1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 116: Khi phụ nữ tức giận hoàn toàn thể

      Mặc dù lời của Bùi Tử Ninh làm cho Hoắc Kỷ Thành có chút bất mãn, nhưng chú đến là bạn tốt nhất của Tần Lạc, so đo với ấy.

      Chỉ bình tĩnh nhìn người phụ nữ trong lòng: "Đừng ầm ĩ, sau khi trở về giải thích cho em nghe."

      Tần Lạc quay đầu : "Tôi muốn nghe giải thích của ."

      Lời Tử Ninh chính là lời trong lòng , ghét người đàn ông lúc nào lời ngon tiếng ngọt giải thích nhất, trước làm gì?

      Nếu dám làm phải dám nhận phải sao?

      Thái độ Tần Lạc làm cho Hoắc Kỷ Thành rất phiền não, cho rằng mình ăn khép nép chuyện với , nhưng nghe, còn giận dỗi với ...

      Lập tức quan tâm mạnh mẽ mang Tần Lạc , chân vẫn chưa lành, hoàn toàn có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc cho Hoắc Kỷ Thành bá đạo dẫn trở về.

      Nhưng toàn bộ hành trình để ý đến , có bất kỳ ánh mắt trao đổi gì, coi như khí.

      Bùi Tử Ninh thể nhìn bạn tốt uất ức, hơn nữa chuyện này là Hoắc Kỷ Thành đúng, coi như là nam thần thể chạm đến thế nào, nguyên tắc sai lầm vẫn thể phạm!

      Hoắc Kỷ Thành mắt điếc tai ngơ với lời của , chỉ bảo người bên cạnh đưa về thành phố A, còn mình với Tần Lạc ngồi máy bay riêng trở về.

      ...

      Ngày trước, Tần Lạc vẫn có tâm tình thưởng thức máy bay riêng xa hoa, nhưng hôm nay vẻ mặt hoàn toàn mệt mỏi, hơn nữa Hoắc Kỷ Thành còn tách với Tử Ninh ra, nghĩ lại cũng vô cùng tức giận!

      Sau khi máy bay cất cánh, Hoắc Kỷ Thành dịu dàng hỏi : "Muốn ăn cái gì?"

      Ánh mắt Tần Lạc đờ đẫn, ra vẻ nghe.

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lên tia kiên nhẫn: "Cho em ly nước ấm?"

      Tần Lạc vẫn để ý tới, coi như tồn tại.

      Đáy mắt tức giận của Hoắc Kỷ Thành dần dần bay lên, dùng sức vặn cằm Tần Lạc quà, khiến cho đối diện với mình, nhưng ánh mắt của tập trung, rất quật cường nhìn . . .

      "Tần Lạc, rồi, chuyện này chỉ là hiểu lầm, đừng náo loạn nữa!"

      Sức lực của hơi lớn, cằm Tần Lạc có chút đau đớn, nhưng những thứ này cũng so được đau khổ ở trong lòng , hiểu lầm?

      Theo ý chỉ cần giải thích câu "Hiểu lầm" mình nên tha thứ cho sao?

      Rốt cuộc coi mình là ai hả? Nhớ đến trêu chọc sủng vật cái, biểu lộ quá nhiều cảm xúc? Muốn nhu thuận nghe lời?

      Ha ha

      Xin lỗi, làm được!

      Từ lúc mới bắt đầu cái muốn chỉ những thứ này!

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành kiên nhẫn càng lúc càng tức giận, lực ngón tay cũng từ từ tăng thêm: " chuyện!"

      Khóe môi Tần Lạc lên nụ cười khổ, đáy mắt lạnh lẽo: "Trong lòng quyết định vợ mình là Giang Ánh Tuyết, từ lúc mới bắt đầu nên đến trêu chọc tôi! Tôi nghĩ từng với , nếu chỉ xem tôi là sủng vật tùy thời có thể trêu đùa, đó là mắt tôi bị mù! Xin Tứ thiếu ngài sớm buông tha tôi ra."

      gằn từng tiếng kiêu ngạo siểm nịnh, ánh mắt kiên định.

      Đáy mắt rét lạnh của Hoắc Kỷ Thành lên: " với Giang Ánh Tuyết phải như em nghĩ, thể cưới ta, cũng coi em là sủng vật."

      Tần Lạc mỉa mai cười lạnh: "Vậy phải cảm tạ Tứ thiếu coi tôi như sủng vật, chúng ta nên giải tán tốt hơn! Tôi chỉ là người dân rất bình thường, trèo cao với nổi con nhà giàu như các người, hai lần sai lầm quả là mắt tôi bị mù, vẫn hi vọng Tứ thiếu giơ cao đánh khẽ buông tha tôi."

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh như sương: "Nếu buông tay?"

      Tần Lạc hừ lạnh: "Tôi phải là sủng vật của Tứ thiếu nuôi nhốt, tôi muốn đâu là tự do của tôi!"

      Lời ngầm đó là: buông tay thế nào? Tôi có thể lựa chọn rời như cũ!

      Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng: "Ngược lại em rất kiên cường!"

      Tần Lạc quay mặt: "Đây là nguyên tắc ứng xử của tôi, tôi tầm thường, nhưng khinh thường ở cùng những người phụ khác cùng chia sẻ người đàn ông!"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành thoáng chuyển biến tốt đẹp: " chỉ có người phụ nữ là em!"

      Từ đầu Tần Lạc tin lí do thoái thác này của , cũng vô khuyên nổi nóng. Đồng thời, theo ý , giải thích của Hoắc Kỷ Thành co sức thuyết phục.

      chẳng khác nào chưa , hoàn toàn giống như miễn cưỡng bản thân.

      Ha ha!

      Mặc dù rơi vào trong tình mình cũng có thể ngu bị lời đường mật của người đàn ông hoa ngôn xảo ngữ làm cho hồ đồ, nên giữ vững nguyên tắc cơ bản.

      Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ, những câu , nhưng Tần Lạc lại tin, còn chưa từng giải thích với bất kỳ người phụ nữ nào nên khó tránh khỏi luống cuống.

      Người xưa có câu là đúng: Chỉ phụ nữ với tiểu nhân là khó dạy!

      khi người phụ nữ này nổi giận, quả thực giống như thay đổi bản thân.

      Hoàn toàn thể lý!


      sau, Hoắc Kỷ Thành với Tần Lạc tiện đường chuyện.


      *****


      Tập đoàn Đế An.

      Tin Hoắc Kỷ Thành hai ngày liền có ở đây truyền đến tai Hoắc Cẩm Dương, ta có chút buồn bực sau ngày đó chú ba vô cùng lo lắng đâu, lại liền hai ngày trở về.

      Sau khi ta tìm nhiều cách hỏi thăm chỉ biết là phải công tác nơi khác, nhưng cụ thể phải để làm gì cũng ràng lắm, miệng Trình Sâm giống như cái khóa bền chắc nhất, cho dù ai cũng cậy ra được, trừ khi chính ta tự nguyện .

      Thăm dò được ta chỉ có thể nhịn lòng hiếu kỳ xuống, dù sao trước hai ngày trước hội nghị chú ba làm náo động, hung hăng đả kích ba, ngay cả bên ông nội cũng tuyên bố nghiêng về phía chú ba.

      Cục diện giờ, ta chỉ có thể ổn định thế ngang bằng, thể nóng vội.

      Buổi tối sau khi cùng Giang Ánh Thần mây mưa phen, hai người nằm ở giường thở phì phò, lúc lâu mới bình phục lại.

      Ngón tay thon dài của Giang Ánh Thần cố ý trêu chọc người đàn ông bên cạnh: "Ba muốn chúng ta nhanh có con hả ?"




      Hoắc Cẩm Dương gật đầu, trán ta còn có chút mồ hôi: "Ba hi vọng chúng ta sớm ngày gạo nấu thành cơm, như vậy bên ông nội ngăn cản chúng ta kết hôn."

      Giang Ánh Thần cười duyên nằm úp sấp ở người đàn ông: "Trong khoảng thời gian này chúng ta cũng ra sức, nếu trúng, vậy là vấn đề của rồi."

      Hoắc Cẩm Dương lập tức chịu: "Sao có thể là vấn đề của mình ?"

      Giang Ánh Thần trừng mắt: " phải vấn đề của chẳng lẽ là em?"

      Hoắc Cẩm Dương có chút sợ ta, ngược lại an ủi: "Ngoan, có vấn đề, tháng sau liền biết kết quả."

      Ngón tay Giang Ánh Thần vô ý thức vẽ vòng: "Bây giờ được đầu tiên chúng ta có thể làm cho em mang thai trước! Dù sao mục đích là kết hôn, chỉ cần khi kết hôn, khi nào sinh đứa bé do chúng ta tính."


      Hoắc Cẩm Dương vừa nghe, quả có lý: "Ừ! Chủ ý này tệ!"


      Được khích lệ nhất thời mặt mày Giang Ánh Thần hớn hở, ngón tay khẽ xoa mi tâm của Hoắc Cẩm Dương: "Gần đây bên chú ba có động tĩnh gì ?"

      Nhắc đến việc này, Hoắc Cẩm Dương lại : "Chú ba ra ngoài suốt cả hai ngày nay, ngày trước còn có thể hỏi thăm công việc của chú ấy, nhưng lần này đặc biệt kín, làm thế nào cũng tìm hiểu được."

      Giang Ánh Thần thu hồi ngón tay: "Chẳng lẽ là làm chuyện gì thể cho mọi người biết?"

      Hoắc Cẩm Dương lắc đầu: " lắm."

      Giang Ánh Thần còn : "Có muốn em giúp tìm hiểu ? Có lẽ em có thể từ chỗ chị hai em nghe được chút."

      Hoắc Cẩm Dương nghĩ: "Chỉ sợ chị hai em lộ ra bất kỳ cái gì cho em? Chuyện lần trước ta cũng có mắc mưu."

      đến việc này, Giang Ánh Thần cũng bụng tực giận: " ra, về sau em phân tích, chắc đúng lúc là chú ba cho ta chị hai ăn định tâm hoàn, bằng lấy hiểu biết của em với chị hai em, chị ta có khả năng thể ảnh hưởng."

      Hoắc Cẩm Dương nheo mắt lại: "Bây giờ càng ngày càng hiểu chú ba ."

      Giang Ánh Thần cắn môi: "Quả đơn giản! Nếu dựa vào bà nội ở bên gối thổi gió ông nội cũng được, chút thủ đoạn ngồi vững vị trí kia."



      Đương nhiên Hoắc Cẩm Dương hiểu đạo lý này, mặc dù chú ba lớn hơn ta mấy tuổi, nhưng từ lỗ tai ta nghe nhiều nhất về chú ấy.

      Bản lĩnh, thông minh, thiên tài!

      Trò giỏi hơn thầy kế thừa đầu óc buôn bán của ông nội mà thắng được.

      Từ trong nhà chú ấy được khen ngợi rất nhiều, nhiều đến đếm hết, nhiều đến lỗ tai ta nghe được còn dài hơn kén.

      Cũng bởi vì như vậy, ta coi chú ba trở thành thần tượng, ba cũng vì thế mỗi ngày khiêm khắc với mình, mỗi ngày nhắc là con nhất định phải vượt qua chú ba con.

      Cho nên, từ đến lớn ta đều chạy theo phía sau mông chú ba .

      là quá mệt mỏi!

      Từ giờ trở , ta nhất định phải vượt qua chú ấy! Chỉ có như vậy, ta mới được nhà họ Hoắc công nhận có năng lực – người nối nghiệp!
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 117: Sai sót ngẫu nhiên

      Sau khi đến thành phố A, Hoắc Kỷ Thành trực tiếp đưa Tần Lạc đến bệnh viện Kiêu Dương, cũng bảo bạn tốt Ước Hàn sắp xếp bắc sỹ làm kiểm tra toàn diện cho .

      Đồng thời, ngầm thể để cho tự tiện rời .

      Ước Hàn ngầm hiểu, lần trước sơ suất đương nhiên thể xuất lần thứ hai nữa, nếu như ta có mắt nhìn ra, chẳng phải lăn lộn trong giới b?


      Từ xuống máy bay đến vào bệnh viện, từ đầu đến cuối Tần Lạc quan tâm đến Hoắc Kỷ Thành cái, bất kể với mình cái gì cũng coi như nghe thấy.

      Kiên nhẫn của Hoắc Kỷ Thành dùng hết, về sau đen mặt tức giận rời ...

      Lần này vẻ mặt Tần Lạc luôn lãnh nhạt, bây giờ mong nhìn thấy Đại Ma Vương nhất, chỉ mong sao nhanh chóng phân giới hạn với .

      Liên quan đến tình , luôn luôn quyết đoán, là của tranh thủ; phải của , tuyệt đối cưỡng cầu!

      ****

      Liên tục ba ngày, Tần Lạc nhìn thấy bóng dáng Hoắc Kỷ Thành, cũng nghĩ thông, thay vì suy nghĩ làm thế nào chạy thoát khỏi đây còn bằng nhanh dưỡng thương cho tốt rồi trở về vị trí làm việc.

      Con người! Chỉ có công việc bận rộn mới có thể quên rất nhiều phiền não...

      người người đàn ông rất dễ dàng, quên lại cần khoảng thời gian.

      Mấy ngày nay Hoắc Kỷ Thành cũng rất khó chịu, khẩn trương tăng ca ba ngày sau đó hẹn ba người Đường Triều, Tống Tư Bạch với Lâm Lạc Đông Miami tham gia đua xe quốc tế mỗi năm tổ chức lần.

      Ba người Đường Triều đều biết, khi A Thành có chuyện giải quyết được lựa chọn chơi trò vận động mang tính kích thích.

      Có thể thấy được, lần này động chân tình...

      Toàn thân Hoắc Kỷ Thành mặc đồ màu đen thần bí, như vương giả bóng tối tôn quý!

      Đường Triều thân làm đỏ rực, khoa trương tà mị.

      Cả người Tống Tư Bạch màu trắng tinh khiết, tao nhã lạnh nhạt.

      Toàn thân Lâm Lạc Đông màu xanh trong trẻo, thành thục.

      Bốn người đều có đặc sắc, vừa đến trường khiến cho toàn thể phụ nữ thét chói tai, thậm chí còn có đàn ông huýt sáo, có thể thấy được, bọn họ tuấn đẹp trai vượt qua biên giới cùng giới tính!

      "Chậc! ra chúng ta được hoan nghênh như vậy! Xem ra có thể tạo ra tổ hợp danh hào rồi."

      Đường Triều vui vẻ cảm khái .

      Ba người khác đồng thời quay đầu nhìn ta với vẻ mặt "Xin chào nhị".

      " cần đả kích như vậy có được !"

      "Cậu hoạt bát như vậy người nhà cậu nhất định biết chứ?"

      Lâm Lạc Đông rất vui vẻ phản kích .

      Đường Triều trầm : "Chuyện vợ trước của cậu xử lý xong rồi hả ?"

      Tống Tư Bạch che miệng ho tiếng: "Gần xong rồi."

      Đường Triều biết điều thêm gì, nhanh chóng tiến vào trường đua xe làm chuẩn bị.

      Lần này bồi bọn dự thi xe đều là chính bọn nó, tính năng phương diện có thể đẳng cấp thế giới.

      "Hoắc tiên sinh, ngài muốn cách chơi thế nào?"

      Người phụ trách thi đấu cung kính hỏi.

      Hoắc Kỷ Thành miễn cưỡng nâng mí mắt lên: " chỉ cần phụ trách mở màn là được, cái khác liên quan gì với ."

      Người phụ trách giật mình, lập tức phản ứng kịp, vội vàng gật đầu, vâng.

      Tống Tư Bạch chuẩn bị chuyển chế độ điện thoại di động thành im lặng, kết quả tin nhắn đến.

      , em ở đội cổ động viên bên này, trận đấu kết thúc nhớ mang theo em xin cơm...! Cố lên! Các đều là tuyệt nhất!

      Nhóc con kia! Sao giống như giở trò bất lương vậy!

      Lại có thể vì gặp Đường Triều mà chạy đến đây, là liều lĩnh!

      quay đầu, đúng lúc thấy em Tống Tư Kỳ cười tít mắt khua tay với , cổ treo máy chụp ảnh chuyên nghiệp mấy trăm vạn, ống kính lúc nhắm ngay Đường triều...

      Lâm Lạc Đông ở bên cạnh ta cũng thấy được ấy, dùng ánh mắt hỏi bạn tốt: Cậu lại có thể cho phép em cậu theo đuổi Đường Triều?

      để ý đến chuyện Tống Tư Kỳ còn ra dấu tay "Suỵt" với bọn họ cái bây giờ thể để cho Đường Triều biết.

      Đợi, cho ta bất ngờ!

      ...

      Khi đua xe trong tay bảo bối vung lá cờ xuống - -

      Mười chiếc xe thể thao như tên rời cung cấp tốc nhảy lên chạy , Hoắc Kỷ Thành dẫn đầu trước, ở lúc quẹo cua, tay lái thuần thục, di chuyển hoàn mỹ cái bỏ xa xe phía sau rồi.

      Theo sát là Tống Tư Bạch với Lâm Lạc Đông.

      Đường Triều rơi ở phía sau.

      Tống Tư Kỳ đứng ở trong đội cổ động viên lớn tiếng hô theo đội viên khác: "Đường thiếu, cố lên!"

      Bên trong trận, thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô cùng tiếng huýt gió.

      Quá trình trận đấu kích thích làm người xem nổ tung trường, rất nhiều người kích động mà đứng lên.

      hề nghi ngờ, người thứ nhất xông qua điểm cuối cùng chỉ có thể là Hoắc Kỷ Thành.

      Đường Triều chỉ sau Lâm Lạc Đông 01 giây, trong lòng ta phục: "Tôi cảm thấy phải làm lựa chọn ba cuộc thắng hai, nếu , mình quá oan!"

      Lâm Lạc Đông lập tức thuận theo: "Ôi chao, ai, ôi! Cậu cũng thua mà thôi!"

      Hoắc Kỷ Thành câu công đạo: "Triều ở phương diện đua xe vẫn có thiên phú, chỉ so hạng nhất quả công bằng với cậu ấy."


      Lâm Lạc Đông mẫn cảm bắt lấy từ mấu chốt: "Cho nên, có thể so hạng thứ hai?"

      "Mình chờ mong ngao du vũ trụ vòng."

      Tống Tư Bạch tươi cười sáng lạn.

      Đường Triều đen mặt: "Mình càng muốn định cư ở sao Hoả ."

      Lâm Lạc Đông tặc lưỡi: "Các cậu đúng là người ngoài hành tinh!"

      Hoắc Kỷ Thành sớm coi như thấy gì: "Phía sau hạng hai tạm thời gác lại, sau bàn lại."

      xong, bước tham gia thi đấu.

      Tống Tư Bạch nhìn qua chỗ đội cổ động viên, nhóc biến mất, chắc là thay quần áo, Đường Triều vẫn là hoa hoa công tử trong mấy người bọn họ, từ lúc mới bắt đầu ta muốn để cho em rơi vào quá sâu, nhưng tâm tư nhóc kia ta hoàn toàn ngăn cản được...

      Ài...


      *****

      Sau khi trận đấu kết thúc, bốn người bọn họ vừa mới đến cửa bị đám phóng viên chen chúc vây quanh, may mắn bên cạnh có nhân viên bảo vệ ngăn cản mới để cho những người đó nhào tới.

      "Hoắc tiên sinh, ngài là tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp sao?"

      "Tống tiên sinh, ngài là lần đầu tiên xuất trước công chúng sao?"

      "Đường thiếu, có thể chúng tôi chút về cảm nhận của ngài vào lúc này ?"

      "Lâm thiếu, xin hỏi ngài kết hôn sao?"

      ...


      Có thể lập tức nhìn thấy bốn người bọn họ cùng xuất , các phóng viên điên rồi, hỏi với chụp ảnh ngừng, nhưng bởi vì bảo vệ vây quanh bọn họ đến nước chảy qua được, cho nên tất cả ảnh chụp đều có bóng dáng của bảo vệ, hữu dụng.

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng, ghét trường hợp nhiều người như thế, vây đến nước chảy qua được, nhưng vẫn phải từng bước khó khăn!

      Ngược lại Đường Triều sao cả, sớm thành thói quen ở trước ống kính, dù sao con của cấp cao chính là như thế!
      Thành thói quen.

      "Xin cho qua! Xin cho qua!"

      Trong đám người, có vừa vừa hô, thân thể nhắn rất nhanh lách đến phía trước.


      Bảo vệ cho rằng cũng là phóng viên, vừa mới chuẩn bị ngăn lại, kết quả gọi tiếng: " Đường Triều, là em!"

      Lỗ tai Đường Triều chợt cảm thấy tê rần, thể nào! Nhóc con Tống Tư Kỳ kia cũng đến đây? ràng mà? Lại cho mình!

      Lúc đầu gặp, trong ấn tượng buộc tóc đuôi ngựa trưởng thành.

      "Nhóc con sao em lại đến đây?"

      "Em nghe các tham gia thi đấu ở đây nên em đến!"


      Tống Tư Kỳ hưng phấn đến quên mình, thế cho nên bị các phóng viên chen chúc làm cho trượt chân.

      "A - - "

      Thân thể tự chủ được lao về phía trước, sau khi bảo vệ biết là người nhà làm khó , vì thế, được như mong muốn ngã xuống người Đường Triều.


      Cạch cạch, cạch cạch...

      màn này, nháy mắt bị các phóng viên điên cuồng tóm được.

      Chỉ tiếc cũng có chụp được chính diện, bởi vì nhân viên bảo vệ cao lớn, hơn nữa bọn họ hất cánh tay lên, hoàn toàn chặn tầm mắt.

      Trong nháy mắt Tống Tư Kỳ bổ nhào đến, Đường Triều muốn đẩy ra, nhưng suy nghĩ đến là em của Đại Bạch, coi như là em mình, nhịn xuống...


      ta biết trong lòng Tống Tư Kỳ vui rạo rực, còn tưởng rằng cũng thích mình, loại tâm tình kích động vui vẻ này dường như muốn nhấn chìm .

      Chuyến này quả nhiên uổng công!

      Rất nhanh, tin tức độc nhất vô nhị này truyền ở internet, các lượt xem dâng lên, lập tức đứng thứ nhất đầu đề các trang web lớn.

      Tiêu đề là: Mặc dù Đường thiếu ở trong trận đấu đua xe quốc tế giành được trước ba thành tích tốt, nhưng bạn bí mật đến thăm, hai người vô cùng thân mật.

      Ba Hạ mấy tấm ảnh, chỉ có bên canh phía trái cùng mơ nhạt.

      Nhưng đủ để chứng minh tiêu đề giả.


      Tin tức vừa ra, tất cả tập đoàn Đế An thậm chí cả thành phố A đều nổ tung, trong tập đoàn Đế An ít người biết đều nhao nhao toát mồ hôi cho Tần Lạc...

      đáng thương! Bạn chính quy của Đường Triều xuất , tình nhân chỉ có thể đứng bên.
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 118: Tôi nghĩ muốn phụ nữ, vẫn chỉ có em

      Tần Lạc cảm giác mình hoàn toàn nằm họng súng, và Đường thiếu chút quan hệ nào! Tin tức của ta truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều dò lấy số của , trong đêm biến thành kẻ đáng thương. . . . . .

      Tần Lạc nằm ở bệnh viện dưỡng thương thấy tin tức này chỉ cảm thấy buồn cười, cố tình điện thoại di động vẫn còn ngừng vang lên, phải điện thoại "An ủi" chính là tin ngắn "An ủi". . . . . .

      sắp phiền tới chết rồi!

      Ngay lúc phiền não, chợt vang lên tiếng gõ cửa.

      Cốc cốc cốc - -

      "Chị , chị ở đâu?"

      Giọng trẻ con đáng như thế vừa nghe cũng biết là Tiểu Tinh, đối với cậu nhóc, Tần Lạc có biện pháp cự tuyệt, ấn oán giữa người lớn với nhau, cũng thể liên lụy đến đứa trẻ vô tội.

      Huống chi, quả mình rất thích Tiểu Tinh.

      "Ở đây."

      Nghe được tiếng Tần Lạc, cửa lập tức được đẩy ra, người tiến vào cùng với Tiểu Tinh còn có cả Hoắc Kỷ Thành.

      Hoắc Gia Tinh vui sướng chạy đến trước giường bệnh của Tần Lạc, ngước đầu chăm chú hỏi: "Chị , chân chị bị thương tốt lên chút ít chưa?"

      Giọng của thằng bé sạch ngây thơ chất phác, trong mắt đen to linh lợi tràn đầy quan tâm.

      Tần Lạc cưng chìu sờ sờ đầu của cậu nhóc, "Chị tốt hơn nhiều, có thể xuống giường lại."

      Hoắc Gia Tinh lập tức vô cùng vui vẻ vỗ tay, " tốt quá! Em hi vọng chị có thể nhanh khỏi lên chút!"

      Sau đó, vừa quay đầu người cha lời nào: "Cha, chị bị thương nhất định cha càng phải đối đãi dịu dàng với chị hơn, thể tức giận với chị ấy, càng cho phép khiến chị tức giận! Nếu , con mất hứng."

      Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, cái này là ai dạy nó?

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen lại, lời này phải là tên Đường Triều kia dạy chứ?

      "Cha biết rồi."

      Nghe như vậy Tần Lạc dám tin nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành, có giây thần kinh nào bình thường sao? Êm đẹp đồng ý lời như thế của Tiểu Tinh là có ý gì?

      phải là mình sớm cho biết rồi sao?

      Mắt đen to linh lợi của Hoắc Gia Tinh vòng tới vòng lui ở giữa cha và chị , trước khi đến chú Tứ cố ý dặn dò qua nó, là cha khiến chị tức giận, tự mình tới để phụ trách chữa trị quan hệ giữa hai bọn họ. . . . . .

      Chú Tứ còn , cha thích chị , nếu như mình khiến quan hệ hai người tốt hơn, chừng chị trở thành mẹ của mình. . . . . .

      Hì hì! Nếu như là vậy quá tốt rồi!

      "Cha, đồng ý qua miệng là được."

      ". . . . . ."

      Hoắc Kỷ Thành có chút nhức đầu, đây chính là chủ ý cùi bắp của Đường Triều sao?

      Ngay sau đó : "Tin tức lần này Đường Triều xử lý, ngoài ra việc em nghỉ bệnh có thể kéo dài vô kỳ hạn, cho đến khi bệnh viện xác định em hoàn toàn hồi phục có thể làm mới thôi."

      Tần Lạc vốn định cãi lại , nhưng thấy Tiểu Tinh ở đây, chỉ có thể cam lòng : "Cám ơn tổng giám đốc."

      Hoắc Gia Tinh chú ý tới khí giữa hai người có chút tầm thường, mắt to chớp chớp nhìn Tần Lạc, "Chị , chị vẫn chịu tha thứ cho cha sao?"

      Đôi mắt cậu nhóc vô tội khiến Tần Lạc có chút đành lòng, nhưng để cho ở ngay trước Hoắc Kỷ Thành mà tha thứ cho , đúng là rất khó xử . . . . . .

      "Chị chỉ là bởi vì chân bị thương nên tâm tình tốt, nhưng thấy Tiểu Tinh trong lòng tốt nhiều rồi."

      Tần Lạc vểnh môi cười , cố ý chuyển hướng đề tài, hiển nhiên muốn trả lời trực diện có định tha thứ cho Hoắc Kỷ Thành hay .

      Câu trả lời của khiến Hoắc Kỷ Thành có chút thất vọng, đúng là quật cường! Ngay cả Tiểu Tinh ra tay cũng vô ích.

      Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt to, non nớt : "Em cũng thấy tâm tình tốt, nếu để cho cha dẫn chúng ta ra bờ biển giải sầu !"

      Cậu nhóc cũng phải là dùng câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

      Tần Lạc chợt cảm thấy áp lực như núi, đây là tự đào hố cho mình sao?

      Hoắc Gia Tinh mang vẻ mặt mong đợi nhìn , chờ đáp án của .

      Tần Lạc lập tức đâm lao phải theo lao, tránh né lần đầu tiên thể tránh né lần thứ hai?

      "Chân chị bị thương còn chưa khỏe. . . . . ."

      " sao! Cha có thể cõng chị, em cũng có thể chăm sóc chị."

      Hoắc Gia Tinh trả lời với vẻ trong sáng thuần khiết, hoàn toàn chính là phát ra từ trong đáy lòng.

      Tần Lạc bị cậu nhóc chẹn họng, chuyện này. . . . . .

      Hoắc Gia Tinh thấy trả lời, liền mím miệng , "Chị , mỗi ngày Tiểu Tinh ở nhà mình đơn, ngày ngày cha đều vội công việc, thường thường buổi tối đều ở nhà. . . . . . tại đến chị cũng muốn để ý Tiểu Tinh sao?"

      Tần Lạc bị bộ dạng đáng thương của cậu nhóc làm cho bận tâm dứt, "Chị để ý tới Tiểu Tinh."

      Hoắc Gia Tinh vội vàng vui vẻ : "Vậy là chị đồng ý rồi nhé!"

      Tần Lạc: ". . . . . ."

      Hoắc Gia Tinh vừa giống như pháo trúc la ầm lên: " tốt quá! Em hy vọng nhất là được ra ngoài giải sầu cùng với chị !"

      Tần Lạc: ". . . . . ."

      chỉ có thể yên lặng thở dài ở trong lòng, chiêu này của Đại Ma Vương đúng là quá độc ác! Lại có thể khiến Tiểu Tinh ra mặt, mình hoàn toàn có biện pháp cự tuyệt. . . . . .

      *****

      Đảo Saipan

      Mới vừa xuống máy bay, Tần Lạc liền cảm thấy hơi nóng phả vào mặt, mùa đông tới bên này nghỉ phép đúng là lựa chọn tồi, chỉ tiếc bây giờ mình cũng thể tùy ý chạy ở bờ biển, ít mấy phần niềm vui thú.

      Trái lại Hoắc Gia Tinh rất quan tâm tâm tình của , "Chị , để cha cõng chị bờ biển chơi nhé."

      Tần Lạc lắc đầu, " cần, chị nhìn em chơi là được rồi."

      Hoắc Gia Tinh ngừng lắc đầu, " thể! Nếu em và chị cùng giải sầu, đương nhiên là phải cùng nhau chơi đùa vui vẻ!"

      Tần Lạc cố gắng kéo ra mỉm cười, tiếp xúc càng lâu với Tiểu Tinh, càng cảm nhận được nó là quỷ ranh mãnh!

      Điển hình con quỷ còn !

      Vì vậy, chỉ có thể muốn mà nằm lưng Hoắc Kỷ Thành, từ đầu đến cuối có trao đổi với câu nào, cũng may bờ biển rất náo nhiệt, hòa tan phần này lúng túng.

      Hôm nay Hoắc Gia Tinh đặc biệt vui mừng, tung chân chạy khắp nơi, Hoắc Kỷ Thành cõng Tần Lạc có tiện, chỉ có thể theo đằng xa bước chân con trai.

      Tần Lạc trầm muộn mở miệng, " thả em xuống !"

      Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp giọng , "Còn tức giận?"

      Tần Lạc có chút im lặng, cho là mình cáu kỉnh với sao? Mình rất nghiêm túc muốn hoàn toàn đoạn tuyệt việc lui tới với !

      "Tứ thiếu, em thấy hiểu làm ý em rồi, em có tức giận với , mà là cảm thấy chúng ta thích hợp, cần thiết tiếp tục nữa, tiếp tục nữa cũng là sai lầm, cho nên thừa dịp tại tách ra, đối với người nào cũng tốt."

      Dừng chút, lại : "Em rất thích đứa bé Tiểu Tinh, nhưng nên lợi dụng nó đến níu kéo quan hệ giữa chúng ta, tình em muốn Tứ thiếu cho được, nếu tất cả mọi người phải đôi , cũng cần tiếp tục dây dưa tiếp."

      Trong nháy mắt sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen trầm như nước, buồng Tần Lạc xuống. . . . . .

      Dĩ nhiên, cũng phải rất tức giận vứt , mà là đỡ ngồi xuống, mình ngồi ở bên cạnh , từng chữ từng câu: "Nếu như mà , nghiêm túc sao?"

      Tần Lạc chợt bật cười tiếng, "Nghiêm túc? Bên cạnh có vị hôn thê mà còn nghiêm túc với em sao? Là quá ngây thơ hay là em quá ngây thơ?"

      Hoắc Kỷ Thành cau mày, "Giang Ánh Tuyết phải vị hôn thê của ! Rốt cuộc em còn muốn mấy lần chứ?"

      Lời này của mang theo chút tức giận.

      Tần Lạc có chút trợn mắt hốc mồm, ràng là lỗi của , còn trách móc mình sao?

      đợi mở miệng, vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành thành : "Quan hệ nhà họ Hoắc và nhà họ Giang vẫn rất tốt, cũng từng nghĩ tới với Giang Ánh Tuyết, nhưng xuất của em để ý thức được có khả năng thích hợp cả đời với ấy. Nhưng em cần cho chút thời gian, tình huống gia đình của rất phức tạp, em phải tin tưởng ."

      gần như thổ lộ phen khiến Tần Lạc càng thêm kinh hãi

      đều là sao?

      đây là thổ lộ với bản thân sao?

      và Giang Ánh Tuyết chỉ là lăng xê quan hệ sao?

      Ngón tay Hoắc Kỷ Thành vuốt ve gương mặt giống như gốm sứ của , "Người phụ nữ muốn, vẫn chỉ có em."

      Tần Lạc lúng túng nhìn , được! vất vả xây lên nội tâm kiên cường mà chỉ mới được giây đồng hồ hoàn toàn sụp đổ

      Nhất định là tại lời ngon tiếng ngọt của !

      Nhất định là cố ý lừa dối mình!

      Nhưng, làm như vậy có ý nghĩa gì chứ?

      Mình vừa có bối cảnh gia thế mạnh như Giang Ánh Tuyết, đối tượng muốn lừa dối lời ngon tiếng ngọt cũng chắc nên là !

      Như vậy vừa phân tích, bỗng cảm thấy mình có thuốc nào cứu nổi

      "Giữa chúng ta có thể có tương lai sao?"

      "Dĩ nhiên."

      Hoắc Kỷ Thành chút do dự trả lời khiến Tần Lạc giật mình lần nữa
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 119: Cùng nhìn mặt trời mọc

      Mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng nhàn nhạt vẩy vào người hai người, có loại lãnh mạn ấm áp được.

      Vẻ mặt Tần Lạc ngây ngốc, thế nào cũng ngờ đến Hoắc Kỷ Thành đáp lại nhanh như vậy, thản nhiên như vậy . . . . . .

      Mình cũng cảm giác như nằm mơ, vốn là người bị lừa gạt, đột nhiên lại được thổ lộ.

      Lời của chân thành tha thiết thành khẩn, ánh mắt thủy chung nhìn mình. . . . .

      Làm làm sao còn có thể hoài nghi?

      lúc này, Hoắc Gia Tinh chơi vui vẻ bỗng "bình bịch" chạy tới, "Cha, cõng chị qua bên kia chơi , con ở bờ cát viết tên cha và chị đấy !"

      Cậu nhóc vui vẻ , tất cả mặt mày đều là nụ cười sáng lạn.

      Tần Lạc cũng bị nụ cười của cậu nhóc lây, ra cũng ngại Hoắc Kỷ Thành có con trai, quan tâm hơn chính là , chỉ cần lòng đối với mình, mình, về sau gặp phải bất kỳ phong ba ngăn cản đều nguyện ý ở chung chỗ với !

      ghét nhất chính là bị người lừa gạt!

      Tình trung trinh thà rằng muốn!

      . . . . . .

      bờ cát chơi hơn giờ, Hoắc Kỷ Thành liền cõng Tần Lạc và dắt con trai tới biệt thự bờ biển.

      Càng đến gần biệt thự bờ biển, tâm tình Tần Lạc càng trở nên phức tạp, trong đầu càng dâng lên loại cảm giác ràng. . . . . .

      giống như rất bài xích nơi này. . . . . .

      Nhưng rốt cuộc cái loại cảm này từ đâu mà tới cũng biết. . . . . .

      ****

      Bên trong biệt thự có người giúp việc chuyên nấu cơm, là bữa tiệc toàn đồ biển, phong phú khiến Tần Lạc ăn no căng bụng, Hoắc Gia Tinh nhạy cảm phát tâm tình chị so sánh với trước đó tốt hơn rất nhiều.

      khỏi len lén nháy mắt cho cha, giống như : cha, cha giỏi!

      Hoắc Kỷ Thành trả lại cho con trai ánh mắt"Dĩ nhiên".

      Bởi vì ở bờ cát chơi được quá nhiều, Hoắc Gia Tinh ăn xong được bao lâu liền tắm cái rồi ngủ, tối nay nó rất biết điều có quấn lấy Tần Lạc, có lẽ là muốn tạo cơ hội cho cha thôi. . . . . .

      Sau khi chờ con trai hoàn toàn ngủ, Hoắc Kỷ Thành liền đề nghị: "Chúng ta ra biển ?"

      Tần Lạc ngu muội nhìn , "Cái gì?"

      Hoắc Kỷ Thành lại lập lại lần, "Ngồi thuyền ra biển."

      Tần Lạc liếc mắt nhìn phía chân trời bên ngoài đen nhánh, "Bây giờ?"

      Hoắc Kỷ Thành gật đầu, "Bây giờ ra biển mới có thú vị."

      Tần Lạc nghe bên ngoài có tiếng sóng biển mãnh liệt, trong lòng cũng mơ hồ có chút chờ đợi, , nội tâm ở trong lòng có ý muốn . . . . .

      Ở bên trong ngôi biệt thự này lại rất buồn bực. . . . . .

      Rốt cuộc là thứ gì khiến như vậy, chính cũng lắm.

      "Ừ, để Tiểu Tinh mình ở chỗ này có việc gì sao?"

      " có việc gì, nó ngủ cũng tỉnh. Biệt thự này là của , ngủ ở đây hãy ở trong nhà cũng vậy."

      ". . . . . ."

      Được rồi! Người có tiền chính là nhiều bất động sản, mọi nơi toàn thế giới đều có. . . . . .

      . . . . . .

      Mười phút sau, du thuyền dần dần rời bờ biển, Tần Lạc hưng phấn đứng lan can, ban ngày ra biển và buổi tối ra biển có cảm giác hoàn toàn khác nhau, thấy cảnh sắc cùng nghe được tiếng sóng biển cũng khác nhau.

      Quan trọng hơn là, ở chỗ này rộng rãi vô biên, tâm tình của người ta cũng tốt hơn nhiều, giống mới vừa rồi ở biệt thự đè nén, được tự nhiên. . . . . .

      Hai mắt lên y hệt trăng rằm hết sức mê người!

      Hoắc Kỷ Thành hề chớp mắt nhìn chằm chằm , giọng càng thêm êm ái, "Tới đây."

      Tần Lạc ngây người hai giây, vuốt vuốt sợi tóc tán loạn bên má, sắc mặt đỏ bừng nhìn cái.

      Cánh tay Hoắc Kỷ Thành vừa vươn ra, liền ôm vào trong ngực. . . . . .

      mặt biển in dấu bầu trời đêm rực rỡ, từng ngôi sao sáng nhấp nháy trong nháy mắt, vừa đẹp mà lãng mạn, bên dưới ánh trăng trong ngần là người đàn ông cao lớn tuấn lãng như thiên thần ôm lấy thiếu nữ nhắn động lòng. . . . . .

      Giờ phút này, trong lòng Tần Lạc cũng giống như nước biển, bị gợn sóng khấu động.

      Những chuyện vui trước đó, cũng bị sóng biển dưới bóng đêm cọ rửa sạch .

      Giờ phút này, đáy lòng ngoài vui sướng, còn có chút hạnh phúc.

      Khớp xương ngón tay Hoắc Kỷ Thành ràng thon dài nhàng nâng cằm của , lập tức buồng tim của Tần Lạc nhảy loạn, kiềm chế được mà nhắm mắt lại.

      giây, hai giây, ba giây. . . . . .

      môi vẫn có bất kỳ động tĩnh nào, Tần Lạc có chút kinh ngạc nhưng vẫn có mở mắt.

      Bỗng dưng, nghe được Hoắc Kỷ Thành cười yếu ớt.

      bỗng mở mắt, vừa đúng lúc chống lại hai con ngươi sáng ngời như vì sao của Hoắc Kỷ Thành.

      "Bên miệng em dính thứ gì đó."

      Hoắc Kỷ Thành tốt tính giúp lấy thứ bên khóe miệng xuống, khóe môi tự chủ được nâng lên độ cong tà mị.

      囧. . . . . .

      Trong nháy mắt Tần Lạc ngây người, chẳng lẽ mới vừa ăn xong bữa ăn tối nên có lau miệng?

      lại còn ngu ngốc tưởng lại muốn hôn mình. . . . . . xấu hổ!

      là muốn tìm cái lỗ chui vào!

      vừa xấu hổ vừa lúng túng cắn môi, đưa tay muốn đẩy ra, người đàn ông xấu này đáng ghét! Lại có thể đùa mình! Nhất định là cố ý!

      Hoắc Kỷ Thành vui thích nhìn bộ mặt xấu hổ của , kéo tay lại, kéo lại vào trong ngực của mình lần nữa.

      Trực tiếp ấn lan can du thuyền, nghiêng người hôn lên cánh môi màu hồng mềm mại của . . . . . .

      Lần này, chút nghi ngờ.

      Chỉ có say đắm. . . . . .

      *****

      Đêm, càng ngày càng sâu.

      Chiếc du thuyền xa hoa vẫn cònchậm rãi về phía trước ở mặt biển, mà hai người triền miên tách ra, ngồi tựa sát bên nhau ở boong thuyền.

      Nghe tiếng sóng biển nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Chợt tiếng Hoắc Kỷ Thành bỗng vang lên: "Đêm nay chúng ta lại du thuyền."

      Tần Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía , "À? Có Tiểu Tinh sao?"

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành nóng rực, "Khi trời vừa sáng chúng ta trở về."

      Tần Lạc bị nhìn mà bộ mặt đỏ ủng, "Vậy, chúng ta nhìn xong mặt trời mọc rồi trở về."

      Hoắc Kỷ Thành còn muốn buổi tối có thêm đêm đẹp, nhưng vừa nghĩ tới chân bị thương còn chưa khỏe, lúc này hình như có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. . . . . .

      Cũng nhất thời gấp gáp, bằng thỏa mãn nguyện vọng của .

      "Được."

      trả lời chắc chắn khiến trong lòng Tần Lạc dâng lên hồi ngọt ngào được, ra cảm giác cởi được hiểu lầm lại tốt như vậy. . . . . .

      Lúc ngồi ở boong, Hoắc Kỷ Thành cũng cảm giác thể tin được, kể từ khi gặp phải Tần Lạc, tất cả tác phong làm việc của cũng trở nên giống nhau. . . . . .

      "Cám ơn ."

      Gương mặt Tần Lạc dính vào ngực nóng bỏng của , đôi tay nhàng vòng quanh hông , giọng dịu dàng mềm mại, giống như phiến là nhàng xẹt qua trái tim Hoắc Kỷ Thành.

      có chút giật mình chút, ngứa ngáy khó nhịn.

      Chưa từng nghe qua dùng giọng điệu mềm mại này chuyện với bản thân.

      Lập tức, cảm thấy tất cả tối nay đều đáng giá.

      Tần Lạc nghe nhịp tim có lực của , chợt sinh ra loại ý tưởng: người đàn ông tựa sát chính là người đàn ông , cũng , chuyện của hai người so với Kim Liên còn vững vàng hơn, vẫn còn rất dịu dàng bồi xem mặt trời mọc. . . . . .

      Trong đầu xây dựng ra hình ảnh rất đẹp, khóe môi kìm chế được nở rộ.

      Cứ để cho giấc mộng đẹp !

      Mặc kệ giấc mộng này là hay là hư ảo. . . . . .

      Gió biển chậm rãi thổi, bóng đêm quyến rũ, mí mắt Tần Lạc nhịn thể nhịn được khẽ hạ xuống, mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.

      biết ngủ bao lâu, bị người ta gọi tỉnh.

      Bên tai truyền tới giọng khàn khàn quen thuộc, " phải là em muốn xem mặt trời mọc sao?"

      "Ưmh. . . . . . Người ta buồn ngủ quá. . . . . ."

      giấc mộng đẹp quá lâu khiến vẫn còn đắm chìm trong đó có tỉnh táo lại, giọng liền nũng nịu đặc biệt xinh đẹp.

      nNgón tay Hoắc Kỷ Thành dừng lại chút, dám tin liếc mắt nhìn ngây thơ ngủ say trong ngực, chợt có chút nỡ gọi tỉnh lại.

      Mắt thấy mặt biển từ từ dâng lên vòng sáng màu cam, từ từ biến thành màu hồng quả quýt. . . . . .

      Hoắc Kỷ Thành báo cho thuyền trưởng ngược lại.

      Khi luồng ánh sáng mặt trời ấm áp đầu tiên vẩy vào người Tần Lạc lười biếng mở mắt, giơ tay lên ngăn ánh sáng trước mắt, hình như rất bất mãn bị ánh mặt trời nhiễu tỉnh.

      Sau vài giây ngốc trệ, mới kêu lên thất thanh: "Lúc nào mặt trời lên vậy?"

      Hoắc Kỷ Thành bị dáng vẻ ngây ngốc của đánh động, nhịn cười được, "Nó thừa dịp em còn ngủ lén chạy ra ngoài chút."

      "À? tại sao gọi em?"

      Giọng của Tần Lạc có chút oán giận dễ dàng phát giác.

      Hoắc Kỷ Thành có chút lơ đễnh với oán hận của , "Gọi, em chưa tỉnh ngủ."

      Tần Lạc: ". . . . . ."

      nhịn được lấy hai tay che mặt, ngượng!

      Dừng chút, mới giọng : " có thể gọi em nhiều hơn mấy lần mà."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp vả đầy từ tính lạnh nhạt truyền tới bên tai của , " có việc gì, sau này vẫn còn có cơ hội."

      Tần Lạc nhịn được nghĩ: ý tứ của là sau này còn có thể mang mình nhìn mặt trời mọc sao?
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 120: nhà ba người nghỉ bờ biển

      Khi trở về biệt thự, Hoắc Gia Tinh ở trong phòng ngủ say, hiển nhiên ngủ ngon đêm.

      Hoắc Kỷ Thành vốn muốn ngủ chung với Tần Lạc, lại bị đẩy khỏi phòng, " muốn! ngủ cùng Tiểu Tinh , khi bé tỉnh lại nhìn thấy nhất định rất vui vẻ."

      Trong lòng Hoắc Kỷ Thành chợt ấm áp: " nghĩ, buổi sáng khi bé mở mắt ra thấy chúng ta đều ở đây càng vui vẻ hơn."

      Trong đầu Tần Lạc nhịn được mơ mộng hình ảnh nhà ba người, mặt lên chút thẹn thùng, rất thích Tiểu Tinh, cũng mong muốn coi bé làm con trai mình mà thương, nhưng nếu như bây giờ ở trước mặt bé ngủ chung với Hoắc Kỷ Thành. . .

      Khẳng định được tốt!

      "Đừng ồn ào! Em mệt muốn chết, nhanh ngủ !"

      Tần Lạc xong chuẩn bị đóng cửa, từ buổi chiều hôm qua Hoắc Kỷ Thành thổ lộ với mình đến bây giờ, hai người tiến triển rất nhanh...

      cảm thấy phải thả chậm tiết tấu chút, nếu quá nhanh giống như nằm mơ vậy...

      ...

      Buổi sáng hôm sau, Hoắc Gia Tinh mở mắt ra thấy ba ngủ ở bên cạnh cần ra có bao nhiêu vui vẻ, lại còn hưng phấn hỏi: "Ba, tối hôm qua phải ba với chị ra ngoài hẹn hò sao? Hai người vui vẻ chứ?"

      Hoắc Kỷ Thành vuốt mắt còn buồn ngủ, tối hôm qua ở sàn tàu ngủ được ngon! Lúc này muốn ngủ cũng...

      Giọng khàn khàn : "Ừ, có con cổ vũ ba mang người ta ra ngoài chơi phải là vì mục đích này?"

      Hoắc Gia Tinh cười đến hai mắt cong cong: "Hì hì... Vậy ba nhất định cưới dì Giang! Con thích dì ấy!"

      Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: " ."

      Hoắc Gia Tinh lập tức vui vẻ thôi: "Nha nha! tốt quá! Ba nhất định phải cố gắng theo đuổi chị đến tay, ngoại trừ chị ấy, con muốn bất kỳ ai trở thành mẹ mới của con!"

      Mặc dù lời con trai ngây thơ chất phác, nhưng Hoắc Kỷ Thành lại cảm nhận được bé rất thích Tần Lạc, nhất định trong đó có phần nguyên nhân rất lớn là vì bé với Tần Lạc là mẹ con ruột thịt...

      có đứa bé nào thích mẹ ruột mình?

      Nghĩ đến đây, càng thêm kiên định suy nghĩ của mình.

      "Ừ, ba nhất định thực nguyện vọng của con."

      Nghe được lời ba khẳng định, Hoắc Gia Tinh vui vẻ thiếu chút nữa từ giường nhảy xuống, bổ nhào đến mặt ba hôn cái.

      "Ba, con càng ngày càng thích ba!"

      "A...? Trước kia con thích ba đều là giả?" Hoắc Kỷ Thành nheo mắt lại.

      Hoắc Gia Tinh vội vàng cọ qua làm nũng: "Nào có! Con vẫn là tiểu tâm can của ba!"

      Hoắc Kỷ Thành thể bội phục công lực làm nũng của con trai, điểm ấy tuyệt đối giống mình, mẹ tính tình trước đây cao ngạo lạnh lùng, bằng nửa Tiểu Tinh làm nũng, nhõng nhẽo...

      Trước kia ít ỏi chú ý những phương diện này của con trai, bây giờ nghĩ lại, phần nhiều là di truyền từ người phụ nữ kia.

      Nhưng mình cũng chưa từng thấy dáng vẻ làm nũng.

      Còn rất chờ mong!

      *****

      Buổi chiều.

      Bùi Tử Ninh đến bệnh viện thăm bạn tốt lại biết được ấy chơi, khỏi buồn bực, thể nào! Lần trước với Lạc Lạc Vân Nam chơi chuyến, liền bị Hoắc Tứ thiếu bắt trở về.

      Lần này, mình ấy có thể đâu?

      Gọi điện thoại qua rất lâu mới có người nhận, nhưng lại nghe được tiếng sóng biển.

      "Lạc Lạc, cậu đâu rồi hả?"

      "Mình ở đảo Saipan."

      "Cái gì? Sao cậu vô thanh vô tức chạy đến đảo Saipan hả?!"

      Tần Lạc nuốt ngụm nước bọt, biết sau khi cho Tử Ninh nhất định phản ứng lớn như vậy, chỉ có thể giải thích : "Là đề nghị của Tiểu Tinh, mình chỉ đành đồng ý."

      Bùi Tử Ninh kinh ngạc thôi: "Cậu cùng hai cha con Hoắc Kỷ Thành nghỉ phép sao? Cậu cứ như vậy tha thứ cho ta rồi hả?"

      Tần Lạc tiếp tục bổ sung thêm: "Trước ở máy bay mình cũng chưa tha thứ cho Hoắc Kỷ Thành, chỉ muốn để cho Tiểu Tinh thất vọng... Về sau ấy với mình trước khi ấy gặp được mình, là định chịu đựng qua cả đời với Giang Ánh Tuyết, nhưng sau khi gặp được mình thay đổi suy nghĩ, ấy cũng có tình cảm với Giang Ánh Tuyết, chỉ cần cho ấy chút thời gian..."

      tóm tắt những lời ngày đó Hoắc Kỷ Thành với .

      Bùi Tử Ninh có chút dám tin hỏi: "Cậu tin lời ta ?"

      Tần Lạc gật đầu: " ấy giống gạt mình, cũng nhất định phải gạt mình, mình cũng phải có bối cảnh gia thế tốt, mục đích lừa gạt mình là cái gì đây?"

      Bùi Tử Ninh đăm chiêu: "Cậu phân tích sai, theo lý thuyết cậu nổi nóng phản ứng đến ta, ta nên thừa dịp này thu tay lại đoạn tuyệt với cậu, nhưng ta lại nhiều lần lấy lòng cậu, còn móc tim móc phổi nhiều với cậu như vậy... Chẳng lẽ ta cậu?"

      Tần Lạc có chút mơ màng: "Mình cũng biết."

      Bùi Tử Ninh thở dài: "Thôi! Nhân duyên mỗi người đều do trời định trước, mặc dù mình chỉ thấy qua Tiểu Hỏa Tinh lần, nhưng giác quan thứ sáu của mình cảm thấy dáng vẻ của bé rất giống với cậu, có lẽ giữa các cậu có duyên phận kỳ diệu chừng."

      Tần Lạc cũng có cảm giác rất khác thường giữa mình với Tiểu Tinh, có đôi khi cảm thấy bé giống như con trai ruột của mình...

      Có đôi khi lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, có thể là rất thích bé mới sản sinh ảo tưởng như vậy...

      "Mình cũng phải thiếu nữ mơ mộng mười mấy tuổi, đối với tình mình có nguyên tắc cùng suy nghĩ của bản thân, trong lòng mình hiểu mình làm gì."

      "Ừ, bất kỳ lúc nào mình đều ở phía sau ủng hộ cậu nhất."

      "Ừ."

      ...

      Cúp điện thoại xong, Tần Lạc liền gửi tấm ảnh ở trong biệt thự cho Tử Ninh, ra muốn kéo thù hận, chỉ muốn chia sẻ tâm tình của mình giờ phút này cho ấy.

      Bùi Tử Ninh lập tức trả lời lại: Cậu định kéo thù hận đúng ! Còn là phòng thủy tinh ngắm cảnh biển! Quá thoải mái méo mó được chứ!
      Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười: Nơi này quả rất đẹp! Nhưng mình thích nằm im ở bên trong, luôn luôn có cảm giác gò bó...

      Thấy bạn tốt trả lời, Tần Lạc bất đắc dĩ nhún vai, ra có ý như vậy, chỉ biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình chút, mặc dùng phòng cảnh biển đẹp, nhưng phải rất thích, đáy lòng giống như bài xích những thứ này...

      Làm cho nhớ đến đáng thương lúc trước vẫn mơ kia, mỗi ngày bị giam ở trong biệt thự bên bờ biển...

      Kỳ lạ, chẳng qua là giấc mở, tại sao lại có cảm giác cảm động lây?

      "Suy nghĩ gì thế?"

      Bỗng nhiên, từ phía sau lưng vang lên tiếng trầm thấp từ tính của người đàn ông, Tần Lạc sợ tới mức cầm chắc điện thoại, trực tiếp rơi xuống đất.

      Hoắc Kỷ Thành khom lưng nhặt giúp , lại bị giành trước.

      "Tự em nhặt là được."

      "*? thể cho xem? Hay cất giấu bí mật gì?"

      "Ạch..."

      Hoắc Kỷ Thành khí phách mười phần đến gần , mỗi bước đến gần Tần Lạc đều cảm thấy khí giảm xuống, hít thở cũng thoải mái.

      Bởi vì liên tục lui về sau, chú ý đến phía sau có chiếc ghế, có chút nào ngoài ý muốn đụng phải chân, chân bị thương vốn chưa khỏi hản thân thể hơi xiêu vẹo, điện thoại di động dấu ở phía sau cứ như vậy bay ra ngoài...

      "A!"

      Tần Lạc vội vàng muốn nhặt, lại bị Hoắc Kỷ Thành nhanh hơn bước lấy được điện thoại di động, nhưng bởi vì điện thoại di động thiết lập mật mã, cho nên lấy ở tay cũng uổng công.

      "Mật mã là gì?"

      Tần Lạc nhìn cái: "Để làm gì? Đó là di động của em."

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Di động của em thể biết mật mã sao?"

      Tần Lạc mím môi: "Đó là của em *."

      Hoắc Kỷ Thành hừ mũi: "Em phải của sao?"

      Tần Lạc bị ngụy biện của làm cho nghẹn họng: "Em với giao ước như thế nào?"

      Hoắc Kỷ Thành nhếch lông mày: "Hả?"

      Sắc mặt Tần Lạc lạnh nhạt bảo vệ quyền lợi bản thân: "Nếu em có dấu bí mật gì, em mật mã của em cho biết, mà mặt khác còn phải đáp ứng em điều kiện; ngược lại, em lừa , tùy tiện xử trí em như thế nào."

      "Điều kiện nhiều như vậy?"

      Tần Lạc bĩu môi: "Đương nhiên rồi! muốn kiểm tra di động của em tin em, hai là can thiệp đời tư của em *, em đương nhiên phải ra hai cầu rồi."

      Con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành khóa chặt lấy , hai giây sau mới đồng ý: "Được."

      " lời định! Nếu đổi ý làm sao bây giờ?"

      " đổi ý!"

      Tần Lạc suy nghĩ, quyết định tin , qua, đưa mật mã vào, trước mặt Hoắc Kỷ Thành mở hộp thư cùng tin nhắn ra, phía thời gian gần đây quả chỉ có tin nhắn, mà người liên lạc là ảnh chân dung Bùi Tử Ninh.

      Về phần nội dung, Tần Lạc mở ra, Đại Ma Vương có hứng thú nhìn lịch sử chuyện của mình với bạn tốt!

      ...

      Hoắc Kỷ Thành đen mặt dời tầm mắt ở di động , lần này quả mình hiểu lầm ấy, chết tiệt! Cùng phụ nữ chuyện phiếm mà mặt đỏ thành như vậy?

      Làm hại mình còn hiểu lầm!

      Trong lòng Tần Lạc sung sướng thu điện thoại di động, khóe miệng nhịn được giương lên: "Thế nào? Em có lừa chứ?"

      Hoắc Kỷ Thành hung hăng nhìn chằm chằm : "Vừa rồi em cố ý diễn kịch với ?"

      Lời của thiếu chút nữa làm cho Tần Lạc tức giận đến giậm chân.

      "Này! cái người này sao như vậy chứ? chuyện giữ lời gì hết lại còn thích chụp mũ cho em! Em chuyện phiếm với bạn tốt đỏ mặt trêu chọc sao? Về phần em lượn vòng lớn như vậy là hạ thấp sao? Em còn chưa rảnh rỗi như thế!"

      "Phụ nữ với phụ nữ chuyện phiếm cũng đỏ mặt?"

      Hoắc Kỷ Thành tỏ ý tin.

      Tần Lạc tức giận nhìn : " chút riêng tư giữa bạn tốt thế nào? Em phát là quái dị hiếm thấy!"


      Hoắc Kỷ Thành tiến lên bước chế trụ cằm của : "Hả?"

      "Làm gì? Mỗi lần khi đuối lý liền thích động tay động chân, thiệt thòi còn là đàn ông, có chút phong độ thân sĩ!"

      Ánh mắt khinh bỉ của làm cho trong lòng Hoắc Kỷ Thành bị tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn buông ra.

      Tần Lạc xoa cằm bị bóp đau: "Vừa rồi mới , em thắng nhưng cho đổi ý!"

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành vui: "Điều kiện gì?"

      Tần Lạc đảo tròn mắt: "Ưm... Em còn chưa nghĩ ra, chờ em sau khi nghĩ xong cho , trước để dành."

      " được!"

      "... phân phải trái!"

      "Vừa rồi để dành."

      "Cũng thể để dành!"

      " quyết định!"

      "Bây giờ em nghĩ ra được làm sao bây giờ?"

      "Hừ! Vậy coi như có gì!"

      " được!"

      "Quá hạn chờ đợi."

      Tần Lạc nghiến răng thấy dáng vẻ Hoắc Kỷ Thành bá đạo, vắt hết óc tự hỏi.

      "Sau khi trở về em muốn về công ty làm, mặt khác, ở công ty hai ta vẫn duy trì quan hệ cấp với cấp dưới, cần có quá nhiều tiếp xúc."

      " được!"

      Hoắc Kỷ Thành chút suy nghĩ quyết đoán cự tuyệt.

      Tần Lạc lập tức phục: "Vừa rồi còn đổi ý! Bây giờ lại ầm ĩ là sao?"

      Hoắc Kỷ Thành đen mặt nhìn : "Đổi cái khác."

      Tần Lạc dứt khoát ăn vạ: "Em chỉ nghĩ đến cái này."

      "Đổi!"

      "Này! sao lại như vậy? Người ta làm mỗi tuần lễ còn được nghỉ hai ngày? Tại sao em thể có thời gian nghỉ ngơi?"

      " được là được!"

      " giữ lời! Tiểu nhân!"

      Tần Lạc buồn bực mắng.

      Hoắc Kỷ Thành bất vi sở động: "Bây giờ cho phép em lại."

      Giọng của giống như đặc biệt ban ân, Tần Lạc nghe mà nổi trận lôi đình, hỗn đản! lại chính là Đại Ma Vương bá đạo chuyên quyền!
      Last edited by a moderator: 30/8/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :