1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 126: Bữa tiệc giống tầm thường (1)

      Tần Lạc xoay người rời , nhiều khi càng quan tâm những lời đồn đãi thêu dệt kia càng để cho mình sống thêm mệt mỏi, thèm nghĩ nữa ngược lại toàn thân nhõm.

      Chu Thiến giận đến dậm chân.

      Lương Tinh cũng chỉ nhún vai, được lời nào.

      Hứa Vi bất ngờ ra câu, "Có lẽ là ấy lầm đối tượng."

      Chu Thiến đối với lời của ta cảm thấy rất là khó hiểu, "Cái gì mà lầm đối tượng?"

      Hứa Vi cũng giải thích, ôm lấy tài liệu rồi để lại cho ánh mắt có thâm ý khác, rồi trực tiếp rời .

      Sau khi ta rời , Chu Thiến nhìn về phía Lương Tinh, " xem lời Hứa Vi là có ý gì? Tại sao nửa liền chạy?"

      Con ngươi Lương Tinh đảo lòng vòng, "Chẳng lẽ ta Tần Lạc và Đường Thiếu có quan hệ?"

      Chu Thiến bĩu môi, "Làm sao có thể! Nếu ấy và Đường Thiếu có tầng quan hệ kia tại sao lấy được ưu đãi! ta cho rằng bộ dạng mình có giống người khác, tài trí hơn người sao!"

      Lần này Lương Tinh cũng tiếp lời, Hứa Vi luôn luôn buồn bực lên tiếng, sở dĩ ấy như vậy khẳng định phải xằng bậy, chừng là phát ra cái gì đó cho phép. . . . . .

      ****

      Trong phòng làm việc của Giang Ánh Tuyết.

      Đột nhiên tiếng điện thoại reng reng reng phá vỡ phòng yên tĩnh.

      Giang Ánh Tuyết bắt máy, "A lô?"

      Đối phương : "Giang tổ trưởng, tối nay chiêu đãi Cố luật sư ăn cơm xong, chỉ là Cố luật sư là bạn trung học với Tần Lạc ở tổ phiên dịch chúng ta, hi vọng ấy cũng có thể cùng , lời như vậy khiến cho người ta lâm vào cục diện khó xử. . . . . ."

      " cái gì? Cố Nam Châu và Tần Lạc là bạn học trung học?"

      "Cố luật sư là như vậy."

      Bên môi Giang Ánh Tuyết chậm rãi tách ra nụ cười sâu thẳm, ha ha! Lần này là thú vị! Ngũ Thiếu của cố gia lại có thể là bạn học trung học của Tần Lạc, còn chỉ mặt gọi tên cầu ấy cùng tới bữa tiệc tối nay, biết Kỷ Thành biết được tin tức này có phản ứng gì?

      ta nghĩ như vậy, trong lòng cực kỳ hưng phấn.

      "Được, tôi biết rồi, thay tôi chuyển lời tới Cố luật sư, Tần Lạc tới."

      "Vâng"

      . . . . . .

      Trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên, ta biết là Tần Lạc tới, thản nhiên mở miệng, "Vào ."

      Tần Lạc đẩy cửa vào, cũng giao công việc hoàn thành cho Giang Ánh Tuyết.

      Giang Ánh Tuyết nhận lấy, ngước mắt nhìn cái lâu, "Chân bị thương khôi phục hoàn toàn chưa?"

      Tần Lạc gật đầu, "Cám ơn Giang tổ trưởng quan tâm, cũng cám ơn công ty quan tâm tới tôi, bác sĩ tôi có thể làm bình thường."

      Giang Ánh Tuyết hài lòng nhìn về phía , " vậy cũng tốt, tuần sau tổng giám đốc muốn chuyến tới Dubai, làm phiên dịch bên cạnh nên công tác cùng, thành vấn đề chứ?"

      Tần Lạc che lại mừng rỡ trong lòng, " thành vấn đề."

      Có lẽ là đồng ý quá nhanh, cũng có khả năng là bởi vì lâm vào tình cuồng nhiệt cho nên dễ dàng bại lộ tâm tình của mình. . . . . .

      Bàn tay Giang Ánh Tuyết giấu ở dưới bàn kiềm chế được siết chặt, chẳng lẽ mình suy đoán đúng?

      Vốn còn muốn hỏi mấy câu, nhưng lại sợ bứt dây động rừng, cưỡng bức mình phải nhịn xuống. . . . . .

      "Thời gian công tác cụ thể tôi thông báo cho sau."

      "Được."

      Tần Lạc vừa mới chuẩn bị xoay người, lại bị gọi lại.

      " và luật sư của Vụ Sở Cố Nam Châu là bạn học trung học đúng ?"

      "À. . . . . . Đúng ạ!"

      Tần Lạc có chút bất ngờ, tại sao đột nhiên Giang tổ trưởng lại hỏi cái này, hoàn toàn có liên quan tới công việc! Hơn nữa, cái này thuộc về sinh hoạt cá nhân của , làm sao Giang tổ trưởng biết?

      Giang Ánh Tuyết cũng nhìn thấu nghi vấn của , "Là như vậy, gần đây công ty chúng ta gặp phải vụ án kiện tố tụng quốc tế, Cao Tân mời Cố luật sư làm luật sư biện hộ phe ta, tối nay hẹn bữa ăn, nhưng ta lại hi vọng có thể cùng nhau, bởi vì ở công ty chúng ta ta cũng chỉ biết mình ."

      Tần Lạc bừng tỉnh hiểu ra, ra là có chuyện như vậy, làm hại cho là Giang tổ trưởng. . . . . . điều tra . . . . . .

      "Cái này. . . . . ."

      "Thế nào? Hai người bạn thời trung học, cái cầu này cũng tính là quá đáng chứ? Sau này vụ án mà ta phụ trách có thể còn cần giúp phiên dịch tay, tối nay ăn bữa cơm xem như là ăn mừng trở thành partner."

      Giang Ánh Tuyết giải thích hợp tình hợp lý, Tần Lạc hoàn toàn có lý do gì để cự tuyệt, hơn nữa Cố luật sư là người rất tốt, mời mình đến nên đồng ý.

      "Được."

      Nghe được đồng ý, vẻ mặt Giang Ánh Tuyết vui mừng, "Vậy làm việc trước ! Đợi tôi bảo thư ký gửi địa điểm thời gian dùng bữa vào điện thoại cho sau."

      Tần Lạc lên tiếng ra ngoài.

      . . . . . .

      Sau khi rời , Giang Ánh Tuyết suy tư hai phút, gọi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Hoắc Kỷ Thành họp, là Trình Sâm nhận, "Giang tổ trưởng, lúc này boss họp."

      Giang Ánh Tuyết cũng gấp, "Trợ lýTrình, cho cũng được, bên Cố luật sư tôi sắp xếp xong xuôi bữa tiệc tối nay, nhưng cân nhắc đến lợi ích công ty chúng ta, tôi muốn tối nay Hoắc tổng có thể tới là tốt nhất, dù sao tôi chỉ là người phụ nữ, sợ ứng phó được."

      Trình Sâm vừa nghe, liền hiểu, "Giang tổ trưởng yên tâm, tôi chuyển lời tới."

      Giang Ánh Tuyết mỉm cười, "Vậy phiền trợ lý Trình rồi."

      Trình Sâm lại , "Nên vậy."

      ****

      Sáu giờ bốn mươi tối, Tần Lạc lái chiếc xe của chậm rãi tới"Nhà hàng lớn Hương Hồ" dưới bãi đỗ xe, tối nay nơi này có rất nhiều xe, tìm lúc lâu mới tìm được chỗ đậu.

      Bởi vì là lần đầu tới nơi này, phải tìm thang máy khắp cả nửa ngày, ngay lúc cửa thang máy mở ra, khóe mắt Tần Lạc hình như liếc về chiếc Spyker c8 màu đen quen thuộc.

      cũng có suy nghĩ nhiều, bởi vì tin nhắn gửi tới điện thoại di động.

      Thấy tin nhắn mập mờ này, khóe môi Tần Lạc nhịn được mà nhếch lên, trong lòng đầy tràn ngọt ngào.

      nhấc chân vào thang máy, trả lời: biết.

      Mà ở dưới bãi đậu xe, Hoắc Kỷ Thành mới vừa xuống xe liền nhận được tin nhắn trả lời của Tần Lạc, ngay sau đó bỏ điện thoại di động vào túi, vào thang máy dành riêng khách quý.

      Tần Lạc vốn cho tối nay ăn cơm rất nhiều, tỷ như đồng nghiệp bộ phận họ. . . . . .

      Kết quả sau khi đến mới phát chỉ có Giang Ánh Tuyết, Lương bộ trưởng bộ tư pháp và người trợ lý đồng nghiệp phụ trách vụ án này.

      Mà Cố Nam Châu vẫn luôn trước sau nho nhã như thường, nhìn thấy Tần Lạc vào lền nhếch khóe môi, nụ cười thanh nhã như cúc.

      nhiều ít, chỉ vừa vặn.

      Là bạn học nên có chút lễ nghi.

      Giang Ánh Tuyết có chút ảo não, hoàn toàn như ở trong tưởng tượng của mình, chẳng lẽ hai người chỉ là quan hệ bạn học thông thường?

      Ngay sau đó cười : " nghĩ tới Cố luật sư và phiên dịch Tần là bạn học trung học, xem ra lớp của mấy người xuất rất nhiều nhân tài! Nhất là nhân tài kiệt xuất giống như Cố luật sư cũng nhiều."

      Cố Nam Châu khẽ nhếch môi, "Quá khen, tôi chỉ là chuyên tâm với lĩnh vực mình thích mà thôi."

      Lương bộ trưởng bộ tư pháp cười ha ha : "Nếu trong giới luật sư chúng ta có nhiều hơn nữa nhân vật như Cố luật sư, đây chính là vinh dự lớn lao!"

      Nét mặt Cố Nam Châu vẫn khiêm tốn như cũ, "Lương bộ trưởng quá khen, Tôi trước mặt ngài cần phải học tập thêm nhiều."

      . . . . . .

      Tần Lạc ngồi ở bên yên lặng vặn ngón tay, trong lòng len lén khen Cố Nam Châu, là người khiêm tốn!

      Hơn nữa là người kiêu ngạo nóng nảy, mặc kệ người ta nịnh nọt ta như thế nào đều cười nhàng như nước như vậy, giống như có chút quan tâm nào tới danh lợi kia. . . . . .

      "Phiên dịchTần, làm bạn học cũ của Cố luật sư, nhất định tối nay phải phụ trách bồi Cố luật sư, cho tốt ngồi sang bên cạnh cậu ấy ." Lương bộ trưởng cười ha hả .

      Giang Ánh Tuyết cũng : "Đều bạn học chung lớp trong thời trung học có tình bạn hữu nghị trân quý nhất, chắc hẳn quan hệ của hai vị cũng tệ chứ?"

      Vừa như vậy, Tần Lạc cũng chỉ có thể ngồi vào bên cạnh Cố Nam Châu.

      Lúc qua bên cạnh Giang Ánh Tuyết biết là cố ý hay là mình cẩn thận vấp té. . . . . .

      Tần Lạc hề có điềm báo trước ngã dụi lên trước --

      Cố Nam Châu vội vàng đưa tay đỡ , lập tức tư thế hai người trở nên rất mập mờ. . . . . .

      Vừa lúc màn này bị Hoắc Kỷ Thành đẩy cửa tiến vào thấy được.

      Tần Lạc bởi vì đưa lưng về phía cửa, hơn nữa thiếu chút nữa vấp ngã, cho nên có thấy Hoắc Kỷ Thành, chỉ là khẽ với Cố Nam Châu tiếng, "Cám ơn."

      Cố Nam Châu vểnh môi, " có việc gì."

      Sau đó thân thiếp dìu ngồi xuống.

      Giang Ánh Tuyết thờ ơ lạnh nhạt với tất cả, trong lòng vẫn suy nghĩ.

      Hình như Lương bộ trưởng cũng nhìn ra cái đầu mối gì, cười híp mắt trêu ghẹo : "Xem ra quan hệ của Cố luật sư và phiên dịch Tần tệ nha! Là bạn học thời trung học cho đến bây giờ có thể giữ vững quan hệ tốt như vậy là đáng quý!"

      Hoắc Kỷ Thành mới vừa vào tới nghe đến đó, mặt bỗng tối sầm.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 127: Bữa tiệc tầm thường (2)

      Hoắc Kỷ Thành hoàn toàn ngờ Tần Lạc ở nơi này, hơn nữa và Cố Nam Châu lại là bạn học ở trung học, nhìn bộ dạng hai người, ràng cho thấy biết lâu rồi.

      Mặc cho người đàn ông nào đó khó chịu khi người phụ nữ của mình biểu thân mật khác thường với người đàn ông khác, hơn nữa là loại tổng giám đốc bá đạo như Hoắc Kỷ Thành

      Ngay lúc Tần Lạc thấy Hoắc Kỷ Thành tới cũng cứng lại, tại sao lại tới đây?

      Chỉ là mời Cố luật sư ăn bữa cơm, thậm chí ngay cả tổng giám đốc cũng phải tự ra tay sao?

      Hoắc Kỷ Thành nhanh chóng khống chế xong tâm tình của mình, ngay cả Giang Ánh Tuyết cũng cho rằng mình bị hoa mắt, ta vội vã tới thân mật khoác lấy cánh tay của Hoắc Kỷ Thành, nũng nịu giới thiệu: "Kỷ Thành, vị này chính là luật sư tiếng tăm lừng lẫy Cố luật sư, bất kể là những án kiện qua tay ta đều chưa có thua kiện, tôi tin tưởng nhất định lần này công ty chúng ta có thể thắng."

      Giang Ánh Tuyết vừa vừa quan sát nét mặt Tần Lạc, chỉ tiếc là vẫn luôn cúi gằm, cũng nhìn ra cảm xúc của .

      Cố Nam Châu thấy Hoắc Kỷ Thành cũng có ra vẻ hết sức lo sợ, ưu nhã tự nhiên vươn tay, "Hoắc tổng, ngưỡng mộ đại danh lâu."

      Hoắc Kỷ Thành đưa tay bắt lại, "Cố luật sư danh tiếng như sấm bên tai, lần này vẫn phải nhờ vào."

      Cố Nam Châu biến sắc liếc cái, quả nhiên Hoắc Tứ Thiếu phải là người bình thường! Khí thế mười phần, lời thích đáng, để cho người ta ghét, cũng khiến cho người ta cảm thấy tự cao tự đại.

      Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành hới híp, Ngũ Thiếu nhà họ Cố đơn giản! Lời cử chỉ kém hơn cá trai của chút nào, cũng khó trách có thể được đánh giá cao như thế trong giới luật sư.

      Mặc dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hai người đàn ông này đều cảm giác được khí thế cường đại lẫn nhau.

      Tần Lạc vốn dám nhìn thẳng mắt Hoắc Kỷ Thành, chỉ có thể thỉnh thoảng len lén ngước mắt, cho dù như vậy, cũng phải liều mạng kềm chế tình cảm của mình, miễn cho bị mọi người ở đây phát .

      Giới thiệu xong xuôi, Giang Ánh Tuyết liền lôi kéo Hoắc Kỷ Thành ngồi xuống bên cạnh, sau đó gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

      Trong lúc chuyện, Tần Lạc nghe được công ty nhìn trúng Cố luật sư, khỏi thầm chắc lưỡi trong lòng: Cố luật sư là lợi hại! Có thể hòa đồng tốt với lĩnh vực của ta như vậy, nổi!

      Lúc nào mới có thể lợi hại được như ta

      ngẩn người, chợt bị điểm danh, "Tần Lạc, Cố luật sư là bạn học trung học của , tối nay phải chăm sóc ấy cho tốt, sao đờ người ra đó vậy?"

      Giang Ánh Tuyết cười , hình như cố ý tác hợp cho bọn họ vậy.

      Tay Tần Lạc nắm đũa có chút cứng ngắc, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Nam Châu, hình như Cố Nam Châu hiểu lúng túng, mỉm cười : "Lời Giang tổ trưởng ấy là sai rồi, từ xưa tới nay, đàn ông chăm sóc phụ nữ mới là điều hiển nhiên, con người của tôi tương đối tùy ý, xem trọng những thứ kia."

      Giang Ánh Tuyết cười"Ha ha", "Đó là tôi sai, ra Cố luật sư còn là quân tử thương tiếc mỹ nhân, tôi tự phạt ly."

      xong, liền bưng ly rượu đỏ uống hơi cạn sạch.

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, bỗng dưng ngước mắt lên nhìn Cố Nam Châu và Tần Lạc, hai người bọn họ ngồi chung chỗ là chướng mắt!

      "Cố luật sư và Tần Lạc là bạn học trung học sao?"

      Nghe được giọng Đại Ma Vương từ tính trầm thấp, Tần Lạc chỉ cảm thấy tim nhảy loạn "thình thịch", biết nên mở miệng như thế nào, Cố Nam Châu lên tiếng, "Ừ, 3 năm trường cấp 3 học cùng lớp."

      câu giải thích rất đơn giản, lại ra quan hệ giữa bọn họ biết hơn mười năm.

      Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành nửa híp, " như vậy, Cố luật sư và Tần Lạc biết hơn mười năm?"

      Tần Lạc vội vàng giành đáp, "Đúng vậy! Sau khi tốt nghiệp trung học vẫn ít khi liên lạc, cho đến trước đây lâu chúng tôi có buổi họp lớp tròn 10 năm, tôi mới biết bạn học Cố Nam Châu là Đại Luật Sư tiếng tăm lừng lẫy."

      Động tác Cố Nam Châu ưu nhã uống ngụm trà, rất là tự giễu : "Lúc học trung học tôi rất ít giao thiệp, còn bằng bạn học Tần Lạc có thành tích ưu tú."

      Tần Lạc giật mình nhìn ta cái, "Nào có! Lúc đó thành tích của cậu luôn luôn đứng top 3 của lớp!"

      Cố Nam Châu đột nhiên nhìn , "Bắt đầu từ lớp mười, căn bản mỗi lần thi cậu đều luôn đứng nhất ở lớp chúng ta."

      Tần Lạc từ từ bị suy nghĩ kéo đến hồi cấp ba, lớp mười năm ấy, sau khi mẹ gặp tai nạn xe cộ qua đời, liền hoàn toàn trở thành nhi.

      Trong vòng năm chịu hết chèn ép hiểu ra cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi, cũng hiểu bất cứ lúc nào cũng phải dựa vào chính mình.

      Cũng từ lúc đó trở , lòng hăng hái học, giống như là người thay đổi hoàn toàn.

      Giang Ánh Tuyết cười ha hả ra câu, "Xem ra cuộc sống thời trung học của Cố luật sư và phiên dịch Tần vẫn còn mới mẻ ở trong ký ức! nghĩ tới thành tích học tập của phiên dịch Tần tốt như vậy, chắc hẳn lúc học cấp 3 ít nam sinh theo đuổi nhỉ?"

      Hoắc Kỷ Thành ở bên tay nắm ly trà từ từ càng chặt, nếu phải cái ly bằng sứ, chỉ sợ sớm vỡ tan

      Cố đáng chết! Lại có thể ở trước mặt mình liếc mắt đưa tình lâu như vậy với người đàn ông khác!

      Cuộc sống cấp 3 đáng giá để ghi nhớ như thế sao?!!!

      Tần Lạc lắc đầu, " có."

      Giang Ánh Tuyết tin : "Đều qua lâu như vậy, có cái gì dám thừa nhận?"

      Cố Nam Châu vội vàng giúp giảng hòa, "Tôi có thể làm chứng, khi đó Tần Lạc lòng chỉ biết học tập, đối với những chuyện khác đều chú ý."

      Ngay từ lúc lớp mười năm ấy, ta luôn yên lặng chú ý tới Tần Lạc rồi, quật cường nghiêm túc của khiến ta động lòng, vốn định vào lễ Valentine đó thổ lộ với .

      Nhưng trong lúc vô tình lại nghe thấy và bạn tốt Bùi Tử Ninh chuyện.

      "Lạc Lạc, cậu biết ? Lớp chúng ta có mấy nam sinh luôn tìm mình nhớ đưa thư tình cho cậu đấy!"

      "Tử Ninh, khi học trung học mình muốn , cậu cũng biết tình huống gia đình của mình, mình làm gì có tâm tình và thời gian ?"

      Lúc lời này, giọng điệu hoàn toàn giống như là thiếu nữ 16 tuổi nên có.

      Cũng là từ lúc đó trở , Cố Nam Châu càng chú ý nhiều hơn với , càng thêm thương kiên cường và nhẫn của .

      Bên người ta có nhiều kiêu căng ương ngạnh, ỷ vào thân phận thiên kim tiểu thư hoành hành ngang ngược, muốn làm cái gì làm cái đó, đều là cuộc sống công chúa vô ưu vô tư.

      Mà Tần Lạc mang đến cho ta cảm giác hoàn toàn giống nhau, hơn nữa hiếm có nữ sinh có thành thích hơn cả ta, điểm này để cho ta phục lắm.

      Dần dà, ta càng ngày càng trở nên chú ý tới nhiều hơn, cũng càng ngày càng tầm thường

      Tần Lạc cảm kích nhìn ta cái, mặc dù lúc học cấp 3 có thân quen với Cố Nam Châu, nhưng lúc này ta có thể chuyện giúp mình khiến rất cảm động

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua chút oán hận dễ dàng phát giác, đáng chết! Ở trước mặt mình lại đưa ánh mắt nai con đó sang nhìn người đàn ông khác? !

      khờ hay là giả ngu!

      Lại có thể nhìn ra Cố Nam Châu có ý với ?

      Dĩ nhiên Giang Ánh Tuyết cũng chú ý tới xúc động giữa Tần Lạc và Cố Nam Châu, đại khái trong lòng hiểu, xem ra Cố luật sư chỉ có tình bạn với Tần Lạc. . . . . .

      Nếu như hai người này có thể ở cùng nhau, vậy tính toán của hai Kỷ Thành vồ hụt rồi, đúng là kế sách nhất cử lưỡng tiện!

      Xem ra, ta phải tác hợp hai người này mới được!

      Ngay sau đó cười : "Cố luật sư và phiên dịch Tần là ăn ý! hổ là bạn học cũ biết hơn mười năm, biết gốc biết rễ!"

      Tần Lạc vừa ngẩng đầu liền liếc về con ngươi u như nước của Hoắc Kỷ Thành, sợ đến vội vã cúi thấp đầu, che giấu tính uống mà hớp ngụm rượu đỏ.

      có loại dự cảm, tối nay trở về, chắc chắn Đại Ma Vương bỏ qua cho mình

      Bữa cơm tối nay có ý tốt!

      Lương bộ trưởng lâu có lên tiếng chợt : "Phiên dịch Tần uống mình có ý gì?, tôi mời hai ngươi ly, là bạn học cũ cho đến bây giờ vẫn có thể giữ vững tốt quan hệ như vậy dễ dàng!"

      xong, liền nâng chén chuẩn bị kính Cố Nam Châu và Tần Lạc.

      Chú ý Nam Châu sảng khoái nâng chén, Tần Lạc cũng bất đắc dĩ đành phải bồi theo, nhưng vốn dám nhìn Hoắc Kỷ Thành, cho tới khi uống quá nhanh mà bị sặc.

      Cố Nam Châu quan tâm hỏi " có sao chứ?"

      Tần Lạc ngừng liên tục lắc đầu, " có việc gì."

      Bởi vì khí là quá đè nén, có chút chịu nổi, dứt khoát đứng dậy, "Tôi vào toilet lát."

      Dứt lời, trực tiếp xông ra ngoài cửa

      Sau khi rời , khí bên trong phòng lại giống nhau.

      Mỗi người đều mang tâm tư riêng.

      Trong phòng rửa tay.

      Tần Lạc nhìn mình trong gương, biết là bởi vì uống hai ly rượu đỏ hay là bởi vì cái khác, mà hai gò má đỏ tươi ướt át, là...
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 128: Người đàn ông ghen

      Tần Lạc nhận chút nước lạnh ở vòi hoa sen vỗ vào hai gò má, chỉ muốn nhanh chóng làm giảm nhiệt độ mặt.

      Sau đó hít hơi sâu, xoay người chuẩn bị ra ngoài.

      Nán lại lâu trong toilet nhất định được, kết quả mới vừa ra liền bị người khác kéo đến trong góc khuất, sợ tới mức thiếu chút nữa lên tiếng thét chói tai...

      Nhưng khi nhìn thấy người, cứng rắn nhịn xuống.

      "... Làm sao ra đây hả?"

      Mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nhìn về phía : "Em với Cố Nam Châu rất quen thuộc?"

      Tần Lạc liền biết hiểu lầm: " phải em từng giải thích rồi sao? Chúng em là bạn học thời trung học, gần đây mới liên lạc, cũng chưa đến mức rất quen thuộc!"

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: " phải rất quen thuộc lại còn đối xử thân mật như vậy?"

      Trong giọng của có bất mãn rất lớn.

      Tần Lạc nghe rất ràng, bỗng nhiên cảm giác da đầu run lên: " phải muốn như vậy, em với Cố luật sư đơn giản chỉ là bạn học."

      Hoắc Kỷ Thành lấn đến gần , cuối khẽ nhếch, lộ ra tràn đầy vui: "Vậy sao? Sao cảm thấy ta có ý khác với em."

      Tần Lạc đầu đầy vạch đen: " suy nghĩ nhiều."

      tay Hoắc Kỷ Thành nâng cằm của lên: " suy nghĩ nhiều? Ừ?"

      Tần Lạc bĩu môi: "Vốn là vậy! Em vẫn coi Cố luật sư là bạn đồng, ràng người cùng em có quan hệ mập mờ nhân là ..."

      câu cuối cùng, Tần Lạc có chút u oán.

      Dường như Hoắc Kỷ Thành nghe ra ý ngầm của , con ngươi đen đột nhiên nhíu chặt: "Vậy em còn trước mặt tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác?"

      Tần Lạc oan uổng thôi: "Nào có! Cố luật sư chỉ xuất phát từ lễ phép giúp em chút mà thôi, em tin nếu là tổ trưởng Giang trượt chân ở bên cạnh , nhất định cũng đưa tay đỡ ta."

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Nhanh mồm nhanh miệng! Ngược lại vì bản thân mà cãi lại!"

      Tần Lạc dứt khoát lười phản ứng lại : "Em đều là !"

      xong, chuẩn bị trở về phòng, ra ngoài vệ sinh thời gian dài như vậy quả thích hợp...

      Hoắc Kỷ Thành đâu cho phép nhanh như vậy, đưa tay bắt được .

      Bởi vì lực đạo quán tính, Tần Lạc đột nhiên ngã trong lòng , vừa vặn bị ôm lại, Ngay sau đó, miệng cũng bị che lại...

      "Ưm..." ( khốn khiếp... )

      Câu kế tiếp đương nhiên chưa kịp ra.

      Tần Lạc kinh hãi thôi, cái người đàn ông thối tha này! Cư nhiên ở trong này hôn mình, nếu như bị người khác nhìn thấy... phải để lộ chuyện giữa bọn họ sao?

      liều mạng giãy giụa, Hoắc Kỷ Thành cũng buông ra.

      Bỗng dưng, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót "Đặng đặng", mắt thấy cách chỗ này càng ngày càng gần, Tần Lạc gấp đến độ lòng nhảy ra ngoài.

      Người đàn ông chết tiệt! vẫn buông mình ra sao?

      Tần Lạc ngừng bấm Hoắc Kỷ Thành, rốt cuộc vào lúc cuối cùng lấy được tự do...

      vội vàng nhanh về phía trước, sợ Đại Ma Vương kéo mình lại.

      Kết quả chưa được mấy bước gặp Giang Ánh Tuyết từ trong toilet ra ngoài, vẻ mặt ta nghi ngờ nhìn về phía Tần Lạc: " phải ra ngoài toilet sao?"

      Tần Lạc đưa tay vén tóc rơi trán, vẻ mặt tự nhiên : "A...... toilet xong lại nhận được điện thoại."

      Giang Ánh Tuyết lần thứ hai nghi ngờ nhìn , thấy vẻ mặt có gì ổn, miễn cưỡng tin tưởng.

      Chỉ là...

      Dường như cảm thấy có cái gì đúng.

      Tần Lạc thấy ta có hỏi nhiều trực tiếp thẳng về phòng, cũng chẳng muốn nhiều lời cùng ta, để tránh nhiều sai nhiều.

      Nhìn bóng lưng ấy, vẻ mặt Giang Ánh Tuyết nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Tần Lạc vừa rồi đến, chỗ đó... Chẳng lẽ còn có người sao?

      ta nhịn được về phía trước vài bước, nhưng chung quy ở chỗ rẽ ngoặt dừng lại...

      Suy nghĩ hai giây, dứt khoát xoay người trở về phòng.

      ta vừa mới vào, thấy Tần Lạc với Cố Nam Châu giọng đàm luận gì đó, vẻ mặt hai người đều rất vui vẻ.

      Mà cũng đúng lúc này Hoắc Kỷ Thành vào.

      Ánh mắt trong veo mà lạnh lùng dạo qua ở giữa Cố Nam Châu với Tần Lạc vòng, lập tức thu hồi, khôi phục lạnh lùng trước sau như .

      Giang Ánh Tuyết cười duyên nhìn : "Kỷ Thành, em muốn , Cố luật sư với phiên dịch Tần rất xứng đôi!"

      Hoắc Kỷ Thành bưng ly rượu lên nhấp ngụm, mặn nhạt : "Người ta là bạn học chưa cái gì, em là người ngoài loạn đôi uyên ương."

      Giang Ánh Tuyết cười mỉa hai tiếng: "Cố luật sư là người tài kiệt xuất, phiên dịch Tần xinh đẹp giỏi giang, em nhìn hai người bọn họ ngồi chỗ rất xứng đổi, hơn nữa lại là bạn học cũ hơn mười năm."

      Tần Lạc vùi đầu ăn canh, căn bản dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Hoắc Kỷ Thành, mặc dù nhìn, cũng có thể cảm nhận có tầm mắt nóng bỏng dừng lại ở bên mình...

      Mà trong miệng vẫn còn mùi vị của người đàn ông kia nam nhân lưu lại.

      Quá mãnh liệt, mặc dù ăn canh cũng tiêu hết...

      Lông mày Cố Nam Châu như xa như gần: "Cảm ơn khen!"

      Lời này, nghiễm nhiên thừa nhận khen ngợi của Giang Ánh Tuyết, đồng thời cũng có nghĩa ta quả có ý với Tần Lạc.

      Làm đàn ông, Hoắc Kỷ Thành mẫn cảm nhận ra ý tứ trong lời của Cố Nam Châu, cỗ khí rét lạnh quanh thân kìm lòng được tản mát ra...

      Dám tranh giành phụ nữ với ?

      có cửa đâu!

      Cũng thân là đàn ông, Cố Nam Châu còn nghiên cứu qua tâm lý học, từ lúc Hoắc Kỷ Thành vào cửa kia, cảm giác ta có địch ý với mình.

      với Hoắc Tứ thiếu là lần đầu tiên gặp mặt, theo lí thuyết mà , là ta hao hết tâm sức mời mình tiếp nhận vụ án này, nhìn thấy mình nên có thêm khách khí.

      Nhưng thực tế, bên ngoài ta khách khí lại che dấu địch ý được sâu trong nội tâm của với mình.

      Nghiên cứu nguyên nhân, chỉ sợ thoát khỏi có liên quan với Tần Lạc.

      Giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén, nhưng đàn ông ở phương diện này cũng kém chút nào, bởi vì đề cập đến người phụ nữ mà người đàn ông quan tâm, ý nghĩa tự nhiên khác nhau.

      Trong lúc này, khí bàn cơm khó tránh khỏi có chút khác thường.

      Giang Ánh Tuyết có suy đoán rất tốt, chẳng lẽ Tần Lạc với Kỷ Thành có quan hệ gì?

      Tay ta cầm bát có chút chặt, trong lòng càng ngừng tỏa ra nước chua, như muốn bao phủ ta...

      Ngay cả Lương bộ trưởng quan tâm đến cũng cảm giác bữa cơm này ăn có chút áp lực, nhưng cụ thể là xảy ra chuyện gì, ông cũng hiểu.

      Cơm ăn gần xong, Giang Ánh Tuyết day trán hờn dỗi về phía Hoắc Kỷ Thành: "Kỷ Thành, em đau đầu quá, đưa em trở về trước có được ?"

      Vừa còn tựa vào người Hoắc Kỷ Thành...

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành ngầm vui: " bảo Đại Vệ lái xe đưa em về."

      Giang Ánh Tuyết cố ý làm ra dáng vẻ đau đớn: "Kỷ Thành, em có lời muốn với mình , coi như giúp em đoạn thôi!"

      Giọng của ta mềm mại, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, hy vọng bị Hoắc Kỷ Thành cự tuyệt.

      Dù sao, bọn họ là người được công nhận.

      Hoắc Kỷ Thành sao lại hiểu ý của ta, vốn muốn cự tuyệt, nhưng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Tần Lạc, vẫn chôn đầu như cũ ăn canh...

      Giống như làm thế nào cũng uống hết.

      Trong lúc này có chút tức giận, chút suy nghĩ mở miệng: "Được."

      Giang Ánh Tuyết nghe thấy đáp ứng vui vẻ thôi, vốn định tựa vào người , nhưng Hoắc Kỷ Thành đứng dậy nhanh hơn so với ai khác, ta chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

      Mà Tần Lạc vùi đầu ăn canh chỉ cảm thấy nước canh uống vào trong miệng trong nháy mắt trở nên chua sót khó nuốt...

      Cố Nam Châu giống như vô tình liếc qua Tần Lạc cái, thấy đáy mắt chua sót, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp.

      ****

      Cố Nam Châu vốn muốn đưa Tần Lạc trở về, lại bị Tần Lạc uyển chuyển cự tuyệt, " cần! Mình lái xe đến."

      Cố Nam Châu bật cười: "Lần sau cùng mình ăn cơm có thể lái xe đến ? Cho mình cơ hội đưa cậu về?"

      Tần Lạc bị giọng nửa của ta làm cho ngây ngẩn cả người, lập tức cười : " có quy định sau khi ăn xong người đàn ông nhất định phải đưa phụ nữ về nhà! Mình quen tự lái xe, rất thuận tiện."

      Cố Nam Châu cũng nổi giận: "Nếu mình muốn đưa cậu về?"

      Tần Lạc bỗng dưng ngước mắt nhìn ta, chẳng lẽ Cố luật sư đối với mình...

      " ra, mình có..."

      "Được rồi, trêu cậu thôi, trở về nghỉ ngơi sớm chút."

      "Ách..."

      Cố Nam Châu bỗng nhiên chuyển biến thái độ làm cho Tần Lạc có chút sững sờ, vốn muốn cho ta mình có bạn trai, nhưng nhìn thái độ của ta, lời mới rồi như là đùa...

      Thôi, có lẽ mình ảo giác!

      chỉ là người bình thường, cũng hấp dẫn người như thế.

      ...

      Gần 15 phút sau, đến bãi đỗ xe tiểu khu, tinh thần Tần Lạc có chút hoảng hốt nhấn nút thang máy, bình thường vài giây gian chật kín lúc này lại cảm thấy thong thả rất nhanh.

      tiếng Leng keng vang lên.

      Cửa thang máy mở ra, Tần Lạc mới vừa ra bị cỗ sức lực kéo như trời đất quay cuồng...
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 129: Bị cảnh trong mơ làm tỉnh lại

      Trong nháy mắt, Tần Lạc còn tưởng rằng mình gặp người xấu cướp bóc, vừa mới chuẩn bị kêu ngửi thấy hương vị nam tính quen thuộc.

      Gần như nhìn, đoán được là ai rồi.

      Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nghiêm mặt ấn vách tường, vẻ mặt lạnh nhạt như sương: "Cố Nam Châu đưa em trở về?"

      Tần Lạc bị chất vấn có chút uất ức: " phải đưa tổ trưởng Giang sao? Sao còn đến đây?"

      Ngón tay Hoắc Kỷ Thành lạnh như băng chế trụ cằm của : "Là hỏi em trước."

      Cằm Tần Lạc bị bóp đau, trợn mắt nhìn : " can thiệp của em đồng thời cũng nên quản chính ? ràng là đưa tổ trưởng Giang trở về trước! dựa vào cái gì nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn em?"

      Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nghiêm mặt: " căn bản đưa ta trở về."

      Tần Lạc hừ lạnh tiếng, tin.

      Hoắc Kỷ Thành cau mày: "Em tin ?"

      Tần Lạc bĩu môi: "Lời của căn bản có độ tin cậy, tại sao em phải tin tưởng?"

      Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể dằn lại tính tình giải thích lần: " để Đại Vệ đưa ta trở về, bản thân gọi xe qua đây."

      Tần Lạc dám tin nhìn , lập tức nghĩ hình như nhìn thấy xe của ở phía dưới, chẳng lẽ đều là ?

      Chỉ là...

      Đây cũng khó có thể làm cho người ta tin?

      Hoắc Kỷ Thành có chút khó chịu với ánh mắt nghi ngờ của , trực tiếp nghiêng người chặn miệng của , miễn cho lại lải nhải...

      Lại bị hôn, tâm tình của Tần Lạc với vừa rồi khác nhau rất lớn, vừa rồi còn rất tức giận, nhưng bây giờ...

      Hai người hôn đến khó khăn, chợt nghe thấy tiếng cửa chuyển động, ra là bà cụ cách vách ra ngoài đổ rác rưởi.

      Tần Lạc xấu hổ vội vàng ra dùng sức đẩy người đàn ông hôn ra, nhưng mặt vẫn đỏ như cũ.

      Giống như vụng trộm bị người ta bắt được tại chỗ...

      Bà cụ thấy màn như vậy cũng trêu bọn họ, ngược lại cười hề hề chào hỏi với Tần Lạc: "Tiểu Tần, đây là bạn trai cháu sao?"

      Tất cả mọi người hàng xóm ở tại tầng này, ngẫu nhiên ra vào đều đụng phải, quen biết cũng bình thường.

      Tần Lạc lúng túng mặt đỏ tai hồng, Hoắc Kỷ Thành đến cùng có phải bạn trai của , điểm này đúng là...

      Kết quả đợi trả lời, Hoắc Kỷ Thành liền mở miệng: "Cháu là bạn trai của ấy."

      Bà cụ nở nụ cười: "Tuổi trẻ tốt!"

      Sau khi đợi bà cụ vào thang máy, Tần Lạc đỏ mặt lôi kéo Hoắc Kỷ Thành vào nhà, miệng than thở : "Đều tại ! Hại em bị trêu chọc."

      Khóe môi Hoắc Kỷ Thành hơi cong: " nhìn bà cụ chỉ cảm khái con người đến tuổi xế chiều mà thôi."

      Tần Lạc chẳng muốn ba hoa với : " thèm nghe nữa."

      Hoắc Kỷ Thành giữ chặt , ánh mắt sáng quắc nhìn : " cảm thấy chúng ta nên làm nốt chuyện vẫn chưa xong kia."

      Tần Lạc giả vờ hiểu, chớp mắt: "Cái gì?"

      Lòng ngón tay thô ráp của Hoắc Kỷ Thành chậm rãi vuốt ve cánh môi : "Giả ngu?"

      Tần Lạc đỏ mặt vuốt ve tay : "Ai nha! Em muốn dọn dẹp vệ sinh, trong khoảng thời gian này ở nhà, tích nhiều bụi quá."

      xong, chuẩn bị trốn.

      Nhưng Hoắc Kỷ Thành mới để cho trốn dễ dàng như vậy, cánh tay dài duỗi ra, kéo vào trong lòng, sau đó gì lần nữa hôn môi của ...

      Bá đạo, dây dưa, dịu dàng...

      Tần Lạc cảm thấy mình có cách nào thoát khỏi chiếc lưới này, quấn lấy , tránh thoát được...

      Ngay lúc hai người hôn triền miên, bỗng nhiên bên trong yên tĩnh truyền đến tiếng kêu "Ục ục".

      Trong nháy mắt, tất cả dịu dàng đều bị dập tắt.

      Tần Lạc thiếu chút nữa nhịn được cười ra tiếng, mà sắc mặt người đàn ông, có thể nghĩ có bao nhiêu đặc sắc, đén giống như đít nồi.

      "Buổi tối nhìn em với Cố Nam Châu thân mật như thế, em cảm thấy ăn được sao?"

      "..."

      Ách! Còn có người đàn ông phân phải trái như vậy sao? Mình ăn no lại còn đổ thừa cho ?

      Lập tức cam lòng yếu thế phản kích: "Em nhìn tổ trưởng Giang rất ân cần với a! Gắp cho rất nhiều đồ ăn!"

      Trong lời của giống như bốc lên vị chua.

      Hoắc Kỷ Thành nghe mà trong lòng rất vui: " ta gắp đồ ăn thích ăn."

      câu, làm cho tâm tình u ám của Tần Lạc trong chốc lát hết sạch.

      "Buổi tối em bị kéo cho đủ số, các người chuyện, em đương nhiên yên lặng ăn cơm, ai bắt ăn."

      "Hừ! nhìn Cố Nam Châu ân cần với em hơn."

      "Em ân cần với ta! Chuyện tình cảm là phải từ hai phía, ở trong lòng em, ta chỉ là bạn học trung học của em mà thôi."

      Tần Lạc trịnh trọng , cũng là giải thích ràng, để tránh sau này sinh ra phiền toái cần thiết.

      Hoắc Kỷ Thành nhìn hề chớp mắt, vẻ mặt của giống như dối, hơn nữa bàn cơm quả biểu bất kỳ tình cảm tha thiết gì ra với Cố Nam Châu...

      "Hừ! Cũng thể cho người đàn ông khác hi vọng!"

      Giọng bá đạo của , cho người khác cự tuyệt.

      Trong lòng Tần Lạc ngọt ngào, Đại Ma Vương ghen sao.

      " đây là điển hình chỉ cho quan đốt lửa, cho dân chúng thắp đèn."

      " cái gì chính là cái đó!"
      " "

      Ấn tượng tốt vừa rồi trong nháy mắt lại bị cường thế bá đạo của làm cho phá hủy, chán ghét người đàn ông thối! Mỗi lần đều như vậy! mặt hạn chế người của mình tự do!

      "Vậy chúng ta phải làm ba điều ước, cho phép em trêu chọc người đàn ông khác điểm ấy em có thể đồng ý với , nhưng cũng phải đáp ứng với em, được trêu chọc những người phụ nữ khác, bao gồm tổ trưởng Giang! Mặc dù em đồng ý chờ , nhưng tuyệt đối thể chân giẫm hai thuyền ở phía sau lưng em."

      Lời Tần Lạc ràng, đối với tình cảm, luôn luôn giữ vững thái độ dám dám hận, nếu mình người đàn ông này, vậy cố gắng tranh thủ!

      Đồng thời, cũng rất ích kỷ muốn người đàn ông của mình chỉ có thể thuộc về người mình!

      Tuyệt đối thể chia sẻ với những người đàn ông khác!

      Lần đầu tiên Hoắc Kỷ Thành bị người dùng giọng bá đạo như vậy chuyện với mình, đồng thời mới mẻ, cũng rất hưởng thụ!

      "Đương nhiên, người phụ nữ của chỉ có mình em."

      Lời này của phát ra từ nội tâm, cũng phải cố ý qua loa với Tần Lạc.

      Giang Ánh Tuyết đối với , chỉ là người thích hợp mà trong nhà sắp xếp lựa chọn làm vợ cho , nhưng cảm giác với ta, hơn nữa con trai Tiểu Tinh cũng thích ta...

      tìm cơ hội ràng với ta.

      Khóe môi Tần Lạc nhịn được hơi cong lên, bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, "Ai nha! Quên ghi rồi! Lời của quan trọng như vậy nếu sau này thừa nhận, em nên làm cái gì bây giờ?"

      Hoắc Kỷ Thành cưng chiều nhìn cái: "Đồ ngốc! Lời làm sao có thể thừa nhận?"

      Tần Lạc chớp mắt: " sao?"

      Hoắc Kỷ Thành cố ý nghiêm mặt: "Đương nhiên!"

      Sau đó, bụng của lại kêu "Ục ục" tiếng.

      "Ha ha ha ha "

      Trong lúc này, trong phòng đầy rẫy tiếng cười.

      Hoắc Kỷ Thành đen mặt so với màn sân khấu còn kinh khủng hơn: " cho phép!"

      Trải qua đối thoại vừa rồi, Tần Lạc coi như sợ như thế, mạnh mẽ nhịn xuống, "Em đến phòng bếp làm cho chút đồ ăn."

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như trầm dưới nước, lên tiếng.

      quả có chút đói bụng, ăn chút gì đoán chừng đêm nay khỏi phải nghĩ đến yên bình.

      Chỉ cần suy nghĩ đến lúc với Tần Lạc thân thiết, bụng liền vang "Ục ục", chỉ sợ tình cảm mãnh liệt nóng bỏng cũng phải lui bước...

      ****

      Trong phòng bếp.

      Tần Lạc mở tủ lạnh nhìn thoáng qua, bởi vì lâu ở nhà, lương thực bên trong đủ, tốt có cà chua với trứng, về phần mỳ sợi cơ bản là chuẩn bị.

      Bởi vì thường xuyên làm trở về trễ liền ở dưới nhà ăn mình, nấu cơm quá phiền phức, mình ăn được bao nhiêu.

      Sau khi nhìn nguyên liệu nấu ăn, xoay người to về phía phòng khách: "Trong nhà chỉ có thể nấu mì trứng gà cà chua, ăn ?"

      Hoắc Kỷ Thành nhàn nhã thong thả bước đến phòng bếp, lười biếng tựa vào ở khung cửa: "Ừ."

      Tần Lạc nghe bắt đầu làm, lấy cà chua đến vòi nước, hệ thống cung cấp nước uống mát rượi xuyên qua ngón tay trắng nõn của , hai quả cà chua trong tay được rửa óng ánh trong suốt.

      Nhìn liền muốn ăn.

      Rửa xong cắt ra, cà chua luôn nhiều nước, hơn nữa nước màu đỏ tươi

      Nhìn đưa lưng về phía mình thành thạo làm những thứ này, trong lòng Hoắc Kỷ Thành rất xúc động, tự khi bắt đầu hiểu chuyện, mẹ chưa bao giờ xuống bếp làm bữa cơm cho mình, cũng phải phải người mẹ tốt, mà bà dồn hết tâm sức vào phương diện bảo dưỡng toàn thân mình.

      Hơn nữa ngón tay hề dính khói dầu của phòng bếp, thế cho nên tuổi của bà so với thực tế thoạt nhìn trẻ hơn mười mấy tuổi.

      Cắt cà chua xong, Tần Lạc phát Hoắc Kỷ Thành vẫn đứng ở cửa nhìn mình, khỏi trách mắng: " mau ra! Lập tức là xong rồi."

      Hoắc Kỷ Thành cũng ra ngoài, mà đến từ phía sau lưng ôm eo thon của : "Em từng làm cơm cho Hoắc Cẩm Dương?"


      Tần Lạc có chút sững sờ, người này!

      êm đẹp lại nhắc đến Hoắc Cẩm Dương làm gì?

      Chẳng lẽ quá khứ của vẫn phải bị lấy ra để sao?

      " có, ta thích ăn mì sợi, hơn nữa khi đó bọn em bề bộn nhiều việc, thời gian có thể ở bên nhau rất ít, phần lớn đều ăn ở bên ngoài."

      "Về sau chỉ có thể làm cho mình ăn."

      Người đàn ông nghe xong, rất hài lòng bá đạo tuyên bố.


      Khóe môi Tần Lạc hơi nhếch lên, đáy mắt hạnh phúc rất ràng.


      chưa từng nghĩ đến ngày mình cùng xuất với người đàn ông này, còn đến tình với , còn có thể được cưng chiều như vậy.

      Nghĩ lại, cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Ngay cả Tử Ninh cũng cảm thấy mình là tới đại vận?

      Dù sao người đàn ông này là Hoắc Tứ thiếu nam thần cả nước!

      Nhưng nam thần trong cảm nhận nhiều như vậy, mặc dù có con trai, nhưng ảnh hưởng hình tượng ở trong lòng các fan nữ.

      Mì cà chua trứng gà rất nhanh nấu xong, thơm ngào ngạt làm cho Tần Lạc nhịn được cũng đơm chén .

      Dường như Hoắc Kỷ Thành cực đói, ăn rất nhanh, cũng đặc biệt ngon miệng.

      Bát mỳ này với là rất bình thường, nhưng hết sức trân quý, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên ăn trừ người giúp việc ở bên ngoài tự tay nấu mì.

      nghĩ, muốn cuộc sống như vậy.

      Tần Lạc thấy ăn rất nhanh hết sạch, khỏi hỏi: "Chắc vẫn chưa ăn no?"

      Hoắc Kỷ Thành lấy khăn tay tao nhã lau khóe miệng: "No rồi."

      bát lớn bị ăn hết sạch, Tần Lạc có chút cảm giác thỏa mãn, lập tức đứng dậy cầm lấy bát vào phòng bếp rửa sạch.

      Tối hôm đó, hai người cũng rất nhiệt tình, giống như muốn khảm đối phương vào trong lòng.

      Sau, Tần Lạc chỉ cảm thấy hai chân chua xót vô lực, quả thực chính là

      Hư hỏng đến cực độ rồi !

      Nửa đêm, bỗng nhiên bị cảnh trong mơ hoảng sợ mà tỉnh lại, trong tòa thành lâu chưa từng mơ thấy kia lại xuất , hơn nữa làm cho hoảng sợ, kia quay mặt ra.

      Lại giống như đúc!
      Last edited by a moderator: 30/8/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 130: Gặp lại cố nhân

      Tần Lạc là bị làm cho tỉnh lại, hơn nửa đêm sợ hãi đổ mồ hôi lạnh cả người, mở to hai mắt nhìn nóc nhà quen thuộc, giấc mơ mới vừa rồi qúa chân thực, cho tới khi bị giật mình

      Mồ hôi trán còn chưa khô, mặc dù trợn tròn mắt, mà mới vừa rồi vẫn còn in đậm trong đầu óc .

      Trước kia mỗi lần trong mơ sắp thấy dung mạo của đều tình lại.

      Đến nỗi có chút tiếc nuối.

      Nhưng lần này, lại có thể thấy ràng biểu cảm của kia, buồn bã, uất ức, đơn.

      Trong ánh mắt ấy truyền ra cảm xúc để cho lộ ra vẻ xúc động, giống như kia chính là mình, cảm động tim đập nhanh.

      Tần Lạc lắc đầu, bắt buộc mình bỏ cái suy nghĩ ngổn ngang này, đây chỉ là mơ mà thôi, cần thiết tưởng .

      "Làm sao vậy?"

      Bên tai chợt vang lên giọng nam, lúc này Tần Lạc mới giật mình là Hoắc Kỷ Thành vẫn còn ở bên cạnh, tâm, khỏi an ổn ít.

      "Thấy ác mộng."

      " có việc gì, giấc mơ ngược lại."

      "Ừ"

      Dưới tác dụng trấn an của Hoắc Kỷ Thành, tâm tình Tần Lạc bình tĩnh rất nhiều, thuận theo rúc vào trong ngực của người đàn ông bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

      Hoắc Kỷ Thành trấn an vỗ vỗ lưng của , " sao, "

      Giọng khàn khàn từ tính giống như dẫn theo ma lực, khiến Tần Lạc tự dưng an tâm ít.

      nghĩ, có lẽ là gần đây mình quá hạnh phúc, mới có thể mơ thấy như vậy?

      Giấc mơ ngược lại, làm sao có thể đáng thương ở trong tòa biệt thự kia chứ? Suy nghĩ chút cũng thể nào!

      *****

      Hôm sau.

      Dị ứng người Tần Lạc giảm gần hết, nhưng Hoắc Kỷ Thành vẫn yên lòng, liền để cho tới bệnh viện kiểm tra lần.

      "Vậy ngày mai em , hôm nay cứ quan sát ngày."

      "Ừ."

      Hoắc Kỷ Thành lại nghĩ đến cái gì đó, " cần tiếp xúc với Cố Nam Châu quá nhiều."

      Tần Lạc đổi giày bỗng dừng động tác chút, "Em và cậu ấy chỉ là tiếp xúc đơn thuần công việc mà thôi, vả lại, Giang tổ trưởng có sắp xếp."

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh tiếng, "Trừ công việc, cần có bất kỳ tiếp xúc nào, nếu "

      xong, liền ra cửa.

      Tần Lạc quay về phía bóng lưng của lè lưỡi cái, Đại Ma Vương cường thế bá đạo!

      Ngay sau đó nghĩ đến cái gì đó, " phải tối hôm qua nhờ xe tới sao?"

      Hoắc Kỷ Thành trầm giọng mở miệng, " bảo Đại Vệ tới đón mình rồi."

      Tần Lạc"à" tiếng, là mình quan tâm dư thừa, đường đường là tôgr giám đốc của tập đoàn Đế An đương nhiên là có xe đưa xe đón.

      Vừa tới công ty, Tần Lạc ở trong thang máy gặp Giang tổ trưởng, trong thang máy to như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

      Giang Ánh Tuyết liếc mắt nhìn Tần Lạc, "Tối hôm qua là Cố luật sư đưa về sao?"

      Tần Lạc lắc đầu, "Tôi tự lái xe trở về."

      Giang Ánh Tuyết khỏi nhìn , "Nhìn ra được Cố luật sư rất thích , thế nào? lại có ý gì với ta sao?"

      Tần Lạc cũng hiểu lời này của là có ý gì, chỉ có thể trung quy trung củ : "Tôi và Cố luật sư chỉ là bạn học trung học mà thôi."

      Ánh mắt Giang Ánh Tuyết sáng quắc nhìn chằm chằm , " có bạn trai?"

      Tần Lạc do dự hai giây, gật đầu, "Đúng vậy."

      mặt Giang Ánh Tuyết lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, "Hả? ngờ có biện pháp giữ bí mật tốt như vậy, chỉ sợ Cố luật sư còn biết có bạn trai?"

      Tần Lạc chỉ có thể ra: "Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, nếu mà bắt buộc, tôi cho cậu ấy biết."

      Giang Ánh Tuyết cười nhạo : "Tần Lạc đúng là có tài, có bạn trai còn muốn xoay quanh Cố luật sư, tôi thấy kẻ ngu cũng nhìn ra được ta có ý với ? nghĩ tới phiên dịch Tần rất có biện pháp đối phó với đàn ông, trước là Đường thiếu, tại nhanh vậy có bạn trai nghiêm chỉnh?"

      Lời của ..., ràng mang theo châm chọc.

      Tần Lạc khách khí phản kích, "Giang tổ trưởng quá lời, quan hệ của tôi Cố luật sư tôi thấy tôi còn hiểu hơn bất kỳ ai, cần là người ngoài mà đến giảng đạo."

      Giang Ánh Tuyết ngờ biết kích mình như vậy, nụ cười càng thêm mỉa mai, "Hả? Như vậy tức giận rồi hả? Xem ra là trúng tâm tư của rồi."

      Cửa thang máy vừa lúc mở ra, Giang Ánh Tuyết khinh miệt liếc cái, đong đưa bước dẫn đầu ra ngoài.

      Trải qua bữa tiệc tối hôm qua, ta càng cảm thấy giữa Tần Lạc và Kỷ Thành có quan hệ đứng đắn, về phần chân tướng tình rốt cuộc là cái gì, nhất định ta tra !

      ****

      Sau khi tan việc, Tần Lạc hẹn bạn tốt Bùi Tử Ninh tới quán đồ nướng ven đường mà họ thường gặp mặt, cùng thường ngày, gọi thịt nướng, đậu hũ, dưa chuột, tấm ngó sen, cánh gà và rau hẹ

      Còn có vài chai bia.

      "Tử Ninh, tối hôm qua mình mơ giấc mơ rất chân , lúc ấy dọa mình phải đổ mồ hôi hột, lâu mới ngủ được, vốn tưởng rằng hôm nay vội quên , kết quả mực vang vọng ở trong đầu mình, thế nào cũng quên được."

      "Ai nha! Giấc mơ là giả, đừng quá để trong lòng."

      Bùi Tử Ninh lơ đễnh phất tay, cũng cảm thấy bạn tốt có gì lạ.

      Tần Lạc uống hớp bia, "Nhưng cậu biết ? Mình liên tục rất lâu rồi vẫn mơ thấy trong biệt thự đó, giống như là tình tiết câu chuyện bộ phim vậy, thỉnh thoảng mình mơ thấy, hơn nữa trong mộng khiến mình đặc biệt bận tâm, cảm động lây"

      Bùi Tử Ninh cười : "Lạc Lạc, mình thấy cậu có thể viết quyển tiểu thuyết, lại có thể mơ thấy tình tiết câu chuyện của bộ phim."

      Tần Lạc trừng mắt liếc bạn tốt, "Ghét! Mình mà! Nếu như chỉ là đơn thuần mơ thấy được hai lần về đó mình cũng cảm thấy có cái gì lạ, nhưng hơn nửa năm rồi, hơn nữa mỗi lần tình trạng cơ thể trong mơ đều giống nhau, bụng của ấy lần so với lần lớn hơn, nhưng chỗ ấy ở lại chưa từng có thay đổi, giống như là bị nhốt trong tòa biệt thự ra được"

      Bùi Tử Ninh nghe lát, "Mình thấy! phải là báo mộng đấy chứ?"

      Tần Lạc cau mày, "Báo mộng?"

      Bùi Tử Ninh ăn chuỗi thịt nướng, "Mình giỡn thôi! Giấc mơ của cậu quả quá là kỳ lạ, hơn nửa năm cũng mơ giấc mộng này? Chẳng lẽ cậu cảm thấy mình và trong mộng có quan hệ gì hay sao?"

      Tần Lạc nhíu lông mày, "Mới vừa bắt đầu mình cũng chỉ cho là mình nằm mơ kỳ lạ, nhưng cậu biết ? Tối ngày hôm qua mình mơ thấy được mặt của kia!"

      Bùi Tử Ninh mê hoặc nhìn , "Cho nên?"

      Đến nay trong đầu Tần Lạc vẫn còn quanh quẩn cái hình ảnh đó, trong phút chốc xoay người, giống như thấy được bản sao của mình

      " kia giống mình như đúc."

      Nghe đến đó, ngay cả Bùi Tử Ninh cũng hít vào hơi.

      "Chửi thề tiếng! nửa ngày cậu nằm mơ thấy là phim kinh dị, cũng khó trách cậu bị hù dọa đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người."

      "Cho nên mình vừa muốn tìm cậu hàn huyên chút, nếu như cái này này mực ở trong đầu mình, mình lại hoài nghi mình có nên phải gặp bác sĩ tâm lý hay ."

      Tần Lạc nâng cằm lên vẻ mặt bất đắc dĩ .

      Bùi Tử Ninh nhíu lông mày suy tư chốc lát, "Cậu mới vừa trong mơ lần so lần bụng càng lớn hơn? cách khác ấy có thai?"

      Tần Lạc gật đầu, "Đúng, nhưng giá tron mơ cũng vui vẻ, giống như bị người ta nhốt vậy, vẫn luôn sống ở trong tòa biệt thư xa hoa đó, giống như là chờ đợi có người có thể cứu ấy ra ngoài."

      Bùi Tử Ninh nghi ngờ liếc nhìn bạn tốt, chẳng lẽ giấc mộng này có hàm ý gì đó?

      "Lạc Lạc, cậu cũng đừng quá lo lắng, bệnh viện chúng mình mới có bác sĩ tâm lý mới tới, ngày mai làm mình hỏi thử ta, có lẽ ta có thể cho ra giải thích gì đó."

      "Ừ."

      Tần Lạc lại uống hớp bia, chỉ mong cái này chỉ là mơ thôi.

      Nếu , quá kinh sợ

      Mặc dù mình vẫn thường gặp lại đó, nhưng có cái nào chân như vậy, kinh sợ như vậy

      Quan trọng nhất là, tình cảnh trong mộng hoàn toàn đúng hề giống mình!

      day trán cái, haizz.

      ****

      Hôm sau.

      Bùi Tử Ninh vừa tới bệnh viện liền chuẩn bị tìm bác sĩ tâm lý mới của bệnh viện bọn họ, y tá Tiểu Đồng có quan hệ tốt với lặng lẽ nhắc nhở, "Bác sĩ Bùi, cẩn thận chút, nghe bác sĩ Bạch mới tới đặc biệt sắc. Chỉ là, đặc biệt đẹp trai! Rất nhiều tình nguyện mạo hiểm bị ta phi lễ và nguyện ý cho ta số."

      Bùi Tử Ninh như có chuyện gì xảy ra, cười cười, " có việc gì, nếu ta dám làm loạn, tôi liền lấy dao phẫu thuật chặt đứt ngón tay làm chuyện xấu của ta!"

      Tiểu Đồng lè lưỡi cái, "bác sĩ Bùi, hỗ là nữ bác sĩ dũng cảm nhất ở ban chúng ta."

      Bùi Tử Ninh cười cười, cũng quan tâm đối với cái danh hiệu này, dù sao ở trong bệnh viện, mọi người đều biết là nữ hán tử.

      cất bước tới phòng làm việc của bác sĩ tâm lý mới tới, họ Bạch? Trong đầu tự chủ được nghĩ tới người

      Ngay sau đó lắc đầu cái, làm sao có thể khéo như vậy?

      Xa xa, liền nhìn thấy trong phòng làm việc của ta đầy ắp người, hơn nữa còn là xinh đẹp.

      Bùi Tử Ninh lắc đầu cái, bây giờ các giá trẻ! Rất hay bị đàn ông mê hoặc.

      Quá nông cạn!

      Nghĩ tới đây, vẫn tới, bên tai chợt truyền đến giọng quen thuộc lại xa lạ, "Chu tiểu thư, nằm mơ chỉ là tượng bình thường, cần thiết quá để ở trong lòng."

      "Bác sĩ Bạch, mà tôi thường mơ thấy những động vật kia, là khủng khiếp! Ta vô cùng sợ!" Giọng Chu tiểu thư uốn éo điệu đà

      "Khả năng này là có liên quan tới áp lực công việc của , nhưng cũng thể là phương diện trong lòng có vấn đề."

      Giọng của người đàn ông dịu dàng nồng hậu, giống như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, đậm đà khiến người say mê. . . . . .

      Bùi Tử Ninh kiềm chế được dừng bước, chẳng lẽ chính là ấy?

      nhớ, ràng ra khỏi nước học thêm sâu rồi mà, hơn nữa bạn cùng phòng của , cả nhà bọn họ cũng dọn nước ngoài, chuẩn bị định cư trở lại ở đó.

      Ngay lúc do dự dừng chân tiến vào y tá Tiểu Thiến vừa đúng qua, "bác sĩ Bùi, sao đứng ở chỗ này? cũng là đến tìm bác sĩ Bạch hay sao?"

      Bùi Tử Ninh mới ra khỏi trong trí nhớ, "Tôi có chút chuyện cần hỏi bác sĩ Bạch, cho nên tới đây."

      Có lẽ là nghe được giọng họ ở bên ngoài, bên trong truyền đến giọng nam thuần túy, "Là bác sĩ Bùi ngoại khoa sao?"

      Đột nhiên bị điểm danh, Bùi Tử Ninh có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó hít vào hơi sâu, ung dung tới cửa, bình tĩnh chào hỏi, "bác sĩ Bạch, lần đầu tiên gặp mặt, nếu như quá bận rộn để sau tôi tới đây."

      Bạch Trị Đình híp mắt nhìn , so với trong trí nhớ lão luyện rất nhiều, năm năm trước vẫn chỉ là học sinh đại học trẻ trung đơn thuần.

      Nhưng hôm nay, bác sĩ ngoại khoa.

      Tóc dài đến eo cắt, hình như tóc ngắn sạch gọn gàng thích hợp với hơn.

      "Đàn em, lâu gặp."

      Bạch Trị Đình ưu nhã cong khóe môi lên, ung dung tới trước mặt Bùi Tử Ninh, vươn tay.

      Bùi Tử Ninh có chút cứng đờ, .

      Lại có thể như có chuyện gì xảy ra gọi mình là "Đàn em" như thế, còn " lâu gặp", ha ha

      ràng trước sâu như vậy, nhưng bây giờ lại có thể bình tĩnh chào hỏi như thế.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :