1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 141: Nằm mơ giống như chân

      Ánh mắt lợi hại của Đồng Thắng Lợi nhìn chằm chằm vợ: "Bà cầm đánh bài rồi hả ?"

      Mua nhiều hàng hiệu hơn nữa cũng thể lập tức dùng hết năm trăm vạn, khả năng lớn nhất dùng tiền hết chỉ có thể là đánh bài.

      Lý Thúy Như quỳ mặt đất ôm lấy chân chồng: "Ông xã, năm trước tôi sòng bạc Macao chơi thua hai trăm vạn, tiền còn lại đều dùng để mua quần áo hàng hiệu, túi sách với đồ trang sức, tin ông nhìn tủ quần áo của tôi với Phỉ Phỉ, giá trị bên trong quần áo, túi sách, giầy ít nhất trăm vạn!"

      Lúc này Đồng Ngữ Phỉ mới chợt hiểu ra, trách được mấy năm trước mẹ ngừng cho mình mua đủ loại hàng hiệu, còn con phải cần vào ăn mặc mới có thể hấp dẫn chú ý của đàn ông.

      Khi đó ta vẫn thấy kỳ lạ sao mẹ bỗng nhiên có tiền như thế, ràng vài năm trước tài chính công ty ba đúng lúc eo hẹp.

      ta nhớ lúc ấy mình còn từng hỏi mẹ, bà là ở sòng bạc Macao thắng ít tiền.

      Đồng Thắng Lợi nghe lời của vợ mà tức giận đến phát run, năm trước đúng lúc tài chính công ty ông eo hẹp, vì muốn vay mấy trăm vạn mình biết bao nhiêu lần dùng mặt nóng dán mông lạnh cho chủ tịch ngân hàng trở về, hai trăm vạn với ông mà tương đương với cứu giúp nhưng Lý Thúy Như lại lén sau lưng mình thua sạch!

      Làm sao ông có thể tức giận?

      Lập tức cước đá văng vợ ôm chặt đùi mình ra: "Ngược lại bà giấu tôi khổ! Lúc cầm số tiền này sống phóng túng bà có nghĩ đến cái nhà này ?"

      Hai mắt Lý Thúy Như khóc đến đẫm lệ: "Ông xã, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin ông tha thứ cho tôi được ? Lần sau tôi dám nữa."

      Đồng Thắng Lợi tức giận đến phát run: "Lại còn có lần sau?"

      Lý Thúy Như vội vàng bảo đảm : " có, có lần sau."

      Tần Lạc thờ ơ lạnh nhạt với tất cả, với người mẹ kế, chút đồng tình, mặc kệ năm đó bà ta có biết ý nghĩa phần ký hiệp nghị kia , cũng bày tỏ bà thờ ơ với mình, lại còn yên tâm thoải mái cầm tiền "Bán" bản thân mua các loại quần áo hàng hiệu cho mình...


      Ha ha!

      Ngược lại bà ta rất biết hưởng thụ!

      "Dì Lý, dì tính sổ sách ràng với ba tôi, bà còn thiếu năm trăm vạn ở đây! Mặc kệ bà tiêu hết như thế nào, thiếu của tôi nhất định phải trả lại cho tôi!"

      Giọng Tần Lạc rét lạnh, có nửa phần thương lượng.

      Lý Thúy Như dám tin nhìn : "Tần Lạc đây là có ý gì? cố ý khiến tôi mất mặt ở trước mặt ba sau đó vẫn còn tìm chúng tôi đòi tiền sao? Năm trăm vạn kia tôi đều dùng hết rồi bảo tôi giao thế nào? Đây phải trá hình tìm ba đòi tiền sao?"

      Tần Lạc cười lạnh: "! Tôi tìm chính là bà, thiếu nợ trả tiền chính là chuyện hiển nhiên, bà nợ tiền tôi nên trả lại cho tôi, với ba tôi có quan hệ."

      Lý Thúy Như già mồm át lẽ phải như cũ: "Năm trăm vạn kia từ khi nào biến thành tiền của đây? Là những người thần bí đó! Người ta chưa tìm tôi đòi tiền dựa vào cái gì đúng lý hợp tình tôi nợ tiền!"

      Tần Lạc cười lạnh hai tiếng: "Dì Lý, ngược lại bà rất biết ngụy biện, nếu như bà muốn đám người kia tìm bà đòi tiền cũng được, tôi giúp bà mang những người này đến."

      Dừng chút "Mặt khác, nếu bà muốn chơi xấu, đến lúc đó lệnh tòa án gửi đến trong nhà, đến lúc đó chúng ta phải dưới dạng cá nhân giải quyết đơn giản như vậy."

      Nhẫn nại lâu như vậy, Tần Lạc phút cũng muốn nhịn!

      Đúng lúc phát tiết bất mãn nhiều năm qua lần cho xong!

      Lý Thúy Như hoàn toàn ngờ Tần Lạc có thể ra lời tàn nhẫn như vậy, ánh mắt khỏi nhìn hướng về phía chồng xin giúp đỡ: "Ông xã, ông nhìn Tần Lạc, đây là con bé muốn bức chúng ta vào con đường chết! Nó biết chúng ta lấy đâu ra tiền còn như vậy, phải muốn mượn việc này khiến cho chúng ta trả lại công ty cho nhà họ Tần con bé sao!"

      Từng câu từng chữ đều châm ngòi ly gián quan hệ cha con Tần Lạc với Đồng Thắng Lợi, bà ta rất hiểu chồng kiêng kị cái gì, lại hết lần này đến lần khác đâm vào.

      Tần Lạc cũng rất hiểu mánh khóe của bà ta, cũng giận, dù sao mặc kệ bà ta châm ngòi như thế nào, năm trăm vạn này thể thiếu mình!

      có tấm lòng bồ tát bị người khác bán lại còn khiến người ta ung dung cầm tiền !

      Nên của phần cũng thể thiếu!

      "Dì Lý, tôi nghĩ bà nghe hiểu ý trong lời của tôi, là bà nợ tôi năm trăm vạn, mà phải các người, tôi có thể gia hạn thời gian cho bà tuần, nhưng tuần sau nếu có tin tức cũng đừng trách tôi khách khí."

      Đồng Thắng Lợi tức giận trừng mắt vợ cái, hành vi bà ta gạt mình vô cùng hài lòng, nhưng năm trăm vạn này dù sao dụng hết rồi

      "Tiểu Lạc, con cũng biết dì Lý con có năm trăm vạn này, có thể hay "

      Tần Lạc lạnh lùng cắt ngang lời của ông: "Ba, lúc trước bà ta bí mật nhận lấy năm trăm vạn này có cảm thấy bị con phát , làm người thể quá tham làm, lòng tham đáy quá mức sớm hay muộn có báo ứng! Ba cũng cần thay cho dì Lý, lần này, con mềm lòng!"

      gằn từng tiếng đều lộ ra để cho thay đổi cùng quả quyết.

      Lý Thúy Như còn muốn cái gì bị ánh mắt ông xã nhìn cái làm cho sợ, dứt khoát buồn bực lên tiếng.

      Đồng Thắng Lợi có chút thất bại thở dài, ngôi nhà tốt, thành như vậy rồi.

      Đồng Ngữ Phỉ tiến lên bước thử kéo cánh tay Tần Lạc, bị tránh lưu tình chút nào.

      Đồng ngữ Phỉ có chút xấu hổ thu tay: "Chị, thế nào chúng ta cũng là người nhà, chị cần gì phải làm chuyện tuyệt tình như vậy?"

      Tần Lạc lạnh lùng liếc ta cái: "Người bị bán phải là , ngược lại đứng chuyện đau thắt lưng!"

      Sau đó, quan tâm đến người nhà họ Đồng cái gì, xoay người rời .

      Sau khi rời , ba miệng nhà họ Đồng có tâm tư khác nhau.

      *******

      Từ nhà họ Đồng ra, Tần Lạc dừng xe ở ga ra mình tản bộ dọc theo đường cái chẳng có mục đích, bây giờ rất sợ yên tĩnh ở mình.

      Yên tĩnh suy nghĩ miên man.

      điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn của Tử Ninh gửi đến, sau khi xem qua cũng có trả lời, "Mình sao" có vẻ quá giả dối, dứt khoát cái gì cũng trả lời.

      lúc, chuông điện thoại di động vang lên, tưởng rằng Tử Ninh hoặc là Hoắc Kỷ Thành, nhận nghe, kết quả điện thoại di động vẫn vang.

      Lấy ra vừa thấy, lại là Cố Nam Châu.

      Tần Lạc hít hơi sâu: "Luật sư Cố, tìm tôi có việc sao?"

      Giọng Cố Nam Châu vẫn như tẩm gió xuân: "Cũng có chuyện gì, chỉ là hôm nay thấy , cho nên gọi điện thoại hỏi chút, chuyện vụ án còn cần phiên dịch rất nhiều"

      Tần Lạc cắn môi: "Luật sư Cố, tôi chuẩn bị từ chức rồi."

      Cố Nam Châu giật mình sửng sốt vài giây: "Từ chức? Tại sao?"

      Tần Lạc nhìn thoáng qua cảnh đêm đèn đuốc sáng trưng phía xa: "Là chút nguyên nhân cá nhân tôi."

      muốn lại thôi làm cho Cố Nam Châu hiểu là có nỗi khổ, mỗi người đều có tư tâm, muốn cũng thể miễn cưỡng.

      " có đường vẹn toàn sao?"

      " có, tôi khắc cũng muốn ở lại nơi đó, có lẽ đổi hoàn cảnh với ta mà càng tốt."

      "Ừ."

      Trong lòng Cố Nam Châu có dự cảm, Tần Lạc từ chức nhất định có liên quan với Hoắc tổng, nhưng dù sao đây cũng việc cá nhân người ta, ta cũng hỏi đến.

      Tần Lạc rất cảm kích Cố Nam Châu có hỏi nhiều, ta là người đàn ông tốt, hỏi nhiều, làm cho người ta khó chịu.

      "Nếu cần tìm việc, tôi có thể giới thiệu giúp , tôi thường xuyên phụ trách vụ án tố tụng quốc tế, công ty cần rất nhiều phiên dịch cùng xuất ."

      "Ừ, cám ơn , khi nào cần tôi tìm ."

      Hai người tùy tiện hàn huyên vài câu liền cắt đứt, tâm tình Tần Lạc bỗng nhiên tốt hơn, có lẽ là vì Cố Nam Châu chỉ có thể gọi là bạn bè bình thường gọi điện thoại cho , khiến cho trong lòng có chút an ủi.

      Bỗng dưng, điện thoại di động lại vang lên.

      Biểu thị gọi đến là nhóc Hoả Tinh.

      giây kia, Tần Lạc cảm thấy điện thoại đặc biệt phỏng tay, từ khi biết Tiểu Tinh là con trai của mình, lại cảm thấy là lạ.

      Mới vừa ấn xuống nút nghe, nghe thấy đầu kia truyền đến giọng Tiểu Tinh ngây thơ ngọt ngào: "Chị, Tiểu Tinh rất nhớ chị, phải chị đồng ý tối nay tới xem em sao?"

      Lúc này Tần Lạc mới nhớ lúc trước từng đồng ý với Tiểu Tinh tối nay đến thăm bé, kết quả náo loạn ngày, căn bản quên mất.

      "Tiểu Tinh, hôm nay chị có chút việc, khả năng được."

      "A? Thân thể chị thoải mái sao? Muốn Tiểu Tinh cùng chị đến bệnh viện ?"

      Giọng Hoắc Gia Tinh ngây thơ đặc biệt đáng , Tần Lạc nghe mà trong lòng ấm áp, nhưng nghĩ đến bé là con trai của mình, cái cảm giác là lạ lại tới nữa.

      lên được cũng ràng.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 142: Từ chức gặp trở ngại

      Tần Lạc lắc đầu: " cần, chị vì chuyện công việc có chút phiền não, ngày mai tốt rồi, thời gian cũng sớm, Tiểu Tinh nghỉ ngơi sớm chút."

      "Vâng, chị cũng là ..! Nghỉ ngơi sớm chút!"

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tinh, trong lòng liền thích bé, mỗi lần ở cùng với bé đều có cảm giác thân thiết được...

      Mà bé lại rất bám mình, ban đầu chỉ cho là mình trêu chọc đứa bé vui vẻ, bây giờ mới hiểu được...

      Đây là quan hệ huyết thống cắt đứt.

      tìm chỗ bậc thang ngồi xuống, nhìn người đường lui tới trong công viên, nghe tiếng tiếng cười của mọi người, càng thêm có vẻ đơn. . .

      Mặc dù Bùi Tử Ninh rất lo lắng cho bạn mình, nhưng cũng biết hôm nay Lạc Lạc trải qua quá nhiều, nhất định cần chút gian riêng để tiêu hóa.

      số việc, người ngoài nhiều cũng vô dụng.

      *****

      Ngày hôm sau.

      Sáng sớm, Tần Lạc rời giường trang điểm cùng đeo đồ trang sức trang nhã cho mình tự nhiên, áo sơmi trắng, áo lông dệt sợi vàng nhạt cổ chữ v, chiếc quần, áo bành tô màu xám.

      Tóc dài màu nâu quăn để ở phía sau đến eo, mặt trong gương quyến rũ, giống phụ nữ đô thị giỏi giang thành thục.

      Tần Lạc hít hơi sâu cầm túi sách ra cửa, hôm nay phải đến công ty chính thức từ chức, sau khi trải qua chân tướng như vậy, có cách nào đối mặt với Hoắc Kỷ Thành, càng đến coi như có việc gì ở lại công ty tiếp tục làm.

      Cuộc sống của có chỗ hổng, cần phải tìm trở về.

      ...

      Trong văn phòng Giang Ánh Tuyết.

      Tần Lạc sớm đánh xong đơn từ chức đưa đến: "Tổ trưởng Giang, đây là thư từ chức của tôi."

      Giang Ánh Tuyết nhìn thoáng qua ba chữ tờ giấy trắng kia, ngẩng đầu liếc về phía Tần Lạc, câu liên quan gì: " bị Hoắc tổng vứt bỏ?"

      Tần Lạc ngay cả mí mắt cũng nâng, chút để ý hỏi lại: "Tổ trưởng Giang, đề tài này với công việc có liên quan sao?"

      Giang Ánh Tuyết nắm tay lại: "Nếu tôi là có?"

      Tần Lạc nhàn nhạt nâng mi lên, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: "Đề tài liên quan đến công việc, tôi nghĩ tôi có thể cự tuyệt trả lời."

      Giang Ánh Tuyết thở gấp, tâm muôn lật bàn cũng có: "Tần Lạc, có tư cách gì đắc ý ở trước mặt tôi? Sở dĩ lựa chọn từ chức phải bởi vì ngốc nổi ở chỗ này nữa!"

      Tần Lạc nở nụ cười: "! Tổ trưởng Giang sai rồi, tôi từ chức là bày tỏ tôi rbỏ các người."

      đợi Giang Ánh Tuyết chuyện, tiếp tục : "Nếu Tổ trưởng Giang đồng ý, tôi rời trước, về chuyện công việc tôi tìm đồng nghiệp bàn giao."

      xong, chuẩn bị rời .

      tuyệt muốn ở lại đây, tốt nhất buổi sáng có thể làm xong tất cả thủ tục bàn giao, buổi chiều, hoàn toàn tự do rồi.

      Giang Ánh Tuyết tức giận nhìn bóng lưng đến muốn hộc máu, cái người tên Tần Lạc này mạnh miệng, từ trong miệng ta vẫn chiếm được chút tin tức nào!

      Nếu chính ta chủ động đưa ra từ chức, đương nhiên có lý do gì để cự tuyệt.

      ...

      Tần Lạc trở lại vị trí của mình bắt đầu động thu dọn đồ, Lương Tinh với Chu Thiến vội vàng vây qua: " lại phải công tác?"

      Tay Tần Lạc thu dọn đồ hơi tạm dừng nửa giây: ", tôi từ chức rồi."

      Lần này đến phiên Lương tinh với Chu Thiến kinh ngạc thôi: "Cái gì? Từ chức? Tại sao thế?"

      Hai dường như cùng lúc ra, phải biết rằng tập đoàn Đế An là công ty tốt nhất thành phố A, mỗi ngày đều có vô số người chen cúi đầu muốn vào, nhân viên có thể vào ngoài trừ làm sai chuyện hoặc kỳ thực việc biểu tốt bị khai trừ, đến nay vẫn chưa từng nghe có chủ động từ chức...

      Tiền lương, đãi ngộ cùng phúc lợi tốt như vậy đâu tìm được!

      Tần Lạc nhếch môi: "Nguyên nhân cá nhân!"

      Lương Tinh bĩu môi: "Tần Lạc phải gần đây tham dự vụ án lớn của công ty chúng ta sao? Nghe còn là trợ thủ phiên dịch mà luật sư Cố chỉ định, chẳng lẽ luật sư Cố mặt người dạ thú làm cái gì với ..."

      Vẻ mặt Tần Lạc đầy vạch đen: "Luật sư Cố chỉ định tôi trợ thủ giúp ta phiên dịch là vì tôi với ta là bạn thời trung học, cũng khá quen thuộc, tính tình của ta tuyệt đối là điển hình người khiêm tốn, lịch , chút giả dối."

      Chu Thiến nhịn được chen vào : "Oa! ra đánh giá cao luật sư Cố như vậy!"

      Tần Lạc nhún vai: "Ăn ngay mà thôi."

      Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng ho , ba hẹn mà cùng quay đầu lại, đợi nhìn thấy người đến, trong mắt Lương Tinh với Chu Thiến nhất thời bốc lên trái tim màu hồng.

      Oa! Đây là lần đầu tiên gần gũi nhìn thấy luật sư Cố, trước đều cách xa vội vàng nhìn...

      Chân là người đàn ông tao nhã dịu dàng như ngọc!

      Bên tai Tần Lạc nhiễm lên chút đỏ ửng, khụ... Vừa rồi lời phải bị ta nghe được chứ?

      Mặc dù , nhưng có thể để cho bạn học Cố hiểu lầm!

      Ánh mắt Cố Nam Châu nhìn về phía Tần Lạc dịu dàng như nước: "Cần tôi giúp tay ?"

      Tần Lạc lắc đầu: " có nhiều đồ, tự tôi có thể làm được, bên kia vội sao?"


      Cố Nam Châu tới nhìn bàn làm việc của : "Vội nữa cũng cần ra ngoài hít thở khí, ở trong phòng có lối suy nghĩ nhạy bén như ông già rồi."

      Tần Lạc nhịn được chế nhạo : "Đường đường Cố Đại Luật Sư cũng có lúc suy nghĩ nhạy bén sao? Tôi còn tưởng rằng có gì thắng!"

      Cố Nam Châu cười : "Nếu tôi lợi hại như thế tốt rồi."

      Lương Tinh với Chu Thiến đứng ở bên đều bị Cố Nam Châu tươi cười làm cho mềm nhũn, là có người đàn ông hoàn mỹ đến cực điểm! So với tổng giám đốc còn có Đường thiếu hoàn toàn giống nhau!

      Tần Lạc giống như nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, sau khi tôi từ chức bên kia có thể hay ..."

      Cố Nam Châu lắc đầu: " sao, theo suy nghĩ của bản thân là được, cần băn khoăn quá nhiều."

      Tần Lạc cắn môi: "Ừ."

      Vẻ mặt Chu Thiến phấn hồng chen vào : "Luật sư Cố, với Tần Lạc là bạn thời trung học sao? hâm mộ quan hệ của hai người còn có thể tốt như vậy, có thể ký tên cho tôi được ? Tôi rất sùng bái ."

      Cố Nam Châu cười nhạt như hoa cúc: "Bạn thời trung học mới là trân quý nhất."

      Lương Tinh phụ họa : "Bạn bè bên cạnh tôi cũng như vậy, bạn bè tôi quan hệ tốt nhất cũng là bạn trung học!"

      Cố Nam Châu cười: "Quả như vậy."

      *****

      Cũng trong lúc đó, tầng 59.

      Sau khi Trình Sâm biết được tin Tần Lạc từ chức vội vàng nhằm phía văn phòng Boss, tốc độ giọng sốt ruột: "Boss, lúc này Tần tiểu thư làm thủ tục tạm rời cương vị công việc."

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành đột nhiên dâng lên tức giận: "Tôi chưa đồng ý, ai cho phép ấy từ chức?"


      Bộ dạng Trình Sâm phục tùng: "Tổ trưởng Giang đồng ý."

      Hoắc Kỷ Thành tức giận đứng lên: " ta đồng ý có ích lợi gì? Bây giờ cậu gọi điện thoại cho Tần Lạc, bảo ấy đến văn phòng của tôi chuyến!"

      trán Trình Sâm nhịn được toát ra mồ hôi lạnh, này...

      Rốt cuộc là tình huống gì?

      có biện pháp, Boss lên tiếng, ta chỉ có thể làm theo.

      Nhiên - -

      Người nghe điện thoại phải Tần Lạc, mà là Lương Tinh trước sân khấu, nghe đối phương là trợ lý tổng giám đốc, giọng có có chút tìm ra phương hướng rồi.

      "Trợ lý Trình tìm Tần Lạc! Hình như ấy đến bộ phận nhân rồi."

      "Bây giờ lập tức lập tức tìm ấy, bảo ấy đến tầng 59 chuyến."

      "A......"

      Lương Tinh hoảng hốt đáp, sau đó phát đối phương cúp điện thoại.

      suy nghĩ hai giây, Tần Lạc từ chức cư nhiên kinh động đến tầng 59 sao? Chẳng lẽ ấy phạm vào lỗi gì?

      Đúng lúc Hứa Vi đưa tài liệu trở về, thấy dáng vẻ ngẩn người nhịn được hỏi: "Sao vậy?"

      Lương Tinh : "Vừa rồi trợ lý Trình gọi điện thoại đến bảo tôi tìm Tần Lạc, với ấy lập tức lên tầng 59, giọng nghe giống như rất vội, xem có phải Tần Lạc làm chuyện gì nên mới vội vã muốn từ chức như vậy !"

      Hứa Vi hơi trầm ngâm: "Tôi cũng biết, nếu bảo tìm người, còn nhanh lên."

      Lúc này Lương Tinh mới về phía bộ phận nhân , đúng lúc cản Tần Lạc sắp đóng con dấu giữ lại: "Tần Lạc, lên tầng 59 trước ! Trợ lý Trình tìm rất gấp."

      Tần Lạc biểu dáng vẻ hoảng hốt, chỉ là nhàn nhạt đáp: "A......"

      Sau đó, hề nhúc nhích.

      Lương Tinh sốt ruột, giữ chặt tay : "Này! nghe thấy tôi chuyện ! Trợ lý Trình tìm !"

      Tần Lạc nhìn ấy cái: " ta tìm tôi tôi phải sao?"

      Lương Tinh kinh ngạc há to mồm, dường như rất khó tin Tần Lạc có thể như vậy, "Tần Lạc, trợ lý Trình là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh tổng giám đốc, ở công ty chúng ta dường như được coi là dưới người vạn người, ..."

      Tần Lạc bĩu môi: "Tôi từ chức, ta là ông trời với tôi chẳng có quan hệ?" ( )
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 143: Hoắc Kỷ Thành, hèn hạ


      Lương Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn : "Nhưng trợ lý Trình bảo tôi tìm , tôi nên làm thế nào?"

      Tần Lạc nhún vai: " tìm thấy tôi hoặc là tôi chịu cũng được, đẩy hết trách nhiệm lên người tôi."

      Lương Tinh thầm nghĩ rằng: Đây là điển hình từ chức sợ đối nghịch!

      Hai người trò chuyện, bộ phận nhân chuẩn bị đóng dấu cho Tần Lạc bỗng nhiên nhận được cú điện thoại của tổng giám đốc, sau đó ta cảm thấy cầm thư từ chức trong tay giống như khoai lang phỏng tay để ở bên.

      Tần Lạc thấy hành động của ta lập tức hiểu sao lại thế này: "Mặc dù hôm nay đóng dấu cho tôi, tôi cũng xác định từ chức."

      xong, cầm túi sách chuẩn bị rời .

      Hoắc Kỷ Thành cho rằng con dấu nho có thể ngăn mình sao? Bên Giang Ánh Tuyết phê duyệt, còn có lý do gì đồng ý?

      Vốn là chuyện Giang Ánh Tuyết có thể quyết định, cần gì phải vượt quyền can thiệp?


      Lương Tinh sợ rời khỏi giữ chặt tay : "Tần Lạc, lên tầng 59 sao?"

      Tần Lạc kiên định lắc đầu: " ."

      Sau đó cũng nhìn vẻ mặt Lương Tinh, trực tiếp xoay người .

      Lương Tinh há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn gì, biết tại sao, hôm nay người Tần Lạc lộ ra khí phách của nữ vương!

      Chẳng lẽ bởi vì đòi từ chức sao?

      Cho nên quan tâm?

      Tần Lạc vừa ra khỏi bộ phận nhân gặp Hoắc Cẩm Dương, vốn muốn chào hỏi ta, kết quả ta lại gọi lại.

      "Em đây là?"

      "A..., tôi từ chức rồi."

      câu rất đơn giản, gọn gàng lưu loát.

      Hoắc Cẩm Dương có chút ngoài ý muốn nhìn : "Từ chức? êm đẹp em làm sao phải từ chức? Chẳng lẽ có liên quan đến chú ba?"

      Tần Lạc liếc ta cái: " là người nào của tôi? Tôi nhất định phải cho sao?"

      xong, quan tâm đến phản ứng đến ta.

      Hoắc Cẩm Dương tiến lên bước giữ chặt cánh tay của , hạ giọng: "Tần Lạc, dù sao chúng ta quen biết thời gian! cũng là vì tốt cho em! ra, từ cá nhân , ước gì em với chú ba luôn tốt, như vậy cơ hội thắng lớn hơn nhiều. Em chắc cũng nghe , với Giang Ánh Thần sắp kết hôn, chắc hẳn gần đây áp lực chú ba nhất định rất lớn, nếu chú ấy chọn vào lúc này chia tay với em, sớm cảnh cáo em, em với chú ba thể có tương lai! ở lúc mấu chốt chỉ biết lựa chọn Giang Ánh Tuyết!"

      Tần Lạc tức giận hất tay ta ra: "Hoắc Cẩm Dương, tôi thêm câu nữa, tôi cần lòng tốt của ! Tôi cũng phải đứa trẻ ba tuổi, nên làm gì trong lòng tôi rất ràng, cần ở bên cạnh khoa tay múa chân!"

      Sắc mặt Hoắc Cẩm Dương tức giận đến tái nhợt: "Tần Lạc, em rượu mời uống lại thích uống rượu phạt! Cùng ở chỗ với chú ba cho em cảm giác vui vẻ khi trả thù sao?"

      Tần Lạc trợn trừng mắt: "Hoắc đại công tử, suy nghĩ nhiều! Trả thù ? Tôi rãnh rỗi như thế!"

      Đương nhiên Hoắc Cẩm Dương tin lời , ta từ cảm thấy bản thân mình ưu việt, nhất là gần đây tâm lý này bành trướng càng thêm đắc ý vênh váo.

      "Đừng phủ nhận, còn hiểu em sao?"

      Tần Lạc quả thực muốn lần nữa biết Hoắc Cẩm Dương, làm sao có người đàn ông biết xấu hổ như vậy?

      Chỉ tiếc mình muốn cho , nếu giống như hung hăng tát vào mặt ta cái!

      "Cảm ơn tự cho là đúng rất hiểu tôi, đây chỉ là cảm giác tốt đẹp của bản thân dán vàng lên mặt mình, với tôi chút cũng liên quan hệ!"

      Tần Lạc chút khách khí , với loại đàn ông cặn bã biết xấu hổ này, chỉ có thể cương quyết cứng rắn hơn nữa.

      Hoắc Cẩm Dương bị chế nhạo mà sắc mặt tái nhợt, đúng lúc mấy đồng nghiệp ngang qua bên cạnh, vẻ mặt mọi người kinh ngạc : "Tần phiên dịch quen Hoắc quản lí sao?"

      Tần Lạc tức giận trả lời: " quen."

      tình nguyện chưa từng quen người này, xui xẻo!

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhìn bóng lưng rời , sau đó lại nhìn thoáng qua Hoắc Cẩm Dương, sắc mặt đối phương tốt!

      Coi như đến gần được, còn bị quăng mặt mũi ...

      Có đồng nghiệp định nịnh bợ Hoắc Cẩm Dương : "Tần phiên dịch này ngang ngược! phải ỷ vào phiên dịch tổ ba là tâm phúc của tổng giám đốc sao!"

      "Tôi nghe ta léng phéng với Đường thiếu!"

      "Hư! Lời này thể lung tung..."

      Người bên cạnh nhanh mắt phát sắc mặt Hoắc Cẩm Dương càng ngày càng tốt, biết điều bàn tán về Tần Lạc nữa.

      Hoắc Cẩm Dương lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ: "Đều nhàn rỗi có chuyện gì làm sao?"

      Lời này vừa ra, mọi người lập tức giải tán, nhao nhao trốn trong gian của mình.

      ****

      Đến bãi đỗ xe dưới đất Tần Lạc cảm thấy cả người buông lỏng, trong lòng hiểu , sau khi rời khỏi đây, nếu muốn trở về là thể nào.

      Mặc dù nơi này nền tảng rất tốt, nhưng hoàn cảnh công việc khiến bản thân mình thoải mái mới được, kiếm nhiều kiếm ít cũng phải quan trọng nhất.

      Chẳng qua kiêm chức thêm nhiều mấy nơi!

      hít hơi sâu, khởi động xe chuẩn bị rời , mới vừa ra khỏi ga ra quẹo trái, nhìn thấy chiếc Spyker màu đen cấp tốc chạy về phía , sợ tới mức khẩn trương phanh xe lại.

      Đối phương cố ý chặn xe ở phía trước xe , sau đó cửa xe mở ra, Hoắc Kỷ Thành đen mặt xuống.

      Tần Lạc nhìn người đàn ông về phía , hận thể quay xe rời , nhưng đường ra khỏi ga ra chỉ có .

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành trầm vỗ cửa sổ của , Tần Lạc lười biếng đè cửa thủy tinh xuống: "Tôi nghĩ giữa chúng ta có gì để !"

      Hoắc Kỷ Thành lớn tiếng : "Em trước xuống xe ."

      Tần Lạc giương mắt trong nháy mắt liền liếc đến cameras ở phía trước đỉnh đầu: "Ở đây có cameras."

      Hoắc Kỷ Thành dứt khoát đưa tay vào vặn mở cửa xe của , sau đó mạnh mẽ lôi từ trong xe ra, mặc kệ Tần Lạc vùng vẫy thế nào cũng buông tay, cho đến nhét vào trong xe mình.

      Sau khi khóa kỹ cửa xe, mới nổ máy xe rời khỏi ga ra.

      Tần Lạc nhìn xe mình lẻ loi đứng ở kia, tức giận : "Như vậy có ý tứ sao? Khi bắt đầu gạt tôi kia, giữa chúng ta hoàn toàn hết rồi!"

      Hoắc Kỷ Thành gì, mà là bấm điện thoại chi trợ lý Trình Sâm: "Xử lý băng ghi hình ở bãi đỗ xe chút, còn có xe của Tần Lạc."

      Trình sâm hiểu lên tiếng.

      bị để ý đến Tần Lạc tức giận làm cho bộ ngực kịch liệt lên xuống, dứt khoát lười phản ứng lại , quay đầu ra bên ngoài cửa sổ.

      Trầm mặc mấy phút sau.

      Hoắc Kỷ Thành nhanh chậm : "Tiểu Tinh còn chưa biết em là mẹ ruột của bé, nghĩ sau khi bé biết nhất định vô cùng vui vẻ."

      Tần Lạc cắn môi, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Hèn hạ!"

      Lấy đứa bé để uy hiếp mình, tính gì là đàn ông!

      Hoắc Kỷ Thành lại thêm: "Chuyện sáu năm trước cũng là bất đắc dĩ, lúc trước chọn thôi miên em cho em quên đoạn trí nhớ kia là hi vọng cuộc sống sau này của em bị nó ảnh hưởng."

      Tần Lạc hừ lạnh: " đơn giản! Lấy cục thịt từ người tôi sau đó thôi miên làm tôi quên mất tất cả là tốt cho tôi? Để cho cuộc sống sau này của tôi thể ảnh hưởng, các người có thể xác định cả đời này tôi nhớ lại sao?"

      Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch môi mỏng: "Nếu gặp lại em, để cho Ước Hàn quan sát tình hình của em, sau đó "

      Tần Lạc trách móc : "Sau đó định kỳ tiến hành thôi miên với tôi sao?"

      Hoắc Kỷ Thành mím môi có hé răng, tương đương với cam chịu.

      Tần Lạc cảm thấy đây là truyện cười mình từ trước đến nay nghe buồn cười nhất: " đúng là có tiền có thể sai khiến ma quỷ! Kịch bản trong phim truyền hình lại có thể phát sinh tại người tôi, đây là vinh hạnh của tôi sao?"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày chặt: "Lúc ấy em đúng lúc ở cùng chiếc máy bay với bọn , hơn nữa tình trạng thân thể của em với các hạng chỉ tiêu đều rất phù hợp với , cho nên "

      Tần Lạc mấp máy môi, tâm tình hết sức bực bội tóm lấy tóc, bỗng dưng lạnh giọng, "Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"

      Hoắc Kỷ Thành đương nhiên dừng xe: " biết bây giờ em có cách nào tiếp nhận tất cả, nhưng phải em rất thích Tiểu Tinh sao? Chẳng lẽ em muốn sống vui vẻ với con?"

      Con ngươi đen của Tần Lạc trong veo mà lạnh lùng: " con ngựa thuộc về con ngựa, tôi phủ nhận tôi rất thích Tiểu Tinh, nhưng tôi có cách nào tha thứ cho hành vi của , thuộc loại biến thành trộm cướp!"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành tốt, đây là lần đầu tiên bị người ta chỉ trích như vậy.

      "Tần Lạc, em bình tỉnh chút được ?"

      "Bình tĩnh? Bây giờ tôi rất bình tĩnh cho biết, tôi ghét bị người khác lừa gạt, càng chán ghét kiểu trộm cướp lừa gạt, chỉ có làm biến mất trí nhớ của tôi, lại còn thôi miên tôi sinh con của , coi tôi là cái gì hả?"

      Trong lúc này Tần Lạc có cách nào tiếp nhận này.

      Ngẫm lại, cảm thấy thể tin được, như chìm đắm ở trong giấc mơ còn chưa tỉnh lại.

      "Ban đầu bọn trưng cầu được ba mẹ em đồng ý."

      "Đừng cha mẹ tôi! Mẹ tôi sớm mất!"

      Tần Lạc lớn tiếng cắt ngang lời của , Đồng Thắng Lợi với Lý Thúy Như được tính cha mẹ sao? đến mẹ kế Lý Thúy Như này, ngay cả ba ruột Đồng Thắng Lợi, cũng chưa từng chân chính thương ngày, ở trong mắt ông ta, mình chính là đứa con của người phụ nữa ông ta .

      Ha ha!

      Từ đầu sinh ra là sai lầm!

      Hoắc Kỷ Thành cũng là về sau mới biết mẹ ruột của Tần Lạc mất, lúc trước ký hiệp nghị là mẹ kế của , lòng chỉ mong sao rời nhà càng xa càng tốt.

      "Em cũng biết mẹ kế tốt, chẳng lẽ em hi vọng Tiểu Tinh dẫm vào vết xe đổ của em sao?"

      Hoắc Kỷ Thành mẫn cảm bắt lấy điểm ấy.

      Tần Lạc lạnh lùng giương mắt: "Hoắc Kỷ Thành, cũng hèn hại! Nếu còn có chút nhân tính, cho Tiểu Tinh biết ! Nếu khi bé biết chân tướng, đứa bé năm tuổi làm sao có thể chịu đựng được?"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành tấc tấc trở nên lạnh lùng, lâu sau, cũng thêm nữa.

      Sau khi trầm mặc ngắn ngủi.

      Tần Lạc lạnh lùng mở miệng: "Dừng xe! Giữa chúng ta nên dừng ở đây! Vốn phải người cùng thế giới, cần gì phải ép buộc ở chỗ."

      Hoắc Kỷ Thành vẫn chịu dừng xe.

      Tần Lạc dứt khoát đưa ra đòn sát thủ, bị Hoắc Kỷ Thành đen mặt ngăn lại, quát: "Em điên à?"

      Tần Lạc cười lạnh trả lời: " sai! dừng xe chỉ sợ tôi điên hơn! Muốn thử xem ?"

      Khóe môi tà tứ hơi cong lên, Hoắc Kỷ Thành chỉ cảm thấy rét lạnh.

      tìm chỗ dừng xe sang vị trí bên cạnh, mới vừa dừng hẳn, Tần Lạc nhanh chóng mở cửa xe xuống, quyết tuyệt như vậy.

      Hoắc Kỷ Thành buồn phiền đốt điếu thuốc, làm sao chuyện trở thành như vậy?

      Lúc này là mùa đông, gió lạnh thấu xương, như muốn đóng băng xương cốt .

      Tần lạc nắm chặc áo khoác ngoài, đưa tay cản xe taxi chuẩn bị rời .

      Có lẽ, nên rời thành phố.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      hương 144: Chuẩn bị rời

      Tần Lạc về đến nhà bắt đầu thu dọn hành lý, ở nhà bận bịu dọn dẹp thoáng cái đến buổi trưa làm đầu óc choáng váng...

      muốn dừng lại sợ mình suy nghĩ lung tung, đến gần tám giờ, nhận được điện thoại của bạn tốt Bùi Tử Ninh: "Lạc Lạc, cậu có khỏe ?"

      Tần Lạc thở dài: "Tử Ninh, mình muốn rời khỏi đây.

      Bùi Tử Ninh kinh ngạc nhiều dường như ở trong dự liệu: "Nghĩ muốn đâu chưa?"

      Tần Lạc thở dài tiếng: "Còn chưa nghĩ ra, chỉ muốn ở lại thành phố này. Trước kia chưa hạ quyết tâm, bây giờ hoàn toàn nản lòng rồi."

      Bùi Tử Ninh biết trong lòng bạn tốt khổ sở, mới vừa lên lớp 10 mẹ xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn qua đời, sau đó còn chịu áp bức của me kế.

      Mặc dù có ba ruột, nhưng từ đầu muốn thấy , đối xử con ruột thịt bằng người ngoài.

      Vốn nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học tìm được công việc tốt bắt đầu cuộc sống bình thường, gặp được Hoắc Kỷ Thành rồng trong biển người này lại còn cùng ta nhau quả là ao ước của rất nhiều .

      Nhưng cuộc đời lại đùa giỡn ấy lớn như vậy, dù người ai cũng chịu nổi.

      "Mình vừa tan việc, muốn ăn đồ nướng của ông chủ Trần ? Mình mang chút qua."

      "Được! Mang chút bia nữa."

      "Ừ."

      Khi Bùi Tử Ninh chạy đến, Tần Lạc dọn dẹp trong nhà nhiễm hạt bụi , mỗi góc đều sạch sáng bóng loáng.

      Bùi Tử Ninh đặt đồ nướng với bia ở bàn phòng khách: "Cả buổi trưa ở nhà dọn dẹp vệ sinh?"

      Tần Lạc mở tivi ra: "Ừ."

      Bùi Tử Ninh lấy lần ra sáu lon bia đặt ở bàn: "Cậu vẫn giống như trước đây, tâm tình tốt thích tìm việc làm cho mình."

      Tần Lạc mở lon bia, cảm thán : "Chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn gây tê bản thân! Nếu ngồi ở chột nghĩ rất nhiều, hơn nữa hai ngày này chỉ cần nhớ lại ký ức đầu mình liền đau, giống như nổ tung."

      Bùi Tử Ninh đau lòng : "Lạc Lạc, nếu chúng ta khám bác sĩ tâm lí?"

      Tần Lạc lắc đầu : "Thôi, mình nghĩ qua, nếu như nhớ ra đoạn ký ức kia cần nghĩ, dù sao nhớ ra hay đối với mình cũng khác nhau, quá cặn kẽ mình sợ bản thân chịu nổi."

      Bùi Tử Ninh cùng uống ngụm : "Từ chức bên công ty kia rồi hả?"

      Tần Lạc ăn miếng thịt: "Bên tập đoàn Đế An mình ngốc nổi nữa, người quen nhiều, ký niệm cũng nhiều, bây giờ mình chỉ muốn tìm nơi thanh tĩnh, tốt nhất ai quen mình, sau đó bắt đầu cuộc sống mới."

      Bùi Tử Ninh rầu rĩ uống ngụm, do dự lúc mới hỏi: "Tiểu Hỏa Tinh biết cậu là mẹ bé ?"

      Tần Lạc mím môi: " biết."

      Bùi Tử Ninh buồn bực oán giận : "Kẻ có tiền là đáng ghét! Sao có thể nghĩ ra biện pháp làm tổn thương như vậy? Chờ cậu sinh con xong sau đó thôi miên cậu để quên mất tất cả, quả giống như phim bộ."

      Khóe môi Tần Lạc lên nụ cười khổ: "Đúng vậy! Cho đến bây giờ mình cũng cảm thấy giống như nằm mơ, chuyện thể tưởng tượng phát sinh ở người mình."

      Bùi Tử Ninh thấy bạn tốt càng ngày càng bi thương vội vàng sang chuyện khác: "Lạc Lạc, bây giờ đúng mùa tốt nhất Tam Á, nếu hai bọn mình bay qua đó chơi vài ngày được ?"

      Tần Lạc lắc đầu: "Tử Ninh cậu cùng mình ra ngoài quá nhiều lần, ngày nghỉ của cậu nào có nhiều như vậy, Tam Á chỉ là bờ biển mà thôi, thôi."

      Bùi Tử Ninh nghĩ: "Cậu có hứng thú với bờ biển, vậy chúng ta chọn thành phố xung quanh tắm suối nước nóng như thế nào? Đúng lúc mùa đông là mùa tắm suối nước nóng tốt nhất."

      Tần Lạc chống cằm: "Ngược lại tắm suối nước nóng là ý tưởng hay."

      Bùi Tử Ninh vỗ mạnh đùi: "Vậy quyết định như vậy, chỗ để mình chọn, đến lúc đó hai bọn mình cùng ."

      Tần Lạc nhìn về phía : "Cậu giả vờ thế nào?"

      Bùi Tử Ninh bĩu môi: "Giả khỉ! Mặc dù bác sỹ chúng mình bình thường thể nghỉ cả hai, nhưng có thể luân phiên, chẳng qua mình thể nghỉ liên tiếp hai ngày, mình cũng có thể đổi với đồng nghiệp khác, có việc gì!"

      Tần Lạc thêm nữa, tâm ý bạn tốt nhận.

      "Ừ."

      Trong tối nay, hai người vừa uống vừa chuyện, trời nam đất bắc, dường như chỉ có phát tiết tất cả thoải mái trong lòng ra ngoài mới có thể hoàn toàn thoải mái.

      *****

      Cùng buổi tối đó.

      Cùng Tần Lạc thoải mái còn có Hoắc Kỷ Thành, tối nay hẹn mấy bạn tốt ra ngoài, đêm nay Ước Hàn có mang Mary cùng, có thể thấy được giữa năm người đàn ông có chút chuyện riêng muốn .

      Giống ngày thường, phòng VIP khách quý quen thuộc.

      Duy nhất giống, tối nay có phụ nữ dư thừa, chỉ có năm người bọn họ, từ trái sang phải theo thứ tự là: Lâm Lạc Đông, Tống Tư Bạch, Đường Triều, Hoắc Kỷ Thành, Ước Hàn.

      Mắt thấy tối nay Hoắc Kỷ Thành tự rót hai ly rượu mạnh uống mình, Đường Triều vội vàng ngăn cản: "A Thành, cậu còn uống như vậy mấy người bọn mình phải đưa cậu trở về ngủ rồi."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu lông mày: "Phụ nữ còn khó trị hơn so với chuyện thương trường."

      Điểm này Lâm Lạc Đông đầy đồng cảm, gần đây ta ở chỗ vợ trước vấp phải nhiều trắc trở, mỗi lần nhìn thấy ấy cùng chỗ với người đàn ông khác, ta thấy thế phát hỏa!

      Lập tức uống ngụm rượu: "Phụ nữ tuyệt đối là sinh vật phiền toái nhất đời này!"

      Tống Tư Bạch nghĩ đến Cảnh Uyển, tâm ý của mình phải ấy , bất kỳ ta cố gắng như thế nào, giữa bọn họ dường như đều cách bức tường.

      Làm cho ta buồn bực thôi!

      "Tâm tư phụ nữ như kim dưới đáy biển!"

      Ngược lai ba người rất có tiếng chung.

      Đường triều với Ước Hàn liếc nhau cái, chẳng lẽ chỉ có hai người bọn họ cảm thấy phụ nữ rất dễ thu phục sao?

      Ước Hàn ho tiếng: "A Thành, ra mình cảm thấy giữa cậu với Tần Lạc còn có Tiểu Tinh, ấy đột nhiên biết chân tướng khẳng định có chút khó có thể tiếp nhận, nhưng thời gian dài"

      Hoắc Kỷ Thành liếc ta cái: "Đều tại chủ ý ôi thiu của cậu!"

      trán Ước Hàn chảy đầy vạch đen, làm người khó!

      Đường Triều xen vào : "A Thành, ra mình cảm thấy Ước Hàn phải có lý, dù sao phụ nữ rất mềm lòng, hơn nữa Tiểu Tinh là con trai ruột của ấy, coi như nể mặt cậu, ấy cũng khó dứt bỏ Tiểu Tinh! Quan hệ huyết thống mẹ con dứt bỏ được."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: " ?"

      Đường Triều vội vàng gật đầu: "Đương nhiên rồi!"

      Lâm Lạc Đông uống ngụm rượu: "Mình hối hận lúc trước để cho Tô Nhiễm sinh đứa bé."

      Tống Tư Bạch lười biếng nghiêng ngườu tựa ở ghế sofa: "Có số phụ nữ có thể gạo nấu thành cơm, có số mặc dù như vậy, nhưng vẫn sao cả."

      Đường Triều mẫn cảm bắt lấy từ mấu chốt: "Chậc chậc! ràng ý của cậu là cậu đánh gôn với chị Cảnh Uyển?"

      Tống Tư Bạch liếc xéo ta cái: "Mình ví dụ."

      Đường Triều mờ ám cười: "Chuyện chưa làm qua cậu làm sao mà biết ràng như vậy? ra mình muốn ! Chị Cảnh Uyển là người phụ nữ điển hình ăn mềm ăn cứng, cậu chỉ cần giả vờ ốm yếu ở trước mặt chị ấy là có thể, bảo đảm chị ấy chăm sóc cẩn thận cho cậu."

      Hoắc Kỷ Thành tung ra câu công đạo: "Cậu cho rằng là Đại Bạch của cậu sao?"

      Đường Triều nhất thời vô cùng bi thương: "Quá đáng ghét! Cả đám các cậu đều nhằm vào mình!"

      Ước Hàn bị kích thích nổi da gà đầy người: "Khụ khụ khụ... Đường Triều cậu còn như vậy trở thành ẻo lả, hiểu em Đại Bạch làm sao có thể thích kiểu người này."

      Đường Triều phục hừ : "Mình thuộc kiểu người như thế nào? Người đàn ông bây giờ được chào đón nhất là mình đây."

      Lâm Lạc Đông từ từ phun ra vòng khói: "Ngược lại cậu ra được."

      Đường Triều hừ hừ cái mũi: "Cái này tôi gọi là nhận biết mình, dáng vẻ giống như cả đám các cậu đều đứng đắn, nam thần cao cao tại thượng chỉ có thể bàng quan thể tôn trọng, cái này tôi gọi là đến gần khí chất nam thần!"

      Ước Hàn nhịn được chế nhạo : "Mình Đường thiếu này, cậu có thể khoác lác được !"

      Đường Triều kiêu ngạo hất càm lên: " thể! Nhưng trong lòng khó chịu!"

      Bốn người khác đồng thời lắc đầu, bày tỏ người này có thuốc nào cứu được rồi.

      Nhưng thể phủ nhận, có ta điều tiết bầu khí, trong phòng loại bỏ khói mù lúc ban đầu.

      Tâm tình Hoắc Kỷ Thành tốt lên chút, nhưng nghĩ đến bóng lưng Tần Lạc vào buổi trưa quyết tuyệt rời , chỗ nào đó trong lòng bắt đầu khó chịu.

      Có lẽ đúng như Đường Triều , Tần Lạc.

      Lâm Lạc Đông bắn đầu mẩu thuốc lá trong tay rơi xuống, giơ ly rượu lên: "Đến, đêm nay say về, quên những người phụ nữ phiền toái !"

      Bốn người khác nhao nhao nâng ly, dường như đều có ý say về.

      Tối nay, nhất định là đêm ngủ.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 145: Gặp người nên gặp

      Hiệu suất Bùi Tử Ninh làm việc rất nhanh, đến ngày tìm được sơn trang nghỉ dưỡng tắm nước nóng, hơn nữa khách sạn dừng chân đặt xong.

      Dọc theo đường , ấy giới thiệu hoàn cảnh sơn trang nghỉ dưỡng tắm nước nóng có bao nhiêu tốt cho Tần Lạc, xung quanh còn có thị trấn, ngày hôm sau có thể dạo...

      Tần Lạc hề dị nghị với sắp xếp của bạn tốt, cần quan tâm theo ra ngoài chơi vô cùng tốt.

      Khi đến sơn trang nghĩ dưỡng tắm nước nóng là năm giờ chiều, hai người ở trong sơn trang tùy tiện ăn chút gì liền thay áo tắm tắm suối nước nóng.

      Sau khi vào bên trong, Bùi Tử Ninh nhịn được cảm khái : "Chậc chậc! Hoàn cảnh bên trong đẹp! Quả thực có thể so sánh với Dao Trì tiên cảnh!"

      Tần Lạc chế nhạo : "Cậu từng thấy Dao Trì tiên cảnh?"

      Bùi Tử Ninh chớp chớp mắt: "Từng thấy qua! Trong phim truyền hình rất nhiều!"

      Tần Lạc trợn trừng mắt, phí lời.

      Bên trong này có mười mấy suối nước nóng lớn , có cái ao hình quả trứng to, bên cạnh còn có bốn ao hình dạng khác nhau.

      Bên cạnh phân biệt cho thấy bất đồng công hiệu: Ao sôi sùng sục, áo sữa tươi, áo cá chữa liệu …

      Vách tường suối nước nóng đều xây thân thể người thích hợp dựa đá cuội, phía ngoài lồi lõm, đúng lúc dán sát gáy người, có tác dụng mát xa.

      Bốn phía suối nước nóng giống như vườn hoa , luân phiên bốn mùa trồng hoa, bất luận là mùa nào, đều có thể thấy hoa tươi, ngửi mùi hoa thấm vào lòng người.

      Tần Lạc đặt khăn tắm khoác ở người lên giá bên cạnh bờ ao, chân xuống suối nước nóng, sau đó để cho bả vai chìm vào trong nước nóng.

      Nhất thời có cảm giác ấm áp vào đáy lòng...

      Bùi Tử Ninh ngồi xuống ở bên cạnh : "Lạc Lạc, nước ấm này rất tốt, nóng lạnh, quá thư thái!"

      Tần Lạc vuốt tóc rơi ở bên cạnh má: "Nếu như bông tuyết nhàng rơi đẹp hơn rồi."

      Bùi Tử Ninh cười : "Mình cảm thấy ăn gà chiên cùng bia càng tốt."

      Tần Lạc bị trêu chọc nở nụ cười: "Nào có ngồi ở trong suối nước nóng ăn gà chiên cùng bia, cũng quá * !"

      Bùi Tử Ninh bĩu môi: " sai rồi, nên là dùng ly cao cổ phối hợp với rượu đỏ, tuyệt đối hoàn mỹ hơn!"

      Tần Lạc thoải mái tựa vào vách đá hồ: "Nhắm mắt lại có thể nằm mơ."

      Bùi Tử Ninh trách mắng: "Đáng ghét! Chỉ biết đùa mình!"

      Tần Lạc ngẩng đầu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái!

      Đột nhiên mở miệng; "Tử Ninh, mình nghĩ xong, mình muốn đến thành phố phía Bắc."

      Bùi Tử Ninh nâng mắt nhìn về phía : "Lạc Lạc, hai bọn mình từ đều ở thành phố phía Nam, cậu đột nhiên quyết định muốn đến thành phố phía Bắc có thể quen sao? Nghe mùa đông bên đó rất lạnh, hoàn toàn khác ở đây."

      Ánh mắt Tần Lạc bình tĩnh: "Biết! Nhưng trong phòng phía Bắc có lò sưởi! Từ điểm đó mà mình rất muốn đến."

      Bùi Tử Ninh còn : "Nhưng khí hậu bên kia khô hanh."

      Tần Lạc lơ đểnh: "Trong nhà mua thêm máy làm ẩm là được rồi."

      Bùi Tử Ninh có chút thất bại : "Da khô đấy?"

      Ngón tay Tần Lạc lướt làn nước nóng: "Đắp nhiều mặt nạ là được."

      Bùi Tử Ninh dứt khoát lên tiếng, xem ra Lạc Lạc hạ quyết tâm rồi.

      "Cụ thể muốn đến thành phố nào chưa?"

      "Bắc Kinh ! Luôn luôn muốn đến xem, luôn đứng ở chỗ cũng tốt."

      "..."

      Bùi Tử Ninh gì, trong lòng lại thầm: Đâu phải đứng lâu ở chỗ tốt, ràng là cậu muốn chạy trốn thực...

      Ài...

      "Nhưng ở đó chúng ta cũng người bạn, cậu muốn lần nữa bắt đầu lại sao?"

      "Ừ, mình muốn tìm nơi ai quen biết."

      "Được rồi."

      đến mức này, gì nữa cũng có vẻ dư thừa.

      Hai người hàn huyên lúc đổi đến cái ao khác, cứ như vậy sau khi thay đổi bảy tám cái ao đứng dậy đến phòng tắm hơi.

      Sau ngâm suối nước nóng xong rồi tắm hơi dường như vô cùng sảng khoái, lỗ chân lông toàn thân giống như mở ra...

      Khi trở về phòng gần 11 giờ, hai người mới ra khỏi thang máy ở góc rẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

      Tần Lạc giật mình mở miệng: "Đó là Bạch..."

      Hai chữ phía sau cũng ra ngoài, nhưng Bùi Tử Ninh dĩ nhiên hiểu .

      ấy cũng thấy bóng lưng quen thuộc kia, nhưng thể xác định chính là ta, có lẽ chỉ là dáng dấp giống nhau!

      "Cách nhiều năm như vậy, Lạc Lạc cậu vẫn còn nhớ !"

      "Đúng! Thời gian thấm thoát..."

      Tần Lạc thở dài tiếng, năm đại học thứ nhất thường xuyên đến trường học của Tử Ninh tìm ấy chơi, đương nhiên từng thấy Bạch Trì Đình, ta vốn là nhân vật hot boy ở trường học các , tự nhiên có thể làm cho người ta nhớ kỹ...

      Bùi Tử Ninh vội vàng lôi kéo bạn tốt trở về phòng, gần đây ở bệnh viện thỉnh thoảng cũng có thể gặp được Bạch Trì Đình, nhưng mỗi lần làm như biết người này, coi ta như khí.

      Hơn nữa trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều đồn ta có bạn Bạch Phú Mỹ, lại càng coi ta như hú dữ tránh kịp.

      Tuyệt muốn lại có bất kỳ quan hệ gì với ta!

      Đến như bóng lưng vừa rồi, nên chỉ là ảo giác.

      ...

      Trở về phòng, Bùi Tử Ninh tựa vào ghế sofa chơi game điện thoại di động, Tần Lạc nhìn ra ấy yên lòng: "Tử ninh, giữa các cậu..."

      Bùi Tử Ninh chợt ngẩng đầu: "Lạc Lạc, ta có bạn , là con nhà giàu."

      Tần Lạc tự nhiên im miệng, xem ra lại là vận mệnh trêu người!

      Tình cảm của cùng Tử Ninh dường như cũng thuận lợi...

      "Ngủ , đêm nay mới có thể ngủ ngon."

      "Lạc Lạc, mình tin tưởng cuộc sống về sau nhất định càng ngày càng tốt, cậu có đúng ?"

      Bùi Tử Ninh ngước mắt, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.

      Tần Lạc mỉm cười gật đầu: "Nhất định."

      Tương lai, đối với , lại lâm vào trong vũng bùn...

      Nhưng cuộc sống vẫn phải hướng về phía trước phải sao?

      *****

      Ngủ thẳng đến buổi sáng hôm sau tự nhiên tỉnh lại, ánh nắng mặt trời ngày tươi sáng.

      Tần Lạc với Bùi Tử Ninh hai người ở sơn trang ăn bữa sáng xong đến thị trấn bên cạnh, quán nước nhà sàn, bên dòng suối là hàng loạt liễu rủ, nhưng lúc này là mùa đông, thấy được vẻ nó xanh um tùm tươi tốt.

      "Oa! Nơi này hoàn cảnh rất tao nhã, sớm biết mình chuẩn bị mấy bộ sườn xám để chụp ảnh."

      Bùi Tử Ninh vui rạo rực cảm khái .

      Ngón tay Tần Lạc lướt qua cánh cửa gỗ cũ: "Cậu cứ dựa khung cửa như vậy mình chụp mấy tấm giúp cậu, bảo đảm cũng rất có tình cảm."

      Bùi Tử Ninh buộc lại tóc: " sao? Cần mình làm vẻ mặt gì để phối hợp chút ?"

      Tần Lạc bật cười: "Tự nhiên chút là được rồi."

      Bùi Tử Ninh lập tức bày tư thế bản thân, làm hết tư thế của mỹ nữ thời kì dân - quốc xem tivi, cằm khẽ nhếch 45 độ, trong ánh mắt ra cỗ ưu thương tươi đẹp...

      Tần Lạc vội vàng chụp lại màn này, sau đó lại chụp mấy tấm vẻ mặt ấy rất bình thường, sau khi tương đối : "Mình cảm thấy cậu vẫn nên đừng bày tư thế, giống cậu chút nào."

      Bùi Tử Ninh vừa nghe, lập tức ầm ầm ĩ ĩ bổ nhào qua: " sao?"

      Sau đó mở tấm lại tấm nhìn ảnh mình chụp vừa rồi: "A A A! Vẫn là tấm này tự nhiên nhất!"

      Tần Lạc bĩu môi: "Đương nhiên rồi! Có đôi khi càng cố ý càng mất tự nhiên."

      ...

      Hai người vừa chơi vừa chụp ảnh, rất vui vẻ.

      "Hai chị người đẹp phía trước, có thể giúp chuyện ? Giúp chúng tôi chụp mấy tấm ảnh?"

      Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến giọng nữ giòn tan.

      Tần Lạc với Bùi Tử Ninh cùng quay đầu lại, khi nhìn thấy với người đàn ông, vẻ mặt hai người đều thay đổi.

      Tay Bùi Tử Ninh kéo Tần Lạc kìm lòng được mà nắm chặt, Tần Lạc cảm thấy bạn tốt được tự nhiên, dịu dàng mỉm cười : " xin lỗi, nhưng tiện."

      Bạch Trì Đình ngờ gặp Bùi Tử Ninh với Tần Lạc bạn tốt nhất của ấy ở chỗ này, mà Khả Khả lại tìm hai ấy để chụp ảnh.

      An Khả cũng giải thích chớp mắt: "Chị người đẹp, tại sao? Chúng tôi phải là người xấu, chị nhìn tôi mặc toàn thân sườn xám như vậy biết tôi là du khách!"

      Toàn thân ta mặc sườn xám màu trắng gạo bó sát, tôn lên ngũ quan thanh lệ thoát tục của ta, tóc vấn ở sau ót, giống như là tiểu thư khuê các thời kì dân - quốc...

      Bùi Tử Ninh chỉ cảm thấy hết sức chói mắt.

      Trong lòng Tần Lạc biết, này nhất định là "Bạch Phú Mỹ" trong miệng Tử Ninh.

      đợi hai mở miệng, Bạch Trì Đình đến: "Khả Khả, đừng náo loạn, chúng ta bên kia."

      An Khả khả ủy khuất chu miệng: " Đình, người ta chỉ thôi! Chúng tôi cũng phải người xấu, giúp chúng ta chụp mấy tấm thế nào?"

      Bạch Trì Đình chỉ có thể giải thích : " xin lỗi, Khả Khả ấy trời sinh tính đơn thuần, chuyện vô tâm..."
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :