1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 136: chân tướng như sấm sét giữa trời quang

      Mười giờ sáng thứ 2, nhìn báo cáo từ khoa giám định cầm về, Bùi Tử Ninh có chút phiền não gãi đầu

      Lần này hay rồi, phải mở miệng chuyện này với bạn tốt thế nào?

      Sớm biết là lòng hiếu kỳ của mình tốt

      Nhưng dù sao Lạc Lạc cũng là bạn tốt nhất của mình, giúp ấy biết chân tướng tình cũng là cần thiết.

      Haizz

      phiền!

      Nếu Lạc Lạc biết mình có đứa con trai lớn năm tuổi sợ hoảng sợ rớt con ngươi xuống! vẫn còn cho mình giữ thân được 26 năm!

      Kết quả

      Tin tức này với , chỉ sợ là sấm sét giữa trời quang!

      Đến là người bên cạnh cũng đành lòng tin tưởng, huống chi là người trong cuộc.

      Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nguyên nhân Hoắc Tứ Thiếu làm vậy làm gì?

      luôn biết rằng Lạc Lạc là mẹ ruột của tiểu Tinh sao?

      Nếu là như vậy, vậy ban đầu vì sao lại lên án Lạc Lạc bắt cóc con trai của mình? Còn hại ở cục cảnh sát 24 giờ?

      Tất cả đều , khiến cho lòng ngứa ngáy khó nhịn

      ****

      Bộ phận phiên dịch tập đoàn Đế An.

      Sáng sớm, tất cả mọi người có thể cảm thấy tâm tình Giang tổ trưởng tốt, bất kể là người ra từ phòng làm việc của ta, giống như chịu qua giáo huấn, sắc mặt tốt.

      Lương Tinh nhịn được bát quái : "Giang tổ trưởng làm sao vậy? Nhất định hôm nay là ngày thứ hai đen tối! Quá kinh khủng!"

      Chu Thiến lắc đầu, " biết, dù sao tôi nhìn thấy Tần Lạc bị gọi tiến vào."

      Hứa Vi khẽ nâng khóe mắt, "Từ khi Giang tổ trưởng nhận chức tới nay đây là lần đầu tiên mây đen bao phủ, mấy có cảm thấy là nguyên nhân gì ?"

      Lương Tinh và Chu Thiến cùng liếc mắt nhìn nhau cái, trong mắt cũng có nghi ngờ.

      Miệng đồng thanh hỏi "Nguyên nhân là gì?"

      Hứa Vi có trực tiếp trả lời, mà là bỏ lại câu, "Tự mình nghĩ, loại chuyện như vậy chỉ hiểu chứ thể diễn đạt được bằng lời."

      Sau đó, liền ôm tài liệu rời .

      Lương Tinh chọc chọc cánh tay Chu Thiến, " có cảm thấy gần đây Hứa Vi thần thần bí bí hay , giống như phát ra cái bí mật gì đó, nhưng chỉ là cho chúng ta."

      Chu Thiến cau mày, " ấy có thể phát ra bí mật gì chứ?"

      Lương Tinh nhún vai, "Ai biết được? Chỉ là, mấy năm nay đây là lần đầu tiên Giang tổ trưởng nổi giận lớn như vậy! ta có gia thế, đời sống tình cảm cũng ổn định, gần như tất cả mọi người đều nhận định ta chính là phu nhân tổng giám đốc tương lai, chẳng lẽ còn có cái gì lđáng để ta nổi giận sao?"

      tới chỗ này, mắt Chu Thiến sáng rực lên, "Có thể để cho phụ nữ nổi giận, phương diện tình cảm ảnh hưởng ."

      Lương Tinh dám tin nhìn về phía , muốn cái gì đó nhưng vẫn nhịn được.

      Lúc đó.

      Trong phòng làm việc của Giang Ánh Tuyết, đám mây đen bao phủ.

      Tần Lạc hoàn toàn hiểu sao bị giáo huấn, người mù cũng nhìn ra được, Giang tổ trưởng hoàn toàn là để tâm vào chuyện vặt bới móc.

      Hơn nữa ấy là cấp , mình cũng chỉ có thể nghe.

      "Ở bên cạnh Cố luật sư lâu như vậy, những thuật ngữ chuyên ngành đơn giản như vậy cũng phiên dịch tốt sao? khoa có năng lực, có tài hoa, tôi thấy hả hê mà quyên mình rồi!"

      ""

      "Đừng nghĩ rằng Đường thiếu và tổng giám đốc có xem trọng nhiều hơn, ở tổ ba phiên dịch, sa vào như cá gặp nước rồi, chỉ bằng thân phận của , cũng chỉ dựa vào gương mặt đó ăn cơm thôi! cho là bọn họ cảm thấy hứng thú đối với sao?"

      Lắng lắng nghe nghe, Tần Lạc liền nghe ra có cái gì đúng, phải là công việc sao? Thế nào kéo tới Đường thiếu và Hoắc Kỷ Thành?

      "Giang tổ trưởng, tôi thấy hiểu lầm."

      Giang Ánh Tuyết hừ lạnh tiếng, "Hiểu lầm? Có hiểu lầm hay so với tôi càng ràng hơn chứ?"

      Trong lòng Tần Lạc hơi lạnh, chẳng lẽ Giang Ánh Tuyết phát cái gì?

      im lặng càng thêm nghiệm chứng suy đoán của Giang Ánh Tuyết, ngay sau đó đứng lên tới trước mặt Tần Lạc, hùng hổ dọa người : " dám thề giữa và tổng giám đốc có bất kỳ quan hệ minh bạch nào ?"

      Sắc mặt Tần Lạc ngẩn ra, ấy thử dò xét mình sao?

      Ngay sau đó tỉnh táo : "Giang tổ trưởng, nếu như có chuyện gì khác vậy tôi ra ngoài làm việc trước, bên Cố luật sư còn có rất nhiều tài liệu cần phiên dịch."

      cũng muốn có quá nhiều dây dưa với Giang Ánh Tuyết về vấn đề này, thèm nhiều nửa câu.

      Nhắc tới Cố luật sư, Giang Ánh Tuyết càng thêm tức bụng, "Tần Lạc, tôi đúng là xem thường ! Ex. Boyfriend là Hoắc Cẩm Dương, sau khi bị ta bỏ quyến rũ chú ba ta, hôm nay đến ngũ thiếu nhà họ Cố cũng bị mê cho xoay vòng, có mị lựng đúng là phải lợi hại bình thường!"

      Kể từ khuya hôm trước ta và Hoắc Kỷ Thành ngả bài, ta liền tra xét bối cảnh gia đình Tần Lạc, thế nhưng ngoài ý muốn biết được bạn trai cũ của là Hoắc Cẩm Dương, khỏi gọi điện thoại cho Giang Ánh Thần.

      "Chị hai, cái này cũng phải là chuyện gì ngạc nhiên, em sớm biết, ai mà có bạn trước? Những chuyện hư hỏng trước kia của Cẩm Dương em muốn chú ý, trước mắt em muốn dưỡng tốt cái thai."

      Dừng chút, Giang Ánh Thần lại hỏi: "Thế nào? Làm sao chị lại nghĩ thăm dò Tần Lạc vậy? Chẳng lẽ ta đúng là có gì đó với Tứ Thiếu?"

      Câu phía sau, giọng có chút mỉa mai, hình như có chút đùa cợt xem kịch vui.

      Giang Ánh Tuyết lạnh giọng trả lời: "Tôi hiểu tại sao nhằm vào Tần Lạc rồi, ra ấy là bạn cũ của Hoắc Cẩm Dương, tôi thấy kỳ lạ, bạn trước của bạn trai đẩy lên bạn trai tôi làm gì?"

      Giang Ánh Thần nhịn được : "Chị hai, bây giờ Cẩm Dương là cha của con em, là em rể của chị, làm gì có bạn trai gì chứ! Đúng rồi, chị và Tứ thiếu chuẩn bị lúc nào kết hôn đây?"

      Giang Ánh Tuyết vừa nghĩ tới Hoắc Kỷ Thành đề cập chia tay với mình, trong lòng như bị dao cắt, đều có thể tưởng tượng được nếu Giang Ánh Thần biết được tin tức này có bao nhiêu hài lòng.

      ta trực tiếp cúp điện thoại.

      Mà tự gọi điện thoại cho Giang Ánh Thần, hoàn toàn chính là tìm tai vạ

      Ở đầu điện thoại của Giang Ánh Thần bên kia, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng kêu "Tút tút tút", khóe môi nhếch lên, chị hai này của ta! đúng là thiếu kiên nhẫn!

      Chỉ là, bây giờ chị ta hỏi thăm tin tức Tần Lạc làm gì?

      Chẳng lẽ Tần Lạc và chú ba Cẩm Dương có gì đó?

      Nghĩ tới đây, ta vội vã gọi điện thoại cho Hoắc Cẩm Dương

      ...

      Bị Giang Ánh Tuyết dùng lời ác độc công kích, Tần Lạc cũng mất tính khí dễ chịu, cũng phải là em giấy mặc cho bọn họ khi dễ!

      "Giang tổ trưởng, tốt xấu gì cũng là tiểu thư xuất thân hào môn, cách thức nuôi dạy và kiềm chế được dạy dỗ tốt hơn người nghèo chúng tôi, nên những lời đó lại sợ bôi nhọ thân phận của mình sao?"

      Giọng Tần Lạc lạnh như sương, nhưng từng câu từng chữ lại khí thế mười phần!

      Sắc mặt Giang Ánh Tuyết lúc trắng lúc xanh, "Trước xem thường , ngờ nhanh mồm nhanh miệng như vậy!"

      Tần Lạc khiêm tốn vểnh môi, "Quá khen! Tần Lạc tôi trước nay luôn luôn có quy tắc‘ phạm tôi, tôi phạm ; nếu phạm tôi, tôi phạm , mặc dù tôi xuất ra thân gia đình bình thường, nhưng mà phải từ cứ bị người ta khi dễ."

      Giang Ánh Tuyết cười lạnh, " chính là dựa vào cái miệng này mê hoặc những người đàn ông kia sao?"

      Ánh mắt Tần Lạc lạnh lẽo, "Giang tổ trưởng, ở trong luật pháp mà , ai có lời phỉ báng ác ý với tôi, tôi có quyền kiện ."

      Giang Ánh Tuyết cười rất khoa trương, "phỉ báng ác ý? dám mình có quan hệ đứng đắn với những người đàn ông kia?"

      Vẻ mặt Tần Lạc bình tĩnh tự nhiên, "Chứng cớ đâu? Tôi nghĩ tới tòa án cũng cần phải , mà phải dựa hết vào miệng ác ý hãm hại!"

      Giang Ánh Tuyết giận đến đỏ mặt, ""

      Tần Lạc cũng muốn ở chỗ này thêm giây nào nữa, trực tiếp xoay người rời , mặc dù sau khi hôm nay rời bị khai trừ cũng nhận.

      Ra khỏi phòng làm việc của Giang Ánh Tuyết, trong lòng liền dâng lên cỗ uất ức

      Giống như tích góp từng chút từ lâu

      ****

      Buổi chiều.

      Tần Lạc kiểm tra lại chỗ cổ chân bị thương, bây giờ mặc dù có thể tự nhiên lại, nhưng vẫn có cách nào giống được như trước khi bị thương, cho nên cách mỗi nửa tháng tới bệnh viện để làm kiểm tra và trị liệu phục hồi lần.

      Bởi vì trong lòng uất ức, liền trước với Hoắc Kỷ Thành, mà trực tiếp lái xe đến bệnh viện Kiêu Dương, nghĩ tới tìm Mary được rồi.

      Vừa tới cửa, liền nghe được ở bên trong truyền đến đoạn chuyện.

      "Ước Hàn, mặc dù bây giờ Tần Lạc còn chưa nhớ tới chuyện 6 năm trước, nhưng gần đây ấy và Tiểu Tinh ngày ngày ở chung chỗ, có thể để cho ấy nhớ lại cái gì hay ?"

      Đây là tiếng của Mary.

      Tần Lạc mới vừa nâng tay lên lại lập tức cứng lại, bọn họ tán gẫu gì về mình vậy?

      Còn nữa, tại sao nội dung chuyện của họ kỳ lạ thế?

      Chuyện sáu năm trước gì?

      Sáu năm trước xảy ra chuyện gì sao?

      "Lần trước ở nhà A Thành thử thôi miên ấy? cũng có nhớ lại bất cứ chuyện gì, cần lo lắng vậy đâu, về phần và Tiểu Tinh tiếp xúc qua nhiều, A Thành còn lo lắng, chúng ta có gì để lo lắng chứ."

      Lời Ước Hàn khiến cho Tần Lạc càng thêm chấn động, thôi miên?

      Lúc nào ta thôi miên mình? ! ! !

      Mary lại : "Lần trước cũng là chuyện của hai tháng trước rồi, cũng biết là thuật thôi miên theo thời gian trôi qua mà khiến người bệnh nhớ vài suy nghĩ lẻ tẻ"

      Phía sau ấy còn gì đó Tần Lạc hoàn toàn nghe thấy , chỉ cảm thấy đầu vang "ong ong ong".

      Rốt cuộc mọi chuyện là sao?

      "Trước từng đề cập với A Thành vấn đề này, ra bây giờ cậu ấy hoàn toàn có thể thẳng thắn tất cả năm đó với Tần Lạc"

      "Đứng ở góc độ phụ nữ, em lại thấy oan ức cho Tần Lạc"

      ràng Mary bất bình vì Tần Lạc.

      Ước Hàn kịp thời ngăn lời của lại..., "Được rồi, chúng ta cũng còn cần thiết phải lo lắng, tin tưởng A Thành quyết hết rồi."

      Tần Lạc có chút mụ mị, "Tần Lạc" trong miệng bọn họ là mình sao?

      Sáu năm trước bọn họ quen biết mình?

      Còn nữa, bị thôi miên qua?

      mất trí nhớ?

      Tần Lạc lập tức có loại nhận thức đảo lộn, tại sao chính hoàn toàn biết?

      sững sờ tại chỗ, cho tới khi cửa bị mở ra cũng biết

      Mary thấy Tần Lạc đứng ở cửa sợ hết hồn, "Tần Lạc? đứng ở đây từ bao giờ đấy?"

      Ánh mắt Tần Lạc mờ mịch nhìn , "Những gì mấy người vừa sao?"

      Trái tim Mary nhảy"Thình thịch", xong đời! Lần này gặp đại họa

      "Tần Lạc, ra "

      "Những gì mấy người vừa sao?"

      Ánh mắt Tần Lạc nhìn chằm chằm thẳng vào , cho dù sấm sét giữa trời quang, cũng phải biết chân tướng!

      Mary đứng nguyên tại chỗ biết nên mở miệng ra làm sao

      Ước Hàn nghe tiếng động cũng ra, sau khi thấy sắc mặt Tần Lạc, trong lòng thở dài, xem ra sớm muộn gì cũng có ngày thể gạt được.

      "Tần Lạc, tôi hiểu trong lúc nhất thời rất khó tiếp nhận, nhưng năm đó"

      Lời Ước Hàn còn chưa hết bị Tần Lạc cắt đứt, "Ha ha! ra là ! Chẳng lẽ tôi chính là vật thí nghiệm của mấy người sao? Tôi ngay cả cuộc sống mình từng xảy ra những gì cũng hề biết? !"
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 137: Tìm giằng co trước mặt (1)

      Lời của Tần Lạc khiến cho Ước Hàn và Mary hai mặt nhìn nhau, nhất thời có chút biết nên trả lời sao. . . . . .

      "Vậy tất cả người đứng đằng sau là Hoắc Kỷ Thành đúng ?"

      Hai người trầm mặc khiến Tần Lạc càng thêm nổi giận, trong lòng hiểu , hai người bọn họ nhiều lắm cũng là đồng lõa, còn kẻ chủ mưu chân chính nhất định là Hoắc Kỷ Thành, vì khi hai người chuyện cũng có nhắc tới .

      Ước Hàn vừa mới chuẩn bị gì liền bị Mary ngăn cản, "Tần Lạc, tôi biết bây giờ rất tức giận, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể bình tĩnh chút"

      Lời còn chưa hết, Tần Lạc xoay người rời .

      Khi chưa nhìn thấy bộ mặt , còn cảm thấy Ước Hàn và Mary là đôi tình nhân bác sĩ rất xứng với nhau, là người thân thiện hiền lành, có bất kỳ dáng vẻ con em quyền quý

      Nhưng hôm nay, tất cả đều giống như là lời dối, mà , bị người ta lừa rồi, đùa bỡn còn tự biết

      Ha ha!

      là ngang so với việc bị người ta đánh cái!

      Rốt cuộc sáu năm trước xảy ra chuyện gì? Tại sao chút ấn tượng cũng có?

      Bây giờ trong đầu rất hỗn loạn, chỉ biết mình bị người lừa làm vật thí nghiệm

      tới bãi đậu xe, chợt nhớ tới sáu năm trước đúng là mình du học ở La Mã, trong năm kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      vắt hết óc cố gắng nghĩ lại

      Bỗng dưng, trong đầu thoáng ra vài hình ảnh lẻ tẻ, nhưng toàn bộ đều vô cùng mơ hồ, căn bản cũng ràng

      Có lẽ là quá dùng sức nhớ lại, Tần Lạc chỉ cảm thấy đầu óc đau đớn dứt giống như muốn nổ tung, kiềm chế được ngồi xổm người xuống ôm lấy đầu.

      Mà có người qua người nhịn được chăm chú nhìn thêm, hình như hiểu làm sao

      Tần Lạc từ từ đứng dậy, hít vào hơi sâu, mặc kệ đoạn trí nhớ là cái gì bị đóng lại, có bao nhiêu tàn khốc, đều phải hiểu !

      Mở cửa xe, cắm chìa khóa, đạp cần ga.

      *****

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu 59 tập đoàn Đế An.

      Trình Sâm báo cáo xong công việc liền nghe được boss hỏi "Bên phía nhà họ Giang có truyền ra tin tức gì hay ?"

      Trình Sâm lắc đầu, " có. Thuộc hạ đoán chừng là Giang tiểu thư còn có với người trong nhà."

      Hoắc Kỷ Thành khẽ cau mày, "Thông báo truyền thông, buổi chiều triệu hội phóng viên."

      Trình Sâm sửng sốt chút, "boss, cái này"

      Hoắc Kỷ Thành thản nhiên nhướn mày liếc cái, "Nếu bên cả và hai cũng án binh bất động, vậy chúng ta nên đầu tư quả bom ở trong hồ nước yên tĩnh, thử chút phản ứng của bọn họ."

      Trình Sâm có chút hiểu, "boss, đây là ngài chuẩn bị"

      Hoắc Kỷ Thành cong ngón tay xuống khẽ chọc mặt bàn, " sai! Tuyên bố với bên ngoài tin tức tôi và Tần Lạc sắp đính hôn."

      làm như vậy có hai mục đích, , quang minh chính đại tuyên bố Tần Lạc là người phụ nữ của , cho những người đàn ông khác được mơ ước; hai, cố ý lộ ra nhược điểm để cho cả và hai mắc câu.

      ra , sớm muốn được công khai thân phận của Tần Lạc rồi, có thể bước như vậy là nguy hiểm rất lớn, phải làm mọi thứ sẵn sàng mới được.

      Nếu , nhiều năm cố gắng như vậy như là bó đuốc.

      Trong lòng Trình Sâm ngừng chấn động, xem ra trong lòng boss sớm có kế hoạch tất cả, nghiêm túc với Tần tiểu thư, lựa chọn công khai vào lúc này, phải kiên quyết bình thường!

      ta cũng nhịn được mà khen boss ở trong lòng!

      Ngay lúc ta xoay người ra ngoài gọi điện thoại cho truyền thông chợt thấy Tần Lạc giận dữ đùng đùng tới phòng làm việc của boss.

      khỏi tiến lên bước, cười chào hỏi, "Tần tiểu thư, sao lại tới đây?"

      Tần Lạc lạnh lùng liếc cái, "Tránh ra!"

      Trong lòng Trình Sâm "Lộp bộp" chút, Tần tiểu thư có gì ổn sao! Chẳng lẽ là bởi vì công việc có điều bất mãn?

      "Tần tiểu thư, lúc này boss bận, lập tức phải ra ngoài xã giao."

      " tránh ra! Bây giờ tôi phải lập tức gặp ấy!"

      ràng giọng của Tần Lạc cho thương lượng, lớn như vậy, là lần đầu có loại cảm giác bị người lừa gạt đùa bỡn!

      Hơn nữa, lừa gạt đến những 6 năm!

      lại có thể bị người ta thôi miên?

      Ha ha!

      cách khác người từng xảy ra qua chuyện gì đều nhớ . . . . . .

      Tại sao đời này lại có thể có chuyện buồn cười như vậy xảy ra ở người mình chứ?

      Trình Sâm cảm thấy người Tần Lạc tản mát ra khí thế to lớn, hình như nhìn thấy boss hôm nay thề bỏ qua. . . . . .

      "Chuyện này. . . . . ."

      Ngay lúc ta do dự, Tần Lạc qua đẩy cửa phòng làm việc của Hoắc Kỷ Thành, đợi gì, "Bịch" tiếng khép cửa lại.

      Phải biết, cửa của phòng làm việc tầng lầu này cách đều rất hiệu quả, cho dù đứng ở cửa, tiếng bên trong lớn hơn nữa cũng chỉ có thể nghe được loáng thoáng. . . . . .

      Huống chi, xung quanh phòng làm việc của tổng giám đốc đều được trang bị máy quay có góc chết, cho nên đứng ở chỗ này nghe lén phải tìm chết hay sao?

      Trình Sâm rất biết điều trở về phòng làm việc của mình, chuẩn bị xế chiều buổi họp phong viên chiều nay

      *****

      Bên trong phòng làm việc của Hoắc Kỷ Thành.

      vừa mới nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang liền nhìn thấy Tần Lạc vào phòng làm việc của mình, ngay sau đó liếc mắt nhìn điện thoại di động cái: Ước Hàn?

      Bây giờ cậu ta gọi điện cho mình làm gì?

      Nghĩ tới tý nữa gọi lại liền nhấn tắt , sau đó buông tài liệu trong tay xuống đứng dậy về phía Tần Lạc.

      Tần Lạc nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt, thể nghĩ ra là sáu năm trước tại sao mình lại giao tiếp với ?

      Nhớ ngày đó mình cứu con trai , đến giải thích cung thèm nghe mà cho người đưa mình vào cục cảnh sát, làm hại bị giữ lại 24 giờ.

      Nếu như quen biết mình, tại sao phải làm như vậy?

      "Sáu năm trước chúng ta quen biết thế nào?"

      Tần Lạc thẳng vào vấn đề, trong lòng có quá nhiều nghi vấn rồi, hôm nay cần phải làm ràng toàn bộ!

      Giọng lạnh lẽo khiến Hoắc Kỷ Thành dừng chân chút, hình như bất ngờ hỏi vậy.

      "Em nhớ ra gì sao?"

      Lời Hoắc Kỷ Thành khiến Tần Lạc càng thêm xác định suy đoán của mình, giọng mỉa mai cười lạnh, " ra, từ đầu đến cuối chỉ có mình em là bị che giấu tất cả! Có phải nhất định em nhớ ra gì mới bằng lòng cho em biết ? Thôi miên suy nghĩ? Kỹ thuật trị liệu y học cao như vậy lại có thể dùng lên người em?"

      Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt, chẳng lẽ mới vừa rồi Ước Hàn gọi điện thoại cho mình là vì cái này?

      "Sáu năm trước chọn trúng em cũng là ngoài ý muốn, lúc ấy để làm cho người ta cùng liên lạc qua với người nhà em, mẹ của em biết được có người giúp em du học trả lại cho bà ta số tiền lớn nên rất vui mừng. Dĩ nhiên, nếu như bà ta đồng ý, muốn..."

      Tần Lạc dám tin ngắt lời : "Cái gì? ! Mẹ kế của em nhận của số tiền lớn?"

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu, "Chuyện này là dặn dò Trình Sâm làm, sau khi hoàn thành cậu ta mới báo cáo cho , bọn cũng cho mẹ kế em suy xét lo lắng cho em"

      Tần Lạc chợt cảm thấy có loại sụp đổ, ra là mẹ kế cũng tham dự, còn bị tiền bạc lấy lòng "Bán" mình

      Ha ha

      " ? gì?"

      " phải em nhớ ra sao?"

      Tần Lạc lập tức có dự cảm rất xấu, chẳng lẽ chân tướng còn chấn động hơn so với tưởng tượng của

      Hoắc Kỷ Thành nhìn cái, trước Ước Hàn cũng tìm mình tán gẫu qua cái vấn đề này, lúc đó cũng cảm thấy có cái gì, năm đó mặc dù cho mẹ kế Tần Lạc mình mang năm làm gì, nhưng cho bà năm trăm vạn phí bịt miệng .

      Lý Thúy Như lại còn ước gì con lớn ở nhà, hơn nữa cần lấy tiền trong nhà, cho nên khi có người thần bí tìm tới mình muốn giúp Tần Lạc ra được nước ngoài du học trong lòng bà ta tràn đầy vui mừng đồng ý.

      Đồng thời đối phương bắt bà ta và chồng trong vòng năm được liên lạc gì với Tần Lạc, mặc dù cái cầu này có chút thể hiểu nổi, nhưng thấy đối phương cho năm trăm vạn, bà ta chút do dự đồng ý.

      Sau đó đối phương còn để bà ta ký phần thỏa thuận, sau đó nhận được năm trăm vạn, bà ta vô cùng vui vẻ, liền cho chồng biết chuyện này, chỉ là len lén giấu số tiền này

      Đợi năm sau con lớn Tần Lạc từ nước ngoài trở về, bà ta từng thử hỏi mấy câu cuộc sống ở nước ngoài như thế nào, lại trả lời rất thản nhiên

      Trong lòng Lý Thúy Như tuy có nghi ngờ, nhưng cũng có suy nghĩ nhiều, dù sao năm trăm vạn này cũng từ trời rơi xuống, cần phí phạm!

      Hơn nữa, người Tần Lạc xảy ra chuyện gì bà tacũng có hứng thú, cũng phải là con của bà ta! Bà ta chỉ quan tâm tới con ruột là Đồng Ngữ Phỉ mình thôi.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 138: tin tức khiến khiếp sợ

      Tần Lạc dùng giọng mỉa mai hỏi ngược lại, "Cái gì em cũng nhớ, vậy tính toán lừa gạt em cả đời sao?"

      Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhíu lại, " ra nhớ ra được cũng có quan hệ gì, sáu năm sau chúng ta có thể gặp nhau lần nữa lên. . . . . ."

      Tần Lạc lạnh lùng cắt đứt lời , " cách khác khi vừa thấy em biết sao? Nếu biết em tại sao lại vu em tội bắt cóc? Còn mặc cho em bị giữ ở cục cảnh sát?"

      đến cái vấn đề này, Hoắc Kỷ Thành cũng biết phải trả lời như thế nào. . . . . .

      Ban đầu cho là Tần Lạc có ý đồ cố tiếp xúc với Tiểu Tinh, sau lại từ từ tiếp xúc mới biết chỉ là tình cờ, về phần Tiểu Tinh thích Tần Lạc như vậy cũng là bởi vì bỏ được quan hệ huyết thống . . . . . .

      "Ban đầu tình huống đặc biệt, cho là em cố ý tiếp xúc Tiểu Tinh. . . . . ."

      "A! Mấy người là người có tiền đều xem trọng mình như vậy sao? Cảm giác người tới cạnh mình đều có ý đồ sao?"

      Môi mỏng Hoắc Kỷ Thành mím chặt, tiếp tục lên tiếng.

      Tần Lạc thấy phản ứng biết chính mình đoán sai, "Em rất ghét bị người ác ý xóa mất phần trí nhớ, dù là đoạn ký ức kia tốt cũng là của chính em! có được bản thân em đồng ý chính là xâm hại quyền của em! có biện pháp xóa mất trí nhớ của em, vậy khẳng định có biện pháp để em khôi phục trí nhớ, em hy vọng phải đợi quá lâu!"

      Dứt lời, xoay người rời .

      còn muốn từ trong miệng biết được nhưng gì mình bỏ lỡ, từ khi bọn họ gặp nhau đến bây giờ. . . . . . nhau, đều giống như mưu thành .

      mệt mỏi. . . . . .

      Hoắc Kỷ Thành tiến tại kéo cánh tay , "Lạc Lạc, đoạn trí nhớ sáu năm trước cũng ảnh hưởng tới chúng ta, đừng ầm ĩ được ?"

      Tần Lạc chợt hất tay của ra, đột nhiên cao giọng, "Mặc kệ đoạn trí nhớ sáu năm trước là cái gì! Nó đều là cái rãnh vắt qua chúng ta! Từ khi chúng ta gặp nhau đến bây giờ, em vẫn luôn như kẻ ngốc! Rốt cuộc còn định lừa dối em đến tận lúc nào?"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, "Căn bản đoạn ký ức kia cũng quan trọng, quan trọng là chúng ta bây giờ. . . . . ."

      Tần Lạc châm chọc : " cưỡng chế tước đoạt trí nhớ của em, nhưng bây giờ với em đoạn trí nhớ mất quan trọng? giống như đúng như thượng đế từ bi, vì cuộc sống tốt đẹp của em mà suy nghĩ cho em quyên mất đoạn trí nhớ tốt. . . . . ."

      Sau khi cười xong lại : " thực tế mặc kệ là sáu năm trước hay bảy năm trước, em và cũng thể có bất kỳ quan hệ nào, vậy tại sao lại trả cho nữ sinh trung học quen nhiều tiền như vậy? Chỉ sợ ra cũng có ai tin tưởng!"

      Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng đứng ở đó, ban đầu lựa chọn người phụ nữ sinh con cho hoàn toàn bởi vì và Đường Triều cạnh nhau quá gần, gần như ngày ngày đều ở cùng nhau, sau đó cũng đều có bạn .

      Cũng biết là người nào truyền lời đồn, lại còn thích là đàn ông. . . . . .

      cả và hai càng nhờ chuyện lớn mà làm văn, trong lúc nhất thời chuyện thích phụ nữ truyền xôn xao, vì thế người cha mang tư tưởng bảo thủ giận dữ, các cổ đông mà ông tín nhiệm ở tập đoàn Đế An bắt đầu lảo đảo muốn ngã. . . . . .

      Dù sao bọn họ cũng mang tư tưởng cũ kỹ là cách nào tiếp nhận gay đảm đương lãnh đạo bọn họ. . . . . .

      Mà người mẹ Phương Lệ Hoa gấp đến độ chịu được, ngừng tìm xung quanh xem xét đối tượng giúp con, còn Giang Ánh Tuyết vẫn còn ở nước ngoài du học, cho nên cũng có trong phạm vi để Phương Lệ Hoa tìm kiếm.

      Mắt thấy chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, thân là bạn tốt, Ước Hàn liền đề nghị trước tìm phụ nữ có nhóm mau và phương diện khác tốt để sinh đứa bé, cứ như vậy cũng có thể chặn miệng lại.

      Cho nên lựa chọn Tần Lạc là bởi vì ngày đấy cùng Hoắc Kỷ Thành, Ước Hàn ngồi cùng chuyến bay bay tới La Mã, Ước Hàn đơn thuần động lòng bằng hành động, vừa xuống máy bay liền tìm tin tức cùng máy bay, sau đó phát mọi mặt của Tần Lạc đều rất xứng đôi. (=.=cái này hơi vô lý)

      Tình trạng cơ thể rất tốt, dung mạo thanh lệ xinh đẹp, trị giá tổ hợp cao như vậy khẳng định sinh ra đứa bé có bộ dạng tốt. . . . . .

      Sau, Hoắc Kỷ Thành liền cho Trình Sâm liên lạc với người nhà Tần Lạc, lúc đó cũng biết mẹ của Tần Lạc là mẹ kế, còn tưởng rằng đối phương đồng ý.

      Hơn nữa sáu năm trước còn trẻ tuổi, tập trung tinh thần vào việc phát triển công ty cho tốt, IQ cao năng lực phi phàm, thế nhưng lại là người đàn ông có tình cảm thấp

      Khi đó trong tư tưởng của , phụ nữ với có cũng được có cũng được, nếu như trong nhà buộc lấy vợ, liền cưới mà mẹ xem thấy môn đăng hộ đối.

      thực tế, suy nghĩ của người đều thay đổi.

      Hơn nữa khi gặp được người phụ nữ định mệnh của mình suy nghĩ trước đó vô ích, cũng tự chủ được mà thay đổi

      Bây giờ nghĩ lại, Hoắc Kỷ Thành chỉ cảm thấy thời điểm đó mình quá non nớt

      Tần Lạc thấy trầm mặc liền xoay người rời khỏi phòng làm việc của , khoảng thời gian này luôn ngọt ngào chung đụng bỗng trở thành bọt bóng

      Ha ha

      Cuộc đời của lại bị thay đổi bất ngờ vậy sao?

      Để cho ngờ, mẹ kế Lý Thúy Như lại còn tham dự chuyện sáu năm trước?

      Xem ra, mình phải tìm bà ta đòi khoản tiền kia!

      thế nào, đó cũng là "Bán" mình có được, tại sao để bà ta được nuốt riêng?

      *****

      Trình Sâm ngẩng đầu, thấy mặt Tần Lạc lạnh lùng từ phòng làm việc của boss ra, trong lòng buồn bực thôi, theo lý thuyết vào rất ngọt ngào bước ra rất hạnh phúc chứ!

      Tại sao nhìn giống như chạy từ trong hầm băng ra vậy?

      Tần Lạc vừa mới tới cửa thang máy liền nhìn nhìn thấy Giang Ánh Tuyết chuẩn bị ra ngoài, bây giờ vốn có tâm tình chào hỏi ta, nghiêng người chuẩn bị vào thang máy.

      Giang Ánh Tuyết lại đưa tay ngăn cửa thang máy lại, xấu bụng : "Ô! Đây là sao vậy? Tại sao mình chạy tới tầng 59? Còn có vẻ mặt mất hứng?"

      Tần Lạc lạnh lẽo : "Có tí quan hệ nào với sao?"

      xong, liền đưa tay ấn thang máy, bây giờ chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này!

      Dĩ nhiên Giang Ánh Tuyết có dễ dàng để rời như vậy, chính là cố ý đứng ở cửa thang máy, "Tần Lạc, chú ý giọng điệu của ! Tôi là cấp của ! Hơn nữa, chưa được phép lại chạy lên tầng 59 phải là tìm tổng giám đốc ôn chuyện chứ? Hôm nay Đường thiếu cũng ở đây."

      Nét mặt Tần Lạc vẫn lạnh như nước, "Bắt đầu từ bây giờ, tôi mặc có là cấp , tôi làm nữa!"

      Lần này đến phiên Giang Ánh Tuyết kinh hãi, "Tần Lạc, biết mình ? Tập đoàn Đế An cũng phải là chợ, muốn vào vào, muốn ra ra."

      Vẻ mặt Tần Lạc chút dao động, " phải cái chợ như thế nào? Tôi cũng lạ gì! Kính xin Giang tiểu thư dời tay ngọc của ra!"

      Lời này của khỏi có ý châm chọc.

      Giang Ánh Tuyết rất là bất ngờ, hiểu Tần Lạc bị làm sao vậy?

      Chẳng lẽ ta bị Kỷ Thành đá?

      Ngay sau đó lấy tay ra, để Tần Lạc rời .

      Trong lòng ta có chút vui mừng, mặc dù Kỷ Thành chia tay với mình, nhưng ta vẫn cho người trong nhà biết chỉ là hy vọng có thể thương lượng lại

      Bởi vì ta biết, khi mình cho nhà họ Giang, như vậy khả năng giữa bọn họ càng .

      Nghĩ tới đây, ta liền vui vẻ về phía phòng làm việc của Hoắc Kỷ Thành.

      Tần Lạc thang máy thẳng đến bãi đỗ xe, bây giờ muốn ở lại tập đoàn Đế An giây nào nữa, nán lại giây đồng hồ cũng cảm thấy hít thở thông.

      Ngồi ở trong xe, lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt Bùi Tử Ninh.

      Bùi Tử Ninh vốn rối rắm dứt đột nhiên nhận được điện thoại của bạn tốt, nhất thời còn biết phải thế nào, muốn lừa gạt Lạc Lạc, nhưng cái này với ấy mà đoán chừng còn đáng sợ hơn so với sấm sét giữa trời quang!

      "Lạc Lạc, mình có chuyện muốn cho cậu biết."

      Nhận điện thoại, Bùi Tử Ninh ngay câu đầu.

      Tần Lạc lòng chỉ muốn tìm bạn tốt bày tỏ, cho nên cũng để ý lời của ..., "Tử Ninh, cậu biết ? Mình mới vừa biết được câu chuyện cười rất lớn về bản thân mình."

      Trong lòng Bùi Tử Ninh thở dài, còn có chuyện gì lớn hơn về việc Lạc lạc có đứa con năm tuổi đây?

      "Lạc Lạc, xảy ra ra chuyện gì vậy?"

      cảm thấy cảm xúc bạn tốt rất sa sút, liền nhịn được hỏi.

      Tần Lạc cười khổ nhếch miệng, "Minh lại có thể bị người ta thôi miên mất trí nhớ, cậu xem phải là rất buồn cười sao? ràng cuộc sống của mình còn hoàn chỉnh! trọn vẹn"

      Bùi Tử Ninh khiếp sợ thôi, Lạc Lạc cũng biết rồi sao?

      "Lạc Lạc, cậu biết Tiểu Tinh là con của mình rồi sao?"

      "Cái gì? ! !"

      Trong nháy mắt, Tần Lạc giống như nghe tin tức mặt trời mọc từ tây, khiến tóc gáy cả người đều dựng lên rồi.

      Trong đầu Bùi Tử Ninh vang lên tiếng "ong ong", chẳng lẽ Lạc Lạc mất trí nhớ phải là chuyện về sáu năm trước ấy bị nhốt trong tòa biệt thự sinh con sao?
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương139: mình sinh đứa bé lúc nào?

      Bùi Tử Ninh cũng ngu muội, "Lạc Lạc, phải vừa rồi cậu mình bị thôi miên sao? Chẳng lẽ phải chuyện sáu năm trước bị người thôi miên sau sinh Tiểu Tinh sao?"

      Tần Lạc sửng sốt hồi mới tìm lại giọng của mình, "Cái gì? Mình bị người ta thôi miên sau sinh Tiểu Tinh? Mình sinh đứa bé sao?"

      Bùi Tử Ninh đỡ trán, chẳng lẽ chuyện Lạc Lạc biết giống với của mình sao?

      "Vậy cậu cậu bị người ta thôi miên là có chuyện gì xảy ra?"

      "! Tử Ninh, cậu cho trước , mình sinh đứa bé lúc nào?"

      Tần Lạc nắm tóc, trong ngày hôm nay, trải qua nhiều chuyện kinh hãi, có kinh sợ nhất, chỉ có kinh sợ hơn!

      Bùi Tử Ninh hít vào hơi sâu, "Lạc Lạc, còn nhớ trước cậu có mình mơ thấy trong tòa biệt thự hay ? Mình hỏi bác sĩ tâm lý, đại khái, có khả năng nó chỉ là giấc mơ, nhưng cũng có khả năng là đoạn cuộc sống bị mất . . . . . ."

      Tần Lạc kêu lên dứt, "Ý của cậu là, cảnh tượng trong mơ đó chính là những gì mình trải qua ư? Nhưng cái này cũng chỉ là do bác sĩ tâm lý suy đoán? Cũng thể mình sinh đứa bé."

      Bùi Tử Ninh thở dài, nên đến đến.

      "Lạc Lạc, sau đây mình cũng có chuyện muốn , nhất định là cậu trách mình tự làm chủ, mặc dù cậu giận mình, tha thứ mình cũng nhận."

      "Tự tiện làm chủ cái gì?"

      "Mình lấy tóc của cậu và Tiểu Tinh làm giám định DNA, kết quả biểu hai ngươi là có quan hệ mẹ con, khi mình lấy kết quả tâm tình rất phức tạp, mực do dự làm sao cho cậu biết, đúng lúc cậu lại gọi điện thoại tới."

      Sau khi Bùi Tử Ninh hết lời, bên kia điện thoại lúc lâu có trả lời.

      nhất thời vội vàng : "Lạc Lạc, mình biết là mình nên làm vậy, mà mình cũng chỉ là ôm tia hy vọng cuối cùng đối với suy đoán của mình, hi vọng chỉ là mình suy nghĩ nhiều. . . . . ."

      "Tử Ninh, đừng nữa... Mình hiểu là cậu cũng chỉ muốn tốt cho mình, cuối cùng mình cũng hiểu tại sao hôm kia ở trong phòng bếp cậu vẫn luôn hỏi mình chuyện du học vào sáu năm trước ở La Mã rồi."

      Dừng lại hai giây, "Đột nhiên cảm thấy giống như cuộc sống của mình bị người đùa bỡn, chẳng biết tại sao du học, chẳng biết tại sao mất năm trí nhớ, còn chẳng biết lúc nào sinh đứa bé. . . . . ."

      Trong giọng của có chút châm chọc và giễu cợt.

      Bùi Tử Ninh vô cùng lo lắng : "Lạc Lạc, cậu ở đâu? Mình tìm cậu! Cậu như vậy mình khiến mình thể yên lòng."

      Tần Lạc lắc đầu, "Bây giờ mình chỉ muốn yên lặng mình mà thôi."

      Bùi Tử Ninh cũng biết đây là chuyện kinh hãi rất lớn đối với bạn tốt, đừng là Lạc Lạc, ngay cả cũng đều cảm thấy rất khó tin.

      Loại chuyện bị người ta thôi miên mất trí nhớ này nên xảy ra ở phim truyền hình hoặc là ở trong tiểu thuyết mới đúng?

      Làm sao lại phát sinh ở người Lạc Lạc?

      Quả thể tưởng tượng nổi!

      Rốt cuộc là Hoắc tứ thiếu có suy nghĩ gì?

      Ban đầu nhốt Lạc Lạc ở trong biệt thự sinh con cho , năm năm sau gặp lại hoài nghi Lạc Lạc bắt cóc con của bọn họ, còn mặc cho cảnh sát giữ Lạc Lạc 24 giờ. . . . . .

      Rốt cuộc đây là cái logic gì?

      Cúp điện thoại, Tần Lạc mình lái xe dọc con đường chẳng có mục đích, nghĩ nên đâu, cũng biết nên nơi nào

      Trong lúc nhất thời, cả người giống như bị đào rỗng

      Suy nghĩ rất chậm, đầu óc chết lặng

      biết là ý nghĩ trong lòng thúc giục như thế nào, nửa giờ sau, xe lại lái tới con đường ven biển, tùy tiện tìm chỗ đậu xe.

      tới mỏm đá ngầm người ngồi xuống, nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, trong lòng vẫn cách nào bình tĩnh lại.

      thương trong tòa biệt thự đó là sao?

      Cũng khó trách mỗi lần mơ thấy đều cảm thấy đau lòng, ràng ở cạnh bờ biển, lại bị nhốt ở trong biệt thự xa hoa thể ra cửa, bị nhốt bên trong năm 365 ngày

      Ha ha

      Đây chính là trí nhớ mà Hoắc Kỷ Thành quan trọng sao?

      Nghe tiếng của sóng biển, tâm tình Tần Lạc lâu cũng thể bình tĩnh lại, ngực giống như bị tảng đá lớn chặn lại.

      dời được, chỉ có thể thở từng ngụm từng ngụm

      may là hoàn cảnh nơi này trống rỗng, có thể để cho thỏa thê hít thở, tận tình phóng túng tâm tình của mình

      hơi nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng những đoạn ký ức mà mình bỏ lớ kia, nhưng vắt hết óc cũng nhớ nổi được tí tẹo.

      Có, cũng chỉ là biệt thự trong mơ kia

      chợt có chút phiền não, nhặt hòn đá trong tay, ném lên mặt nước biển bình tĩnh, tại sao cũng thể nghĩ ra chuyện tình của sáu năm trước chứ?

      Thôi miên mất trí nhớ?

      Rốt cuộc đều quên mất cái gì?

      Còn nữa, Tiểu Tinh lại là con trai của ?

      Đây cũng thể tưởng tượng nổi!

      vẫn cho là lần đầu tiên của mình cho Hoắc Kỷ Thành, kết quả trước đó đều sinh đứa bé

      Đây phải là chuyện cười lớn sao?

      Tuy nhiên Tiểu Tinh đáng , mình cũng rất thích nó, nhưng chuyện nó là con trai ruột đối với đả kích quá lớn.

      thua gì đầm rồng hang hổ. . . . . .

      Nếu như phải là Tử Ninh kết quả kiểm định DNA, có đánh chết tin cái này.

      ****

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đế An.

      Cả phòng là áp suất thấp, mây đen dầy đặc, tất cả mọi người đều rất biết điều có đụng vào bãi mìn, nhưng Giang Ánh Tuyết lại muốn gõ cửa.

      Trình Sâm cũng ngăn cản được, dứt khoát thèm ngăn cản, mặc dù biết giữa boss và Tần tiểu thư xảy ra chuyện gì.

      Nhưng tình thế trước mắt quá kinh khủng

      Giang Ánh Tuyết mới vừa đẩy cửa liền phát sắc mặt Hoắc Kỷ Thành tốt, nhưng ta cũng có để ở trong lòng, ngược lại tươi cười rạng rỡ qua, "Kỷ Thành, chúng ta"

      Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng cắt đứt lời ta" ra ngoài!"

      Giang Ánh Tuyết có chút ngây ngẩn cả người, "Kỷ Thành, làm sao vậy? Là bởi vì Tần Lạc sao? Em mới vừa rồi có gặp ấy ở trong thang máy, ấy muốn từ chức."

      Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng ngước mắt, " cái gì?"

      Giang Ánh Tuyết dừng hai giây, ngay sau đó lặp lại câu vừa rồi lần nữa, "Tần Lạc ấy từ chức."

      Hoắc Kỷ Thành gì, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như nước, "Có chuyện gì sao?"

      Giang Ánh Tuyết vội vàng : "Kỷ Thành, em biết những điều hôm trước chỉ là lẫy, dù sao giữa chúng ta có hai, ba năm tình cảm, sao có thể chia liền chia tay"

      Hoắc Kỷ Thành có chút thể nhịn được cắt đứt lời ta, "Đủ rồi! Lời tôi chưa bao giờ lặp lại lần thứ hai."

      Giang Ánh Tuyết có chút ngây người, nhưng ta cũng chưa chết tâm, "Kỷ Thành, tại sao? là bởi vì Tần Lạc sao? Nhưng phải vừa rồi hai người mới cãi nhau sao?"

      Hoắc Kỷ Thành rất là khó chịu với dây dưa của ta, " có quan hệ gì với , tôi thích , mặc kệ là năm, hai, ba năm hay là mười năm, tôi đều thể nào thích !"

      Lời vô cùng quả quyết, lại đả thương người.

      Giang Ánh Tuyết lảo đảo lui lại bước, "Em tin! Em tin"

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng trước sau như , " khiến đau đớn, cũng hi vọng có thể sớm ngày nhận tôi cũng phải là chồng của ."

      Những lời này, tương đương với hoàn toàn đứt niệm tưởng của Giang Ánh Tuyết.

      ta cũng nhịn được mà rơi nước mắt, lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Kỷ Thành, vốn tưởng rằng lần này có thể để cho hai người quay lại như cũ.

      Kết quả

      Có được chỉ là những lời đả thương sắc bén

      Trình Sâm thấy Giang Ánh Tuyết nước mắt lã chã chạy ra khỏi phòng làm việc của boss, lắc đầu cái, khỏi thở dài.

      Haizz

      Bây giờ ta lại chán nản hợp báo có thuận lợi hay ?

      ta thông báo với bên truyền thông, mà phía ông chủ, ta dám gõ cửa!

      Ngay lúc ta do dự điện thoại bàn bỗng nhiên vang lên.

      ta và boss tâm ý tương thông sao?

      Nhanh chóng nhận điện thoại, chỉ nghe được câu, "Họp báo buổi chiều hủy bỏ."

      Giọng lạnh lùng vả quả quyết.

      Trình Sâm lau mồ hôi trán, cũng may boss nhớ chuyện này, nếu mình đụng vào họng súng

      ra boss cùng Tần tiểu thư lần này huyên náo rất hung a!

      biết rốt cuộc là có chuyện gì sảy ra?

      Ngay lúc ta suy tư điện thoại bàn lại vang lên.

      "Nếu Tần Lạc nộp thư từ chức nhất định phải cho tôi biết trước."

      "Tôi biết."

      Rốt cuộc chuyện này là sao?

      Trình Sâm nghĩ hoài mà hiểu nổi, nhưng chỉ có thể giấu nghi hoặc ở trong đáy lòng.
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 140: cầm lại đồ của mình

      Bất tri bất giác, Tần Lạc ngồi ở bên bờ biển buổi chiều, nghe tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm, trong lòng có cảm giác nên lời.

      Mắt thấy mặt trời ngã về tây, nhà nhà bật đèn phát sáng, vẫn muốn đứng dậy trở về.

      Trong ngày này, tin tức khiến phải khiếp sợ theo nhau mà đến. . . . . .

      hề có điềm báo trước cho , để cho muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.

      Sáu năm trước rốt cuộc tại sao mình lại gặp Hoắc Kỷ Thành, đến chút ấn tượng cũng có, vì sao lại lựa chọn mình sinh con cho ?

      Càng làm cho thể hiểu nổi.

      Tiểu Tinh lại là con trai của mình?

      hoàn toàn bỗng nhiên xuất đứa con trai chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà mình cảm thấy nó cực kỳ thân thiết?

      Hai tay gãi mạnh đầu, vẫn cảm thấy tất cả giống như là nằm mơ chứ phải thực. . . . . .

      Về phần mẹ kế Lý Thúy Như, mình vẫn cần thiết tìm bà đòi số tiền nên thuộc về !

      Nghĩ tới đây, siết chặt quả đấm, quyết định tự mình tới nhà họ Đồng chuyến!

      ****

      nhà ba người nhà họ Đồng ngồi ở trong phòng khách xem ti vi chờ cơm tối thấy Tần Lạc đến mặt viết đầy vẻ kinh ngạc.

      Người phản ứng đầu tiên là Đồng Thắng Lợi, "Tiểu Lạc, con trở về dùng cơm nên ba biết trước, ba kêu nhà bếp chuẩn bị."

      Tần Lạc lạnh lùng mở miệng, " cần, con chỉ tới hỏi vợ tốt của ngài mấy câu thôi, hỏi xong con ."

      Lý Thúy Như nghe được điểm danh muốn hỏi mình, khỏi hai mặt : "Ai ui! Khó có khi Tần đại tiểu thư có chỗ cần hỏi tới tôi? Trong thời gian này ở tập đoàn Đế An tốt nhỉ! Để cho giúp đỡ em chút cũng chịu, làm chị làm mà lại độc ác còn bằng bạch nhãn lang!"

      Đồng Ngữ Phỉ cũng mang bộ mặt uất ức phối hợp với mẹ, giống như Tần Lạc có bao nhiêu lỗi với ta vậy.

      Khóe môi Tần Lạc nâng lên nụ cười lạnh, hai mẹ con này đúng là am hiểu diễn trò!

      "Sáu năm trước có phải bà thu khoản tiền hay , còn ký kết phần thỏa thuận, mặc cho tôi ở nước người du hoc năm cũng chẳng quan tâm đúng ."

      Lời của bất chợt gọi lên trí nhớ của Lý Thúy Như, biết rằng khoản tiền kia bà sớm cùng chồng dùng hết, mà họ đối với đứa con lớn này có tình cảm gì, cho nên bà ta thổi gió bên tai, khiến Đồng Thắng Lợi cũng có gọi cú điện thoại sang cho con . . . . . .

      Ngược lại ngừng ghé vào lỗ tai ông quở trách Tần Lạc là ngoan, sau khi học liền quên người trong nhà, đến ngày thường ngay cả cú điện thoại cũng gọi, là nuôi nhiều năm như vậy. . . . . .

      Đồng Thắng Lợi vừa nghe liền cảm thấy có gì đúng, "Tiểu Lạc, con gì vậy? Ban đầu phải chính con cầu La Mã du học sao?"

      Tần Lạc cười lạnh, "Rốt cuộc là gì, phỉa hỏi qua người vợ có lòng tốt của cha mới biết! Nhận tiền mà lại ở trước mặt cha con tốt, con nghĩ cũng chỉ có bà ta làm ra được."

      Lý Thúy Như run rẩy ngón tay, ràng giọng có chút kiên định, "Ông xã, ông đừng nghe con bé bậy! biết nó nghe lời đồn được ở đâu ra, lại chỉ vào tôi."

      Tần Lạc tiến tới gần bà từng bước từng bước, " sao? Bà dám mình chưa từng thu khoản tiền kia? Bà dám mình có ký qua phần hợp đồng nào sao?"

      Nhất thời trong lòng Lý Thúy Như giống như đánh trống, làm sao Tần Lạc lại biết những chuyện này, ban đầu người thần bí kia tìm mình, phải trở thành bí mật vĩnh viễn sao?

      Ngay sau đó cắn răng chịu thừa nhận, "Tôi biết gì! Tôi thấy hình như thần trí được tỉnh táo!"

      Ánh mắt Tần Lạc lạnh lẽo, "Bà thừa nhận, vậy tôi cũng chỉ có thể lấy ra chứng cớ."

      Giọng của như đinh đóng cột, ánh mắt càng mang thêm tức giận.

      Hai chân Lý Thúy Như cũng có chút run lên, phải biết năm đó chuyện này gạt chồng, bà ta muốn nuốt riêng năm trăm vạn, nếu bị ông xã biết chắc chắn là chửi mình. . . . . .

      thế nào, Tần Lạc cũng là con ông, mặc dù được chào đón thế nào, đó cũng là máu mủ tình thâm .

      Đồng Thắng Lợi cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi, hét to, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Lý Thúy Như biết nếu như mình ra chỉ sợ khiến ông xã mất hứng, khỏi nặn ra vài giọt nước mắt, nhào vào trong lòng ông xã.

      "Ông xã, năm đó tôi cũng vô tội! Lũ người thần bí kia tìm tới tôi, muốn đưa tiểu Lạc ra ngoại quốc du học, tôi vừa nghe thấy cơ hội tốt biết bao! phải khi đó chúng ta thiếu tiền bạc sao? Bọn họ đồng ý bỏ tiền đưa tiểu Lạc học, đương nhiên là tôi vui mừng!"

      Đồng Thắng Lợi cau mày, "Thu tiền và hợp đồng là chuyện gì xảy ra?"

      Lý Thúy Như nghẹn ngào tiếp: "Những người đó có cho tôi khoản tiền để tôi lộ ra chuyện này, còn trong năm được liên lạc với tiểu Lạc, để cho nó ở nước ngoài học cho giỏi, đề nghị cụ thể trong hợp đồng tôi cũng thấy , đại khái ý nó là như vậy."

      Đồng Thắng Lợi cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi, "Cho bà bao nhiêu tiền?"

      Lý Thúy Như ấp úng muốn , nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của chồng, bà ta chỉ có thể thẳng ra, "Năm trăm vạn."

      Lần này, ngay cả Đồng Ngữ Phỉ đứng ở bên cũng khiếp sợ che miệng! Năm trăm vạn?

      Đồng Thắng Lợi cũng bị kinh hãi, "Tại sao lại đột nhiên cho bà nhiều tiền như vậy?"

      Lý Thúy Như vô cùng uất ức, "Tôi cũng biết những người kia là ai, tôi hỏi bọn họ nhưng bọn họ bảo tôi nên hỏi nhiều, tôi. . . . . ."

      xong, liền liếc mắt nhìn Tần Lạc, giống như : muốn hỏi ông hỏi con tốt của ông ý, nhất định là là nó va chạm với bên ngoài. . . . . .

      Đồng Thắng Lợi khỏi nhìn về phía con lớn, "Tiểu Lạc, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Làm sao con biết. . . . . ."

      Giọng Tần Lạc lạnh lẽo, "Con cũng nhận ra những người đó, cũng cho tới hôm nay biết được tất cả chuyện sáu năm trước, rốt cuộc sáu năm trước xảy ra chuyện gì con cũng thể nhớ chút. Nhưng nếu dì Lý cầm năm trăm vạn vốn thuộc về con, vậy nên trả đủ lại!"

      Dĩ nhiên Lý Thúy Như chịu trả lại năm trăm vạn này, phải biết bà sớm tiêu hết rồi, lấy cái gì mà trả?

      "Tại sao tôi phải trả! Từ đến lớn, tiền chúng tôi nuôi phải tiền sao? Còn học ăn cơm tiêu xài khoản, làm sao trả lại tiền cho chúng tôi?"

      Bà ta lại năng hùng hồn.

      Trong mắt Tần Lạc lên nụ cười lạnh, "Theo tôi được biết, trước khi tôi mười năm tuổi, dì Lý bà còn chưa có vào cái cửa nhà này? Hơn nữa công ty buôn bán trang phục Hoa Thanh là năm đó ông ngoại tôi lập ra, mặc dù bây giờ ông ngoại tôi có ở đây, cũng tới phiên dì Lý bà đạo lý!"

      Lời rành rành, mỗi câu đều có lý lẽ.

      Lý Thúy Như bị chống lại làm cho đỏ mặt tới mang tai, chỉ có thể nhờ chồng giúp đỡ, "Ông xã, ông xem nó , mở miệng tiếng ông ngoại, giống như chúng ta chiếm bao nhiêu tiện nghi nhà họ Tần nó vậy."

      Bà ta rất chồng mình rất ghét người ta chuyện ông ở rể nhà họ Tần, cho nên liền cố ý kích thích ông.

      Nhiều năm Đồng Thắng Lợi cố gắng liều mạng để thoát khỏi cái từ "Ở rể" này, ông muốn quang minh chính đại thừa kế chông ty mua bán thời trang Hoa Thanh đồng, lại bất đắc dĩ có cách nào nâng công ty lên

      Cho nên khó tránh khỏi bị người ta lấy ra so sánh với vợ trước và cha vợ ông.

      "Tất cả đều ít câu cho tôi! Thúy Như, bà lấy năm trăm vạn ra trả lại cho tiểu Lạc!"

      Đồng Thắng Lợi lạnh lùng mở miệng, kể từ khi vợ trước qua đời, ông cũng xài nhiều tiền cho con lớn, trừ học phí và sinh hoạt phí khi học ba năm trường cấp 3, còn đâu học phí để học đại học, đều cầm học bổng, sinh hoạt phí cũng là do làm kiếm được

      Vả lại, ông là thạn với con lớn, chỉ sợ cha vợ và vợ trước trời có linh thiêng biết tha thứ cho mình.

      Lý Thúy Như dám tin chồng mình như vậy, vông cùng kinh ngạc rồi bắt buộc mình nặn ra vài giọt nước mắt, "Ông xã, dù thế nào chúng ta nuôi nó có công lao cũng có khổ lao! Hơn nữa, năm đó khoản tiền kia là do người thần bí nhất định muốn đưa cho tôi, cũng là cho Tần Lạc, tại sao trả lại cho nó?"

      Tần Lạc coi như thấy được mẹ kế giảo hoạt, châm chọc : "Khoản tiền kia là bởi vì cần năm của người bán là tôi, chẳng lẽ đúng thuộc về tôi sao? Chẳng lẽ tôi bị bán tiền còn tiền lại thuộc về bà?"

      Lý Thúy Như còn muốn gì đó lại bị chồng cắt đứt, " bảo bà trả lại cho tiểu Lạc bà có nghe thấy sao?"

      Đồng Ngữ Phỉ ở bên nghe ngừng lo lắng, nhưng lại có chen vào .

      Lý Thúy Như chỉ có thể khóc ròng : "Ông xã, khoản tiền kia, tôi tôi "

      Tần Lạc lạnh giọng tiếp, "Chẳng lẽ dùng hết rồi?"

      Lập tức Đồng Thắng Lợi bị lửa giận thiêu đốt, "Năm trăm vạn bà dùng hết rồi?"

      Lý Thúy Như bị dọa sợ ngã xuống đất, "Ông xã, ông biế mấy năm nay tôi thích mua nhãn hiệu xa xỉ, Phỉ Phỉ cũng thích những thứ này"

      Đồng Ngữ Phỉ chỉ sợ lửa giận của cha lan tràn đến người mình, liền vội vàng kêu: "Mẹ, mỗi lần mẹ mua những đồ xa xỉ đó cho con cũng đều xài tiền tiêu vặt mà ba cho! Mẹ chưa bao giờ cho con là mình có năm trăm vạn tiền riêng."
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :