thôi! Trước từng đồng ý, lúc này lại cự tuyệt có vẻ làm kiêu.

      Lập tức trả lời: Được, nhưng tôi đặt vé tàu ngày mai Bắc Kinh, chờ sau khi đến chúng ta liên lạc.

      Cố Nam Châu rất sảng khoái trả lời chữ: Được.

      Sau khi hẹn xong, Tần Lạc lấy cớ thu dọn hành lý để thoát ra, ra chỉ QQ, vẫn nhàm chán dạo Weibo với trang web...

      Hành lý sớm thu dọn xong cũng cần thu dọn lần nữa, bây giờ chỉ muốn tìm chút chuyện dời lực chú ý, nếu trong đầu luôn luôn nghĩ lung tung.

      ****

      Hoắc Kỷ Thành ở boong tàu lúc lâu mới trở về, cũng có trực tiếp về nhà, mà đến công ty tăng ca.

      Đúng lúc điện thoại của Đường Triều gọi đến: "Mình ra chủ ý cũng tệ lắm đúng ?"

      Hoắc Kỷ Thành tức giận hừ : "Cậu chỉ biết ra chút chủ ý ôi thiu!"

      Đường Triều sững sờ: "A? Tần Lạc mua sổ sách? nên! Có số phụ nữ cũng rất thích giả vờ!"

      Hoắc Kỷ Thành nâng trán: "Người phụ nữ của tôi giống người phụ nữ khác sao?"

      Đường Triều tức cười: "..."

      Dừng chút: "Cho nên, tình hình bây giờ như thế nào?"

      Hoắc Kỷ Thành vô cùng thất bại: " ấy càng tức giận hơn, tình nguyện lựa chọn nhảy xuống biển cũng ở chung chỗ với mình."

      Đường Triều giật mình thôi: "Nhảy xuống biển? Đây là mùa đông? Mặc dù thành phố A chúng ta lạnh giống như phí Bắc, nhưng dù gì cũng là mùa đông! Tần Lạc nhảy?"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Ừ."

      Vẻ mặt Đường Triều khoa trương: " đúng là nữ trung hào kiệt! Có can đảm như vậy!"

      Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lung: "Còn phải chủ ý ôi thiu của cậu mà ra! Lần này chuyện càng ngày càng gay go rồi!"

      Đường Triều vội vàng nhận sai: "Đúng đúng đúng! Quả là mình sai, mình nhất định nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên để đền bù."

      Hoắc Kỷ Thành vội vàng ngăn cản ta: " cần! Trông cậy vào chủ ý của cậu chỉ sợ là càng ngày càng phiền phức!"

      Đường Triều bi thương thôi: "A Thành, cậu thể tin tưởng mình lần nữa sao?"

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: " có việc gì mình cúp trước."

      Đường triều lại hỏi: "Cậu ở đâu? Mình tìm cậu."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp như nước: "Mình ở văn phòng, cậu đến ngồi chút cũng được."

      Đường Triều vội vàng lắc đầu: "Quyết định như vậy , mình phải là người cuồng công việc, vẫn nên tận hưởng thời gian tan tầm tốt hơn."

      Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Kỷ Thành vùi đầu vào công việc, hôn Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần gần đến, vớianh mà cũng ảnh hưởng lớn gì, bên phía ông cụ Giang chuẩn bị đầy đủ xong, mặc dù mình kết hôn với Giang Ánh Tuyết, cũng ảnh hưởng đến hợp tác hai nhà cùng quan hệ cá nhân.

      Đến như bên hai tranh thủ trợ giúp nhà họ Cố kia, chỉ sợ là giỏ trúc múc chẳng được nước gì.

      trong công ty tất cả mọi người đều biết chuyện Hoắc Thái Vi thích Cố Nam Châu ngũ Thiếu nhà họ Cố, chỉ tiếc nàng hữu ý chàng vô tình, mặc kệ ta làm cái gì, dường như Cố Nam Châu cũng quá quan tâm.

      Thậm chí còn, sứt mẻ.

      Chỉ cần là người sáng suốt cũng nhìn ra Cố Nam Châu thích Hoắc Thái Vi, vậy chuyện này bên cả sớm biết.

      Bây giờ chỉ hy vọng Tần Lạc nên cuốn vào trong chuyện này.

      11 giờ 23 phút tối, Hoắc Kỷ Thành mới đến nhà, trước tiên đến phòng con trai nhìn.

      Lúc đó Tiểu Tinh ngủ say, đến gần nhìn dáng vẻ con trai ngủ say với khuôn mặt Tần Lạc có vài phần tương tự, Hoắc Kỷ Thành đưa tay vuốt lên long mày con trai nhăn lên.

      Kết quả Hoắc Gia Tinh từ từ mở to mắt, trong giọng trẻ con mang theo khàn khan: "Ba, ba về rồi!"

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành nhất thời dịu dàng ít: "Ừ, ba đánh thức con hả?"

      Hoắc Gia Tinh lắc đầu: "Ba, ngày mai là thứ bảy, babiết chị mấy giờ quađây ?"

      Trong lòng Hoắc Kỷ Thành ngưng đọng, này

      Chỉ có thể nóidối thiện ý: "Chị trong khoảng thời gian này bận rất nhiều việc, đoán chừng thời gian đến phụ đạo tiếng cho Tiểu Tinh rồi."

      Hoắc Gia Tinh buồn ngủ lập tức tỉnh, bé chớp mắt to: "Ba, có phải ba cãi nhau với chị phải ?"

      Vẻ măt Hoắc Kỷ Thành cương cứng, con của rốt cuộc có bao nhiêu thông minh lanh lợi?

      Lập tức ra vẻ thoải mái : " có, là do công việc, chị cần công tác nơi khác thời gian."

      Hoắc Gia Tinh giống như nửa tin nửa gật đầu: "Được rồi!"

      quá hai giây lại bổ sung thêm: "Nếu ba chọc chị vui nhất định phải nhiều lời hay, con đều phải dụ dỗ."

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen: " "
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 149: Bắt đầu lần nữa

      Sáng sớm thứ bảy, Tần Lạc bị chuông báo điện thoại di động đánh thức, cầm lấy điện thoại nhìn, bỗng dưng nhớ đến hôm nay là ngày dạy thêm tiếng cho Tiểu Tinh.

      Nhất thời còn buồn ngủ, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, trong long có muôn vàn suy nghĩ.

      Mặc kệ đáy lòng có bao nhiêu căm hận người đàn ông thối tha kia, nhưng Tiểu Tinh vô tội, bé cái gì cũng biết đến thế giới này.

      Mỗi đứa bé đều là thiên sứ, bọn họ đến thế giới này đều nên có ba mẹ che chở cùng thương.

      Sau suy nghĩ vài giây, Tần Lạc cầm điện thoại gọi cho Hoắc Gia Tinh.

      Điện thoại vừa mới chuyển được nhận nghe, giọng Hoắc Gia Tinh rất vui mừng: "Chị, Tiểu Tinh còn tưởng rằng chị quan tâm đến em!"

      Trong lòng Tần Lạc ê ẩm: "Làm sao có thể! Gần đây chị chỉ bận nhiều việc, có thể tạm thời có cách nào dạy thêm tiếng cho Tiểu Tinh rồi."

      Mặc dù Hoắc Gia Tinh vẫn ôm ấp có hi vọng với cuộc gọi điện thoại này, nhưng nghe đến đó hiểu, chị vẫn thể đến đây dạy tiếng cho mình!

      Cũng có nghĩa tạm thời mình gặp được chị rồi...

      "Tối hôm qua ba cho em biết chị trong khoảng thời gian này bận nhiều việc, phải công tác nơi khác."

      Nghe đến đó, trong lòng Tần Lạc thở ra hơi, tồi Hoắc Kỷ Thành hưu vượn gìvới Tiểu Tinh, nếu mình càng tha thứ cho !

      Đối với chuyện đột nhiên mình xuất đứa con trai lớn năm tuổi này, trong lòng vẫn có chút có cách nào tiếp nhận, dù sao cho đến nay cho rằng mình vẫn giữ trinh tiết 25 năm, kết quả bây giờ lại cho vào năm năm trước sớm sinh con.

      Đây thể nghi ngờ chuyện giống như sấm giữa trời quang ở trong đầu nổ tung.

      "Ba em sai, chị quả phải công tác nơi khác."

      "Vậy phải bao lâu?"

      "Trước mắt còn chưa biết, có thể cần khoảng thời gian."

      "A... Em có thể tìm chị chơi ?"

      Tần Lạc chỉ dừng hai giây liền sảng khoái gật đầu: "Đương nhiên là có thể!"

      Hoắc Gia Tinh nhất thời vô cùng vui vẻ: "A A! tốt quá! Tuần sau em liền tìm chị chơi!"

      Tần Lạc cong khóe môi lên: "Được."

      có thể bài xích người đàn ông kia, nhưng có cách nào cự tuyệt Tiểu Tinh ngây thơ trong sáng.

      ****

      Mới vừa ngồi lên tàu, Tần Lạc nhận được điện thoại của Cố Nam Châu: " lên xe chưa?"

      "Ừ, mới vừa lên."

      " có người bạn đúng lúc buổi chiều phải đến ga Cao Thiết làm việc, bảo ta đưa đoạn, tránh cho em vừa đến Bắc Kinh lạ nước lại cái."

      " cần, tàu điện ngầm Bắc Kinh rất thuận tiện, mình tôi qua đó cũng được."

      " mang theo hành lý chen lấn tàu điện ngầm quá bất tiện, người bạn của chỉ đúng lúc có việc đến ga Cao Thiết, xe tiện đường mà thôi."

      Giọng Cố Nam Châu thanh nhã lạnh nhạt, cũng làm cho Tần Lạc cách nào cự tuyệt.

      "Được rồi."

      "Thuận buồm xuôi gió!"

      "Cảm ơn!"

      Cúp điện thoại, Tần Lạc dựa lưng vào ghế ngồi hít hơi sâu, thiếu luật sư Cố ngược lại càng ngày càng nhiều, xem ra chờ ngày mai ta đến Bắc Kinh, mình phải mời ta ăn bữa cơm mới được.

      Giờ phút này - -

      Cố Nam Châu chuyện điện thoại với bạn tốt Phùng Thiệu.

      "Thành , phải cậu mở rộng bạn học nữ này thành bạn chứ?"

      "."

      "Làm trò! Ở trước mặt mình mà còn giấu, tính cách cậu ra sao mình còn hiểu, nếu mà cậu cảm thấy hứng thú, cậu phí công sức đến nhờ mình như vậy, lại còn bảo mình với người ta là tiện đường đến ga Cao Thiết."

      "Khụ.. Vụ án kia cậu vẫn muốn mình giúp ?"

      Cố Nam Châu ho tiếng, dường như hài lòng bị bạn tốt vạch trần.

      Ngược lại Phùng Thiệu rất nhận uy hiếp của ta : "Được được được! Mình , đợi mình đến ga Cao Thiết giữ cửa giúp cậu, nếu có thể mình ở trước mặt ấy khen tốt về cậu, nếu "

      ta còn chưa xong bị Cố Nam Châu ngắt lời: " cần! Cậu càng như vậy càng làm cho ấy nghi ngờ."

      Phùng Thiệu trêu chọc : "Ôi! Còn là thông minh bản lĩnh! Cũng
      khó trách Cố đại luật sư khẩn trương như vậy! Chắc là rất đẹp!"

      Cậu ta chuyện luôn luôn đứng đắn, Cố Nam Châu quen rồi.

      "Cậu có ý đồ với ấy!"

      "Yên tâm! Vợ bạn, thể lừa gạt' những lời này mình vẫn hiểu, Phùng Thiệu tôi làm sao có thể đạo đức đào góc tường người phụ nữ của bạn thân coi trọng như thế, chỉ là giúp cậu giữ cửa mà thôi."

      " cần bừa ở trước mặt ấy, trước mắt chúng mình vẫn chỉ là bạn bè, mình muốn làm ấy sợ."

      "Ai ôi! Cậu nghĩ như vậy đúng rồi, có số phụ nữ có thể tiến hành theo tuần tự, có số phụ nữ vẫn phải dứt khoát trước, nếu mỗi ngày cứ dậm chân tại chỗ như vậy, khi nào mới có thể tu thành chính quả! Huống chi, thỉnh thoảng tấn công phụ nữ cũng rất thích."

      Phùng Thiệu tự cho là đúng ra biện pháp.

      Cố Nam Châu từ chối ý tốt của cậu ta, tiếp xúc với Tần Lạc lâu như vậy, cơ bản hiểu tính cách của , quá tốc độ chỉ sợ ngược lại, huống chi bây giờ ấy ở giai đoạn vừa mới thất tình.

      Lập tức quyết đoán cự tuyệt đề nghị của bạn tốt: "Đó là quan điểm cậu theo đuổi phụ nữ, đừng sử dụng ở thân mình, xế chiều đón ấy nhớ ít."

      Phùng Thiệu có chút cam lòng bĩu môi: "Được rồi!"

      *****

      Bốn giờ 36 phút chiều, đúng giờ đến ga Cao Thiết - Bắc Kinh, Tần Lạc kéo theo hành lí chậm rãi theo dòng người ra khỏi ga, mùa đông miền Bắc quả lạnh hơn rất nhiều so với miền Nam.

      Duy nhất giống, miền Nam Phương lạnh ẩm ướt, miền Bắc là lạnh và hanh khô.

      Dường như vừa ra khỏi ga, cảm thấy da hết sức căng, quả nhiên là miền Bắc hanh khô!

      được vài bước, nhìn thấy người đàn mặc áo bành tô màu xám sẫm giơ bảng hiệu viết to hai chữ "Tần Lạc" đứng ở kia, đối phương có đôi mắt đào hoa trời sinh mang nụ cười, đứng ở trong đám người rất dễ bị trông thấy.

      Tần Lạc về phía ta, mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, làm phiền rồi."

      Mắt hoa đào của Phùng Thiệu nheo lại, dấu vết đánh giá lần, cười hề hề : "Cách từ xa, tôi cảm thấy chính là người đẹp tôi muốn đón, quả nhiên! Xin chào! Tôi tên là Phùng Thiệu, là bạn đại học kiêm bạn cùng phòng của Cố Nam Châu."

      ta thân thiết vươn tay.

      Tần Lạc vốn thích người đàn ông năng quá ngọt xớt, nhưng người đàn ông ở trước mắt mặc dù nhiều, nhưng cũng làm người ta chán ghét.

      Hơn nữa, dáng vẻ nho nhã lễ độ ta chìa tay, có bất kỳ cợt nhả cùng ý đồ bất chính gì.

      Tần Lạc lễ phép vươn tay: "Xin chào, tôi tên là Tần Lạc, là bạn thời trung học của Cố Nam Châu."

      Chỉ giây ngắn ngủi, Phùng Thiệu buông tay ra, sau đó thân sĩ xách hành lý giúp Tần Lạc.

      Sau khi lên xe, Tần Lạc nghĩ thầm: Dù sao ta là bạn của Cố Nam Châu, nhất định cũng kém.

      "Mới đến Bắc Kinh, có nơi nào đặc biệt muốn ?"

      Phùng Thiệu dường như quen thuộc, rất nhanh mở máy hát ra.

      Tần Lạc ngẩn ra giây: " có, tôi muốn tìm công việc ổn định trước rồi hãy ."

      Phùng Thiệu vội vàng : "Tìm việc gấp làm gì! Tôi nghĩ nếu đến Bắc Kinh nên dạo xung quanh trước, thể nghiệm đặc sắc ở Bắc Kinh."

      Tần Lạc cười cười: "Quá lạnh, chơi cũng nhìn được phong cảnh, vẫn nền chờ mùa xuân năm sau !"

      Phùng Thiệu sờ sờ mũi: "Ừ, gần đây chất lượng khí được tốt, bạn học Tần cần phải chú ý sương mù, nhớ mua khẩu trang."

      Tần Lạc mỉm cười: "Ừ, trước khi tới nghe qua rồi."

      Phùng thiệu cười gượng: "Ừ! Thời tiết sương mù ở Bắc Kinh sớm có tiếng rồi."

      Hai người trò chuyện liền đến Cố Nam Châu, đương nhiên là Phùng Thiệu mở đầu trước: "Đều bạn thời trung học là chân thành nhất, với Nam Châu là bạn tốt chứ?"

      Tần Lạc dừng chút: " tệ, con người luật sư Cố rất tốt!"

      Nghe đến đó, bỗng nhiên Phùng Thiệu cảm thấy có hy vọng: "Cậu ta quả rất ưu tú! Khi sáu người chúng ta ở ký túc xá, cậu ta chăm chỉ học tập nhất, đừng nhìn gia cảnh cậu ta tốt, nhưng chút đại thiếu gia cũng có, hàng năm đều đứng top ba toàn trường, mỗi năm vẫn lấy được học bổng, hơn nữa là nhân vật hot boy nữ sinh toàn trường theo đuổi, đừng chúng tôi có bao nhiêu hâm mộ."

      Nhớ lại chuyện thời đại học, Phùng Thiệu lập tức dừng được.

      Tần Lạc luôn mỉm cười lắng nghe, ngược lại ràng gia cảnh Cố Nam Châu lắm, nhưng nhìn lời và cử chỉ của ta, biết nhất định từng nhận dạy dỗ rất tốt.

      Đối với những thứ này, cũng quan tâm.

      "Vậy cũng là luật sư sao?"

      "Tôi là kiểm sát viên, cầm tiền lương nhân viên công vụ đâu có thể so sánh với Cố đại luật sư, đến lương mỗi năm cậu ta có bao nhiêu, so với tôi còn tự do hơn."

      "Mỗi người đều có được rồi!"

      "Ngược lại lời này để công bằng, nhưng Nam Châu quả cố gắng hăng hái nhất trong mấy người chúng tôi, cũng là cổ phiếu có tiềm lực đáng đầu tư."

      Tần Lạc coi như có ngốc, cũng nghe cho ra Phùng Thiệu là cố ý ở trước mặt mình tốt giúp Cố Nam Châu, trong lúc này có chút xấu hổ, chẳng lẽ Cố Nam Châu ngầm đồng ý?

      Suy nghĩ đến khả năng này, lại cảm thấy mình thể thiếu nhân tình của Cố Nam Châu nữa, nếu về sau vẫn còn hết.

      Ài

      *****

      Thành phố A

      Tầng 59 trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đế An.

      "Boss, Tần tiểu thư an toàn đến Bắc Kinh, có người đàn ông ở ga Cao Thiết đón , biển số xe là của Bắc Kinh, tôi điều tra, là người tên Phùng Thiệu làm kiểm sát viên."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Từ khi nào Tần Lạc có bạn như vậy?"

      Trình Sâm cân nhắc: "Tôi nghĩ người này là bạn của Cố luật sư."

      Giữa hai long mày của Hoắc Kỷ Thành lướt qua rét lạnh, giọng mỉa mai : "Cố Nam Châu? Ngược lại cậu ta rất tận tâm!"

      Trình Sâm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Mặt khác, Cố luật sư định buổi sáng ngày mai bay Bắc Kinh, bảo là muốn qua đó xử lý chút việc riêng, chúng ta có lý do gì đáp ứng."

      Hoắc Kỷ Thành cau mày: "Nhìn chòng chọc ta, bất lúc nào có động tĩnh đều phải báo cáo nhanh cho tôi ngay lập tức."

      Trình Sâm gật đầu: "Boss yên tâm, thuộc hạ hiểu."

      Dừng chút, ta lại thêm: "Sáng hôm nay Tần tiểu thư gọi điện thoại cho tiểu thiếu gia, theo người hầu : Tần tiểu thư đồng ý cho tiểu thiếu gia tìm ấy chơi."

      Mắt Hoắc Kỷ Thành sáng rực lên: "Vậy sao? Vậy trong khoảng thời gian này cậu chú ý chặt chẽ hành động của Tần Lạc ở Bắc Kinh, sau đó mua hai vé máy thứ Tư tuần sau Bắc Kinh."

      Trình Sâm sửng sốt hai giây: "Thứ tư có chút quá sớm ."

      Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch môi mỏng: "Vậy thứ sáu."

      Trình Sâm gật đầu đồng ý, trải qua mấy ngày nay, cơ bản cậu ta hiểu , ra Tần tiểu thư biết chuyện năm năm trước ấy từng sinh con, cũng khó trách ấy giận dỗi với Boss.

      Việc này dù người ai tạm thời cũng tiếp nhận được!

      "Mặt khác, mấy ngày hôm trước Tần tiểu thư qua nhà họ Đồng, ấy muốn đòi về năm trăm vạn kia của mẹ kế Lý Thúy Như, cũng cho bà ta trong vòng tuần."

      "Ừm, việc này cậu cũng chú ý chút, lúc cần thiết cho người phụ nữ kia chút dạy dỗ."

      "Vâng."

      Trình Sâm thầm nghĩ: Mình hoàn toàn trở thành làm việc vặt

      Chỉ là Boss cho chút dạy dỗ, chẳng lẽ phải tìm người đánh bà ta trận hay là

      Hoắc Kỷ Thành lại bổ sung câu: "Năm trăm vạn kia cần phải giúp Tần Lạc đòi trở về, làm như thế nào, tự cậu nhìn mà làm."

      Đầu Trình Sâm chảy đầy vạch đen: "Thuộc hạ hiểu."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 150: Cố ý bỏ lại sương mù

      11 giờ sáng, Tần Lạc vẫn ở mạng xem tin tức cho thuê phòng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cố Nam Châu.

      "Tôiở ngay đại sảnh khách sách, xuống cùngăn cơm trưa?"

      "A? nhanh như vậy đến rồi hả? "

      Sauk hi Tần Lạc sửng sốt giây , ra ấy vốn muốn cự tuyệt, tiếp xúcvớiCố luật sư quá nhiều chỉ làm mình thiếu ta quá nhiều, đến lúc đó còn rang.

      Nhưng ta nghĩ cũng quá chu đáo, lại trực tiếp đến dưới lầu khách sạn mình ở, cứ như vậy mình quả thể cự tuyệt.

      "Ừ."

      Lời ngắn gọn, có bất kỳdây dưa dài dòng gì.

      Sau khi cúp điện thoại, Tần Lạc đành phải thay quần áo cầm lấy túi sách xuống tầng.

      Tần Lạc mới vừa đến đại sảnh thấy Cố Nam Châu ngồi ở ghế sofa đọc báo, tangồi yên tĩnh ở đằng kia, bản thân trở thành phong cảnh.

      Hấp dẫn ít các trẻ ghé mắt.

      Tần Lạc lạnh nhạt đến ngồi xuống đối diện ta, trêu chọc : "Tôi vừa ngồi xuống, nhất định kéo đến ít thù hận."

      Khuôn mặt Cố Nam Châu lạnh như trăng, ngướcmắtnhìn lập hiểurõ: "Chẳng lẽ đúng vậy sao?"

      Khóe môi Tần Lạc hơi vểnh, luật sư Cố biếtnói đùa làm con vui vẻ

      Lập tức sang chuyện khác: "Chờ lâu rồi hả?"

      Cố Nam Châu buôngtờ báo trong tay ra: "Vừa đến, tôi biết có nhàhàng gần đây rất ngon, nếu chúng ta thử chút?"

      Tần Lạc gật đầu, giống như nửa đùa : "Được! Nhưng trước, bữa cơm trưa hôm nay nhất định để tôi thanh toán, nếu tôi ."

      Thông minh như Cố Nam Châu, tự nhiên hiểu ý Tần Lạc, muốn thiếu quá nhiều ân huệ với mình, muốn duy trì quan hệ bạn bè.

      "Được!"

      Nghe thấy ta đồng ý, bỗng nhiên Tần Lạc cảm thấy vui vẻ thôi, giữa bạn bè nên có qua có lại như vậy! Nếu mình cảm thấy thiếu luật sư Cố quá nhiều.

      Trong lúc ăn cơm, hai người khó tránh khỏi nhắc đến Phùng Thiệu.

      "Ngày hôm qua Phùng Thiệu nhảm gì ở trước mặt chứ?"

      "A... ta! người có tính cách rất sảng khoái, với tôi rất nhiều chuyện thời đại học của các , còn khi đó là hot boy."

      Tần Lạc cắn chiếc đũa, vẻ mặt cười khẽ đáng , lúc lời này có ghen tị, chỉ có trêu chọc giữa bạn bè.

      Trong lòng Cố Nam Châu hiểu , xem ra tên Phùng Thiệu kia vẫn quản được miệng mình, nhất định bừa ở trước mặt Tần Lạc, nếu ấy cũng

      "Phùng Thiệu rất nhiều, ra cái khác đều rất tốt."

      " nhìn ra, rất nhiệt tình."

      đến đây, cơ bản còn đề tài gì để , Cố Nam Châu nâng chén trà lên nhanh chậm uống ngụm: "Lần này đổi công việc, có cầu cụ thể gì ?"

      Tần Lạc nhai nuốt đồ ăn xong mới chậm rãi mở miệng: " có, chỉ cần các phương diện tiền lương đãi ngộ có thể đều ok."

      Cố Nam Châu suy nghĩ: "Ngược lại phía bên tôi có hai nơi , thứ nhất là công ty nước ngoài thường xuyên hợp tác, tổng bộ ở Dubai, có lẽ thường xuyên phải công tác qua bên đó."

      Tần Lạc gật đầu: "Được!"

      Cố Nam Châu bật cười: "Tôi còn chưa đến nơi thứ hai!"

      Tần Lạc cũng cười: "Tính tình tôi có chút nôn nóng."

      Cố Nam Châu tiếp tục : " ra cá nhân tôi cảm thấy, lấy bằng cấp cùng năng lực của , hoàn toàn có thể thi vào bộ ngoại giao, phân công việc tương đối ổn định."

      Tần Lạc lắc đầu: "Bộ Ngoại Giao dĩ nhiên là tốt, nhưng tôi vẫn thích môi trường công ty, làm nhân viên công vụ gì gì đó quá cứng nhắc, tính cách tôi này ở bên trong phỏng chừng cũng ngoạn chơi chuyển, tôi thích công việc thoải mái tự tại."

      Cố Nam Châu nhìn cái: "Ừ, đó chỉ là đề nghị của tôi, quyết định cuối cùng vẫn ở bản thân ."

      Tần Lạc khép mi cười yếu ớt: " giúp tôi nhiều như vậy, tôi rất cảm kích rồi."

      Cố Nam Châu vẫn khiêm tốn trước sau như : "Cùng học trung học nhiều năm như vậy còn cần khách khí như thế sao? Tôi giúp được cái gì, chỉ là cái nhấc tay giới thiệu mà thôi, cụ thể vẫn phải tự đồng ý cùng rồi bàn kỹ hơn."

      Tần Lạc nghe được mấy chữ "Cùng học trung học" này nơi nào đó trong lòng nhất thời thoải mái, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều! Luật sư Cố đơn giản chỉ muốn giúp , có ý khác với mình.

      "Ừ."

      *****

      Tần Lạc ở bộ phận phiên dịch tập đoàn Đế An từ chức nhanh chóng gây ra xôn xao, Lương Tinh nghĩ mãi ra, bao nhiêu người chen lấn vỡ đầu muốn vào đây, Tần Lạc lại có thể .

      Ngày đó còn tạm rời cương vị công tác ngay cả trợ lý tổng giám đốc cũng dám quan tâm, ấy là muốn lên trời sao?

      Sau khi Chu Thiến với Hứa Vi nghe chuyện này, phản ứng hai người hoàn toàn khác nhau, người trước cảm thấy cái gì: "Đoán rằng trong lòng xác định muốn , cho nên lá gan lớn! Bình thường nhìn thấy trợ lý Trình ai dám cung kính! Hiếm thấy ai có thể lờ ta , nhiều sảng khoái! Đổi lại là tôi, tôi cũng chỉ mong sao có thể sảng khoái như vậy lần!"

      Lương Tinh có vẻ đăm chiêu gật đầu: "Ừ! Rất có lý! người muốn , còn sợ cái sợi len!"

      Khóe môi Hứa Vi gợi lên chế nhạo: "Có lẽ người ta ỷ vào có hậu trường vững chắc?"

      Lương Tinh cùng Chu Thiến đồng thời nhìn về phía ta: "Có ý gì? Chẳng lẽ biết tin tức gì mà chúng tôi biết sao?"

      Hứa Vi nhún vai: "Tôi cái gì cũng biết, chỉ suy đoán mà thôi."

      Lương Tinh với Chu Thiến nghi ngờ nhìn ta cái: " sao? Gần đây bàn chuyện về Tần Lạc đều kỳ lạ, mỗi lần ý kiến đều khác với chúng tôi, ra, có phải phát được cái gì ?"

      Hứa Vi ngắm móng tay mình: "Tôi có thể phát được cái gì? Nhưng cảm thấy Tần Lạc đột nhiên từ chức có chút kỳ quặc mà thôi, chẳng lẽ các cảm thấy gần đây cảm xúc tổ trưởng Giang rất ổn định sao?"

      Lương Tinh hạ giọng: "Có! Làm cho lòng người tổ ba gần đây hoảng sợ, sợ cẩn thận đắc tội với tổ trưởng Giang cái bị đuổi ."

      Chu Thiến lại bổ sung thêm: "Hơn nữa các có phát , gần đây tổ trưởng Giang đến công ty siêng năng như trước, hôm nay đến bây giờ vẫn chưa xuất ."

      Đáy mắt Hứa Vi cười châm chọc: "Cảm xúc tổ trưởng Giang khác thường ăn khớp với thời gian Tần Lạc tạm rời cương vị công tác."

      ta chuyện luôn luôn có điểm dừng, nhưng cũng đầy đủ làm cho mỗi người mơ màng.

      Lương Tinh với Chu Thiến nhất thời bừng tỉnh hiểu ra: "Oa! Khoan hãy , rất ăn khớp."

      Dừng chút: "Nhưng cái này chứng minh được gì?"

      Hứa Vi trợn trừng mắt: "Thôi, coi như tôi chưa , tôi cái gì cũng biết."

      Sau đó, liền tự rời .

      Lương Tinh với Chu Thiến liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều có kỳ lạ, Hứa Vi đơn giản! Nhất định ta phát cái gì lại muốn cho các .

      "Chẳng lẽ Tần Lạc từ chức là vì đắc tội với tổ trưởng Giang?"

      " ấy êm đẹp làm sao có thể đắc tội với tổ trưởng Giang? Luật sư Cố lại còn cầu chỉ Tần Lạc làm phiên dịch cho ta! Theo lý thuyết, tổ trưởng Giang nên vào lúc này xa thải Tần Lạc! Đây phải tuyên bố đối nghịch với luật sư Cố sao?"

      "Đúng vậy! Tôi hiểu nổi rồi."

      Hai người chính trò chuyện, sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nữ, "Vừa rồi các luật sư Cố cầu chỉ Tần Lạc làm phiên dịch cho ta?"

      Lương Tinh với Chu Thiến cùng quay đầu lại, omg! Cư nhiên là Hoắc Thái Vi cháu của tổng giám đốc!

      "Ách "

      Hoắc Thái Vi có chút khó chịu với ấp úng của các : "Tôi hỏi các đó!"

      Chu Thiến chỉ có thể : "Chuyện này tất cả mọi người ở bộ phận phiên dịch biết, nghe luật sư Cố với Tần Lạc là bạn thời trung học."

      Hoắc Thái Vi vênh mặt hất hàm sai khiến : "Tần Lạc đâu? Gọi ta đến gặp tôi!"

      Vẻ mặt Lương Tinh đầy vạch đen: "Hoắc tiểu thư, Tần Lạc từ chức rồi."

      Lần này Hoắc Thái Vi khó hiểu: "Từ chức? ta đâu rồi hả?"

      Lương Tinh lắc đầu, : " biết, chúng tôi thân thiết với ấy."

      Hoắc Thái Vi nghi ngời liếc nhìn hai , ngang ngược kiêu ngạo : "Tốt nhất các cần gạt tôi! Nếu tôi bảo chú ba lập tức xa thải các !"

      Lương Tinh cùng Chu Thiến vội vàng kêu lên : "Chúng tôi dám lừa Hoắc tiểu thư!"

      Lúc này Hoắc Thái Vi mới hài lòng chuẩn bị rời , mấy ngày nay đến đây, nghĩ tới người phụ nữ Tần Lạc kia từ chức, coi như ta tự mình biết mình!

      được hai bước, lại xoay người lại: "Luật sư Cố đâu? Lúc này ta ở đâu?"

      Lương Tinh cùng Chu Thiến đồng thời lắc đầu: "Hôm nay thấy luật sư Cố đến đây, cụ thể chúng tôi cũng ràng lắm."

      Hoắc Thái Vi vốn định hỏi chút gì, nhưng các ấy chỉ là trước sân khấu, cũng thể biết tin tức quan trọng gì, lập tức về phía phòng làm việc của Giang Ánh Tuyết, chỉ có hỏi chị ta mới rang nhất.

      Hơn nữa, bây giờ mình với Giang Ánh Tuyết cùng đứng chiến tuyến.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :