Chương 140: cầm lại đồ của mình
Bất tri bất giác, Tần Lạc ngồi ở bên bờ biển buổi chiều, nghe tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm, trong lòng có cảm giác nên lời.
Mắt thấy mặt trời ngã về tây, nhà nhà bật đèn phát sáng, vẫn muốn đứng dậy trở về.
Trong ngày này, tin tức khiến phải khiếp sợ theo nhau mà đến. . . . . .
hề có điềm báo trước cho , để cho muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.
Sáu năm trước rốt cuộc tại sao mình lại gặp Hoắc Kỷ Thành, đến chút ấn tượng cũng có, vì sao lại lựa chọn mình sinh con cho ?
Càng làm cho thể hiểu nổi.
Tiểu Tinh lại là con trai của mình?
hoàn toàn bỗng nhiên xuất đứa con trai chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà mình cảm thấy nó cực kỳ thân thiết?
Hai tay gãi mạnh đầu, vẫn cảm thấy tất cả giống như là nằm mơ chứ phải thực. . . . . .
Về phần mẹ kế Lý Thúy Như, mình vẫn cần thiết tìm bà đòi số tiền nên thuộc về !
Nghĩ tới đây, siết chặt quả đấm, quyết định tự mình tới nhà họ Đồng chuyến!
****
nhà ba người nhà họ Đồng ngồi ở trong phòng khách xem ti vi chờ cơm tối thấy Tần Lạc đến mặt viết đầy vẻ kinh ngạc.
Người phản ứng đầu tiên là Đồng Thắng Lợi, "Tiểu Lạc, con trở về dùng cơm nên ba biết trước, ba kêu nhà bếp chuẩn bị."
Tần Lạc lạnh lùng mở miệng, " cần, con chỉ tới hỏi vợ tốt của ngài mấy câu thôi, hỏi xong con ."
Lý Thúy Như nghe được điểm danh muốn hỏi mình, khỏi hai mặt : "Ai ui! Khó có khi Tần đại tiểu thư có chỗ cần hỏi tới tôi? Trong thời gian này ở tập đoàn Đế An tốt nhỉ! Để cho giúp đỡ em chút cũng chịu, làm chị làm mà lại độc ác còn bằng bạch nhãn lang!"
Đồng Ngữ Phỉ cũng mang bộ mặt uất ức phối hợp với mẹ, giống như Tần Lạc có bao nhiêu lỗi với ta vậy.
Khóe môi Tần Lạc nâng lên nụ cười lạnh, hai mẹ con này đúng là am hiểu diễn trò!
"Sáu năm trước có phải bà thu khoản tiền hay , còn ký kết phần thỏa thuận, mặc cho tôi ở nước người du hoc năm cũng chẳng quan tâm đúng ."
Lời của bất chợt gọi lên trí nhớ của Lý Thúy Như, biết rằng khoản tiền kia bà sớm cùng chồng dùng hết, mà họ đối với đứa con lớn này có tình cảm gì, cho nên bà ta thổi gió bên tai, khiến Đồng Thắng Lợi cũng có gọi cú điện thoại sang cho con . . . . . .
Ngược lại ngừng ghé vào lỗ tai ông quở trách Tần Lạc là ngoan, sau khi học liền quên người trong nhà, đến ngày thường ngay cả cú điện thoại cũng gọi, là nuôi nhiều năm như vậy. . . . . .
Đồng Thắng Lợi vừa nghe liền cảm thấy có gì đúng, "Tiểu Lạc, con gì vậy? Ban đầu phải chính con cầu La Mã du học sao?"
Tần Lạc cười lạnh, "Rốt cuộc là gì, phỉa hỏi qua người vợ có lòng tốt của cha mới biết! Nhận tiền mà lại ở trước mặt cha con tốt, con nghĩ cũng chỉ có bà ta làm ra được."
Lý Thúy Như run rẩy ngón tay, ràng giọng có chút kiên định, "Ông xã, ông đừng nghe con bé bậy! biết nó nghe lời đồn được ở đâu ra, lại chỉ vào tôi."
Tần Lạc tiến tới gần bà từng bước từng bước, " sao? Bà dám mình chưa từng thu khoản tiền kia? Bà dám mình có ký qua phần hợp đồng nào sao?"
Nhất thời trong lòng Lý Thúy Như giống như đánh trống, làm sao Tần Lạc lại biết những chuyện này, ban đầu người thần bí kia tìm mình, phải trở thành bí mật vĩnh viễn sao?
Ngay sau đó cắn răng chịu thừa nhận, "Tôi biết gì! Tôi thấy hình như thần trí được tỉnh táo!"
Ánh mắt Tần Lạc lạnh lẽo, "Bà thừa nhận, vậy tôi cũng chỉ có thể lấy ra chứng cớ."
Giọng của như đinh đóng cột, ánh mắt càng mang thêm tức giận.
Hai chân Lý Thúy Như cũng có chút run lên, phải biết năm đó chuyện này gạt chồng, bà ta muốn nuốt riêng năm trăm vạn, nếu bị ông xã biết chắc chắn là chửi mình. . . . . .
Dù thế nào, Tần Lạc cũng là con ông, mặc dù được chào đón thế nào, đó cũng là máu mủ tình thâm .
Đồng Thắng Lợi cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi, hét to, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lý Thúy Như biết nếu như mình ra chỉ sợ khiến ông xã mất hứng, khỏi nặn ra vài giọt nước mắt, nhào vào trong lòng ông xã.
"Ông xã, năm đó tôi cũng vô tội! Lũ người thần bí kia tìm tới tôi, muốn đưa tiểu Lạc ra ngoại quốc du học, tôi vừa nghe thấy cơ hội tốt biết bao! phải khi đó chúng ta thiếu tiền bạc sao? Bọn họ đồng ý bỏ tiền đưa tiểu Lạc học, đương nhiên là tôi vui mừng!"
Đồng Thắng Lợi cau mày, "Thu tiền và hợp đồng là chuyện gì xảy ra?"
Lý Thúy Như nghẹn ngào tiếp: "Những người đó có cho tôi khoản tiền để tôi lộ ra chuyện này, còn trong năm được liên lạc với tiểu Lạc, để cho nó ở nước ngoài học cho giỏi, đề nghị cụ thể trong hợp đồng tôi cũng thấy , đại khái ý nó là như vậy."
Đồng Thắng Lợi cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi, "Cho bà bao nhiêu tiền?"
Lý Thúy Như ấp úng muốn , nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của chồng, bà ta chỉ có thể thẳng ra, "Năm trăm vạn."
Lần này, ngay cả Đồng Ngữ Phỉ đứng ở bên cũng khiếp sợ che miệng! Năm trăm vạn?
Đồng Thắng Lợi cũng bị kinh hãi, "Tại sao lại đột nhiên cho bà nhiều tiền như vậy?"
Lý Thúy Như vô cùng uất ức, "Tôi cũng biết những người kia là ai, tôi hỏi bọn họ nhưng bọn họ bảo tôi nên hỏi nhiều, tôi. . . . . ."
xong, liền liếc mắt nhìn Tần Lạc, giống như : muốn hỏi ông hỏi con tốt của ông ý, nhất định là là nó va chạm với bên ngoài. . . . . .
Đồng Thắng Lợi khỏi nhìn về phía con lớn, "Tiểu Lạc, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Làm sao con biết. . . . . ."
Giọng Tần Lạc lạnh lẽo, "Con cũng nhận ra những người đó, cũng cho tới hôm nay biết được tất cả chuyện sáu năm trước, rốt cuộc sáu năm trước xảy ra chuyện gì con cũng thể nhớ chút. Nhưng nếu dì Lý cầm năm trăm vạn vốn thuộc về con, vậy nên trả đủ lại!"
Dĩ nhiên Lý Thúy Như chịu trả lại năm trăm vạn này, phải biết bà sớm tiêu hết rồi, lấy cái gì mà trả?
"Tại sao tôi phải trả! Từ đến lớn, tiền chúng tôi nuôi phải tiền sao? Còn học ăn cơm tiêu xài khoản, làm sao trả lại tiền cho chúng tôi?"
Bà ta lại năng hùng hồn.
Trong mắt Tần Lạc lên nụ cười lạnh, "Theo tôi được biết, trước khi tôi mười năm tuổi, dì Lý bà còn chưa có vào cái cửa nhà này? Hơn nữa công ty buôn bán trang phục Hoa Thanh là năm đó ông ngoại tôi lập ra, mặc dù bây giờ ông ngoại tôi có ở đây, cũng tới phiên dì Lý bà đạo lý!"
Lời rành rành, mỗi câu đều có lý lẽ.
Lý Thúy Như bị chống lại làm cho đỏ mặt tới mang tai, chỉ có thể nhờ chồng giúp đỡ, "Ông xã, ông xem nó , mở miệng tiếng ông ngoại, giống như chúng ta chiếm bao nhiêu tiện nghi nhà họ Tần nó vậy."
Bà ta rất chồng mình rất ghét người ta chuyện ông ở rể nhà họ Tần, cho nên liền cố ý kích thích ông.
Nhiều năm Đồng Thắng Lợi cố gắng liều mạng để thoát khỏi cái từ "Ở rể" này, ông muốn quang minh chính đại thừa kế chông ty mua bán thời trang Hoa Thanh đồng, lại bất đắc dĩ có cách nào nâng công ty lên
Cho nên khó tránh khỏi bị người ta lấy ra so sánh với vợ trước và cha vợ ông.
"Tất cả đều ít câu cho tôi! Thúy Như, bà lấy năm trăm vạn ra trả lại cho tiểu Lạc!"
Đồng Thắng Lợi lạnh lùng mở miệng, kể từ khi vợ trước qua đời, ông cũng xài nhiều tiền cho con lớn, trừ học phí và sinh hoạt phí khi học ba năm trường cấp 3, còn đâu học phí để học đại học, đều cầm học bổng, sinh hoạt phí cũng là do làm kiếm được
Vả lại, ông là thạn với con lớn, chỉ sợ cha vợ và vợ trước trời có linh thiêng biết tha thứ cho mình.
Lý Thúy Như dám tin chồng mình như vậy, vông cùng kinh ngạc rồi bắt buộc mình nặn ra vài giọt nước mắt, "Ông xã, dù thế nào chúng ta nuôi nó có công lao cũng có khổ lao! Hơn nữa, năm đó khoản tiền kia là do người thần bí nhất định muốn đưa cho tôi, cũng là cho Tần Lạc, tại sao trả lại cho nó?"
Tần Lạc coi như thấy được mẹ kế giảo hoạt, châm chọc : "Khoản tiền kia là bởi vì cần năm của người bán là tôi, chẳng lẽ đúng thuộc về tôi sao? Chẳng lẽ tôi bị bán tiền còn tiền lại thuộc về bà?"
Lý Thúy Như còn muốn gì đó lại bị chồng cắt đứt, " bảo bà trả lại cho tiểu Lạc bà có nghe thấy sao?"
Đồng Ngữ Phỉ ở bên nghe ngừng lo lắng, nhưng lại có chen vào .
Lý Thúy Như chỉ có thể khóc ròng : "Ông xã, khoản tiền kia, tôi tôi "
Tần Lạc lạnh giọng tiếp, "Chẳng lẽ dùng hết rồi?"
Lập tức Đồng Thắng Lợi bị lửa giận thiêu đốt, "Năm trăm vạn bà dùng hết rồi?"
Lý Thúy Như bị dọa sợ ngã xuống đất, "Ông xã, ông biế mấy năm nay tôi thích mua nhãn hiệu xa xỉ, Phỉ Phỉ cũng thích những thứ này"
Đồng Ngữ Phỉ chỉ sợ lửa giận của cha lan tràn đến người mình, liền vội vàng kêu: "Mẹ, mỗi lần mẹ mua những đồ xa xỉ đó cho con cũng đều xài tiền tiêu vặt mà ba cho! Mẹ chưa bao giờ cho con là mình có năm trăm vạn tiền riêng."
Last edited by a moderator: 30/8/17