Chương 8.1
quá nhiều! Vô cùng
Bản thân có tội
Thậm chí mỗi tế bào trong tôi đều thích .
Ai...Khù khờ chút cũng tốt.
Tôi chỉ hi vọng phút nào đấy nhớ tôi.
***
Sau khi đội bóng rổ luyện tập xong, Hứa Khắc Bình kéo tay Vũ Hàn, muốn cùng nhau về nhà.
Hứa Thế Triết lại từ đâu chạy đến, vui vẻ : " , buổi tối hôm nay ba mẹ có việc, chắc phải muộn mới về, chúng ta ăn trước chút ."
Hứa Khắc Bình nhíu mày: "Sao thấy ba mẹ gì?"
"Sáng sớm ra khỏi nhà, đương nhiên là biết!" Hứa Thế Triết nhanh chậm ra.
Vừa lúc Lâm Mạnh Hi tới: "Muốn ăn sao? Tôi theo có được hay ?"
Vũ Hàn lập tức có linh cảm xấu, vừa rồi dưới tình thế uy hiếp của hai người kia, đồng ý ít nhất phá hoại kế hoạch của họ, nhưng lại biết rốt cuộc hai người đó làm chuyện gì.
Vừa lúc, Cao Dụ Tường nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa sân thể dục, liền tới hỏi: "Sao mấy người còn chưa ? Có việc gì à?"
"Học trưởng, lát nữa hình như có hẹn phải ? Có muốn cùng ăn ?" Hừa Thế Triết thừa cơ hỏi.
"Được, bị cậu trúng rồi, vừa hay hôm nay có hẹn đây!" Cao Dụ Tường sờ sờ cằm, quyết định : "Tốt, mọi người ăn gì, bụng tôi cũng đói đây!"
Còn nguyên nhân khác, đó là chuyện Hứa Khắc Bình và Vũ Hán khiến ta có hứng thú, còn muốn nhìn ngó xem thế nào.
"Quyết định vậy nhé." Lâm Mạnh Hi vui vẻ .
Mặc dù Hứa Khác Bình thể gì nhưng cũng có phản đối, vì thế nhóm năm người, mỗi người suy nghĩ, kế hoạch dần dần tiến triển.
Bởi vì chân Vũ Hàn còn chưa khỏe hẳn nên Hứa Khắc Bình đạp xe chở , dẫn đầu đến địa điểm.
Đó là nhà hàng tên "Nam Loan", bán đồ điểm tâm mà học sinh thích ăn nhất, phong cách bày biện rất trang nhã, từ trước đến nay cũng khá đông khách.
Lúc này đây, Hứa Khắc Bình cùng với Vũ Hàn đứng ở bên ngoài cửa kính nhà hàng, lẳng lặng chờ ba người kia. di^endan.lequy.don-Mèo Hoang
Trong nội tâm Vũ Hàn thấp thỏm yên, mấy lần lén lút liếc nhìn Hứa Khắc Bình, nhưng lập tức bị phát , cầm tay hỏi:" Em làm sao vậy? Sắc mắt tốt lắm."
"Em... có việc gì."
Đương nhiên Hứa Khắc Bình tin, nắm tay lên hôn cái: " được dấu diếm , được có bí mật, có nghe ?"
đỏ mặt lên, muốn rút tay về: "... cho rằng là ai chứ."
Hứa Khắc Bình thoáng mỉm cười: " là thần đèn của em, người đưa ra khỏi đó là em, nên em do phụ trách!"
"Cái gì? Em cũng cầu." Vũ Hàn cong miệng lên.
"Đồ ngốc." Hứa Khắc Bình sờ lên những lọn tóc quăn của , như làm với đứa trẻ.
Ánh mắt trở nên dịu dàng nhìn chăm chú, dường như muốn duy trì nhịp thở bình thường là thể nào. Haizz, rốt cuộc là chán ghét hay thích đây, đều thể hiểu cảm giác của mình.
Lúc này, cuối cùng ba người kia cũng tới nơi, Lâm Mạnh Hi và Hứa Thế Triết chuyện hết sức vui vẻ, Cao Dụ Tường nhìn bọn họ có chút kinh ngạc, có thể do là người tình mơ ước của nhiều người, chưa bao giờ bị lạnh nhạt.
Nhưng mà dù sao cuối cùng mọi người đều tiến vào nhà hàng "Nam Loan", cũng tìm được chỗ ngồi.
Vũ Hàn bị Hứa Khắc Bình kéo xuống ngồi ghế bên cạnh, Lâm Mạnh Hi rất thoải mái ngồi cạnh Cao Dụ Tường mà Hứa Thế Triết lại được ngồi giữa hai đôi. biết có phải là sắp đặt hay , Vũ Hàn mơ hồ cảm thấy có gì đó bình thường.
Tất cả mọi người đều chọn đồ xong, chỉ còn mỗi Vũ Hàn ngẩn người, Hứa Khắc Bình gõ đầu : "Nếu gọi món có cái ăn đâu."
Bấy giờ Vũ Hàn mới phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn cái: "Rất đau đấy! Nếu bị ngốci làm sao?"
"Đồ ngốc đánh thế nào vẫn chỉ là đồ ngốc, bị ngốc hơn đâu." Hứa Khắc Bình cười châm biếm.
" đâu, em thấy Vũ Hàn hơi ngốc chút nhưng rất đáng !" Đột nhiên Hứa Thế Triết phản đối.
Hứa Khắc Bình sững lại nửa giây mới lạnh lùng :" ấy đáng thế nào tất nhiên ràng nhất, cần em chỉ ra."
Thảm rồi, Vũ Hàn nhìn chăm chú hai em nhà này, ràng giống hai con sói hoang dã cùng rình bé thỏ trắng, lập tức phát động trận tranh đoạt sinh tử.
Vũ Hàn vùi mặt vào trong menu, trước ánh mắt mọi người mà chọn lấy hai loại đồ ăn, cho phục vụ, bảo ấy xắp đặt đồ ăn. Người phục vụ vừa khỏi, bàn ăn xuất khí trầm mặc kỳ dị, ngay lúc Vũ Hàn sắp nhịn được, đột nhiên Hứa Thế Triết cười tủm tỉm :" Các có muốn xem tướng số ? Tôi biết xem tướng tay đấy."
" sao? Thế xem cho tôi chút."
Lâm Mạnh Hi phản ứng đầu tiên. Hứa Thế Triết nắm tay Lâm Mạnh Hi, cẩn thận kiểm tra đường chỉ trong lòng bàn tay , dùng giọng điệu như chuyên gia :" rất thông minh, có tài năng dung mạo đủ cả, đây là loại phụ nữ khiến đàn ông muốn chinh phục nhất. Mặt khác, rất hiểu việc mền nắm rắn buông, hơn nữa lại rất tự nhiên, thích hợp với những play boy, bởi vì chỉ có mới có thể khiến ta tâm phục khẩu phục, tình nguyện vì là đóa hồng mà bỏ qua cả vườn hoa."
"Vậy sao?"
Lâm Mạnh Hi mỉm cười :" Nhưng tôi lại thể vì thân cây mà bỏ qua cả cánh rừng, tôi nên làm gì bây giờ?"
Hứa Thế Triết trầm ngâm chút, rồi phân tích tiếp: "Dùng bản lĩnh của , mỗi ngày thay bạn trai là vấn đề, nếu như chê ...tôi cũng rất muốn là người trong số đó."
"Vậy phải xem biểu của cậu!"
Lâm Mạnh Hi thần thần bí bí . Cao Dụ Tường ở bên nghe được đoạn đối thoại này, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Hứa Thế Triết cùng Lâm Mạch Hi. Giống như hôm nay mới là lần đầu tiên biết bọn họ. kỳ quái, sao trước kia ta phát ra tiến người Lâm Mạnh Hi có loại khí chất đặc biệt?
Giống như là nữ vương ở đây, còn những người khác chỉ ở đằng sau làm nền cho mà thôi.
Khác với những người con khác, dường như làm cho ta dâng lên loại dục vong khiêu chiến.
Hứa Thế Triết xem xong hai tay cho Lâm Mạnh Hi, lại chuyển qua Vũ Hàn : “ Vũ Hàn, tôi cũng xem chô chú.”
Hứa Thế Triết nhiều lời liền cầm hai tay Vũ Hàn lên xem, ngay cả hội né tránh cũng có, tay bị cầm chặt, nhưng lật qua lật lại mấy lần, giống như nhìn gò má để sát vào bả vai , híp mắt nghiên cứu đường chỉ tay của .
Vũ Hàn như đứng đống lửa, bởi vì bên trái Hứa Thế Triết nắm tay , bên phải Hứa Khắc Bình đặt tay vào đòi , hai nhười tỏa ra khí thế khiến phát run.
“Hừm… Tay rất thú vị!” Hứa Thế Triết nở nụ cười mang theo chút mờ ám : “ Tính cách rất dịu dàng, rất hiền lành, mặc dù trong đời có chút thua thiệt, nhưng cuối cùng vẫn có thể tìm được người . Tính cách cách của ta hẳn là vui vẻ phóng khoáng, dí dỏm hài hước, hơn nữa biết thương hoa tiếc ngọc, khiến khó xử, hay làm áp bực. thấy tôi đúng ?”
Lời này vừa ra, Vũ Hàn chỉ cảm thấy lông tơ ở lưng dựng đứng, bây giờ còn dám quay đầu nhìn nét mặt của Hứa Khắc Bình.
“Thế Triết sai.” Lâm Mạnh Hi bên cạnh còn quạt gió châm lửa.
“ Từ khi nào em biến thành thầy tướng số vậy” Hứa Khắc Bình lạnh lùng hỏi.
“ , em cũng có ưu điểm đấy, chỉ có điều là phát ra mà thôi!” Hứa Thế Triết cười hì hì .
Lúc này Cao Dụ Tường bỗng đưa tay ra: “ Vậy xem hộ luôn.”
“ được!” Hưa Thế Triết trịnh trọng lắc đầu: “ Khả năng của em chỉ dùng được người mỹ nữ thôi, đối với dàn ông con trai có tác dụng .”
“ Đây là lý lẽ gì? Cồn thế nữa!” Cao Dụ Tường nhìn Hưa Thế Triết vẫn nắm tay Vũ Hàn và Lâm Mạnh Hi, vẻ mặt bắt đầu vui.
“ Cái này là thiên cơ thể tiếp lộ.” Hứa Thế Triết có thể ra mới là lạ, ra là đoán mò mà thôi.
Cao Dụ Tường hừ lạnh tiếng, Hứa Khắc Bình cũng lạnh lùng trừng mắt với Hứa Thế Triết, nhưng lại để ý, vẫn bài ra bộ dạng già dặn kinh nghiêm.
Vừa đó lúc phục vụ bê đồ ăn lên, khiến khí chút khẩn trương.
Vũ Hàn nhìn đồ ăn trước mặt mình mà ngần người. Trời ạ, sao có thể chọ kem daqau và món chiên tempura(*) ? Vừa ăn lạnh vừa ăn nóng, cam đoan khi trở về bị đau dạ dày, cũng vì lúc nãy khẩn trương mới nhìn kỹ mà chọn hai món này, nghĩ phải ăn chúng vào trong bụng, hương vị kỳ lạ bình thường.
Tempura là món ẩm thực của Nhật Bản gồm các loại hải sản, rau củ tẩm bột mì rán trong dầu. Đây là cá món ăn khá phổ biến trong các bữa ăn của người Nhật.
Nhìn mọi người nghiêm túc ăn, chỉ có Vũ Hàn là cầm thìa biết làm sao.
“Cho tôi miếng!” Hứa Thế Triết ăn súp, đột nhiên dùng đũa kẹp miếng tempura của Vũ Hàn.
Vũ Hàn ngây người nữa giây, vừa mới hồi hồn lại Lâm Mạnh Hi lập tức gắp sủi cảo của mình cho Vũ Hàn và Hứa Thế Triết: “ Hai người ăn thử , rất ngon đấy!”
Kế tiếp, Hứa Thế Triết và Lâm Mạnh Hi ngừng chơi trò “ thế giới ba người”, đem mấy món ăn truyền đến truyền , hoàn toàn coi hai soái ca còn lại là khí.
Cao Dụ Tường im lặng mà ăn mỳ ý, nhìn ba người bọn họ, hiểu sao cảm nhận được loại cảm xúc xa lạ, bình thường ta có thói quen được mọi người vây xung quanh, được người ta sùng bái, chưa bao giờ bị vắng vẻ bỏ rơi. Nhất là Lâm Mạnh Hi, hẳn là cũng cố ý với ta. Nhưng bây giờ lại cười sáng lạng với Hứa Thế Triết.
Hứa Khắc Bình sớm ăn xong cơm thịt bò, tay nâng má, nhúc nhích mà nhìn Vũ Hàn.
ràng Vũ Hàn cảm nhận được ánh mắt của , nhưng mà dám quay đầu lại, dùng đầu gối cũng đoán ra được biểu cảm bây giờ của là gì, nhất định là mặt thối lạnh chết người, ánh mắt hung ác cho người nào đến gần.
Haizz, sao lại bị quấy trôi vào vũng nước đục này chứ, biết làm chuyện xấu xa gì, sao ông trời có thể trừng phạt như vậy?
Khi Hứa Thế Triết và Lâm Mạng Hi chuyện hưng phấn, cuối cùng Hứa Khắc Bình cũng cất lời, cầm chặt bả vai Vũ Hàn hỏi: “ ăn no chưa?”
“ Ăn.. ăn no rồi” ra khẩn trương nên có ăn nhiều.
“ Chúng ta thôi!” hai lời, liền lôi kéo tay đứng lên.
“ , sao hai người là vậy?” Hứa Thế Triết lập tức phản ứng.
“ Đúng vậy, mọi người ở lại trò chuyện chút.” Lâm Mạnh Hi cũng phụ họa.
Hứa Khắc Bình như nghe thấy gì, tự mình cầm túi xách của bản thân và Vũ Hàn.
“ , ít nhất cũng phải trả tiền chứ?” Hứa Thế Triết nửa đùa nửa .
Hứa Khắc Bình nghe thế, hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Thế Triết, Hứa Thế Triết lập tức biết tình thế ổn, đổi giọng : “ Xin lỗi, cứ coi như em vừa đùa là được rồi.” Cho dù cậu rất to gan, cũng dám khiêu chiến chính diện với trai mình.
Lúc này Hứa Khắc Bình mới thu hồi ánh mắt, lôi kéo Vũ Hàn ra ngoài.
Cao Dụ Tường thấy thế nhanh trí, khẽ huýt sáo: “ Ha ha, hóa ra như thế phải trả tiền!”
“ Ơ! Ý là gì?” Hứa Thế Triết có dự cảm tốt.
Cao Dụ Tường đứng lên, cười phóng khoáng, cũng kéo tay Lâm Mạnh Hi: “ có ý gì, tôi cũng muốn học theo cậu, mang mỹ nhân trước bước nha.”
“ Đây… Chuyện này là sao?”
Hứa Thế Triết ăn trộm gà được lại mất thóc.
“ có có hai mà.” Cao Dụ Tường mỉm cười , kéo tay Mạnh Hi, như thăm dò ý .
Chương 8.2
Lâm Mạnh Hi chỉ nhàng mỉm cười, trong lòng vui mừng lộ ra, biết đây chưa phải lúc.
Cao Dụ Tường nhìn cười mà , càng tăng thêm hứng thú đối với thần bí ở , càng nắm chặt tay , cả hai song song ra khỏi cửa nhà hàng Nam Loan: "Học đệ, bữa này do cậu mời, cần khách khí."
"Trời ạ! Tại sao lại đối xửa với tôi như vậy?" Để lại mình Hứa Thế Triết, nhìn ví da của mình mà kêu thảm.
đường về nhà, đèn đường chiếc sáng lên. Tiếng bánh xe đạp vang lên trong hẻm , làm tăng thêm tĩnh mịch ở bên trong.
Vũ Hàn ngồi phía ở sau, nửa câu cũng dám , ngửi được ra bây giờ phải là lúc chuyện, sắc mặt Hứa Khắc Bình bình thường, hơn nữa là rất bình thường.
Đến nhà họ Hứa, Hứa Khắc Bình hạ chân dừng xe đạp lại, cái gì cũng , lập tức kéo vào trong phòng. Vũ Hàn biết muốn làm cái gì, nhưng thấy nét mặt u ám. chỉ có thể ngoan ngoãn theo sát đằng sau.
Phòng khách vắng tanh, hai người thẳng lên tầng hai, phát đưa về phòng mình mà ngược lại vào căn phòng lạ lẫm, nhìn ra đó là phòng của , bên trong đều là sách vở, đồ dùng thể thao, còn có cả mô hình máy bay.
Lúc Hứa Khắc Bình đưa vào bên trong phòng, gì mà khóa cửa lại, rồi mới quay người về nhìn . Vũ Hàn cúi đầu, dám nhìn lại ánh mắt của , khí trong phòng giống như sắp đông cứng lại, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
"Nhìn ." bước lại gần bước, nâng cằm lên, đôi môi Vũ Hàn hơi run, dốc sức liều mạng lấy hết dũng khí của mình mà ngước nhìn .
Ngoài dự đoán của , tức giận trong mắt hình như rút ít, thay vào đó là tình ý nồng đậm: "Em thích..cái loại người khua môi múa mép sao?" hỏi.
Hai mắt Vũ Hàn mở to, còn hiểu ý , bị ôm vào trong ngực, nghe được lời bên tai: "Mau cho biết."
"......em hiểu..." Mặt dựa vào gần như vậy, khiến cho toàn thân rất suy yếu, mềm nhũn tựa vào người .
"Sao em lại hiểu?" Hô hấp của trở nên dồn dập. " mới là người hiểu, sao đến bây giờ em lại còn hiểu? Em là đứa ngốc, nên làm gì với em đây?"
di.en^danle.,quyd.on-Mèo Hoang
nhìn thấy ánh mắt xúc động và mãnh liệt, càng khiến cho ngạc nhiên, dường như có kiềm chế bản thân giống như bình thường mà giống như mất khống chế hơn. Đáy mắt toát ra yếu ớt kinh người cùng đấu tranh.
"Học trưởng..." có chút sợ hãi mà muốn trốn thoát khỏi .
Nhưng vẫn buôn ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, hai người kéo qua kéo lại, rất nhanh té ngã lên giường, chỉ áp người : " được gọi là học trưởng, gọi là Khắc Bình!"
Con mắt đen nhánh như thôi miên, khiến cho ngơ ngác mà theo:" Khắc Bình!"
túm hai tay để lên đầu, chỉ dùng tay trái khống chế , tay phải xoa môi : "Em là của tôi, biết ?"
"Em...em phải..."
Hứa Khắc Bình cúi đầu xuống, nhàng hôn lên tóc, gương mặt và mí mắt :" Mỗi chỗ đều là của , được cho người khác động vào, thể cho người khác hôn, nghe chưa?"
Cái giọng êm ái này làm choáng váng rồi, chỉ có thể mơ hồ than , mình cái gì.
Nhiết độ cơ thể rất cao, mang đến cảm giác nóng rực khi chạm vào da thịt , giống như để lại dấu tích của , vì sao cái người bình thường như ác ma này mà cũng có thể dịu dàng như thế? Vũ Hàn .
", vẫn là đừng gì, như vậy mới tốt, như vậy là tốt rồi,..." đợi trả lời, liền hôn lên đôi môi của , dường như sợ ra cái gì nên.
Vũ hàn bị mất phương hướng, lạc trong cái lưới mà Hứa Khắc Bình dăng ra, giãy dụa được, càng giãy dụa càng khó củ động, thẳng đến khi hòa tan vào trong ngực . Hứa Khắc Bình hôn vô cùng nhàng, lại cuồng nhiệt vô cùng, như đặt vào giữa tâm bão, khiến vừa cảm nhận được yên tĩnh lại vừa huyên náo, bình an cùng rung động.
Sau khi nụ hôn kia kết thúc, Vũ Hàn phát tay mình ôm cổ , gò má dán trước ngực , cố điều chỉnh hồ hấp có chút dồn dập.
Mà tay Hứa Khắc Bình đỡ trán, tay vuốt tóc , đôi mắt chớp nhìn chằm chằm.
"Mặt em đỏ..." Lời mang theo chút ranh mãnh.
Ánh mắt hơi nhìn xuống, lúng túng : "Còn...còn phải tại sao." Kỳ lạ, giọng của như làm nũng, khiến nội tâm Vũ Hàn cả kinh.
Hứa Khắc Bình mỉm cười trong mắt viết có nhìn lầm, Vũ Hàn cảm giác như sắp chìm xuống rồi, lấy ngón tay cuốn lọn tóc , dịu dàng : "Đây đều là sai? Được rồi, coi như lỗi của , nhưng được để người khác có cơ hội này."
" nghe xong biết làm sao cho phải: "... rất lạ."
Hứa Khắc Bình gật đầu đồng ý: "Chính xác là hôm nay hơi lạ, đều do tên Hứa Thế Triết kia ban tặng."
tên Hứa Thế Triết, nhớ lại cảnh hai người chuyện trong nhà hàng, tâm tư có chút ổn định, cầm tay để lên môi, nhàng hôn cẩn thận: " thể lưu lại dấu vết của nó, chỉ có thể có ."
Vũ Hàn bị giọng điệu bá đạo của hù dọa rồi: " có phải điên rồi hay ?" cảm giác mình sắp nhận ra .
Nét mặt giống như đùa: "Có thể, cho dù điên cũng sao cả, tóm lại em được đến gần người con trai khác, nếu có biện pháp gạt bỏ nó."
nhìn như rất nghiêm túc, lại khiên có cảm giác như bị uy hiếp:" Nhưng Thế Triết là em của . Em hy vọng vì em mà... Khiến hai người xung đột." Cho đến bây giờ vẫn thấy bản thân hớp với vai xấu xa.
"Người nào đều như nhau, ai có thể cướp em ."
cúi đầu bịt kín môi , trằn trọc mà hôn, giống như muốn nuốt xuống vậy.
biết là qua bao lâu, Vũ Hàn bị Hứa Khắc Bình ôm vào trong ngực, bị hôn lật qua lật lại nhiều lần, đầu mơ mơ hồ hồ.
"Được rồi. cần.." Mắt thấy vừa muốn lại hôn , tranh thủ thời gian quay đầu khiến có cách nào nhắm trúng mục tiêu.
Nhưng Hứa Khắc Bình cũng phải đèn cạn dầu, lập tức chuyển trận địa, tiến đến lỗ tai cùng cổ của , nhàng liếm láp hôn. Vũ Hàn chỉ cảm thấy ngưa ngứa, trong đầu như hết khí rồi.
"Đừng mà..." như là thào cầu xin.
Hứa Khác Bình thỏa mãn nhìn thấy thành tựu của mình, cuối cùng cũng tạm nghỉ lát: 'Đây là trừng phạt cho em, về sau tuyệt đối thể để cho người khác chạm vào."
Vũ hàn mơ màng chớp mắt mấy cái: "Cái này...là trừng phạt sao?"Vậy trừng phạt lớn mà ..., chẳng phải ăn mất cả người sao? trinh tiết của mình cảm thấy nguy hiểm.
cười nhạt tiếng: "Đúng vậy, cũng đừng chọc tức giận, có tính nhẫn nại."
" bá đạo." cắn chặt môi dưới.
"Chỉ có đối với em thôi."
giống như ban ân vậy! Vũ Hàn dở khóc dở cười.
Lúc này ánh mắt lướt , đột nhiên nhìn thấy cái áo bình thường! nó là áo sơ mi trắng là khen nó, bởi vì hơn nửa bị nhuộm màu xanh da trời, hơn nữa cúc cũng mất, càng có túi, nhìn giống như chiếc áo thảm hại.
"Kia... phải là..."
Kiệt tác ngày khai giảng vô tình tạo ra à. Hứa Khắc Bình nhìn theo ánh mắt đến chiếc áo sơ mi, "Đúng vậy, là tác phẩm vĩ đại của em."
"Chán ghét! sao lại để nó ở kia?"
Hại vừa thấy xấu hổ. trả lời rất dịu dàng: "Đó là kỷ niệm chúng ta gặp nhau, đương nhiên phải giữ gìn tốt."
"Vật kỷ niệm?"
Nào có ai lấy cái này làm vật kỷ niệm? Hơn nữa sao lại muốn kỷ niệm ngày bọn họ gặp nhau? Cái nay...giống như có chỗ nào đó đúng? nâng khuôn mặt nhắn của , trong mắt lóe lên tia hứng thú: "Em biết, chỉ cần vừa nhìn thấy cái áo sơ mi trắng kia, cười ha ha ba tiếng, đương nhiên vật kỷ niệm như vậy phải giữ lại, trừng có thể đuổi điềm xấu tránh ma quỷ nữa.
"... giễu cợt em!"
Quả nhiên, niềm vui lớn nhất của là khi dễ , hại vừa rồi còn còn có cảm giác xao động, khó ưa! "Đúng vậy, nhất định ông trời đặc biệt là phái em xuống đây, như vậy buồn chán. Hãy cam chịu số phân , dù em có làm cách nào cũng thoát khỏi lòng bàn tay của ", Hứa Khắc Bình nừa đùa , tay áp xuống dưới, phân bua mà ngăn chặn môi lại. Vũ Hàn có cách nào suy nghĩ, bất tỉnh
Cũng vào lúc này, Cao Dụ Tường kéo tay Lâm Mạnh Hi, ra khỏi nhà hàng Nam Loan.
Lâm Mạnh Hi chút giãn giụa thoát khỏi tay , thái đọ tự nhiên hào phóng : “Học trưởng, đẫ đạt được mục đích, có người mời khách rồi, như vậy… ngày mai chúng ta gặp!”
“ Đợi chút!” Cao Dụ Tường hề nghĩ ngợi mà kéo tay , vì sao mình lại có cảm giác lưu luyến này, nhưng thể cứ thế thả .
Ngực Lâm Mạnh Hi đập mãnh liệt, nhưng cố gắng giữ vững bình tĩnh: “ Làm sao vậy?”
“… tiễn em về được ?” Nếu có nhớ lại, đây là lần đầu tiên hỏi ý kiến của người con .
dựa vào giác quan thứ sáu, mơ hồ nhận thấy có gì đó thay đổi, nhưng đây vẫn chưa phải là lúc thầm mưng rỡ, còn phải buông dài lưỡi câu để câu cá lớn này! Vì vậy, thoải mái gật đầu: “ Được! Như mà học trưởng… cần phải kéo tay em như thế.”
“Hả… xin lỗi!” Quái lạ, hôm nay làm sao lại luống cuống như vậy?
Cao Dụ Tường vội buông tay Lâm Mạnh Hi ra, lúc lòng bàn tay chống trơn, khiến có cảm giác mất mát lên lời. rất muốn cầm lại bàn tay bé kia, nghĩ tới luôn bảo trì hình tượng, thông minh, kiên cường lại có bàn tay bé nữ tính như vậy…
ra, cẩn thận mà , phát lớn lên nhìn rất thanh tú, lúc chuyện, giống nhuwmootj người đẹp cổ điển, nhưng khi cất lời, ánh lóa chói mắt, khiến thể tán thưởng trí tuệ của .
“ Học trưởng, nhìn gì vậy? mặt tôi có cái gì sao?” Lâm Mạnh Hi cố ý hỏi.
ra biết nguyên nhân ngẩn người, đây chính là lần đầu tiên mắt nhìn , khiến vừa cao hứng vừa thẹn thùng, nhưng hết lần này đến lần khác phải làm bộ quan tâm.
“…” Lúc này Cao Dụ Tường biết gì, cũng lên lời.” nhìn em… cặp tóc… rất đáng , chưa thấy bao giờ!”
Lâm Mạnh Hi quay đầu cười: “ nghĩ tới học trưởng cũng có hiểu biết về đồ trang sức nữa.
À… cái này cũng trách được, học trưởng nhìn rất nhiều người!”
Cao Dụ Tường nghe xong lập tức run lên. “ Em… em đừng hiểu lầm.”
“ phải các lạo người hoa tâm, , nếu như thích người, nghĩ về người đó.”
Nhìn luống cuống, Lâm Mạnh Hi vẫn cố ý giả ngu, cười : “ Học trưởng cần gì khẩn trương như vậy? Đù sao hoa hay hoa tâm, cũng kiên quan gì đến em.”
Giờ phút này, bọn họ đứng ở chỗ trong công viên, nay có người, chỉ có gió mát.
“Mạnh Hi! Cao Dụ Tường nhịn được nữa, cầm tay , lôi vào trong bụi cây.
“… Nhất định phải giải thích ràng, phải người như em tưởng tượng đâu.”
Lâm Mạnh Hi đột nhiên bị kéo đến dưới cây, kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Cao Dụ Tường, trong mắt đều là vẻ nghiêm túc, khiến lòng cũng run lên. Nhưng biết đây vẫn chưa phải thời điểm.
“ Học trưởng, em tin tưởng là được, đừng kích đọng như vậy, rất đáng sợ.”
Nhìn vẻ mặt Lâm Mạnh Hi đúng, Cao Dụ Tường biết mình lỗ mãng, nhưng kích động trong lòng khó mà kiềm chế.” có lỗi, hành đọng của có chút khác thường, cái này… Đây là vì hi vọng… hình tượng của trong lòng em có thể tốt hơn ít.”
“Tại sao? Ý nghĩ của em với …rất quan trong sao?”Lâm Mạnh Hi nín thở hỏi, hiểu được thời khắc mấu chốt sắp đến.
Cao Dụ Tường nhìn con mắt óng ánh của , lóe lên tia sáng thông minh đột nhiên hiểu đây chính là thứ tìm lâu nay, vì vậy đánh bạo : “ Bởi vì… bởi vì xem em như học muội, hi vọng em trở thành bạn của .”
Lâm Mạnh Hi mở to mắt, bất giác mà hơi cúi đầu xuống, tranh thủ lúc cúi đầu, lảnh tránh ánh mắt , : “ đừng đùa với em, em chỉ là bình thường, em coi lời như là đùa vui, cho người khác biết, chúng ta… chuyện này coi như chưa từng sảy ra.”
Đương nhiên Cao Dụ Tường chịu, cầm chặt hai vai : “ được, thể coi như chuyện này chưa từng sảy ra, cho dù em tin, chính bản thân cũng nghĩ hóa ra mình thích . Nhưng hôm nay nhìn em trò chuyện vui vẻ cùng Hứa Thế Triết, mới nhận ra muốn nhìn em ở cùng chỗ với người con trai khác, hi vọng em chỉ cười với mình .”
“Học trưởng…” Cuối cùng Lâm Mạnh Hi thể giả vờ được nữa.
“ Đừng gọi là học trưởng, ghét cách gọi này. Gọi là Dụ Tường được ?”
Lâm Mạnh Hi vẫn cúi thấp đầu giọng gọi: “ Dụ Tường.” Trời mới biết, gọi như thế trong lòng trăm ngàn lần.
Cao Dụ Tường nghe xong trong lòng ấm ấp, đưa tay nâng khuôn mặt nhắn của lên…, ngoài ý muốn mà thấy khóe mắt ngập nước, khỏi sợ hãi: “ Sao lai khóc? Có phải là bị dọa sợ?”
Lâm Mạnh Hi lắc đầu, thời điểm giấc mộng thành , ra lời.
“Hay là, em chán ghét ?” Cao Dụ Tường ra suy đoán xấu nhất.
“ Lâm Mạnh Hi lại dùng sức lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống.
“ tốt quá, chỉ cần phải em ghét , đều có hi vọng.” Cao Dụ Tường vẫn nghĩ là kiên cương, nghĩ cũng rơi lệ, nhưng thoạt nhìn vẫn khiến người ta thích, điều này khiến ngực nóng lên, nhịn được cúi đầu hôn lên nước mắt .
run! Cao Dụ Tường đau lòng mà ôm vào ngực, thào :” “ Đừng khóc! Khi chúng ta cùng chỗ, quý trọng em tốt.”
Lâm Mạnh Hi nắm chặt tay áo , gật đầu. biết khi vừa hạnh phúc vừa đau lòng như vậy, suy nghĩ rất lâu, giờ phút này tất cả hóa thành nước mắt chảy ra, rửa sạch nỗi lòng thiếu nữ. Gió lại thổi, mang đến chút cảm giác man mát, bên trong có hai người ôm nhau cảm thấy áp vô biên…
Last edited by a moderator: 25/6/16