1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò chơi chinh phục: Ông xã kiêu ngạo quá nguy hiểm - Nam Quan Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 86: gặp phải nguy hiểm

      Tần Lạc suy nghĩ chút, bình thường buổi tối mình tan việc xong cũng có chuyện gì làm, qua phụ đạo hai giờ cho Tiểu Tinh rồi về nhà cũng được.

      Ngay sau đó trả lời: Được.

      Hoắc Kỷ Thành thấy trả lời, khóe môi vểnh lên, ngay sau đó biến sắc để điện thoại di động xuống.

      Trong chốc lát sau, tiếng chuông điện thoại dành riêng vang lên, cần nhìn hiển thị cuộc gọi đến cũng biết là con trai Tiểu Tinh gọi tới.

      Bắt máy.

      "Cha, cha có với chị hay chưa? Chủ nhật này con muốn cùng ông bà nội đảo Phổ Cát chơi? Cho chị ấy hai ngày nghỉ."

      " rồi."

      "Có phải chị bỏ được con hay ?"

      "Có, để tránh cho con quên hết bài tập, chị quyết định buổi tối bình thường tới giúp con bổ túc khóa của trình cuối tuần này."

      "Oa! Quá tuyệt vời! cách khác buổi tối thứ tư con lại có thể nhìn thấy chị sao!"

      "Ừ, chỉ là cha con ra ngoài đảo Phổ Cát chơi, cho nên lúc con nhìn thấy chị đừng có lỡ miệng."

      "À? vậy cha con đâu?"

      "Cha con muốn sân chơi rồi."

      "Ưmh. . . . . . Vậy chừng nào cha mới đưa con Disney chơi?"

      "Nhanh thôi."

      "Nhanh là lúc nào? Mỗi lần cha đều lừa con."

      "Lần này tuyệt đối lừa Tiểu Tinh."

      "Được! Nếu cha dối con liền dọn ở cùng chị ! Hừ!"

      "Ừ."

      . . . . . .

      Cúp điện thoại, tâm tình Hoắc Kỷ Thành rất tốt.

      Sau đó hai phút, gọi cú điện thoại cho trợ ký Trình Sâm, "Cái hạng mục ở Bangkok trao đổi sao rồi?"

      Trình Sâm hiểu, tại sao đột nhiên boss hỏi cái này.

      Chỉ có thể đáp: " đến giai đoạn ký hợp đồng cuối cùng, xuất điều gì ngoài ý muốn."

      Hoắc Kỷ Thành rất hài lòng, "Rất tốt, sắp xếp cho tôi vé máy bay thứ hai Bangkok."

      Trình Sâm buồn bực, "Boss, chủ nhật ngài còn phải tới thành phố I."

      Giọng Hoắc Kỷ Thành lành lạnh, "Còn cần tôi lặp lại lần nữa sao?"

      Trình Sâm vội vàng gật đầu, "Thuộc hạ hiểu."

      *****

      Bởi vì 5h chiều thứ sáu phải lên đường, sau khi Tần Lạc tan việc liền tới bệnh viện đón bạn tốt, mà tối qua hành lý hai người cũng thu dọn xong.

      Cho nên, hôm nay đến thẳng sân bay là được.

      Dọc theo đường , Bùi Tử Ninh ngừng hưng phấn, " kích động! Lần đầu tiên trúng thưởng hạng nhất! Ai nha! Mình nên mua vé số thôi! chừng còn có thể trúng năm trăm vạn!"

      Tần Lạc sẵn giọng: "Nghĩ gì thế! Cậu cho rằng có năm trăm vạn tốt như vậy sao! Có thể trúng thưởng hạng nhất vô cùng tệ, nên biết đủ !"

      Hai tay Bùi Tử Ninh ôm mặt, " ra mình cũng chỉ an ủi bản thân như vậy!"

      Tần Lạc nhìn bộ dạng bạn tốt hoa si, chỉ cười tiếp tục lái xe.

      . . . . . .

      Sau khi tới sân bay, hai người liền gọi điện thoại cho đoàn hướng đẫn du lịch, gặp mặt rất thuận lợi, tất cả cũng làm cho Bùi Tử Ninh và Tần Lạc càng thêm tin tưởng tính chân thực của lần trúng thưởng này.

      Nhất là Tần Lạc, hoàn toàn đổi cái nhìn về việc có cái bánh rơi từ trời xuống. . . . . .

      ra có lúc đúng là có chuyện tốt như thế xảy ra. . . . . .

      Chừng bốn giờ bay, khi hạ cánh tới Thái Lan, có hướng dẫn du lịch phụ trách, quá trình rất thuận lợi, sau đó vào ở khách sạn.

      Khiến Tần Lạc và Bùi Tử Ninh bất ngờ là, lại là khách sạn cao cấp bốn sao, thiết bị trang bị bên trong rất hoàn thiện.

      Phòng vệ sinh rất lớn, còn có bồn tắm lớn!

      Quả khỏi quá tốt!

      Bùi Tử Ninh vào phòng, chuyện thứ nhất chính là hưng phấn nhào lên giường, "Oa! Quá tuyệt vời! Khách sạn này còn tốt hơn so với dự đoán của mình! Sạch thông gió còn rộng rãi! Đây tuyệt đối là lần du lịch miễn phí tốt nhất!"

      Tần Lạc nhìn chung quanh trong phòng vòng, quả cũng tệ lắm, sau đó cất xong va ly hành lý, rồi lấy ra đồ rửa mặt và áo ngủ tối nay tắm rửa.

      Bùi Tử Ninh nhảy từ giường dậy, "Xong đời! Mình quên mang mấy cái váy mỏng hai dây rồi! Còn bờ biển mặc! Kết quả tối hôm qua quá hưng phấn cho nên quên rồi. . . . . ."

      gấp đến độ tới lui bên giường, rất là lo âu.

      Tần Lạc an ủi: " có việc gì! Bên Thái lan này có rất nhiều váy bãi biển, chúng ta tùy tiện mua cái mặc phải được sao, mình cũng có mang.”

      Lời của bạn tốt khiến tâm tình Bùi Tử Ninh khá chút, mếu máo, “Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.”

      *****

      Sau khi kết thúc vui vẻ đêm, ngày hôm sau hướng dẫn du lịch liền dẫn xe người lên đường cảnh quang đầu tiên -- Tứ Diện Phật.

      Ở này gần 1-2 tiếng, du khách chơi mệt có thể tự động tới quán trà ở Tứ Diện Phật uống trà.

      Sau đó là quảng trường Siam, đường Khao San….

      Ngày kế tiếp, phần lớn thời gian tất cả mọi người ngồi xe, mệt mỏi cả ngày.

      Hôm sau tới Hoàng cung và chùa Phật Ngọc…

      Liên tiếp hai ngày, Tần Lạc và Bùi Tử Ninh cảm nhận được loại đau buồn! Cùng đoàn du lịch cũng quá mệt mỏi! Sớm biết như vậy tự rồi….

      Ngày thứ ba tới bờ biển, hướng dẫn du lịch còn buổi tối ở quanh đây, khiến các đoàn viên hưng phấn thôi, mặc kệ như thế nào, ở tại bờ biển nhất định là phòng cạnh biển!

      Buổi tối đốt lửa trại cùng các đoàn cùng khác, nam nam nữ nữ vây quanh vòng, cực kỳ náo nhiệt!

      “Xin hỏi, trong đoàn có ai biết tiếng Pháp ?”

      Chợt, hướng dẫn du lịch lo lắng hỏi, có lẽ là đụng phải chuyện gì khó giải quyết.

      Hỏi vòng cũng có người giơ tay, hướng dẫn du lịch có chút nóng nảy, Tần Lạc nhìn thấy tình cảnh này, nhịn được : “Tôi biết.”

      Hướng dẫn du lịch vô cùng cảm kích tới bên , câu cám ơn, sau đó còn : “Là như vậy, bạn tôi dẫn đoàn phần lớn là người nước Pháp, tại bạn tôi có chút việc dẫn đoàn Pháp được, muốn tôi giúp chút, nhưng tối nay, căn bản tôi hiểu tiếng, tôi cũng có biện pháp. Mọi người đều là đồng bào Trung Quốc, ra ngoài giúp nhau cũng là điều tốt. Tần tiểu thư, giúp người nhất định được báo đáp!”

      Tần Lạc mỉm cười, “ có việc gì, tôi cũng chỉ có thể làm vậy.”

      Hướng dẫn du lịch lại câu, “Cám ơn.”

      Sau đó, liền dẫn tới đoàn của bạn mình.

      Bùi Tử Ninh kéo bạn tốt, “Lạc Lạc, lúc nào cũng phải giữ liên lạc! Đất khách quê người, nên chú ý chút.”

      Hướng dẫn du lịch vội vàng : “Bùi tiểu thư, yên tâm ! Chúng ta đều là đồng hương, làm hại đồng bào của mình, hơn nữa mọi người đều có tên và điện thoại của tôi, nếu xảy ra chuyện gì bên cơ quan du lịch bỏ qua cho tôi!”

      Bùi Tử Ninh bị ta xong ngược lại có chút ngượng ngùng, ngay sau đó nhiều lời nữa, chỉ nháy mắt với bạn tốt.

      Mặc kệ thế nào, cẩn thận chèo thuyền được vạn năm!

      Đương nhiên Tần Lạc cũng trả ánh mắt cho , để cho phải lo lắng.

      …….

      May mắn rời cũng xa, ngay lúc bọn họ vào khách sạn bên cạnh, nếu so với khách sạn bọn họ ở hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều.

      Hướng dẫn du lịch vội vàng giải thích, “Tần tiểu thư, bọn họ giao đoàn phí cao hơn mọi người, đương nhiên chỗ dừng chân khá hơn chút.”

      Tần Lạc gì, những đạo lý này vẫn hiểu.

      tới đại sảnh, mới biết có ít du khách nước Pháp đợi kịp trở về phòng nghỉ ngơi, còn lại mấy người theo chân bọn họ truyền đạt ý tứ thống nhất lắm, Tần Lạc phải mất lúc để khuyên giải họ…..

      Vốn muốn cho bọn họ chuyện với nhau, nhưng nhiều người đều quen biết nhau, nên cách khác vẫn phải gỏ cửa của từng phòng giải thích.

      Hướng dẫn du lịch vô cùng áy náy : “Tần tiểu thư, xin lỗi quá! Đây là 500 đồng thù lao, xin nhất định phải nhận lấy! Nếu như hỗ trợ của , tối nay tôi giải quyết được đoàn du khách này, nhất định làm sai.”

      Tần Lạc hiểu ý của , nhận lấy số tiền kia phải giúp cho chót, còn phải gõ cửa từng phòng ….

      Suy nghĩ chút khỏi nhức đầu!

      Nhưng tới nửa đường bỏ cũng tốt cho lắm?

      Suy nghĩ chút, vẫn đáp ứng.

      Bỗng nhiên --

      Ở giữa xảy ra chút tình huống , lúc hướng dẫn du lịch nhận điện thoại, Tần Lạc vào nhầm phòng, phải do chính nhầm, mà là hướng dẫn du lịch nhớ nhầm…

      cho sai số phòng.

      Lúc gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nam khàn khàn, “Vào .”

      Tần Lạc thấp thỏm đẩy cửa, hướng dẫn du lịch chạy đâu tiếp điện thoại vậy, tại sao còn chưa trở lại?

      Mới vừa vào phòng, liền phát ánh đèn trong phòng đặc biệt u tối, hơn nữa còn khá u ám….

      Ngay cả mùi, đều có gì đó kỳ lạ - -

      vừa định rời , kết quả người nam trong phòng lên tiếng, “Tới đây!”

      Là tiếng Pháp.

      dừng chút, liền bắt đầu lặp lại những lời nhiều lần lúc nãy.

      Giọng của đối phương có chút nhịn được, “Tôi thích phụ nữ lắm mồm! Nhanh lên qua đây!”

      Trong lòng Tần Lạc lập tức vang lớn cái chuông báo động, người đàn ông này có gì đúng! giống như đoàn khách du lịch!
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 87: Tần Lạc bị mang

      Nghĩ đến đây, Tần Lạc liền muốn xoay người rời , nhưng người nam bên trong căn phòng lại lạnh lùng trách mắng: "Tới tới rồi còn giả bộ cái gì chứ! phải tới phục vụ sao!"

      Tần Lạc thiếu chút quát mắng, ngừng liên tục khoát tay, dùng tiếng Pháp lưu loát : "Tiên sinh, hiểu lầm rồi, tôi phải phục vụ, tôi chỉ nhầm phòng. "

      xong, liền chuẩn bị rời .

      Nhưng người nam bên trong căn phòng lại nghe giải thích, " tiến vào làm gì có cái đạo lý ra?"

      Tần Lạc chợt cảm thấy mình rơi vào hố rồi. . . . .

      . . . . . .

      Ước chừng mười phút trước.

      Hoắc Kỷ Thành xong chuyện trở về phòng, suy nghĩ có nên nhắn tin cho Tần Lạc , mới vừa tới khúc quanh ánh mắt liếc thấy bóng dáng quen thuộc.

      xoay người theo phản xạ, lúc đuổi theo thấy bóng dáng người đẹp.

      Trong lòng khỏi buồn bực, tại sao Tần Lạc lại xuất ở đây?

      Ngay sau đó gọi điện thoại cho lễ tân khách sạn, kết quả có được tin tức về vị khách tên là Tần Lạc, ấn đường nhíu chặt, nghĩ tới loại khả năng xấu nhất . . . . . .

      Sau vài giây chần chờ, bước nhanh tới phòng tổng bộ, chỉ có ở đó mới có thể thấy toàn bộ hình ảnh video hành lang.

      Vừa vừa gọi điện thoại cho người phụ trách khách sạn, đầu kia vừa nghe vội vàng phân phó phòng máy nhất định phối hợp toàn lực với Hoắc tiên sinh, đồng ý tất cả cầu của .

      Ngắn ngủn 2 phút, trong nhiều máy vi tính lến mọi góc quay, Hoắc Kỷ Thành tìm được bóng dáng của Tần Lạc.

      Mình quả nhìn lầm!

      vào phòng số 807, mà chủ nhân cái phòng kia cũng là người Pháp!

      Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?

      Ngay sau đó bước nhanh tới thang máy. . . . . .

      ******

      Mà cũng trong lúc đó.

      Tần Lạc cảm thấy nghiêm trọng có gì đúng, hình như trong gian phòng này xông hương, bởi vì ở Thái rất nhiều nơi thích đốt hương, lúc ấy cũng cảm thấy có gì đúng, nhưng lúc này ngủi lúc lâu. . . . . .

      Hình như thân thể như nhũn ra, bên trong như có ngọn lửa thiêu đốt. . . . . .

      Mẹ nó!

      phải là trúng cái hương mê tình gì ... Chứ?

      Tần Lạc chỉ muốn mau sớm thoát , nhưng lúc này bị người đàn ông dùng sức kéo ngã giường, đến hơi sức bò dậy cũng có. . . . . .

      Trong lòng có chút bi thương, chẳng lẽ mình giữ trong sạch hơn hai mươi năm cứ như vậy bị hủy ở Thái Lan sao?

      Hướng dẫn viên du lịch đâu rồi?

      Tại sao ấy còn chưa tới?

      Người đàn ông từ nhìn xuống , " phải là nhân viên có lẽ mùi vị hơn!”

      Tần Lạc cầu khẩn : “Tiên sinh, ngài nghĩ sai rồi, tôi chỉ cẩn thận nhầm phòng, xin thả tôi được ?”

      Người đàn ông lại : “Trời xui đất khiến chẳng phải càng đẹp hơn sao!”

      Tần Lạc hoàn toàn tâm chết rồi, chẳng lẽ tối nay hủy ở nơi này?

      Bây giờ chỉ chờ mong hướng dẫn du lịch có thể tìm tới đây, nếu ….

      Tay của người đàn ông đưa về phía mặt Tần Lạc, lập tức ghê tởm muốn ói, quay đầu muốn tránh khỏi đụng chạm….

      Nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

      ngờ có ngày chuyện như vậy cũng xảy ra ở người mình….

      “Mỹ nhân, đợi chút nữa rất hưởng thụ!”

      “Cút!”

      Tần Lạc cố nén ghê tởm buồn nôn , nhưng đổi lấy chỉ là tiếng cười, “Quật cường có chút thú vị!”

      Khi tay của người đàn ông đặt ở cổ áo của cả người Tần Lạc cũng nhịn được run rẩy.

      Ngay lúc cho là mình hoàn toàn bị hủy, cửa mở ra - -

      Hoắc Kỷ Thành xông tới liền thấy màn khiến cho lửa giận của thiêu đốt, Tần Lạc bị người đàn ông kia ép ở giường, bộ dáng đó cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra….

      Mà mùi vị khác thường trong phòng càng làm cho cau mày.

      “Mày là ai? Ai cho phép mày tiến vào?”

      Bị cắt đứt chuyện tốt, người đàn ông vui , nhưng nghênh đón ta cũng là đấm, ta lảo đảo té xuống đất, dám tin có người đánh mình….

      Lúc giây phút Tần Lạc thấy Hoắc Kỷ Thành, chỉ cảm thấy như là Tôn đại thánh, ngồi mây bảy màu để tới cứu mình, tới kịp thời như vậy….

      Trong nháy mắt, trong lòng dâng lên trăm loại cảm xúc biết gì….

      Mỗi quả đấm của Hoắc Kỷ Thành rất nặng, mang theo vô cùng tức giận, lưu tình chút nào.

      Người đàn ông bị đánh hoàn toàn thể hiểu được, mình xài tiền hưởng thụ, tại sao gặp gỡ tai họa bất ngờ này, ngừng dùng tiếng Pháp gì đó, nhưng Hoắc Kỷ Thành giống như nghe thấy….

      Cho đến khi người đàn ông tê liệt ngã xuống mặt đất bò dậy nổi, Hoắc Kỷ Thành mới dừng tay.

      về phía bên giường, nhìn hốc mắt lên nước mắt, trong lòng chỉ tức giận mà còn thương tiếc.

      Ngay sau đó ôm lên, xanh mặt về phía phòng của mình.

      Được ôm trong ngực người đàn ông có hơi thở quen thuộc khiến Tần Lạc ổn định rất nhiều, nhưng lửa trong lòng lại bùng nổ….

      Đáng chết!

      Chẳng lẽ tối nay chỉ có thể…

      “Cám ơn .”

      Tiếng Tần Lạc hơi nghẹn ngào, đồng thời còn có chút ý được tốt, dù sao đụng phải chuyện như vậy quả đủ mất mặt….

      Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành trầm, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Giọng của Tần Lạc yếu giống như ruồi muỗi, “Tôi nhầm phòng.”

      Hoắc Kỷ Thành dám tin lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, “ là đứa trẻ ba tuổi sao?”

      Tần Lạc cắn môi có lên tiếng, cái này cũng phải là hai câu có thể giải thích được ràng, hơn nữa trong người bị dục hỏa thiêu đốt, chuyện chống lại lý trí….

      “Tôi…. Nóng quá…..”

      Vừa Tần Lạc vừa kéo cổ áo của mình, lại bổ sung câu, “Hình như hương trong phòng kia có chút vấn đề…..”

      Hoắc Kỷ Thành cúi đầu nhìn qua trong ngực sắc mặt ửng đỏ, “Em trúng hương mê tình.”

      Mặc dù Tần Lạc có nghe qua, nhưng căn tên gọi và phản ứng của thân thể mình đại khái có thể đoán được, nhất thời trong lòng sợ hãi….

      Nếu quả như vậy….

      Sau này nhìn thấy Đại Ma Vương còn ngẩng được đầu lên sao?

      Say!

      muốn tìm cây gậy đánh cho mình bất tỉnh!

      ****

      Mà bên kia, sau khi hướng dẫn du lịch tiếp điện thoại xong liền tới phòng 807, kết quả vừa tới của nhìn thấy người đàn ông bị đánh thành đầu heo la to, kêu gào an ninh cũng phải chạy tới.

      Hướng dẫn du lịch vừa thấy tình hình này liền đoán là mình lầm, vội vàng gọi điện thoại cho Tần Lạc, nhưng điện thoại cũng ở phòng 807 vang lên.

      ta lập tức có dự cảm xấu, đánh bạo tiến lên hỏi “Xin hỏi mới rồi có châu á dung mạo rất xinh tới đây đúng ?”

      Ánh mắt người đàn ông dữ tợn nhìn ta, “ là đồng bọn của ta có đúng hay ! Mau cho tôi biết người đàn ông kia là ai! Nhất định tôi phải tìm người giết chúng! Giết chết chúng!”

      Hướng dẫn viên du lịch bị dọa sợ đến lời cũng dám , ngừng chạy , trong lòng nóng nảy, mình có ở đây hơn 20 phút rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Tần Lạc bị người đàn ông mang sao?

      Còn nữa, lấy kinh nghiệm nhiều năm dẫn đoàn du lịch, hương trong căn phòng này có chút vấn đề, người bình thường ngửi thấy chút xíu có việc gì, nhưng thời gian dài được….

      Nghĩ đến Tần Lạc có thể gặp bất trắc, trong lòng hướng dẫn viên du lịch tự trách, vội vàng lấy điện thoại di động liên lạc với đoàn viên khác, mới biết là mình lầm số phòng.

      Nếu như lúc ấy mình có nhận cú điện thoại kia, có bởi vì có thời gian mà khiến Tần Lạc vào trước….

      Vậy những việc ngoài ý muốn cũng có xảy ra.

      Trong lòng ta thấy hơi sợ hãi, dẫn đoàn nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, việc này động tĩnh quá lớn, đoán chừng chén cơm của ta cũng khó giữ được…..

      ta vội vã gọi 110 báo cảnh sát, chỉ sợ rước họa vào thân, dù sao tính mạng quan trọng.

      Mà đúng lúc này, điện thoại của Bùi Tử Ninh gọi tới, ta bị dọa sợ đến run rẩy, điện thoại rơi luôn xuống đất, do dự vài giây cũng có nhận.

      Bình tĩnh qua , ta mới khom lưng nhặt điện thoại di động lên, cho Bùi Tử Ninh cũng được, dù sao ta còn phải tự mình trở lại đoàn.

      Hơn nữa, chừng cho ấy biết còn có phương pháp xử lý chuyện của Tần Lạc……

      Gọi lại, rất nhanh có người nghe.

      “Hướng dẫn viên du lịch, Lạc Lạc đâu? Tại sao hai người còn chưa trở lại? Còn có điện thoại của ấy người nghe? xảy ra chuyện gì sao?”

      “Bùi tiểu thư, có chuyện tôi nhất định phải cho biết, xin cứ bình tĩnh?”

      “Chuyện gì?”

      Bùi Tử Ninh nhạy cảm nhận ra có chuyện tốt gì sắp xảy ra.

      Hướng dẫn viên du lịch hít vào hơi sâu, “Bùi tiểu thư, mới vừa rồi tôi tìm được điện thoại của Tần tiểu thư rồi, nhưng hình như bị người đàn ông mang , biết ở Bangkok có quen biết ai ?”

      Bùi Tử Ninh nghe xong lời này liền cả giận, “Cái gì gọi là chỉ tìm được thấy điện thoại Lạc Lạc, phải cùng với ấy sao? Làm sao lại bị người đàn ông mang ? Nếu như Lạc Lạc có chuyện gì tôi bỏ qua cho đám người các !”

      “Bùi tiểu thư, mời bình tĩnh, tôi báo cảnh sát, cảnh sát địa phương hỗ trợ điều tra, bây giờ tôi cần phải tới cục cảnh sát chuyến, tôi cũng rất vội, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi tin tức được ? Hoặc là có thể nhớ ra chuyện gì cho tôi biết, như vậy có trợ giúp trong việc tìm Tần tiểu thư.”
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 88: Nhớ lại sáu năm trước

      Bùi Tử Ninh nghe thế chút nào nguôi giận, nhưng chuyện xảy ra, tức giận nữa cũng giải quyết được vấn đề, chỉ có thể : "Chuyện này tôi nhất định theo sát đến cùng, an nguy đến bạn tốt của tôi tuyệt đối thể qua loa!"

      "Bùi tiểu thư cứ yên tâm, tôi nhất định dốc hết toàn lực để tìm cho ra Tần tiểu thư."

      " tường tận cho tôi biết nguyên nhân hậu quả chuyện phát sinh."

      "Ừ, lúc ấy tôi với Tần tiểu thư cùng nhau..."

      . . . . . .

      Cúp điện thoại xong, trong lòng Bùi Tử Ninh vẫn khó có thể bình tĩnh, chuyện lo lắng nhất xảy ra, nếu tìm thấy Lạc Lạc, quả thực khó có thể tưởng tượng...

      Vốn cho rằng du lịch lần này là miếng bánh từ trời rơi xuống, kết quả trước khi về nhà ngày xảy ra chuyện may như vậy.

      Đêm nay, nhất định có cách nào ngủ được.

      ****

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành ôm Tần Lạc trở về phòng, bảo tắm trước, nhiệt độ trong cơ thể chỉ có dựa vào tắm để giảm bớt...

      Tần Lạc đỏ mặt vào phòng tắm.

      Hoắc Kỷ Thành ngồi ở phòng khách gọi điện thoại cho bạn tốt Ước Hàn, tư vấn cho phương pháp giải quyết.

      Ước Hàn nghe xong nở nụ cười: "A Thành, chẳng lẽ cậu hồ đồ rồi hả? Cơ hội tốt đó! Nước chảy thành sông, đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết, có hai."

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Tôi là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?"

      Ước Hàn đồng ý quan điểm của : "Điều này làm sao được coi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Cũng phải cậu hạ dược Tần Lạc, hai khái niệm này hoàn toàn giống nhau."

      Hoắc Kỷ Thành vẫn thích dùng phương thức này để có được Tần Lạc, "Dong dài! Nhanh biện pháp giải quyết."

      Ước Hàn bất đắc dĩ thở dài, tên ngốc này hiểu phong tình!

      "Thành , mặc dù tôi là bác sỹ, nhưng bác sỹ phải căn cứ tình hình thực tế của người bệnh để phán đoán nên uống thuốc gì, lúc này mình đến chạy đến kịp, coi như chạy đến cũng giải quyết được chuyện gì..."

      "Nhặt trọng điểm!"

      Hoắc Kỷ Thành kiên nhẫn cắt ngang lời bạn tốt: "Dong dài quá, làm sao Mary chịu được cậu?"

      Ước Hàn có chút bi thương: "Đơn giản mà , tôi biết mức độ nghiêm trọng Tần Lạc trúng thuốc, cho nên phán quyết được, ngoài biện pháp tốt nhất, dĩ nhiên chính là ngâm tắm nước lạnh hoặc là..."

      tóm lại, có thể mua được thuốc giải lúc này, mà cũng còn kịp.

      Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể từ bỏ cúp điện thoại.

      Trong lòng Ước Hàn thầm nghĩ, ta vì A Thành mà tạo ra điều kiện tốt, phải xem bản thân cậu ấy có hiểu mà nắm chặt hay thôi...

      Vô cùng mong đợi!

      ...

      Hoắc Kỷ Thành đến cửa phòng tắm, cách cánh cửa mi tâm nhíu lại hỏi: "Có khỏe ?"

      Kết quả bên trong chỉ có tiếng nước ào ào.

      Đợi 2 phút sau, đẩy cửa ra, thấy hai tay Tần Lạc ôm cả người run rẩy ngồi mặt đất, dáng vẻ cần phải có bao nhiêu đáng thương...

      cái chớp mắt kia, hận thể ôm vào lòng.

      "Tần Lạc?"

      Nghe thấy tiếng Tần Lạc ngẩng đầu, đôi môi bị cắn đến chảy máu, giọng run rẩy: "Tôi rất khó chịu."

      Hoắc Kỷ Thành nhìn dáng vẻ của nhịn được đưa tay sờ trán của , phát rất nóng.

      đợi mở miệng, Tần Lạc cảm nhận được nguồn nhiệt giống như dây leo quấn đến...

      Hoàn toàn làm cho Hoắc Kỷ Thành bất ngờ kịp phòng ngự.

      Giờ phút này, đối với Tần Lạc mà , hormone người đàn ông phát ra là loại lực hấp dẫn trí mạng, làm cho tự chủ được mà trầm mê ở trong đó, cách nào tự thoát khỏi.

      Đầu Hoắc Kỷ Thành đầy hắc tuyến, mặc dù bị người phụ nữ toàn thân ướt nhẹp quấn lấy, nhưng cảm thấy chán ghét chút nào, thậm chí còn...

      Còn có loại kích động khác thường.

      Giống như côn trùng, có mặt khắp nơi gãi , làm cho khống chế nổi....

      Lúc này Tần Lạc hoàn toàn có lý trí, chỉ theo bản năng của thân thể thúc đẩy làm gì....

      Bốn cánh môi vừa tiếp xúc, có cách nào tách ra.

      Hương vị ngọt ngào quen thuộc, gợi lên ngọn lửa ở sâu trong lòng Hoắc Kỷ Thành.

      cũng chẳng quan tâm đến lý trí, chỉ biết tuân theo suy nghĩ của thân thể.....

      Bên ngoài bóng đêm lộng lẫy, Băng Cốc sống về đêm mới vừa bắt đầu, mà trong phòng, xuân tình kiều diễm, nhiệt độ trong khí từng bước lên cao, mập mờ làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Bùi Tử Ninh lo lắng đêm, nhưng vẫn có tin tức.

      Hướng dẫn viên du lịch bởi vì sợ hãi cũng đêm ngủ ngon, bên cục cảnh sát có bất kỳ tin tức gì, nếu thực xảy ra án mạng, chính ta cũng có biện pháp báo cáo kết quả công tác.....

      Hoắc Kỷ Thành nằm mơ cũng nghĩ tới Tần Lạc từng sinh con mà vẫn mang cho cảm giác tuyệt vời như thế, giống như chưa từng bị khai phá.....

      Chẳng lẽ nhiều năm qua vẫn có đàn ông?

      Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Hoắc Kỷ Thành cần ra có bao nhiêu vui vẻ.

      Bất kỳ người đàn ông nào, đều hi vọng người phụ nữ mình từ đầu đến cuối chỉ thuộc về mình mình.

      Đêm, còn rất dài.

      Tình, càng nồng nhiệt.

      *****

      Sáng sớm hôm sau.

      Ánh mặt trời ấm áp từ giữa khe hở bức rèm đổ xuống tiến vào, chiếu mặt đất, lộ ra ánh sáng nhiều màu.

      Nam nữ ôm nhau ngủ giường vẫn còn ngủ say, dường như trải qua đêm tuyệt vời, khóe môi hai người đều hơi dương lên...

      Tần Lạc lật người lại, mê man mở mắt ra, chỉ cảm thấy ánh mặt trời rất chói mắt, đưa tay ngăn ánh mặt trời lại, nhìn xung quanh bên trong vòng.

      Ưm... Sao rất xa lạ?

      Đây là đâu?

      Bỗng dưng, nhớ đến tối hôm qua đồng ý giúp hướng dẫn viên du lịch giải quyết chuyện đoàn du khách nước Pháp kia, sau đó mình tiến vào nhầm phòng...

      Chó đái, chẳng lẽ ...

      Nghĩ tới đây, từ giường nhảy dựng lên, lại bởi vì quá mức mà tác động đến đùi, nhất thời cảm thấy đau đớn khó nhịn, cả người giống như bị nghiền ép qua...

      tỉnh?”

      Giọng nam khàn khàn trầm thấp bỗng nhiên ở bên tai vang lên, Tần Lạc sợ tới mức giật mình cái, thiếu chút nữa từ giường lăn xuống...

      ...”

      Khi nhìn rõngười đàn ông ngủ giường, Tần Lạc phát nơi nào đó trong lòng mình giống như nhàng thở ra, may mắn phải gã đàn ông Whiskers nước Pháp kia!

      Hoắc Kỷ Thành tay chống đầu, mắt buồn ngủ mông lung nhìn : “Sao vậy? hi vọng là ai?”

      Tần Lạc nằm mơ cũng nghĩ tới dáng vẻ Đại Ma Vương - mới vừa tỉnh ngủ gợi cảm mê người như vậy, hơn nữa mặc quần áo, lồng ngực màu mật ong trần trụi lộ ở bên ngoài vân da ràng...

      dám nhìn xuống...

      Chuyện phát sinh tối hôm qua từng màn, trong nháy mắt vang vọng ở trong đầu.

      Trong lúc nguy cấp nhất, Đại Ma Vương xuất cứu mình, sau đó mang mình trở về phòng khách sạn, còn bảo mình ngâm tắm nước lạnh...

      Sau đó, tiến vào.

      Sau nữa mình chủ động bò lên...

      Ngất! Cảm thấy quá xấu hổ!

      Hai gò má trong nháy mắt đỏ thành quả táo lớn, cả người cũng hận thể tìm cái lỗ chui vào, có mặt mũi nhìn người khác rồi.

      Hoắc Kỷ Thành nheo mắt nhìn vẻ mặt biến đổi, biết nhất định cái gì cũng nhớ ra, khỏi chế nhạo : “Nhớ đến tối hôm qua mình làm cái gì rồi hả?”

      Tần Lạc ngập ngừng : “Tôi...”

      Hoắc Kỷ Thành nhanh chậm bắn ra câu: “ phải chịu trách nhiệm với tôi.”

      Tần Lạc dám tin nhìn về phía : “Cái gì?”

      Đuôi mắt Hoắc Kỷ Thành chớp : “Tối hôm qua là chủ động.”

      Mặc dù biết có chuyện như vậy, nhưng Tần Lạc vẫn khó có thể tiếp nhận: “Tôi...”

      Hoắc Kỷ Thành đợi ra, lại tiếp câu: “Chẳng lẽ tôi đúng?”

      Vẻ mặt Tần Lạc….: “Cảm ơn cứu tôi, tối hôm qua tôi vào nhầm phòng rồi...”

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “ vốn phải ở khách sạn này, làm sao có thể vào nhầm phòng?”

      Tần Lạc đành phải giải thích chuyện tối ngày hôm qua lần.

      Hoắc Kỷ Thành nhìn : “Ngược lại giúp người làm niềm vui!”

      Tần Lạc nghe ra trào phúng trong lời của : “Tôi... Cũng ngờ xuất loại chuyện này.”

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: “ ngờ? biết mình thân ở nước ngoài cần phải có mười phần tính cảnh giác! Nếu tối hôm qua có tôi đúng lúc xuất , chuẩn bị làm sao bây giờ?”

      Tần Lạc bị dạy bảo câu cũng nên lời, Đại Ma Vương có lý, nếu có xuất , mình... dám tưởng tượng.

      “Sao lại ở chỗ này?”

      bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, khỏi mở miệng hỏi.

      Hoắc Kỷ Thành xốc chăn lên đứng dậy: “Công việc, đúng lúc ở khách sạn này.”

      Trong lòng Tần Lạc dâng lên cảm xúc : “Ách”

      Nếu như tối hôm qua mình bị gã đàn ông người Pháp kia làm... Vậy cuộc sống sau này của che phủ tầng bóng ma.

      Nhưng tại sao là người đàn ông này, mình có cảm giác bị làm bẩn?
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 89: Vậy định chịu trách nhiệm với tôi thế nào?

      Tần Lạc hoàn toàn dám nhìn bóng lưng Hoắc Kỷ Thành đứng dậy về phía phòng tắm, quá xấu hổ...

      Vừa nhìn người mình, vết hôn ô mai màu đỏ khắp nơi.

      nhịn được vỗ vỗ hai gò má đỏ bừng của mình, trải qua tối hôm qua, lần này phải làm sao bây giờ? Quan hệ của với Đại Ma Vương còn có thể hoàn toàn trong sạch được sao?

      còn muốn mình chịu trách nhiệm?

      Nghĩ thôi cũng đau đầu dứt!

      Nghe thấy tiếng nước "Ào ào" trong phòng tắm truyền đến, Tần Lạc quấn chăn ở giường lăn qua lăn lại, mất mặt chết được...

      Đột nhiên nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng, điện thoại di động của thấy nữa, cả đêm qua Tử Ninh tìm được mình nhất định sốt ruột muốn chết.

      Vội vàng cầm lấy điện thoại bàn đầu giường gọi cho ấy, kết quả gọi được quốc tế đường dài, chỉ có thể chờ Đại Ma Vương tắm xong ra ngoài rồi mượn điện thoại di động của .

      đoán sai, Bùi Tử Ninh gấp đến độ cả đêm ngủ được, vành mắt đen đậm đến mức dọa người, ấy nghĩ, nếu tìm được Lạc Lạc, tạm thời trở về.

      Ngay lúc lo lắng ngừng, nghĩ đến tình huống xấu nhất, bỗng nhiên nhận được cú điện thoại xa lạ.

      "Tử Ninh, mình là Lạc Lạc, điện thoại di động của mình bị mất..."

      Tần Lạc còn chưa xong bị bạn tốt trách móc: "Tần Lạc nhóc chết tiệt này! Rốt cục cậu xuất ! Cậu có biết cậu làm mình sợ muốn chết ! Tóm lại bây giờ cậu ở đâu? Có phải bị người ta bắt cóc ? Cần bao nhiêu tiền, mình táng gia bại sản cũng chuộc cậu về."

      Bùi Tử Ninh đùng đùng tràng, tâm tình rất kích động.

      Trong lòng Tần Lạc đầy cảm động: "Tử Ninh, xin lỗi! Mình sao, bây giờ mình liền qua đó tìm cậu, tình hình cụ thể chúng ta gặp mặt hãy ."

      Đại Ma Vương đứng ở bên cạnh đâu thể ra khỏi miệng, đương nhiên phải sau khi gặp bạn tốt rồi mới nhàng với ấy.

      Bùi Tử Ninh lập tức la ầm lên: "Vẫn nên để mình tìm cậu! Mau đưa địa chỉ cho mình!"

      Tần Lạc chỉ có thể : "Tối hôm qua hướng dẫn viên du lịch đưa mình đến khách sạn này, mình ở đại sảnh chờ cậu."

      Bùi Tử Ninh trả lời: "Được, mình lập tức đến."

      Cúp điện thoại xong, Tần Lạc trả lại điện thoại di động cho Hoắc Kỷ Thành: "Cảm ơn!"

      Hoắc Kỷ Thành cơ bản nghe được cuộc chuyện giữa hai , trách cố ý nghe lén được, là giọng kia quá lớn.

      "Bạn rất quan tâm đến ."

      "Ừ, Tử Ninh là bạn tốt nhất của tôi, bây giờ tôi muốn tìm ấy, tối hôm qua ấy nhất định gấp đến độ đêm ngủ."

      xong, Tần Lạc chuẩn bị rời .

      Nhưng quần áo tối hôm qua mặc hoàn toàn thể mặc...

      Hoắc Kỷ Thành chậm rãi : "Tôi bảo người ta đưa quần áo đến."

      Tần Lạc nắm chặt ngón tay: "Bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho ."

      Ngón tay Hoắc Kỷ Thành nâng cằm của lên: "Trả lại cho tôi?"

      Tần Lạc cho nên nhìn : "Tôi thích thiếu nhân tình của người khác."

      Lòng ngón tay thô ráp của Hoắc Kỷ Thành chậm rãi vuốt ve cằm của : "Vậy định chịu trách nhiệm với tôi thế nào?"

      Sắc mặt Tần Lạc lúng túng, vừa muốn mình chịu trách nhiệm...

      Loại chuyện này bị thiệt thìu ràng là con mà!

      Hơn nữa, còn là lần đầu tiên của mình...

      đứa con trai lớn như vậy, nhất định có rất nhiều phụ nữ! Lại còn muốn mình phụ trách, ra giống như cố ý lừa gạt bản thân!

      Lập tức ngập ngừng : " lại thiệt thòi..."

      Con ngươi đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành nhìn , vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi bỏ ra sức lao động."

      Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, lời vô liêm sỉ như vậy Đại Ma Vương cũng ra khỏi miệng được! quá đáng!

      "..."

      "Tôi đúng?"

      "... biết xấu hổ!"

      "Vừa rồi vẫn còn vẻ 'Cám ơn', lúc này trở mặt còn nhanh hơn với lật sách."

      "Tôi... ràng là cố ý... loại chuyện đó..."

      " thế nào?"

      Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên để sát vào , hơi thở trong miệng phun ra đều phả vào mặt , ấm nóng, ngứa, tê dại tê dại...

      Tần Lạc kìm lòng được ngửa ra sau, xoay mặt: “Trong lòng biết !”

      Hoắc Kỷ Thành nhịn được tiếp tục đùa : “Tôi cũng biết.”

      Tần Lạc bất đắc dĩ trợn trừng mắt, đưa tay đẩy : “Tránh ra! Tôi muốn rửa mặt!”

      Hoắc Kỷ Thành vẫn chịu, mắt thấy cách mặt chỉ có cm, Tần Lạc trốn nằm ở giường, cảm giác bị người ta từng bước ép sát tốt!

      ... Mau tránh ra!”

      chuyện với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?”

      “Này! Tôi muốn gặp bạn tốt, chúng tôi hẹn gặp nhau.”

      Ý Tần Lạc nhắc nhở cần xằng bậy, vừa rồi hẹn gặp mặt với bạn tốt rồi.

      Con ngươi đen thâm sâu của Hoắc Kỷ Thành chợt ý cười, nhìn dáng vẻ xù lông ngược lại hết sức thú vị!

      Chợt cúi người che miệng lải nhải của lại...

      Tần Lạc chỉ có thể liều mạng đập , nhéo , đến khi Hoắc Kỷ Thành chịu nổi buông ra: “ thuộc loài nhím sao?”

      Tần Lạc trợn mắt nhìn : “Tôi còn chưa đánh răng!”

      biết là, vẻ mặt cùng ánh mắt của mình có chút hờn dỗi dễ dàng nhận ra, dường như muốn : Tôi chưa đánh răng hôn tôi, chê miệng thối sao?

      Nếu phải cố ý nhấn mạnh, có lẽ Hoắc Kỷ Thành suy nghĩ đến phương diện kia, chỉ khi nào nghĩ đến phương diện kia, ...

      buông môi của ra: “Khôn vặt!”

      Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Hoắc Kỷ Thành đoán là người đưa quần áo với điện thoại di động đến, đứng dậy ra bên ngoài.

      Thấy ra ngoài, lúc này Tần Lạc mới nhàng thở ra.

      Nếu sáng sớm phát sinh chút gì nữa, sau này gặp mặt rất xấu hổ...

      *****

      Thay quần áo xong đến đại sảnh, Bùi Tử Ninh chờ ở đó, nhìn thấy Tần Lạc hưng phấn thôi: “Lạc Lạc, tốt quá! Thấy cậu có việc gì rốt cục mình an tâm rồi!”

      Tần Lạc thấy bạn tốt cũng rất vui vẻ: “Tử Ninh, làm cậu lo lắng rồi.”

      Bùi Tử Ninh đấm bạn tốt cái: “Hừ! Biết là tốt rồi, nhanh với mình, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

      nhìn thấy Hoắc Kỷ Thành rồi!

      Nam thần bằng xương bằng thịt!

      cách khác tối hôm qua là ta mang Lạc Lạc !

      Rốt cuộc tối hôm qua bọn họ xảy ra cái gì?

      Suy nghĩ chút, hưng phấn thôi!

      Tần Lạc đành phải kể lại sơ lược chuyện xảy ra tối hôm qua lần, mặc cho Bùi Tử Ninh sụt sịt ngừng: “ phải đâu! Duyên phận hai ngươi này quả thực là trời định trước!”

      Tần Lạc đỏ mặt sẵng giọng: “Nào có khoa trương như cậu thế... ta chỉ đúng lúc đến đây làm việc...”

      Bùi Tử Ninh cười đến có thâm ý khác: “Ha ha... Đến đây làm việc còn phải chứng mình hai cậu có duyên phận! Nếu cũng đúng lúc như vậy!”

      Mặt Tần Lạc đỏ như quả táo: “Đừng giễu cợt người ta!”

      Bùi Tử Ninh hạ giọng: “Cho nên tối hôm qua các cậu ...”

      Tần Lạc giận dữ trừng mắt nhìn bạn tốt cái: “Đáng ghét! Mình...”

      Bùi Tử Ninh biết bạn tốt xấu hổ, nên thêm nữa: “Sau khi chúng ta trở về tiếp, may cậu có việc gì! Mình gấp muốn chết, còn tưởng rằng cậu bị người ta bắt cóc, hoặc là... Bên hướng dẫn viên du lịch báo công an, ta cũng rất sợ hãi.”

      Tần Lạc lúc này mới : “Nhất định do cậu mắng chửi người ta?”

      Bùi Tử Ninh bĩu môi: “Do ta thất trách thôi! Nếu ta lầm số phòng có việc gì xảy ra? Nhưng nếu có sai sót ngẫu nhiên này, đoán rằng cậu với ai đó cũng ...”

      Tần Lạc nhéo bạn tốt cái: “Ai nha! Chuyện tối ngày hôm qua... cũng thể chứng minh về sau của chúng mình!”

      Bùi Tử Ninh đầy kinh ngạc: “A? ta ?”

      Tần Lạc lắc đầu: “ phải, nhưng mình hy vọng trói buộc như vậy, hai người ở cùng chỗ phải có tình mới được, nếu chỉ vì *** liền cần phải ở chỗ, kia...”

      Bùi Tử Ninh vẫn thể lý giải: “Nhưng lần đầu tiên của cậu...”

      Tần Lạc an ủi bạn tốt: “ ra tối hôm qua người kia là ta mình cảm thấy rất may mắn, nếu mình ... có ám ảnh trong lòng.”

      Bùi Tử Ninh thấp giọng: “Vậy chứng minh cậu có cảm giác với người ta! Nếu làm sao có thể cảm thấy quan trọng!”

      Ánh mắt Tần Lạc mù mịt: “Trước kia mình quả chán ghét ta như thế, cũng thông qua số chuyện mà có nhận thức mới với cảm giác về ta, nhưng những thứ này phải tình , mình nghĩ... Giữa chúng mình còn cần phải trải qua nữa.”

      ..........

      Hoắc Kỷ Thành dường như có chút kiên nhẫn đợi, đến cắt ngang cuộc chuyện của hai : “ ăn bữa sáng trước! Tôi mời các .”

      Tần Lạc vừa mới chuẩn bị cần, nhưng Bùi Tử Ninh lại hưng phấn đồng ý: “Được!”

      có biện pháp, chỉ có thể theo.

      Sở dĩ Bùi Tử Ninh đồng ý là muốn mượn cơ hội này để hiểu con người Hoắc Kỷ Thành chút, dù sao liên quan đến hạnh phúc của Lạc Lạc.

      tất phải nghiêm khắc nắm chặt!
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 90: Làm người phụ nữ của tôi

      Đối với Tần Lạc và Bùi Tử Ninh mà , lần này du lịch miễn phí tới Thái đúng là có kinh ngạc nguy hiểm, mặc dù trong quá trình gặp chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng may bình an về nhà.

      Sau khi trở về, trong lòng Tần Lạc vẫn xảy ra chút thay đổi, cảm thấy mình cần yên ổn đoạn thời gian, thể tiếp tục nghĩ tới chuyện hôm đó xảy ra ở khách sạn Băng Cốc. . . . . .

      Đấy chẳng qua là ngoài ý muốn, dù sao giữa bọn họ phải là. . . Cái đó. . .

      lắc lắc đầu, quyết định vứt bỏ những ý nghĩ nên, mặc dù lần đầu tiên đối với con rất quan trọng, nhưng xảy ra loại chuyện như vậy, chỉ may mắn mình có gặp phải kẻ xấu.

      Cái gọi là ngã lần khôn hơn chút, về sau thực nên cẩn thận chút!

      *****

      Buổi tối thứ tư, Tần Lạc theo lịch hẹn mà tới biệt thự nhà họ Hoắc bổ túc khóa trình thiếu hôm chủ nhật cho Tiểu Hỏa Tinh, sau khi đến lại biết Tiểu Hỏa Tinh ở nhà ông bà nội còn chưa có trở lại, người giúp việc liền dẫn lên thư phòng lầu ba.

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành về đến nhà nhìn thấy xe của Tần Lạc đậu ở trong sân, vào nhà lại thấy đâu, khỏi hỏi "Tần tiểu thư đâu?"

      Người giúp việc cung kính trả lời, "Tiên sinh, Tần tiểu thư ở thư phòng lầu ba."

      Hoắc Kỷ Thành cũng chuyện gì nữa, trực tiếp lên lầu, mới vừa rồi gọi điện thoại sang bên nhà cũ, Tiểu Tinh đường về.

      . . . . . .

      Lúc này, ánh chiều tà ở phía chân trời còn chưa biến mất sạch , ánh sáng vàng vừa chiếu vào trong cửa sổ bao phủ ở người của Tần Lạc, làm nổi bật loại thánh khiết xinh đẹp.

      Lông mi dài vểnh lên giống như hai hàng quạt , tạo ra hai cái bóng mờ ảo gương mặt, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào quyển sách tay.

      Hình như có phát Hoắc Kỷ Thành đến.

      có bị phát , sắc mặt Hoắc Kỷ Thành vui khẽ "Khụ" tiếng.

      "Bộp!"

      Tần Lạc bị dọa đến rơi cả sách trong tay xuống, hiển nhiên là xem quá nhập thần nên phát có người đến.

      Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đen kịt, có kinh khủng như vậy sao?

      Đến mức sợ như vậy?

      "Mỗi quyển sách ở đây đều rất đắt đấy."

      Tần Lạc khom lưng nhặt sách bỗng dừng động tác chút, lời này là có ý gì chẳng lẽ là chỉ trích mình làm rơi hỏng sách của sao?

      " may, cũng có bị hỏng."

      Tần Lạc giơ giơ quyển sách tay lên.

      Hoắc Kỷ Thành đến gần, đuôi lông mày khẽ nhíu, " sao?"

      Vẻ mặt Tần Lạc vô tội gật đầu, "Ừ."

      Kết quả Đại Ma Vương câu, "Tờ giấy sách mềm mại như vậy, dù rơi xuống mặt đất ít hoặc nhiều cũng có tổn hại, chỉ là nhìn bằng mắt thường thấy mà thôi."

      Say!

      Đại Ma Vương đúng là biết át lý lẽ!

      "Rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Tần Lạc có chút hơi cáu, cố ý đùa bỡn mình sao?

      Ngón tay Hoắc Kỷ Thành thon dài lướt qua dãy hàng sách ở xếp chỉnh tề kệ, sau đó dừng lại, đuôi mắt xếch lên, thản nhiên liếc cái, "Nơi này là địa bàn của tôi, dĩ nhiên do tôi làm chủ."

      ". . . . . ."

      Trong lòng Tần Lạc xem thường, là cuồng tự đại!

      Ngay sau đó sang chuyện khác"Còn bao lâu nữa Tiểu Hỏa Tinh trở về?"

      Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, " muốn cố ý trốn tránh trách nhiệm sao?"

      Tần Lạc chẹn họng hơi, "Trốn tránh cái sợi len! Tôi lại làm cái gì, có gì mà phải trốn tránh ."

      Hoắc Kỷ Thành đến gần nhìn , " có sao? quên khuya ngày hôm trước ở Băng Cốc. . . . . ."

      được nửa câu cố ý dừng lại nửa giây, khiến Tần Lạc lúng túng đỏ bừng hai gò má, "Này! Cái người này làm sao như vậy? Chuyện qua còn tới làm gì? ràng là người thu thiệt là tôi!"

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn chằm chằm , "Làm người phụ nữ của tôi."

      Đề nghị của khiến Tần Lạc hoảng sợ trọn tròn mắt, dám tin nhìn , trong lòng có mấy giây dao động, nhưng liền lắc đầu cự tuyệt.

      "Chúng ta đều là người trưởng thành, cũng cần người nào chịu trách nhiệm. . . . . ."

      Giọng Tần Lạc rất , hy vọng bởi vì đêm kia mà quan hệ của hai người thay đổi, nếu như chỉ là bởi vì như vậy mới ở chung chỗ, cảm thấy cần thiết.

      Hoắc Kỷ Thành lại hiểu lầm, giữa hai lông mày lướt qua chút lạnh lùng, "Người trưởng thành?"

      Tần Lạc gật đầu, "Hoắc tổng, tôi chỉ muốn làm tốt chức trách công việc của mình mà thôi."

      tiếng "Hoắc tổng" này, coi như là hoàn toàn phủi sạch quan hệ hai người trong đó, cũng phải là loại phụ nữ như thế, càng bởi vì đêm ngoài ý muốn mà ở cùng người thương mình, duy trì quan hệ nam nữ với người .

      Theo ý , ít nhất hai người ở chung chỗ phải có tình mới được, nếu làm sao lâu dài được?

      Tình cảm giống như bọt nước lập tức biến mất bây giờ thích hợp với

      muốn chính là hạnh phúc bình dị, mà phải khắc cốt minh tâm hay tách cánh cửa lòng đau đớn…..

      Hoắc Kỷ Thành cho là thích mình, còn nhớ mãi quên đối với cháu trai, khỏi căm tức : “Nếu Tần tiểu thư cảm thấy người trưởng thành xảy ra những việc này sao cả, vậy hẳn là để ý nhiều thêm mấy lần.”

      Tần Lạc hoảng sợ nhìn , “! Hoắc tổng hiểu lầm ý của tôi rồi.”

      Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh, “Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái gì?”

      Tần Lạc cắn môi, ngẫm nghĩ mấy giây mới chậm rãi ra khỏi miệng, “Tôi muốn chính là phần tình lâu dài, những thứ này Hoắc tổng thể cho tôi được, cho nên, xin đừng tới trêu chọc tôi được ?”

      Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn chằm chằm , lâu, mới dời tầm mắt .

      Xoay người rời .

      Tong lúc đó, Tần Lạc giống như thở phào nhõm, nhưng trong lòng cũng lướt qua chút mất mác.

      Nhưng lời vừa hay cũng là đánh cuộc, cũng biết đánh thắng, nhưng trong lòng vẫn mất mác….

      Loại tâm tình này đại khái thể ra đa sầu đa cảm rồi!

      Ha ha!

      Sau khi Hoắc Kỷ Thành rời , cười khổ nhếch khóe môi, cũng tốt! Như vậy về sau giữa và Đại Ma Vương hoàn toàn , chắc chắn trở lại trêu chọc mình.

      Dù sao, bọn họ cũng phải cùng loại người.

      *****

      Mới vừa xuống lầu, liền nghe phía ngoài có xe trở lại, trong lòng Tần Lạc thở phào nhõm, biết là Tiểu Hỏa Tinh, cuối cùng cần ở chúng chỗ với Đại Ma Vương.

      Nếu , rất lúng túng.

      Hoắc Gia Tinh vào cửa liền nhìn thấy Tần Lạc đứng ở phòng khách, vui vẻ nhào qua chỗ , “Chị ! Tiểu Tinh rất nhớ chị!”

      Tần Lạc vui vẻ ôm lấy cậu nhóc, “Chị cũng vậy !”

      Hoắc Gia Tinh lập tức vui vẻ hôn cái ở mặt Tần Lạc, “Hì hì! Có phải chị chờ lâu lắm rồi ? Cha em đâu? phải cha về nhà rồi sao? Tại sao có cùng chuyện với chị ?”

      Tần Lạc lúng túng biết cái gì cho phải, vừa đúng lúc người giúp việc tiếp, “Tiên sinh ở thư phòng lầu hai.”

      Hoắc Gia Tinh mếu máo, “Ghét! Trở lại cũng bận rộn công việc! Cũng biết chăm sóc chị giúp người ta, cha đúng là hiểu phong tình!”

      Tần Lạc chợt ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng, chẳng lẽ Tiểu Hỏa Tinh cũng thầm muốn tác hợp mình và cha nó?

      thể nào!

      lập tức bị chính mình ý nghĩ này sợ hết hồn, vội vàng : “Tiểu Hỏa Tinh ngoan, đàn ông đều vì nghiệp làm trọng, chờ sau khi em lớn lên hiểu.”

      Hoắc Gia Tinh cái hiểu cái bĩu môi, “Được rồi! Nhưng…. Nếu như mà em là cha, nhất định em dành thời gian để cùng ở bên người mình thích hoặc là người nhà.”

      Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, Tiểu Hỏa Tinh mới vậy mà! Lại có thể ra hiểu chuyện như vậy, nhất định chính là ông cụ non….

      “Thời gian có hạn! Chúng ta bắt đầu học !”

      “Vâng!”

      Mặc dù rất vui khi cha có xuống ở cùng chị , nhưng Hoắc Gia Tinh vẫn có tới thư phòng tìm cha, dù sao cậu nhóc hiểu được cha cũng dễ dàng, bác cả và bác hai trong nhà đều thích cha và mình….

      Tuổi cậu nhóc còn , vẫn có thể cảm thấy lục đục đấu đá giữa người lớn với nhau.

      ……..

      Xong tiết học, gần chín giờ rưỡi, Tần Lạc chuẩn bị lái xe trở về, liền bị Hoắc Gia Tinh kéo lại, “Chị , buổi tối người lái xe rất an toàn, em kêu cha tiễn chị trở về.”

      Tần Lạc ngừng khoát tay, “ cần, chị tự mình trở về cũng được.”

      Hoắc Gia Tinh lôi kéo thả, “ được! Em yên lòng!”

      Vẻ mặt cậu nhóc rất nghiêm túc, dáng vẻ có nhiều đáng .

      Tần Lạc đành lòng cự tuyệt, nhưng lại muốn Đại Ma Vương đưa mình, mới vừa rồi ở thư phòng lầu ba quá lúng túng, cũng muốn kéo dài…

      Chỉ có thể muốn tách khỏi Đại Ma Vương.

      Nhưng, như mong muốn - -

      Hoắc Kỷ Thành từ thư phòng bước ra…

      Hoắc Gia Tinh vừa nhìn thấy liền vui vẻ nhào qua, “Cha, nhất định cha phải đưa chị trở về, buổi tối con lái xe rất an toàn!”

      Tần Lạc vừa định cần”, kết quả Đại Ma Vương đồng ý tiếng, “Được.”

      Tần Lạc thiếu chút nữa ngã bổ nhào xuống đất, Đại Ma Vương điên rồi hả? Mới vừa rồi hai người đàm phán lại thành sao, sao còn đưa mình trở về?!
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :