1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trò chơi địa ngục - Manh Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiểuPhong2512

      TiểuPhong2512 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Phần 1: Bệnh viện khủng bố

      Chương 5: Con rối búp bê

      Đối phương chắc là thanh niên, giọng rất thấp, mang theo chút khàn khàn, khẽ cười, thậm chí có chút dễ nghe. Lúc đầu là khẽ cười, sau đó tiếng cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao, trở nên hết sức điên cuồng.

      Mấy giây sau, Dung lại nghe thấy tiếng con dao điên cuồng chém kim loại.

      Lần này tiếng cách gần như vậy, mỗi lần kim loại ma sát đều có thể dẫn đến run rẩy từ xương cốt, Dung nhắm mắt ôm lấy bản thân, yên tĩnh như pho tượng vậy, nhúc nhích tí nào.

      Mười mấy phút sau, mới nghe thấy tiếng bước chân của thanh niên ra xa.

      ở yên tại chỗ chờ đợi thêm mười mấy phút nữa, mới nhàng đẩy ghế làm việc ra, bò ra từ dưới bàn làm việc.

      dùng tư thế đó co rút ở đó, vài phút ban đầu, cơ thể tê đến mức như kim đâm, và sau đó từ từ liền có tri giác, cơ thể cũng bắt đầu lạnh. Cho tới tận bây giờ, máu mới lưu thông bình thường, cơ thể mới bắt đầu ê ẩm.

      Dung hoạt động cổ tay và cổ chân, nhìn hai máy tính đẵ bị thanh niên chém hỏng trút giận.

      Máy tính có mạng, có nghĩa là thời gian của thế giới này bình thường, tấm lịch bàn làm việc của y tá, đại diện cho thời gian trong bệnh viện.

      --- Bây giờ bọn họ, ở trong bệnh viện sắp xảy ra hỏa hoạn vào năm đó.

      Điều kiện vượt ải của trò chơi địa ngục lần này, chắc hẳn là chạy trốn khỏi bệnh viện trước 5 giờ sáng, nếu đến lúc đó, trận hỏa hoạn đó tái diễn, tất cả mọi người đều bị chết cháy ở nơi này.

      Nhưng, cho rằng bây giờ trực tiếp chạy xuống tầng , ra khỏi cửa lớn bệnh viện tính là thành công.

      Cái đầu bị chặt của người phụ nữ trước đó, cho thấy trong trò chơi này có yếu tố linh dị. Ngoại trừ thanh niên điên cuồng vừa nãy kia, trong tầng chắc chắn còn có quỷ hồn.

      Trực tiếp ra ngoài khẳng định chết.

      Manh mối trước mắt là nhắm vào tầng năm, nhất định phải xem.

      Dung tới cửa, cẩn thận lắng nghe tiếng động, sau khi xác nhận thanh niên còn ở gần đây nữa, liền tới cửa thang lầu ở cuối hành lang. Cửa thang lầu được thiết lập cửa lớn kim loại vững chắc, vào cửa thang lầu, xoay người lại khóa cửa chặt lại.

      vịn vào tay vịn, leo lên tầng năm.

      Bước ra khỏi cửa thang lầu, Dung liền cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt.

      Tầng này quả là nhà xác.

      nắm con dao trong tay, thả bước chân, ngang qua hành lang.

      Cửa phòng đều là mở rộng, kết cấu mỗi phòng đều giống nhau, vào cửa, ba mặt bức tường trong tầm mắt đều là tủ đựng thi thể thành hàng.

      Có phòng chính giữa còn được đặt vài chiếc giường, giường được đặt thi thể đợi ướp lạnh, bên thi thể có phủ vải trắng, vải trắng gió mà bay, có lúc lộ ra cái chân màu trắng xám.

      Lúc ngang qua mỗi phòng, Dung đều dừng lại chút ngay cửa, nhưng lại có ý định vào. Phát có động tĩnh gì, liền tiếp tục về phía trước.

      Lúc còn có mười mấy mét đến chỗ rẽ phía trước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rất quỷ dị.

      Chẹp, chẹp.

      Tiếng đó có loại cảm giác ẩm ướt mà dính đầy nhầy, nghe có vẻ là hàm răng gặm và nuốt, giống như là có người ăn gì đó, sau đó, là tiếng lục lọi truyền đến.

      Lách cách, có thứ gì đó ướt sũng rơi xuống đất.

      Dung hô hấp chậm rãi, dựa vào tường chậm rãi từ từ đến góc tường, chờ đợi vài giây sau, nhân lúc tiếng vang lên cao, ló đầu ra nhanh chóng nhìn về nơi phát ra tiếng động.

      người phụ nữ ốm yếu mặc quần áo bệnh nhân quỳ ngồi bên cạnh thi thể máu đầm đìa, ăn như hổ đói, tay nắm miếng thịt vụn màu đỏ nhét vào trong miệng, tay còn lại mò ở trong khoang bụng thi thể, dáng vẻ vô cùng vội vã.

      Người phụ nữ để tóc đen dài, đầu tóc lộn xộn rũ xuống mặt ta, cả người giống như người điên vậy. Dung nhìn khuôn mạo của ta, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của ta bị dính đầy máu và miệng điên cuồng nhai nuốt.

      Chỉ nhìn thoáng qua, liền rút đầu lại.

      Đây chắc chính là người phụ nữ trong bức ảnh rồi, con rối búp bê lúc này có ở bên cạnh ta.

      Con búp bê chắc chắn vẫn còn ở tầng này...

      Dung nghĩ đến loại khả năng nào đó, ngay lúc định tìm búp bê, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng sột soạt của quần áo ma sát.

      Người phụ nữ đó đứng dậy rồi.

      Nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa còn hướng về phía bên này của .

      Dung nhếch môi, tiếng động lùi lại hai bước, xoay người chạy tới căn phòng gần nhất.

      Cửa phòng nơi này đều là cửa đơn mở vào trong, cửa mở ở gần góc tường. Khi cửa từ bên ngoài đẩy đến cực hạn, cửa sau và góc tường làm thành gian nhất định.

      Dung xông vào phòng, ngay lập tức kéo chốt cửa, muốn trốn vào cửa sau, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy cửa sau có người phụ nữ xa lạ mặc quần áo bệnh nhân đứng. Người phụ nữ đó chắc hẳn khoảng 26 27 tuổi, tóc quăn hơi dài, mặt trắng, khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp.

      Cơ thể được chặn lại xung quanh đột nhiên bị mất , người phụ nữ khẩn trương quay đầu, nhìn thấy Dung nhìn .

      Ngẩn ra trong chốc lát, vẻ mặt của ấy nhất thời trở nên lo sợ.

      Hai người gì mà nhìn nhau trong hai giây.

      Dung nhìn thấy sau lưng ấy có lộ ra mép giấy chút, biết ấy chính là người chơi bị thả xuống tầng năm.

      Tiếng dép bệnh nhân lê lết đất càng ngày càng gần.

      Dung xoay người về phía tủ đựng xác của thi thể ướp lạnh, cổ tay đột nhiên bị người ta kéo lại, người phụ nữ đó gật đầu với , chen chúc vào góc tường bên trong, kéo vào gian cửa sau.

      ấy ôm vai của , giơ ngón trỏ bên môi, làm động tác "Xuỵt" với .

      Két tiếng, là đá nam châm cường lực ở góc cửa sau phát huy tác dụng.

      Lách cách lách cách chậm rãi vang lên ở cửa, người phụ nữ mặt đầy máu vào đây.

      cửa có thủy tinh trong suốt, hai người đều cẩn thận tránh khỏi các mảnh thủy tinh, Dung nửa cong đầu gối, nghe thấy tiếng nước tí tách rơi.

      cẩn thận thuận theo khe hở của cửa nhìn ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ kia.

      Máu tay phải của người phụ nữ được lau chùi qua, các bộ phận khác người sạch ít. Tay trái của cầm lấy vật hình cầu màu đỏ máu, vật đó nhễ nhại chảy máu xuống, bề ngoài hình như có huyết quản màu trắng.

      Người phụ nữ đứng ở giữa phòng, tủ đựng xác phủ đầy ba mặt tường, hình như suy nghĩ gì đó. Qua vài phút sau, ta tới trước tủ đựng xác bên phải, kéo cái tủ ở vị trí chính giữa ra.

      Tủ đựng xác bị ta dùng sức kéo ra bên ngoài, Dung nhìn thấy toàn thân thi thể trắng xám, do nhiệt độ, tóc của thi thể còn có chút sương trắng.

      Trong tay của thi thể được đặt vật có màu sắc tươi đẹp, chính là con rối búp bê mặc cái váy xinh đẹp kia.

      Người phụ nữ dùng tay phải dính máu cầm búp bê lên, tay làm ra động tác ôm, nhàng đong đưa, trong miệng ngân nga khúc hát ru êm ái, tay còn lại bắt lấy trái tim máu đầm đìa, nhét vào trong miệng căn bản thể há ra của con búp bê.

      Máu tươi dính đầy mặt búp bê, người phụ nữ thấy búp bê ăn vào, càng thêm ra sức nhét vào trong, mặt của búp bê bị bóp đến biến dạng rồi.

      Búp bê là chất liệu giống như là cao su, sau khi bị bóp chặt, phát ra tiếng chít chít.

      Người phụ nữ vốn như là bị ma nhập vậy, nghe thấy "tiếng khóc" của búp bê, nhất thời tỉnh táo lại, khuôn mặt dính đầy máu xuất hoang mang và luống cuống.

      ta ném trái tim , hai tay ôm chặt búp bê, vừa , vừa nhàng đong đưa, bất tri bất giác mà ra khỏi căn phòng.

      Phòng lại trở về yên tĩnh lần nữa, chỉ lưu lại vũng máu và trái tim biến dạng.
      Hale205 thích bài này.

    2. TiểuPhong2512

      TiểuPhong2512 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Phần 1: Bệnh viện khủng bố

      Chương 6: Đồ tốt

      Hai người ở cửa sau chờ đợi im lặng lên tiếng, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của người phụ nữ nữa, mới nhàng bước ra từ cửa sau.

      Người phụ nữ tóc quăn thở dài hơi, đảo mắt lại nhìn thấy trái tim đầy máu đất, nhíu mày lại, chuyển tầm mắt qua chỗ khác, vừa hoạt động tay chân, vừa : "Chào , tôi tên là Đài Đóa, cũng là người chơi mới vào đúng , trò chơi địa ngục đó?"

      Xét thấy Đài Đóa vừa rồi nhìn thấy sau lưng , Dung liền tiết kiệm luôn phần giới thiệu: "Ừm, tôi tỉnh lại ở tầng bốn, muốn đến nơi này để xem tình hình, tầng năm tổng cộng có bao nhiêu người chơi?"

      "Tính cả tôi tổng cộng có ba người."

      Đài Đóa vuốt tóc: "Ba người chúng tôi đều tỉnh lại trong cùng phòng nhà xác, còn chưa tại sao mình lại ở đây, người phụ nữ điên kia liền xuất . ta trực tiếp nhào tới, cắn gãy cổ người đàn ông gần ta nhất, lúc đó chúng tôi bị dọa ngu người luôn rồi."

      "Tôi cùng người đàn ông khác nhân lúc loạn chạy ra ngoài, sau đó ở trong bệnh viện chạy lạc nhau rồi."

      Đài Đóa nâng cầm lên nhìn Dung , theo ý vị khác: "Xem ra, ta cũng chết rất thảm."

      "Sao các người chạy trốn đến tầng khác?"

      Đài Đóa có đeo đồng hồ, nhìn thời gian: "Cách chúng tôi tỉnh lại chẳng qua có khoảng nửa tiếng, trong lúc người phụ nữ đó vẫn luôn lang thang ở hành lang, lúc nãy tôi thử chạy trốn lần, thành công. Nhưng mà bây giờ ta bận dỗ con búp bê, chắc là có thể rồi."

      Chỗ trốn ở tầng lầu này còn ít hơn cả tầng bốn, tiện ở lâu.

      Hai người rất nhanh liền ra khỏi cửa phòng, nhàng quay lại trong thang lầu, đồng thời khóa cửa trong thang lầu lại.

      Họ đứng ở giữa thang lầu nối liền giữa tầng bốn và tầng năm, trò chuyện tiếng.

      Đây là trò chơi lần đầu của các người chơi, còn trong giai đoạn thích ứng với việc lần mò, chắc xuất nhiệm vụ khiến người chơi nghi kỵ lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau sớm như vậy. Mục tiêu của tất cả mọi người đều là sống sốt vượt ải, giúp đỡ lẫn nhau mới là lựa chọn sáng suốt.

      Hai người đều hiểu đạo lý này, nên trao đổi manh mối rất thuận lợi.

      "Ngày hôm nay của 5 năm trước, bệnh viện này từng xảy ra trận hỏa hoạn lớn, thời gian cụ thể là khoảng 5 giờ sáng, nhiệm vụ của chúng ta chắc chính là rời khỏi đây trước 5 giờ."

      "Trong trận hỏa hoạn đó, có ba người chết, người phụ nữ vừa rồi chính là trong số đó, hai người khác vẫn còn chưa . Quái vật tầng bốn là thanh niên áo đen cầm đường đao điên cuồng chém người, tôi nghĩ là người chết trong trận hỏa hoạn đó."

      Đài Đóa hí mắt chống cằm: "Ba người chết, ba con quỷ, con quái vật..."

      "Con quỷ mà tôi nhìn thấy ở tầng năm chỉ có người phụ nữ điên này, cách lúc ta để con búp bê ở trong tủ đựng xác, bản thân lại lang thang trong hành lang, cả hành lang đều có thể nghe thấy tiếng khóc của ta. Qua lúc, ta lấy con búp bê ra, dùng thịt vụn đút búp bê ăn. Cả quá trình giống như nhìn thấy vậy."

      Đài Đóa suy nghĩ lát: "Quá trình này lặp lại hai ba lần, tôi chú ý thấy, mỗi lần ta đều để búp bê ở chính giữa bên phải nhất trong tủ đựng xác, căn phòng xác định."

      "Đài Đóa, cảm thấy người phụ nữ này tại sao lại ôm con búp bê?"

      "Tôi nhìn thấy người phụ nữ này là ở bức ảnh hỏa hoạn, lúc đó ta ôm con búp bê đứng ở tầng năm, ý tứ muốn chạy cũng có, là bản thân muốn sống."

      Dung đứng dậy, chậm rãi xuống lầu: "Nguyên nhân ta ôm búp bê có rất nhiều, có thể là ta xảy ra cố sảy thai, hoặc là làm mất đứa con, nhưng mà nếu như nơi này là bệnh viện..."

      Đài Đóa bên cạnh , nghe ra được ý tứ của .

      là, đứa con này có khả năng là do ta tự mình bỏ sao?"

      Trai trẻ tuổi hiểu chuyện, khiến cho con mang thai, phá thai, tuy chuyện này tốt mấy, nhưng là chuyện quá đỗi bình thường trong xã hội bây giờ.

      Nhưng mà quá trình đó đối với con quá tàn nhẫn rồi, giết chết đứa con còn sống trong bụng, vứt nó , biến thành miếng thịt trong thùng rác.

      Sau khi phá thai đột nhiên hối hận, tinh thần của người con sụp đổ, cũng phải là thể.

      Nghĩ như vậy, sắc mặt của Đài Đóa trở nên rất khó coi.

      Dung cũng chú ý tới khác thường của ấy, vừa , vừa nhớ lại bản đồ nhìn qua: "Khoa phụ sản và phòng phẫu thuật tương ứng đều ở tầng ba, chúng ta có thể xem tình hình ra sao, biết ở trong máy tính của bác sĩ có thể tìm được ghi chép của ca bệnh hay ."

      Hai người rất nhanh liền đến tầng ba.

      Tầng ba vô cùng yên tĩnh, tiếng động gì cũng có, yên tĩnh đến khiến người ta có chút sợ hãi. Hai người cũng tự chủ mà thả bước chân, lặng lẽ trong hành lang.

      Cho đến khi Đài Đóa ở phía trước phát ra tiếng thét kinh khủng, phá vỡ yên tĩnh của tầng lầu.

      Nghe thấy tiếng thét, Dung liền nắm lấy cổ tay của Đài Đóa, kéo ấy trốn vào căn phòng ở gần đó.

      Vài phút sau, chuyện gì cũng có xảy ra, mới kéo Đài Đóa còn chưa hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, tới cái chỗ vừa nãy.

      Ở gần đây có thang máy, cửa thang máy có người nằm.

      thi thể vô cùng sạch .

      Dung lên , nhìn thấy khuôn mặt chết nhắm mắt của Xa Hồ.

      Mặt của ta lộ ra màu sắc trắng xám như bị hút khô vậy, con mắt trợn tròn, miệng mở to, giống như là cá vàng sau khi cách xa bờ liền liều mạng há miệng hô hấp, gân xanh mặt rất ràng, giống như muốn xông ra khỏi da thịt.

      Áo của ta bị cởi ra, giữa cơ thể bị mổ ra thành đường, da bụng phân biệt kéo về hai bên, giống như là cái túi lớn, tất cả thứ trong khoang bụng đều bị lấy hết rồi, trống rỗng, sạch , vết máu cũng tìm ra.

      Ngay cả thịt bên trong đều là màu trắng xám, giống như là đặc biệt dùng nước sôi loãng qua máu vậy.

      "Quỷ của tầng này là gì?"

      Thi thể như thế còn khiến người ta sợ hãi hơn những thi thể đầy máu, Đài Đóa ôm chặt cơ thể run rẩy, nhìn về thang máy bên cạnh: " ta bị giết trong thang máy, rồi bị vứt ra ngoài đúng ?"

      " cần thiết như thế, thi thể đó trực tiếp xuất trong thang máy là được."

      Dung ngồi xổm xuống, giúp mắt của Xa Hồ nhắm lại: " ta là người chơi cùng tầng lầu với tôi. Chúng tôi bị quái vật đuổi giết, tôi trốn, ta chắc là thang máy chạy trốn, bị quỷ của tầng này giết chết. Chỉ là kỳ lạ, tại sao con quỷ đó xuất ."

      Dung nhìn thang máy.

      thang máy, chẳng lẽ là điều kiện để kích động con quỷ đó sao?

      Vậy nếu như có đến tầng này sao, con quỷ này bị bỏ qua hay sao?

      Thi thể này ngoại trừ cách chết có chút đáng sợ, cũng có cung cấp manh mối nào cả. Hai người vòng qua thi thể, về phía phòng làm việc của bác sĩ. Dung phụ trách tìm kiếm văn kiện máy tính, Đài Đóa tìm văn kiện bằng giấy.

      "Bên này của tôi có thu hoạch được gì."

      Dung ngồi trước máy tính, lật tung cả văn kiện đó, tìm kiếm thứ gì khác: "Độ khó trò chơi của lần này chắc hẳn cao, manh mối cũng tương đối dễ kiếm, bên này của tôi cũng có, chắc chính là nằm ở bên của , lục tìm lần nữa xem."

      "Tìm thấy rồi."

      Lời còn chưa dứt, Đài Đóa nhếch môi lên, đong đưa tài liệu trong tay: " túi văn kiện có bức ảnh, rất dễ nhận biết. Tôi vừa rồi mới xem qua, ta đúng là tự mình đến."

      "A, đúng rồi."

      Đài Đóa ném hai túi văn kiện kia cho Dung : "Hai túi văn kiện này dính vào nhau, biết là có ám chỉ gì , hãy xem kỹ."

      Dung giơ tay nhận lấy túi văn kiện, mở cái túi "kèm theo" kia.

      Bên ngoài túi văn kiện dán bức ảnh bệnh nhân, cỡ hai tấc, trong gian chật hẹp là khuôn mặt thon gầy của người đàn ông. Người đàn ông đó ốm đến mức quá đáng, cũng biết cơ thể là như thể nào.

      cầm túi văn kiện của người phụ nữ lên nhìn, khẽ nhíu mày: "Bây giờ là mấy giờ?"

      "2 giờ 30, có phát gì sao?"

      ", chúng ta tới phòng phẫu thuật xem sao."

      Dung ném túi văn kiện lên bàn, đứng dậy rời : "Bởi vì yếu tố linh dị tồn tại, tuyến thời gian này của bệnh viện là hỗn loạn. Nếu như năm đó phẫu thuật của người phụ nữ giống với thời gian thực văn kiện, 2 giờ 30 có lẽ là hoàn thành rồi."

      "Đợi , sợ sao..."

      Lời của Đài Đóa còn chưa xong, bóng dáng của Dung liền biến mất ở cửa.

      "Bây giờ trong phòng phẫu thuật, có đồ tốt gì đó cũng chừng."

    3. TiểuPhong2512

      TiểuPhong2512 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Phần 1: Bệnh viện khủng bố

      Chương 7: Ghép hình

      Vài phòng phẫu thuật cách phòng làm việc mà họ ở đều rất gần, Dung kiểm tra vài phòng trước mặt, cũng có thu hoạch gì, cho đến vào căn phòng cuối cùng.

      Trong phòng phẫu thuật rất rộng rãi, các loại dụng cụ đều chuẩn bị rất đầy đủ. Đèn chính giữa trong phòng phẫu thuật sáng, chiếu sáng lên bàn phẫu thuật bị vải trắng khoác lên, nhô lên thành hình người.

      Giống như là kêu gọi tìm kiếm vậy.

      vũng máu to vải trắng, vết máu vẫn còn rất mới, Đài Đóa nhìn thấy rồi, tự chủ nhíu mày: "Người chơi chết?"

      Dung lên vén vải trắng lên, phát bàn phẫu thuật có thanh niên xa lạ khỏa nửa thân nằm. Thanh niên yên tĩnh nhắm mắt, nhưng cơ thể vẫn còn ấm áp.

      kiểm tra chút cơ thể của ta: " người ta có vết cắt nào cả, có chuyện bị thứ gì đó khủng bố mổ ra, chỉ là hôn mê mà thôi."

      Phòng phẫu thuật này so với các phòng phẫu thuật khác, ngoại trừ giống như là bị làm xong phẫu thuật, còn chưa thu dọn, cũng có gì đặc biệt.

      Bàn phẫu thuật bên cạnh được đặt cái bàn kim loại có thể kéo , bàn được đặt hai cái khay, lớn . khay lớn được phủ vải trắng, có chút nhô lên, đó dính ít máu, khay được đặt băng gác, đặt các loại dụng cụ dùng để phẫu thuật.

      dụng cụ kim loại bạc sáng, sắc bén đều dính đầy màu đỏ, lấp lánh ánh sáng lạnh như băng.

      Dung cầm lấy chai cồn được đặt bên cạnh khay, nhổ nút chai ra, đổ lên mặt thanh niên hôn mê. có cố ý tránh khỏi mũi miệng, thanh niên đó trực tiếp bị sặc tỉnh.

      "Đây là đâu..."

      Thanh niên có vẻ tồi, thuộc loại cấp bậc đường cũng có thể hấp dẫn mọi ánh mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng còn có chút non, bình thường khẳng định là loại hình rất được nhiều thích.

      Dung đặt chai cồn về chỗ cũ, thản nhiên nhìn ta: "Thời gian trò chơi qua phân nửa, thể nào là lần đầu tiên tỉnh dậy."

      "Hướng dẫn trò chơi chắc xem qua rồi nhỉ, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, tôi là Dung , ấy là Đài Đóa, vì để thoát khỏi đây, chúng ta có thể hợp tác."

      Thanh niên nhìn về phía Dung có vẻ nhắn, có chút kỳ lạ, giống như cảm giác những lời này chắc hẳn phải được bởi Đài Đóa thoạt nhìn lớn tuổi có thể chủ .

      đỡ trán nằm lại bàn phẫu thuật, thoạt nhìn cơ thể có chút yếu ớt.

      "Tôi tên Nam Trát."

      "Xin lỗi, vừa rồi tôi phải giả ngốc, trước đó đúng là tôi có tỉnh lần, nhưng mà tôi vừa xem xong hướng dẫn trò chơi, hôn mê rồi."

      "Tôi vừa nằm mơ, mơ thấy bị các bác sĩ bao vây, làm cuộc phẫu thuật rất khủng bố, bọn họ từ trong cơ thể tôi moi ra rất nhiều thứ dính đầy máu..."

      Đài Đóa nghe vậy, vén vải trắng khoác lên khay lớn, chỉ vén lên góc , đủ để nhìn thoáng qua thứ bên trong chút, liền kìm lòng được mà nhìn vào bên trong.

      "A!"

      Kèm theo là tiếng thét chói tai ngắn ngủi, lập tức buông tay ra như bị chạm vào điện vậy, lùi lại hai bước, ngũ quan cũng rất khó coi: "Đó là thứ gì vậy?"

      Dung nhíu mày, vén vải trắng lên.

      Nhìn thấy phản ứng của Đài Đóa, Nam Trát có chút hiếu kỳ. leo xuống bàn phẫu thuật, nhìn lướt qua vai của Dung , sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

      Nhất là, cái thứ này còn là "thứ được lấy ra từ trong cơ thể của ".

      khay đó được đặt rất nhiều thịt vụn, hầu như mỗi miếng thịt ít hay nhiều cũng đều có da, thoạt nhìn, màu thịt cùng màu máu trộn lẫn với nhau, có chút ghê tởm.

      Càng khiến người ta khó tiếp nhận là, những miếng thịt đó tuy lớn, nhưng lại mang theo đặc trưng ràng của con người. Có cái là tay, có cái là chân, còn có đầu người bị cắn nát thành vài miếng, miếng thịt còn có đôi mắt còn chưa mở ra, thậm chí còn có nhãn cầu đầy đủ.

      Đây là em bé bị kẹp nát.

      Nam Trát và Đài Đóa đều nhịn được mà nôn mửa, trong khí bốc lên mùi axit dạ dày nhàn nhạt. Dung mặt thay đổi mà cau mũi cái, nghiêng đầu quan sát những miếng vụn này.

      Suy nghĩ hồi, tầm mắt của rơi cái kìm màu bạc nổi bật nhất trong khay .

      Cái kìm đó rất lớn, dài, lên , cầm cái kìm trong tay, đứng trước cái khay, kẹp những miếng thịt đó lên, di chuyển vị trí của chúng.

      " làm gì đó?"

      Nam Trát nôn xong trước, ghét bỏ mà dùng tay áo lau miệng, tới phía sau của Dung .

      "Tôi thử ghép chúng lại với nhau."

      Dung rũ mắt xuống, vẫn tiếp tục công việc tay: "Căn cứ kích thước của những miếng vụn mà xem, phẫu thuật người phụ nữ đó làm chắc hẳn là phẫu thuật khuếch tử cung loại bỏ."

      " ta chắc là trong thời kỳ mang thai, cơ thể của em bé cơ bản hoàn toàn thành hình, cho nên lúc làm phẫu thuật, trước tiên bác sĩ phải dùng ống dẫn dẫn nước ối ra ngoài sạch , sau đó đặt kìm vào trong, kẹp em bé ra, lấy ra từng miếng vụn trong cơ thể của ta."

      rồi và giơ tay, đong đưa cái kìm trước mặt bọn họ, miếng vụn đầu mút kìm cũng đong đưa theo, bắn ra vài giọt máu.

      Máu thậm chí còn bắn lên mặt , nhưng hình như có cảm giác, chỉ là bình tĩnh : "Trong đó đầu người em bé là khó ra nhất, cho nên phải kẹp thêm vài miếng nữa."

      "Đừng nữa..."

      Đài Đóa vừa mới đứng lên, sau khi nhìn thấy thứ trong tay ấy, lại khom lưng điên cuồng nôn tiếp, cuối cùng chỉ là nôn khan. Hai con mắt của đều trở nên đỏ rồi, ngừng chảy nước mắt.

      Nam Trát nhìn Dung , vẻ mặt có chút phức tạp, vừa bao hàm kinh hãi, vừa mang theo tâm trạng giống như là thẹn quá thành giận: "Tôi là hỏi làm như thế là có ích gì, sao lại chuyện này chi tiết như vậy, nơi này vốn dĩ là đủ dọa người rồi."

      Dung nghe vậy nghiêng đầu nhìn ta cái, đưa cái kìm trong tay qua.

      Cổ họng của Nam Trát chuyển động, cuối cùng vẫn là ảo não khoanh tay: "Tôi sai rồi."

      Dung cũng để ý tới ta, sau khi đặt miếng thịt cuối cùng ở vị trí muốn, liền buông xuống cái kìm, lùi về sau hai bước, mắt nhìn chằm chằm vào khay.

      "Loại phẫu thuật này tới phía sau còn phải tiến hành nạo thai, và kiểm tra miếng thịt được lấy ra. Thông thường bác sĩ ghép miếng thịt lại, xem thử có thể ghép thành em bé hoàn chỉnh hay , đảm bảo tất cả mọi thứ được loại bỏ sạch ."

      Lời còn chưa dứt, miếng thịt khay bắt đầu nhúc nhích.

      Những miếng thịt kia giống như là có ý thức, chủ động tìm kiếm miếng thịt xung quanh, nhúc nhích, dính vào nhau, mầm thịt non ở giữa khe hở nhanh chóng sinh trưởng, liên kết những miếng vụn lại với nhau.

      Rất nhanh, khay liền xuất em bé hoàn chỉnh.

      Dung đứng tại chỗ chờ lát, sau khi xác định em bé có tính công kích, liền kéo vải trắng bàn phẫu thuật xuống, quấn em bé lại, ôm ở trong lòng.

      xoay người, với Nam Trát và Đài Đóa: "Bây giờ tôi chuẩn bị trở về tầng năm, đưa đứa trẻ này cho người phụ nữ đó, hai người là , hay tính ở lại nơi này?"

      Từ lúc nhìn thấy miếng vụn của em bé, Đài Đóa chưa có qua lời gì, bây giờ bị hỏi tới, cũng chỉ là gật đầu: "Tôi cùng vậy, quỷ của tầng này chừng còn đáng sợ hơn."

      Còn về Nam Trát, nếu phải tính , thời gian tỉnh lại còn chưa đủ nửa tiếng, đối với nhiệm vụ phải hoàn thành và bệnh viện này đều biết, tất nhiên là muốn bị bỏ rơi.

      Quỷ của tầng ba trước sau vẫn chưa xuất , ba người an toàn tới thang lầu, lại trở về tầng năm.

      "Hai người phía sau tôi là được, duy trì chút khoảng cách."

      Dung ôm em bé đằng trước, với hai người phía sau: "Nếu như em bé này hữu dụng, tất nhiên là tốt rồi, nếu như người phụ nữ vẫn còn công kích chúng ta, hai người chạy trước."

      "Nếu như là trò chơi, quỷ đối với người chơi có giá trị thù hận tương ứng. Ở trước mặt người phụ nữ này, so với việc tôi tự sát vào trò chơi, người phụ nữ phá thai và tra nam lừa gạt con lên giường, nguy hiểm hơn đấy."

      Dung dừng chút, quay đầu nhìn biểu tình của hai người: "Xem ra tôi đoán đúng rồi."
      Last edited: 19/9/20

    4. TiểuPhong2512

      TiểuPhong2512 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Phần 1: Bệnh viện khủng bố

      Chương 8: Truy đuổi

      Đài Đóa bị ánh mắt yên tĩnh của ấy nhìn chăm chú, mắt có chút đỏ, giống như là muốn khóc vậy. Nhưng cũng chỉ là muốn khóc, cắn môi, cuối cùng cũng lời nào.

      Nam Trát ngược lại là như bị đâm trúng chân đau vậy, thẹn quá hoá giận đến trình độ nào đó, bắt đầu trở nên sao cả, cười : "Em , vẫn khá thông minh đấy, nhưng mà nếu như mọi người đều được đây, tám lạng nửa cân, ai sạch hơn ai chứ."

      Dung từ chối cho ý kiến, xoay người tiếp tục về phía trước, rất nhanh, liền nghe thấy tiếng lách cách quen thuộc.

      Mấy phút sau, bóng dáng của người phụ nữ liền xuất ở khúc rẽ hành lang.

      Con rối búp bê đó biết bị gì, toàn thân dính đầy máu, máu mặt cũng bắt đầu đọng lại, màu đỏ thẫm dính mặt. Người phụ nữ ôm búp bê, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Dung đứng cách ta xa, nghiêng đầu, chậm rãi nhếch môi.

      Tiếng gào thét giống như khóc được truyền ra trong cổ họng ta, người phụ nữ ôm búp bê, điên cuồng mà chạy về phía Dung .

      Dung nghe thấy tiếng chạy ở phía sau, Đài Đóa và Nam Trát cũng chạy xa rồi. đứng tại chỗ bất động, giơ cao em bé trong lòng: "Đây mới là con của ."

      Tay dính đầy máu của người phụ nữ, dừng lại cách hốc mắt 2cm.

      Dung tương đối thấp, chóp mũi xấp xỉ tới cằm của người phụ nữ, mang theo hơi lạnh mùi máu tạnh thở ra từ mũi của người phụ nữ, phun mi cốt của .

      Người phụ nữ cúi đầu, đưa tay vén vải trắng xung quanh mặt em bé, nhìn chăm chú khuôn mặt ngũ quan chưa phát dục hoàn toàn, còn ướt sũng.

      Tiếng lách cách, con rối búp bê trong tay của người phụ nữ rơi xuống đất, phát ra tiếng két sắc bén.

      Người phụ nữ thô bạo cướp đoạt em bé trong lòng của Dung , ta ôm chặt em bé trong lòng, hai hàng nước mắt máu chảy ra từ trong hốc mắt: "Con à..."

      ta xoay người, về hướng ban đầu, càng về phía trước, cơ thể càng yếu ớt, lúc tới khúc rẽ, hoàn toàn biến mất.

      Dung đứng tại chỗ, nhìn thấy toàn bộ quá trình nữ quỷ biến mất, đợi đến khi ta triệt để rời khỏi tầm mắt của , mới khom người nhặt con rối búp bê bị người phụ nữ làm rơi xuống đất.

      kéo tay áo, lau sạch vết máu mặt búp bê, đại khái có thể nhìn ra được diện mạo, sau đó sửa con mắt thủy tinh màu xanh sắp rơi xuống của con búp bê.

      ôm búp bê, xoay người với hai người đứng từ phía xa: " xử lý xong rồi."

      Đúng lúc này, tiếng lạnh như băng đột nhiên vang lên.

      Tiếng đó chẳng qua là giọng nữ máy móc bình thường nhất, có khi thang máy hoặc làm nghiệp vụ điện tử đều có thể nghe thấy, vào lúc này, lại khiến ba người tại chỗ sắc mặt trở nên trắng bệch.

      "Tầng năm đến rồi."

      Đài Đóa và Nam Trát đứng ở gần cửa thang máy, khi cửa thang máy mở ra, hai người họ đều tự chủ mà nhìn về phía cửa thang máy.

      Cửa thang máy kim loại màu bạc chậm rãi mở ra, lộ ra thanh niên áo đen đứng ở giữa khoang thang máy.

      Thanh niên đó khom người nhìn nhắc nhở sức khỏe vách tường thang máy, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy lộ ra cái cổ trắng tuyết và góc cạnh nửa khuôn mặt ràng.

      Màu da của rất trắng, dính đầy máu tươi, thị giác tiếp thu còn máu me đầm đìa hơn.

      Cái đường đao rút ra khỏi vỏ được nắm trong tay, ánh sáng vừa vặn, ánh sáng bạc chói mắt như sóng gợn vậy từ cán dao tràn ra, trượt xuống mũi dao chảy giọt máu, khẽ lóe lên.

      Tàn khốc, xinh đẹp, giống như là ngôi sao lạnh lẽo.

      Hai người vốn dĩ muốn quay đầu chạy, nhưng bởi vì hai chân mền nhũn, cuối cùng chỉ là gian nan lùi về sau nửa bước, Nam Trát còn cẩn thận giẫm lên đá sàn gạch men sứ.

      Tiếng động đó tới mức ngay cả bản thân cũng nghe thấy, nhưng tai của thanh niên lại run lên.

      xoay người, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ, dưới tóc đen bị dính máu, là đôi mắt màu vàng nhạt hiếm thấy.

      Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai người, thanh niên nhíu mày, lộ ra nụ cười vui vẻ, con ngươi đen đen nhánh sôi nổi trong mắt màu vàng xinh đẹp kia, bởi vì hưng phấn mà dần dần trở nên to hơn.

      Co rút, khuếch trương, cuối cùng trở nên vừa to vừa tròn, ám chỉ nguy hiểm vô tận.

      Chạy mau!

      Hai người gần như là đồng thời phát ra tiếng thét chói tai. điên cuồng chạy .

      Lúc bọn họ bị thanh niên truy đuổi, Dung sắp chạy đến cửa thang lầu gần đó, chạy với tốc độ cao khiến sắc mặt tái nhợt, ôm ngực, cố gắng ổn định hô hấp, khẽ nhíu mày.

      Thể năng của thực quá yếu rồi.

      Chỉ cần bắt đầu vận động kịch liệt, có cảm giác ngạt thở, hơn nữa thời gian càng lâu, loại cảm giác này càng mạnh.

      chậm rãi tới cửa thang lầu, vừa muốn đẩy cửa, bên cạnh liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.

      Dung giật mình, nhìn về phía bên phải của mình.

      Cấu trúc mỗi tầng lầu của bệnh viện này đều là giống nhau, vừa vặn chính là quỹ đạo của hành lang vây thành hình vuông, nơi lúc đó bọn họ tách ra là trung điểm phía bên trái hình vuông, dựa theo phương hướng của kim đồng hồ chạy, bọn họ là ngược chiều kim đồng hồ.

      Tuy dựa theo quy luật này, bọn họ sớm muộn cũng gặp nhau, nhưng mà sao lại nhanh như vậy?

      Thanh niên đó trong thời gian ngắn như vậy, bắt được Đài Đóa, giết chết ấy rồi sao?

      Sau tiếng kêu thảm thiết, xung quanh liền rơi vào trong yên tĩnh tới mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, vài giây sau, tiếng mũi dao sắc bén xẹt qua sàn gạch men sứ tiến tới gần .

      Dung mím môi, dùng sức đẩy cửa trước mắt, con mắt hơi mở to.

      Cửa thang lầu bên này, bị người bên ngoài khóa lại rồi.

      Lách cách, lách cách, thanh niên áo đen ra từ khúc rẽ của cửa thang lầu.

      Tay phải cầm đường đao, tay trái ôm mặt, mày nhíu lại rất chặt, trong con mắt màu vàng nhạt tràn đầy tức giận. Da của rất trắng, nhuộm màu sắc gì cũng rất nổi bật, cả khuôn mặt bên trái lộ ra màu đỏ tự nhiên, đường viền dấu tay ràng.

      Giải quyết người phụ nữ này, còn có hai người...

      con trùng xương mềm có can đảm, con thỏ con chạy rất nhanh.

      Nơi náu của tầng này quá ít, thanh niên cũng vội đuổi theo bọn họ. Cửa thang lầu hai bên đều bị trò chơi khóa lại rồi, cho dù bọn họ có thể thông qua thang lầu chạy tới tầng khác, cũng bị con quỷ khác giết.

      tùy tiện nhìn vài căn phòng, nhìn phía sau cửa phòng, sau khi kiểm tra vài thi thể được đặt ở chính giữa phòng, liền tùy tiện tìm căn phòng, dự định ngủ.

      Tìm người gì đó rất phiền phức.

      So với việc tìm kiếm như chó săn, thích điên cuồng đuổi theo con mồi, nhìn bọn họ kinh hoàng sợ hãi đến cực hạn, thét lên chạy trốn.

      Lúc máu phun ra rất là đẹp cực kỳ.

      Phòng này tìm được có đặt hai chiếc giường khung sắt, đó có lót chăn đệm và ra giường màu trắng, hai thi thể nằm đó. đẩy thi thể bên trái xuống đất, bản thân thoải mái nằm lên đó, còn quên đắp vải trắng lên người.

      Sau đó, liền lười nhác mà nhắm mắt lại, hô hấp nhàng.

      Mà lúc này, cách bên tay phải tới 2m, cách tầng sắt, Dung trốn ở trong tủ đựng xác, cùng với thi thể nữ vì tai nạn xe chết, mặt mũi còn nguyên dạng nương tựa lẫn nhau.

    5. TiểuPhong2512

      TiểuPhong2512 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Phần 1: Bệnh viện khủng bố

      Chương 9: Ký hiệu của

      Sắt của tủ đựng xác có chút dày, tiếng động bên ngoài bi giảm rất nhiều.

      Dung có cách nào phán đoán thanh niên vào hay là rời thông qua tiếng bước chân, bởi vì tiếng đó rất , thậm chí thể nào biết nghe thấy tiếng bước chân .

      Nhưng mà, tiếng ầm ầm của vật nặng rơi xuống đất, vẫn có thể nghe thấy.

      Chỉ trong vài giây trước, thanh niên đó vào, hơn nữa còn làm rơi thi thể nào đó.

      gian trong tủ đựng xác cũng khá rộng, cấu trúc có giống như ngăn kéo, những có thể kéo từ bên ngoài, bên trong cố gắng đào đường thông hai bên, cũng có thể mang "ngăn kéo" vào trong.

      chính là bò vào như thế.

      Lúc này Dung ở bên cạnh chân của thi thể nữ, gian ở đây có thể khiến gập lại, ôm bản mình thành vòng tròn để cố gắng giữ ấm, thầm đếm giờ ở trong lòng.

      Nhiệt độ trong tủ đựng xác của nhà xác đại khái là 10 hay 20 độ C, nhiệt độ này cho dù có mặc áo bông cũng cảm thấy lạnh, bây giờ người ngoài trừ quần áo bệnh nhân mỏng manh còn có gì khác, hơi lạnh ập tới từ xung quanh, ngấm vào trong xương tủy.

      Nơi lạnh nhất chính là nơi cơ thể cùng đáy tủ kim loại tiếp xúc, cảm thấy bản thân mình giống như là nằm khối băng cứng là to, sắp bị đông cứng lại rồi.

      Ở nơi này quá lâu, cho dù lạnh chết, tay chân cũng mất tri giác, đến lúc đó khả năng bị bắt được tăng lên gấp bội.

      Nếu như thanh niên lục lọi những tủ đựng xác khác, cảm nhận được, lâu như vậy cũng nghe thấy động tĩnh gì, chắc phòng khác rồi.

      Dung nhắm mắt lặng lẽ đếm.

      418, 419, 420...

      7 phút, thời gian dài ngắn, đủ để rẽ qua khúc rẽ rồi.

      Dung thở hơi nóng ra bàn tay đông cứng lại, xoa tay, vịn vào vách tường trong cùa hai bên tủ đựng xác, dựa vào lực ma sát của cơ thể với đáy tủ, chậm rãi cọ tủ ra bên ngoài.

      Khi độ dài của tủ đựng xác vươn ra đủ để lộ đầu ra, nằm thi thể của người phụ nữ, cố gắng bò ra bên ngoài, vừa ló đầu ra, liền nhìn thấy thanh niên vừa mới tỉnh dậy.

      Thanh niên hình như cũng mới tỉnh, ngồi giường xác, đầu gối trái cong lại, tay trái phủ lên đầu gối trái, tay phải nắm vải trắng, lau chùi vết máu mặt.

      Cán đường đao bỏ vào vỏ, dựa vào đùi của .

      Thanh niên thoạt nhìn đặc biết lười nhác, vừa ngáp, vừa chậm rãi lau chùi.

      Nghe thấy động tĩnh, xoay đầu, tầm mắt tinh chuẩn sai rơi vào trong mắt của Dung .

      Trong mắt của là tối đen vô tận, thỉnh thoảng có chút màu xanh lam lóe lên, giống như là những ngôi sao đơn trong bầu trời cách nhau khá xa.

      Mắt của là màu vàng nhạt xinh đẹp, giống như là sói, con ngươi màu đen chính giữa ngừng phóng to, giống như bóng đen điên cuồng chiếm đoạt ánh sáng trong nhật thực.

      Khi bốn mắt nhìn nhau, nhếch môi cười, vẫn như cũ có biểu cảm gì.

      Dung thong thả bò ra từ trong tủ đựng xác, khi hai chân chạm đất, còn dùng tay áo lau hơi nước mi mắt.

      Thanh niên áo đen ngồi chéo chân, toàn bộ quá trình nghiêng đầu nhìn chăm chú động tác của , đợi đến khi đứng vững rồi, mới từ giường xuống, từng bước , chậm rãi tới trước mặt .

      Thanh niên quá cao rồi, khi đứng trước mặt Dung , bóng dáng cao thẳng hoàn toàn che phủ , khiến ảo giác trốn dưới bóng cây.

      Thanh niên cúi đầu xuống, hí mắt đánh giá thiếu nữ trước mắt, sau khi nhìn thấy tóc quăn dài đen nhánh xinh đẹp, theo bản năng đặt tay lên đỉnh đầu của , thô bạo mà xoa vuốt.

      "Tại sao chạy?"

      Giọng trầm thấp có chút khàn khàn nhàng rơi đỉnh đầu của Dung .

      "Tôi chạy nhanh, sớm muộn cũng bị đuổi kịp."

      "Tại sao la lên?"

      Dung nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú đôi mắt màu vàng nhạt như sói.

      chớp mắt, đáy mắt như nước đọng vậy cuối cùng cũng nổi lên ít sóng gợn.

      "Tôi muốn quá đắc ý."

      Thanh niên ngờ tới là câu trả lời này, sững sốt chút, ôm mặt, khẽ cười, càng cười càng điên cuồng. Cả căn phòng đều vang vọng tiếng cười của , ngoại trừ khủng bố còn mang theo chút ma tính.

      tay túm lấy áo trước ngực của Dung , nhấc cả người lên trước mắt: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con mồi giống như vậy."

      Dung giơ tay, cắm dao găm lên đầu vai của thanh niên, máu bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ môi của . nhàng mở miệng, trong giọng dường như có mang theo chút mùi máu tanh.

      "Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi."

      Thanh niên để ý tới động tác của , chỉ là nghiêng đầu hiểu.

      "Lần đầu gặp, tôi trốn trong phòng bệnh, đuổi theo bạn đồng hành của tôi, để ý tới tồn tại của tôi, lần thứ hai gặp, tôi trốn dưới bàn làm việc trong phòng trực ban, hoàn toàn bị mê hoặc cái tủ do tôi khóa lại."

      Dao găm đưa tới vị trí mà có đủ khả năng, Dung rũ tay xuống, sắc mặt càng trở nên tái nhợt do có chút ngạt thở: " thực tế, nếu như phải đúng lúc ngủ ở phòng này, lần này tôi cũng có 90% có thể thoát được."

      Căn phòng này là phòng thứ năm mà thanh niên từng lục soát, cho dù kiểm tra mỗi cái tủ đựng xác, liên tiếp kiểm tra xong bốn căn phòng, liên tiếp thất vọng khiến mất kiên nhẫn, đến phía sau, còn kiểm tra cặn kẽ nữa.

      Cho dù vẫn kiểm tra từng cái, cũng chỉ kéo tủ đựng xác hơn phân nửa, nhìn mặt của thi thể, mà lại co lại bên trong nhất của tủ đựng xác, rất khó bị nhìn thấy.

      còn chọn thi thể khó coi như vậy, ai cũng muốn nhìn thêm lần nữa.

      Thanh niên nghe vậy khẽ cười lên, ném đường đao xuống đất, nhàng rút dao nhọn đâm vai, đè mặt của Dung : "Cho nên rất cam tâm, đúng ?"

      Dao màu bạc chạm vào khuôn mặt của thiếu nữ, da dẻ non mềm nhất thời bị rạch, giọt máu đỏ tươi chảy ra.

      đau đớn kịch liệt truyền từ mặt, Dung nhếch môi, có vùng vẫy.

      Nũi dao vẫn chưa vào sâu, mà là di chuyển chậm rãi khuôn mặt của , cuối cùng, có chút vụng về mà vẽ hình dạng dấu X theo quy tắc mặt trái của .

      Mỗi nơi mũi dao đến, lưu lại đường màu đỏ tươi nho . Những đường đỏ đó ngọa nguậy như có sinh mệnh vậy, càng ngày càng trở nên to hơn, cuối cùng đột phá ranh giới của vết thương, chảy xuống từ khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ.

      Thanh niên chìn chằm chằm vào mặt , trong mắt màu vàng nhạt có loại cảm giác mơ màng dị.

      Dung nhìn thấy môi của tới gần, nghiêng đầu muốn tránh, mặt liền truyền đến cổ ấm áp mềm mại xa lạ.

      Cùng lúc đó, mang theo hơi thở ấm áp phun mi mắt của , xen kẽ hơi lạnh trong nhà xác, kích thích run rẩy của cơ thể.

      Qua vài phút sau, thanh niên liếm hết máu mặt , đặt xuống đất.

      "Dao của tôi đất."

      thỏa mãn mà liếm vết máu khóe môi, hí mắt cười rộ lên: "Trước khi tôi nhặt nó lên, ra khỏi căn phòng, chính là cơ hội chạy trốn cuối cùng của ."

      Thanh niên cúi người, đến gần cổ của , giống như là động vật loài chó vậy dùng sức ngửi, giọng khàn khàn u truyền vào tai của .

      "Bây giờ, chạy mau."

      Dung ôm chặt con búp bê trong lòng, đầu cũng quay lại mà xông ra ngoài.

      Phía sau, thanh niên nhếch môi, cúi người nhặt đường đao lên.

      Vỏ của đường đao là thuần màu đen, được vẽ hoa văn màu vàng cổ xưa, thoạt nhìn có chút thần bí. tiếng réo rắt của thân dao trượt ra từ trong vỏ dao gì sánh được, gần như là trong nháy mắt, thanh niên rút con dao ra.

      Thân dao dài nhọn bạc sáng chiếu mặt , chiếu vẻ mặt hưng phấn của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :