1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 96: Ánh mắt em chọn đàn ông tệ

      Tần Lạc lật lật lại tư liệu tay: "Có phải chưa được đầy đủ đúng ?"

      Cố Nam Châu gật đầu: "Còn phải qua hai ngày nữa mới đến, đến lúc đó mình đưa đến cho cậu."

      Tần Lạc cảm thấy gì: "Được! Chỉ phiền cậu lại chuyến."

      Cố Nam Châu dịu dàng cười: "Nên vậy."

      Khi hai người chuyện xong chuẩn bị rời , lại gặp "Người quen".

      Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần.

      Từ sau đêm hai người tan rã trong vui đó, Hoắc Cẩm Dương trở về bị ba hung hăng giáo huấn phen, ta nên làm cho Giang Ánh Thần tức giận, ta lòng vì , tương lai nhất định là vợ hiền, thậm chí còn là trợ thủ giỏi giúp lên thành công...

      Mặc dù trong lòng Hoắc Cẩm Dương vui, nhưng lời của ba cũng nhắc nhở thể buông lỏng.

      ta nghĩ tới, chỉ cần mình có thể ngồi lên vị trí kia, muốn người phụ nữ nào, muốn cuộc sống gì còn phải do bản thân quyết định sao.

      Giống như vua cổ đại, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà nhiều hoàng tử đầu rơi máu chảy, chỉ vì ngồi lên vị trí tượng trưng nắm trong tay quyền lực tối cao, muốn người nào, cũng chỉ cần câu .

      Thế cho nên buổi sáng hôm sau, ta đến nhà họ Giang xin lỗi Giang Ánh Thần, dô dành ! Đối với ta phải là việc khó gì.

      Mặc dù tính tình Giang Ánh Thần ngang ngược, nhưng sau khi ta tấn cống liên tục hai ba ngày, cũng hết giận rồi.

      Buổi tối hôm nay hai người cùng ra ngoài ăn cơm.

      Thanh toán xong chuẩn rời phát ánh mắt bạn trai nhìn chằm chằm vào đối nam nữ, đúng ra, là nhìn chằm chằm kia!

      trời sinh nhạy cảm khiến cho ta ý thức được này nhất định có quan hệ với Hoắc Cẩm Dương.

      Tần Lạc chỉ muốn làm như phát Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần, mặc dù lần đó chân chính thấy mặt mũi của Giang Ánh Thần, nhưng Hoắc Cẩm Dương có thể mang phụ nữ ra ngoài cũng chỉ mình ta!

      Hơn nữa gương mặt với quần áo ta, rất khó để cho người ta dò số chỗ ngồi.

      Cố Nam Châu cũng nhận ra Tần Lạc khác thường, nhìn đôi nam nữ đối diện kia là người ấy quen biết, thậm chí còn có quan hệ tầm thường.

      Bỗng nhiên, nghe thấy Tần Lạc giọng câu: "Giúp mình việc."

      thân sĩ trả lời: "Được."

      Tần Lạc vội vàng đưa tay kéo cánh tay Cố Nam Châu, bây giờ chỉ muốn khẩn trương rời khỏi nhà hàng, muốn nhìn Hoắc cặn bã dù chỉ giây.

      Hoắc Cẩm Dương dường như muốn dễ dàng buông tha như vậy, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên chào hỏi : " lâu gặp! Bạn trai em?"

      Tần Lạc hít hơi, tại sao có người đàn ông đê tiện như vậy?

      Trước mặt bạn tại chào hỏi với bạn trước?

      ta sợ bạn tại tức giận?

      Nhưng người ta hỏi, thể phản ứng, chỉ có thể lạnh nhạt đáp: "Đúng."

      Dứt lời muốn lôi kéo Cố Nam Châu nhanh chóng lách người.

      Hoắc Cẩm Dương liếc mắt đánh giá dưới Cố Nam Châu cái: "Ánh mắt em chọn đàn ông tệ! Vị tiên sinh này nhìn có chút quen mặt, biết làm nghề gì."

      Cố Nam Châu tao nhã mở miệng: "Luật sư."

      Khi ba người chuyện, Giang Ánh Thần vẫn quan sát đánh giá vẻ mặt Tần Lạc, ta phát đối phương dường như rất chán ghét Hoắc Cẩm Dương, từ đầu muốn nhìn ta, ngược lại là Hoắc Cẩm Dương vẫn ngừng hỏi người ta.

      Lập tức vô cùng thân thiết kéo cánh tay bạn trai, làm nũng : "Cẩm Dương, quan tâm người ta như vậy, phải là bạn trước của chứ?"

      Lời ta vừa thốt ra khỏi miệng, khí nhất thời bị đóng băng.

      Giữa hai lông mày Cố Nam Châu lướt qua hiểu dễ dàng phát , ra đại khái cũng đoán được.

      Giọng Tần Lạc trong veo mà lạnh lung: "Mọi người đều phải nhìn về phía trước, chuyện quá khứ giống như tuổi tác qua, sớm tồn tại nữa, mỗi người cần phải trân trọng!"

      Sau đó, lôi kéo Cố Nam Châu nhanh chóng rời .

      Lần này, Hoắc Cẩm Dương muốn cản cũng ngăn được.

      ta nhìn bóng lưng Tần Lạc dường như mang theo chút cam lòng, những cảm xúc này hoàn toàn bị Giang Ánh Thần nhìn thấy.

      Cười lạnh : "Hoắc Cẩm Dương được lắm! Vừa lời ngon tiếng ngọt với tôi, vừa nhớ mãi quên bạn bình dân trước của ! Ngược lại giấu diếm tôi kỹ!”

      Trong lòng Hoắc Cẩm Dương ngừng kêu khổ, chỉ có thể dỗ dành : “Ánh Thần, em nghĩ đâu vậy, làm sao có thể lại nhớ mãi quên ta chứ? ta ngay cả xách giày cho em cũng xứng! Nhưng gặp lại bạn trước chào hỏi bình thường có phải ? Hơn nữa, em nghĩ lại xem! cũng ở phía sau lưng em chào hỏi ta càng thêm chứng minh giữa bọn bình thản có bất kỳ chuyện gì mà người khác thể nhìn.”

      Giang Ánh Thần cười lạnh: “Đúng ? Tốt nhất là như vậy!”

      Hoắc Cẩm Dương vội vàng giải thích: “Mắt thấy là , vừa rồi có hành động gì vượt quá phép tắc ?”

      Giang Ánh Thần nhếch môi mỉa mai : “Mắt thấy là ? nhớ mãi quên với người ta, nhưng người ta lại vô cùng chán ghét ? Đây là chuyện tôi nhìn thấy !”

      Hoắc Cẩm Dương luôn miệng kêu oan uổng: “Ở trong mắt em, thậm tệ như thế sao? Tần Lạc ta là ai chứ? Có chỗ nào đáng giá để nhớ mãi quên?”

      Giang Ánh Thần bán tín bán nghi với lời của ta: “Tốt nhất lời ! Nếu …”

      ta nhớ, bạn trước của ta tên là Tần Lạc.

      *****

      Sau khi từ nhà hàng ra, Tần Lạc buông cánh tay Cố Nam Châu ra, vẻ mặt xin lỗi : “Luật sư Cố, thực xin lỗi! Vừa rồi để cho cậu đóng giả làm bạn trai mình, mình”.

      Vẻ mặt Cố Nam Châu sâu xa, nhếch môi: “Có lẽ ngày nào đó mình cũng cần cậu giúp đỡ, đến lúc đó cậu cũng đồng ý với mình là được.”

      Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy chủ ý này rất tốt, thích thiếu nhân tình của người khác, như vậy là có thể trả nợ rồi.

      “Được!”

      Cố Nam Châu dịu dàng nở nụ cười, tính cách trước mắt trong sáng, bất kỳ cảm xúc gì đều để ở mặt, có tâm cơ gì.

      Nhưng Tần Lạc lại cảm thấy cậu ta rất dễ tiếp xúc, chuyện làm cho người ta cảm thấy thoải mái, nếu phải bây giờ mình động tâm với Đại Ma Vương.

      Có lẽ cảm thấy luật sư Cố là người bạn trai rất tốt.

      Thẳng đến khi tách ra, Cố Nam Châu có hỏi đến chuyện riêng về bạn trai cũ của Tần Lạc, mặc dù hai người chỉ là bạn học lâu ngày gặp lại, còn quen thuộc đến mức có thể tùy tiện tán gẫu chuyện riêng.

      Cậu ta cũng cưỡng ép, đồng thời, từ tình hình vừa rồi, Tần Lạc dường như rất chán ghét người đàn ông kia, từ đầu cho ta chút sắc mặt hoà nhã.

      Ngược lại người đàn ông kia nhớ mãi quên với .

      Nhìn tướng mạo, người đàn ông kia có chút giống cháu trai trưởng nhà họ Hoắc Hoắc Cẩm Dương thời gian trước thường xuyên lộ diện ở trong tầm mắt công chúng.

      Tần Lạc làm ở bộ phận phiên dịch tập đoàn Đế An, cháu trai trưởng nhà họ Hoắc là bạn trai cũ của ấy?

      đúng là thú vị.

      Về đến nhà Tần Lạc thả lỏng ngã ở ghế sofa, gần đây hết chuyện này lại xảy ra chuyện khác, cần phải bình tĩnh suy nghĩ.

      là người phụ nữ kiên cường của ** thế kỷ mới, tuyệt có thể bị đàn ông dắt !

      Nếu Đại Ma Vương chơi trò lạt mềm buộc chặt với mình, liền cùng chơi đùa!

      nghĩ ngợi, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

      hoảng sợ chợt nhảy dựng lên, lại phát phải Đại Ma Vương gọi đến, mà là số lạ, suy nghĩ chút vẫn nên nhận: “Alo?”

      “Chị! Muốn gọi điện thoại cho chị dễ dàng! Nghe bây giờ chị làm ở tập đoàn Đế An?” Giọng Đồng Ngữ Phỉ dù có trăm năm nghe cũng tức khắc có thể nhận ra.

      Tần Lạc tức giận : “ có việc gì tôi cúp.”

      Đồng Ngữ Phỉ vội vàng : “Chị! Nếu chị gác điện thoại ngày mai em đến tập đoàn Đế An tìm chị, dù sao em cũng biết vị trí tập đoàn Đế An, em tin tìm được chị!”

      Tần Lạc tức giận hít hơi sâu: “Đồng Ngữ Phỉ, rốt cuộc muốn làm gì?”

      Đồng Ngữ Phỉ nở nụ cười: “Chị, chị xem, em có thể có mục đích gì! phải là muốn gặp chị lần thôi! Ba mẹ đều rất nhớ chị, hi vọng chị có thể về nhà ăn bữa cơm, cầu đơn giản như vậy, chị đồng ý chứ?”

      Tần Lạc căn bản tin ba với mẹ kế nhớ mình: “Tôi bận rộn nhiều việc.”

      Đồng Ngữ Phỉ còn : “Chị, dù thế nào chúng ta là người nhà, nếu chị tuyệt tình như vậy bị các đồng nghiệp biết cũng hay, chị đúng ?”

      Uy hiếp trắng trợn như vậy làm cho Tần Lạc rất khó chịu, nhưng vì để cho Đồng Ngữ Phỉ làm ảnh hưởng đến công việc của mình, chỉ có thể đồng ý với ta: “Được, tối mai tôi rút ra thời gian trở về chuyến.”

      Đồng Ngữ Phỉ nhất thời cười tươi như hoa: “Chị, em bảo thím Trương làm ăn đồ ăn chị thích nhất...!”

      Vẻ mặt Tần Lạc chán ghét: “Cúp.”

      Trong nháy mắt cúp điện thoại kia, thở dài, gặp phải người nhà như vậy, hàng năm đều tránh được nên tránh, đỡ phải xảy ra vui.

      Ài.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 97: Chỉ muốn cả đời qua lại với nhau

      Buổi tối hôm sau.

      Đứng ở cách xa cửa nhà lâu, trong lòng Tần Lạc rất phức tạp, lâu trước kia, cái nhà này ràng là của họ Tần, ông ngoại, bà ngoại và mẹ đều ở đây...

      Bây giờ, bọn họ đều mất, chỉ còn lại mình mình, ba cũng là người ba mình quen biết kia, giống như mình phải con của ông.

      Đưa tay lên, gõ cửa.

      Nghênh đón là Đồng ngữ Phỉ, vẻ mặt ta cười ríu rít: "Chị, chị trở về, em với ba mẹ chờ lâu."

      Vẻ mặt mẹ kế Lý Thúy Như cam lòng : "Để cho cả nhà chúng tôi chờ mình , cũng biết rốt cuộc lấy mặt mũi ở đâu ra! Vong ân phụ nghĩa gì đó!"

      Đồng Thắng Lợi trừng mắt nhìn vợ cái: "Hôm nay Tiểu Lạc rất dễ dàng về nhà chuyến, bà bớt tranh cãi cho tôi!"

      Lý Thúy Như vốn còn muốn tiếp, kết quả liếc mắt ra hiệu cho bà ta, bà đành phải thôi.

      Đồng Ngữ Phỉ giống như hồng lâu* (nghĩa là chuyên tiếp khách ở các quán bar nay) suy nghĩ đến cảm xúc của Tần Lạc: "Chị, mẹ em cũng lâu gặp chị, chuyện ngay thẳng, chị đừng để trong lòng."

      Tần Lạc cười lạnh ra tiếng: "Ở đây chào đón tôi, tôi cũng lạ gì cái nhà này, các người tìm tôi đến cùng có chuyện gì, thẳng !"

      Đồng Thắng Lợi vội vàng hoà giải: "Tiểu Lạc, con hiếm khi trở về lần, đương nhiên phải ở nhà ở đêm, phòng của con ở lầu đều dọn dẹp xong."

      Tần Lạc lạnh giọng cự tuyệt: "Chuyện ở đêm tôi cũng dám nghĩ đến, vẫn nên vấn chính đề !"

      chắc chắn bọn họ tìm mình trở về nhất định là có chuyện gì, nếu vô duyên vô cớ chuẩn bị hồng môn yến...

      Nếu chỉ đơn giản gọi mình trở về ăn cơm tình thân kia tuyệt đối có khả năng!

      Đồng Ngữ Phỉ bước lên phía trước kéo tay : "Chị, sao bây giờ chị trở nên có kiên nhẫn như vậy hả? Người nhà chúng ta rất lâu chưa từng ngồi cùng ở chỗ ăn cơm, chị chuyện với ba tốt chút! Dù sao chị là con của ba."

      Ngược lại ta biểu có tri thức hiểu lễ nghĩa.

      Tần Lạc lạnh lùng hất tay ta ra, người nhà này kỳ lạ!

      Trước đối xử với mình bằng cả người làm! Mẹ kế Lý Thúy Như động tí tìm mình bới móc, chỉ cần mình làm sai chút chuyện tố cáo với ba...

      Sau đó ba phân biết đúng sai đánh trận.

      Về phần đồ chơi của , tất cả đều bị Đồng ngữ Phỉ cướp , hết lần này đến lần khác mình vẫn thể cướp về, ba : "Phỉ Phỉ là em con, chơi chút sao? Từ khi nào con trở nên ích kỷ như vậy?"

      Chỉ cần nhớ lại cuộc sống năm thứ hai trung học kia, đó là bóng tối vô tận cùng áp lực...

      bị bắt nạt chỉ có thể vụng trộm trốn ở trong chăn khóc, còn phải chọn lúc đêm khuya yên tĩnh, mỗi lần như vậy, mong muốn mẹ từ Thiên đường trở về dẫn mình ...

      Ba năm trung học, tất cả trí nhớ đau khổ đều bắt nguồn từ cái nhà này, từ ba người ở trước mắt, bọn họ chưa từng coi mình như người nhà.

      Ngay cả ba ruột của , đối xử với cũng lạnh lùng...

      từng lấy hết can đảm hỏi ông ta: “Tại sao đối xử với con như vậy? Con cũng là con ruột của ba mà!”

      Vẻ mặt Đồng Thắng Lợi nhìn rất chán ghét: “Đúng! Mày là con ruột của tao, nhưng tao mẹ mày, từ sau khi đến ở rể nhà họ Tần, tao cũng chỉ có thể làm người đàn ông sau lưng bà ấy, bị mọi người ghét bỏ là vô dụng, ngay cả bà ta tình nguyện cười với người đàn ông khác cũng muốn nhiều với tao câu...”

      “Tao ở nhà họ Tần giống như tượng gỗ, chuyện công ty bà ta nắm trong tay, tao chỉ có thể chạy ở phía sau lưng bà ta, làm chút việc vặt vãnh. Về phần ông ngoại mày, lại càng khinh thường tao, giống như tao chỉ có tác dụng cùng mẹ mày thai nghén ra mày, sau đó tao bị gạt sang bên cái gì cũng phải! Mày có biết hơn mười năm nay tao sống có bao nhiêu kìm nén ? Mày có chút oan ức có thể so sánh sao?”

      Tần Lạc mười sáu tuổi nghe mà trợn mắt há hốc mồm, ở trong ấn tượng của , tình cảm ba mẹ rất tốt, chưa bao giờ cãi nhau, giống số bạn học trong lớp, nửa đêm đều nghe thấy ba mẹ cãi nhau...

      Gia đình từng cho rằng tốt đẹp trong nháy mắt nổ tung sụp đổ, ra mình phải là kết tinh tình của ba mẹ, trong lòng ba chán ghét mẹ mạnh mẽ...

      Đồng Thắng Lợi tiếp: “Cũng chỉ có ở người Thúy Như, tao mới có thể tìm được lòng tự trọng với cảm giác thỏa mãn của người đàn ông, ở trong mắt bà ấy, tao có thể là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất; nhưng mẹ mày? Ở trong mắt bà ta tao là người đàn ông yếu đuối, chỉ biết đứng phía sau lưng bà ta khúm núm, bà ta chưa từng hỏi tao có thích cuộc sống như vậy .”

      Dừng chút: “Bao gồm kết hôn, cũng là bà ta tình nguyện. Khi đó chúng tao là bạn học cùng lớp, bà ta là công chúa kiêu ngạo nhất trong lớp chúng tao, là nữ vương, tất cả mọi người bằng lòng khuất phục bà ta, tao lại quan tâm đến bà ta, lòng dạ tập trung vào học tập, bởi vì nhà tao nghèo, ba mẹ tao đưa tao học đại học vì muốn có ngày có thể ngẩng đầu lên...”

      “Cho tới bây giờ tao nghĩ mình làm cho bà ta chú ý, lại còn để cho bà ta coi trọng tao nhiều hơn, về sau cũng là bà ta ép tao, mặc dù khi đó tao là cậu nhóc nghèo, nhưng được tiểu thư nhà giàu theo đuổi cũng là chuyện rất có mặt mũi, ban đầu tao đồng ý, về sau chuyện này càng nháo càng lớn, tao lập tức thành nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, bạn bè bên cạnh đều khuyên tao đồng ý theo đuổi của mẹ mày, cho đến đêm sinh nhật mẹ mày, chúng ta uống hơn nhiều...”

      Nghe đến đó, Tần Lạc chỉ cảm thấy thất vọng đau khổ.

      ra giữa mẹ với người đàn ông này còn có đoạn chuyện xưa như vậy, vậy khi đó mẹ nằm mơ cũng nghĩ đến người đàn ông mà bà coi trọng lại có bộ mặt này, căn bản xứng với tình của bà...

      Mẹ là có tính cách mạnh mẽ, nhận định người đàn ông kia nghĩ cùng ông qua cả đời, sao lường trước như mong muốn, trong quá trình hôn nhân ở chung, hai người càng lúc càng xa, cuối cùng quay đầu lại được...

      “Cho nên, ông chưa bao giờ có mẹ sao?”

      Tần Lạc nghe giọng của mình, có lẽ, muốn câu chứng thực cuối cùng.

      Đồng Thắng Lợi lắc đầu: “Bà ta quá rực rỡ chói mắt, cuộc sống vĩnh viễn ở trong tòa lâu đài công chúa, chúng tao phải là loại người, bà ta vĩnh viễn cũng hiểu tao, giữa chúng tao thể nào sinh ra tình ...”

      Tần Lạc dường như nghe thấy tiếng kim đâm trong lòng.

      phải vì bản thân, mà là người mẹ qua đời...

      Sau lần chuyện này, trái tim Tần Lạc như tro tàn, ôm bất cứ hy vọng gì với người ba danh nghĩa, lòng đâm đầu vào học tập, chỉ muốn thi đậu vào trường đại học lớn sau đó hoàn toàn thoát khỏi cái nhà này.

      Nếu có thể, tình nguyện cùng bọn họ cả đời qua lại với nhau!

      ......

      Ký ức dừng lại, vẻ mặt Tần Lạc luôn lạnh lung: “Các người chưa từng chuyện dễ nghe với tôi? Đồng Ngữ Phỉ bây giờ ở trước mặt tôi giả vờ làm người tốt có ý gì? Ba năm trung học đối với tôi như thế nào? Hễ là đồ của tôi đều phải giành giật! Động chút là tố cáo tôi ức hiếp , nghỉ đông năm tôi học lớp 11 ấy, lại càng khoa trương sử dụng khổ nhục kế lăn từ cầu thang xuống, ngược lại ngã rất có kỹ xảo bị thương, nhưng tay của tôi lại bị ba đánh cho nở hoa, còn bị phạt dọn dẹp vệ sinh tuần. Ha ha... Cho đến bây giờ, mùa đông mỗi năm đều bị nứt nẻ.”

      Ánh mắt rét lạnh quét về phía ba người trước mắt, người dám trực tiếp nhìn thẳng .

      Lý Thúy Như thầm: “ bừa cái gì đó? Phỉ Phỉ đơn thuần như vậy làm sao có thể sử dụng khổ nhục kế! Con bé lăn từ cầu thang xuống có việc gì đó là con bé may mắn, làm chị độc ác như vậy cũng chỉ có mình , qua bao nhiêu năm còn biết xấu hổ mà ra...”

      Bà ta vừa mới xong gặp phải ánh mặt lạnh lùng của Tần Lạc, giống như tảng băng, lạnh lẽo làm cho người ta phải rùng mình...

      Đồng ngữ Phỉ vội vàng giả vờ oan ức: “Chị, khi đó em biết ba xử phạt chị nghiêm trọng như thế, mỗi năm đều bị nứt nẻ sao? Hôm nào chúng ta đến bệnh viện khám xem sao? Bây giờ nứt nẻ có thể chữa khỏi.”

      Đồng Thắng Lợi cũng tiếp: “Đúng vậy! Y thuật bây giờ phát triển, vết thương này có thể chữa khỏi.”

      Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười lạnh mỉa mai, Đồng Ngữ Phỉ a Đồng Ngữ Phỉ! Kỹ thuật diễn của ngược lại càng ngày càng tốt, làm diễn viên là đáng tiếc rồi!

      “Thời gian của tôi rất quý giá, có chuyện gì nhanh lên.”

      nhìn đồng hồ chút, ý tứ rất ràng.

      Đồng Ngữ Phỉ với Đồng Thắng Lợi liếc mắt nhìn nhau cái, Đồng Ngữ Phỉ cười duyên : “Chị, em chuẩn bị tốt nghiệp, chuyên ngành học chính là HR, em ở mạng nhìn, bộ phận nhân của tập đoàn Đế An có tuyển nhân viên phiên dịch, cho nên em muốn chị giúp em, cầu này rất đơn giản chứ?”

      Tần Lạc biết bọn họ gọi mình trở về chẳng có chuyện tốt gì: “ xin lỗi! Tôi với bộ phận nhân quen!”

      Đồng Thắng Lợi cũng cầu xin : “Tiểu Lạc, con giúp Phỉ Phỉ ? Hai chị em các con đều làm trong cái công ty tốt, còn có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.”

      Nghe như thế, làm Tần Lạc ghê tởm thiếu chút nữa ói ra...

      Có việc cầu chính mình thời điểm liền biết thảo hảo bản thân, chỉ tiếc bọn họ nhầm rồi, việc này, tuyệt đối giúp! Cũng giúp được!

      “Tôi chỉ là nhân viên , có quyền lớn như vậy, muốn tiến vào tập đoàn Đế An phải nhờ bản lãnh của mình, bảo tôi giúp việc này đánh sai chủ ý rồi.”
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 98: vội vàng tìm khắp nơi

      Ba Đông vừa nghe lời của liền vui, nhất là Lý Thúy Như, "Tần Lạc, Phỉ Phỉ nhưng là em của con, làm chị giúp em chút là nên, dầu gì chúng ta cũng cũng nuôi con nhiều năm! Đừng có mà lạnh lùng như sói!"

      Tần Lạc lạnh lùng liếc bà ta, từng câu từng chữ: "Bà, có tư cách khiển trách tôi!"

      Đồng Ngữ Phỉ cũng giận, cười híp mắt nhào qua, lại bị Tần Lạc đẩy ra, chỉ có thể mếu máo, "Chị, chuyện lần trước bị bắt cóc con trai của Hoắc tứ thiếu, Hoắc tứ thiếu lại có thể tự mình phát tin giải thích, có thể thấy là chị và Hoắc tứ thiếu có quen biết! Giúp em câu cũng phải là chuyện rất khó, làm ơn!"

      Tần Lạc vốn bị việc ta làm nũng mê hoặc, " nghĩ nhiều rồi! Phát tin giải thích trả lại trong sạch cho tôi là đúng, chuyện tôi chưa làm qua thể để cho người ta chụp bô! Rất nhiều chuyện cũng phải như nghĩ, có thời gian rỗi suy nghĩ chuyện này bằng chịu khó bồi dưỡng năng lực của mình ."

      Đồng Ngữ Phỉ thấy thế nào cũng chịu đồng ý, cũng có chút giận, "Chị, chuyện này chị chịu giúp tay sao?"

      Giọng Tần Lạc lạnh lùng, " phải là chịu, mà là có cái năng lực này."

      xong, liền xoay người cũng quay đầu lại mà chuẩn bị rời .

      Đồng Ngữ Phỉ tức giận : "Tần Lạc! Chị sợ tôi tới tập đoàn Đế An làm loạn sao?"

      Giọng Tần Lạc mỉa mai xoay đầu lại, " cứ thử! Trừ phi cả đời này cũng muốn tiến vào tập đoàn Đế An, thậm chí có thể những công ty khác cũng muốn đâu, đây cũng phải là có khả năng!"

      Bỏ lại những lời này, trực tiếp ra khỏi của chính nhà họ Đồng.g

      Về sau, tới đây nữa!

      Nơi này, đều tràn ngập những thứ đáng nhớ, chỉ cần nhớ tới bất luận chuyện nào, cũng để khiến cho tim đau. . . . . .

      Lần này tới cửa, cũng coi là để cho họ chết tâm với mình! Đừng nghĩ có thể tìm được cái gì ở người , dù là có thể giúp đỡ, cũng giúp!

      Với đức hạnh của Đồng Ngữ Phỉ, hiểu sao?

      *****

      Sau khi ra khỏi nhà hộ Đồng, Tần Lạc cũng có ý định ăn cơm, mình chẳng có mục đích lại ở đường cái, những người đường và xe cộ qua lại chung quanh, hình như cũng có chút quan hệ nào với . . . . . .

      chính là vật dẫn điện, là vật trong suốt. . . . . .

      Nhất thời muốn trở về, liền ngồi ở bậc thang quảng trường nhạc ôm đầu gối ngẩn người, buồn bã tới cực điểm.

      có đứa bé nào khát vọng cha mẹ chiều chuộng và quan tâm, gặp phải người cha như vậy, cũng chỉ có thể để cho mình trở nên kiên cường hơn. . . . . .

      Cứ như vậy, mình ngồi ở bậc thang quảng trường đến hơn giờ.

      Mà đầu mùa đông gió thổi xào xạc, giống như nước đá tạt mặt , nhịn được ôm chặt cánh tay, tự dưng trong lòng nhớ lại người đàn ông.

      Quỷ thần xui khiến, lấy điện thoại di động ra gọi cho , kết quả người nào nghe.

      Lúc đó Hoắc Kỷ Thành vẫn còn chuyện, bởi vì đối phương có quen biết với Giang Ánh Tuyết, đích danh muốn gặp bọn họ, đành biết làm sao mang theo Giang Ánh Tuyết trước.

      Lúc điện thoại Tần Lạc gọi tới, cùng đối phương tán gẫu rất vui, điện thoại di động để ở bên, đặt trạng thái tắt .

      Giang Ánh Tuyết phát có điện thoại, hiển thị cuộc gọi là"Con nhím " .

      Trong lúc đó, đáy lòng ta lập tức dâng trào vị chua!

      Rốt cuộc con nhím này là ai?

      ta và Kỷ Thành có quan hệ như thế nào?

      Chẳng lẽ Kỷ Thành giấu ta ở bên ngoài có khác?

      Trong lòng ta ngừng tỏa ra vị chua, trong đầu có giọng : "Nghe điện thoại ! Nhận máy biết là ai."

      "Hoặc là nhớ kỹ số. . . . . ."

      Động lòng bằng hành động!

      ta mới vừa đưa tay chuẩn bị cầm điện thoại, Hoắc Kỷ Thành giống như sau gáy mọc thêm con mắt liền quay đầu lại, tầm mắt vừa đúng dừng lại ở tay ta vươn ra.

      Nhíu mày, "Làm sao đấy?"

      Giang Ánh Tuyết có đề phòng việc bất chợt quay đầu, “Ồ! Hình như điện thoại di động của mới vừa có người gọi tới.”

      Hoắc Kỷ Thành nhìn ta cái, sau đó đưa tay lấy di động qua, đợi nhìn đến cuộc gọi nhỡ trong mắt lóe lên chút kinh ngạc dễ dàng phát giác….

      Lúc này tìm mình làm gì?

      Nhưng bây giờ vẫn thể rời , ngay sau đó gửi tin nhắn qua: có chuyện gì, sau đó gửi .

      ******

      Thấy cái tin nhắn ngắn ngủi này, trong lòng Tần Lạc chán nản! Đại Ma Vương vốn là người bận rộn, làm sao có thể giống như những người đàn ông bình thường mọi lúc đều nhớ tới mình?

      Mặc dù bá đạo tuyên bố mình là phụ nữ của , chỉ sợ cũng bởi vì nhất thời hứng thú?

      Có lẽ là bởi vì Tiểu Hỏa Tinh thích mình.

      Nghĩ tới đây, môi bất chợt nhấc lên vẻ cười khổ, bắt đầu điều chỉnh tâm tính của mình.

      Nhanh chóng trả lời: sao, bận. cần gửi trả lời.

      Sau khi gửi , liền tắt máy.

      Đứng dậy muốn trở về, kết quả vừa đứng lên mới phát ngồi lâu chân tê dại.

      Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, cũng có lựa chọn ngồi xe, mà là chậm rãi, lâu rồi cũng có thời gian rãnh rỗi như vậy.

      Mới vừa lên đại học, liền chung quanh tìm việc, chỉ vì có thể kiếm sinh hoạt phí mỗi tháng, mặc dù thân là người thừa kế của cửa hàng trang phục nhà họ Tần, nhưng cha đoạt lấy tất cả từ .

      Ông ta trừ hàng năm nộp học phí cho , ngay cả sinh hoạt phí cũng cho gì.

      Cũng được! cũng trông cậy vào bọn họ, thể làm gì khác hơn là dựa vào năng lực của mình kiếm tiền.

      Cũng bắt đầu từ lúc đó, còn có thời gian nhàn hạ.

      Hít vào hơi sâu, mặc dù có gia đình hạnh phúc, cũng muốn cuộc sống của mình trôi qua đặc sắc!

      Mà bên Hoắc Kỷ Thành, sau khi thấy tin nhắn của Tần Lạc ấn đường nhíu lại, này định đùa bỡn với bản thân sao?

      Gần mười giờ, chuyện bên này của mới kết thúc, sau khi đuổi Giang Ánh Tuyết liền lái xe tới chung cư chỗ nhà Tần Lạc.

      Kết quả sau khi đến thấy có nhà, lại gọi điện thoại cho được, khỏi nổi trận lôi đình.

      Lại lái xe lên đường tìm , ngay lúc vẫn tìm được con đường lân cận có bóng lưng quen thuộc.

      chợt dẫm phanh lại.

      Đẩy cửa ra xuống xe, gió thổi mãnh liệt, mỗi đợt cũng giống như lưỡi dao cạo mặt, Hoắc Kỷ Thành tự chủ cau mày.

      Tần Lạc vẫn cúi đầu về phía trước, hoàn toàn có chú ý tới bóng dáng đến gần .

      Hai chân Hoắc Kỷ Thành thon dài có lực đứng lại ở trước mặt , đôi tay đút ở trong túi áo khoác.

      “Điện thoại hết pin rồi hả?”

      Bên tai đột nhiên truyền đến giọng khiến cho Tần Lạc giật mình ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn cái, “Sao lại tới đây.”

      càng lạnh nhạt như vậy càng khiến Hoắc Kỷ Thành căm tức, “ mới vừa tới nhà em tìm em, kết quả em có nhà.”

      Tần Lạc cắn môi, mí mắt buông xuống, “Tôi chỉ ra ngoài tản bộ.”

      Hoắc Kỷ Thành nhìn chằm chằm, “Rốt cuộc làm sao vậy?”

      Tần Lạc lắc đầu, “ có việc gì, chính là cảm thấy người tản bộ rất nhàm chán, gọi điện cho mà thôi.”

      Hoắc Kỷ Thành vẫn chưa tin, xem ra tâm tình của giống như là có việc gì.

      nên gạt tôi.”

      Tần Lạc giương mắt nhìn thẳng , “Tôi có cần thiết lừa , hơn nữa tôi có thể có chuyện gì?”

      Hoắc Kỷ Thành nhìn chằm chằm mấy giây, đáy lòng chợt dâng lên chút đau lòng, xưa nay chưa thấy giải thích: “Lúc nãy tôi cùng khách hàng chuyện, có tiện nghe điện thoại.”

      Tần Lạc cũng biết là người bận rộn, mới vừa rồi cũng điều chỉnh tâm tình của mình.

      Đối với , tuyệt đối thể ôm lấy quá nhiều hy vọng xa vời.

      Nếu , đau lòng chỉ là mình.

      “Ừ, tôi hiểu.”

      “Được rồi, trời như thế, theo trở về.”

      xong, Hoắc Kỷ Thành liền dắt tay , về phía xe.

      Tần Lạc có kiểu cách đẩy tay ra, mặc cho bàn tay ấm áp của bọc lại bàn tay bé của mình.

      Có lẽ, bây giờ cần chút xíu ấm áp như vậy.

      Cứ để cho tùy hứng lần !

      Dáng vẻ nhu thuận khiến Hoắc Kỷ Thành tin có việc gì, trong lòng cũng yên tâm, sau khi đưa đến nhà, còn thân thiết đưa lên lầu.

      “Em là người phụ nữ của tôi, bất kỳ xảy ra chuyện gì cũng đều phải với , chớ buồn bực ở trong lòng, hiểu chưa?”

      “Ừ.”

      Người phụ nữ của ? Là người phụ nữ nhớ tới tới chêu chọc sao?

      Dĩ nhiên Hoắc Kỷ Thành biết suy nghĩ của , nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn trong lòng nổi lên gợn sóng, chút suy nghĩ hôn lên môi .

      Tần Lạc bị động mặc cho hôn mình.

      Cho đến khi hai người thở nổi, mới tránh ra khỏi , nhìn chằm chằm , giọng nghiêm túc khác thường, “Lần trước tôi , nghiêm túc cân nhắc qua chưa?”
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 99: Tên khốn kiếp này thể đưa tay ra nhận chút sao?

      Hoắc Kỷ Thành sửng sốt mấy giây, ngay sau đó hiểu có ý tứ, "Hoắc Kỷ Thành chưa bao giờ tùy tiện ra những lời ‘làm người phụ nữ của ’ này. ."

      Nhất thời trong lòng Tần Lạc có năm loại mùi vị, có phải ý trong lời là. . . . . Rất nghiêm túc đối với mình?

      Phụ nữ mà! Luôn dễ dàng mơ hồ vào thời điểm này. . . . .

      Mặc dù Tần Lạc lý trí, chẳng qua cũng chỉ là bình thường, khi đối với người đàn ông mình động lòng, liền nhất thời. . . . .

      Hoắc Kỷ Thành rất hài lòng với phản ứng của , cúi người che lại cái miệng đào nhắn của lần nữa.

      Lần này, Tần Lạc thực cảm thấy ngọt ngào. . . . . .

      Hôn môi với người trong lòng, loại cảm giác đó hoàn toàn khác nhau.

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành hưởng qua lần tốt đẹp liền thể tiếp tục khắc chế lần hai, cái hôn môi tha thiết, đủ để lay động lửa nóng lòng . . . . . .

      Tần Lạc nhạy cảm nhận ra ý nghĩ của , mắc cỡ đỏ mặt muốn đẩy ra, "Còn chưa tắm. . . . . ."

      chữ cuối cùng bé yếu ớt như muỗi, nhưng Hoắc Kỷ Thành vẫn nghe được.

      Ở sâu trong tròng mắt đen lên nụ cười nhạt, "Được."

      Tần Lạc nghe được câu trả lời của vội vàng đẩy ra, "Vậy buông tôi ra trước."

      Hoắc Kỷ Thành theo lời buông ra, tâm tình vui thích nhìn bộ dạng e lệ, e lệ chỉ vì mình mình, loại cảm giác này rất tốt!

      Vừa nghĩ tới từng thân mật cùng Hoắc Cẩm Dương như vậy, ghen tỵ trong mắt giống như nước lũ ngập trời sôi trào mãnh liệt. . . . . .

      "Lấy giúp đồ lót."

      "Tự mà lấy."

      "Đây là nhà của em, lại biết em để quần áo của ở đâu."

      "Nhà tôi căn bản có quần áo của ."

      "Hả? Trong nhà em có quần áo của ai?"

      Tần Lạc cảm thấy lúc Đại Ma Vương những lời này ngửi thấy. . . . . . Vị chua.

      Ngay sau đó cười : "Đương nhiên là có. . . . . . quần áo của Tử Ninh!"

      cố ý ở dừng lại ở giữa chút, ràng thấy được sắc mặt của Đại Ma Vương biến đổi, trong nháy mắt tâm tình tốt!

      Lỗ mũi Hoắc Kỷ Thành hừ hừ, "Còn gì nữa ?"

      Tần Lạc hiểu chỉ người nào, " sớm vứt."

      Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành híp lại, "Nó ở qua nhà em?"

      Lời này, ràng nồng nặc vị chua.

      Lúc này giống như người đàn ông ghen vì bạn mình. . . . . .

      Tần Lạc cũng muốn lừa gạt , "Ngủ qua hai lần ở ghế sa lon, khi đó ấy vẫn luôn giữa lễ với em."

      Hai câu đơn giản liền giải thích , giữa và Hoắc Cẩm Dương chưa từng tới bước thân mật như vậy, thỉnh thoảng hai người ở chỗ động tình, chỉ cần có chút đống ý, ta đều có bắt buộc mình.

      Hoắc Kỷ Thành từ trong lời của hiểu, lần này chỉ vì xác nhận lần nữa mà thôi.

      " tắm đây."

      xong, liền dửng dưng tới phòng tắm.

      Tần Lạc gọi lại, "Này! còn chưa lấy quần áo."

      Hoắc Kỷ Thành cũng quay đầu lại : "Lấy cho ."

      Tần Lạc: ". . . . . ."

      là người đàn ông chủ nghĩa!

      Hừ! Thẩm vấn mình sao? còn kết hôn! Khẳng định từng có phụ nữ đếm hết!

      Nghĩ như vậy, Tần Lạc vẫn cảm thấy mình bị thua thiệt. . . . . .

      Nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy "tí tách", đàng phải tới phòng ngủ giúp tìm cái lần trước để ở chỗ này quần lót, sau đó tới cửa phòng tắm.

      Gõ cửa --

      Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp từ tính truyền từ trong ra, "Cửa có khóa."

      Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, tên khốn kiếp này! thể đưa tay ra nhận chút sao? cửa có khóa là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn đưa vào?

      phải có khuynh hướng phơi bày chứ?

      "Vươn tay ra là tới rồi!"

      "Vào !"

      Giọng Hoắc Kỷ Thành ngang ngước kiên định, hình như chính là có chủ ý này.

      Tần Lạc tức giận thôi, "Nếu như có mở của tôi liền , sau đó có quần áo để mặc cũng đừng trách tôi!”

      Hoắc Kỷ Thành cũng giận, ngược lại cười : “Hả? ra là em muốn xem lõa thể.”

      Tần Lạc đỏ mặt : “Cái mông! Có quỷ mới muốn xem …. Lõa - thể, cần quần áo thôi.”

      xong, liền định .

      Lúc này, cửa chợt mở ra.

      Trong phòng tắm sương mù bốc hơi, loáng thoáng có thể thấy được nửa người đàn ông, mà bắp thịt lồng ngực vạm vỡ khiến cho Tần Lạc mắc cỡ đỏ mặt, vốn dám nhìn thẳng.

      Xoay đưa đồ ngủ cho , chuẩn bị lại bị nắm được tay, ngay sau đó sẵng giọng: “Mau buông tay ra!”

      Tiếng Hoắc Kỷ Thành khàn khàn mị hoặc, “ vào tắm chung với .”

      Tần Lạc ngừng rút tay ra, nhanh chạy mất.

      Nhìn bóng lưng trốn , khóe môi Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch lên, tâm tình tốt!

      *****

      Mười lăm phút sau, Hoắc Kỷ Thành gần như chỉ quấn chiếc khăn tắm bên hông ra, tóc vẫn còn ướt chèm nhẹp nước lên người, cơ bắp lồng ngực vạm vỡ bền chắc có chút lực lượng.

      Chỉ nhìn khiến cho người ta…

      Tần Lạc bắt buộc mình dời tầm mắt , nhanh chóng tránh , “Tôi lấy máy sấy tóc cho .”

      Hoắc Kỷ Thành nhìn bóng lưng của , khóe môi nâng lên nụ cười gian manh, sau đó ngồi ghế sa lon, “Sấy giúp .”

      Tần Lạc bĩu môi, “! Tự sấy !”

      Hoắc Kỷ Thành làm bộ muốn cởi khăn lông bên hông, “Em sấy giúp liền cởi khăn lông ra để lau.”

      Tần Lạc vừa nhìn giống như có lừa gạt mình, bị sợ đến nỗi ngừng cầm máy sấy tóc lên, “…”

      Hoắc Kỷ Thành đạt được mưu kế, trong lòng khỏi phải rất cao hứng.

      Tần Lạc có khổ mà thể , Đại Ma Vương lại còn chơi xấu?

      “Nước lên mặt rồi.”

      “Nào có!”

      “Tự em sờ cái xem.”

      “……”

      “Bên này còn chưa có thổi khô.”

      “……”

      cần sấy mỗi bên đó, quá nóng!”

      “……”

      Sấy mỗi tóc, Hoắc Kỷ Thành ít nhất chỉ trỏ nhiều thứ, Tần Lạc cũng sắp bị làm cho tức chết! Nhất định chính là cố ý bới móc!

      “A,… làm gì thế?”

      Tóc vẫn chưa hoàn toàn sấy xong, Tần Lạc lại bị Hoắc Kỷ Thành mạnh mẽ đè lên ghế sa lon, vui giãy giụa : “Còn chưa có sấy xong.”

      “Nó quan trọng.”

      Tần Lạc là hận đáng đấm qua, người đàn ông xấu xa đáng chết! là quá đáng! còn chưa tắm mà!

      “Buông ra! Tôi muốn tắm!”

      Hoắc Kỷ Thành vui liền buông ra, “Đừng để đợi quá lâu.”

      Sau khi Tần Lạc xong quần áo chuẩn bị đóng cửa quên thò đầu ra bổ sung câu: “Bình thường tôi tắm đều mất canh giờ!”

      Sau đó, liền khóa trái cửa….

      Khiến Hoắc Kỷ Thành giận đến đen mặt.

      ……..

      Chờ cho tới khi Tần Lạc chậm rì rì từ phòng tắm ra, liền bị người đàn ông kịp chờ đợi lừa lên giường….

      Kết quả, nghĩ là biết.

      Tần Lạc hơi nghiêng đầu, Hoắc Kỷ Thành vừa đúng hôn đến mặt , hỏa khí “Cọ xát” cái xông tới, dùng sức giữa cằm của , hung hăng chiếm lấy môi ….

      Đêm, càng sâu.

      Tình, kiều diễm triền miên.

      *****

      Buổi sáng.

      Tâm tình Tần Lạc cũng tệ, hiệu suất làm việc cũng nhanh hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, buổi trưa ở phòng ăn ăn cơm, Lương Tinh, Chu Thiến và Hứa Vi đều bưng khay ngồi chung chỗ với .

      “Tần Lạc, quan tâm tới mấy tin đồn kia sao?” Đây là tiếng Lương Tinh.

      để ý tới lời đồn sớm muộn gì cũng có ngày tiêu tán, trong Làng Giải Trí mỗi ngày nhiều lời đồn đãi bát quái như vậy, nếu như các minh tinh đều quan tâm như vậy, đoán chừng cũng cần phải lăn lộn.”

      Giọng của Tần Lạc nhàng, nghĩ qua, lời đồn càng giải thích càng được, sáng sớm hôm nay Đại Ma Vương cũng với bản thân rồi, cần để ý những thứ kia, xử lý.

      Cho nên, vẫn an tâm làm việc tương đối tốt.

      Hứa Vi nắm đũa càng chặt, mỉm cười : “Vẫn là đạo lý này, lời đồn đại sao! Dù sao chỉ là suy nghĩ phiến diện của mọi người, nhất định là .”

      Chu Thiến bĩu môi, “Như vậy cũng tốt, tránh khỏi ngày ngày nhớ những chuyện linh tinh kia.”

      đến nước này, ba người cũng có tiếp tục cái đề tài này nữa.

      Lương Tinh vội vàng sang chuyện khác, “Sáng hôm nay Giang tổ trưởng cũng có tới làm, nghe tối hôm qua cùng tổng giám đốc chuyện? Đoán chừng rất khuya mới trở về.”

      Chu Thiến đối với việc này thấy nhưng thể trách, “Loại này tin tức này sớm nhìn mãi thành quen, Giang tổ trưởng và tổng giám đốc vốn chính được công nhận là đôi, nghe nhà họ Hoắc và nhà họ Giang cũng qua lại nhiều năm, sớm đồng ý phương diện này.”

      Lương Tinh uống hớp canh, “Ai da! Chỉ nên xúc động chút thôi! Bất đồng xuất thân đúng là bất đồng số mạng!”

      Tần Lạc cúi đầu ăn cơm, tay cầm đũa có hơi dừng lại….

      Mà chi tiết này, bị Hứa Vi phát .
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 100: , tôi rất vui vẻ khi em cố ý đứng ở đây chờ tôi

      Tần Lạc tự chủ được nghĩ đến chuyện mình nghe điện thoại của Hoắc Kỷ Thành lần trước, chẳng lẽ ấy ở cùng chỗ với Giang Ánh Tuyết...

      Bởi vì bất tiện, cho nên nhận điện thoại của mình?

      Nghĩ đến đây, trong lòng nổi lên vị chua...

      Phụ nữ mà! Khó tránh khỏi có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với người đàn ông của mình, cũng ngoại lệ.

      Hơn nữa tối hôm qua bọn họ còn thân mật như thế...

      Hứa Vi vẫn lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Tần Lạc, phát tay cầm đũa của thoáng dừng lại, muốn thấy cảm xúc biểu ra ngoài trong mắt .

      Chỉ tiếc, mí mắt Tần Lạc buông xuống, căn bản thấy được...

      Trong lòng ấy thầm nổi lên nghi ngờ, Tần Lạc phải tình nhân của Đường thiếu sao? ấy làm sao có thể...

      Lương Tinh với Chu Thiến chú ý đến những chi tiết này, còn hăng hái trò chuyện bái quái về tổng giám đốc với tổ trưởng Giang.

      Có thể thấy được, ở trong lòng tất cả mọi người chấp nhận Hoắc Kỷ Thành với Giang Ánh Tuyết là đôi...

      Trong lòng Tần Lạc phải tư vị, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng chôn những thứ này ở dưới đáy lòng.

      ...

      Lúc tan tầm, Tần Lạc nhận được tin nhắn của Hoắc Kỷ Thành: Buổi tối cùng ăn cơm?

      Tần Lạc vui trả lời: Buổi tối tôi có hện với Tử Ninh.

      ra, là muốn nhìn thấy Đại Ma Vương, ai bảo tối hôm qua ta với mình.

      Hoắc Kỷ Thành đương nhiên biết trong lòng nghĩ những thứ cong cong quẹo quẹo này, rất nhanh trả lời lại: thể đổi?

      Tần Lạc tức giận nhanh chóng hoạt động ngón tay: Đương nhiên thể.

      Hoắc kỷ thành nhìn chằm chằm vào di động nhìn vài giây, cảm thấy thái độ chuyện của này đột nhiên trở nên cứng rắn, cũng biết mình ảo giác hay thế nào...

      cũng biết tên Bùi Tử Ninh kia là bạn tốt của ấy, tình cảm hai người rất tốt, từ lần trước ở Thái Lan nhìn ra.

      Thôi! Nếu như vậy trở về với Tiểu Tinh...

      Lập tức đáp chữ: Được.

      Thấy trả lời, Tần Lạc thiếu chút nữa tức giận đến giậm chân, Đại Ma Vương khốn khiếp! chút cũng hiểu tâm tư phụ nữ!

      Quá... quá đáng!

      Nhưng việc đến nước này, là mình , tự nhiên lại đổi ý, dù sao buổi tối quả có việc, đồng ý phiên dịch văn kiện cho luật sư Cố còn thiếu rất nhiều chưa phiên dịch xong, mấy ngày nay cần phải cố gắng rồi.

      *****

      Từ sau khi Tần Lạc cự tuyệt Hoắc Kỷ Thành mời bữa tối, hai người thoáng cái ba ngày gặp, phải giận dỗi, mà là Hoắc Kỷ Thành lại công tác ở Nga ...

      Trước khi , có gọi điện thoại cho Tần Lạc lần, lúc ấy Tần Lạc họp, điện thoại di động để chế độ im lặng nghe thấy, chờ khi nhìn thấy lỡ mất, Hoắc Kỷ Thành tắt điện thoại.

      Cũng là sai sót ngẫu nhiên...

      Buổi tối thứ sáu, Tần Lạc vốn hẹn ăn cơm với Cố Nam Châu, bởi vì phiên dịch xong tất cả tư liệu, chuẩn bị giao cho cậu ta.

      Kết quả lúc tan tầm, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ số lạ, nghe giọng liền biết là Trình Sâm trợ lý của Đại Ma Vương.

      "Tần tiểu thư, Boss sắp trở về, ấy ở đặt chỗ trước ở tầng cao nhất nhà hàng cao ốc Helen, mời bây giờ cùng tôi qua đó."

      " ngại! Tối nay tôi có hẹn với bạn."

      "Tần tiểu thư, Boss trở về muốn nhìn thấy đầu tiên, hơn nữa lúc này tôi cũng liên lạc được với ất, có cách nào truyền đạt ý tứ của , hi vọng có thể phối hợp."

      Tần Lạc có chút bất đắc dĩ: "Cho nên ý của là tối nay tôi thể bay ?"

      Trình Sâm gật đầu: "Đúng vậy, cho tới bây giờ Boss , hơn nữa tức giận rất đáng sợ, tôi khuyên Tần tiểu thư cần phải thử."

      Tần Lạc nửa đùa : "Nếu tôi sao?"

      Trình Sâm cười khổ: "Tần tiểu thư vẫn nên có giả thiết này tốt hơn, Boss ấy rất nhớ , hi vọng trở về nhìn thấy đầu tiên.”

      Cũng biết lời ta “Boss ấy rất nhớ ” này làm Tần Lạc xúc động như thế nào, ma xui quỷ khiến dao động rồi.

      “... Tôi biết rồi.”

      Cúp điện thoại, chỉ có thể gọi xin lỗi với Cố Nam Châu, : “Luật sư Cố, vừa rồi tôi bỗng nhiên nhận được thông báo tạm thời tăng ca, nếu cậu vội ngày mai tôi mang cho cậu được ? Hoặc là buổi tối sau khi tôi trở về gửi thư cho cậu trước?”

      Cố Nam Châu dịu dàng lên tiếng: “ sao, công việc quan trọng nhất, trưa ngày mai ? Có thời gian ?”

      Cậu ta quên hỏi thời gian của .

      Tần Lạc nhất thời có ấn tượng tốt với cậu ta, người đàn ông tốt luôn biết quan tâm chăm sóc!

      “Có, vậy trưa ngày mai mình mời cậu ăn cơm, được ?!”

      “Được.”

      ...

      Sau khi hẹn xong, Tần Lạc thở dài hơi, chỉ cảm thấy mình có cảm giác tội lỗi, lại lừa dối luật sư Cố, nếu ở trước mặt cậu ta, cậu ta từng học tâm lý học có thể bị nhìn thấu mình ?

      Lập tức lại lắc đầu, thèm nghĩ những thứ này nữa.

      *****

      Tần Lạc vốn tưởng rằng Trình Sâm trực tiếp dẫn đến nhà hàng Cao ốc Helen, kết quả xe lại dừng ở cửa hàng tư nhân tạo hình ba tầng, Tần Lạc bị cầu vào chọn bộ lễ phục dạ hội sa hoa, còn bị ấn trang điểm cùng làm tạo hình.

      chút cũng muốn, nhưng Trình Sâm lại : “Tần tiểu thư, Boss muốn cho buổi tối lãng mạn, chẳng lẽ biết ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ gặp ấy thích hợp hơn so với mặc đồ công sở sao?”

      Tần Lạc: “...”

      Được rồi!!!

      20 phút sau.

      “Xong rồi, Tần tiểu thư có thể soi gương, xem có hài lòng ?”

      “...”

      Tần Lạc được đỡ đứng lên, trẻ trong gương thanh thuần mà mất quyến rũ, xinh đẹp mà diêm dúa loè loẹt, trang điểm với váy đều thảo đáng, tinh xảo, tao nhã.

      bỗng nhiên có chút thích ứng mình như vậy, quá chói mắt cho nên giống .

      Trong mắt Trình Sâm lên kinh ngạc, hổ là người phụ nữ Boss nhìn trúng, quả nhiên với những người phụ nữ dung tục khác có chút giống nhau!

      “Váy này... Có quá lộ hả?”

      Tần Lạc rất quen mặc váy như vậy cảm thấy phơi bày ở trong tầm mắt mọi người...

      Quá lộ liễu!

      Đây quả thực là vì phúc lợi của Đại Ma Vương!

      Chủ cửa hàng tươi cười rạng rỡ nhìn : “Người đẹp, phải tin tưởng ánh mắt của tôi, bộ lễ phục dạ hội màu đen này vô cùng hợp với , tin có thể hỏi Trình tiên sinh, có phải làm cho người ta có cảm giác kinh ngạc hay ?”

      Trình Sâm che miệng ho khan tiếng, Emma! May mắn Boss có ở đây, nếu mình đừng nghĩ đến còn sống để rời khỏi đây rồi...

      Hắc tuyến trán Tần Lạc tuôn ra, sợ là kinh hãi.

      Trình sâm nhìn đồng hồ đeo tay cái: “Tần tiểu thư, thôi, thời gian sắp đến rồi.”

      Tần Lạc nâng váy theo ra ngoài, ghét ăn mặc được coi thành thức ăn ngon đưa đến trước mặt ác ma, mình giống như là điểm tâm, tùy thời đều có thể bị ta ăn luôn.

      ......

      sân thượng tầng cao nhất “Cao ốc Helen” rộng lớn, chiếc máy bay tư nhân xa hoa ở trong bóng đêm thấp thoáng chậm rãi hạ xuống, cửa khoang máy bay mở ra, người đàn ông đẹp trai lãnh khốc mặc tây trang Armani màu đen xuống, trong đôi mắt tối đen như vì sao lấp lánh lộ ra chút rét lạnh.

      ta chính là Hoắc Kỷ Thành mới từ Nga trở về, kịp nghỉ ngơi tốt nên chỗ cằm nổi lên ít sợi râu ngắn.

      càng lộ ra thêm vị đàn ông!

      “Hoắc tiên sinh, mời bên này.”

      Người phục vụ đặc biệt chờ khom người , ở Hoắc Kỷ Thành ý bảo trước dẫn đường.

      Lúc đó, Tần Lạc đến nhà hàng.

      Thịnh cảnh trống trải người làm cho nghi ngờ hỏi: “Sao ở đâu người nào vậy?”

      Trình Sâm trả lời: “Đây là Boss cho Tần tiểu thư kinh ngạc.”

      Tần Lạc “...”

      Cái gọi là kinh ngạc ràng là mị?

      “Tiểu thư, thích nghe nhạc cụ đành bài hát gì? Piano? Đàn vi-ô-lông-xen? Đàn vi-ô-lông? Saxo? Đàn hạc Hy Lạp? Đàn accordeon...”

      Trình Sâm liên tục ra tên hơn mười loại nhạc cụ để Tần Lạc lựa chọn.

      Tần Lạc nghe mà đau cả đầu: “Tùy .”

      hiểu những thứ này, cái gì cũng giống nhau.

      Trình Sâm cái gì nữa, trong lòng đại khái hiểu .

      Sau khi Tần Lạc ngồi xuống hận thể cởi giày cao gót 10 cm chân, giầy mở qua là làm khổ chân! Gót chân hoàn toàn chịu nổi rồi!

      “Tôi toilet.”

      “Còn 10 phút nữa Boss đến, ấy thích chờ người khác.”

      “...”

      Cái sợi len! ta thích chờ người để cho tôi chờ sao? Quá đáng! quá đáng!

      Tần Lạc dẫm xuống giày cao gót run run rẩy rẩy tìm được toilet, cố ý ở bên trong lề mề vài phút, khi ra ngoài rất đúng lúc ở trước cửa thang máy vô tình gặp Hoắc Kỷ Thành mới từ sân thượng xuống.

      , tôi rất vui vẻ khi em cố ý đứng chờ tôi ở đây.”
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyetPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :