1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò đùa của Adam - Khải Ly (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.2

      "Còn cậu? Ngày hôm qua cậu và học trưởng thổ lộ sao vậy?" Vũ Hàn vội vàng sang chuyện khác.

      đến đây, Lâm Mạnh Hi biến thành bộ dáng xấu hổ, "Đáng ghét, cậu hỏi cái này để làm gì?"

      "Mau cho mình biết , người ta muốn biết đó!" Vũ Hàn mừng thay cho .

      "Chờ chút!" Ở đây nhiều người như vậy, cậu muốn mình tuyên cáo khắp thiên hạ sao? , chúng ta đến vườn hoa . . ."

      Vào giờ nghỉ trưa, lại là thời gian mà đội bóng rổ luyện tập.

      Vũ Hàn nơm nớp vượt qua bốn tiết buổi sáng, lúc này do dự có nên đến sân vận động hay . Lâm Mạnh Hi được, mới tách ra mấy giờ đồng hồ, ấy vô cùng nhớ học trưởng Cao Dụ Tường..

      "Cậu sao?" Lâm Mạnh Hi hỏi.

      "Mình biết nữa!" Vũ Hàn cũng rất mâu thuẫn.

      Vừa vặn, Hứa Thế Triết xuất , mang theo loại tươi cười như ánh mặt trời : "Vũ Hàn, tôi tới đón đấy!"

      Lâm Mạnh Hi vỗ tay cười tiếng, " tốt, như vậy càng đông vui, ngày mới nhàm chán!"

      Vì vậy,Vũ Hàn bị Lâm Mạnh Hi và Hứa Thế Triết lôi kéo, cuối cùng cũng tới sân vận động.

      Hứa Thế Triết kéo tay Vũ Hàn, giọng điệu trịnh trọng : "Từ giờ trở , chúng ta phải kề vai chiến đấu, khi vào sân vận động, thể quay đầu lại."

      Vũ Hàn hít sâu cái: "Ừ, tôi hiểu."

      "Ơ, giống như chiến đấu!" Cao Dụ Tường chạy từ trong sân ra cửa, nhìn thấy Vũ Hàn và Hứa Thế Triết liền muốn cười.

      "Dụ Tường, tình huống bên trong thế nào?” Bây giờ Lâm Mạnh Hi gọi thẳng tên của .

      "Gió thổi mưa giông trước cơn bão, tất cả mọi người kéo dài cổ nhìn, chờ Thế Giới Đại Chiến lần thứ ba lên sân khấu!"

      "Vậy phải xem bản lĩnh của chúng tôi nữa!" Ngược lại Hứa Thế Triết có vẻ mấy quan tâm.

      Cao Dụ Tường kéo tay Lâm Mạnh Hi, "Chúng tôi vào trước, tiếp hai ngươi được rồi!"

      Chờ Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi vào trước, Hứa Thế Triết và Vũ Hàn mới chậm rãi bước vào sân vận động, giống như dự đoán, quả nhiên người ở bên trong tấp nập, vừa nhìn thấy bọn họ liền kêu to, giống như bọn họ minh tinh siêu sao vậy.

      Đội bóng rổ luyện tập bỗng nhiên dừng lại, bởi vì đội trưởng của bọn họ bỏ bóng xuống, trực tiếp tới cửa, gặp đôi nam nữ nắm tay nhau.

      "Trời ạ! Hứa Khắc Bình muốn nổi điên rồi!"

      " là đáng sợ, nhưng lại kích thích! Làm sao bây giờ, rốt cuộc muốn xem tiếp tục hay ?"

      " là thảm kịch em!"

      Tất cả mọi người nghị luận ầm ĩ, quăng toàn bộ ánh mắt về phía hai người kia.

      Theo bước chân dần dần tiến gần của Hứa Khắc Bình, thân thể Vũ Hàn thể nhịn được phát run lên, Hứa Thế Triết vẫn mang dáng vẻ tươi cười với : "Yên tâm, có tôi ở đây, cần sợ!"

      Cuối cùng Hứa Khắc Bình tới trước mặt bọn họ, sắc mặt trầm giống như đóa mây đen, quả thực cũng cũng sắp nổi sấm.

      Vũ Hàn gần như là muốn mở miệng giải thích toàn bộ, nhưng lại kiên quyết nhịn xuống, muốn biết tâm tư của , muốn tiếp tục yếu đuối nữa rồi!

      "Buông tay ấy ra." Giọng Hứa Khắc Bình phảng phất xâm nhập làn khí bén nhọn."

      " thả, " Hứa Thế Triết hất cằm lên : "Bây giờ ấy là bạn của em, phải là của ."

      Lời này vừa ra, toàn trường hít vào hơi, sôi nổi thầm nghĩ: " phải cậu ta muốn sống nữa chứ?"

      " chỉ lại lần nữa, buông tay ấy ra!" Ánh mắt Hứa Khắc Bình giống như dao găm, Vũ Hàn cảm giác mình bị ánh mắt xé nát.

      " bao nhiêu lần cũng vậy, em vẫn buông!" Hứa Thế Triết lấy ra tất cả can đảm .

      Ngay khi Hứa Thế Triết dứt lời giây," Bụp! " tiếng, Hứa Khắc Bình xuất ra đấm, em cũng thương tiếc mà đánh.   

      "Oa a - "   

      Tất cả mọi người đều hét lên, mặc dù mọi người đều mong chờ xem xem kịch vui, nhưng khi nó trình diễn. vẫn thể nhịn được trong lòng run sợ.   

      Vũ Hàn nhìn Hứa Thế Triết ngã xuống mặt đất, lập tức chuyển hướng sang hỏi Hứa Khắc Bình: "......làm sao có thể? "   

      " có thể, có thể hết! "   

      Hứa Khắc Bình mất bình tĩnh bình thường, gầm lên:" rồi, cho bất kỳ ai đụng vào em, nếu hủy người đó, mặc kệ người đó có là ai. "   

      "Tại sao? Em phải là đồ chơi của !"   

      Vũ Hàn rất tức giận, Hứa Khắc Bình cũng chỉ nhắc lại sở hữu , nhưng lại trước giờ bao giờ giải thích với , cũng chẳng hiểu tại sao lại bị chiếm giữ!   

      Lúc này Hứa Thế Triết đúng dậy từ mặt đất, trong mắt lóe lên khiêu khích, "Đừng u mê, bây giờ Vũ Hàn thích em, vẫn nên tự động biến mất ! "   

      "Người nên biến mất chính là em! "   

      Hứa Khắc Bình còn chưa xong, bắt đầu động thủ với Hứa Thế triết, lần này Hứa Thế Triết có chuẩn bị, tránh né công kích của . Hứa Khắc Bình bởi vì cảm xúc bị kích động, cho nên ra tay có chút chuẩn xác, khiến cho Hứa Thế Triết tránh được lần nữa, hơn nữa Hứa Thế Triết còn ngừng dùng lời kích thích Hứa Khắc Bình, khiến Hứa Khắc Bình càng đánh mạnh.   

      "Này, cậu ai thắng? ""   

      Vốn xem trọng Hứa Khắc Bình, bây giờ lại cảm thấy Hứa Thế Triết yếu!   

      "Làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên ủng hộ ai đậy? Tôi nghĩ rằng bọn họ đều rất đẹp trai!"   

      Vũ Hàn nhìn hai người ra tay quá nặng, cả người hốt hoảng: "Đừng đánh! Xin hai người đó!" Nhưng họ lại hoàn toàn nghe thấy lời của , vẫn cố sống chết để đánh bại nhau.   

      Lâm Mạnh Hi đến bên cạnh Vũ Hàn, vỗ vào vai : " có cách nào ngăn cản đâu, bọn họ giống như thú vật đánh nhau nhau."   

      "Trời - Mình cũng hy vọng bọn họ biến thành như vậy" Vũ Hàn bắt đầu hối hận.   

      Lâm Mạnh Hi cũng bình luận, "Con trai luôn luôn muốn có vài kinh nghiệm đánh nhau, mới có thể trưởng thành! Đừng lo lắng, họ có cách giải quyết của họ."

      Cuối cùng, vẫn là Hứa Khắc Bình chiếm ưu thế, đánh Hứa Thế Triết ngã mặt đất,hơn nữa có hơi sức đứng lên. Mặc dù Hứa Thế Triết thua, nhưng Hứa Khắc Bình cũng thở dốc liên tục, hai chân gần như đứng vững.

      "Cậu sao chứ?" Vũ Hàn vội vàng ngồi xuống đỡ Hứa Thế Triết. "Tôi sao, vì , tất cả đều đáng giá," Hứa Thế Triết quệt vết máu bên môi, vẫn chịu chấp nhận thất bại với với Hứa Khắc Bình: " trai, đừng tưởng rằng thực giành chiến thắng, ngay cả khi đánh bại em, nhưng vẫn lấy được Vũ Hàn! xem ấy vẫn chỉ để ý tới em, ấy bởi vì đánh thắng mà theo ! "

      Vũ Hàn cắn môi dưới, dũng cảm ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của Hứa Khắc Bình. Đôi mắt vẫn còn lộ ra tức giận, trừng mắt nhìn : " cho phép chạm vào nó! Em qua đây cho !." xong kéo tay Vũ Hàn, để ở lại bên cạnh Hứa Thế Triết.

      ", em với , em muốn chăm sóc cậu ấy." Vũ Hàn biết lấy được dũng cảm ở đâu, đột nhiên có sức mạnh tránh thoát khỏi tay Hứa Khắc Bình.

      "Em cái gì?" Hứa Khắc Bình nheo mắt lại hỏi, dường như nghi ngờ lỗ tai của mình.

      "Em ...... em em phải chăm sóc Thế Triết, muốn mình !" Vũ Hàn cũng thể tin rằng lại nó như vậy. Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, đột nhiên bốn phía giống như có người, trầm mặc làm cho người ta sợ hãi.

      Hứa Khắc Bình nắm lấy vai , dùng sức lắc , em là của , em có hiểu ? cho em ở cùng với những người khác, tuyệt đối được.

      “Dù sao….. chúng ta cũng chỉ là người giả! Nó có bất kỳ tác dụng gì.” Cuối cùng Vũ Hàn ra những lời trong lòng, “Em thích dối, em thích đóng kịch, tôi thích tất cả những chuyện này!”

      Hứa Khắc Bình nhìn ,”em nghĩ rằng tôi đóng kịch?

      “Em biết nghĩ gì, chỉ thích trêu chọc em, đơn giản thể hiểu được!” Vũ Hàn xong gần như sắp khóc.

      “Diễn trò cũng tốt, cái gì cũng được!” Hứa Khắc Bình hít sâu hơi, “ chỉ hỏi em lần, em muốn cùng , hay là ở lại với nó?” chỉ thẳng vào mặt Hứa Thế Triết.

      “Em……” Vũ Hàn chỉ lưỡng lự vài giây, liền hạ quyết tâm :”Em muốn ở lại.”

      Tất cả nữ sinh đều thở dài, ai cũng thể tưởng tượng được Hứa Khắc Bình vạn người mê, lại bị đá như vậy!...... đời còn có thiên ý như vậy sao?

      Hứa Khắc Bình nhất thời giật mình, khóe miệng hơi tự giễu:”Được, hiểu, bất cứ điều gì, lời dối này cũng có thể kết thúc.”

      Nhìn thần sắc bị thương của , đột nhiên lại cảm thấy buồn, đây là vì sao? Có thể áp chế uy phong của , phải là mục đích của sao? Nhưng bây gườ lại có chút vui vẻ thắng lợi…..

      Hứa Khắc Bình bước nặng nề ra khỏi sân vận động, Vũ Hàn nhịn xuống có đuổi theo, ngồi xuống đỡ Hứa Thế Triết, trong lòng có chút vỡ vụn….

      Trong phòng y tế, Hứa Thế Triết nằm giường bệnh kêu thảm, “Chúa ơi! chút!Đau chết mất!”

      “Ai kêu cậu cậy mạnh, lại dám đánh nhau với đội trưởng đội bóng rổ?” y tá cũng là người mến Hứa Khắc Bình, đương nhiên có hạ tay lưu tình với cậu.

      “Thôi nào, ấy là trai tôi, lại còn đánh tôi thảm hại như vậy!” Hứa Thế Triết giả bộ đáng thương .

      “Cậu xứng đáng, ai kêu cậu cướp bạn người ta!” Loạn tin tức này luôn chuyền nhanh, thậm chí y tá cũng lập tức hỏi, sau khi vất vả băng bó xong, y tá giận dữ bước vào phòng của mình, bận tâm chuyện với Hứa Thế Triết.

      “ Vũ Hàn, tôi đau quá!” Hứa Thế Triết cố tình kêu thảm.

      Vũ Hàn lại ngồi ngơ ngác ở ghế, có đáp lời nữa câu.

      Lâm Mạnh Hi ở bên nhìn thấy, khua tay ở trước mặt : “ Cậu sao vậy, có việc gì chứ?!”

      Cao Dụ Tường lắc đầu : “ Cái mưu kế này có phải quá mãnh liệt , tôi nghĩ rằng kết quả hai bên tổn hại”

      Hứa Thế Triết đắc ý ừ tiếng,” Mấy người yên tâm ! Làm sao trai tôi có thể dễ dàng thất bại như vậy, để theo đuổi lại được Vũ Hàn, chắc chắn ấy liền thể ra lời lòng!”

      “ Nhưng mà……. Vẻ mặt ấy vừa rồi rất buồn…….” Thậm chí Lâm Mạnh Hi cũng cảm thấy đành lòng.

      Cao Dụ Tường cũng nghĩ như vậy, “ Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy có bộ dáng này, cậu ấy chưa từng thất bại, lúc nào cũng chiến thắng, tôi sợ cậu ấy chụi nổi.”

      Vũ Hàn nghe bọn họ , trong đầu ngừng lên biểu cảm vừa rồi của Hứa Khắc Bình, có phải làm sai gì ?

      “ Bây giờ nên làm thế nào?”

      Lâm Mạnh Hi hỏi.

      Hứa Thế Triết lạc quan : “!! Khi trai tôi tỏ thái độ! ấy vì muốn cướp lại Vũ Hàn, có hành động”

      Cao Dụ Tường nghĩ đơn giản như vậy.” Nếu như cậu ta thục hiểu lầm, cũng có hành động sao?”

      Lâm Mạnh Hi cũng đưa quyết định, “ Nhưng vậy chắng phải Vũ Hàn chia tay với ấy sao?”

      Vũ hàn nhảy dựng lên, sắc mặt càng thêm thảm, môi hơi run rẩy : “ sao cả, dù sao như vậy cũng tốt, mình chụi bắt nạn của ấy nữa……” Dù như thế, sắc mặt lại giống như người thất tình.

      Lâm Mạnh Hi và Cao Dụ Tường thấy vậy thở dài.

      Sau khi tan học, Vũ Hàn luôn luôn ngơ ngẩn yên, ai với cũng khiên phản ứng.

      Làm cho Cao Dụ Tường tới đón Lâm Mạnh Hi, thấy Lâm Mạnh Hi vẫn còn khuyên, Vũ Hàn, nhưng Vũ Hàn vẫn ngây ngốc ngồi đó, cái gì đó, cái gì cũng .

      “ Dụ Tường, làm sao bây giờ?”, Lâm Mạnh Hi nhìn thấy , kéo sang bên đả kích rất lớn”

      “ Tình hình cả ấy cũng giống như Hứa Khắc Bình, ngây người!” Hôm nay Cao Dụ Tường cũng thấy Hứa Khắc Bình có bộ dáng này.

      “ Như vậy phải là cách?... ràng hai người bọn họ lang có tình, muội cố ý, nhưng tới lọa tình huống này chúng ta phải giúp họ mở khóa hiểu lầm”

      Cao Dụ Tường gật đầu : “ sai, nến , chỉ có chúng ta hạnh phúc là đủ.”

      Lâm Mạnh Hi trầm tư chút : “ Bây giờ nên làm cái gì? xem chúng ta có nên nhốt họ lại với nhau ? Như vậy bọn họ liền cơ hội chuyện, rồi thổ lộ với nhau”!

      Ừm, đây là cách tốt!” Cao Dụ Tường càng ngày càng thấy Lâm Mạnh Hi là thông minh, quả nhiên có nhìn nhầm người.

      “ Nhưng phải nhốt ở đâu?”

      Ánh mắt Cao Dụ Tường chợt lóe, “ nghĩ nên nhốt họ trong phòng của đội bóng rổ! hôm nay đội bóng rổ luyện tâp, trong phòng ai, chỉ có Khắc Bình có chìa khóa, chúng ta nhốt họ trong đó, chắc chắn ai tìm thấy!”

      Lâm Mạnh Hi nghe xong lập tức vỗ tay,” là tuyệt vời! Bây giờ chúng ta tách ra hành động, em phụ trách mang Vũ Hàn tới phụ trách mang Hứa Khắc Bình, như vậy đợi lát nữa còn có trò hay để xem!’’’’

      “Yeah!” Lâm Mạnh Hi và Cao Dụ Tường thể thâm phục đầu óc của mình, hai người vung tay vung chân, gần như thể chờ kịp muốn xem kich vui!
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Trúc Doanh thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá cảm ơn editor

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.1: Kì tích.

      Có lúc vận mệnh rất nhân từ.

      Giống như trong tình cờ này.

      Giống như hét to trong sơn cốc… … cái gì?

      Hồi lại là: em!

      ***

      “Vũ Hàn, cậu theo mình!” Lâm Mạnh Hi kéo Vũ Hàn về phía tòa nhà thể dục.

      đâu vậy?” Vũ Hàn ngốc nghếch mà cùng , trái tim trống rỗng.

      “Đến nơi biết, mình hại cậu đâu!” Nụ cười của Lâm Mạnh Hi bành trướng hữu tình.

      Vũ Hàn vẫn rất tin tưởng Lâm Mạnh Hi, bởi vì ấy là người bạn tốt như vậy.

      Cho nên Vũ Hàn cũng hỏi lại nhiều nữa, liền để Lâm Mạnh Hi ôm tay như vậy, ngay cả bản thân đến trước cửa văn phòng đội bóng rổ cũng hay biết, luôn cúi thấp đầu xuống, cho nên có nhìn thấy trước mặt là gì.

      Lâm Mạnh Hi nhìn thấy Cao Dụ Tường đứng ở đó, liền chạy qua hỏi trước:” Thế nào rồi? Thành công rồi phải ?”

      Cao Dụ Tường dùng tay ra hiệu thắng lợi, “ với cậu ta là có việc cần thương lượng về đội bóng, muốn cậu ta đợi ở bên trong chút, gọi đồng đội đến. hơn nữa, còn lừa cậu ta mang chìa khóa, nên mượn chìa khóa của cậu ta!”

      thông minh!” Lâm Mạnh Hi cười rất vui vẻ, “Vậy bây giờ chúng ta liền cho bọn họ hợp thành đôi thôi!”

      “Được, nên hành động!” Cao Dụ Tường chút tiếng động mở cửa văn phòng.

      Lâm Mạnh Hi kéo Vũ Hàn, khuyên bảo: “Mình biết tâm trạng cậu tốt, chúng ta vào trong ngồi chút được ?”

      Vũ Hàn nghe gì cũng ràng, hoàn toàn chút chống cự, liền bị đẩy vào trong văn phòng của đội bóng rổ.

      Nhưng vừa bước vào cửa, liền nghe thấy đằng sau chuyền tới tiếng “cạch” của khóa cửa, làm giật mình trận! Sao vậy, sảy ra chuyện gì vậy?

      lập tức quay người, phát cửa bị khóa chắc, bất kể đẩy gõ như thế nào cũng thể mở.

      Tuy nhiên, thay đổi tới đột ngột như thế, vẫn sánh nổi tiếng động truyền đến từ sau lưng , làm cho toàn thân đều đông cứng lại!

      "Làm cái quỷ gì vậy?"

      Ngay cả cần quay đầu lại nhìn, Vũ Hàn cũng biết chủ nhân giọng là ai. Đầu óc vốn hỗn loạn chợt tỉnh táo lại, đáy lòng mới từ từ đón nhận rằng và Hứa Khắc Bình bị giam trong cùng phòng.

      "Chết tiệt!"

      Hứa Khắc Bình nhanh tới, vẻ mặt xem ra là bị chọc tức!

      Hai tay bắt đầu ra sức vặn khóa cửa, nhưng cánh cửa kia vẫn động đậy mà chốt chặt ở đó.

      "Cao Dụ Tường, cậu có gan liền mở cửa cho tôi."

      Ngoài cửa, Cao Dụ Tường cười vui trả lời: " ngại quá, quả là tớ muốn chết sớm như vậy."

      Giọng của Lâm Mạnh Hi cũng vọng vào "Học trưởng Khắc Bình, chúng chúng em hi vọng và Vũ Hàn nên chuyện chút. Sau giờ, chúng em mở cửa ra."

      "Hai người đúng là. Chờ lúc tôi ra ngoài, tôi biến hai người thành bóng mà ném vào rổ!" Nghe qua giọng điệu của Hứa Khắc Bình giống là đùa.

      "Oa! đáng sợ!" Cao Dụ Tường cố ý giả bộ tọa ra giọng hoảng sợ"Mình thấy có lẽ sáng mai chúng mình trở lại mở cửa tốt hơn!"

      "Đúng vậy, dứt khoát cũng bao giờ mở hay hơn. Cứ để bọn họ ân ân ái ái ở bên trong, dài lâu." Lâm Mạnh Hi lập tức phụ họa theo.

      "Chúng tôi trước nhé! Tạm biệt!"

      "Đáng chết, mau mở cửa cho tôi. Cao Dụ Tường, tôi lấy thân phận đội trưởng ra lệnh cho cậu!"

      Mặc cho Hứa Khắc Bình lớn tiếng gầm thét đến đâu chăng nữa, Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi rời . Tiếng bước chân kia càng ngày càng xa, cuối cùng cũng nghe thấy nữa.

      Cho đến lúc này, Hứa Khắc Bình mới buông thõng đôi tay đập cửa xuống, đôi môi mím chặt, hàng mi nhăn lại, từ từ xoay người đối mặt với Vũ Hàn.

      Cả người Vũ Hàn dán sát vào tường, vẻ mặt giống như thấy quỷ. Hai chân sớm nhịn được mà phát run. biết như thế nào, nhất định tức giận, nhất định rất chán ghét , nhất định phải mắng mỏ rồi.

      Nhưng, ngoài dự đoán của , chỉ thở dài hơi rồi : "Chúng ta thể làm gì khác hơn là đợi."

      "A..." suy nghĩ ba giây đồng hồ, mới hiểu được là bọn họ phải đợi đến khi Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi quay lại.

      Ánh mắt Hứa Khắc Bình hề nhìn lên người , ngược lại cố ý tránh . tự mình ngồi xuống cái ghế dành riêng cho đội trưởng, cũng nhúc nhích, mà trừng mắt nhìn tới điểm nào đó.

      Tại sao? Tại sao hung dữ giống bình thường? Tại sao thấy có vẻ mệt mỏi như thế? Vũ Hàn còn tưởng rằng lớn tiếng mắng , ra sức ôm , cưỡng hôn cơ!

      Trời ạ, suy nghĩ cái gì, phải là chờ mong việc này chứ?

      chọn cái ghế cách khá xa chỗ , rồi dè dặt ngồi xuống, e sợ phát ra bất cứ thanh nào, khiến cho vui. yên lặng nhấm nuốt nỗi xấu hổ này, chưa bao giờ cảm thấy chán ghét chính mình giống như giờ phút này.

      Đồng hồ tường chạy tích tắc, khí trong phòng giống như cứng lại, làm cho người ta cảm thấy đứng ngồi yên. Vũ Hàn đưa mắt nhìn quanh phòng làm việc, cuối cùng vẫn nhịn được quay lại nhìn Hứa Khắc Bình. Nhưng dám nhìn thẳng vào mắt của , sợ chính mình chìm sâu vào trong đó. chỉ dám len lén mà lướt nhanh qua người . Đột nhiên trong lúc đó, lại phát tay của chảy máu! Có thể là mới vừa rồi dùng quá sức đấm vào cửa, làm mu bàn tay của bị rách da, giọt máu cũng xuống theo.

      Tuy nhiên, bản thân lại hoàn toàn có phát , mặc cho máu giọt xuống mặt đất, nét mặt vẫn có chút thay đổi nhìn về phía trước. Cuối cùng Vũ Hàn cũng nhịn được thúc đẩy mà móc khăn tay từ túi áo ra, vội vội vàng vàng đến trước mặt , ngồi xổm người xuống băng bó cho . Lúc đầu Hứa Khắc Bình chấn động chút, tiếp theo mở miệng cự tuyệt: " cần!"

      Từ trước đến giờ, giọng điệu của đều làm người ta rét mà run. Nhưng lần này Vũ Hàn thuận theo. thể để cho vết thương của chảy máu tiếp, dẫu như thế nào cũng làm được. Hình như là cũng nhìn ra cố chấp của , liền ngăn cản nữa, mặc cho xử lí tay mình.

      lát sau, Vũ Hàn băng bó xong xuôi vết thương của , nhưng dũng khí vừa rồi hoàn toàn biến mất, khiến cho lúc này biết nên làm thế nào cho phải. Hứa Khắc Bình mực im lặng, lúc này mới mở miệng "Cái ngày chúng ta biết nhau, em cũng cầm chiếc khăn tay màu hồng nhạt này, muốn lau vết mực áo sơmi của ."

      Chỉ câu thoảng qua như vậy, khiến ngực Vũ Hàn bắt đầu phát đau, khóe mắt cũng khỏi trở nên nóng rực. Trời ạ, làm thế nào mà vẫn còn nhớ? Rốt cuộc là suy nghĩ cái gì? ra vào lúc này phải muốn càng khó sử sao?

      Vũ Hàn ưm tiếng, nước mắt liền quản nổi, lăn xuống hai gò má hồng nhạt của . Hứa Khắc Bình kinh ngạc hít hơi "Tại sao em lại khóc? Em yên tâm, làm phiền em nữa. Em thích Thế Triết, ... cũng thể gì hơn. Em nên khóc như vậy?" Cổ họng Vũ Hàn như tắc nghẽn hòn đá, dẫu thế nào cũng ra lời, chỉ có thể lắc đầu, nước mắt tuôn ra nhiều hơn. Hứa Khắc Bình nâng khuôn mặt nhắn đẫm nước mắt của lên "Đừng khóc, em vừa khóc, tâm trí lại muốn rối loạn."

      cắn chặt môi dưới, muốn ngừng khóc, nhưng dẫu như thế nào cũng nhịn được nước mắt chảy ra. Hứa Khắc Bình nhìn vào đôi mắt long lanh của , vẻ mặt như cố nhịn cái gì đó "Đừng nhìn như vậy nữa, vất vả mới hạ quyết tâm..."

      Vũ Hàn biết là hạ quyết tâm gì, nhưng thể nhìn . sợ bao giờ để ý tới mình nữa. Hứa Khắc Bình phát ra tiếng gầm thất bại, hai tay duỗi ra kéo vào trong lòng "Trời ạ, có cách nào buông em ra!"

      Hứa Khắc Bình ôm ghì lấy chặt. Bụng cũng có hơi đau, nhưng lại cảm giác vui mừng. hy vọng lại ôm chặt hơn chút, để cho cảm giác được là mình ở trong ngực , khiến trong lòng có nỗi mất mát trống rỗng nữa. Ở trong ngực , giống như trở lại nhà, cuối cùng có loại cảm giác yên ổn.

      Sau khi ôm nồng nhiệt như thế, lại đột nhiên thả ra. mê muội mà nhìn về phía . cắn răng : “ được, thể làm như vậy! tại em phải là của , có quyền lại ôm em.”

      Hứa Khắc Bình sải bước tới cửa, hai tay nắm chặt cánh cửa, hít sâu vài ngụm khí trong lành, muốn mượn nó để khiến chính mình bình tĩnh trở lại.

      Trong lòng Vũ Hàn lấy làm kinh hãi, suýt nữa quên quỷ kế của mình và Hứa Thế Triết! ra… ra Khắc Bình bởi vì chuyện này mà để tâm!

      Như vậy… như vậy rốt cuộc trong lòng nghĩ gì?

      sợ sệt về phía sau , thấy nét mặt buồn bã mặt , nhị được vươn tay ôm lấy từ sau lưng.

      “Đừng như vậy, đừng làm khó !” Trong giọng của Hứa Khắc Bình mang theo kiềm chế vô hạn.

      ra…” ra lệnh cho mình nhất định phải . Cho dù bị lên án cũng phải , rằng kỳ đó là lừa gạt ! “Em và em trai …. Căn bản chỉ muốn trêu chọc thôi.”

      Sắc mặt Hứa Khắc Bình chuyển từ kinh ngạc sang tức giận, đột nhiên quay lại ôm lấy bả vai của “Ý em là…. đau lòng suốt cả buổi chiều, cũng chỉ là lo sợ đâu?”

      Đau lòng? lại đau lòng vì ? Vũ Hàn thể tin được điều mà vừa nghe thấy.

      “Em… xin lỗi!” Vũ Hàn nhắm tịt đôi mắt, dám đối diện xin lỗi, bởi vì luôn trêu cợt em, cho nên chúng em mới nghĩ ra… Chỉ đùa cợt chút thử xem sao… liệu có phản ứng gì. xin lỗi, em… hối hận, cũng dám thế nữa…

      Vũ Hàn còn chưa xong, lập tức bị đôi tay cường tráng kéo vào trong lòng, môi đào hé mở cũng bị bịt kín, ngăn cho thốt ra chàng dài những câu xin lỗi.

      Nụ hôn của Hứa Khắc Bình vừa tới đột ngột mạnh mẽ, thậm chí Vũ Hàn còn hơi sợ. Nhưng trong chốc lát liền nhắm mắt lại, toàn thân chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt, giống như mưa to gió dữ này.

      giống như tìm lại được vật báu, cái lưỡi nóng bỏng tách hàm răng của ra, lại thăm dò vài lần mùi vị trong miệng , tới yoiws lui lui thấy chán chút nào, nó sâu lắng mãnh liệt giống như muốn nuốt chửng linh hồn .

      Mà từ từ trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ, càng tăng thêm nhiệt tình của . Suy nghĩ của hai người như tê liệt, huyết dịch cũng đảo lộn, chỉ có thẻ ôm lấy nhau, lâm vào trong cơn sóng tình vô biên vô tận này.

      “Đừng mà, em thở được…” Cuối cùng, Vũ Hàn xin khoan dung, mới khiến Hứa Khắc Bình lưu luyến tách khỏi làn môi của .

      Trong đầu Vũ Hàn hoàn toàn mê mẩn, vô lực ngã vào chân trước của , mãi mới chậm rãi hô hấp bình thường lại.

      tay Hứa Khắc Bình ôm lấy vòng eo của , mái tóc mơn trớn mái tóc của , đồng thời cũng hô hấp đều, “Ổn chứ?”

      “Ừ…” Trong giọng của Vũ Hàn còn hàm chứa ý tứ nũng nịu, ánh mắt mang theo chờ đợi nhìn giận em à? Em còn tưởng rằng… đánh em cơ!”

      cho cùng lần này đúng là bị em trêu chọc đến xoay như chong chóng, cái này coi như báo ứng ! Là cái tên Thế Triết kia giật giây em đúng ? biết ngày nào đó nó tìm cách để gây phiền toái.”

      “Thaaht xin lỗi mà!” Vũ Hàn lại làm nũng .

      Hứa Khắc Bình hết cách mà lắc đầu, “ có cách nào, có lẽ cơn tức giận của còn kém nỗi vui mừng lúc này. Ai bảo lại thích em cơ chứ? Coi như chịu thua!”

      Thích ? Hai chữa này khiến nhịp tim Vũ Hàn thoáng chốc đình chỉ! vừa cái gì? thích ? thể nào? Làm sao có thể, làm sao có thể? Nhất định là nghe lầm, bằng chsinh sai rồi.

      “Em làm sao vậy? Giống như em sắp xỉu vậy.” Hứa Khắc Bình kéo dựa vào ghế, để ngồi đùi mình.

      vừa mới… thích em?” sắp sửa lên lời.

      Hứa Khắc Bình sảng khoánh cười tiếng , “Đồ ngốc, kỳ sớm thích em rồi. Nếu như có thể muốn giấu em ở trong lọ thủy tinh, để ngày ngày có thể ngắm em!”

      mắt chứa dục vọng chiếm giữ, ngón tay dừng lại đôi môi đỏ mọng của , ma sát nhàng làm sinh ra dòng điện khêu gợi.

      “ Hả? cái gì?” Vũ Hàn ngây dại.

      “ Từ cái ngày nhập học hôm đó, bắt đầu từ lúc em động vào người , liền cảm giác được em , đáng . Ngoài ra vẻ mặt bối rối kia của em, làm cho người ta nhịn được trêu chọc em. Còn may em thực phải học sinh tiểu học, nến hoài nghi chính mình có chứng luyến đồng( thích trẻ em). Sau này khi tóc của em quấn vào nút áo , thể ôm em ra khỏi nhà ăn. Nhưng mà lại phát loại cảm giác này, chưa từng có loại ý nghĩ này, chưa từng có loại ý nghĩ này đối bất cứ nữ sinh nào.”

      ?”

      Vũ Hàn chỉ cảm thấy lúc ấy chính mình lạnh, lại hiểu được tạo thành dao động ơ trong lòng .


      Hứa Khắc Bình véo véo cái mũi của , tiếp tục : "Ngày đó, khi em vừa vào sân vận động, liền phát ra em. Bình thường thất thần như vậy. Nhưng lúc đó thấy Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi vẫy tay với em, trong lòng lên tâm tình vui, nên đánh bóng vào trúng em. Nhìn thấy thân thể nho của em té mặt đất, thấy hình như mình đánh vỡ báu vật, nỗi tự trách sâu sắc khiến gần như khống chế được.

      Khi ôm lấy em vào phòng chăm sóc, mới phát em , mềm mại, giống như con mèo trốn ở trong lòng . Khi đó liền quyết định, nhất định mình phải chịu trách nhiệm đối với em. Hơn nữa muốn bảo vệ em tốt, biết ? Em kích thích bản năng bảo vệ em của ."

      Mặc dù trong miệng oán trách như vậy, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác ngọt ngào ...

      "Lúc đó em ngã bị thương mắt cá chân, nhưng đối với cũng là loại may mắn, bởi vì có dịp lấy cớ để thân cận em, chăm sóc em. Ngồi xe đạp về nhà trở thành chuyện sung sướng, bởi vì có em ngồi ngoan ngoãn phía sau. Ngày đó biết chúng ta là hàng xóm, vẫn còn cảm thấy nhất định là do ông trời sắp đặt. Ngày hôm sau em bị những nữ sinh vây quanh. nghe xong lời bọn họ phê bình em, chút nghĩ ngợi mà ra cảm giác của mình, rằng thích em, muốn em trở thành của mình, cho nên thèm để ý chút nào lời của họ.

      "Nhưng mà vừa quay đầu lại nhìn em, trong mắt em lên dáng vẻ hoảng sợ, liền biết mình hù dọa em. Mà muốn ép buộc em đón nhận mình, nên đành cho em đây chỉ là diễn trò, vì muốn tốt cho em. Kỳ ... Là chính mình rất nhát gan, cũng quá ích kỷ, làm phiền em phải đồng ý với lời cầu xin hoang đường như vậy. Nếu như em mình muốn trở thành bạn của , có thể chịu đựng được đả kích này!"

      "Là .. Là như vậy sao?" lại vẫn ngu ngơ để mà tin tưởng chứ!" Nhưng mà ngốc , ngốc nghếch! Tại sao lại ... Coi trọng em?"

      Hứa Khắc Bình dịu dàng đặt nụ hôn gò má "Vấn đề này cũng hỏi chính mình rất nhiều lần, nhưng là tình có đạo lý, thích chính là thích, cũng có cách nào!"

      "Thế nhưng hôm nay em và Thế Triết lừa ..."

      "Coi như là trừng phạt việc mực trêu cợt em ! nghĩ tới cuối cùng còn bị em bẫy phen. Em làm hại ra nguyên hình, đơn giản! Em biết, vốn là người tính tình kiêu ngạo, nhưng mà nếu gặp được em, liền nhịn được ý nghĩ muốn trêu chọc em, để cho em muốn báo thù! Chắc chắn Thế Triết có qua với em rồi, luôn bắt nạt người mình thích. Nhưng còn chưa từng làm chuyện như vậy với nữ sinh, cho nên cảm giác bắt nạt em là vừa mới mẻ mà vừa vui vẻ, khiến làm hề biết chán!"

      "Trời ạ..." vẫn ngây người ra, có cách tiêu hóa tin tức này.

      "Vẫn còn có chuyện gì sao?"

      thẹn thùng mà lắc đầu, đầu lưỡi giống như dính lại lên lời. Dưới ánh mắt nhìn soi mói nóng bỏng của , giống như da của bị thiêu cháy. Trong cuộc đời , chính là chưa từng được người nào thích như vậy!

      "Vậy đổi lại để hỏi em." cho né tránh, nâng cằm lên, nhìn vào đôi mắt xấu hổ của "Em thích ?"

      " tính là ghét..."

      "Sợ ?"

      "Rất sợ."

      "Tại sao?"

      " biết." chỉ sợ thôi!

      Khóe môi Hứa Khắc Bình bắt đầu hơi tủm tỉm "Cái này phải đáp án muốn nghe."

      "Vậy ... muốn thế nào?" đánh bạo hỏi.

      Hai tay xoa xoa khuôn mặt nhắn của " muốn em thích , cần , hơn nữa cũng sợ chút nào."

      Nhưng mà... Mới vừa rồi vẻ mặt của đau lòng như vậy ..." Đến ngay cả Lâm Mạnh Hi cũng đều cảm thấy chút đành lòng."

      Đột nhiên tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh mà : " ... lại tự cho là đúng, đừng nghĩ trêu cợt em!"(di*en,danle!quydo.n)Mèo Hoang

      " chỉ là người , muốn từ từ bức cung em, sợ em thú nhận."

      "Sao ..."

      Vũ Hàn muốn mở miệng, lại chuẩn xác mà áp lên đôi môi , để cho phát ra những tiếng rên .

      Rồi sau đó, quả nhiên Hứa Khắc Bình chứng thực lời mình . Năng lực "Bức cung" của là hạng nhất, đáng thương cho Vũ Hàn phải khai nhận tất cả.

      giờ sau, khi Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi đúng hẹn tới cửa phòng, hai người cũng có hơi thấp thỏm bất an.

      " biết được bọn họ có hòa giải ?" Lâm Mạnh Hi rất lo lắng cho Vũ Hàn.

      Cao Dụ Tường lè lưỡi : "Chỉ có thể cầu ông trời phù hộ thôi!"

      "Học trưởng Khắc Bình, Vũ Hàn, chúng tôi tới mở cửa đây!" Lâm Mạnh Hi vừa đến nơi liền gọi.

      Cao Dụ Tường cắm cái chìa khóa vào cửa. Cửa chính lập tức mở ra, khi bọn họ thấy cảnh tượng bên trong cũng nén nổi kinh ngạc mở to hai mắt. Bởi vì bên trong bóng người!

      Nhưng mà, khi bọn họ phát tờ giấy dán ở cửa liền hẹn mà cùng mỉm cười tiếng.

      ra, căn bản là Hứa Khắc Bình còn có chìa khóa nữa. Lúc trước lấy ra dùng, chẳng qua là muốn mượn cơ hội ở cùng với Vũ Hàn mà thôi. Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi muốn bày mưu bẫy , ngược lại bị "Lợi dụng". Đương nhiên kết quả chính là tất cả vui vẻ, cảnh đoàn viên kết thúc rồi!" là phục cậu ta, đạo cao thước, ma cao trượng, chính là chỉ cậu ta!" Cao Dụ Tường lắc đầu cười .

      "Em thấy, nếu Vũ Hàn phải ứng phó với nhân vật lợi hại như vậy, nhất định là bị ăn đến chết mất." Lâm Mạnh Hi cũng bội phục sát đất.

      "Có lẽ... Bọn họ là thiên tài, đồ ngốc như vậy, mới được xem là đôi tuyện vời!" Cao Dụ Tường kéo tay Lâm Mạnh Hi, cuối cùng hai người còn băn khoăn, liền thoải mái mà rời .

      Đêm đó, khi Hứa Khắc Bình mang Vũ Hàn về nhà, trong phòng khách ngoài bác Hứa và dì Hứa ra, còn có ông nội Giang và bà nội Giang, cuối cùng bọn họ cũng từ Chương Hóa trở về.

      "Ông nội, bà nội!" Vũ Hàn hài lòng mà nhào vào trong lòng họ. Mới vài ngày thấy, cảm giác giống như nhiều năm? Bởi vì trong khoảng thời gian này, cuộc sống của đảo lộn trắng đen!

      "Vũ Hàn! Mấy ngày nay có khỏe ?" Ông nội vỗ vỗ bả vai cháu mà hỏi.

      Vũ Hàn mỉm cười : "Rất tốt a, bác Hứa và dì Hứa đều rất tốt đối với cháu."

      "Vậy ... Khắc Bình đối tốt với cháu đây?" Bà nội Giang hỏi về vấn đề mẫn cảm . Vũ Hàn lập tức cứng họng, mặt đỏ lên "Cái đó cháu biết nữa!"


      Bà nội Giang cười : "Ta thấy nhất định là rất tốt, nhìn cháu ở nhà họ Hứa như cá gặp nước, dứt khoát cần trở về cùng chúng ta cũng được rồi!"

      "Bà nội!" Vũ Hàn thuận theo mà bật thốt lên. Bác Hứa và dì Hứa nhìn thấy tất cả cũng cười, xem ra hôm nay dâu giải tỏa hiểu lầm, bọn họ cũng được yên tâm rồi "Tốt, để cho Vũ Hàn tới đây ở cũng sao!"

      Dì Hứa . "Đúng là như vậy! Có nó ở đây, Khắc Bình của chúng tôi hài lòng." Bác Hứa cũng phụ họa theo. Ông nội Giang gật đầu : "Ừ, như vậy hai người già chúng tôi có thể hưởng phúc rồi!" Tại sao lại như vậy chứ? Vũ Hàn khỏi dẩu môi.

      "Mọi người đừng trêu ấy nữa, thêm chút nữa chắc ấy phát khóc mất." Cuối cùng Hứa Khắc Bình cũng mở miệng đỡ cho , thể để người vừa thẹn vừa hoảng. Ông nội Giang cười rất thần bí, "Quả nhiên Khắc Bình rất tốt với Vũ Hàn của chúng ta, như vậy chúng ta có thể an tâm."

      Ngay lúc mọi người ra sức trêu chọc đôi tình nhân này, cửa nhà họ Hứa mở ra, xuất bóng dáng của Hứa Thế Triết. "Thế Triết! Con bị làm sao thế?"

      Bác Hứa lập tức kêu lên, bởi vì đầu, người Hứa Thế Triết đều bị quấn băng, nhìn qua giống như xác ướp. Dì Hứa cũng tiến lên trước, sờ soạn từ xuống dưới con trai, "Trời ạ, là ai đánh con thành ra như vậy?"

      Vũ Hàn ngồi ở ghế sofa khỏi căng thẳng đứng lên. quên mất việc Hứa Thế Triết bị Hứa Khắc Bình đánh cho nhừ tử, đây đều là lỗi của ! Nhưng Hứa Thế Triết cũng để ý mà cười , "Mọi người hãy nghe con , tất cả hẳn thấy con thành dạng này rồi! Hôm nay lúc con tan học, con nhìn thấy năm tên vô lại trêu chọc nữ sinh trường mình. C

      ho nên con liền đánh năm, làm cho tất cả bọn chúng đều phải bỏ chạy. Hình tượng hùng cứu mỹ vô cùng đẹp trai!

      Nữ sinh được con giải cứu kia, vừa kính nể vừa cảm kích con. Cũng may nhà ấy có mở phòng khám, ấy liền mang con về nhà chữa trị. Mọi người cũng thấy quấn băng rất đẹp đấy chứ!" Mọi người vừa nghe thế, cũng có hơi buồn cười và có chút lo lắng, nhưng mà cuối cùng cũng phải chuyện quá xấu. Nên đều bình thường trở lại.

      "Con hả! thích làm hùng!" Bác Hứa nhịn được . "Chẳng còn cách nào khác, hùng qua ải mỹ nhân mà!" Kỳ lời Hứa Thế Triết cũng phải đều là giả tạo. Hôm nay là có thiếu nữ dễ thương, bởi vì trong lòng ngưỡng mộ biểu của cậu sân vận động, cho nên tự động tìm đến cậu, cầu chữa trị vết thương cho cậu! Ha ha, cuối cùng mục tiêu của cậu cũng đạt được, mà sau này cái vai hotboy nổi tiếng nhất trường trung học Thanh Truyền lọt khỏi tay cậu. Hơn nữa nếu như trai và Vũ Hàn có cái gì đó đúng, cậu được dịp thừa lúc bỏ trống mà xen vào, đây chẳng phải là "Tiến có thể công, lui có thể thủ" sao? Ừ . . . Rất đẹp trai. "Đồ ngốc ạ, mẹ biết nên khen hay nên mắng con đây."

      "Mẹ, cứ chờ đến buổi sáng ngày mai , bé kia đến nhà của chúng ta thăm con đấy!" Hứa Thế Triết đắc ý dào dạt lên tiếng. "Oa , làm thế nào hai em nhà này đều đột nhiên chuyện đương vậy?" Ông nội Giang hỏi.

      Bà nội Giang cười : "Nếu như ta trẻ lại tầm năm mươi tuổi, ta cũng thích hai em nhà này." "Bà nó ơi, phải là bà muốn giở trò hồng hạnh vượt tường đấy chứ?" Ông nội Giang mở to hai mắt nhìn. "Hưm, chừng đó!" Bà nội Giang liếc nhìn mọi người cái. Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều phá lên cười.

      "Thảm rồi, mình lại sắp tới trễ!" Thời gian trôi nhanh, bảy năm qua , Giang Vũ Hàn vẫn thay đổi thói quen đến trễ, khi có cơ hội lại ngủ quên. vất vả mới gọi được tắc xi, nhưng mà lại gặp đúng dịp tắc đường, nên khi xuống xe là chín giờ năm phút "Muộn năm phút rồi, biết có thể bị ấy mắng hay ?"

      vội vàng xuống xe, nhưng tài xế tắc xi ở sau gọi lại: "Tiểu thư, túi da của !" "Ối, trời ạ, xin lỗi!" vội vàng quay lại để nhận túi da của mình. Cầm lấy túi da, lập tức chạy vào phòng chờ chính của đại sảnh sân bay.

      Dốc hết sức lực, muốn chạy tới điểm cuối trong thời gian ngắn nhất. Tiếc rằng, luôn lạc đường, hay đụng vào gì đó. Đây cũng lại là loại thói quen khác. "Bịch!" lại đụng vào cái gì nữa rồi? Cứng quá ! phải là bức tường chứ? Cả người đều ngã đè vật thể nào đó, đầu đau muốn chết, xem ra đụng ngã người khác rồi!

      " xin lỗi! Đều là lỗi của tôi." ba chân bốn cẳng mà muốn đứng lên, ngược lại làm cho mọi thứ trong túi rơi hết ra đất, tình hình càng ngày càng gay go. "Làm cái quỷ gì vậy?" Đối phương mắng tiếng. "Chết rồi, thỏi son môi của tôi! ."

      Mới rồi cái túi da bị đổ, thỏi son môi rơi xuống ngay ngực người ta. Mà điều bất hạnh là rơi đến chỗ khác, thỏi son môi màu hồng nhạt liền cứ thế xẹt qua cái áo sơmi trắng của đối phương! " xin lỗi, tôi lập tức lau cho !"

      Vũ Hàn cúi đầu, muốn tìm khăn tay từ trong túi, nhưng mà đồ đạc sớm rơi lăn đầy đất. Mặc cho tìm đông tìm tây, vẫn là

      thể tin được khăn tay.

      tìm cái này sao?”

      Vũ Hàn nghe vậy ngẩng đầu nhìn tớ, quả nhiên đó chính là chiếc khăn tay màu hồng nhạt của !

      “ Cám ơn, ngại quá . . .”

      Lời của chỉ nửa liền thốt được gì nữa. Bởi vì cho tới bây giờ, mới nhìn thấy người bị mình va ngã trước mắt kia là ai. Trời ạ, đó phải là người muốn thấy nhất hay sao? “ Khắc Bình” Vũ Hàn kêu to tiếng, lập tức giang cả hai tay rúc đầu vào ngực . Hứa Khắc Bình phát ra tiếng cười trầm thấp, ôm chặt Vũ hàn vào trong ngực “ Đồ ngốc nhà em này, làm thế nào vẫn va phải người ta khắp nơi chứ? Hơn nữa lại tớ trễ, thói quen xấu sửa mãi mà được.”

      xin lỗi mà!”

      Vũ hàn làm nũ với , chính là chờ suốt bẩy năm, mới đoạt được cho đến lúc đoàn tụ. Vốn là muốn tạo cho Hứa Khắc Bình ấn tượng hoàn toàn trưởng thành. nghĩ tới vẫn cứ như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, mất mặt quá!

      Hứa Khắc Bình bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ vị hôn thê của mình lên. cũng thu nhặt đò rơi vãi đất, rồi mới ôm lấy gương mặt trái xoan của mà ngắm nghía. “ Lại đây, để nhìn chút, phải chăng là càng xinh hơn?”

      “ Đương nhiên, sáng nay Mạnh Hi giúp em đánh phấn trang điểm đó!” Vũ Hàn giống như bé cần phải được người khác ca ngợi.

      Hứa Khắc Bình cúi đầu đặt nụ hôn lên môi . “ Ở trong lòng , em luôn xinh đẹp nhất!”

      Trong lòng Vũ Hàn giống như có rất nhiều hoa nở rộ, nhưng lại vẫn cố ý bĩu môi mà :

      xấu lắm, khiến em chờ lâu như vậy.”

      Kể từ sau khi Khắc Bình tốt nghiệp trung học, trúng tuyển xuất học bổng đến đại học ở Mỹ, sau đó lại học tiếp nghiên cứu sinh. Trong bảy năm chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể trở về thăm Vũ Hàn chút, để cho trông mòn mắt!

      Năm ngoái bọn họ được các trưởng bối chúc phúc, đính hôn trước. Cuối cùng bây giờ học xong trở về nước, tìm được công ăn việc là ở Đài Loan, cũng đến lúc trở lo chuyện lâu dài với Vũ Hàn.

      xin lỗi, để em chời đợi lâu! Bắt đầu từ bây giờ, bù đắp cho em tốt.” Hứa Khắc Bình áy náy mà hôn lên mái tóc .

      “ Bù đắp như thế nào?” hỏi đầy hứng thú.

      “ Lại đây, cho em biết.” Hứa Khắc Bình nộ ra nụ cười gian tà, ghé sát lỗ tai vị hôn thê : “ tại chúng ta đến khách sạn xa hoa nhất, chọn phòng trang mật, ở gường ba ngày ba đêm. cho em ăn cơm, giúp em tắm rửa, bởi vì em bị hành hạ còn sức lực để xuống giường.” Nhưng lời nồng nhiệt to gan này, khiến Vũ Hàn lập tức đỏ mặt xấu hổ, trừng mắt : “ đáng sợ, vẫn khắc gì trước kia, đồ hai mặt!”

      Hứa Khắc Bình luôn lấy việc trêu cợi ra làm thú vui, ngay cả trong ánh mắt cũng cười, “ thể khác được nhịn lâu, dù thế nào cũng phải thanh toán dõ ràng với em mới được. Buổi tối hôm nay em đừng nghĩ đến việc ngủ.” vừa thẹn lại sợ, cũng biết phải gì. Hứa Khắc Bình luôn có các loại phương pháp, có thể làm cho biết theo cái nào. đỏ mặt thở hổn hển.” Người ta. . . Người ta để ý tới nữa!” Hứa Khắc Bình ôm lấy vòng eo nhắn của “ Em để ý tới lợi của , liền muốn cho mọi người, em vứt bỏ ! Như vậy Dụ Tường có thể bắt em khai đao!”

      Bởi vì Lâm Mạnh Hi kiên trì muốn cử hành hôn lễ cùng với Vũ Hàn, đáng thương cho Cao Dụ Tường, ngày ngóng đêm trông, đều vẫn có ngày nghênh đón được Lâm Mạnh Hi. Ngộ nhỡ Vũ Hàn và Hứa Khắc Bình cãi cọ, vậy ta cũng đừng nghĩ tới chuyện rước nàng về nhà! Cho nên, so với bất kỳ ai khắc, Cao Dụ Tường chính là người quan tâm chuyện tình cảm giữa Hứa Khắc Bình và Vũ Hàn.

      đáng ghét!” Vũ Hàn cốc cái

      Hứa Khắc Bình lại coi đó như lời ca ngợi, “ Thế nào? Còn dám để ý tới sao?

      “ Hừ, e để ý tới , em muốn tìm Thế Triết.”

      Vũ Hàn chịu “ trêu cợt” của nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng rèn luyện được chút ít năng lực phản kích. Đó chính là làm ra vẻ muốn rời khỏi . Phương phát này lập tức thấy hiệu quả ngay, cảm thấy nguy cơ tăng lên, cũng dám lại “bắt nạt” !

      Hơn nữa mấy năm qua, mặc dù Hứa Thế Triết thay đổi bạn hết người này đến người khác, nhưng cũng rất ân cần đói với bà “ chị dâu” tương lai này! Hai ông bà nhà họ Hứa cũng thèm để ý, tuy đứa nào cưới được Vũ Hàn, chỉ cần sớm cho bọn họ ôm con cháu là tốt lắm rồi, dù sao đều là huyết thống nhà họ Hứa mà!

      “ Cái gì?” Hứa Khắc Bình nghe xong, cảnh giác cao lên, “ Tên kia vẫn còn như hồn chịu tiêu tan à?”

      “ Hừ! thử xem làm gì được em nào?” Vũ Hàn khẽ khom lưng, liền lé tránh đôi tay hơi buộng lỏng ra cửa Hứa Khắc Bình, rồi giống như con bướm bay !

      “ Vũ Hàn!” Hứa Khắc Bình ở ngay sau lưng gọi lớn, lập tức chạy đuổi theo, thể thiếu em bé ngốc này!

      Bên ngoài là ánh mặt trời tráng lóa, còn câu chuyện của Giang Vũ Hàn và Hứa Khắc Bình sắp đến lúc đặc sắc hơn.

      Toàn Văn Hoàn!
      Last edited: 27/6/16
      ChrisTrúc Doanh thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :