1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 106: Địa bàn của tôi, tôi còn thể làm chủ hả?

      Tần Lạc tức giận thôi, bỗng nhiên cảm thấy tự do của mình cũng còn, lại còn bị theo dõi nữa! Ngẫm lại càng thấy tức giận!

      "Em làm việc trái với lương tâm gì rồi hả? Chẳng lẽ cùng bạn học ăn bữa cơm cũng được sao? Em còn có chút quyền lợi tự mình kết giao bạn bè hả?"

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn chằm chằm , " phải bạn trai em sao?"

      Tần Lạc có loại kích động muốn đánh đấm, cắn răng nghiến lợi, "Ai như vậy, chưa từng thấy qua người nào khốn kiếp như !"

      Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhảy lên, ý của là, mình oan uổng sao?

      " phải tự em ta là bạn trai em sao?"

      "Cái mông! Em lúc nào. . . . . ."

      được nửa, Tần Lạc chợt nghĩ đến cái gì đó, ngay sau đó thể tin nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành, "Là Hoắc Cẩm Dương cho sao?"

      Hoắc Kỷ Thành nhướng đuôi lông mày, "Nếu còn có ai?"

      Tần Lạc biết làm sao liếc mắt, "Tại sao ta lại chạy cho những thứ này? ta biết chúng ta. . . . . ."

      Hoắc Kỷ Thành , "Buổi trưa hôm nay, chúng ta vừa lúc ngồi đối diện phía em dùng bữa, là cậu ta nhìn thấy em trước."

      Mặt Tần Lạc en sì, trách được lúc trưa lúc ăn cơm cảm thấy giống như có đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, ra giác quan thứ 6 của có sai. . . . . .

      Điều này cũng khỏi quá trùng hợp !

      "Là ngày đó em lừa ta, luật sư Cố chỉ là bạn học trung học của em, chúng em hẹn ăn cơm là để em dịch giúp cậu ấy vài tài liệu tố tụng."

      Sau khi biết ngọn nguồn, Tần Lạc phải lòng, hai người ở chung chỗ nên phải thẳng thắn, cần thiết tạo ra chút hiểu lầm đâu.

      Tâm tình Hoắc Kỷ Thành cũng có bởi vì giải thích của mà thay đổi, "Em vẫn rất để ý suy nghĩ của Hoắc Cẩm Dương sao?"

      Tần Lạc kinh ngạc, "Làm sao có thể? Em sớm coi ta như là người xa lạ! cho ta biết em có bạn trai chỉ là muốn để ta tới nhiễu em mà thôi."

      Nhất thời dưới kích động, Tần Lạc lỡ miệng.

      Hoắc Kỷ Thành nhạy cảm bắt được từ then chốt, tròng mắt đen nguy hiểm nheo lại, "Hoắc Cẩm Dương vẫn quấy nhiễu em sao?"

      Tần Lạc bĩu môi, " quấy nhiễu cũng đúng lắm! Chính là thỉnh thoảng lại xuất ở trước mặt em vài lời kỳ lạ, còn đứng ở góc độ muốn tốt cho em, em biết ta lấy đâu cái ưu thế đó, em và ta sớm trở thành quá khứ! Ai mà thèm ta tới trước mặt em lời linh tinh! Cuộc đời của em có như thế nào cũng có xu quan hệ nào với ta!"

      đến người đàn ông xấu đó, Tần Lạc tức bụng khí, tất cả đều đổ lên người Hoắc Kỷ Thành.

      Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhíu lại, "Em cảm thấy lời này của em sai đối tượng rồi sao?"

      Tần Lạc tức giận trả lời: " là chú ba ta, chẳng lẽ làm trưởng bối nên quản lý cháu mình hay sao? ràng là ta bắt cá hai tay trước lại còn chạy tới chỉ trích lại em, như thế là sao?"

      Hoắc Kỷ Thành vuốt tóc, "Quả kỳ cục, dạy dỗ nó."

      Lúc này Tần Lạc mới nhìn cái, " chuẩn bị giáo huấn ta thế nào?"

      Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành híp chặt hơn, "Thế nào? Đau lòng?"

      Tần Lạc mắng: "Đau lòng cái sợi len! Em chỉ muốn ta biết nhưng lời này từ miệng em truyền tới tai em, tránh cho ta lại chút lý do chạy tới trước mặt em nóilinh tinh, ta lại vốn hoài nghi giữa em và . . . . . ."

      Câu kế tiếp, vẫn nhịn xuống

      Rồi sau đó lặng lẽ nhìn đánh giá vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành chút, phát cũng khác thường.

      Hoắc Kỷ Thành biết cháu trai có chủ ý gì, " biết rồi."

      Lời của khiến Tần Lạc còn có chút giật mình, " biết?"

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh, "Chỉ với chút đạo hạnh của nó, còn muốn đắc trí trước mặt sao?"

      Tần Lạc lên tiếng, Hoắc Cẩm Dương ở trước mặt Hoắc Kỷ Thành, đúng là mờ nhạt, dù sao ta còn trẻ, đâu có phúc hắc lại thông minh làm đối thủ của Hoắc Kỷ Thành?

      Ở trước mặt Hoắc Kỷ Thành, khả năng ta bị giết trong nháy mắt thừa cặn bã!

      "Em về phòng đây."

      đến nước này, cũng có gì tiếp tục trò chuyện, sắc trời tối, trở về phòng ngủ mới là đúng lý. . . . . .

      Hoắc Kỷ Thành đưa tay kéo cánh tay , ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm trước ngực . . . . . .

      Tần Lạc nhìn sang theo ánh mắt của , ngừng đưa tay che lại! Mỗi lần tắm xong cũng mặc bra, hôm nay hoàn toàn có phòng đến Đại Ma Vương đợi mình ngoài cửa. . . .Khóe môi Hoắc Kỷ Thành cong lên đường cong, “ xem qua rất nhiều lần, che cũng vô dụng.”

      Tần Lạc tức giận : “Lưu - manh! Tránh ra! Em muốn trở về phòng!”

      xong, liền định ra ngoài, nhưng Hoắc Kỷ Thành cản trở để cho , càng thêm bá đạo ép vách tường đá cẩm thạch.

      Cảm giác sau lưng lạnh như băng và lửa nóng tấn công trước mặt, khiến Tần Lạc khổ thể tả…

      Hoắc Kỷ Thành hài lòng lưu luyến ở người vòng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi màu hồng của , mới vừa cúi người lại bị đôi tay trắng nõn chặn lại. . . . . .

      Ánh mắt vui quét về phía người phụ nữ trước mắt, đuôi mắt hướng lên phía trước.

      Tần Lạc ấp úng, “Nơi này có người tới.”

      Hoắc Kỷ Thành bỏ lo lắng của , “ sao, người giúp việc rời .”

      Tần Lạc: “….”

      Sau đó, miệng liền bị giam lại.

      Căn bản là có cách nào tránh thoát…. Trói buộc….

      Bởi vì có mặc bra, dễ dàng để cho người đàn ông làm chuyện xấu.…

      Tần Lạc bị trêu chọc - cả người nóng lên, nếu phải hơi sức quá , hận thể cước đá văng ra!

      Khốn kiếp!

      Cũng chỉ biết khi dễ mình ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu!

      Ở chỗ phòng tắm này, hình như càng kích thích hơn ở trong phòng ngủ, hơn nữa với Hoắc Kỷ Thành mà , cũng là lần đầu tiên, vốn có định ôm Tần Lạc trở về phòng để tiếp tục…

      Tần Lạc ngừng xấu hổ, thiếu chút nữa đánh , người đàn ông đáng ghét!

      “Ngộ nhỡ bị người phát sao?”

      “Địa bàn của tôi, tôi còn thể làm chủ hả?”

      “Nhưng… Ngộ nhỡ…”

      đợi Tần Lạc xong, cũng có cách lên tiếng, chỉ vì người đàn ông quá là… đáng ghét!

      Trong lúc nhất thời, phòng tắm trở thành “Chiến trường”.

      Từ đầu đến cuối Tần Lạc cũng ngừng khẩn trương, sợ bị người phát , dù sao nhiều người ở đây lắm miệng, cũng hy vọng đến lúc đó truyền những lời khó nghe gì…

      So sánh với khẩn trương của , Hoắc Kỷ Thành vẫn còn hưng phấn, trong hoàn cảnh như vậy có thể mang cho người ta cảm giác giống bình thường.

      Cảm giác kích thích và cảm giác mới mẽ cùng tồn tại!

      Để cho muốn kết thúc chút nào…

      Sau tiếng, Hoắc Kỷ Thành mới ôm Tần Lạc mềm mại vô lực trở về gian phòng của , Tần Lạc vừa nghĩ tới cuối cùng mình có thể ngủ ngon giấc…

      Kết quả người đàn ông này lại chui vào chăn của , tay cũng nhàn rỗi…

      Mẹ nó! dứt!

      Trong lòng ngừng kêu rên: trong lòng bé cưng rất khổ!

      ……..

      Sau đó, Hoắc Kỷ Thành thoả mãn rời , toàn thân Tần Lạc nhức mỏi nằm lỳ ở giường tiến vào mộng đẹp.

      *****

      Buổi sáng hôm sau, ngày ánh nắng tươi sáng.

      Hoắc Gia Tinh sớm thức dậy, nhiều lần đứng ở trước cửa phòng Tần Lạc bồi hồi, cũng có định gõ cửa, người giúp việc thấy tình cảnh này vốn định gõ cửa giúp tiểu thiếu gia, lại bị ngăn cản.

      “Tối hôm qua chị kể chuyện cho em đến rất khuya mới ngủ, để cho chị ấy ngủ thêm lát ! Em gọi cha rời giường!”

      xong, liền “bình bịch” lên lầu.

      Lúc đó Hoắc Kỷ Thành vẫn còn ngủ, cửa phòng bị con trai mở ra là tỉnh, “Làm sao đấy?”

      Hoắc Gia Tinh tới bên giường cha, “Cha, xấu hổ! Tiểu Tinh đều tỉnh dậy cha còn ngủ nướng! phải trước kia mỗi ngày cha đều dậy sớm chạy bộ hay sao?”

      Hoắc Kỷ Thành bị con trai hỏi có lời để phản bác, quả ! Trước kia mỗi ngày đều kiên trì đứng lên chạy bộ buổi sáng, nhưng kể từ khi có Tần Lạc, hai người thường thường chiến đấu hăng hái đến hai giờ sáng….

      Hơn nữa vừa là công việc dùng thể lực, nên sáu hay bảy giờ sáng thức dậy sao được?

      “Tối hôm qua cha làm thêm giờ đến rất khuya.”

      “Ưmh… Trước kia cha cũng làm thêm giờ mà!”

      “…”

      Hoắc Kỷ Thành đen mặt, con trai khôn khéo thể kém hơn mình!

      “Cha sắp rời giường.”

      “Vậy con kêu dì Mễ chuẩn bị bữa ăn sáng.”

      “Tần… giáo đâu?”

      “Chị còn ngủ, con vừa mới nghĩ có nên kêu chị rời giường hay , nhưng sau vừa nghĩ lại vẫn nên nhịn.” Hoắc Gia Tinh non nớt .

      Hoắc Kỷ Thành hài lòng nhìn con trai cái, “Ừ, Tiểu Tinh hiểu được việc biết kiềm chế là tốt, tối hôm qua chị kể chuyện khuya cho con rồi mới tắm rửa, khẳng định mệt mỏi, để cho ấy ngủ thêm lúc là được.”

      Đôi mắt Hoắc Gia Tinh mắt sáng rực lên, cạ tới, “Cha, con phát cha quan tâm chị hơn trước kia rồi.”

      Hoắc Kỷ Thành sờ lỗ mũi cái, hỏi cách rất tự nhiên: “Có sao?”

      Hoắc Gia Tinh nhìn chằm chằm cha vài giây, nặng nề gật đầu, “Có!”
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 107: đôi cha con phúc hắc

      Hoắc Kỷ Thành chút biến sắc về phía phòng tắm, về chuyện của mình và Tần Lạc, vẫn chưa muốn cho con trai nhanh như vậy, trước mắt bên phía cả và hai cũng nhìn chằm chằm vào mình, nên thể quá sơ suất.

      Nhìn bóng lưng cha, Hoắc Gia Tinh cắn đầu ngón tay như có điều suy nghĩ, rốt cuộc cha và chị phát triển đến mức nào rồi?

      Hừ! cho nó, nó cũng nghĩ cách để biết.

      Khi Tần Lạc tỉnh lại là 10 giờ, giường lăn qua hai phút đột nhiên ý thức được ở trong biệt thự của nhà họ Hoắc.

      Ngay sau đó nhảy từ giường xuống, lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, rồi chuẩn bị rửa mặt

      Sau khi đánh răng rửa mặt xong liền đến phòng khách, vừa đúng nhìn thấy lớn cha con nhà Hoắc Kỷ Thành và Hoắc Gia Tinh ngồi ghế sa lon chơi ipad.

      Hiển nhiên người xem cổ phiếu, người chơi trò chơi.

      Hoắc Gia Tinh thấy Tần Lạc liền ngọt ngào kêu: "Chị , chị ngủ ngon chứ?"

      Lời của đứa bé hồn nhiên ngây thơ cũng làm Tần Lạc có chút đỏ mặt, làm giáo dạy phụ đạo, lại ngủ ở chủ nhà thẳng tới trưa mới dậy

      Mặc dù người khởi xướng là người đàn ông phúc hắc nào đó, nhưng hết lần này tới lần khác khổ mà được

      "Chị cẩn thận ngủ quên mất, ngại quá! Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu !"

      " quan trọng! Cha con đều thích ngủ nướng, hơn nữa bình thường chị làm cũng khổ cực, khó có được chủ nhật nên buông lỏng chút."

      Hoắc Gia Tinh bộ người lớn .

      Vẻ mặt Tần Lạc lúng túng nhìn Hoắc Kỷ Thành cái, Đại Ma Vương còn có thể ra những lời này sao?

      Hoắc Kỷ Thành trầm mặt có lên tiếng, lá gan Tiểu Tinh ngược lại càng lúc càng lớn! Mình chưa qua lời đó vậy mà nó chụp cho mình cái mũ.

      Nhất định chính là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy!

      Tần Lạc chỉ có thể kéo ra nụ cười mỉm, "Tiểu Tinh biết nghe lời."

      Hoắc Gia Tinh vui vẻ vểnh môi, "Chị , chờ chị ăn sáng xong chúng ta lại bắt đầu học, ăn no ai có hơi sức dạy em học ngữ chứ?"

      Tần Lạc chỉ có thể yên lặng thi hành, tiếp xúc với Tiểu Tinh càng lâu, càng phát ngừng thông minh đáng

      ra , nó và cha rất giống nhau, đều thuộc về loại hình phúc hắc

      Còn tuổi, biểu ra ngoài thành thục và hiểu chuyện

      *****

      Sau khi Giang Ánh Tuyết rời giường, chuyện thứ nhất làm là gọi điện cho Hoắc Kỷ Thành, "Kỷ Thành, buổi trưa chúng ta dùng bữa được ?"

      Hoắc Kỷ Thành chút suy nghĩ cự tuyệt, "Hôm nay tôi đồng ý ở nhà với Tiểu Tinh."

      Giang Ánh Tuyết vẫn từ bỏ ý định như cũ, "Kỷ Thành, nếu buổi chiều chúng ta mang Tiểu Tinh công viên chơi ? phải nó vẫn muốn sao? Nếu như ghét nhiều người, em có thể gọi điện thoại bao yên tĩnh."

      ta lấy lòng , vì cái gì cũng muốn được gặp Hoắc Kỷ Thành, tính toán ra, bọn họ lâu có hẹn hò mình, mỗi lần gọi điện thoại cho , luôn lấy các loại cớ.

      ra , ta cũng đem lòng sinh nghi.

      Nhưng kể từ đêm đó ra ngoài chuyện với , nhìn thấy điện thoại di động hiển thị cuộc gọi là "Bé nhím ", ta có chút suy nghĩ, còn người giám sát bí mật điều tra, nhưng vẫn thu hoạch được gì. . . . . .

      ta khỏi có chút thất bại, rốt cuộc "Bé nhím " thần bí đó là ai?

      Nếu như ngày đó mình nhanh chóng lấy được số tốt rồi. . . . . .

      Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, "Công viên yên tĩnh Tiểu Tinh cũng thích, vẫn thôi , chủ nhật nó còn phải ở nhà học bổ túc ngữ."

      Giang Ánh Tuyết vừa nghe, liền vội vàng hỏi: "Mời được gia sư dạy ngữ thích hợp rồi sao? Nếu buổi tối chúng ta mời người ta ăn bữa cơm?"

      Hoắc Kỷ Thành có chút nhịn được, " cần, cứ làm việc của ."

      Sau đó, cúp máy.

      Bị cúp điện thoại, Giang Ánh Tuyết tức giận thôi, nhưng mà lại thể làm gì, biết Hoắc Gia Tinh vẫn luôn rất bắt bẻ về người dạy học và bảo mẫu, từ đến lớn đổi biết bao nhiêu người rồi. . . . . .

      Lần này gia sư dạy kèm ngữ cũng làm được lâu?

      mời người ta ăn cơm cũng chỉ là khách sáo, muốn lấy lòng Hoắc Kỷ Thành thôi, ai ngờ lại trực tiếp cự tuyệt, có thể thấy được người nhận dạy kia cũng chỉ đợi được mấy ngày. . . . . .

      Nghĩ tới đây, ta liền gọi điện cho bạn học đại học Quách Bích Trân, hỏi có muốn làm thêm hay , nghĩ tới để ta dạy gia sư cho Tiểu Tinh có lẽ còn có thể giúp mình thám thính các loại tin tức.

      Lúc ăn trưa.

      Giang Ánh Thần diện trang phục diêm dúa lòe loẹt từ lầu xuống, “Cha, mẹ, chị hai, con ra ngoài hẹn hò đây! Buổi trưa ở nhà ăn cơm.”

      Giang phụ sớm quen việc mỗi ngày con ra ngoài tới khuya mới trở lại, liền vùi đầu xem báo, cũng có ý ngẩng đầu, “Ừ.”

      Mẹ Giang hài lòng liếc mắt nhìn con giá , “Son môi bôi quá đỏ.”

      Giang Ánh Thần nũng nịu tới ngồi xuống bên cạnh mẹ, “Mẹ, cái này là môi đỏ mọng, Cẩm Dương chỉ thích con bôi màu này.”

      Mẹ Giang bị ta cuốn lấy có cách nào, “Biết rồi, vậy lúc nào các con mới đính hôn?”

      Khóe mắt Giang Ánh Thần liếc qua liếc lại chị hai ngồi ở bên chơi điện thoại di động, hời hợt : “Mẹ, chị hai cũng còn chưa có xuất giá! Mẹ liền vội vã gả con ra ngoài sao?”

      Giang Ánh Tuyết êm đẹp bị điểm tên liền quét mắt về phía em , “Đính hôn cũng cần gì thứ tự trước sau, dù em có kết hôn trước chị cũng cho em hồng bao lớn, hoặc là hai phần cũng được.”

      Giang Ánh Thần bị ta nghẹn đến sắc mặt có chút cứng lại, “Chị hai, chị gì vậy, người ta cũng là quan tâm chị thôi! Chị và chú ba Cẩm Dương chuyện đương lâu vậy rồi, mỗi lần bác cả nhìn thấy em đều hỏi! Em là khó trả lời, làm phụ nữ! Có lúc vẫn nên chủ động thích hợp mới được, nếu …”

      Trong lời của ta có ý gì, mỗi câu đều chọc thẳng vào vết sẹo trong lòng Giang Ánh Tuyết.

      Trong nháy mắt liền tức giận, “Tôi cần làm bộ tốt bụng!”

      Giang Ánh Thần vừa nghe, vội vàng uất ức nhìn về phía mẹ, “Mẹ, mẹ xem chị hai kìa, con cũng gì…”

      Mẹ Giang lập tức an ủi con , “Ánh Tuyết! phải mẹ con, con và Hoắc Kỷ Thành cũng nên bàn chuyện cưới hỏi rồi, qua năm sau con 27 rồi, đến con chú Hạ nhà con, cùng tuổi con, cũng nghi ngờ có thai lần hai rồi…”

      Giang Ánh Tuyết phiền nhất chính là nghe mẹ ta càu nhàu, ngày ngày ở nhà thúc giục ta kết hôn, giống như ta lập gia đình được, trở thành ế ai thèm lấy vậy.

      Từ đến lớn, em ba chỉ biết làm nũng hơn , khiến mẹ vui vẻ, cho nên mẹ thường thiên vị nó, mặc dù thành thói quen, nhưng trong lòng vẫn tổn thương…

      Ba Giang kịp thời lên tiếng, “Được rồi! Ánh Tuyết là đứa bé hiểu chuyện! 27 tuổi thế nào? Con bé đứng ở tuổi hoàng kim của phụ nữ, hơn nữa mấy năm này quan hệ với Hoắc Kỷ Thành rất ổn định, kết hôn phải chuyện sớm hay muộn? Ngày ngày chỉ biết thúc giục! Có thể chút những lời khiến cho con bé vui mừng được ?”

      May mắn nhất của Giang Ánh Tuyết, mẹ và em thương, nhưng có ba thương, từ thành tích học tập của tốt nhất trong ba chị em, phương diện tính tình cũng cực kỳ giống ba, cho nên ba Giang mực bồi dưỡng , còn cho vào tập đoàn Giang Thị….

      Giang Ánh Thần thấy ba mở miệng liền biết điều đứng dậy, “Cha, mẹ, chị hai, con trước.”

      ta từ thông minh, hiểu được thấy tốt mới làm, hơn nữa biết làm nũng, rất được mẹ Giang quan tâm, ba Giang cũng thích con này, nhưng so sánh ra mà , ông vẫn thích con hai thành thục hơn.

      Ra khỏi nhà, Giang Ánh Thần liền thấy xe Hoắc Cẩm Dương chờ ở bên ngoài, liền mở cửa xe lên.

      Hoắc Cẩm Dương liếc mắt nhìn ra ta tức giận, “Sao vậy?”

      Giang Ánh Thần cắn môi, “Còn phải là bởi vì chị hai em sao! Ba em cũng vậy, từ thiên vị chị ta!”

      Trong lòng Hoắc Cẩm Dương biết , “Em lại vừa kích thích chị ta?”

      Giang Ánh Thần trợn mắt nhìn bạn trai cái, “Gần đây chị ta phải tự xưng là có tài giỏi nhất sao? Em thấy phương diện đan ông của chị ta quá kém! Bên ngoài truyền nhau quan hệ giữa chị ta và chú ba có tình cảm ổn định, sớm muộn cũng kết hôn, chuyện này đáng tin ?”

      Hoắc Cẩm Dương nhướng mày, “Cái này cũng khó mà , tâm tư chú ba , ai đoán được chính xác, chẳng qua ông nội hy vọng chú ba cưới chị hai em.”

      Giang Ánh Thần cắn môi suy tư, “ có biện pháp gì khuấy đảo chuyện của hai người đó ?”

      Hoắc Cẩm Dương vừa nghe, cũng hăng hái lên, “Quấy nhiễu sao?”

      Đáy mắt Giang Ánh Thần lướt qua chút tia sáng, “Đúng vậy! khi hôn của họ thất bại, cũng rất có ích đối với chúng ta sao? khi chú ba của có nhà họ Giang ủng hộ, chắc chắn thế lực giảm rất nhiều? Ngược lại, sau khi em và kết hôn, nhất định bác cả em lựa chọn ủng hộ .”

      Hoắc Cẩm Dương chợt cảm thấy lời bạn rất có đạo lý, “Vậy phải làm sao?”

      Giang Ánh Thần mím môi, “Chuyện này phải tìm cách mới được, chỉ cần mồi dẫn lửa.”
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 108: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Bỗng nhiên trong đầu Hoắc Cẩm Dương lên tên người: " nghĩ đến người, có lẽ ta có thể trở thành mồi dẫn lửa."

      Giang Ánh Thần hưng phấn thôi: "Ai?"

      "Chính là nhân viên phiên dịch tổ ba ở tập đoàn Đế An, ta với chú ba tệ, cảm thấy có thể làm văn ở người ta."

      " phiên dịch?Còn làm việc ở dưới mí mắt chị hai em? Nếu ta có cái gì với chú ba chị hai em biết sao? quá coi thường chị hai em ?"

      Giang Ánh Thần cảm thấy thể được, chị hai nhìn Hoắc Kỷ Thành đặc biệt kỹ, làm sao cho phép có người phụ nữ ở dưới mí mắt chị ta quyến rũ người đàn ông của mình?

      Được ta nhắc nhở, Hoắc Cẩm Dương cảm thấy có phải mình suy nghĩ nhiều , chẳng lẽ giữa Tần Lạc với chú ba có gì mờ ám?

      Vẫn luôn là mình suy đoán?

      "Chính là bởi vì ở dưới mí mắt, chị hai em mới tự tin mình để cá lọt lưới, hoặc là phần tự tin này của chị ta mà xuất ..."

      Hoắc Cẩm Dương vẫn chưa từ bỏ ý định , hoàn toàn biết, trong lòng ta luôn tồn tại vướng mắc.

      Giang Ánh Thần bán tín bán nghi với lời ta : " tên người phiên dịch kia là gì? Tự em điều tra chút."

      Hoắc Cẩm Dương chỉ có thể báo cáo chi tiết: "Tần Lạc."

      ta mới vừa xong cảm thấy ánh mắt Giang Ánh Thần sắc bén quét đến: "Tần Lạc? phải bạn trước của cũng tên này sao?"

      Vẻ mặt Hoắc Cẩm Dương đầy hắc tuyến, trí nhớ Ánh Thần quả rất tốt! Lại có thể nhớ kỹ tên Tần Lạc...

      "Chính là ta, bây giờ ta làm ở bộ phận phiên dịch tổ ba của tập đoàn Đế An."

      Giang Ánh Thần nheo mắt lại: "Hoắc Cẩm Dương, rốt cuộc có chủ ý gì? Bạn trước của làm sao có thể có quan hệ với chú ba hả? Nếu có nửa câu dối! Em nhất định buông tha cho !"

      Hoắc Cẩm Dương chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: " có thể dối cái gì? Trước khi Tần Lạc chưa chia tay với bị truyền thông đưa tin ta là kẻ khả nghi bắt cóc Hoắc Gia Tinh con trai của chú ba , lúc ấy chuyện này còn rất xôn xao, chẳng qua em ở trong nước biết mà thôi, lâu về sau, gần thời gian chúng ta gặp gỡ, chú ba đột nhiên gửi lên Weibo vụ án bắt cóc trước là hiểu lầm..."

      có biện pháp, Hoắc Cẩm Dương chỉ có thể giải thích ngọn nguồn lần.

      Giang Ánh Thần trầm ngâm chốc lát: "Những thứ này quả là điểm đáng ngờ."

      Hoắc Cẩm Dương vội vàng phụ họa: "Đúng vậy! vẫn luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ có cái gì..."

      ta còn chưa xong, Giang Ánh Thần lườm ta: "Ngược lại bạn trước kia của rất có năng lực! Khó trách đến nay nhớ mãi quên ta."

      Hoắc Cẩm Dương kêu oan uổng: " có nhớ mãi quên ta! Sở dĩ rất muốn biết giữa ta với chú ba có gì mờ ám là muốn bắt được nhược điểm của chú ba."

      ta đạo lý ràng, Giang Ánh Thần miễn cưỡng tin.

      "Việc này giao cho em làm, tốt nhất có thể xuất hòn đá ném hai com chim là tốt nhất!"

      "Ừ, em làm việc yên tâm."

      "Đương nhiên!"

      Giang Ánh Thần kiêu ngạo thôi, ở phương diện này ta rất có tự tin!

      *****

      Đến trưa thứ hai, Tần Lạc vừa đến công ty nhận được thông báo: Sáng thứ sáu toàn thể nhân viên tiếp nhận huấn luyện dã ngoại mở rộng, cần phải tham gia.

      Thấy thông báo này, ít người phát ra tiếng bi thương: "Huấn luyện dã ngoại mở rộng mỗi năm lần, hành hạ chết người!"

      Đồng thời, cũng ít người hết sức vui vẻ: "Oa! Rốt cục lại có thể trao đổi giúp đỡ cùng những đồng nghiệp nghành khác rồi."

      Cho nên , việc này là có người vui mừng có người buồn rầu.

      Bởi vì Tần Lạc là nhân viên mới, cho nên năm nay huấn luyện dã ngoại mở rộng nhất định phải tham gia, coi như là thêm vào huấn luyện công ty hạng nhất!

      Ba người Lương Tinh, Chu Thiến với Hứa Vi năm nay có thể lựa chọn tự do tham dự, bởi vì Chu Thiến có bạn trai nên lựa chọn ở công ty trực.

      Sáng thứ năm, công ty sắp xếp bốn chiếc xe buýt đưa nhân viên tham gia huấn luyện dã ngoại mở rộng đến địa điểm huấn luyện ở vùng ngoại ô.

      Lương Tinh nhiệt tình giải thích cho Tần Lạc: “Nghe trụ sở huấn luyện này sớm bị công ty chúng ta mua được, ngay cả huấn luyện viên huấn luyện chúng ta đều đặc biệt từ bộ đội tới, vị huấn luyện viên năm trước rất đẹp trai! Nghe còn xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng, thân thủ rất khá, dẫn đến nữ đồng nghiệp của chúng ta hoa si thôi...”

      ấy hưng trí bừng bừng về chuyện phát sinh lý thú của đợt huấn luyện dã ngoại mở rộng năm ngoái.

      Tần Lạc coi như tiến vào tai trái ra tai phải.

      Dù sao cũng quan tâm phương diện này, huấn luyện viên đẹp trai nữa cũng quan hệ với .

      Khoảng giờ xe, đến nơi.

      Tần Lạc mới vừa xuống xe phát hề ít nữ đồng nghiệp xa lạ chỉ trỏ về phía , cần nghĩ, biết các ấy cái gì.

      Đơn giản là chuyện với Đường thiếu.

      Lương Tinh lấy khuỷu tay chọc : “Đừng để ở trong lòng! Phụ nữ ở chỗ thích nhất chuyện bát quái nhàm chán này, thanh giả tự thanh.”

      Tần Lạc gật đầu: “Tôi biết, tôi để ở trong lòng.”

      Lương Tinh cũng gì nữa, mặc kệ Tần Lạc với Đường thiếu có loại quan hệ kia , cần thiết đắc tội với ấy, bằng quan hệ tốt với ấy!

      Dù sao nhiều bạn bè còn hơn nhiều kẻ địch mạnh.

      Nghĩ như vậy, dường như ở chung chỗ với Tần Lạc, giới thiệu này, giới thiệu nọ cho ấy.

      Bởi vì có gần hai trăm người, chia làm sáu đội, do sáu huận luyện viên mang theo huấn luyện.

      Ngày đầu tiên nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt nhiều, vật ngã, xà đơn trung, chặn đường , thi đấu thể thao leo núi, cao rơi xuống.

      Nghe đến mấy hạng mục này, Tần Lạc chỉ cảm thấy da đầu run lên, cũng quá nhiều !

      Lương Tinh giọng : “Đừng kinh ngạc! Hàng năm đều như thế này, rất nhiều nhân viên kỳ cựu quen rồi.”

      Tần Lạc hắc tuyến: “Trong vòng ngày nhiều hạng mục như vậy làm sao chịu được?”

      Lương Tinh đè thấp giọng: “Đều là như vậy, sang năm thành thói quen.”

      Tần Lạc: “…”

      Khi chính thức bắt đầu, Tần Lạc mới biết được có bao nhiêu khẩn trương, hơn nữa hợp tác đồng đội quan trọng nhất, bởi vì muốn thắng, tất cả mọi người đều nhiệt tình mười phần, tranh tôi đuổi, ai nhường ai.

      Nhiệm vụ thứ nhất vật ngã, Tần Lạc cảm giác chân mình giống như run phen, nhưng chịu đựng , dù sao lúc này mới bắt đầu.

      Đến nhiệm vụ thứ ba chặn đường , với đội D bộ phận tiêu thụ gặp nhau, hai người ai nhường ai, đều muốn qua.

      Nhưng như vậy, ắt phải có người thua.

      Tần Lạc hơi cong thân thể, ánh mắt nhìn chằm chằm “Đối thủ” trước mắt, chịu thua!

      Lương Tinh ở phía dưới ngừng cổ động cố lên cho : “Tần Lạc, cố lên!”

      bộ phận tiêu thụ là nhân viên kỳ cựu, hiển nhiên chơi mục này rất có kinh nghiệm, cố ý hơi nghiêng thân thể, giống như muốn ngã sấp xuống.

      Tần Lạc lập tức trúng kế, bước lên phía trước bước muốn qua, nhưng kia duỗi tay ra, đẩy cái.

      Mặc dù phía dưới có đệm lót êm, nhưng lúc Tần Lạc ngã xuống tư thế đúng, chân bị trẹo.

      “A - - ”

      bị đau dứt, chỉ cảm thấy cổ chân truyền đến đau đớn, hình như rất nghiêm trọng.

      ít người xung quanh cho rằng giả vờ, dù sao có đệm lót, nhiều người đều ngã xuống như vậy, tại sao người khác sao mà lại có chuyện?

      Dần dần Lương Tinh cảm thấy đúng: “Tần Lạc, có thể đứng lên ?”

      Sắc mặt Tần Lạc trong nháy mắt tái nhợt như tuyết, lắc đầu: “Lương tinh, giúp tôi gọi bác sĩ, cổ chân tôi có thể bị trật rồi.”

      kinh ngạc! Lại cao lắm, làm sao có thể trẹo chân?”

      “Quên ! Lần đầu tiên người ta phải chịu khổ cũng là bình thường, loại yếu ớt cũng phải chúng ta chưa từng thấy.”

      Đủ giọng điệu mỉa mai toàn bộ tràn vào trong lỗ tai Tần Lạc, có tâm tư nghe những thứ này, cổ chân chỗ đau làm cho mồ hôi to bằng hạt đậu trán lăn xuống.

      Bác sỹ theo vội vàng đến, nhanh chóng xem xét thương thế của chút: “Nhanh! Đặt lên băng ca! Cần phải đưa đến bệnh viện, cổ chân có thể bị gãy xương rồi.”

      Người bên cạnh vừa nghe, nhao nhao thể tin được, làm sao có thể?

      bộ phân tiêu thụ kia vui mở miệng: “Tôi đẩy ta! Là chính ta đứng vững rơi xuống, hơn nữa chơi trò chơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là chuyện bình thường.”

      Lương Tinh liếc ta cái: “ bớt tranh cãi có được ? Lại ai cái gì.”

      Sau đó, vội vàng theo nhân viên chữa bệnh và chăm sóc hộ tống Tần Lạc rời .

      Lưu lại đám người vây xem đưa mắt nhìn nhau, ai cũng nghĩ đến phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 109 : Cưng chiều

      xe cứu thương, bác sỹ theo giúp Tần Lạc đơn giản cố định chỗ bị thương ở cổ chân, để tránh đường xóc nảy tăng thêm thương thế.

      Tần Lạc nằm ở cáng chỉ cảm thấy mồ hôi ngừng chảy, đau đớn cổ chân khó nhịn...

      May mà xe cứu thương đường chạy nhanh, rất nhanh an toàn đến bệnh viện.

      Sau khi bác sỹ kiểm tra, phán cổ chân Tần Lạc gãy xương , cần lập tức tiến hành phẫu thuật.

      Lương Tinh nghe thấy vậy vô cùng lo lắng: "Bác sỹ, sau khi phẫu thuật phải mất bao lâu mới có thể bình phục?"

      Bác sỹ trầm tư chút: "Tình hình bình phục của mỗi người tùy thuộc vào bản thân, sau khi chân bị thương nhất định phải lấy nghỉ ngơi làm chính, nên lại quá nhiều, Tần tiểu thư còn trẻ, cần quá lo lắng."

      Lương Tinh cảm khái thôi, nghĩ đến lần này Tần Lạc ngoài ý muốn ngã xuống mà gãy xương cổ chân, cẩn thận nhớ lại, lúc ấy tư thế ngã xuống của ấy quả là ...

      Chân hơi cong, gấp lại...

      Cũng là xui xẻo!

      Bởi vì là tiểu phẫu, rất nhanh từ phòng phẫu thuật ra ngoài, lúc đó Tần Lạc bị gây tê phần chân, còn chưa đau đớn, thấy Lương Tinh còn ở bên ngoài, có chút cảm kích ấy.

      "Cám ơn trời đất, có việc gì tốt rồi! Muốn gọi điện thoại trong nhà ?"

      " cần."

      "A..., đây là túi sách của ."

      Mặc dù Lương Tinh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng có hỏi nhiều, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng, có lẽ Tần Lạc muốn để cho cha mẹ lo lắng...

      Tần Lạc xin lỗi : "Làm hại cùng tôi rời khỏi đợt huấn luyện..."

      Lương Tinh "Ai ôi" tiếng: "Tất cả mọi người là đồng nghiệp lâu như vậy, còn lời khách sáo như vậy để làm gì? Bây giờ phải nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt."

      Bỗng nhiên Tần Lạc nghĩ đến cái gì hỏi han: "Tôi ở trong huấn luyện bị thương, công ty cần phải chi trả chứ?"

      Lương Tinh nở nụ cười "Xì" tiếng: "Đương nhiên rồi! Phúc lợi công ty chúng ta vẫn luôn rất tốt."

      Tần Lạc mỉm cười trả về với ấy cái, trong lòng ổn định rất nhiều.

      Nếu lần bị thương này công ty chi trả, vậy số tiền tiết kiệm rất dễ dàng lại phải tiêu hết rồi.

      Nghĩ chút cũng đau lòng dứt!

      Tần Lạc ở bệnh viện vừa vặn là chỗ Bùi Tử Ninh làm, gọi điện thoại cho bạn tốt, mới vừa nhận được điện thoại mắt phải Bùi Tử Ninh nhảy ngừng, trong lòng buồn bực thôi: Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì tốt?

      "Tử Ninh, mình ở khu nội trú khoa ngoại tầng 11 phòng bệnh số 5 của bệnh viện cậu."

      "What! Cậu ở đó làm gì?"

      Giọng Bùi Tử Ninh kích động thôi, mới vừa còn có dự cảm tốt, kết quả giây sau liền nhận được điện thoại của Lạc Lạc nằm viện!

      Có cần linh nghiệm như vậy hay !

      Tần Lạc biết bạn tốt có phản ứng này, đành phải : "Gặp mặt tỉ mỉ sau!"

      Bùi Tử Ninh lập tức gác tất cả mọi chuyện đầu lại đến khu nội trú khoa ngoại, vô cùng lo lắng chạy tới phòng bệnh số 5, khi thấy chân phải bạn tốt bó thạch cao lại càng kinh ngạc thôi: "Cái sợi len! Hôm nay phải cậu tham gia huấn luyện dã ngoại mở rộng của công ty các cậu sao? Đức hạnh làm sao mà trở thành thế này hả?"

      Tần Lạc thở dài: "Chính là khi tham gia huấn luyện ngoài ý muốn từ cầu thăng bằng rơi xuống, năm hạn!"

      Bùi Tử Ninh đỡ trán: "Khoan hãy , vận khí năm nay của cậu quả tốt! Việc lớn việc đều qua, đến cuối năm này, lại làm ngã gãy xương chân, ngày khác mình cùng cậu đến Tự Miếu bên cạnh thắp hương! Phù hộ năm nay cậu bình an qua."

      Tần Lạc trợn trừng mắt: "Đến mức đó sao?"

      Bùi Tử Ninh gật đầu: “Đương nhiên đến mức đó rồi! Cậu nhìn lại năm nay cậu gặp phải chuyện gì, đầu tiên giải thích được ở lại cục cảnh sát 24 giờ, sau đó lại bị mọi người hắt nước bẩn...”

      liên tiếp liệt kê đống lớn, Tần Lạc nghe mà đau đầu, nhưng quả có chuyện như vậy.

      Vận khí năm nay quả tốt!

      Cũng biết là đụng phải tà vận gì rồi!

      ...

      Lương Tinh thấy Tần Lạc có bạn ở bệnh viện rời trước, ở lại ngược lại làm cho giữa bạn tốt người ta chuyện phiếm được tự nhiên.

      ấy vừa , Bùi Tử Ninh liền hạ giọng: “Vậy cậu muốn cho... người nào đó ?”

      Tần Lạc xoắn ngón tay: “Đợi lát nữa !”

      Trong mắt Bùi Tử Ninh tỏa ra trái tim hồng: “Ha ha... Xem ra phát triển tệ!”

      Mặt Tần Lạc đỏ đến mang tai: “Bình thường thôi! Bản thân mình cảm thấy rất kì quái.”

      Bùi Tử Ninh phân tích : “Mặc dù ta có con riêng, nhưng ít ra là người độc thân, nhưng vẫn còn chờ khảo nghiệm, chuyện cả đời tuyệt đối thể qua loa!”

      Tần Lạc giận dữ trừng mắt nhìn bạn tốt cái: “Chuyện tương lai sau! Bây giờ thuận theo tự nhiên.”

      ......

      *****

      Mới vừa họp xong Hoắc Kỷ Thành chuẩn bị ra ngoài làm việc, trợ lý Trình Sâm bỗng nhiên bước nhanh đến cạnh : “Boss, mới vừa nhận được tin tức, Tần tiểu thư ở huấn luyện dã ngoại mở rộng ở hạng mục thứ ba ngoài ý muốn rớt xuống dẫn đến chỗ cổ chân gãy xương rất , lúc này đưa đến bệnh viện rồi.”

      Hoắc Kỷ Thành hơi nhíu mày: “Ngoài ý muốn rớt xuống?”

      Trình Sâm gật đầu: “Đúng, huấn luyện dã ngoại mở rộng vốn tồn tại loại ngoài ý muốn này, những năm qua cũng có nhân viên từ cầu thăng bằng té xuống, nhưng cũng nghiêm trọng, tối đa cũng chỉ bị trặc cổ chân.”

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Ở bệnh viện nào.”

      “Bệnh viện nhân dân.”

      “Gửi địa chỉ cho tôi.”

      “Vâng.”

      Trình Sâm chuẩn bị chấp hành thời điểm, lại nghe Boss bổ sung câu, “Gọi điện thoại cho viện trưởng.”

      “Vâng.”

      ...

      Hoắc Kỷ Thành thẳng đến số phòng bệnh mà Trình Sâm cho , dọc theo đường , khí chất vương giả sẵn có của hoàn toàn hấp dẫn ít nữ y tá cùng nữ bệnh nhân vây xem, rối rít nhìn về phía .

      Nhưng hờ hững, mặt trầm như nước đẩy cửa phòng Tần Lạc ra.

      “Làm sao bị thương?”

      “A?”

      Tần Lạc có chút kinh ngạc sao đột nhiên đến đây, chuẩn bị gửi tin nhắn cho , kết quả đến đây...

      Bùi Tử Ninh có chút ngoài ý muốn, sau đó rất biết điều đứng dậy rời .

      “Lạc Lạc, mình còn có chút việc, trước!”

      “Ừ.”

      Trước khi , Bùi Tử Ninh còn nháy mắt ra hiệu với bạn tốt, ý tứ rất ràng, Tần Lạc làm như phát ...

      …..!

      Sau khi ấy rời , Hoắc Kỷ Thành lập tức ngồi ở bên giường: “Làm sao cẩn thận như vậy?”

      Tần Lạc ủy khuất mếu máo: “Em cũng muốn! Khi ngã xuống đoán chừng là chân trụ đúng cách, cho nên mới dẫn đến gãy xương.”

      Hoắc Kỷ Thành lại hỏi: “Có người cố ý đẩy em?”

      Tần Lạc muốn vì thế mà dẫn phiền phức đến, cũng muốn gây thù hằn, vội vàng lắc đầu: “ có, mọi người chơi trò chơi mà thôi, đều muốn thắng, khó tránh khỏi có người từ phía ngã xuống.”

      Hoắc Kỷ Thành nhìn cái, mặc dù rốt cuộc chuyện gì xảy ra lắm, nhưng chi tiết cụ thể bảo Trình Sâm làm cho ràng.

      Nhìn từ điểm đó, Tần Lạc phải là người ỷ có cưng chiều cáo trạng lung tung, bản chất của vẫn rất lương thiện, tình nguyện để bản thân chịu uất ất cũng kéo người khác làm đệm lưng...

      tốt, lần sau lại có người dám khi dễ em, trực tiếp cho biết, ngay cả Hoắc Cẩm Dương cũng thể!”

      “Ừ...”

      Trong nháy mắt Tần Lạc có chút thất thần, mỗi câu của đều êm tai như thế, nhất là giọng bá đạo của , là rất đẹp trai...

      Còn như vậy nữa, ...

      Bỗng nhiên, Hoắc Kỷ Thành xốc chăn người lên rồi ôm lấy thắt lưng .

      Đột nhiên tập kích như vậy Tần Lạc sợ tới mức ôm chặt cổ của , kêu lên: “ làm gì vậy?”

      “Đổi bệnh viện.”

      “Em cảm thấy nơi này rất tốt!”

      tin Ước Hàn hơn.”

      “...”

      (-_-)

      Tần Lạc rất bất đắc dĩ bị ôm xuất bệnh viện, khuôn mặt nhắn xấu hổ đến chôn trong lòng căn bản dám ngẩng lên, mãi đến khi ra khỏi bệnh viện.

      đỉnh đầu mới truyền đến chế nhạo trêu chọc: “Em muốn buồn bức chết mình sao?”

      Tần Lạc: “...”

      Còn phải do ép!

      Dọc theo đường , gian hẹp khiến cho Tần Lạc vô cùng thoải mái, sau khi mông quay tới quay lui thay đổi mấy tư thế vẫn khó chịu...

      “Đừng nhúc nhích!”

      Hoắc Kỷ Thành khàn khàn giọng đầy khát vọng.

      chết tiệt! Nhất định cố ý!

      Tần Lạc lập tức uất ức dám động, chân bị băng bó thẳng tắp thể lộn xộn nhiều khó chịu! Mông xoay vặn phải rất bình thường sao?

      Đại Ma Vương đáng ghét!

      Sau khi lặng im, Tần Lạc giọng lầu bầu câu: “Em thoải mái.”

      Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng: “ càng thoải mái.”

      Tần Lạc kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn về phía , oán giận : “ cần đổi bệnh viện! Ngộ nhỡ càng ngày càng nghiêm trọng, chân trị khỏi làm sao bây giờ?”

      có khả năng!”

      “Ưm...”

      cho phép lộn xộn nữa!”

      “Nhưng em ngồi như vậy rất chóng mặt.”

      “Em muốn ngồi lên chút nữa sao?”

      Đuôi mắt Hoắc Kỷ Thành thâm thúy nhếch lên tà tứ.

      Trong nháy mắt Tần Lạc hiểu , mặt đỏ đến tận mang tai...

      là!

      Chân như vậy còn nghĩ chuyện kia!

      là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới!

      Hừ!

      cái chân khác của em tê rần.”

      Hoắc Kỷ Thành đen mặt nhìn về phía , hiển nhiên nhẫn lửa giận của mình.

      “Trong lòng em bây giờ rất đắc ý?”

      Vẻ mặt Tần Lạc kinh ngạc nhìn về phía : “Tại sao em phải đắc ý? Em đau lòng muốn chết! Chân vốn đau, còn bị đưa đến mang , nghĩ rằng em là tượng gỗ biết đau sao!”

      “Hừ! Biết đau lần sau nên cẩn thận chút!”

      Khóe môi Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh, đáy mắt lên cưng chiều dễ dàng phát giác.

      “Em đó là ngoài ý muốn mà thôi!”

      “Ừ hừ!”

      ...

      *****

      Ước Hàn lại nhìn thấy A Thành dẫn Tần Lạc tìm đến vẫn rất kinh ngạc, hơn nữa, cậu ấy còn tự mình ôm tiến vào!

      Ôm kiểu công chúa tiêu chuẩn!

      Ước Hàn liếc mắt lên xuống trái phải cẩn thận đánh giá Tần Lạc cái, mập mờ chế nhạo : “Ôi! Lại bị thương? Lần này chân gấp quá mạnh hả?”

      “Phốc!”

      Tần Lạc thiếu chút nữa phun ra hơi lão kinh nguyệt năm xưa.

      mặt Hoắc Kỷ Thành gắn đầy hắc tuyến, lạnh lẽo liếc mắt nhìn Ước Hàn cái: “ nhiều?”

      Ước Hàn lập tức tìm lối thoát cho mình: “Cuộc sống phải có giải trí tinh thần! Chỉ đùa chút thôi.”

      Tần Lạc giọng lầu bầu câu: “ ràng là cố ý.”

      “Đến, để tôi xem chân của .”

      Ước Hàn khôi phục dáng vẻ nghề nghiệp bác sỹ nghiêm trang.

      Tần Lạc bày tỏ hoài nghi ta: “ phải là chuyên gia khoa tâm thần sao?”

      Ánh mắt nghi ngờ của làm cho nội tâm Ước Hàn bị thương sâu: “ ra, tôi ở phương diện y học nghiên cứu tất cả các lĩnh vực, chỉ là phương hướng chuyên nghiên cứu khác nhau.”

      “Ách”

      Vẻ mặt Tần Lạc sững sờ, coi như nghe hiểu, lại coi như nghe hiểu.

      Nhưng dáng vẻ nghe qua rất *.

      Đôi mắt hơi xanh nhạt ti hí của mà có thần kia làm cho Hoắc Kỷ Thành khó chịu, mạnh mẽ vặn cằm của để nhìn mình.

      Lại làm sao đây?

      Tần Lạc khó hiểu nhìn về phía , đôi mắt trong suốt rảnh, rất vô tội.

      “Khụ”

      Ước Hàn ở bên che miệng kìm nén bả vai rung lên, dám quá đắc ý, để tránh lọt vào ánh mắt như dao găm rét lạnh của A Thành.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 110: Bị đùa giỡn. . . . . .

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen sì, "Vẫn là tìm các chuyên gia ngoại khoa tốt nhất về xương ở bệnh viện mấy người hơn, cần phải dùng thời gian nhanh nhất chữa khỏi vết thương ở chân cho ấy."

      Ước Hàn vỗ vỗ ngực bảo đảm, "Yên tâm, điểm này mình tuyệt đối có thể bảo đảm với cậu."

      Trong long Tần Lạc ra là có cảm giác gì, được người che chở vẫn thấy vui vẻ.. . .

      Sau đó trong vòng canh giờ, Ước Hàn triệu tập tất cả chuyên gia về xương ở trong bệnh viện hội chuẩn cho Tần Lạc, tiến hành kiểm tra cặn kẽ phen.

      Khiến Tần Lạc hoàn toàn thấy được cái gì gọi là đối xử y hệt khách quý.

      Những chuyên gia này hoàn toàn phục vụ mình , mỗi chi tiết hay tiến hành nghiêm túc phân tích, nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

      Từ hồi đẻ ra tới giờ, lần đầu tiên được hưởng thụ loại phục vụ năm sao ở bệnh viện này.

      ra , căn bản là mình bị thương quá nghiêm trọng, chỉ do Đại Ma Vương quá mức biết thành to. . . . . .

      Quá khứ, những người dân thường như họ muốn cầu cạnh bác sĩ, họ luôn dùng mặt nóng dán mông lạnh bọn họ, hỏi ba câu đáp được câu, có lúc biểu còn tốt. . . . . .

      "Tần tiểu thư, có chỗ nào thoải mái nhất định phải kịp thời ra, điều này giúp chúng tôi tiến hành trị liệu tốt hơn."

      "Vâng. lưu lại vết sẹo gì chứ?"

      " có."

      " ảnh hưởng bộ sao?"

      " có, về phương diện này Tần tiểu thư cứ việc yên tâm."

      . . . . . .

      Những điều muốn biết hiểu ràng, Tần Lạc cũng hoàn toàn an tâm, xem ra cũng hoàn toàn cần lo lắng vết thương ở chân mình lưu lại bất kỳ di chứng gì ....

      Buổi tối, sau khi các chuyên gia rời , Hoắc Kỷ Thành vẫn còn ở bên trong phòng bệnh.

      Tần Lạc thấy bộ dạng hoàn toàn có dáng vẻ chuẩn bị , nhịn được hỏi: " muốn trở về sao?"

      Hoắc Kỷ Thành ngồi ở ghế sa lon nhìn thị trường chứng khoán nhíu mày, "Em rất hi vọng ?"

      Tần Lạc ngập ngừng cái, lầm bầm: "Em chưa gì cả, đừng xử oan người ta."

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sắc bén nhìn chằm chằm , " thấy ý em chính là vậy."

      Tần Lạc bĩu môi, " nghĩ như vậy em còn cách gì nào? Đầu sinh trưởng ở người ."

      Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành nguy hiểm nheo lại, "Hả?"

      đáng chết! Lại học được cách cãi lại ?

      Ngay sau đó buông máy tính bảng trong tay xuống, mấy bước tới bên giường ngồi, tay giữ chặt cằm của , đối diện với mặt .

      " là đau!"

      Tần Lạc cảm thấy xương mình sắp bị bóp nát, trong mắt trào nước uất ức trừng mắt về phía .

      Nét mặt tố cáo khiến Hoắc Kỷ Thành cảm thấy cổ họng căng thẳng, nhịn được nghiêng người hôn lên cánh hoa đôi môi mềm mại của . . . . . .

      Mỗi lần hôn , cũng có thể mang cho cảm giác ngọt ngào giống nhau.

      "Ưmh. . . . . ."

      Tần Lạc bị hôn cả người tê dại, toàn bộ giác quan đều tụ tập vào trong miệng. . . . . .

      Người đàn ông xấu xa! Mỗi lần chỉ biết dùng cái chiêu này!

      Hết lần này tới lần khác khiến mình. . . . . . Say mê rồi. . . . . .

      Ngày lúc vô tri vô giác bị triền miên của vây hãm. . . . . .

      Miệng chợt bị buông lỏng ra.

      Cái loại cảm giác 1 giây trước vẫn còn rất tiêu - hồn, sau giây nhưng còn gì cả, khiến Tần Lạc từ từ mở hai mắt ra.

      Ở trong hai tròng mắt giống như bị che tầng sương mù, ánh mắt mê mang, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.

      Hoắc Kỷ Thành thiếu chút nữa bị bộ dáng của làm cho thể tự chủ, nhưng vẫn nhịn được, coi như rất muốn , nhưng bây giờ là bệnh nhân.

      Hơn nữa, trước khi Ước Hàn còn đặc biệt dặn dò : phải nghỉ ngơi tốt.

      thể vận động, vậy cũng chỉ có thể trêu chút rồi.

      "Còn muốn sao?"

      Giọng từ tính giống như tiếng đàn vi-ô-lông du dương.

      Tần Lạc lúng túng đỏ bừng mặt, phản bác: "Ai muốn chứ? ràng là cưỡng hôn em đấy!"

      "Nhưng thấy bộ dạng em lưu luyến, dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn."

      Đôi môi Hoắc Kỷ Thành lại gần bên tai , cố ý phun hơi thở vào chỗ nhạy cảm của , rất hài lòng nhìn thấy nổi cả da gà lên.

      Tần Lạc nghiêng đầu muốn né tránh, nhưng tránh mấy, liền lấn lên theo, trước sau duy trì cự ly ít mập mờ.

      ". . . . . . Nhìn lầm rồi!"

      " sao?"

      Hoắc Kỷ Thành chợt khẽ liếm vành tai chút, khiến cho run rẩy hồi, thở phì phò nhìn , "Em muốn ngủ!"

      Giọng điệu kiên định, lại mang theo ý vị nũng nịu.

      " nhạy cảm."

      Hoắc Kỷ Thành chút cử động cười khẽ tiếng, tâm tình tốt.

      "Nếu em cắn lỗ tai , cũng nhạy cảm!"

      Tần Lạc phục giải thích.

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành gian manh nhìn , khóe môi khẽ nhếch lên đường cong hoàn mỹ, “Lúc nào cũng hoan nghênh.”

      Ghét!

      chỉ suy luận mà thôi!

      Nào có muốn cắn lỗ tai ?

      Năng lực lý giải cần vượt qua suy tính như vậy có được hay ?

      hiểu lầm rồi.”

      hiểu lầm cái gì hả?”

      “Em có muốn cắn lỗ tai .”

      là: lúc nào cũng hoan nghênh.”

      !!!!

      đầu Tần Lạc chợt bay qua đám quạ: cạc cạc cạc

      Xem ra giảng đạo lý với Đại Ma Vương là hoàn toàn cần thiết, biết khôn khéo bao nhiêu hơn so với mình, dóc những thứ này với đồng nghĩa với khiến cho mình vui!

      Ấm ức!

      Tâm tình buồn bực kéo chăn qua chuẩn bị ngủ, “Em mệt rồi.”

      Hoắc Kỷ Thành có tiếp tục làm khó , “Em ngủ , còn có công việc phải làm.”

      Dứt lời, liền thư phòng cách vách.

      Sau khi rời , Tần Lạc nằm ở giường lâu có ngủ được, rốt cuộc Đại Ma Vương có thể cưng chiều dài bao lâu? Giữa bọn họ có kết cục sao?

      Ai

      Đây vấn đề phiền lòng!

      *****

      Mặc dù ở phòng tốt tráng lệ, nhưng ngày hôm sau Tần Lạc lại cảm thấy có tiện, vì cái gì khác, đồng nghiệp công ty biết bị thương tất cả đều gọi điện thoại cho phải tới thăm nhìn .

      Cái này nếu bị mọi người thấy ở trong phòng bệnh xa xỉ như vậy, và Đường Triều có quan hệ cũng thành .

      Suy nghĩ chút, đều phiền muộn dứt!

      Sáng sớm, liền lên kháng nghị với Hoắc Kỷ Thành, “Em vẫn nên trở lại bệnh viện của Tử Ninh ! Nhiều đồng nghiệp trong ty gọi điện thoại cho em muốn tới đây, em”

      Hoắc Kỷ Thành cau mày, “ để Ước Hàn qua thu xếp.”

      Tần Lạc nhịn được bồi thêm câu, “Thu xếp thế nào? Người khác hỏi tới em khó mà .”

      Hoắc Kỷ Thành cũng quan tâm, “Phương diện này em phải lo lắng.”

      Tần Lạc có lên tiếng, nhưng trong lòng lại thầm: tại sao cần lo lắng! là đơn giản dễ dàng, giải thích với người khác lại phải là !

      “Vậy trước bảo Ước Hàn đổi phòng bệnh bình thường cho em !”

      “Ừ.”

      Gần như là mới vừa đổi được phòng bệnh bình thường, ba người Lương Tinh, Chu Thiến và Hứa Vi liền cùng nhau tới, Chu Thiến cá tính bộc trực, có sao vậy.

      “Tần Lạc, mình nghe Lương Tinh ngày hôm qua cậu ở bệnh viện Nhân Dân mà! Tại sao hôm nay lại tới bệnh viện Kiêu Dương, đây chính là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố chúng ta, giá tiền đắt đến hù chết người, ngay cả tất cả những người vào đây đều giàu cũng quý, ít ỏi có người bình dân tới nơi này, rốt cuộc chuyện này là sao?”

      ấy vừa hỏi đúng tiếng lòng của Lương Tinh và Hứa Vi.

      Tần Lạc cũng đoán được có người hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt mỉm cười : “ ra mình cũng thấy bất ngờ, khó hiểu lại bị đưa đến đây rồi, sau mới biết hiệu quả trị liệu ở bệnh viện này cao hơn, mình nghĩ công ty cũng là hi vọng mình mau sớm khỏe!”

      Lời của lập lờ nước đôi, căn bản làm cho người ta đoán ra được chút liên quan.

      Lương Tinh bừng tỉnh hiểu ra, “Mình biết rồi! Nghe này viện trưởng của bệnh viện này có quan hệ với nhà họ Hoắc, có lẽ là trị liệu ở chỗ này có thể tiết kiệm thay công ty được khoản! Dù sao có quan hệ tốt hơn!”

      Hứa Vi tới bên cửa sổ, liếc mắt nhìn hoàn cảnh bên ngoài, “Mình cũng là lần đầu tiên tới bệnh viện tư nhân này, sớm nghe điều kiện và y học đúng hàng nhất, bây giờ nhìn lại, là danh bất hư truyền”.

      Chu Thiến cũng hâm mộ : “Còn phải sao! Nơi này sớm được truyền khắp nơi rồi, nếu như nơi này là bệnh viện công ty chúng ta chỉ định, đúng là tệ!”

      Hứa Vi khẽ khép lại rèm cửa sổ, “Cậu nghĩ nhiều ! Nơi này cũng phải là ai cũng có thể tới.”

      Giống như trong lời ấy có chứ hàm ý…

      Trước bộ tài vụ công ty có nhân viên kỳ cựu bị tra ra là mắc sỏi mật, ai lại thu xếp cho người đó tới nằm viện này, còn có phó giám đốc phòng thị trường có lần ra ngoài công tác gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cũng gãy xương chân, tại sao ai sắp xếp cho ông ta tới bệnh viện Kiêu Dương?

      Nghĩ tới những thứ này, khóe môi Hứa Vi cong lên nụ cười châm biếm như có như .

      Bởi vì ta đưa lưng về phía mọi người, cho nên có nhìn người thấy.

      *****

      Hoắc Cẩm Dương nhàm chán trong phòng làm việc, chợt nhận được điện thoại từ bạn Giang Ánh Thần, “ biết chưa? Bạn trước của nhập viện rồi.”

      Hoắc Cẩm Dương cả kinh trong lòng, nằm viện?

      Mặc dù có chút tò mò, nhưng vẫn nhịn được cảm xúc, “Đột nhiên em cho biết những thứ này làm gì?”

      Giọng Giang Ánh Thần mang theo mùi vị được, “Chẳng lẽ phải muốn biết tại sao ta nằm viện sao?”

      Hoắc Cẩm Dương hỏi ngược lại, “Gần đây hình như em mực chú ý ấy nhỉ?”

      Giang Ánh Thần cười, “Dĩ nhiên! Để cho em chú ý tới ta cũng là đề nghị của , có lòng như vậy, đương nhiên em phải giúp phần lực.”

      Hoắc Cẩm Dương cũng lười bí với ta, “ ! Em phát ra cái gì?”

      Giang Ánh Thần trở lại chuyện chính, “Tần Lạc tham gia huấn luyện dã ngoại ở công ty các bị thương, vốn đây chỉ là chuyện đáng chú ý chút nào, em cũng có để ở trong lòng. Nhưng mà, buổi sáng hôm nay em mới vừa biết được ấy tạm thời chuyển tới bệnh viện Kiêu Dương.”

      Hoắc Cẩm Dương cũng có chút giật mình, “Bệnh viện Kiêu Dương?”

      Trong lời Giang Ánh Thần có chút hài lòng, “Đúng ! cũng cảm thấy có cái gì đúng sao? Bệnh viện Kiêu Dương đó là nơi nào? Tần Lạc là loại bình dân có thể vào đó hay sao? Hơn nữa bệnh viện nhân dân cũng kém, tại sao phải chuyển qua chỗ khác?”

      Hoắc Cẩm Dương chỉ chú ý kết quả, “Cho nên em tìm ra kết luận gì rồi?”

      Giang Ánh Thần tiếp tục hỏi đằng, trả lời nẻo, “Viện trưởng bệnh viện tên là Ước Hàn? Nghe có quan hệ rất tốt với chú ba ?”

      Hoắc Cẩm Dương hơi nhếch môi, “Ừm.”

      Giang Ánh Thần lại hỏi: “Vậy rốt cuộc lai lịch ta là gì? Chẳng lẽ nhờ vào quan hệ với chú ba nên mờ bệnh viện tư nhân ở thành phố này sao?”

      Hoắc Cẩm Dương lắc đầu, “Cụ thể cũng ràng lắm, nghe y thuật ta vô cùng tốt, cũng có thứ hạng thế giới, còn nhận được nhiều giải thưởng uy tín.”

      Giang Ánh Thần có chút suy nghĩ, “Ồ! Lợi hại như vậy! Vậy khẳng định lai lịch , cũng biết bản nhân lớn lên trông thế nào.”

      Hoắc Cẩm Dương vừa nghe cảm thấy hứng thú với người đàn ông khác lập tức bất mãn, “Giang Ánh Thần, em lại có thể ở trước mặt nghĩ tới người đàn ông khác?”

      Giang Ánh Thần cười duyên : “Ồ! nhìn ra ghen tức lớn như vậy? Em chỉ tùy tiện chút mà thôi, em cũng có hứng thú gì với bác sĩ đó, tại em chỉ chú ý có phải Tần Lạc và chú ba có quan hệ đặc biệt gì đó hay .”

      nửa ngày em cũng có cho ra cái kết luận gì, cũng chỉ là suy đoán mà thôi.”

      cho rằng chú ba của có nhược điểm dễ bắt như vậy sao? Nhưng mà, coi như tìm được chứng cớ thiết thực, chúng ta cũng có thể thêu dệt.”

      “Thêu dệt sao?”

      Hoắc Cẩm Dương kinh ngạc thôi, đột nhiên cũng có chút tò mò kế hoạch của Giang Ánh Thần.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :